Hạt Giống Mùa Xuân Hạt giống mùa xuân gieo sắc Thảnh thơi mảnh đất mỡ màu Giấc mơ một ngày hái gặt Đừng là một thoáng chiêm bao! Hạt giống mùa xuân khỏe khoắn Đâm chồi, nẩy lộc yêu thương Gam màu xinh xinh, tươi tắn Mặt trời chải tóc, soi gương Hạt giống mùa xuân thức dậy Một vùng ngan ngát hương hoa Chân ai về miền cỏ dại? Giẫm giọt lệ buồn đang qua Hạt giống mùa xuân nẩy nở Ta về dòng suối tuổi thơ Ta về đường xưa tiếng thở Ru em cho đến bao giờ?
Ngẩn ngơ Lễ tình nhân giữa mùa xuân chín Với giêng hai rét lộc rét đài.. Ta khoác áo rong chiều phố thị Nghe giá lòng chút lạnh tàn phai Bỗng mắt như chìm trong mắt biếc Người bên kia, ta đứng bên này Hăm chín tết hoa tràn đại lộ Có hoa nào chuốc được hồn say? Phố tấp nập, chợ chiều chật chội Mấy bước chân sao quá xa vời Đường thì hẹp, người thì quá vội Hay chạnh lòng lứa lứa đôi đôi? Rồi ai cũng ngập ngừng cất bước Ta ngẩn ngơ chỉ đứng vô hồn Chiều tan giữa đôi bờ cách biệt Dội xuống đời nắng nhạt hoàng hôn..
Xuân này vắng nhau Chắc xuân này mình chẳng gặp nhau đâu Đường anh đi lắm dãi dầu sương cát Lối em sang tiếng thương yêu dào dạt Mỗi chiều về én dáo dác đường bay Xuân của anh là một khoảng trời say Với nhớ nhung, với đợi chờ dĩ vãng Nghe đâu đó trong ngày xuân mới rạng Em bước qua ngày cũ thật hững hờ Em vẫn là cô gái áo trăng mơ Vẫn ngây thơ như cánh xuân ngày tết Anh rêu phong áo nhuộm màu trắng bệt Sợ đau thương rơi ướt lối em về Mình không còn những giây phút đam mê Em bâng khuâng tình đầu ôm đau xót Anh tình cuối, ngu ngơ như bất chợt Rồi khuất xa ánh mắt tự thuở nào Chắc xuân này mình chẳng gặp nhau đâu Xuân vẫn tươi cánh mai vàng màu nắng Nhạn vẫn bay mỗi khi chiều gió lặng Anh vẫn còn nỗi nhớ gửi về em Ta không còn những ngày tháng êm đềm Thì yêu nhau, là xa nhau, mãi mãi
Phố cũ chiều xuân Anh lạc loài xuân đến giữa trời mây Trông cánh én tàn đông như vội vã Phố yêu thương bỗng bây chừ xa lạ Vắng một người xuân cũng hóa tàn thu? Xuân đến rồi em còn lạc nơi mô? Anh vẫn đợi một hồi âm không thấy Ngóng rồi chờ mỗi sớm mai thức dậy Ánh mắt nụ cười bờ tóc ngang vai Em đi rồi xuân đến cũng phôi phai Mơ gì đâu tình dãi dầu cay đắng Sợ chiều sang hoàng hôn buồn lẳng lặng Hiển hiện bóng người sợ đó là em Chiều dần buông rơi nhung nhớ nhiều thêm Lá cô đơn, thu rồi, thu, thu mãi Xuân nơi đâu có khi nào xuân lại? Khi em xa, xa mãi, mãi xa hoài..
Dại khờ Lại một tối ta ngồi ôm đêm vắng Khói trên môi, xuân rụng dưới hàng cau Sương bạc trắng bốn bề giăng giăng lạnh Ánh trăng gầy khuất biệt mái hiên sau Phố ngủ rồi sao người còn thao thức? Nhớ thương ai hồi ức trải canh dài Gió quạnh quẽ ru sầu lên mắt mỏi Chắc mơ thầm hơi ấm nửa vòng tay Con đường cũ xuân về không kẻ nhớ Góc quán quen thôi nhé những hôm chờ Và vĩnh biệt tháng ngày ta đã mộng Dẫu chưa tròn ước hẹn một niềm mơ Tình xa ngái người đi không trở lại Bốn mùa thu vàng võ lá một chiều Ta gục đổ dưới phiến hồn hoang hoải Vẫn dại khờ nhớ mãi thuở vào yêu..
