Chương 1330: Lừa
Bạch Thiện tỉ mỉ kể cho Trần Bác nghe về những khoản tiêu tiền của Bạch nhị lang, ví dụ như, "Trước đây khi còn ở Ích Châu, hắn tiêu tiền không có chừng mực, số tiền tiết kiệm được lúc đó đã hao hụt không ít. Sau này đến kinh thành thì còn quá đáng hơn. Huynh thấy con ngựa nhỏ mà hôm qua bọn đệ cưỡi về không? Đó đều là ngựa bọn đệ mua với giá cao ở trường đua ngựa tại kinh thành đấy. Còn nữa, quần áo, phục sức của bọn đệ, những thứ này đều tốn kém không ít."
Trần Bác ngẩn người, "Không phải đệ nói là đệ thi đậu Quốc Tử Giám, cậu ruột rất vui, nói tiền tiêu vặt muốn bao nhiêu cũng có sao?"
Đừng nói Bạch Thiện, ngay cả Bạch nhị lang cũng đều tỏ vẻ một lời khó nói hết.
Lúc này Bạch Thiện càng không thấy áy náy, nói một cách hùng hồn: "Trần biểu ca, huynh cũng phải xem kinh thành cách thôn Thất Lí bao xa chứ. Đường bá gửi tiền cho kinh thành, đó toàn là ba tháng gửi một lần, tính toán kỹ càng rồi. Ông ấy nói tiền tiêu vặt muốn bao nhiêu cũng có, nhưng chỉ đưa có bấy nhiêu đó thôi, huynh còn không phải chỉ có thể tiêu trong phạm vi đó sao?"
Trần Bác:.
Điểm này quá giống ông của hắn, Trần Bác đồng tình nhìn Bạch nhị lang, tỏ vẻ thấu hiểu.
"Ngoài những khoản tiêu này, còn phải mời khách ăn cơm," Bạch Thiện thở dài nói: "Ở kinh thành, bọn đệ là lũ nhóc nhà quê, muốn giao tiếp với người ta, chẳng phải sẽ phải mời khách ăn cơm sao?"
Trần Bác gật đầu, đúng vậy, hắn đi Miên Châu cũng như vậy, đặc biệt là khi có việc cần nhờ người ta.
"Cho nên tiền của bọn đệ tiêu hơi nhanh, tính ra, nhị lang còn tiết kiệm hơn đệ đấy. Huynh xem, thu nhập từ nông trang bọn đệ phải chia đều cho mỗi người một phần đúng không? Tiền bà nội cho đệ cũng không ít, kết quả tiền mua ngựa đệ vẫn phải vay của hắn, đến giờ còn chưa trả được.." Bạch Thiện trưng vẻ xấu hổ, "Cho nên Trần biểu ca, hắn có lòng muốn cho huynh vay đủ số tiền, nhưng cũng không có đủ để đưa.."
Bạch Thiện đẩy Bạch nhị lang một cái, "Ngươi mau nói đi, có phải tối hôm trước ngươi đã khoác lác không?"
Bạch nhị lang: ".. Phải."
Trần Bác vẻ mặt cạn lời nhìn Bạch nhị lang.
Bạch Thiện khẽ hắng giọng nói: "Hắn xưa nay hồ đồ, cụ thể có bao nhiêu tiền cũng không tính, chỉ biết mỗi năm có không ít thu nhập từ nông trang. Cộng thêm tiền đường bá cho cũng nhiều, nhưng sau khi chia tay với Trần biểu ca vào trưa hôm qua, bọn đệ đã tự đi đếm số tiền còn lại, khụ, không còn bao nhiêu."
Hắn liếc nhìn Bạch nhị lang, nói: "Nhưng hắn lại ngại nói, cho nên.."
Trần Bác tỏ vẻ đồng cảm vỗ vai Bạch nhị lang: "Nhị lang, đệ không có tiền thì cứ nói thẳng với ta, chúng ta là anh em họ, chẳng lẽ ta còn trách đệ sao?"
Bạch Thiện vội nói: "Chẳng phải là sợ mất mặt trước mặt Trần biểu ca sao? Dù sao thì huynh cũng hiếm khi mở miệng nhờ hắn giúp đỡ."
Bạch nhị lang ngập ngừng gật đầu.
