Chương 50: Nam phi viếng thăm
Cổ Hạo Nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện từ tửu lầu truyền tới, bất giác khóe miệng cũng cong lên, đôi chân mới tiếp đất, bốn đạo hàn quang xung quanh soạt một cái bay về phía hắn, nụ cười nơi khóe miệng Cổ Hạo Nhiên không thay đổi, cũng không ra chiêu đỡ trực tiếp đón đầu mũi kiếm xông lên, bốn thủ hạ còn lại của Yên Vân mười sáu kỵ binh cũng không lưu tình, mũi kiếm nhẹ tránh chỗ yếu của Cổ Hạo Nhiên, hướng chỗ khác mà giận dữ ra tay.
Trường kiếm còn chưa đâm trúng người Cổ Hạo Nhiên, bên cạnh đột nhiên xuất hiện bốn mũi kiếm trực tiếp đâm tới bốn người trường sam màu trăng nhạt, ra tay càng thêm tàn độc chiêu nào chiêu nấy đều nhằm vào chỗ hiểm, bốn người đánh tới Cổ Hạo Nhiên vội thu kiếm về đỡ, cú đỡ lần này Cổ Hạo Nhiên mượn tư thế ban đầu, chân trượt một cái liền thoát khỏi vòng vây của bốn người, đầu cũng không quay lại liền chạy về hướng phố.
Tiếp đón Yên Vân mười sáu kỵ binh chính là bốn người bọn Phong, bốn người đó biết trọng điểm ở đâu, cũng không đấu với bọn Phong nữa, đều nhảy lên đuổi về hướng Cổ Hạo Nhiên, cơ thể lên tới lưng chừng, đột nhiên từ hai hướng đông tây bốn mũi tên sắc nhọn cấp tốc bay tới, nghe tiếng gió, thế tới của mũi tên này lực đạo hết sức hung mãnh, bốn người vội vung kiếm tránh đỡ, đợi lúc tiếp đất làm gì còn thấy bóng dáng Cổ Hạo Nhiên đâu, ngay cả bốn người bọn Phong vừa rồi ngăn cản họ cũng hoàn toàn không thấy tăm hơi đâu, vội vã xông tới nơi mũi tên bắn ra, làm gì còn có ai, trên mặt đất chỉ còn lại một cái cung bình thường không có gì lạ.
Lúc này đại cữu của Cổ Hạo Nhiên từ trên cửa sổ nhảy xuống, tức giận một quyền đánh lên vách tường, ở Hoa châu này vốn đã thiết lập vô số mai phục, chuyên đối phó với Cổ Hạo Nhiên tên tiểu tử lanh lợi gian xảo, lắm mưu nhiều trò này, vốn cho rằng xem như không bắt được hắn, thì người bên cạnh hắn cũng chạy không thoát, làm sao nghĩ được tiểu tử này sau khi dụ toàn bộ họ đều xuất hiện, còn để cho hắn trốn thoát, tâm huyết mấy ngày hoàn toàn uổng phí không nói, trở về còn chịu không ít dễ chịu a. Toàn bộ Yên Vân mười sáu kỵ binh lần đầu xuất động mà tay không trở về, nói ra thật mất mặt.
"Đuổi theo cho ta, lật tung những nơi bên cạnh Hoa châu này, cũng phải tìm cho ra tên tiểu tử khốn đó." Lời vừa nói ra mười mấy nhân ảnh mau chóng bay đi, để lại một đám quan binh còn chưa hoàn hồn trên tửu lầu.
Mà Cổ Hạo Nhiên lúc này vẻ mặt tươi cười đứng trong nhà bếp của tửu lầu, đang tươi cười nhìn món bánh trứng mới ra lò mà mình thích ăn, bốn người bọn Điệp Y và Hồng Tịnh rất nhàn nhã ngồi trên chiếc ghế ở nhà bếp, nhàn nhã uống canh ô mai, thêm chút đá mùi vị vừa khéo.
"Thiếu gia, bọn họ đều đi cả rồi." cửa nhà bếp mở ra, Minh Thanh và Phong đi vào.
Cổ Hạo Nhiên ưu nhã ăn món bánh trứng, mỉm cười nói: "Đại cữu cữu bản lĩnh cao cường, nhưng mà tâm nhãn không đủ dùng, nơi nguy hiểm nhất mới là nơi an toàn nhất, chút ít thời gian như vậy ta có thể chạy đi đâu, vậy mà lại thật sự đuổi theo."
"Có mấy ai có thể đoán ra được tâm ý của thiếu gia? Nếu người trong thiên hạ đều gian manh xảo quyệt như thiếu gia, thiếu gia, người cũng không được ngưỡng mộ vậy rồi." Đúng lúc này Linh và Hành từ cửa sổ nhà bếp nhảy vào.
"Nhưng mà thiếu gia dự đoán cũng thật chuẩn xác, tính không sai đâu được." Lại là Liễu cùng lúc từ cửa đi vào cũng chen miệng.
Mười người tụ tập đông đủ trong nhà bếp, nhà bếp vốn rộng rãi giờ ngược lại có chút chật chội rồi, Băng Kỳ nhường chỗ cho Cổ Hạo Nhiên ngồi, nhướng mày nhìn Lâm Dã nói: "Không ngờ tiễn pháp của ngươi cũng không tệ, có bản lĩnh." Bốn mũi tên phá không bay tới, hai mũi là do hắn bắn, hai mũi là Lâm Dã bắn, lực đạo, tốc độ, đích trúng một chút cũng không thua hắn, đây không chỉ khiến Băng Kỳ phải nhìn Lâm Dã bằng con mắt khác.
Lâm Dã ừm một tiếng nhàn nhạt nói: "Trước đây học qua." Liền không nói tiếp nữa, Minh Thanh ngứa miệng muốn truy vấn, cảm thấy Lâm Dã cũng không muốn nói tới chuyện này, lại nhìn Điệp Y cũng không có ý hỏi, chỉ còn biết gãi gãi đầu kiềm nén lòng hiếu kỳ.
Phong và Hành nhìn nhau một cái cũng không nhiều lời, thiếu phu nhân nhà hắn là người cảm giác hết sức nhạy bén, nàng đã có thể để người đó bên cạnh đương nhiên có sự suy xét của nàng, nếu thiếu phu nhân cũng tin được, bọn họ còn có gì mà không tin được, lại nói cảnh ngộ trước đây của Lâm Dã và Hồng Tịnh bày ra đó, không muốn nói tới chuyện trước đây cũng không phải là vấn đề tâm nhãn gì, ai mà không có chuyện quá khứ, sau này cũng không nhắc tới chuyện này nữa, hi hi ha ha nói tới sự phối hợp hoàn mỹ vừa rồi.
"Lục thiếu gia của ta, gan của người thật lớn a, lại dám trốn trở về, khó trách đám thiếu gia đều chịu thiệt của người, có ai lại to gan cẩn thận giống như người, tính hết mưu kế." Tiền chưởng quầy vội vàng xông tới xuất hiện trước cửa, lúc thấy Cổ Hạo Nhiên liền thở nhẹ ra một hơi, cùng lúc lại hít vào một hơi, lục thiếu gia này tâm tư thật khó lường, thông minh lanh lợi không giống người. Vừa tiễn đám quan binh tức giận khó dịu đi, liền nghe thấy tâm phúc nói lục thiếu gia ở đây, bất giác từ tận đáy lòng bội phục thủ đoạn này.
"Lão Tiền, đi chuẩn bị vài căn phòng, đã lâu không được ngủ một giấc yên ổn rồi, thật nhớ cảm giác của cái giường." Cổ Hạo Nhiên ăn sạch bánh trứng, lười biếng vươn vai, mười mấy ngày nay đều ngủ trong xe ngựa, nếu không thì nghỉ ngơi ở bên ngoài nơi hoang dã, cũng thật ủy khuất cho người cao quý như hắn trước giờ chưa từng ngủ ở bên ngoài hoang dã.
Tiền chưởng quầy vẻ mặt khó tin nói: "Lục thiếu gia, người còn muốn ở đây nghỉ ngơi? Lẽ nào người không muốn đi trước Phương lão gia tử một bước, đây lại.." Lời còn chưa dứt liền bị Cổ Hạo Nhiên chặn lại nói: "Ngươi đừng quản, bổn thiếu gia đương nhiên có cách đối phó, ngươi cứ làm theo lời ta là được rồi." Tiền chưởng quầy vẻ mặt sầu não đi xuống chuẩn bị, cục diện vị thiếu gia có thể ứng phó không phải là người như hắn có thể tưởng tượng được, vẫn nên làm tốt việc mình là được.
