[edit] Công lược nam chủ hắc hóa - Hoa sinh tương

Discussion in 'Truyện Drop' started by Thiên Nghi, Nov 23, 2018.

  1. Thiên Nghi

    Messages:
    11
    Chương 20

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kỷ Quân Túc cũng không muốn ra tay, hắn sẽ rơi vào kết cục như thế cũng nhờ phụ hoàng 'tốt' của hắn, nếu không có hắn dung túng, hắn (KQT) cũng sẽ không kém nổ banh xác mà chết.

    Hoàng hậu bất nhân, tuy nàng trên mặt giả bộ dáng vẻ từ ái, trên tay lại dính đầy máu, ban đầu lão Hoàng đế có bát tử ngũ nữ (tám nam năm nữ), nữ nhi không nói, nhi tử chỉ còn sống ba người, một là Tam hoàng tử, một là hắn, còn lại chính là Thái tử, đến cả hài tử được sinh ra sau này, sinh một người chết một người.

    Tuy nhiên, là con của mình, Hoàng đế lại trước sau như một thờ ơ.

    Mà hắn, nếu không may mắn gặp được nàng, sợ đã bỏ mạng từ lâu.

    Đường Khanh thấy hắn chậm chạp không tiến lên, không khỏi thúc giục: "Ngươi mau chút đi lên cứu người a."

    Kỳ Quân Túc cũng không muốn cứu lão Hoàng đế, bất quá nếu nàng đã mở miệng, hắn vẫn rút kiếm đi lên cứu người.

    Chỉ là, hắn mới động thủ giải quyết Thái tử, đột nhiên hai mắt Hoàng đế bạo liệt, máu tươi theo lỗ trống hốc mắt chảy xuống thành dòng, lúc này hắn chỉ còn một hơi, trong miệng vẫn nhắc mãi, "Nghiệt tử! Nghiệt tử!"

    "Hoàng thượng!"

    Vốn đã hỗn loạn càng thêm rối loạn, bọn thị vệ trơ mắt nhìn lão Hoàng đế ngã xuống, không ai dám lên tiếp, Hoàng hậu thấy Thái tử cùng Hoàng đế liên tiếp ngã xuống, nhất thời hoảng sợ, dễ dàng bị người Túc vương bắt được.

    "Làm càn! Bổn cung chính là Nhất quốc chi mẫu, các người dám vô lễ với bổn cung." Dù sao cũng là Hoàng hậu, dù nhi tử đã chết, khí thế trên người cũng không giảm.

    Lão Hoàng đế chết đột ngột, lúc này, Đường Khanh đột nhiên đẩy mọi người ra, thật cẩn thận tiến đến chỗ lão Hoàng đế trong vũng máu bắt mạch.

    "Ai, Hoàng thượng tuy thân thể rất tốt, nhưng ta vẫn luôn khuyên hắn không thể tức giận, nếu không sẽ xảy ra chuyện, ai ngờ.." Lời nói được một nửa, nàng nhìn Thái tử đồng dạng ngã trong vũng máu, thở dài nói: "Giận cấp công tâm, tức giận mà chết, vô pháp cứu."

    Hoàng hậu giờ phút này sao có thể không nhìn ra ai quấy rối, tức giận nhe răng nứt mục, hoàn toàn không còn ưu nhã quý khí trước kia, giận dữ hét: "Là ngươi! Đều tại ngươi! Ngươi tiện nhân này! Uổng công hoàng nhi ta tín nhiệm ngươi, không nghĩ tới ngươi lại tâm địa rắn rết! Bổn cung muốn giết ngươi! Giết ngươi!"

    Đường Khanh rất là vô tội, "Hoàng hậu nương nương, hình như người hiểu nhầm ta, ta chỉ là một thảo dân, chưa bao giờ gặp qua Thái tử, sao có thể biến thành ta hại Thái tử?"

    Hoàng hậu còn muốn tiếp tục nói tiếp, bên kia Túc vương đã sai người khống chế cung yến thậm chí là toàn bộ Hoàng cung, cho nên không đợi nàng mở miệng liền bị người áp giải xuống, mà tội danh là đồng lõa Thái tử mưu hại Hoàng thượng.

    Lão Hoàng đế đã chết, chỉ còn lưu lại một nhi tử duy nhất, ngôi vị Hoàng đế tự nhiên là của hắn.

    Đối với điểm này, không ai phản đối, cũng không ai dám phản đối.

