6,563 ❤︎ Bài viết: 1395 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 283:

Lúc hai anh em về tới nhà, Phương Mặc bọn họ cũng đã có mặt trong nhà.

Nhìn thấy hai người, Phương Mặc vội vàng đi ra hỏi:

- Đi đâu vậy, sao nhiều mồ hôi như thế.

Lục Cảnh Đường dừng xe, cười híp mắt:

- Tụi em đi chỗ đập nước bắt cá.

Ai biết vừa dứt lời, Phương Mặc khẩn trương lôi kéo hắn kiểm tra từ đầu tới chân một lần. Nhìn thấy dưới đầu gối của hắn có vết bầm, nhíu mày hỏi:

- Bị đụng chỗ nào, có đau hay không?

Lục Cảnh Đường nhìn đầu gối, nhíu mày nghĩ hồi lâu cũng không biết mình không cẩn thận va chạm lúc nào, hắn kéo tay Phương Mặc làm nũng:

- Ai nha, em không đau. Anh đừng lo lắng, em đều không cảm giác.

Nói xong mở to mắt nhìn đại ca đang cầm dép lê truy theo đánh tứ ca.

Lục Cảnh Cường vừa chạy vừa cầu xin tha thứ:

- Mẹ ơi, Đường Đường em muốn hại chết anh sao. Nhanh giải thích với đại ca, chúng ta không có đi đập nước! Chỉ đi chỗ sông nhỏ mà thôi.

Lục Cảnh Đường cũng thật sự sợ đại ca đánh tứ ca, vội vàng đi qua ngăn cản:

- Đại ca, tứ ca nói thật sự. Bên cạnh đập nước có một con sông nhỏ, tụi em đi chỗ đó chơi, không có đi đập nước.

Lục Cảnh Hoa híp mắt hỏi:

- Thật sự?

Lục Cảnh Cường liên tục gật đầu:

- Thật sự, đại ca sao có thể không tin em!

Lục Cảnh Hoa hừ một tiếng:

- Vậy em làm ra chuyện gì khiến cho anh yên tâm được không?

Lục Cảnh Đường vội vàng nói:

- Đại ca, em đi tắm thay quần áo trước, để cho có việc thương lượng với các anh.

Nói xong lôi kéo Phương Mặc đang mặt đen đi vào phòng ngủ.

Hai người vào phòng khóa cửa lại, hắn ôm cổ Phương Mặc hôn vài cái, làm nũng nói:

- Dương Dương đừng tức giận nha, anh luôn nhíu mày sẽ nhanh già.

Phương Mặc nhìn hắn một lúc, đưa tay muốn cởi quần áo của hắn.

Lục Cảnh Đường sợ hãi nói:

- Dương Dương không được, đại ca bọn họ còn ở. Buổi tối mới thu thập em được không?

Phương Mặc giận mà cười, gõ nhẹ trán hắn trầm giọng nói:

- Nghĩ gì đâu, anh chỉ muốn kiểm tra xem em còn bị thương chỗ nào khác hay không.

Lục Cảnh Đường nghe vậy nhất thời cảm thấy xấu hổ.. Thầm nghĩ sao mình có thể nghĩ Dương Dương như vậy đâu!

Hắn đỏ mặt, chột dạ mười phần phối hợp, nhanh nhẹn cởi sạch quần áo trên người mình, chỉ lưu lại quần lót.

Ánh mắt Phương Mặc quét một vòng trên người hắn, thấy ngoại trừ đầu gối có chút bầm tím không còn vết thương nào khác, liền thở nhẹ một hơi.

Hắn đem người ôm chặt trong lòng:

- Em muốn hù chết anh sao, em có biết anh nghe nói em đi đập nước chơi, trái tim anh đều muốn nhảy ra ngoài.

Lục Cảnh Đường ôm hắn nói:

- Ai nha, em chỉ lỡ miệng thôi. Nhưng bên kia xác thực có đập nước, nhưng em sợ hãi như vậy, sao dám đi đập nước chơi chứ. Anh đừng lo lắng, em sẽ không làm ra chuyện gì nguy hiểm. Em còn cần cùng Dương Dương trải qua cả đời đâu, mới sẽ không để chính mình lâm vào nguy hiểm.

Phương Mặc không đường chọn lựa thở dài, hắn biết Đường Đường sẽ không làm loạn. Nhưng vừa nghĩ hắn đi theo tứ ca ra ngoài, khó tránh liền lo lắng lên.

Ai bảo tứ ca luôn làm một ít chuyện không đáng tin cậy đâu.

Lục Cảnh Đường ôm mặt hắn hôn nhẹ:

- Ngô a, đừng tức giận nữa. Em đi tắm trước, có việc cần nói với các anh.

Phương Mặc gật gật đầu, thấy người đã vào phòng tắm, hắn đi mở tủ lấy ra bộ quần áo sạch, lại tìm dầu xoa vết bầm tím.

Lục Cảnh Đường tắm thật nhanh liền đi ra, đưa khăn cho Phương Mặc:

- Dương Dương giúp em lau tóc, hôm nay em đạp xe khá lâu nên toàn thân đều mỏi nhừ.

Phương Mặc trừng mắt liếc hắn, vẫn cầm khăn lau cho hắn. Lau khô xong, còn dùng dầu xoa bóp vết bầm tím kia.

- Tê!

Lục Cảnh Đường thoáng rụt chân lại.

Phương Mặc khẩn trương hỏi:

- Xảy ra chuyện gì? Rất đau sao, không phải bị tổn thương tới xương rồi chứ.

Lục Cảnh Đường đỏ mặt lắc đầu:

- Không phải! Có chút lạnh lại có chút ngứa..

- Em thật là!

Phương Mặc giảm nhẹ động tác.

Lục Cảnh Đường cười híp mắt:

- Dương Dương sao lại tốt như vậy đâu. Dương Dương còn yêu em như vậy..

Phương Mặc thoa dầu xong, cười cười:

- Đói hay không? Có muốn ăn gì không.

Lục Cảnh Đường làm nũng nói:

- Không đói, nhưng khát nước, muốn uống trà sữa.

Phương Mặc đặt hắn ngồi lên đùi mình, hôn trán hắn hỏi:

- Đúng rồi, em nói có việc muốn thương lượng, là chuyện gì vậy?

Lục Cảnh Đường vỗ nhẹ trán hắn:

- Anh không hỏi em cũng đã quên, đi, chúng ta ra phòng khách.

Phương Mặc cười cười.

Lục Cảnh Hoa thấy em trai đi ra, cười hỏi:

- Đường Đường muốn nói gì với tụi anh vậy.

Lục Cảnh Đường ngồi xuống sô pha, đem chuyện hôm nay gặp được hai nhi đồng thuật lại một lần.

- Hiện tại còn chưa mua xong cửa hàng, trong thời gian ngắn cũng chưa thể dựng lên thương trường. Chúng ta còn có thể dùng biện pháp nào giúp đỡ được bọn họ hay không?

Lục Cảnh Hoa nghe xong, trong lòng thật bội phục vị chiến hữu chưa từng gặp mặt kia. Nếu người này luôn nghĩ tới ích lợi, lúc giải ngũ thì cũng đã yêu cầu bộ đội cấp an bài một phần công tác cho hắn.

Nhưng nghe Đường Đường nói, người kia hẳn không làm như vậy.

Hắn suy nghĩ nói:

- Ngày mai chúng ta cùng đi xem bọn họ đi.

Lục Cảnh Đường gật đầu:

- Em cũng nghĩ như vậy, hơn nữa đại ca cũng từng là quân nhân. Anh cùng đi sẽ đỡ hơn một chút. Bằng không em sợ nhà bọn họ sẽ nghĩ là chúng ta đang thương hại bọn họ.

Lục Cảnh Hoa nhu đầu hắn cười:

- Được, ngày mai anh cùng đi.

Phương Mặc nói:

- Vậy chúng ta chuẩn bị chút đồ, cấp tiền có lẽ bọn họ sẽ không thu. Nhưng cấp đồ thì nói là cho nhi đồng, hắn hẳn sẽ không cự tuyệt.

Lục Cảnh Cường thò đầu nhìn ra, nháy mắt với em trai ý hỏi đại ca không còn tức giận nữa chứ?

Lục Cảnh Đường cười vẫy tay:

- Tứ ca ra đây a.

Lục Cảnh Hoa xuy cười một tiếng:

- Lần sau còn để anh biết em dẫn Đường Đường chạy loạn, anh sẽ gọi lão tam về thu thập em.

Lục Cảnh Cường ủy khuất:

- Đại ca sao cũng học uy hiếp người?

Lục Cảnh Hoa không thèm để ý hắn, lão tứ luôn làm nhiều chuyện không đáng tin cậy, mỗi lần bị thương đều là Đường Đường. Nếu không gõ hắn, hắn sẽ tiếp tục làm ra những chuyện không qua đầu óc càng thêm nguy hiểm.
 
6,563 ❤︎ Bài viết: 1395 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 284:

Lục Cảnh Đường nghĩ ngày mai cần đi thăm Nha Nha bọn họ, uống hớp trà sữa hỏi:

- Chúng ta mang chút gì đây? Khẳng định phải mang lương thực, hiện tại ngoại trừ thịt khô, ngoài ra cũng khó mang theo, trời nóng như vậy phóng không bao lâu sẽ bị hư.

Thấy mọi người không lên tiếng, hắn lại nói tiếp:

- Chủ yếu là mang theo chút vải dệt cho bọn họ đi, em xem quần áo của hai đứa trẻ đều là mặc lại đồ cũ của người lớn. Rất không vừa người, cũng không biết có ai giúp bọn nhỏ làm hay không.

Lục Cảnh Hoa cười cười:

- Không vội, ngày mai chúng ta đi xem trước rồi nói lại. Trước mang lương thực đi, tiểu Mặc giúp chuẩn bị chút thuốc men. Anh cảm thấy nhà bọn họ sẽ cần. Ngoài ra chuyện mang vải dệt, nếu quả thật tính toán giúp đỡ bọn họ, sau này sẽ còn nhiều cơ hội đi qua, không vội trong nhất thời.

Phương Mặc đồng ý với lời của đại ca, lần đầu tiên tới thăm nhà mang nhiều đồ ngược lại không tốt.

Lục Cảnh Đường biết đại ca khẳng định có đạo lý của mình, nghe đại ca an bài là được, ngoan ngoãn gật đầu.

Lục Cảnh Cường hỏi:

- Tiểu Mặc, việc tìm cửa hàng thế nào rồi? Còn không thương lượng được sao?

Phương Mặc cười cười:

- Đã thương lượng xong với ba nhà, cũng đã thanh toán tiền đặt cọc. Ngoài ra còn do dự, nhưng hẳn là cũng không đợi được bao lâu bọn họ sẽ nhả ra.

Lục Cảnh Hoa gật đầu:

- Cửa hàng của bọn họ hiện tại cũng không mua bán gì được, đều cho người ta thuê ở. Hiện tại luyến tiếc đem bán chỉ là muốn chúng ta tăng thêm chút giá cả mà thôi.

Lục Cảnh Đường nhíu mày:

- Vậy nếu không thương lượng được, có phải sẽ bị người ta tùy ý nâng giá không?

Nếu Dương Dương bọn họ đồng ý, đây không phải tìm được việc làm cho mình rồi sao.

Phương Mặc vỗ vai hắn:

- Không cần lo lắng, bọn họ không biết chúng ta muốn mua hết toàn bộ. Hôm nay chúng ta định ra ba nhà, còn lại vài nhà đã thật sốt ruột, nhưng bọn họ muốn nâng giá, cho rằng chúng ta sẽ mua. Kết quả anh cùng đại ca không tiếp tục bàn giá mà đi về nhà.

Lục Cảnh Hoa cười nhẹ nói:

- Tụi anh chuẩn bị bỏ lơ bọn họ vài ngày, chờ khi giao tiền thu nhà, cũng không chuẩn bị liên hệ bọn họ. Đợi tới khi đó bọn họ hẳn sẽ không nhịn được, cũng sẽ chủ động tìm chúng ta.

