Chương 11
Trong làn sương hồi sinh
Trong làn sương hồi sinh
Sáng sớm ấy, sương phủ dày đến mức không ai biết mình đang ở đâu. Cả bàn cờ như tan chảy trong lớp khói bạc, ranh giới giữa ô trắng và ô đen cũng nhòe dần. Gió thổi qua khe đá, nghe như tiếng thở của những người đã từng sống trong ký ức.
Lụa mở mắt. Cảm giác đầu tiên là nặng, như vừa tỉnh dậy sau một cơn mộng dài. Cô ngẩng lên, nhận ra trên mái tóc mình còn vương những hạt sương lạnh. Một giọng nói khe khẽ vang lên phía xa:
- "Em tỉnh rồi à?"
Lụa quay đầu. Trong lớp sương mờ, bóng người ấy dần hiện ra. Là Dương. Không còn bộ áo xám rách nát hôm nào, mà là một dáng hình sáng, hơi mờ ảo, ánh nhìn dịu nhưng buồn sâu thẳm.
- "Anh.. Anh là thật hay là ảo?" – giọng Lụa run run.
- "Anh không biết. Có lẽ anh đang ở giữa ranh giới.. Nơi không còn chết, mà cũng chưa thật sự sống."
- "Thế.. Đây là đâu?"
- "Một khoảng trống giữa hai thế giới. Anh gọi nó là 'Làn sương hồi sinh'. Nếu em ở đây, nghĩa là em cũng chưa biến mất."
Lụa nhìn quanh. Đất mềm như cát, trời như phản chiếu qua một mặt gương loang lổ. Ở xa xa, thấp thoáng bóng những quân cờ: Tượng Trắng đang quỳ, Hậu Đen đứng bất động, bên cạnh là hàng tốt như đang chờ lệnh.
- "Mọi thứ tan rồi.. Phải không anh?"
- "Không. Chỉ là tạm ngừng thôi." – Dương khẽ cười. – "Cái chết không phải kết thúc, mà là một bước ngoặt."
Lụa mím môi, ngồi xuống bên anh. Một hồi lâu, chỉ có tiếng sương vỡ li ti.
Rồi cô hỏi, giọng rất khẽ:
- "Anh còn nhớ không? Trước khi tất cả sụp đổ, anh đã gọi em. Rồi.. Im lặng. Em cứ nghĩ là anh.."
- "Chết rồi?" – Dương cắt ngang, ánh mắt vẫn nhìn vào hư không. – "Anh cũng nghĩ vậy. Nhưng lạ là, khi anh nhắm mắt, anh lại nghe thấy tiếng em – không phải tiếng nói, mà là tiếng thở, rất gần. Như thể chúng ta chưa từng rời nhau."
Lụa im lặng. Cô nhìn xuống lòng bàn tay, thấy một vệt sáng mảnh như sợi tơ vắt ngang. Khi chạm vào, nó rung nhẹ, rồi phát sáng.
- "Cái này là gì?"
- "Sợi liên kết." – Dương nói. – "Khi hai linh hồn cùng chưa hoàn tất một lời hứa, họ sẽ bị ràng buộc bởi thứ này. Nó dẫn họ đi qua thời gian, qua cả cái chết, để gặp lại."
Lụa khẽ cười:
- "Lời hứa gì vậy?"
- "Anh không nhớ. Nhưng chắc là thứ mà khi mất, cả hai đều tiếc."
Hai người ngồi giữa sương. Không có mặt trời, không có gió, chỉ có cảm giác mọi thứ đang chờ đợi một điều gì đó. Rồi từ xa, vang lên tiếng kim loại lách cách – âm thanh quen thuộc của những quân cờ đang chuyển động.
Một giọng nói vọng đến:
- "Ngươi nghĩ ta không tìm thấy ngươi sao, Dương?"
Lụa đứng bật dậy. Bóng người bước ra từ sương - Tướng Đen, cao lớn, mắt như than cháy.
- "Tướng Đen.." – Lụa thì thầm.
- "Phải." – hắn đáp, giọng lạnh như thép. – "Hai ngươi đã phá luật bàn cờ. Cái chết của ngươi đáng lẽ là kết thúc, nhưng các ngươi lại níu giữ nhau. Ngươi tưởng có thể thoát được sao?"
Dương đứng chắn trước Lụa:
- "Nếu luật chỉ để ràng buộc linh hồn, thì đó không phải luật. Đó là xiềng xích."
- "Ngươi vẫn ngoan cố như xưa." – Tướng Đen cười khẽ. – "Ngươi quên rằng ngươi từng là một phần trong đội quân của ta sao?"
Lụa sững người.
- "Anh từng là?"
Dương im lặng.
Tướng Đen bước tới một bước, giọng trầm xuống:
- "Hắn từng là chỉ huy cánh trái của ta, người đã phản bội vào đêm thứ mười bảy. Vì một bóng hình như ngươi."
Lụa quay sang Dương, nước mắt dâng đầy:
- "Có thật không.. Anh từng là lính của hắn?"
Dương khẽ gật.
- "Phải. Nhưng anh rời đi, vì anh nhận ra chiến thắng không cứu được ai. Và vì anh gặp em."
Không gian chùng xuống. Sương bắt đầu lay động, như thể đang nghe được từng lời nói.
- "Ngươi phản bội bàn cờ, giờ lại dám gọi tên tình yêu." – Tướng Đen gầm. – "Vậy hãy chọn: Quay lại hoặc tan biến."
- "Không." – Dương nhìn thẳng. – "Anh chọn sống – dù chỉ trong một khoảnh khắc được thật."
Rồi anh nắm tay Lụa, sợi sáng trong tay họ bừng lên, xoắn lấy nhau. Làn sương vỡ tung, mở ra một khung cảnh khác: một căn phòng nhỏ trong thế giới thật, nơi có chiếc gương nước cũ kỹ đặt giữa.
Lụa thở dốc. Hơi thở mang theo hương đất, hương đời.
- "Đây.. Đây là đâu?"
- "Nhà của một người đã gọi chúng ta." – Dương nói.
Trong gương, phản chiếu hình một người đàn ông trẻ với đôi mắt mệt mỏi. Anh ta đang đặt hai quân cờ – một trắng, một đen – lên mặt bàn, thì thầm:
- "Nếu có linh hồn trong những nước đi, xin hãy tỉnh lại.."
Ánh sáng từ hai quân cờ lan ra, xuyên qua gương, chiếu thẳng vào Dương và Lụa.
Lụa run rẩy:
- "Anh Dương.. Có phải chúng ta.. Đang được gọi về?"
- "Có lẽ.. Là cơ hội cuối cùng."
Tướng Đen bước tới, giọng gầm vang:
- "Các ngươi không được phép trở lại thế giới người!"
Nhưng trước khi hắn kịp vung tay, sợi sáng quanh Lụa và Dương đã rực lên như ngọn lửa. Một luồng xoáy dữ dội cuốn lấy cả hai.
- "Anh Dương!" – Lụa hét lên.
- "Nắm tay anh, đừng buông!" – Dương đáp, giọng hòa lẫn trong tiếng gió.
Rồi tất cả vụt tắt.
Chỉ còn lại mặt gương nước, lặng như chưa từng có gì xảy ra.
Nhưng từ bên trong, hai bóng hình bắt đầu hiện ra - mờ thôi, như phản chiếu của ký ức đang tìm cách trở lại thân xác.
Và ở bên kia, người đàn ông trẻ vẫn thì thầm trong căn phòng sáng mờ:
- "Nếu linh hồn có thể nghe, xin hãy quay về. Bàn cờ chưa kết thúc đâu.."
Ánh sáng trong gương chớp lên lần cuối, rồi biến thành một đốm lửa nhỏ, trôi giữa làn sương.