Xuân qua phố cũ Thấm thoắt mùa xuân đã tới nhà Gió đùa, chim hót, bóng chiều sa Lối vắng dáng hiền nghiêng trong mắt Đông tàn rũ rượi tiễn người qua Đời ta từ ấy đã qua trang Bến cũ hoàng hôn nhạt nắng vàng Đò đã sang ngang, ta buồn quá! Bước giữa mùa xuân lệ tuôn tràn Em ơi có về qua phố cũ? Hàng cây xơ xác vẫn đứng chờ Em có về không nơi chốn cũ? Vẫn còn dang dở nửa vần thơ Rồi mai em cùng bên người ấy Rộn ràng hai đứa lối xuân xưa Nơi cuối chân trời anh vẫn đợi Ngắm nhìn làn tóc gió đong đưa Khói thuốc tàn dần dưới màn sương Dáng ai lẩn khuất ngã ba đường Trông ngóng người xưa còn hờ hững Thẫn thờ lẻ bước nỗi buồn vương Thôi rồi xuân đến nhớ người xưa Thu về nắng đổ hạ ướt mưa Đông đến, kìa em, này, lạnh lắm! Bao nhiêu xuân nữa để cho vừa?
Tiếng xuân Tiếng xuân theo gió đến bên đời Một cõi thu vàng chết tả tơi Ta nghe đông khóc trong băng giá Hạ khuất sương chiều rơi chơi vơi Thế là xuân đến với thương yêu Nhớ lá vàng rơi những buổi chiều Tiếc quá đông tàn trôi qua ngõ Hồn thương cõi hạ vẫn đìu hiu Xuân đến mà chi, đến mà chi? Mây trắng trời trong có được gì? Hiu ru gió thổi nhưng lòng lạnh Chia ly quên lãng được mấy khi Trả lại mùa vàng lá thu rơi Hỡi ơi đông giá biến đâu rồi? Hạ xế hoàng hôn rơi góc phố? Xuân đến lòng ta nát mất thôi..
Lời cuối cho anh Trời hôm nay đẹp lắm anh ơi! Hoa vẫn nở – mai vẫn vàng màu Tết Em áo lụa đã phai màu trắng bệt Anh rêu phong chằng chịt lối em về Hai chúng mình tâm sự kể nhau nghe Một dĩ vãng, buồn nhạt nhòa tăm tối Em góp nhặt đau thương đời lặn lội Cộng thêm thời hoa mộng của ngày xanh Gửi vào đời biến thành nét tinh anh Trang giấy trắng em nắn từng nét chữ Mở lòng ra khắp mọi miền viễn xứ Hành trang là thi tứ của hồn thơ Bảy mùa xuân em đơn độc bơ vơ Và bảy mùa đông anh ngóng chờ giọt nắng Máu trong tim chưa bao giờ thôi nóng Nhưng lòng em băng giá mãi khoanh vùng
Biển Lệ Ta lạc về đ âu? Lạc về đâu? Ai đem ta bỏ dưới ao sầu Và cắt hồn ta trăm nghìn mảnh Ném vào biển lệ huyết sa châu Đêm nay còn lại ta và đêm Mắt môi run rẩy bởi sương chìm Hương trăng phảng phất nơi đâu đó? Có thấy người về giữa cõi im? Người lạc về đâu? Lạc về đâu? Có nhớ về không mối tình đầu Còn nhớ còn mong hay người đã Giết chết cuộc tình giữa khói ma Ôi thôi đêm hỡi, đêm rồi đêm Xuân chết giữa xuân chết nữa rồi Ai kéo ta ra trời xanh nắng Rồi chôn ta vào nơi xa xôi?
Phố buồn Phố đượm buồn mưa vẫn mưa bay Trời xuân sang ấm nồng hương biển mặn Lòng vương vấn mối tình không lành lặn Khói thuốc nặng nề rơi xuống bước chân Hoa lìa cành rơi trắng một khoảng sân Lá xa cây úa đỏ những con đường Lạc lõng đêm nay tôi với phố phường Lòng cứ nhớ một người trong dĩ vãng Cứ tưởng thời gian đưa tình vào quên lãng Đâu ai ngờ khoảng chạng vạng mưa rơi Trái tim mỏi mòn đợi mãi chơi vơi Rồi nước mắt đâu rơi dài thâm đôi lệ