    Túc vương có thể trong thời gian ngắn không chế toàn bộ Hoàng cung, đối với tàn dư đảng Hoàng hậu chỉ dùng một đêm thanh trừ, văn vó bá quan không ngốc, càng không phải người không rõ tình thế, tự nhiên ủng hộ hắn thượng vị, huống hồ trước mắt ngoại trừ hắn quả thực không còn người khác.

    Vì thế, không ai nghĩ tới, hoàng tử từ trước đến nay không được xem trọng, cư nhiên lại có một ngày bước lên ngôi vị Hoàng đế.

    Ngày Kỳ Quân Túc đăng cơ, Đường Khanh đang chán đến chết nằm trên giường, hưởng thụ mỹ thực các quốc gia tiến cống.

    "Hệ thống bảo bảo, như thế nào nam chủ đăng cơ, chỉ số hoàn thành nhiệm vụ còn chưa đạt tới 100%?"

    Hệ thống, "Ngươi có phải quên sự tình gì chưa làm hay không?"

    "Ai, có sao? Chuyện gì?"

    Hiện giờ chỉ số hoàn thành nhiệm vụ ở 95%, nàng như thế nào cũng không nghĩ ra Kỳ Quân Túc đã làm Hoàng đế, còn có cái gì chưa hài lòng?

    ".. Nam chủ còn một bệnh ngươi không trị." Nói đến đây, hệ thống có chút đồng tình cho nam chủ.

    Làm một nam tử, còn là nam chủ, kết quả cái phía dưới chỉ để đẹp chứ không xài được, sao hắn có thể vừa lòng!

    Đương nhiên là không hài lòng rồi!

    Vì thế, Đường Khanh sau khi nghe hệ thống nhắc nhở, lúc này mới hậu tri hậu giác nghĩ đến chính mình hình như trước kia vì phòng ngừa nam chủ gây hại cho mình, cho nên để lại một cái không trị xong..

    Mà giờ phút này, Hoàng đế vốn nên ở ngoài đại điện đăng cơ, đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng.

    "Ai, Hoàng thượng, ngài như thế nào đột nhiên lại tới?"

    Đường Khanh có chút chột dạ, nhanh chóng liếc mắt nhìn đối phương, sau đó liền gắt gao nhìn chằm chằm điểm tâm trái cây trước mắt, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng.

    Kỳ Quân Túc cũng không vội, chậm rãi đi đến trước mặt nàng, tùy ý cầm lấy quả quýt trên bàn, tự mình đút qua.

    "Chỉ Nhi, ngươi có phải hay không còn chuyện gì đó chưa hoàn thành?"

    "A, nga, hình như là có." Đường Khanh tiếp tục cúi đầu, trong miệng một chút lại chút quả quýt thơm ngọt.

    Kỳ Quân Túc thấy nàng tựa hồ không có nửa điểm sốt ruột, ám ám đôi mắt, quyết định hơi bức nàng một chút.

    Vì thế, sau khi đút xong miếng quýt thứ hai, còn không đợi nàng nuốt xuống, Kỳ Quân Túc liền đột nhiên ôm nàng vào lòng, không đợi nàng lấy lại tinh thần, lập tức phong bế miệng nàng, thật lâu sau mới đem nàng buông ra.

    "Chỉ Nhi thật mỹ vị."

    Thanh âm khàn khàn mang theo một tia nguy hiểm, Đường Khanh nếu còn nghe không ra, vậy nàng thật khờ!

    "Hoàng thượng, thân thể ngài đã điều trị không sai biệt lắm, điều trị thêm vài lần dược trên cơ bản là có thể khỏi hẳn." Đường Khanh ngoan ngoãn ngồi trong lồng ngực hắn, tươi cười sáng lạn nói: "Ngài trước buông ta ra, ta đây liền đi phối dược cho ngài."

    Kỳ Quân Túc cong môi. Cười như không cười nói: "Được, ta đây liền chờ ngươi."

    Dù sao, hắn đã đợi lâu như vậy, cũng không để bụng đợi thêm mấy ngày nữa.

    Đường Khanh nhiều ngày đều vẫn luôn ở Thái y viện, nếu không phải Kỳ Quân Túc tới tìm nàng, nàng hận không thể mỗi ngày ngủ ở Thái y viện.

    Không có biện pháp, ai bảo trở về ngủ bên người sẽ có thêm một người! Mà nàng còn không thể đem hắn đuổi đi!