Khi ánh sáng tan dần, mọi thứ rơi vào im lặng. Mặt gương nước không còn dao động, chỉ còn những vòng tròn loang ra mãi. Rồi, một tiếng thở vang lên - khe khẽ, yếu ớt nhưng thật.
Người đàn ông trẻ ngẩng lên. Hai quân cờ trước mặt anh - trắng và đen - đang rung nhẹ.
Một vệt sáng thoáng qua, rồi.. hai người ngã xuống nền nhà.
Anh bật dậy, trừng mắt vì không tin nổi.
Một người con gái tóc dài ướt sũng, làn da tái xanh như vừa từ giấc mộng bước ra. Bên cạnh cô, một người đàn ông, ánh mắt vẫn khép, bàn tay siết chặt như đang cố níu giữ điều gì.
- "Trời đất.. Họ.. Họ là ai?" – người đàn ông lắp bắp.
Anh chạy lại, định chạm vào vai cô gái, nhưng bàn tay run run. Cô bỗng mở mắt. Một đôi mắt sâu, trong và xa lạ.
Lụa nhìn quanh. Hơi thở của cô như mang theo sương.
- "Đây.. Là đâu?"
- "Cô.. Cô tỉnh rồi à?" – người đàn ông nói, giọng hoảng. – "Tôi.. Tôi là Hạo. Tôi chỉ đang nghiên cứu bàn cờ cổ.. Rồi.."
Cô không nghe hết câu, vì ngay lúc đó, Dương cũng mở mắt. Anh bật dậy, ho khan, bàn tay đỡ lấy trán.
- "Anh Dương!" – Lụa kêu lên, giọng nghẹn.
Anh quay sang, nhìn cô rất lâu, như thể không tin điều trước mắt.
- "Em.. Còn sống."
- "Anh cũng vậy.." – Lụa chạm tay anh, cảm giác ấm thật, không còn sương. – "Chúng ta.. Thật sự trở lại rồi à?"
- "Tôi không hiểu hai người đang nói gì." – Hạo chen vào, giọng bối rối. – "Hai người.. Từ đâu tới? Tôi chỉ thấy hai quân cờ này phát sáng rồi.."
Dương nhìn quanh căn phòng: Bàn gỗ, gương nước, mùi nhang thoang thoảng. Anh mỉm cười lặng lẽ:
- "Có lẽ chúng tôi.. Được anh gọi về."
Hạo tròn mắt:
- "Gọi về? Ý anh là.. Hai người là.."
- "Linh hồn từng ở trong bàn cờ." – Lụa nói khẽ.
Hạo bật lùi lại một bước, sợ hãi.
- "Không thể nào.. Tôi chỉ làm nghi thức tượng trưng thôi! Chẳng có chuyện linh hồn trong cờ.."
Dương mỉm cười buồn:
- "Nhưng có lẽ anh đã chạm đúng vào nơi thời gian gấp khúc. Nơi chúng tôi mắc kẹt."
Không khí trong phòng trở nên đặc lại. Bên ngoài cửa sổ, sương vẫn dày, nhưng có ánh sáng yếu ớt của buổi bình minh.
Lụa nhìn tấm gương nước, thấy trong đó phản chiếu không phải khuôn mặt họ, mà là bóng của hai quân cờ – trắng và đen – đang hòa vào nhau.
Cô khẽ nói:
- "Anh Dương, nếu đây là thật.. Chúng ta phải làm gì?"
Dương lặng im. Một lát, anh đáp:
- "Sống. Dù chỉ một lần, ta phải sống như người."
Hạo ngồi phịch xuống ghế, tay vẫn ôm đầu:
- "Hai người.. Hai người định sống ở đây luôn à?"
- "Không." – Dương mỉm cười. – "Chúng tôi sẽ đi. Nhưng trước hết, anh phải giúp."
- "Giúp? Giúp gì?"
- "Giữ yên bàn cờ đó. Đừng để ai chạm vào. Nó là cánh cửa duy nhất nối giữa hai thế giới."
Hạo nuốt khan, nhìn hai người như nhìn những bóng ma.
- "Tôi.. Tôi không biết có tin nổi không."
- "Tin đi." – Lụa nói khẽ, mắt ánh buồn. – "Vì nếu anh không tin, những gì anh vừa thấy sẽ tan như khói."
Không khí trầm xuống. Ngoài kia, tiếng gió khua nhẹ trên mái ngói.
Dương quay sang Lụa, nói nhỏ:
- "Em có nghe không?"
- "Gì thế?"
- "Tiếng bàn cờ.. Vẫn còn vang. Có ai đó đang chơi tiếp."
Lụa sững người. Cô nhìn tấm gương nước, thấy trên bề mặt loang ánh sáng, hiện ra những ô đen trắng đang di chuyển, như thể có một người vô hình đang tiếp tục ván đấu.
Hạo thì thầm:
- "Không lẽ.. Bàn cờ vẫn sống?"
- "Không phải bàn cờ." – Dương đáp. – "Là Tướng Đen."
Ngay khi anh nói dứt, một vệt khói đen từ gương tràn ra, quấn quanh căn phòng. Gió rít lên dữ dội.
- "Ngươi tưởng có thể rời khỏi tay ta sao, Dương?"
Giọng Tướng Đen vang lên, khàn và sâu như vọng từ lòng đất. Hạo ngã nhào ra sau, còn Lụa đứng chắn trước Dương.
- "Không! Chúng tôi đã chọn con đường khác rồi!"
- "Khác ư?" – Tướng Đen cười nhạt. – "Ngươi nghĩ linh hồn có thể mang thân xác mà không trả giá sao?"
Căn phòng rung lên. Tấm gương nước nứt một đường dài, phản chiếu méo mó hình họ.
- "Hắn đang kéo chúng ta trở lại." – Dương nói gấp. – "Lụa, nắm tay anh!"
Cô nắm chặt, nhưng từ lòng bàn tay, sợi sáng ban đầu giờ lại rực cháy.
Hạo hét lên:
- "Hai người đang.. Tan ra!"
Dương quay sang Hạo, hét trong tiếng gió:
- "Nếu muốn giúp, hãy phá gương đi! Ngay!"
- "Phá gương?"
- "Nhanh lên!"
Hạo vơ lấy chiếc ghế, đập mạnh vào gương. Tiếng vỡ vang lên chát chúa. Một luồng sáng trắng nổ tung, cuốn phăng khói đen.
Căn phòng tối sầm lại. Rồi im lặng.
Hạo mở mắt. Tấm gương vỡ vụn, chỉ còn những mảnh nhỏ rải khắp sàn. Nhưng Dương và Lụa.. Biến mất.
Anh thở gấp, nhìn quanh.
- "Không.. Họ đâu rồi?"
Rồi anh nghe thấy tiếng vọng trong không trung, rất xa, nhưng rõ ràng là giọng Lụa:
- "Cảm ơn anh, Hạo. Chúng tôi.. Sẽ trở lại, khi bàn cờ thật sự kết thúc."
Tiếng nói ấy tan trong gió. Chỉ còn lại một mảnh gương nhỏ phản chiếu hai bóng người đang mờ dần giữa sương.
Hạo ngồi phịch xuống sàn, tim đập mạnh. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời đã sáng hẳn.
Trên bệ cửa, hai quân cờ – trắng và đen – vẫn nằm đó, không còn sáng, nhưng dường như ấm hơn.
Anh khẽ lẩm bẩm:
- "Có lẽ.. Họ vẫn đang sống, chỉ là ở nơi khác."
Bên ngoài, sương tan dần. Trong ánh nắng đầu tiên, dường như có hai bóng người đang đi xa dần trên con đường mờ ảo, tay trong tay.
Gió thổi êm như ru. Có tiếng nước nhỏ giọt đâu đó, từng giọt rơi đều xuống một mặt hồ không bờ. Màu sương trắng giăng đầy, nhưng không còn lạnh nữa.
