Xuyên Không Nữ Sát Thủ Hạ Tử Băng - Ma Nữ Mary

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Ma nữ Mary, 31 Tháng một 2019.

  1. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 10: Vào Ở Ma Cung

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tử Băng lần đầu tiên bước vào Ma Cung mới có thể nghĩ rằng đây là Thần Tiên cảnh.

    Thiết kế trận bát quái phía trước. Lối đi vào trùng trùng các cơ quan bí mật. Dưới những cơ quan đó xác nhiều người còn chưa phân hủy hết. Bên trái nuôi mãnh thú. Hài cốt người chất thành núi nhỏ. Bên phải nuôi thực vật và động vật có độc. Tươi tốt vô cùng như được tưới dưỡng chất. Sau lưng là vách núi cheo leo sâu vạn trượng.

    Đây đúng là nơi ở của các ác ma. Chỉ cần đi sai một bước là như rơi thẳng vào địa ngục. Có người từng nói:

    "Không biết tại sao mình lại chết?"

    Tử Băng được Thiên Tuyết dẫn đi xem các mãnh thú cô mới thuần phục được:

    "Mã Bạch Lang."

    Một con sói trắng to gấp mười con sói thường. Chiếc đuôi dài ve vẩy. Lông mượt mà. Đôi chân dài kiêu hãnh. Đôi mắt sắc tinh anh.

    Vài con Lục Xà to bằng cái cột nhà.

    Kim Tinh Hổ. Một con hổ to lớn. Có bộ lông vàng óng ánh như sợi tơ vàng. Hàm răng nhọn hoắt.

    Huyền Ân Báo. Một con báo đen có một đôi cánh to trải rộng bằng một cái phòng. Nhanh như tia chớp. Thoắt ẩn thoắt hiện trên những cành cây cao. Có khi bay lượn trên bầu trời. Móng vuốt dài sắc bén. Cắt kiếm sắt như cắt rau.

    Bước sâu vào Ma Cung đệ tử đều là mỹ nam. Tử Băng mở to hai con mắt nhìn không chớp mắt bước qua vẫn lưu luyến quay lại nhìn xem vài lần.

    Càng ngạc nhiên hơn với tứ hộ pháp của Thiên Tuyết.

    Ngọc Minh Đoàn, người đến từ hiện đại giống như cô. Nhưng đã được huấn luyện võ công đệ nhị trong giang hồ. Biệt hiệu: Bạch Y Công Tử. Luôn mang theo một chiếc quạt trên đó có hoa hồng liên. Bội kiếm ẩn nơi đai lưng. Hào hoa phong nhã. Mang nét lười biếng và thường xuyên vận bạch y. Người nhàn nhã sau Thiên Tuyết tại ma cung này.

    Hoàng Phong, người hộ vệ đầu tiên của Thiên Tuyết. Võ công đệ nhị đao. Bạch Lam y. Biệt hiệu: Phong Huyết công tử. Quản lý đệ tử ma cung.

    Minh Phúc, người được có thể sử dụng đao và kiếm hợp nhất. Biệt Hiệu: Minh Sát công tử. Luôn mang lam y. Thu nhặt những đứa trẻ mồ côi hoặc bị cha mẹ vứt bỏ.

    Nhạc Lưu Quang, người sử dụng tiêu để giết người. Biệt hiệu: Nhạc Công tử. Sau khi giết người luôn thổi một khúc nhạc trầm buồn da diết. Luôn mang hắc y. Ngoại giao với cách thế lực hắc ám và tà giáo.

    Bốn nam nhân nhất nhất trung thành với Thiên Tuyết. Mỗi người một vẻ. Mỗi người đều tài hoa hơn người.

    Sẵn sàng vì Ma Thiên Tuyết vào sinh ra tử. Quản lý Ma Cung.

    Đặc biệt, Thần Y Lạc Thiên được ví như thần tiên sống. Có thể, giữ lại mạng của người sắp chết chỉ còn một hơi thở mỏng manh.

    Sau khi, Tử Băng vào đây cũng được huấn luyện võ công kiến huyết của Thiên Tuyết truyền dạy.

    Cô cũng thuận tiện điều chế thêm nhiều bom mini nhỏ. Có thể, do ở gần Thiên Tuyết. Nên Tử Băng đã dựa dẫm vào nàng như tỷ tỷ của mình.

    Họ cùng nhau lập lời thề:

    "Không cùng sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm. Nhưng nguyện chết cùng ngày, cùng tháng, cùng năm. Tuyệt đối không phản bội nhau. Có phước cùng hưởng. Có họa cùng chia. Nguyện kết máu ăn thề làm tỷ muội. Thiên Tuyết làm tỷ tỷ. Tử Băng là muội muội. Có nhật nguyệt làm chứng."

    Họ cùng nhau uống huyết tửu rồi cùng ngủ chung giường.

    Tử Băng rất khó chịu khi có một cặp mắt như oán phu luôn nhìn cô chằm chằm. Đó là tên Lang Vương. Hắn ăn dấm chua với tất cả mọi người. Luôn đi theo sau Thiên Tuyết không rời.

    Tử Băng thỉnh thoảng nhớ đến Âu Phong:

    "Muốn giết ta thật sao?"

    Cô thẫn thờ nhìn lên ánh trăng chiếu sáng qua mái hiên đình. Gió thổi lành lạnh nhưng trong lòng cô còn lạnh hơn.

    Cô nhớ đôi mắt đào hoa ấy. Nụ cười lên khiến hoa phải e thẹn đỏ mặt. Nhớ đến đêm hai người cùng quấn quýt lấy nhau.
     
    Ngọc Thiền Sầu thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng sáu 2023
  2. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 11: Sát Thủ Tái Xuất

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dù đang ở Ma Cung nhưng Tử Băng vẫn nhận các nhiệm vụ trong Vô Tình Phái. Vừa có thể kiếm ngân lượng. Vừa rèn luyện võ công của mình. Khả năng giết người của cô đã được nâng lên. Không phải sử dụng đến bom mini nữa.

    Giang hồ dồn đại Nữ sát thủ lại tái xuất. Vô số người bị ám sát đặc biệt là quan lại triều đình.

    Làm triều đình một phen rung chuyển.

    Âu Phong lại đau đầu vì không biết phải giải quyết vấn đề này như thế nào.

    Âu Phong được hoàng huynh Âu Dương Nam lại truyền vào hoàng cung. Nhiệm vụ không phải chỉ là bắt kẻ sử dụng vũ khí giết người gây sát thương lớn. Mà là giết kẻ đã gây nguy hại đến triều đình.

    "Đệ phải bắt và giết kẻ đã ám sát các quan viên trong triều của ta."

    "Nhất định phải giết sao?"

    "Đệ quen với sát thủ đó sao?"

    "Đệ.."

    "Từ từ, đệ đang do dự."

    Âu Dương Nam lại suy nghĩ. Kẻ khiến Âu Phong nương tay chắc có điểm đặc biệt.

    Âu Dương Nam không ngờ tương lai hắn lại muốn băm tên sát thủ này thành cháo.

    "Vậy chỉ cần đệ bắt được hắn thì ta tùy ý để đệ xử lý."

    "Được, huynh nói phải giữ lời đó."

    Âu Phong vui vẻ rời khỏi hoàng cung, cứ nghĩ chuyện này sẽ khó giải quyết. Anh không nghĩ lại dễ dàng giải quyết như vậy. Có thể, do Tử Băng quá lợi hại nên không ai bắt được nàng. Quan viên vào chầu triều ngày càng ít. Họ sợ lọt vào danh sách của sát thủ giết người không ngại một ai này. Đúng là quá to gan. Gan bằng trời nên không e ngại một thế lực nào.

    Tử Băng lại nghĩ rất đơn giản. Cô không phải người ở cổ đại. Bất cứ lúc nào cũng có thể gặp thời cơ trở về hiện đại. Chưa kể bây giờ cô có một tỷ tỷ là ma chủ của Ma Cung. Võ công của cô bây giờ có thể nói dưới mười trên ngàn người. Mà phải nói đến vũ khí bí mật ở hiện đại là bom mini nữa chứ.

    Mới đó mà nữ sát thủ Tử Băng của chúng ta đã rất tự tin vào chính mình. Nếu nàng biết tương lai còn có sự chống lưng là một Vương gia chiến thần và Hoàng Thượng không biết còn ngang tàn kiêu ngạo cỡ nào nữa.

