Xuân về tình cũ Ơ kìa tình cũ gặp lại nhau! Khơi lên gờn gợn giấc mơ đầu Năm nay nhạt nhòa hơn năm trước Tím biếc tình yêu đã phai màu Ơ kìa tình cũ bước qua nhau Lẳng lặng đong đầy lệ đêm thâu Trời hỡi tình ơi, sao hờ hững? Gạn đục xuân tươi buổi sơ đầu Còn gì lưu luyến để mộng mơ? Đêm sâu nhung nhớ thuở ban sơ Tình cũ đi qua cùng người lạ Trăng khuya lạc bóng ánh xuân mờ!.. Tình đầu, tình cũ hay tình cuối? Người về nơi ấy có vui không? Nửa hồn chơ vơ hoài rong ruổi Một nửa xuân về mãi chờ trông!
Mùa Xuân Về Cho Em Mùa xuân về cho em Đầy những lời thương mến Đêm sao trời ước hẹn Giọt sương hồng gần bên Mùa xuân rất êm đềm Mang ơn đời ân sủng Đợi chờ tình yêu đến Thắp vàng lòng bao dung Mùa xuân vẫn ngại ngùng Vuốt ve ngàn tia nắng Lá non còn hữu dụng Vẽ chân trời dung dăng Mùa xuân xuống đồng bằng Chở muôn ngàn nhung nhớ Tiếng đàn ai tĩnh lặng Đóa mai vàng nên thơ..
Ai Níu Mùa Xuân Đấy Ai níu mùa xuân xuống Cho tóc ta bồng bềnh Lòng vẫn đầy khao khát Tình yêu dường mưa xuân Tình như thuở mười lăm Áo ôm vòng eo nhỏ Thanh khiết vai nõn lụa Ta dám nào chạm tay Tình như thuở xa xăm Khi mắt em khép mở Đôi môi hồng ngúng nguẩy Nụ hôn như ngày đầu Ta òa vỡ vào nhau Thời gian còn đâu nữa Đất trời ngưng nhịp thở Chỉ có mình với nhau Và.. sương mai giăng đầy Và.. cỏ hoa ngập lối Ta vươn mình uống vội Giọt sương thơm đầu ngày.
Bông Hồng Mùa Xuân Bán cho tôi một bông hồng đi, cô bé! Đóa nào tươi còn búp nụ mịn màng. " Tôi ngước lên:" Xin ông chờ tôi lựa. Một bông hồng vừa ý nghĩa, vừa sang! " Khách mỉm cười:" Cô thật tài quảng cáo! Thế.. hoa hồng mang ý nghĩa sao, cô? " Tôi bối rối:" Hình như người ta bảo Nó tượng trưng tình nồng thắm vô bờ. " " Cám ơn cô! Giá bao nhiêu đây nhỉ? " Tôi lắc đầu:" Thôi, xin biếu không ông, Một đóa hoa không bao nhiêu ông ạ! Rất mong ông làm người đẹp vừa lòng. " Khách bỗng nhìn tôi, mặt như xoáy lốc. " Cô bé lầm! Tôi không tặng người yêu. Thằng bạn thân tuần qua vừa ngã gục, Một bông hồng cho nó bớt quạnh hiu. Nhưng cô bé phải nhận tiền tôi đi chứ! Hoa cho không, rồi mẹ mắng làm sao? " Tôi cúi mặt." Xin gửi người xấu số, Chuyện của ông làm tôi bỗng nghẹn ngào! " Khách quay đi, áo hoa rừng đã bạc, Dáng cao gầy khuất hẳn bóng chiều nghiêng. Tôi bất chợt đưa tay làm dấu thánh: (" Mẹ giữ gìn cho người ấy bình yên! ") Trời đầu xuân còn vương vương sắc lạnh, Nắng vàng mơ, má con gái thêm hồng. Tôi bâng khuâng nhớ đến người khách lạ. (Mình nhớ Người, Người có nhớ mình không) Chiều 29 phố phường sao tấp nập Người ta vui từng cặp đẹp bên nhau. Mắt tôi lạc.. rồi bỗng dưng bừng sáng; " Phải anh không? Người khách lạ hôm nào? " Tim đập mạnh sau áo hàng lụa mỏng, Anh đến gần, lời nói cũng reo vui: ".. Sao cô bé.. hàng hôm nay đắt chứ? Có nhớ tôi.. hay cô đã quên rồi! Hành quân xong, tôi vừa về hậu cứ, Ghé ngang đây xin cô một bông hồng Và mong cô cho tôi xin lời chúc: "Rất mong ông làm người đẹp vừa lòng." Tôi bỗng nghe như tim mình thắt lại, Gượng tìm hoa, rồi trao tặng tay Người. Khách nhìn tôi, mắt bỗng dưng dịu xuống, Đầy đăm chiêu và nghiêm lại nụ cười: "- Xin lỗi cô, nếu lời tôi đường đột, Nhưng thật tình tôi không thể nào quên Người con gái trong một lần gặp gỡ, Nhớ thật nhiều.. dù chưa được biết tên Một bông hồng – như hôm nào cô nói: Là tượng trưng tình nồng thắm vô bờ." Tôi run tay, nhận hoa hồng Người tặng Sự thật rồi.. mà cứ ngỡ đang mơ.
