Bài viết: 122 

Chương 80.4. Oán ngẫu hay oan nghiệt?
Edit. Lương Bảo Thanh
Còn tiếp
Edit. Lương Bảo Thanh
Triệu Lễ ngồi xuống ở Phù Dung Cung ba canh giờ, thì các tiểu mỹ nhân hậu cung đến thỉnh an cũng đi về, phòng bếp Phù Dung Cung làm điểm tâm cũng đã dâng lên ba lần. Chung trà Quân Sơn mao tiêm trong tay Triệu Lễ cũng được tiểu cung nữ đổi bảy lần. Nếu không phải Tần Chiến đến, nói cha hắn đang quỳ ngoài Quan Sư Cung thỉnh cầu gặp mặt thiên tử sắp đông chết, Triệu Lễ chỉ sợ sẽ tiếp tục ngồi ở Phù Dung Cung, thuận tiện đi ngủ luôn.
Nhìn bóng dáng Triệu Lễ đi xa xa, Trần Diệp Thanh liền xụi lơ trên đệm, tâm can khổ sở: Tiểu mỹ nhân của ta a, các tiểu mỹ nhân ngực lớn của ta a!
Bích Oánh thấy cảm tình Đế hậu lại hòa hảo như lúc ban đầu, không phát hiện nội tâm chủ tử nhà mình đang chảy máu. Triệu Lễ mới vừa đi, nàng liền ôm lấy Trần Diệp Thanh vui mừng: "Nương nương, thật tốt quá! Hoàng Thượng rốt cuộc chịu tới hậu cung!"
Đúng vậy! Tôn tử này rốt cuộc chịu tới hậu cung! Nhưng, các tiểu mỹ nhân của lão tử lại bị hắn một gậy cắm vào.
Hoàng Lê cũng vậy, khi thấy Triệu Lễ rời đi, khóe miệng đầy ý cười, cũng vội vui sướng nói: "Nô tài đã nói Hoàng Thượng chúng ta là nhớ nương nương, nhìn xem hôm nay là biết. Hoàng Thượng đau lòng vì nương nương, không để nương nương nhọc lòng, phế bỏ hậu phi thỉnh an ba ngày một lần, đây chính là thiên đại ân đức!"
'Phốc' ! Trần Diệp Thanh thiếu chút phun ra một ngụm máu đen, ánh mắt chết không nhắm mắt ngây ngốc nhìn về phía vẻ mặt vui mừng của Hoàng Lê. Tiểu tử, ngươi cố ý rắc muối lên vết thương trên ngực của nương nương ta phải không?
Cứ như vậy, toàn bộ trên dưới Phù Dung Cung đều đắm chìm trong vui mừng vì Đế hậu lại hòa hảo. Chỉ có Hoàng Hậu nương nương bi thương nằm trên giường, trong lòng thăm hỏi lão tổ tông Triệu gia từ đầu tới đuôi cái.
Từ lúc Triệu Lễ hạ lệnh không cho Mỹ Nhân tới thỉnh an, lạc thú của Trần Diệp Thanh liền bị tước đoạt.
Trước kia, hắn cảm thấy mình biến thành nữ nhân mà uất ức, nhưng có một cái là không thay đổi, chính là nội tâm đối với Mỹ Nhân luông ngo ngoe rục rịch.
Nhưng là hiện tại, tên vô lại Triệu Lễ kia hoàn toàn cướp đoạt một chút thú vui này của hắn. Chẳng lẽ tên kia không biết làm như vậy sẽ thực bất lợi với cảm xúc an ổn của hắn sao, sẽ làm ảnh hưởng đến viên thịt trong bụng sao?
Trần Diệp Thanh càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất chính mình, càng cảm thấy ủy khuất liền càng là vô pháp khống chế chính mình. Hắn ngồi thở hồng hộc trên trường kỷ, nắm tay xiết chặt, cuối cùng eo chấn động, hai chân tung lên thành thế cá chép lộn mình từ trên trường kỷ đứng lên: Hắn suy nghĩ cẩn thận, nếu Triệu Lễ không cho hắn sống tốt, hắn cũng sẽ không cho hổn đản kia quá tốt! Lão tử này liền đi cải lộn với tên kia!