Đêm, Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y vẫn như trước phân ra ngủ, từ lúc đánh ổ thổ phỉ trở ra, Cổ Hạo Nhiên không còn xúc động khiêu khích Điệp Y, Điệp Y cũng trong bất tri bất giác càng xa cách hơn, dường như một màn bộc lộ cảm xúc trước mặt Cổ Hạo Nhiên trong vườn Điệp Luyến hoa đó, khiến nàng rất không thoải mái, cho nên giữa hai người ngược lại càng lạnh nhạt hơn trước đây.
Một đêm không lời, lúc ánh bình minh vừa ló rạng một tràng tiếng bước chân đánh thức Điệp Y, Hồng Tịnh ở bên ngoài phòng nhẹ giọng nói: "Chủ tử, người dậy chưa? Băng Kỳ có việc tìm người, có cần ta vào hầu hạ không?" Hồng Tịnh này người tuy còn nhỏ nhưng rất lanh lợi, nghiêm chỉnh trở thành người hầu bên cạnh Điệp Y, giữ khoảng cách không rời Điệp Y, ngay cả buổi tối đi ngủ cũng hầu hạ bên ngoài phòng, tuy Điệp Y cũng không cần hắn hầu hạ gì. May mà đám người Cổ Hạo Nhiên biết tính cách của Điệp Y, cũng không thèm quan tâm tới người ngoài nói gì, cũng không hỏi tới chuyện này, để mặc Hồng Tình làm tiểu đồng bên cạnh Điệp Y, tuy việc này nên để một nha hoàn làm.
"Vào đi." Hồng Tịnh nghe vậy dẫn theo Băng Kỳ tiến vào, thấy Điệp Y cả người gọn gàng ngồi trên cạnh giường, lại nhìn sắc mặt Băng Kỳ có chút chau mày, nhẹ giọng nói: "Ta đi chuẩn bị đồ dùng vệ sinh cá nhân cho chủ tử." Nói xong lanh lợi lui xuống, trở tay đóng cửa phòng.
"Nguyệt chủ, Nguyệt đường bên đó có thư tới, đương kim Thu Hoành quân hai mươi ngày sau tới Phần châu, viếng thăm Cổ gia."
Điệp Y chau mày nói: "Là ý gì?"
Băng Kỳ thấy Điệp Y không rõ, sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu sau đó nói: "Thu Hoành quân Cổ Ly cũng chính là nam phi đứng đầu của đương kim nữ hoàng, là em trai ruột nhỏ nhất của lão gia, Cổ gia lão sớm đã quy tiên, Thu Hoành quân Cổ Ly này căn bản là được lão gia nuôi lớn, trước giờ luôn ở trong nhà lão gia, bây giờ là một trong tứ quân ở hậu cung, nghiêm chỉnh trở thành người có khả năng được chọn là nam hậu nhất, lần này nữ hoàng khó mà cho phép hồi hương thăm nhà, đương nhiên là phải về nhà lão gia rồi."
Điệp Y nghe tới đây bất giác sờ sờ mũi, từ lúc nào mà Cổ gia lại nhảy ra một nam phi tử, mối quan hệ dây mơ rễ má này càng nói càng hồ đồ, vả lại cái gì mà nam phi này cũng là lần đầu tiên nghe nói, thật là một chuyện kỳ lạ cổ quái, bất giác nhạt giọng nói: "Sao ta không biết?"
Băng Kỳ hiếm mà cười khổ nói; "Nguyệt chủ, người từ lúc nào quan tâm tới mấy chuyện này? Ta nghĩ thiếu gia cho người xem gia phả chắc người cũng không chuyên tâm ghi nhớ rồi? Chuyện này trong gia phả có ghi chép lại, nạp phi nói ra không phải là việc gì lớn, thường ngày đương nhiên không có ai nhắc tới việc này, càng huống hồ Nguyệt chủ mới vào Cổ gia chưa bao lâu, không biết Thu Hoành quân cũng không phải là chuyện to tát gì." Nhớ tới Điệp Y là từ trên núi xuống, những việc trong thế tục này e là căn bản không biết gì nhiều.
Điệp Y âm thầm lục tìm một lượt trong ký ức, không có, cơ thể ban đầu ký ức về phương diện này cũng không có, xem ra thật sự ở trên núi quá lâu rồi, không biết những chuyện ở thế giới bên ngoài, đến cả Cổ gia có một hậu đài vững chắc như vậy cũng không biết, khó trách có thể trở thành thiên hạ đệ nhất môn đình, xem ra công lao của Cổ Hạo Nhiên, quả thực có không ít sự giúp đỡ của Thu Hoành quân gì đó, không cần nói nhiều, việc Cổ gia làm không phải là không ai biết, nhất định là vướng phải nhà hắn cũng được xem là hoàng thân quốc thích, cho nên không dám làm ầm lên mà thôi.
Băng Kỳ thấy Điệp Y im lặng không lên tiếng, ít nhiều có thể đoán được nàng đang nghĩ gì, bất giác nói: "Có Thu Hoành quân thật sự cũng khiến chúng ta bớt không ít chướng ngại, nhưng rốt cuộc Thu Hoành quân cũng chỉ là đệ đệ của lão gia, cái gì mà hoàng thân quốc thích cũng có chút ngượng, nhưng Thu Hoành quân cũng chỉ có một người ca ca này, thêm vào đó phẩm cấp của hắn trong cung cũng cao tuy không nhiều quy tắc phiền phức như các nữ phi tử tiền triều về thăm nhà, nhưng làm thế nào cũng không thể giảm bớt quy tắc, thiếu gia bây giờ đã là nội đương gia, những việc này hoàn toàn nên do người bàn bạc, người cũng nên do hắn tới đón, Nguyệt chủ người xem?"
Điệp Y hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Băng Kỳ, mấy huynh đệ Cổ Chấn, chắc đều không cùng một mẹ sinh ra, cái gì Cổ Ly này chắc là cùng một cha một mẹ với Cổ Chấn, cho nên không theo lệ tiết phải tới phủ của đại ca tỉnh thân, mà là tới nhà của ca ca ruột, mấy quan hệ lộn xộn này thật khiến người ta đau đầu.
Điệp Y chau mày nói: "Những việc này nói với Cổ Hạo Nhiên được rồi, hắn quyết định thế nào thì làm thế đó." Mấy cái quan hệ phức tạp giữa người với người không phải là sở trường của nàng, thật sự khiến người ta ứng phó không nổi.
Băng Kỳ ngập ngừng một lúc rồi nói; "Nói với thiếu gia hắn nhất định sẽ trở về, nhưng ải này còn có Phương lão gia tử bên đó, Phương lão gia tử sẽ không quan tâm tới những việc này, lần này sẽ cho thiếu gia đẹp mặt, thật phải mất mặt với Thu Hoành quân thì không nói, lão gia bên đó cũng mất mặt, năm nay hai người được phép về thăm nhà là Thu Hoành quân và Đông sở quân, Đông Sở quân này nhà lại ở Sơn gia, ngoài sáng trong tối đều không muốn phân cao thấp cũng không cách nào không phân cao thấp, nếu Phương lão gia tử này làm loạn, vấn đề không chỉ còn là mất thể diện của mình nữa."
Đem tin tức Nguyệt đường đặc biệt mang tới giải thích thấu đáo một lượt, về chắc chắn phải về, người chắc chắn phải đón, Phương lão gia tử cũng nhất định phải giải quyết trước, Cổ Hạo Nhiên tuy thông minh nhưng mềm lòng, đối với người lục thân bất nhận như Phương lão gia tử này, phải càng lục thân bất nhận hơn, nếu như bình thường đương nhiên có thể đánh không được thì chạy, tránh không gặp đều sẽ có lúc nguôi dần, bây giờ không phải là lúc để hắn nguôi giận, chuyện tốt đều tới cùng một lúc rồi.
Điệp Y hiểu ý của Băng Kỳ, Cổ Hạo Nhiên đối với ông ngoại hắn tuyệt đối không cách nào không chút lưu tình được, đặt vào ngày thường tuyệt đối là một sự hiếu kính tốt, đặt vào lúc này thì có vấn đề to, sau đó nhìn lướt qua Băng Kỳ một cái trầm giọng nói: "Lão yêu nhất là gì?"
Băng Kỳ cung kính nói: "Ngoại trừ đồ cổ, thì chính là Phương Lam Ngự, cháu đích tôn của Phương gia."
Điệp Y gật gật đầu nói: "Ta sẽ giải quyết." Băng Kỳ gật gật đầu không nói gì đi ra ngoài, tiếp đó Hồng Tịnh đưa đồ dùng vệ sinh cá nhân tới cho Điệp Y.
Bữa sáng trên bàn Cổ Hạo Nhiên vừa nghe được tin này truyền tới, liền ngẩng lên trời than, sao chuyện tốt xấu gì đều tới một lúc, tiểu thúc này của hắn tiến cung nhiều năm rồi, lúc nào không về thăm, lựa lúc tốt nhất mà trở về, đây thật sự gọi là người thông minh ắc cũng có lần thất bại, làm thế nào đối phó tiếp theo, trong lòng sớm đã suy tính xong, bây giờ chuyện này là sao?