Dương mở mắt. Anh nhận ra mình đang đứng giữa một khoảng mênh mông, không trời, không đất, chỉ có ánh sáng loang lổ. Bên cạnh, Lụa cũng tỉnh, mắt khẽ chớp, hàng mi ướt như vừa khóc.
- "Đây.. Là đâu nữa vậy?" – cô hỏi nhỏ, giọng run.
Dương nhìn quanh. – "Có lẽ là.. Khoảng giữa."
- "Khoảng giữa?"
- "Không phải dương, cũng chẳng là âm. Một nơi người ta đi qua khi còn chưa chọn được mình thuộc về đâu."
Lụa khẽ cười buồn.
- "Giống như anh với em bây giờ."
- "Ừ." – Dương thở dài. – "Giống như một ván cờ dừng giữa chừng."
Từ xa, một làn gió nhẹ mang theo tiếng nhạc. Không rõ từ đâu, nhưng Lụa nhận ra giai điệu ấy - tiếng hát cũ của cô, bài ca từng ngân bên sông trong đêm trăng năm ấy.
- "Anh Dương.. Nghe không?"
- "Nghe." – anh đáp, mắt ánh lên. – "Giọng em đó."
Cô mỉm cười, nghẹn ngào: – "Em tưởng giọng mình đã tan trong nước rồi."
Họ bước đi, ánh sáng dần mở ra lối nhỏ. Trên con đường loang lổ sương, những hình bóng hiện về - dáng bà Mười, bọn trẻ trông trăng, cả những người làng năm xưa.
Nhưng tất cả đều như sương, nhìn thấy mà chạm vào là tan.
Một đứa bé trai chạy vụt qua, cười giòn:
- "Cô Lụa ơi, cô hát nữa đi!"
Cô giật mình. – "Đó.. Là Tí con bà Hai.."
- "Ký ức của em đấy." – Dương nói. – "Chúng ta đang đi qua ký ức của chính mình."
Cô lặng lẽ cúi đầu.
- "Thì ra.. Mọi linh hồn đều phải đi qua những điều mình tiếc nhất."
Dương nắm tay cô. – "Còn anh thì tiếc.. Là đã không giữ nổi lời hứa với em."
Lụa quay sang, khẽ nói: – "Nếu có kiếp khác, anh sẽ giữ chứ?"
- "Anh đã giữ rồi." – Anh cười nhẹ. – "Chỉ là giữ trong một giấc mơ."
Cô cười, nhưng nước mắt lại rơi. Giọt nước mắt ấy rơi xuống mặt sương, và nơi đó, từng vệt sáng trồi lên.
Một bóng người mặc áo trắng bước đến - là Hạo, nhưng không giống người thật nữa, mà như một hình bóng.
- "Hai người.." – Hạo cất tiếng. – "Vẫn còn ở đây à?"
- "Chúng tôi đang tìm đường." – Dương đáp. – "Đường trở lại."
- "Không còn đường đâu." – Hạo nói chậm. – "Bàn cờ đã vỡ. Cánh cửa đã khép."
Lụa loạng choạng: – "Không thể nào.. Chúng tôi vừa được sống lại.."
- "Sống lại.. Nhưng không đúng thời." – Hạo nhìn xuống. – "Hai người bước lỡ nhịp của nhân gian. Giờ chỉ còn một cách."
Dương siết tay cô: – "Cách gì?"
- "Phải nhớ."
- "Nhớ?"
- "Nhớ tất cả. Nhớ vì sao hai người chết, nhớ vì sao bàn cờ khởi sinh, nhớ cả kẻ đã khiến trăng điên."
Lụa ngẩn ra. – "Trăng điên.. Không phải tự nhiên mà có sao?"
- "Không." – Hạo nhìn lên bầu sáng trắng xóa. – "Là do người mở cờ đầu tiên. Chính kẻ đó đã khiến linh và người hòa vào nhau."
Dương cau mày: – "Người mở cờ đầu tiên.. Là ai?"
Hạo cười buồn. – "Không ai khác. Là ngươi."
Dương sững người.
- "Tôi ư?"
- "Ngươi đã từng là người chơi đầu tiên. Nhiều kiếp trước, chính ngươi là người đặt quân trắng đầu tiên xuống bàn."
Không khí như nén lại. Lụa nhìn anh, mắt ngập nỗi kinh ngạc và thương xót.
- "Anh.. Là người khởi đầu sao?"
Anh lắc đầu, không biết nói gì.
Hạo bước lùi lại, giọng mờ dần:
- "Muốn chấm dứt trăng điên, ngươi phải kết thúc chính ván cờ của ngươi. Nhưng không bằng tay, mà bằng lòng."
Lụa gọi theo: – "Khoan! Hạo! Ý anh là sao?"
Nhưng Hạo đã tan biến trong sương, để lại ánh sáng trắng vỡ vụn thành ngàn mảnh.
Dương đứng lặng.
Lụa nhìn anh, giọng khẽ run:
- "Anh Dương.. Anh định làm gì?"
- "Nếu quả thật anh là người mở đầu.. Thì có lẽ chỉ anh mới có thể đóng lại."
- "Nhưng nếu đóng lại, chúng ta sẽ.."
- "Tan biến, anh biết."
Cô lắc đầu, nước mắt rơi:
- "Không! Em không muốn lại mất anh."
- "Còn anh, anh không muốn em bị kẹt mãi ở đây."
Lụa ôm chặt anh.
- "Anh đừng nói nữa. Lần này, nếu có tan, em cũng tan cùng anh."
- "Không." – Anh khẽ vuốt tóc cô. – "Em phải hát lần cuối. Khi em hát, trăng sẽ dừng lại. Và anh.. Sẽ đi."
Cô run rẩy: – "Em sợ.."
- "Đừng sợ. Anh vẫn ở đó, trong từng khúc sông, trong từng cánh cau, trong từng khúc trăng điên."
Lụa cắn môi. Rồi cô ngẩng lên, giọng khẽ ngân.
Tiếng hát ấy vang ra, không còn buồn, mà như lời ru cho đất trời:
"Trăng trôi không bến, người trôi không bờ,
Sông còn nhớ bóng ai chờ,
Gió mang hồn qua cửa nhỏ,
Lời thề xưa.. Hóa mộng mơ."
Ánh sáng quanh họ rực lên. Dương lùi lại từng bước. Cô gọi: – "Anh Dương!"
Anh mỉm cười, rồi khẽ nói: – "Em đã hát được rồi. Anh đi đây."
Bóng anh tan vào luồng sáng. Cô lao tới, chỉ kịp chạm tay vào không khí.
Còn lại một mình giữa khoảng trắng, Lụa ngồi sụp xuống, nước mắt hòa vào ánh sáng.
Nhưng từ xa, có tiếng thì thầm vang lên, giọng Dương:
- "Anh không mất đâu. Chỉ là trở về nơi trăng bắt đầu."
Ánh sáng tan dần. Lụa mở mắt. Cô thấy mình đứng trên bờ sông thật - nước lấp lánh, trăng đã thôi điên.
Bàn tay cô đặt lên ngực, nơi tim vẫn đập nhẹ.
Một giọng nói quen thuộc vọng đến từ sau:
- "Cô ơi.. Cô là ai vậy?"
Cô quay lại. Một cậu bé đang đứng đó, tay cầm quân cờ đen.
Lụa mỉm cười, cúi xuống:
- "Cô là người từng hát cho trăng nghe."
- "Cô dạy cháu hát với được không?"
Cô nhìn lên mặt trăng, ánh mắt sáng nhẹ. – "Được chứ. Nhưng chỉ khi nào cháu tin rằng.. Trăng cũng biết nghe."
Cậu bé gật đầu. Hai người ngồi bên bờ sông, tiếng hát lại vang lên, dịu dàng, thanh thản.