Bạch Thiện nhận ra, ngầm trừng mắt với hắn rồi tiếp tục bày vẻ chân thành kéo Trần Bác nói: "Nhưng bọn đệ đã tính rồi, hắn còn lại 243 lượng bạc, bọn đệ định khi nào đến năm mới sẽ mua chút đồ biếu tiên sinh, việc này có lẽ sẽ tốn chút tiền. Sau khi về kinh thành cũng phải mở tiệc chiêu đãi bạn học và bạn bè, ban đầu chi tiêu có thể nhiều hơn một chút, nhưng để lại 40 lượng cũng gần đủ rồi. Dù sao thì đường bá cũng đã cho chút tiền tiêu vặt, thực sự không đủ thì đến lúc đó sẽ nghĩ cách, cho nên hai trăm lẻ ba lượng còn lại có thể cho Trần biểu ca mượn, Trần biểu ca, huynh không chê chứ?"
Còn có cả lẻ cả chẵn, Trần Bác đương nhiên sẽ không chê rồi.
Mặc dù khác xa so với dự kiến của hắn, nhưng hắn vẫn đưa tay vỗ vai Bạch nhị lang, tỏ vẻ thấu hiểu, đồng thời nói rằng hắn chỉ cần mượn 200 lượng là được.
Bạch Thiện và Bạch nhị lang cùng thở phào nhẹ nhõm, sau đó ba anh em họ vui vẻ ngồi lại trò chuyện với nhau.
Bạch Thiện ra vẻ không để ý nói với hắn: "Trần biểu ca, đệ thấy bên ngoài có rất nhiều người làm ăn ban đầu đều thuê cửa hàng, như vậy mới xoay vòng tiền bạc nhanh hơn, đợi khi nào kiếm được tiền thì đổi cửa hàng khác. Chỉ cần biển hiệu không đổi, danh tiếng lại tốt, khách hàng sẽ không mất đi."
Bạch nhị lang liên tục gật đầu, cũng nói thăm dò: "Vậy biểu ca có nghĩ đến việc thuê cửa hàng không?"
Trần Bác cau mày suy nghĩ.
Bạch Thiện chỉ nói đến đó rồi kéo Bạch nhị lang đứng dậy: "Trần biểu ca, chuyện làm ăn này bọn đệ cũng không hiểu nhiều, nếu huynh đã quyết định rồi, chi bằng tìm lúc nào rảnh thì hỏi quản sự trong nhà, hoặc là thỉnh giáo đường bá cũng được. Họ thấy nhiều biết rộng, quen biết nhiều người, có lẽ sẽ giúp được huynh."
Bạch nhị lang gật đầu: "Biểu ca, 200 lượng kia lát nữa đệ sẽ đếm ra, đợi huynh đi thì đưa cho huynh nhé?"
Trần Bác lập tức hồi thần, khoác vai hắn nói: "Không cần đâu, đệ đưa cho ta bây giờ luôn đi, đúng rồi, đại ca đệ có biết đệ thiếu tiền không?"
Ánh mắt Bạch nhị lang liếc về phía Bạch Thiện, gật đầu nói: "Biết."
"Vậy đệ có thể mượn chút tiền của đại ca đệ cho ta không?"
Lần này Bạch nhị lang chẳng cần nhìn Bạch Thiện, thẳng thừng lắc đầu, "Đệ không dám tìm đại ca vay đâu, huynh ấy mà mà biết đệ khoác lác với huynh là sẽ cho huynh vay 800 lượng thì sẽ mắng đệ một trận đấy. Hơn nữa huynh ấy cũng không có nhiều tiền, tuy huynh ấy tiêu ít hơn đệ, nhưng trên tay chỉ có tiền tiêu vặt cha đệ cho, không để dành được bao nhiêu tiền đâu."
Trần Bác liền thở dài, "Không ngờ biểu ca còn nghèo hơn cả đệ, thế thì cậu ruột không công bằng nha, sao lại cho đệ nông trang mà không cho biểu ca nông trang chứ?"
Bạch nhị lang:.
Bạch Thiện nhìn Trần Bác bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.
Trần Bác nhận ra mình đã nói lỡ lời, lập tức vỗ vai Bạch nhị lang cười ha hả chữa cháy: "Nhị lang đừng để ý, biểu ca lỡ lời thôi, đến mình còn không biết mình đang nói gì nữa là."
Bạch nhị lang thở ra một hơi rồi lắc đầu nói: "Không sao."
Hắn nói: "Vậy đệ về lấy bạc cho huynh nhé, huynh ở đây đợi đệ."
Hắn và Bạch Thiện đi về sân nhà mình, đợi khi xung quanh không còn hạ nhân nữa, Bạch nhị lang mới thở phào một hơi, sờ lên ngực nói: "Thật là kỳ lạ, lừa hắn mà ta lại không thấy áy náy chút nào."
Bạch Thiện không khỏi vỗ lên đầu hắn, "Áy náy cái gì, mau đếm bạc đi."
Đếm bạc, đặc biệt là đếm tiền của người khác, Bạch Thiện và Mãn Bảo thích nhất, thế là cùng nhau chạy vào phòng hắn giúp hắn đếm tiền.
Một thỏi mười lượng bạc, tổng cộng phải đếm ra hai mươi thỏi.
Vì từ tám mươi thỏi giảm xuống còn hai mươi thỏi, Bạch nhị lang không thấy xót lắm, lúc đếm còn coi như sảng khoái, đếm xong thì đặt lên một tấm vải, lát nữa gói lại đưa cho biểu ca.
Sau đó Bạch nhị lang chìa tay với Bạch Thiện, "Tiền ngươi nợ ta đâu?"
Bạch Thiện vỗ vào lòng bàn tay hắn: "Gấp cái gì, đợi hắn đi rồi sẽ trả cho ngươi. Nếu không trong nhà nhiều hạ nhân như vậy, lỡ truyền đến tai hắn, quan hệ của hai ngươi lại xấu đi thì không phải chuyện của ta đâu nhé."
"Được rồi, đợi hắn đi rồi trả." Bạch nhị lang nhìn chằm chằm vào hai mươi thỏi bạc này, hỏi: "Các ngươi nói xem, liệu hai mươi thỏi này có bị ném xuống sông xuống biển không?"
"Không đâu," Bạch Thiện cười nói, "Tám mươi thỏi thì còn có thể, vì số tiền ấy cũng không nhỏ. Còn hai mươi thỏi ấy à, bác gái bên ngoại của ngươi cũng lấy ra được. Sau này cho dù biểu ca ngươi có lỗ sạch, nhà ngoại của ngươi cũng sẽ trả khoản này thôi, chẳng lẽ lại đứng nhìn cháu nội làm khổ cháu ngoại sao?"
Bạch nhị lang nghe vậy thì yên tâm hẳn.
Trần Bác ngẩn người, "Không phải đệ nói là đệ thi đậu Quốc Tử Giám, cậu ruột rất vui, nói tiền tiêu vặt muốn bao nhiêu cũng có sao?"
Đừng nói Bạch Thiện, ngay cả Bạch nhị lang cũng đều tỏ vẻ một lời khó nói hết.
Lúc này Bạch Thiện càng không thấy áy náy, nói một cách hùng hồn: "Trần biểu ca, huynh cũng phải xem kinh thành cách thôn Thất Lí bao xa chứ. Đường bá gửi tiền cho kinh thành, đó toàn là ba tháng gửi một lần, tính toán kỹ càng rồi. Ông ấy nói tiền tiêu vặt muốn bao nhiêu cũng có, nhưng chỉ đưa có bấy nhiêu đó thôi, huynh còn không phải chỉ có thể tiêu trong phạm vi đó sao?"
Trần Bác:.
Điểm này quá giống ông của hắn, Trần Bác đồng tình nhìn Bạch nhị lang, tỏ vẻ thấu hiểu.
"Ngoài những khoản tiêu này, còn phải mời khách ăn cơm," Bạch Thiện thở dài nói: "Ở kinh thành, bọn đệ là lũ nhóc nhà quê, muốn giao tiếp với người ta, chẳng phải sẽ phải mời khách ăn cơm sao?"
Trần Bác gật đầu, đúng vậy, hắn đi Miên Châu cũng như vậy, đặc biệt là khi có việc cần nhờ người ta.
"Cho nên tiền của bọn đệ tiêu hơi nhanh, tính ra, nhị lang còn tiết kiệm hơn đệ đấy. Huynh xem, thu nhập từ nông trang bọn đệ phải chia đều cho mỗi người một phần đúng không? Tiền bà nội cho đệ cũng không ít, kết quả tiền mua ngựa đệ vẫn phải vay của hắn, đến giờ còn chưa trả được.." Bạch Thiện trưng vẻ xấu hổ, "Cho nên Trần biểu ca, hắn có lòng muốn cho huynh vay đủ số tiền, nhưng cũng không có đủ để đưa.."
Bạch Thiện đẩy Bạch nhị lang một cái, "Ngươi mau nói đi, có phải tối hôm trước ngươi đã khoác lác không?"
Bạch nhị lang: ".. Phải."
Trần Bác vẻ mặt cạn lời nhìn Bạch nhị lang.
Bạch Thiện khẽ hắng giọng nói: "Hắn xưa nay hồ đồ, cụ thể có bao nhiêu tiền cũng không tính, chỉ biết mỗi năm có không ít thu nhập từ nông trang. Cộng thêm tiền đường bá cho cũng nhiều, nhưng sau khi chia tay với Trần biểu ca vào trưa hôm qua, bọn đệ đã tự đi đếm số tiền còn lại, khụ, không còn bao nhiêu."
Hắn liếc nhìn Bạch nhị lang, nói: "Nhưng hắn lại ngại nói, cho nên.."
Trần Bác tỏ vẻ đồng cảm vỗ vai Bạch nhị lang: "Nhị lang, đệ không có tiền thì cứ nói thẳng với ta, chúng ta là anh em họ, chẳng lẽ ta còn trách đệ sao?"
Bạch Thiện vội nói: "Chẳng phải là sợ mất mặt trước mặt Trần biểu ca sao? Dù sao thì huynh cũng hiếm khi mở miệng nhờ hắn giúp đỡ."
Bạch nhị lang ngập ngừng gật đầu.
Bạch Thiện nhận ra, ngầm trừng mắt với hắn rồi tiếp tục bày vẻ chân thành kéo Trần Bác nói: "Nhưng bọn đệ đã tính rồi, hắn còn lại 243 lượng bạc, bọn đệ định khi nào đến năm mới sẽ mua chút đồ biếu tiên sinh, việc này có lẽ sẽ tốn chút tiền. Sau khi về kinh thành cũng phải mở tiệc chiêu đãi bạn học và bạn bè, ban đầu chi tiêu có thể nhiều hơn một chút, nhưng để lại 40 lượng cũng gần đủ rồi. Dù sao thì đường bá cũng đã cho chút tiền tiêu vặt, thực sự không đủ thì đến lúc đó sẽ nghĩ cách, cho nên hai trăm lẻ ba lượng còn lại có thể cho Trần biểu ca mượn, Trần biểu ca, huynh không chê chứ?"
Còn có cả lẻ cả chẵn, Trần Bác đương nhiên sẽ không chê rồi.
Mặc dù khác xa so với dự kiến của hắn, nhưng hắn vẫn đưa tay vỗ vai Bạch nhị lang, tỏ vẻ thấu hiểu, đồng thời nói rằng hắn chỉ cần mượn 200 lượng là được.
Bạch Thiện và Bạch nhị lang cùng thở phào nhẹ nhõm, sau đó ba anh em họ vui vẻ ngồi lại trò chuyện với nhau.
Bạch Thiện ra vẻ không để ý nói với hắn: "Trần biểu ca, đệ thấy bên ngoài có rất nhiều người làm ăn ban đầu đều thuê cửa hàng, như vậy mới xoay vòng tiền bạc nhanh hơn, đợi khi nào kiếm được tiền thì đổi cửa hàng khác. Chỉ cần biển hiệu không đổi, danh tiếng lại tốt, khách hàng sẽ không mất đi."
Bạch nhị lang liên tục gật đầu, cũng nói thăm dò: "Vậy biểu ca có nghĩ đến việc thuê cửa hàng không?"
Trần Bác cau mày suy nghĩ.
Bạch Thiện chỉ nói đến đó rồi kéo Bạch nhị lang đứng dậy: "Trần biểu ca, chuyện làm ăn này bọn đệ cũng không hiểu nhiều, nếu huynh đã quyết định rồi, chi bằng tìm lúc nào rảnh thì hỏi quản sự trong nhà, hoặc là thỉnh giáo đường bá cũng được. Họ thấy nhiều biết rộng, quen biết nhiều người, có lẽ sẽ giúp được huynh."