Vì thế, Trần Diệp Thanh thanh thế cuồn cuộn đi đến Quan Sư Cung, nơi Triệu Lễ phê duyệt tấu chương.
Trần Diệp Thanh cực lực khắc chế sát khí trên người xuất hiện trước mặt ở Triệu Lễ, lúc này, tôn tử đang xem tấu chương. Trước mặt là một chồng tấu chương như núi, muốn đè chết gia hỏa này.
Trần Diệp Thanh thập phần khinh thường loại người trước mặt cần chính yêu dân nhưng phía sau ra toàn ám chiêu như Triệu Lễ, nhưng vẫn phải hành lễ, nói: "Hoàng Thượng trăm công ngàn việc, thật là vất vả!"
Triệu Lễ nghe lời này, mới ngẩng đầu, thần sắc thanh lãnh nhạt nhẽo: "Hoàng Hậu sao có rảnh đến chỗ của trẫm? Tiểu Bối Tử, dọn chỗ!"
Tiểu Bối Tử vội gọi người mang lên một ghế mây hoa lê. Trên ghế còn lót một tầng thảm nhung thật dày do Thổ Phiên quốc tiến cống. Trần Diệp Thanh không chút suy nghĩ an vị, nhưng khi ngồi xuống liền phát giác tư vị trong đó thập phần mỹ diệu. Tuy rằng ghế quý phi trong Phù Dung Cung cũng mềm mại thoải mái, nhưng kém xa so với ghế mây hoa lê này.
Thần sắc Triệu Lễ vẫn nhạt nhẽo như cũ, nhưng đáy mắt lén lút mang theo ý cười nhìn mặt Trần Diệp Thanh đang kinh hỉ. Tiểu Bối Tử là người hiểu chuyển, sao không nhìn ra tâm tư hai vị đại chủ tử. Thân là nô tài vừa sinh ra liền phải hầu hạ người, Tiểu Bối Tử lần đầu tiên cảm thấy thật thất bại.
Bởi vì ghế mây hoa lê là do Hoàng Thượng vừa nghe nói Hoàng Hậu tới, liên bảo hắn đi Mộc Uyên Các lấy ra. Còn nhung thảm giá trị thiên kim là do Hoàng Thượng bảo người từ Trân Bảo Các lấy ra. Hoàng Thượng trăm công ngàn việc, đều là quốc gia đại sự, sao cũng biết hai món bảo bối này thích hợp để Hoàng Hậu nương nương ngồi thật thoải mái?
Trong lòng Tiểu Bối Tử oán trách, cảm thấy Hoàng Thượng đang đoạt bát cơm của mình. Thân là đại nội tổng quản, bảo bối gì trong nội cung đáng lý hắn phải rõ ràng nhất. Nhưng hiện tại thì sao? Thiên tử chỉ ngồi phê tấu chương cũng biết những thứ tốt, mà hắn sao không nghĩ ra?
Trong lòng Tiểu Bối Tử càng nghĩ càng cảm thấy không vui, gục hai vai, uể oải ỉu xìu lay phất trần trong tay. Trong nội tâm âm thầm tức giận chính mình. Quyết định hôm nay sau khi xong việc, sẽ bảo Phó tổng quản kiểm kê lại toàn bộ bảo bối trong nội cung.
Trần Diệp Thanh căn bản không biết khi mình ngồi xuống sẽ làm một thuần nam nhân cùng một bất nam bất nữ nam nhân nẩy sinh nhiều tâm lý như vậy. Chỉ cảm thấy thoải mái khi dựa ra phía sau, hơi hơi híp mắt nhìn Triệu Lễ: "Hoàng Thượng gần đây trời lạnh, nên chú ý thân thể trước, nghỉ ngơi mấy ngày mới phải. Sốt ruột xem tấu chương như vậy, thân thể sẽ không chịu được!"
