Đam Mỹ Cho Em Được Yêu Anh - Ma Nữ Mary

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Ma nữ Mary, 8 Tháng ba 2019.

  1. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Cho Em Được Yêu Anh

    Tác giả: Ma nữ Mary

    Thể loại:
    Đam mỹ, H nhẹ, ngược tâm, ngược thân.

    Trạng thái: Hoàn.

    [​IMG]

    Giới thiệu:

    Anh là người đã đưa tay giúp tôi lúc tôi khó khăn nhất.

    Anh có thể vứt bỏ tự trọng cầu xin tôi ở lại.

    Nhưng vì những đam mê và dụ dỗ, tôi đã vứt bỏ anh.

    Nếu được quay lại cho em được yêu anh một lần nữa.

    Link thảo luận:

    [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Sáng Tác Của Ma Nữ
     
    kimnana, Alissa, Tieumon1 người nữa thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng một 2020
  2. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 1: Anh Từ Bỏ Tương Lai

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Anh gặp tôi khi đó tôi đang xin hát ở một phòng trà. Anh chỉ là sinh viên năm ba. Còn tôi là sinh viên năm nhất khoa quản trị kinh doanh.

    Anh nói:

    - Lần đầu tiên, anh gặp em đã yêu em.

    Tôi không tin vào tình yêu sét đánh. Anh theo đuổi tôi. Nhưng tôi không muốn. Bởi vì tôi thích con gái. Gia đình tôi khá khó khăn. Năm nhất coi như đủ tiền học và tiền ăn. Năm hai tôi bắt đầu vay mượn xung quanh. Đến khi nợ ngập đầu.

    Vì lo cho tôi ăn học, anh từ bỏ đại học. Đi làm nuôi tôi ăn học.

    Ngày tôi tốt nghiệp anh còn mang cả hoa tươi đến.

    Nhưng một ngày tôi lại khinh thường anh chê anh không có học vấn, không bằng người ta.

    Lúc xin được việc làm ở một công ty lớn tôi bắt đầu muốn quay trở lại là nam thẳng, vốn dĩ tôi vẫn là nam thẳng. Là anh nghĩ tôi cong thôi.

    Đó là lúc tôi cần anh giúp đỡ. Còn bây giờ, anh đã hết giá trị lợi dụng.

    - Cô gái ấy mang lại cho tôi ấm áp. Còn anh thì không? Anh chỉ mang đến cho tôi tủi nhục mà thôi.

    Tôi bắt đầu trốn tránh anh. Bắt đầu xây dựng một cuộc sống mới không có anh.

    Anh vẫn đứng đó không quan tâm. Tôi nghĩ anh sẽ mãi đứng đó.

    Nhưng không, anh biến mất một khoảng thời gian dài.

    Tôi mới nhận ra cuộc sống không có anh. Không còn ý nghĩa. Không có bàn thức ăn nóng hổi chờ tôi về.

    Không có tiếng bóng đá gào thét trong tivi.

    Anh tiếp tục vừa đi làm vừa đi học. Có lẽ, có một động lực mới khiến anh muốn quay trở lại trường học.

    Tôi biết khả năng của anh thừa sức tốt nghiệp ra trường và tìm một công việc tốt.

    Bằng chứng là anh đang làm giám đốc và tôi mãi là một nhân viên, chật vật leo trên chức trưởng phòng. Nói đến gia thế của anh khiến mọi người kinh ngạc. Nhưng vẫn phải thán phục, từ hai bàn tay trắng làm lên sự nghiệp một công ty lớn. Đứng thứ ba trong mười công ty có tiềm lực nhất.

    Những cô gái quanh tôi rất xinh đẹp và mềm mại. Nhưng không ấm áp bằng vòng tay của anh. Không bền vững như đôi vai rộng lớn của anh.

    - Tự bẻ cong yêu anh.

    Tôi không có hứng thú với con trai ngoại trừ anh. Tôi chuẩn bị mọi kết hoạch lấy lòng anh. Nhưng anh xem như không thấy. Tôi đứng chờ anh, anh lại đi qua.

    Tôi đợi trước cửa phòng anh thì anh không về.

    Chúng tôi như đang chơi trò chơi. Anh yêu tôi chạy. Tôi yêu anh lại chạy.

    Dù mọi người có cười nhạo tôi muốn leo lên giường của Tổng Giám Đốc thì tôi vẫn cười xem thường họ. Đúng tôi đang có ý định đó và sẽ thực hiện được nó. Thì sao? Có liên quan gì đến bọn họ chứ.

