1820
0
Cảm xúc ngày mưa
Vào khoảng thời gian này thời tiết liên tục thay đổi khiến tâm trạng của tôi cũng không tốt lắm. Những cơn mưa cứ dai dẳng không chịu dứt. Giao mùa thật phức tạp, nhìn mưa lất phất khiến tôi nhớ lại chuyện trước kia câu chuyện mà cả đời này tôi không bao giờ muốn nhớ lại dù chỉ là một chi tiết nhỏ. Ôi cái kí ức kinh khủng.
Cuối năm cấp ba tôi chợt nhật ra bản thân mình thật ngu ngốc khi lựa chọn tình yêu mà từ bỏ tình bạn. Đến khi bị tình yêu phản bội thì mới nhận ra lỗi sai thì đã quá muộn rồi. Cái cảnh nhìn bạn mình quay đi khi bị bản thân từ bỏ cứ giày vò tôi cho đến khi câu chuyện mới bắt đầu..
Mưa rồi Mưa, Mưa hát ru Đêm Buồn

Con phố vắng tênh.. Trông ai về trong mưa..
Stt đi qua những ngày mưa mới yêu những ngày nắng
Cuộc sống cũng giống như thời tiết, có những ngày bầu trời xám xịt, mưa rơi không ngớt, lòng người cũng theo đó mà nặng trĩu. Nhưng rồi, khi cơn mưa qua đi, khi những tia nắng đầu tiên xuyên qua kẽ lá, ta mới chợt nhận ra: Hóa ra nắng ấm lại đáng trân trọng đến vậy.
Những ngày mưa, đường phố ướt át, bước chân chậm lại, lòng người cũng dễ mang những tâm tư không tên. Nhưng có lẽ chính những ngày mưa ấy giúp ta biết quý trọng những buổi sáng trong trẻo, khi ánh mặt trời dịu dàng hôn lên từng tán cây, khi mọi thứ sáng bừng lên sau cơn giông bão.
Cũng như cuộc đời, ai rồi cũng sẽ có những giai đoạn chông chênh, những ngày đầy thử thách khiến ta mỏi mệt, những khoảng thời gian tưởng chừng như chẳng thể vượt qua. Nhưng nếu không có những ngày mưa ấy, làm sao ta hiểu được giá trị của những ngày bình yên?
Bởi vậy, đừng vội ghét những ngày u ám. Hãy cứ đi qua chúng, hãy cứ mạnh mẽ bước tiếp, vì sau cơn mưa, bầu trời sẽ lại trong xanh. Và khi ấy, ta sẽ học được cách trân trọng, học được cách yêu thương, học được cách biết ơn những ngày nắng ấm rực rỡ trong cuộc đời.
Bài thơ đi qua những ngày mưa
Đi qua những ngày mưa
Biết yêu hơn ngày nắng
Đi qua những ngày nắng
Biết cần nhau ngày buồn
Đi qua những ngày buồn
Biết nhìn trong im lặng
Biết lời trong câm lặng
Biết tình trong mong manh
Em về nơi tim anh
Trú mưa và gọi nắng
Tình anh dòng suối vắng
Trên môi em ngọt lành
Đi qua ngày bình yên
Tìm nhau trong bão tố
Biết rằng khi đau khổ
Gọi tên nhau quay về
Ngày mai dẫu là mưa
Nắng về hay gió lốc
Ngày mai dù em chết
Còn tình em trên đời
Còn lời yêu xanh tươi
Ngợp ngời trên lá cỏ
Anh có về nơi đó
Hái một ngày thiên thanh..
