Xuyên Không Nữ Sát Thủ Hạ Tử Băng - Ma Nữ Mary

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Ma nữ Mary, 31 Tháng một 2019.

  1. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
  2. Đăng ký Binance
  3. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 1: Gặp Phật Giết Phật, Gặp Ma Giết Ma

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi Tử Băng đang ở bảo tàng trộm một chiếc vòng Ngọc Cẩm Thạch thì mặt đất rung chuyển.

    Tỉnh dậy cô thấy mình đang ở một nơi xa lạ. Nơi đây có phong cách truyền thống. Cô liền nghĩ tới chẳng lẽ mình lại xuyên không.

    Một âm thanh lạnh lùng vang lên:

    "Ai ở đó?"

    Theo bản năng cô vội núp vào một góc khuất.

    Chỉ thấy một chàng trai tuấn tú đang cầm một chiếc vòng Ngọc Thạch mà cô cũng cầm ở bảo tàng. Cô tìm kiếm khắp người nhưng chẳng thấy nó. Đây là đầu mối duy nhất giúp cô có thể quay về hiện đại.

    Cô đứng yên lặng đến khi bóng người đó xa dần. Dáng cô nhẹ nhàng leo lên tường, mũi ngón chân nhẹ lướt băng trên nóc nhà. Cô đã quen với những huấn luyện ma quỷ nên đối với cô chuyện này cũng không khó.

    Một tháng trôi qua ở cổ đại, ban ngày cô làm việc tại một tửu lầu nhỏ. Ban đêm, lén vào các nhà quan lại tham ô trộm ngân lượng. Dù là hiện đại hay cổ đại thì cô cũng phải có tiền hoặc ngân lượng để sống qua ngày. Không thì cô phải hít không khí mà sống thôi.

    Một hôm cô trộm được ở nhà một tên tham quan với khá nhiều ngân lượng và châu báu. Cô quyết định mua một trang viên nhỏ. Điều quan trọng là cô không có thân phận rõ ràng dễ bị bắt vào tù ngồi chơi lắm. Nên cô đành phải đến một ngôi miếu hoang ở tạm. Cùng thu thập tin tức biết được thời này là thời Nhật Minh. Hình như không có trong lịch sử. Cô cũng không có hứng thú về môn này. Thôi khó quá bỏ qua đi.

    Hiện tại, đất nước khá yên bình. Nhưng thế giới chính, tà chia làm nhiều phái khác nhau. Muốn đứng vững ở đây, cô cũng phải có môn phái của riêng mình. Cũng không biết khi nào có thể trở về hiện đại. Lỡ như cô phải ở luôn đây thì sao? Lập môn phái mới thì phải tìm người cai quản mới. Đủ thứ công việc. Với một người thích nhàn hạ như cô thì quá phức tạp. Chi bằng quyết đấu với môn chủ một phái yếu lên làm môn chủ là con đường tốt và nhanh nhất. Quyết định là làm ngay luôn. Tối hôm đó, cô gửi thư khiêu chiến cho môn phái Vô Song. Dù không có võ công và khinh công như cổ nhân. Nhưng để giết một người đối với cô quá đơn giản.

    May là khi tới đây cô có mang theo vũ khí hiện đại như bom mi ni, dao găm nhỏ, móc sắt, mũi tên bắn tự động.. để tiện thể cho hành động của nhiệm vụ. Điện thoại và các công nghệ sử dụng điện có thể vứt đi. Vì thời này làm gì có sóng hay sạc điện. Vẫn vũ khí là tốt nhất. Với thân thủ được rèn luyện quanh năm suốt tháng có sức sát thương và chiến đấu cao thì một người có võ công trung bình là có thể cô nắm chắc cơ hội thắng.

    Cô nhẹ nhàng di chuyển ra phía sau rồi dùng dao găm cắm thẳng vào động mạch chủ của cổ đối phương.

    Xong việc cô bắt đầu tiếp quản môn phái Vô Song này, đổi tên là Vô Tình phái.

    Quản lý cô giao cho hai đệ tử nhanh nhẹn là Hắc Lang và Bạch Lang. Dù tên nghe có vẻ không được hay. Nhưng cô không có thời gian quan tâm mấy việc nhỏ này nữa. Ở đây, cô chưa có ngày nào được yên giấc vì lo phải đề phòng khắp nơi.

    Đánh một giấc ngon, tỉnh dậy đã thấy trời đã lên cao.

    Cô viết đơn giản những quy định sẽ được đổi mới như:

    "Nhận ám sát người có thân phận cao quý như quan lại và quý tộc là mười vạn lượng hoàn kim."

    "Giết người vô tội là hai mươi vạn lượng hoàn kim."

    Tại sao là có giá trên trời như thế? Bởi vì bọn quan lại và quý tộc toàn những tên cặn bã chết cũng không đáng giá.

    Cô nhận giết người một phần muốn kiếm ngân lượng. Một phần cô thích cảm giác giết chóc.

    Sinh ra bị vứt tới ở cô nhi viện rồi được vào huấn luyện ma quỷ khiến tâm lý của Tử Băng có phần bị méo mó. Có thể nói là rất biến thái. Để sống được đến ngày hôm nay không biết trên tay cô đã nhuốm bao nhiêu máu của bạn bè và những người vô tội. Nếu không người nằm dưới đất đã là cô từ rất lâu.

    Cô chưa từng nghĩ sẽ đi tìm ba mẹ của mình. Và cũng chưa từng nghĩ sẽ trả thù họ. Ngày họ vứt bỏ cô thì cô và họ đã không còn quan hệ rồi.

    Đang suy nghĩ vớ vẩn thì thuộc hạ vào báo:

    "Môn chủ có mật thư khẩn."

    "Được."

    Cầm lá thư trên tay, cô nhìn rất bình thường vì đối với cô giết người là chuyện như cơm bữa thường ngày:

    "Giết chết Vương gia Âu Phong."

    Kèm theo mười vạn lượng hoàn kim.

    Như thường lệ, ban đêm mặc đồ đen chuẩn bị vũ khí cô băng qua vách tường leo lên những mái ngói đến nơi cô mới phát hiện. Đây là nơi mà cô đã xuyên không đến. Chẳng lẽ, người cô muốn giết lại là tên đó sao? Cô đang do dự thì binh lính vây kín. Trường hợp này quá nguy hiểm, một mình cô không thể đấu lại nhiều người như vậy. Lấy bom mi ni ra cô quẳng vào nơi binh lính đông nhất rồi trong tình hình rối loạn chạy trở về. May thiệt, xém tí bị bắt.
     
    Ngọc Thiền Sầu thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng sáu 2023
  4. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 2: Dấu Vết Bí Ẩn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Âu Phong đang kiểm tra dấu vết để lại hiện trường bỏ trốn của tên thích khách dám lẻn vào phủ của anh. Kẻ này cũng rất to gan. Không ai không biết đến anh là đệ đệ ruột của hoàng thượng. Trong tay vừa có binh quyền vừa có ẩn vệ. Mà ẩn vệ hoàng gia được tuyển chọn và rèn luyện rất nghiêm khắc.

    Hàng ngàn người mới có thể tìm ra vài người đạt tiêu chuẩn làm ẩn vệ.

    Thật kỳ lạ, nó có mùi hắc hắc ám. Anh chưa từng thấy có loại vũ khí hay võ thuật lại có một sức công phá lớn như thế. Nhìn cái lỗ to trên mặt đất và đám thuộc hạ bị thương nặng nề. Âu Phong lo sợ loại vũ khí này. Nếu nó được sử dụng rộng rãi sẽ uy hiếp đến cả giang sơn chứ không kém là bao nhiêu đâu. Những dấu cháy xém đen thui này có một chút bột đen.

