[Edit] Đại Thúc, Nhẹ Nhàng Hôn! - Vô Tẫn Tương Tư

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Nhan Thiên Phi, 29 Tháng mười hai 2018.

  1. Nhan Thiên Phi

    Bài viết:
    0
    Đại Thúc, nhẹ nhàng hôn!

    Tác giả: Vô Tẫn Tương Tư

    Thể loại: Ngôn tình

    Editor: Nhan Thiên Phi​

    [​IMG]

    "Tiểu khả ái, sinh một đứa con cho ta!" Đêm khuya, lão công yêu sinh lí đột nhiên ôm nàng vào trong ngực.

    Nàng sợ hết hồn, "Thúc.. Không phải là không được sao?"

    Hôm sau, nàng khóc không ra nước mắt, là ai nói hắn hỏng rồi?

    Cha mẹ trọng nam khinh nữ, đem cơ hội duy nhất cho đứa em trai thua kém.

    Để đủ tiền học phí học Đại Học, Diệp Phồn Tinh đem mình gả cho nam nhân ngồi trên xe lăn đó.

    Hắn gọi nàng tiểu khả ái, dạy nàng đàn dương cầm, tặng hoa cho nàng, sủng nàng thành nữ nhân hạnh phúc nhất trên thế giới. Cũng chỉ có một cái điều kiện, "Không thể bỏ rơi ta."

    Đồng học đều nói, Diệp Phồn Tinh vì tiền đem mình gả cho tàn phế, hắn phong độ nhanh nhẹn xuất hiện ở họp lớp, như tát vào mặt bọn họ..
     
    Last edited by a moderator: 15 Tháng hai 2019
  2. Đăng ký Binance
  3. Nhan Thiên Phi

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Cha mẹ trọng nam khinh nữ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    E ditor: Nhan Thiên Phi

    Thành Phố Giang Châu mùa hè rất nóng, giống như lò lửa vậy.

    Diệp Phồn Tinh đầu đầy mồ hôi về tới cửa nhà, liền nghe thấy em trai Diệp Tử Thần kháng nghị, "Con không muốn đi học!"

    Diệp mẫu âm thanh vô cùng nghiêm túc, "Con nhất định phải đi học! Con là con trai duy nhất của nhà chúng ta, nếu như con không đi học, sau đó chờ ta và cha con già rồi, biết dựa vào ai?"

    "Chị không phải học rất giỏi sao? Mẹ cho chị học là được rồi." Mục tiêu của Diệp Tử Thần, là trở thành một Game thủ ưu tú, ngay từ một năm trước, tâm tư của hắn cũng đã không ở trên việc học rồi.

    Hắn nghĩ, chỉ cần tốt nghiệp lớp mười hai, chính hắn liền có thể nghỉ học, làm chuyện mình thích, không nghĩ tới, mới vừa nói ra, liền bị cha mẹ phản đối kịch liệt.

    "Chị con là một cái nữ nhân, học nhiều hơn nữa cũng chỉ có thể gả tới nhà khác."

    "Cho nên mẹ liền ép con làm chuyện con không muốn làm?" Diệp Tử Thần liếc mẹ hắn, "Tiền lương của mẹ cùng ba, có thể cho cả hai người chúng con lên đại học sao?"

    Cha mẹ cũng không có ổn định công tác, mẹ bây giờ đi làm cho một quán lẩu, cha chính là làm ở trên công trường, một năm có một nửa thời gian, đều là ở nhà nhàn rỗi.

    Trong nhà thật vất vả tiết kiệm được hơn hai mươi ngàn, cũng chỉ đủ một người lên đại học.

    Diệp Tử Thần chính là nhìn trúng cơ hội này, mới nói với cha mẹ cho hắn nghỉ học.

    Diệp mẫu nói: "Ta và cha con cũng là vì tốt cho con, con nói con suốt ngày chơi game có thể có tiền đồ gì? Trường dạy nghề này, mặc dù không phải là Trọng điểm Đại học, nhưng chỉ cần con vào trong, học thật tốt, học một chút kỹ thuật, sau đó tìm một công việc ổn định, không khó."

    "Còn chị thì sao?"

    Diệp Tử Thần nhìn mẹ, "Con đi học, chị nghỉ hả?"

    "Chị con sao? Nó năm nay hai mươi tuổi rồi, ta và cha con mai mối cho nó một cuộc hôn sự, nhà kia thật có tiền, còn có hẳn hai căn nhà!"

    Diệp Tử Thần hỏi: "Mẹ muốn đem chị đi lập gia đình? Chuyện này chị biết không?"

    "Tạm thời còn không có nói với nó. Nhưng là nó sẽ đáp ứng!"

    Diệp Phồn Tinh đứng ở ngoài cửa, không dám tin tưởng nãy giờ mình nghe được.

    Mẹ lại muốn đem cô đi lập gia đình?

    Làm ơn, cô nơi nào hai mươi tuổi?

    Rõ ràng cô so với Diệp Tử Thần chỉ lớn một tuổi.

    Năm nay cô mới được mười chín tuổi, lúc trước vì kế hoạch hóa gia đình có quy định, phải đợi con gái tròn bốn tuổi như vậy mới có thể sinh đứa thứ hai, nhưng cha mẹ vì không muốn bị phạt tiền, liền đặc biệt đem tuổi của cô khai lớn hơn hai tuổi, như vậy cô mới có thể cùng Diệp Tử Thần kéo ra tuổi chênh lệch.

    Nhưng cô nơi nào nghĩ đến, cha mẹ lại vì vậy, muốn đem cô gả ra ngoài?

    Hai căn nhà?

    Nguyên lai, tương lai của cô, trong mắt cha mẹ, còn không bằng hai căn nhà?