    Thiên Tuyết luôn cảm thấy ngưỡng mộ sự vô tư và lạc quan của Tử Băng. Bề ngoài lạnh lùng nhưng nếu tiếp xúc kỹ sẽ thấy cô rất dễ gần. Rất đáng yêu. Còn riêng Ma Thiên Tuyết trên tay đã nhuốm đỏ máu người dù không tỏ vẻ lạnh lùng nhưng trong xương cốt đã thấm đẫm máu tanh và sự tàn nhẫn. Giết người có thể nói không chút thương xót hay đau lòng.

    Tử Băng không hề biết được Ma Thiên Tuyết nghĩ như vậy. Nếu không cô sẽ ôm bụng cười đau. Cô chỉ trước mặt Thiên Tuyết mới có thể vô tư như thế. Vì cuộc sống trên tay cô cũng không sạch sẽ gì. Cô không đủ sức quan tâm đến mọi người. Chỉ có làm hết khả năng tự bảo vệ mình và tỷ tỷ của mình. Ở đây cô được bù đắp. Có một tỷ tỷ yêu thương và mạnh mẽ che chở cô trong vòng tay. Có lúc, cô cũng cảm thấy mệt mỏi. Muốn được nghỉ ngơi.

    Dạo này, Âu Phong và quân lính luôn thường xuyên xuất hiện ở Thanh Hương viện. Vẫn không thấy được bóng dáng của Tử Băng.

    Anh đoán chắc bạch y thiếu niên luôn đi với nam nhân huyết y lão bản của Thanh Hương viện. Dù trong lòng rất khó chịu muốn san bằng kỹ viện này. Nam nhân đáng chết đó dám mang nàng đến kỹ viện sao?

    Tin tức, một nam bạch y luôn xuất hiện đến tai của Âu Phong. Dù anh chỉ mới tiếp xúc với Tử Băng nhưng nơi nào cô ở đều có một màu trắng thuần khiết. Ai biết được một sát thủ lại thích màu trắng? Trắng trong như tâm hồn ngây thơ của nàng. Anh không biết tại sao nàng lại chọn làm sát thủ, tiếp xúc thường xuyên với máu tanh. Nhưng anh biết cô rất thích sạch sẽ. Nội y của cô chỉ có duy nhất một màu trắng thuần. Anh yêu nàng mất rồi.

    Anh luôn tìm kiếm một nữ nhân Bạch Y đến khi thuộc hạ nói có một nam nhân bạch y luôn xuất hiện. Anh mới nghĩ đến nàng giả nam trang. Để qua mắt mọi người. Một nữ nhân rất thông minh trong cách lẩn trốn. Còn biết trốn ở kỹ viện nữa chứ. Nơi này anh đúng là không nghĩ tới.

    Vài tháng, anh tìm kiếm ở Thanh Hương viện, Bạch y nam nhân lại biến mất. Như biết trước từng bước đi của anh. Đều có thể trốn thoát khỏi sự truy bắt của anh trong gang tất.

    Anh đành phải vào ở trong đó đợi nàng xuất hiện thôi. Đến cả Hoàng thượng muốn tìm anh cũng phải đến đây:

    "Tại sao đệ lại ở đây?"

    Âu Phong lạnh nhạt nói:

    "Huynh không phải muốn đệ bắt người sao?"

    Âu Dương Nam tức giận đến mất bình tĩnh:

    "Ta không nói đệ bỏ luôn cả việc lên triều và quốc sự."

    "Ta phải bắt được người."

    Lần đầu tiên, Âu Dương Nam thấy được sự quyết tâm trong mắt của Âu Phong. Từ khi phụ hoàng lên ngôi vua đến truyền ngôi cho anh. Âu Phong cũng không nói một tiếng nào hay chống cự gì cả. Hắn như tách khỏi thế giới của họ. Bởi vì mẫu thân của hai người đã mất trước đó. Trước khi mẫu thân mất luôn bảo hắn phải chăm sóc cho đệ đệ Âu Phong. Hiếm có Vương triều nào huynh đệ không tàn sát nhau tranh giành ngôi vua. Âu Dương Nam mất bình tĩnh nói:

    "Đệ muốn ta tức chết sao?"
     
    Ngọc Thiền Sầu thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng bảy 2023
  3. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 12: Ám Sát Hoàng Thượng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Âu Dương Nam biết mình không thể lay chuyển được quyết định của Âu Phong đành trở về hoàng cung.

    Thông tin từ Hoàng cung bị Ma cung thâu tóm. Biết được Hoàng thượng muốn bắt Tử Băng. Dù không có thông báo nhưng người dân vẫn có cảm giác được quan quân triều đình đang tìm bắt người.

    Riêng Tử Băng thì mỉm cười:

    "Ngươi muốn bắt ta sao? Nằm mơ đi."

    Đêm đó, Tử Băng đột nhập hoàng cung vơ vét hết kim ngân châu báu trong quốc khố của hoàng thượng. Có sự giúp sức mang vác của tứ hộ vệ của Ma Thiên Tuyết. Họ coi cô như muội muội.

    Trong một đêm quốc khố của triều đình trống rỗng. Không còn một đồng xu rớt lại. Không kinh động đến mọi người xung quanh.

    Âu Dương Nam tức giận đập bàn rống:

    "Tên đạo tặc to gan! Ta bắt được ngươi sẽ tru di cửu tộc."

    Các quan trong triều từng bị đạo tặc viếng trộm cùng đồng loạt lên tiếng.

    "Phải bắt bằng được tên này. Quốc khố không thể không có ngân lượng."

    Thiên Tuyết mắng yêu Tử Băng:

    "Sao không kêu ta đi cùng hả nha đầu? Lỡ như bị bắt đừng có mà kêu trời."

    Tử Băng vui vẻ cười:

    "Ta có dẫn theo bốn hộ vệ của tỷ mà. Nếu ta bị bắt họ sẽ trở về thông báo cho tỷ cứu ta."

    Thiên Tuyết cưng chiều cô đến vô pháp vô thiên.

    Lệnh truy nã đạo tặc được truyền ra khỏi cung. Nhưng không ai có thể tìm được tên đạo tặc đó.

    Kim ngân cùng châu báu được đưa về Ma Cung. Không ai có thể nghĩ đến ở nơi đây không chỉ có một ma nữ lại chứa chấp một nữ sát thủ lại nói đến tên đạo tặc không thấy đầu không thấy đuôi kia là ai. Đi vào hoàng cung như đang đi dạo trên phố.

    Âu Dương Nam đang đau đầu thì biên cương nhiễu loạn. Giang sơn Nhật Minh Quốc chẳng lẽ bại trong tay của hắn.

    Vương gia Âu Phong tình nguyện đi giết giặc. Giặc biên giới phía Đông gây sự nhiều năm. Khiến dân tình quanh đó khốn khổ. Đông Quốc càng ngày càng lấn lướt. Và chèn ép Nhật Minh Quốc ngày càng gay gắt. Dương Nam tiễn đệ đệ xuất chinh nói:

    "Lần này đệ đi phải cẩn thận."

    "Đệ đã biết."

    Quốc khố không có một đồng. Đoàn quân ủ rũ bước đi. Vương Gia Âu Phong dù cho là một tướng quân giỏi nhưng hậu cần không có thì quân lấy sức lực đâu đánh giặc.

    Nước sôi ở trong nhà. Lửa cháy ở ngoài. Đường nào cũng nguy hiểm.

    Âu Phong lên đường được nửa tháng. Tử Băng cũng nhàn nhã không ít. Lại cùng nam huyết y đi lại giữa phố.

    "Tỷ xem bên kia bán gì kia?"

    "Muội thích ta mua cho muội."

    Một trưởng quan binh chặn hai người lại:

    "Bắt lấy hai người khả nghi này cho ta?"

    Đám quan binh vậy lấy hai người. Tên trưởng quan lại nói:

    "Chống cự giết bất luận tội."

    Tử Băng kiêu ngạo nói:

    "Muốn bắt bọn ta sao? Phải xem võ công của các ngươi rồi."

    Đám lính rút vũ khí ra:

    "Các người dám phản kháng."

    Thiên Tuyết lạnh lùng lên tiếng.

    "Tại sao không dám?"

    Đám tiểu tốt này đúng là chán sống mà.

    Tử Băng lại lên tiếng:

    "Các ngươi cùng xông lên đi. Mất công ta phải giải quyết từng người."

    Tên trưởng quan tức giận quát to:

    "Hai kẻ không biết trời đất là gì này? Giết cho ta!"

    Bọn chúng cùng xông lên. Tử Băng linh hoạt sử dụng kiếm huyết bay lượn. Rồi xoay vòng như ảo ảnh không ngừng biến hóa làm người nhìn hoa cả mắt.

    Đám binh lính nằm bệt trên đất. Máu ướt cả nền gạch. Xếp thành một vòng tròn quanh hai người.

    Tử Băng thu kiếm vào nói:

    "Đúng là chơi không vui."