Lục Cảnh Đường nhìn vẻ tươi cười của đại ca, biết trong lòng hắn có chủ ý, nhưng muốn mua cửa hàng cũng phải tiếp tục đợi.

Chính sách hộ cá thể ít nhất hơn một năm nữa mới xuất hiện, nhưng cũng làm cho bọn họ có thêm thời gian kiếm tiền.

Chờ nghỉ hè đến, mới là lúc bọn họ đại triển chân tay. Chỉ riêng Quảng thị cùng Hỗ thị, tin tưởng đủ cho bọn họ để dành được không ít tiền, càng không cần nói còn có địa phương khác.

Buổi tối lúc đi ngủ, Lục Cảnh Đường vùi mặt vào lòng Phương Mặc than thở:

- Dương Dương có biết lúc em nhìn thấy Đản Đản thì nghĩ tới ai không?

Khóe môi Phương Mặc co quắp, rất muốn hỏi Đản Đản là ai. Nhưng nghĩ lại hẳn là hai đứa trẻ hôm nay mới gặp được đi, hắn lắc đầu:

- Nghĩ tới ai vậy?

Lục Cảnh Đường ủy khuất nói:

- Nghĩ đến Đường Đường trong sách. Em nhớ được hôm em bị Dương Phán Đệ đè đầu vào trong nước đã làm một giấc mộng. Trong mộng Đường Đường cũng giống như đứa bé trai hôm nay em gặp được.

Hắn nghĩ tới cảnh tượng trong mộng, trong tim chợt nhói đau:

- Trong mộng quần áo của Đường Đường thật sạch sẽ, nhưng người rất gầy rất gầy. Cũng ngoan ngoãn như vậy. Buổi chiều em nghĩ lại, nếu em sống lại đến trong này, không có thương trường thì phải làm sao bây giờ? Lục gia có phải cũng sống thật cực khổ hay không.

Phương Mặc vỗ sau lưng hắn an ủi:

- Ngoan, đừng nghĩ tới những chuyện khổ sở như vậy. Hết thảy trong mộng sẽ không phát sinh. Hôm nay em nhạn ra Đản Đản cũng sẽ bởi vì gặp được Đường Đường mà làm thay đổi cuộc đời của hắn.

Lục Cảnh Đường gật đầu:

- Nhất định sẽ. Lời nói người tốt có hồi báo tốt, đời trước em không tin. Nhưng sau khi đến thế giới này, em tin.

Bởi vì trong thế giới này hắn có được rất nhiều điều mà đời trước hắn không dám nghĩ.

Hắn cũng muốn đem phần tốt đẹp này truyền lại đi xuống.

Sáng sớm hôm sau, Lục Cảnh Đường tự mình chủ động rời giường đánh răng rửa mặt.

Hắn hết sức cao hứng chuẩn bị đồ vật mang theo đi gặp Nha Nha bọn họ. Hiện tại trong J thị mua đồ còn cần phiếu, cho nên chuẩn bị lương thực.

Lục Cảnh Đường cũng không chuẩn bị nhiều lương thực tinh tế, nhưng lương thực thô cũng không làm quá nhiều tới mức không thể nuốt xuống. Đều là bột bắp, ngoài ra hắn còn bỏ thêm vài cân tiểu mễ.

Hai đứa nhỏ kia vừa nhìn cũng biết thỉnh thoảng không được ăn no, cháo tiểu mễ dưỡng dạ dày, bỏ thêm không sai.

Ba chuỗi thịt khô, cầm thêm bình mỡ heo. Phương Mặc nhìn thấy đồ vật thì nở nụ cười. Đưa bánh nướng mới mua cho hắn:

- Những thứ này bọn họ hẳn có thể dùng tới.

Lục Cảnh Đường bò dậy ôm Phương Mặc hôn hôn:

- Dương Dương anh thật chu đáo, sao em không nghĩ tới mang theo bánh nướng đâu. Có bánh nướng, hai đứa nhỏ có thể tùy thời ăn được. Anh quá tuyệt vời!

Lục Cảnh Cường hai người đi ra, liền nhìn thấy em trai đang ôm cổ Phương Mặc không ngừng hôn hắn như chim gõ kiến đang mổ thân cây, không có mắt nhìn.

Lục Cảnh Đường nhìn thấy hai người liền xấu hổ, Lục Cảnh Hoa nói:

- Anh chuẩn bị một chút đường đỏ cùng một bình sữa lúa mạch.

Lục Cảnh Đường tiếp nhận:

- Vật này tốt, tốt lắm! Ai nha, em chỉ lo chuẩn bị lương thực, lại quên chuẩn bị cái ăn cho hai đứa nhỏ. Các anh ngẫm lại còn có thể mang theo đồ vật gì cho bọn họ.

Lục Cảnh Hoa nhìn dưới sàn nhà, nói:

- Đồ vật cũng đủ rồi, chúng ta đi trước bên kia nhìn xem tình huống thế nào. Sau này lại mang thêm còn kịp.

Lục Cảnh Đường gật đầu:

- Vậy chúng ta xuất phát đi. Dương Dương thu lại đồ vật trước, bằng không mang theo đạp xe quá mệt mỏi.

Chờ bọn họ đi tới bên sông nhỏ, Nha Nha đã mang theo em trai ngồi bên bờ sông chờ bọn họ.

- Đại ca ca, các anh đến a.

Nói xong nàng thất vọng thở dài:

- Em kiểm tra giỏ trúc rồi, bên trong không có bao nhiêu tôm sông.

Lục Cảnh Đường nhu tóc của nàng:

- Không sao, hai em đến lúc mấy giờ? Sao sớm đợi nơi này rồi.

Nha Nha nghiêng đầu suy nghĩ:

- Em cũng không biết mấy giờ, em sợ đến chậm sẽ làm cho các anh đợi. Phải rồi..

Nàng xách lên một tiểu giỏ xách đưa cho Lục Cảnh Đường:

- Ca ca, đây là ba ba nướng hạt dẻ cho tụi em, dặn em đưa cho các anh ăn. Cảm ơn các anh cấp kẹo cho tụi em.

Lục Cảnh Đường cúi đầu mắt nhìn giỏ xách, bên trong có một nửa hạt dẻ đã được bóc vỏ, hắn khó trách đau lòng ngón tay của đứa nhỏ.

Nha Nha vội vàng giải thích:

- Ca ca, số hạt dẻ này thu được năm ngoái. Nhưng ba ba của em bảo tồn rất tốt, không hư cũng không bị sâu.
 
6,563 ❤︎ Bài viết: 1395 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 285:

Nhìn thấy Nha Nha khẩn trương, Lục Cảnh Đường cười giải thích:

- Ca ca không phải chán ghét, là nhìn thấy có nhiều hạt dẻ đã bóc sẵn vỏ, đau lòng cho em mà thôi.

Nha Nha nghe lời này, cười híp mắt nói:

- Không.. Không sao đâu. Tụi em đến sớm cũng ngồi không rảnh rỗi, nếu em lột sẵn vỏ, các anh có thể trực tiếp ăn, thật phương tiện.

Lục Cảnh Hoa nghe vậy nở nụ cười. Quả nhiên hai đứa trẻ này đáng giá cho bọn họ giúp đỡ.

Hắn đi qua ngồi xổm trước mặt hai đứa trẻ, ôn nhu hỏi:

- Nha Nha, hiện tại ba ba của em đang làm gì?

Bé gái nghe người này hỏi thăm cha của mình, có chút cảnh giác nhìn hắn, lại nghiêng đầu nhìn hai người Lục Cảnh Đường.

Lục Cảnh Cường cười nói:

- Không nghĩ tới có một ngày đại ca cũng bị người khác không tín nhiệm. Nha Nha, anh giới thiệu với em một chút, đây là đại ca của anh, vị này cũng là anh trai trong nhà, em không cần sợ hãi.

Nha Nha rất có lễ phép hướng hai người hô một tiếng:

- Chào hai vị ca ca. Ba ba của em nằm nhà dưỡng bệnh, lần trước trời mưa cha đi làm việc, không cẩn thận bị té ngã. Cho nên em mới mang theo Đản Đản đến đây bắt cá.

Nói tới đây, ánh mắt cô bé bắt đầu đỏ lên.

Lục Cảnh Đường vội vàng nói:

- Đừng khóc, Nha Nha, đại ca của anh cũng từng là quân nhân. Cho nên anh nghĩ đi nhà em thăm cha của em. Em mang tụi anh đi qua được không?

Có lẽ thật có hảo cảm với quân nhân, ánh mắt cô bé nhìn Lục Cảnh Hoa cũng khác hẳn.

Lục Cảnh Hoa nghiêng đầu xoa nhẹ tóc nàng, ôm lên bé trai:

- Nha Nha, chúng ta đi thôi. Đi thăm cha em.

Cô bé gật gật đầu, mang theo vài người đi vào trong thôn.

Lục Cảnh Đường thật cao hứng hai đứa trẻ tin tưởng bọn họ, nhưng hắn vẫn lên tiếng nhắc nhở:

- Nha Nha, nếu lần sau lại có người nói cần mang tụi em đi tìm ba ba, tụi em nhất định đừng đi theo bọn họ. Có lẽ những người kia không có ý tốt, muốn đem bán hai đứa em đâu.

Nha Nha cười gật đầu:

- Ca ca, em biết. Ba ba đã nói với em, chỉ là em cảm thấy chú này thật thân thiết, em biết các anh đều là người tốt.

Lục Cảnh Hoa cười nhẹ một tiếng, hắn thật ra cần cảm tạ những năm tháng mình ở trong bộ đội.

Chờ bọn họ đẩy xe đạp đi tới cửa thôn, không ít thím cùng dì ngồi nói chuyện phiếm nơi gốc cổ thụ đều nhìn bọn họ, có người hỏi:

- Vương Đại Nha, bọn họ là ai vậy?

Nha Nha không trả lời, Lục Cảnh Đường lên tiếng trước:

- Thím, tụi con là bạn cùng chiến hữu của cha Nha Nha, đến thăm nhà bọn họ.

Mấy người dì cười gật đầu:

- Vậy mau đi thôi, Đại Nha, nhà tôi giúp các cậu đi kêu thím cả của con bé trở về.

Trên đường cũng gặp được không ít người, nhưng rất nhiều người đều nhìn chằm chằm xe đạp của anh em bọn họ, hoặc là nhìn chằm chằm túi hành lý trên xe.

Nhìn thấy bọn họ đi hướng nhà của Vương Đại Nha, mấy người dì thì thầm nói:

- Nhiều đồ như vậy, mọi người đoán thử bên trong có gì vậy?

Một bà thím xì một tiếng:

- Bên trong có gì cũng không quan hệ với chúng ta, nhưng Vương Xuân Lôi vẫn tốt số, cho dù thiếu một chân cũng không bỏ lỡ người khác đến thăm hắn.

Lại có người nói:

- Vậy để lão đầu nhà cô đi a, nói không chuẩn tốt số sẽ là nhà cô.

Cô bé mang bọn họ đi tới trước một nhà ngói, tuy nhà nhìn cũ, nhưng trong sân thu thập thật sạch sẽ lưu loát.

Lục Cảnh Đường bọn họ còn chưa vào nhà, liền nghe trong nhà có một thanh âm không khỏe truyền ra:

- Nha Nha, là tụi con trở về sao?

Cô bé cao hứng chạy vào nhà:

- Ba ba, có người đến thăm cha. Chính là đại ca ca mà hôm qua con đã nói.

Vương Xuân Lôi chống gậy đi ra.

Lục Cảnh Đường nhìn thấy người kia thì ngây ngẩn cả người. Ngày hôm qua hắn tưởng người bị thương là gãy chân, hoặc là đi đường không phương tiện. Nhưng hôm nay nhìn thấy người thiếu một cái chân..

Cả người hắn đều choáng váng, không chỉ là hắn, Lục Cảnh Cường bọn họ cũng như thế.