    Ở trong mắt bọn họ, cho Tử Thần đi học mới là chính.

    Còn lập gia đình cho cô chính là vì muốn tốt cho cô?

    Ha ha..

    Diệp Tử Thần lần này thành tích cuộc thi, chỉ miễn cưỡng cao hơn điểm trường dạy nghề.

    Mà cô.. Ở trường học, từ bé đến giờ đều là đứng nhất.

    Diệp Phồn Tinh cho tới bây giờ chưa từng nghĩ, cha mẹ sẽ thiên vị thành như vậy.

    Cô đẩy cửa, đi vào.

    Diệp mẫu thấy cô, hơi sửng sốt một chút, nhưng trên mặt lại bày ra một nụ cười, "Tinh Tinh, trở lại rồi à! Công việc như thế nào rồi?"

    "Chiều còn phải đi." Đối với nụ cười kia của Diệp mẫu, Diệp Phồn Tinh một chút cũng không cười nổi, cô hướng về phía mẹ hỏi: "Mẹ, mẹ mới vừa nói, cái kia, là thật sao?"

    Diệp mẫu nói: "Con đều nghe được?"

    Trên mặt bà cũng không có bất kỳ thần sắc áy náy.

    Dù sao Diệp mẫu cũng cảm thấy, mình đã quyết định thật tốt cho Diệp Phồn Tinh.

    * * *

    P/s: Nhà các ngươi nào có ai bị ba mẹ thiên vị thành thế này chưa?
     
    PhươngThảo0710Cá Đẹp Trai thích bài này.
    Last edited by a moderator: 16 Tháng hai 2019
  4. Nhan Thiên Phi

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Cho nàng lập gia đình

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Nhan Thiên Phi

    Diệp Phồn Tinh nói: "Mẹ muốn cho Tử Thần đi học, còn con lập gia đình?"

    Bởi vì mới vừa ở bên ngoài chạy, Diệp Phồn Tinh thở có chút hổn hển, nhưng cô biết, chính mình mệt tới vậy đều là bị mẹ chọc giận.

    Diệp mẫu đi tới, nói: "Được rồi, nếu con đã nghe được, mẹ cũng không dối gạt nữa, tình huống trong nhà chính là như vậy, con cùng Tử Thần chỉ có một người được đi học. Con cũng biết, Tử Thần chính là nam nhân, sau này hắn lớn lên sẽ phải cưới vợ.. Mà cưới vợ thì có bao nhiêu khó khăn cũng phải biết, nếu hắn tốt nghiệp trung học thôi, người khác sẽ đánh giá hắn thế nào? Nhưng mà, con là nữ nhân, nữ nhân thì chỉ cần tìm được một mối hôn sự tốt thì được rồi. Nhà bên kia xem qua hình của con, đối với con vô cùng hài lòng. Con nói xem, con học đại học mấy năm, tiền bỏ ra, cũng chưa chắc ngươi sẽ kiếm được công việc nào ổn định. Con xem, bên nhà kia có hẳn cả hai căn nhà ở Thành phố Giang Châu này. Con biết hiện tại giá nhà cao đến thế nào sao? Một nhà chúng ta bốn người phấn đấu cả đời cũng chưa chắc đã mua được một căn."

    "Nhưng là con mới mười tám tuổi!" Diệp Phồn Tinh nghe lời của Diệp mẫu, quả thật là không biết nên khóc hay nên cười.

    Hai căn nhà.. Cả đời của cô.. Chẳng lẽ, trong mắt của mẹ, cô cũng chỉ là một cái vật phẩm thôi sao?

    Diệp mẫu trợn mắt nhìn Diệp Phồn Tinh, "Cái gì mười tám tuổi? Chờ tháng mười này, con liền hai mươi. Tinh Tinh a, kết hôn sớm một chút cũng không có cái gì không tốt. Chờ thời điểm con bốn mươi tuổi, người ta đều đang chịu khổ, con cũng đã bắt đầu hưởng phúc.. Mẹ cũng là vì tốt cho con, con nói có đúng hay không?"

    "Con muốn đi học!" Diệp Phồn Tinh biết, điều kiện nhà mình rất kém cỏi, nhưng, cô thật sự tin tưởng, chỉ có đi học, mới có thể thay đổi tương lai của mình.

    Cô không giống với đứa em trai kia, không có mộng tưởng, giấc mộng duy nhất của cô, đó là có thể đi học thật giỏi. Đây là con đường dẫn tới thành công duy nhất của cô.

    Diệp mẫu thấy Diệp Phồn Tinh không nghe lời, tính khí liền có chút không tốt, "Ta đã nói với con nhiều như vậy, con liền nghe không hiểu có phải hay không? Ta cho con biết, muốn đi học, tiểu quan cũng không có! Con nhìn Tiểu Thanh bên nhà hàng xóm xem, người ta mới học xong sơ trung đã đi làm việc, hiện tại mỗi tháng cũng có thể gửi về nhà mấy ngàn đồng! Ngươi thì sao? Con xem lại ngươi đi, trừ học vẹt, ngươi còn biết cái gì?"

    "Còn Tử Thần thì sao?" Diệp Phồn Tinh nhìn về phía đứa em trai kém cỏi, "Hắn không muốn đi học, mẹ lại bắt hắn đi?"

    "Con có phải bị bệnh hay không? Em trai con tuổi tác vẫn còn nhỏ! Trên thẻ căn cước hắn chỉ mới có mười sáu tuổi thôi! Hắn đi ra ngoài có thể làm cái gì? Coi như hắn làm công, sẽ có người thuê hắn sao?"

