Bạn được Yeuyeu mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
53 ❤︎ Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 10: Mang theo cùng năm tháng

Rồi mùa hè cũng trôi qua như một cái chớp mắt. Ba tháng không dài, nhưng đủ để ai đó thay đổi vài thói quen, đủ để giấc ngủ trưa không còn bị cắt ngang bởi tiếng trống trường, và đủ để lòng tôi lặng lại sau những xúc động âm thầm của tuổi mười sáu.

Ngày tựu trường, tôi đến sớm hơn mọi năm. Cổng trường vẫn đó, hành lang vẫn những vết sơn cũ, chiếc bảng tên lớp giờ ghi một dòng mới: 11D3. Cảm giác bước vào lớp giống như trở về một nơi thân quen, nhưng đã khác đi điều gì đó – mơ hồ.

Bạn bè lại gặp nhau, vẫn rôm rả, vẫn ôm vai bá cổ như thể chưa từng có khoảng cách của một mùa hè. Chỉ có tôi.. Vẫn lặng lẽ ngồi ở bàn gần cửa sổ, nơi có thể nhìn ra được sân trường và.. Một góc của lớp 11A1.

Tôi không chắc cậu còn học lớp ấy không. Mỗi khi tiếng giày thể thao quen thuộc vang lên dưới hành lang, tim tôi lại khẽ chùng xuống một nhịp. Rồi lại thôi. Tôi vẫn chưa đủ can đảm để chủ động, để bước ra khỏi những quan sát lặng thầm. Tôi sợ phá vỡ một điều gì đó mong manh, như chiếc bóng của một hồi ức đẹp.

Chúng tôi – mỗi người lại bước vào một năm mới, như hai đường thẳng tiếp tục chạy song song.

Tôi không mong chạm vào tay cậu. Tôi chỉ mong có thể tiếp tục đi cạnh, lặng lẽ mà đủ gần để nhìn thấy cậu trưởng thành theo năm tháng.

Và nếu có ai đó hỏi tôi, mùa thu này có gì khác, thì tôi sẽ cười, khe khẽ:

"Khác chứ. Là vì tôi đã mang theo một người từ lớp 10 đi cùng vào năm lớp 11. Dù người đó chẳng hề hay biết."

Năm học mới bắt đầu không bằng tiếng trống khai trường rộn rã, mà bằng ánh mắt tôi khẽ nhìn về phía hành lang ấy – nơi có cậu, vẫn âm thầm như một thói quen chưa từng gọi tên.

Có điều gì đó trong lòng tôi đang thay đổi. Không còn là cảm xúc bồng bột của ngày đầu lớp 10. Cũng không hẳn là một mối tình sâu sắc. Chỉ đơn giản là: Tôi vẫn thích cậu. Nhẹ nhàng. Lặng lẽ. Như cách người ta ép một cánh hoa mỏng vào trang sách – không vì điều gì cả, chỉ để giữ lại hương thơm của một mùa thu đã chạm ngõ.

Khi bước vào năm lớp 11, cảm giác ấy không còn nôn nao như thuở ban đầu nữa. Nó trầm lại, dịu hơn, như cơn gió nhẹ thoảng qua mỗi sớm mai, chẳng làm ai chú ý, nhưng lại khiến tôi thấy bình yên đến lạ.

Nếu như năm lớp 10, tôi từng thấp thỏm chỉ để nhìn thấy cậu qua khung cửa lớp; từng giật mình quay đi khi bắt gặp ánh mắt vô tình; từng viết cả trang nhật ký chỉ để kể về một buổi học vô nghĩa mà cậu tình cờ xuất hiện.. Thì giờ đây, tôi đã không còn làm thế nữa.

Tôi vẫn nhìn thấy cậu – thỉnh thoảng thôi, qua dãy hành lang tầng hai. Vẫn cảm thấy tim mình chùng xuống một nhịp khi lưng áo cậu thoáng qua trong sân trường. Nhưng tôi không còn vội vàng ghi lại những điều ấy nữa. Tôi để nó trôi đi, như một phần rất đỗi tự nhiên trong ngày.