Và nơi xa, trong lòng nước, có một bóng người mặc áo trắng đang nhìn, mỉm cười.
Đêm ấy, sương phủ dày đặc như ai vừa giũ tấm khăn voan trắng phủ xuống cả mặt làng. Gió bấc rì rào qua hàng tre, tiếng kẽo kẹt của cầu gỗ bắc qua sông nghe như tiếng ai than vãn. Dưới ánh trăng mờ, những bóng người lặng lẽ đi dọc theo bờ nước. Bà Mười cầm đèn dầu, phía sau là đứa trẻ, rồi đến Anh Dương, còn cô Lụa thì bước chậm rãi, tà áo trắng quét nhẹ trên mặt đất như khói tan.
"Cô.. Cô có chắc là ở đây không?" – đứa trẻ lí nhí, mắt nó mở to, hai tay nắm chặt vạt áo bà Mười.
Bà Mười chỉ khẽ gật đầu. "Chỗ này đó, chỗ sông ngoặt qua, hồi xưa cũng là nơi cô ấy tiễn người đi. Còn nhớ không, Khải.." – bà ngừng lại, ánh mắt hướng về Dương, như muốn tìm bóng hình ai khác trong gương mặt ấy.
Dương lặng yên, ánh trăng phản chiếu trên đôi mắt sâu thẳm. Anh nhìn dòng nước đục ngầu, trong đó có những gợn sáng như kim tuyến, nhưng mỗi khi gió lướt qua lại tan biến như chưa từng có. "Lụa, em có chắc.. Là mình phải làm thế này không?"
Giọng cô vang nhẹ như khói. "Phải, Dương à. Muốn nhớ lại hết, ta phải đi qua chính nơi bắt đầu."
Bà Mười rùng mình. "Mấy người nói chuyện cứ như trong mơ. Hồi đó.. Cũng một đêm như ri, sương cũng dày như ri, mà rồi sáng ra.. Người ta chỉ còn thấy áo trắng trôi lững lờ. Cái sông ni nuốt hết cả tiếng gọi."
Lụa quay sang, nở một nụ cười. "Không đâu bà. Không phải sông nuốt, chỉ là.. Người ta chưa biết nghe. Hồi đó tôi nói, tôi sẽ về khi trăng thôi điên. Giờ thì.. Trăng đang dần tỉnh rồi."
Dương đặt tay lên vai cô. "Nếu trăng tỉnh.. Thì còn lại gì cho ta, Lụa?"
Cô nhìn anh, ánh mắt mênh mông như vực nước sâu. "Còn lại ký ức. Còn lại nhau, dù chỉ như gió."
Đứa trẻ ngơ ngác, chen vào: "Cô ơi, ký ức là gì rứa?"
Lụa cúi xuống, khẽ vuốt tóc nó. "Là thứ mà khi con nhắm mắt, con vẫn thấy rõ hơn cả ánh sáng. Là khi nghe tiếng ai đó gọi tên mình, dù họ đã đi xa lắm rồi, con vẫn biết mình từng thương họ."
Bà Mười thở dài. "Nói chi mà buồn rứa. Thương nhau chi cho khổ. Người chết, người sống, rốt cuộc có gặp cũng chỉ thêm nặng lòng."
Dương khẽ nói: "Không, bà ạ. Có những điều nếu không gặp lại, mình sẽ chẳng bao giờ được yên."
Tiếng sóng nhỏ vỗ vào mạn đất, nghe như lời đáp. Trên cao, vầng trăng méo mó rọi xuống một dải sáng dài. Nước sông dần trong hơn, phản chiếu rõ bóng họ. Nhưng lạ thay, trong gương nước, chỉ có ba người: Bà Mười, đứa trẻ và Anh Dương. Bóng Lụa.. Không thấy đâu.
Đứa trẻ kêu khẽ: "Cô ơi! Cô đâu rồi!"
Dương quay lại, tim anh đập thình thịch. Cô vẫn ở đó, đứng ngay cạnh, mỉm cười – nhưng không hề có bóng. Anh hiểu ngay. "Lụa.. Em đang rời đi phải không?"
Cô khẽ gật, giọng như tiếng gió thổi qua cành cau. "Đừng sợ, Dương. Em chỉ về nơi mình từng đợi. Hóa ra, con sông này.. Chính là ký ức. Còn người nhìn thấy gương nước chính là người đang sống."
Bà Mười bật khóc, giọng khản đặc. "Rứa là thiệt rồi. Cái chuyện làng ni, rốt cuộc cũng chỉ còn lại hai người nhớ. Còn ta.. Ta chỉ là người kể dở dang."
Dương tiến lên một bước, nắm lấy tay cô, nhưng tay anh đi xuyên qua lớp sương, chỉ còn lại hơi lạnh. Anh nghẹn giọng: "Nếu có kiếp sau, đừng hứa nữa. Hãy cứ sống, hãy để gió thổi qua tóc em, đừng để trăng làm điên thêm lần nào nữa."
Lụa khẽ cười, đôi môi run rẩy: "Nếu có kiếp sau, em sẽ nhận lời ấy. Nhưng.. Dương ơi, trăng không điên, chỉ lòng người thôi."
Câu nói ấy vang mãi trong không gian, rồi tan cùng làn khói mỏng. Dưới sông, nước bỗng sáng rực, hàng ngàn vệt ánh bạc lấp loáng như những con đom đóm đang nổi lên từ đáy. Một vệt sáng mạnh hắt lên, soi rõ khuôn mặt cô lần cuối. Rồi tất cả tan ra.
Dương quỳ xuống, nước ngập đến đầu gối, bàn tay vẫn cố chụp lấy thứ ánh sáng đang mờ dần. Anh không biết mình khóc hay cười. Bà Mười đưa tay đặt lên vai anh, giọng run: "Thôi, con ơi. Để người ta đi cho nhẹ. Người còn, phải nhớ."
Đứa trẻ bỗng cất tiếng, nhỏ mà vang: "Cô bảo.. Trăng sẽ soi lại, phải không?"
Dương lau mặt, quay sang. "Ừ. Một ngày nào đó, khi con nhìn xuống nước mà thấy một bóng áo trắng đang cười, đó là cô Lụa đó."
Bà Mười chép miệng. "Trăng sáng vầy mà sao ta lạnh quá."
Trên trời, trăng vẫn tròn, nhưng ánh sáng dịu đi, không còn điên dại. Nước sông phẳng như tấm gương, phản chiếu rõ bốn bóng người – lần này có cả cô Lụa. Cô đứng cạnh Dương, nhẹ tựa làn hơi.
Anh khẽ nói, "Em thấy chưa, trăng đang tỉnh rồi."
Lụa mỉm cười, đôi mắt sáng lạ lùng: "Ừ. Và chúng ta.. Cũng sắp thức dậy."
Một làn gió thổi qua, cầu gỗ kẽo kẹt, bông cau rơi tả tơi xuống mặt nước. Tất cả sáng bừng lên rồi tan dần như sương.
Sáng hôm sau, người làng ra bến nước, thấy mặt sông lấp lánh như được phủ bạc. Giữa làn nước ấy, có một nhành cau trắng trôi lững lờ, thơm đến lạ. Bà Mười ngồi bên bờ, đứa trẻ nép vào lòng, còn Dương đứng xa xa, mắt hướng về nơi chân trời đang ửng hồng.
"Bà ơi, cô Lụa có về nữa không?" – đứa trẻ hỏi.
Bà vuốt tóc nó, mỉm cười hiền hậu. "Có chứ. Nhưng không phải như con nghĩ đâu. Cô về trong trăng, trong nước, trong hương cau ni."
Dương khẽ cười, giọng anh trầm mà nhẹ: "Có lẽ cô ấy chưa từng đi."
