Tiểu Thuyết Đường Chân Trời (Horizon) - Mạnh Thăng

Thảo luận trong 'Truyện Của Tôi' bắt đầu bởi Mạnh Thăng, 25 Tháng mười hai 2018.

  1. Mạnh Thăng

    Bài viết:
    8,589
    Tên truyện: Đường chân trời (Horizon).

    Tác giả: Mạnh Thăng (Đại Bàng).

    Thể loại: Tiểu thuyết, tâm lý, tình cảm.

    [​IMG]


    Văn án:

    Dennis Foster - Một tổng giám đốc trẻ, 32 tuổi, sở hữu một công ty bất động sản lớn nhất bang New Mexico, Mỹ. Anh hầu như có tất cả những gì mà mọi người hằng mơ ước ở cái tuổi này.

    Trong một lần tham dự tiệc xã giao, trên đường về, anh đã bị một bọn giang hồ chặn lại đánh cho bất tỉnh. Khi tỉnh dậy ngày hôm sau, anh phát hiện mình đã mắc căn bệnh mất trí nhớ hoàn toàn.

    Trong quãng thời gian tìm lại trí nhớ cho bản thân, anh đã phát hiện được rất nhiều sự thật đau lòng.

    Liệu Dennis có thể nào vượt qua nổi những cú sốc đó không?

    Ý nghĩa thật sự của "Đường chân trời" là gì?

    Hãy cùng nhau phiêu lưu bước vào câu chuyện đi tìm sự thật.

    Link thảo luận [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Mạnh Thăng .
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười hai 2019
  2. Đăng ký Binance
  3. Mạnh Thăng

    Bài viết:
    8,589
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nămgiờ sáng. Chuông báo thức từ cái điện thoại chết tiệt nào đó đang réo lên inh ỏi. Tôi cố lờ nó đi, tiếp tục chìm vào trong giấc ngủ như không có gì, vì tôi biết thể nào nó cũng sẽ tự động im đi.

    Năm phút, rồi mười phút trôi qua, nó vẫn cứ réo lên cái thứ nhạc đáng ghét không ngừng. "Tiếng chuông chết tiệt". - Tôi lầm bầm.

    Một nửa cái giường tôi đang nằm bỗng nảy lên. Tiếng một người phụ nữ đâu đó rất gần gào lên đầy đau khổ: "Lạy Chúa, anh có để cho người khác ngủ không hả? Mau mau tắt cái báo thức chết tiệt của anh đi!"

    Tôi lơ luôn cả giọng nói ấy. Rõ ràng là cái thế giới này đang chống đối lại giấc ngủ của tôi.

    Và rồi, một bàn tay thò qua người tôi, lần lần mò mò cái gì đó bên chiếc bàn cạnh giường. Một vài giây sau, tiếng chuông đồng hồ đột ngột dừng lại như có ai đó lấy mất đi sinh mạng của nó vậy.

    Lúc này, người đàn bà bên cạnh tôi có vẻ rất tức giận, cô ta gầm gừ: "Cái của nợ nhà anh. Bảo tắt không tắt đi, còn giả vờ điếc hả?"

    Ngay tức khắc, tôi bật dậy như một phản xạ tự nhiên. Tôi lần mò tìm công tắc của chiếc đèn đầu giường để nhìn mặt người phụ nữ kia mà chửi cho hả dạ.

    "Tách" một tiếng, ánh đèn màu vàng từ chiếc đèn trên đầu dìu dịu chiếu xuống. Trời vẫn đang còn xâm xẩm tối, nên cái thứ ánh sáng ấy dù yếu ớt nhưng vẫn khiến tôi phải dụi dụi con mắt hồi lâu để kịp thích ứng với mọi thứ xung quanh.

    Một hồi lâu, tôi buông đôi tay xuống, đưa mắt đánh lén nhìn người phụ nữ kia. Phải công nhận cô ta xinh đáo để thật! Da cô ta trắng bóc, khuôn mặt bầu bình không có lấy một hạt mụn. Mái tóc đen nhánh của cô ta trông mới bóng mượt làm sao, nhìn thôi cũng đã khiến người khác muốn nâng niu rồi.

    Cô ta đang bận trên người bộ đồ ngủ màu hồng nhạt, nó càng làm tôn thêm cái dáng vẻ gợi cảm của cô ta, và dùng ánh mắt không mấy thân thiện nhìn chằm chằm tôi. Có lẽ cô ta vẫn còn khó chịu vì tiếng chuông báo thức hồi nãy.

    Càng nhìn cô ta, tôi càng thấy quen, ngay cả giọng nói ấy cũng thân thuộc lạ thường. Tôi cứ có cảm giác cô ta là cái gì đó của tôi, rất gần mà không thể nhớ ra. Mỗi lúc tôi cố gắng nhớ thì một cơn đau như búa bổ ập đến đầu tôi.

    Tôi ôm lấy đầu. Chưa kịp ôm, tôi đã vội bỏ tay xuống. Có cái gì đó mềm mềm đang ngự trị trên vầng trán của tôi. Một nỗi bất an bất chợt dâng lên trong lòng.

    Lập tức, tôi nhảy phóc xuống giường, đi đến cái gương lớn bên góc phòng. Trời ơi, cái gì trên đầu tôi thế này? Hơn thế nữa, một vệt màu đỏ gì đó trông như máu loang lổ nhuộm lên tấm gạc trắng tinh khiến mọi thứ trở nên tệ hơn. "Sao cái tấm băng gạc chết tiệt này lại được quấn quanh đầu tôi?" – Tôi lải nhải

    "Anh còn hỏi tôi à? Anh nhìn lại mình xem tối hôm qua anh đã làm gì để ra cớ sự này. Vì Chúa, tôi còn chưa hỏi tội anh là may lắm đấy!" – Người phụ nữ kia nói với tôi bằng cái thứ giọng điệu mà tôi cho đó là khinh thường.

    Tối hôm qua? Tối hôm qua ư? Tôi cố nhớ lại, nhưng càng nhớ về nó, đầu tôi lại càng đau tợn. Cuối cùng, trong cơn tuyệt vọng, tôi quay sang nhìn người phụ nữ kia cầu cứu.

    Cô ta nhìn tôi như nhìn một sinh vật lạ vậy! Trán cô ta sớm nhăn tít lại, miệng thì cứ lẩm bẩm gì đó mà tôi đoán là bản thân mình sẽ không bao giờ biết được.

    Bằng chút kiên nhẫn còn sót lại – tôi cho là vậy – cô ta rít từng chữ qua kẽ răng "Rốt cuộc là cái của nợ nhà anh có nhớ gì không vậy? Trên đường về nhà tối qua, lạy Chúa, bọn giang hồ chết tiệt đâu đó chặn xe của anh lại. Vì Chúa, cái xe thì bị cướp đi, còn anh thì bị đánh ra nông nỗi này. Lạy Chúa tôi, anh còn giữ được cái mạng già là may lắm rồi"

    "Chúa là ai mà cô ta cứ nhắc luôn mồm vậy?". Tôi rủa thầm.

    "Mà cái số của anh cũng may lắm đấy. Anh Mike chính là người đã giải vây cho anh thoát khỏi bọn giang hồ chết tiệt đó." Vẻ mặt của cô ta trở nên hòa hoãn hơn khi nhắc tới tên Mike nào đó mà tôi không thể nhớ nổi.

    "Này, cái đồ chết dẫm kia! Thật sự anh không nhớ gì hết à?". Cô ta lấm lét nhìn tôi, khuôn mặt có dấu hiệu tái dần.

    Tôi lắc đầu thay cho câu trả lời mà cô ta cần. Ngay phút này, tôi thấy rõ nước da cô ta tái nhợt đi. Nhưng nó nhanh chóng biến thành màu xám ngoét khi nghe thấy câu nói tiếp theo của tôi

    "Xin lỗi, cô là ai?".
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng chín 2020
  4. Mạnh Thăng

    Bài viết:
    8,589
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô ta vì một câu hỏi của tôi mà sững sờ, ngây ngốc rất lâu. Sắc mặt cô ta bắt đầu giống một chú tắc kè hoa, hết xanh lại xám. Miệng cô ta mấp máy không ngừng, một từ cũng không nói nổi. Thế rồi, cô ta cười phá lên, duỗi ngón trỏ chỉ thẳng vào mặt tôi.