    Không nghĩ ra là loại vũ khí gì làm anh nhức cả đầu. Anh rất buồn bực. Không những không bắt được thích khách lại làm bị thương vô số thuộc hạ mà anh tâm đắc. Phải biết để đào tạo ra nhóm người này anh đã tốn rất nhiều công sức nha.

    Âu Phong quyết tâm tìm cho ra tên thích khách này. Anh nghĩ sớm muộn gì tên thích khách đó cũng sẽ quay lại đây sớm thôi. Nên anh chỉ cần giăng lưới chờ tên đó tự chui đầu vào giọ.

    Tử Băng chạy thoát liền về môn phái. Lấy một mình địch mười người khiến cô bị thương. Lúc này, cô thầm rủa y thuật cổ đại. Thật rắc rối. Tìm một bình rượu, uống cả nửa bình. Cô muốn gây tê để giảm đau. Nửa bình rượu còn lại để rửa vết thương. Cô cắn chặt răng để không phát ra tiếng hét. Chết tiệt thật là rát mà. Nếu không sát trùng để vết thương bị nhiễm trùng càng nguy hiểm hơn. Lấy một cái kim nhỏ hơ lửa để khử trùng. Rồi khâu lại nơi bắp chân và cánh tay có hai vết thương bị hở miệng. Đau đớn khiến cô đổ đầy mồ hôi kiên nhẫn xử lý xong vết thương. Cô rửa thân thể qua loa nằm vật vã trên giường. Nếu như ở hiện đại có thuốc gây tê và nước sát trùng thì tốt quá rồi. Cô không lo để lại sẹo vì trong tổ chức có một loại thuốc đặc trị các vết sẹo mà. Bởi vì thường xuyên có người bị thương nha. May mà cô luôn mang theo bên người. Cô rất sợ xấu đó. Dù phải làm rất nhiều nhiệm vụ nguy hiểm, đôi khi chết bất cứ lúc nào không ai hay biết. Cô vẫn luôn chú ý chăm sóc bản thân. Vì cô nghĩ trên thế gian này, cô sẽ cô đơn suốt đời. Sẽ không được yêu thương và bao bọc. Chỉ có cô thôi. Nếu cô không thương thân thể này thì phải thương ai giờ.

    Cô mê mang thiếp đi. Đến khi có tiếng gõ cửa làm cô thức dậy:

    "Cốc.. cốc.. cốc"

    "Ai?"

    "Bẩm môn chủ, thuộc hạ có việc gấp cần báo."

    "Nói! Nhanh gọn."

    Cô mệt mỏi nói.

    "Cả kinh thành đang tìm một thích khách, tên thích khách này dám vào phủ của vương gia Âu Phong."

    "Ta đã biết, ngươi lui xuống đi."

    Tuyết Băng lười biếng nói. Cô không tin bọn chúng có thể tìm được cô. Cô giỏi nhất là chạy trốn nha. Haha.

    Cô không biết tương lai dù có chạy trốn cũng bị bắt lại nha.

    Một tháng, Âu Phong không ngừng tìm kiếm tung tích của tên thích khách. Kẻ này như bốc hơi khỏi kinh thành vậy. Anh không tin một kẻ bị thương có thể chạy thoát nhanh như vậy.

    Anh chỉ còn cách ôm cây đợi thỏ thôi.

    Còn về Tử Băng đang nhàn nhã nằm dài trên ghế vừa ăn hoa quả vừa thưởng thức phong cảnh. Mùa xuân cả hoa viên như đua nhau khoe sắc. Phải công nhận cung chủ trước đây rất biết cách hưởng thụ cuộc sống.

    Dạo gần đây, không có đơn đặt hàng. Lại bị truy tìm nên Tử Băng rất an phận. Nghĩ đến phải nuôi một đám người cô lại tức giận.

    Tối đến, cô mặc đồ dạ hành vào leo tường định đi trộm ở nhà một tên tham quan. Không ngờ nhà tên này có nuôi chó dữ nha. Làm cô bị chó dí chạy thục mạng. Hình như cô không hợp với phong thủy nơi đây tí nào. Ngày bị quan binh truy bắt, đêm bị chó đuổi. Nếu đám người ở hiện đại thấy được sẽ cười nhạo cô không thôi nha.

    Đã nghèo còn gặp eo mà. Cô thoáng qua suy nghĩ nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất nha.

    Đúng là như thế. Cô quyết định trốn ở vương phủ Âu Phong. Sẽ không ai nghĩ đến cô trốn ở đây. Vừa an toàn vừa thuận lợi tìm hiểu tình hình của địch nhân.

    Sáng hôm sau, cô đi đến nơi giao dịch buôn bán nô tài tìm hiểu tình hình. May mắn, cô phát hiện hằng tháng phủ vương gia luôn tuyển thêm một số nô tỳ. Dù có ngại phải làm một nô tỳ nhưng giờ chẳng có cách nào khác. Dành phải chịu đựng thôi.

    Sau khi vào được vương phủ, Tuyết Băng được phân bố quét dọn ở xung quanh nơi ở của Âu Phong. Ở đây ra ra vào vào các oanh oanh yến yến tấp nập người như đang mở hội.
     
    Ngọc Thiền Sầu thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng sáu 2023
  5. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 3: Mất Tích

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tử Băng không thể nào biết trước tương lai một ngày cô cũng nằm trong số oanh oanh yến yến đó. Không những vậy, mỗi ngày đều phải đấu tranh với những nữ nhân cổ đại nhìn bề ngoài thì giống liễu yếu đào tơ lòng lại như rắn độc.

    Nếu là một cô nương hiền thục ở cổ đại không biết cô đã chết bao nhiêu lần mới đủ. Rất may cô không phải người ở đây.

    Một lần nô tì trong phòng của Âu Phong vô tình làm đổ nghiên mực vào bức tranh phong cảnh của anh ta thế là cô được điều vào thay thế. Không những vào hang cọp mà còn phải leo lên lưng cọp nữa chứ.

    Những tháng ngày sống trong lo âu thấp thỏm của cô bắt đầu.

    Âu Phong buồn bực vì bức tranh sắp hoàn thành bị phá hư. Tính anh vốn biết thương hoa tiếc ngọc nhưng tức giận làm anh mất đi lý trí. Tiểu Hoa làm việc rất gọn gàng và tỉ mỉ. Đuổi đi anh cũng rất tiếc. Nhưng lời của một vương gia nói rồi sao có thể đổi lại được.

    Bước vào thư phòng, cả phòng bừa bộn. Anh đang tính gọi cho tổng quản thì phát hiện trong góc phòng nơi anh thường nằm đọc sách có một cô nương đang nằm ngủ. Nô tì này đúng là không có phép tắc gì hết!

    Anh bước đến gần cô nương đó. Gương mặt trắng hồng hào, hàng mi nhíu lại do bị ánh nắng chiếu vào. Mái tóc bóng mượt không quá dài như nữ nhân mà anh từng gặp. Chiếc mũi thon cao. Hàng mày mỏng được tỉa gọn gàng. Chiếc miệng nhỏ nhắn hồng hồng căng bóng như được bôi mỡ. Không tính là tuyệt sắc giai nhân nhưng thanh tú. Đôi mắt ấy nếu mở ra thì sao? Anh cũng rất tò mò. Nô tì dám ngủ trong thư phòng của anh chắc chỉ có cô nương không sợ trời sợ đất này thôi.

    "Cô nương mau dậy đi! Anh đá vào cái ghế mấy cái."

