Chương 60: Chạy trối chết.
Lương Nhất Nhất vẻ mặt đương nhiên đáp: "Lúc anh ra cửa a, không phải là em có nhìn một chút sao? Em cảm thấy anh có khả năng không đến kịp để đấu giá, nếu như vậy thì không phải là một kế hoạch hoàn mỹ như vậy sẽ không có khả năng được ra mắt người khác sao? Nên em mới đem nó đổi, em làm như vậy có cái gì không đúng sao?"
Cô vừa nói xong, mọi người trong phòng đều nghẹn cười, nhìn Nhất Nhất biểu lộ làm chuyện tốt không để lại tên, còn hỏi Lương Văn Vũ là mình làm có sai không, anh dám nói là cô làm sai sao? Anh còn có thể nói là cô làm sai sao? Quả thực là anh bị nghẹn đến một câu cũng không nói ra được.
Qua hơn nửa ngày, Lương Văn Vũ mới yếu ớt nói một câu: "Nhất Nhất, em thay đổi tài liệu của anh, vì sao lại không nói cho anh biết? Nếu em nói sớm một chút thì anh đã bớt phải lo lắng cả nửa ngày này."
"Em không có nói cho anh biết sao? Không thể nào? -a! Đúng rồi, đúng là em chưa nói, không ngờ vội vàng lại quên mất chuyện này, xin lỗi anh hai, lần sau em nhất định sẽ nhớ kỹ nói cho anh biết haha, anh cũng đừng có giận em nha!" Lương Nhất Nhất một bên nhìn ngực Lương Văn Vũ phập phồng kịch liệt, một bên vô tội nói.
"Còn có lần sau? Đừng, anh hai xin em, cũng đừng lại đến một lần nữa, anh thật sự là chịu không được đả kích này. Anh không nói với em nữa, anh phải nhanh đi đây, bên kia vẫn còn đang đợi anh!" Nói xong liền nhanh chóng đi ra ngoài, giống như nếu ở lại thư phòng thêm một phút thì đầu óc sẽ càng bị ngốc hơn.
Mấy người nhìn phản ứng của hắn, rốt cuộc nhịn không nổi, phá lên cười hặc hặc. Tiếng cười làm Lương Văn Vũ chưa kịp đi xa lảo đảo một cái, xém chút nữa liền té ngã. Vì vậy, đồng chí Lương Văn Vũ làm hài cho mọi người đã nhanh chóng chạy trối chết rồi.
Giữa trưa lúc ăn cơm, Minh Huệ Tâm nghi hoặc nhìn con gái nhỏ, hỏi: "Nhất Nhất, mọi người đều cùng đi thư phòng, sao anh hai con lại không có xuống cùng?"
Lương Nhất Nhất nhìn ông nội và bố đang cười híp mắt nói: "Công ty anh hai trúng thầu, trưa nay có mở tiệc nên ra ngoài xã giao. A, anh cả cũng ra ngoài liên hoan với chiến hữu, trưa nay cũng không có ở nhà ăn cơm." Không biết là vì sao, mỗi lần nhớ tới biểu lộ của Lương Văn Vũ khi trúng thầu Nhất Nhất liền chịu đựng không nổi muốn cười.
"Thật sự trúng thầu rồi! Cuối cùng thì tâm huyết của anh hai con cũng không uổng phí, bất quá Nhất Nhất của chúng ta cũng đã lập công lớn đấy, sớm nghĩ ra đem tài liệu giao cho trợ lý Dương, bằng không thì đã mất đi tư cách đấu giá lần này." Minh Huệ Tâm vui mừng vừa cười vừa nói.
Lúc Dương Hạo đến nhà lấy văn kiện, bà cũng nhìn thấy, biết là vì Nhất Nhất đổi tài liệu của Lương Văn Vũ, cho nên bà mới nói là Nhất Nhất đã lập công lớn.