Lục Cảnh Hoa buông Đản Đản, sửa sang lại quần áo, hướng người đàn ông chào quân lễ:

- Chào anh, tôi gọi là Lục Cảnh Hoa. Từng ở bộ đội XX, ngày hôm qua ngoài ý muốn nghe được em trai tôi nói về tình huống thực tế của gia đình anh, cho nên hôm nay đến quấy nhiễu.

Mặc dù Vương Xuân Lôi bị mất một chân, nhưng hắn vẫn đứng vững đáp lại Lục Cảnh Hoa một quân lễ tiêu chuẩn. Cũng vội vàng mời mấy người vào nhà ngồi nghỉ ngơi một chút.

Lục Cảnh Cường quan tâm hỏi:

- Nghe Nha Nha nói ngài bị té ngã, chân không có gì đáng ngại đi? Có muốn đi bệnh viện kiểm tra một chút.

Vương Xuân Lôi cười cười, đem hai đứa con ôm vào lòng:

- Làm phiền các cậu quan tâm, chân tôi không so, chỉ là bị trật chân. Bác sĩ trong thôn đã kiểm tra qua, dưỡng thêm một đoạn thời gian hẳn không có vấn đề gì.

Lục Cảnh Đường đem đồ vật mang vào:

- Số đồ vật này mời anh nhận lấy trước.

Vương Xuân Lôi mặc dù không biết là đồ vật gì, nhưng vẫn lắc đầu cự tuyệt:

- Cảm ơn! Nhưng không cần tặng đồ cho chúng tôi. Kể từ sau khi giải ngũ, trong thôn luôn chiếu cố nhà chúng tôi. Tuy nói không ăn nổi đồ gì tốt lắm, nhưng không đến nỗi làm chúng tôi phải đói bụng.

Lục Cảnh Đường cũng không nhiều lời, lôi kéo hai đứa trẻ vào sân nghỉ ngơi.

Lục Cảnh Hoa bọn họ lưu lại trò chuyện với Vương Xuân Lôi.

- Nha Nha, em có đi học không?

Lục Cảnh Đường hỏi.

Cô bé cười gật đầu:

- Có đi học, chỉ là gần đây ba ba không khỏe nên em không đến trường. Anh không cần lo lắng, phần bài học kế tiếp em học xong rồi, có thể theo kịp bài học trong trường.

Lục Cảnh Đường nghĩ thầm: Thật tốt, cho dù trong nhà có khổ, đều không có nói không cho nhi đồng đi học. Càng huống chi Nha Nha còn là bé gái, vừa rồi nhìn thấy thái độ của cha bọn nhỏ, có thể thấy được hắn thật đủ tư cách của người làm cha.

Đừng thấy hiện tại đại vận động kết thúc, khôi phục thi đại học. Nhưng trình độ cuộc sống của nhân dân vẫn thật lạc hậu.

Lục Cảnh Đường bọn họ nếu không phải nhờ có không gian, hiện tại nói không chuẩn cuộc sống cũng không khác gì những người này.

Qua một lát Lục Cảnh Hoa đi ra sân. Lục Cảnh Đường nhìn thấy hốc mắt Vương Xuân Lôi đỏ bừng, nghĩ đại ca hẳn khuyên được hắn.

Phương Mặc cười đi tới đẩy xe đạp, Lục Cảnh Hoa vỗ vai Vương Xuân Lôi:

- Chờ tin tức của chúng tôi. Anh nên dưỡng bệnh cho tốt, thân thể anh khỏe mạnh mới có thể chiếu cố tốt cho hai đứa trẻ.

Vương Xuân Lôi nhận chân gật đầu, hiện tại hắn không tiếp tục nói cảm ơn. Vừa rồi ở trong nhà hắn đã nói nhiều lắm, hiện tại cũng không cần phải nói thêm nữa.

Hết thảy việc hôm nay hắn đều sẽ chặt chẽ ghi nhớ trong lòng. Chờ thân thể hắn khỏe lại, lại đi làm việc cho bọn họ, đáp lại sự giúp đỡ của bọn họ.

Anh em Lục Cảnh Đường đạp xe rời khỏi nơi này.

Vương Xuân Lôi cũng không biết bởi vì hành động của con gái lớn lại giúp đỡ thay đổi vận mệnh gia đình của bọn họ.
 
6,563 ❤︎ Bài viết: 1395 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 286:

Lục Cảnh Đường cầm viên đậu phộng thổi thổi đút vào miệng Phương Mặc. Lại cầm một viên bỏ vào miệng mình, cười híp mắt nói:

- Dương Dương làm đậu phộng đường ngày càng ngon hơn.

Nghe tiếng mở cửa, là Lục Cảnh Hoa bọn họ trở về. Hắn bưng đĩa đậu phộng đường chạy tới:

- Đại ca mau nếm thử ăn ngon không!

Nói xong nhớ tới đại ca chưa rửa tay, trực tiếp đút đi lên.

Lục Cảnh Hoa cười gật đầu:

- Không sai, ăn thật ngon.

Lục Cảnh Đường cười nhảy lên hoan hô:

- Em đã nói rồi mà, Nha Nha tặng đậu phộng quả nhiên khác hẳn, mỗi hạt đều lớn lại thơm.

Lục Cảnh Cường cười bại hoại, cố ý chặt lưỡi nói:

- Có sao? Sao anh cảm giác không khác gì đậu phộng bình thường a.

Nói xong nhân lúc Lục Cảnh Đường không kịp phản ứng, vươn tay nhu tóc của hắn.

Chờ Lục Cảnh Đường kịp nhớ tới, cả người đều sắp xù lông. Lục Cảnh Hoa thật tự nhiên tiếp nhận khay trong tay hắn, nhướng mày:

- Lên đi, không cần lo lắng vướng khay ảnh hưởng em phát huy.

Lục Cảnh Đường cười híp mắt trực tiếp nhảy lên sau lưng Lục Cảnh Cường, bắt đầu kéo tóc của hắn, trong miệng còn luôn không ngừng than thở:

- Tứ ca bại hoại, tứ ca bại hoại, luôn làm loạn đầu tóc của em. Em muốn tuyệt giao với anh, hôm nay thật sự không muốn tha thứ anh.

Lục Cảnh Hoa cười nhìn bọn họ đùa giỡn, đưa khay cho Phương Mặc:

- Đậu phộng cậu làm vừa đúng lúc, ăn vặt xem kịch đều có.

Lục Cảnh Cường cõng Lục Cảnh Đường nhe răng trợn mắt chạy loạn cầu xin tha thứ:

- A, ai u, nhầm nhầm. Đường Đường, tóc của tứ ca không nhiều như tiểu Mặc, trọc đầu thật thành ngu ngốc.

Ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng khuôn mặt hắn luôn vẫn cười. Vừa rồi nếu không phải hắn cố ý dừng lại đợi, Đường Đường căn bản không kịp nhảy lên lưng hắn.

Hơn nữa Đường Đường cũng biết nặng nhẹ, cũng không phải thật sự muốn giật tóc hắn. Nhưng vì dỗ em trai, hắn chỉ có thể giả bộ đau. Bằng không nếu hắn còn tiếp tục cười trêu chọc, Đường Đường thật có can đảm cùng hắn tuyệt giao một ngày.

Chờ Lục Cảnh Đường chơi mệt mỏi, tuột xuống đất, trực tiếp nằm trên sô pha, đầu còn dựa vào bả vai Phương Mặc, muốn nhờ hắn sửa sang lại tóc của mình, nhíu mặt nói:

- Ngô, lượng vận động ngày hôm nay vượt chỉ tiêu. Nhưng em muốn cùng Lục Cảnh Cường đồng chí tuyệt giao một ngày! Bắt đầu từ hiện tại.

Lục Cảnh Cường hắc một tiếng:

- Tiểu vô lương tâm, đầu tóc của anh đều bị em nhéo rụng bao nhiêu rồi, anh còn chưa nói gì, em lại còn đòi tuyệt giao với anh, anh không đồng ý!

Lục Cảnh Đường phồng má hừ một tiếng, xoay đầu hỏi Lục Cảnh Hoa:

- Đại ca, cửa hàng đã thu thập xong chưa?

Lục Cảnh Hoa cười cười:

- Đã xong rồi, chủ yếu em bên trong sơn trắng.

Hai tháng trước Phương Mặc cùng hắn rốt cục mua hết toàn bộ cửa hàng, bởi vì biết cho dù hộ cá thể thi hành, trong này cũng không đợi được qua vài năm sẽ bị di dời.

Cho nên mọi người thương lượng xong, quyết định không cần sửa chữa toàn bộ, chỉ đem nhà cửa sơn phủ qua một lần.

Bằng không bỏ tiền ra sửa chữa, cũng không đợi được bao lâu phải bị hủy đi. Làm vậy chỉ lãng phí tiền bạc, có số tiền kia còn không bằng đem đi mua thêm mặt bằng.

Ngay lúc bọn họ còn đang vui vẻ trò chuyện, Vương Đại Tráng thở hổn hển chạy vào nhà, hô lớn:

- Lục Cảnh Đường, cô hai của cậu gọi điện tới báo tin với trường học. Nói ba ba của cậu bị thương nhập viện rồi.

Vừa nghe lời này, vài người bật dậy. Lục Cảnh Hoa khẩn trương hỏi:

- Cảm ơn Đại Tráng, cô hai của anh có nói thêm lời gì hay không?

Vương Đại Tráng tiếp nhận ly nước Phương Mặc đưa qua, uống cạn sạch, lau miệng nói:

- Không có nói gì khác, em là vừa lúc đi ngang qua. Biết mọi người không ở trường học nên giúp mọi người tiếp điện thoại.

Sau khi nhận được điện thoại, hắn không dám chậm trễ vội vàng chạy tới nhà báo tin.

Lục Cảnh Đường lo lắng cầm tay Phương Mặc, ánh mắt ướt át:

- Ngô.. Dương Dương.

Phương Mặc ôm lấy hắn, an ủi:

- Không sao đâu, hiện tại chúng ta đi mua vé, tranh thủ lập tức trở về.

Vài người gật đầu, biết trong nhà không thiếu vật gì nên không cần thu thập hành lý. Đoàn người trực tiếp chạy tới trạm xe lửa, hiện tại mua vé cũng không cần xác nhận giấy tờ, cho nên dù ai mua đều được.

Cũng may hiện tại vé xe lửa dễ mua, từ J thị đi huyện thành mỗi ngày còn có bốn chuyến. Cho nên không cần lo lắng không mua được vé.

Vài người lên xe lửa, Lục Cảnh Đường luôn vô cùng khẩn trương. Trong đầu óc hắn đều là nội dung trong tiểu thuyết.

Hắn không biết ba ba bị thương chỗ nào, có nghiêm trọng hay không. Nhưng hiện tại ngoại trừ lo lắng, nghĩ lung tung ra, hắn cũng không có biện pháp.

Hắn thậm chí bắt đầu chờ mong thời gian nhanh hơn một chút, thêm nửa năm nữa nhà bọn họ có thể bắt điện thoại.

Nhưng hắn không hi vọng trong nhà mình nhận được những cuộc điện thoại như thế. Hắn hi vọng người trong nhà đều bình an.

Cả đêm không ai ngủ, đợi đến trạm bọn họ lại khẩn cấp chạy tới bệnh viện. Phương Mặc càng lo lắng Đường Đường không chịu nổi nên trực tiếp bế hắn lên.

Chờ bọn họ chạy tới bệnh viện, vừa lúc gặp được Trần Quế Hoa đi xuống lầu mua cơm. Thấy mấy đứa con, nàng không khỏi kinh ngạc hỏi:

- Sao tụi con lại trở về?

Lục Cảnh Đường thấy mẹ liền quyệt miệng:

- Mẹ, ba ba làm sao vậy?

Trần Quế Hoa bực mình nói:

- Không có chuyện gì, chỉ là lúc vây bắt người xấu không cẩn thận bị người chém một đao sau lưng. Đừng lo lắng, bác sĩ nói không có chuyện gì lớn, không bị thương tổn xương.

Nhưng cho dù là như vậy, Lục Cảnh Đường vẫn vô cùng lo lắng.