Tôi nghĩ, có lẽ mình đã lớn hơn một chút. Không phải là thôi thích cậu, mà là đã học được cách thích một người mà không cần người ấy biết. Một tình cảm không cần đáp lại, không cần chứng minh, không rối rắm hay dằn vặt. Chỉ là.. Ở trong tim thôi, là đủ.

Tôi vẫn không kể với ai. Ngay cả Phương Vy – đứa bạn thân nhất cũng không hay biết gì. Có lẽ vì tôi sợ, một khi nói ra thành lời, cảm xúc ấy sẽ mất đi vẻ trong trẻo ban đầu. Mà tôi thì không muốn điều đó xảy ra. Tôi muốn giữ nguyên cậu – trong trí nhớ mình – như một điều đẹp đẽ nhất của tuổi mười bảy.

Cảm xúc khi lớn lên.. Là thế sao? Không còn ồn ào, không còn những lần hụt hẫng vì chờ đợi. Chỉ còn lại một điều gì đó sâu hơn, lặng hơn. Như ánh nắng mùa thu cuối giờ tan học – không chói chang, nhưng đủ để khiến người ta ngoái đầu lại, nhớ nhung mãi.
 
53 ❤︎ Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 11: Lá thư không gửi

Sau Tết, gió bỗng lạnh hơn thường lệ. Trường vẫn vậy – những cành bàng chưa kịp ra lá, vòm trời tháng ba trải rộng những vệt nắng mỏng. Mọi thứ dường như không đổi, nhưng trong tôi, có điều gì đó đã dịch chuyển âm thầm.

Tôi đã biết sẽ không thể học tiếp. Tôi đã nói với mẹ sau khi hoàn thành lớp 11 tôi sẽ nghỉ học để đi học nghề. Ban đầu mẹ không đồng ý, nhưng rồi cũng chỉ có thể khẽ gật đầu. Tôi cảm giác bản thân sẽ không thể mang đến bất kì sự kì vọng nào của mẹ, cũng như không thể hiểu được bản thân mình sẽ có ước mơ là gì, tôi thấy mình chênh vênh giữa nhiều sự lựa chọn, và không tin bản thân mình được.

Sau hôm ấy, tôi vẫn đến trường đều đặn. Không ai trong lớp biết chuyện. Tôi vẫn cười, vẫn ghi bài, vẫn ngồi đúng chỗ cạnh cửa sổ mà tôi từng viết về cậu hàng chục lần trong nhật ký. Nhưng tôi dần học cách thu mình lại. Không tham gia chuẩn bị tổng kết năm học, không đăng ký các hoạt động ngoại khóa. Tôi chỉ lặng lẽ hoàn thành chương trình lớp 11, như một người sắp phải tạm biệt mà không được quyền nói ra.

Có hôm, tôi đi ngang hành lang tầng hai và bắt gặp cậu đang đứng ngoài ban công, đeo tai nghe, nhìn xuống sân trường. Chúng ta chưa từng là gì cả, chưa từng gọi tên nhau giữa đám đông, chưa từng nói quá năm câu. Nhưng ánh mắt tôi vẫn dừng lại nơi cậu, như một thói quen cố hữu. Tôi đã muốn bước đến.. Nhưng không.

Tối hôm đó, tôi ngồi dưới ánh đèn bàn, viết một lá thư.

"Gửi cậu – người mà tớ chưa bao giờ dám gọi tên một cách thân mật.

Sau khi học hết 11, tớ sẽ không còn ở lại lớp nữa. Có thể cậu sẽ không nhận ra sự vắng mặt của tớ, và điều đó không sao cả. Tớ không trách. Vì ngay từ đầu, mọi cảm xúc này đều là một mình tớ giữ lấy.

Tớ từng mong được đi hết ba năm cùng cậu, chỉ để thỉnh thoảng đi ngang nhau, thỉnh thoảng chạm mắt, và giữ lại một điều gì đó đẹp đẽ cho riêng mình. Nhưng có lẽ.. Thời gian của tớ đã hết.

Dẫu vậy, tớ vẫn thấy biết ơn vì đã từng thích cậu – một cách rất trong trẻo, rất lặng thầm.

Chúc cậu đi tiếp thật vững vàng. Và nếu một ngày nào đó, tình cờ nhìn lại chốn cũ, mong cậu sẽ nhớ rằng, đã từng có một người luôn đứng lặng lẽ ở cuối hành lang, nhìn cậu mà không nói gì cả."