STT mưa buồn ngắn
Cuộc sống phải đi qua những ngày mưa giông mới biết yêu thêm những ngày nắng, phải trải qua bão tố mới trân trọng những giây phút yên bình và cùng nhau bước qua những thăng trầm của cuộc đời mới thấy hạnh phúc mà ta đang có thật quý giá biết nhường nào. Những sóng gió của cuộc đời đôi khi khiến ta buông tay nhau vì rào cản quá khứ, vì hoàn cảnh gia đình, vì tuổi tác chênh lệch, vì hiểu lầm.. Vì muôn vàn lý do rất "đời" đôi khi chẳng thể nói ra ấy mà ta đã để lạc mất nhau giữa biển người mênh mông.. Để rồi khi gặp lại, ánh mắt đó vẫn khiến trái tim ta rung động, bàn tay đó vẫn đủ ấm để níu giữ ta..
Vậy sao ta lại không yêu thêm một lần nữa để biết rằng ta thuộc về nhau!
Không đi cùng nhau qua những ngày mưa, thì đừng tìm nhau vào những ngày nắng. Thật tuyệt vời khi người đồng hạnh bên bạn những lúc khó khăn, cũng là người cùng chia sẻ niềm hạnh phúc khi đã công thành danh toại.
Ngày mưa làm con phố trở nên ướt át, còn nỗi buồn trong tim mình thì lại loang ra chẳng biết gom về đâu.
Tôi yêu mưa vì mưa chính là vỏ bọc cảm xúc. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.
Em tự hỏi sao mỗi khi mưa rơi lại gợi cho người ta hàng tá nỗi buồn, hàng ngàn thương nhớ, từng ấy nghĩ suy và muôn vàn kỉ niệm?
Có lẽ vì mưa bao giờ cũng se lạnh và cái cảm giác se lạnh đó làm người ta thấy mình lẻ loi và lạnh giá.
Người cô đơn đi đâu cũng phải cầm thêm ô. Vì biết rằng dù có cơn mưa xối xả hay rả rích thì cũng không có chiếc ô nào được xòe ra.
Ngày mưa đầu tiên em gặp anh cũng là ngày em tưởng như mình tìm được chân ái. Nhưng hôm nay trời mưa, sao em lại cảm thấy bơ vơ, lạc lõng thế này?
Trong cơn mưa ấy, có người vội vã chạy đi trú mưa, người hối hả tìm ô che đỡ ướt. Nhưng lại có người vẫn đội mưa và ướt lòng.
Đã yêu xa thì phải tự chuẩn bị ô khi ra đường nếu lỡ trời mưa. Vì anh đâu có cạnh bên để đưa ô cho em được.
Mưa rồi, dòng người hối hả trên đường phố tấp nập. Chỉ có mình em, ngồi ở góc quán quen thuộc và nhớ anh.
Khi trời mưa thích cảm giác được ngồi trên xe bus để đi khắp thành phố, cảm giác đi thật xa chẳng làm gì chỉ để ngắm nhìn mọi thứ trong cơn mưa.
Tình yêu và hạnh phúc giống như những hạt mưa, trông thấy nhiều nhưng giữ lấy chúng thật khó.
Khoảng cách là gì? Khoảng cách là hai ta chung một bầu trời, nhưng bên kia nắng đẹp, bên mình mưa rơi ướt lòng.
Những cơn mưa vẫn đi ngang thành phố như một lẽ dĩ nhiên cần phải có của tự nhiên, đây đó trong cái se sắt gió mùa đong đưa mùi hương quen thuộc của sữa, một loài hoa đặc trưng của thành phố này khi thu sang.
Đôi khi nhìn mưa ước mình trẻ lại chục tuổi để đắm chìm trong cơn mưa, vui vẻ, hồn nhiên mà chẳng có muốn phiền của cuộc sống.
Ngày còn bé, tôi ngắm mưa với sự thích thú đến lạ kỳ. Ngày nay, tôi vẫn ngắm mưa nhưng lòng nặng trĩu những nỗi đau.
Mưa khiến ta nhớ nhiều đến những kỷ niệm, hoài bão đã qua. Cũng chính mưa ấy cũng khiến ta dứt khoát quên đi một mối tình.
Không nhất thiết khi trời tạnh mưa là sẽ thấy cầu vồng, không phải cứ có một người hết lòng yêu thương thì có người đáp lại.
