

Chương 1: Mùi bánh và những vết nhơ
Tiệm bánh nhỏ nằm nép mình trong con hẻm yên tĩnh, nơi ánh nắng sớm len qua tán cây, rơi nhẹ lên ô cửa kính mờ sương. Linh ngồi sau quầy, tay thoăn thoắt gói từng chiếc bánh mì bơ tỏi, mùi thơm ngọt ngào lan tỏa khắp không gian. Khách chưa đến, chỉ có tiếng radio khe khẽ và tiếng lò nướng lách tách như đang kể chuyện. Cô nhìn ra ngoài cửa, nơi ánh sáng vàng nhạt đang vẽ lên mặt đường những vệt ký ức. Mỗi buổi sáng như thế này, Linh lại nhớ về ngày đầu tiên mình rời quê – mang theo trái tim non nớt và giấc mơ tình yêu. Năm ấy, cô mới tròn mười tám. Cô yêu một người đàn ông hơn mình tám tuổi, thành phố, lịch lãm, nói những lời ngọt ngào như mật. Anh hứa sẽ cho cô một cuộc sống khác – không còn ruộng đồng, không còn những buổi chiều nhặt rau bên bếp lửa. Linh tin. Tin đến mức bỏ học, giấu mẹ, bắt xe lên thành phố cùng anh. Nhưng thành phố không giống như trong phim. Nó lạnh, ồn ào, và đầy những cái nhìn soi mói. Linh sống trong căn phòng trọ chật hẹp, chờ anh về mỗi tối. Rồi một ngày, anh không về nữa. Điện thoại tắt. Facebook biến mất. Linh hoảng loạn, gõ cửa từng người quen, nhưng không ai biết anh là ai. Cô mang thai. Một mình. Không tiền, không người thân, không lối thoát. Linh thở dài, tay siết nhẹ chiếc khăn gói bánh. Mùi bơ tỏi vẫn thơm, nhưng lòng cô thì chát. Những sai lầm đầu đời như vết mực loang – càng cố lau, càng thấm sâu. Tiếng chuông cửa vang lên. Một bé gái bước vào, mắt sáng rỡ: "Cô Linh ơi, hôm nay có bánh kem không ạ?" Linh mỉm cười. Nụ cười của người từng rơi xuống đáy, nhưng vẫn chọn đứng dậy. "Có chứ, cô vừa làm xong. Loại con thích – dâu tây và vani." Cô đưa chiếc bánh cho bé, rồi nhìn theo bóng nhỏ chạy ra ngoài. Trong lòng Linh, một tia nắng khẽ lóe lên. Có lẽ, cuộc đời không chỉ toàn sai lầm. Có lẽ, những vết thương cũng có thể hóa thành bánh ngọt – nếu ta biết cách nhào nặn lại.
Tiệm bánh nhỏ nằm nép mình trong con hẻm yên tĩnh, nơi ánh nắng sớm len qua tán cây, rơi nhẹ lên ô cửa kính mờ sương. Linh ngồi sau quầy, tay thoăn thoắt gói từng chiếc bánh mì bơ tỏi, mùi thơm ngọt ngào lan tỏa khắp không gian. Khách chưa đến, chỉ có tiếng radio khe khẽ và tiếng lò nướng lách tách như đang kể chuyện. Cô nhìn ra ngoài cửa, nơi ánh sáng vàng nhạt đang vẽ lên mặt đường những vệt ký ức. Mỗi buổi sáng như thế này, Linh lại nhớ về ngày đầu tiên mình rời quê – mang theo trái tim non nớt và giấc mơ tình yêu. Năm ấy, cô mới tròn mười tám. Cô yêu một người đàn ông hơn mình tám tuổi, thành phố, lịch lãm, nói những lời ngọt ngào như mật. Anh hứa sẽ cho cô một cuộc sống khác – không còn ruộng đồng, không còn những buổi chiều nhặt rau bên bếp lửa. Linh tin. Tin đến mức bỏ học, giấu mẹ, bắt xe lên thành phố cùng anh. Nhưng thành phố không giống như trong phim. Nó lạnh, ồn ào, và đầy những cái nhìn soi mói. Linh sống trong căn phòng trọ chật hẹp, chờ anh về mỗi tối. Rồi một ngày, anh không về nữa. Điện thoại tắt. Facebook biến mất. Linh hoảng loạn, gõ cửa từng người quen, nhưng không ai biết anh là ai. Cô mang thai. Một mình. Không tiền, không người thân, không lối thoát. Linh thở dài, tay siết nhẹ chiếc khăn gói bánh. Mùi bơ tỏi vẫn thơm, nhưng lòng cô thì chát. Những sai lầm đầu đời như vết mực loang – càng cố lau, càng thấm sâu. Tiếng chuông cửa vang lên. Một bé gái bước vào, mắt sáng rỡ: "Cô Linh ơi, hôm nay có bánh kem không ạ?" Linh mỉm cười. Nụ cười của người từng rơi xuống đáy, nhưng vẫn chọn đứng dậy. "Có chứ, cô vừa làm xong. Loại con thích – dâu tây và vani." Cô đưa chiếc bánh cho bé, rồi nhìn theo bóng nhỏ chạy ra ngoài. Trong lòng Linh, một tia nắng khẽ lóe lên. Có lẽ, cuộc đời không chỉ toàn sai lầm. Có lẽ, những vết thương cũng có thể hóa thành bánh ngọt – nếu ta biết cách nhào nặn lại.