    Người trên ghế vẫn ngủ ngon.

    Tay dùng tay lay lay bả vai của cô. Đôi mắt sắc như hai lưỡi dao mở ra. Nghiến răng nói:

    "Ai dám làm phiền bổn cô nương ngủ?"

    Âu Phong lạnh lùng lên tiếng:

    "Là ta."

    Tử Băng vẫn còn mơ màng nói:

    "Ngươi là ai?"

    Âu Phong kiên nhẫn nói:

    "Ta là Vương gia của phủ này."

    Tử Băng hoàn toàn tỉnh ngủ. Lâu rồi không vận động nhiều làm cô mệt muốn chết được. Đang trong hang cọp vẫn ngủ được đúng là thánh luôn mà. Haha.

    Cô bật dậy. Lễ phép nói:

    "Nô tì tham kiến vương gia! Vương gia thứ tội người ta vừa mới đến phủ không hiểu quy tắc nha."

    Cô giả vờ ngọt ngào lên tiếng da gà muốn nổi hết lên. Ở trong phủ người, ta phải chiều người thôi. Ai biết sau này chiều cả lên giường ngủ. Haha.

    Âu Phong chưa từng thấy cô nương nào thay đổi sắc mặt nhanh như vậy. Thú vị. Anh ra lệnh:

    "Chuẩn bị giấy bút và nghiên mực cho ta."

    "Dạ, nô tì chuẩn bị liền."

    Cô lướt đi qua Âu Phong để lại một mùi hoa thơm dịu ngọt. Anh hơi thẫn thờ. Bởi vì các cô nương xung quanh anh toàn mùi son phấn. Khiến anh rất khó chịu. Anh nhớ tới mẫu thân của mình. Người cũng có một mùi thơm dịu ngọt như vậy.

    Tử Băng lấy giấy trải thẳng trên bàn. Một bên để bút lông sói, phía trên để nghiên mực. Đứng sau một bên:

    "Bẩm vương gia, nô tì đã chuẩn bị xong."

    Một tên lính đi vào báo:

    "Báo cáo Vương gia đã lục soát khắp thành vẫn không tìm thấy kẻ khả nghi. Không một tin tức. Hắn như mất tích không dấu vết."

    Tử Băng một bên cười thầm:

    "Còn lâu mới bắt được ta nha."

    Âu Phong suy nghĩ rồi lên tiếng:

    "Sớm muộn hắn cũng quay lại đây. Canh phòng nghiêm ngặt cho ta."

    Tên thuộc hạ lui xuống.

    Âu Phong không nghĩ đến người anh muốn tìm lại ngay bên cạnh mình.

    Hôm nay, anh có tâm tình khá tốt. Vẽ một bức phong cảnh Giang Nam hùng vĩ, nên thơ sống động như thật.

    Âu Phong lên tiếng:

    "Ngươi thấy thế nào?"

    Tử Băng hỏi lại: .

    "Ngài đang hỏi ta sao?"

    Âu Phong phát cáu:

    "Ở đây có ta và ngươi. Ta không hỏi ngươi chẳng lẽ hỏi ma."

    (T/g: Ai vừa gọi ta thế)

    "Rất đẹp. Cảnh sắc tuyệt đẹp."

    Tử Băng cũng nói thật lòng.

    Âu Phong để khô bức tranh. Bước tới kệ sách. Rút ra một quyển binh pháp nằm trên ghế dài đọc sách.

    Tử Băng đứng đến mỏi cả hai chân không ngừng nhúc nhích.

    Anh vừa đọc sách vừa quan sát cái người gầy gầy không ngừng nhích tới nhích lui. Âu Phong cảm thấy rất buồn cười. Anh nói nhẹ:

    "Lại đây đọc cho ta nghe. Ngươi có biết chữ không?"

    "Có."

    Vừa thốt ra Tử Băng liền thấy hối hận.

    "Ta có thể ngồi đọc không?"

    "Được."

    Giọng nói nhẹ nhàng không ngừng truyền vào tai của anh. Như tiếng nói nhẹ dịu của mẫu thân anh thường đọc sách cho anh nghe. Anh chìm trong ký ức tuổi thơ bên người mẫu thân.

    "Mẫu thân người phải đợi ta lớn. Ta sẽ bảo vệ cho người."

    Mẫu thân Phù Dung mỉm cười:

    "Được, ta đợi con sau này lớn lên làm một vương gia để bảo vệ cho ta."

    Âu Phong đưa ngón tay út ra:

    "Người hứa đi."

    Phù Dung bật cười vì đứa con ngây thơ của mình. Cô cũng đưa ngón tay út ra để móc ngéo.

    "Ta hứa."

    Mẫu thân của Âu Phong mất do bị một tiểu thiếp hãm hại. Mà lão vương gia lại bênh vực cho tiểu thiếp đó.
     
    Ngọc Thiền Sầu thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng sáu 2023
  6. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 4: Làm Thiếp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Âu Phong bắt đầu quen dần với sự xuất hiện thường xuyên của Tử Băng ở thư phòng của anh.

    Mỗi ngày, anh đều bắt nàng phải đọc sách cho anh nghe. Anh thích nghe giọng nàng chậm rãi đọc sách. Đôi lúc, anh chìm dần vào giấc ngủ quên cả cảnh giác.

    Âu Phong không biết từ khi nào, anh đã gỡ bỏ khoảng cách và sự phòng bị với một cô nương xa lạ.

    Trong phủ anh có rất nhiều tiểu thiếp được quan lại đưa đến. Anh biết họ muốn mua chuộc hay vì lợi ích gì đó muốn có ở anh nhưng anh đều không quan tâm và để mắt tới. Anh cứ thoải mái nhận vào trong phủ.

    Âu Phong không yêu các cô nương đó. Anh chỉ tìm họ khi muốn giải tỏa dục vọng mà thôi. Anh không đến kỹ viện. Nơi đó, các cô gái không sạch sẽ. Dù có thì anh cũng không muốn mang thêm nhiều rắc rối.

    Nếu bọn họ đã giúp anh lựa chọn kỹ lưỡng thì không việc gì anh phải từ chối. Các cô nương trong phủ anh nhiều đến mức anh không thể nhớ nổi. Mỗi người một vẻ đẹp, có chim sa cá lặn, có hoa hờn nguyệt thẹn.. nhưng không ai có thể làm anh nhớ đến. Đơn giản họ chỉ là công cụ cho anh giải tỏa mà thôi.

    Anh lại bước đến thư phòng. Nàng ở đó. Đang quét dọn bụi bặm. Không quần áo lòe loẹt. Không phấn son. Không yểu điệu hay thướt tha. Mỗi động tác của nàng như lướt đi nhanh trên những giá sách. Mỗi một tầng nàng lại dừng lại một chút nghỉ tay. Giống như nàng ta có gì đó phải suy nghĩ.

    Một tiếng ho phát ra:

    "Khụ.. khụ."

    Âu Phong đi vào. Anh trêu đùa nói:

    "Cô nương đang nghĩ gì mà thẩn thơ thế? Nghĩ đến người trong lòng?"

    Tử Băng mãi bận nghĩ tìm cách rời khỏi Âu phủ như thế nào đây. Cô còn có việc phải về Vô Tình phái nha. Anh ta làm cô giật mình:

    "Ngài bước đi phải có tiếng động chứ? Làm nô tì giật mình hết cả hồn."

    Âu Phong đặt nghi vấn:

    "Ngươi đang nghĩ đến chuyện xấu sao?"

    "Nô tì không có."