    "Anh đang đùa em đấy à? Hôm nay còn chưa phải cá tháng tư đâu! Chắc vì cú đánh nên anh chỉ đang mê sảng thôi đúng không?"

    Tôi nhìn cô ta "Mê sảng? Cô đùa chắc? Tôi còn chưa chửi cô vì dám tùy tiện leo lên giường của một người đàn ông mà chưa có sự cho phép của tôi đấy"

    "Leo lên giường" – Cô ta cười khinh bỉ - "Đây vốn là giường của chúng ta cơ mà. Anh liệu mà ăn nói cho cẩn thận."

    "Giường của chúng ta?" - Tôi nhíu nhíu cặp lông mày – "Thế cô nói xem giữa tôi với cô là quan hệ gì?"

    "Tôi.. anh.. anh" – Cô ta tức tới hộc máu, cứ dứ dứ nắm đấm trước mặt tôi. Một hồi lâu sau, cô ta buông thõng lòng bàn tay xuống, rồi hậm hực bò dậy khỏi giường.

    Thay vì quay người ra cửa –tôi đã tưởng thế- ả ta tiến lại chỗ tôi đang đứng. Một nỗi bất an không tên nhanh chóng dâng lên trong lòng. Ả ta tiến lại gần, ngày càng gần, gần hơn chút nữa.

    Và "bốp". Một cái tát giáng thẳng xuống một bên má của tôi.

    "Cô.. cô dám tát tôi!" – Tôi trừng mắt nhìn ả ta, tay đưa lên xoa xoa bên má sớm đã ửng đỏ

    "Tôi tát cho anh tỉnh ngủ đấy, đồ khốn" – "Cô ta điên tiết lên, gần như là hét vào người tôi –" Anh còn dám hỏi tôi là ai à? "

    " Tôi nói rồi, tôi không hề biết cô. "– Tôi gằn từng chữ đáp trả lại cô ta.

    Ả ta như không tin vào điều đó. Ả bắt đầu đưa tay lên cào cào mái tóc, con ngươi đảo qua đảo lại nhìn tôi không biết bao nhiêu lần. Tôi khá chắc ả ta đang nghi tôi nói dối.

    " Thế anh đã có vợ chưa? "– Bỗng nhiên cô ta hỏi một câu không liên quan gì đến chủ đề chúng tôi đang đề cập tới.

    " Vợ ư? "– Tôi lẩm nhẩm –" Chưa có. "

    Mọi thứ như ngừng lại. Căn phòng bị nhấn chìm bởi sự tĩnh lặng. Im lặng tới mức tôi chỉ có thể nghe được nhịp thở đều đặn của mình.

    Còn người phụ nữ kia như ngây dại ra, hai bàn chân chôn chặt trên mặt sàn lạnh lẽo. Ả ta vòng tay ôm lấy đầu, lắc lắc không ngừng. Đôi môi màu hồng nhuận của cô ta đang bị hàm răng trên cắn tới sắp chảy máu.

    " Không thể nào.. không thể có chuyện như vậy được! "– Cô ta bất lực, ngồi bệt xuống sàn nhà, ở nơi khóe mắt đã có vài giọt lệ tuôn ra.

    Tay cô ta luồn vào trong túi quần, lôi chiếc điện thoại màu hồng phấn ra, bấm một dãy số, rồi đặt lên tai nghe.

    " Alo, bác sĩ Luke à, ông mau đến đây nhé.. vâng, vâng, tôi ra mở cửa ngay "

    Cúp máy xong, cô ta nhìn tôi, gằn từng tiếng" Đứng đó, chờ tôi ", rồi mở cửa phòng ra, chạy thẳng xuống lầu.

    " Hừ, cô nghĩ cô là ai mà dám sai khiến tôi? "– Chửi thầm là thế, nhưng tôi vẫn kiên nhẫn đứng đợi

    Mười lăm phút sau, cô ta quay lại, sau lưng cô ta lúc này còn có thêm một người đàn ông. Đó là một người đàn ông trạc 55 tuổi, tóc đã điểm một vài sợi tóc bạc. Cặp kính cận dày cộp ông ta đang đeo khiến đôi mắt ti hí của lão ta trông to ra.

    Có lẽ vì cuộc gọi của ả ta mà lão hấp tấp tới đây, miệng thì ngáp liên tục, còn đôi mắt trông có vẻ đờ đẫn vì chưa kịp thích ứng với tình hình hiện tại. Chiếc áo cũng được lão ta vội vàng lôi ra từ xó nào đó trong góc tủ nên vài chỗ nhăn nhúm đến khó tả.

    Buông chiếc cặp đen trong tay xuống đất, ông ta kéo khóa nó ra, đưa mắt vào trong tìm gì đó. Chốc chốc, ông ta lại phải đưa tay lên đẩy đẩy gọng kính cho sát mắt. Một hồi lâu sau, ông ta cầm một cái ống nho nhỏ màu trắng ra, kiểm tra kĩ càng, rồi tiến lại gần tôi.

    " Ông.. ông định làm gì tôi "– Nhìn thấy cái vật mà ông ta cầm trên tay, tôi la toáng lên

    " Bình tĩnh, thua ngài. Tôi chỉ làm đúng những gì mà vợ ngài yêu cầu "– Luke bình tĩnh trả lời, ngày càng tiến sát gần tôi hơn.

    " Mấy người.. mấy người định làm gì tôi? "– Tôi bước giật lùi ra sau, tay nắm chặt lấy gấu quần.

    Tuy nhiên, tôi đã không có cơ hội để nói câu tiếp theo. Ông ta nhẹ nhàng đâm cái vật trắng trắng ấy vào cánh tay tôi. Một thứ chất lỏng không màu nhanh chóng được trút hết ra khỏi ống bơm, lạnh lẽo truyền vào tay tôi một cách tê dại.

    Tôi thấy đất trời như quay cuồng trước mặt. Mọi thứ xung quanh bỗng xoay mòng mòng. Tôi nhìn chằm chằm vào hai cái bóng đang dần nhạt nhòa trước mắt tôi, và trước khi tôi định làm gì đó thì" rầm"một tiếng.

    Mọi thứ đột ngột chìm vào bóng tối.
     
  5. Mạnh Thăng

    Bài viết:
    8,589
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi tôi tỉnh dậy, một khoái cảm êm ái tiếp xúc với mặt lưng tôi. Nặng nề mở cặp mắt ra, cái tôi bắt gặp chỉ là một màu trắng toát từ trần nhà dội xuống.

    Thử cử động tay chân, tôi thở phào nhẹ nhõm khi chúng không bị trói chặt như trong tưởng tượng.

    Tôi khá chắc khoảnh khắc mà mọi thứ trước mắt đột ngột tối đi, cả cơ thể đã đổ gục xuống sàn gạch lạnh lẽo. Tôi cứ nghĩ mình đã chết rồi cơ đấy! Vậy mà giờ đây, tôi lại tỉnh giấc trên cái giường xa lạ nào đó.

    Đảo mắt quanh phòng, tôi chợt nhận ra vẫn là quang cảnh cũ. Vẫn là căn phòng với ánh đèn vàng dìu dịu chiếu xuống đầu. Vẫn là chiếc giường mà tôi bị đánh thức bởi người đàn bà ồn ào kia.

    Nhắc tới người đàn bà nọ, tôi lại đưa mắt liếc một vòng nữa. Không có gì khác trước, chỉ có thêm tiếng nhạc du dương phát ra từ cái máy quay đĩa cổ ở cuối góc phòng.