    Hai người đạp lên những cái xác đó mà bước đi. Mũi bàn chân nhẹ nhàng lướt qua như sợ máu làm ướt giày của họ.

    Đêm hôm đó, trong hoàng cung lại xuất hiện sự kiện mới.

    Âu Dương Nam bị một bóng trắng lướt qua trước mặt:

    "Ngươi bước ra đây? Đừng có giả ma giả quỷ."

    Tử Băng cười:

    "Cũng thông minh. Ta cứ tưởng ngươi chỉ được vẻ bề ngoài đẹp trai thôi."

    Dương Nam khó hiểu:

    "Cái gì là đẹp trai?"

    Tử Băng vỗ trán:

    "Xém tí quên. Ngươi thật tuấn tú nha."

    "Ngươi muốn gì?"

    Tử Băng lạnh nhạt nói:

    "Ta muốn mạng của ngươi."

    Âu Dương Nam nhìn cô nương bạch y tựa như một đóa bạch liên thanh cao. Hai chân run run. Hắn không nghĩ hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt lại có thể để một cô nương gầy yếu đi vào dễ dàng như vậy. Âu Dương Nam lấy lại khí thế đế vương nói:

    "Đây là hoàng cung không phải ngươi muốn gì thì làm đâu."

    Hoàng thượng la lên:

    "Ẩn vệ?"

    Tử Băng cười mỉm.

    "Ngươi muốn tìm bọn họ sao? Xuống dưới âm phủ mà kêu."

    Tử Băng nhận được kim ngân nhiều vô số của Đông Quốc nhắm người giết chết Âu Dương Nam. Hoàng thượng hỏi:

    "Ai muốn giết ta?"

    Tử Băng lạnh nhạt nói:

    "Đừng dài dòng."

    Tên hoàng thượng này đúng là quá đẹp nhưng kim ngân đã nhận rồi nha.

    "Keng.. keng"

    "Là nàng?"

    Âu Phong xuất hiện đúng lúc. Dùng kiếm chặn lại kiếm của Tử Băng.

    Cô không nghĩ anh xuất hiện tại đây. Hai người ánh mắt chạm vào nhau. Có hoảng hốt và bất ngờ.

    Âu Dương Nam hỏi đệ đệ của mình:

    "Nàng ta là ai? Đệ quen với thích khách này sao?"

    Âu Phong không quan tâm đến Hoàng huynh của mình. Kéo Tử Băng bước đi.
     
    Ngọc Thiền Sầu thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng bảy 2023
  4. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 13: Phá Hoàng Cung

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Âu Dương Nam vừa trải qua một phen khiếp sợ lại thêm một phen kinh sợ:

    "Đệ đệ của ta sao?"

    Nhìn Âu Phong lôi kéo một cô nương bước đi. Khuất sau cánh cửa Âu Dương Nam mới vỗ trán:

    "Đó là thích khách nha. Chẳng lẽ, ta là Hoàng huynh của nó lại không bằng một tên thích khách."

    Âu Dương Nam thở dài. Mà khoan đã cái gì đó sai sai.

    "Chết tiệt. Đệ dám gạt cả ta sao?"

    Âu Dương Nam đứng một mình tự lẩm bẩm. Còn hai người kia đã đi rất xa rồi. Âu Phong chất vấn cô:

    "Nàng nói đi. Tại sao lại là nàng?"

    Tử Băng kiêu ngạo nói:

    "Là ta thì sao?"

    Âu Phong lại hỏi:

    "Tại sao nàng lại muốn hại ta rồi hại cả Hoàng huynh của ta?"

    Tử Băng bực bội lên tiếng:

    "Ta thích! Người là gì mà quản ta."

    Âu Phong tức giận:

    "Ta là nam nhân của nàng."

    Tử Băng cười nói:

    "Tình một đêm thôi."

    Âu Phong không hiểu hỏi:

    "Nàng vừa nói cái gì?"

    Tử Băng ngao ngán thở dài. Nam nhân ở cổ đại thật phiền phức. Cô sửa lại lời nói:

    "Ta bảo chỉ là người qua đường thôi."

    Âu Phong kinh ngạc nói:

    "Ta không tin."

    Tử Băng lạnh nhạt trả lời:

    "Không tin thì tùy ngươi. Đừng cản trở ta kiếm ngân lượng."

    Âu Phong nghi ngờ hỏi cô:

    "Nàng muốn bao nhiêu ta cho nàng?"

    Hoàng thượng khóc thầm:

    "Mạng ta rẻ mạt vậy sao?"

    Hai người đừng đem ta ra nói như không có chuyện gì quan trọng.

    Mạng người đó! Ta là Hoàng thượng nha. Huhu.

    Tử Băng lắc đầu nói:

    "Ta không cần ngươi cho. Mà quốc khố còn hoàn kim ngân lượng sao?"

    Âu Phong lại thêm một bất ngờ khác:

    "Sao nàng biết quốc khố trống rỗng? Thông tin này từ đâu nàng có?"

    Tử Băng mới biết mình lỡ miệng nói ra:

    "Ta ngu gì nói cho ngươi biết."

    Âu Phong mất bình tĩnh nói:

    "Nàng đúng là làm ta tức điên mà."

    Tử Băng ngang bướng nói:

    "Liên quan gì đến ngươi."

    Âu Phong liên tục bị nàng đả kích chỉ muốn chặn miệng nàng lại. Anh không muốn nghe:

    "Liên quan gì đến ngươi nữa."

    Từ miệng nàng phát ra như quan hệ giữa anh và nàng chỉ là người dưng với nhau. Trái tim anh nhức nhối.

    Anh hôn chặn lên đôi môi đó rồi lại chìm đắm trong đó mặc cho Tử Băng vùng vẫy. Cô hét lên:

    "Bỏ ta ra. Ngươi tin ta chém người chết không?"

    Âu Phong thả nàng ra. Đôi môi hơi sưng hồng khiến anh đắc ý vui vẻ nói:

    "Ta không tin. Nàng đã có nhiều cơ hội giết ta rồi nhưng không ra tay đó thôi."

    Hoàng thượng lén xem gào thét trong lòng:

    "Các ngươi tình tứ thì cũng phải xem cảm nhận của ta chứ."

    Không ngờ đệ đệ lại quen biết nàng ta từ trước.

    Vệ cấm quân từ bên ngoài xông tới. Hoàng thượng phất tay bảo họ lui xuống.

    Tử Băng bị người ta nói trúng tim đen không biết nói sao liền bỏ chạy:

    "Nàng đứng lại."

    Tiếng nàng vọng lại:

    "Ta không đứng. Ngươi muốn bắt nhốt ta nữa sao? Còn lâu đó."

    Bóng áo trắng bay đi nhanh như một cơn gió nhẹ.

    Âu Phong đuổi theo sau chiếc bóng đó.

    "Khoan hai người các ngươi đi rồi còn gì để ta xem nữa hả?"

    Âu Dương Nam ngẩn ngơ đứng đó nhìn hai chiếc bóng lướt đi.

    "Biết vậy khi xưa phụ hoàng đừng bắt ta học văn. Học võ có phải tốt không chứ? Không để bị người ta ức hiếp như vậy. Huhu."

    Số là tiên hoàng thấy có lỗi với hai huynh đệ nên không muốn sau này họ lại tàn sát nhau nữa nên cho một người học văn, một người học võ.

    Âu Dương Nam tính tình hiền lành cho học văn. Âu Phong có thiên phú võ thuật.

    Trước khi đi nàng còn không quên tặng cho hoàng thượng vào vài quả bom mini.

    "Muốn giết ta sao? Ta cho cả hoàng cung của ngươi sập luôn."

    Nàng có thể nói mình lòng dạ đàn bà nên rất hẹp hòi. Không bao giờ, nàng chịu thua thiệt.

    Nàng nhìn hoàng cung cười to:

    "Mạng ngươi lớn nên hôm nay ta không giết được ngươi."

    Âu Phong lắc đầu thở dài thay cho Hoàng huynh của mình. Ánh mắt cưng chiều. Nghĩ thầm:

    "Đắc tội với ai cũng không nên đắc tội với nữ nhân."

    Hoàng thượng không ngừng kêu oan:

    "Làm sao ta biết nàng là nữ nhân nha. Ta còn chưa từng thấy qua nàng ấy của đệ."

    Hoàng cung khói lửa mù mịt. Mọi người đua nhau xách nước dập lửa. Cửa thì bị nổ nát bét. Nhìn rất thê thảm.

    Âu Phong không quan tâm Hoàng cung có sập hay không. Anh chỉ quan tâm đến nữ nhân vô tình kia thôi. Không có ai có thể khiến anh đau lòng và sủng ái như vậy.

