14,613 ❤︎ Bài viết: 104 Tìm chủ đề
Chương 119: Đột nhập

Trên đời này có rất nhiều kiểu gặp gỡ, nhưng không phải cuộc gặp gỡ nào cũng phải yêu nhau mới có thể viên mãn.

Thanh Hi ôm thi thể Liên Y, nhìn thi thể từng chút một hóa thành bụi sáng, cuối cùng trong tay hắn chỉ còn lại một chút bụi, tan theo gió.

"Thần Quân, tại sao phải khổ não? Thần Quân ngài có chuyện quan trọng hơn phải hoàn thành, Liên Y nguyện làm kiếm của ngài."

Kiếm bay loạn trong Thí Thần Điện, Liên Y nhìn qua tướng mạo cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi cầm kiếm đứng, quay đầu nhìn Thanh Hi, mặc dù trên người và mặt đầy vết thương, nhưng đôi mắt lại đen như mực, như thiên hà đầy sao. Đôi mắt cô sáng lấp lánh, vui vẻ nhìn hắn.

"Thần Quân! Ta thắng!"

Cô quả thực đã chiến thắng, tiếng tăm vang lừng, đạt được danh hiệu nữ kiếm khách đầu tiên của Thần Tộc. Tuy nhiên, mong muốn cô không phải trở thành thành viên Chiến thần, càng không bàn về thần tịch, cô chỉ mắc cở đỏ mặt, cụp mắt xuống, rụt tè ở trước mặt trưởng lão thần tộc nói tâm nguyện của mình -

"Liên Y chỉ mong, suốt đời còn lại, mãi mãi có thể canh giữ bên người Thần Quân, bảo vệ Thần Quân, làm thanh kiếm của Ngài."

Một cơn gió thổi qua, Thanh Hi mở tay ra, phát hiện hạt sáng trong tay cũng tiêu tán, hắn có chút sợ hãi đứng dậy, trong gió nơi nào có thể nhìn thấy bóng dáng cô?

Linh Tộc luôn là như vậy, một khi tiêu tán, ngay cả hồn phách cũng không có, vĩnh viễn biến mất trong gió, biến mất ở bên ngoài thế giới vô biên vô tận. Không có cách nào để kỷ niệm.

Mặc dù cơ thể cô ấy đã biến mất nhưng giọng nói, ngoại hình và nụ cười của cô ấy vẫn ở sâu trong tâm trí Thanh Hi.

Hóa ra thói quen sẽ làm người chết lặng, có người khi đánh mất họ mới nhận ra cô quý giá đến mức nào.

Trên chiến trường gió tanh mưa máu, Thanh Hi hai tay trống rỗng ôm ngực, lần đầu tiên cảm thấy bất lực như vậy.

Trăng xa vời, mặt đất phủ đầy sương giá, ngoài lều mấy con hồng nhạn bay xa, sau khi Cố Tần Tần nhìn thấy tin chiến sự đưa ra an toàn, mới mặc một bộ huyền y, đeo mặt nạ dã thú màu đen đi tới doanh trại Thần tộc. Thuật ẩn thân của cô cực tốt, có thể qua mặt vô số thần tộc pháp lực cao thâm. Kỳ Lân cảm nhận được Cố Tần Tần bị thương, lập tức lao vào giải cứu.

Trước khi rời đi, Kỳ Lân lạnh lùng nói: "Ngươi chú ý an toàn, một khi nghe ngóng liền lập tức rời đi. Đừng làm phiền ta."

Mạnh miệng mềm lòng, Cố Tần Tần đã hoàn toàn hiểu được tính tình của hắn, vội vàng gật đầu đồng ý, sau đó đọc tâm quyết rón rén đi tới doanh trại Thần Tộc.

Sai khi kiểm tra rất nhiều lều trại nhưng vẫn không tìm thấy chút dấu vết nào của Khiếu Hoành Tuyết. Cô thuận tay túm lấy một người lính dường như có chút địa vị, đưa hắn đến một nơi vắng vẻ, lấy roi quấn quanh cổ hắn, thô bạo hỏi:

"Ma Quân ở đâu?"