    "Không biết con ả khốn nạn kia đi đâu mất rồi.. ả ta mà.." – Chưa kịp chửi hết câu, nắm đấm cửa chầm chậm xoay.

    "Cót két". Cánh cửa gỗ nặng trịch từ từ được đẩy ra.

    Ánh mắt tôi ngay lập tức đối diện với đôi mắt bồ câu xinh đẹp đang mở to vì ngạc nhiên của ả ta.

    Người đàn bà kia đã thay bộ đồ ngủ màu hồng đáng yêu ban đầu thành bộ đồ ngủ trắng muốt. Nhìn từ xa trông cô ta như một đóa hoa cúc trắng thuần khiết, rất dễ khiến người khác phạm tội.

    Trong phút chốc, hơi thở của tôi trở nên dồn dập, ánh mắt đục ngầu dần. Thậm chí đã có khoảnh khắc tôi đã muốn đè cô ta xuống.

    Nhưng nhớ lại những gì người đàn bà kia vừa làm với mình, tôi sực tỉnh lại ngay lập tức. Ánh mắt tôi chuyển sang thù hằn, cứ gườm gườm cô ta không rời.

    Ả ta dường như không mấy quan tâm tới ánh mắt có thể giết người bất cứ lúc nào của tôi, ngược lại, ả chỉ chầm chậm đặt cốc nước trắng đục kề sát vào miệng tôi, cười khẽ

    "Anh tỉnh rồi à? Chắc anh còn mệt lắm đúng không? Uống cốc sữa ấm này đi, anh sẽ thấy khỏe hơn."

    Tôi nhìn cốc sữa trong tay cô ta, cười lạnh một tiếng. Bằng tất cả sức lực đang có, tôi hất đổ cái ly trong tay cô ta xuống nền nhà.

    "Xoảng". Tiếng chiếc cốc vỡ thanh thúy vang lên, những mảnh cốc văng tung tóe khắp nơi, phá tan bầu không khí ngượng ngập trong căn phòng nhỏ.

    "Chết tiệt, anh vừa làm cái gì thế hả.. ả?" – Cô ta điên tiết, gào lên trước mặt tôi.

    "Chẳng phải cô định tiếp tục đầu độc tôi sau khi vụ trước không thành sao?" – Tôi khoanh tay, nhìn thẳng vào con ngươi cô ta, hừ lạnh.

    "Anh.. anh nghĩ gì mà tôi lại có ý định hại chết anh?"

    "Dựa vào việc cô không dám trả lời câu hỏi của tôi và còn mời tên đàn ông nào đó bơm thứ chất lỏng chết tiệt vào người tôi" – Tôi đáp trả lại cô ta không chút khách khí.

    "Vậy bây giờ anh nhớ ra em là ai chưa?" – Cô ta nhịn cục tức xuống, dùng cái giọng điệu ưỡn ẹo hỏi tôi.

    "Tôi nói với cô rồi! Tôi không nhớ! Có chăng, bây giờ trong mắt tôi, cô không khác gì một con đàn bà lăng loàn cả" – Tôi mệt mỏi đáp.

    "Anh.. đồ khốn nạn.. anh vừa nói gì?" – Cô ta đứng bật dậy khỏi chiếc giường, chỉ thẳng vào mặt tôi, gầm lên từng chữ - "Tôi nói cho anh biết, tôi chính là vợ của anh đấy. Vợ của anh, anh nghe rõ chưa hả?"

    "Cô? Vợ tôi ư?" – Tôi khinh bỉ nhìn cô ta – "Thứ nhất, tôi đã nói với cô, tôi chưa có vợ. Thứ hai, nếu có lấy vợ tôi cũng quyết không lấy người như cô."

    "Anh.. vậy được, anh nói cho tôi nghe, đây là đâu?" – Ả ta bắt đầu mất khống chế, vò đầu bứt tóc không ngừng. Nước mắt bắt đầu lăn dài trên gò má xinh đẹp của ả.

    "Làm sao tôi biết?" – Tôi cho cô ta câu trả lời cụt lủn.

    "Anh.. đến cả căn nhà của mình mà anh cũng không nhận ra ư." – Cô ta đờ đẫn, nghi ngại nhìn tôi.

    "Thật, đến giờ tôi vẫn còn phải ăn bám ở nhà bố mẹ mình cơ mà."

    Ả ta nhìn tôi một hồi lâu, không nói gì, nước mắt cũng bất chợt ngừng nhỏ lệ. Trong đầu cô ta vẫn còn ngổn ngang những suy nghĩ về cuộc đối thoại vừa rồi. Sau đó, ả ta lại lôi cái điện thoại ra, tiếp tục ấn một dãy số, bắt tai lên nghe. Vì ở xa nên tôi nghe không rõ cuộc trò chuyện.

    "Chết tiệt, không biết cô ta định giở trò gì nữa đây" – Nghĩ đến cảm giác bị tiêm lần trước mà tôi hoàng mang, đang định chạy trốn khỏi nơi đây thì người đàn bà kia quay lưng lại, nói với tôi.

    "Tôi đã gọi bác sĩ Luke tới. Ông ấy sẽ đích thân kiểm tra toàn thân cho anh, đặc biệt là.. trí nhớ của anh." – Cô ta đánh một tiếng thở dài, quay người bỏ đi, để mặc tôi một mình với căn phòng vắng.

    Trước khi đi, một nụ cười lạ lùng khó thấy xẹt qua trong ánh mắt người đàn bà kia.
     
  6. Mạnh Thăng

    Bài viết:
    8,589
    Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi người đàn bà kia vừa rời khỏi phòng, tôi rời khỏi chỗ mình nằm. Đứng dậy vươn vai vài cái, tôi bước dần ra phía cửa sổ. Vội vàng kéo tấm rèm nhung đang ngăn cách bản thân với thế giới bên ngoài, tôi đánh mắt nhìn ra khoảng không đằng sau tấm cửa sổ.

    Trên trời lúc này không có lấy một gợn mây. Những ngôi sao lẻ loi đang điểm xuyết trên nền trời đen kịt bằng thứ ánh sáng yếu ớt của nó, khiến cho bầu trời đêm càng thêm huyền ảo.

    "Hóa ra mình đã bất tỉnh lâu đến vậy sao?" - Tôi nhủ thầm.

    Dời tầm mắt xuống thấp hơn, những gì đập vào mắt khiến tôi phải ngỡ ngàng rất lâu. Đó là một khoảng sân rất rộng, hay nói chính xác hơn, đó là một khu vườn xinh xắn.

    Trong vườn, những bông hoa đã thu mình lại, ngủ vùi trong những cánh hoa. Những chiếc lá trên mấy chậu cây kiểng đã bắt đầu ươn ướt những giọt sương. Giữa vườn, một chiếc xích đu xinh xắn đang nhẹ nhàng đung đưa theo nhịp điệu của gió.

    Nhìn sang hai bên, tôi ngạc nhiên khi nhận ra rằng mình đang thực sự ở trong một căn biệt thự. Với kiến trúc cổ điển của tòa nhà cùng với mảnh vườn đầy sức sống kia, tôi có thể tưởng tượng ra chủ của nó ắt hẳn là một người rất giàu có.

    Đang chìm trong sự tưởng tượng về người chủ thần bí kia, đằng sau tôi có tiếng "e hèm" cất lên.

    Tôi quay lưng lại, bắt gặp hình ảnh của người phụ nữ lăng loàn kia. Bên cạnh cô ta chính là cái gã đã tiêm thứ chất lỏng độc hại nào đó nhằm khống chế tôi.

    "Các người.. các người tính âm mưu hãm hại tôi nữa ư? Sau những gì các người vừa làm?" – Tôi siết chặt tấm rèm, tay chân run rẩy không ngừng khi thấy người đàn ông kia tới.

    "Ngài Dennis, xin ngài hãy bình tĩnh." – Luke từ tốn nói – "Tôi là bác sĩ tư của ngài đây, chính tôi là người được ngài tín nhiệm làm bác sĩ gia đình này cơ mà. Ngài không nhớ gì sao?"