    Anh đuổi theo chiếc bóng của nàng đến Thanh Hương Viện rồi biến mất. Tử Băng tức giận nói:

    "Ngươi cứ đi theo ta làm gì hả?"

    Âu Phong mặt dày nói:

    "Nàng ở đâu ta ở đó."

    Nam nhân cổ đại sao lại mặt dày như vậy chứ. Tử Băng lắc đầu. Trước mặt dày của Âu Phong. Một Vương gia ở kỹ viện không chịu rời đi.

    Mọi lúc mọi nơi không ngừng bám theo gót chân của nàng. Luôn tiện ăn đậu hủ.

    "Tử Băng của anh thật ngây thơ."

    Hoàng thượng cười to:

    "Chỉ có ngươi mới nghĩ nàng như vậy thôi."
     
    Ngọc Thiền Sầu thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng bảy 2023
  5. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 14: Làm Vương Phi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Âu Phong xin hoàng huynh Âu Dương Nam chiếu chỉ lập Vương phi. Người đó không ai khác chính là Tử Băng. Thái giám lần đầu tiên, cầm chiếu chỉ của vua đến kỹ viện để tuyên chỉ. Điều kinh ngạc hơn không ai ra quỳ tiếp chỉ.

    Âu Phong ra lệnh cho thái giám đọc chiếu chỉ.

    "Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết. Nay sắc phong dân nữ Tử Băng làm Vương phi của Vương gia Âu Phong. Hôn lễ cử hành vào ba ngày sau. Khâm thử."

    Thái giám vừa đọc xong thì Âu Phong đã cầm chiếu chỉ đi lên lầu của Thanh Hương viện. Mọi người đang ồn ào lập tức giải tán.

    Âu Phong vui vẻ đi lên lầu ba. Mở cửa phòng đi vào. Một cô nương bạch y đang ngủ say.

    "Nàng sắp là của ta rồi."

    Âu Phong cởi áo bào ngoài leo lên nằm cạnh nàng. Một tay nhẹ đỡ đầu nàng lên trên cánh tay của mình. Dựa sát vào nàng. Cả người nàng đều thơm mùi hoa hồng. Anh muốn say mê. Âu Phong thì thầm bên tai của nàng:

    "Ta nhớ nàng."

    Tử Băng cảm thấy ấm áp liền rút vào trong người của anh.

    Tất cả công lao đều nhờ vào Thiên Tuyết. Cô cùng Tử Băng uống rượu. Hai người đều say ngất. Lang Vương xuất hiện bế Thiên Tuyết bay đi. Để lại nàng ngoan ngoan nằm trong lòng của anh.

    Sáng sớm, anh đã vội vàng vào cung để lấy chiếu chỉ. Nhanh chóng cưới nàng về phủ. Buộc chặt nàng lại.

    Tử Băng cảm thấy một hơi ấm quen thuộc. Liên tục cọ vào. Từ nhỏ, cô luôn có cảm giác không an toàn. Cô muốn được sưởi ấm. Vì cô thấy lạnh. Lạnh từ trong trái tim. Lạnh đến nổi có thể đông cứng bất cứ loại cảm xúc mang đến sự nguy hiểm tiềm ẩn. Nàng khẽ nói:

    "Lạnh.."

    Anh thầm thì bên tai Tử Băng:

    "Có ta ở đây!"

    Tử Băng lập tức phát hiện đây không phải mơ liền tỉnh táo:

    "Tại sao ngươi lại ở trên giường của ta? Ta đã bảo ngươi cút rồi mà. Người không nghe thấy sao?"

    Âu Phong mặt dày đưa tờ chiếu chỉ ra:

    "Nàng sắp là Vương phi của ta rồi."

    Tử Băng hất mặt nói:

    "Ngươi cứ ở đó mà nằm mơ đi."

    Tử Băng bước xuống giường nhưng bên hông đã bị ôm lấy.

    "Nàng không muốn làm Vương phi của ta sao?"

    Tử Băng không quay đầu lại:

    "Ta có nói muốn sao?"

    Anh ủ rũ nói:

    "Nhưng ta muốn."

    Tử Băng muốn phát điên. Cô nói:

    "Ta mặc kệ ngươi đừng có xuất hiện trước mắt làm phiền ta. Không ta sẽ giết người ngay lập tức."

    Âu Phong bất chấp:

    "Vậy nàng giết ta bây giờ đi."

    Tử Băng giận dữ nói:

    "Người đừng nghĩ ngươi là Vương gia ta không dám giết ngươi."

    Âu Phong đường cùng nói:

    "Nàng nói đi vì sao tiếp cận ta. Rồi ta sẽ đi."

    Tử Băng không đi vòng vòng mà nói thẳng trực tiếp:

    "Ta muốn chiếc vòng Ngọc thạch trên người của ngươi."

    Âu Phong lấy tay sờ lên trước ngực:

    "Làm sao nàng biết trên người ta có một chiếc vòng?"

    Tử Băng mất kiên nhẫn nói:

    "Ngươi hỏi nhiều làm gì tránh đường."

    Âu Phong hy vọng nàng quan tâm đến chiếc vòng nhìn nàng nói:

    "Nàng không muốn lấy chiếc vòng Ngọc thạch đó sao?"

    Cô thẳng thắn trả lời:

    "Muốn."

    Âu Phong khẳng định nói:

    "Làm Vương Phi của ta."

    Tử Băng suy nghĩ rồi nói:

    "Được. Ngươi đừng có đổi ý."

    Nàng sắp được trở về hiện đại rồi! Chỉ cần kiên nhẫn mặt áo tân nương làm Vương phi một ngày thôi.

    "Nàng đúng là quá thông minh."

    Sính lễ theo nghi thức cưới Vương phi được khiến từ vương gia Âu Phủ. Phải nó là vàng bạc và châu báu khiến mọi người kinh ngạc khi sinh lễ xếp hàng dài đi đến Thanh Hương Viện là một kỹ viện. Vương phi đầu tiên trong lịch sử được cưới hỏi ở đây. Là một trường hợp cực kỳ đặc biệt ngoại lệ. Vì được làm Vương phi thường là con cháu của các đại thần, công chúa và thân thích công tước. Được tuyển chọn nghiêm ngặt. Không ai biết đến xuất thân của vị Vương phi tương lai này. Thân phận được giữ hoàn toàn bí mật.

    Thiên Tuyết vốn không cũng muốn đồng ý nhưng suy nghĩ đến Tử Băng ngoài mặt lạnh nhưng trong lòng cũng yêu thích Âu Phong. Nên cũng gấp gáp chuẩn bị đầy đủ mọi thứ Tử Băng cần như nhà mẹ đẻ gả con gái ra ngoài. Thanh Hương Viện bận rộn tấp nập gả Vương phi.

    Bên kia Âu Phong hối hả chuẩn bị rước dâu. Toàn phủ cũng nhộn nhịp không kém. Nơi nơi phủ một màu đỏ rực rỡ.

    Các tiểu thiếp gương mặt u sầu. Họ cũng không biết vị Vương phi thần thông quản đại này ở đâu và xuất thân là gì mà có thể khiến một Vương gia đào hoa phải si mê đến muốn rước ngay vào nhà làm Vương phi.

    Họ còn nghe nói đích thân Vương gia vào cung xin thánh chỉ của Hoàng thượng. Rồi chuẩn bị gấp đôi sính lễ nạp Vương phi bình thường. Có thể là ngang hàng với sinh lễ của Hoàng hậu. Làm bọn ghen tị đến đỏ mắt. Cùng nhau hội họp lại cách áp chế Vương phi tương lai này.

    Không biết rằng tương lai chờ đợi của bọn họ định sẵn là hai từ thê thảm để hình dung nó. Tỷ muội với ma nữ thì cũng có tiềm chất ngược đãi người khiến người ta phải khắc cốt ghi tâm đến ác mộng triền miên.
     
    Ngọc Thiền SầuAlissa thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng bảy 2023
  6. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 15: Đại Chiến Với Thiếp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tử Băng sáng sớm đã được các tỷ muội lôi dậy. Trang điểm phấn son như một bức tượng phủ một lớp phấn dày. Hai mắt nặng trĩu. Chiếc mũ phượng và y phục cưới của Vương phi được đưa đến ngày hôm qua. Y phục đính rất nhiều hạt ngọc, trân châu quý giá. Được thêu tỉ mỉ từng đường kim mũi chỉ. Là giá y của hoàng viện cẩm phường làm gồm hai mươi tú nương làm gấp gáp trong ba ngày liên tục.

    Ánh mắt hâm mộ của mọi người khiến Tử Băng cười đùa:

    "Nếu các tỷ tỷ muội muội thích thì cưới xong ta cho các người mượn mặc thử."