Hành nhìn vẻ mặt khổ sở của Cổ Hạo Nhiên thở dài một hơi nói: "Người tính không bằng trời tính."
Phong cười khổ nói: "Thiếu gia, tranh thủ trở về thôi, xa cách mười năm lần đầu về thăm, thế nào cũng không thể thiếu đương gia, về phía lão gia tử đi tới đâu hay tới đó."
Linh cũng lắc đầu nói: "Sao nói viếng thăm liền viếng thăm, cũng không cho thời gian chuẩn bị một chút chê chúng ta trước mắt không đủ kích thích sao, lại cho chúng ta một cơ hội bạt mạng trong lửa."
Cổ Hạo Nhiên dựa vào ghế không tiếp lời, Băng Kỳ mỉm cười nói: "Nói gì đi nữa, lần viếng thăm này thật ra cũng chỉ là người nhà đoàn viên mà thôi, lại không phải là cái gì dời tòa kim sơn, cho cái gì mà thời gian chuẩn bị, từ kinh thành tới Phần châu mất mười lăm ngày đường, bây giờ cho thời gian nhiều hơn năm ngày rồi, đây không phải là cho chúng ta thời gian chuẩn bị thì là gì, như nhà chúng ta năm ngày thời gian có gì mà không thể chuẩn bị xong chứ, Thu Hoành quân cũng suy nghĩ cho mọi người rồi."
Minh Thanh hai tay chống cằm nói làu bàu: "Hy vọng lão gia tử có thể đại nhân có đại lượng, tạm bỏ qua cho chúng ta một lần, đợi Thu Hoành quân đi rồi mới tới tính sổ chưa muộn." Lời này vừa nói ra mấy người bọn Phong phì mũi một cái, lão gia tử biết đại thể, trừ phi trời rớt xuống hồng vũ.
"Được rồi, được rồi, nói nhiều cũng vô ích, mau ăn thôi, ăn xong bắt đầu lên đường trở về, phía ông ngoại để ta nghĩ cách, chuyện tiểu thúc không được chậm trễ." Cổ Hạo Nhiên thở dài một hơi, liền hồi phục lại dáng vẻ bình chân như vại thường ngày.
Mười người phân làm hai lượt về, Cổ Hạo Nhiên và năm người bọn Phong một lượt, Điệp Y và bọn Băng Kỳ Hồng Tịnh Lâm Dã một lượt, bọn Cổ Hạo Nhiên theo đường thủy trực tiếp về lại Phần châu, Điệp Y ngồi xe ngựa theo quan đạo trở về Phần châu, vốn Cổ Hạo Nhiên căn bản không có ý hỏi sao lại sắp xếp như vậy, đành rằng sự sắp xếp này của Điệp Y hoàn toàn xem nhẹ phản đối của Cổ Hạo Nhiên, nói làm vậy có thể dụ được Phương lão gia tử, vả lại người Phương lão gia tử muốn bắt không phải là nàng, đi cùng với Cổ Hạo Nhiên mới là việc làm nguy hiểm, Cổ Hạo Nhiên tức tới xanh mặt mà bỏ đi.
Lại nói hai đoàn nhân mã đi theo hai con đường khác nhau, Cổ Hạo Nhiên theo đường thủy tiết kiệm được việc được sức, Điệp Y theo quan đạo thì không được thoải mái như hắn rồi, trên quan đạo tốc độ sẽ ngựa nhanh như rùa bò mà tiến lên trước, bức rèm bốn phía của xe ngựa đều được vén lên, người trong xe nhìn thấy mọi thứ, Hồng Tịnh và Lâm Dã đánh xe, Điệp Y và Băng Kỳ ngồi trong xe, đã mấy ngày ngay cả người tới hỏi thăm cũng không có, rõ ràng thật sự không đem Điệp Y làm mục tiêu, mà đích đến của Điệp Y bọn họ cũng không phải là Phần châu, mà là Phong châu.
Cổ Hạo Nhiên theo đường thủy, ngồi lên chiếc thuyền nhỏ trên bến đò, ngày đêm gấp rút lên đường, thêm vào đó thuyền nhỏ so với thuyền lầu của hắn không biết nhanh hơn gấp bao nhiêu lần, sáu người mất thời gian mười ngày, liền có thể hoàn thành lộ trình hơn hai mươi ngày đường, tới được Phần châu.
Cổ Hạo Nhiên không thông báo cho người của Cổ gia tới đón, sáu người cập bến liền vội vàng về phủ, tới nửa đường hàng người trên phố vốn náo nhiệt trong bất tri bất giác tiếp cận hắn, trong lòng Cổ Hạo Nhiên chợt lạnh vẻ mặt không biết làm thế nào, chân gia tăng cước bộ tiến về phía trước làm bọn Hành ở phía sau cũng cảm giác được không khí kỳ lạ xung quanh, tự đề cao cảnh giác mau chóng bước theo Cổ Hạo Nhiên.
"Cổ Hạo Nhiên, đừng lãng phí công phu nữa, ta đợi ngươi đã nhiều ngày rồi." Một giọng nam ưu nhã nhẹ vang lên bên cạnh Cổ Hạo Nhiên.
Cổ Hạo Nhiên không cần quay đầu cũng biết lần này người tới bắt hắn là tam cữu cữu của hắn, người gian xảo quỷ quyệt nhất trong Phương gia, bất giác cười khổ nói: "Tam cữu cữu, người cũng thật là bình tĩnh a." Thấy đám người bao vây trước mặt Cổ Hạo Nhiên vẻ mặt bất động, trong lòng lại mau chóng tìm cách.
Tam cữu cữu của Cổ Hạo Nhiên mỉm cười nói: "Hòa thượng chạy được chùa không chạy được, lại nói lần này trời cũng giúp ta, thực sự khiến ta không muốn nhặt tiện nghi này cũng không được, Cổ Hạo Nhiên, ông ngoại ngươi lần này rất tức giận, truy sát cấp một biến thành truy sát đặc cấp rồi."
Cổ Hạo Nhiên vẻ mặt sầm xuống nói: "Ông ngoại thật muốn giết ta?" Truy sát đặc cấp chính là thấy đâu giết đó, có mạng đem về là tốt nhất rồi, không mang về được thì giết đi là xong chuyện.
Tam cữu cữu vẫn như cũ mỉm cười nói: "Ngươi cũng biết ông ngoại ngươi thích những thứ đó, động tới chúng so với động tới mạng lão còn tệ hại hơn, ngươi lại ăn gan hùm mật gấu mà đi động vào, bây giờ ông ngoại ngươi đang nổi con thịnh nộ, Yên Vân mười sáu kỵ binh lại chịu thiệt dưới tay ngươi, đương nhiên cấp bậc truy sát được nâng lên rồi, vì vậy ngươi nên ngoan ngoãn theo ta về, mấy người cữu cữu bọn ta bảo vệ ngươi, thế nào cũng không thể thấy ngươi chết thật, nhưng mà những thứ khác ngươi nghe theo mệnh trời vậy, Hạo Nhiên, tự mình đi hay là ta động thủ."
Cổ Hạo Nhiên nhìn trận thế trước mắt, tam cữu cữu là người rất tâm kế, đám ngụy trang người qua đường này hắn biết không dễ đối phó rồi, vả lại ai biết đằng sau còn có chiêu gì hay không, Cổ Hạo Nhiên thần sắc bất động cười nói: "Tam cữu cữu, Phần châu này là địa bàn của ta a."
Tam cữu cữu Cổ Hạo Nhiên cười nói: "Cho nên ta cũng không tính sẽ nhiều lời với ngươi" Lời còn chưa dứt thân hình chợt động liền hướng tới Cổ Hạo Nhiên mà bắt lấy, Cổ Hạo Nhiên đương nhiên là chống cự trước rồi nói, bọn Phong thấy người cữu cữu hắn mang theo chưa động thủ, đương nhiên cảnh giác nhung cũng không động thủ, chỉ có Cổ Hạo Nhiên và tam cữu cữu của hắn động thủ trong vòng vây của một đám người.
"Sao chứ, ở dưới mí mắt của Cổ gia ta, tam ca cũng muốn dẫn người đi." Một thanh âm uy nghiêm đột nhiên truyền tới, áp chế động tác của hai bên.
Cổ Hạo Nhiên thân hình xoay một cái tránh khỏi một chiêu của cữu cữu hắn, người bên cạnh mau chóng đưa một cánh tay ra, bắt lấy vai hắn liền kéo hắn ra đằng sau, đúng là nhị ca hắn Cổ Hạo Viễn, còn bên cạnh là Cổ Chấn và cữu cữu của hắn sau khi tung chiêu, liền đều dừng lại rồi mạnh ai nấy đứng về phe mình.