Trong lòng lão gia tử và Lương Kiến nghị cũng là bách chuyển thiên hồi (tâm tư rối bời, thay đổi liên tục), bình thường nha đầu Nhất Nhất kia chính là một tiểu nha đầu nhu thuận, làm nũng, nịnh nọt, khoe mã, mới là những việc cô thường làm, thế nhưng một khi đụng đến công việc, liền giống như thay đổi thành một người khác, làm việc rất chu đáo, quyết định nhanh chóng, cũng không biết là cái đầu nhỏ này của cô là làm thế nào lớn lên được như vậy? Lương Kiến Nghị suy nghĩ, chuyện lần này nếu không phải nhờ Nhất Nhất quan sát cẩn thận, phát hiện có người theo dõi Văn Vũ, lại biết được chính mình cũng là bị người hại, sau đó từng bước điều tra biết được nguy hiểm của cả nhà, thì chỉ sợ hiện tại cả nhà này đã không biết đổi thành gì? Nhất người giấu trong bộ đội, từng giây từng phút đều muốn thay thế ông - Trương Kính Nghiệp, ai lại có thể ngờ rằng đường đường một người cấp bậc Trung tướng Tư lệnh phó, lại chỉ vì một chút quyền lực cá nhân mà làm ra loại chuyện đánh cắp cơ mật của quốc gia này, còn làm ra loại hành động vô sĩ giết hại con cái người khác, hàn vi này của hắn thật sự làm cho người ta tức lộn ruột. Nếu như không phải Nhất Nhất, thì chính ông cũng đã bị Trương Kính Nghiệp hại thảm rồi. Nghĩ như vậy, Trương Kính Nghiệp liền cảm khái trong lòng, xem ra là gừng càng già càng cay! Cha nói quả thật rất đúng, thành tựu trong tương lai của Nhất Nhất tuyệt đối sẽ còn mạnh hơn anh cả của nó!
Nhìn một bàn đồ ăn trước mặt, Lương Kiến Nghị đem những đồ ăn mà con gái thích gắp vào trong chén của cô, vừa gắp vừa dặn dò: "Nhất Nhất, ăn nhiều một chút, chuyện trong nhà lần này đã làm con phí hết không ít tinh thần và sức lực, đều mệt mỏi muốn gầy."
"Cảm ơn bố, bất quá con làm gì có gầy a? Mỗi ngày đều ăn một đống. Muốn nói gầy, thật sự là mẹ đã gầy không ít, mẹ mỗi ngày đều vì con và anh hai mà lo lắng, cơm ăn không ngon, ngủ không được tốt, bây giờ chuyện này đã giải quyết xong, mẹ cũng đã có thể thư giãn được rồi." Câu nói cuối cùng của Lương Nhất Nhất rõ ràng cho thấy tiếng lòng của Minh Huệ Tâm, nói xong còn gắp chút ít thức ăn cho ba người lớn.
Trên bàn cơm của Lương gia cũng không có quy định cái gì mà ăn không nói, lời nói phải đúng lễ xa cách, càng không có chuyện đàn bà con gái không được chộn rộn chuyện của đàn ông, đây cũng là một điểm khác biệt giữa Lương gia với những gia tộc lớn khác. Có thể cũng chính vì loại bất đồng này, mới làm cho cả nhà lộ ra ấm áp, tự tại, tràn đầy mùi vị thân tình, cũng làm cho người vừa đến chỗ này như Lương Nhất Nhất nhanh chóng hòa nhập.
"Ông nội, ông ăn nhiều một chút món cá hấp chưng này, con nghe người ta nói người già ăn nhiều cá sẽ tốt cho não, hơn nữa có thể ông sẽ thích mùi vị này."
"Được, ông nội ăn, Nhất Nhất cũng ăn."
Sau khi ăn cơm trưa, Lương Kiến Nghị lập tức đến doanh khu. Dù sao quân khu ở Kinh Thành đã xảy ra chuyện lớn như vậy, người làm Tổng Tư lệnh như ông cũng không thể không đến. Minh Huệ Tâm cũng vừa được bạn gọi, nên ra ngoài đi làm đẹp. Lão gia tử sau khi ăn xong thì cố định muốn nghỉ trưa, Lương Nhất Nhất tiễn lão gia tử đến phòng, sau đó cũng trở về phòng mình, tảng đá lớn trong lòng cũng đã được đặt xuống, cả người nhẹ nhõm, vì vậy Lương Nhất Nhất nằm trên giường một lát liền nhanh chóng ngủ vù vù.