Phương Mặc thấy vậy bèn nói:

- Thím không cần đi mua cơm, chỗ con còn có. Chúng ta về phòng bệnh trước đi.

Trần Quế Hoa nhìn thấy hình dạng khẩn trương của con trai, cũng đau lòng:

- Được, chúng ta về phòng bệnh trước.

Sau lưng Lục Gia Bình vì cần may vết thương, hiện tại đang nghiêng người nằm trên giường nghỉ ngơi. Nghe thanh âm cũng không quay đầu hỏi:

- Sao lại nhanh như vậy đã trở lại?

Lục Cảnh Đường nhìn sau lưng ba ba quấn băng, cái mũi đau xót không ngăn được nước mắt chảy ra, hắn chạy tới ngồi xổm bên giường bệnh:

- Ngô.. Ba ba, cha có đau hay không?

Lục Gia Bình nhìn thấy con út, kinh ngạc:

- Tụi con sao trở về? Ai nói cho tụi con biết?

Trần Quế Hoa lật mắt:

- Nhất định là chị cả nói thôi, không muốn làm cho bọn nhỏ lo lắng, anh còn không chịu cẩn thận một chút đi. May mắn không bị tổn thương xương cốt, bằng không nhìn xem ngày sau anh già rồi phải làm thế nào.

Bả vai Lục Gia Bình mỗi khi trời mưa đều đau, lần này còn bị chém vào bả vai bên kia, cũng may không bị thương xương cốt, bằng không sau này đều có hại.

Lục Gia Bình sờ tóc đứa con an ủi:

- Không sao, đừng sợ. Lần này ba ba chỉ nằm vài ngày là xuất viện. Nếu không phải mẹ con lo lắng, cha đều cảm thấy hôm nay là có thể xuống giường được rồi.

Trần Quế Hoa bĩu môi:

- Xem anh kỹ năng chưa.

Phương Mặc thấy đây là phòng đơn, không có người ngoài, cũng không nghi ngại. Liền trực tiếp từ không gian lấy ra một bình canh bổ dưỡng cùng phần cháo thịt bằm.
 
6,563 ❤︎ Bài viết: 1395 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 287:

Phương Mặc nhìn Đường Đường ngồi trên sô pha không biết đang suy nghĩ gì, nhưng trong ánh mắt của hắn lại hiện lên vẻ bi thống không nói thành lời.

Phương Mặc thoáng mím môi, nhìn thấy Đường Đường như vậy lồng ngực của hắn hiện lên đau đớn không thể ức chế. Hắn đi qua ôm Đường Đường không ngừng an ủi.

Bất thình lình Lục Cảnh Đường đột nhiên té xuống trước mặt hắn, đồng tử của hắn co rụt lại, đem người ôm trong lòng, trong miệng luôn hô to:

- Đường Đường? Đường Đường em đừng làm anh sợ!

Lục Cảnh Đường cảm giác được hoàn cảnh bao quanh chậm rãi biến thành tối đen, thanh âm tiếng hô bên tai trực tiếp biến thành tiếng vù vù, liền triệt để ngất xỉu hoàn toàn không biết gì nữa.

Lục Cảnh Hoa là người đầu tiên kịp phản ứng chạy ra ngoài kêu bác sĩ.

Được bác sĩ kiểm tra một phen, cho biết bệnh nhân không có bệnh tim, chỉ là vì thân thể mệt mỏi nên mới bị cơn sốc ngất xỉu mà thôi.

Mọi người đều thở ra một hơi.

Trần Quế Hoa dù biết sau lưng Lục Gia Bình bị thương, nhưng vẫn khóc vỗ sau lưng hắn:

- Ô.. Đều tại anh, rõ ràng ngày đó anh không cần đi làm, lại đòi đi tăng ca. Làm hại chính mình bị thương không nói, còn làm hại con ngoan của em sinh bệnh. Nếu con ngoan có xảy ra chuyện gì, em cũng không sống nữa.

Lục Gia Bình đau lòng gắng gượng nén đau nhận lỗi:

- Là lỗi của anh, toàn bộ đều là lỗi của anh. Anh không nên thể hiện.

Vừa rồi Lục Cảnh Hoa cũng bị hù sợ, nhìn sắc mặt Đường Đường càng lúc càng trắng, hắn thật sự bị hù dọa kinh hoảng.

Vốn Lục Gia Bình chỉ bị thương ngoài da, hiện tại ngay cả Đường Đường cũng đều phải nhập viện.

Lục Cảnh Hoa bọn họ cũng không rời đi, đều lưu lại canh giữ trong bệnh viện.

Suốt cả đêm Phương Mặc cũng không nhắm mắt nghỉ ngơi, nửa bước không rời canh giữ bên cạnh Lục Cảnh Đường, luôn nắm chặt tay hắn. Từng mất bảo bối một lần, hắn thật sự không muốn tiếp tục thử lần thứ hai.

Sáng hôm sau Lục Cảnh Đường còn chưa có dấu hiệu muốn tỉnh lại.

Lục Cảnh Hoa bọn họ lo lắng, lại tìm bác sĩ tiếp tục làm một lần kiểm tra toàn thân cho Đường Đường, nhưng kết quả vẫn như ngày hôm qua.

Nội tâm Phương Mặc rốt cục không bình tĩnh được nữa, hắn rất sợ, thậm chí nói ra nếu đến trưa Đường Đường còn chưa tỉnh, liền mang theo hắn quay về J thị kiểm tra.

Vừa nghe lời này, Trần Quế Hoa đầu tiên đồng ý.

Ở trong mắt của nàng, thân thể đứa con luôn rất tốt, tuy không có thân thể cường tráng như lão đại bọn họ, nhưng từ nhỏ tới lớn Đường Đường cũng không thường sinh bệnh, đột nhiên hôn mê tới hiện giờ còn chưa tỉnh lại được, làm nàng lo lắng không thôi.

Hơn nữa nàng cũng thừa nhận bệnh viện J thị tốt hơn bệnh viện trong huyện thành nhiều lắm. Nàng không phải hoài nghi bác sĩ, mà là cho rằng trang thiết bị bệnh viện lớn càng thêm tiên tiến.

Có lẽ nơi này không kiểm tra được nguyên nhân phát bệnh, đi bệnh viện lớn là kiểm tra được.

Cũng may Lục Cảnh Đường không làm cho bọn họ thất vọng, sau khi được bác sĩ kiểm tra xong không bao lâu, hắn liền tỉnh lại.

Chờ hắn mở mắt, nhìn thấy Phương Mặc thì nước mắt chảy ra.

Phương Mặc đang muốn ôm hắn vào lòng, nhưng lý trí nói cho hắn biết cần trước tiên kêu bác sĩ.

Chờ bác sĩ thêm một lần kiểm tra xong, mới nói đã không còn việc gì, Lục Cảnh Cường lập tức co quắp dưới sàn.

Bàn tay hắn chậm rãi thả lỏng, hắn cũng không chợp mắt suốt cả đêm. Trong đầu đều là ngày hôm qua chơi nháo với Đường Đường, nhưng không nghĩ ra vì sao em trai đột nhiên liền bất tỉnh.

Chờ bác sĩ rời đi, Phương Mặc đem người ôm trong lòng:

- Đường Đường, có chỗ nào còn khó chịu hay không?

Lục Cảnh Đường hồi tưởng hình ảnh cuối cùng ngày hôm qua, hắn nắm chặt quần áo Phương Mặc, nức nở nói:

- Ô, em nhìn thấy, thấy được cảnh ba ba rơi xuống vách núi. Rõ ràng là chuyện không có phát sinh qua, nhưng lại xuất hiện trong đầu óc của em.

Trong hình ảnh, Lục Gia Bình gầy gò vô cùng. Ánh mắt mang theo vẻ mệt mỏi, rõ ràng địa phương dưới chân còn cách vách núi một khoảng cách, nhưng lại không cẩn thận trượt chân té xuống.

Vì sao sẽ như vậy, vì sao chuyện chưa từng phát sinh qua, lại xuất hiện trong trí óc của hắn? Lục Cảnh Đường không nghĩ ra, cũng không rõ.

Nhất là sau khi biết Lục Gia Bình bị thương, một ít cảnh tượng lại hiện ra trong đầu óc của hắn.

Lục Cảnh Đường chảy nước mắt, lắc đầu nói:

- Có phải chúng ta không thay đổi được nội dung trong sách sao? Ô ô ô, em thật là sợ hãi. Em sợ mọi chuyện đều sẽ lấy phương thức khác lặp lại thêm một lần.

Phương Mặc đau lòng, thanh âm có chút khô cằn nói:

- Ngoan, đừng sợ. Việc Đường Đường nghĩ vĩnh viễn sẽ không phát sinh. Sẽ không phát sinh. Nhất định là do em suy nghĩ nhiều lắm cho nên mới như vậy. Em đã quên sao, trước kia lão tứ cũng đã nói, nếu suy nghĩ nhiều một chuyện nào đó thì sẽ nằm mơ nhìn thấy.

Lục Cảnh Đường mím chặt môi, thút thít nói:

- Thật.. Ô, thật sao? Ba ba bọn họ vĩnh viễn sẽ không xảy ra sự cố có đúng không? Ô ô ô..

Trần Quế Hoa dìu Lục Gia Bình đứng ở ngoài cửa, nghe được tiếng khóc của đứa con.

Trần Quế Hoa lại đỏ mắt, Lục Gia Bình cũng đau lòng.

Dưới tình huống trong nhà cũng không biết việc này, đứa con làm sao một lần lại một lần đối diện với loại kết cục như vậy đây?

Trần Quế Hoa dìu Lục Gia Bình quay về phòng bệnh, nức nở nói:

- Lão Lục, chúng ta về hưu đi. Anh vì quốc gia phấn đấu nửa đời, cho dù chuyển nghề anh cũng một mực liều mạng. Trước kia anh còn trẻ tuổi, vì quốc gia không có biện pháp. Em cũng không nói gì, nhưng mà hiện tại, anh có thể vì người nhà, do dự một lần hay không?

Thấy Lục Gia Bình không lên tiếng, nàng lại nói tiếp:

- Trước kia anh làm nhiệm vụ, ngoài miệng em không nói. Nhưng anh có biết mỗi đêm em làm sao nhẫn nhịn qua được không? Em sợ nhất có người đến tìm em, mỗi lần có tiểu chiến sĩ đi ngang qua người em, em đều hoảng sợ muốn chết. Sợ bọn họ nói anh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Hiện tại anh muốn ngoại trừ em, để cho đứa con cũng đi theo lo lắng sao?

Lục Gia Bình trầm mặc một hồi, kéo tay vợ vỗ vỗ:

- Được, lần này nghe lời em.

Trần Quế Hoa cười lau nước mắt, đi theo gật đầu:

- Chờ anh khỏe lại, chúng ta đi theo đứa con cùng nhau đi J thị. Xem như chúng ta sớm trải qua cuộc sống dưỡng lão, cho dù mỗi ngày đi ra ngoài tản bộ, chỉ cần bồi bên cạnh bọn nhỏ là tốt rồi. Em không muốn để đứa con sống trong cuộc sống luôn lo lắng như vậy. Vừa nghĩ tới Đường Đường gánh nhận cuộc sống chịu đựng lo sợ như vậy suốt hơn mười năm, lòng em liền đau nhói.

Lục Gia Bình cười cười:

- Được, nghe lời em. Chúng ta đi theo đứa con cùng đi J thị.

Hắn biết trước kia hắn đảm nhiệm chức vụ vợ sẽ lo lắng, nhưng không ngờ nàng lại lo lắng thành như vậy.

Đây là sự tình mà hắn cũng không biết, cũng chưa từng nghĩ qua.

Bởi vì trước kia mỗi lần hắn trở về, vợ thấy hắn không sao, luôn làm ra vẻ tâm lớn lộ hình dạng chán ghét hắn, chỉ biết thúc giục hắn đi tắm rửa thay quần áo.

Hắn tưởng vợ mình thật kiên cường, kỳ thật lại có một mặt sợ hãi yếu đuối như vậy.