Trần Diệp Thanh nói xong lời nói, là học theo cách Tào quý nhân viết lên người giấy: Để Triệu Lễ không gượng dậy nổi đi! Để gia hỏa này thần kinh vô lực! Làm hắn bận đến đầu óc choáng váng, không có thời gian quản chuyện hắn đùa giỡn mỹ nhân!
Nhìn bóng dáng Triệu Lễ đi xa xa, Trần Diệp Thanh liền xụi lơ trên đệm, tâm can khổ sở: Tiểu mỹ nhân của ta a, các tiểu mỹ nhân ngực lớn của ta a!
Bích Oánh thấy cảm tình Đế hậu lại hòa hảo như lúc ban đầu, không phát hiện nội tâm chủ tử nhà mình đang chảy máu. Triệu Lễ mới vừa đi, nàng liền ôm lấy Trần Diệp Thanh vui mừng: "Nương nương, thật tốt quá! Hoàng Thượng rốt cuộc chịu tới hậu cung!"
Đúng vậy! Tôn tử này rốt cuộc chịu tới hậu cung! Nhưng, các tiểu mỹ nhân của lão tử lại bị hắn một gậy cắm vào.
Hoàng Lê cũng vậy, khi thấy Triệu Lễ rời đi, khóe miệng đầy ý cười, cũng vội vui sướng nói: "Nô tài đã nói Hoàng Thượng chúng ta là nhớ nương nương, nhìn xem hôm nay là biết. Hoàng Thượng đau lòng vì nương nương, không để nương nương nhọc lòng, phế bỏ hậu phi thỉnh an ba ngày một lần, đây chính là thiên đại ân đức!"
'Phốc' ! Trần Diệp Thanh thiếu chút phun ra một ngụm máu đen, ánh mắt chết không nhắm mắt ngây ngốc nhìn về phía vẻ mặt vui mừng của Hoàng Lê. Tiểu tử, ngươi cố ý rắc muối lên vết thương trên ngực của nương nương ta phải không?
Cứ như vậy, toàn bộ trên dưới Phù Dung Cung đều đắm chìm trong vui mừng vì Đế hậu lại hòa hảo. Chỉ có Hoàng Hậu nương nương bi thương nằm trên giường, trong lòng thăm hỏi lão tổ tông Triệu gia từ đầu tới đuôi cái.
Từ lúc Triệu Lễ hạ lệnh không cho Mỹ Nhân tới thỉnh an, lạc thú của Trần Diệp Thanh liền bị tước đoạt.
Trước kia, hắn cảm thấy mình biến thành nữ nhân mà uất ức, nhưng có một cái là không thay đổi, chính là nội tâm đối với Mỹ Nhân luông ngo ngoe rục rịch.
Nhưng là hiện tại, tên vô lại Triệu Lễ kia hoàn toàn cướp đoạt một chút thú vui này của hắn. Chẳng lẽ tên kia không biết làm như vậy sẽ thực bất lợi với cảm xúc an ổn của hắn sao, sẽ làm ảnh hưởng đến viên thịt trong bụng sao?
Trần Diệp Thanh càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất chính mình, càng cảm thấy ủy khuất liền càng là vô pháp khống chế chính mình. Hắn ngồi thở hồng hộc trên trường kỷ, nắm tay xiết chặt, cuối cùng eo chấn động, hai chân tung lên thành thế cá chép lộn mình từ trên trường kỷ đứng lên: Hắn suy nghĩ cẩn thận, nếu Triệu Lễ không cho hắn sống tốt, hắn cũng sẽ không cho hổn đản kia quá tốt! Lão tử này liền đi cải lộn với tên kia!
Vì thế, Trần Diệp Thanh thanh thế cuồn cuộn đi đến Quan Sư Cung, nơi Triệu Lễ phê duyệt tấu chương.
Trần Diệp Thanh cực lực khắc chế sát khí trên người xuất hiện trước mặt ở Triệu Lễ, lúc này, tôn tử đang xem tấu chương. Trước mặt là một chồng tấu chương như núi, muốn đè chết gia hỏa này.
Trần Diệp Thanh thập phần khinh thường loại người trước mặt cần chính yêu dân nhưng phía sau ra toàn ám chiêu như Triệu Lễ, nhưng vẫn phải hành lễ, nói: "Hoàng Thượng trăm công ngàn việc, thật là vất vả!"
Triệu Lễ nghe lời này, mới ngẩng đầu, thần sắc thanh lãnh nhạt nhẽo: "Hoàng Hậu sao có rảnh đến chỗ của trẫm? Tiểu Bối Tử, dọn chỗ!"
Tiểu Bối Tử vội gọi người mang lên một ghế mây hoa lê. Trên ghế còn lót một tầng thảm nhung thật dày do Thổ Phiên quốc tiến cống. Trần Diệp Thanh không chút suy nghĩ an vị, nhưng khi ngồi xuống liền phát giác tư vị trong đó thập phần mỹ diệu. Tuy rằng ghế quý phi trong Phù Dung Cung cũng mềm mại thoải mái, nhưng kém xa so với ghế mây hoa lê này.
Thần sắc Triệu Lễ vẫn nhạt nhẽo như cũ, nhưng đáy mắt lén lút mang theo ý cười nhìn mặt Trần Diệp Thanh đang kinh hỉ. Tiểu Bối Tử là người hiểu chuyển, sao không nhìn ra tâm tư hai vị đại chủ tử. Thân là nô tài vừa sinh ra liền phải hầu hạ người, Tiểu Bối Tử lần đầu tiên cảm thấy thật thất bại.
Bởi vì ghế mây hoa lê là do Hoàng Thượng vừa nghe nói Hoàng Hậu tới, liên bảo hắn đi Mộc Uyên Các lấy ra. Còn nhung thảm giá trị thiên kim là do Hoàng Thượng bảo người từ Trân Bảo Các lấy ra. Hoàng Thượng trăm công ngàn việc, đều là quốc gia đại sự, sao cũng biết hai món bảo bối này thích hợp để Hoàng Hậu nương nương ngồi thật thoải mái?
Trong lòng Tiểu Bối Tử oán trách, cảm thấy Hoàng Thượng đang đoạt bát cơm của mình. Thân là đại nội tổng quản, bảo bối gì trong nội cung đáng lý hắn phải rõ ràng nhất. Nhưng hiện tại thì sao? Thiên tử chỉ ngồi phê tấu chương cũng biết những thứ tốt, mà hắn sao không nghĩ ra?
Trong lòng Tiểu Bối Tử càng nghĩ càng cảm thấy không vui, gục hai vai, uể oải ỉu xìu lay phất trần trong tay. Trong nội tâm âm thầm tức giận chính mình. Quyết định hôm nay sau khi xong việc, sẽ bảo Phó tổng quản kiểm kê lại toàn bộ bảo bối trong nội cung.
Trần Diệp Thanh căn bản không biết khi mình ngồi xuống sẽ làm một thuần nam nhân cùng một bất nam bất nữ nam nhân nẩy sinh nhiều tâm lý như vậy. Chỉ cảm thấy thoải mái khi dựa ra phía sau, hơi hơi híp mắt nhìn Triệu Lễ: "Hoàng Thượng gần đây trời lạnh, nên chú ý thân thể trước, nghỉ ngơi mấy ngày mới phải. Sốt ruột xem tấu chương như vậy, thân thể sẽ không chịu được!"
Trần Diệp Thanh nói xong lời nói, là học theo cách Tào quý nhân viết lên người giấy: Để Triệu Lễ không gượng dậy nổi đi! Để gia hỏa này thần kinh vô lực! Làm hắn bận đến đầu óc choáng váng, không có thời gian quản chuyện hắn đùa giỡn mỹ nhân!
Còn tiếp