    "Bác sĩ tư ư?" – Tôi tự hỏi bản thân – "Từ khi nào tôi lại có bác sĩ tư cho mình thế?"

    "Thưa ngài, nếu ngài không nhớ thì tôi có thể dành thời gian kể cho ngài sau. Còn bây giờ, xin mời ngài hãy quay trở lại giường để tôi khám"

    "Không.. không bao giờ. Ông đang lừa ta. Cả hai người." – Tôi hét lên như một con thú. – "Vì cớ gì ông lại phải tiêm cái thứ chết tiệt gì đó vào người tôi."

    "Đó là thuốc ngủ an thần, anh Foster ạ." – Dù trong mọi tình huống nhưng Luke vẫn giữ tư cách là một người bác sĩ hiền từ đúng mực, ông ta khiêm tốn trả lời. – "Cách đó thường tỏ ra hữu hiệu mỗi khi anh làm việc quá sức hay quá mệt mỏi."

    "Nhưng tôi cho rằng anh bị thương nặng hơn tôi tưởng" – Luke vẫn tiếp tục giải thích – "Có lẽ cú đánh của bọn chúng đã khiến ngài mắc căn bệnh mất trí nhớ tạm thời. Nhưng chúng ta sẽ biết điều đó ngay khi khám cho anh, sớm thôi."

    Lời nói của gã đàn ông kia trấn an tôi được phần nào. Trông ông ta cũng rất quen nhưng tôi vẫn không thể nào nhớ nổi, vì mỗi lần cố gắng nhớ lại thì đầu tôi lại truyền đến một cơn đau như búa bổ.

    "Làm sao để tôi có thể tin tưởng ông?" – Tôi nhíu chặt đôi lông mày.

    "Anh chỉ cần hợp tác tốt với tôi thì tôi đảm bảo anh sẽ không bị sao hết! Dù gì tôi cũng không thể chạy thoát khỏi lưới trời nếu tôi giết anh." – Luke phì cười, rồi chầm chậm tiến lại gần cái giường, khuyên nhủ tôi nằm xuống cho ông kiểm tra.

    Nghe ông ta nói, dù vẫn còn hoài nghi trong lòng nhưng tôi cũng không bận tâm nhiều như trước. Quyết định đặt cả tính mạng vào tay người đàn ông kia, tôi chậm rãi bò lên giường nằm.

    Luke khám tổng quát cho tôi mất đúng một tiếng đồng hồ. Thỉnh thoảng, lão ta còn phải giở cuốn sách da cũ kĩ được lôi ra từ trong chiếc cặp đen mà ông ta vẫn mang theo người để chẩn đoán cho chính xác hơn.

    Sau khi kết thúc công việc, ông ta cho tôi một cái nhìn ái ngại. Tôi nghi hoặc nhìn ngược lại ông ta. Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng.

    "Trước khi tôi nói những điều này, tôi mong anh phải chuẩn bị tốt tinh thần." – Đấu tranh tư tưởng hồi lâu, cuối cùng Luke cũng chịu từ tốn mở miệng.

    "Ông cứ nói đi. Tôi sẵn sàng rồi" – Tôi hít thở thật sâu, không cho phép bản thân hoảng loạn trước những lời sắp được nghe.

    "Vậy được" – Luke gật đầu thật mạnh, rồi nhìn cả tôi và con ả kia, cất tiếng – "Do cú đánh quá mạnh, nó đã tác động trực tiếp đến vùng đồi hải mã bên trong não, khiến cho anh bị mất trí nhớ."

    Nói đến đó, Luke ngập ngừng ngắt quãng, rồi nói nốt phần sau. – "Có thể nói, hiện tại anh đã quên sạch tất cả mọi thứ. Tuy bệnh này có thể chữa được, nhưng.. nhưng ngày đó sẽ còn xa lắm!"
     
  7. Mạnh Thăng

    Bài viết:
    8,589
    Chương 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ông nói gì cơ?" – Người đàn bà kia im lặng từ lúc bước vào phòng giờ này mới mở miệng hét lớn. – "Tôi không biết! Ông nhất định phải chữa khỏi cho chồng tôi."

    Tôi cũng cảm thấy đất trời như sụp đổ. Mọi thứ như quay trở về con số không. Điều tồi tệ nhất đã xảy ra. Đây chính là câu trả lời hợp lý nhất cho những con đau đầu bất chợt mỗi khi cố nhớ lại quá khứ ngày trước.

    "Không.. tại sao lại là tôi chứ?" – Tôi ôm đầu, cố giữ cho bản thân mình trấn tĩnh lại. Nhưng rõ ràng nó không khiến tôi khá hơn chút nào. "Tại sao? Tại sao?"

    "Ngài Foster, hiện tại tôi chỉ có thể hỗ trợ anh từ từ chữa khỏi căn bệnh này bằng những đơn thuốc và những bài tập vật lý trị liệu mà tôi đưa ra, còn lại phụ thuộc hoàn toàn vào ý chí và nghị lực của anh. Đặc biệt, trong những ngày tới đây, anh không thể tiếp tục làm việc, vì nó sẽ ảnh hưởng nhiều tới não bộ nên tôi khuyên trong nửa tháng này, anh nên nghỉ ngơi cho khỏe."

    Vì là người trong nghề nên Luke có vẻ bình tĩnh hơn cả. Sau khi ông ta dặn dò tôi đủ thứ, cuối cùng ông ta mới chào tạm biệt chúng tôi và rời khỏi căn phòng. Người đàn bà kia cũng không theo ông ta xuống lầu để đưa tiễn. Cô ta nhìn tôi, rất lâu, rất lâu.

    Đôi môi đã bị cô ta cắn chặt tới chảy cả máu, nhưng cô ta không buồn lau đi. Sắc mặt cô ta nhợt nhạt đi trông thấy, tôi còn cảm giác cô ta như đã già đi thêm mấy tuổi vì tôi.

    Không biết từ lúc nào, một giọt nước mắt vô tình lăn dài trên má cô ta. Một giọt, rồi hại giọt, rồi bốn giọt. Một dòng nước mắt tuôn rơi. Cô ta tiến tới chỗ tôi nằm, ôm chầm lấy tôi, nước mắt giàn giụa thấm ướt vai áo tôi.

    "Em xin lỗi. Đáng ra em không nên nặng lời với anh như thế. Nếu biết.. nếu biết anh thật sự thành ra như thế này, em.. em" - Chưa nói được hết câu nhưng dòng cảm xúc đã nhấn chìm lời nói của cô ta.

    Tôi đờ người ra. Nhìn người đàn bà trong lòng mình, không hiểu sao một cảm giác thân quen đến lạ lùng xâm chiếm tâm hồn tôi. Nó như mách bảo tôi đây là người có mối quan hệ rất sâu sắc.

    Chỉ là, sẽ còn rất lâu tôi mới nhận ra được cô ấy là ai.

    Giờ đây, tôi cũng chẳng biết làm gì khác ngoài dang rộng vòng tay và an ủi cô ta.

    Cô ta khóc rất lâu trong lòng tôi. Mỗi tiếng thút thít cất lên như một nhát dao xuyên thẳng vào trái tim nhỏ bé của tôi. Vừa khóc, cô ta vừa đấm thình thịch vào ngực tôi, miệng không ngừng thốt lên "Tại sao?" đầy đau đớn. Nhưng cả tôi và cô ta đều biết rõ, sẽ không ai có thể trả lời câu hỏi này, ngoài chính bản thân tôi.

    Hơn ba mươi phút đồng hồ sau đó, cô ta đã thôi khóc. Tôi cũng thả lỏng vòng tay của mình ra, ngắm kĩ người phụ nữ trong lòng mình.