Còn có Đường Đường, đứa con ngoan yêu cười, lại suốt bao nhiêu năm nay luôn nhớ đến nội dung trong sách.

Hắn làm sao đành lòng để đứa con luôn sống trong nơm nớp lo sợ như thế đâu.
 
6,563 ❤︎ Bài viết: 1395 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 288:

Sau khi Lục Cảnh Đường tỉnh lại, đại khái vì khóc mệt không bao lâu lại ngủ thiếp đi.

Nhưng lần này lại tiếp tục làm trong lòng mọi người căng thẳng lên. Mọi người lo lắng hắn lại lâm vào trạng thái hôn mê.

Cho dù bác sĩ kiểm tra nhiều lần báo cho bọn họ, thân thể Đường Đường không có vấn đề gì.

Đoàn người vẫn không yên lòng, mãi tới khi ngủ được một giấc cảm giác không còn quá mỏi mệt Lục Cảnh Đường mới tỉnh lại, bọn họ mới thật sự thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Nhưng vì sợ hãi lại xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, Lục Cảnh Hoa bọn họ quyết định để Đường Đường lưu lại bệnh viện thêm một ngày. Dù sao phòng bệnh cũng không quá tải như đời sau, Đường Đường ở lại cũng không có vấn đề gì.

Buổi tối Lục Cảnh Hoa bọn họ quay về nhà nghỉ ngơi, Phương Mặc lưu lại bệnh viện, vẫn là Trần Quế Hoa ở lại với Lục Gia Bình.

Bởi vì đều ở phòng đơn, sau khi bị tra phòng xong, Phương Mặc mang theo Lục Cảnh Đường vào không gian tắm rửa.

Nước nóng được hắn chuẩn bị từ trước kia, chỉ sợ có trạng huống đột phát không kịp chuẩn bị, nhưng chưa từng sử dụng qua.

Hôm nay phương tiện cho bọn họ, Lục Cảnh Đường tắm rửa xong thay đi quần áo, toàn thân cảm thấy thư thái, hắn chui vào lòng Phương Mặc lo lắng nói:

- Dương Dương, nội dung trong sách có thể bị thứ gọi là thiên đạo bài trở về hay không? Em nhớ được có rất nhiều tiểu thuyết, nhân vật xuyên không đều làm không vượt được thiên đạo.

Phương Mặc thấy hắn vẫn lo lắng, hôn hắn an ủi:

- Ân, sẽ không. Nếu thật sự cần bài, như vậy Dương Phán Đệ căn bản sẽ không xảy ra sự cố. Em đã quên sao, cô ta chính là nữ chính trong sách. Nhưng ở thế giới này của chúng ta cũng không thể bởi vì cô ta là nữ chính thì tùy theo ý cô ta. Có phải em suy nghĩ như vậy hay không?

Lục Cảnh Đường gật đầu, cọ xát lên ngực hắn:

- Có lẽ, có lẽ bởi nguyên nhân anh chính là nam chính. Nhất định là như vậy, cũng không chuẩn là vì em suy nghĩ nhiều. Toàn bộ chúng ta sẽ không xảy ra sự cố, chúng ta vĩnh viễn đều sẽ tốt hơn!

Phương Mặc cười cười:

- Đúng rồi, chúng ta đều sẽ tốt hơn. Anh còn phải kiếm được thật nhiều tiền, rồi mới mang theo em đi du lịch khắp nơi.

Nghe du lịch, Lục Cảnh Đường nghiêng đầu nhìn Phương Mặc:

- Tốt, em thích du lịch. Chờ chúng ta kiếm đủ tiền, mang theo cha mẹ cùng đi du lịch, còn có tứ ca bọn họ đều đi! Người một nhà cùng đi ra chơi.

Phương Mặc ho nhẹ một tiếng, vội vàng nói:

- Được!

Làm sao nói đây, đi ra ngoài du lịch lão bà muốn mang theo người nhà phải làm sao bây giờ? Hắn không phải thật vui thích nha!

Có lẽ bị Phương Mặc an ủi tốt lắm, cũng thật sự cảm thấy được thế giới này sẽ không giống như những tiểu thuyết khác, sẽ bị thiên đạo bài ngược trở về, một đêm này Lục Cảnh Đường ngủ được hương vị ngọt ngào.

Ngày hôm sau tỉnh lại, thân thể cũng không còn cảm giác mệt mỏi giống như trước kia, cả người đều thả lỏng hơn không ít.

Trải qua bác sĩ kiểm tra thêm lần nữa, tuyên bố hắn trực tiếp có thể xuất viện.

Lục Cảnh Đường cao hứng chạy tới phòng bệnh của Lục Gia Bình, nhìn thấy khí sắc của cha hôm nay cũng đỡ hơn hôm qua. Hắn cao hứng ngồi bên cạnh làm nũng:

- Ba ba, sau này cha cũng không thể tiếp tục dọa người như vậy.

Lục Gia Bình không đường chọn lựa hỏi:

- Rốt cục hai chúng ta là ai dọa người?

Lục Cảnh Đường ngượng ngùng sờ mũi:

- Đều dọa người, đều dọa người.

Trần Quế Hoa trừng mắt nhìn hai người:

- Sau này muốn dọa người cũng không còn cơ hội, ngày hôm qua cha con quyết định tốt lắm. Chuẩn bị trước tiên cùng trong sở bàn bạc chuyện về hưu, cha mẹ cũng chuẩn bị đợi lần này ra viện cùng đi J thị ở lại.

Lời này vừa ra, mấy anh em kinh ngạc nhìn Lục Gia Bình, giống như hắn không lên tiếng thì không dám xác định thật sự làm như thế.

Lục Gia Bình đành phải cười gật đầu:

- Phải, mẹ tụi con nói đúng, cha chuẩn bị về hưu.

Lục Cảnh Đường nhảy lên hoan hô:

- Quá tuyệt vời, như vậy người một nhà chúng ta rốt cục không cần chia tách.

Lục Gia Bình nhìn thấy đứa con vui vẻ như vậy, trong lòng trăm mối cảm xúc lẫn lộn. Nhất là khi biết được Đường Đường hai người đến từ đời sau, hiển biết lý niệm giáo dục cùng phương thức gia đình hoàn toàn khác với hiện tại.

Từng có thật nhiều lần, hắn đều nghĩ qua đủ loại kết quả.

Lo lắng Đường Đường thích ở riêng với Phương Mặc, lo lắng nhi đồng sẽ bởi vì việc gì đó mà bất hòa với vợ chồng bọn họ.

Nhưng hôm nay Lục Gia Bình triệt để yên tâm, không, hẳn do hắn suy nghĩ nhiều. Từ đầu tới cuối con ngoan nhà bọn họ luôn chưa từng thay đổi qua, bất kể là cảm tình đối với người nào trong nhà vẫn luôn thủy chung như một.

Lục Cảnh Đường bọn họ lưu lại huyện thành vài ngỳ, chờ thương thế của Lục Gia Bình chuyển tốt, bởi vì trường học còn chưa được nghỉ, mọi người trước hết quay về J thị.

Hai vợ chồng ở lại huyện thành, còn phải chờ đợi thân thể Lục Gia Bình hoàn toàn khôi phục, từ chức xong mới có thể đi J thị đoàn tụ cùng người nhà.

Nhưng ngày này tin tưởng sẽ không chờ lâu lắm.

Quay về J thị, ngoại trừ Lục Cảnh Đường cùng Lục Cảnh Cường đi trường học, Phương Mặc đi cùng Lục Cảnh Hoa luôn một mực bận rộn chuyện cửa hàng.

Trong lúc đó còn có hai anh em Lục Cảnh Quốc truyền về tin tức, không qua vài ngày, gia đình của những quân nhân giải ngũ vì bị thương sẽ trước tiên đi qua tiếp nhận huấn luyện.

Hiện tại cũng chỉ là mặt tiền cửa hàng, chờ mở thương trường, những nhân viên cũ có thể mang theo nhân viên mới.

Phương Mặc còn đưa ra ý kiến chính người nhà quân nhân đều có thể gia nhập liên minh, nhưng hết thảy cần đợi sau khi thương trường mở ra.

Dù sao cửa hàng bán món ăn bình dân trong thương trường của Đường Đường người niên đại này cho dù muốn học, về nhà vụng trộm làm bọn hắn cũng không có đồ vật để phục chế.

Phương Mặc hoàn toàn không lo lắng bị bọn họ học trộm, sau đó sẽ bỏ gánh rời đi.

Lục Cảnh Đường tan học, vừa đi ra phòng học liền nhịn không được rùng mình một cái:

- Tứ ca, nhiệt độ có phải lại giảm xuống hay không, sao cảm giác còn lạnh hơn buổi sáng.

Lục Cảnh Cường đội mũ cho hắn xong, nhìn lên trời:

- Phải, là lạnh hơn buổi sáng. Hẳn sắp có tuyết rơi.

- Hai chúng ta nhanh chóng về nhà đi, ngày hôm qua mẹ làm cá chạch kho tiêu trưa nay có thể ăn nha.

Lục Cảnh Đường nói xong còn liếm liếm môi.

Lục Cảnh Cường buồn cười nói:

- Đêm qua kho xong, em không phải còn nếm qua, sao còn thèm như vậy?

Lục Cảnh Đường quay đầu:

- Anh không hiểu, ba ba nói kho cá chạch xong cần để qua đêm. Hôm sau hâm nóng lên hương vị ăn ngon nhất, ngay cả xương cũng ngon!

Lục Cảnh Cường nhu đầu hắn:

- Được, đã biết. Không ai biết ăn bằng em, đi thôi.

Chờ sau khi hai người về tới nhà, liền nhìn thấy Lục Gia Bình ngồi xổm trong sân đang vẽ gì trên gỗ.

Lục Cảnh Đường nhíu mày đi qua hỏi:

- Ba ba đang làm gì vậy?

Hắn nhớ kỹ trong nhà không có đồ dùng đóng đinh gì đi, hơn nữa hắn nhìn đầu gỗ dưới đất. Ân? Vẫn còn thật nhiều dăm gỗ, dùng cấn tay bao nhiêu nha.

Lục Gia Bình cười đứng lên đấm đấm thắt lưng:

- Làm xe trượt tuyết cho con. Cha nghe nói cách cửa nhà chúng ta không xa có con sông, qua vài ngày sẽ đóng băng. Đến lúc đó có thể cho tứ ca con lôi kéo con đi chơi.

Lục Cảnh Đường nghe lời này ánh mắt chợt sáng lên, lúc nhỏ hắn cũng chơi qua a. Nhưng không nghĩ tới hiện tại còn có thể chơi, có chút ngượng ngùng đỏ mặt.

Lục Gia Bình xoa nhẹ đầu hắn:

- Không quan tâm con bao nhiêu tuổi, Đường Đường ở trong mắt cha vĩnh viễn đều là nhi đồng.
 
6,563 ❤︎ Bài viết: 1395 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 289:

Lục Cảnh Cường bĩu môi:

- Vì sao là con kéo xe trượt tuyết? Con cũng không phải con lừa.. Con cũng muốn ngồi xe trượt tuyết.

Trần Quế Hoa làm xong cơm, trừng mắt liếc hắn:

- Bằng không con nuôi một thân xác cao lớn như vậy làm gì? Nếu con không đồng ý, mẹ gọi điện cho tam ca của con, hắn khẳng định vui vẻ trở về kéo Đường Đường đi chơi.

Lục Cảnh Cường vừa nghe lời này, lập tức nóng nảy, ngạnh cổ ồn ào:

- Khi nào thì con có nói không muốn chứ, con nguyện ý, con nguyện ý!

Trong lòng thầm nghĩ: Tam ca trở về, mình hoàn toàn không thể tới gần được Đường Đường. Thay vì nói tiểu Mặc là địch nhân, còn không bằng nói tam ca mới là địch nhân trong nhà đâu!

Tiểu Mặc chỉ giành em trai buổi tối, tam ca thì khác. Hắn trở về, giờ khắc nào cũng giành giật với mình!

