Kính tặng các thầy cô Mừng ngày nhà giáo Việt Nam Đường quê, ngõ phố ngập tràn sắc hoa Trò vui ríu rít hát ca Nét mặt tươi rói, ôm hoa tặng thầy Thầy vui cảm súc tràn đầy Nhận hoa mà để lòng thầy nở hoa Tình thầy nhân ái bao la Yêu trò dậy dỗ như cha mẹ hiền Mong trò học giỏi mãi lên Là người có trí làm nên cơ đồ Thầy luôn mong mãi ở trò Học tài tu đức, suốt cho cuộc đời Chúng em luôn nhớ mãi lời Thầy cô dậy dỗ suốt đời không quên Thầy cô khơi trí tuệ lên Thổi vào hồn trẻ, dệt nên thành người Thầy cô nghề rất tuyệt vời Thanh cao, xã hội mọi người tôn vinh Tiên học lễ, hậu học văn Tôn sư trọng đạo, ngàn năm lưu truyền Nước nhà có tiến mãi lên Là nhờ có học, mới nên nước giầu Hiền tài, nguyên khí dẫn đầu Quốc gia vẫn mãi thiếu cầu, cần cung Thầy cô là chốt khơi thông Tổ quốc, xã hội vẫn mong vẫn chờ Văn minh khai phá từng giờ Thầy cô trách nhiệm cầm cờ tiên phong Mong rằng đất nước thành công Sánh vai cường quốc, với cùng năm châu Vinh danh với những công đầu Là thầy cô đấy, trước sau hết mình Ơn thầy đối với học sinh Là nghĩa cử lớn, thầy giành dạy cho Mừng thầy, mừng cả các cô Chúc cho các bậc kỹ sư tâm hồn Yêu nghề tâm huyết nghề hơn Thành công, hạnh phúc ngập tràn yêu thương Yêu trò, yêu quý mái trường Xứng danh nhà giáo, trò thương kính thầy.
Hoa và ngày 20/11 Nụ hoa hồng ngày xưa ấy Còn rung rinh sắc thắm tươi 20/11 ngày năm ấy Thầy tôi tuổi vừa đôi mươi . Cô tôi mặc áo dài trắng Tóc xanh cài một nụ hồng Ngỡ mùa xuân sang quá Học trò ngơ ngẩn chờ trông.. . Nụ hoa hồng ngày xưa ấy.. Xuân sang, thầy đã bốn mươi Mái tóc chuyển màu bụi phấn Nhành hoa cô có còn cài? . Nụ hoa hồng ngày xưa ấy.. Tà áo dài trắng nơi nao, Thầy cô – những mùa quả ngọt Em bỗng thành hoa lúc nào.
Thời đã xa Trở lại sân trường Nắng ngẩn ngơ nhìn ta xa lạ Chùm phượng đỏ hôm nao Giờ chỉ xanh màu lá Vết chân xưa mưa nắng cũng nhòa! Chỗ ngồi kia đâu phải của riêng ta Còn đâu nữa những giờ học Thả hồn theo gió Lời mắng nhẹ nhàng của thầy Giờ đây nghe xa quá! Kỉ niệm tràn về thật ngân nga! Thật ư Thời học trò đã xa Tuổi thơ cũng vụt qua Ta lặng lẽ bước đi trong niềm nhớ Thầy cô bạn bè ơi! Biết vao giờ gặp lại Thời gian thì trôi mãi Trôi xa!
Lời Của Thầy Rồi các em một ngày sẽ lớn Sẽ bay xa đến tận cùng trời Có bao giờ nhớ lại các em ơi Mái trường xưa một thời em đã sống Nơi đã đưa em lên tầm cao ước vọng Vị ngọt đầu đời bóng mát ca dao Thuở học về cái nắng xôn xao Lòng thơm nguyên như mùi mực mới Dẫu biết rằng những tháng ngày sắp tới Thầy trò mình cũng có lúc chia xa Sao lòng thầy canh cánh nỗi thiết tha Muốn gởi các em thêm đôi điều nhắn nhủ Một lời khuyên biết thế nào cho đủ Các em mang theo mỗi bước hành trình Các em lúc nào cũng nhớ đừng quên: Sống cho xứng với lương tâm phẩm giá.. Rồi các em mỗi người đi mỗi ngả Chim tung trời bay bổng cánh thanh niên Ở nơi đâu: Rừng sâu, biên giới khắp ba miền Ở nơi đâu có thầy luôn thương nhớ
Cô ơi! Rời mái trường thân yêu Bao năm rồi cô nhỉ? Trong em luôn đọng lại Lời dạy bảo của cô Ngày ấy vào mùa thu Bước chân em rộn rã.. Cô không lời từ giã Xa trường tự lúc nào Em ngỡ như chiêm bao Cô về đâu, chẳng biết? Vẫn vang lời tha thiết Từ giọng cô dịu hiền Thời gian bước triền miên Cô chưa lần quay lại Chúng em nhớ cô mãi Mong thấy cô trở về Lúc xưa cô vỗ về.. Nay chúng em khôn lớn Ngày rời trường gần đến Bao giờ gặp lại cô?