Thơ Tình: Bản Tình Ca Tháng Sáu T háng sáu về rủ thương nhớ đi hoang Ta nằm lại lắng nghe mình trống rỗng Tim vô cảm cũng quên rồi xao động Bởi đã lâu không hò hẹn, mong chờ.. Mùa hạ chín nắng vàng loang nỗi nhớ Trời thiên thanh lãng đãng gió sầu mây Con phố cũ mơ thầm trong vô vọng Tiếng ve tan trên những ngón tay gầy Ta ngồi hát bản tình ca tháng sáu Thấp thoáng đâu thu úa những con đường Bỗng tỉnh thức giữa tan tầm xuôi ngược, Đứng mơ hồ hư ảnh mấy mùa thương.. Hạ lạnh lẽo khi bóng chiều ối đỏ Khói thuốc rơi không ngỏ buổi sơ đầu Sao mỏng mảnh vẽ nên màu luyến tiếc: Áo trắng ngần một thuở vẫn còn nhau? Bằng lăng tím, phượng bùng lên sắc máu Nửa mảnh hồn chôn giấu tuổi băng trinh Ôi tháng sáu những con đường rực lửa! Tuổi hồng xưa lặng lẽ hóa thơ tình Tháng sáu đến.. ai buồn hay chăng tá? Mùa còn mơ màu áo đã phai rồi Ta vương vấn bóng hình cô gái lạ, Chợt thẫn thờ một nỗi nhớ chia đôi.. * * * Tháng sáu về có lẽ cũng vậy thôi Ta say khướt: Cuối trời đương rạn vỡ..
Cơn Mưa Mùa Đông Mưa về gieo cái lạnh đông Làm em giá lạnh môi hồng tái xanh Cỏ cây hoa lá úa cành Chim không buồn cất cánh bay lên trời Sao mà lạnh quá ai ơi Suối không buồn chảy mây trời quên bay Mưa về đem gió heo may Đồng xơ xác lá, cỏ phai sắc màu Vườn ai rụng trắng hoa cau Gió đem giá lạnh lùa vào hồn ta Nhìn em dáng đẹp như hoa Môi ai đỏ thắm xóa nhòa mùa đông Nhà ai khơi bếp lửa hồng Xua đi giá lạnh đêm đông nhạt nhòa Trời buồn không ánh sao sa Mảnh trăng khuất bóng lệ nhòa màu mây Mưa về đem giá lạnh đây Đem cơn giá buốt chất đầy dòng sông Lời ai nặng nỗi hoài mong Rót cơn giá lạnh thắt lòng thi nhân
Giận Mùa Đông Nghĩ đến mùa đông.. giận lắm rồi! Để sầu héo hắt cả muôn nơi Bâng khuâng nỗi nhớ giăng đầy ngõ Khắc khoải niềm thương phủ ngập trời Chín đợi mười mong cay khóe mắt Trăm chờ ngàn ước xót bờ môi Đi trong buốt lạnh màu hoa tuyết Chợt thấy tủi hờn phận cút côi.
Phố Mùa Đông Phố trở mình ngơ ngác sáng hôm nay Có mùa Đông vừa qua đây bất chợt Chút hương thu còn bên đời yếu ớt Chiếc lá vàng cũng đã bớt lao xao Phố nghiêng mình đón cái lạnh Đông trao Trời bảng lảng một màu sương buốt giá Em bơ vơ bên hàng cây trụi lá Thấy xao lòng một chút lạ.. chút quen Phố buồn tênh trong nỗi nhớ đan len Lời tạ từ Mùa Thu chưa kịp nói Gió heo may cũng ra đi rất vội Đông về rồi gió đông bắc theo sang Phố sáng nay lòng chợt thấy mênh mang Có mùa Đông đang vội vàng gõ cửa Và mang theo bao nỗi niềm chất chứa Chợt nhớ về một lời hứa xa xôi Đông đã về.. em có đến bên tôi?
Mùa Đông Phố Núi Cuối đông trở về phố núi Ta con nhạn lạc bóng chiều Lãng tử phiêu bồng mấy độ Ân tình gãy gánh phong rêu. Tiếng chim nào nghe quen quá Vòng tay còn ấm nhu mì Môi hôn vừa xa vừa lạ Nồng nàn đâu thuở tình si. Cuối đông trở về phố núi Mẹ già tất tả gieo neo Gội sương ẩn sầu tóc bạc Đồng xa vắt vẻo khói chiều. Phố núi chập chùng hư ảo Hồn chuông quạnh khách trầm ngân Mẹ ơi, quỳ vàng mấy độ Bước đi.. thương quá.. ngập ngừng.
Mùa Đông Và Em Gió ùa về một mùa đông ngập phố Chút mùa thu xếp lại khóm cúc vàng Kí ức ấy lăn vào miền xa vắng Đợi mấy mùa sao bỗng thấy.. mênh mang Anh thương lắm mỗi lúc gió đông sang Gửi nỗi nhớ bay theo miền giá lạnh Trời góp rét để hồn thêm hiu quạnh Cho mắt buồn ngơ ngác trước mùa đông Chợt hỏi lòng ta có nhớ người không? Để trước chiều lạc rơi bao nỗi nhớ Cơn gió xô giữ trong nhau hơi thở Cho riêng anh riêng một nỗi đợi chờ Thành phố trở mình khoác áo mùa đông Thoáng rùng mình.. em bây giờ có rét Căn phòng ấm.. giữa một mùa đông chết Đợi em về.. đan nắng ấm cho nhau!