    Anh đã từng vào bếp nấu ăn cho tôi. Từng ngồi đợi hàng tiếng đồng hồ chờ tôi đi học về. Chẳng lẽ, chỉ đứng đợi anh chưa tới một giờ mà tôi lại không làm được. Vậy thì quyết tâm leo lên giường anh nên bỏ đi thì hơn. Tôi cười nhạo chính mình. Muốn anh đến phát điên rồi.

    Tôi cởi hai cúc áo sơ mi trước ngực ra. Trời oi bức thiệt. Nhìn hàng xe tập nập người tan làm. Họ đều nhìn tôi với anh mắt thương hại. Nhiều người tỏ ra khinh miệt tôi.

    - Cậu vẫn nên bỏ cuộc đi. Tổng Giám Đốc sẽ không liếc nhìn một cái đâu.

    Tôi không trả lời. Màn đêm buông xuống. Một chiếc xe đậu trước mặt tôi. Đôi giày cao cấp xuất hiện. Đôi chân săn chắc sau lớp quần tây thanh lịch. Tôi nuốt nước miếng cái ực.

    Tôi không dám ngước mặt lên. Tôi sợ anh sẽ nói:

    - Chúng ta đã không còn liên quan đến nhau nữa.

    Hay đại loại như:

    - Em muốn bao nhiêu tiền. Tôi đã chuẩn bị tâm lý.

    Tôi đang chờ đợi sự sĩ nhục của anh. Gió lạnh lùa vào chiếc áo sơ mi khiến tôi lạnh run lên. Áo khoát hình như tôi đã để quên trên văn phòng. Lúc vội vàng chạy xuống. Sợ bỏ lỡ cơ hội gặp anh.

    Đứng từ trên lầu cao tầng, Âu Thiên nhìn xuống bóng dáng gầy đang đứng dưới đó. Một tuần, kể từ ngày A Lạc tuyên bố trước cả công ty sẽ theo đuổi anh. Anh không tin. Trước đây, khi anh theo đuổi em ấy. Vẫn biết em yêu thích con gái không có cảm giác với mình. Vẫn cố chấp theo đuổi. Trả mọi giá để có 1 cái liếc nhìn của em. Anh đang trốn tránh. Phải. Anh cứ nghĩ đây chỉ là một giấc mơ đẹp. Như anh luôn mơ thấy em hằng đêm.

    Anh có một tập đoàn công ty. Đứng trên cao này để em có thể nhìn thấy anh. Anh có đủ khả năng lo cho em suốt đời. Anh nói sẽ làm được. Còn em, đã yêu người khác tại sao lại đứng đó. Anh thật không hiểu em muốn gì.

    Tất cả những gì anh làm đều không lay động được trái tim của em. Ánh mắt khinh bỉ em nhìn anh như một nhát dao. Đâm vào tim anh. Anh đang rất mâu thuẫn.

    Ở trên cao mới biết. Khoảng cách giữa anh và em cứ như hai đầu của trái đất. Chỉ đơn giản là sếp và nhân viên mà thôi. Anh cố tình xuất hiện trước mặt em. Cố tình đi lại để em biết. Đây là địa bàn của anh. Không muốn thấy anh thì có thể lập tức đi.
     
    Last edited by a moderator: 6 Tháng hai 2020
  3. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 2: Là Em Tự Tìm Đến

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Em đã đứng đó vài tiếng. Trời bắt đầu trở lạnh. Anh cảm thấy khó chịu. Bóng dáng người con trai cao gầy vẫn đứng yên dưới đó, mặc cho gió lạnh thổi đến môi tái nhợt. Anh đau lòng. Anh vội vàng mang áo khoát, lấy xe ra. Anh không biết mình nên đối diện em với thân phận nào. Là bạn trai cũ đã hết giá trị lợi dụng, hay là một Tổng Giám Đốc uy nghiêm.

    Anh bước xuống xe. Tay định khoát áo lên cho em. Nhìn đôi vai gầy run run. Anh muốn ôm em thật chặt. Muốn dùng thân thể sưởi ấm cho em. Anh biết tình yêu của anh rất hèn mọn. Nhưng anh không thể làm khác được. Gặp được em. Anh như có một mục tiêu sống. Một người để anh yêu thương. Một người cần anh chăm sóc. Thậm chí, chỉ cần anh có giá trị để em có thể lợi dụng. Anh cười cợt nói:

    - Công ty không trả thêm phí gác cổng cho em đâu.

    Em cúi mặt trả lời:

    - Em biết.

    Anh nói nửa thật nửa đùa:

    - Nhưng anh có thể trả phí làm ấm giường cho em.