    Phải nói thật, cô ta sở hữu một khuôn mặt rất động lòng người. Từ đôi mắt bồ câu, sống mũi thanh cao, cho đến khuôn miệng hình trái tim, tất cả như một tác phẩm sống của một danh họa nổi tiếng nào đó. Đôi gò má ửng hồng lên vì nước mắt khiến cho khuôn mặt của cô ta càng thêm kiều diễm, thanh tao, cảm giác không chút bụi trần vương vấn.

    Có lẽ nào cảm giác của tôi lại sai?

    "Cô tên gì?" – Tôi bần thần hỏi khi tầm mắt vẫn còn đặt trên người ả ta.

    "Em tên là Rose. Rose Foster." – Cô ta ngượng ngùng đáp.

    "Rose! Một cái tên thật đẹp. Đẹp như chính con người em vậy!" – Lời nói của tôi khiến cô ta xấu hổ, đưa cái đầu nhỏ nhắn rúc vào lồng ngực tôi.

    "Vậy còn tôi. Tôi tên gì?"

    "Anh là Dennis Foster."

    "Cô là vợ tôi? Còn đây là nhà của chúng ta? Và đây nữa, căn phòng của chúng ta?"

    "Đúng rồi, anh yêu ạ." – Cô ta dần dần lấy lại dáng vẻ thục nữ, nhu mì, giọng nói cũng dịu dàng hơn trước biết bao nhiêu lần.

    "Nhà tôi.. thật sự nó là một căn biệt thự ư? Với khu vườn xinh xắn trước nhà kia nữa, cũng là của tôi?"

    "Anh nói đúng tất rồi đó, anh yêu!" – Cô ta phì cười trước cái điệu bộ trẻ con đáng yêu của tôi. Cô ta chỉ thiếu điều không nhịn được mà muốn nhéo má tôi.

    "Vậy.. nghề nghiệp của tôi là gì? Còn nữa?"

    Còn rất nhiều câu hỏi mà tôi cần lời giải đáp. Nhưng Rose đã lập tức đưa một ngón tay lên miệng tôi, miệng thì thầm

    "Anh yêu à, bác sĩ Luke có dặn mỗi ngày anh chỉ được biết một ít chuyện thôi. Ông ấy không muốn anh phải ghi nhớ quá nhiều vì điều đó sẽ gây ảnh hưởng xấu tới quá trình trị bệnh sau này. Vì Chúa, em chỉ ước gì chuyện này chưa từng xảy ra!"

    "Cũng trễ rồi! Ngủ sớm đi anh. Sáng mai chúng ta sẽ tiếp tục, được chứ?" – Nói rồi, cô ta giật dây tắt phụp cái đèn ngủ trên đầu chúng tôi.

    Rose nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nhưng tôi thì không. Cái cảm giác không thể nhớ được bất cứ thứ gì khiến tôi đau khổ không thôi. Mới có một ngày mà nó đã hành hạ, dày vò tôi đến mức này. Liệu tôi còn có thể kiên trì được tới ngày tôi nhớ lại tất cả mọi thứ hay không?
     
  8. Mạnh Thăng

    Bài viết:
    8,589
    Chương 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đồng hồ cúc cu trên tường điểm 11 giờ. Tiếng chim họa mi hót ngoài cửa sổ đánh thức tôi dậy sau một giấc ngủ dài. Những suy nghĩ về chuyện xảy ra khiến tôi mất ngủ cả đêm.

    Với tay lấy chiếc điện thoại bỏ dưới gối, tôi thấy rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ gửi tới. Trên đó là những cái tên mà tôi không tài nào nhớ nổi.

    Thật kì lạ cho một người đã mất trí nhớ như tôi khi còn nhớ tới việc mình có một chiếc điện thoại di động bên người.

    Trong số những cái tên đó, tôi khá ấn tượng với cái tên Mike Douglas. Một phần vì tên anh ta chiếm hơn một nửa tin nhắn chờ, phần nữa cái tên này nghe khá giống với người mà Rose đã đề cập.

    "Liệu có phải anh ta là người đã cứu mình không nhỉ?" – Tôi lẩm bẩm – "Dù thế nào cũng phải trả ơn cho anh ta mới được."

    Tôi mở tin nhắn gần nhất mà anh ta nhắn cho tôi.

    Nội dung ghi: "Anh đã đỡ chưa? Nếu rồi hãy gọi lại cho em. Chúng ta còn công việc phải bàn!"

    Công việc ư? Đến giờ tôi còn chưa biết rõ thân thế của mình, làm sao có thể bàn việc với anh ta được chứ. Tôi lắc đầu cười khổ, rồi quyết định vùng dậy khỏi giường bước xuống nhà.

    Mở cửa phòng ra, tôi phải ngây người một lúc lâu trước những gì mình đang chứng kiến. Quả thật, đây đúng là một căn biệt thự đáng sống nhất. Căn nhà lấy màu trắng sữa làm chủ đạo, đem lại cảm giác sang trọng và thoát tục cho người nhìn. Bước xuống từng bậc thang, tôi ngỡ ngàng trước từng đường nét chạm trổ tinh vi lên tay vịn.

    Xuống đến lầu trệt, một cơn gió thoảng thổi vào mang theo mùi hương của những bông hoa trong vườn đem lại cảm giác thật dễ chịu. Cứ mỗi bước đi, tôi lại phải dừng lại một chút để chiêm ngưỡng từng thứ trong căn nhà.

    Ngay lúc này, mùi thức ăn thơm phức xộc vào mũi khiến bụng tôi kêu réo lên. Thế là, tôi quyết định để dành chuyến tham quan cho buổi chiều, dù sao thì "có thực mới vực được đạo".

    Đặt chân vào phòng bếp, mùi thơm tỏa ra ngày càng quyến rũ. Căn bếp được trang trí rất ấm cúng, ánh sáng chiếu vào cũng không quá gắt, vừa đủ để tạo điểm sáng. Trên bàn đang được bày rất nhiều món ăn cao lương mĩ vị, từ gà quay, tôm hùm, hào nướng cho đến gỏi tiến vua, món nào trông cũng hấp dẫn và mọng nước.

    Ở khu vực nấu nướng, một người phụ nữ xinh đẹp đang cầm đôi đũa đảo qua đảo lại món gì đó trên bếp. Công nhận ngay cả lúc nấu nướng, Rose vẫn có thể trở nên mê người như vậy. Chiếc tạp dề trắng toát ôm sát lấy vòng eo nhỏ nhắn, mái tóc đen dài buông xõa. Chỉ là cái nhìn từ sau lưng đã khiến cho người khác không nhịn được mà tiến lên phía trước vòng tay ôm lấy cô.

    Và đó chính xác là điều tôi đã làm.

    "Vợ mình mà." – Tôi nghĩ thầm, rồi rón rén kiễng chân đi về phía cô ấy, nhẹ nhàng luồn hai cánh tay ôm Rose vào lòng. Cô ấy có vẻ hơi giật mình, nhưng khi nhận ra người đằng sau là ai thì thả lỏng hết tâm tình, cô cũng quay lại nũng nịu trước mặt tôi.

    "Anh yêu dậy rồi à? Chắc anh đói lắm rồi đúng không? Ngồi vào bàn chờ em chút nhé. Em xong ngay đây."

    "Tự nhiên anh muốn ôm em thế này mãi cơ" – Tôi cọ cọ vành miệng lên tai Rose.

    "Anh này!" – Rose ngượng ngừng đẩy tôi ra. – "Anh còn làm thế thì đến cả cơm cũng không có để ăn đâu."

    "Anh biết rồi." – Tôi luyến tiếc buông tay ra, rồi kéo ghế xuống ngồi chờ cô ấy.

    "Nhà cao, cửa rộng, vợ cũng đẹp, có lẽ trước đó mình là một người hạnh phúc nhỉ?" – Tôi tự hỏi bản thân, rồi không nén nổi tò mò quay sang người vợ của mình.

    "Em à, trước đây anh làm nghề gì vậy?"

