Tuyết lĩnh đã hoàn toàn yên tĩnh, trưởng lão bốn tộc đứng trước đội ngũ hùng mạnh, Thanh Hi ngồi ở giữa, nhưng trong lòng lại không bình tĩnh như bề ngoài.
Mãi cho đến khi Cố Tần Tần cùng quân đội của mình đến, cho đến khi nhìn thấy người trước mặt quả thực là Cố Tần Tần, hắn kinh ngạc đứng dậy, nhìn kỹ lại vài lần, sau đó cười khổ, vô lực ngồi xuống đế tọa.
Gió bắc gào thét, xen lẫn tiếng dã thú gầm nhẹ, vô số binh lính đang xếp thành đội hình chờ đợi, tay cầm khiên và kiếm, phía sau Thanh Hi rõ ràng là đông đảo hơn, tinh nhuệ hơn, mà phía sau Cố Tần Tần thì cầm giáo đứng, thậm chí còn không có một đôi giày, chân trần giẫm trên tuyết.
Cố Tần Tần cầm roi, lớn tiếng hỏi: "Thanh Hi Thần Quân, cho đến hôm nay, ngươi nguyện ý cùng tộc ta đánh một trận sao?"
Sơn phái từ trước đến nay rất giỏi đánh giặc, Thần tộc trưởng lão lần này tới là La Binh Sơn pháo, hắn mặc áo giáp bạc, bước tới hét lên:
"Cố Tần Tần! Ngươi chịu thần ân, lại cam nguyện đọa lạc, thật sự là một sự xấu hổ cho tộc nhân! Hôm nay ngươi bị người khác lợi dụng, ngươi cũng không nghĩ một chút, với thực lực của ngươi, có thể đối chọi với sức mạnh bốn tộc hợp lại sao? Khiếu Hoành Tuyết đã chết, các ngươi đừng giãy giụa vô ích nữa!"
Đầu óc cô chợt trống rỗng, giây tiếp theo, cô mở mắt ra, nhìn La Binh, như con rối nói mấy chữ:
"Ngươi.. Ngươi nói ai đã chết?"
La Binh không dám tùy tiện lên tiếng, lùi lại hai bước, nhưng nghĩ cô chỉ là một con giao nhân nhỏ tu luyện mấy năm, vì vậy dũng cảm nói:
"Yêu Quân đã chết, Ma tộc đơn độc khó khăn. Các ngươi phá kết giới, vừa vẹn giúp chúng ta bớt chút phiền toái.."
Lời còn chưa dứt, La Binh đã cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, giây tiếp theo, một khuôn mặt tuấn tú phóng đại xuất hiện trước mặt hắn, nhưng trên khuôn mặt lẽ ra phải trắng nõn không tì vết lại mơ hồ có mấy vết thương.
La Binh niệm tâm quyết, muốn điều động thần lực, lại phát hiện thần mạch đã bị nắm chắc, hai tay Cố Tần Tần mọc ra những gai dài màu đỏ, mắt cũng bắt đầu đỏ lên, các trưởng lão ở một bên muốn trợ giúp La Binh, lại phát hiện không có ai có thể đến gần Cố Tần Tần!
Đầu óc cô trống rỗng, chỉ lẩm bẩm câu hỏi lần nữa: "Ngươi nói ai đã chết?"
Lần này La Binh không dám trả lời, bàn tay Cố Tần Tần dùng sức, đánh hắn bay về phía tảng đá khổng lồ trên núi tuyết, đá nổ tung, vô số mảnh vụn bay lên không trung.
Cô ôm lấy cơ thể lúc này giống như một cái xác biết đi, ra lệnh cho phía sau, chủ soái vẫy cờ chiến, cuộc chiến Ma tộc lấy một đích bốn, lúc này kéo ra màn che.
Trong lúc nhất thời, tiếng đánh nhau, tiếng vũ khí va chạm, tiếng kiếm đâm vào da thịt liên tục vang lên.
Cách thức giết chóc của ma tộc càng tàn nhẫn hơn, một khi sự man rợ này bộc phát, gần như không ai có thể địch lại.
Thanh Hi ngồi ngây người trên chiến trường, mặc cho những người xung quanh chiến đấu, hắn không nhúc nhích, như thể đây chỉ là một giấc mơ. Đôi mắt hắn lặng lẽ nhìn về phía trước.
Một thanh kiếm sắc bén xuyên qua đám đông và lao thẳng vào mắt hắn.
Không!
Cố Tần Tần xoay người lại muốn chặn thay hắn thì một bóng người đập vào mắt, dang tay ra ôm lấy thanh kiếm.