    Em ngước mắt lên nhìn anh. Đôi mắt em nhìn anh rất nghiêm túc:

    - Em đồng ý.

    Anh có phải mới vừa nghe nhầm không. Anh kinh ngạc nhìn em. Em lại lập lại:

    - Em đồng ý làm ấm giường cho anh.

    Anh mới hỏi:

    - Em đã suy nghĩ kỹ chưa?

    Em gật đầu.

    Anh lại hỏi lần nữa:

    - Không hối hận?

    Em dứt khoát trả lời:

    - Không.

    Đôi mi dài buồn như quét vào lòng anh.

    - Thế thì lên xe.

    Em ngồi vào hàng ghế sau. Anh khẽ cười. Sợ anh ăn thịt em sao còn dám leo lên xe. Ngốc thật.

    Anh chỉnh máy sưởi ấm lên cao.

    Không khí ấm dần.

    Tôi không ngờ anh sẽ hỏi một câu hỏi trực tiếp như thế. Dù đã chuẩn bị trước nhưng tôi vẫn có chút bất ngờ.

    Trước đây, anh cũng chưa từng hỏi tôi như thế. Dù là bạn trai tôi. Nhưng anh chỉ dừng lại ở mức độ thân mật như nắm tay, cùng ngủ chung giường.

    Tôi sợ anh sẽ rút lại câu nói đó liền đồng ý. Dù là leo lên giường kiểu gì thì tôi cũng phải bắt lấy anh. Suy nghĩ thế nào để làm ấm giường cho anh khiến tôi đỏ hết mặt. Là con trai hai mươi mấy năm. Lần đầu tiên làm ấm giường cho người khác khiến tôi có chút hồi hộp và lo lắng. Tôi đã từng xem phim người lớn. Biết thế nào là ấm giường nhưng đó là xem. Còn làm tôi vẫn sợ. Nghe bảo đau đớn lắm. Tôi miên man suy nghĩ.

    Anh nhìn vào giương chiếu hậu. Thật không ngờ, một ngày anh có thể nhìn thấy sắc mặt xấu hổ của em. Lúc thì đỏ. Lúc thì trắng bệt. Như ngại ngùng e thẹn. Lại có lúc như chuẩn bị leo lên để chờ tuyên án tử hình. Anh cười thầm trong bụng. Anh không dám cười em to. Sợ em sẽ tông cửa xe chạy mất. Khó khăn lắm anh mới đợi được ngày em đồng ý leo lên giường của anh. Đâu dễ cho em thoát được.

    Anh lái xe nhanh hết ga trên đường vắng. Nếu em không bận tâm suy nghĩ sẽ không ngừng gào thét:

    - Ma đuổi anh sao? Anh lại chạy nhanh thế hả?

    Đứng trước nhà mình, nhìn người con trai đang ngồi trong xe. Anh mới dám tin đây là sự thật. Nhiều năm qua, anh luôn tự kiềm chế bản thân. Nhiều đêm mười hai giờ đêm phải tắm nước lạnh. Vì có người nằm trong lòng không yên phận. Anh trầm giọng nói:

    - Xuống xe. Lúc này, em hối hận còn kịp đó.

    Vừa nói anh vừa cố gắng kiềm chế xông đến ôm lấy em. Em vẫn ngây thơ trả lời:

    - Không, em sẽ không.

    Anh cảnh cáo:

    - Đến lúc đó, cấm lâm trận bỏ chạy. Dù em có khóc lóc anh vẫn không buông tha cho em đâu.

    Em cúi đầu xuống đất. Hai chiếc tai đỏ rực.

    Tôi sợ anh lại nói nữa thì tôi sẽ thật sự bỏ chạy mất. Nhưng anh không nói. Mở cánh cửa ra bước vào. Tôi nhanh chóng đi theo bước vào. Căn nhà lớn được trang trí ấm cúng. Như chính con người của anh vậy. Rất ấm áp.

    Anh bước lên lầu. Mở cửa phòng ngủ ra. Trong phòng có một chiếc giường rất lớn. Tôi ngồi xuống đó. Chuẩn bị tinh thần lần cuối. Như cá nằm trên thớt mặt cho người ta mổ xẻ. Tôi nghe tiếng anh cười. Liền ngước mắt lên. Đã lâu lắm rồi tôi chưa thấy anh cười. Ở công ty anh luôn nghiêm mặt và tỏ ra là một người xa lạ với tôi. Khiến tôi rất khó chịu. Bây giờ, anh lại cười. Tôi thì đang căng thẳng chết được ấy. Anh chậm chậm nói:

    - Em tắm trước hay tôi tắm trước.