    "Muội cứ nói vậy chứ giá y của Vương phi ai dám lấy ra mặc."

    Thiên Tuyết lắc đầu. Trong trường hợp khẩn trương vậy chỉ có Tử Băng mới có tâm trạng đùa cợt người khác thôi.

    Đội khăn trùm đầu phượng hoàng lên đầu. Tử Băng được A Liên và Uyển Uyển đỡ bước đi đến cửa thì Âu Phong tuấn tú mặc y phục tân lang của Vương gia cũng hoàng viện cẩm phường làm đã đến sớm cầm tay cô đỡ cô lên kiệu hoa. Bàn tay anh ấm áp nắm lấy tay cô như sợ buông ra cô sẽ chạy mất.

    Bà mai mối hô lên:

    "Mời Vương phi lên kiệu hoa."

    Cô nghĩ đám cưới cổ đại thật phức tạp và rườm rà. Giá y và mũ phượng vừa nặng vừa nóng khiến cô khó chịu. Muốn cởi chúng quăng đi nhưng vì chiếc vòng tay cô phải kiên nhẫn. Bắt buộc mình chịu đựng.

    Cô nghe có người nói:

    "Đã đến trước phủ Vương gia."

    Bà mối lại nói:

    "Mời Vương phi bước xuống kiện."

    Một bàn tay ấm áp lại nắm tay cô, cả người được nhất bổng bế cô cùng bước qua chậu than hồng.

    Tiếng eo éo vang lên:

    "Nhất bái thiên địa."

    Cô được đỡ quỳ xuống rồi dập đầu. Cái mũ nặng khiến cô muốn cắm đầu xuống đất.

    "Nhị bái Hoàng Thượng."

    Cô lại được đỡ cúi xuống rồi dập đầu. Cái mũ nặng khiến cô khó chịu muốn cáu bẳn.

    "Phu thê giao bái."

    Kết thúc quá trình hôn lễ. Tử Băng thở phào.

    "Đưa vào động phòng."

    Ngồi trên giường tân hôn. Cô nhanh chóng giật khăn đội trên đầu xuống nhưng tay bị nắm lấy:

    "Vương Phi của ta không cần vội vã động phòng như vậy chứ."

    Cô không nghĩ anh cũng có mặt trong phòng tân hôn sớm vậy. Không phải nói tân lang thường phải đi tiếp khách sao? Thật là lừa đảo. Âu Phong gỡ chiếc khăn trùm đầu xuống. Gương mặt thanh tú của cô ngay trước mắt khiến anh muốn hôn lên đôi môi đỏ thắm.

    Tử Băng đỏ mặt tức giận:

    "Ngươi mau đưa chiếc vòng tay đây."

    Ánh mắt đầy sắc tình của ai đó khiến Tử Băng ngại ngùng.

    Âu Phong cũng rất tò mò về bí mật của chiếc vòng mà mẫu thân để lại cho anh. Nhưng hôm nay, anh có việc quan trọng hơn phải làm là động phòng.

    "Nàng còn chưa uống rượu giao bôi mà."

    Cô nghe anh sai nô tài:

    "Mang rượu tới."

    Ly rượu nhỏ được đưa tới hai người vòng qua tay nhanh uống cạn.

    "Ngươi vô sỉ."

    Tử Băng nóng bừng rên rỉ.

    "Ta còn có thể vô sỉ hơn nha."

    Bàn tay Âu Phong nhanh như chớp cởi bỏ y phục của hai người.

    Chiếc màn che được buông xuống! Hai thân thể hòa quyện vào nhau.

    Sau chiếc màn là một màn xuân sắc và kiều diễm đang diễn ra khiến người ta nóng đỏ cả mặt.

    Tử Băng biết mình đã bị lừa rồi. Anh quá xảo quyệt. Nhất định sẽ không để cô rời đi nửa bước.

    Tưởng có thể nhanh chóng trở về hiện đại nhưng hiện tại cô vẫn đang nằm trên giường. Toàn thân đau nhức. Sức lực như bị rút sạch. Anh như con hổ đói lâu ngày không được cho ăn. Liên tục không ngừng khiến cô trầm luân vào dục vọng. Cũng thật thoải mái. Cô cũng rất tận hưởng nó. Kỹ thuật tốt khiến cô không cảm thấy chán ghét anh. Ngược lại cũng cảm thấy hơi lưu luyến. Có lẽ, cô cũng có chút thích anh.

    Đám tiểu thiếp một tháng không nhịn được khi bị lạnh nhạt. Hối hả chạy tới chỗ Tử Băng kêu réo:

    "Lại là ngươi nữ nhân yêu tinh. Chuyên quyến rũ vương gia của chúng ta."

    "Ta nhớ không lầm bây giờ đã khác xưa rồi. Các người không sợ bị loạn côn đánh chết thì cứ tiếp tục kêu thêm một lần nữ nhân yêu tinh. Ta không ngại nhưng các ngươi ngày mai không biết còn có thể mở miệng nói chuyện hay không? Haha."

    "Ngươi.. ngươi.."

    "Ta không nghĩ các người lại có bệnh cà lăm."

    Dù không hiểu là bệnh gì nhưng họ biết chắc không phải thứ tốt đẹp mà cô ta đang cười nhạo họ.

    Cả đám tiểu thiếp không có địa vị nhưng đằng sau luôn có thế lực chống lưng. Nên ngang ngược lên tiếng:

    "Ngươi cứ chờ đó. Có một ngày Vương gia sẽ chán ghét người."

    Tử Băng vui vẻ nói:

    "Ta chỉ thấy các ngươi khiến người ta cảm thấy chán chết được."

    Cô ở trong phủ này cả tháng trời. Không có đám tiểu thiếp ngu ngốc này làm thú giải trí thật sự là chết vì buồn bực rồi.

    Đám nữ nhân cổ đại này thật lắm chiêu trò. Ai bảo nữ nhân ở đây hiền lành thì cô sẽ cười vào mặt họ. Phải nói chính xác là độc ác nhất lòng dạ đàn bà.
     
    Ngọc Thiền Sầu thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng bảy 2023
  7. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 16: Bị Thương.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đối phó với nữ nhân Tử Băng có chút mềm lòng chỉ sử dụng một số bột phấn ngứa, thuốc sổ để trị mấy nàng quá xấu tính.

    Mấy người này đã từng bị cô đánh ngất xỉu, tuy không biết cô có võ công hay là sát thủ nhưng họ vẫn đề cao cảnh giác. Ngấm ngầm mua chuộc đầu bếp bỏ dược vào thức ăn của cô. Đều bị tổng quản phát hiện. Đuổi ra khỏi phủ.

    Những quan viên triều đình và thế lực ngầm cũng không chịu yên tĩnh. Dùng xạ hương phối hợp độc dược khiến cô vô sinh liền bị Âu Phong phát hiện dùng hình đánh chết.

    Nữ nhân ở cổ đại này thật là mặt hiền như phật mà tâm như rắn rết. Ai cũng xinh đẹp mà lòng dạ xấu xa. Chỉ biết ném đá giấu tay chơi mấy trò này đối với Tử Băng đều vô dụng.

    Sau nhiều lần thất bại, đám tiểu thiếp này đã liên lạc với thế lực phía sau họ. Âm thầm ám sát Tử Băng, đều đi không có người hồi âm.

    Ở biệt viện của Tử Băng, hoa hồng đủ màu sắc nở rực rỡ đủ biết được anh đã sai người ngày ngày chăm sóc. Hoa hồng được tiến cống không ngừng được đưa đến phủ cho anh. Những lúc nhớ nàng anh thường sai người cắt những cành hồng đỏ thắm vào trưng trong phòng, mùi hương khi ngửi gần giống như mùi hương trên cơ thể nàng phát ra. Ngọt ngào như mật ngọt.

    Tử Băng ở trong phòng bằng giác quan nhạy bén và kiếm huyết, từng đường kiếm giải quyết nhanh gọn lẹ đám sát thủ được phái tới.

    Kiếm huyết của cô không ngừng cải tiến phương pháp để tăng tốc độ và cùng độ chính xác cao. Đã tăng lên nhiều cấp độ.

    Thiên Tuyết cũng nhiều lần khen cô có năng khiếu võ học. Có sự biến hóa không ngừng. Hai người thường xuyên trao đổi võ công.

    Đống xác chết la liệt được làm phân bón cho vườn hồng xinh đẹp của cô.

    Cấp độ sát thủ ngày càng có thân thủ kiệt xuất. Ban đầu cô cũng không mấy quan tâm. Nhưng bọn chúng càng lộng hành. Sát thủ đứng đầu lên tiếng:

    "Sáttttttt."