    "Nhưng hắn chỉ nhỏ hơn so với con một tuổi." Diệp Phồn Tinh nhìn mẹ, "Mẹ là mẹ ruột của con, nhưng, mẹ không cảm thấy mẹ quá thiên vị sao?"

    "Ta liền thiên vị thì lại làm sao? Sớm muộn gì con cũng phải gả tới nhà khác. Đem tiền xài ở trên thân thể con cũng là lãng phí. Chờ con gả cho người ta, phỏng chừng cono cũng sẽ không lại nhớ đến có một người mẹ như ta rồi."

    * * *

    Diệp Phồn Tinh đứng ở trước cửa biệt thự nhà Triệu Gia Kỳ, nhớ tới hai ngày trước cùng mẹ cãi vã, nước mắt vẫn là không nhịn được chảy xuống.

    Cô đưa tay gạt đi nước mắt, điều chỉnh tâm tình của mình, sau đó gõ cửa. Trong chốc lát, Triệu Gia Kỳ đi ra, thấy cô, liền thân mật nói: "Tinh Tinh, bạn đến rồi! Đi vào ngồi đi!"

    Cô cùng Triệu Gia Kỳ là bạn học, cũng là bạn tốt.

    Trước lúc đi học, thỉnh thoảng cô sẽ tới, cho nên, cùng người nhà Triệu gia cũng rất quen biết rồi.

    Triệu Gia Kỳ dẫn cô vào cửa, hỏi: "Bạn làm sao đột nhiên tới? Đã xảy ra chuyện gì?"

    Triệu Gia Kỳ biết, Diệp Phồn Tinh nhà ở Nam Xuyên, là địa phương nhỏ gần thành phố Giang Châu, từ bên kia qua tới nơi này, cũng phải mất ba giờ đi xe.

    Diệp Phồn Tinh nói: "Mình có một số việc, hi vọng bạn có thể giúp mình."

    * * *

    P/s: Nữ phụ ác độc đã lên màn..
     
    PhươngThảo0710Cá Đẹp Trai thích bài này.
    Last edited by a moderator: 16 Tháng hai 2019
  5. Nhan Thiên Phi

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Đi vay tiền

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Nhan Thiên Phi

    "Đi vào nói sau!" Triệu Gia Kỳ dẫn Diệp Phồn Tinh vào cửa, Triệu mẫu hôm nay cũng ở nhà.

    Nhìn thấy Diệp Phồn Tinh đi vào, Triệu mẫu cũng chào hỏi: "Tinh Tinh đến chơi."

    "Dì mạnh khỏe." Diệp Phồn Tinh ngồi xuống ghế salon.

    Không giống gia đình cô, nhà của Triệu Gia Kỳ ngược lại rất có điều kiện. Triệu Gia Kỳ trong nhà chính là một tiểu công chúa.

    Triệu Gia Kỳ nhìn Diệp Phồn Tinh, "Bạn muốn tìm mình hỗ trợ, là có chuyện gì?"

    Diệp Phồn Tinh khẩn trương cầm hai tay Triễu mẫu, khẩn cầu nói với Triệu mẫu: "Mình muốn xin Dì Triệu cho mình mượn chút tiền."

    Diệp Phồn Tinh thật sự cảm thấy rất lúng túng, cô cùng Triệu Gia Kỳ là ba năm đồng học, nhưng coi như như thế, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng mở miệng hỏi qua mượn tiền Triệu Gia Kỳ.

    Nếu như lần này, không phải vì học phí, cô mới sẽ không đến nhà của Triệu Gia Kỳ mượn tiền.

    Nhưng cô cũng là nhìn thấy Triệu gia có nặng lực cùng điều kiện nên mới dám mượn tiền.

    Diệp Phồn Tinh nói xong, Triệu Gia Kỳ cùng Triệu mẫu đều trầm mặc.

    Diệp Phồn Tinh nói: "Mẹ mình không cho mình đi học, mình muốn đi học, nhưng mà tiền mình nhất định sẽ trả lại nên hi vọng dì có thể cho mình mượn."

    Triệu mẹ nhìn Diệp Phồn Tinh, nói: "Cái đó.. Tinh Tinh a, thật sự ngượng ngùng, nếu là có thể giúp mà nói, dì cũng muốn giúp cháu, nhưng là hiện tại nhà chúng ta thật không có tiền. Thật sự ngượng ngùng a!"

    Tình huống trong nhà Diệp Phồn Tinh, Triệu gia đều biết, nhà cô ở tại Nam Xuyên, công việc của cha mẹ lại không ổn định. Đem tiền cho cô mượn, quả thực là đổ xuống sông xuống biển.

    Triệu Gia Kỳ nhìn Diệp Phồn Tinh, nói: "Tinh Tinh, thật sự ngượng ngùng. Bạn quay về cùng mẹ nói qua một chút, thành tích của bạn tốt như vậy, mẹ bạn sẽ để cho bạn đi học."

    "Tốt." Diệp Phồn Tinh cứng đờ đáp một tiếng. Nàng biết Triệu gia không thiếu chút tiền này, nhưng, người ta đã nói tới vậy, cô cũng không tiện cưỡng bách người khác đáp ứng.

    Phòng khách hơi lạnh mở vừa đủ, nhưng Diệp Phồn Tinh cảm giác chân có chút lạnh, cô nói: "Mình đây đi về trước."

    "Mình tiễn bạn." Triệu Gia Kỳ tiễn Diệp Phồn Tinh về, kết quả hai người mới vừa tới cửa, liền gặp một nam nhân dáng dấp tuấn tú từ trên xe bước xuống.

    Bây giờ trời cực nóng, hắn lại mặc áo sơmi màu trắng, từ trên xe bước xuống, nhưng trên mặt hắn đều không thấy được một chút mồ hôi nào.