    Tử Băng phập phồng lo lắng. Chẳng lẽ, anh ta đã phát hiện ra người đột nhập phủ là cô. Không thể nào, cô rất giỏi cắt đuôi bám theo sau.

    "Ta thấy sắc mặt ngươi không tốt. Lui xuống nghỉ ngơi đi."

    Tử Băng thở phào:

    "Nô tì xin cáo lui."

    Tử Băng tìm tổng quản, giả vờ bị bệnh xin về nhà mấy ngày. Tổng quản cũng là người hiểu chuyện liền đồng ý:

    "Ngươi đi về đi tránh không khéo lại lây bệnh cho Vương gia. Ngươi có mấy cái mạng cũng không đền nổi đâu."

    Cô nhanh chóng thu xếp một ít xiêm y. Rời khỏi Âu vương phủ. Vừa về đến Vô Tình phái thì liền gặp Hắc Lang và Bạch Lang. Hai người cùng lên tiếng:

    "Tham kiến môn chủ."

    "Báo cáo tình hình những ngày ta không có ở đây."

    "Triều Đình không ngừng lục soát tìm kiếm tin tức của người đột nhập vào Âu vương phủ. Nhưng đều không có tin tức."

    "Tốt."

    Sau khi báo cáo xong các công việc khác. Hắc Lang và Bạch Lang cùng lui xuống. Tử Băng xoa trán thầm nghĩ:

    "Làm sao để có thể lấy được chiếc vòng Ngọc Thạch đó đây?"

    Cô biết hắn là một người rất đề phòng mọi người. Âu vương phủ luôn canh phòng nghiêm ngặt. Không ai có thể tiếp cận hắn khoảng cách gần. Ngoại trừ những tiểu thiếp của hắn. Chẳng lẽ, cô đã vào hang cọp rồi mà muốn lấy được đồ phải leo lên lưng cọp thật sao?

    Nhiều ngày tiếp cận. Tử Băng phát hiện không ai có thể đến gần thư phòng và phòng của hắn. Trừ vài người được hắn tín nhiệm. Thật đau đầu. Cô muốn trở về hiện đại. Ở đó, cô có nhiệm vụ phải làm. Có một tỷ tỷ cùng ở cô nhi viện cần cô chăm sóc nữa. Biết cô mất tích chắc nàng lo lắng lắm đây. Hai người từ nhỏ đã nương tựa vào nhau sống như hai chị em cùng cha mẹ. Tỷ tỷ rất xinh đẹp nhưng lại quá yếu ớt và hiền lành luôn bị mọi người bắt nạt. Ấy vậy, mà khi cô bị ăn hiếp tỷ tỷ luôn xông vào bảo vệ cho cô. Cô khóc:

    "Tỷ tỷ, ta nhớ tỷ quá."

    Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, cô liền về Âu vương phủ để tránh bị phát hiện thân phận. Cô bây giờ chỉ có một môn phái nhỏ. Không quyền không thế. Sớm muộn cũng bị phát hiện. Cô phải tìm cách nhanh chóng lại gần hắn rồi lấy chiếc vòng Ngọc mà hắn luôn mang theo bên người.

    Âu Phong mấy hôm nay luôn cảm giác thấy thiếu gì đó. Lúc thượng triều còn bị hoàng huynh nhắc vài lần. Hình bóng nhỏ gầy ấy cứ quanh quẩn trong đầu anh.

    "Nàng không biết có khỏe không?"

    Được tổng quản báo lại nàng xin nghỉ mấy ngày. Anh liền cảm giác lo lắng. Thư phòng cũng có người quét dọn nhưng anh lại chướng mắt. Các nô tì này cũng muốn leo lên giường của anh. Một bước hóa thành phượng hoàng. Càng khiến anh chán ghét.

    Trong phủ, nhiều tiểu thiếp thường đấu đá lẫn nhau. Anh biết những giả vờ như không biết. Mặc cho bọn họ muốn làm gì thì làm miễn không vượt ra khỏi quy định ở Âu Phủ anh điều mắt nhắm mắt mở không để ý đến. Anh còn bận rất nhiều chính sự.
     
    Ngọc Thiền Sầu thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng sáu 2023
  7. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 5: Quyến Rũ Vương Gia

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tử Băng vốn không có thời gian yêu đương. Chẳng có mối tình nào chứ đừng nói đến quyến rũ ai đó. Nên cô mới hoàn thành nhanh chóng được rất nhiều nhiệm vụ mà ít ai làm được.

    Trở lại phủ của Âu Phong. Tử Băng tắm rửa và thay một bộ xiêm y mới. Cô muốn trang điểm nhưng ở cổ đại thì làm gì có mỹ phẩm như ở hiện đại chứ. Phấn thì trắng như bột mì vậy bôi lên mặt thì giống y ma nữ. Còn cái tấm đỏ đỏ này. Ko biết làm bằng các gì nhìn là không chất lượng rồi. Tử Băng ngao ngán thở dài.

    Cô nghĩ đến tỷ tỷ của mình. Thời gian khó khăn dù không có tiền nhiều nhưng vẫn chăm sóc da rất đẹp nha. Tỷ tỷ thường làm các loại mỹ phẩm tự nhiên. Dù sau này có rất nhiều tiền tỷ ấy vẫn nói:

    "Mỹ phẩm dù có mua mắc tiền vẫn có nhiều hóa chất bảo quản, chất tẩy trắng.."

    Thế là vẫn thường xuyên làm các mỹ phẩm tại nhà. Tử Băng thầm cảm thấy may mắn vì hay xem tỷ ấy làm những khi nàng không có nhiệm vụ. Ấy vậy lại giúp nàng cho những lúc cấp bách như thế này đây.

    Đầu tiên, Tử Băng cần dưỡng da, đắp mặt nạ, rồi còn phải làm một số mỹ phẩm tự nhiên. Nguyên liệu cũng rất dễ tìm nha. Mấy thứ đó ở cổ đại vẫn có.

    Cô ra vườn hái những cánh hoa hồng nhung đỏ thắm. Phải hái nhiều hơn một chút thường ngày. Bình thường cô cũng thường tắm với những cánh hoa.

    Âu Phong đứng trên cây ở phía xa khẽ cười. Vì nét mặt nghiêm trang như đang đối phó với kẻ địch của Tử Băng. Anh không biết nàng muốn những cánh hoa đó làm gì. Anh có thể đoán vì trên người nàng có một mùi thơm thoang thoảng của hoa. Thì ra là hoa hồng nha. Mà nàng cũng đâu cần nhiều như thế. Nàng có biết vườn hoa này anh được hoàng thượng ngự ban trong một lần ngoại quốc tiến cống. Rất hiếm có nha. Nàng gần như muốn hái trụi vườn hoa trong ngự hoa viên này của anh rồi.

    Sau khi nàng hái xong, vườn hoa không còn một bông hoa hồng nào có thể sót lại dưới tay nàng. Nhìn vườn hoa quý không còn một cánh anh cười:

    "Ha.. ha.."

    Chỉ có nàng có lá gan to không sợ hậu quả nghĩ gì làm nấy. Không sợ trời sợ đất gì mới có thể làm được điều này.

    Tổng quản đứng sau lưng anh đổ mồ hôi hột. Thầm nghĩ:

    "Tiểu nô tì mới đến này thật to gan. Dám phá nát vườn hoa của hoàng thượng ban tặng cho Vương gia. Chắc không muốn cái đầu của mình nữa rồi."

    Tổng quản lấy tay áo lau mồ hôi của mình, tiến tới nói:

    "Có cần bắt nàng ta lại rồi xử lý không Vương gia?"

    "Không cần."

    "Nhưng vườn hoa này?"