Trần Quế Hoa hừ một tiếng:

- Nhanh vào nhà ăn cơm. Mọi người đều không lạnh sao?

Lục Cảnh Đường nghe nhắc việc này, không khỏi rùng mình, đi theo mẹ vào nhà:

- Vẫn là trong nhà ấm áp, lúc con vừa đi ra phòng học đều cảm giác nhiệt độ hạ xuống, lạnh quá nha.

Trần Quế Hoa thở dài nói:

- Còn không phải sao, nhiệt độ hôm nay còn thấp hơn hôm qua mấy độ. Mẹ nhìn nhiệt độ của J thị cũng không kém hơn huyện thành chúng ta bao nhiêu.

Lục Gia Bình cầm khăn mặt quét đi vụn gỗ trên người, cười nói:

- Cũng không có bao nhiêu xa, khẳng định không kém bao nhiêu. Nhưng vẫn là tiểu Mặc có chủ ý, trong nhà đều có lò sưởi. Có thể ấm áp hơn nhà chúng ta ở huyện thành.

Trần Quế Hoa nghe vậy cười tán đồng:

- Trở về chúng ta nhìn xem bên kia có nên chỉnh thành giống như vậy hay không, bằng không sau này tuổi chúng ta ngày càng lớn, càng sợ lạnh.

- Tuổi của cha mẹ cũng không lớn, tuổi trẻ vô cùng đâu.

Lục Cảnh Đường ở một bên sửa miệng, Lục Cảnh Cường cũng gật đầu:

- Đúng rồi, làm sao gọi là lớn tuổi chứ. Mẹ của ai nếu tuổi lớn còn có thể cầm dép truy đánh người?

Trần Quế Hoa nghiêng đầu cho hắn một cái tát:

- Tấu con còn nhẹ đó, khí trời thế nào sao? Còn dám mang theo em trai đi bên sông. Cũng may không xảy ra sự cố, bằng không lão nương lột da con rồi.

Lục Cảnh Cường nhảy lên trốn qua bàn tay của mẹ, cười hì hì nói:

- Ai? Mẹ nhìn xem, đây là người lớn tuổi sao?

Lục Gia Bình cũng cười theo, từ sau khi đến J thị, vốn còn lo lắng không chuyện làm sẽ nhàm chán.

Kết quả lão đại bọn họ vội vàng đi mua cửa hàng còn lo việc sửa chữa, mỗi ngày chỉ đi chợ mua thức ăn về nấu cũng đủ cho vợ chồng bọn họ vội cả ngày. Tuy nói Phương Mặc có thả đồ ăn trong nhà, nhưng không có thời gian đi ra ngoài mua sắm.

Nếu mãi như vậy khẳng định sẽ làm cho người hoài nghi. Nhất là Đường Đường nhà họ còn thích ăn cá, trời chưa sáng, hắn vừa thức dậy liền đi tập thể dục, đồng thời còn tranh thủ đi chợ sáng mua thức ăn.

Nếu gặp được vận khí tốt, hai ba ngày là có thể mua được cá tươi một lần.

Trần Quế Hoa vừa dời đến ở được hai ngày cũng đã làm quen thân với hàng xóm xung quanh, sinh ý buôn bán len sợi cũng đã mở tới tận J thị.

Nguyên nhân chính là vì như thế, Lục Gia Bình mới đem nhiệm vụ làm cơm trong nhà kéo về cho chính mình làm. Một ngày bận rộn căn bản không còn thời gian cho hắn cảm thấy nhàm chán.

Chỉ cần nhìn thấy vợ con ăn uống thoải mái ngon lành, mỗi ngày Lục Gia Bình đều cảm thấy đầy đủ.

Lục Cảnh Đường rửa tay xong ngồi bên bàn nhìn chằm chằm món cá chạch kho chép miệng, Lục Gia Bình cười nhướng mày:

- Nhanh nếm thử, có phải còn ngon hơn ngày hôm qua không.

Lục Cảnh Đường ngao ô một tiếng cắn cá chạch, nheo mắt:

- Nước kho ăn thật ngon, con muốn chan cơm ăn!

Lục Gia Bình cười nhìn vợ, con ngoan nhà bọn họ đúng là dễ nuôi sống. Thích toàn là những món ăn thôn quê.

Trần Quế Hoa nhìn thấy chồng cao hứng như vậy, cười bĩu môi:

- Vậy hôm nay con ăn cho ngon, hôm nay cha con đi ra ngoài lại đổi với người ta thêm một thùng mang về nuôi đâu. Tụi con không nhìn thấy trong sân có thêm hai thùng nước sao, đều bị hắn thu thập chuẩn bị nuôi cá chạch.

Lục Cảnh Đường nghiêng đầu hỏi:

- Ba ba có thể nuôi sống sao, nước không kết băng?

Lục Gia Bình nhướng mày:

- Đương nhiên có thể, cha đi cùng người ta cùng đi vớt về, còn múc thêm không ít nước bùn trong ao về. Trước đó chúng ta còn lưu thật nhiều rơm rạ, cha kêu mẹ con giúp cha đan thành mành rơm. Dùng bao quanh lu nước vài vòng cũng không cần sợ. Hơn nữa chúng nó cũng đã sớm thích ứng với nhiệt độ phương bắc này.

Lục Cảnh Đường vươn ngón cái:

- Ba ba lợi hại nhất!

Lục Gia Bình cười không thể khép miệng.

Trần Quế Hoa không đành lòng nhìn, lúc cần chuyển qua J thị, chồng đã mất ngủ mấy đêm. Lo lắng bản thân qua bên này ở không còn công tác, sẽ rảnh rỗi phát bệnh.

Lại sợ cấp thêm gánh nặng cho bọn nhỏ, hiện tại thì được rồi. Nếu không phải nàng quen thuộc hàng xóm nên thường qua nhà họ chơi, một ngày nàng cũng không gặp được hắn, nếu hắn không cùng người ta ra ngoài đi câu cá, thì lại đi theo chân người ta qua ao cá bắt lươn bắt cá chạch.

Cũng không biết là ai trước đó luôn lo lắng đủ điều như vậy.

Lục Cảnh Đường lại ăn xong một con cá chạch, nói:

- Cá chạch ăn ngon như vậy, đại ca bọn họ lại không có lộc ăn, thật đáng tiếc.

Lục Cảnh Cường cố ý đoạt đi cái khay trước mặt hắn:

- Vậy em đừng ăn, vừa lúc lưu lại cho đại ca bọn họ.

Lục Cảnh Đường vừa định giành lại cái khay, nghĩ lại nên làm như vậy, lại buông tay:

- Được rồi, vậy tứ ca múc cho em chút canh, em muốn chan cơm ăn.

Trần Quế Hoa trừng mắt liếc lão tứ, tiếp nhận cái khay nói:

- Giữa trưa cha con đã nấu thêm một nồi, vừa lúc đợi họ về sẽ ăn được. Đừng nghe lời tứ ca con, xem xương cá trên bàn của hắn cũng biết hắn ăn nhanh bao nhiêu.

Có cha mẹ bồi bên cạnh, Lục Cảnh Đường nhất thời đã quên chính mình cũng đã lớn lên, phồng má cáo trạng:

- Mẹ, hôm nay tứ ca lại dùng khối băng làm lạnh cổ của con.

Trần Quế Hoa vừa nghe lời này, còn chưa kịp cầm đũa thì Lục Cảnh Cường đã bỏ chạy, trong miệng còn đút khối thịt kho:

- Đường Đường em lại cáo trạng, buổi sáng không phải đã dỗ em rồi sao, đã nói không còn tức giận?

Lục Cảnh Đường nghe tới đây, chợt đỏ mặt. Đúng nha, mình đã lớn rồi sao còn đi cáo trạng đâu.

Trần Quế Hoa không cho là đúng giáo huấn:

- Cáo trạng thì sao, con làm chuyện xấu còn không cho người nói. Luôn nói con không lớn không nhỏ, con nhìn xem mình đã làm những việc gì. Quay đầu nhìn lại đại ca con thì biết, hắn có thể đem con ném vào trong tuyết hay không.

Lục Cảnh Cường cũng không dám tranh cãi, lần trước gặp trận tuyết đầu tiên ở J thị, hắn mang theo Đường Đường đi chơi ném tuyết, kết quả trực tiếp đem Đường Đường đẩy ngã dưới đất còn dùng tuyết chôn em trai.

Nếu không phải Đường Đường bị lạnh cầu xin buông tha, hắn còn không để ý đâu.

Chờ trở về nhà mới biết tuyết rơi đầy trong cổ áo em trai, làm cho toàn bộ quần áo của Đường Đường đều ẩm ướt, may mắn bọn họ cũng không ở lâu ngoài trời.

Lục Cảnh Đường về tới nhà liền đi tắm nước nóng, vẫn là Phương Mặc đi lấy quần áo sạch đổi mới đụng tới quần áo ướt, lo lắng đi hỏi lại một câu.

Lục Cảnh Cường chột dạ ấp úng nửa ngày không nói rõ được là chuyện gì xảy ra.

Sau đó Lục Cảnh Hoa biết chuyện, xách theo hắn đi ra chôn vùi trong tuyết..

Lục Cảnh Cường bĩu môi, ô ô ô, hắn cũng quá đáng thương, sao ai trong nhà cũng có thể uy hiếp hắn.
 
6,563 ❤︎ Bài viết: 1395 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 290:

Lục Cảnh Đường đứng dựa thẳng tắp sát tường, vẻ mặt hưng phấn hỏi:

- Ba ba, như thế nào? Có cao dài hơn không?

Lục Gia Bình cười nói:

- Để cha xem, 1m70.. 1m74..

Hắn nói ra một con số, ánh mắt Lục Cảnh Đường trừng lớn một vòng, mãi tới khi hắn nói:

- 1m74, 5..

Lục Cảnh Đường trực tiếp kích động nhảy lên:

- Thật sự lại cao dài! Nga, nga! Con không còn là tiểu chú lùn.

Trần Quế Hoa cao hứng trừng mắt liếc hắn:

- Ai nói bảo bối nhà chúng ta là tiểu chú lùn, 1m70 cũng không phải là tiểu chú lùn. Con đã quên người kia trong thôn sao, đó mới kêu là tiểu chú lùn. Chỉ hơn 1m50, già rồi còn bị co rút lại, còn chưa được 1m30 – 1m40 đâu.

Lục Cảnh Đường cười hì hì ôm nàng làm nũng nói:

- Mẹ nói con còn có thể tiếp tục cao hơn nữa không?

Trần Quế Hoa nhu đầu của hắn, khẳng định nói:

- Khẳng định còn cao hơn nữa, con không nghe người ta nói tới 23 còn cao được nữa sao. Con ngoan còn vài năm mới 23, sao không cao hơn được nữa chứ.

Lục Cảnh Đường nghe được lời này, cao hứng gật gật đầu.

Kể từ lần này hai vợ chồng Lục Gia Bình dời qua J thị ở lại, khẩu vị của hắn cũng tốt hơn trước kia rất nhiều.

Không biết là vì lần trước Lục Gia Bình bị thương nằm viện, sau khi suy nghĩ rõ ràng nên tâm tính cũng thay đổi, còn là bởi vì cao hứng cha mẹ có thể dời qua ở cùng mình.

Dù sao hiện tại hắn ăn được nhiều hơn lúc trước.

Nếu nói do Trần Quế Hoa chiếu cố càng tốt hơn, như vậy sẽ làm Phương Mặc có chút ủy khuất. Dù sao hắn luôn lo lắng cho Đường Đường, chỉ là có rất nhiều lúc Đường Đường đưa ra yêu cầu, hắn không cách nào cự tuyệt.

Tỷ như đang ăn cơm ngon, Lục Cảnh Đường lại đòi ăn vặt hoặc là ăn đồ vật linh tinh nào đó.

Nhưng từ khi cha mẹ qua ở, không cho phép hắn đụng tới đồ ăn vặt. Mỗi lần ăn mới ăn được vài miếng, thì mẹ lại dùng lý do hắn đói bụng nên làm một ít món ăn ngon cho hắn ăn, dù là cha cũng vậy.