    Diệp Phồn Tinh không nghĩ tới lại gặp hắn ở đây, "Cố Vũ Trạch."

    Cố Vũ Trạch là bạn trai của Diệp Phồn Tinh.

    Lúc đi học, Cố Vũ Trạch là trưởng lớp, cô là lớp phó học tập, hơn nữa bọn họ ngồi cùng bàn.

    Hắn điều kiện gia đình rất tốt, tự cấp cho mình một cái kiêu ngạo nho nhỏ, cơ mà Diệp Phồn Tinh cũng không có nói với hắn chuyện trong nhà cô.

    Cố Vũ Trạch nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, ánh mắt rất là lãnh đạm thờ ơ, ngữ khí của hắn mang theo ý châm chọc, "Còn nhớ tới tôi?"

    Diệp Phồn Tinh sửng sốt một chút, nhớ tới sau khi thi vào trường cao đẳng, Cố Vũ Trạch hẹn qua cô mấy lần, cô đều cự tuyệt.

    Cô không phải là không muốn thấy hắn, mà là quá bận rộn. Sau khi tốt nghiệp cô vẫn còn đang đi làm, Nam Xuyên cách Giang Châu lại có chút xa.

    Cô nhìn Cố Vũ Trạch, "Anh tức giận à? Xin lỗi, dạo này em bận quá!"

    "Tôi biết." Cố Vũ Trạch tiếp lời cô nói, "Bận bịu tránh tôi nha! Diệp Phồn Tinh, cô nếu là muốn chia tay, nói thẳng là được rồi, có cần thiết mượn cớ trốn tránh tôi như vậy không?"

    "Chia tay?" Diệp Phồn Tinh không hiểu hắn vì sao lại có hiểu lầm như vậy, "Không phải như vậy, em thực sự bận bịu."

    "Chúng ta chia tay đi!" Cố Vũ Trạch nói: "Sau đó cô cũng không cần phải trốn tránh tôi rồi."

    Chia tay?

    Diệp Phồn Tinh không dám tin tưởng nhìn hắn, "Cố Vũ Trạch, anh thật sự hiểu lầm em rồi, em không có tránh anh. Không tin anh hỏi Gia Kỳ đi, em mỗi ngày đều bận bịu đến chết."

    * * *
     
    PhươngThảo0710Cá Đẹp Trai thích bài này.
    Last edited by a moderator: 16 Tháng hai 2019
  6. Nhan Thiên Phi

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Chịu khổ chia tay

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Nhan Thiên Phi

    Chuyện Diệp Phồn Tinh đang đi làm, có lừa gạt Cố Vũ Trạch, nhưng không có lừa gạt Triệu Gia Kỳ.

    Bởi vì, cô nghĩ ở trước mặt người yêu phải giữ lại một chút tự ái cùng tôn nghiêm, nhưng mà, bạn bè thì có thể tín nhiệm.

    Cô nhìn về phía Triệu Gia Kỳ, hy vọng Triệu Gia Kỳ có thể giúp mình giải thích.

    Triệu Gia Kỳ thấy Diệp Phồn Tinh nhìn về mình, liền đi tới, kéo tay Diệp Phồn Tinh, "Tốt rồi, Tinh Tinh, chẳng phải bạn muốn cùng Cố Vũ Trạch chia tay sao? Bây giờ hắn đề nghi, chẳng phải là đã trúng ý bạn sao? Cứ như vậy bạn đáp ứng hắn thì tốt rồi! Sau đó bạn cũng không cần mượn cớ trốn tránh hắn nữa a!"

    Triệu Gia Kỳ nói xong, tự nhiên thân mật lắc lắc cánh tay Diệp Phồn Tinh.

    "..."

    Diệp Phồn Tinh không ngu, rất nhanh liền hiểu được, vì sao Cố Vũ Trạch lại hiểu lầm mình ẩn núp hắn, vì sao nghĩ mình cùng hắn muốn chia tay.

    Cô không dám tin tưởng nhìn lấy Triệu Gia Kỳ, đẩy tay cô ta ra, "Cô làm sao có thể nói xấu sau lưng tôi?"

    "Được rồi, là mình nói xấu bạn." Triệu Gia Kỳ nói: "Là mình ngăn cản bạn cùng Cố Vũ Trạc, đã được chưa!"

    Triệu Gia Kỳ càng nói như vậy, Cố Vũ Trạch càng không tin tưởng.

    "Hiện tại, cô còn có cái gì để nói?" Cố Vũ Trạch lạnh lùng nhìn Diệp Phồn Tinh, hiển nhiên hoàn toàn tin tưởng lời nói của Triệu Gia Kỳ.

    Diệp Phồn Tinh không biết phải giải thích với hắn như thế nào, có Triệu Gia Kỳ ở đây, một cái nhân chứng sống như vầy, cô có trăm cái miệng cũng không đấu lại nổi.

    Đang lúc này, Triệu mẫu thấy Triệu Gia Kỳ còn chưa có trở về, có chút lo lắng liền đi ra, thấy Cố Vũ Trạch, Triệu mẫu nhiệt tình nói: "Vũ Trạch đến chơi, nhanh nhanh đi vào trong a."

    Nhìn một chút, Cố Vũ Trạch đến đây chơi cũng không phải là lần đầu tiên.

    Cố Vũ Trạch lười để ý tới Diệp Phồn Tinh, đi theo Triệu mẫu tiến vào.

    Diệp Phồn Tinh nhìn Triệu Gia Kỳ, cảm giác lạnh thấu từ tâm can bốc lên, "Là cô làm hắn hiểu lầm tôi, có đúng không?"