    "Tìm người tới chăm sóc cho chúng."

    Vương gia đi rồi tổng quản vẫn ngớ người. Phải biết rằng Vương gia hay cười nhưng tính tình lạnh lùng, chỉ những người ở cạnh lâu năm mới biết. Anh ta rất nghiêm khắc nên Vương phủ từ ông đến tất cả mọi thứ đều có trật tự. Cả một viện tiểu thiếp dù có náo động cũng chỉ dám âm thầm hãm hại nhau. Đó là người không muốn quản họ thôi. Gia nhân vi phạm không bị đánh chết thì cũng bị đuổi khỏi vương phủ.

    Ông vội vàng đi tìm người đến chăm sóc cho một vườn hoa đẹp giờ đã bị chịu lụy lạc loài trong một hoa viên hoa rực rỡ.

    Tử Băng không biết việc mình hái hoa quá nhiều dẫn đến kinh động cả phủ của Âu Phong. Các tiểu thiếp có người cũng thích loại hoa này, mấy hôm bực bội trong người, kiếm người trút giận.

    Cô cầm những cánh hoa một ít thả vào bồn nước. Một ít dùng lấy tinh chất hoa hồng. Dùng để bôi lên mặt và người. Bôi lên mặt để dưỡng da. Thoa lên người để tạo hương thơm. Một số dùng lấy màu rồi làm màu cho son môi.

    Đến khố phòng xin một ít sáp ong và xuống bếp làm thêm dầu dừa nữa là xong một hũ son môi vừa đẹp vừa thơm lại an toàn.

    Tất cả đã chuẩn bị hoàn tất. Đến bước cuối cùng là đi tìm cách quyến rũ Âu Phong. Cô chỉ định đến gần anh ta thôi. Nhưng diễn biến quá nhanh. Nhanh đến nổi cô chỉ nhớ đến mình hôm sau đã nằm trên giường của Vương Gia Âu Phong. Thêm một lần kinh động đến đám tiểu thiếp.

    Sau khi tắm và dưỡng da xong, cô thoa lên người vài giọt tinh chất hoa hồng. Bôi một lớp son môi. Cảm thấy ổn thỏa cô đi đến thư phòng dọn dẹp như mọi khi.

    Âu Phong cũng đang ở thư phòng. Từ khi, nàng bước vào phòng anh đã phát hiện ra nàng hôm nay xinh đẹp hơn mọi khi. Anh thầm ghen trong lòng. Không biết ai đã khiến nàng thay đổi như vậy. Anh thấy nàng rất đẹp.

    Lúc nàng lướt qua anh thì có một mùi thơm ngọt nồng nàn quyến rũ hơn mọi ngày. Không như những cô nương khác nồng nặc đủ loại mùi kỳ lạ. Hương thơm này khiến anh cảm thấy dễ chịu. Anh thích mùi thơm này.
     
    Ngọc Thiền Sầu thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng sáu 2023
  8. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 6: Phát Sinh Ngoài Dự Tính

    Bấm để xem
    Đóng lại
    (có H nhẹ)

    Nếu là một người khác thì anh sẽ nghĩ họ đến câu dẫn anh rồi. Nhưng riêng nàng anh lại không nghĩ như thế. Nàng bề ngoài rất giản dị. Gương mặt bình thường không có chút khác lạ nào.

    Tử Băng nếu như biết suy nghĩ trong lòng Âu Phong sẽ khóc hét lên:

    "Tôi đang muốn quyến rũ anh đó."

    Cô muốn quyến rũ anh ta nhưng chẳng biết phải làm như thế nào? Phải bắt đầu từ đâu. Bởi vì đang suy nghĩ nên cô không để ý đến bước chân của mình vướng phải một cái ghế mà cô hay đặt để leo lên lau bụi trên cao. Tử Băng nghĩ mất cả ngày chuẩn bị đều công cóc rồi. Cô sắp đo người lên nền gạch cứng. Không như cô nghĩ. Một vòng tay ôm lấy cô. Cả người cô gần như nằm trọn trong vòng tay ấm áp đó. Lần đầu, cô bị một nam nhân ôm nha. Mà nam nhân này lại rất tuấn tú nữa. Trái tim cô đập rộn ràng. Cô cố gắng giữ bình tĩnh:

    "Mi đang làm nhiệm vụ. Mi đang làm nhiệm vụ."

    Âu Phong thấy Tử Băng sắp ngã chỉ muốn đỡ lấy nàng. Nhưng khi chạm vào nàng. Cả cơ thể nhỏ nhắn dựa vào người của anh. Hương thơm khiến anh say đắm chưa kể da thịt gần da thịt. Anh có thể cảm nhận làn da nàng qua xiêm y mỏng manh này. Anh không muốn buông tay. Muốn ôm lấy nàng. Cảm nhận nhịp đập của trái tim mình. Lần đầu, có một cô nương khiến anh muốn lại gần. Rồi lại muốn gần thêm. Hai má nàng hơi hồng. Rất khả ái. Đôi môi đỏ hồng căng bóng như được bôi mỡ. Anh nuốt nước bọt. Anh muốn hôn lên đó. Muốn cắn, gặm và giày xéo nó.

    Âu Phong không biết bản thân mình đã chìm đắm trong suy nghĩ đó đến mức cúi đầu xuống sát mặt nàng. Hôn lên đôi môi đó. Càng làm anh ngạc nhiên hơn. Khi nó cũng thơm như người của nàng và mềm mại. Anh như khám phá một điều thú vị và hôn sâu hơn. Từ nhẹ nhàng rồi đến sâu hơn nữa. Mạnh bạo và bất chấp. Không ngừng đòi hỏi mật ngọt quyến rũ này. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì nụ hôn đầu đã đang diễn ra. Cô nghĩ phải thoát ra và ngăn nó lại nhưng anh ta quá điêu luyện. Anh ta liên tục tiến tới. Cô gần như chỉ biết đón nhận nụ hôn ấy đến không biết phải thở. Gương mặt càng thêm hồng đỏ. Lý trí như ngừng hoạt động vài nhịp. Đầu óc cô quay cuồng.

    Anh không dừng lại đó, tay bắt đầu thoát xiêm y của nàng bế nàng lên giường nhỏ trong thư phòng. Bàn tay di chuyển đốt lên dục vọng non nớt của Tử Băng. Cô cảm nhận cả cơ thể như không thuộc về mình nữa. Nó ngứa ngáy và khó chịu. Như có một ngọn lửa nhỏ không ngừng đốt lên. Khơi gợi cảm xúc kỳ lạ trong cô. Cô không biết mình muốn gì nữa.

    Dù là một sát thủ nhưng cô chỉ là một cô gái chưa hiểu chuyện gì sắp xảy ra. Cô mơ màng chìm đắm trong đó đến khi cảm giác đau đớn phía dưới khiến cô tỉnh táo. Rồi lại nhanh cùng hòa quyện vào dục vọng của Âu Phong.

    Âu Phong thành công tiến qua lớp màng mỏng và bắt đầu hoạt động. Nữ nhân này không chỉ khiến anh rung động mà làm anh say mê đến quên hết các quy tắc. Chỉ có cô mới có thể tự nhiên mà quyến rũ anh đến không tự chủ được bản thân đang làm gì.

    Chỉ có cô là người đầu tiên khiến anh mất đi tỉnh táo muốn chiếm lấy một cô nương xa lạ. Không hỏi đến sự đồng ý hay không đồng ý của nàng. Thỏa mãn cái cảm giác mật ngọt mới lạ đến quên đi đây là thư phòng.