    Bọn chúng cùng xông lên. Tử Băng ngáp ngắn ngáp dài.

    "Thật phiền phức. Dám ảnh hưởng đến giấc ngủ của bổn cô nương ta."

    Lưỡi kiếm nhanh chóng xoay tròn như những cánh hoa rơi xuống trên da thịt của đám sát thủ này.

    Chiêu lóc thịt còn xương này của cô được đặt một cái tên nghe cũng hay hay.

    "Hoa cốt kiếm pháp."

    Kiếm đi đến đâu thì nơi đó chỉ còn xương. Từng đĩa thịt người được cắt không dày không mỏng đưa đến các tiểu viện.

    Trong viện tiểu thiếp không ngừng phát ra tiếng là hét.

    "Á.. á.."

    Có người ngất xỉu, có người nôn ói và có rất nhiều tiểu thiếp bị ám ảnh đến phát điên.

    Phủ Âu Phong nổi lên những tin tức kinh khủng về vị Vương phi này.

    Âu Phong mặc kệ cho nàng vui chơi. Không phải, anh không quản. Mà không muốn để nàng có thời gian suy nghĩ đến việc khác.

    Ở cổ đại lâu dần, Tử Băng ít khi nhớ tới hiện đại trừ khi gặp Thiên Tuyết. Cô nhớ tỷ tỷ ở hiện đại. Tỷ tỷ cổ đại cô cũng rất thích.

    Tin tức về nữ sát thủ Tử Băng từ phủ lang ra. Tử Băng không nghĩ đến còn có người có thuật ẩn thân đến cả cô cũng không phát hiện ra.

    Giang hồ sôi nổi bàn về cô nhiều vô kể.

    "Giết người không thấy máu."

    Giết người không thấy máu đối với cô không vui. Cô thích dòng máu nóng dùng để rửa sạch kiếm mà Thiên Tuyết tặng.

    Một lần, Tử Băng bị phân tâm khi có một đứa con của nô tài chạy vào hướng mũi kiếm của Tử Băng vì vội vàng thu kiếm lại khiến cánh tay của cô lại chảy máu rất nhiều. Máu cô loãng hơn máu người bình thường. Chỉ cần có miệng vết thương là nó lại phun huyết như phun mưa.

    Nhân cơ hội phân tâm. Đám sát thủ bỏ trốn. Một tên bị phi tiêu của cô đâm trúng.

    "Còn dám chạy."

    Cô ném bom mini, bọn chúng nổ thành những mảnh thịt nhỏ. Những tên ở gần chưa kịp chạy không còn một mảnh.

    Hôm nay, cô không vận nội công được. Nội công của Tử Băng gần như hư không. Đám sát thủ tiến tới gần.

    Tử Băng buông kiếm xuống đất. Bọn chúng nghĩ cô chuẩn bị bó tay chờ bị giết. Sai lầm. Bắt đầu, cô sử dụng ám khí do tổ chức trước đây chế tạo. Tử Băng vẫn cười:

    "Muốn giết ta không dễ thực hiện đâu."

    Nhưng nhiều tên sát thủ biến hóa khôn lường.

    Một kiếm cắt qua cánh tay của cô. Làm chậm tốc độ phóng ám khí. Tử sĩ không ngừng đâm tới phía của Tử Băng, máu từ cánh tay chảy xuống bàn tay, nhỏ giọt xuống đất.

    Đám người này không tính sống sót rời đi.

    Khi một kiếm đâm xuyên qua vai cô máu phun trào thành dòng thì Âu Phong xuất hiện.

    Tiếng đánh nhau quá lớn trong biệt viện xa này khiến mọi người canh gác chấn kinh.

    Âu Phong không nghĩ đến ai có thể ngang nhiên đột nhập vào phủ của anh như vậy.

    Chắc chắn, trong phủ anh có nội gián tiếp tay.

    Đỡ lấy cả người gầy yếu của cô. Âu Phong sửng sốt.
     
    Ngọc Thiền Sầu thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng bảy 2023
  8. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 17: Tỷ Tỷ Mất Tích

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đặt nàng dựa vào vách tường. Điểm huyệt cầm máu. Tay cầm kiếm đâm xuyên qua trái tim của tên đã khiến nàng bị thương.

    Hôm nay, các quan viên cứ kiếm cớ giữ chân anh lại.

    Nếu anh không về kịp chỉ có nhặt xác của cô thôi.

    Xử lý ổn. Anh nói với ám vệ:

    "Phong tỏa phủ. Một con ruồi cũng không để chạy thoát."

    Âu Phong như ác quỷ mặt lạnh khát máu di chuyển thần tốc. Kiếm chuẩn và chính xác từng cắt đôi những tên sát thủ bịt mặt này. Kiếm sắc bén chém xuyên qua người như chém bùn.

    Âu Phong lạnh lùng nói:

    "Các người dám động vào người của ta. Nói, ai sai khiến các người?"

    Còn vài tên muốn cắn thuốc độc bị anh bẻ gãy khớp hàm.

    "Muốn chết sao? Đâu có dễ vậy."

    Anh truyền lời cho ám vệ:

    "Bắt lấy chúng, giam lại."

    Âu Phong bước khiên Tử Băng lên bế lên giường.

    Anh xé tay áo của nàng. Rồi xé tà áo lót mềm của mình quấn cầm máu lại. Âu Phong nhẹ giọng nói:

    "Nàng còn bị thương ở đâu không?"

    Tử Băng sắc mặt tái nhợt lắc đầu:

    "Ta không sao!"

    Thái y chưa kịp chạy tới thì bên tin tức của A Liên và Uyển Uyển truyền tới:

    "Thiên Tuyết bị các môn phái truy bắt."

    Âu Phong vào Hoàng cung lấy lệnh quyền huy động quân lính.

    Tử Băng hồi phục một nửa nội công. Cô được Âu Phong đưa Lệnh Bài có thể sai khiến quân lính của mình đi trước.

    Mặc dù, anh rất lo lắng nhưng sắc mặt lo lắng và bất an của nàng khiến anh mềm lòng.

    "Ta sẽ theo sau. Thông báo cho ta biết nàng ở đâu?"

    Tử Băng gật đầu:

    "Được."

    Khi Tử Băng cùng quan quân triều đình tới nơi thì nơi này xác người có thể chất thành mấy ngọn núi. Nhiều binh lính nôn khan.

    Do bị thương Tử Băng không thể sử dụng khinh công. Liền lấy ngựa đi trước. Quân lính đi sau. Âu Phong nhận được tin cũng từ hoàng cung chạy tới tiếp ứng. Theo sau đoàn người đi trước của Tử Băng.

    Âu Phong chỉ huy quân lính vây bắt võ lâm còn sót lại. Đám người Ma Cung không vì thế mà dừng lại. Họ như ác quỷ bước ra từ địa ngục. Cả người thấm đẫm máu tươi như một cỗ máy giết người. Tiếp tục huyết tẩy võ lâm. Khiến binh lính khiếp sợ. Có phải chết dưới tay giặc cùng lắm một đao là xong. Nhưng cũng không đến mức như trước mắt gặp đoàn người ma quỷ của Ma Cung.

    Tử Băng không ngừng tìm kiếm Ma Thiên Tuyết.

    Trong đám người của tứ hộ pháp. Cô cố gắng tách họ ra khỏi cuộc chiến. Nhưng vẫn không thấy. Cô chạy đến chỗ Ngọc Minh Đoàn. Lay anh ta:

    "Tỷ của ta đâu? Thiên Tuyết đâu?"

    Ngọc Minh Đoàn đưa tay chỉ về hướng vách núi. Cả gương mặt từng được Thiên Tuyết khen là đẹp nhất nam sủng của cô ta giờ cũng bị máu vấy bẩn. Ánh mắt vô hồn. Tử Băng hét lên:

    "Ta không tin. Ngươi nói dối. Tỷ có võ công hơn người."

    Tử Băng đi đến sát vách núi thấy một kiếm một đao của Thiên Tuyết hay sử dụng đầy máu. Đao còn cắm vào người của một đạo cô. Cô khóc thét lên:

    "Sao tỷ nỡ bỏ lại ta hả? Đồ xấu xa."

    Ánh mắt sắc bén và điên cuồng nhìn vào thi thể của đạo cô kia. Như muốn mổ xẻ nó ra xem bên trong như thế nào. Tử Băng cầm kiếm không ngừng đâm vào thi thể của đạo cô. Đâm đến khi không còn nhận ra được đâu là da đâu là thịt nữa. Tay không còn chút cảm giác. Từ từ ngã xuống.

    Âu Phong đến ôm lấy Tử Băng thì cô liền ngất xỉu.