    Triệu Gia Kỳ nói: "Cô cùng Cố Vũ Trạch vốn là không hợp nhau, các cô chính là người ở hai thế giới. Cô xem một chút, cô, Diệp Phồn Tinh, mỗi ngày đều đi làm thêm, thậm chí ngay cả tiền ua một cái áo mới cũng đều không có. Cô xem cô như vậy làm sao xứng với Vũ Trạch a? Cô đứng bên cạnh hắn như vậy, một điểm lúng túng hay xấu hổ cũng không có sao? Thật ra thì tôi cảm thấy, mẹ cô gả cô đi như vậy, chính là đang đối tốt với cô. Coi như cô học Đại học xong, thì có thể làm cái gì? Mỗi con người, trước khi sinh ra đều đã có một cái số mệnh. Cho nên, mệnh của cô, chính là tìm một người nào đó để gả đi!"

    Nói xong, Triệu Gia Kỳ trực tiếp đóng cửa, để lại Diệp Phồn Tinh một người đứng ở dưới trời nắng gắt, cô không nhịn được cười một tiếng.

    Đây chính là.. Bằng hữu tốt nhất của cô?

    * * *

    Buổi chiều, Diệp Phồn Tinh lên xe trở về Nam Xuyên.

    Nam Xuyên chính là một khu du lịch, ở đây phong cảnh không tệ, đều sẽ có rất nhiều người trong thành phố đến xây biệt thự dùng làm nơi nghỉ dưỡng.

    Dì Lý hàng xóm chính là người đã giới thiệu công việc cho cô, quét dọn vệ sinh bên trong biệt thự.

    Nghỉ hè xong, cô cũng vẫn đang làm công việc này.

    Trên thực tế vào mùa này, trời vô cùng nóng, cũng chỉ có một ít người tới đây nghỉ dưỡng, đa số mọi người đều tìm đến địa phương thoải mái ôn hòa hơn.

    Chủ nhân biệt thự là một nam nhân ngồi trên xe lăn, Diệp Phồn Tinh cũng chỉ thấy qua hai lần.

    Ở trong mắt Diệp Phồn Tinh, hắn chính là một cái quái dị nam nhân, chung quanh biệt thự người đều đi hết rồi, ở lại nơi này cũng chỉ có một mình hắn.

    Diệp Phồn Tinh mới vừa vào cửa, liền nghe thấy trong phòng khách truyền tới một tiếng bịch.

    Cô đi vào, nhìn thấy hắn ngồi trên xe lăn, ly nước rơi trên mặt đất, mà ngón tay của hắn không biết làm sao lại bị thương rồi.

    Thấy một màn như vậy, hắn cũng không hốt hoảng, chỉ ngồi đó, nhàn nhạt nhìn lấy ngón tay chảy máu của mình, bộ dáng nhàn nhã giống đang ngắm phong cảnh.

    "Đại thúc, thúc không sao chứ?" Diệp Phồn Tinh đi tới, bận rộn đem mảnh vỡ trên đất quét dọn, rồi nhìn về phía người đàn ông này.

    * * *
     
    PhươngThảo0710 thích bài này.
    Last edited by a moderator: 16 Tháng hai 2019
  7. Nhan Thiên Phi

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Nam nhân ngồi xe lăn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Nhan Thiên Phi

    Tay bị thương đến như vậy, nhưng trông hắn bình tĩnh đến như vậy, chẳng lẽ não hắn có vấn đề?

    Diệp Phồn Tinh không suy nghĩ nhiều, cô đem toàn bộ rác quét đi, sau đó lại đi tìm hộp y tế, cô nhớ hình như ở đây có cái hộp y tế, trước kia từng nhìn thấy.

    Rất nhanh, cô liền đem cái hộp thuốc cầm tới.

    Nhìn cô giúp mình xử lí vết thương, Phó Cảnh Ngộ đột ngột mở miệng, "Tôi tự làm."

    Hắn, không thích có người đụng vào mình.

    Diệp Phồn Tinh lại cảm thấy không sao cả, cô nói: "Không có việc gì, tôi làm cho, thúc ngược lại là vụng về."

    Cô đem vết thương của hắn toàn bộ khử trùng một lần, sau đó lại dán một miếng băng cá nhân lên.

    Vụng về?

    Con nhóc này xác định là nàng đang nói hắn?

    Phó Cảnh Ngộ không tự chủ nhíu mày một cái.

    Tưởng Sâm từ ngoài cửa đi vào, vừa vặn nhìn thấy một màn bên trong: Một cái nha đầu tiểu phiến tử ngồi xổm bên cạnh Phó tiên sinh, lặng lẽ giúp hắn xử lí vết thương.

    Mà Phó tiên sinh lại không có đuổi tiểu nha đầu này đi?

    Phó Cảnh Ngộ ở đây đã hơn hai tháng, đều không có trở về, chính là không muốn cùng người khác tiếp xúc.

    Hôm nay nhìn thấy cảnh tượng thế này, ngược lại Tưởng Sâm quả thực có chút ngoài ý muốn.

    "Tốt rồi." Diệp Phồn Tinh đứng lên, ôm lấy hộp thuốc cất đi, nhìn thấy Tưởng Sâm ở bên này liên tiến lại chào, "Tưởng tiên sinh."

    Bình thường ở nơi này, cùng nàng trao đổi đều là Tưởng Sâm, nên cơ hội nói chuyện với Tưởng Sâm cũng tương đối nhiều.

    Tưởng Sâm gật đầu.

    Thấy Diệp Phồn Tinh đi ra sau, Tưởng Sâm nói với Phó Cảnh Ngộ, "Nghe nói, Tô tiểu thư vẫn là không có tin tức, hình như.. cô ta đã xuất ngoại du học."