Phương gia lão tam nhìn Cổ Chấn nói: "Em rể, ngươi có tin hôm nay Cổ Hạo Nhiên không theo ta về thì đợi hai ngày sau cha ta cũng tới đây, cuộc viếng thăm của Thu Hoành quân các ngươi có thể sẽ không dễ dàng rồi." Chuyến viếng thăm này tuy không công cáo thiên hạ, nhưng người có lòng muốn biết cũng không phải là chuyện gì khó.
Cổ Chấn lạnh lùng chau mày nói: "Nhạc phụ cũng quá tùy ý rồi."
Phương gia lão tam xòe đôi tay ra nói: "Hết cách, ai bảo lão là cha ta, tiểu lục nhà ngươi lại tự mình tìm tới, lần này phát khùng rồi, bọn ta cũng không chịu ít trách đánh, ta mà không dẫn Cổ Hạo Nhiên về, không chỉ cha ta điên, cả bọn ta cũng điên rồi." Vừa nói vừa kéo tay áo lên, thấy trên cánh tay lộ ra mấy đường vân xanh.
Cổ Chấn đầu mày càng nhíu chặt hơn uy nghiêm nói: "Không thể nào, việc này không thể thương lượng, ngươi cũng biết phi tử tỉnh thân có một vài quy tắc, Hạo Nhiên sao có thể bị ngươi dẫn đi được."
Lúc này Cổ Hạo Nhiên được bảo vệ đằng sau Cổ Hạo Viễn và Cổ Hạo Dương lạnh giọng xía miệng nói: "Ông ngoại đã hạ lệnh truy sát đặc cấp, ta lại không phải là tên ngốc mà đi tìm tới" Cổ Hạo Nhiên vốn cho rằng ông ngoại thích những thứ này, mình sẽ bồi thường tiền rồi cẩn thận tìm vài kiện bảo bối đem tặng, ông ngoại nhất định sẽ không truy cứu, không ngờ ông ngoại lại hạ loại mệnh lệnh này, tuy đám cữu cữu nhất định sẽ không giết mình, nhưng tận đáy lòng lại hết sức không thoải mái, không thoải mái.
Hai phe đang đứng song song nhau, trên không trung một cái bóng đáp xuống vai của Phương gia lão tam, Phương gia lão tam lấy thư bồ câu đưa tới xem qua nội dung một lượt, liền hết sức kinh ngạc nhìn Cổ Hạo Nhiên nói: "Tiểu tử ngươi dùng cách gì, sao tất cả lệnh truy sát ngươi toàn bộ đều được hủy bỏ? Chuyện này cũng không truy cứu nữa?"
Cổ Hạo Nhiên ngẩn ra sau đó đột nhiên chau mày, vài ngày trước nổi giận với Điệp Y ai đi đường nấy, cũng không nghĩ tới Điệp Y sẽ làm gì, bây giờ vừa nghe tin tất cả lệnh truy sát đối với hắn đều được hủy bỏ, trong lòng bất giác liền nghĩ tới Điệp Y, chuyện này có liên quan tới nàng không? Là nàng giúp hắn lo liệu giải quyết nỗi lo sau này sao? Cổ Hạo Nhiên vừa nghĩ tới đây, trên mặt tuy thần sắc không đổi, trong lòng ngược lại có cảm giác ấm áp lan tỏa.
Phương gia lão tam thấy bọn Cổ Hạo Nhiên đều trầm mặc, sau đó vẫy vẫy tay cho đám người mang theo lui xuống, cười hờ hờ nhìn Cổ Chấn nói: "Đã không việc gì rồi, vậy ta vừa hay tới góp náo nhiệt, Thu Hoành quân ta cũng đã nhiều năm không gặp rồi, cũng không biết tiểu tử này bây giờ trưởng thành ra sao rồi."
Cổ Hạo Dương thấy hai người đi xa, thấp giọng nghi hoặc nói: "Tiểu lục, Điệp Y đâu?"
Cổ Hạo Nhiên nhướng mày không nói, bây giờ mình cũng muốn biết nàng ta chạy đi đâu rồi, nhưng mà nàng chắc chắn sẽ trở về, sự việc hôm nay vẫn phải hỏi nàng cho rõ.
Lại nói Điệp Y ngày đêm gấp rút tới Phong châu, Phong châu Phương gia người có năng lực toàn bộ đều xuất động đi bắt Cổ Hạo Nhiên rồi, còn lại đều là già yếu bệnh tật, nói chung cũng không phải là cao thủ gì, Điệp Y căn dặn Hồng Tịnh và Lâm Dã ở bên ngoài canh chừng, còn mình nhân lúc trời tối cùng với Băng Kỳ ẩn nấp đi vào.
Vẫn như cũ gió mát trăng thanh, Phương gia vốn tương đối bình yên đột nhiên trở nên ồn ào, khắp Phương gia đều đèn đuốc sáng trưng, tiếng người ồn ào, tất cả người trong phủ đều nhanh chóng tập họp lại, vây vòng quanh căn phòng nhỏ của tiểu thiếu gia Phương Lam Ngự, nhưng không dám bước vào một bước, chỉ còn biết vây trong ba lớp vây ngoài ba lớp, Phương lão gia tử vội vàng từ nhà chính chạy tới, gạt đám người hầu tự mình đi vào.
Phương lão gia tử vẻ mặt đầy lo lắng chạy vào, vừa vào trong phòng đập vào mắt trước tiên, chính là cháu đích tôn của lão Phương Lam Ngự, Phương Lam Ngự bộ dáng ngoan ngoãn, lúc này đang thoải mái ngủ trong lòng một người, hai cánh tay nhỏ bắt lấy tóc của người bên cạnh, dựa vào vai người đó, gật gà gật gù cố mở mắt lại buồn ngủ tới muốn ngủ thiếp đi, khóe miệng lại mang theo nụ cười thơ ngây.
Phương lão gia tử thấy cháu đích tôn ngoan của hắn không bị thương chút nào, sự lo lắng trong lòng cũng được thả lỏng như lúc đầu, lúc này mới bắt đầu đánh giá người bồng Phương Lam Ngự là ai, không nhìn còn được, vừa nhìn thấy bất giác chau mày, một nữ nhân xinh đẹp kinh người đồng thời cũng lạnh kinh người sát khí trên người vô ý tản phát ra, nhưng với người nhìn quen giang hồ như lão, lại có thể cảm giác được khí tức lãnh huyết ở đó.
"Ngươi muốn gì?" Phương lão gia tử đánh giá nữ nhân này sau đó, vừa mở miệng liền hỏi thẳng trọng điểm.
Người ôm Phương Lam Ngự đúng là Điệp Y, Điệp Y điềm nhiên nói: "Bỏ qua cho Cổ Hạo Nhiên."
Phương lão gia tử vừa nghe vậy sắc mặt sầm xuống nói: "Ngươi là gì của hắn? Muốn ta bỏ qua cho tiểu tử đó, không thể nào."
Điệp Y nhìn cũng không nhìn Phương lão gia tử, ngón tay mảnh dẻ vuốt lên cần cổ Phương lão gia tử, nhẹ du ngoạn lên người Phương Lam Ngự đang mơ màng muốn ngủ không có chút cảm giác gì, Phương lão gia tử đứng cách đó không xa toàn thân bắt đầu toát mồ hôi, lúc ngón tay Điệp Y dừng trên cổ họng Phương Lam Ngự, Phương lão gia tử hừ lạnh một tiếng nói: "Cổ Hạo Nhiên phái ngươi tới đây? Giỏi, lại dám lấy Phương Lam Ngự uy hiếp ta, không hổ là cháu ngoại tốt của ta, cháu ngoại tốt."
Điệp Y lãnh đạm nói: "Hắn không sai khiến được ta." Miệng nói chuyện nhưng ngón tay lại dừng trên cổ Phương Lam Ngự, đứa trẻ này vốn tưởng sẽ khóc lóc om sòm, sao biết được vừa thấy Băng Kỳ liền kêu một tiếng thúc thúc, sau đó nhìn thấy Điệp Y liền tự mình, từ chỗ đứng bên cạnh Điệp Y, trực tiếp chui vào lòng Điệp Y.
Phương lão gia tử hừ lạnh nói: "Lời ta nói ra, như bát nước đổ đi, trước giờ chưa khi nào thay đổi, tiểu tử hắn dám động vào đồ ta, thì cần nghĩ tới hậu quả phải đối mặt, muốn ta bỏ qua cho hắn không thể nào, hôm nay ngươi uy hiếp lão phu, thì càng đừng nghĩ ta sẽ cho hắn toàn thây." Không hổ là võ lâm thế gia, tuy đã muốn đánh chuột còn sợ vỡ bình, nhưng khí thế lại không suy yếu ngược lại còn mạnh hơn.