    "Anh ấy à!" – Nói đến vấn đề này, đôi mắt cô ta ánh lên vẻ tự hào, nịnh nọt nói – "Là giảm đốc công ty bất động sản lớn nhất bang New Mexico này. Kẻ trên người dưới ai cũng tôn trọng và kính mến anh hết. Một người chồng tuyệt vời như anh sao em có thể không yêu thương được chứ, dù anh không mấy đẹp trai."

    "Vậy em yêu anh vì tiền à?" – Bất giác câu nói của cô ta khiến tôi chột dạ.

    "Nào có chứ! Em yêu anh vì con người, vì tính cách của anh. Thật ra đối với em anh trông rất là ưa nhìn." – Rose phì cười trước ý nghĩ của tôi.

    Mặc dù câu trả lời khiến tôi hài lòng, biểu cảm của cô ta dường như không được tự nhiên cho lắm. Có lẽ nào đây là ảnh hưởng từ căn bệnh mất trí nhớ, khiến tôi sinh nghi với những gì diễn ra quanh mình?

    Hiện tại, tôi cũng chả bận tâm nhiều, dù sao mình là người cần được chăm sóc. Vả lại, nhỡ đâu đây chỉ là ảo giác!

    Tôi quyết định buông bỏ cái suy nghĩ vớ vẩn kia ra khỏi đầu, bắt đầu cầm con dao lên, chuẩn bị ăn thì một giọng nói lí nhí bất ngờ vang lên từ phòng khách.

    "Ba mẹ ơi, con về rồi này!"
     
  9. Mạnh Thăng

    Bài viết:
    8,589
    Chương 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đồng hồ cúc cu trên tường điểm 11 giờ. Tiếng chim họa mi hót ngoài cửa sổ đánh thức tôi dậy sau một giấc ngủ dài. Những suy nghĩ về chuyện xảy ra khiến tôi mất ngủ cả đêm.

    Với tay lấy chiếc điện thoại bỏ dưới gối, tôi thấy rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ gửi tới. Trên đó là những cái tên mà tôi không tài nào nhớ nổi.

    Thật kì lạ cho một người đã mất trí nhớ như tôi khi còn nhớ tới việc mình có một chiếc điện thoại di động bên người.

    Trong số những cái tên đó, tôi khá ấn tượng với cái tên Mike Douglas. Một phần vì tên anh ta chiếm hơn một nửa tin nhắn chờ, phần nữa cái tên này nghe khá giống với người mà Rose đã đề cập.

    "Liệu có phải anh ta là người đã cứu mình không nhỉ?" – Tôi lẩm bẩm – "Dù thế nào cũng phải trả ơn cho anh ta mới được."

    Tôi mở tin nhắn gần nhất mà anh ta nhắn cho tôi.

    Nội dung ghi: "Anh đã đỡ chưa? Nếu rồi hãy gọi lại cho em. Chúng ta còn công việc phải bàn!"

    Công việc ư? Đến giờ tôi còn chưa biết rõ thân thế của mình, làm sao có thể bàn việc với anh ta được chứ. Tôi lắc đầu cười khổ, rồi quyết định vùng dậy khỏi giường bước xuống nhà.

    Mở cửa phòng ra, tôi phải ngây người một lúc lâu trước những gì mình đang chứng kiến. Quả thật, đây đúng là một căn biệt thự đáng sống nhất. Căn nhà lấy màu trắng sữa làm chủ đạo, đem lại cảm giác sang trọng và thoát tục cho người nhìn. Bước xuống từng bậc thang, tôi ngỡ ngàng trước từng đường nét chạm trổ tinh vi lên tay vịn.

    Xuống đến lầu trệt, một cơn gió thoảng thổi vào mang theo mùi hương của những bông hoa trong vườn đem lại cảm giác thật dễ chịu. Cứ mỗi bước đi, tôi lại phải dừng lại một chút để chiêm ngưỡng từng thứ trong căn nhà.

    Ngay lúc này, mùi thức ăn thơm phức xộc vào mũi khiến bụng tôi kêu réo lên. Thế là, tôi quyết định để dành chuyến tham quan cho buổi chiều, dù sao thì "có thực mới vực được đạo".

    Đặt chân vào phòng bếp, mùi thơm tỏa ra ngày càng quyến rũ. Căn bếp được trang trí rất ấm cúng, ánh sáng chiếu vào cũng không quá gắt, vừa đủ để tạo điểm sáng. Trên bàn đang được bày rất nhiều món ăn cao lương mĩ vị, từ gà quay, tôm hùm, hào nướng cho đến gỏi tiến vua, món nào trông cũng hấp dẫn và mọng nước.

    Ở khu vực nấu nướng, một người phụ nữ xinh đẹp đang cầm đôi đũa đảo qua đảo lại món gì đó trên bếp. Công nhận ngay cả lúc nấu nướng, Rose vẫn có thể trở nên mê người như vậy. Chiếc tạp dề trắng toát ôm sát lấy vòng eo nhỏ nhắn, mái tóc đen dài buông xõa. Chỉ là cái nhìn từ sau lưng đã khiến cho người khác không nhịn được mà tiến lên phía trước vòng tay ôm lấy cô.

    Và đó chính xác là điều tôi đã làm.

    "Vợ mình mà." – Tôi nghĩ thầm, rồi rón rén kiễng chân đi về phía cô ấy, nhẹ nhàng luồn hai cánh tay ôm Rose vào lòng. Cô ấy có vẻ hơi giật mình, nhưng khi nhận ra người đằng sau là ai thì thả lỏng hết tâm tình, cô cũng quay lại nũng nịu trước mặt tôi.

    "Anh yêu dậy rồi à? Chắc anh đói lắm rồi đúng không? Ngồi vào bàn chờ em chút nhé. Em xong ngay đây."

    "Tự nhiên anh muốn ôm em thế này mãi cơ" – Tôi cọ cọ vành miệng lên tai Rose.

    "Anh này!" – Rose ngượng ngừng đẩy tôi ra. – "Anh còn làm thế thì đến cả cơm cũng không có để ăn đâu."

    "Anh biết rồi." – Tôi luyến tiếc buông tay ra, rồi kéo ghế xuống ngồi chờ cô ấy.

    "Nhà cao, cửa rộng, vợ cũng đẹp, có lẽ trước đó mình là một người hạnh phúc nhỉ?" – Tôi tự hỏi bản thân, rồi không nén nổi tò mò quay sang người vợ của mình.

    "Em à, trước đây anh làm nghề gì vậy?"

    "Anh ấy à!" – Nói đến vấn đề này, đôi mắt cô ta ánh lên vẻ tự hào, nịnh nọt nói – "Là giảm đốc công ty bất động sản lớn nhất bang New Mexico này. Kẻ trên người dưới ai cũng tôn trọng và kính mến anh hết. Một người chồng tuyệt vời như anh sao em có thể không yêu thương được chứ, dù anh không mấy đẹp trai."

    "Vậy em yêu anh vì tiền à?" – Bất giác câu nói của cô ta khiến tôi chột dạ.

    "Nào có chứ! Em yêu anh vì con người, vì tính cách của anh. Thật ra đối với em anh trông rất là ưa nhìn." – Rose phì cười trước ý nghĩ của tôi.

    Mặc dù câu trả lời khiến tôi hài lòng, biểu cảm của cô ta dường như không được tự nhiên cho lắm. Có lẽ nào đây là ảnh hưởng từ căn bệnh mất trí nhớ, khiến tôi sinh nghi với những gì diễn ra quanh mình?

    Hiện tại, tôi cũng chả bận tâm nhiều, dù sao mình là người cần được chăm sóc. Vả lại, nhỡ đâu đây chỉ là ảo giác!

    Tôi quyết định buông bỏ cái suy nghĩ vớ vẩn kia ra khỏi đầu, bắt đầu cầm con dao lên, chuẩn bị ăn thì một giọng nói lí nhí bất ngờ vang lên từ phòng khách.

    "Ba mẹ ơi, con về rồi này!"

    Con dao bạc trên tay tôi đột ngột trượt khỏi tầm tay, rơi xuống mặt bàn vang lên tiếng keng thanh thúy. Tôi giật mình, quay lưng về hướng có tiếng nói phát ra.