Lời Ru Của Thầy Mỗi nghề có một lời ru Dở hay thầy cũng chọn ru khúc này Lời ru của gió màu mây Con sông của mẹ đường cày của cha Bắt đầu cái tuổi lên ba Thầy ru điệp khúc quê nhà cho em Yêu rồi cũng nhớ yêu thêm Tình yêu chẳng có bậc thềm cuối đâu! Thầy không ru đủ nghìn câu Biết con chữ cũng đứng sau cuộc đời Tuổi thơ em có một thời Ước mơ thì rộng như trời, ngàn năm Như ru ánh lửa trong hồn Cái hoa trong lá, cái mầm trong cây Thầy ru hết cả mê say Mong cho trọn ước mơ đầy của em. Mẹ ru em ngủ tròn đêm Thầy ru khi mặt trời lên mỗi ngày Trong em hạt chữ xếp dày Đừng quên mẹ vẫn lo gầy hạt cơm Từ trong vòm mát ngôi trường Xin lời ru được dẫn đường em đi (Con đường thầy ngỡ đôi khi Tuổi thơ lăn một vòng bi tới rồi) Hẳn là thầy cũng già thôi Hóa thân vào mỗi cuộc đời các em Thì dù phấn trắng bảng đen Hành trang ấy đủ thầy đem theo mình
VÔ TƯ Tác giả: Ngạo Thiên Đời người sống được nhiêu năm Thật tâm mà sống, chẳng phiền đến ai. Đời người như chuỗi phim dài Đâu cần phải diễn, đâu cần nhập vai. Đời người lắm chuyện bi hài Người vui kẻ khóc, chuyện hài thế gian. Vui buồn rồi cũng chóng tàn Buồn nhiều vui ít, vô vàng khổ đau. Thật lòng ta sống cùng nhau Kẻ cho người nhận, trao nhau tấm lòng. Dù đời dòng chảy ngược dòng Khổ đau vẫn sống, mĩm cười vô tư.
MIỆNG ĐỜI Tác giả: Ngạo Thiên Miệng đời nào nuôi ta lớn Thói đời bạc bẽo, răn dạy ta khôn. Người đời thích nói sướng mồm Miệng tạo thêm nghiệp, chẳng phiền để tâm. Thôi thì ta cứ giả câm Không nghe không thấy, lỗi lầm thứ tha. Cuộc đời dể hiểu thôi mà Nhìn hình đoán chữ, mới là hanh thông. Tự tâm cởi mở tấm lòng An nhiên tự tại, cảm thông cho đời. Ai ơi xin nhắn đôi lời Đừng vội phán xét, cuộc đời người ta. Lời xấu từ miệng thốt ra Nghiệp từ cửa miệng, do ta tạo thành. Hoa thơm hương ngát vây quanh Lựa lời mà nói, cho xanh cõi lòng.
PHƯỚC THIỆN Tác giả: Ngạo Thiên Đời người ngắn ngũi không dài Sống sao có ích, đêm ngày không lo. Áo cơm vật chất dày vò Một vòng lẩn quẫn, khổ cho kiếp người. Tham lam keo kiệt sinh thời Làm sao đến được, cõi trời mai sau. Đam mê danh lợi sang giàu Tạo thêm duyên nghiệp, dấy vào tấm thân. Mai này nhắm mắt lìa trần Hồn đến địa ngục, mắt dần sáng ra. Thấy rồi lòng mới xót xa Nhận ra đã muộn, án tra ngục hình. Làm thiện được phước theo mình Kiếp sau sẽ được, tái sinh sang giàu. Hồng Ân Tam Bảo bao la Pháp quang soi chiếu, thân ta an lành. Nhân lành quả ngọt đầu cành Làm thiện được phước, trời xanh thương tình.
AN LẠC Tác giả: Ngạo Thiên Yêu thương giúp đỡ mọi người Lương tâm thánh thiện, miệng cười dễ thương. Hoạn tai hoạn kiếp tránh đường Tự thân an lạc, tai ương xa rời. Sinh thời làm thiện hết đời Tạo nhiều công đức, phật trời thương cho. Mai này thân xác thành tro Hồn về cực lạc, chẳng lo muộn phiền. Thả hồn dạo bước cõi tiên Đâu còn chi nữa, ưu phiền thế gian. LIÊN KẾT ĐƯỢC TÀI TRỢ