Ánh sáng đầu tiên của bình minh phủ lên mái đình cũ, xuyên qua sương. Tiếng chuông chùa ngân dài, vọng qua sông, vang mãi, tan vào gió. Và đâu đó giữa không trung, dường như có tiếng ai đó khẽ nói: "Dương ơi, trăng không điên nữa rồi.."
- "Em tỉnh rồi à?"
Lụa quay đầu. Trong lớp sương mờ, bóng người ấy dần hiện ra. Là Dương. Không còn bộ áo xám rách nát hôm nào, mà là một dáng hình sáng, hơi mờ ảo, ánh nhìn dịu nhưng buồn sâu thẳm.
- "Anh.. Anh là thật hay là ảo?" – giọng Lụa run run.
- "Anh không biết. Có lẽ anh đang ở giữa ranh giới.. Nơi không còn chết, mà cũng chưa thật sự sống."
- "Thế.. Đây là đâu?"
- "Một khoảng trống giữa hai thế giới. Anh gọi nó là 'Làn sương hồi sinh'. Nếu em ở đây, nghĩa là em cũng chưa biến mất."
Lụa nhìn quanh. Đất mềm như cát, trời như phản chiếu qua một mặt gương loang lổ. Ở xa xa, thấp thoáng bóng những quân cờ: Tượng Trắng đang quỳ, Hậu Đen đứng bất động, bên cạnh là hàng tốt như đang chờ lệnh.
- "Mọi thứ tan rồi.. Phải không anh?"
- "Không. Chỉ là tạm ngừng thôi." – Dương khẽ cười. – "Cái chết không phải kết thúc, mà là một bước ngoặt."
Lụa mím môi, ngồi xuống bên anh. Một hồi lâu, chỉ có tiếng sương vỡ li ti.
Rồi cô hỏi, giọng rất khẽ:
- "Anh còn nhớ không? Trước khi tất cả sụp đổ, anh đã gọi em. Rồi.. Im lặng. Em cứ nghĩ là anh.."
- "Chết rồi?" – Dương cắt ngang, ánh mắt vẫn nhìn vào hư không. – "Anh cũng nghĩ vậy. Nhưng lạ là, khi anh nhắm mắt, anh lại nghe thấy tiếng em – không phải tiếng nói, mà là tiếng thở, rất gần. Như thể chúng ta chưa từng rời nhau."
Lụa im lặng. Cô nhìn xuống lòng bàn tay, thấy một vệt sáng mảnh như sợi tơ vắt ngang. Khi chạm vào, nó rung nhẹ, rồi phát sáng.
- "Cái này là gì?"
- "Sợi liên kết." – Dương nói. – "Khi hai linh hồn cùng chưa hoàn tất một lời hứa, họ sẽ bị ràng buộc bởi thứ này. Nó dẫn họ đi qua thời gian, qua cả cái chết, để gặp lại."
Lụa khẽ cười:
- "Lời hứa gì vậy?"
- "Anh không nhớ. Nhưng chắc là thứ mà khi mất, cả hai đều tiếc."
Hai người ngồi giữa sương. Không có mặt trời, không có gió, chỉ có cảm giác mọi thứ đang chờ đợi một điều gì đó. Rồi từ xa, vang lên tiếng kim loại lách cách – âm thanh quen thuộc của những quân cờ đang chuyển động.
Một giọng nói vọng đến:
- "Ngươi nghĩ ta không tìm thấy ngươi sao, Dương?"
Lụa đứng bật dậy. Bóng người bước ra từ sương - Tướng Đen, cao lớn, mắt như than cháy.
- "Tướng Đen.." – Lụa thì thầm.
- "Phải." – hắn đáp, giọng lạnh như thép. – "Hai ngươi đã phá luật bàn cờ. Cái chết của ngươi đáng lẽ là kết thúc, nhưng các ngươi lại níu giữ nhau. Ngươi tưởng có thể thoát được sao?"
Dương đứng chắn trước Lụa:
- "Nếu luật chỉ để ràng buộc linh hồn, thì đó không phải luật. Đó là xiềng xích."
- "Ngươi vẫn ngoan cố như xưa." – Tướng Đen cười khẽ. – "Ngươi quên rằng ngươi từng là một phần trong đội quân của ta sao?"
Lụa sững người.
- "Anh từng là?"
Dương im lặng.
Tướng Đen bước tới một bước, giọng trầm xuống:
- "Hắn từng là chỉ huy cánh trái của ta, người đã phản bội vào đêm thứ mười bảy. Vì một bóng hình như ngươi."
Lụa quay sang Dương, nước mắt dâng đầy:
- "Có thật không.. Anh từng là lính của hắn?"
Dương khẽ gật.
- "Phải. Nhưng anh rời đi, vì anh nhận ra chiến thắng không cứu được ai. Và vì anh gặp em."
Không gian chùng xuống. Sương bắt đầu lay động, như thể đang nghe được từng lời nói.
- "Ngươi phản bội bàn cờ, giờ lại dám gọi tên tình yêu." – Tướng Đen gầm. – "Vậy hãy chọn: Quay lại hoặc tan biến."
- "Không." – Dương nhìn thẳng. – "Anh chọn sống – dù chỉ trong một khoảnh khắc được thật."
Rồi anh nắm tay Lụa, sợi sáng trong tay họ bừng lên, xoắn lấy nhau. Làn sương vỡ tung, mở ra một khung cảnh khác: một căn phòng nhỏ trong thế giới thật, nơi có chiếc gương nước cũ kỹ đặt giữa.
Lụa thở dốc. Hơi thở mang theo hương đất, hương đời.
- "Đây.. Đây là đâu?"
- "Nhà của một người đã gọi chúng ta." – Dương nói.
Trong gương, phản chiếu hình một người đàn ông trẻ với đôi mắt mệt mỏi. Anh ta đang đặt hai quân cờ – một trắng, một đen – lên mặt bàn, thì thầm:
- "Nếu có linh hồn trong những nước đi, xin hãy tỉnh lại.."
Ánh sáng từ hai quân cờ lan ra, xuyên qua gương, chiếu thẳng vào Dương và Lụa.
Lụa run rẩy:
- "Anh Dương.. Có phải chúng ta.. Đang được gọi về?"
- "Có lẽ.. Là cơ hội cuối cùng."
Tướng Đen bước tới, giọng gầm vang:
- "Các ngươi không được phép trở lại thế giới người!"
Nhưng trước khi hắn kịp vung tay, sợi sáng quanh Lụa và Dương đã rực lên như ngọn lửa. Một luồng xoáy dữ dội cuốn lấy cả hai.
- "Anh Dương!" – Lụa hét lên.
- "Nắm tay anh, đừng buông!" – Dương đáp, giọng hòa lẫn trong tiếng gió.
Rồi tất cả vụt tắt.
Chỉ còn lại mặt gương nước, lặng như chưa từng có gì xảy ra.
Nhưng từ bên trong, hai bóng hình bắt đầu hiện ra - mờ thôi, như phản chiếu của ký ức đang tìm cách trở lại thân xác.
Và ở bên kia, người đàn ông trẻ vẫn thì thầm trong căn phòng sáng mờ:
- "Nếu linh hồn có thể nghe, xin hãy quay về. Bàn cờ chưa kết thúc đâu.."
Ánh sáng trong gương chớp lên lần cuối, rồi biến thành một đốm lửa nhỏ, trôi giữa làn sương.
Khi ánh sáng tan dần, mọi thứ rơi vào im lặng. Mặt gương nước không còn dao động, chỉ còn những vòng tròn loang ra mãi. Rồi, một tiếng thở vang lên - khe khẽ, yếu ớt nhưng thật.
Người đàn ông trẻ ngẩng lên. Hai quân cờ trước mặt anh - trắng và đen - đang rung nhẹ.