    Tiếng chân chạy lạch bạch ngày càng gần. Dần dần, một đứa bé đáng yêu hiện ra trước mắt tôi. Đó là một cô bé khoảng chừng 4 tuổi, với hai bím tóc dài được thắt lại và nước da trắng như trứng gà bóc. Ở đứa bé ấy toát lên vẻ hồn nhiên, ngây thơ không dễ gì có được. Đặc biệt, khi nhìn vào đôi mắt cô bé, người ta dễ tìm thấy sự thanh thản trong tâm hồn.

    Tôi cảm nhận được điều đó ngay từ giây phút tiếp xúc với đứa trẻ. Mặc trên người bộ váy công chúa màu xanh biển, đứa bé ung dung lắc lư hai bím tóc chạy thẳng về phía tôi. Không nói một lời, cô bé trèo lên đùi tôi chễm chệ ngồi, sau khi chào "mẹ" một tiếng, cô bé quay sang tôi, nhõng nhẽo

    "Ba! Ba có mua đồ chơi gì cho con không?"

    "Đồ chơi ư?" – Tôi cười khổ trong lòng – "Mình còn không nhớ ra được con bé là ai, sao mình có thể nhớ đến lời hứa mua đồ chơi gì đó chứ!"

    "Ba con có mua cho con đó! Lát nữa con lên mà chơi! Giờ thì mau đi rửa tay để còn ăn cơm nữa." – Rose lên tiếng giải vây cho tôi.

    "Cảm ơn em." – Chờ đến khi đứa bé ấy ra sau nhà rửa tay, tôi vội nói.

    "Con bé còn quá nhỏ, anh hãy cùng em giữ kín chuyện này, đừng để nó biết." – Rose quay lưng lại, dùng ánh mắt như cầu xin tôi đừng nói ra sự thật.

    "Tất nhiên rồi! Dù sao anh cũng không muốn làm tổn thương một đứa trẻ" – Tôi vội cười, rồi chợt nhớ ra chuyện quan trọng, tôi lại hỏi Rose – "Em này, đó là con của chúng mình à?"

    Rose có vẻ không vui lắm khi nghe câu hỏi này nên chỉ cho tôi một chữ "ừm" đơn giản.

    "Tên con bé là gì vậy?"

    "Juliet." – Lại một câu trả lời cụt ngủn.

    Tôi ra vẻ gật gù như đã hiểu. Thực chất, tôi không thể nhớ ra được bất cứ thứ gì khác ngoài sự tồn tại của bản thân. Càng nghĩ, tôi lại càng chán ghét bản thân mình. Lẽ nào trong quá khứ, tôi đã làm sai chuyện gì để giờ đây, tôi lại phải trả một cái giá đắt thế này?

    Trong suốt bữa ăn, Juliet và Rose trò chuyện với nhau rất vui vẻ, còn tôi thì chẳng ăn được mấy vì mải đuổi theo những suy nghĩ tiêu cực.

    "Ba đang nghĩ gì vậy?" – Juliet đột ngột chú ý tới tôi, hỏi với cái giọng non nớt – "Sao ba ăn ít thế?"

    "Đồ ăn không ngon à?" – Rose nhíu cặp mày lại khi thấy tôi vô tâm với bữa ăn thịnh soạn trên bàn.

    "Đâu có! Tại mẹ con nấu ngon quá nên ba ăn chậm để cảm nhận hương vị đấy chứ!" – Tôi cười xòa cho qua chuyện. Không ngờ một đứa trẻ mới bốn tuổi mà đã hiểu chuyện đến mức này. Trẻ con bây giờ lớn nhanh thật!

    Cô bé cũng không hỏi gì nữa. Bất ngờ, cô bé đứng dậy, cầm đôi đũa gắp nguyên con tôm hùm đã được bóc vỏ để vào bát tôi.

    "Ba mau ăn đi. Con thấy ba có vẻ xanh xao đấy!" – Cô bé bập bẹ nói.

    "Cảm.. cảm ơn con." – Cảm động trước hành động của cô bé con, tôi cắt đứt luôn dòng suy nghĩ, ngay lập tức ăn lấy ăn để để chứng minh thành ý của mình đối với con bé.

    Tôi không ngờ mình lại có một đứa con ngoan ngoãn, hiếu thảo như thế. Mới có bốn tuổi mà nó đã suy nghĩ như người lớn. Chỉ là, khi nhìn Rose, rồi quay sang Juliet, một cảm giác rất lạ cứ nhói lên trong lòng. Tôi không diễn tả được chúng là gì. Có lẽ tôi sẽ biết được câu trả lời ngay khi tôi lấy lại trí nhớ mà thôi.

    Ba người chúng tôi tiếp tục bữa ăn của mình. Khi thức ăn trên bàn dần hết, lúc này, tiếng chuông ngoài cửa bất thình lình vang lên.
     
  10. Mạnh Thăng

    Bài viết:
    8,589
    Chương 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiếng chuông cửa phá tan bầu không khí vui vẻ một nhà ba người chúng tôi. Tôi chuẩn bị đứng dậy ra mở cửa thì một cái bóng bước ra khỏi chỗ ngồi nhanh hơn tôi.

    "Để em đi mở cho! Anh cứ tiếp tục bữa ăn của mình đi." – Rose không đợi tôi hỏi lại, nhanh chóng chạy vù ra ngoài.

    "Sao cô ấy lại có thái độ như vậy nhỉ?" – Nhìn theo bóng dáng của Rose, nghi vấn trong lòng tôi ngày càng nhiều. – "Lẽ nào cô ấy biết người ngoài đó là ai?"

    Một lần nữa, sự tò mò dâng lên đến đỉnh điểm. Tôi quyết định phải xem cho rõ là ai, là ai mà có thể khiến vợ tôi thay đổi thái độ như vậy.

    Chưa kịp rời khỏi chỗ, cô ấy đã quay trở lại, theo sau cô là một người đàn ông xa lạ. Đó là một người đàn ông tầm 30 tuổi, với khuôn mặt rất ư là đẹp trai. Phần mái của tóc xõa ra trước trán trông rất hợp với phong cách trẻ trung, năng động của anh ta. Chắc hẳn thường xuyên tập thể hình nên anh ta mới có được thân hình săn chắc như vậy. Nước da ngăm đen, cùng đôi mắt xám đầy mê hoặc càng làm nổi bật ngoại hình của anh ta.

    Anh ta diện một chiếc áo sơ mi trắng với cái quần tây màu đen giản dị, nhìn từ xa tôi còn tưởng anh ta là một cậu học trò điển trai ở tuổi mới lớn.

    "Cháu chào chú!" – Juliet nhìn thấy người đến, cười toe toét chào.

    "Chào cháu, Juliet!" Người đàn ông ấy đáp lại, rồi tiến đến tặng cho cô bé một cái xoa đầu.

    Sau đó, anh ta chuyển tầm mắt về phía tôi đang ngồi, cúi đầu cung kính chào. – "Em chào sếp."

    "Sếp" – Tôi bất ngờ trước lời chào của cậu ta – "Ai là sếp của cậu? Còn nữa, cậu là ai?"

    "Ơ hay, hôm nay đâu phải ngày cá tháng tư đâu mà sếp cứ đùa em thế nhỉ?" – Anh ta phì cười khi nghe tôi bối rối chất vấn. – "Sếp là sếp của em cơ mà?"

    "Tôi không đùa cậu!" – Tôi nghiêm túc đáp. – "Tôi hỏi cậu một lần nữa, cậu là ai?"

    "Ơ.. sếp.. sếp."

    Anh ta ú ớ nói không nên lời. Bỗng chốc, Rose ngoắt tay về phía anh ta, tỏ ý bảo hắn đi cùng cô. Anh ta nhìn tôi một lần nữa rồi quay người đi theo Rose.