    Vị Tô tiểu thư này, vốn là hôn thê của Phó Cảnh Ngộ đây, hai người tính trước năm nay kết hôn, nhưng mà Phó Cảnh Ngộ đột nhiên xảy ra chuyện, vị hôn thê này ngay cả một lần đều chưa xuất hiện. Thậm chí, ngay cả một cuộc điện thoại gọi tới hỏi thăm cũng đều không có.

    Nghe xong lời Tưởng Sâm nói, Phó Cảnh Ngộ nở nụ cười, "Tưởng Sâm, tôi có đáng sợ như vậy sao?"

    Cũng bởi vì hắn gãy chân, cho nên, cô ta liền như vậy sợ hắn quấn lấy không thả? Ngay cả hỏi cũng không dám hỏi một câu.

    Tưởng Sâm nhìn Phó tiên sinh nhà mình cũng là mở miệng an ủi: "Phó tiên sinh, ngài cũng đừng có nghĩ nhiều. Chân nhất định sẽ tốt hơn, sự tình cũng có tới mức tuyệt vọng như thế. Người trong nhà đều rất quan tâm tới ngài."

    * * *

    Diệp Phồn Tinh đem mọi thứ trong nhà quét dọn một lần liền chuẩn bị trở về, bên ngoài lại đột nhiên xuất hiện mưa lớn, nàng nhìn trời một chút, cũng chỉ có thể tạm thời lưu lại.

    Không cần phải về nhà sớm, trong lòng Diệp Phồn Tinh nhẹ nhàng thở phào.

    Những ngày qua, mẹ không cho cô sắc mặt tốt, cũng bởi vì cô cố chấp muốn học Đại Học, mẹ liền coi cô thành kẻ thù.

    Diệp Phồn Tinh biết, muốn mẹ bỏ tiền cho mình đi học, đó là không thể nào.

    Chẳng lẽ cô thật sự phải nghe lời mẹ, ngoan ngoãn buông tha việc học, đi lấy chồng sao?

    Ánh mắt của Diệp Phồn Tinh, chợt rơi vào trên người Phó Cảnh Ngộ đang ngồi thất thần trên cửa sổ sát đất.

    Cô gõ của một cái liền đi vào.

    Phó Cảnh Ngộ ngẩng đầu nhìn Diệp Phồn Tinh một cái, "Có chuyện?"

    "Đại thúc, thúc.. có thể cho tôi mượn một ít tiền hay không?" Có lẽ bởi vì đối phương không cùng mình quá thân thuộc, Diệp Phồn Tinh mở miệng mượn tiền, thật sự là không còn cảm thấy khó khăn giống như lần trước.

    Phó Cảnh Ngộ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô.

    Diệp Phồn Tinh nói: "Tôi biết hỏi như vậy rất đường đột nhưng mà tôi nhất định sẽ trả. Tôi rất muốn đi học nhưng chẳng qua không đủ tiền học phí."

    Cô nghĩ cực kỳ rõ ràng, vô luận thế nào đi nữa, cô đều không thể buông tha việc đi học.

    Dù sao đi nữa, đây cũng là hy vọng cà đời của cô.

    Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, trước kia từng nghe Tưởng Sâm nói qua, thành tích học tập ở trường của cô rất tốt. Bởi vì trong trường nhân phẩm tốt nên Tưởng Sâm mởi yên tâm để cô tới nơi này làm việc.

    Nếu như là bình thường, hắn khẳng định đã đáp ứng.

    Nhưng là hôm nay, bởi vì chuyện của Tô Lâm Hoan, tâm trạng của hắn đặc biệt kém cỏi.

    Nhìn lấy cô, không biết tại sao Phó Cảnh Ngộ nổi lên ý tứ muốn gây khó khăn, "Con người của tôi, chính là không thích vô duyên vô cớ giúp đỡ người khác. Nếu như muốn tôi giúp đỡ, cũng được, nhưng cô cũng phải giúp tôi một lần."

    * * *
     
    PhươngThảo0710 thích bài này.
    Last edited by a moderator: 16 Tháng hai 2019
  8. Nhan Thiên Phi

    Bài viết:
    0
    Chương 6: Hiệp nghị kết hôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Nhan Thiên Phi

    Diệp Phồn Tinh ngẫm nghĩ, cô không có thứ gì quý giá, lại cũng chẳng có cái năng lực gì. "Nhưng anh muốn tôi giúp anh thế nào?" Diệp Phồn Tinh ngẩng đầu hỏi Phó Cảnh Ngộ.

    Phó Cảnh Ngộ bình tĩnh trả lời: "Tôi còn thiếu một cái cô dâu."

    Có thể hắn không muốn tìm, nhưng nếu hắn muốn thì cũng không phải thật sự là không được.

    Chỉ là giờ phút này, lòng hắn khó chịu, không khỏi có chút dò xét cô.

    "..."

    Diệp Phồn Tinh không dám tin tưởng nhìn lấy hắn, nàng hẳn là đang nghe lầm?

    Hắn lại muốn cô gả cho hắn?

    Cô cùng hắn một chút cũng không quen thuộc, nhưng là, nhìn bộ dạng hắn như thế nhưng lại thiếu lão bà?

    Diệp Phồn Tinh nghe thấy liền có chút ngẩn người, Phó Cảnh Ngộ sau khi nhìn thấy biểu tình của cô, trên mặt chính là có một chút hiểu rõ, sau đó cười tự giễu.

    Tình người bạc bẽo, hiện tại hắn có bộ dáng này, trên thế giới liệu có còn tồn tại cái nữ nhân nào sẽ nguyện ý lấy hắn sao?

    * * *

    Ngoài cửa, trời mưa lớn.

    Âm thanh Phó Cảnh Ngộ chợt trở nên lạnh lùng: "Cô đi đi, ngày mai không cần tới nơi này nữa."