Điệp Y ngẩng đầu lãnh khốc nói: "Ngươi cho rằng ta chỉ là uy hiếp?"
Còn tiếp
Trường kiếm còn chưa đâm trúng người Cổ Hạo Nhiên, bên cạnh đột nhiên xuất hiện bốn mũi kiếm trực tiếp đâm tới bốn người trường sam màu trăng nhạt, ra tay càng thêm tàn độc chiêu nào chiêu nấy đều nhằm vào chỗ hiểm, bốn người đánh tới Cổ Hạo Nhiên vội thu kiếm về đỡ, cú đỡ lần này Cổ Hạo Nhiên mượn tư thế ban đầu, chân trượt một cái liền thoát khỏi vòng vây của bốn người, đầu cũng không quay lại liền chạy về hướng phố.
Tiếp đón Yên Vân mười sáu kỵ binh chính là bốn người bọn Phong, bốn người đó biết trọng điểm ở đâu, cũng không đấu với bọn Phong nữa, đều nhảy lên đuổi về hướng Cổ Hạo Nhiên, cơ thể lên tới lưng chừng, đột nhiên từ hai hướng đông tây bốn mũi tên sắc nhọn cấp tốc bay tới, nghe tiếng gió, thế tới của mũi tên này lực đạo hết sức hung mãnh, bốn người vội vung kiếm tránh đỡ, đợi lúc tiếp đất làm gì còn thấy bóng dáng Cổ Hạo Nhiên đâu, ngay cả bốn người bọn Phong vừa rồi ngăn cản họ cũng hoàn toàn không thấy tăm hơi đâu, vội vã xông tới nơi mũi tên bắn ra, làm gì còn có ai, trên mặt đất chỉ còn lại một cái cung bình thường không có gì lạ.
Lúc này đại cữu của Cổ Hạo Nhiên từ trên cửa sổ nhảy xuống, tức giận một quyền đánh lên vách tường, ở Hoa châu này vốn đã thiết lập vô số mai phục, chuyên đối phó với Cổ Hạo Nhiên tên tiểu tử lanh lợi gian xảo, lắm mưu nhiều trò này, vốn cho rằng xem như không bắt được hắn, thì người bên cạnh hắn cũng chạy không thoát, làm sao nghĩ được tiểu tử này sau khi dụ toàn bộ họ đều xuất hiện, còn để cho hắn trốn thoát, tâm huyết mấy ngày hoàn toàn uổng phí không nói, trở về còn chịu không ít dễ chịu a. Toàn bộ Yên Vân mười sáu kỵ binh lần đầu xuất động mà tay không trở về, nói ra thật mất mặt.
"Đuổi theo cho ta, lật tung những nơi bên cạnh Hoa châu này, cũng phải tìm cho ra tên tiểu tử khốn đó." Lời vừa nói ra mười mấy nhân ảnh mau chóng bay đi, để lại một đám quan binh còn chưa hoàn hồn trên tửu lầu.
Mà Cổ Hạo Nhiên lúc này vẻ mặt tươi cười đứng trong nhà bếp của tửu lầu, đang tươi cười nhìn món bánh trứng mới ra lò mà mình thích ăn, bốn người bọn Điệp Y và Hồng Tịnh rất nhàn nhã ngồi trên chiếc ghế ở nhà bếp, nhàn nhã uống canh ô mai, thêm chút đá mùi vị vừa khéo.
"Thiếu gia, bọn họ đều đi cả rồi." cửa nhà bếp mở ra, Minh Thanh và Phong đi vào.
Cổ Hạo Nhiên ưu nhã ăn món bánh trứng, mỉm cười nói: "Đại cữu cữu bản lĩnh cao cường, nhưng mà tâm nhãn không đủ dùng, nơi nguy hiểm nhất mới là nơi an toàn nhất, chút ít thời gian như vậy ta có thể chạy đi đâu, vậy mà lại thật sự đuổi theo."
"Có mấy ai có thể đoán ra được tâm ý của thiếu gia? Nếu người trong thiên hạ đều gian manh xảo quyệt như thiếu gia, thiếu gia, người cũng không được ngưỡng mộ vậy rồi." Đúng lúc này Linh và Hành từ cửa sổ nhà bếp nhảy vào.
"Nhưng mà thiếu gia dự đoán cũng thật chuẩn xác, tính không sai đâu được." Lại là Liễu cùng lúc từ cửa đi vào cũng chen miệng.
Mười người tụ tập đông đủ trong nhà bếp, nhà bếp vốn rộng rãi giờ ngược lại có chút chật chội rồi, Băng Kỳ nhường chỗ cho Cổ Hạo Nhiên ngồi, nhướng mày nhìn Lâm Dã nói: "Không ngờ tiễn pháp của ngươi cũng không tệ, có bản lĩnh." Bốn mũi tên phá không bay tới, hai mũi là do hắn bắn, hai mũi là Lâm Dã bắn, lực đạo, tốc độ, đích trúng một chút cũng không thua hắn, đây không chỉ khiến Băng Kỳ phải nhìn Lâm Dã bằng con mắt khác.
Lâm Dã ừm một tiếng nhàn nhạt nói: "Trước đây học qua." Liền không nói tiếp nữa, Minh Thanh ngứa miệng muốn truy vấn, cảm thấy Lâm Dã cũng không muốn nói tới chuyện này, lại nhìn Điệp Y cũng không có ý hỏi, chỉ còn biết gãi gãi đầu kiềm nén lòng hiếu kỳ.
Phong và Hành nhìn nhau một cái cũng không nhiều lời, thiếu phu nhân nhà hắn là người cảm giác hết sức nhạy bén, nàng đã có thể để người đó bên cạnh đương nhiên có sự suy xét của nàng, nếu thiếu phu nhân cũng tin được, bọn họ còn có gì mà không tin được, lại nói cảnh ngộ trước đây của Lâm Dã và Hồng Tịnh bày ra đó, không muốn nói tới chuyện trước đây cũng không phải là vấn đề tâm nhãn gì, ai mà không có chuyện quá khứ, sau này cũng không nhắc tới chuyện này nữa, hi hi ha ha nói tới sự phối hợp hoàn mỹ vừa rồi.
"Lục thiếu gia của ta, gan của người thật lớn a, lại dám trốn trở về, khó trách đám thiếu gia đều chịu thiệt của người, có ai lại to gan cẩn thận giống như người, tính hết mưu kế." Tiền chưởng quầy vội vàng xông tới xuất hiện trước cửa, lúc thấy Cổ Hạo Nhiên liền thở nhẹ ra một hơi, cùng lúc lại hít vào một hơi, lục thiếu gia này tâm tư thật khó lường, thông minh lanh lợi không giống người. Vừa tiễn đám quan binh tức giận khó dịu đi, liền nghe thấy tâm phúc nói lục thiếu gia ở đây, bất giác từ tận đáy lòng bội phục thủ đoạn này.
"Lão Tiền, đi chuẩn bị vài căn phòng, đã lâu không được ngủ một giấc yên ổn rồi, thật nhớ cảm giác của cái giường." Cổ Hạo Nhiên ăn sạch bánh trứng, lười biếng vươn vai, mười mấy ngày nay đều ngủ trong xe ngựa, nếu không thì nghỉ ngơi ở bên ngoài nơi hoang dã, cũng thật ủy khuất cho người cao quý như hắn trước giờ chưa từng ngủ ở bên ngoài hoang dã.
Tiền chưởng quầy vẻ mặt khó tin nói: "Lục thiếu gia, người còn muốn ở đây nghỉ ngơi? Lẽ nào người không muốn đi trước Phương lão gia tử một bước, đây lại.." Lời còn chưa dứt liền bị Cổ Hạo Nhiên chặn lại nói: "Ngươi đừng quản, bổn thiếu gia đương nhiên có cách đối phó, ngươi cứ làm theo lời ta là được rồi." Tiền chưởng quầy vẻ mặt sầu não đi xuống chuẩn bị, cục diện vị thiếu gia có thể ứng phó không phải là người như hắn có thể tưởng tượng được, vẫn nên làm tốt việc mình là được.
Đêm, Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y vẫn như trước phân ra ngủ, từ lúc đánh ổ thổ phỉ trở ra, Cổ Hạo Nhiên không còn xúc động khiêu khích Điệp Y, Điệp Y cũng trong bất tri bất giác càng xa cách hơn, dường như một màn bộc lộ cảm xúc trước mặt Cổ Hạo Nhiên trong vườn Điệp Luyến hoa đó, khiến nàng rất không thoải mái, cho nên giữa hai người ngược lại càng lạnh nhạt hơn trước đây.