    Bất đồng với nàng, Kỳ Quân Túc gần đây tâm tình rất tốt, đặc biệt là tới canh giờ nào đó đem người nào đó trảo trở về đi ngủ, kia có thể nói là lúc hắn vui vẻ nhất.

    Đường Khanh vì có thể hoàn thành nhiệm vụ, tự nhiên sẽ không lãng phí thời gian, cho nên trong lúc này tận tâm tận lực thay hắn giải độc, thẳng đến sáng sớm một ngày nọ tỉnh lại, nàng phát hiện một tia quái dị, lúc này mới nóng nảy.

    "Hệ thống! Xong rồi! Nhiệm vụ rốt cuộc có hoàn thành không?"

    Hệ thông, "98%"

    Đường Khanh: ".. &*GY&%!" Sau khi phát tiết xong, nàng cả giận nói: "Còn không hoàn thành ta liền chơi xong rồi!"

    Hệ thống tỏ vẻ bất đắc dĩ, "Đây không phải do ta định đoạt, còn phải xem nam chủ."

    Đường Khanh tuy cùng hệ thống nói chuyện nhưng trên mặt lại giả bộ ngủ, không có biện pháp, nàng căn bản không dám mở mắt ra!

    Bất quá, dù nàng không mở mắt, gương mặt ửng đỏ cùng thân thể cứng đờ kia vẫn bán đứng nàng.

    "Chỉ Nhi." Kỳ Quân Túc cũng không buộc nàng mở mắt, nắm lấy tay ngọc của nàng, cố ý vô tình thưởng thức, một bên lại nói: "Gả cho ta, làm Hoàng hậu của ta được không?"

    Đường Khanh vẫn như cũ lúng túng nhắm lại hai mắt, bất quá nghĩ đến nhiệm vụ, nàng trong lòng hắn rụt rụt, rất thẹn thùng gật gật đầu.

    Thấy thế, Kỳ Quân Túc mừng rỡ như điên, hắn cúi đầu hôn lên trán nàng, giọng nói mang theo ý cười khó ẩn giấu: "Ta đi trước thượng triều, chờ ta trở lại."

    Ngay lúc hắn nói xong câu đó, hệ thống rốt cuộc mở miệng.

    "Nhiệm vụ hoàn thành, ký chủ có thể lưu lại nửa canh giờ, sau nửa canh giờ tự động rời đi."

    Đường Khanh nghẹn nửa ngày, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm một hơi.

    Nguyên bản nàng có thể trực tiếp rời đi, nhưng nghĩ đến Kỳ Quân Túc, nàng quyết định để lại một phong thư, một phong thư nói dối thiện ý.

    Nói với hắn rằng thực xin lỗi, vô pháp làm Hoàng hậu của hắn, bởi mình không còn ở nhân thế lâu được nữa, hy vọng hắn có thể hảo hảo yêu quý chính mình, yêu quý quốc gia cùng con dân, không cần cô phụ mệnh nàng cứu hắn.

    * * *

    Kỳ Quân Túc thượng triều xong, vui mừng trở lại tẩm cung, nghênh đón hắn không phải người chính mình tâm tâm niệm niệm mà là một phong thư lạnh như băng.

    Nội dung trên thư thực ngắn gọn, vậy mà hắn nhìn lại nhìn tới nhìn lui tới mấy ngày.

    Ám vệ, thị vệ có thể phái đi tìm người đều đã phái đi, nhưng tin tức trở về lại là tìm không thấy nàng, phảng phất như nàng bốc hơi khỏi thế gian, Kỳ Quân Túc giống như điên rồi không ăn không uống, ngày ngày đêm đêm nắm lá thư kia, như thế nào cũng không chịu buông tay.

    Mọi người sau khi khổ khuyên thật lâu, thấy Hoàng thượng vẫn như cũ trầm mê trong thống khổ, đối với việc triều chính không màng nghe tới, ngay khi mọi người cho rằng Hoàng thượng sẽ vẫn luôn sa sút tinh thần như vậy, hắn lại đột nhiên tỉnh ngộ, chỉ là nguyên bản lạnh nhạt Hoàng đế lại càng thêm lạnh nhạt, không hề thấy nửa điểm tươi cười.

    Kỳ Quân Túc cả đời này đối với Kỳ quốc cống hiến cực lớn, khi hắn thống trị, Kỳ quốc có thể nói là bước lên đỉnh cao, chỉ là một đời này hắn lại chung thân không cưới, ngay cả Thái tử cũng là hắn nhận nuôi.