Một vệt sáng thoáng qua, rồi.. hai người ngã xuống nền nhà.
Anh bật dậy, trừng mắt vì không tin nổi.
Một người con gái tóc dài ướt sũng, làn da tái xanh như vừa từ giấc mộng bước ra. Bên cạnh cô, một người đàn ông, ánh mắt vẫn khép, bàn tay siết chặt như đang cố níu giữ điều gì.
- "Trời đất.. Họ.. Họ là ai?" – người đàn ông lắp bắp.
Anh chạy lại, định chạm vào vai cô gái, nhưng bàn tay run run. Cô bỗng mở mắt. Một đôi mắt sâu, trong và xa lạ.
Lụa nhìn quanh. Hơi thở của cô như mang theo sương.
- "Đây.. Là đâu?"
- "Cô.. Cô tỉnh rồi à?" – người đàn ông nói, giọng hoảng. – "Tôi.. Tôi là Hạo. Tôi chỉ đang nghiên cứu bàn cờ cổ.. Rồi.."
Cô không nghe hết câu, vì ngay lúc đó, Dương cũng mở mắt. Anh bật dậy, ho khan, bàn tay đỡ lấy trán.
- "Anh Dương!" – Lụa kêu lên, giọng nghẹn.
Anh quay sang, nhìn cô rất lâu, như thể không tin điều trước mắt.
- "Em.. Còn sống."
- "Anh cũng vậy.." – Lụa chạm tay anh, cảm giác ấm thật, không còn sương. – "Chúng ta.. Thật sự trở lại rồi à?"
- "Tôi không hiểu hai người đang nói gì." – Hạo chen vào, giọng bối rối. – "Hai người.. Từ đâu tới? Tôi chỉ thấy hai quân cờ này phát sáng rồi.."
Dương nhìn quanh căn phòng: Bàn gỗ, gương nước, mùi nhang thoang thoảng. Anh mỉm cười lặng lẽ:
- "Có lẽ chúng tôi.. Được anh gọi về."
Hạo tròn mắt:
- "Gọi về? Ý anh là.. Hai người là.."
- "Linh hồn từng ở trong bàn cờ." – Lụa nói khẽ.
Hạo bật lùi lại một bước, sợ hãi.
- "Không thể nào.. Tôi chỉ làm nghi thức tượng trưng thôi! Chẳng có chuyện linh hồn trong cờ.."
Dương mỉm cười buồn:
- "Nhưng có lẽ anh đã chạm đúng vào nơi thời gian gấp khúc. Nơi chúng tôi mắc kẹt."
Không khí trong phòng trở nên đặc lại. Bên ngoài cửa sổ, sương vẫn dày, nhưng có ánh sáng yếu ớt của buổi bình minh.
Lụa nhìn tấm gương nước, thấy trong đó phản chiếu không phải khuôn mặt họ, mà là bóng của hai quân cờ – trắng và đen – đang hòa vào nhau.
Cô khẽ nói:
- "Anh Dương, nếu đây là thật.. Chúng ta phải làm gì?"
Dương lặng im. Một lát, anh đáp:
- "Sống. Dù chỉ một lần, ta phải sống như người."
Hạo ngồi phịch xuống ghế, tay vẫn ôm đầu:
- "Hai người.. Hai người định sống ở đây luôn à?"
- "Không." – Dương mỉm cười. – "Chúng tôi sẽ đi. Nhưng trước hết, anh phải giúp."
- "Giúp? Giúp gì?"
- "Giữ yên bàn cờ đó. Đừng để ai chạm vào. Nó là cánh cửa duy nhất nối giữa hai thế giới."
Hạo nuốt khan, nhìn hai người như nhìn những bóng ma.
- "Tôi.. Tôi không biết có tin nổi không."
- "Tin đi." – Lụa nói khẽ, mắt ánh buồn. – "Vì nếu anh không tin, những gì anh vừa thấy sẽ tan như khói."
Không khí trầm xuống. Ngoài kia, tiếng gió khua nhẹ trên mái ngói.
Dương quay sang Lụa, nói nhỏ:
- "Em có nghe không?"
- "Gì thế?"
- "Tiếng bàn cờ.. Vẫn còn vang. Có ai đó đang chơi tiếp."
Lụa sững người. Cô nhìn tấm gương nước, thấy trên bề mặt loang ánh sáng, hiện ra những ô đen trắng đang di chuyển, như thể có một người vô hình đang tiếp tục ván đấu.
Hạo thì thầm:
- "Không lẽ.. Bàn cờ vẫn sống?"
- "Không phải bàn cờ." – Dương đáp. – "Là Tướng Đen."
Ngay khi anh nói dứt, một vệt khói đen từ gương tràn ra, quấn quanh căn phòng. Gió rít lên dữ dội.
- "Ngươi tưởng có thể rời khỏi tay ta sao, Dương?"
Giọng Tướng Đen vang lên, khàn và sâu như vọng từ lòng đất. Hạo ngã nhào ra sau, còn Lụa đứng chắn trước Dương.
- "Không! Chúng tôi đã chọn con đường khác rồi!"
- "Khác ư?" – Tướng Đen cười nhạt. – "Ngươi nghĩ linh hồn có thể mang thân xác mà không trả giá sao?"
Căn phòng rung lên. Tấm gương nước nứt một đường dài, phản chiếu méo mó hình họ.
- "Hắn đang kéo chúng ta trở lại." – Dương nói gấp. – "Lụa, nắm tay anh!"
Cô nắm chặt, nhưng từ lòng bàn tay, sợi sáng ban đầu giờ lại rực cháy.
Hạo hét lên:
- "Hai người đang.. Tan ra!"
Dương quay sang Hạo, hét trong tiếng gió:
- "Nếu muốn giúp, hãy phá gương đi! Ngay!"
- "Phá gương?"
- "Nhanh lên!"
Hạo vơ lấy chiếc ghế, đập mạnh vào gương. Tiếng vỡ vang lên chát chúa. Một luồng sáng trắng nổ tung, cuốn phăng khói đen.
Căn phòng tối sầm lại. Rồi im lặng.
Hạo mở mắt. Tấm gương vỡ vụn, chỉ còn những mảnh nhỏ rải khắp sàn. Nhưng Dương và Lụa.. Biến mất.
Anh thở gấp, nhìn quanh.
- "Không.. Họ đâu rồi?"
Rồi anh nghe thấy tiếng vọng trong không trung, rất xa, nhưng rõ ràng là giọng Lụa:
- "Cảm ơn anh, Hạo. Chúng tôi.. Sẽ trở lại, khi bàn cờ thật sự kết thúc."
Tiếng nói ấy tan trong gió. Chỉ còn lại một mảnh gương nhỏ phản chiếu hai bóng người đang mờ dần giữa sương.
Hạo ngồi phịch xuống sàn, tim đập mạnh. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời đã sáng hẳn.
Trên bệ cửa, hai quân cờ – trắng và đen – vẫn nằm đó, không còn sáng, nhưng dường như ấm hơn.
Anh khẽ lẩm bẩm:
- "Có lẽ.. Họ vẫn đang sống, chỉ là ở nơi khác."
Bên ngoài, sương tan dần. Trong ánh nắng đầu tiên, dường như có hai bóng người đang đi xa dần trên con đường mờ ảo, tay trong tay.
Gió thổi êm như ru. Có tiếng nước nhỏ giọt đâu đó, từng giọt rơi đều xuống một mặt hồ không bờ. Màu sương trắng giăng đầy, nhưng không còn lạnh nữa.
Dương mở mắt. Anh nhận ra mình đang đứng giữa một khoảng mênh mông, không trời, không đất, chỉ có ánh sáng loang lổ. Bên cạnh, Lụa cũng tỉnh, mắt khẽ chớp, hàng mi ướt như vừa khóc.