Em lặng đến cuối cơn mưa bất chợt. Lộng lẫy sau lưng của bảy sắc cầu vồng. Những giọt trong veo mở lòng mùa hạ. Gió thiên đường cuồng dại dưới môi cong.
Khi ta lớn lên cùng những rung cảm, hò hẹn, mưa đã khác đi thật nhiều mà không phải ai cũng nhận ra điều đó.
Mưa gợi lại cho con người ta nhiều kỷ niệm, khi bên cạnh họ chỉ còn mưa, họ chẳng còn đủ sức để giữ lại những nghĩ suy của riêng mình nữa.
Mưa ngoài ra không có dấu hiệu sắp ngừng rơi, nhưng ký ức về quá khứ của tôi thì hình như đã sắp tan ra như làn khói thuốc. Những thứ đã xa chỉ tiếc rằng mưa bây giờ chỉ đơn thuần là những hạt mưa cố ôm vào lòng cố đô đang say ngủ..
Mưa mãi tí tách, người ngơ ngẩn mãi nơi đây.. Những giọt nước đọng lại trên phiến lá như ánh mắt ai lạnh giá, dưới con mắt gã si tình, mọi thứ xung quanh đây trở nên u buồn.
Tôi thích mưa.. Vì đi dưới mưa chẳng ai biết nước mắt tôi rơi, tôi thích giá lạnh vì sống trong nó chẳng ai biết bờ vai tôi đang run lên vì cô đơn.
Mưa rơi rả rích và ngồi trong quán cà phê thân quen, lắng nghe một bản nhạc yêu thích, đọc một cuốn sách hay và đắm chìm về nỗi nhớ.
Giá mà mưa cứ rơi như thế này mãi, để em được ngồi đây mãi và suy nghĩ những chuyện vẩn vơ để thôi nghĩ đến anh một chút, để nhẹ lòng dù chỉ một chút thôi.
Trời buồn nên mưa, hay mưa nên mình mới buồn? Câu hỏi ấy lặp đi lặp lại mà chẳng bao giờ có lời giải.
Mưa có thể tạnh sau vài giờ, còn nỗi buồn thì chẳng biết đến bao giờ mới chịu rời đi.
Cứ mỗi khi mưa đổ xuống, trái tim lại tự động chùng xuống như một thói quen khó dứt.
Không biết ngoài trời đang mưa hay chính lòng mình đang rơi từng giọt buồn xuống nữa.
Chiều mưa, mình ngồi một góc thật yên, để nghe nỗi buồn len vào từng khoảng trống.
Tiếng mưa rơi đều đều như muốn nói thay những điều mình chẳng đủ can đảm thổ lộ.
Mưa ngoài trời lạnh thật, nhưng không lạnh bằng cảm giác trong lòng lúc này.
Mưa phủ mờ cả con đường trước mặt, giống như cách nỗi buồn phủ lên những ngày mình đang sống.
Có những ngày chẳng muốn nói gì, chỉ muốn nằm nghe mưa để lòng nhẹ nhàng hơn đôi chút.
Ngày mưa chỉ muốn im lặng thật lâu, để thả trôi hết những điều nặng nề trong lòng.
Mưa đến không báo trước, cũng giống như cách một vài người rời đi chẳng để lại lời nào.
Đâu phải mưa nào cũng buồn, chỉ tại lòng buồn mà nỡ đổ lỗi trời mưa.
Chỉ mới cảm nhận vài tia nắng hạ. Thế mà vội hứng trọn cả cơn mưa.
Mưa thì mát nhưng tát vào mặt thì lại rát. Khi yêu thì hạnh mà kết thúc thì đau đớn khôn nguôi.
Trong cơn mưa ấy, có người vội vã chạy đi trú mưa, người hối hả tìm ô che đỡ ướt. Nhưng lại có người vẫn đội mưa và ướt lòng.
Khoảng cách là gì? Khoảng cách là hai ta chung một bầu trời, nhưng bên kia nắng đẹp, bên mình mưa rơi ướt lòng.