Tôi gấp lá thư lại, dán kín, rồi giấu nó vào quyển sổ nhật ký đã cũ. Tôi không dám gửi. Vì gửi rồi, mọi thứ sẽ như thể kết thúc thật sự.

Ngày tổng kết năm học, sân trường rộn ràng tiếng nói cười. Mỗi lớp đều trang trí, xếp hàng chỉnh tề dưới nắng đầu hè. Tôi vẫn đến, vẫn mặc áo dài trắng, nhưng không còn cài phù hiệu trên ngực áo. Cô chủ nhiệm đã biết chuyện – tôi xin phép nghỉ học sớm từ tuần trước. Cô lặng người, rồi chỉ khẽ nói: "Giữ gìn sức khỏe em nhé."

Tôi đứng ở hàng cuối lớp, nhìn từng ánh mắt, từng nụ cười rạng rỡ của bạn bè mà mình từng thuộc về. Nhưng chỉ duy nhất một người tôi tìm kiếm trong im lặng – Nhân.

Cậu đứng ở phía lớp 11A1, thấp thoáng sau dãy cây phượng. Gió thổi làm áo sơ mi trắng của cậu bay nhẹ. Cậu không biết tôi đang nhìn. Cũng chẳng bao giờ biết tôi sắp rời đi.

Lá thư tôi viết hôm trước vẫn nằm yên trong cặp – cạnh chiếc bút máy mực tím - món quà sinh nhật năm lớp 10 mẹ đã tặng. Tôi đã muốn bước đến, đặt nó vào ngăn bàn, hay chỉ đơn giản nói một lời tạm biệt.

Nhưng tôi không làm.

Tôi chỉ đứng đó, lặng lẽ như một người ngoài cuộc. Như cái cách tôi đã luôn đứng trong cuộc đời cậu – âm thầm, mờ nhạt.

Buổi lễ kết thúc. Trường bắt đầu thưa người. Tôi quay bước đi trước khi có ai kịp gọi tên mình. Con đường từ cổng trường ra đến bến xe bỗng dài hơn mọi ngày. Tiếng ve đã bắt đầu vang trên vòm lá – như một lời nhắc nhở cuối cùng của tuổi học trò.

Tôi không ngoảnh lại.

Bởi tôi sợ.. Nếu quay đầu, mình sẽ khóc.
 
53 ❤︎ Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 12: Hồi Ức Cánh Ve

Năm tháng trôi đi như nước chảy qua kẽ tay. Tôi và cậu không còn học cùng nhau nữa. Cả hai chọn những con đường khác nhau – không hẹn, không từ biệt. Facebook vẫn giữ tên nhau trong danh sách bạn bè, nhưng những cuộc trò chuyện giữa chúng tôi ngày càng thưa thớt. Tôi không còn hỏi bài cậu, cậu cũng chẳng hỏi gì về tôi. Chỉ còn lại vài dòng chúc mừng năm mới, một tin nhắn chúc sinh nhật ngắn gọn – giống như bao người lướt qua nhau khác.

Tôi từng nghĩ sẽ có lúc mọi cảm xúc ngày xưa sẽ trôi đi, như mưa mùa hạ rơi rồi tạnh, như tiếng ve chỉ râm ran một thời rồi im bặt. Nhưng thật ra, có những điều không cần nhắc đến, không cần giữ lại.. Vẫn ở đó. Như thể nó đã trở thành một phần không thể tách rời của tuổi trẻ mình.

Khi tôi bước chân vào những tháng ngày chông chênh của tuổi trưởng thành, mang theo biết bao vết thương lòng – cũ chưa lành, mới đã tới – giữa những mối lo cơm áo, giữa những đêm nằm dài trên giường nghe tiếng thở dài của mẹ ngoài bếp, tôi vẫn giữ lại một góc nhỏ rất riêng trong tim: Một chiếc hộp gỗ cũ kỹ, nằm sâu trong ngăn tủ, bên trong là những lá thư chưa bao giờ được gửi đi.. Và một quyển sổ có tựa đề: "Nhật ký cánh ve."