Một đêm không lời, lúc ánh bình minh vừa ló rạng một tràng tiếng bước chân đánh thức Điệp Y, Hồng Tịnh ở bên ngoài phòng nhẹ giọng nói: "Chủ tử, người dậy chưa? Băng Kỳ có việc tìm người, có cần ta vào hầu hạ không?" Hồng Tịnh này người tuy còn nhỏ nhưng rất lanh lợi, nghiêm chỉnh trở thành người hầu bên cạnh Điệp Y, giữ khoảng cách không rời Điệp Y, ngay cả buổi tối đi ngủ cũng hầu hạ bên ngoài phòng, tuy Điệp Y cũng không cần hắn hầu hạ gì. May mà đám người Cổ Hạo Nhiên biết tính cách của Điệp Y, cũng không thèm quan tâm tới người ngoài nói gì, cũng không hỏi tới chuyện này, để mặc Hồng Tình làm tiểu đồng bên cạnh Điệp Y, tuy việc này nên để một nha hoàn làm.
"Vào đi." Hồng Tịnh nghe vậy dẫn theo Băng Kỳ tiến vào, thấy Điệp Y cả người gọn gàng ngồi trên cạnh giường, lại nhìn sắc mặt Băng Kỳ có chút chau mày, nhẹ giọng nói: "Ta đi chuẩn bị đồ dùng vệ sinh cá nhân cho chủ tử." Nói xong lanh lợi lui xuống, trở tay đóng cửa phòng.
"Nguyệt chủ, Nguyệt đường bên đó có thư tới, đương kim Thu Hoành quân hai mươi ngày sau tới Phần châu, viếng thăm Cổ gia."
Điệp Y chau mày nói: "Là ý gì?"
Băng Kỳ thấy Điệp Y không rõ, sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu sau đó nói: "Thu Hoành quân Cổ Ly cũng chính là nam phi đứng đầu của đương kim nữ hoàng, là em trai ruột nhỏ nhất của lão gia, Cổ gia lão sớm đã quy tiên, Thu Hoành quân Cổ Ly này căn bản là được lão gia nuôi lớn, trước giờ luôn ở trong nhà lão gia, bây giờ là một trong tứ quân ở hậu cung, nghiêm chỉnh trở thành người có khả năng được chọn là nam hậu nhất, lần này nữ hoàng khó mà cho phép hồi hương thăm nhà, đương nhiên là phải về nhà lão gia rồi."
Điệp Y nghe tới đây bất giác sờ sờ mũi, từ lúc nào mà Cổ gia lại nhảy ra một nam phi tử, mối quan hệ dây mơ rễ má này càng nói càng hồ đồ, vả lại cái gì mà nam phi này cũng là lần đầu tiên nghe nói, thật là một chuyện kỳ lạ cổ quái, bất giác nhạt giọng nói: "Sao ta không biết?"
Băng Kỳ hiếm mà cười khổ nói; "Nguyệt chủ, người từ lúc nào quan tâm tới mấy chuyện này? Ta nghĩ thiếu gia cho người xem gia phả chắc người cũng không chuyên tâm ghi nhớ rồi? Chuyện này trong gia phả có ghi chép lại, nạp phi nói ra không phải là việc gì lớn, thường ngày đương nhiên không có ai nhắc tới việc này, càng huống hồ Nguyệt chủ mới vào Cổ gia chưa bao lâu, không biết Thu Hoành quân cũng không phải là chuyện to tát gì." Nhớ tới Điệp Y là từ trên núi xuống, những việc trong thế tục này e là căn bản không biết gì nhiều.
Điệp Y âm thầm lục tìm một lượt trong ký ức, không có, cơ thể ban đầu ký ức về phương diện này cũng không có, xem ra thật sự ở trên núi quá lâu rồi, không biết những chuyện ở thế giới bên ngoài, đến cả Cổ gia có một hậu đài vững chắc như vậy cũng không biết, khó trách có thể trở thành thiên hạ đệ nhất môn đình, xem ra công lao của Cổ Hạo Nhiên, quả thực có không ít sự giúp đỡ của Thu Hoành quân gì đó, không cần nói nhiều, việc Cổ gia làm không phải là không ai biết, nhất định là vướng phải nhà hắn cũng được xem là hoàng thân quốc thích, cho nên không dám làm ầm lên mà thôi.
Băng Kỳ thấy Điệp Y im lặng không lên tiếng, ít nhiều có thể đoán được nàng đang nghĩ gì, bất giác nói: "Có Thu Hoành quân thật sự cũng khiến chúng ta bớt không ít chướng ngại, nhưng rốt cuộc Thu Hoành quân cũng chỉ là đệ đệ của lão gia, cái gì mà hoàng thân quốc thích cũng có chút ngượng, nhưng Thu Hoành quân cũng chỉ có một người ca ca này, thêm vào đó phẩm cấp của hắn trong cung cũng cao tuy không nhiều quy tắc phiền phức như các nữ phi tử tiền triều về thăm nhà, nhưng làm thế nào cũng không thể giảm bớt quy tắc, thiếu gia bây giờ đã là nội đương gia, những việc này hoàn toàn nên do người bàn bạc, người cũng nên do hắn tới đón, Nguyệt chủ người xem?"
Điệp Y hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Băng Kỳ, mấy huynh đệ Cổ Chấn, chắc đều không cùng một mẹ sinh ra, cái gì Cổ Ly này chắc là cùng một cha một mẹ với Cổ Chấn, cho nên không theo lệ tiết phải tới phủ của đại ca tỉnh thân, mà là tới nhà của ca ca ruột, mấy quan hệ lộn xộn này thật khiến người ta đau đầu.
Điệp Y chau mày nói: "Những việc này nói với Cổ Hạo Nhiên được rồi, hắn quyết định thế nào thì làm thế đó." Mấy cái quan hệ phức tạp giữa người với người không phải là sở trường của nàng, thật sự khiến người ta ứng phó không nổi.
Băng Kỳ ngập ngừng một lúc rồi nói; "Nói với thiếu gia hắn nhất định sẽ trở về, nhưng ải này còn có Phương lão gia tử bên đó, Phương lão gia tử sẽ không quan tâm tới những việc này, lần này sẽ cho thiếu gia đẹp mặt, thật phải mất mặt với Thu Hoành quân thì không nói, lão gia bên đó cũng mất mặt, năm nay hai người được phép về thăm nhà là Thu Hoành quân và Đông sở quân, Đông Sở quân này nhà lại ở Sơn gia, ngoài sáng trong tối đều không muốn phân cao thấp cũng không cách nào không phân cao thấp, nếu Phương lão gia tử này làm loạn, vấn đề không chỉ còn là mất thể diện của mình nữa."
Đem tin tức Nguyệt đường đặc biệt mang tới giải thích thấu đáo một lượt, về chắc chắn phải về, người chắc chắn phải đón, Phương lão gia tử cũng nhất định phải giải quyết trước, Cổ Hạo Nhiên tuy thông minh nhưng mềm lòng, đối với người lục thân bất nhận như Phương lão gia tử này, phải càng lục thân bất nhận hơn, nếu như bình thường đương nhiên có thể đánh không được thì chạy, tránh không gặp đều sẽ có lúc nguôi dần, bây giờ không phải là lúc để hắn nguôi giận, chuyện tốt đều tới cùng một lúc rồi.
Điệp Y hiểu ý của Băng Kỳ, Cổ Hạo Nhiên đối với ông ngoại hắn tuyệt đối không cách nào không chút lưu tình được, đặt vào ngày thường tuyệt đối là một sự hiếu kính tốt, đặt vào lúc này thì có vấn đề to, sau đó nhìn lướt qua Băng Kỳ một cái trầm giọng nói: "Lão yêu nhất là gì?"
Băng Kỳ cung kính nói: "Ngoại trừ đồ cổ, thì chính là Phương Lam Ngự, cháu đích tôn của Phương gia."
Điệp Y gật gật đầu nói: "Ta sẽ giải quyết." Băng Kỳ gật gật đầu không nói gì đi ra ngoài, tiếp đó Hồng Tịnh đưa đồ dùng vệ sinh cá nhân tới cho Điệp Y.
Bữa sáng trên bàn Cổ Hạo Nhiên vừa nghe được tin này truyền tới, liền ngẩng lên trời than, sao chuyện tốt xấu gì đều tới một lúc, tiểu thúc này của hắn tiến cung nhiều năm rồi, lúc nào không về thăm, lựa lúc tốt nhất mà trở về, đây thật sự gọi là người thông minh ắc cũng có lần thất bại, làm thế nào đối phó tiếp theo, trong lòng sớm đã suy tính xong, bây giờ chuyện này là sao?
Hành nhìn vẻ mặt khổ sở của Cổ Hạo Nhiên thở dài một hơi nói: "Người tính không bằng trời tính."