    Tôi đỏ mặt nói:

    - Anh tắm trước đi.

    Chỉ đi tắm thôi mà giọng điệu mập mờ của anh khiến người ta phải suy nghĩ đến những chuyện đen tối. Tôi bất giác có cảm giác mình vừa rơi vào hang sói. Không, là tôi tự nộp mình cho sói mới đúng.

    Có lẽ, tôi cần thêm một chút thời gian chuẩn bị.

    Tiếng nước chảy trong phòng tắm phát ra. Nhìn qua chiếc giương gần như trong suốt. Hình ảnh mờ mờ của hơi khói bóc lên. Thân hình săn chắc. Cơ bắp cuồn cuộn. Bụng chuẩn sáu múi. Khiến máu toàn thân của tôi như dồn lên trước mặt.
     
    Last edited by a moderator: 6 Tháng hai 2020
  4. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 3: Không Hối Hận (H nhẹ)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bàn tay di chuyển khắp cơ thể anh rất gợi cảm. Máu mũi tôi như muốn phun trào. Chẳng khác, tôi đang trực tiếp ngắm trộm anh tắm. Mặt tôi đỏ tươi như máu.

    Ánh mắt em không ngừng quan sát khiến phía dưới của anh hứng tình đứng thẳng lên. Em trộm nhìn tôi tắm, làm tắm đối với tôi hôm nay giống như cực hình.

    Nhìn dưới to lớn giữa hai chân anh đứng thẳng như bùng nổ. Tôi khiếp sợ. Nếu nó đâm trực tiếp vào người tôi. Không biết sẽ như thế nào. Có thể đâm xuyên qua ruột cũng nên. Tôi dán mắt vào đó không rời. Nó như không nghe thấy tiếng gào thét trong lòng của tôi lại lớn thêm một vòng. Anh quấn khăn tắm bước ra. Em như con tôm luộc ngồi trên giường. Trong lòng anh vui sướng. Chắc em rất hài lòng với kích thước phía dưới của anh. Hôm nay, anh phải làm em đến em phải khóc lóc xin tha mới thôi. Bản thân anh nói được làm được á. Anh đã chuẩn bị trước gel bôi trơn trong hộc tủ.

    Em bước vào phòng tắm. Hai chân run run. Biết trước có một cặp mắt như sói phía ngoài hình chằm chằm vào mình thì sao có thể tắm được. Tôi nhanh chóng tắm qua loa. Mang chiếc áo choàng tắm anh để sẵn trong đó vào người mới có cảm giác yên tâm.

    Nhìn tuýp gel trên giường tôi nghi ngờ. Anh trả lời:

    - Lần Đầu Tiên của em nên anh đã chuẩn bị sẵn.

    Ánh mắt của em khiến anh vui sướng. Em có để ý đến anh.

    Tôi không tin. Thời gian dài xa nhau như thế. Anh không có người khác mới lạ. Anh khẳng định:

    - Thật.

    Tôi chậm rãi ngồi xuống giường. Tay chuẩn bị cởi nút thắt áo choàng tắm ra.

    Anh cầm tay tôi. Tiến sát vào người tôi hơi ấm phả vào lỗ tai của tôi:

    - Để cho anh.

    Giọng nói đầy ám muội của anh khiến tôi cảm thấy có chút run sợ.

    Bàn tay to lớn của anh nhanh chóng cởi nút áo. Lộ ra làn da trắng ửng hồng sau khi vừa mới tắm nước nóng xong. Thật đẹp. Anh nuốt nước miếng.

    Anh ôm em vào lòng, khẽ thầm thì:

    - Chỉ là mới bắt đầu thôi.

    Tiểu Lạc của anh thật dâm đãng.

    Anh lột chiếc áo tắm ra. Một tay vân vê đầu vú nhỏ xinh của em. Ấn xuống hôn em một nụ hôn. Trong mơ, không biết bao nhiêu lần anh muốn giày xéo đôi môi này.

    Tôi để mặt cho anh thoải mái làm. Tay chân tôi không có tí sức lực nào.

    Ánh mắt em như có một lớp sương mỏng. Anh hôn nhẹ nhàng dần dần mạnh hơn, sâu hơn. Mút hết mật ngọt trong miệng của em. Hơi thở cùng hòa quyện vào nhau. Lưỡi anh tiến sâu vào càn quét khắp nơi như đánh dấu lãnh thổ. Em không ngừng hít không khí vào như một con cá mắt cạn cần được tiếp oxi. Vẻ mặt động tình của em khiến tôi rất hài lòng.

    Hai tay đánh vào vòng ngực săn chắc của anh như kích thích dã tính của anh.

    Anh nhẹ giọng:

    - Thả lỏng người ra. Anh không muốn làm em đau.

    Anh tiếp tục dụ dỗ:

    - Ngoan tí, sẽ hết đau nhanh thôi.

    Anh hôn lên hôn em khiến em phân tán sự chú ý. Mặt cho em gào thét và cào bấu anh đến trên lưng anh có mười dấu ngón tay cào sâu vào ghê rợn. Máu chảy ra.

    - Á.. á.. anh.. khốn.. nạn.

    Đau đến tôi muốn ngất xỉu luôn. Nhưng tinh thần lại vô cùng tỉnh táo.

    Anh gầm lên như một con sói hoang đầy thỏa mãn. Giương mặt anh tuấn tràn đầy dục vọng chiếm đoạt.

    Em không biết cảm giác lần đầu chiếm lấy em nó sướng đến anh muốn phát điên lên.

    Anh bị dục vọng che mờ mắt. Không ngừng đòi hỏi. Mặc cho người dưới thân khóc lóc:

    - Đau.. quá.

    Sau khi thỏa mãn xong. Anh mới hoàn hồn tỉnh táo. Người dưới thân đau đớn ngất đi rồi.

    Làm anh hoảng hốt. Ôm A Lạc vào lòng Âu Thiên nói:

    - Anh xin lỗi.

    Anh di chuyển nhẹ nhàng hơn. Cảm giác bớt đau hơn. Dần dần có một khoái cảm khiến tôi khó chịu.

    - Nhanh.. nhanh thêm chút nữa. Á.. ư..

    Anh như được cổ vũ động tác nhanh hơn. Khiến em thở dốc:

    - Chỗ đó.. rất.. nhột.

    Em thật thà hơn tôi nghĩ:

    - Em muốn cái gì?

    - Em muốn anh.

    - Được.

    Anh húc mạnh sâu vào đó mỗi lần chạm như có một dòng điện chạy thẳng lên não em. Khiến em dâm đãng kêu lên:

    - Á.. á.. em.. muốn.. nữa

    Anh cười:

    - Được, anh chiều em lần nữa.

    Anh ôm A Lạc đi tắm rửa. Thay ra giường. Ôm em vào lòng, cả hai cùng ngủ say.

    Tiếng chuông đồng hồ báo thức.

    A Lạc tỉnh dậy phần phía dưới đau rát.

    Âu Thiên đang làm đồ ăn dưới bếp, mùi thơm bay lên tới phòng. Đến giờ tôi phải đi làm rồi. Bước chân bủn rủn lết xuống giường.

    - Em mệt.

    - Vậy em nghỉ đi. Ở nhà anh nuôi.

    - Em mới không cần anh nuôi đâu. Em có tay có chân.

    Anh cười.

    - Được, anh xin phép cho e nghỉ.

    - Ồ. Vậy cũng được.

    Nghỉ ngơi ở nhà một ngày, A Lạc lại tiếp tục đi làm.

    Những nhân viên cùng phòng chọc:

    - Đã leo lên được giường đám đốc chưa?

    - Ta bảo vẫn là từ bỏ đi là hơn.

    - Eo ui, mấy vết đỏ này là sao? Không câu được giám đốc định chuyển qua là ngưu lang hả?

    A Lạc tức giận:

    - Biến.

    Cả bọn người vang:

    - Nói đúng nên xù lông hả?

    Âu Thiên tính đưa A Lạc đi ăn cơm. Nghe được cuộc đối thoại. Nhép môi đi vào:

    - A Lạc đi ăn cơm thôi.

    Rồi quay ra đám nhân viên nói:

    - Không nghe em ấy bảo hả? Bấm nút. Biến.

    Mọi người hoảng hốt. Thật sự đã leo lên giường tổng giảm đốc rồi. Trong lòng gào thét.

    Không đắc tội với ai lại đi đắc tội với giám đốc. Chuyến này nên đi kiếm việc khác rồi. Chén cơm sợ không giữ nổi.

    A Lạc cười với anh:

    - Đợi em tí, em sắp xong rồi.
     
    Last edited by a moderator: 6 Tháng hai 2020
  5. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 4: Bất Ngờ Lớn.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chuyện của hai người lan khắp công ty. Âu Thiên đã đánh dấu chủ quyền. Không thể để em bị bắt nạt. Mà có không đánh dấu đi nữa. Muốn ăn hiếp bảo bối của anh sao?

    - Mơ đi.

    Những người đó người tự giác xin nghỉ việc, người ở lại không ngừng khóc lóc nhìn công việc chất cao hơn núi. Chẳng khác nào, ép bọn họ nghỉ việc.

    Người thông minh nịnh nọt A Lạc:

    - A Lạc à, chúng tôi chỉ đùa tí thôi. Anh có thể bảo Tổng Giám Đốc buông tha hay giảm nhẹ hình phạt cho chúng tôi không?

    A Lạc cười:

    - Cũng được thôi. Chỉ cần các người biến khỏi mắt tôi càng xa càng tốt. Tôi sẽ suy nghĩ lại.

    Đám người chửi ầm lên:

    - Thằng chó chết.

    A Lạc không quan tâm. Em còn phải làm xong việc nhanh. Để tối về nhà còn được ăn cơm. Những món mà Tổng Giám Đốc đại nhân đích thân làm cho em nữa.

    Điều bất ngờ dành cho em không chỉ là một bữa cơm bình thường. Trên bàn còn có một chiếc đồng hồ số lượng có hạn nữa. Lạc rất thích kiểu dáng hiện đại này. Em đã thấy trên tạp trí thời trang tháng này. Trong bộ sưu tập lớn của thương hiệu nổi tiếng này. Có tiền chưa chắc mua được cái này. Tiếng cửa phòng mở ra. Anh chỉ quấy một chiếc khăn lông. Những giọt nước vẫn còn đọng lại trên người khiến anh thật mang hơi thở cấm dục. Em đỏ mặt cố gắng bình tĩnh hít thở. Anh hỏi:

    - Em về lâu chưa? Anh chuẩn bị xong rồi. Ăn cơm đi kẻo đói.

    Tôi bỏ cặp táp lên chiếc ghế cạnh đó và ngồi xuống bàn. Ánh mắt vẫn lưu luyến liếc nhìn anh. Anh chậm cười nói:

    - Em thích không?

    Giọng điệu của anh không giống như anh hỏi em về món ăn. Nghe sao vẫn thấy thật ám muội.

    Em bất giác trả lời:

    - Rất thích.

    Bữa cơm kết thúc trong nụ hôn nồng nhiệt đến cả leo lên giường lúc nào em cũng không biết.

    Anh đi làm sớm. Tiếng chuông cửa vang lên liên tục:

    - Tinh.. tinh.. tinh

    Khiến em khó chịu leo xuống giường. Đầu tóc rối bời. Quần áo không chỉnh tề. Mỗi cái quần cọc. Bước xuống giường theo quán tính. Mò đến cửa. Đầu óc mơ màng buồn ngủ không nghĩ đến ai sẽ đến.

    Mở của ra, em bất ngờ khi thấy hai ông bà trung niên. Nhìn kỹ lại có nét giống một người. Em sực tỉnh mình đang ở nhà anh. Hai người trước mặt có thể là cha mẹ anh. Em xấu hổ đóng nhanh cửa lại. Nghĩ không ổn lại mở ra. Mời hai người vào nhà. Họ nhìn em với anh mắt kỳ quái.

    Dấu vết những dấu hôn đỏ còn lưu lại đêm qua hiện rõ trước mặt hai người khiến em muốn đào lỗ để chui xuống.

    Mời họ ngồi. Em nhanh chóng chạy lên phòng thay một bộ đồ thoải mái lịch sự hơn và nhanh nhất có thể chạy xuống. Vào bếp lấy nước.

    Hai đôi mắt vẫn nhìn em liên tục không rỗi. Chắc họ có rất nhiều câu hỏi.

    Em đặt hai ly nước xuống nhẹ nhàng.

    - Con chào hai bác.

    - Cậu là ai?

    - Con là người yêu của anh.

    - Tại sao không nghe nó nhắc đến?

    Em bối rối vò tóc.

    - Không tin bác có thể hỏi anh.

    Chắc không ai mặt dày như tôi.

    Nghĩ đến sớm muộn cũng gặp. Bây giờ gặp cũng tốt. Dù là hơi bất ngờ.

    Cứ nghĩ họ sẽ phản đối kịch liệt.

    Không ngờ họ vẫn bình tĩnh.

    Trong lòng hai người ở nước ngoài nhiều năm nên cũng không thấy kỳ lạ khi nghe đến đồng tính nữa. Dù là con trai họ. Nhưng nếu nó đã chọn người này họ cũng không phản đối. Nhưng cậu nhóc này rõ chưa đủ tuổi, vẫn là trẻ vị thành niên dù chiều cao vẫn rất cao nha.

    - Cậu bao nhiêu tuổi?

    - Dạ cháu hai mươi hai.

    - Ồ!

    Họ thật không ngờ nhìn mặt baby lại trưởng thành rồi. Họ cùng thở thào nhẹ nhõm.

    - Quen lâu chưa?

    - Dạ nhiều năm rồi.

    Họ lại tiếp tục ngạc nhiên. Nhiều năm tuy biết con trai tự lập không có bạn gái. Lại không ngờ con trai họ lại yêu thích cậu con trai dễ thương trước mặt này. Hai người nhìn nhau cười.

    - Gia đình con có biết không?

    - Dạ chưa.

    - Vậy bữa nào hai ta tới gặp mặt nói chuyện với gia đình con được chứ?

    Thái độ họ xoay chuyển khiến em hơi hoang mang. Cứ tưởng sẽ bị đánh đuổi ra khỏi nhà hoặc sỉ nhục đủ loại.

    Em cũng chuẩn bị sẵn tinh thần chiến đấu. Nhưng câu nói của họ khiến em bối rối.

    - Dạ, để con nói với gia đình con trước.

    Nghĩ trong đầu họ sẽ giết chết em mất. Ánh mắt u buồn khiến hai người trước mặt không biết phải làm sao với đứa nhỏ tội nghiệp này.

    - Không sao? Từ từ cũng được.

    Họ không nỡ gây áp lực lên bé trai dễ thương này. Nhìn là muốn cưng chiều. Không như thằng con mặt lạnh nhà họ. Tính đưa danh sách gặp mặt xem mắt hoặc nháo lên khóc lóc. Nhưng giờ không cần nữa rồi.

    - Mời hai bác uống nước.

    - Được.

    - Con đang đi làm ở đâu?

    - Dạ, con làm nhân viên trong công ty của anh.

    Hai người cùng nhìn lên đồng hồ. Có lẽ, họ đến khiến cậu trễ giờ. Liền gọi điện thoại cho con trai họ:

    - Chúng ta đang ở nhà con. Mau về.

    Công việc làm sao quan trọng bằng đứa bé trước mặt đây.

    Họ có một sự ăn ý đến kỳ lạ.
     
    Lạc Thiên Vũ thích bài này.
    Last edited by a moderator: 6 Tháng hai 2020
  6. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 5: Kết Hôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Anh nhận được điện thoại liền bàn giao công việc cho cô thư ký rồi lao nhanh ra khỏi phòng làm việc.

    Vừa lái xe anh vừa lo sợ. Sợ ba mẹ sẽ làm khó dễ cho cậu. Sợ ai kia bị hù dọa mà chạy mất dép.

    Mở cửa ra, anh vội vàng bước vào phòng khách. Ba mẹ anh đang ngồi đối diện với cậu. Gương mặt nghiêm trang.

    Cậu thì ánh mắt lấp lánh nhìn anh. Cứu tinh xuất hiện. Cậu không thể chống đỡ sự nhiệt tình của ba mẹ anh nữa rồi. Anh hãy nhanh tới giúp cậu đi.

    Anh chưa kịp mở miệng thì ba mẹ anh đã nói trước:

    - Bọn ta không đồng ý với mối quan hệ của hai đứa.

    Anh nhăn mày suy nghĩ nên thuyết phục ba mẹ mình như thế nào thì một bàn tay nhẹ kéo anh ngồi xuống ghế.

    Gương mặt lo lắng nhìn anh như con mèo con tội nghiệp sắp bị bỏ rơi. Thật ra cậu muốn nói với anh:

    - Gật đầu đi anh. Nhưng bị anh hiểu lầm. Bọn họ chỉ là tình một đêm, tình nhân hay đại loại cũng không phải như ba mẹ anh nghĩ.

    Anh dứt khoát nói:

    - Con nhất định phải ở cùng em ấy. Ngày mai con sẽ đưa em ấy qua Mỹ đăng ký kết hôn.

    Đôi mắt đọng nước mắt nhìn anh. Cậu cảm thấy mình rất vui và bất ngờ. Anh là đang nghiêm túc. Không phải ăn rồi vứt bỏ cậu.

    Nhưng anh lại cảm thấy bất an.

    - Em đừng khóc. Anh sai rồi. Anh nên hỏi ý kiến của em trước. Chúng ta sẽ mãi ở cùng nhau được không? Em không nói tức là đồng ý.

    Ba mẹ anh bật cười với suy nghĩ ngốc nghếch của đứa con trai.

    Ai lại đi cầu hôn kiểu vậy chứ. Ít nhất phải có nhẫn có hoa nha.

    Anh thật oan uổng. Nếu ba mẹ anh không xuất hiện bất ngờ thì anh đã đặt sẵn nhà hàng và chuẩn bị đầy đủ màn cầu hôn hoành tráng rồi.

    - Em đồng ý.

    Anh ôm cậu xoay vòng vòng.

    - Nhanh bỏ em xuống.

    Cậu ngại ngùng nói.

    Sau khi hai người qua Mỹ làm thủ tục đăng ký kết hôn. Cầm giấy kết hôn trên tay. Anh cười ngây ngô.

    - Em là của anh rồi.

    - Ngốc.

    Hôn lễ được tổ chức đơn giản ở bãi biển cùng bạn bè thân quen của hai người.

    Đêm tân hôn bắt đầu bằng một nụ hôn nóng bỏng và cuồng nhiệt. Tiếng áo quần cọ sát vào nhau. Thân nhiệt cả hai cùng tăng dần với tiếng thở gấp.

    Môi lưỡi cả hai quấn quýt lấy nhau không rời. Bàn tay anh không ngừng thăm dò từng chút từng chút lên làn da trắng nõn của cậu, đốt lên ngọn lửa lan khắp các vùng trên cơ thể nhạy cảm của cậu dần dần sang hồng đỏ.

    Tay cậu đặt lên cổ của anh, luồng vào mái tóc khiến anh run lên. Cổ là nơi mẫn cảm của anh.

    Cậu cười khanh khách.

    - Em dám cười.

    Anh bế cậu ném lên chiếc giường phủ đầy những cánh hoa hồng đỏ. Căn phòng được chiếu sáng bằng những ngọn nến lung linh mờ ảo. Cậu thật xinh đẹp. Anh như muốn bùng nổ lập tức tiến vào cậu nhưng kìm nén ôm cậu rên rỉ:

    - Anh sẽ cho em đêm tân hôn khó quên nhất trong đời.

    Anh hôn lên ngón chân rồi đi chuyển dần lên trên. Lướt nhẹ qua cậu bé của cậu. Như khiêu khích. Chậm rãi hôn lên cổ và ấn lên đôi môi sưng đỏ một nụ hôn như sợ đây chỉ là ảo giác.

    Cậu muốn chửi con mẹ nó khó chịu. Cảm giác nụ hôn của anh đi tới đâu là cậu lại hồi hộp đến đó. Tim đập bang bang như trống vang.

    - Cho... em

    Anh mỉm cười như một ác ma. Đêm nay còn rất dài.

    Tiếng rên rỉ cùng thở dốc khiến cả căn phòng đầy ám muội.

    Cậu nằm trên chiếc giường toàn thân đầy những dấu xanh tím đến dọa người phía dưới đau nhức mà tức điên người.

    Ngón tay được bôi trơn bằng thuốc mỡ lạnh lẽo nhẹ đâm sâu vào hậu huyệt của cậu.

    Cậu liếc mắt nhìn ai kia đang nhìn chằm chằm vào cậu như muốn ăn tươi nuốt sống cậu mà rùng mình.

    Nhắm mắt tự nhủ với lòng là không được mềm lòng.

    Đến khi cảm nhận được thứ thô to chọc vào mông của mình thì cậu gầm lên:

    - Cút.

    Một tuần liền cậu không được nghỉ ngơi. Hoa cúc muốn nát bét chỉ vì anh như bị bỏ đói ba năm. Hại cậu không thể bước xuống giường.

    - Được, em đừng tức giận.

    Cậu đau đầu vỗ trán. Nhớ đến cảm giác đau đớn cùng vui sướng khiến cậu trầm mê. Gương mặt tức khắc đỏ bừng. Không ngờ cậu có thể dâm đãng như vậy. Bị làm đến ngất lên ngất xuống vài lần. Eo đau mỏi nhắc nhở cậu phải thật tỉnh táo.

    - Lăn.

    Anh vui vẻ như được ăn kẹo.

    - Để anh lăn.

    Căn phòng lại một hồi ngập tràn mùi vị tình ái.

    - Á.. đau.. bỏ em ra.

    * * * đừng ngừng lại.. nhanh..

    - Hu hu.. Á.. ư..

    Sau một giờ tiếng hét to như phá lỗ tai vang lên:

    - Em bảo anh lăn ra ngoài.

    Tổng giám đốc gương mặt âm u bước vào văn phòng. Nhân viên ai nấy đều sợ hãi.

    Anh đang rất bực bội vì từ tuần trăng mật trở về anh bị đá ra khỏi phòng.

    Hết.
     
    Last edited by a moderator: 15 Tháng hai 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...