Buổi chiều không có việc, sau bữa cơm tối Lương Nhất Nhất như cũ lên sân thượng luyện công, ba giờ sau thì thu công trở về phòng, bất quá cô cũng không có ở trong phòng nghỉ ngơi, mà lén chạy ra ngoài một chuyến, về phần đi làm chuyện gì? Quy tắc thứ nhất của sát thủ: Đồ đạc của mình thì cần phải tự thân cất kỹ, không thể lưu lại bất luận manh mối hay dấu vết gì. Tùy rằng kiếp này Lương Nhất Nhất đã không còn là sát thủ, nhưng những đạp lý này vẫn là phải nghiêm khắc chấp hành. Vì vậy Lương Nhất Nhất cần phải lấy lại máy nghe trộm đặt ở Thịnh Thế và công ty Phú Đạt.
Thời gian tựa như lại trở về lúc trước, Lương Nhất Nhất tiếp tục mỗi tối luyện công, buổi sáng chạy bộ, ban ngày ngủ, ngẫu nhiên lại đọc sách học bài xem như là một loại hình thức nghỉ ngơi.
Lương Nhất Nhất sống tự tại, thế nhưng thời gian qua Uông Tiểu Bình lại không được tốt như vậy, từ sau ngày thứ bảy kia cả nhà không được cho phép đi vào đại viện, phải ỉu xìu cúi đầu ra về, cô liền phát hiện, ánh mắt của Uông Hạo Binh xem cô đã thay đổi, ánh mắt loại này mang theo một chút lạnh lùng, một chút xem thường thậm chí còn có một chút hận ý, làm cho cô cảm thấy người bố này sẽ không còn được như lúc trước nữa rồi. Tại trước mặt ông ta, con gái so với tiền đồ chính là không đáng một đồng, lúc trước cô còn bé cái gì cũng không hiểu, có thể đối xử với Lương Nhất Nhất như vậy đều là do ông ta giật dây, hiện tại xảy ra chuyện, ông ấy liền đem toàn bộ trách nhiệm đẩy hết lên người cô, hơn nữa còn vì chuyện này mà hận cô, nghĩ đến thật buồn cười! Lại nói mẹ của cô, cũng không biết bà có biết suy nghĩ hay không, mỗi ngày đều chỉ biết dạo phố, làm đẹp, chơi mạt chược giống như chưa hề xảy ra chuyện gì, nếu muốn trông chờ vào bà nói một chút với ông ngoại, thì chính là một chữ khó. Xem ra trên đời này, ai cũng không thể dựa vào, chỉ có dựa vào bản thân, chỉ có chính mình trở nên mạnh mẽ hơn mới có thể không bị người ta khi dễ!
Cô vừa nói xong, mọi người trong phòng đều nghẹn cười, nhìn Nhất Nhất biểu lộ làm chuyện tốt không để lại tên, còn hỏi Lương Văn Vũ là mình làm có sai không, anh dám nói là cô làm sai sao? Anh còn có thể nói là cô làm sai sao? Quả thực là anh bị nghẹn đến một câu cũng không nói ra được.
Qua hơn nửa ngày, Lương Văn Vũ mới yếu ớt nói một câu: "Nhất Nhất, em thay đổi tài liệu của anh, vì sao lại không nói cho anh biết? Nếu em nói sớm một chút thì anh đã bớt phải lo lắng cả nửa ngày này."
"Em không có nói cho anh biết sao? Không thể nào? -a! Đúng rồi, đúng là em chưa nói, không ngờ vội vàng lại quên mất chuyện này, xin lỗi anh hai, lần sau em nhất định sẽ nhớ kỹ nói cho anh biết haha, anh cũng đừng có giận em nha!" Lương Nhất Nhất một bên nhìn ngực Lương Văn Vũ phập phồng kịch liệt, một bên vô tội nói.
"Còn có lần sau? Đừng, anh hai xin em, cũng đừng lại đến một lần nữa, anh thật sự là chịu không được đả kích này. Anh không nói với em nữa, anh phải nhanh đi đây, bên kia vẫn còn đang đợi anh!" Nói xong liền nhanh chóng đi ra ngoài, giống như nếu ở lại thư phòng thêm một phút thì đầu óc sẽ càng bị ngốc hơn.
Mấy người nhìn phản ứng của hắn, rốt cuộc nhịn không nổi, phá lên cười hặc hặc. Tiếng cười làm Lương Văn Vũ chưa kịp đi xa lảo đảo một cái, xém chút nữa liền té ngã. Vì vậy, đồng chí Lương Văn Vũ làm hài cho mọi người đã nhanh chóng chạy trối chết rồi.