    Hai người thì thầm với nhau rất lâu ở sau nhà. Tôi không cần đi theo cũng đoán được Rose nói gì với anh ta. Chỉ là, tôi chưa quen được với ánh mắt mà tất cả mọi người dành cho tôi từ khi biết tôi mắc căn bệnh này.

    Mười lăm phút sau, cả hai người quay trở lại phòng ăn. Rose vẫn giữ nguyên vẻ mặt điềm đạm như khi rời đi, nhưng sắc thái của người đàn ông kia đã có sự thay đổi. Anh ta cho tôi một cái nhìn đầy ái ngại, nhiều hơn là sự thương xót cùng thông cảm, miệng liên tục mấp máy không biết nên bắt đầu từ đâu.

    Đối diện với ánh mắt ấy, một sự chán ghét mơ hồ dâng lên trong lòng. Chết tiệt, đều tại căn bệnh đáng ghét này! Vì nó mà tôi phải nhận những ánh mắt xót xa, thương cảm, và đó là điều tôi không hề mong muốn.

    Tôi cố lờ đi cái thứ cảm xúc mập mờ kia, không buồn cho cậu ta một cái nhìn, lạnh giọng nói.

    "Cậu biết nên làm gì rồi đấy!"

    "Dạ.. em.. em.." – Rõ ràng cậu ta vẫn chưa hết sốc sau những gì Rose đã thuật lại, cứ đứng đực ra đó "em, em" nửa ngày trời.

    "Tôi không có thời gian chơi trò đoán chữ với cậu" – Cậu ta khiến tôi mất dần sự kiên nhẫn vốn có.

    "Dạ, thua sếp. Em là Mike Douglas, phó giảm đốc của công ty bất động sản Enlightment. Còn sếp chính là tổng giảm đốc của công ty." – Cậu ta nói một hơi không ngừng, trán đã sớm túa ra những giọt mồ hôi vì sợ.

    "Thì ra cậu là người đã gửi rất nhiều tin nhắn cho tôi hai ngày qua, đúng chứ!" – Nghe được cái tên quen thuộc mà tôi đang tìm kiếm, ngay phút chốc tôi ngoảnh đầu lên nhìn cậu ta.

    "Dạ vâng. Đúng đó sếp. Là em" – Cậu ta hí hửng đáp.

    Tôi gật đầu. Tuy nhiên, một ý nghĩ mơ hồ lóe lên trong đầu. Chưa kịp nghĩ, tôi bất giác buột miệng.

    "Vậy.. người cứu tôi đêm hai hôm trước, cũng là cậu?"
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng một 2019
  11. Mạnh Thăng

    Bài viết:
    8,589
    Chương 9

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đúng là anh ấy." – Ngoài sự mong đợi của tôi, Rose đáp thay anh ta, biểu cảm trên mặt cô ấy cũng đã có sự thay đổi nhẹ khi nhắc về ân nhân cứu mạng tôi, dường như là cảm kích. – "Anh thật may mắn khi có một anh chàng cấp dưới tốt bụng như vậy!"

    "Lúc anh đến giải vây cho tôi là mấy giờ?" – Một sự khó hiểu đang bủa vây trong tôi.

    "Theo như em nhớ là.. là vào khoảng 11h30." – Cậu ta cung kính trả lời câu hỏi của tôi.

    "Vậy.. làm sao cậu lại có mặt ở đó kịp thời để cứu tôi chứ!" – Đây chính là miếng ghép còn thiếu của bức tranh mà tôi vẫn đang tìm kiếm.

    "Ngày hôm đó, công ty chúng ta có tiệc xã giao." – Cậu ta chìm vào hồi tưởng, thuật lại – Khi tiệc tàn, mọi người đường ai nấy về. Em đang đi được giữa chừng, sực nhớ ra khi sếp về, hai tên vệ sĩ cũng không có ở bên cạnh sếp. Thế là, em cho xe quay lại. "

    " Rồi sao nữa. "– Tôi hối thúc cậu ta kể nốt câu chuyện.

    " Đúng như em dự đoán, khi em đến nơi, sếp bị bọn giang hồ chặn xe, bản thân thì bị đánh cho tơi tả. Cũng may em có học võ từ nhỏ nên mới có thể giúp anh thoát khỏi bọn chúng, dù rằng chiếc xe đã bị lấy đi. Vậy mà cuối cùng, anh vẫn không thoát khỏi kiếp nạn này! "– Nói tới đây, cậu ta nghẹn ngào không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.

    " Mà kể cũng lạ thật, trước đây anh có từng đắc tội với vị nào trong xã hội đen không? "– Rose bất ngờ bẻ lái câu chuyện về hướng tôi.

    " Tôi nói với em bao nhiêu lần rồi, em đừng cố tình chọc vào nỗi đau của anh có được không? "– Tôi gắt gỏng thét lên với cô ta.

    " Ba! Ba đừng la mẹ mà, có được không ba? "– Juliet bị thái độ của tôi làm cho hoảng sợ, cô bé tiến tới kéo kéo cánh tay tôi tỏ ý bảo tôi hả giận.

    " Con gái ngoan. Ba xin lỗi! Đã để con phải nghe những lời không hay rồi. "– Tôi vội dịu giọng, ôm chặt cô bé vào lòng, nhưng vẫn không có ý định nhún nhường với cô ta.

    " Em nói cái gì sai sao? "– Cô ta trả treo cãi lại lời tôi, giờ đây cô ta không còn để tôi trong mắt. –" Còn nữa, anh giương đôi mắt ếch lên mà xem hai thằng vệ sĩ ngu ngốc của anh đâu rồi. Cho nhiều tiền như thế mà ngay cả mạng của ông chủ cũng không bảo vệ được, đúng là đồ ăn hại mà. "

    " Cô im đi. "– Tôi hét lên như một thằng điên mất kiểm soát, đứng dậy đẩy ngã cái ghế sau lưng.

    " Hừ! Còn nữa.. "

    Nhưng tôi đâu còn nghe được lời cô ta nói chứ. Đầu tôi bắt đầu nhức lên vì những cú co giật không ngừng. Tôi ôm lấy đầu. Ngước lên trần nhà, một lần nữa tôi lại chìm vào hoảng loạn khi thấy nó cứ xoay mòng mòng không ngớt. Mọi thứ trước mắt tôi lại nhòe đi một lần nữa.

    Tôi lảo đảo cố đứng vững, nhưng cơ thể dần mất đi sự khống chế. Tay chân bắt đầu loạng quạng, chén bát trên bàn bị động tác mơ hồ của tôi hất đổ xuống mặt đất. Tiếng vỡ vụn của mấy cái chén sứ tiếp xúc với nền nhà vang lên không ngừng, từng cái như đâm thêm một nhát dao chí mạng vào từng con người đang đứng trong căn phòng này.

    " Anh.. anh.. "– Rose càng tức điên trước hành động vô thức của tôi, cô ta nghiễm nhiên xem đó là sự trút giận của tôi. Không nói một lời nào, cô ta quay lưng bỏ đi mặc cho tôi chống chọi với cơn đau.

    " Ba! Ba làm sao thế? "– Juliet sợ xanh mặt, cô bé vừa òa khóc vừa cố gắng đỡ tôi dậy –" Ba đừng làm con sợ mà. "

    " Sếp! Anh cẩn thận."– Mike cũng hoảng hốt trước sự chuyển biến bất ngờ này, cậu ta nhanh chóng lôi điện thoại ra ấn một dãy số.

    Mặc dù tôi đã được con bé đỡ dậy, nhưng làm sao một đứa trẻ bốn tuổi có thể hoàn toàn làm được điều đó trước một người lớn đang mất đi ý thức chứ!

    Tôi thấy cả thân thể khuỵu dần theo thời gian. Trong lúc mất đi ý thức, cánh tay tôi vô tình gạt phắt tay Juliet, đẩy con bé ra xa.

    Và rồi..

    Đất trời tối sầm lại.

    Sức nặng cơ thể dần biến mất.

    Tôi đổ gục xuống sàn.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...