Ngày còn bé, tôi ngắm mưa với sự thích thú đến lạ kỳ. Ngày nay, tôi vẫn ngắm mưa nhưng lòng nặng trĩu những nỗi đau.
Định mệnh ngày mưa cho em gặp anh. Chúng ta đã cùng nhau đi qua nhiều mùa mưa của năm tháng tuổi trẻ. Nhưng cớ sao, cơn mưa tầm tã này, anh lại nỡ buông tay?
Nhiều người thích mưa chỉ vì một lý do duy nhất: Khi mưa, sẽ chẳng ai biết bạn đang khóc, chẳng ai quan tâm rằng đôi vai của bạn đang run rẩy vì cô đơn.
Mưa Huế cứ rả rích, rả rích từng chút một như lòng người đang đắm chìm trong nỗi nhớ ai.
Mưa khiến ta nhớ nhiều đến những kỷ niệm, hoài bão đã qua. Cũng chính mưa ấy cũng khiến ta dứt khoát quên đi một mối tình.
STT về mưa vui nhộn, hài hước
Nắng thì có mũ, mưa có ô. Bạn bè có bồ, mỗi mình không có ai.
Chiều nay có trận mưa rào. Chưa qua 4 rưỡi, chớ nói ai giàu hơn ai.
Trời buồn thì trời đổ mưa, ta buồn ta ngủ từ trưa đến chiều. Ngủ nhiều thì lại ăn nhiều, ăn xong ta lại ngủ từ chiều đến mai.
Chiều nay mưa gió ầm ầm, ngồi mình lạnh lẽo âm thầm nhớ ai?
Dân chơi đâu biết sợ mưa rơi, chỉ sợ mưa đá làm vỡ đầu dân chơi.
Nắng mưa là chuyện của đất trời, lấy em làm vợ là chuyện của tôi yêu nàng.
Trời chuyển chế độ mưa gió triền miên. Đột nhiên em thấy yêu đời thế này.
Chạy đâu cho thoát mưa rào. Thông minh nhiều tí yêu vào cũng ngu.
Nắng không ưa, mưa không chịu, ghét gió, kỵ sương mù.
Chiều nay có trận mưa rào. Mua tờ vé số nợ nào cũng qua.
Chạy đâu khỏi trận mưa rào. Thông minh đến mấy yêu vào cũng ngu.
Chiều nay có trận mưa rào. Chưa qua 4 rưỡi, chớ nói ai giàu hơn ai.
Trời buồn thì trời đổ mưa, ta buồn ta ngủ từ trưa đến chiều. Ngủ nhiều thì lại ăn nhiều, ăn xong ta lại ngủ từ chiều đến mai.
Chạy đâu cho thoát mưa rào. Thông minh nhiều tí yêu vào cũng ngu.
Mưa thì mát mà tạt vào mặt thì rát. Yêu thì hạnh phúc mà kết thúc thì đau.
Trời mưa ướt áo ướt quần. Làm sao ướt được tinh thần dân chơi.
Dân chơi không sợ mưa rơi. Mưa rơi ướt áo đem về mẹ phơi.
Mặc cho mưa gió bão bùng. Anh với thằng bạn vẫn cùng cày game.
Dân chơi không sợ mưa rơi, chỉ sợ mưa đá vỡ đầu dân chơi.
Nắng mưa là chuyện của trời. Gác cổng là chuyện của đời vệ binh.
Nếu đi bơi vào 1 ngày trời mưa chắc chắn bạn sẽ bị ướt.
Trời chuyển chế độ mưa gió triền miên. Đột nhiên em thấy yêu đời thế này.
Nắng thì có mũ, mưa có ô. Bạn bè có bồ, mỗi mình không có ai.
Tuổi trẻ giống như một cơn mưa rào mùa hạ, cho dù bị cảm lạnh, tôi vẫn muốn quay lại để được ướt mưa thêm một lần nữa.
Đi qua những ngày mưa để yêu thêm những ngày nắng.
Last edited by a moderator:


