[Dịch] Phi Kiếm Vấn Đạo - Ngã Cật Tây Hồng Thị

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Thientta, 28 Tháng ba 2019.

  1. Thientta

    Bài viết:
    0
    Chương 10: Giết gà dọa khỉ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đám nhạc sư của Yến Phượng Lâu đều có chút nghi ngờ, sao lại ngừng múa kiếm rồi? Họ liền lặp lại một khúc vừa rồi, cô nàng Trần Sương cũng không nghĩ nhiều nữa mà tiếp tục múa kiếm.

    Cuối cùng cũng xong một khúc múa kiếm.

    Cô nàng Trần Sương mặc một bộ áo đỏ, quay đầu đưa mắt nhìn Tần Vân một cái rồi mới rời đi.

    "Ta muốn gặp Trần Sương cô nương một lần." Tần Vân quay đầu nói với thị nữ đang đứng ở một bên, thị nữ kia tươi cười nói: "Tần công tử, cần hai mươi lượng bạc mới có thể gặp Trần Sương nhà ta mà không động tay chân gì cả, thời gian gặp lâu nhất là nửa canh giờ. Nếu Tần công tử đồng ý thì ta sẽ đi chuyển lời ngay xem liệu Trần Sương cô nương có đồng ý hay không, thậm chí còn phải xem có vị khách nào khác muốn gặp nữa hay không, cái gì cũng có thứ tự trước sau cả!"

    "Nhanh đi đi." Điền Ba liền thúc giục, "Nhớ nói là Tần công tử muốn gặp."

    "Tốt, ta đi liền đây." Thị nữ liền đi chuyển lời.

    Tần Vân yên lặng chờ đợi.

    Hai mươi lượng bạc chỉ có thể gặp mặt rồi ngồi xuống uống trà tâm sự, mà vị Thanh Thu tiên tử kia lại cần trăm lượng bạc, bởi vậy có thể thấy được địa vị giữa họ khác nhau như thế nào.

    "Màn múa kiếm của Trần Sương cô nương thật sự quá tuyệt vời, ta đã từng thấy qua nhiều kiếm khách có thực lực còn lợi hại hơn Trần Sương cô nương, nhưng lại không có được ý vị như kiếm của Trần Sương cô nương, kiếm của nàng khi múa dường như đâm vào lòng ta vậy."

    "Nàng khi gảy đàn Tỳ Bà mới lợi hại, nàng tinh thông cả đàn Tỳ Bà và múa kiếm nên ta vẫn tin rằng trong nhóm hoa khôi lần này nàng hoàn toàn có thể tiến mười hạng đầu."

    "Trong Yến Phượng Lâu nàng cũng chỉ là danh kỹ loại hai mà thôi, rất nhiều danh kỹ khắp cả Quận thành Quảng Lăng đều sẽ tranh chấp vị trí hoa khôi, nàng muốn vào mười hạng đầu là chuyện gần như không thể nào."

    Những vị khách xung quanh tùy ý bàn luận.

    Tần Vân đang đợi.

    Rất nhanh thị nữ liền cười dịu dàng, nhẹ nhàng đi đến cạnh Tần Vân nhỏ giọng nói: "Tần công tử, Trần Sương cô nương đã đồng ý gặp ngươi."

    "Ừm, dẫn đường đi." Tần Vân hít sâu một hơi, đứng dậy phân phó nói.

    "Mời Tần công tử đi theo ta." Thị nữ bèn đi trước dẫn đường.

    Lầu chính rất lớn, bên trong càng có nhiều hành lang gấp khúc, sau khi ra khỏi lầu chính liền dọc theo một cái hành lang trực tiếp đi sang lầu đông.

    Bốn lầu Đông Tây Nam Bắc của Yến Phượng Lâu không phải khách quý thì không thể vào, mà ngưỡng cửa để vào lầu đông lầu nam lại thấp hơn đôi chút, chỉ cần tiêu phí một chút bạc là có thể đi vào, mà như Tần Vân đi vào lầu đông này để gặp 'Trần Sương cô nương "đã phải cần hai mươi lượng bạc cũng đã rất kinh người rồi, một tòa nhà trong quận thành Quảng Lăng này ước chừng cũng chỉ trăm lượng bạc mà thôi.

    " Két.. "Thị nữ đi đến trước một cánh cửa gỗ rồi đẩy ra, nói với giọng giòn giã:" Trần Sương cô nương, Tần công tử đã đến rồi. "

    " Tần công tử xin mời. "Thị nữ cười nói.

    Lúc này Tần Vân mới đi vào.

    Còn thị nữ lại vừa cười vừa đóng cửa lại từ bên ngoài rồi rời đi.

    ..

    Khi Tần Vân vào liền thấy được một người phụ nữ trung niên đang đứng ở một bên.

    " Dì Tiết? "Tần Vân kinh ngạc.

    " Nhị công tử. "Người phụ nữ trung niên cũng lộ ra dáng tươi cười.

    Lúc này, một bóng hình xinh đẹp nhịn không được vén rèm cửa lên từ bên trong đi ra, mắt nàng rưng rưng ngước nhìn Tần Vân.

    Cả người Tần Vân cũng run lên, chỉ cảm thấy áy náy vô cùng, tự trách tại sao mình lại không thể về sớm hơn một chút.

    " Tiểu Sương. "Tần Vân mở miệng nói.

    " Vân ca ca. "Trần Sương cô nương trực tiếp nhào vào trong ngực Tần Vân.

    Tần Vân ôm Trần Sương, nói khẽ:" Ta về trễ rồi. "

    " Ta rất sợ, sợ rằng Vân ca ca ngươi cũng sẽ không trở về, sáu năm rồi, rốt cuộc Vân ca ca ngươi đã trở về. "Trần Sương cô nương buông Tần Vân ra, lê hoa đái vũ* ngắm nhìn Tần Vân," Sau ngày anh ta mất thì hôm nay chính là ngày ta vui nhất. "

    *Lê hoa đái vũ: Chỉ dáng khóc của con gái đẹp như Dương quý phi.

    " Ta cũng vừa về hôm qua mà thôi, hôm nay mới nghe được chuyện của Tạ Lôi từ Điền Ba. "Tần Vân thở dài," Trong Quận thành có quan phủ che chở thì vẫn còn đỡ, nếu ra ngoài thành thì từ sông dài hồ lớn đến rừng sâu núi thẳm, không biết yêu quái sẽ chiếm giữ nơi nào, việc áp tiêu vốn là liếm máu trên lưỡi dao. "

    " Chỉ là tiêu cục là Tạ gia ta nhiều đời truyền xuống nên ca của ta lập chí muốn trọng chấn uy danh của tiêu cục. "Trần Sương cô nương nói.

    Tần Vân yên lặng gật đầu.

    Tạ Cuồng Nhân..

    Với tính cách của hắn thì sao sợ chết cơ chứ? Cái tên cuồng ngạo đó đương nhiên là muốn rạng danh tiêu cục, biến nó trở thành tiêu cục số một Quảng Lăng quận, thậm chí là thành tiêu cục số một số hai khắp Giang Châu này, đây mới là thứ hắn theo đuổi. Chẳng qua là hắn chết quá sớm.

    " Cút ra! "bên ngoài có tiếng quát tháo vang lên.

    " Ồ? "Tần Vân nhướng mày với sự ầm ĩ ở bên ngoài.

    ..

    Bên ngoài hành lang.

    Một người đàn ông mập mạp ăn mặc xa xỉ, thần sắc kiêu căng, mang theo hai gã hộ vệ sau lưng trực tiếp xông vào trong.

    " Lưu công tử, bên trong đang có khách rồi. "Thị nữ lo lắng liền nói.

    " Khách ư? Trong quận thành Quảng Lăng này không có mấy ai dám để Lưu Kỳ ta chờ, tên Tần công tử gì đó dám để ta chờ ư? Hắn còn chưa đủ tư cách! "Tên mập mạp này quát lớn, mà bên kia hành lang có một nữ quản sự chạy vội đến, ở xa xa nói lớn:" Lưu công tử, Lưu công tử, xin đừng nóng giận, làm gì phải giận như vậy chứ, là đám hạ nhân không hiểu chuyện. Xin chờ ta đi nói chuyện với vị Tần công tử kia để hắn rời đi trước. "

    " Hừ, vậy ngươi làm việc cho lẹ làng vào. "Tên mập quát, hắn coi như cho Yến Phượng Lâu vài phần mặt mũi.

    Nữ quản sự liền đẩy cửa vào nói:" Xin lỗi Tần công tử, ta nghĩ ngươi cũng đã nghe được.. "

    " Cút! "

    Tần Vân lạnh nhạt nói.

    Nữ quản sự cứng lại.

    Tên mập ở ngoài hành lang nghe được liền cười nhạo rồi trực tiếp bước vào nói:" Cho ngươi vài phần mặt mũi để ngươi cút thì ngươi lại không cút. Xem ra chỉ có thể ra tay rồi nhỉ? Ném tên cuồng vọng này xuống lầu cho ta. "

    " Vâng! "Một tên hộ vệ to khỏe trong đó lập tức tiến lên.

    " Xin Lưu công tử đừng nóng giận. "Nhưng Trần Sương cô nương liền nhận lỗi, đồng thời liền thấp giọng nói với Tần Vân:" Tên Lưu công tử này là người của Lưu gia, Lưu gia là một trong tam đại gia tộc của Quảng Lăng quận, không thể trêu chọc. "

    Lưu gia chính là phú hào đứng đầu cả Quảng Lăng quận, theo những gì Trần Sương cô nương biết thì cho dù là Ngân Chương bộ đầu 'Tần Liệt Hổ' cũng không đấu lại Lưu gia.

    " Nghe rõ chưa? Vẫn là Trần Sương cô nương biết điều, ta cho Trần Sương cô nương mặt mũi, cút cho nhanh đi. "Tên mập quát.

    " Lưu gia ư? Cho dù là người đứng đầu Lưu gia đang ở đây cũng không dám hô to gọi nhỏ, huống chi một tên tiểu bối Lưu gia như ngươi. "Tần Vân liếc mắt nhìn hắn," Nếu bây giờ ngươi ngoan ngoãn nhảy xuống lầu thì chuyện này cũng thôi. Nếu không ta sẽ tự tay ném ngươi xuống dưới, nhưng sẽ không còn chừng mực nữa. "

    Tên mập cả kinh.

    Chẳng lẽ là nhân vật lợi hại nào đó từ đâu đến? Một địa đầu xà* như hắn sao lại chưa từng nghe qua?

    *Địa đầu xà: Chỉ những người có quyền thế chuyên ức hiếp dân lành ở một địa phương.

    " Ngươi là ai? "Tên mập hỏi.

    " Nhanh chóng cút xa một chút. "Tần Vân nhíu mày.

    " Dọa Lưu gia nhà ngươi à? "Tên mập trừng mắt," Hai người các ngươi cùng lên, để ta xem hắn có bản lĩnh gì mà dám huênh hoang ở đây. "

    " Vâng! "

    Hai tên hộ vệ này, một tên Luyện Khí tầng bảy, một tên Luyện Khí tầng tám, như vậy cũng đã được xem là đại cao thủ bậc nhất rồi. Do đó có thể thấy được sự mạnh mẽ của Lưu gia!

    " Bịch! Bịch! "

    Hai tên hộ vệ vừa lao ra một cách dữ tợn, còn chưa thấy rõ là đã" vù vù "hóa thành hai cái bóng bay ngược ra cửa ra vào, lướt qua lan can rồi ngã xuống dưới lầu.

    " Không ổn. "Tên mập bị hù đến sắc mặt trắng bệch, cũng không còn dám nói lời hung ác mà quay đầu bỏ chạy.

    " Đi. "

    Tần Vân thì tiến lên đá một cái vào mông tên mập này.

    " Oái! "Tên mập thét lên chói tai rồi lướt qua lan can bay xuống dưới, mà hai tên hộ vệ phía dưới thân là đại cao thủ Luyện Khí tầng bảy tầng tám tầng lại quỷ dị nằm bò ở đó, trong lúc nhất thời không đứng dậy nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn xem công tử nhà mình rơi xuống đất, làm cho một miệng đầy máu, mặt mũi dập nát.

    Tên mập đau đớn đứng lên rồi quát lớn:" Hai người các ngươi không biết đỡ lấy ta sao? "

    " Công tử, toàn thân chúng ta đều bủn rủn, bây giờ cũng có chút đứng không vững. "Hai tên hộ vệ đang cố gắng đứng lên.

    " Hô hô.. "

    " Lưu gia Lưu Kỳ đấy. "

    " Thật là mất mặt. "

    " Người nào dám ném hắn xuống lầu nhỉ. "

    Rất nhiều khách trong Yến Phượng Lâu đều vịn lan can nhìn xuống dưới, ngắm nhìn tên Lưu gia công tử 'Lưu Kỳ' làm sao mất mặt, dù sao Lưu Kỳ công tử xuất thân từ Lưu gia nên hắn hoàn toàn có tư cách ngang ngược trong Quảng Lăng quận.

    Lúc này Tần Vân đi tới bên cạnh lan can nhìn xuống tên mập phía dưới một miệng đầy máu.

    Tên mập mạp kia ngẩng đầu nhìn lên, nhìn xem xung quanh đều là người nên cũng có chút dũng khí, liền nói lớn:" Tên họ Tần kia có gan thì xưng tên đi! "

    Tần Vân tùy ý chỉ một cái.

    " Phốc! "

    Một luồng Kiếm Khí sượt qua khuôn mặt tên mập rồi bắn xuống mặt đất, khiến mặt đất được lát gạch xanh bị bắn ra một cái lỗ sâu không thấy đáy. Tên mập sờ sờ khuôn mặt, lại cúi đầu nhìn về cái lỗ sâu đen như mực kia, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, cơ thể hơi hơi run.

    Hai tên hộ vệ ở một bên đã đứng lên cũng bị dọa đến chết khiếp.

    " Chân Nguyên phóng ra ngoài. "

    " Tiên môn đã mở! "

    " Là người tu tiên, người tu tiên đó! "

    Hai tên hộ vệ này run lên vì sợ hãi.

    Tên mập liền nặn ra nụ cười tươi ngẩng đầu lên nịnh nọt nói:" Xin lỗi! Xin lỗi! Vị công tử này ngươi cứ coi ta như cái rắm mà thả đi. "Ở đại gia tộc ngược lại càng rõ ràng sự lợi hại của người tu tiên. Nếu Lưu gia tộc trưởng ở đây thì còn có tư cách so đo với đối phương, về phần một tên tiểu bối Lưu gia như hắn không hề đủ tư cách.

    " Ngươi không phải muốn ta xưng tên hay sao? Nghe cho rõ đây, ta là Tần Vân của Tần Phủ! "

    Tần Vân quét mắt ra khắp xung quanh, vốn có rất nhiều vị khách muốn xem náo nhiệt nhưng sớm đã bị một luồng Kiếm Khí kia dọa tới mức nói không nên lời," Trần Sương cô nương là muội muội của ta, đắc tội Trần Sương cô nương chính là đắc tội Tần Vân ta. "

    Nói xong hắn liền quay người trở về phòng.

    " Đóng cửa lại! "Tần Vân phân phó nữ quản sự bên ngoài hành lang.

    " Dạ dạ!"Nữ quản sự cũng bị dọa sợ rồi, liền nhanh chóng đóng cửa lại.
     
  2. Thientta

    Bài viết:
    0
    Chương 11: Khế ước bán thân?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mọi người hướng ánh mắt về phía lầu đông, trông thấy Trần Sương cô nương bước ra đóng cửa phòng lại, sau một lúc đám khán giả im lặng không nói nên lời, lúc này mới hào hứng đứng lên nghị luận.

    "Tần Phủ? Tần Vân? Chính là phủ của Ngân Chương bộ đầu Tần đại nhân, ta nhớ đây là Nhị công tử Tần Vân năm mười ba tuổi lúc đó liền đã là Nhân Kiếm Hợp Nhất, có tu vi Luyện Khí tầng chín, thiên phú tu hành rất cao. Hôm nay, tính toán một chút đã hơn tám năm trôi qua bây giờ hắn đã là người tu tiên rồi." Một người thân hình mập mạp rung đùi đắc ý nói, "lúc nãy hắn mới tùy ý thi triển một chút thủ đoạn đã có uy thế như vậy, nếu như thi triển thêm một số pháp thuật, chậc chậc.."

    "Xem ra Lưu gia Lưu Kỳ sợ tới mức sớm bỏ chạy rồi."

    "Tần công tử là người của Quảng Lăng quận thành chúng ta, nên mới hạ thủ lưu tình. Nếu như là người tu tiên phiêu bạc khắp nơi, không có gánh nặng trên người, chỉ sợ tên kia đã sớm chết."

    "Vị Trần Sương cô nương kia địa vị xưa không bằng nay, có Tần công tử làm chỗ dựa cho nàng, tại Quảng Lăng quận thành cũng không có ai dám coi thường nàng."

    Những khách nhân tại đây đang sôi nỗi nghị luận.

    ..

    Trong phòng.

    Trần Sương trong mắt có chút ướt át: "Vân ca ca, cám ơn." Nàng biết rõ Tần Vân lần này là cố ý phô trương ra ngoài, chính là muốn chấn nhiếp khắp nơi, làm cho khách nhân khắp nơi đều biết rõ, danh kỹ 'Trần Sương cô nương' có Tần Vân che chở.

    "Việc nhỏ mà thôi, ta vốn là muốn giết gà dọa khỉ, nhưng tên mập mạp Lưu Kỳ kia lại vừa vặn chạy ra cho ta lập uy." Tần Vân nói ra, "Hơn nữa miệng của hắn cũng rất thối."

    "Lưu gia là một trong tam đại gia tộc Quảng Lăng quận, sẽ không mang đến phiền toái gì cho Vân ca ca ngươi chứ?" Trần Sương lo lắng nói.

    Tần Vân nở nụ cười: "Thế gian này người thực lực chân chính mạnh hoặc là tại triều đình quan phủ nắm giữ quyền thế ngập trời. Mặt khác đều không đáng giá nhắc tới!"

    Quảng Lăng quận có thể làm cho Tần Vân kiêng kị cũng không có mấy người.

    Sắp xếp theo thứ tự, thứ nhất ở đây chính là quận trưởng đại nhân. Quận trưởng đại nhân là một thân quan quân chính, quan từ thất phẩm trở xuống hắn liền đều có thể tiền trảm hậu tấu! Bởi như vậy, toàn bộ Quảng Lăng quận sẽ không ai dám cãi lời quận trưởng đại nhân, hắn ra lệnh một tiếng, nếu không nghe lệnh sẽ là cùng hắn đối địch, chính là cùng cả quan phủ triều đình đối địch.

    Đối với triều đình, đám người tu tiên cũng rất kiêng kị.

    Nếu cho một vị cao nhân Tiên Thiên Kim Đan cảnh giới, nếu cùng triều đình xung đột mà trở mặt, triều đình chỉ cần ra lệnh một tiếng, đồng dạng có thể đuổi tên Tiên Thiên Kim Đan cao nhân chạy trốn mất dép.

    May mắn, quận trưởng đại nhân ba năm một nhiệm kỳ. Tối đa liên tục hai nhiệm kỳ, nhất định phải bị điều đi dị địa trấn thủ.

    "Đúng rồi, văn tự bán mình của ngươi cùng Yến Phượng Lâu, để ta giải quyết, ngươi chuẩn bị một chút, đêm nay liền cùng ta ly khai Yến Phượng Lâu." Tần Vân nói thẳng.

    Trần Sương cô nương sững sờ.

    Chính là dì Tiết bên cạnh cũng giật mình nhìn Tần Vân.

    "Văn tự bán mình?" Trần Sương cô nương do dự.

    "Làm sao vậy?" Tần Vân nghi hoặc.

    "Cái văn tự bán mình này, kỳ thật.." Trần Sương do dự nói, "Kỳ thật không có văn tự bán mình!"

    Tần Vân kinh ngạc: "Ngươi không phải gán nợ bán mình cho Yến Phượng Lâu? Điền Ba còn nói, là gán nợ gần hai vạn hai, nhiều ngân lượng như vậy, Yến Phượng Lâu không có khả năng không bắt ngươi viết văn tự bán mình."

    Trần Sương bất đắc dĩ cười nói: "Vân ca ca, ta tiến vào Yến Phượng Lâu, chỉ là một tờ khế ước bình thường, không tin, ngươi có thể đi hỏi dì Tiết."

    Tần Vân quay đầu nhìn về phía dì Tiết.

    Dì Tiết.. Chính là lão nhân của Tạ gia lúc trước, là dì ruột của Tạ Lôi và Tạ Sương! Bởi vì Tạ Lôi Tạ Sương hai huynh muội đều mất mẫu thân rất sớm, phụ thân lại có bệnh nặng nằm liệt giường, dì Tiết liền tới chiếu cố đôi huynh muội này.

    "Chỉ là khế ước bình thường, cũng không phải là văn tự bán mình." Dì Tiết gật đầu, "Ta cũng sẽ không cho phép Tiểu Sương thật sự bán mình vào đây."

    "Vì sao người bên ngoài đều nói là có văn tự bán mình?" Tần Vân hỏi.

    "Vân ca ca." Trần Sương nói, "Lúc trước ca của ta áp tiêu bên ngoài, mất đi tính mạng, tiêu cục đã chết nhiều người như vậy. Tạ gia ta cũng táng gia bại sản bồi thường cho những gia quyến người chết, việc này đương nhiên là sự thật! Về sau vị khách nhân thần bí ủy thác tiêu cục ta áp tiêu, biết rõ Tạ gia ta vì việc này mà gặp đại nạn, cũng không yêu cầu Tạ gia ta bồi thường tiền bạc, ta vì danh dự của Tạ gia nên bắt buộc vị khách nhân kia phải nhận bồi thường, nên vị khách nhân kia chỉ lấy một lượng bạc rồi rời đi."

    "Tạ gia lúc ấy chỉ còn lại có ta một tiểu cô nương mười sáu tuổi, Tạ gia nhiều năm áp tải kiếm ăn trên lưỡi đao cũng để lại nhiều nợ máu." Trần Sương liền nói, "Ta lại không chỗ nương tựa, nếu chèo chống Tạ gia chỉ sợ là rất nhanh bị cừu nhân tìm đến lấy đi tính mạng. Vì vậy ta liền chủ động tiến vào Yến Phượng Lâu."

    "Khế ước cũng là bình thường khế ước, chỉ là đối với bên ngoài tuyên bố, ta là gán nợ bán mình tiến vào Yến Phượng Lâu." Trần Sương cô nương nói, "Làm cho những cừu gia kia biết rõ Yến Phượng Lâu tại trên người ta bỏ ra nhiều bạc như vậy, bọn hắn dám làm cái gì không đúng, chính là trở mặt với Yến Phượng Lâu!"

    "Yến Phượng Lâu cũng vui vẻ nhận lời! Làm cho người bên ngoài biết rõ, bọn hắn tiêu phí gần hai vạn hai mới mua được ta, nhân đó đề cao danh tiếng của ta, khiến cho Yến Phượng Lâu có thể tăng thêm lợi nhuận." Trần Sương nói, "Về phần cừu gia của Tạ gia, ca của ta lúc đó có thể đơn giản chấn nhiếp. Yến Phượng Lâu thì càng thêm không đem bọn họ để vào mắt rồi."

    Tần Vân gật đầu.

    Yến Phượng Lâu ở Quảng Lăng quận danh khí lớn nhất, mỗi ngày thu tiền vào như nước, là nơi quan lại phú hào tụ tập, bản thân thế lực liền không tầm thường. Huống chi có thể kinh doanh thanh lâu phát triển đến bực này, sau lưng đều phải có chỗ dựa lớn!

    "Ngươi đừng gạt ta, văn tự bán mình không phải là việc nhỏ." Tần Vân nói ra.

    "Ta làm sao sẽ lừa gạt Vân ca ca, không tin, Vân ca ca ngươi có thể đi hỏi đông lầu quản sự." Trần Sương nói, "Nàng biết rõ việc này."

    "Ta đi hỏi một chút." Tần Vân cũng không sợ phiền toái, trực tiếp đi ra ngoài.

    Cửa ra vào cách đó không xa thì có một thị nữ cùng vị kia nữ quản sự đang chờ, Tần Vân trực tiếp phân phó: "Quản sự đúng không? Ta có lời hỏi ngươi."

    Nữ quản sự liền nói: "Không biết Tần công tử có chuyện gì."

    "Ta hỏi ngươi, Tiểu Sương không phải là bán mình tiến vào Yến Phượng Lâu, chỉ là khế ước bình thường?" Tần Vân hỏi.

    Nữ quản sự có chút do dự.

    "Ngươi chỉ là một quản sự nho nhỏ cũng không nên gạt ta." Tần Vân liếc mắt nữ quản sự, nữ quản sự cũng không biết vì sao, kìm lòng không được sinh ra sợ hãi, ả căn bản không dám lừa gạt liền cung kính nói: "Nhị công tử, chỉ là khế ước bình thường, tuyên bố với bên ngoài hơn hai vạn lượng bạc cũng chỉ là miệng nói không. Kể từ đó, Trần Sương cô nương mới có thể tiến Yến Phượng Lâu, có thể vào ở đông lầu."

    Tần Vân gật đầu.

    Có thể tiến vào đông lầu, phải là hàng ngũ danh kỹ.

    Yến Phượng Lâu đối với bên ngoài nói là hao phí hơn hai vạn lượng bạc, cũng coi như nâng thân phận Trần Sương lên, nếu không một người mới làm sao có thể trực tiếp thành danh kỹ? Đương nhiên cũng vì Trần Sương bản thân điều kiện vô cùng tốt, học qua cầm kỳ thư họa, Tỳ Bà, kiếm vũ càng là rất cao minh, bản thân dung mạo cũng được, có rất nhiều nội tình, mới có thể nói khoác nâng lên giá trị bản thân.

    Nếu không, bùn nhão cũng là đỡ không nổi tường này.

    "Nếu không một tân nhân, từng bước một bước lên, phải đợi đến khi nào?" Nữ quản sự liền cười làm lành.

    "Tốt rồi, ngươi lui ra đi." Tần Vân phân phó nói.

    "Dạ dạ dạ."

    Nữ quản sự liền rời đi.

    Tần Vân lúc này mới lui về phòng.

    "Thật đúng là không có văn tự bán mình." Tần Vân cũng không nghĩ tới, cười nói, "bên ngoài lưu truyền cũng không phải cái gì cũng đúng."

    "Vân ca ca." Trần Sương ôm lấy cánh tay Tần Vân, nhẹ nhàng đong đưa nói, "Ta lúc đầu cũng không còn cách nào khác."

    "Nếu như không có văn tự bán mình, ta cũng đã có thể trở về, ngươi cũng không cần quan tâm cừu gia, cùng ta trở về đi, ngươi liền ở tại Tần Phủ." Tần Vân nói ra, "khế ước bình thường giải trừ thì càng đơn giản."

    Trần Sương cô nương chần chờ.

    "Làm sao vậy?" Tần Vân nghi hoặc.

    Trần Sương cô nương nhìn Tần Vân: "Vân ca ca, ngươi nói làm cho ta trở về với ngươi, ta biết rõ ngươi tốt với ta, thế nhưng ở tại Tần Phủ ngày qua ngày có thể sao?"

    "Ngươi có thể rời xa chốn phong trần này, tương lai có người yêu mến ngươi, cũng có thể lập gia đình, cũng có thể giúp chồng dạy con." Tần Vân nói.

    "Lập gia đình?"

    Trần Sương lắc đầu, "Ta đi vào chốn phong trần này, cả đời đều rửa không sạch, như thế nào lập gia đình?"

    Tần Vân khẽ giật mình.

    "Ngươi nói ta lập gia đình, gả cho người nào? Nếu nói là đại tộc hào phú, không có khả năng lấy ta làm vợ, tối đa là nạp làm thiếp! Ta thà tình nguyện cả đời không lấy chồng cũng không làm thiếp." Trần Sương nói ra trong mắt tràn đầy dứt khoát.

    Tần Vân khẽ gật đầu. Làm thiếp địa vị là thấp, so với nha hoàn chỉ là cao hơn chút ít mà thôi. Lấy ngạo khí của Tiểu Sương, như thế nào cam tâm làm thiếp.

    Mà chính thê? Hào phú đại tộc không có khả năng lấy danh kỹ làm chính thê.

    "Nguyện ý lấy ta làm vợ chỉ sợ cũng là tiểu môn tiểu hộ." Trần Sương lắc đầu, "Ta tại Yến Phượng Lâu hơn hai năm, người truy đuổi ta nhiều vô số kể. Ta ở tại Yến Phượng Lâu thì thôi nhưng nếu là gả cho tiểu môn tiểu hộ, sẽ chỉ làm người ta gặp tai họa."

    "Ta tiến vào chốn phong trần này, liền đã định trước không có khả năng lập gia đình." Trần Sương lắc đầu, "Về phần ly khai nơi đây đến nơi nhà cao cửa rộng lẻ loi hiu quạnh mà sống? Vân ca ca, ngươi muốn ta sống cuộc sống như vậy?"

    Tần Vân như có điều suy nghĩ.

    "Mà tại Yến Phượng Lâu, ta có nhiều tỷ muội làm bạn, có thể học múa, học nhạc khí, học kiếm thuật, cũng có vô số hào khách truy đuổi." Trần Sương nói, "Trong mắt của ta cuộc sống như vậy càng vui vẻ hơn."

    "Ta đã tiến đến nơi này, liền cả đời tẩy không sạch sẽ rồi." Trần Sương mỉm cười, "Còn không bằng làm cho mình vui vẻ lên chút, hơn nữa ta cùng Yến Phượng Lâu cũng chỉ là khế ước bình thường, chỉ cần bồi thường chút ít bạc là rời đi được. Ta hai năm qua nhiều ít cũng tích lũy trên dưới ba ngàn lượng bạc, tùy thời có thể rời đi!"

    "Ta có thể lưu lại cũng có thể rời đi, tại đây ta có cuộc sống tự do. Hơn nữa ta sớm đã có thói quen với cuộc sống ở nơi này với muôn màu muôn sắc.."

    Trần Sương nhìn Tần Vân, "Vân ca ca, ngươi đã rõ tâm tư của ta chứ?"

    Tần Vân trong lòng thổn thức.

    Người thiếu nữ trong trí nhớ hôm nay đã lớn! Lúc trước còn lo lắng nàng mất đi thân nhân lại tiến vào thanh lâu, Tiểu Sương tâm lý vặn vẹo, nếu như nàng tại đây sống vui vẻ, vậy cũng tốt.

    "Thời gian qua ta sinh hoạt cũng không tệ lắm." Trần Sương cười nhìn Tần Vân, "Như thế nào, Vân ca ca, ngươi xem thường danh kỹ? Cảm thấy có một muội muội làm danh kỹ làm ngươi mất thể diện?"

    "Hặc hặc, thiên địa chi gian, như bạch câu chi quá khích (người ở đời như ngựa giỏi chạy qua khe hở), đời người vốn ngắn ngủi sống vui vẻ là được!" Tần Vân gật đầu, "Tiểu Sương, ngươi đã ưa thích cuộc sống như vậy, ta liền không cần để ý tới ánh mắt người khác. Chỉ là ngươi phải nhớ kỹ, mặc kệ khi nào, ngươi còn có một ca ca sau lưng ngươi. Có gì đau khổ, phiền đều phải nói cho ta biết, đừng chịu đựng một mình."

    Tần Vân chính là người trong giới tu tiên, gặp qua nhiều sinh tử, tự nhiên không quá để ý đến ánh mắt thế tục.
     
  3. Thientta

    Bài viết:
    0
    Chương 12: Danh kỹ Trần Sương!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Vâng."

    Trần Sương gật đầu một cách cảm động, nàng không hề nghĩ rằng Vân ca ca sẽ hiểu cho nàng nhanh như vậy, nàng sợ rằng Vân ca ca sẽ giận dữ rời đi.

    Tần Vân cười hỏi: "À đúng rồi, khi ta ở ngoài cũng đã nghe được việc chọn hoa khôi, ngươi cũng tham gia sao?"

    Cô nàng Trần Sương cười nói: "Đúng vậy đấy Vân ca ca, mặc dù các chị em trong Yến Phượng Lâu đều là bạn với nhau nhưng cũng sẽ có một số tranh chấp cả trong sáng lẫn ngoài tối, hơn nữa chúng ta cũng sẽ phân cao thấp với những danh kỹ thanh lâu khác, ta cũng không muốn rớt lại phía sau nên đương nhiên muốn tranh giành thắng thua."

    Tần Vân cười nói: "Nơi nào có người thì sẽ có tranh giành. Giữa các danh kỹ thanh lâu vốn cũng sẽ tranh giành lợi hại như thế."

    "Tranh giành sợ là còn mạnh mẽ hơn những nơi khác."

    Trần Sương cười nói: "Dù sao danh khí càng lớn, bạc cũng liền càng nhiều, tranh giành đương nhiên sẽ càng lợi hại. Hơn nữa sau lưng rất nhiều danh kỹ còn có những hào khách ủng hộ, từ đó tranh giành sẽ càng kịch liệt hơn nữa, có một số bên ngoài là chị em tốt nhưng sau lưng không biết đang nghiến răng nghiến lợi như thế nào đâu! Vân ca ca, ngươi không cảm thấy những chuyện tranh giành này cũng rất thú vị sao?"

    "Ngươi vui là tốt rồi." Tần Vân cũng cười.

    ..

    Tần Vân đang tán dóc với Trần Sương, nàng kể lại đôi chút những ngày tháng ở trong thanh lâu này, Tần Vân cũng đơn giản nói lại một số chuyện ly kỳ thú vị khi hắn đang du ngoạn ở ngoài.

    "Ta ở đây cũng xấp xỉ hơn nửa canh giờ rồi, ta nên rời đi thôi." Tần Vân đứng dậy, Yến Phượng Lâu cũng vì mặt mũi của Tần Vân nên không dám tới quấy rầy hắn.

    "Vân ca ca nè, sau này ngươi không cần tốn ngân lượng để tới đây gặp ta đâu. Khi nào ta rảnh vào ban ngày sẽ đi Tần phủ tìm ngươi." Khuôn mặt Trần Sương vui vẻ nói, "Phiền dì Tiết giúp ta đưa tiễn Vân ca ca nhé."

    "Chăm sóc tốt bản thân đấy, chịu oan ức gì cứ đến tìm ta." Tần Vân đứng dậy cười nói.

    Lập tức hắn cùng dì Tiết một đường đi ra ngoài.

    Trần Sương đi tới cửa, lặng lẽ đưa mắt ngắm nhìn Tần Vân rời khỏi.

    Trong lầu chính của Yến Phượng Lâu.

    Trên đường trở về, Tần Vân đề nghị: "Dì Tiết, nếu Tiểu Sương có chuyện gì thì phải lập tức nói cho ta biết, ta biết rõ danh kỹ ở những chỗ phong trần này sẽ khó tránh khỏi việc sa vào một số phiền phức, ngươi xưa có bốn chữ tửu, sắc, tài, vận, từ xưa đến nay đã không có biết bao nhiêu người điên cuồng chỉ vì một chữ 'Sắc' này mà bỏ cả tính mạng."

    "Ta biết rõ, chúng ta từ trước đến nay đều rất cẩn thận, Yến Phượng Lâu cũng bảo vệ chúng ta rất tốt, bên tiêu cục cũng có một số người già nguyện ý đi theo Tiểu Sương." Dì Tiết cũng nói.

    "Ừm."

    Tần Vân gật đầu rồi đi đến chỗ Điền Ba nói: "Tiểu Ba Ba, chúng ta về thôi."

    "Không xem nữa à?" Điền Ba vẫn còn đang nghe dở khúc nhạc ở trên bục.

    "Xem cái gì mà xem." Tần Vân thúc giục một câu.

    "Được rồi.." Điền Ba nhét hai viên điểm tâm vào miệng rồi lại tiện tay cầm lấy hai viên, "Còn nhiều món chưa ăn hết nữa.."

    Tần Vân cùng Điền Ba đi ra ngoài.

    Những vị khách xung quanh đều nhìn Tần Vân với ánh mắt sợ hãi, vừa rồi vị Lưu gia công tử 'Lưu Kỳ' kia chính là bị Tần Vân ném xuống lầu, uy thế của luồng kiếm khí kia họ đều đã thu vào trong mắt, làm họ biết rõ người này là một người tu tiên.

    "Tần công tử, Điền công tử, xin mời." Tú bà liền nhiệt tình mời mọc, vừa bước ra cửa đã thấy đám người hầu chuẩn bị sẵn ngựa tốt.

    "Người về đi dì Tiết." Tần Vân nói xong lập tức nhảy lên ngựa cùng Điền Ba rời đi.

    Dì Tiết ngắm nhìn họ từ phía xa.

    Tú bà cười nói: "Tháng ngày sau này của cô nương Trần Sương nhà các ngươi sẽ tốt hơn rồi nhỉ? Sợ rằng sẽ không còn ai dám lừa gạt cô nương nhà ngươi giữa ban ngày nữa, đúng rồi Tiết tỷ tỷ, cô nương nhà ngươi rốt cuộc có quan hệ gì với vị Tần công tử này vậy?"

    Dì Tiết cười nói: "Thanh mai trúc mã!"

    Nói xong bà lập tức quay người trở vào trong Yến Phượng Lâu.

    Tú bà đợi đến lúc dì Tiết rời đi mới cười phì nói: "Thanh mai trúc mã ư? Nếu thật như thế thì hắn đã sớm mang nàng trở về Tần Phủ rồi, làm sao còn để nàng lại chốn phong trần này cơ chứ? Xem ra cũng chỉ là muốn thổi phồng cô nương kia mà thôi"

    ..

    Hai người Tần Vân và Điền Ba cưỡi ngựa về nhà.

    Điền Ba hỏi: "Ngươi nói chuyện với Tạ Sương muội muội ra sao rồi? Ngươi có cách gì đối với khế ước bán thân của nàng sao? Dù sao gán nợ cũng gần hai vạn hai ngàn lượng, cho dù là một người tu tiên như ngươi muốn giải quyết cũng sẽ không dễ dàng."

    Gió đêm mát lạnh thổi lên mặt.

    Tần Vân nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Nàng cũng không phải tự bán mình vào Yến Phượng Lâu mà đó chỉ là khế ước bình thường mà thôi, ta đã tìm Yến Phượng Lâu để nghiệm chứng việc này nên ngươi cũng cũng đừng truyền ra bên ngoài."

    Điền Ba giật mình: "Không phải là khế ước bán thân ư? Vậy sao ngươi không chuộc thân cho nàng?"

    Tần Vân nói: "Suy cho cùng thì nàng cũng đã đi vào chốn phong trần này, cho dù là thoát khỏi đó thì nàng cũng không thể gả làm chính thê cho phú hào đại tộc được. Nàng cũng không cam lòng làm thiếp, những người nhà nghèo lại không thể bảo vệ được nàng.. Nàng nói với ta rằng quãng thời gian này sống ở đây cũng rất tốt, so với việc cả ngày phải sống cô độc trong phủ đệ còn vui vẻ hơn nhiều. Nếu như Tiểu Sương cảm thấy vui vẻ thì nghe theo nàng vậy, dù sao khế ước nàng cũng chỉ thuộc loại bình thường nên trong tương lai muốn đi là có thể đi."

    Điền Ba nhịn không được nói: "Ngươi hồ đồ rồi Vân ca ạ. Có thể thoát khỏi chốn thanh lâu thì tại sao phải lưu lại cơ chứ?"

    "Cuộc đời người chỉ có trăm năm thì cần gì phải để ý tới ánh mắt của người khác cơ chứ, chỉ cần nàng vui là được." Tần Vân nói.

    Điền Ba khuyên nhủ: "Nhưng suy cho cùng đó vẫn là chốn phong trần. Chúng ta sao có thể để Tạ Sương muội muội ở một nơi như thế được, cho dù ra sao cũng phải đưa nàng thoát khỏi đó trước đã. Chúng ta không thể để nàng ích kỷ như vậy được!"

    Tần Vân nhìn về phía Điền Ba hỏi: "Ngươi xem thường danh kỹ sao?"

    Điền Ba cứng họng hồi lâu mới thốt nên lời: "Ta cho rằng nàng đã bị những thứ viển vông kia làm cho mê muội đầu óc rồi, bị sự theo đuổi của các vị khách kia làm cho cõi lòng rối loạn, không thể thoát ra, cũng không muốn thoát khỏi."

    Tần Vân bèn nhớ kỹ lại ánh mắt của Tiểu Sương.

    Tần Vân quả quyết: "Nàng không rối lòng hay hoa mắt gì đâu."

    Mà bên kia Yến Phượng Lâu.

    Dì Tiết xuyên qua lầu chính rồi dọc theo hành lang đi vào lầu Đông trở về phòng cô nàng Trần Sương.

    "Dì Tiết." Trần Sương cô nương ngồi ở đó lẳng lặng viết chữ, "Vân ca ca đã về rồi sao?"

    Dì Tiết nói: "Ừm, đã về rồi.. Tiểu Sương này, hay là ngươi cùng Tần Vân rời khỏi đây và sống một cuộc sống an lành đi."

    "Không!"

    Trần Sương cô nương nói khẽ: "Thù của ca ta, ta quên không được! Thù của mấy trăm huynh đệ Tiêu cục ta càng quên không được! Ta không thể sống một cuộc sống bình yên mà thù vẫn chưa nguôi!"

    Dì Tiết liền nói: "Vậy sao ngươi không nói sự thật cho Tần Vân? Cái chết của anh ngươi và mấy trăm huynh đệ tiêu cục không đơn giản là do yêu quái. Mà là do 'Bách Lý gia' thuộc Đông Cung quận thả yêu quái ra làm chuyện xấu. Bách Lý gia quá cường đại, mà Tần Vân cuối cùng cũng mở ra Tiên Môn trở thành người tu tiên, chỉ cần hắn giúp ngươi thì hy vọng báo thù cũng lớn hơn nhiều."

    "Bách Lý gia!" Khi nhắc đến ba chữ này trong mắt Trần Sương như có tia âm lãnh hiện ra.

    Yêu quái làm hại.

    Trên thế gian này còn có chuyện một số đại gia tộc cấu kết với yêu quái, lấy danh tiếng của yêu quái để giết chóc và cướp bóc.

    Trần Sương cô nương nói khẽ: "Bách Lý gia chính là đại gia tộc lớn nhất Đông Cung quận, cơ sở thâm căn cố đế, đó cũng là nơi mà Quận chủ đại nhân vô cùng kiêng kị, nếu so sánh Quận chủ như dòng chảy thì Bách Lý gia lại vững chãi như một bức tường sắt. Lão tổ Bách Lý gia càng là một vị cao nhân tu tiên 'Tiên Thiên Thực Đan cảnh', đã sống qua hơn hai trăm năm. Bách Lý gia rắc rối phức tạp, không hề ít yêu quái ngoan ngoãn thần phục nghe lệnh."

    "Vân ca ca của ta cũng mới chỉ mở ra Tiên Môn thì làm sao có thể địch nổi đây? Nếu ta nhờ hắn giúp thì chỉ tổ rước họa về cho hắn, là hại hắn!"

    "Ta đã mất một người anh rồi, ta thật sự không muốn mất thêm một người anh nữa."

    Trần Sương cô nương nói khẽ: "Vẫn là dựa theo kế hoạch trước đó của ta đi, chỉ một chữ 'sắc' nhưng lại uy lực vô cùng, mỹ nhân hại cả một gia tộc hay hại cả một tòa thành trì lịch sử đều có, ngay cả việc quốc gia tàn lụi vì mỹ nhân cũng có! Ta không cần làm một quốc gia suy vong, cũng không cần hủy diệt một tòa thành, Bách Lý gia chỉ là một cái gia tộc mà thôi, ta không tin dùng hết sức một đời lại không đối phó được một Bách Lý gia."

    Dì Tiết liền nói: "Tiểu Sương, ngươi bây giờ hối hận vẫn còn kịp, cho dù hiện tại không nói cho Tần Vân biết thì trong tương lai khi Tần Vân có đủ thực lực giúp ngươi, ngươi lại nói với hắn cũng không muộn mà. Ngươi cứ tiếp tục như vậy là sẽ lún càng sâu, sợ rằng vĩnh viễn cũng không thể quay đầu lại."

    Nàng rất đau lòng khi phải trơ mắt ngắm nhìn một tiểu cô nương như Tạ Sương đi đến mức này.

    "Từ ngày ta tiến vào Yến Phượng Lâu thì trên đời này đã không còn người nào tên Tạ Sương nữa, chỉ còn Trần Sương, danh kỹ Trần Sương." Cô nàng Trần Sương tiếp tục viết chữ, không nói thêm lời nào nữa.

    Dì Tiết khẽ lắc đầu.

    Nàng đã khuyên quá nhiều lần nhưng căn bản là không thể lay động suy nghĩ trong đầu Trần Sương.

    Cô nàng Trần Sương lộ ra nụ cười mỉm, nhẹ giọng nói nhỏ: "Vân ca ca, thật tốt khi thấy ngươi đã về.."
     
  4. Thientta

    Bài viết:
    0
    Chương 13: Chạy không thoát một chữ "lợi"

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi Trần Sương viết mấy bài thơ xong mới nói: "Dì Tiết, một trong Giang Nam tứ đại tài tử 'Ngu Bạch' đã đến Quảng Lăng Quận cũng đã được mấy ngày, sợ là có rất nhiều nữ tử thanh lâu mời hắn gặp gỡ, dì có nghe nói hắn đã gặp gỡ với người nào chưa?"

    Từ xưa Giang, Tiền hai châu được gọi là Giang Nam, là nơi văn nhân tập trung, tài tử rất nhiều.

    Giang Nam tứ đại tài tử.. nổi danh khắp thiên hạ, hơn nữa được rất nhiều nữ tử thanh lâu theo đuổi, bọn nữ tử thanh lâu thậm chí không cần bạc! Càng có người tình nguyện trao thân.

    "Ta không có nghe nói." Dì Tiết nói, "Ta đã bảo lão Trầm một mực điều tra việc này."

    "Hử."

    Trần Sương mày kiếm hơi nhăn lên, "Vị đại tài tử này đến Quảng Lăng Quận vừa đúng thời điểm tuyển hoa khôi! Không biết là hắn muốn đạt được chỗ tốt gì từ việc tuyển hoa khôi hay là thật sự chỉ là trùng hợp."

    "Chỉ là hoa khôi một quận chắc đại tài tử bực này sẽ không để trong lòng?" D ì Tiết nhịn không được nói.

    "Nếu như hắn dụng tâm kín đáo, muốn nhờ hắn giúp ta, sẽ rất khó." Trần Sương nói, "Nếu thật chỉ là trùng hợp, còn có mấy phần hy vọng nhờ hắn giúp ta."

    Lập tức vẻ mặt Trần Sương lộ ra điểm cười nhạo: "Bất quá mấy nữ tử thanh lâu kia ở chốn phong trần lâu rồi, cũng thật ngu xuẩn. Đại tài tử bực này, vang danh thiên hạ, không biết bao nhiêu danh kỹ ngưỡng mộ, muốn cho đại tài tử cam tâm tình nguyện giúp đỡ, há lại dễ dàng như vậy?"

    "Dì Tiết, nhờ lão Trầm giúp ta theo thật sát, điều tra nhất cử nhất động của hắn." Trần Sương nói, "Có gì liền báo cho ta."

    "Tốt." Dì Tiết gật đầu.

    Tần Vân, Điền Ba hai người trong bóng đêm cưỡi ngựa mà về.

    Lúc đi ngang qua một cái cầu đá.

    "Hử?"

    Dưới cầu đá, trên sông Hoa Dương tĩnh lặng đang có một chiếc thuyền hoa, trên thuyền hoa có tiếng cười nói oanh oanh yến yến, còn có hai gã nam tử uống rượu mua vui, có mỹ nhân hầu hạ.

    "Là Ngu Bạch đại tài tử." Điền Ba liền nói.

    "Ngu Bạch? Một trong Giang Nam tứ đại tài tử Ngu Bạch, hắn là người Nam Minh quận sao lại tới Quảng Lăng Quận chúng ta?" Tần Vân nhìn lại, thiên hạ này cũng là do văn nhân thống trị khác với giới tu tiên giả ít ỏi gần như là truyền thuyết. Số lượng văn nhân nhiều hơn rất nhiều, tú tài, các cử nhân đều nhiều gấp bội số 'Người tu tiên ". Giang Nam tứ đại tài tử trong đám văn nhân tuyệt đối là người rất nổi danh.

    " Sao hắn lại tới Quảng Lăng quận, ta cũng không biết. Nhưng ta lại biết rõ, mấy ngày hôm nay những danh kỹ thanh lâu ở Quảng Lăng Quận chúng ta đều phát điên vì hắn. "Điền Ba cảm khái," Những người như ta đều phải tốn ngân lượng cho các danh kỹ. Thế nhưng các danh kỹ lại trái lại, tình nguyện tốn ngân lượng vì Ngu công tử này, còn có không ít người tự nguyện hầu hạ chuyện chăn gối. "

    " Giang Nam tứ đại tài tử nha văn danh truyền thiên hạ, người ngưỡng mộ tự nhiên rất nhiều. "Tần Vân nói ra.

    " Vân ca, ngươi tầm nhìn thật nông cạn. "Điền Ba cười hắc hắc nói," Giang Nam tứ đại tài tử, đó là danh truyền thiên hạ! Nhưng nếu một danh kỹ có thể quyến rũ được vị Ngu Bạch đại tài tử này, tạo nên một cuộc yêu hận tình cừu, oanh oanh liệt liệt. Về sau nhắc tới Ngu Bạch đại tài tử thì không thể không nói đến vị danh kỹ này! Danh khí của danh kỹ đó sẽ không bị giới tại một thành trì, mà đồng dạng danh truyền thiên hạ! Thanh danh bực này, ngươi muốn mười lượng hai mươi lượng bạc gặp mặt một lần sao? Nằm mơ, tối thiểu phải hai trăm ba trăm lượng bạc! "

    " Tạo ra một cuộc yêu hận tình cừu? Còn oanh oanh liệt liệt? Ngu Bạch nếu còn tự trọng chắc sẽ không đến mức như thế. "Tần Vân nói ra.

    " Chuyện nam nữ ai nói trước đ ược điều gì huống chi coi như là không oanh oanh liệt liệt như thế, chỉ cần Ngu Bạch đại tài tử mê luyến, lại vì người kia viết ra một bài thơ truyền xướng ra ngoài, người đời liền biết là Ngu Bạch tài tử vì một người danh kỹ mà viết. Danh khí của danh kỹ đó tự nhiên cũng sẽ tăng mạnh. "Điền Ba nói ra," Coi như hắn keo kiệt hơn đến một bài thơ cũng không muốn lưu lại, nhưng chỉ cần Ngu Bạch đại tài tử kia ở cùng nàng ta một chỗ một hai tháng thì đối với người ngoài vị Ngu Bạch đại tài tử đã si mê vị danh kỹ này, vì nàng lưu lại mấy tháng mà không biết trở về nhà, danh kỹ cũng sẽ nhận được chỗ tốt. "

    " Danh khí! Chính là căn bản của danh kỹ. "

    " Danh khí càng lớn người muốn cầu kiến lại càng nhiều, muốn gặp mặt thì cũng cần càng nhiều ngân lượng. "Điền Ba nói," Vân ca, lúc này ngươi minh bạch, vì sao các danh kỹ đều truy cầu đại tài tử bực này rồi a? "

    Tần Vân gật gật đầu, hơi giật mình.

    " Có thể trở thành danh kỹ một phương thì bản thân dung mạo, kỹ nghệ hẳn cũng không kém, bộ dạng thùy mị mọi thứ đều đạt tới tiêu chuẩn tương đối cao. Chỉ thiếu danh khí. "Điền Ba nói," Danh khí chính là ngân lượng! Qua một năm có thể tích góp từng tí một hơn nghìn lượng bạc, có đại tài tử tương trợ, một năm sợ sẽ là năm ba ngàn lượng bạc rồi, tăng lên gấp mấy lần! Ngươi nói các nàng có thể không nhào tới sao? "

    " Tài tử giai nhân chuyện tốt đẹp như vậy lại bị ngươi nói thành công danh lợi lộc như thế. "Tần Vân lắc đầu cười cười rồi cũng hiểu rõ lời Điền Ba nói hoàn toàn có lý.

    " Công danh lợi lộc? "

    Điền Ba lắc đầu nói," Ta đã từng có khí phách của thiếu niên, càng tin tưởng hai chữ tình nghĩa. Nhưng từ sau khi tiếp nhận sản nghiệp mấy quán rượu từ cha ta, nếm qua biết bao nhiêu thiệt thòi, vấp ngã không ít lần, không biết bao nhiêu bàn tay âm thầm đâm thọt sau lưng mới biết được thiên hạ bận rộn đều vì lợi, thiên hạ nhốn nháo đều vì lợi, lăn lộn trong chốn hồng trần, tám chín phần mười chạy không thoát khỏi một chữ 'Lợi'! "

    " Mấy danh kỹ kia, có lẽ có rất ít là thật sự ngưỡng mộ vị tài tử tài hoa kia. Nhưng ta dám nói tám chín phần mười, vẫn là vì danh, đã có danh ắt có lợi! "

    Tần Vân thấy thế nở nụ cười:" Tiểu Ba Ba, không giống nhau! Bất quá, thế gian này vẫn có tình nghĩa đấy. "

    " Đúng, chính vì trong thiên hạ có quá nhiều lợi, tình nghĩa mới trân quý hơn. "Điền Ba nói.

    Tần Vân gật gật đầu.

    Thiếu niên ngượng ngùng lúc trước vẫn theo sau mình nay đã thay đổi, thành thục hơn.

    " Đúng rồi. "Tần Vân trong lòng khẽ động, hỏi," Ngươi nói, nếu như vị đại tài tử kia có thể giúp đỡ Tiểu Sương thì lần tuyển hoa khôi này Tiểu Sương có thể đoạt hoa khôi không? "

    " Hắn giúp đỡ Tạ Sương muội muội? "

    Điền Ba ngẫm nghĩ," Còn phải xem hắn giúp đỡ như thế nào, chỉ cần vị đại tài tử này thật dụng tâm hao phí tâm tư. Chắc chắn sẽ lọt vào mười hạng đầu, thậm chí lọt vào ba hạng đầu cũng có khả năng! Về phần hoa khôi? Rất khó khăn! Như mấy người Thanh Thu tiên tử, Hương Y cô nương, đều có thanh danh truyền ra bên ngoài, muốn vượt qua là điều rất khó. "

    " Ba thứ hạng đầu? "Tần Vân như có điều suy nghĩ.

    " Nếu vị đại tài tử này thật sự giúp đỡ Tạ Sương muội muội mà nói, ha ha, về sau gặp nàng sợ cũng không phải là hai mươi lượng bạc, mà chính là năm mươi lượng bạc trở lên. "Điền Ba nói," Bất quá càng là đại tài tử bực này, càng biết trân trọng thân phận, sẽ không dễ dàng dây dưa quá sâu cùng danh kỹ. Ta nghe nói, đến Thanh Thu tiên tử phái người đi mời, Ngu Bạch đại tài tử cũng không để ý tới. "

    Tần Vân khẽ gật đầu, nhưng trong lòng thì thầm nghĩ:" Tiểu Sương nếu như đã quen cuộc sống phô trương của danh kỹ như vậy, ta sẽ trợ nàng giúp một tay, giúp cho nàng tại trong chốn hồng trần cũng có thể thoải mái hơn một chút. "

    Địa vị cuộc sống của danh kỹ, thật sự quyết định bởi danh khí.

    Nếu như không còn danh khí, thì giống như từ bầu trời ngã xuống bùn đất, thậm chí một số người đáng thương cuối cùng tiến vào kỹ viện đi bán thân, quả thật vô cùng đáng buồn.

    " Tiểu Sương."Tần Vân đem Tiểu Sương đối đãi như là thân muội muội, chứng kiến Tiểu Sương đi đến hôm nay, tự nhiên đau lòng, bây giờ có thể làm chính là tận lực đền bù.
     
  5. Thientta

    Bài viết:
    0
  6. Thientta

    Bài viết:
    0
    Chương 15: Hồ sơ ghi chép

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lão giả áo xám nhìn Lưu tộc trưởng rời đi, cười nói: "Lão Phương, vị Tần gia Nhị công tử kia vừa mới về, nhưng đã triển lộ thủ đoạn lấy thế lôi đình trừ đi lão Yêu Chử Dung kia, thật lợi hại a."

    "Dù sao hắn cũng là người tu tiên ở biên quan Bắc Địa ba năm." Phương thống lĩnh khó giấu được một tia thận trọng trong mắt, nói ra, "Triều đình đã truyền xuống hồ sơ của hắn, hắn đã chém giết qua hai trăm sáu mươi mốt đầu yêu quái, Đại yêu cấp Tiên Thiên cũng chém giết qua ba đầu!"

    "Chắc hẳn hắn cùng người khác liên thủ." Lão giả áo xám cười nói, "Hắn mở Tiên Môn không mấy năm, nếu một chọi một sợ không phải đối thủ của Đại yêu cấp Tiên Thiên."

    Phương thống lĩnh lại nói: "Ta đã đi qua biên quan Bắc Địa, nơi đó là nơi ngăn cản yêu quái xâm phạm, là vùng đất Nhân tộc ta cùng yêu quái chém giết ác liệt nhất. Người tu tiên ở nơi tàn khốc như vậy bình thường cũng sống không được bao lâu, hắn có thể sống qua ba năm, còn chém giết qua nhiều yêu quái như vậy. Nói thật, chính diện một chọi một, ta cũng không có nắm chắc địch nổi hắn."

    "Cái gì?" Lão giả áo xám cả kinh, "Lão Phương, ngươi là Tiên Thiên Hư Đan cảnh a."

    "Tiên Thiên Hư Đan cảnh thì sao?" Phương thống lĩnh lắc đầu, "Người tu tiên, pháp môn tu hành rất quan trọng. Giống như Đạo gia hay Phật môn Thánh Địa, pháp môn tu hành đều là truyền thừa cao cấp nhất, tùy tiện phái ra một hai tiểu bối cũng có thể đánh tiền bối tiểu môn phái như ta chẳng ngại ngùng."

    "Truyền thừa càng cao cấp thì căn cơ liền vô cùng hùng hồn! Bọn hắn mở Tiên Môn rất khó nhưng một khi mở Tiên Môn, ngưng tụ được chân nguyên thì chân nguyên cực kỳ tinh thuần, như mấy tiểu môn phái chúng ta đều bước vào Tiên Thiên Hư Đan cảnh luận độ tinh thuần, chỉ sợ chỉ tương đương cùng tiểu bối Đạo gia cùng Phật môn Thánh Địa Luyện Khí tầng mười tầng mười một."

    Lão giả áo xám gật đầu: "Ta đây biết rõ, đệ tử Đạo gia phật môn Thánh Địa, tự nhiên rất cao minh! Nhưng Nhị công tử Tần phủ này, cũng lợi hại như vậy?"

    "Hắn mười ba tuổi đã đạt Luyện Khí tầng chín nhưng không có bái nhập tu tiên môn phái ở xung quanh mà lại rời nhà du lịch thiên hạ hiển nhiên là người có chí lớn!" Phương thống lĩnh nói ra, "Hắn có thể ở Bắc Địa biên quan ba năm, coi như là không có bái nhập Đạo gia Tam đại thánh địa chỉ sợ cũng gia nhập một trong mấy đại môn phái khác. Vả lại hắn không còn là kẻ mới vào đời không có kinh nghiệm, mà thật sự đi ra từ trong biển máu, giết qua hơn hai trăm đầu yêu quái còn là trên chiến trường Bắc Địa biên quan!"

    "Người nào gặp phải đối thủ như vậy, đều kiêng kị." Phương thống lĩnh than thở nói.

    Lão giả áo xám khẽ gật đầu, lộ ra dáng tươi cười: "Vậy ta càng phải mời hắn hỗ trợ, ta có vị chất nữ kia còn có thêm vị Tần gia Nhị công tử này cơ hội liền nắm chắc hơn."

    "Quận trưởng đại nhân, ta vẫn phải nhắc nhở ngươi." Phương thống lĩnh trịnh trọng nói, "Đạo gia Tam đại thánh địa hoặc là mấy đại phái đứng đầu khác, bọn hắn đều rất xem trọng đệ tử. Bởi vì truyền thừa cao cấp muốn mở Tiên Môn rất khó, đều nhờ sư môn trưởng bối vất vả khổ cực trợ giúp, hơn nữa người tu tiên vừa có đại thiên tư vừa có đại nghị lực lại có thể mở Tiên Môn trước năm hai mươi tuổi, bọn hắn muốn bồi dưỡng một truyền nhân cũng không dễ dàng. Vì vậy, đệ tử bọn hắn đều là bảo bối, nếu có ai khi dễ đám thiếu niên này không chừng xuất hiện các lão đầu trưởng bối là có đấy!"

    "Ta là mời hắn hỗ trợ, cũng không phải là cùng hắn đối địch." Lão giả áo xám cười nói.

    ..

    Bên kia, Tần phủ.

    Ngày xuân, ánh mặt trời vừa lên.

    Tần Vân nằm trên ghế thản nhiên phơi nắng, ánh mặt trời chiếu rọi khắp người hắn, ấm áp, thoải mái.

    "Nhị công tử, Nhị công tử." Một người hầu đến thông báo, "Bên ngoài phủ có một người nói là thay mặt chủ nhân Ngu Bạch nhà hắn, đưa thiệp tới."

    "Ngu Bạch? Một trong Giang Nam tứ đại tài tử Ngu Bạch?" Tần Vân trong lòng khẽ động, "Mời hắn tiến đến."

    Rất nhanh.

    "Chủ nhân nhà ta Ngu Bạch, lệnh cho tiểu nhân đưa thiếp mời tới Tần công tử." Một thanh niên cung kính từ trong lòng ngực lấy ra một tấm thiếp mời dâng lên. Người hầu trong phủ tiếp nhận, lập tức đưa cho Tần Vân: "Nhị công tử."

    Tần Vân tiếp nhận thiếp mời, nhìn qua.

    "Chữ tốt!" Tần Vân tán thưởng một câu, vừa mở ra liền nhìn qua, "Vân Lâu?"

    "Ngươi trở về nói với chủ nhân nhà ngươi rằng, ta sẽ đến đúng giờ." Tần Vân nói ra.

    ..

    Vân Lâu, là một tửu lâu có danh khí lớn nhất trong Quảng Lăng quận thành, lầu cao tám tầng, cực kỳ hiếm thấy.

    Chỉ vì muốn lên cao nhìn xa, cũng sẽ có rất nhiều khách nhân mộ danh* mà đến! Vân Lâu lầu sáu có thể tiếp đãi khách vãng lai, những khách nhân còn thường xuyên trèo lên đến lầu sáu. Lầu bảy còn chia làm sáu căn nhã gian, từng nhã gian tuy rằng xa xỉ, nhưng tiêu phí mấy lượng bạc vẫn có thể ăn một bữa. Nhưng lầu tám lại là một mình một nhã gian rất lớn, ngồi ở bên trong, có thể nhìn xuyên thấu qua cửa sổ, quan sát toàn bộ Quảng Lăng quận thành, cảnh sắc vô cùng không tầm thường, nhưng giá cả cũng rất cao, ăn một bữa chính là mấy chục lượng bạc!

    *mộ danh: Hâm mộ danh tiếng của người khác.

    Hôm nay, một trong Giang Nam tứ đại tài tử 'Ngu Bạch' sớm đợi ở nơi này, tâm thần có chút không yên.

    "Chủ nhân, vị tu tiên kia đã đến." Một hộ vệ bên cạnh liền nói.

    "Ở chỗ nào?" Ngu Bạch liền nhìn ra xa bốn phía.

    "Ở kia!" Hộ vệ chỉ ra phía xa xa.

    Ngu Bạch nhìn lại, lúc này mới nhìn đến chỗ xa xa có một vị quý công tử đang thản nhiên cưỡi ngựa đi đến, ven đường liễu rủ che mắt, miễn cưỡng mới thấy rõ thân ảnh.

    "Khoảng cách này còn xa vô cùng, ngươi lại nhìn rõ ràng?" Ngu Bạch nhìn về phía hộ vệ.

    "Ta có tu vi Luyện Khí tầng tám, tự nhiên nhìn xa hơn so với người bình thường." Hộ vệ đắc ý.

    Ngu Bạch uống hết một bình trà, Tần Vân cuối cùng mới cưỡi ngựa tới dưới lầu, thứ nhất là vì Quảng Lăng quận thành quả thật rất lớn, dù sao cũng là đại thành hơn mười vạn dân, vả lại khoảng cách từ Tần phủ đến Vân Lâu cũng khá xa. Thứ hai là hắn cưỡi ngựa quá chậm.

    Rất nhanh, hắn đi vào lầu tám.

    "Tần công tử." Ngu Bạch đã sớm đứng ở ngoài cửa nhã gian chờ đợi, lúc này chắp tay hành lễ nói.

    Tần Vân lại rất là tùy ý cười nói: "Ngu Bạch đại tài tử, cảnh tháng ba ở Quảng Lăng, danh vang rền thiên hạ, đại tài tử như ngươi nếu như đã đến Quảng Lăng, nên đi ra ngoài nhiều một chút. Vừa rồi ta cưỡi ngựa mà đến, một đường dương liễu bồng bềnh, như thơ như họa. Ta tuy là người Quảng Lăng quận, nhưng đã nhiều năm rồi ta vẫn vô cùng ưa thích tháng ba ở Quảng Lăng."

    Nói xong, hai người tiến vào trong nhã gian, phân chia ngồi xuống.

    "Ta đến Quảng Lăng, cũng hiểu được Quảng Lăng cảnh đẹp, người cũng đẹp." Ngu Bạch mỉm cười nói, "Hôm nay Vân Lâu có một con Lan Dương Ngân Tu Ngư nặng hai mươi cân, sáng sớm hôm nay mới bắt lên từ Lan Dương Giang đấy, rất là khó có được, đợi lát nữa sẽ bưng lên."

    "Nặng hai mươi cân sao? Lan Dương Ngân Tu Ngư, cũng chỉ có sông Lan Dương chúng ta mới có. Ta rời nhà đã nhiều năm, rất lâu rồi không ăn Ngân Tu Ngư. Bất quá Lan Dương Ngân Tu Ngư, nặng tới hai mươi cân, ta từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng ăn nếm qua con lớn nhất cũng mới mười hai cân." Tần Vân nói ra, "Lần này xem ra ta có lộc ăn rồi."

    Một bàn mỹ thực liên tiếp được bưng lên.

    Tần Vân từng ngụm từng ngụm ăn, theo lý thuyết nhiều đồ ăn như vậy vẻn vẹn hai người cũng ăn không hết, nhưng Tần Vân nhàn nhã thảnh thơi đã ăn hết hơn phân nửa, bụng cũng không thấy phồng lên chút nào.

    "Ừm, không tệ." Lại uống một ngụm rượu, Tần Vân như cười mà không phải cười liếc mắt nhìn Ngu Bạch, "Ừ, hôm nay ăn uống no đủ cần phải đi, cần phải đi."

    Nói xong liền đứng dậy.

    "Tần Vân huynh, xin dừng bước." Ngu Bạch liền nói.

    "..." Tần Vân lại ngồi xuống, "Ngu Bạch đại tài tử, lần này mời ta tới đây xem ra vẫn có việc a."

    "Đích xác là có việc muốn nhờ." Ngu Bạch nói.

    "Nói một chút đi." Tần Vân nói.

    Ngu Bạch than thở nói: "Ta sống uổng hơn bốn mươi năm, tùy tiện cũng hơn phân nửa cuộc đời, nhưng mà gần đây một ít lão hữu của ta liên tiếp có người bị chết già, ta cảm giác tử vong cách ta cũng không xa."

    Tần Vân cũng biết người bình thường qua tuổi bốn mươi, sinh cơ thân thể hoàn toàn chính xác xa xa không bằng lúc tuổi còn trẻ, một cơn bệnh nặng ném mạng đi cũng rất thông thường, sống đến năm sáu chục tuổi mà qua đời thì tính là bình thường, có thể sống đến bảy mươi thì tính là thọ rồi!

    "Ta có ba đứa con, con gái đã xuất giá, trong hai đứa con trai, đứa lớn cũng vùi đầu đọc sách, miễn cưỡng tính là tú tài, tài văn chương lại xa không bằng ta, kiếp này cũng chỉ đến như vậy còn một Tiểu nhi tử năm nay chín tuổi, Luyện Khí tầng bốn." Ngu Bạch nói ra, "Ta sợ sau khi ta chết, hai đứa con trai ta đều không giữ được gia nghiệp. Con lớn không có trông mong gì, tiểu nhi tử ta lại hy vọng có thể đưa vào trong tông phái tu tiên, tương lai coi như không mở được Tiên Môn, cũng có thể có thực lực Luyện Khí tầng tám tầng chín, cũng đủ để giữ vững gia nghiệp."

    "Không biết làm sao, cửa tu tiên tông phái, rất khó vào."

    Ngu Bạch nhìn Tần Vân, "Tần Vân huynh chính là người tu tiên, hẳn là nhận thức nhiều người tu tiên, không biết huynh có thể giúp đỡ ta được không, để cho con của ta có thể đi vào tông phái tu tiên?"

    Tần Vân cười nhạo: "Phàm nhân cầu tu tiên, không biết có bao nhiêu. Tu tiên tông phái này dễ tiến vào như vậy hay sao? Như một ít nhị lưu tam lưu tu tiên tông phái, bình thường cũng chỉ có hai ba đứa đại miêu tiểu miêu! Một tông phái có thể có mười tên tám tên người tu tiên cũng coi như là hưng thịnh rồi, ngươi biết vì sao không?"

    Ngu Bạch nghe.

    "Bởi vì những người tu tiên như ta, truy cầu chính là bản thân trường sinh tiêu dao! Mà không phải là đồ đệ trường sinh! Chỉ là một ít tục sự cũng đều cảm thấy phiền não, thà rằng tránh đi hồng trần, đến chốn tu tiên tĩnh lặng. Có mấy người nguyện ý thu đồ đệ sao? Dạy một tên đồ đệ, phải trả giá bao nhiêu tâm huyết? Trì hoãn bản thân tu hành bao nhiêu?"

    "Tiếp theo, tu tiên, nặng ở pháp tài lữ địa! Pháp môn, tu tiên tông phái thì vẫn có đấy! Nhưng tiền tài.. Hừ hừ, một người tu tiên hao phí tiền tài chính là núi vàng núi bạc, tông phái tu tiên đâu thể nuôi dưỡng quá nhiều đệ tử, Thích Sơn Phái cách chúng ta gần đây, tính cả Chưởng môn ở bên trong, tổng cộng mới có ba vị tu hành đạo hữu mà thôi." Tần Vân lắc đầu.

    Không muốn hao phí tâm huyết, bởi vì cho dù hao phí, đệ tử vẫn chưa chắc có khả năng mở được Tiên Môn!

    Còn cần thật nhiều ngân lượng.

    "Ngươi muốn cho tiểu nhi tử ngươi tiến vào tông phái, có hai con đường." Tần Vân nói ra, "Một là bản thân con của ngươi có thiên tư cực cao, ví dụ như mười hai mười ba tuổi có thể đạt đến Luyện Khí tầng chín! Tu tiên tông phái sẽ không tiếc thứ gì cũng đều nguyện ý thu hắn làm đệ tử. Thứ hai, chính là ngươi xuất ra mười vạn lượng bạc, chắc hẳn sẽ có tông phái nguyện ý thu đồ đệ."

    Ngu Bạch bất đắc dĩ nói: "Nhà ta cũng không có nghề nghiệp gì, chỉ dựa vào tài văn chương của ta mà kiếm lợi nhuận, cho dù dốc hết gia tài cũng chỉ có hai ba vạn lượng."

    Tần Vân lắc đầu.

    Đại tài tử danh vang khắp thiên hạ nhưng thủ đoạn kiếm ngân lượng quá kém rồi, đám danh kỹ thì nguyện ý tốn ngân lượng cho Ngu Bạch, nhưng lại có thể cho bao nhiêu? Lấy đại vài ba trăm lượng, Ngu Bạch hắn tốt xấu gì cũng nên lưu lại một bài thơ đi. Nếu là thường xuyên tặng thơ như vậy, thi từ của hắn cũng thành ti tiện rồi.

    Hôm nay đã qua tuổi bốn mươi, có thể tích lũy được hai ba vạn lượng bạc cũng rất tốt, bởi vì hắn cũng là một trong Giang Nam tứ đại tài tử, làm một vị đại tài tử chán nản đến mức chỉ có thể dựa vào đám danh kỹ cứu tế.

    "Có thể có lợi nhuận hai ba vạn lượng cũng không tệ rồi, bất quá muốn tu tiên?" Tần Vân nói, "Coi như hết."

    "Tần Vân huynh, còn xin giúp ta, muốn điều kiện gì cứ việc nói, ta có thể làm được tự nhiên sẽ đem hết toàn lực." Ngu Bạch lo lắng liền nói.

    "Làm chuyện gì đều chú ý đến công bằng, ngươi muốn ta giúp ngươi, ngươi lại có thể làm cái gì cho ta?" Tần Vân hỏi.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...