Phong cười khổ nói: "Thiếu gia, tranh thủ trở về thôi, xa cách mười năm lần đầu về thăm, thế nào cũng không thể thiếu đương gia, về phía lão gia tử đi tới đâu hay tới đó."
Linh cũng lắc đầu nói: "Sao nói viếng thăm liền viếng thăm, cũng không cho thời gian chuẩn bị một chút chê chúng ta trước mắt không đủ kích thích sao, lại cho chúng ta một cơ hội bạt mạng trong lửa."
Cổ Hạo Nhiên dựa vào ghế không tiếp lời, Băng Kỳ mỉm cười nói: "Nói gì đi nữa, lần viếng thăm này thật ra cũng chỉ là người nhà đoàn viên mà thôi, lại không phải là cái gì dời tòa kim sơn, cho cái gì mà thời gian chuẩn bị, từ kinh thành tới Phần châu mất mười lăm ngày đường, bây giờ cho thời gian nhiều hơn năm ngày rồi, đây không phải là cho chúng ta thời gian chuẩn bị thì là gì, như nhà chúng ta năm ngày thời gian có gì mà không thể chuẩn bị xong chứ, Thu Hoành quân cũng suy nghĩ cho mọi người rồi."
Minh Thanh hai tay chống cằm nói làu bàu: "Hy vọng lão gia tử có thể đại nhân có đại lượng, tạm bỏ qua cho chúng ta một lần, đợi Thu Hoành quân đi rồi mới tới tính sổ chưa muộn." Lời này vừa nói ra mấy người bọn Phong phì mũi một cái, lão gia tử biết đại thể, trừ phi trời rớt xuống hồng vũ.
"Được rồi, được rồi, nói nhiều cũng vô ích, mau ăn thôi, ăn xong bắt đầu lên đường trở về, phía ông ngoại để ta nghĩ cách, chuyện tiểu thúc không được chậm trễ." Cổ Hạo Nhiên thở dài một hơi, liền hồi phục lại dáng vẻ bình chân như vại thường ngày.
Mười người phân làm hai lượt về, Cổ Hạo Nhiên và năm người bọn Phong một lượt, Điệp Y và bọn Băng Kỳ Hồng Tịnh Lâm Dã một lượt, bọn Cổ Hạo Nhiên theo đường thủy trực tiếp về lại Phần châu, Điệp Y ngồi xe ngựa theo quan đạo trở về Phần châu, vốn Cổ Hạo Nhiên căn bản không có ý hỏi sao lại sắp xếp như vậy, đành rằng sự sắp xếp này của Điệp Y hoàn toàn xem nhẹ phản đối của Cổ Hạo Nhiên, nói làm vậy có thể dụ được Phương lão gia tử, vả lại người Phương lão gia tử muốn bắt không phải là nàng, đi cùng với Cổ Hạo Nhiên mới là việc làm nguy hiểm, Cổ Hạo Nhiên tức tới xanh mặt mà bỏ đi.
Lại nói hai đoàn nhân mã đi theo hai con đường khác nhau, Cổ Hạo Nhiên theo đường thủy tiết kiệm được việc được sức, Điệp Y theo quan đạo thì không được thoải mái như hắn rồi, trên quan đạo tốc độ sẽ ngựa nhanh như rùa bò mà tiến lên trước, bức rèm bốn phía của xe ngựa đều được vén lên, người trong xe nhìn thấy mọi thứ, Hồng Tịnh và Lâm Dã đánh xe, Điệp Y và Băng Kỳ ngồi trong xe, đã mấy ngày ngay cả người tới hỏi thăm cũng không có, rõ ràng thật sự không đem Điệp Y làm mục tiêu, mà đích đến của Điệp Y bọn họ cũng không phải là Phần châu, mà là Phong châu.
Cổ Hạo Nhiên theo đường thủy, ngồi lên chiếc thuyền nhỏ trên bến đò, ngày đêm gấp rút lên đường, thêm vào đó thuyền nhỏ so với thuyền lầu của hắn không biết nhanh hơn gấp bao nhiêu lần, sáu người mất thời gian mười ngày, liền có thể hoàn thành lộ trình hơn hai mươi ngày đường, tới được Phần châu.
Cổ Hạo Nhiên không thông báo cho người của Cổ gia tới đón, sáu người cập bến liền vội vàng về phủ, tới nửa đường hàng người trên phố vốn náo nhiệt trong bất tri bất giác tiếp cận hắn, trong lòng Cổ Hạo Nhiên chợt lạnh vẻ mặt không biết làm thế nào, chân gia tăng cước bộ tiến về phía trước làm bọn Hành ở phía sau cũng cảm giác được không khí kỳ lạ xung quanh, tự đề cao cảnh giác mau chóng bước theo Cổ Hạo Nhiên.
"Cổ Hạo Nhiên, đừng lãng phí công phu nữa, ta đợi ngươi đã nhiều ngày rồi." Một giọng nam ưu nhã nhẹ vang lên bên cạnh Cổ Hạo Nhiên.
Cổ Hạo Nhiên không cần quay đầu cũng biết lần này người tới bắt hắn là tam cữu cữu của hắn, người gian xảo quỷ quyệt nhất trong Phương gia, bất giác cười khổ nói: "Tam cữu cữu, người cũng thật là bình tĩnh a." Thấy đám người bao vây trước mặt Cổ Hạo Nhiên vẻ mặt bất động, trong lòng lại mau chóng tìm cách.
Tam cữu cữu của Cổ Hạo Nhiên mỉm cười nói: "Hòa thượng chạy được chùa không chạy được, lại nói lần này trời cũng giúp ta, thực sự khiến ta không muốn nhặt tiện nghi này cũng không được, Cổ Hạo Nhiên, ông ngoại ngươi lần này rất tức giận, truy sát cấp một biến thành truy sát đặc cấp rồi."
Cổ Hạo Nhiên vẻ mặt sầm xuống nói: "Ông ngoại thật muốn giết ta?" Truy sát đặc cấp chính là thấy đâu giết đó, có mạng đem về là tốt nhất rồi, không mang về được thì giết đi là xong chuyện.
Tam cữu cữu vẫn như cũ mỉm cười nói: "Ngươi cũng biết ông ngoại ngươi thích những thứ đó, động tới chúng so với động tới mạng lão còn tệ hại hơn, ngươi lại ăn gan hùm mật gấu mà đi động vào, bây giờ ông ngoại ngươi đang nổi con thịnh nộ, Yên Vân mười sáu kỵ binh lại chịu thiệt dưới tay ngươi, đương nhiên cấp bậc truy sát được nâng lên rồi, vì vậy ngươi nên ngoan ngoãn theo ta về, mấy người cữu cữu bọn ta bảo vệ ngươi, thế nào cũng không thể thấy ngươi chết thật, nhưng mà những thứ khác ngươi nghe theo mệnh trời vậy, Hạo Nhiên, tự mình đi hay là ta động thủ."
Cổ Hạo Nhiên nhìn trận thế trước mắt, tam cữu cữu là người rất tâm kế, đám ngụy trang người qua đường này hắn biết không dễ đối phó rồi, vả lại ai biết đằng sau còn có chiêu gì hay không, Cổ Hạo Nhiên thần sắc bất động cười nói: "Tam cữu cữu, Phần châu này là địa bàn của ta a."
Tam cữu cữu Cổ Hạo Nhiên cười nói: "Cho nên ta cũng không tính sẽ nhiều lời với ngươi" Lời còn chưa dứt thân hình chợt động liền hướng tới Cổ Hạo Nhiên mà bắt lấy, Cổ Hạo Nhiên đương nhiên là chống cự trước rồi nói, bọn Phong thấy người cữu cữu hắn mang theo chưa động thủ, đương nhiên cảnh giác nhung cũng không động thủ, chỉ có Cổ Hạo Nhiên và tam cữu cữu của hắn động thủ trong vòng vây của một đám người.
"Sao chứ, ở dưới mí mắt của Cổ gia ta, tam ca cũng muốn dẫn người đi." Một thanh âm uy nghiêm đột nhiên truyền tới, áp chế động tác của hai bên.
Cổ Hạo Nhiên thân hình xoay một cái tránh khỏi một chiêu của cữu cữu hắn, người bên cạnh mau chóng đưa một cánh tay ra, bắt lấy vai hắn liền kéo hắn ra đằng sau, đúng là nhị ca hắn Cổ Hạo Viễn, còn bên cạnh là Cổ Chấn và cữu cữu của hắn sau khi tung chiêu, liền đều dừng lại rồi mạnh ai nấy đứng về phe mình.