Mỗi ngày cha đi ra ngoài ngoại trừ tập thể dục, còn nghĩ biện pháp mua đồ ăn ngon trở về bồi bổ thân thể cho mấy đứa con.

Dần dà Lục Cảnh Đường thành công từ bỏ thói quen ăn vặt, ngược lại ăn cơm càng nhiều.

Lục Gia Bình nhìn khí trời, lắc đầu nói:

- Cũng không biết đại ca con có kịp về hay không, trời còn đổ tuyết chưa ngừng được đâu.

Lục Cảnh Đường cũng ngẩng đầu nhìn lên trời, nói:

- Hẳn là có thể, ngày hôm qua tứ ca gọi điện còn nói con biết bọn họ đang ở chỗ nào. Con cảm thấy bọn họ hẳn sẽ về kịp.

Trần Quế Hoa bĩu môi:

- Tứ ca của con sao, không giấu được bí mật gì. Hôm qua điện thoại đại ca con cùng tiểu Mặc không nói gì khác, hẳn là muốn cho chúng ta bất ngờ. Con nhìn xem, lão tứ vừa nói, bất ngờ gì cũng không còn.

Lục Cảnh Đường nghe vậy cười híp mắt.

Lục Gia Bình nhếch môi:

- Chúng ta nấu thịt đi, không về kịp chúng ta ăn trước, nếu về kịp thì càng tốt.

- Được, anh trước tiên chặt thịt thỏ. Đường Đường không phải muốn ăn thỏ chua cay sao, em làm món này, ngoài ra giao cho anh.

Trần Quế Hoa đi theo vào bếp nói.

Lục Cảnh Đường nghiêng đầu hỏi:

- Còn con sao? Ba ba, con làm cái gì?

Lục Gia Bình bưng một chén tỏi:

- Này, con lột tỏi đi. Toàn bộ lột sạch, một hồi nấu cá.

Lục Cảnh Đường ngoan ngoãn ngồi trên sô pha lột tỏi, vừa xem phim.

Không bao lâu ngoài sân phát ra thanh âm, hắn vô ý thức hô:

- Ba ba, có người đến.

Hô xong sực nhớ, nói không chuẩn Dương Dương bọn họ về tới.

Không đợi cha đi ra, hắn mang dép lê chạy ra ngoài.

Nhìn thấy ba người trong sân, hắn bổ nhào vào lòng Phương Mặc:

- Ngô, các anh rốt cục đã về.

Lục Cảnh Cường lật mắt xem thường:

- Đường Đường, em chỉ nhìn thấy tiểu Mặc sao? Không nhìn thấy tứ ca sao?

Lục Cảnh Đường nghiêng đầu thè lưỡi:

- Lêu lêu..

Lục Cảnh Cường giận mà cười, vừa định vò tóc hắn thì bị đại ca ngăn cản:

- Đừng làm ồn, nhanh vào nhà. Đường Đường không mặc áo khoác, coi chừng bị lạnh.

Lục Cảnh Đường nhảy xuống đất, ôm cánh tay hai người nói:

- Hôm nay cha đo thân thể cho em, em lại cao hơn được một chút! Đo hai lần nga!

Lục Cảnh Hoa ôn nhu nhìn hắn:

- Giỏi quá! Đường Đường nhà chúng ta lại cao dài.

Lục Cảnh Đường vui vẻ lắc đầu, Phương Mặc yêu thích nhìn dáng vẻ của hắn.

Lục Cảnh Cường nói:

- Chỉ cao hơn một chút, chính là hơn được 1m74 một chút mà thôi. Không được a, Đường Đường em ít nhất phải cao hơn 1m80 mới được. Bằng không tứ ca nói chuyện còn phải cúi đầu, khom người thì.. Ngao!

Trần Quế Hoa cầm muỗng gõ lên đầu hắn:

- Lão nương còn chưa cao được 1m70 đâu, sao vậy, cho con cúi đầu nói chuyện với mẹ thì ủy khuất con?

Lục Cảnh Cường ôm đầu trốn:

- Ai nha, mẹ, con không có ý tứ kia. Con.. Con chỉ là khích lệ Đường Đường mà thôi nha?

Trần Quế Hoa không thèm để ý hắn, quay đầu hỏi:

- Lần này đi thuận lợi hay không, không gặp được việc gì đi.

Lục Cảnh Hoa cười nói:

- Dạ, đều không việc gì. Lần này càng được hoan nghênh so với lần trước. Trước kia bọn họ còn lo lắng bán không được, bị áp hàng trong tay. Sau khi bán được thì mới biết đồ của chúng ta tốt thế nào. Cho nên lần này không cần chúng ta quảng cáo, chính bọn họ đã tranh thủ nhào lên đòi mua.

Lục Cảnh Đường nhìn thấy Phương Mặc gật đầu, cười hỏi:

- Vậy lần này nhẫn đá quý cùng đồng hồ đều bán hết rồi?

Phương Mặc cười nói:

- Đều bán hết, anh dự lưu ba mươi nhẫn, đều bị Lưu ca mua hết rồi.

Lục Cảnh Đường chép miệng, vậy bán được bao nhiêu tiền a.

Lúc Phương Mặc bọn họ chuẩn bị khởi hành, hắn lấy ra hơn ba trăm nhẫn đá quý, một trăm vòng cổ đá quý, còn có hai trăm đồng hồ khảm đá quý.

Nếu toàn bộ đều bán ra ngoài, hắn không dám tin hỏi lại một lần:

- Toàn bộ đều bán hết sao? Là toàn bộ?

Lục Cảnh Cường xoa nhẹ tóc hắn, xác định cùng khẳng định thêm một lần:

- Đúng rồi, toàn bộ bán ra ngoài. Hơn nữa Lưu ca dặn chúng ta nửa tháng sau lại đi thêm một chuyến. Lần này hắn chuẩn bị chính mình ăn toàn bộ số hàng.

Trần Quế Hoa nghe được cao hứng lại lo lắng:

- Vậy, vậy người này có đáng tin không? Sẽ không xảy ra chuyện gì đi.

Lục Cảnh Hoa cười an ủi mẹ:

- Mẹ, đừng lo lắng. Người này thật không tệ. Hơn nữa tụi con cũng không phải lần đầu tiên hợp tác, càng huống chi nếu hắn không muốn mất đi con đường phát tài của mình, tin tưởng đồ hắn muốn suốt hơn mười năm sau trừ bỏ tiểu Mặc không có ai có thể bán hàng cho hắn.
 
6,563 ❤︎ Bài viết: 1395 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 291:

Lục Cảnh Hoa ba người về tới nhà, ngồi trên sô pha nghỉ ngơi một lát. Sau đó liền bị Trần Quế Hoa thúc giục đi tắm rửa thay quần áo.

Phía sau Phương Mặc còn đi theo cái đuôi nhỏ, từ sau khi hắn vào nhà, Lục Cảnh Đường luôn theo sát hắn.

Hai người về phòng, Phương Mặc đem người ôm trong lòng, cọ lên mặt hắn than thở:

- Bảo bảo, rất nhớ em a.

Lục Cảnh Đường cười híp mắt vỗ sau lưng hắn:

- Không mệt sao? Đi tắm rửa trước đi?

Phương Mặc buông tay, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn:

- Mệt, vậy em có muốn bồi anh vào phòng tắm giải lao hay không?

Một câu nói làm Lục Cảnh Đường đỏ mặt:

- Dương Dương đúng là càng lúc càng lưu manh.

Phương Mặc cười nhẹ một tiếng:

- Anh lưu manh chỗ nào, ý của anh muốn nhờ em chà xát đấm bóp lưng, em nghĩ đi đâu rồi?

Lục Cảnh Đường đỏ mặt e thẹn nói:

- Anh đừng lừa người, em còn không biết anh sao. Hừ!

Phương Mặc cười đem người ôm vào lòng:

- Nhìn thấy bảo bối, toàn bộ mệt mỏi đều biến mất.

Không cần biết Phương Mặc nói những câu này bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần nghe được lỗ tai Lục Cảnh Đường vẫn không khỏi có chút nóng lên.

Hắn đi tới mở tủ lấy ra bộ quần áo cho Phương Mặc, trước đây đều là Dương Dương giúp hắn lấy, hiện tại hắn cũng có thể chiếu cố Dương Dương.

Phương Mặc nhìn hắn, nghĩ đến số tiền lần này thu được hắn nói:

- Lần này bán được tiền, trước hết không đưa cho em. Chờ mở thương trường, tài chính thu được thì sẽ trả số tiền này lại cho em.

Lục Cảnh Đường nghe vậy cau mày:

- Sao gọi là trả cho em? Chẳng lẽ hiện tại giữa chúng ta còn cần phân biệt anh và em sao?

Phương Mặc thấy hắn hiểu lầm, vội vàng đi qua giải thích:

- Anh không phải có ý tứ kia, anh chỉ là muốn dựa vào chính mình nuôi em. Nhưng hiện tại không có biện pháp, chờ sau này anh kiếm tiền, toàn bộ cấp em.

Lục Cảnh Đường hừ một tiếng:

- Đương nhiên toàn bộ đưa cho em, nhưng lời như vừa rồi cũng không cho phép lặp lại. Giữa chúng ta nếu còn phân rõ ràng như thế, chi bằng làm bạn thôi tốt lắm, còn làm người yêu làm gì.

Phương Mặc nghe vậy liền luống cuống, càng muốn đem người giam cầm trong lòng hắn.

Lục Cảnh Đường giãy dụa không tránh được, khuôn mặt càng đỏ, hung hăng gõ lên đầu Phương Mặc:

- Nhanh đi tắm rửa, đừng để cha mẹ chờ quá lâu.

Phương Mặc thấy hắn không tiếp tục tức giận, vì vậy lại hôn lên.

Thật lâu sau hắn mới buông người ra, ôn nhu nói:

- Anh đi tắm trước, Đường Đường không được tức giận nữa. Nếu còn tức giận, buổi tối anh quỳ tạ tội được không?

- Nha.

Lục Cảnh Đường nhu mềm đáp một câu.

Nhưng chờ Phương Mặc vào phòng tắm thì sực nhớ được, nói câu quỳ tạ tội không phải luôn nói lúc biết rõ tội vẫn cố tình phạm phải, thỉnh thoảng sẽ nói ra sao? Dương Dương từ khi nào học đi rồi! Hừ, xú nam nhân!

Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng hắn vẫn tuyển chọn thật lâu mới tuyển được bộ quần áo làm mình hài lòng.

Lục Cảnh Đường ôm quần áo đi tới ngồi trước cửa phòng tắm:

- Dương Dương, em đặt quần áo ở cửa.

Hắn vừa đi ra phòng khách thì nhìn thấy cha mới buông điện thoại, hỏi:

- Ba ba, là ai gọi tới vậy?

Lục Gia Bình cười cười:

- Là nhị ca của con, ngày mai hắn cùng lão tam cùng nhau về ăn tết.

Hai mắt Lục Cảnh Đường tỏa sáng, thật tốt quá. Nhị ca bọn họ cũng sắp về. Hắn chạy vào bếp đem tin tốt lành nói với cho mẹ biết.

Trần Quế Hoa vỗ tay kêu lên:

- Vậy con gọi điện cho Đại Tráng bọn họ, kêu họ đến ăn bữa cơm đi. Chỉ được nghỉ học vài ngày, cũng không đủ thời gian quay về bộ đội, gọi họ đến nhà chúng ta.

Lục Cảnh Đường cúi đầu nhìn đồng hồ:

- Mẹ, hiện tại thời gian còn sớm, để cho con cùng Dương Dương qua trường học một chuyến. Trực tiếp nói một tiếng với bọn họ là được rồi. Bằng không tuyết rơi bảo an chỉ sợ không muốn đi kêu người.

Trần Quế Hoa nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, gật đầu nói:

- Để tứ ca con đi, con đừng đi. Tuyết rơi cũng không nhỏ, con đi ra ngoài tiếp tục bị cảm thì phiền toái.