Người lính kia không nhìn thấy Cố Tần Tần, chỉ nghe thấy giọng nói, mặt đỏ bừng, trợn mắt, Cố Tần Tần vội vàng nới lỏng roi, cẩn thận nói xin lỗi, lại nghe người lính kia ho hai tiếng nói:

"Ta.. Chúng ta cũng không biết, Yêu.. Yêu Quân của các ngươi quá mạnh mẽ. Sau khi chúng ta làm hắn bị trọng thương.. Cũng không biết hắn đã đi đâu."

Biết Khiếu Hoành Tuyết còn có đường sống, Cố Tần Tần không kiềm được mừng thầm, lại nghe được binh sĩ nói:

"Nhưng hắn đã trúng mười hai trận pháp của Thí Thần Trùy, dù là chân thần cũng khó trốn được kiếp này, cánh hắn vỡ vụn rơi khỏi tầng mây, không thấy bóng dáng, chỉ sợ là.."

Những người không thấy bóng dáng trên thế gian này, một là cao thủ đã trốn thoát, nhưng phần lớn là đã tan biến như Liên Y.

Cố Tần Tần cảm thấy chân mình đứng không vững, cô loạng choạng suýt ngã xuống đất, nhưng cố đứng vững, đánh ngất xỉu binh sĩ trước mặt, rút lấy thần thức của hắn, khiến cho hắn dù có tỉnh lại cũng không nhớ được chuyện lúc này.

Nếu hắn thực sự đã chết, bây giờ cô dẫn binh đến dưới thành thì có thể cứu được ai chứ?

Nếu vậy cô còn ở lại chỗ này làm cái gì đây? Kết giới đã hủy, cô vẫn còn ở nơi này làm gì? Chẳng lẽ muốn cô thật sự làm Ma quân sao?

Cố Tần Tần từng bước một đi ra ngoài, không biết đi được bao lâu, đột nhiên đi đến một căn lều lớn, nghe thấy người bên trong tức giận hét lên:

"Quỷ Mị, chẳng lữ đến mức này ngươi còn không hiểu sao? Chẳng lẽ ngươi muốn kết cục giống Khiêu Hoành Tuyết sao? Một cao thủ như hắn còn không phải rơi vào tình cảnh như vậy!"

Thanh âm kia tựa như trưởng lão tiên tộc, vừa nghe đến ba chữ Khiếu Hoành Tuyết, Cố Tần Tần không kiềm được dừng bước lại, đứng ở ngoài lều, dùng thần lực lắng nghe người bên trong nói chuyện.

Quỷ Mị thở dài, nặng nề đặt chiếc cốc trong tay xuống bàn, đau khổ nói: "Quỷ tộc của ta trời sinh không giỏi chiến đấu. Cho dù thần tộc có thắng, ngày sau địa vị của quỷ tộc chúng ta còn không giống như ma tộc hôm nay sao? Linh tộc, chẳng lx ngươi quên các ngươi lưu lạc đại hoang như thế nào rồi sao?"

Một thanh âm khác từ trong lều truyền đến, thanh âm tuy mơ hồ nhưng lại rất có lực: "Linh tộc ta từ trước tới nay luôn trung lập, lần này chúng ta không hạ sát thủ với Yêu quân, mà là được người khác nhờ vả! Ngược lại tiên tộc là tộc duy nhất chỉ nghe theo thần tộc, nếu Yêu quân thật sự đã chết, hung thủ cũng là hai tộc Thần - Tiên."

Người bên trong còn muốn tranh luận, nhưng trưởng lão Thần Tộc từ ngoài lều xông vào, Cố Tần Tần lo lắng bị nhìn thấy thuật ẩn thân nên vội vàng né tránh, nhưng vẫn nghe thấy tiếng người nọ hét lên.

"Ai?"
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back