- "Đây.. Là đâu nữa vậy?" – cô hỏi nhỏ, giọng run.
Dương nhìn quanh. – "Có lẽ là.. Khoảng giữa."
- "Khoảng giữa?"
- "Không phải dương, cũng chẳng là âm. Một nơi người ta đi qua khi còn chưa chọn được mình thuộc về đâu."
Lụa khẽ cười buồn.
- "Giống như anh với em bây giờ."
- "Ừ." – Dương thở dài. – "Giống như một ván cờ dừng giữa chừng."
Từ xa, một làn gió nhẹ mang theo tiếng nhạc. Không rõ từ đâu, nhưng Lụa nhận ra giai điệu ấy - tiếng hát cũ của cô, bài ca từng ngân bên sông trong đêm trăng năm ấy.
- "Anh Dương.. Nghe không?"
- "Nghe." – anh đáp, mắt ánh lên. – "Giọng em đó."
Cô mỉm cười, nghẹn ngào: – "Em tưởng giọng mình đã tan trong nước rồi."
Họ bước đi, ánh sáng dần mở ra lối nhỏ. Trên con đường loang lổ sương, những hình bóng hiện về - dáng bà Mười, bọn trẻ trông trăng, cả những người làng năm xưa.
Nhưng tất cả đều như sương, nhìn thấy mà chạm vào là tan.
Một đứa bé trai chạy vụt qua, cười giòn:
- "Cô Lụa ơi, cô hát nữa đi!"
Cô giật mình. – "Đó.. Là Tí con bà Hai.."
- "Ký ức của em đấy." – Dương nói. – "Chúng ta đang đi qua ký ức của chính mình."
Cô lặng lẽ cúi đầu.
- "Thì ra.. Mọi linh hồn đều phải đi qua những điều mình tiếc nhất."
Dương nắm tay cô. – "Còn anh thì tiếc.. Là đã không giữ nổi lời hứa với em."
Lụa quay sang, khẽ nói: – "Nếu có kiếp khác, anh sẽ giữ chứ?"
- "Anh đã giữ rồi." – Anh cười nhẹ. – "Chỉ là giữ trong một giấc mơ."
Cô cười, nhưng nước mắt lại rơi. Giọt nước mắt ấy rơi xuống mặt sương, và nơi đó, từng vệt sáng trồi lên.
Một bóng người mặc áo trắng bước đến - là Hạo, nhưng không giống người thật nữa, mà như một hình bóng.
- "Hai người.." – Hạo cất tiếng. – "Vẫn còn ở đây à?"
- "Chúng tôi đang tìm đường." – Dương đáp. – "Đường trở lại."
- "Không còn đường đâu." – Hạo nói chậm. – "Bàn cờ đã vỡ. Cánh cửa đã khép."
Lụa loạng choạng: – "Không thể nào.. Chúng tôi vừa được sống lại.."
- "Sống lại.. Nhưng không đúng thời." – Hạo nhìn xuống. – "Hai người bước lỡ nhịp của nhân gian. Giờ chỉ còn một cách."
Dương siết tay cô: – "Cách gì?"
- "Phải nhớ."
- "Nhớ?"
- "Nhớ tất cả. Nhớ vì sao hai người chết, nhớ vì sao bàn cờ khởi sinh, nhớ cả kẻ đã khiến trăng điên."
Lụa ngẩn ra. – "Trăng điên.. Không phải tự nhiên mà có sao?"
- "Không." – Hạo nhìn lên bầu sáng trắng xóa. – "Là do người mở cờ đầu tiên. Chính kẻ đó đã khiến linh và người hòa vào nhau."
Dương cau mày: – "Người mở cờ đầu tiên.. Là ai?"
Hạo cười buồn. – "Không ai khác. Là ngươi."
Dương sững người.
- "Tôi ư?"
- "Ngươi đã từng là người chơi đầu tiên. Nhiều kiếp trước, chính ngươi là người đặt quân trắng đầu tiên xuống bàn."
Không khí như nén lại. Lụa nhìn anh, mắt ngập nỗi kinh ngạc và thương xót.
- "Anh.. Là người khởi đầu sao?"
Anh lắc đầu, không biết nói gì.
Hạo bước lùi lại, giọng mờ dần:
- "Muốn chấm dứt trăng điên, ngươi phải kết thúc chính ván cờ của ngươi. Nhưng không bằng tay, mà bằng lòng."
Lụa gọi theo: – "Khoan! Hạo! Ý anh là sao?"
Nhưng Hạo đã tan biến trong sương, để lại ánh sáng trắng vỡ vụn thành ngàn mảnh.
Dương đứng lặng.
Lụa nhìn anh, giọng khẽ run:
- "Anh Dương.. Anh định làm gì?"
- "Nếu quả thật anh là người mở đầu.. Thì có lẽ chỉ anh mới có thể đóng lại."
- "Nhưng nếu đóng lại, chúng ta sẽ.."
- "Tan biến, anh biết."
Cô lắc đầu, nước mắt rơi:
- "Không! Em không muốn lại mất anh."
- "Còn anh, anh không muốn em bị kẹt mãi ở đây."
Lụa ôm chặt anh.
- "Anh đừng nói nữa. Lần này, nếu có tan, em cũng tan cùng anh."
- "Không." – Anh khẽ vuốt tóc cô. – "Em phải hát lần cuối. Khi em hát, trăng sẽ dừng lại. Và anh.. Sẽ đi."
Cô run rẩy: – "Em sợ.."
- "Đừng sợ. Anh vẫn ở đó, trong từng khúc sông, trong từng cánh cau, trong từng khúc trăng điên."
Lụa cắn môi. Rồi cô ngẩng lên, giọng khẽ ngân.
Tiếng hát ấy vang ra, không còn buồn, mà như lời ru cho đất trời:
"Trăng trôi không bến, người trôi không bờ,
Sông còn nhớ bóng ai chờ,
Gió mang hồn qua cửa nhỏ,
Lời thề xưa.. Hóa mộng mơ."
Ánh sáng quanh họ rực lên. Dương lùi lại từng bước. Cô gọi: – "Anh Dương!"
Anh mỉm cười, rồi khẽ nói: – "Em đã hát được rồi. Anh đi đây."
Bóng anh tan vào luồng sáng. Cô lao tới, chỉ kịp chạm tay vào không khí.
Còn lại một mình giữa khoảng trắng, Lụa ngồi sụp xuống, nước mắt hòa vào ánh sáng.
Nhưng từ xa, có tiếng thì thầm vang lên, giọng Dương:
- "Anh không mất đâu. Chỉ là trở về nơi trăng bắt đầu."
Ánh sáng tan dần. Lụa mở mắt. Cô thấy mình đứng trên bờ sông thật - nước lấp lánh, trăng đã thôi điên.
Bàn tay cô đặt lên ngực, nơi tim vẫn đập nhẹ.
Một giọng nói quen thuộc vọng đến từ sau:
- "Cô ơi.. Cô là ai vậy?"
Cô quay lại. Một cậu bé đang đứng đó, tay cầm quân cờ đen.
Lụa mỉm cười, cúi xuống:
- "Cô là người từng hát cho trăng nghe."
- "Cô dạy cháu hát với được không?"
Cô nhìn lên mặt trăng, ánh mắt sáng nhẹ. – "Được chứ. Nhưng chỉ khi nào cháu tin rằng.. Trăng cũng biết nghe."
Cậu bé gật đầu. Hai người ngồi bên bờ sông, tiếng hát lại vang lên, dịu dàng, thanh thản.
Và nơi xa, trong lòng nước, có một bóng người mặc áo trắng đang nhìn, mỉm cười.