Giữa trưa lúc ăn cơm, Minh Huệ Tâm nghi hoặc nhìn con gái nhỏ, hỏi: "Nhất Nhất, mọi người đều cùng đi thư phòng, sao anh hai con lại không có xuống cùng?"
Lương Nhất Nhất nhìn ông nội và bố đang cười híp mắt nói: "Công ty anh hai trúng thầu, trưa nay có mở tiệc nên ra ngoài xã giao. A, anh cả cũng ra ngoài liên hoan với chiến hữu, trưa nay cũng không có ở nhà ăn cơm." Không biết là vì sao, mỗi lần nhớ tới biểu lộ của Lương Văn Vũ khi trúng thầu Nhất Nhất liền chịu đựng không nổi muốn cười.
"Thật sự trúng thầu rồi! Cuối cùng thì tâm huyết của anh hai con cũng không uổng phí, bất quá Nhất Nhất của chúng ta cũng đã lập công lớn đấy, sớm nghĩ ra đem tài liệu giao cho trợ lý Dương, bằng không thì đã mất đi tư cách đấu giá lần này." Minh Huệ Tâm vui mừng vừa cười vừa nói.
Lúc Dương Hạo đến nhà lấy văn kiện, bà cũng nhìn thấy, biết là vì Nhất Nhất đổi tài liệu của Lương Văn Vũ, cho nên bà mới nói là Nhất Nhất đã lập công lớn.
Trong lòng lão gia tử và Lương Kiến nghị cũng là bách chuyển thiên hồi (tâm tư rối bời, thay đổi liên tục), bình thường nha đầu Nhất Nhất kia chính là một tiểu nha đầu nhu thuận, làm nũng, nịnh nọt, khoe mã, mới là những việc cô thường làm, thế nhưng một khi đụng đến công việc, liền giống như thay đổi thành một người khác, làm việc rất chu đáo, quyết định nhanh chóng, cũng không biết là cái đầu nhỏ này của cô là làm thế nào lớn lên được như vậy? Lương Kiến Nghị suy nghĩ, chuyện lần này nếu không phải nhờ Nhất Nhất quan sát cẩn thận, phát hiện có người theo dõi Văn Vũ, lại biết được chính mình cũng là bị người hại, sau đó từng bước điều tra biết được nguy hiểm của cả nhà, thì chỉ sợ hiện tại cả nhà này đã không biết đổi thành gì? Nhất người giấu trong bộ đội, từng giây từng phút đều muốn thay thế ông - Trương Kính Nghiệp, ai lại có thể ngờ rằng đường đường một người cấp bậc Trung tướng Tư lệnh phó, lại chỉ vì một chút quyền lực cá nhân mà làm ra loại chuyện đánh cắp cơ mật của quốc gia này, còn làm ra loại hành động vô sĩ giết hại con cái người khác, hàn vi này của hắn thật sự làm cho người ta tức lộn ruột. Nếu như không phải Nhất Nhất, thì chính ông cũng đã bị Trương Kính Nghiệp hại thảm rồi. Nghĩ như vậy, Trương Kính Nghiệp liền cảm khái trong lòng, xem ra là gừng càng già càng cay! Cha nói quả thật rất đúng, thành tựu trong tương lai của Nhất Nhất tuyệt đối sẽ còn mạnh hơn anh cả của nó!
Nhìn một bàn đồ ăn trước mặt, Lương Kiến Nghị đem những đồ ăn mà con gái thích gắp vào trong chén của cô, vừa gắp vừa dặn dò: "Nhất Nhất, ăn nhiều một chút, chuyện trong nhà lần này đã làm con phí hết không ít tinh thần và sức lực, đều mệt mỏi muốn gầy."
"Cảm ơn bố, bất quá con làm gì có gầy a? Mỗi ngày đều ăn một đống. Muốn nói gầy, thật sự là mẹ đã gầy không ít, mẹ mỗi ngày đều vì con và anh hai mà lo lắng, cơm ăn không ngon, ngủ không được tốt, bây giờ chuyện này đã giải quyết xong, mẹ cũng đã có thể thư giãn được rồi." Câu nói cuối cùng của Lương Nhất Nhất rõ ràng cho thấy tiếng lòng của Minh Huệ Tâm, nói xong còn gắp chút ít thức ăn cho ba người lớn.