    Có người nói Kỳ hoàng còn đang đợi Thần y Vân Chỉ, cũng có người nói thân thể Kỳ hoàng bệnh chưa chữa khỏi không có khả năng có con nối dõi, nhưng chung quy như thế nào, không ai biết.

    60 năm sau, Kỳ hoàng vốn tuấn mỹ bất phàm sớm đã tóc trắng xóa, mặt đầy nếp nhăn, lúc này bệnh trạng nằm trên long sàn, đôi mắt tinh nhuệ kia giờ đã hiện lên vẩn đục.

    Hắn nhìn ra ngoài cửa, miệng khẽ nhếch, như đang chờ mong cái gì, nhẹ giọng nỉ non: "Chỉ Nhi, trẫm đời này, không có cô phụ ngươi."

    Dứt lời, băng hà.

    Hết thế giới 1​

    * * *

    Một vài lời của editor: Đây là bộ đầu tiên Nghi edit, sẽ có nhiều chỗ mắc lỗi, khó hiểu, mong mọi người chỉ dẫn. Đây mới là thế giới đầu tiên thôi, sau này sẽ có những thế giới rất đáng yêu, có nhiều phân đoạn hài hước của Đường Khanh và nam chính.

    Sau đó, rất cảm ơn vì đã ủng hộ Nghi trong suốt thời gian qua.

    Có lẽ hơi buồn một chút nhưng Nghi sẽ tạm drop truyện này vì sắp tới Nghi phải tập trung vào việc ôn thi, không thể tiếp tục được. Đây là đứa con tinh thần đầu tiên của Nghi, Nghi cũng không muốn nó bị bỏ dở giữa chừng, rất mong được thứ lỗi.

    Cuối cùng, thế giới 2 sẽ trở lại với cái tên rất cute: Luôn có gian thần muốn ngủ với trẫm!
     
    Last edited: Jul 1, 2019
  2. Thiên Nghi

    Messages:
    11
    Thế giới 2: Luôn có gian thần muốn ngủ với trẫm!

    Chương 21

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau một trận trời đất quay cuồng quen thuộc, Đường Khanh chậm rãi mở mắt, lọt vào tầm mắt nàng là một bàn thức ăn thập phần phong phú. Chỉ là, thức ăn tuy rằng đa dạng nhưng đều là các loại thịt, nhìn khối thịt lớn trong chén kia, quả thực khiến người ta có chút buồn nôn.

    Đường Khanh hít sâu một hơi, cố nén cơn buồn nôn, đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, thấy không ai chăm chú nhìn nàng, lúc này mới bắt đầu dò hỏi hệ thống.

    "Hệ thống, tư liệu thế giới."

    "Chờ một lát." Thanh âm máy móc của hệ thống vang lên, không bao lâu sau trong đầu nàng liền hiện đủ các loại tư liệu.

    Đây là thế giới chế độ quân chủ như trước, nam chính là đương kim Thái phó, trong tay nắm quyền lớn, ngay cả Hoàng đế cũng là con rối một tay hắn nâng đỡ. Tuy nhiên, hắn đã xem nhẹ con rối trong tay, Hoàng đế lại cùng An Vương liên thủ mưu toan giết hại. Hắn giả vờ thất bại, cuối cùng phản sát An Vương cùng Hoàng đế. Tuy nhiên, hắn thành công giết bọn họ nhưng người yêu lại chết trong cung đình, thậm chí một thi hai mệnh (chết khi đang mang thai). Hóa ra, khi hắn thất bại, người hắn âu yếm lại bị thân tỷ nàng bán đứng cho Hoàng đế, trước mặt tuy được làm Hoàng hậu, sau lưng lại chịu vũ nhục tra tấn từ Hoàng đế.

    Hắn (nam chủ) tuy có được thiên hạ nhưng lại mất đi người mình yêu nhất.

    Nếu thế giới này chưa từng tử tế với nàng, vậy hắn sẽ khiến cho thế giới này nếm trải thống khổ mà nàng đã phải chịu đựng!

    Nam chủ: Phó Minh Trạm

    Nhiệm vụ: Ngăn cản nam chủ hắc hóa, trợ giúp hắn bước lên ngôi Hoàng đế!