    "Chỉ cần gả cho anh là được rồi? Anh thật sự sẽ cho tôi tiếp tục đi học sao?" Nếu như hôm nay cô không nhìn thấy Cố Vũ Trạch, hiện tại, cô sẽ không hỏi như vậy.

    Chẳng qua, nhìn thấy hắn rồi, tâm của cô, liền giống như đã chết.

    Cô hy vọng thật nhiều để rồi thất vọng thật lớn, cuối cùng, cô còn có thể trông cậy vào cái gì?

    Phó Cảnh Ngộ sửng sốt một chút, hắn giống như là, không nghĩ tới, cô thế nhưng.. đáp ứng.

    * * *

    "Đây là hiệp nghị kết hôn." Tưởng Sâm đứng ở một bên, cùng Diệp Phồn Tinh giải thích qua một lần: "Tôi xem qua hồ sơ cá nhân của cô, hình như tháng mười này cô vừa vặn hai mươi tuổi, đến lúc đó hai người liền đi lĩnh chứng."

    Tháng mười, cũng vừa vặn.. Là thời gian kết hôn của Phó tiên sinh, chẳng qua hiện tại cô dâu đã không còn.

    Nhìn lên cô bé đứng trước mặt hắn, Tưởng Sâm không khỏi than thở, tiểu nha đầu này tùy tiện làm như vậy, chính là nhặt được một món hời lớn.

    Ở thành phố Giang Châu, nữ nhân nhớ thương Phó Cảnh Ngộ đếm không sao cho hết, đáng tiếc, Phó tiên sinh đã có Tô Lâm Hoan, mà Tô Lâm Hoan này lại triệt để làm Phó Cảnh Ngộ lạnh thấu tâm.

    Diệp Phồn Tinh không nhìn lấy hiệp nghị kết hôn, cô chĩ nhìn qua phía trên sau đó liền mơ mơ hồ hồ viết lên chữ kí của mình.

    Cô thật sự rất khó tưởng tượng, mình thế lại.. Liền qua loa như vậy mà gả đi.

    Nếu như là lúc trước, cô nhất định cảm thấy bản thân chắc chắn là điên rồi.

    Nhìn cô kí tên xong, Tưởng Sâm có chút ngoài ý muốn, "Chuyện này cô không cùng người nhà nói qua một chút sao? Cô vẫn chưa tới hai mươi tuổi, bọn họ hẳn là sẽ không yên tâm đâu!"

    "Bọn họ nhất định sẽ đáp ứng." Nhớ tới người mẹ hận không thể đem mình gả đi thật sớm, Diệp Phồn Tinh không nhịn được cười một tiếng chế giễu.

    Nụ cười này của cô, thế nhưng khiến Tưởng Sâm có chút khó chịu.

    Tiểu nha đầu này, sẽ không phải là bị kích thích chứ?

    Tưởng Sâm nói: "Nếu cô quyết định gả cho Phó Tiên sinh, cô xem hai ngày nay nếu lúc nào thuận lợi liền dọn tới đi! Cô cùng Phó tiên sinh không quen không thuộc, nhân cơ hội này liềm làm quen một chút."

    Diệp Phồn Tinh không dám tin tưởng nhìn lấy Tưởng Sâm, "Cái này.. còn muốn dời tới nữa à?"

    Tưởng Sâm bị dáng vẻ kinh ngạc ngạc của cô chọc cười, "Không lẽ cô cho rằng kết hôn với Phó tiên sinh chỉ là kí tên thôi ư? Coi như là vì Phó tiên sinh nối dõi tông đường, cô cũng phải làm a. Đừng nói cho tôi biết, cô chưa hề nghĩ tới mấy thứ này liền đã đáp ứng kết hôn."

    "..."

    Diệp Phồn Tinh ngẩn người, haha, cái này, đích xác cô không có nghĩ tới.

    Cô mới mười tám tuổi, còn chưa chuẩn bị làm một cái mẹ hiền vợ thảo đâu.

    Vẫn luôn cho rằng kết hôn gì đó sẽ là chuyện rất lâu của sau này.

    Nhưng còn muốn nối dõi tông đường a..

    Nghe được mấy chữ này, cô lập tức có lúng túng, "Cái này, tôi.. có thể hay không đổi ý?"

    Tưởng Sâm nghe tới đây liền dị thường nghiêm túc: "Không thể."

    Một cái Tô Lâm Hoan, đủ để Phó tiên sinh lạnh thấu tâm. Nếu như còn thêm Diệ Phồn Tinh muốn đào hôn, hắn lại không dám tưởng tượng hậu quả lại sẽ là thế nào.

    Một năm trước, Phó tiên sinh vẫn còn đang trong quân đội, là một cái đại nhân vật tiền dồ vô lượng, nếu như không bị thương, Diệp Phồn Tinh làm sao lại có cơ hội gả cho Phó tiên sinh đây?

    * * *
     
    PhươngThảo0710 thích bài này.
    Last edited by a moderator: 16 Tháng hai 2019
  9. Nhan Thiên Phi

    Bài viết:
    0
    Chương 7: Từ giờ trở đi, cô là vợ hắn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Nhan Thiên Phi

    Trên thực tế, coi như là hiện tại, lấy điều kiện của Phó gia, muốn tìm được một người con dâu tốt, cũng không phải chuyện gì khó. Chẳng qua là Phó tiên sinh bị thương trên chân, nhưng nhiều hơn chính là bị thương trong lòng.

    Cho nên, Tưởng Sâm hắn tuyệt đối không có khả năng để cho Diệp Phồn Tinh lần thứ hai tổn thương Phó tiên sinh.

    Tưởng Sâm nhìn chằm chằm Diệp Phồn Tinh, nói: "Nếu như cô dám làm chuyện gì tổng thương tới Phó tiên sinh, tôi nhất định sẽ không tha cho cô."

    Những lời này đều manh theo ý cảnh cáo.

    Diệp Phồn Tinh nhìn hắn, gật đầu một cái, "Ừ."

    Cho tới bây giờ cô cũng chưa nhìn qua bộ dáng nghiêm túc như vậy của Tưởng Sâm.

    Hai người đồng thời từ thư phòng đi ra, mưa đã tạnh, trên kính thủy tinh ngưng kết thành từng tầng nước đọng.

    Thế giởi bên ngoài trở nên ướt nhẹp.

    Phó Cảnh Ngộ ngồi bên cửa sổ, ánh mắt xa xăm, cũng không biết đang nghĩ ngợi cái gì.

    Tưởng Sâm đi tới bên người Phó Cảnh Ngộ, nói: "Phó tiên sinh, đã xử lí tốt."

    Hắn đem hiệp nghị kết hôn của hai người tới cho Phó Cảnh Ngộ nhìn qua một lần, ánh mắt của Phó Cảnh Ngộ rơi vào chữ kí của Diệp Phồn Tinh. Đây là tên của cô. Diệp Phồn Tinh.

    Chữ viết của cô rất ưa nhìn, lại thanh tú.

    Hắn đem mắt liếc qua cô, cầm hiệp nghị ném qua cho Tưởng Sâm. Ánh mắt của hắn rơi vào trên người Diệp Phồn Tinh, "Lại đây."

    Diệp Phồn Tinh đi tới, liền nhìn thấy hắn vương tay ra bắt lấy tay cô.

    Ngón tay của hắn thon dài, sạch sẽ, là một đôi tay rất ư đẹp mắt.

    Lòng bàn tay truyền tới từng trận nhiệt độ, Diệp Phồn Tinh nhìn hắn, có một loại kỳ diệu cảm giác nổi lên.

    Từ giờ trở đi, cô.. là vợ của hắn, là vợ của vị Phó tiên sinh trước mắt này!

    Phó Cảnh Ngộ bắt đầu phân phó: "Giúp cô ấy chuẩn bị một căn hộ."

    Tưởng Sâm gật đầu, "Được."

    * * *

    Diệp Phồn Tinh ở trong biệt thự phụng bồi Phó Cảnh Ngộ ăn cơm tối, sau đó Tưởng Sâm tự mình đưa nàng về nhà.

    Diệp Tử Thần mới từ quán net trở lại, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh từ trên một chiếc xe Audi bước xuống, liền đi tới, hỏi: "Chị, chị tìm được người giàu để nương tựa rồi sao?"

    Diệp Phồn Tinh cả người cứng lại, lời nói của Diệp Tử Thần bây giờ, ở trong lỗ tai của cô, chính là vạn phầm châm chọc.

    Cô cười một tiếng: "Đúng vậy, chị của em tìm được một người giàu có để dựa hơi rồi."

    Vì học phí, cô đem mình gả đi, cho nên từ giở trở về sau, cô cũng không cần ủy khuất chính mình phải đi nhìn sắc mặt của mẹ nữa rồi.

    Thật ra thì Diệp Phồn Tinh rất rõ ràng, bản thân mình làm ra một cái quyết định như vậy là vì cuung2 mẹ giận dỗi.

    Cho dù cô có lập gia đình đi chăng nữa, thì cũng không cần mẹ đi sắp xếp mai mối cho hạng người đó.

    Diệp Tử Thần nhìn Diệp Phồn Tinh như vậy, bản thân liền có chút lúng túng, "Em chỉ giỡn thôi mà chị! Chị, chị yên tâm, em sẽ xin ba mẹ cho chị đi học. Chị học giỏi như vậy, nếu chị không đi thì ai đi a!"

    Ngược lại hắn cũng không muốn đi học, cho nên cơ hội đi học này lại không muốn lãng phí ở trên người của hắn.

    "Không cần đâu." Diệp Phồn Tinh nhìn lấy em trai của mình, "Thật ra cũng không cần, chị hi sinh là vì em."

    Cha mẹ bày ra thái độ như vậy.

    Cô cũng đã không còn trông cậy vào.

    Sau khi biết dự định của ba mẹ, Diệp Phồn Tinh là hoàn toàn buồn lòng. Cô chợt nhận ra, ba mẹ nuôi mình cho tới bây giờ, bản thân mình còn chưa có hiểu rõ.

    Cho tới giờ cô cũng không biết, ở trong mắt ba mẹ, nguyên lai hai người lại là suy nghĩ về mình như vậy.

    Cô là một đứa con gái sớm hay muộn gì cũng phải gả ra ngoài, cho nên hai người họ không muốn lãng phí nhiều tâm tư như vậy trên người cô.

    Hiện tại cô đem bản thân gả đii như vậy, mẹ hẳn là vui vẻ lắm đi!

    Về nhà, Diệp mẫu đã làm xong đồ ăn, nhìn thấy Diệp Tử Thần về nha, trên mặt hoàn toàn là thần sắc vui mừng, "Tử Thần, lại đây, mau nhìn, mẹ làm thật nhiều món con thích ăn!"

    Hiện tại Diệp Tử Thần không muốn đi học cho nên ba mẹ liền dụ dỗ hắn đi học, lời khen gì cũng đều nói ra hết.

    Nhưng mà, vì không cho Diệp Phồn Tinh đi học, hai người không có lời khó nghe nào bỏ qua.

    * * *
     
    PhươngThảo0710 thích bài này.
    Last edited by a moderator: 16 Tháng hai 2019
Trả lời qua Facebook
Đang tải...