    Anh chưa từng khao khát một thứ tình cảm hay cảm xúc nào như thế này. Anh đang say mê hưởng thụ ôn hương trong lòng. Nàng ngây thơ và ngọt ngào. Âu Phong lần đầu thỏa mãn về tinh thần và thể xác như vậy. Ôm nữ nhân trong lòng anh nghĩ:

    "Anh có thể chiếm nàng là của anh. Nhưng không biết nàng đang nghĩ gì? Anh không muốn nạp nàng làm thiếp. Anh muốn cho nàng danh phận."

    Suy nghĩ khiến Âu Phong rối rắm. Anh không biết gì về nàng. Không biết từ khi nào nàng đã len lỏi vào tâm trí và trái tim của anh. Anh cũng không muốn đi điều tra.

    Anh muốn giữ nàng bên cạnh. Anh nói với cô:

    "Nàng đã là nữ nhân của ta. Sau này, nàng sẽ là Vương phi tương lai của Âu phủ này."

    Bên ngoài binh lính canh gác không ngừng đỏ mặt. Thầm nghĩ:

    "Vương gia đúng là Vương gia. Thể chất đúng là thể chất hơn người. Hại bọn họ phải chịu đựng khó chịu trong người từ tối đến gần sáng."

    Thư phòng không có cách âm tốt. Họ gần như đang bị ngầm tra tấn khoái lạc về tinh thần.

    Tử Băng không nghĩ đến kết quả lại ngoài sức tưởng tượng như vậy. Cô chỉ biết tối hôm qua hai người đã da thịt thân cận. Ở hiện đại, nàng cũng chưa từng cùng nam nhân làm những chuyện này. Cảm giác lúc đầu có hơi đau. Nhưng lúc sau rất tốt. Rất dễ chịu. Nhưng lúc này quên luôn cả mình đang làm nhiệm vụ. Chỉ biết hưởng thụ sự nhiệt tình của Âu Phong. Hưởng thụ cảm giác đầu tiên bay lên chín tầng mây.
     
    Ngọc Thiền Sầu thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng sáu 2023
  9. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 7: Bị Phát Hiện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tử Băng tỉnh lại đã thấy mình nằm trong một căn phòng gỗ xa lạ. Căn phòng này quen quen. Chính xác là căn phòng khi cô bị xuyên không tới đây nha. Chiếc vòng, cô lấy tay vỗ lên trán. Phen này, cô phải nghĩ cách khác thôi. Ví dụ như đánh thuốc mê có vẻ an toàn hơn.

    Cô không biết chờ đón cô sắp tới là một màn tranh đấu của nữ nhân cổ đại.

    Âu Phong đã vào hoàng cung nghị sự cùng hoàng thượng.

    Những tiểu thiếp mua chuộc lính canh nhận được mật báo. Tối hôm qua, vương gia sủng hạnh một nô tì. Cả viện tiểu thiếp của Âu Phong rối rít như cái chợ đến phiên họp. Bình thường họ ngoài mặt vui vẻ tỷ tỷ muội muội nhưng luôn ngấm ngầm hãm hại nhau. Hôm nay, các tiểu thiếp này lại đồng tâm cùng nhau bày ra nhiều kế hoạch nhằm hại Tử Băng.

    Một tiểu thiếp áo hồng nói:

    "Chỉ là một nô tì mà muốn hóa thành phượng hoàng. Thật to gan."

    Tiểu thiếp áo lục lên tiếng:

    "Lỡ như cô ta có thai của Vương gia thì tỷ muội chúng ta khó ngóc đầu lên được."

    Dù có rất nhiều tiểu thiếp nhưng trong vương gia Âu Phủ này chưa có lấy một đứa bé nào. Bởi vì, Âu Phong sau khi giải quyết dục vọng luôn bảo nô tài chuẩn bị cho họ những chén canh tránh thai hoặc thức ăn có thuốc tránh thai.

    Anh không muốn một tiểu thiếp có con với mình. Nó làm anh nhớ đến tiểu thiếp đã hại chết mẫu thân của anh. Anh nghĩ:

    "Họ căn bản không xứng."

    Khi anh vừa rơi khỏi phủ, đám tiểu thiếp đã kéo nhau đến trước phòng ngủ của Vương gia. Nhưng không có ai có lá gan mở cửa xông vào. Đến khi mặt trời lên cao, mồ hôi ướt qua áo họ. Nô tì không ngừng quạt mát vẫn khiến con người họ khó chịu. Tổng quản mang theo một đám nô tì đến. Căn dặn họ tắm rửa và thay xiêm y mới cho Tử Băng. Chuẩn bị mấy món ăn ngon mang vào.

    Sau khi phân phó xong, ông quay lại nhìn dám tiểu thiếp nhốn nháo. Tổng quản nghiêm mặt quát:

    "Mấy người còn muốn đứng đây đến khi nào? Muốn Vương gia về dùng gia hình sao?"

    Đám tiểu thiếp rùng mình. Họ không có lá gan đó. Liền cùng nhau đi về. Trong lòng càng căm ghét nô tì được Vương gia ưu ái kia.

    Tử Băng được hầu hạ tắm rửa và thay xiêm y. Xong ăn qua loa vài món. Cô muốn về hiện đại nha. Liền muốn về phòng mình chuẩn bị kế hoạch mới.

    Từ hoàng cung trở về, Âu Phong liền ghé qua phòng của mình nhưng không thấy Tử Băng đâu. Anh lạnh lùng liền hỏi đám lính:

    "Nàng đi đâu?"

    Một tên lính canh thông minh biết Vương gia muốn nói đến ai bước ra:

    "Bẩm Vương gia, cô nương đó đã về phòng của mình."

    Vương gia nghiêm mặt lạnh nói:

    "Ta đã căn dặn các ngươi như thế nào?"

    Đám lính khó xử nói:

    "Chúng nô tài không dám cản cô nương ấy. Sợ làm bị thương đến cô nương đó."

    "Lui xuống, gọi tổng quản cho ta."

    Tổng quản hồi hộp đi vào:

    "Vương gia gọi thuộc hạ."

    Vương gia lên tiếng:

    "Đám nô tì hầu hạ nàng như thế nào?"

    Tổng quản khôn khéo đổi xưng hô nô tì thành cô nương. Vì biết sau đêm qua thân phận của Tử Băng đã khác. Dù là một tiểu thiếp nhỏ bên gối vương gia vẫn hơn đám nô tài bọn họ. Liền mở miệng nhanh nhẹn đáp:

    "Nô tài đã làm theo lời dặn của Ngài, đợi cô nương đó tỉnh dậy liền cho người đến hầu hạ. Nhưng sau đó, cô nương ấy một mực khăng khăng không muốn ở lại phòng Ngài. Muốn đi về phòng của mình. Nô tài không dám sai thuộc hạ giữ nàng lại. Chờ ngài về cho chỉ thị."

    "Tốt, sai người truyền lời bảo nàng đến đây gặp ta."

    "Vâng, Vương gia, nô tài xin cáo lui."

    Âu Phong thay xiêm y rồi bước ra dùng ngự thiện. Hôm nay, phải nói sau khi nghị sự anh liền vội vã trở về.

    Tử Băng được mời tới. Cô phải nghĩ cách nhanh chóng lấy chiếc vòng Ngọc thạch. Cô thầm nghĩ may mắn đã chuẩn bị thuốc mê từ trước. Mang theo bên người nhằm có cơ hội ra tay. Bước vào phòng thấy Âu Phong vừa dùng xong ngự thiện liền nói:

    "Vương gia, Ngài tìm nô tì?"

    "Mau đến đây ngồi xuống, nàng đã ăn chưa?"