"Liên Y!" Thương Ca kêu lên.
Lúc này mọi thứ đều im lặng.
Cố Tần Tần ở trong đám đông nhìn thấy Thanh Hi đang ôm thi thể đã ngã xuống của Liên Y, tay đầy máu tươi, nhưng cô không biết phải làm gì.
Đối với một người luyện võ mà nói, chạy về phía tín ngưỡng có lẽ là đích đến tốt nhất.
Thanh Hi mỉm cười, chậm rãi dùng đôi tay run rẩy chạm vào mặt Thanh Hi, nhưng lúc sắp chạm được, cô nhận ra tay mình bẩn nên rút tay lại, mắt đầy nước mắt nhìn Thanh Hi.
Miệng cô mở ra khép lại khó nhọc, Thanh Hi cúi xuống nghe cô nói, chỉ nghe thấy cô thở hổn hển ngắt quãng:
"Thần Quân, Liên Y báo đáp ngài ơn tri ngộ, hôm nay đã trả được rồi."
Thương Ca quỳ xuống trước mặt Thanh Hi, hắn nắm tay Liên Y, kiếm của cô thậm chí còn chưa rút ra, hôm nay cô ôm lòng chết tới đây!
Tuyết rơi đầy trời, nhưng lúc này mọi thứ trên thế giới dường như đều được bao phủ thêm đồ tang.
Ngày hôm nay, lúc màn đêm buông xuống, hai bên kiểm đếm chiến trường, Ma tộc tổn thất hai ngàn, bốn tộc tổn thất năm ngàn, tuy nhìn có vẻ là kết quả tốt nhưng Cố Tần Tần vẫn đứng rất lâu trước lều bị thương, hồi lâu không nói nên lời.
"Về điểm này thì ngươi và anh ngươi ngược lại khá giống nhau."
Cố Tần Tần cầm lấy rượu, hai người nhìn trăng nói chuyện hồi lâu, cô nhẹ nhàng nói: "Giống thế nào?"
Tiếng còi của một người lính vang lên trong gió, trưởng lão đánh nhịp ngón tay: "Trước kia, mỗi lần hắn đánh xong một trận chiến, cũng sẽ một mình chạy đến lều thương binh ngẩn người."
"Ngươi hẳn biết, ta nguyện ý phụ tá Cố Mang Chi là vì hắn có lòng từ bi mà ta chưa từng thấy trước đây. Từ bi không giống với hèn nhát, đó là một đặc điểm kỳ lạ, người khác nhìn thấy mạnh hơn sẽ nhượng bộ, thấy yếu hơn sẽ tiến lên. Mà từ bi là nội liễm, là thu mũi nhọn, gặp phải kẻ mạnh hơn sẽ không khuất phục, gặp kẻ yếu hơn sẽ thương hại, thậm chí đỡ dậy."
"Thiên tử tức giận, xác chết trải dài; thất phu giận dữ, đổ máu năm thước. Nhưng hắn không giống vậy, hắn giận, chỉ biết quyết tâm tiến lên phía trước. Ta không dám có loại dũng khí từ bi này, nhưng nội tâm ta khát vọng loại từ bi này có thể cứu chúng sinh trong thiên hạ, ta hy vọng hắn thắng. Vì vậy, dù ta biết rõ Cố Mang Chi không có mong muốn thành tựu nghiệp lớn, ta cũng nguyện ý phù trợ hắn, bởi vì ta không từ bi được, nhưng hắn có thể. Ngược lại, hắn nhẫn tâm không được, ta làm được là đủ rồi."
"Nghiệp bá của hắn thất bại, cả người hắn bị đóng đinh vào trụ sỉ nhục thất bại, đây cũng không phải là bi kịch của hắn, đây là bi kịch của thời đại, là bi kịch của tất cả mọi người. Hắn không sợ cô độc, ta cũng không sợ."
Nói xong, trưởng lão ngẩng đầu lên, uống một hớp rượu, rồi lại trêu ghẹo Cố Tần Tần nói:
"Ngươi không sợ Yêu quân kia thật sự đã chết rồi sao?"
"Ta.. Ta không biết." Biểu tình cô mờ mịt, nhưng lộ ra một tia đau khổ. "Sợ thì thế nào. Chẳng lẽ muốn con dân yêu tộc uổng công hy sinh, để con dân ma tộc bị người người ức hiếp sap?"
Lòng cô rựa như bị chém thành nhiều mảnh, nhưng vì là cơn đau đột ngột và quá lớn nên không thể cảm nhận được cơn đau.