Phương gia lão tam nhìn Cổ Chấn nói: "Em rể, ngươi có tin hôm nay Cổ Hạo Nhiên không theo ta về thì đợi hai ngày sau cha ta cũng tới đây, cuộc viếng thăm của Thu Hoành quân các ngươi có thể sẽ không dễ dàng rồi." Chuyến viếng thăm này tuy không công cáo thiên hạ, nhưng người có lòng muốn biết cũng không phải là chuyện gì khó.
Cổ Chấn lạnh lùng chau mày nói: "Nhạc phụ cũng quá tùy ý rồi."
Phương gia lão tam xòe đôi tay ra nói: "Hết cách, ai bảo lão là cha ta, tiểu lục nhà ngươi lại tự mình tìm tới, lần này phát khùng rồi, bọn ta cũng không chịu ít trách đánh, ta mà không dẫn Cổ Hạo Nhiên về, không chỉ cha ta điên, cả bọn ta cũng điên rồi." Vừa nói vừa kéo tay áo lên, thấy trên cánh tay lộ ra mấy đường vân xanh.
Cổ Chấn đầu mày càng nhíu chặt hơn uy nghiêm nói: "Không thể nào, việc này không thể thương lượng, ngươi cũng biết phi tử tỉnh thân có một vài quy tắc, Hạo Nhiên sao có thể bị ngươi dẫn đi được."
Lúc này Cổ Hạo Nhiên được bảo vệ đằng sau Cổ Hạo Viễn và Cổ Hạo Dương lạnh giọng xía miệng nói: "Ông ngoại đã hạ lệnh truy sát đặc cấp, ta lại không phải là tên ngốc mà đi tìm tới" Cổ Hạo Nhiên vốn cho rằng ông ngoại thích những thứ này, mình sẽ bồi thường tiền rồi cẩn thận tìm vài kiện bảo bối đem tặng, ông ngoại nhất định sẽ không truy cứu, không ngờ ông ngoại lại hạ loại mệnh lệnh này, tuy đám cữu cữu nhất định sẽ không giết mình, nhưng tận đáy lòng lại hết sức không thoải mái, không thoải mái.
Hai phe đang đứng song song nhau, trên không trung một cái bóng đáp xuống vai của Phương gia lão tam, Phương gia lão tam lấy thư bồ câu đưa tới xem qua nội dung một lượt, liền hết sức kinh ngạc nhìn Cổ Hạo Nhiên nói: "Tiểu tử ngươi dùng cách gì, sao tất cả lệnh truy sát ngươi toàn bộ đều được hủy bỏ? Chuyện này cũng không truy cứu nữa?"
Cổ Hạo Nhiên ngẩn ra sau đó đột nhiên chau mày, vài ngày trước nổi giận với Điệp Y ai đi đường nấy, cũng không nghĩ tới Điệp Y sẽ làm gì, bây giờ vừa nghe tin tất cả lệnh truy sát đối với hắn đều được hủy bỏ, trong lòng bất giác liền nghĩ tới Điệp Y, chuyện này có liên quan tới nàng không? Là nàng giúp hắn lo liệu giải quyết nỗi lo sau này sao? Cổ Hạo Nhiên vừa nghĩ tới đây, trên mặt tuy thần sắc không đổi, trong lòng ngược lại có cảm giác ấm áp lan tỏa.
Phương gia lão tam thấy bọn Cổ Hạo Nhiên đều trầm mặc, sau đó vẫy vẫy tay cho đám người mang theo lui xuống, cười hờ hờ nhìn Cổ Chấn nói: "Đã không việc gì rồi, vậy ta vừa hay tới góp náo nhiệt, Thu Hoành quân ta cũng đã nhiều năm không gặp rồi, cũng không biết tiểu tử này bây giờ trưởng thành ra sao rồi."
Cổ Hạo Dương thấy hai người đi xa, thấp giọng nghi hoặc nói: "Tiểu lục, Điệp Y đâu?"
Cổ Hạo Nhiên nhướng mày không nói, bây giờ mình cũng muốn biết nàng ta chạy đi đâu rồi, nhưng mà nàng chắc chắn sẽ trở về, sự việc hôm nay vẫn phải hỏi nàng cho rõ.
Lại nói Điệp Y ngày đêm gấp rút tới Phong châu, Phong châu Phương gia người có năng lực toàn bộ đều xuất động đi bắt Cổ Hạo Nhiên rồi, còn lại đều là già yếu bệnh tật, nói chung cũng không phải là cao thủ gì, Điệp Y căn dặn Hồng Tịnh và Lâm Dã ở bên ngoài canh chừng, còn mình nhân lúc trời tối cùng với Băng Kỳ ẩn nấp đi vào.
Vẫn như cũ gió mát trăng thanh, Phương gia vốn tương đối bình yên đột nhiên trở nên ồn ào, khắp Phương gia đều đèn đuốc sáng trưng, tiếng người ồn ào, tất cả người trong phủ đều nhanh chóng tập họp lại, vây vòng quanh căn phòng nhỏ của tiểu thiếu gia Phương Lam Ngự, nhưng không dám bước vào một bước, chỉ còn biết vây trong ba lớp vây ngoài ba lớp, Phương lão gia tử vội vàng từ nhà chính chạy tới, gạt đám người hầu tự mình đi vào.
Phương lão gia tử vẻ mặt đầy lo lắng chạy vào, vừa vào trong phòng đập vào mắt trước tiên, chính là cháu đích tôn của lão Phương Lam Ngự, Phương Lam Ngự bộ dáng ngoan ngoãn, lúc này đang thoải mái ngủ trong lòng một người, hai cánh tay nhỏ bắt lấy tóc của người bên cạnh, dựa vào vai người đó, gật gà gật gù cố mở mắt lại buồn ngủ tới muốn ngủ thiếp đi, khóe miệng lại mang theo nụ cười thơ ngây.
Phương lão gia tử thấy cháu đích tôn ngoan của hắn không bị thương chút nào, sự lo lắng trong lòng cũng được thả lỏng như lúc đầu, lúc này mới bắt đầu đánh giá người bồng Phương Lam Ngự là ai, không nhìn còn được, vừa nhìn thấy bất giác chau mày, một nữ nhân xinh đẹp kinh người đồng thời cũng lạnh kinh người sát khí trên người vô ý tản phát ra, nhưng với người nhìn quen giang hồ như lão, lại có thể cảm giác được khí tức lãnh huyết ở đó.
"Ngươi muốn gì?" Phương lão gia tử đánh giá nữ nhân này sau đó, vừa mở miệng liền hỏi thẳng trọng điểm.
Người ôm Phương Lam Ngự đúng là Điệp Y, Điệp Y điềm nhiên nói: "Bỏ qua cho Cổ Hạo Nhiên."
Phương lão gia tử vừa nghe vậy sắc mặt sầm xuống nói: "Ngươi là gì của hắn? Muốn ta bỏ qua cho tiểu tử đó, không thể nào."
Điệp Y nhìn cũng không nhìn Phương lão gia tử, ngón tay mảnh dẻ vuốt lên cần cổ Phương lão gia tử, nhẹ du ngoạn lên người Phương Lam Ngự đang mơ màng muốn ngủ không có chút cảm giác gì, Phương lão gia tử đứng cách đó không xa toàn thân bắt đầu toát mồ hôi, lúc ngón tay Điệp Y dừng trên cổ họng Phương Lam Ngự, Phương lão gia tử hừ lạnh một tiếng nói: "Cổ Hạo Nhiên phái ngươi tới đây? Giỏi, lại dám lấy Phương Lam Ngự uy hiếp ta, không hổ là cháu ngoại tốt của ta, cháu ngoại tốt."
Điệp Y lãnh đạm nói: "Hắn không sai khiến được ta." Miệng nói chuyện nhưng ngón tay lại dừng trên cổ Phương Lam Ngự, đứa trẻ này vốn tưởng sẽ khóc lóc om sòm, sao biết được vừa thấy Băng Kỳ liền kêu một tiếng thúc thúc, sau đó nhìn thấy Điệp Y liền tự mình, từ chỗ đứng bên cạnh Điệp Y, trực tiếp chui vào lòng Điệp Y.
Phương lão gia tử hừ lạnh nói: "Lời ta nói ra, như bát nước đổ đi, trước giờ chưa khi nào thay đổi, tiểu tử hắn dám động vào đồ ta, thì cần nghĩ tới hậu quả phải đối mặt, muốn ta bỏ qua cho hắn không thể nào, hôm nay ngươi uy hiếp lão phu, thì càng đừng nghĩ ta sẽ cho hắn toàn thây." Không hổ là võ lâm thế gia, tuy đã muốn đánh chuột còn sợ vỡ bình, nhưng khí thế lại không suy yếu ngược lại còn mạnh hơn.
Điệp Y ngẩng đầu lãnh khốc nói: "Ngươi cho rằng ta chỉ là uy hiếp?"
Còn tiếp