    "Ta đã ăn rồi."

    Nàng lấy ấm trà rót cho Âu Phong luôn tiện đổ gói thuốc mê vào. Lần đầu, cô làm việc này không tránh khỏi tay run run. Bưng chén trà dâng lên cho Âu Phong. Cô nhẹ giọng nói:

    "Vương gia thỉnh ngài dùng trà."

    Âu Phong nâng tay cầm chén trà, một mùi thuốc quen thuộc bay đến mũi anh. Khiến anh tức giận hất bay ly trà trên tay. Trước đây, vì chăm sóc cho mẫu thân luôn bị tiểu thiếp hại. Anh biết một số vị thuốc. Trong đó có thuốc mê này. Anh nắm chặt lấy cổ tay của nàng. Vương gia Âu Phong tức giận hét:

    "Nàng đang muốn hại ta? Nói tiếp cận ta lý do gì?"

    Anh không ngờ, người anh chuẩn bị cho làm Vương phi lại có mưu đồ với anh.

    Tử Băng dù có giỏi đến thế nào cũng không bằng với một Vương gia có võ công siêu phàm. Từng chinh chiến bao năm sa trường.

    Cô không nghĩ kế hoạch của mình thất bại nhanh như vậy. Cô đã cất công chuẩn bị thuốc mê lại bị phát hiện.
     
    Ngọc Thiền Sầu thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng sáu 2023
  10. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 8: Chạy Trốn Quan Binh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tử Băng bị bắt nhốt trong nhà kho chứa củi. Đám tiểu thiếp lại lợi dụng cơ hội mua chuộc bọn canh cửa. Một đám cùng đi vào nhìn nô tỳ đang bị trói trên đám cỏ khô. Bọn họ thấy tâm trạng rất vui vẻ và thoải mái. Cười đùa nói:

    "Nô tì thì chỉ là nô tì mà thôi."

    "Muốn leo lên giường Vương gia để hóa thân thành phượng hoàng. Ngươi đang nằm mơ sao?"

    "Không ngờ không thể bay lên cao mà mạng cũng sắp không còn. Haha."

    Tử Băng chật vật mới nhìn rõ từng người đến đây. Đám tiểu thiếp này đúng là nhân cơ hội này muốn giết cô mà. Cô mạnh miệng nói:

    "Ta nghĩ các người nghĩ sai rồi. Là vương gia của các người muốn hầu hạ ta thôi."

    "Ngươi đúng là to gan. Vô sỉ."

    Cô muốn kéo dài thời gian cùng khiến bọn họ tức giận. Mất đi lý trí cô mới có cơ hội thoát thân. Tử Băng bình tĩnh nói:

    "Các cô không tin."

    Bọn họ bắt đầu nói to hơn:

    "Chính muốn cô quyến rũ Vương gia thôi."

    "Yêu tinh.."

    Nữ nhân mang hồng y cười nói:

    "Còn mặt dày vô sỉ nói Vương gia thích cô sao? Đúng là lá gan bằng trời."

    Tiểu thiếp lục y nói:

    "Thật không muốn sống mà. Tỷ tỷ dạy cho cô ta một bài học đi."

    Cô dùng khiêu khích bọn họ:

    "Các người ỷ đông hiếp yếu. Có gan thì mở trói cho ta đi."

    Tiểu thiếp hồng y tức giận nóng nảy nói:

    "Muội tới mở trói đi, chúng ta đông người vậy. Chẳng lẽ, không đối phó được một cô người gầy tong teo như vậy?"

    Dây trói vừa được mở ra, Tử Băng liền đánh ngất đám nữ nhân chân yếu tay mềm rồi chuẩn bị đào thoát. Cởi lục y của một tiểu thiếp mặc vào rồi giả vờ đi ra còn nói vọng vào:

    "Mấy tỷ cứ từ từ dạy dỗ cô ta, muội có việc đi trước."

    Lừa được đám lính gác. Cô đến một góc tường leo lên. Rồi nhanh chóng đạp lên mái ngói chạy trốn. Hai lần ra vào phủ Vương gia cô rất nhớ đường chạy thoát.

    Chạy về đến Vô Tình Phái, cô mới thở thào nhẹ nhỏm. Cả người không còn tí sức lực nào.

    Anh được ẩn vệ mật báo. Một ẩn vệ từ trên cây cao bay xuống đất nói:

    "Cô nương đó đã chạy trốn."

    Âu Phong liền chạy tới nơi giam giữ Tử Băng.

    Khi Âu Phong đến phòng chứa củi thì chỉ thấy đám tiểu thiếp nằm la liệt trên đất cỏ.

    Nghĩ đến nhiều sự kiện liên tiếp xảy ra. Anh đã phát hiện ra đầu mối về kẻ đột nhập lần trước. Một cô nương chân yếu tay mềm không thể nào xử lý nhiều người như vậy mà không kinh động đến bên ngoài. Lại có thể, trốn nhanh như vậy. Chắc hẳn đã ra vào Âu Vương Phủ vài lần. Chỉ có kẻ đột nhập lần trước thôi. May mà anh đã tăng cường đề phòng các ẩn vệ, ẩn nấp khắp nơi. Không thì lại để cô trốn thoát lần nữa.

    Tin tức tình báo. Ẩn vệ khác xuất hiện nói:

    "Bẩm Vương gia, cô nương đó chạy về hướng Vô Tình phái."

    Phát hiện Tử Băng chạy về hướng Vô Tình Phái rồi biến mất.

    Âu Phong dẫn người đuổi đến Vô Tình phái thì phát hiện chỉ có một căn phòng trống. Đồ đạc lộn xộn. Anh thầm nói:

    "Đừng để ta bắt được nàng."

    Tử Băng muốn nghỉ ngơi nhưng nếu chỉ cần suy nghĩ kỹ lại thì sẽ phát hiện ra cô là kẻ đột nhập lần trước nhanh thôi. Cô phải mau chóng chạy tiếp thôi. Nơi này cũng không an toàn nữa. Chạy nhanh.

    Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Nơi không ai nghĩ một cô nương sẽ đến chỉ có kỹ viện thôi.

    "Thanh Hương viện?"

    Tử Băng nhìn bảng hiệu cùng sự nhộn nhịp ở nơi đây. Nơi càng đông người càng dễ trốn. Quyết định ở đây đi. Cô không đi cửa chính mà đi đường vòng lui sau. Leo qua tường đi đến một căn phòng nằm khuất nhất trong này. Cô vừa mở cánh cửa bước vào phòng thì một thứ lành lạnh đã đặt lên cổ của cô. Một âm thanh lạnh lùng cất lên:

    "Ai? Tại sao lại ở đây?"

    Cổ nhân đều lạnh lùng như vậy sao trời. Tử Băng khóc ròng nghĩ:

    "Có một câu hỏi hoài vậy?"

    Liền thật thà khai báo:

    "Ta chỉ muốn trốn một chút thôi."

    Dù âm thanh lạnh lùng, cô vẫn có thể phân biệt được là giọng con gái nha.

    "Nơi đây, cô không thể ở được. Vẫn là nhanh đi đi."

    "Ta chẳng còn nơi nào để đi cả."

    Cô sử dụng tuyệt chiêu làm nũng với tỷ tỷ của mình ở hiện đại.

    Thiên Tuyết hạ trầm:

    "Muốn ta đá cô ra khỏi đây hay tự đi?"

    Người đó giọng như sắp hết kiên nhẫn rồi.

    Tử Băng tiếp tục nài nỉ:

    "Không thể thương lượng chút sao?"