Thỉnh thoảng, khi tiếng ve đầu tiên vang lên trên vòm cây trước hiên nhà, tôi lại lôi chiếc hộp ra, mở từng trang sổ đã ố vàng theo năm tháng. Những dòng chữ nghiêng nghiêng, non nớt, có khi còn sai chính tả, nét mực nhòe vì nước mắt hay vì mồ hôi của một buổi trưa trốn ngủ để viết.. Nhưng tất cả đều thấm đẫm cảm xúc – thứ cảm xúc trong trẻo nhất mà tôi từng có.

"Tôi từng thương một người không hề biết đến điều đó."

"Tôi từng đi ngang qua cậu cả trăm lần, chỉ để mong một lần ánh mắt cậu dừng lại nơi tôi."

"Tôi từng viết một bức thư tay. Và không bao giờ gửi."

Mỗi dòng chữ là một lát cắt thời gian. Mỗi trang giấy là một mùa cũ. Mỗi chữ viết ra đều là lời chưa kịp nói, tình chưa kịp trao.

Và rồi, ở trang cuối cùng – bằng nét chữ đã chín chắn hơn, thẳng hàng hơn – tôi viết:

"Nếu có ai hỏi tôi rằng, điều gì đẹp nhất của thời thanh xuân?

Tôi sẽ nói: Là chàng trai cánh ve năm ấy.

Là người tôi đã lặng lẽ thương suốt hai năm rưỡi dài đằng đẵng.

Là người tôi chưa từng nắm tay, chưa từng ôm, chưa từng nói lời nào đặc biệt..

Nhưng lại giữ trong tim lâu hơn bất cứ ai."

Tôi từng nghĩ sẽ có ngày gặp lại cậu, ở đâu đó – có thể là quán cà phê cũ, hoặc trong một buổi họp lớp tình cờ. Nhưng năm tháng cứ thế lặng lẽ trôi. Người ta thay số, đổi avatar, xóa story.. Và dần mờ khỏi thế giới của nhau. Chỉ có tôi, duy nhất một chiếc Facebook dùng mãi từ khi chỉ còn là cô nhóc cấp hai đến tận khi trưởng thành, trãi qua biết bao sóng gió của tuổi trẻ, sự tàn phai của dòng đời.

Một chiều cuối tháng năm, tôi quay lại trường cũ. Không hiểu vì sao. Có lẽ vì nghe tiếng ve bất chợt vang lên trong giấc ngủ trưa. Hoặc cũng có thể.. Tôi chỉ muốn gặp lại mình của ngày xưa – cô gái mười sáu tuổi với ánh mắt lúc nào cũng tìm kiếm một người không bao giờ biết mình đang tìm.

Sân trường không thay đổi nhiều. Cổng trường vẫn sơn xanh. Hàng bông mười giờ dưới gốc cây trước lớp 10A1 vẫn rực rỡ như ngày nào. Dãy hành lang tầng hai – nơi tôi từng suýt đặt lá thư tay – vẫn lồng lộng gió chiều. Chỉ khác là không còn bóng áo trắng nào ngồi ngóng ve. Không còn những cuộc trò chuyện khúc khích trong giờ ra chơi. Và không còn "cậu" nữa.

Tôi đứng lặng ở góc sân trường quen thuộc, nơi chúng tôi từng vô tình đi ngang nhau. Và rồi, đâu đó từ xa, vang lên tiếng ve đầu mùa. Âm thanh ấy không còn ồn ào như khi tôi mười sáu tuổi nữa, nhưng vẫn khiến lòng tôi chộn rộn. Như thể một đoạn ký ức vừa khẽ gõ cửa.

Tôi khẽ mỉm cười.

Không còn tiếc nuối. Không còn day dứt. Chỉ còn lại một thứ cảm xúc thật mềm – như nắng chiều rơi trên vai áo.

"Lúc đầu lướt qua nhau, lại chẳng thể ngờ rằng cậu sẽ trở thành hồi ức tốt đẹp nhất của cả đời mình.."

Và tôi nhận ra, có những tình cảm không cần phải gọi tên. Chỉ cần một lần chạm tim – là mãi mãi ở lại.

* * *

* * *Hết-------------------------
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back