    Thân phận Đường Khanh xuyên qua lần này so với lần trước còn muốn kích thích hơn, cư nhiên lại là Hoàng đế! Tên Đường Cẩn Tuyên, thời điểm nàng còn nhỏ, mẫu phi thân thể này vì muốn được Hoàng đế sủng ái, liền lừa gạt mọi người, nói nàng sinh được một Hoàng tử. Điều đó cho nàng một chút quyền thế, cũng không bị ai phát hiện. Sau khi nàng ta chết đi, Hoàng đế cũng dần dần quên mất vị Hoàng tử này, mặt khác phi tần lại vô tình cố ý làm thời thơ ấu nàng thê thảm vô cùng, ngay cả cung nữ, thái giám đi qua cũng có thể tiến đến khinh nhục. Sau khi được nam chủ nâng đỡ lên ngôi vị Hoàng đế, tính cách nàng dần dần vặn vẹo, trở nên âm u, tàn bạo. Một mặt, nàng thích nam chủ, nam chủ tuấn mỹ bất phàm, ai mà không thích, mặt khác, nàng lại hận hắn vì hắn không thích mình! Vậy nên, sau khi biết hắn thích tiểu nữ Mục gia Mục Thanh Linh, nàng liền bày kế cưới nàng (MTL), chậm rãi tra tấn nàng đến chết.

    "Lợi hại a hệ thống." Đường Khanh cứng lưỡi, nguyên chủ thân thể này quả thực là một biến thái nha, chết thôi cũng chưa đủ! Bởi sau khi nàng cưới Mục Thanh Linh, thủ đoạn vũ nhục ùn ùn không dứt, khi vui vẻ thưởng thức người ta quất nàng (MTL), lúc không vui liền đem nàng khỏa thân ném vào chuồng heo chó. Sinh nhốt cùng nhau, tiến hành việc không thể miêu tả được kia.

    "Cho nên, ngươi muốn ngăn xản nam chủ hắc hóa, phải biết rằng sau này những việc đó sẽ báo ứng lên người ngươi." Hệ thống buồn bã nói.

    "Dừng, đừng nói nữa!" Chỉ cần nghĩ đến đã khiến cả người nàng run lên, bảo nàng đi thử thà chi bằng giết nàng cho xong!

    Đường Khanh bị nguyên chủ Đường Cẩn Tuyên ghê tởm không nhẹ, lại nhìn một bàn thức ăn dầu mỡ trước mắt, tức khắc dạ dày khó chịu, nôn ra.

    Vừa nôn, làm mọi người chung quanh hoảng sợ không thôi, hết thảy đều quỳ xuống đất.

    "Hoàng Thượng, nô tỳ tìm Thái y."

    Không biết ai nói ra lời này, tức khắc đem mọi người vốn đang sợ hãi sợ tới mức run run, mặt đầy hoảng sợ, thậm chí có người ống quàn còn ướt ướt.

    Người hầu hạ nàng đều biết, Hoàng Thượng tâm tình bất định, tính cách tàn bạo, nói sai một chữ liền xử tội chém đầu, nàng chán ghét nhất là Thái y, trước kia nghe nói có cung nữ nói câu Thái y liền bị xử chém, chứ đừng nói hiện giờ quỳ gối trước mặt nàng nói!

    Đường Khanh đem đồ trong dạ dày phun ra, thoải mái không ít, vừa ngước mắt liền thấy cung nữ thái giám quỳ đầy đất, dáng vẻ sợ hãi, khóe miệng nàng giật giật, đặc biệt là khi nhìn thấy ống quần không ít người ướt ướt.

    "Đều lui hết xuống cho trẫm." Nàng không nghĩ tới giết người, chỉ có thể ác thanh ác khi giận dữ hét.

    Nghe vậy, chúng cung hầu đều khiếp sợ, kinh ngạc vì sao Hoàng Thượng hôm nay lại không giết người? Bất quá, khiếp sợ cũng chỉ trong nháy mắt, thực mau mọi người đều lui ra, chỉ sợ Hoàng Thượng đột nhiên thay đổi ý định muốn giết bọn họ.

    Trong thời gian ngắn, cung điện to lớn như vậy chỉ còn lại một mình Đường Khanh.

    Bất quá, nàng cũng tự tại, có thể chải chuốt lại một lần nữa tư liệu thế giới này.

    Thế giới này có nữ xuyên không, là tỷ tỷ nữ chủ, gọi Mục Thanh Lan, tâm địa cao ngất lại muội giấy ngu xuẩn, nếu muốn cứu vớt nam chủ, trước mắt phải cấp bách cứu nữ chủ, để nàng rời xa Mục Thanh Lan, còn sau đó, một bước liền tính một bước.

    Ngay sau khi nàng hạ quyết tâm đi gặp một lần Mục Thanh Lan, cung điện vốn trống vắng đột nhiên xuất hiện một vị nam tử tuấn mỹ.

    * * *

    Một vài lời của Editor:

    Nghi đã trở lại rồi đây^•^ Cám ơn tất cả mọi người trong suốt thời gian qua đã ủng hộ mình, Nghi sẽ cố gắng hoàn thành thế giới này nhanh chóng, coi như một món quà vì mọi người đã ủng hộ Nghi.

    Sau đó, Nghi xin thông báo rõ ràng, bản edit truyện Công lược nam chủ hắc hóa trên web dembuon là bản edit chính thức và duy nhất của Nghi, hi vọng mọi người ủng hộ nha.

    Cuối cùng, nếu có thắc mắc, góp ý gì, mọi người có thể vào link thảo luận ở đầu nha. Cám ơn tất cả ♥
     
    Quỳnhhh đây and Alissa like this.
    Last edited: Aug 12, 2019
  3. Thiên Nghi

    Messages:
    11
    Chương 22.1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đến khi lại gần, khí chất trên người hắn làm người ta cảm thấy áp bách, bất quá Đường Khanh cũng không phải người thường, dưới áp lực lớn như vậy vẫn nhìn rõ dáng vẻ đối phương.

    Khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc trạm, chỉ một cái liếc mắt cũng có thể làm người ta mặt đỏ tim đập, hơn nữa thân hình vĩ ngạn, ánh mắt thâm thúy, sắc bén, là con cưng của trời cao.

    Không cần đoán, Đường Khanh cũng có thể biết đối phương nhất định là nam chủ thế giới này.

    "Thái phó đại nhân."

    Phó Minh Trạm mang ánh mắt giống như nhìn con kiến liếc mắt nhìn nàng một cái, lúc sau mới lạnh nhạt mở miệng, "Nghe nói Hoàng Thượng tìm ta?"

    Đường Khanh hơi ngốc lăng, lúc này mới nhớ ra là nguyên chủ tìm hắn, nguyên chủ thích hắn, lại không dám nói rõ, thường thường cho người đến tìm, đương nhiên có lúc Phó Minh Trạm sẽ tới, cũng có khi liền không tới.

    Trước mắt, nàng cũng không muốn cùng nam chủ có bất cứ tiếp cận gì, dù sao nam chủ hắc hóa cũng chọc không được. Đặc biệt là khi nghĩ đến đời trước, đem nữ chủ lại đây, lúc này nàng quyết định đi đường vòng, trước cứu vớt nữ chủ, hỗ trợ diệt vai ác, còn nam chủ, nàng liền tránh ra xa xa thưởng thức đi.

    "A, trẫm đã quên." Đường Khanh tùy tiện tìm một cái cớ, mắt nhìn mặt đất đầy dơ bẩn, nàng nói: "Trẫm bị bệnh cần nghỉ ngơi, Thái phó nếu không có việc gì liền lui ra đi." Nói xong, còn không đợi hắn mở miệng, liền nhấc long bào rời khỏi đại điện.

    Con rối Hoàng đế đột nhiên đổi tính, là Thái phó hắn cũng muốn quan tâm một chút, vì thế ngay sau khi nàng đi, lập tức ngăn cản.

    "Hoàng Thượng bị bệnh?" Phó Minh Trạm nheo lại hai mắt, đem nàng đánh giá từ trên xuống dưới một phen, trong giọng nói lại nghe không ra bất luận quan tâm gì.

    "Đúng vậy, bị bệnh!" Đường Khanh trưng dáng vẻ suy yếu, hiện tại nàng chỉ muốn rời đi.

    "Nếu bị bênh, liền tìm Thái y đi." Giống như cố ý nói ra, trong mắt Phó Minh Trạm hiện lên một tia ác ý.

    Quả nhiên, Đường Khanh nghe vậy hơi run rẩy, "Không, không cần tìm Thái y, trẫm nghỉ ngơi một hồi liền ổn."

    "Hoàng Thượng là cửu ngũ chí tôn, sao có thể không tìm Thía y." Phó Minh Trạm cong môi, không đợi nàng phản đối, liền cho người tìm Thái y tới.

    Nguyên chủ chán ghét thấy Thái y là sợ thân phận nữ nhi bị lộ, nhưng Đường Khanh tốt xấu gì thế giới trước cũng y thuật hơn người, làm sao có thể sợ Thái y nơi này, chỉ là nàng hiện tại trên người không có vật gì hữu dụng, nếu Thái y lại gần, àng lập tức lộ nguyên hình ngay.

    "Trẫm nói không cần tìm Thái y! Thái phó không nghe thấy sao!"
     
    Quỳnhhh đây likes this.
  4. Thiên Nghi

    Messages:
    11
    Chương 22.2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoàng Thượng từ trước đến nay sợ hãi Thái phó, hiện giờ lại vì chuyện Thái y mà cùng hắn náo, cũng may trong điện không có người khác, nếu không mọi người sẽ cho rằng Hoàng Thượng hôm nay điên rồi sao? Thái phó có thể đưa nàng lên thượng vị tự nhiên cũng có thể kéo nàng xuống.

    Đường Khanh diễn xong, thanh âm cũng mềm xuống, "Trẫm không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi một chút là được rồi, Thái phó có thể nhường một chút hay không?"

    Phó Minh Trạm chẳng những không nhường, ngược lại còn cười ác liệt, "Hoàng Thượng không thể hồ nháo như vậy, nếu ngài xảy ra chuyện, Đại Đường ta biết phải tính sao đây."

    Nếu là nguyên chủ, nói không chừng nàng sẽ vui sướng cho rằng Thái phó quan tâm mình, cho dù trước đó mắt hắn cũng chẳng thèm liếc nhìn nàng một cái, Đường Khanh vẫn cảm giác được ác ý sâu trong đó.

    Trong lúc nói chuyện, Thái y đã tới rồi.

    Thái y nơm nớp lo sợ đi tới, quỳ xuống hành lễ, "Hoàng Thượng cát tường."

    "Đứng lên đi."

    Lúc Thái phó mở miệng, Thái y lúc này mới dám đứng lên, còn Hoàng Thượng, chẳng qua chỉ là con rối, nàng có thể giết chẳng qua chỉ là đám nô tài, còn những người có chút thực quyền, nàng cũng không dám chạm vào, Thái y sở dĩ sợ hãi, đó là vì Thái phó cũng là người âm tình bất định! Hắn hiện tại có thể hảo hảo làm Thái y, âu cũng là vì Thái phó cố ý cùng Hoàng Thượng đối nghịch, giữ lại Thái y viện đơn giản chỉ là để cảnh cáo Hoàng Thượng.

    Sau khi Thái y xuất hiện, Đường Khanh sắc mặt có chút khó coi, nhưng chung quy vẫn phải nhịn xuống.

    "Thái y nhìn ta là gì? Bị bệnh là Hoàng Thượng, ta bất quá chỉ là đi xem."

    Thái phó đã lên tiếng, Thái y tự nhiên tuân theo.

    "Mời Hoàng Thượng duỗi tay."

    "Hừ!" Đường Khanh bạo nộ, ngay trước mặt Thái y, đem Thái phó đang che trước mình đẩy ra, ngay sau đó phất tay áo rời đi.

    Thấy thế, Thái y trong lòng hoảng hốt, sợ tới mức quỳ gối trên mặt đất, còn Thái phó, bị đẩy ra không giận mà cười, chỉ là nụ cười này làm người ta càng thêm sợ hãi.

    Phó Minh Trạm đối với Hoàng đế luôn luôn không có hứng thú, chỉ là hôm nay đột nhiên nổi lên hứng thế, hắn thật muốn nhìn xem, vì sao nàng không dám để Thái y lại gần.

    "Quỳ cái gì, còn không mau đuổi theo, nếu Hoàng Thượng xảy ra chuyện gì, nhà ngươi liền bồi mấy cái mạng đi."

    Trong lòng Thái y than khổ, chỉ có thể nhận lệnh đuổi theo, "Dạ, thần liền đi ngay."

    Đường Khanh sau khi chạy ra liền nghĩ bước tiếp theo nên làm thế nào, nàng đoán nam chủ nhất định sẽ không buông tha cho nàng, nhưng trước mắt Thái y lại là một đại phiền toái, nàng lại không thể đem bọn họ giết.

    Nghĩ nghĩ, nàng đột nhiên dừng bước, né tránh suốt cũng không phải là một biện pháp hay, nàng phải sử dụng sờ trường trước đó mới được (chính là "bàn tay vàng" y thuật đó), biện pháp nhanh nhất chính là tìm Thái y viện.

    Cung nữ, thái giám xung quanh thấy Hoàng Thượng dừng bước chân, trong lòng tức khắc sợ hãi không thôi, chỉ là sợ hãi cũng không thể làm gì, chỉ có thể căng da đầu tiến lên thỉnh an.

    "Ngươi, dẫn đường tới Thái y viện." Nguyên chủ không biết đường tới Thái y viện, Đường Khanh lại chạy gấp, bên cạnh không mang theo người, còn đang lo đến Thái y viện như thế nào, thấy người tới, lập tức ra tay trảo một cung nữ.

    Cung nữ đột nhiên bị Hoàng Thượng chộp tới tay, tức khắc hốc mắt liền đỏ bừng.

    "Ngươi nếu dám khóc, trẫm liền giết ngươi!" Đường Khanh nhìn tiểu cung nữ trước mắt, mười phần bất đắc dĩ, chỉ có thể hug tợn nói.

    Cung nữ lập tức bị dọa không dám khóc, run run rẩy rẩy mang nàng đi Thái y viện.

    Mọi người ở Thái y viện đột nhiên nhìn thấy Hoàng Thượng, trong lòng liền hoảng sợ, bất quá họ rất mau trấn định, Thái phó đại nhân đã mở miệng không được phép đụng tới Thái y.

    Đường Khanh cũng không đợi họ tiến lên thỉnh an liền lập tức đại náo Thái y viện, đầu tiên nhìn đến tất cả mọi đồ vật, sau đó liền đem tất cả mọi người đuổi ra ngoài.

    Thái y bất lực nhìn Hoàng đế nổi điên, không một ai dám tiến lên ngăn cản, vật ngài thân đều là vật chết, tính mạng mới là quan trọng, tuy Thái phó nói như vậy, nhưng ai biết Hoàng Thượng ngày nào đó sẽ có thể đột nhiên cầm quyền, nói không chừng sẽ loại bỏ bọn họ không chừng, cho nên khi Hoàng Thượng đuổi tất cả bọn họ ra, bọn họ cũng không có bất luận câu oán hận nào, ngoan ngoãn đi ra ngoài.

    Nhất thời, Thái y viện to như vậy chỉ còn lại một mình Đường Khanh.

    Mọi người đi hết, nàng mới có thể hảo hảo tìm đồ, kim châm không tìm được nhưng ngân châm lại tìm được không ít, dù sao đây cũng không phải vật gì quý trọng.

    Sau khi tìm được ngân châm, nàng liền thi mấy châm lên mình, thời điểm nàng đi còn một phiền toái, Thai y vẫn một đường đuổi theo nàng a.

    Quả nhiên, sau khi nàng thi châm không bao lâu, cửa Thái y viện lại mở ra lần nữa.

    Tới vẫn là Thái y vừa rồi, mà phía sau hắn, còn có cả Thái phó.

    Thái phó không chút để ý liếc nhìn Thái y viện hỗn độn, cong môi, chẫm rãi nói với nàng: "Lại đây."

    Đường Khanh cắn răng, sắc mặt khó coi nhưng vẫn đi qua.

    Thấy nàng đi tới, Thái phó làm như tâm tình không tồi, "Hoàng Thượng thật tùy hứng, ngài đem Thái y viện hỷ đi, còn ai chữa bệnh cho ngài."

    "Trẫm không có bệnh, không cần chữa bệnh!"

    Thấy nàng vẫn còn mạnh miệng, Thái phó cũng không nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp để Thái y tới bắt mạch cho nàng.

    Đường Khanh vẻ mặt khuất phục, không chịu nổi Thái phó một bên nhìn chỉ có thể giận cho Thái y bắt mạch.

    "Thái y khám thập phần cẩn thận, kiểm tra trong ngoài nàng một phen, thật lâu sau mới mở miệng," Thái phó đại nhân, Hoàng Thượng bên ngoài không có gì đáng ngại, chỉ là.. "

    " Chỉ là cái gì? "

    " Chỉ là, Hoàng Thượng không biết trước kia đã bị tổn thương gì, hiện giờ.. "Thái y có chút khó mở miệng, hắn đã hiểu tại sao Hoàng Thượng không cho bọn họ đụng vào, dù sao ai cung sẽ không đem tin tức mình" thiên tàn"(bất lực) lộ ra ngoài.
     
    Quỳnhhh đây likes this.
Trả lời qua Facebook
Loading...