Bạch nhị lang gật đầu: "Biểu ca, 200 lượng kia lát nữa đệ sẽ đếm ra, đợi huynh đi thì đưa cho huynh nhé?"
Trần Bác lập tức hồi thần, khoác vai hắn nói: "Không cần đâu, đệ đưa cho ta bây giờ luôn đi, đúng rồi, đại ca đệ có biết đệ thiếu tiền không?"
Ánh mắt Bạch nhị lang liếc về phía Bạch Thiện, gật đầu nói: "Biết."
"Vậy đệ có thể mượn chút tiền của đại ca đệ cho ta không?"
Lần này Bạch nhị lang chẳng cần nhìn Bạch Thiện, thẳng thừng lắc đầu, "Đệ không dám tìm đại ca vay đâu, huynh ấy mà mà biết đệ khoác lác với huynh là sẽ cho huynh vay 800 lượng thì sẽ mắng đệ một trận đấy. Hơn nữa huynh ấy cũng không có nhiều tiền, tuy huynh ấy tiêu ít hơn đệ, nhưng trên tay chỉ có tiền tiêu vặt cha đệ cho, không để dành được bao nhiêu tiền đâu."
Trần Bác liền thở dài, "Không ngờ biểu ca còn nghèo hơn cả đệ, thế thì cậu ruột không công bằng nha, sao lại cho đệ nông trang mà không cho biểu ca nông trang chứ?"
Bạch nhị lang:.
Bạch Thiện nhìn Trần Bác bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.
Trần Bác nhận ra mình đã nói lỡ lời, lập tức vỗ vai Bạch nhị lang cười ha hả chữa cháy: "Nhị lang đừng để ý, biểu ca lỡ lời thôi, đến mình còn không biết mình đang nói gì nữa là."
Bạch nhị lang thở ra một hơi rồi lắc đầu nói: "Không sao."
Hắn nói: "Vậy đệ về lấy bạc cho huynh nhé, huynh ở đây đợi đệ."
Hắn và Bạch Thiện đi về sân nhà mình, đợi khi xung quanh không còn hạ nhân nữa, Bạch nhị lang mới thở phào một hơi, sờ lên ngực nói: "Thật là kỳ lạ, lừa hắn mà ta lại không thấy áy náy chút nào."
Bạch Thiện không khỏi vỗ lên đầu hắn, "Áy náy cái gì, mau đếm bạc đi."
Đếm bạc, đặc biệt là đếm tiền của người khác, Bạch Thiện và Mãn Bảo thích nhất, thế là cùng nhau chạy vào phòng hắn giúp hắn đếm tiền.
Một thỏi mười lượng bạc, tổng cộng phải đếm ra hai mươi thỏi.
Vì từ tám mươi thỏi giảm xuống còn hai mươi thỏi, Bạch nhị lang không thấy xót lắm, lúc đếm còn coi như sảng khoái, đếm xong thì đặt lên một tấm vải, lát nữa gói lại đưa cho biểu ca.
Sau đó Bạch nhị lang chìa tay với Bạch Thiện, "Tiền ngươi nợ ta đâu?"
Bạch Thiện vỗ vào lòng bàn tay hắn: "Gấp cái gì, đợi hắn đi rồi sẽ trả cho ngươi. Nếu không trong nhà nhiều hạ nhân như vậy, lỡ truyền đến tai hắn, quan hệ của hai ngươi lại xấu đi thì không phải chuyện của ta đâu nhé."
"Được rồi, đợi hắn đi rồi trả." Bạch nhị lang nhìn chằm chằm vào hai mươi thỏi bạc này, hỏi: "Các ngươi nói xem, liệu hai mươi thỏi này có bị ném xuống sông xuống biển không?"
"Không đâu," Bạch Thiện cười nói, "Tám mươi thỏi thì còn có thể, vì số tiền ấy cũng không nhỏ. Còn hai mươi thỏi ấy à, bác gái bên ngoại của ngươi cũng lấy ra được. Sau này cho dù biểu ca ngươi có lỗ sạch, nhà ngoại của ngươi cũng sẽ trả khoản này thôi, chẳng lẽ lại đứng nhìn cháu nội làm khổ cháu ngoại sao?"
Bạch nhị lang nghe vậy thì yên tâm hẳn.