Trên bàn cơm của Lương gia cũng không có quy định cái gì mà ăn không nói, lời nói phải đúng lễ xa cách, càng không có chuyện đàn bà con gái không được chộn rộn chuyện của đàn ông, đây cũng là một điểm khác biệt giữa Lương gia với những gia tộc lớn khác. Có thể cũng chính vì loại bất đồng này, mới làm cho cả nhà lộ ra ấm áp, tự tại, tràn đầy mùi vị thân tình, cũng làm cho người vừa đến chỗ này như Lương Nhất Nhất nhanh chóng hòa nhập.
"Ông nội, ông ăn nhiều một chút món cá hấp chưng này, con nghe người ta nói người già ăn nhiều cá sẽ tốt cho não, hơn nữa có thể ông sẽ thích mùi vị này."
"Được, ông nội ăn, Nhất Nhất cũng ăn."
Sau khi ăn cơm trưa, Lương Kiến Nghị lập tức đến doanh khu. Dù sao quân khu ở Kinh Thành đã xảy ra chuyện lớn như vậy, người làm Tổng Tư lệnh như ông cũng không thể không đến. Minh Huệ Tâm cũng vừa được bạn gọi, nên ra ngoài đi làm đẹp. Lão gia tử sau khi ăn xong thì cố định muốn nghỉ trưa, Lương Nhất Nhất tiễn lão gia tử đến phòng, sau đó cũng trở về phòng mình, tảng đá lớn trong lòng cũng đã được đặt xuống, cả người nhẹ nhõm, vì vậy Lương Nhất Nhất nằm trên giường một lát liền nhanh chóng ngủ vù vù.
Buổi chiều không có việc, sau bữa cơm tối Lương Nhất Nhất như cũ lên sân thượng luyện công, ba giờ sau thì thu công trở về phòng, bất quá cô cũng không có ở trong phòng nghỉ ngơi, mà lén chạy ra ngoài một chuyến, về phần đi làm chuyện gì? Quy tắc thứ nhất của sát thủ: Đồ đạc của mình thì cần phải tự thân cất kỹ, không thể lưu lại bất luận manh mối hay dấu vết gì. Tùy rằng kiếp này Lương Nhất Nhất đã không còn là sát thủ, nhưng những đạp lý này vẫn là phải nghiêm khắc chấp hành. Vì vậy Lương Nhất Nhất cần phải lấy lại máy nghe trộm đặt ở Thịnh Thế và công ty Phú Đạt.
Thời gian tựa như lại trở về lúc trước, Lương Nhất Nhất tiếp tục mỗi tối luyện công, buổi sáng chạy bộ, ban ngày ngủ, ngẫu nhiên lại đọc sách học bài xem như là một loại hình thức nghỉ ngơi.
Lương Nhất Nhất sống tự tại, thế nhưng thời gian qua Uông Tiểu Bình lại không được tốt như vậy, từ sau ngày thứ bảy kia cả nhà không được cho phép đi vào đại viện, phải ỉu xìu cúi đầu ra về, cô liền phát hiện, ánh mắt của Uông Hạo Binh xem cô đã thay đổi, ánh mắt loại này mang theo một chút lạnh lùng, một chút xem thường thậm chí còn có một chút hận ý, làm cho cô cảm thấy người bố này sẽ không còn được như lúc trước nữa rồi. Tại trước mặt ông ta, con gái so với tiền đồ chính là không đáng một đồng, lúc trước cô còn bé cái gì cũng không hiểu, có thể đối xử với Lương Nhất Nhất như vậy đều là do ông ta giật dây, hiện tại xảy ra chuyện, ông ấy liền đem toàn bộ trách nhiệm đẩy hết lên người cô, hơn nữa còn vì chuyện này mà hận cô, nghĩ đến thật buồn cười! Lại nói mẹ của cô, cũng không biết bà có biết suy nghĩ hay không, mỗi ngày đều chỉ biết dạo phố, làm đẹp, chơi mạt chược giống như chưa hề xảy ra chuyện gì, nếu muốn trông chờ vào bà nói một chút với ông ngoại, thì chính là một chữ khó. Xem ra trên đời này, ai cũng không thể dựa vào, chỉ có dựa vào bản thân, chỉ có chính mình trở nên mạnh mẽ hơn mới có thể không bị người ta khi dễ!