    Một đám quân lính xông vào Thanh Hương viện tra xét. Người quân lính dẫn đầu hô to:

    "Lục soát cho kỹ. Không tìm thấy người cẩn thận cái đầu của các người rơi xuống."

    Tử Băng không có đường lui mặt dày ôm lấy chân Thiên Tuyết.

    "Giúp ta đi. Họ mà bắt được ta thì ta chỉ có đường chết thôi cô nương."

    Thiên Tuyết bó chân với cô nương lạ mặt này:

    "Sao ngươi biết ta là cô nương?"

    Tử Băng vội trả lời:

    "Giác quan thứ sáu nha."

    Thiên Tuyết hỏi lại:

    "Giác quan thứ sáu là gì?"
     
    Ngọc Thiền Sầu thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng sáu 2023
  11. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 9: Gặp Ma Nữ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thiên Tuyết cảm thấy cách nói chuyện của cô nương này quen quen. Dùng từ ngữ rất kỳ lạ. Nhưng cô lại có cảm giác thân thiết. Ma Thiên Tuyết hiếm khi tốt bụng nói:

    "Được. Nhưng cô phải làm việc. Ở đây không có nuôi người ăn không ở không. Cô biết làm gì?"

    Tử Băng lại thành thật trả lời:

    "Ta biết giết người."

    Thiên Tuyết cười khinh miệt:

    "Với võ công của cô thì không biết bị giết lúc nào mà đòi giết người."

    Tử Băng lần đầu tiên bị sỉ nhục liền ngước mặt lên nhìn Ma Thiên Tuyết. Nhìn không chớp mắt.

    Ma Thiên Tuyết nhìn xuống cô nương vẫn còn ôm lấy chân của cô:

    "Ngươi nhìn cái gì?"

    "Tỷ Tỷ"

    Tử Băng đổi ôm chân thành ôm lấy cả người Thiên Tuyết. Ma Thiên Tuyết cũng vô cùng bất ngờ nói:

    "Ngươi gọi ta là gì?"

    Tử Băng vui vẻ cười:

    "Tỷ tỷ, ta nhớ người quá."

    Thiên Tuyết lạnh lùng nói:

    "Bỏ cái tay ra nếu không muốn khỏi dùng đến nó nữa."

    Tử Băng nhớ tới mình đang ở cổ đại, tỷ tỷ của cô làm sao có thể ở đây chứ. Liền buông hai cánh tay gầy đang ôm lấy Thiên Tuyết ra. Tử Băng buồn bã nói:

    "Ta nhận nhầm người."

    Thiên Tuyết nghi ngờ hỏi:

    "Ta thật giống tỷ tỷ của ngươi sao?"

    Ma Thiên Tuyết cũng muốn biết đến người được gọi là tỷ tỷ đó.

    Tử Băng nói:

    "Không phải giống mà rất giống."

    Thiên Tuyết nghĩ:

    "Nuôi thêm một người gầy ốm như vậy chắc không tốn bao nhiêu."

    Tử Băng nhờ vậy mà may mắn được vào ở Thanh Hương Viện.

    Ở đây, ngày ngày cô được tiếp xúc với đủ loại chiêu trò nhằm câu dẫn nam nhân.

    Uyển Uyển thường chọc ghẹo cô:

    "Muốn học để câu dẫn nam nhân nào thế?"

    Tử Băng đỏ mặt nhớ đến kỹ thuật của Âu Phong. Phải nói là rất rất tốt. Nữ nhân ở đây có tư tưởng còn phóng khoáng hơn cả hiện đại.

    Dù đã ở đây mấy tháng, Tử Băng vẫn ghét nhất trang phục ở cổ đại vừa phức tạp lại quá dài lê thê. Mặc rất tốn thời gian. Không chỉ vậy, nó khiến cô nóng kinh khủng.

    Ở Thanh Hương viện, cô tha hồ thoải mái mặt mát mẻ. Đến cả những cô nương ở đây khi tiếp xúc nhiều với Tử Băng vẫn không thể nào chấp nhận được sự phóng khoáng quá mức đến gần như không mặc đồ của cô. Tay áo được cắt ngắn. Quần cũng được cắt ngắn. Rồi tà áo bị cắt cụt nữa.

    Thiên Tuyết lại thích sự cởi mở của Tử Băng. Hai người thường xuyên trò chuyện với nhau. Không phải những câu chuyện các cô nương trong khuê phòng thường nói. Mà là những cách giết người ghê rợn và máu me. Khiến các cô nương ở đây mỗi khi thấy Thiên Tuyết và Tử Băng tụ tập lại liền lẫn trốn sợ ăn không tiêu những chuyện họ sắp nói tới.

    Từ khi tiếp xúc với Tử Băng thì một người lạnh lùng như Thiên Tuyết cũng có sự thay đổi.

    Thiên Tuyết bắt đầu vui vẻ hơn. Không còn tỏa ra sát khí như trước nữa. Một bạch nam y quấn lấy huyết nam y. Cùng ra ra vào vào Thanh Hương viện dần trở thành sự chú ý của mọi người. Dần dần đến tai thuộc hạ của Âu Phong.

    Đã một tháng rồi, anh vẫn không nghe được tin tức của nàng. Ban đầu, anh rất tức giận. Rồi lại nhớ đến nữ nhân luôn xuất hiện ở thư phòng. Đôi khi, anh tự lừa dối mình đó là hứng thú mới mẻ.

    Sau đó, lại càng nhớ nhung dáng người gầy gầy tập trung dọn những quyển sách bám bụi. Anh nhớ giọng đọc sách êm tai. Anh cười:

    "Nàng muốn tiếp cận ta vì mục đích gì?"

    Muốn giết người thì nàng có rất nhiều cơ hội. Nhưng nàng lại không ra tay. Muốn vinh hoa phú quý. Càng không. Bởi vì nàng đã chạy trốn rồi. Nếu không, sống chết nàng sẽ không rời đi.

    Anh muốn biết đằng sau gương mặt thản nhiên ấy là bộ mặt gì của nàng. Anh chìm trong hương thơm mà nàng để lại khi nằm trên chiếc giường nàng đã từng nằm. Anh nghĩ đến lúc nàng phóng túng đưa đẩy theo nhịp điệu của anh. Nhớ dáng vẻ ngọt ngào mềm mại như nước ấy.

    Anh muốn bắt nàng để trị tội. Anh nghĩ:

    "Giết nàng sao?"

    Anh không làm được. Tin tưởng nàng bị người ta lợi dụng và bắt ép. Nhưng đôi mắt không lấy một chút kinh hãi đã nói lên tất cả do tự nàng muốn làm. Nàng muốn tiếp cận anh. Đều có mục đích.

    Dù mục đích là gì thì anh vẫn chấp nhận để nàng lợi dụng. Nhớ đến những người được anh huấn luyện bị giết ngày đó. Anh không hiểu được:

    "Một cô gái nhìn yếu ớt lại có thể dứt khoát giết người không run tay hay sao?"

    Sức sát thương quá lớn. Gây nguy hại cho quân lính của triều đình. Nếu anh báo lên trên thì không đơn giản là truy lùng mà là tróc nã tội phạm nguy hiểm của triều đình. Hoàng huynh của anh sẽ sai người giết chết nàng ngay lập tức. Nghĩ đến một ngày thấy xác chết của nàng khiến tim anh đau. Âu Phong không muốn điều đó xảy ra. Nhưng không bức tường nào không lọt gió.

    Hoàng thượng Âu Dương Nam cho truyền Vương gia Âu Phong vào hoàng cung.
     
    Ngọc Thiền Sầu thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng sáu 2023
Trả lời qua Facebook
Đang tải...