Nếu thế giới không có bí mật

Thảo luận trong 'Nhật Ký' bắt đầu bởi Isabella Duong, 15 Tháng sáu 2018.

  1. Isabella Duong

    Bài viết:
    0
    Bạn có từng chơi game Pikachu bản cổ điển? Nếu có, chắc bạn biết nó có 11 màn, và nếu thắng một màn bạn sẽ thấy một hình ảnh của một Pikachu xuất hiện. Bạn có nhớ lần đầu tiên thấy một ai đó chơi nó, và bạn cảm thấy tò mò, rất muốn thử chơi nó vì thấy nó là lạ, mới mẻ so với những trò bạn đã từng chơi không?

    [​IMG]

    Sau khi bắt đầu chơi thắng vài màn đầu, bạn càng muốn chơi thắng hết tất cả 11 màn. Và bạn cảm thấy tuyệt vời khi đã thắng tất cả các màn, bạn chơi thêm vài lần nữa và lần nào bạn cũng thắng, bạn thấy trò chơi này không còn thú vị nữa, không còn bí mật trong trò này mà bạn chưa khám phá. Chính vì thế, bạn không chơi nữa và chơi một trò chơi mới mà bạn mới tìm thấy, và lại một lần nữa bạn lại phấn khích và muốn khám phá tất cả bí mật của nó. Thậm chí, nếu nhìn thấy ai đó đang chơi Pikachu, bạn còn nghĩ cái trò lỗi thời vậy mà cũng chơi.

    Tại sao vậy? Ở đời có nhiều người, nhiều việc lúc mới biết ta thấy nó là lạ, mới mẻ, thì ta còn ưa thích, còn thấy sợ, nhưng đến lúc đã biết rõ thì ta lại khinh thường chẳng coi vào đâu.

    Giống như trong tình yêu, khi mới bắt đầu người đó đối với ta là một cả bí mật lớn, ta luôn có khao khát hiểu và biết hết về họ. Mà không biết chính những cái mà ta không biết lại là cái làm nên sự hấp dẫn nơi họ. Chính những bí mật nhỏ này, làm ta có cảm giác tuyệt vời khi yêu, bởi mỗi ngày bên họ ta như học thêm một điều mới mẻ. Họ là người ngày nào mà ta cũng nhớ, cũng muốn gặp vì có điều gì nơi họ ta còn muốn khám phá. Nhưng nếu đến một ngày không còn bí mật để khám phá thì sao? Nếu đến một ngày bên cạnh họ không còn khiến ta cảm thấy mới mẻ? Ta thấy như họ không còn gì bí ẩn nữa, họ đơn giản giống như những người khác. Điều này có phải thực đáng buốn?


    "Tình mất vui khi đã vẹn câu thề

    Đời chỉ đẹp những khi còn dang dở..

    Thơ viết đừng xong, thuyền trôi chớ đỗ.."

    [​IMG]

    Bạn có nghĩ nếu và có thể sự thôi thúc ta khám phá chỉ để khám phá những điều xưa kia, đúng là một điều trẻ con không? Có một sự lãng mãn hay phải nói là một sự quyến rũ trong cái ta chưa biết. Nhưng còn cái đã biết, chẳng phải một khi nơi nào đó được khám phá, ghi chép và đưa lên bản đồ, nó bị thu lại, chỉ còn là một hiện thực phủ bụi trong một cuốn sách, mất đi sự bíhiểm.

    Thế nên có lẽ trong một số trường hợp, ta không nên cố gắng truy đến cùng mọi ngóc ngách, mà hãy để chúng giữ lại một chút bí mật sau cùng. Đừng ép ai đó nói ra mọi bí mật của họ. Vì sao ư? Để ta không bỏ quên nó, hay cảm thấy nhàm chán với nó, để nó biến mất hoàn toàn trong cuộc đời ta. Cũng như, mà có lẽ tốt hơn nên để lại một số vùng trắng trên bản đồ. Hãy để Thế Giới giữ lại một phần phép màu của mình, thay vì ép buộc nó tiết lộ ra đến bí mật cuối cùng.
     
    imTerfecKLang Thang thích bài này.
    Last edited by a moderator: 16 Tháng mười 2022
Trả lời qua Facebook
Đang tải...