    Anh ta nhanh chóng ôm Tử Băng lên ngựa chạy về phủ. Âu Phong sai người vào hoàng cung mời thái y giỏi nhất về phủ. Vội vàng hỏi:

    "Thái y, nàng sao rồi?"

    "Bẩm vương gia, vương phi vì mất máu quá nhiều, vận công động thai và không được nghỉ ngơi dẫn đến kiệt sức. Sức khỏe không nguy hiểm nhưng thai nhi khó bảo toàn.

    "

    "Người im miệng. Ta ra lệnh cho người dùng mọi cách cứu cho được đứa bé này. Kể cả dùng các dược liệu quý hiếm nhất."

    "Nô tài sẽ cố gắng hết sức."

    Sau ba ngày, Tử Băng vẫn không tỉnh. Âu Phong rất lo lắng. Ngày ngày anh đều dùng thảo dược quý hiếm nhất. Âu Phong hỏi thái y:

    "Sao nàng vẫn chưa tỉnh?"

    Thái y cố bình tĩnh nói:

    "Bẩm vương gia khí huyết của vương phi đã ổn định. Sắc mặt hồng hào. Tạm thời không còn nguy hiểm."

    Anh hỏi lại:

    "Khi nào nàng mới tỉnh lại?"

    Thái y mất bình tĩnh:

    "Chậm nhất một tuần vương phi sẽ tỉnh lại."

    Âu Phong lạnh lùng lên tiếng:

    "Nếu nàng không tỉnh lại người liệu cái đầu trên cổ của mình đi."

    Thái y cùi sạp xuống đất.

    "Vương gia tha mạng."

    Một tuần trôi qua, Tử Băng vẫn nằm yên trên giường không có dấu hiện tỉnh lại.

    Âu Phong mặt xanh xao râu ria ngồi bên mép giường.

    "Sao nàng không chịu tỉnh? Chỉ cần nàng mở mắt thôi. Nàng muốn gì ta cũng đồng ý."

    Anh lấy trong chiếc áo một chiếc vòng mang vào tay nàng. Chiếc vòng Ngọc Thạch mà mẫu thân anh đã để lại. Anh sợ đưa cho nàng thì nàng lại chạy trốn.
     
    Ngọc Thiền Sầu thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng bảy 2023
  9. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 18: Hôn Mê

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tử Băng tỉnh dậy thấy trên tay mình đang cầm một chiếc vòng Ngọc Thạch.

    Và cô vẫn đang ở viện bảo tàng. Mọi thứ dường như chỉ là một giấc mơ chớp

    Nhoáng. Bỏ chiếc vòng vào trong áo. Chiếc chuông báo động vang lên. Cô nhanh

    Chóng rời khỏi đó. Bước chân cô nhẹ tênh. Di chuyển như lướt trên mặt đất. Bay

    Qua vách tường cao.

    Cô cảm thấy nếu là giấc mơ thật không đúng. Cô vẫn có nội công. Nó không

    Phải giấc mơ. Cô đã trở lại hiện đại.

    Âu Phong vừa chớp mắt. Trên giường một ánh sáng từ chiếc vòng loé sáng. Người

    Đang nằm trên giường biến mất. Chỉ còn chiếc vòng nằm im ở đó. Âu Phong hét

    Lên: "Không."

    Anh tìm kiếm xung quanh giường. Không phải anh hoa mắt. Thật sự, Tử Băng

    Đã biến mất ngay trước mắt của anh. Anh gần như tuyệt vọng tìm kiếm. Cửa phòng

    Đóng im suốt ba ngày. Anh nhìn chăm chăm vào chiếc giường. Như nàng vẫn nằm đó.

    Đến khi anh chìm vào hôn mê. Thời gian chăm sóc cô anh không nghỉ ngơi. Liều

    Mạng ở bên túc trực không rời nửa bước.

    Tử Băng đã hoàn thành nhiệm vụ liền trở về cô nhi viện nơi chị của

    Mình. Cô tìm kiếm chị của mình:

    "Chị Thiên Cầm.."

    "Chị đây. Em đã làm xong việc rồi sao?"

    "Vâng."

    Cô ôm chị nước mắt nhỏ xuống. Chị cô kinh ngạc.

    "Em sao thế?"

    "Em nhớ chị lắm."

    Chị cười bảo:

    "Hôm nay chỉ đi có một tí thôi mà."

    "Không, em đã đi đến một nơi khác."

    Tử Băng kể tất cả mọi chuyện cho chị nghe. Cô đưa chiếc vòng cô đã

    Trộm ra cho chị xem.

    "Chị xem là nó đó."

    "Em nói thật sao? Làm sao có chuyện như vậy được."

    Cô không vội giao chiếc vòng cho khách hàng, liền mang theo bên người.

    Một tháng trôi qua, cô bắt đầu thấy nhớ một người. Thỉnh thoảng hay thất

    Thần. Cô ăn nhiều hơn và ngủ nhiều hơn. Đến béo lên một vòng chị cứ chọc cô:

    "Ta thấy dạo này em hơi tròn thì phải."

    "Có không, sao em không thấy?"

    Chị cô vừa nói vừa bưng đĩa cá kho đi tới. Tuyết Băng liền nôn khan.

    "Oẹ.. ọe.."

    Sắc mặt cô nhăn nhó. Chị liền hỏi:

    "Em sao thế?"

    Tử Băng lắc đầu:

    "Em không sao đâu chị. Chỉ cảm thấy trong người hơi khó chịu trong người."

    Thiên Cầm nghi ngời hỏi:

    "Biểu hiện của em giống như mang thai. Chiều nay chị rảnh để chị dẫn em đi bệnh viện xem sao?"

    Tử Băng kinh ngạc:

    "Kinh nguyệt tháng này em chưa có."

    Chị nghiêm mặt:

    "Để ta đưa em sớm."

    Tử Băng thở dài:

    "Vậy cũng được."

    Nếu thật sự mang thai thì con của cô phải làm sao đây. Cô biết tìm ai chịu

    Trách nhiệm bây giờ. Chẳng lẽ, nó phải sinh ra ở trong cô nhi viện.

    Lỡ như có người hỏi cha đứa bé là ai, cô lại trả lời:

    "Cha nó là vương gia Âu Phong của cổ đại."

    Cô lắc đầu, người ta có thể bảo ngươi bị tâm thần rồi. Đặt tay lên trên

    Bụng. Trong này có thể có một tiểu vương gia.

    Sau khi vào bệnh viện khám cùng Thiên Cầm. Cô cầm tờ xét nghiệm trên tay. Đứa

    Bé đã hơn ba tháng.

    Thiên Cầm lo lắng nhìn cô.

    "Em không sao chứ."

    "Không sao. Chỉ là em chưa chuẩn bị làm mẹ sớm như vậy thôi."

    Ở cổ đại, Âu Phong một tháng suy sụp. Âu Dương Nam liền kiếm nhiều quốc sự

    Cho anh làm. Tiêu diệt giặc ở phương Bắc rồi đến phản loạn ở phương nam.

    Mỗi ngày đều trên chiến trường không ngừng chiến đấu giết kẻ thù.

    Âu Phong đã trở thành chiến thần trong lòng của nhân dân.

    Đêm về anh lại cầm chiếc vòng. Nghĩ đến lời của mẫu thân:

    "Ta không phải người của thế giới này. Ta đến từ một thế giới khác. Ta yêu phụ hoàng của ngươi. Nhưng người lại phụ ta."

    Người không nói đến bí mật khác của chiếc vòng Ngọc thạch khác như làm sao đi đến hiện đại để tim hai mẹ con nàng. Âu Phong thở dài:

    "Làm sao ta có thể tìm được nàng đây?"

    Ở tương lai, Tử Băng lại không nhận thêm nhiệm vụ nào. Yên tâm ở nhà

    Dưỡng thai. Cô ngồi nói chuyện với nó:

    "Ta nhớ cha của ngươi. Không biết hắn đang làm gì?"

    Cô cũng muốn quay lại cổ đại. Nhưng không biết làm sao. Một phần lại không

    Nỡ rời xa chị Thiên Cầm.

    Cô lấy chiếc vòng ra. Từ từ nghiên cứu.

    Cái bụng ngày càng to tròn. Tử Băng đi dạo trong công viên. Mặt đất rung

    Chuyển.

    Cô nhanh chóng ôm lấy bụng. Rồi một ánh sáng loé lên.

    Cô thấy mình đang ở trong phòng của Âu Phong. Anh đang xoay lưng lại. Tay

    Nắm chặt chiếc vòng Ngọc Thạch. Anh lẩm bẩm:

    "Tử Băng nàng đang ở đâu?"

    Tiếng động phát ra rất nhỏ nhưng anh vẫn nghe thấy. Âu Phong lạnh lùng lên

    Tiếng:

    "Ai?"

    "Là ta."

    Giọng nói nhẹ nhàng cất lên. Anh sợ mình lại gặp ảo giác. Mỗi đêm anh đều

    Mơ thấy cô. Cô đang ngồi nói gì đó anh nghe không rõ.

    "Ngươi không phải nàng. Nàng đã biến mất rồi sẽ không trở lại đây nữa."

    Anh thở dài.

    "Ta mà người cũng không nhận ra sao?"

    Âu Phong quay lưng lại. Bóng dáng của nàng. Nàng mặc đồ rất kỳ lạ. Bụng

    Tròn xoe. Hình như có vẻ mập lên rất nhiều.

    "Tử Băng."

    "Là Ta."

    Anh bước nhanh đến. Sợ nàng lại biến mất liền ôm chặt nàng.

    Tử Băng khó khăn nói:

    "Ta không thở được. Ngươi muốn siết ta chết sao?"
     
    Ngọc Thiền Sầu thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng bảy 2023
  10. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 19: Quay Lại Cổ Đại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nàng không biến mất nữa chứ?"

    Âu Phong như đứa trẻ. Nhìn nàng nói.

    Tử Băng thản nhiên đáp lại:

    "Ta cũng không biết. Chắc có lên quan đến chiếc vòng."

    Âu Phong nghi ngờ hỏi:

    "Nàng không phải người ở đây đúng không?"

    Cô thật thà trả lời:

    "Đúng ta đến từ tương lai. Một nơi rất khác nơi này."

    Âu Phong nhăn trán suy nghĩ. Buột miệng nói:

    "Mẫu thân của ta cũng từng bảo. Người không phải người ở đây. Người đến từ nơi khác."

    Tử Băng cũng bất ngờ:

    "Thật sao?"

    Âu Phong lạc vào quá khứ nói:

    "Ừ, trước khi qua đời người đã nói vậy. Ta tưởng người chỉ đang hồ đồ. Khi nàng biến mất. Ta mới chắc chắn mẫu thân nói là sự thật."

    Tử Băng vội hỏi:

    "Người có nói làm cách nào trở về tương lai không?"

    Âu Phong lắc đầu nói:

    "Không, người không kịp nói thì đã tắt thở rồi."

    Tử Băng lẩm bẩm:

    "Chẳng lẽ, ta phải sinh con ở cổ đại. Ở đây.."

    Âu Phong cắt ngang suy nghĩ của nàng nói:

    "Nàng muốn đi đâu?"

    Nàng theo quán tính nói:

    "Ta muốn về hiện đại."

    Âu Phong u sầu:

    "Còn ta. Nàng không muốn ở lại với ta sao? Nàng là Vương phi của ta."

    Tử Băng lạnh nhạt nói:

    "Ta không muốn ở lại đây."

    Anh lại hỏi:

    "Nàng không một chút luyến tiếc ta sao?"

    Cô miễn cưỡng trả lời:

    "Có một chút."

    Âu Phong hôn lên môi nàng. Áp vào ta nàng thì thầm:

    "Chỉ một chút cũng được rồi."

    Tử Băng bị hơi thở của Anh làm cho ngứa ngáy.

    "Người tránh ra xa tí."

    "Không."

    Anh lướt theo dọc vành tai đến cổ nàng.

    "Ta rất nhớ nàng. Nàng có nhớ ta không?"

    "Không có."

    "Nàng đang nói dối."

    "Ta không có."

    Đêm đó, anh nhẹ nhàng đưa nàng bay bổng. Tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ không ngừng phát ra trong phòng.

    Tử Băng ngủ say trên cánh tay của anh. Gương mặt đầy đặn hơn. Thân hình tròn trịa hơn. Hương thơm vẫn vậy.

    Anh muốn biết về thế giới của nàng. Muốn biết nơi nàng sinh ra và lớn lên. Anh nói nhỏ vào tai nàng:

    "Ta yêu nàng."

    Tử Băng vẫn vô tư ngủ. Giấc ngủ rất sâu. Cô đang quen ngủ trong lòng của anh. Nó rất ấm áp.

    Vài hôm tĩnh dưỡng và bồi bổ, Tử Băng la hét:

    "Ngươi muốn biến ta thành heo sao?"

    Cô đi thăm A Liên và Uyển Uyển. Thiên Tuyết đã mất tích vài tháng rồi. Ai cũng bảo lành ít dữ nhiều. Nhưng cô không tin.

    Khi cô trở lại Âu Vương Phủ. Đám tiểu thiếp trước đó đều bị đuổi đi. Âu Phong nói:

    "Ta chỉ cần một người là nàng thôi."

    Tử Băng không thể nói không cảm động. Có lẽ, nàng đã yêu anh mất rồi.

    Người ta chỉ biết đến một vương gia đào hoa và lạnh lùng. Một chiến thần vĩ đại. Nhưng không ai biết một Âu Phong thích làm nũng và ấm áp. Một Âu Phong có thể vì cô mà vứt bỏ rừng hoa. Một bờ vai để mọi lúc cô đều có thể dựa vào.

    Ngày lâm bồn, Âu Phong ngồi cạnh giường nắm lấy tay cô. Bà mụ nói:

    "Vương gia ở chỗ này không hợp quy cũ. Mang đến xui xẻo cho ngài. Xin ngài ra ngoài."

    Âu Phong không thèm quan tâm ra lệnh:

    "Lo làm việc của các người đi."

    Mặc cho nàng cắn vào cánh tay đến chảy máu. Tử Băng trên trán lấm tấm mồ hôi. Miệng hét to:

    "Ta đau quá!"

    Âu Phong đau lòng an ủi:

    "Nàng đau đi thì cắn vào tay của ta đi."

    Bà mụ lại nói:

    "Vương Phi ngài hít thở sâu vào. Dùng sức phía dưới đẩy ra."

    "Sắp ra rồi. Vương Phi ngài cố gắng lên."

    Tử Băng dùng hết sức rặn nó ra. Đau như ai đó xé mình ra.

    "Á.."

    Tử Băng ngất đi. Anh ôm chặt nàng. Tim anh cũng đau.

    Anh vội vàng cho thái y đi vào.

    Khi thái y bắt mạch xong. Ông liền nói:

    "Thái y, xem nàng có sao không?"

    "Bẩm Vương gia, Vương phi đau quá nên ngất đi thôi. Chỉ cần vài canh giờ có thể tỉnh lại."

    "Lui xuống."

    Bà mụ bế đứa bé cho Âu Phong. Không quên nịnh nọt:

    "Là một Tiểu Vương gia. Chúc mừng vương gia."

    Anh không nhìn mà lên tiếng:

    "Gọi bảo mẫu vào chăm sóc cho Tiểu Vương gia đi."

    Tử Băng từ từ tỉnh lại. Cô nhìn thấy anh hỏi:

    "Con của ta đâu?"

    Anh gọi bà mụ đến nói:

    "Bế Tiểu Vương gia lại đây nhanh."

    Bảo mẫu nhanh chóng bế Tiểu Vương gia đến. Anh đỡ nàng ngồi dậy rồi đưa con cho nàng bế. Cô hỏi:

    "Ngươi đặt tên chưa?"

    Anh nói:

    "Chưa. Ta đợi nàng đặt cho nó."

    Cô nhìn đứa bé trong tay đầy cưng chiều. Tuyết Băng suy nghĩ nói:

    "Gọi là Âu Thiên nhé!" Trời đã đưa ta tới đây để gặp được chàng.

    Anh vui vẻ gật đầu. Chỉ cần nàng thích. Đặt tên gì anh cũng thích. Anh nhẹ giọng nói:

    "Được. Nàng nghỉ ngơi đi. Đưa con cho bảo mẫu."

    Tử Băng đưa con cho anh rồi nằm xuống. Cô muốn ngủ. Cô đã có một người thân ruột thịt trên đời. Là con của cô Âu Thiên. Nếu tỷ tỷ còn sống nhìn thấy sẽ rất vui mừng.

    Tử Băng chìm vào giấc ngủ. Trên môi vẫn nở một nụ cười tươi.

    Âu Phong say mê ngắm nhìn. Anh muốn hỏi:

    "Nàng có yêu ta không?"

    Nhưng lại sợ câu trả lời không như ý của mình. Anh rất sợ tương lai nàng lại biến mất. Nên đã lấy chiếc vòng đó cất giấu ở một nơi không ai có thể tìm thấy. Anh biết mình rất ích kỷ.
     
    Ngọc Thiền Sầu thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng bảy 2023
Trả lời qua Facebook
Đang tải...