Lục Cảnh Hoa dựa nơi khung cửa, nghe vậy cười nói:

- Con cùng lão tứ đi thôi, vừa lúc cần mua chút đồ trở về.

Sáng sớm hôm sau hai người Lục Cảnh Quốc về tới trong nhà.

Chớp mắt trong phòng khách liền biến thành nhiệt náo.

Trần Quế Hoa cười nói:

- Đầy đầy đủ đủ mới tốt a.

Lục Gia Bình nắm tay nàng, lắc đầu:

- Một hồi còn có một đám người tới nữa, nếu không phải nấu móng heo cùng bao hoành thánh nhiều, hai chúng ta cũng bận tối mặt.

Vừa dứt lời, mấy người Đại Tráng liền mang theo lễ vật đi vào.

Lục Cảnh Đường nhịn không được nói:

- Chúng ta đi ném tuyết như thế nào?

Lục Cảnh Cường gật đầu đồng ý:

- Có thể, có thể. Chia làm hai tổ, Lục gia một đội, nhóm bạn học cùng lớp một đội, thế nào?

Tần Nam cự tuyệt:

- Không được, Lục gia đều ở trong bộ đội đâu, đây là khi phụ người sao.

Lục Cảnh Cường hắc một tiếng:

- Vậy các cậu còn đông người đâu, nhiều thanh niên tráng kiện còn sợ gì!

Tần Nam lật mắt xem thường:

- Dù tráng cũng không thể so sánh với tam ca các anh a.

Lục Cảnh Phú cười nhẹ một tiếng, đẩy Lục Cảnh Cường:

- Tốt lắm, như vậy giảm bớt một người được rồi chứ.

Lục Cảnh Cường nghe lời này sắc mặt liền trắng. Hắn biết tam ca gia súc bao nhiêu, đem mình đẩy ra không phải là cùng bạn học đều bị ngược sao?

Vương Đại Tráng kéo hắn nói:

- Đồng ý, chúng ta chơi đoàn tuyết cầu, hay trực tiếp bắt đầu?

Lục Cảnh Đường nói:

- Đoàn tuyết cầu, bằng không các cậu quá đông người, chúng tôi khẳng định không đánh lại được.

Lục Cảnh Đường bị ba người Phương Mặc ngăn chặn phía sau, thỉnh thoảng mới thò đầu ra ném quả cầu tuyết.

Rất nhanh bắt đầu.

Trong cảnh tượng hỗn loạn, Lục Cảnh Cường nhắm mục tiêu vào em trai.

Ai biết bị Lục Cảnh Phú phát hiện gạt hắn té ngã:

- Đường Đường mau đến!

Lục Cảnh Đường kích động ôm lấy quả cầu tuyết đi tới trực tiếp nện lên người Lục Cảnh Cường, thấy còn không đủ nghiện, còn quỳ dưới đất vốc tuyết tát lên người hắn.

Chờ Lục Cảnh Cường kịp phản kháng, liền đuổi theo Lục Cảnh Đường chạy khắp trong sân.

Từ xa là có thể nghe được tiếng kêu ồn ào chói tai cười đùa của bọn họ.

Chờ bọn họ chơi mệt mỏi, học theo dáng vẻ Lục Cảnh Cường trực tiếp nằm dưới tuyết nhìn lên bầu trời.

Một trận ném tuyết này, đủ cho bọn họ nhớ lấy cả đời!
 
6,563 ❤︎ Bài viết: 1395 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 292:

Một trận ném tuyết mọi người chơi đùa thập phần tận hứng, xung quanh bắt đầu nổi lên từng trận tiếng pháo.

Lục Gia Bình cầm pháo đưa cho mấy đứa con, đốt pháo xong Trần Quế Hoa đứng nơi cửa hô:

- Ăn cơm!

Trước khi chơi ném tuyết, Phương Mặc chuẩn bị thật nhiều túi nhựa cùng màng giữ tươi.

Trên giày của mọi người đều bọc túi nhựa, cổ tay áo còn quấn màng giữ tươi. Hiện tại tháo ra ném xuống, giày cùng cổ tay áo đều khô ráo, không bị ướt bởi ném tuyết.

Nhưng vì an toàn, Phương Mặc vẫn mang theo Lục Cảnh Đường quay về phòng, thay bộ quần áo sạch sẽ.

Mấy nữ sinh đi vào phòng bếp giúp việc.

Hôm nay rất nhiều đồ ăn đều là Trần Quế Hoa làm sẵn từ trước đặt trong không gian của Phương Mặc. Một chậu móng heo kho, xương sườn kho, cá kho, còn có một phần lớn phèo xào ớt.

Ngoại trừ cải thìa mà Lục Cảnh Đường thích ăn, ngoài ra đều là từng chậu thịt, làm cho Vương Đại Tráng bọn họ vô cùng hớn hở.

Tuy nói đi J thị đến trường, nhưng không phải thường xuyên đều ăn được thịt, càng huống chi còn có nhiều thịt như vậy.

Cho dù trong bộ đội đón tết, trong nhà cũng chưa từng được xa xỉ như thế.

Hôm nay là Nguyên Đán, là ngày lễ đầu tiên của bọn họ khi xa nhà.

Bên ngoài băng tuyết ngập trời, nhưng trong lòng đoàn người đều thật ấm áp.

Trần Quế Hoa luôn vội vàng gắp thức ăn cho mọi người, còn có đổ thêm thức uống. Cho dù bản thân nàng vội vàng không kịp ăn cơm, trong lòng nàng cũng thật vui vẻ.

Lục Cảnh Đường tiếp lấy chén cơm mẹ xới cho, nhìn đồ ăn trên bàn, cuối cùng giơ chén cho cha, nói:

- Ba ba, con muốn ăn canh móng heo chan cơm, còn muốn ăn phèo.

Lục Gia Bình cười tiếp chén múc cho hắn muỗng canh, Tần Nam nhìn thấy chép miệng nói:

- Thím, còn cơm không? Con cũng muốn ăn như vậy.

Trần Quế Hoa cười gật đầu:

- Có, nhưng thím bao hoành thánh, một hồi con không ăn hoành thánh sao?

Tần Nam sờ mũi:

- Con ăn, nhưng nhìn Đường Đường ăn như vậy cảm thấy khẳng định ăn ngon, cho nên con mới muốn nếm thử xem.

- Vậy con chờ thím xới cơm cho con.

Lục Cảnh Cường ngồi đối diện, chép miệng:

- Em đúng là từ nhỏ tới lớn luôn có thể ăn như vậy a, em không sợ đối tượng nhìn thấy em ăn được nhiều như vậy, không cần em sao?

Vừa dứt lời, hắn liền bị Trần Quế Hoa vỗ một cái.

Nàng trừng mắt:

- Con nói gì vậy, có thể ăn mới là phúc.

Tần Nam che miệng cười, từ nhỏ tới lớn nàng cũng biết miệng của tứ ca thích nói linh tinh bao nhiêu, cũng không vì vài câu nói của hắn mà cảm thấy mất hứng.

Lục Cảnh Đường cười thầm, chẳng thể trách tới hiện tại còn chưa có ai thổ lộ với tứ ca.

Tứ ca nhìn không xấu nha, là một thanh niên thật suất khí thật sáng sủa, đáng tiếc có cái miệng như vậy.

Trần Quế Hoa đi vào bếp trong lòng cũng thầm lo lắng, miệng của lão tứ không biết giống ai, sau này còn tìm được đối tượng sao?

Mấy đứa con trong nhà nàng không lo lắng ai, chỉ sầu chuyện lão tứ. Trần Quế Hoa nghĩ tới việc này, liền nhịn không được thở dài.

Lục Cảnh Cường cười hì hì hỏi:

- Trương Gia Ích, nhà các cậu thu thập xong chưa?

Vương Đại Tráng bọn họ cười gật đầu:

- Chưa thu thập, bởi vì mua được nhà thì hết tiền. Trước tạm ở như vậy, chờ sau này kiếm được tiền tiếp tục trang hoàng cũng không muộn.

Nhóm bạn cùng đến J thị đi học, gần như đều mua được nhà. Tuy nói không thể mua được nhà có sân lớn như Lục gia, nhưng hiện tại ai cũng có nhà của mình, rốt cục không cần lo lắng chờ sau khi tốt nghiệp không có chỗ ở.

Dù sao bọn họ đều muốn lưu lại J thị phát triển, không định quay về huyện thành, hoặc là đại viện bộ đội. Thành phố lớn khẳng định sẽ có càng nhiều cơ hội cho bọn họ phấn đấu tốt hơn.

Đưa đi toàn bộ bạn học, mấy anh em Lục Cảnh Hoa để cha mẹ ngồi nghỉ ngơi, để bọn họ thu thập tàn cục.

Trở về phòng, Lục Cảnh Đường ôm cổ Phương Mặc không buông tay:

- Hôm nay thật vui vẻ, cũng là một lần ném tuyết em chơi đã ghiền nhất từ nhỏ tới lớn.

Phương Mặc cười hôn hôn hắn, lúc nhỏ Trần mẹ lo lắng Đường Đường bị lạnh nên không cho phép chơi trò này.

Chờ Đường Đường lớn hơn một chút, bọn họ đi huyện thành, trong vài năm đại vận động, đừng nói ném tuyết, dù là ngày lễ tết các gia đình cũng lén lút ăn tết, lại càng không cần nói đi ném tuyết.

Hiện tại chính sách thay đổi, mọi người đều lớn lên. Không cần lo lắng dễ dàng bị bệnh, không cần lo lắng bị người cử báo, cũng không phải cần chơi đùa thật tận hứng hay sao.

Phương Mặc ôm Lục Cảnh Đường nằm lên giường, thầm hô bên tai hắn:

- Đường Đường, Đường Đường..

Trong ánh mắt mang theo thâm tình không thể hòa tan.

Khuôn mặt Lục Cảnh Đường đỏ bừng, trên người đẫm mồ hôi, rầm rì nói:

- Em.. Chúng ta đi tắm rửa trước được không?

Trong mắt Phương Mặc đều là sủng nịch, cúi đầu hôn môi hắn:

- Được.

Hắn bế người lên, Lục Cảnh Đường đỏ mặt ôm chặt hắn.

Hai giờ sau Phương Mặc bế hắn ra phòng tắm, hắn mệt không muốn nhúc nhích, tùy ý Phương Mặc dùng kem dưỡng da xoa khắp người hắn.

- Dương Dương, vì sao hai chúng ta dùng sữa tắm khác nhau vậy?

Phương Mặc cười nhẹ:

- Ngoan, từ nhỏ tới lớn em chỉ dùng loại sản phẩm này. Anh cảm thấy thói quen, cũng không cần thay đổi. Bằng không anh sợ em bị dị ứng thì sao bây giờ?

Lục Cảnh Đường than thở:

- Hẳn không sao đi? Em không phải chỉ dị ứng với bụi trần thôi sao?

Phương Mặc nói:

- Vẫn không nên thay đổi, bằng không làm cho em khó chịu.

Kỳ thật là do Phương Mặc có tư tâm mà thôi.

Từ nhỏ tới lớn Đường Đường quen dùng sữa tắm mùi sữa cùng kem dưỡng cũng mùi sữa, hắn cũng đã thói quen mùi sữa nhè nhẹ trên người Đường Đường. Cho nên không muốn cho hắn thay đổi mùi vị giống như mình.

Sau Nguyên Đán, Lục Cảnh Đường bọn họ tiếp tục đi học cùng thi cử.

Lúc này Phương Mặc cũng quay về trường học.

Bởi vì có Trình bà giúp đỡ, Phương Mặc chỉ cần tham dự kỳ thi là được rồi. Hơn nữa hắn cũng không cần lo lắng thành tích của mình, cho nên cũng không cần thường xuyên có mặt trong lớp học.

Bởi vì hắn đem toàn bộ mục tiêu vào việc kiếm tiền, hắn muốn mang tới cuộc sống tốt nhất cho Đường Đường, cho nên hắn còn đang phải cố gắng!
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back