Đêm ấy, sương phủ dày đặc như ai vừa giũ tấm khăn voan trắng phủ xuống cả mặt làng. Gió bấc rì rào qua hàng tre, tiếng kẽo kẹt của cầu gỗ bắc qua sông nghe như tiếng ai than vãn. Dưới ánh trăng mờ, những bóng người lặng lẽ đi dọc theo bờ nước. Bà Mười cầm đèn dầu, phía sau là đứa trẻ, rồi đến Anh Dương, còn cô Lụa thì bước chậm rãi, tà áo trắng quét nhẹ trên mặt đất như khói tan.
"Cô.. Cô có chắc là ở đây không?" – đứa trẻ lí nhí, mắt nó mở to, hai tay nắm chặt vạt áo bà Mười.
Bà Mười chỉ khẽ gật đầu. "Chỗ này đó, chỗ sông ngoặt qua, hồi xưa cũng là nơi cô ấy tiễn người đi. Còn nhớ không, Khải.." – bà ngừng lại, ánh mắt hướng về Dương, như muốn tìm bóng hình ai khác trong gương mặt ấy.
Dương lặng yên, ánh trăng phản chiếu trên đôi mắt sâu thẳm. Anh nhìn dòng nước đục ngầu, trong đó có những gợn sáng như kim tuyến, nhưng mỗi khi gió lướt qua lại tan biến như chưa từng có. "Lụa, em có chắc.. Là mình phải làm thế này không?"
Giọng cô vang nhẹ như khói. "Phải, Dương à. Muốn nhớ lại hết, ta phải đi qua chính nơi bắt đầu."
Bà Mười rùng mình. "Mấy người nói chuyện cứ như trong mơ. Hồi đó.. Cũng một đêm như ri, sương cũng dày như ri, mà rồi sáng ra.. Người ta chỉ còn thấy áo trắng trôi lững lờ. Cái sông ni nuốt hết cả tiếng gọi."
Lụa quay sang, nở một nụ cười. "Không đâu bà. Không phải sông nuốt, chỉ là.. Người ta chưa biết nghe. Hồi đó tôi nói, tôi sẽ về khi trăng thôi điên. Giờ thì.. Trăng đang dần tỉnh rồi."
Dương đặt tay lên vai cô. "Nếu trăng tỉnh.. Thì còn lại gì cho ta, Lụa?"
Cô nhìn anh, ánh mắt mênh mông như vực nước sâu. "Còn lại ký ức. Còn lại nhau, dù chỉ như gió."
Đứa trẻ ngơ ngác, chen vào: "Cô ơi, ký ức là gì rứa?"
Lụa cúi xuống, khẽ vuốt tóc nó. "Là thứ mà khi con nhắm mắt, con vẫn thấy rõ hơn cả ánh sáng. Là khi nghe tiếng ai đó gọi tên mình, dù họ đã đi xa lắm rồi, con vẫn biết mình từng thương họ."
Bà Mười thở dài. "Nói chi mà buồn rứa. Thương nhau chi cho khổ. Người chết, người sống, rốt cuộc có gặp cũng chỉ thêm nặng lòng."
Dương khẽ nói: "Không, bà ạ. Có những điều nếu không gặp lại, mình sẽ chẳng bao giờ được yên."
Tiếng sóng nhỏ vỗ vào mạn đất, nghe như lời đáp. Trên cao, vầng trăng méo mó rọi xuống một dải sáng dài. Nước sông dần trong hơn, phản chiếu rõ bóng họ. Nhưng lạ thay, trong gương nước, chỉ có ba người: Bà Mười, đứa trẻ và Anh Dương. Bóng Lụa.. Không thấy đâu.
Đứa trẻ kêu khẽ: "Cô ơi! Cô đâu rồi!"
Dương quay lại, tim anh đập thình thịch. Cô vẫn ở đó, đứng ngay cạnh, mỉm cười – nhưng không hề có bóng. Anh hiểu ngay. "Lụa.. Em đang rời đi phải không?"
Cô khẽ gật, giọng như tiếng gió thổi qua cành cau. "Đừng sợ, Dương. Em chỉ về nơi mình từng đợi. Hóa ra, con sông này.. Chính là ký ức. Còn người nhìn thấy gương nước chính là người đang sống."
Bà Mười bật khóc, giọng khản đặc. "Rứa là thiệt rồi. Cái chuyện làng ni, rốt cuộc cũng chỉ còn lại hai người nhớ. Còn ta.. Ta chỉ là người kể dở dang."
Dương tiến lên một bước, nắm lấy tay cô, nhưng tay anh đi xuyên qua lớp sương, chỉ còn lại hơi lạnh. Anh nghẹn giọng: "Nếu có kiếp sau, đừng hứa nữa. Hãy cứ sống, hãy để gió thổi qua tóc em, đừng để trăng làm điên thêm lần nào nữa."
Lụa khẽ cười, đôi môi run rẩy: "Nếu có kiếp sau, em sẽ nhận lời ấy. Nhưng.. Dương ơi, trăng không điên, chỉ lòng người thôi."
Câu nói ấy vang mãi trong không gian, rồi tan cùng làn khói mỏng. Dưới sông, nước bỗng sáng rực, hàng ngàn vệt ánh bạc lấp loáng như những con đom đóm đang nổi lên từ đáy. Một vệt sáng mạnh hắt lên, soi rõ khuôn mặt cô lần cuối. Rồi tất cả tan ra.
Dương quỳ xuống, nước ngập đến đầu gối, bàn tay vẫn cố chụp lấy thứ ánh sáng đang mờ dần. Anh không biết mình khóc hay cười. Bà Mười đưa tay đặt lên vai anh, giọng run: "Thôi, con ơi. Để người ta đi cho nhẹ. Người còn, phải nhớ."
Đứa trẻ bỗng cất tiếng, nhỏ mà vang: "Cô bảo.. Trăng sẽ soi lại, phải không?"
Dương lau mặt, quay sang. "Ừ. Một ngày nào đó, khi con nhìn xuống nước mà thấy một bóng áo trắng đang cười, đó là cô Lụa đó."
Bà Mười chép miệng. "Trăng sáng vầy mà sao ta lạnh quá."
Trên trời, trăng vẫn tròn, nhưng ánh sáng dịu đi, không còn điên dại. Nước sông phẳng như tấm gương, phản chiếu rõ bốn bóng người – lần này có cả cô Lụa. Cô đứng cạnh Dương, nhẹ tựa làn hơi.
Anh khẽ nói, "Em thấy chưa, trăng đang tỉnh rồi."
Lụa mỉm cười, đôi mắt sáng lạ lùng: "Ừ. Và chúng ta.. Cũng sắp thức dậy."
Một làn gió thổi qua, cầu gỗ kẽo kẹt, bông cau rơi tả tơi xuống mặt nước. Tất cả sáng bừng lên rồi tan dần như sương.
Sáng hôm sau, người làng ra bến nước, thấy mặt sông lấp lánh như được phủ bạc. Giữa làn nước ấy, có một nhành cau trắng trôi lững lờ, thơm đến lạ. Bà Mười ngồi bên bờ, đứa trẻ nép vào lòng, còn Dương đứng xa xa, mắt hướng về nơi chân trời đang ửng hồng.
"Bà ơi, cô Lụa có về nữa không?" – đứa trẻ hỏi.
Bà vuốt tóc nó, mỉm cười hiền hậu. "Có chứ. Nhưng không phải như con nghĩ đâu. Cô về trong trăng, trong nước, trong hương cau ni."
Dương khẽ cười, giọng anh trầm mà nhẹ: "Có lẽ cô ấy chưa từng đi."
Ánh sáng đầu tiên của bình minh phủ lên mái đình cũ, xuyên qua sương. Tiếng chuông chùa ngân dài, vọng qua sông, vang mãi, tan vào gió. Và đâu đó giữa không trung, dường như có tiếng ai đó khẽ nói: "Dương ơi, trăng không điên nữa rồi.."
Chỉnh sửa cuối:

