Bạn được Mây xa mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
455 ❤︎ Bài viết: 44 Tìm chủ đề
Chương 50: Điều tra

Tám giờ tối, bên ngoài ngõ hẻm đường Ngô Đồng vẫn ồn ào như cũ, âm thanh giảm giá bán hàng của cửa hàng trang phục khuếch đại trong không khí. "Đại siêu giảm giá đẩy mạnh tiêu thụ", "Mua hai tặng một" Lời mời chào kiếm khách tràn ngập trên đường lớn Ngô Đồng.

Ở ngõ hẻm, Quách Diễn vuốt cằm tiếp tục hỏi: "Ông à, ông thật sự không nhớ rõ một năm trước đã xảy ra chuyện gì sao?"

Ông cụ lắc đầu. "Thật sự không nhớ được."

Lục Thính Nam nghi hoặc nói: "Bác à, tôi nhớ rõ lần trước lúc tôi hỏi ông, ông còn nói hình như là ông bị chôn đi, có đúng không?"

Ông cụ vẻ mặt nghi hoặc. "Tôi có nói như vậy sao?"

Quách Diễn nhìn Lục Thính Nam. "Ông ấy có nói như vậy?"

Lục Thính Nam gật đầu nói: "Ừ, tuần trước tôi hỏi qua, ông nói hình như ông rớt vào nơi nào đó, sau đó bị chôn đi."

Ông cụ này vẫn đầy mặt khó hiểu, tựa hồ hoàn toàn không nhớ ra.

Quách Diễn vẻ mặt ngưng trọng. "Nghe theo tình huống như vậy thì chuyện trở nên tệ hơn rồi."

Lục Thính Nam cũng trịnh trọng nói: "Ừ, chuyện trở nên tệ hơn."

Quách Diễn nói: "Ông à, ông yên tâm, chúng tôi sẽ giúp ông tìm được thân thể, bất quá phải ở đây thêm một thời gian nữa, hy vọng ông đừng rời khỏi nơi này, chờ chúng tôi tìm được thân thể ông, sẽ để ông đi đầu thai."

Ông cụ cười cười nói: "Cảm ơn, tôi sẽ không đi, tôi chỉ muốn ở lại nơi này bồi bà nhà tôi thôi."

Quách Diễn mỉm cười gật đầu, không nhiều lời nữa, nước ngưu nhãn sau khi hết tác dụng, hai người quay về văn phòng Sự Vụ.

Tình hình ông cụ đang dần dần chuyển biến xấu, âm khí trên người ông đã bắt đầu ảnh hưởng tới ký ức của ông, đoán chừng không bao lâu nữa, âm khí trên người ông cụ sẽ càng ngày càng nặng, đến lúc đó ông cụ này nếu thật sự biến thành ác quỷ, chỉ sợ sẽ rất phiền toái.

Quách Diễn vẫn luôn suy nghĩ về lời nói của Lục Thính Nam, nếu Phương Quốc Đào bị chôn.

Bị chôn?

Là ông ấy bị giết sao?

Quách Diễn hỏi: "Bánh Bao, ông cụ mất tích khi nào?"

Lục Thính Nam nói: "Một năm trước, trước khi chúng ta tới nơi này thuê nhà, hình như là vào tháng chín năm trước. Lúc ấy ông ấy chính là mất tích ở chỗ này, cho nên bác gái kia mới tới nơi này bày quán, chính vì muốn tìm ông ấy."

Quách Diễn cũng biết những việc này, nhíu mày, nói: "Tôi gọi điện thoại cho anh tôi, xem bên kia anh ấy có tư liệu điều tra việc này không. Cậu đi chuẩn bị một vài vật dụng để siêu độ đi, nếu thật sự tìm không thấy thi thể ông cụ, chúng ta chỉ có thể siêu độ ông ấy."

Lục Thính Nam giật mình. "À, siêu độ, có thể được không? Lần trước lúc chúng ta siêu độ, không phải thất bại sao."

Quách Diễn bất đắc dĩ nói: "Vậy cũng không có cách nào, đến lúc đó nếu thật sự tìm không thấy, cũng không thể nhìn ông ấy biến thành ác quỷ, một khi biến thành ác quỷ, tôi chỉ có thể giết ông ta, siêu độ còn có chút hy vọng."

Lục Thính Nam nghĩ cũng có lý. "Được, tôi đi chuẩn bị."

Quách Diễn gọi điện thoại cho Dương Bùi.

Sau khi chuyện lần trước qua đi, Dương Bùi nhận biên bản xử phạt, từ chi đội trưởng biến thành phó chi đội trưởng, bất quá quyền lực thật ra vẫn không thay đổi, loại án tử nhỏ này hắn cũng có thể tra.

Không bao lâu, Dương Bùi gửi tư liệu qua đây.

Quách Diễn nhìn xem, đầu muốn to ra.

Lục Thính Nam giờ phút này cầm tấm giấy vàng, đang dùng chu sa vẽ bùa, dùng để siêu độ.

Quách Diễn đi đến bên cạnh hắn, nói: "Anh tôi đã gửi qua tư liệu điều tra năm đó, có chút phiền toái."

Lục Thính Nam không ngẩng đầu, chuyên tâm vẽ bùa, hỏi: "Sao?"

Quách Diễn nói: "Khoảng tháng sáu đến tháng tám năm trước, toàn bộ đường lớn Ngô Đồng đang sửa chữa lại, cho nên lúc ấy camera trên đường trên cơ bản đều bị dỡ bỏ, hơn nữa tháng chín tu sửa còn có công tác bồi thường tổn thất cho các nhà và cửa hàng mặt tiền, dẫn tới camera trên đường phố kéo tới tháng mười một mới gắn lại, cho nên nói, lúc ông cụ mất tích rốt cuộc có xuất hiện ở chỗ này hay không, cũng không thể biết."

Lục Thính Nam ngừng động tác trên tay, ngẩng đầu lên kinh ngạc nói: "Vậy bác gái kia sao biết ông cụ mất tích ở chỗ này?"

Quách Diễn lật ảnh chụp, nói: "Ở chỗ nhân chứng điều tra viên có viết là nhân viên của một vài cửa hàng trang phục bên cạnh có nhìn thấy một ông lão đã tới nơi này vào đoạn thời gian đó. Cụ thể ông cụ có thật sự đã tới hay không, cũng không thể xác định."

Lục Thính Nam rối rắm nói: "Vậy không phải nói cái gì cũng không biết?"

Quách Diễn gật đầu. "Đúng vậy, trên cơ bản cái gì cũng không biết, ông cụ rốt cuộc có từng đến ngõ hẻm này hay không cũng không thể xác định, có khả năng những nhân viên cửa hàng bên cạnh nhìn thấy là một người khác, về phần ông cụ, có khả năng bị người giết, sau đó chôn ở chỗ nào đó ở Đồng Châu."

Hai người lâm vào trầm tư.

Cảnh sát điều tra manh mối không mang lại tác dụng gì cho bọn họ.

Linh hồn ông cụ xuất hiện ở chỗ này, cũng không đại biểu ông ấy mất tích ở chỗ này, có khả năng là bởi vì bác gái kia ở chỗ này, cho nên ông mới có thể nghỉ chân nơi đây, không muốn rời đi.

Bất quá chuyện này cũng không chắc chắn, chuyện ông cụ mất tích có rất nhiều điểm đáng ngờ, hai người chỉ hiểu biết ở mặt ngoài, sự thật rốt cuộc như thế nào, vẫn còn chờ điều tra.

Quách Diễn bất đắc dĩ nói: "Cậu chuẩn bị đồ siêu độ đi, tôi đi bên ngoài tìm người hỏi một chút xem, có thể hỏi ra cái gì không."

"Được."

Quách Diễn đi vào đường lớn Ngô Đồng ở bên ngoài ngõ hẻm, toàn bộ đường lớn Ngô Đồng so với đường bên trong hoàn toàn là hai thế giới, văn phòng Sự Vụ yên tĩnh không tiếng động trong ngõ hẻm, bên ngoài đường phố lại ồn ào náo động.

Hắn đi đến cửa hàng bên cạnh ngõ hẻm, phát hiện nhân viên của cửa hàng trang phục và trang sức đều là nhân viên mới tới năm nay, cũng không biết chuyện có một ông cụ mất tích ở đây vào một năm trước.

Ngược lại nhân viên cửa hàng này, sau khi được Quách Diễn hỏi, cảm thấy tò mò, bắt đầu hỏi đông hỏi tây.

Quách Diễn lười để ý bọn họ, quay đầu chạy lấy người, hắn đi dạo một vòng gần đó, rồi đi vào cửa hàng báo chí ở đối diện trước mặt, nói với ông lão đầu hói ở bên trong: "Bác à, có chuyện này tôi muốn hỏi một chút, ngài biết nơi này vào một năm trước có một ông ông lão mất tích không?"

Ông lão đầu hói trong cửa hàng báo chí liếc nhìn Quách Diễn, buông báo chí trong tay, hỏi: "Tiểu tử, cậu muốn tìm lão Phương?"

Quách Diễn kinh ngạc. "Đúng đúng đúng, ngài có quen ông Phương Quốc Đào sao?"

Ông lão đầu hói sắc mặt không tốt. "Có quen, như thế nào không biết được, lão già này còn thiếu tôi mấy trăm tiền mạt chược đâu, nếu cậu tìm được ông ta, nhớ rõ bảo ông ta trả tiền a!"

Quách Diễn cười khổ. "Bác à, tôi là muốn hỏi, vào một năm trước, ngài có gặp qua Phương Quốc Đào đã tới nơi này sao?"

Ông lão đầu hói nói: "Có gặp qua, thấy mỗi ngày, khi đó tôi cùng lão Phương, còn có hai ông bạn già ở khu cũ mỗi ngày chơi mạt chược. Có một ngày, sau đó không thấy lão Phương đâu, chúng tôi có ba người thiếu một người không chơi được liền giải tán."

Quách Diễn nghe đến đó, tròng mắt vừa chuyển, từ trong túi lấy ra điếu thuốc, đưa qua hỏi: "Bác à, ngài có thể nói cụ thể thời gian Phương Quốc Đào mất tích không? Tôi muốn biết chuyện như thế nào, như vậy cũng hỗ trợ tìm kiếm."

Ông lão đầu hói tiếp nhận thuốc lá, ngửi ngửi, nhưng thật ra không hút, vẻ mặt có vẻ bất đắc dĩ, thở dài nói: "Haiz, lão Phương a, ông ấy cũng đáng thương, cứ như vậy biết mất. Tôi nhớ rõ khi đó, không sai biệt lắm hình như là buổi tối, bốn người chúng tôi chơi mạt chược cả ngày, bạn già nhà ông ta gọi điện thoại thúc giục ông ta trở về ăn cơm.."
 
455 ❤︎ Bài viết: 44 Tìm chủ đề
Chương 52: Thi thể

Sáng hôm sau, khi Lục Thính Nam đến văn phòng, anh đột nhiên phát hiện âm khí dưới đèn đường càng lúc càng nặng nề, khiến anh có một dự cảm rất xấu. Tuy nhiên, vì Phương Quốc Đào vẫn còn ở đây, điều đó cho thấy ông ta tạm thời vẫn an toàn.

Bước vào văn phòng, anh thấy Dương Bùi đã ở đó, nhưng chỉ có một mình anh ta.

Quách Diễn lúc này đang kể cho Dương Bùi nghe những điều đã điều tra được ngày hôm qua.

Về bản chất, chuyện này vẫn là một sự kiện siêu nhiên, nên việc báo cảnh sát trực tiếp là không phù hợp. Những bằng chứng mà Quách Diễn có được đều là suy luận trực tiếp từ Phương Quốc Đào, người đã chết, một số còn là hỏi trực tiếp, loại bằng chứng này đương nhiên không thể làm bằng chứng.

Vài phút sau, những gì cần nói đều đã nói xong, Dương Bùi chìm vào suy tư.

"Vậy là, trong cuộc điều tra của các cậu không có bằng chứng trực tiếp, cũng không có nghi phạm trực tiếp?"

Quách Diễn sững sờ, điều tra án mạng vốn không phải là sở trường của họ, liền hỏi: "Những manh mối này vẫn chưa đủ sao?"

Dương Bùi cười khẩy: "Đương nhiên là không đủ! Em còn chưa xác định được nghi phạm cụ thể mà đã phán đoán việc Phương Quốc Đào mất tích là do con người gây ra, em nghĩ cảnh sát sẽ tin sao?"

Quách Diễn cau mày: "Không thể đào chỗ dưới đèn đường lên xem trước sao? Nhỡ tìm thấy thi thể thì sao."

Dương Bùi nói: "Nhỡ không tìm thấy thì sao?"

Quách Diễn lập tức nghẹn lời, nhưng nghĩ kỹ lại thì đúng là như vậy, dù có xác định được thi thể bị chôn ở gần đây, nhưng muốn tìm ra thì độ khó quá lớn, nhỡ không có thì sao?

Dương Bùi nói: "Vậy nên, đừng vội vàng, đối phó với ma quỷ hay những sự kiện siêu nhiên khác, hai cậu đúng là rất giỏi, nhưng chuyện phá án thì cứ để tôi lo."

"Được rồi, vậy thì giao cho anh." Quách Diễn bất đắc dĩ nói, có chút không cam lòng, nhưng Dương Bùi nói đúng, phá án quả thực không phải sở trường của hai người họ.

Dương Bùi tiếp tục nói: "Theo những manh mối cậu vừa nói, có thể xác định Phương Quốc Đào quả thực bị chôn trong xi măng, nhưng có phải chôn ở gần đây hay không thì không chắc chắn, đúng không?"

"Ừm."

Dương Bùi nói: "Nếu thi thể thực sự bị chôn trong xi măng như các cậu nói, thì mùi hôi thối khi thi thể phân hủy xi măng không thể che được. Hai cậu chuyển đến đây một năm rồi đúng không, lúc đó không ngửi thấy mùi gì sao?"

Quách Diễn cau mày, lẩm bẩm: "Không có.. Trong ký ức của em hình như không ngửi thấy.."

"..."

Lúc này, Lục Thính Nam kinh ngạc kêu lên: "Tôi nhớ ra rồi."

"Cậu nhớ ra cái gì?"

Lục Thính Nam nhìn Quách Diễn, nói: "Oa tử, cậu còn nhớ con chó chết mà chúng ta tìm thấy trong tầng lửng đối diện mấy ngày đầu chúng ta chuyển đến không?"

Mắt Quách Diễn sáng lên: "Ồ! Đúng đúng đúng, nhớ ra rồi. Lúc đó hai chúng ta vừa chuyển đến, kết quả phát hiện ở đây có mùi hôi thối của xác chết phân hủy. Lúc đó hai chúng ta còn chưa biết chuyện của Phương Quốc Đào, cứ tưởng là rác nhà ai chưa đổ bốc mùi. Sau đó có người khiếu nại, kết quả người của ủy ban khu phố đến xem, phát hiện trong tầng lửng của tòa nhà đối diện có một con chó chết! Sau khi họ xử lý, mùi đó phải mất khoảng nửa tháng mới biến mất!"

Dương Bùi suy nghĩ kỹ lưỡng: "Các cậu chuyển đến vào tháng 11, Phương Quốc Đào mất tích vào cuối tháng 9, một tháng là đủ để thi thể phân hủy và bốc mùi hôi thối. Sau đó trong giai đoạn này có người dùng một con chó chết để che giấu mùi này, điều đó cũng hợp lý."

Anh ta tiếp tục hỏi: "Con chó này là chó hoang sao?"

"Đúng, là chó hoang."

Dương Bùi nghĩ một lát: "Ừm, bây giờ gần đủ rồi, đi thôi, chúng ta đi điều tra, xem có nhân chứng nào không."

Việc điều tra này, Quách Diễn và Lục Thính Nam không xa lạ gì, trước đây khi giải quyết các sự kiện siêu nhiên, hai người cũng thường giả làm cảnh sát để điều tra.

Vì đã xác định được vài tòa nhà dân cư xung quanh, ba người bắt đầu chia nhau ra điều tra.

Chưa đầy hai giờ, Dương Bùi đã có kết quả.

Trở về văn phòng, ba người hội họp.

Dương Bùi nói: "Có thể xác định rồi, nếu không có gì bất ngờ, chắc là do gia đình ở tầng 5 đối diện làm."

Quách Diễn nghi ngờ: "Tình hình thế nào? Làm sao xác định được? Có ai nhìn thấy sao?"

Dương Bùi lắc đầu: "Không ai nhìn thấy, nhưng gia đình ở tầng 5 đó vào khoảng thời gian này năm ngoái đã mua xe, sau đó họ đã san phẳng một bãi cỏ dưới nhà, trực tiếp biến nó thành chỗ đậu xe. Sau đó còn có người nói một đêm cách đây một năm, nhìn thấy người đàn ông ở tầng 5 kéo một túi đồ lên lầu, không biết là gì, nhưng nếu không nhầm thì trong túi đó chắc là con chó chết đó."

Quách Diễn nói: "Cái này hoàn toàn có thể xác định được rồi!"

Dương Bùi lắc đầu: "Vẫn chưa được, muốn xác định thì chỉ có thể thẩm vấn họ, để họ tự khai ra những việc mình đã làm. Nhưng, lấy lý do gì để đưa họ đến đồn cảnh sát? Đây cũng là một vấn đề, nên không dễ dàng như vậy."

Lục Thính Nam nói: "Hay là cứ trực tiếp đào đi?"

Dương Bùi và Quách Diễn sững sờ.

Dương Bùi mắt lập tức sáng lên: "Đúng rồi! Trực tiếp đào lên!"

Quách Diễn không nói nên lời: "Trước đó không phải anh còn nói không thể trực tiếp đào sao!"

Dương Bùi nói: "Vừa nãy là không xác định được vị trí cụ thể, bây giờ đã xác định được rồi, dù có đào không ra cũng không sao, đến lúc đó anh sẽ giải thích, các cậu không cần lo. Bây giờ anh sẽ gọi người của đội đặc nhiệm đến đào."

* * *

Người của đội cảnh sát hình sự Đồng Châu đến rất nhanh, Dương Bùi vừa thông báo, rất nhiều người đã đến, họ đều mang theo dụng cụ, dưới sự chỉ huy của Dương Bùi, bắt đầu đào bãi đậu xe tự ý xây dựng đó.

Chưa đầy nửa giờ, toàn bộ bãi đậu xe đã bị đào thành một cái hố.

Không lâu sau, có người bên trong hô lên: "Đội trưởng Dương, tìm thấy rồi!"

Quách Diễn và Lục Thính Nam đứng bên cạnh nhìn, sau khi có người bên trong hô lên, hai người liền vươn cổ nhìn vào, lập tức nhìn thấy trong bãi đậu xe có một thi thể nằm nghiêng, đã phân hủy thành xương trắng, quần áo trên người cũng gần như nát bươm, nhưng vẫn có thể nhận ra, thi thể này chính là Phương Quốc Đào.

Dương Bùi nói: "Gọi người của đội pháp y đến!"

Người của đội pháp y đến rất nhanh, sau khi khám nghiệm hiện trường thi thể, họ mang thi thể rời khỏi hiện trường.

Bà cụ bán bánh trứng trong ngõ không biết chuyện gì đã xảy ra, vẫn đang nướng bánh trứng, cười tươi làm ăn.

Quách Diễn bôi nước mắt bò lên mí mắt, nhìn xuống dưới đèn đường, linh hồn của Phương Quốc Đào vẫn đứng đó, mặt cười tủm tỉm, luôn nhìn chằm chằm vào bà cụ bán bánh trứng cách đó không xa.

Lục Thính Nam nói: "Lát nữa có cần đi nói với bà cụ không?"

Quách Diễn lắc đầu: "Chuyện này cảnh sát sẽ làm, chúng ta đừng nhúng tay vào."

"ồ."

Thi thể đã được tìm thấy, kết quả khám nghiệm tử thi sẽ sớm có, cộng thêm việc cảnh sát điều tra xung quanh và sự dẫn dắt của Dương Bùi, sự việc về cơ bản đang phát triển theo hướng tốt.

* * *

Khoảng 3 giờ chiều, cảnh sát tìm thấy bà cụ bán bánh trứng, và nói với bà về chuyện của Phương Quốc Đào, bà cụ nhất thời không chịu nổi, ngất đi.
 
Chỉnh sửa cuối:
455 ❤︎ Bài viết: 44 Tìm chủ đề
Chương 53: Gặp mặt

Hai ngày tiếp theo, quầy bánh trứng của bà cụ không còn xuất hiện trong ngõ nữa, chắc hẳn những ngày này bà cụ rất khó chịu.

Đợi một năm, nhưng lại nhận được một kết quả như vậy.

Cảnh sát đã đưa gia đình nghi phạm ở tầng năm vào ngày hôm qua đi rồi.

Dương Bùi đến văn phòng vào chiều nay, kể cho Quách Diễn nghe về kết quả thẩm vấn đêm qua.

"Gia đình đó cũng không cần thẩm vấn nhiều, hỏi một câu là cơ bản nói ra hết. Khoảng một năm trước, nhà họ vừa mua xe, định xây một bãi đậu xe, kết quả là bãi cỏ vừa được dọn đi, xi măng các thứ vừa được vận chuyển đến, thì đêm đó khi Phương Quốc Đào rời khỏi đây, không cẩn thận bị gia đình đó lái xe đâm phải, lúc đó bị đâm xong thì không còn động tĩnh gì nữa, họ đến xem thì thấy đã tắt thở."

"Sau đó họ cũng sợ hãi, trong lòng hoảng loạn không thôi, chắc cũng không dám báo cảnh sát, thấy ông ấy lại là một ông già, nên dứt khoát chôn ông ấy vào bãi đậu xe chưa đổ xi măng đó. Sau này thi thể bốc mùi, họ sợ không che giấu được, nên nghĩ ra một cách, bắt một con chó từ bên ngoài về giết chết, vứt vào hành lang để che giấu mùi."

"Ôi, nếu lúc đó báo cảnh sát, thì cũng chỉ được tính là tai nạn thôi, có lẽ Phương Quốc Đào còn có thể cứu được cũng không chừng. Bây giờ bị phát hiện, coi như là cố ý giết người rồi." Dương Bùi nói. "À, linh hồn của Phương Quốc Đào các cậu đã giải quyết xong chưa? Đừng như Thụ Giang, lại thành ác quỷ."

Lục Thính Nam nói: "Anh Bùi, yên tâm đi, em đang theo dõi đây."

"Vậy được rồi, các cậu nhanh chóng giải quyết đi, anh về trước đây."

* * *

Tối hôm đó, Quách Diễn và Lục Thính Nam đến dưới cột đèn đường.

Âm khí trên người Phương Quốc Đào lại nặng hơn.

Tuy nhiên, ký ức của ông ấy dường như đã nhớ lại tất cả vì thi thể đã được tìm thấy.

"Ông ơi, ông thật sự đã nhớ lại tất cả rồi sao?"

Phương Quốc Đào gật đầu. "Đúng vậy, đã nhớ lại rồi, cảm ơn các cậu."

Quách Diễn nói: "Ông ơi, vì ông đã nhớ lại tất cả rồi, bây giờ chắc cũng có thể rời khỏi đây rồi, đi đầu thai đi, đã đến lúc phải rời đi rồi."

Khuôn mặt già nua của Phương Quốc Đào dường như có chút không muốn, hình như vẫn chưa muốn rời đi.

Quách Diễn nhìn thấy vẻ mặt của ông ấy, hiểu ra. "Ông muốn gặp lại bà cụ đúng không?"

Phương Quốc Đào gật đầu, ánh mắt có chút ngại ngùng, nói: "Có, có thể cho tôi nói chuyện với bà lão không? Chỉ nói một câu.. Tôi biết các cậu có cách để bà lão nhìn thấy tôi.."

Quách Diễn suy nghĩ một chút, nhìn Lục Thính Nam không có ý kiến gì, nhướng mày nói: "Được, nhưng trong thời gian này, tôi nghĩ ông không thể đi lung tung, chỉ có thể ở đây, còn về phía bà cụ, tôi sẽ đưa bà ấy đến."

Tám giờ tối hôm đó, Quách Diễn đích thân lái xe đến nhà bà cụ, đón bà cụ đến.

Ban ngày nhà bà cụ đang tổ chức tang lễ cho ông cụ, lúc này bị Quách Diễn đưa đến đây, bà cụ mơ hồ, hoàn toàn không hiểu.

"Các cậu đưa tôi đến đây làm gì vậy?" Bà cụ hỏi.

"Bà ơi, lát nữa bà sẽ biết thôi." Quách Diễn nói xong, bôi nước mắt bò lên mí mắt bà cụ, cười nói. "Bà ơi, bất kể bà nhìn thấy gì, tuyệt đối đừng kích động, biết không."

Bà cụ vẫn không hiểu.

Sau đó, đợi Quách Diễn tránh ra, bà cụ nhìn thấy ông cụ dưới cột đèn đường, kinh ngạc không nói nên lời.

Đứng sững vài giây, bà cụ mới bước đi, đưa tay chạm vào linh hồn của ông cụ, nhưng lại không chạm được gì.

Ông cụ lúc này đã khóc, cũng muốn đưa tay vuốt ve bà cụ, nhưng lại không chạm được gì.

Âm dương cách biệt, luôn vô vọng như vậy.

Quách Diễn và Lục Thính Nam đứng một bên, không nói một lời.

Ông cụ khóc nói: "Bà ơi, tôi phải đi rồi, bà một mình phải sống tốt nhé, bà yên tâm, tôi nhất định sẽ đợi bà ở dưới đó."

Nước mắt bà cụ rơi rất nhiều, tầm nhìn đều mờ đi, bà khóc rất dữ dội, trong miệng mắng vài câu, nhưng không nghe rõ.

Ông cụ nói: "Tôi biết tôi biết, nhất định sẽ đợi bà, bà cũng đừng quá vội vàng nhé, cháu trai cháu gái vẫn đang học cấp ba, chúng nó còn nhỏ, đừng vội vàng biết không. Tôi ở dưới đó cũng không cần lo lắng đâu, dưới đó chắc chắn có tất cả mọi thứ. Nhớ phải sống tốt nhé, nhất định phải sống tốt, đừng nhớ tôi quá nhiều."

Bà cụ dựa vào cột đèn, khóc rất dữ dội.

Ông cụ nói: "Tôi phải đi rồi, không thể ở lại.."

Bà cụ không còn nghe thấy những lời tiếp theo nữa, vì tác dụng của nước mắt trâu chỉ có nửa phút, lúc này đã hết.

Quách Diễn đỡ bà cụ đang khóc như mưa lên xe, sau đó nói với Lục Thính Nam: "Chỗ này giao cho cậu."

"Ừm." Lục Thính Nam gật đầu.

Quách Diễn lên xe, đưa bà cụ về nhà.

Lục Thính Nam quay đầu nhìn ông cụ đang khóc thút thít dưới cột đèn, nói: "Đến lúc đi rồi."

Ông cụ lau nước mắt, "Cảm ơn cậu trai trẻ, cảm ơn các cậu."

Lục Thính Nam mỉm cười. "Đường đi chắc ông biết đi thế nào rồi chứ?"

Ông cụ gật đầu, nhìn về phía tây, trên bức tường trần trụi bỗng xuất hiện một cánh cửa. "Biết, biết rồi."

Lục Thính Nam nói: "Đi bình an."

"Được."

Ông cụ bước vào cánh cửa đó, về cánh cửa đó, Lục Thính Nam chỉ có thể nhìn thấy một chút đường nét mơ hồ, không nhìn thấy rõ ràng, sau khi ông cụ bước vào, cánh cửa đóng lại, không còn gì nữa.

Âm khí dưới cột đèn cũng biến mất, quầy bánh trứng trong ngõ cũng biến mất, xung quanh văn phòng yên tĩnh đến đáng sợ.

Bên ngoài ngõ đường lớn Ngô Đồng vẫn ồn ào, cảnh người qua lại tấp nập như thể nơi đây là hai thế giới khác nhau.

Lục Thính Nam đút hai tay vào túi áo khoác, bước ra khỏi ngõ.

Thế giới xung quanh, rất hỗn loạn, rất ồn ào, có rất nhiều người, và cũng có rất nhiều ma.

* * *

Trên đường Quách Diễn đưa bà cụ về, cảm xúc của bà cụ đã dịu lại, bà ngồi trong xe, hỏi: "Cậu trai trẻ.. Vừa nãy, vừa nãy tôi đang mơ đúng không?"

Quách Diễn gật đầu nói: "Bà thấy thế nào thì là thế đó, đừng nghĩ nhiều."

Bà cụ im lặng một lúc lâu mới hỏi: "Ông ấy, ông ấy thật sự đã đi rồi sao?"

Quách Diễn gật đầu. "Ừm, đi rồi."

Bà cụ nuốt nước bọt. "Là, là các cậu tìm thấy sao?"

Quách Diễn nhất thời không biết trả lời thế nào, nói thật thì quá khó xử, nói dối thì quá tổn thương.

"Coi như là vậy."

Bà cụ không truy hỏi, điều này khiến Quách Diễn thở phào nhẹ nhõm.

Về chuyện ma quỷ, người thường biết ít một chút thì tốt hơn, lần này để bà cụ và Phương Quốc Đào gặp mặt đã là quá đáng rồi, sau này những chuyện như vậy, không thể làm nữa.

Dù sao người thường tiếp xúc với ma quỷ rất dễ xảy ra tai nạn, bà cụ và Phương Quốc Đào là vợ chồng, Phương Quốc Đào tự nhiên sẽ không làm hại bà ấy, nhưng âm khí trên người Phương Quốc Đào lại không nhận người.

Ước chừng sau khi về, bà cụ sẽ bị bệnh.

Tuy nhiên thời gian tiếp xúc không lâu, nhiều nhất là cảm lạnh một lúc, sẽ không quá nghiêm trọng.

Quách Diễn thở dài, mình vẫn còn quá mềm lòng, người sống và người chết, sau này vẫn là không nên gặp mặt thì tốt hơn.
 
Chỉnh sửa cuối:
455 ❤︎ Bài viết: 44 Tìm chủ đề
Chương 54: Ai đang nhìn trộm

Lại một buổi sáng sớm, Quách Diễn chạy bộ buổi sáng về, thở hổn hển, dưới vòi nước bên ngoài văn phòng xả nước lên đầu đầy mồ hôi, thời tiết tháng mười vẫn còn nóng bức, dù là sáng sớm.

Anh quay người bước vào văn phòng, chưa kịp đi sâu vào, đã thấy bóng dáng Diệp Linh lướt đi trong văn phòng, như đang nhảy múa.

Anh dụi mắt, khi mở mắt ra lần nữa, bóng dáng Diệp Linh đã biến mất trong văn phòng.

Anh thấy điều này rất kỳ lạ.

Tình huống này không phải lần đầu tiên xuất hiện.

Trước đây anh luôn có thể mơ hồ nhìn thấy Phương Quốc Đào dưới cột đèn đường, hơn nữa còn là khi chưa bôi nước mắt trâu, bây giờ Phương Quốc Đào đã đi rồi, nhưng lại bắt đầu nhìn thấy Diệp Linh.

"Chẳng lẽ mắt mình có vấn đề rồi sao?" Anh không hiểu, lấy một chiếc quần đùi đi tắm.

Nước nóng trong bình nóng lạnh rất nóng, hơi nước tràn ngập khắp phòng tắm.

Nhưng đang tắm thì anh thấy không đúng, vì anh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong làn sương mù mờ ảo, anh bị bóng dáng này dọa giật mình, suýt ngã, vội vàng che lại phía dưới của mình..

Ngay sau đó anh hét lên: "Diệp Linh! Có phải cô không! Quá đáng rồi đó! Cô đang nhìn trộm đó cô biết không! Tôi không muốn bị nhìn trộm đâu!"

"A ha ha ha ha.." Quách Diễn đột nhiên nghe thấy một tràng cười, như thể chế giễu.

"..."

Nửa giờ sau, Lục Thính Nam mang bữa sáng đến văn phòng, thấy Quách Diễn ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt ủ rũ, tò mò hỏi: "Cậu.. Sao vậy?"

Quách Diễn mí mắt cụp xuống, nói: "Có người nhìn trộm tôi tắm."

"Hả?" Lục Thính Nam trợn tròn mắt, kinh ngạc không nói nên lời.

Quách Diễn ngẩng đầu, nheo mắt nhìn văn phòng trước mặt, nói: "Không đúng, phải nói là có một con ma đang nhìn trộm tôi tắm!"

"À." Lục Thính Nam không nói nên lời.

Quách Diễn bật dậy khỏi ghế sofa, bôi nước mắt trâu lên mí mắt mình, nhưng lại phát hiện trong văn phòng không có bóng dáng linh hồn nào, không cần nghĩ cũng biết, Diệp Linh chắc chắn đã trở lại trong đá cộng sinh nhân duyên.

Anh đến trước đá cộng sinh nhân duyên, không chạm vào, mà gầm lên: "Diệp Linh, cô ra đây cho tôi!"

"Tôi biết vừa nãy trong phòng tắm là cô, đừng tưởng tôi không nhìn thấy! Cô ra đây cho tôi!"

Đá cộng sinh nhân duyên không có phản ứng.

Lục Thính Nam ngây người nói: "À, Oa Tử, cậu nói, Diệp Linh cô ấy.. Nhìn trộm cậu tắm?"

Quách Diễn rất tức giận, tiếp tục chỉ vào đá cộng sinh nhân duyên giận dữ nói: "Diệp Linh cô đừng ép tôi có biết không! Dù cô không ra, tôi cũng có rất nhiều cách để ép cô ra!"

Lúc này đá cộng sinh nhân duyên đột nhiên rung lên, một linh hồn như khói bay ra từ trong đá, rơi xuống ghế sofa.

Diệp Linh vẫn như cũ, dịu dàng đáng yêu, ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, ánh mắt nghi hoặc, hỏi: "Gọi tôi ra, có chuyện gì vậy?"

Quách Diễn nhìn thấy dáng vẻ này của cô, khóe miệng giật giật, chất vấn: "Vừa nãy có phải cô nhìn trộm tôi tắm không!"

Diệp Linh kinh ngạc, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, ánh mắt nhìn Quách Diễn từ trên xuống dưới. "Anh.. Anh nói gì vậy! Sao tôi có thể làm ra chuyện hoang đường như vậy!"

Trán Quách Diễn lập tức nổi gân đen. "Cả văn phòng chỉ có một mình cô là linh hồn, vừa nãy tôi còn thấy cô nhảy múa ở đây! Nếu là cô nhìn trộm tôi tắm, tốt nhất là cô nên thừa nhận đi!"

Diệp Linh sững sờ, ánh mắt vô tội nói: "Không có mà, tôi không biết nhảy múa, hôm nay tôi cũng không ra ngoài mà."

"..."

Quách Diễn không nói nên lời, vậy vừa nãy mình nhìn thấy cái quỷ gì?

Nhìn dáng vẻ của Diệp Linh, không giống như đang nói dối, hơn nữa trong thời gian tiếp xúc này, tính cách của Diệp Linh anh cũng rõ, không giống loại người sẽ nhìn trộm người khác tắm.

Nhưng trong cả văn phòng chỉ có một mình Diệp Linh là linh hồn, nếu không phải cô ấy, Quách Diễn vừa nãy nhìn thấy ai?

Chẳng lẽ là ma khác? Hay là, mắt mình có vấn đề rồi?

Diệp Linh mỉm cười: "Nếu không có chuyện gì, tôi về trước đây."

Quách Diễn hỏi lại: "Thật sự không phải cô?"

Diệp Linh lắc đầu. "Không phải mà."

Quách Diễn bất lực nói: "Được rồi, nếu không phải cô, vậy cô về trước đi."

"Ừm." Diệp Linh quay người, trở lại trong đá cộng sinh.

Quách Diễn nhíu mày ngồi lại trên ghế sofa.

Lục Thính Nam cười tủm tỉm hỏi: "Hì hì, Oa Tử, có người nhìn trộm cậu tắm sao?"

Quách Diễn nhíu mày. "Cậu cười cái gì mà cười! Nếu không phải Diệp Linh, thì có nghĩa là trong nhà chúng ta có thêm một con ma đó cậu biết không!"

"À." Lục Thính Nam nhìn khắp văn phòng. "Nhưng mà, tôi cũng không cảm thấy ở đây có âm khí, không nhìn thấy có ma khác, hơn nữa xung quanh nhà đều đã bố trí trận pháp, ma quỷ căn bản không thể vào được, có khi nào là ảo giác của cậu không?"

Quách Diễn suy nghĩ kỹ, hỏi: "Bánh Bao, có khi nào mắt tôi có vấn đề rồi không?"

Lục Thính Nam tò mò. "Sao lại nói vậy?"

Quách Diễn nói: "Vì rất kỳ lạ, hình như khoảng hai tuần trước, mí mắt tôi không bôi nước mắt trâu, nhưng lại nhìn thấy Phương Quốc Đào dưới cột đèn đường, ban đầu tôi tưởng là ảo giác, vì cậu cũng không cảm thấy âm khí, nhưng tôi thực sự đã nhìn thấy, sau này sự thật cũng chứng minh linh hồn của Phương Quốc Đào ở dưới cột đèn đường."

"Sáng nay cũng vậy, trước đó tôi chạy bộ về, khi ở cửa thì Diệp Linh đang nhảy múa trong nhà, nhưng chớp mắt một cái lại biến mất. Sau này khi tắm cũng vậy, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một bóng dáng, đợi tôi phản ứng lại thì lại biến mất."

Quách Diễn lo lắng nói: "Bánh Bao, mắt tôi sẽ không thật sự có vấn đề chứ?"

Lục Thính Nam chớp chớp mắt, ngây người một lúc mới nói: "À, hay là đi bệnh viện kiểm tra một chút?"

"..."

Quách Diễn đầy vạch đen trên trán. "Ông nội cậu! Tôi không nói vấn đề này! Ý tôi là tôi đã.. Mở được mắt âm dương rồi sao?"

Lục Thính Nam mím môi suy nghĩ một lát, lắc đầu nói: "Chắc là, vẫn chưa tính đâu."

Quách Diễn hỏi: "Ý gì?"

Lục Thính Nam lắc đầu: "Tôi cũng không hiểu lắm, như người bình thường muốn mở mắt âm dương thì thực ra rất khó, tuy có nhiều phương pháp, nhưng đa số đều không thành công. Trường hợp của cậu, tôi nghĩ chắc là tình trạng còn sót lại sau khi dùng quá nhiều nước mắt trâu."

Quách Diễn hiểu ý cậu ta. "Ý cậu là, dùng nhiều nước mắt trâu sẽ bị như vậy sao?"

Lục Thính Nam lại lắc đầu. "Tôi không biết, tôi chưa từng gặp trường hợp như vậy."

Quách Diễn nhíu mày. "Nhưng nói đến nước mắt trâu, tôi phát hiện gần đây sau khi dùng nước mắt trâu, thời gian nhìn thấy hồn ma của tôi đã kéo dài hơn, trước đây không phải chỉ có nửa phút sao, bây giờ dường như có năm sáu phút, đây là vì sao?"

Lục Thính Nam nói: "Chắc là mắt cậu đã quen với nước mắt trâu rồi. Nếu tôi đoán không sai, tình trạng hiện tại của cậu là ở trạng thái nửa mở mắt âm dương, không cẩn thận có thể nhìn thấy những hồn ma trước đây không nhìn thấy, nhưng đa số thời gian là không nhìn thấy. Nếu ngừng sử dụng nước mắt trâu, ước chừng sau một thời gian trạng thái này sẽ biến mất."

Quách Diễn nghi ngờ. "Là như vậy sao?"

Lục Thính Nam gãi đầu. "Tôi cũng không rõ lắm, đây đều là tôi đoán, cậu đừng nghĩ nhiều."

"Ừm." Quách Diễn gật đầu. "Tôi cũng không nghĩ nhiều, tôi chỉ đang nghĩ, rốt cuộc vừa nãy là thứ gì đã lén nhìn tôi tắm trong phòng tắm?"
 
Chỉnh sửa cuối:
455 ❤︎ Bài viết: 44 Tìm chủ đề
Chương 55: Không não (1) - Não biến mất

Trong một tuần tiếp theo, hai người họ ở văn phòng không có việc gì làm.

Mở một văn phòng tâm linh là như vậy, hầu hết thời gian không có ai đến đây để dạo chơi, hơn nữa, nhiều người dù có gặp phải sự kiện tâm linh, chỉ cần không ảnh hưởng đến cuộc sống của họ, về cơ bản sẽ không đến đây.

Trong xã hội hiện đại, sự phát triển của khoa học công nghệ khiến đại đa số mọi người không tin vào sự tồn tại của linh hồn, cộng thêm nhịp sống ngày càng nhanh, ai cũng bận kiếm tiền, ai sẽ quan tâm đến việc có ma quỷ xung quanh mình hay không.

Vì vậy, không có khách hàng đến cũng là chuyện rất bình thường.

"Bánh bao, tối nay chúng ta đi ăn lẩu nhé, thế nào?"

Lục Thính Nam đẩy kính trên sống mũi, hào hứng nói: "Được đó, được đó, ăn ở đâu?"

Quách Diễn nhìn điện thoại: "Bên đường lớn Phát Triển vừa mở một quán lẩu, hai ngày nay đang giảm giá, lẩu cá đen cà chua chỉ có bốn mươi tệ, siêu rẻ!"

"Được, được." Lục Thính Nam cười rất vui vẻ.

Kể từ khi thi thể của Phương Quốc Đào được đào lên, bà lão bán bánh trứng ở đầu ngõ không còn đến nữa, cũng không biết sau này có xuất hiện nữa không.

Tóm lại, hai người họ hơi nhớ món bánh trứng.

Nhớ miếng thịt thăn dày dặn bên trong và lượng gà giòn siêu nhiều..

Cốc cốc cốc..

Khi hai người đang bàn bạc khi nào đi ăn lẩu, thì cửa kính của văn phòng bị gõ.

Quách Diễn ngẩng đầu nhìn, thấy anh họ Dương Bùi đẩy cửa bước vào, sắc mặt nghiêm trọng, như thể có chuyện gì đó xảy ra.

"Anh, sao anh lại đến đây?"

Dương Bùi nói: "Đương nhiên là có việc tìm hai đứa."

Quách Diễn lập tức hiểu ra, hỏi: "Sự kiện tâm linh?"

"Ừm." Dương Bùi gật đầu, kể từ khi trải qua chuyện của Thụ Giang lần trước, anh ấy đã hoàn toàn chấp nhận chuyện trên đời có ma quỷ, trước đó, anh ấy cũng chỉ bán tín bán nghi giúp đỡ người em họ Quách Diễn này mà thôi, không can thiệp quá nhiều.

Hôm nay anh ấy đến là vì một vụ án mà anh ấy đang xử lý, một vụ án rất kỳ lạ.

Quách Diễn hỏi: "Nói đi, tình hình thế nào? Là anh tự mình gặp phải sự kiện tâm linh à?"

Dương Bùi lắc đầu, lấy ra một chiếc USB từ trong túi, đưa qua nói: "Xem cái này trước đi, xem xong chúng ta nói chuyện."

Quách Diễn cầm USB, nói: "Bánh Bao, đi lấy máy tính lại đây."

"Ồ ồ."

Máy tính được mang đến, đặt trên bàn trà, cắm USB vào, bên trong có hai tệp video, Quách Diễn nhìn anh họ Dương Bùi, Dương Bùi bảo anh ấy mở lên.

Quách Diễn nhấn nút phát, video bắt đầu phát chậm rãi.

Video là một đoạn video giám sát, đã được chỉnh sửa.

Camera giám sát là camera giám sát đường phố, thời gian hiển thị trên đó là 11 giờ 30 tối ngày 13 tháng 10, tức là tối hôm qua.

Lúc này trong màn hình giám sát không có người, theo thời gian trôi qua, thỉnh thoảng có vài chiếc ô tô chạy qua màn hình giám sát, khoảng mười mấy giây sau, một thanh niên đeo túi xuất hiện trong màn hình giám sát.

Bước chân của thanh niên chậm rãi, như đang đi dạo, thỉnh thoảng còn lấy điện thoại ra xem rồi lại cất đi, không có bất kỳ hành động kỳ lạ nào.

Quách Diễn không vội, tiếp tục xem.

Thanh niên đi đến bên cạnh camera giám sát, ngay sau đó không có bất kỳ dấu hiệu nào, anh ta đứng yên tại chỗ, đột nhiên đưa tay ôm đầu, cơ thể anh ta bắt đầu run rẩy dữ dội.

Màn hình giám sát không rõ nét lắm, nên chỉ có thể thấy cơ thể của thanh niên đang run rẩy dữ dội, các chi tiết cụ thể không thể nhìn rõ.

Quá trình run rẩy của thanh niên kéo dài khoảng hai phút, sau đó, anh ta buông thõng hai tay xuống, cơ thể nghiêng đi, cả người ngã xuống đường.

Xung quanh không có xe cộ hay người đi bộ, con đường trong camera giám sát yên tĩnh đến đáng sợ.

Video giám sát kết thúc tại đây.

Quách Diễn và Lục Thính Nam xem mà mơ hồ.

Dương Bùi nói: "Hai đứa có thấy gì lạ trong video này không?"

Quách Diễn và Lục Thính Nam nhìn nhau, cả hai đều lắc đầu.

Dương Bùi hơi bất lực: "Hai đứa thật sự không thấy có gì lạ trong đó sao?"

Quách Diễn không trả lời, mà hỏi: "Người đàn ông này, trông giống như bị động kinh, anh ta còn sống không?"

Dương Bùi nói: "Anh ta đã chết rồi, đã chết trước khi xe cứu thương đến, sau đó khám nghiệm tử thi, hai đứa đoán anh ta chết như thế nào?"

Quách Diễn ban đầu nghĩ là đột quỵ, nhưng nghĩ lại thì không phải, lắc đầu nói: "Không biết. Anh, em thấy anh cứ nói thẳng đi, chúng em cũng không phải cái gì cũng biết, anh cứ bắt chúng em đoán thế này, chi bằng nói rõ ràng hơn, để chúng em phán đoán."

"Ừm ừm." Lục Thính Nam rất đồng ý gật đầu.

Dương Bùi ngẩn người, cười khổ một tiếng, ngồi trên chiếc ghế sofa đơn bên cạnh, lấy thuốc lá từ trong túi ra, đưa cho Quách Diễn hai điếu, nói: "Thôi được rồi, vậy anh nói thẳng với hai đứa nhé.. Thực ra, anh cũng không biết đây có phải là sự kiện tâm linh hay không."

Quách Diễn và Lục Thính Nam chăm chú lắng nghe.

"Khoảng giữa tháng 8, chúng tôi phát hiện một thi thể dưới cầu Bắc Cương, lúc đó anh dẫn người đến hiện trường khám nghiệm, kết quả không phát hiện ra gì cả. Còn thi thể thì nguyên vẹn, không có bất kỳ vết thương nào trên người."

Dương Bùi hút một hơi thuốc, rồi nói tiếp: "Lúc đó anh cũng không nghĩ nhiều, cứ nghĩ là tai nạn bình thường hoặc vụ án giết người, kết quả khi đưa thi thể về đội xem xét, hai đứa đoán xem thế nào?"

Anh ấy tự hỏi tự trả lời: "Não của thi thể đã biến mất!"

Tàn thuốc trong tay Quách Diễn rơi xuống đất, hỏi: "Não biến mất? Biến mất như thế nào?"

Dương Bùi nhíu mày suy nghĩ, chỉ vào đầu mình nói: "Đầu của thi thể còn nguyên vẹn, hơn nữa trên đó không có bất kỳ vết thương nào, nhưng não bên trong thì biến mất, giống như.. Biến mất không dấu vết!"

"Biến mất không dấu vết?" Quách Diễn rất khó hiểu với lời giải thích này.

Dương Bùi nói: "Ừm, khi pháp y mở hộp sọ của nạn nhân để kiểm tra, phát hiện bên trong trống rỗng, hai đứa hiểu không? Nhưng pháp y đã kiểm tra kỹ lưỡng tình trạng đầu, không tìm thấy bất kỳ vết thương ngoài nào trên đầu!"

Quách Diễn bắt đầu tò mò: "Đầu không có vết thương ngoài, nhưng não bên trong lại biến mất? Kết luận của pháp y là gì?"

Dương Bùi suy nghĩ một lát rồi nói: "Ban đầu pháp y cũng không đưa ra được kết luận gì, vì anh ấy cũng không hiểu tình trạng này, sau đó anh ấy nói với anh một câu trả lời không chắc chắn, nói rằng não của người chết đột nhiên tan chảy."

Quách Diễn quả quyết nói: "Não không thể đột nhiên tan chảy."

Dương Bùi nói: "Cái này anh không hiểu, lát nữa nói tiếp. Anh vừa nói là người chết đầu tiên, sau đó khoảng nửa tháng, khoảng đầu tháng 9, chúng tôi lại nhận được tin báo, phát hiện một thi thể trong khu cây xanh của quảng trường Băng Hà, hiện trường không có dấu vết của bất kỳ ai gây án, đưa về xem xét, giống như trước đây, não đã biến mất. Sau đó khoảng ngày 23 tháng 9, một thi thể cũng được phát hiện trong khu dân cư phía sau khách sạn Thiên Tường."

"Sau đó, là hôm qua, chính là video anh vừa cho hai đứa xem, thanh niên trong đó là người chết thứ tư, kết quả khám nghiệm tử thi giống như ba thi thể trước, đều là não đột nhiên biến mất."

"Thật không ngờ đã chết bốn người!" Quách Diễn kinh ngạc.

"Ừm." Dương Bùi nói. "Ba người trước đó đều không bị camera giám sát ghi lại, người của đội vẫn đang điều tra, nhưng không tìm thấy manh mối nào. Sau khi người chết tối qua được ghi lại, anh lập tức cho người cắt ghép lại, định cho hai đứa xem. Dù sao chuyện này quá bất thường, anh nghĩ trong video có thể có những thứ mà người bình thường không nhìn thấy, nên mới mang đến cho hai đứa xem."

Quách Diễn chợt hiểu ra: "Thảo nào anh vừa hỏi chúng em như vậy, hóa ra là thế."

Dương Bùi lại hỏi: "Hai đứa thật sự không thấy gì lạ sao?"

Quách Diễn cười khổ, trả lời: "Thật sự không có."
 
Chỉnh sửa cuối:
455 ❤︎ Bài viết: 44 Tìm chủ đề
Chương 56: Không não (2) - Không có âm khí

Dương Bùi bất lực nói: "Vậy thì, đây không phải là sự kiện tâm linh?"

Quách Diễn lắc đầu: "Cái này vẫn chưa thể xác định được."

Dương Bùi hỏi: "Tại sao?"

Quách Diễn cười khổ: "Chỉ một đoạn video giám sát thì không thể nhìn ra được gì. Nếu thật sự là ma giết họ, camera giám sát không quay được hình ảnh của ma cũng là chuyện rất bình thường. Hơn nữa, chuyện não đột nhiên biến mất, anh nghĩ có thể làm được bằng cách bình thường không?"

Dương Bùi ngẩn người, suy nghĩ kỹ thì đúng là như vậy, hỏi: "Có cách nào để xác định đây có phải là sự kiện tâm linh hay không? Nếu không phải, anh cũng không làm phiền hai đứa nữa."

Quách Diễn nói: "Đi xem thi thể đi, bây giờ thi thể chắc vẫn còn chứ?"

Dương Bùi gật đầu: "Thanh niên được phát hiện hôm qua vẫn còn, ba người trước đó đã được gia đình đưa về rồi, dù sao báo cáo khám nghiệm tử thi và hồ sơ đều có."

"Đi, đi xem thi thể."

Rời khỏi văn phòng, Lục Thính Nam khóa cửa lớn lại, tránh kẻ trộm vào.

Trên đường, Dương Bùi lái chiếc SUV của mình, không lâu sau khi lên đường, anh ấy nói: "Ồ, đúng rồi, có một chuyện anh quên nói."

Quách Diễn ngồi ở ghế phụ lái, hỏi: "Chuyện gì?"

Dương Bùi nói: "Bốn người chết này, trước khi chết, đều là những phạm nhân vừa được thả ra từ trại tạm giam."

Quách Diễn ngạc nhiên: "Vừa được thả ra từ trại tạm giam? Cả bốn người này đều vậy sao?"

Dương Bùi gật đầu: "Đúng vậy, cả bốn người này đều vậy, họ đều bị sát hại vào đêm của ngày được thả ra. Ban đầu khi người chết thứ hai xuất hiện, anh đã nhận ra điều này, lúc đó cứ nghĩ là trùng hợp, không nghĩ nhiều. Đến khi người thứ ba xuất hiện, anh biết đây chắc chắn không phải là trùng hợp, lúc đó vốn định đến tìm hai đứa, nhưng chuyện của Thụ Giang đã khiến vụ án này bị gác lại."

"Cho đến hôm qua lại có người bị sát hại, anh mới nhớ ra vụ án này có vấn đề."

Quách Diễn trầm tư: "Nếu thật sự là hồn ma giết người, những điểm chung này và quy luật giết một người mỗi nửa tháng, thì đúng là phù hợp. Chỉ là không hiểu, nó muốn não người để làm gì?"

"Ai mà biết được." Dương Bùi thở dài.

Hai người họ trò chuyện phía trước.

Lục Thính Nam một mình ngồi ở ghế sau rộng rãi, trên đùi đặt chiếc máy tính xách tay, hắn đang xem đoạn video giám sát này.

Hắn cứ nhìn chằm chằm vào cảnh thanh niên ở gần video ngã xuống đất hết lần này đến lần khác, mặt anh không biểu cảm, hoàn toàn không thể nhìn ra rốt cuộc là chuyện gì.

Lái xe khoảng mười phút, Dương Bùi đưa hai người đến Đội Cảnh sát Hình sự Đồng Châu.

Quách Diễn cũng không phải lần đầu tiên đến đây.

Dương Bùi chào hỏi đồng nghiệp, dẫn hai người họ vào tầng hầm, phòng pháp y và nhà xác đều ở đây.

Đến nhà xác không có người, Dương Bùi trực tiếp kéo ngăn tủ xác ra, một thanh niên tóc ngắn không mảnh vải che thân, được phủ một tấm vải trắng, nằm trên ngăn tủ xác, toàn thân trắng bệch đến đáng sợ.

Dương Bùi lấy báo cáo khám nghiệm tử thi từ bên cạnh đưa qua: "Đây là báo cáo khám nghiệm tử thi của pháp y, xem đi."

Quách Diễn thành thạo đeo găng tay trắng, nhận lấy báo cáo khám nghiệm tử thi xem qua, nội dung trên đó cũng giống như hắn nghĩ, không có giá trị tham khảo gì, hắn đến bên cạnh thi thể, tự mình kiểm tra.

Phía trên đầu thi thể có một đường cắt ngang, đây là vết tích để lại khi khám nghiệm tử thi, lúc này đã được khâu lại. Hắn kiểm tra kỹ lưỡng phần đầu thi thể, quả thật như báo cáo thực nghiệm, không tìm thấy bất kỳ dấu vết chấn thương nào.

Quách Diễn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của thi thể, có một phỏng đoán, nhưng bây giờ không dám chắc chắn.

"Bánh Bao, cậu qua đây xem một chút."

Nghe thấy Quách Diễn gọi, Lục Thính Nam miễn cưỡng đến gần thi thể.

Làm nghề này cũng được một năm rồi, Lục Thính Nam cũng tiếp xúc với thi thể không ít, nhưng vẫn không thể thích nghi được. So với việc tiếp xúc với thi thể, hắn vẫn thà tiếp xúc với hồn ma, hắn cũng không biết tại sao mình lại kháng cự thi thể đến vậy.

Đến bên cạnh thi thể, nhìn chằm chằm vào thi thể cảm nhận kỹ lưỡng một hồi, hắn lắc đầu nói: "Không có âm khí."

Quách Diễn hơi bất ngờ: "Chắc chắn chứ?"

Lục Thính Nam gật đầu: "Ừm, chắc chắn."

Quách Diễn nhìn chằm chằm vào thi thể, trên đó không có âm khí, điều này rất không đúng! Từ tình trạng tử vong của thi thể mà nói, sức người không thể lấy toàn bộ não ra khỏi hộp sọ, chỉ có hồn ma mới có thể làm được.

Kết quả Bánh Bao lúc này lại nói trên thi thể không có âm khí, điều này có nghĩa là không phải ma làm.

Nhưng không phải ma, thì có thể là gì?

Dương Bùi kể từ khi trải qua chuyện của Lưu Thụ Giang, cũng đã tìm hiểu một chút về các sự kiện tâm linh, thấy vẻ mặt của em họ mình, hỏi: "Vậy thì, đây không phải là sự kiện tâm linh?"

Quách Diễn hơi không cam lòng, phương pháp tử vong của thi thể đều cho thấy đây là sự kiện tâm linh, nhưng bây giờ trên thi thể không có âm khí, chẳng lẽ cứ phán đoán đây không phải là sự kiện tâm linh sao?

Không đơn giản như vậy! Đoạn video giám sát trước đó cũng đã xem, tình trạng của thanh niên khi chết rất giống với việc gặp ma.

Não của anh ta không thể biến mất vô cớ, chỉ có thể là do ngoại lực. Cộng thêm trong hai tháng liên tiếp có bốn người chết, hơn nữa bốn người này đều vừa được thả ra từ trại tạm giam, điều này quá trùng hợp.

Quách Diễn chưa bao giờ tin vào sự trùng hợp, anh nói. "Em không chắc đây có phải là sự kiện siêu nhiên hay không, nhưng xét về biểu hiện của sự việc này, em thiên về sự kiện siêu nhiên hơn."

Dương Bùi không có ý kiến gì về phán đoán của cậu, ban đầu anh ta đã cảm thấy vụ án này có vấn đề, nếu không thì đã không tìm Quách Diễn.

"Nếu thiên về siêu nhiên hơn, em nói xem, định điều tra thế nào?"

Quách Diễn không vội nói, mà hỏi: "Bên trại giam có manh mối gì không?"

Dương Bùi lắc đầu. "Không có, nhưng anh đã cho người theo dõi, có tình hình gì sẽ thông báo kịp thời."

Quách Diễn suy nghĩ thật kỹ, nghĩ rất lâu, nói: "Bốn người này trước khi chết đều vừa được thả ra từ trại giam, bất kể là người hay ma ra tay, nếu đối phương còn muốn giết người, chắc chắn sẽ ra tay từ trại giam."

Dương Bùi rất đồng tình. "Ừm, vấn đề này anh cũng có nghĩ đến, chuyện này ngoài những người tiếp xúc với vụ án ra, những người khác đều không tiết lộ, bao gồm cả bên trại giam, họ cũng không rõ tình hình cụ thể của vụ án này."

Quách Diễn đột nhiên hỏi: "À, có thông tin của bốn người này không? Ngoài việc cả bốn người đều được thả ra từ trại giam ra, còn có manh mối nào khác không?"

"Nói về manh mối khác, ngoài việc đều là đàn ông ra thì không có gì cả, tuổi của bốn người đều khác nhau, kinh nghiệm làm việc trước đây cũng không giống nhau, trước đây anh còn đến tận nhà điều tra, người nhà của bốn người cũng không có liên quan gì. Tóm lại, vụ án này nếu suy đoán theo điều kiện hiện tại thì cơ bản là một vụ án treo, rất khó phá án."

Dương Bùi nói xong thở dài bất lực. "Bây giờ điều phiền phức nhất không phải là cái này, vì đã có bốn người chết, coi như là vụ án giết người hàng loạt, tính chất rất nghiêm trọng, nên cấp trên ra lệnh chúng ta phải giải quyết vụ án này trong vòng một tháng."

Nghĩ cũng phải, vụ án giết người hàng loạt là vụ án dễ gây bất an xã hội nhất, dù sao ai cũng không biết hung thủ là ai, biết đâu hung thủ lại ở ngay bên cạnh mình thì sao?

Chuyện này nêu lên báo, hậu quả nghiêm trọng đến mức nào có thể tưởng tượng được, chính vì vậy, Dương Bùi mới cố gắng hết sức để giữ bí mật.

Quách Diễn trầm tư rất lâu, nói: "Em nghĩ, chúng ta có thể đặt một cái bẫy, dụ đối phương ra."

Dương Bùi tò mò. "Bẫy gì?"

Khóe miệng Quách Diễn nhếch lên..
 
455 ❤︎ Bài viết: 44 Tìm chủ đề
Chương 57: Không não (3) - Trại giam



"Anh không đồng ý!" Dương Bùi kiên quyết từ chối sau khi nghe đề nghị của Quách Diễn.

Quách Diễn khó hiểu nhìn anh họ. "Đây là cách trực tiếp và hiệu quả nhất ở giai đoạn này. Vì tất cả các chi tiết của vụ án đều chưa được tiết lộ, nên những người trong trại giam và hung thủ đều không biết vụ án đang tiến triển đến giai đoạn nào, chỉ cần em dụ hung thủ ra, là có thể biết kẻ gây ra chuyện này là người hay ma."

Dương Bùi nói: "Dụ rắn ra khỏi hang thì anh đồng ý, nhưng việc em đích thân vào trại giam thì anh sẽ không đồng ý, như vậy quá mạo hiểm, quá nguy hiểm cho em!"

Cách mà Quách Diễn đề xuất rất đơn giản, để anh ta bị bắt, sau đó bị giam vào trại giam nửa tháng, sau nửa tháng được thả ra, xem có người hay ma nào theo dõi anh ta không, cho dù lúc đó không có ai theo dõi, ở trong trại giam nửa tháng, có lẽ cũng có thể điều tra được không ít thứ.

Nhưng Dương Bùi không đồng ý cho Quách Diễn đích thân vào.

Dù sao trong trại giam cũng hỗn tạp, ai biết vào đó sẽ xảy ra chuyện gì.

Dương Bùi nói: "Lúc đó anh sẽ sắp xếp một người cung cấp thông tin vào, như vậy sẽ an toàn hơn."

Quách Diễn không hề tức giận, nói: "Anh, anh sắp xếp một người không biết cách giải quyết sự kiện siêu nhiên vào, nếu lúc đó thật sự gặp ma thì sao? Em vào, ít nhất em có thể tự bảo vệ mình không bị hồn ma làm hại, còn những phạm nhân khác, năm nay em cũng học được không ít thân thủ từ anh, chỉ cần họ không cùng nhau xông lên, cơ bản là không vấn đề gì."

Sắc mặt Dương Bùi rất khó coi. "Chuyện này không cho phép thương lượng, anh sẽ không để em mạo hiểm, vạn nhất vụ án này không phải là sự kiện siêu nhiên, mà thật sự là do người làm thì sao? Lúc đó em bị thương, tôi làm sao giải thích với cậu mợ."

"Anh.."

Dương Bùi giơ tay ngăn Quách Diễn nói tiếp. "Thôi được rồi, em cũng không cần khuyên anh nữa, anh nói cho em biết, đừng hòng vào trại giam, không có cửa đâu!"

"..."

Quách Diễn rất cạn lời.

Đối với sự từ chối của Dương Bùi, Quách Diễn đã dự liệu được, nhưng không ngờ phản ứng của anh ta lại mạnh mẽ đến vậy.

Suy nghĩ kỹ Quách Diễn cũng hiểu ra, Dương Bùi lo lắng cho anh ta không phải là không có lý, lần trước chuyện của Lưu Thụ Giang đã khiến anh ta bị thương phải nhập viện, nếu lần này lại xảy ra chuyện gì, Dương Bùi chắc sẽ rất tự trách.

Lúc này Dương Bùi đã rời khỏi nhà xác, Quách Diễn bảo Lục Thính Nam đẩy xác chết về, còn mình thì tự mình đuổi theo Dương Bùi.

Trong nhà xác chỉ còn lại một mình Lục Thính Nam, anh ta nhướng mày, miễn cưỡng đẩy xác chết trở lại tủ xác, lặng lẽ theo sau hai người kia.

Trên hành lang, Lục Thính Nam nghe thấy tiếng cãi vã của hai anh em.

"Anh, anh nghe em nói.."

"Nghe cái gì, không nghe!"

"..."

Quách Diễn muốn chửi người, giận dữ nói: "Dương Bùi!"

Dương Bùi dừng bước, quay người chỉ vào mặt Quách Diễn nói: "Quách Diễn! Anh đã nói rồi, tuyệt đối sẽ không để em mạo hiểm nữa, tuyệt đối không!"

Ánh mắt Quách Diễn kiên định. "Anh, anh nghĩ em vào đó là để chơi vui phải không? Năm nay anh vẫn chưa biết em làm những chuyện này là vì cái gì sao? Mẹ em bây giờ vẫn còn ở bệnh viện, khi nào tỉnh lại thì không ai biết. Em có thể làm là liều mạng tiếp xúc với những chuyện này, liều mạng tìm hiểu về siêu nhiên, vì em biết chỉ khi em hiểu đủ nhiều, em mới có cơ hội cứu mẹ em tỉnh lại!"

Lục Thính Nam đứng dưới hành lang, thấy sắc mặt Dương Bùi có chút thay đổi, ánh mắt rất giằng xé.

Quách Diễn tiếp tục nói: "Anh, để em đi đi, em đảm bảo, em sẽ không xảy ra chuyện gì."

Dương Bùi cuối cùng vẫn không cứng đầu bằng Quách Diễn, thở dài, cuối cùng gật đầu.

"Cảm ơn." Quách Diễn nói.

Ánh mắt Dương Bùi trở nên sắc bén, nói: "Em không cần cảm ơn anh, cũng không cần thiết phải cảm ơn, để em vào trại giam thì được, nhưng mọi hành động, phải nghe theo chỉ huy của anh."

"Không vấn đề gì." Quách Diễn dứt khoát đồng ý.

Lục Thính Nam đứng dưới hành lang, khóe miệng hơi nhếch lên, ít nhất hai anh em không cãi nhau ầm ĩ.

Chỉ là, Lục Thính Nam có một điều không hiểu, tại sao Quách Diễn lại muốn vào trại giam đến vậy? Anh ta tại sao lại hứng thú với vụ án này đến thế?

* * *

Trên đường về văn phòng, Lục Thính Nam đã nói ra những thắc mắc trong lòng.

Quách Diễn cười trả lời: "Vì tôi rất tò mò vụ án này rốt cuộc là do người làm hay do ma làm, nếu là người, vậy người này rốt cuộc dùng phương pháp gì để lấy não ra khỏi đầu?"

"Chỉ vì cái này?" Lục Thính Nam ngớ người. Vậy những gì anh nói trên cầu thang trước đó là cái quái gì?

"Đúng vậy, ồ, tất nhiên, còn nữa, loại vụ án giết người hàng loạt này, nếu là ma làm thì rất phiền phức phải không, nên vẫn cần phải dọn dẹp sạch sẽ, để tránh xuất hiện thêm nhiều người chết."

Lục Thính Nam bất lực không biết nói gì, chỉ có thể chấp nhận câu trả lời của anh ta.

Quách Diễn tiếp tục nói: "Trong thời gian tôi ở trại giam, cậu hãy cùng anh tôi điều tra vụ án này nhé, cậu hãy điều tra xem ở Đồng Châu trước đây có từng xảy ra tình huống như vậy không, những nơi khác cũng điều tra xem, có phát hiện gì thì nói với anh tôi."

"Ừm, biết rồi."

* * *

Sáng hôm sau.

Kế hoạch chính thức bắt đầu, Quách Diễn theo sự sắp xếp của Dương Bùi, thuận lợi vào trại giam.

Trại giam Đồng Châu không lớn, những phạm nhân bị giam trong đó đều không phải là tội phạm nghiêm trọng, cơ bản đều là những kẻ trộm cắp vặt, cướp giật gây thương tích, đánh nhau, hoặc lái xe say rượu lừa đảo, v. V, còn những kẻ giết người, vì tính chất nghiêm trọng, sau khi xét xử và kết án, đều sẽ được chuyển đến nhà tù Hàng Thành.

Quách Diễn cùng với vài thanh niên xã hội khác vào, lý do bị kết tội là đánh nhau, bị giam nửa tháng.

Vào trại giam, thay quần áo tù nhân, theo cảnh sát trại giam đến cửa một phòng giam, anh ta trực tiếp bị đẩy vào.

Trong phòng có sáu người, trong đó bốn người ngồi trên giường và ghế đánh bài, hai người còn lại đang dọn dẹp vệ sinh, họ thấy Quách Diễn vào, ánh mắt không có ý tốt.

Bốp!

Cửa đóng lại, Quách Diễn hít một hơi thật sâu, nhìn chiếc giường ở góc gần bồn cầu, bình tĩnh đi tới.

Nhưng chưa đi được hai bước, hai người ngồi trên ghế từ từ đứng dậy cùng với hai người đang dọn dẹp vệ sinh, chặn đường anh.

Quách Diễn nhìn họ, không biểu cảm.

Trong số hai người ngồi trên giường, có một người nói. "Thằng nhóc, nghe đây, mày là lính mới, ở đây lính mới có một quy tắc, đêm đầu tiên không được ngủ, sau đó chỉ cần không có lính mới đến, tất cả vệ sinh đều do mày lo, hiểu chưa?"

Quách Diễn mỉm cười. "Không hiểu."

Người trên giường tên là Lưu Kim, lúc này anh ta nhíu mày, cười khẩy một tiếng: "Sao, coi tao nói đùa à?"

Quách Diễn nhìn chằm chằm Lưu Kim, phát hiện anh ta liên tục gãi ngứa trên cánh tay mình, sau đó lắc đầu cười nói: "Không có, chỉ là cảm thấy anh bị bệnh."

Sắc mặt Lưu Kim lập tức thay đổi, lau tới, đứng thẳng trước mặt Quách Diễn. "Mày nói cái gì! Mày có gan nói lại cho tao nghe xem!"

Quách Diễn không hề sợ hãi, lùi lại hai bước, dùng ngón tay chỉ vào cánh tay đang ngứa và đỏ của đối phương, nói: "Tôi không mắng anh, tôi đang nhắc nhở anh, anh thật sự bị bệnh rồi."

Lưu Kim không tin, giận dữ nói: "Mày nói cái quái gì vậy, mày tự cho mình là bác sĩ à! Cái này là do muỗi cắn tao tối qua!"
 
455 ❤︎ Bài viết: 44 Tìm chủ đề
Chương 58: Không não (4) - Âm khí



Quách Diễn bình tĩnh nói: "Tôi không lừa anh, trước đây tôi thật sự là bác sĩ. Những vết đỏ trên người anh không phải do muỗi cắn mà ra đâu."

Lưu Kim theo bản năng gật đầu, nhưng ngay lập tức phản ứng lại. "Mày lừa ai vậy! Cái này là do muỗi cắn!"

Quách Diễn không nhanh không chậm. "Tôi không lừa anh, anh nhìn kỹ những vết đỏ trên cánh tay anh xem, nếu là muỗi cắn, có phải là như thế này không? Còn nữa, anh có cảm thấy những vết đỏ này hơi ngứa nhẹ, nhưng không quá ngứa không?"

Khóe miệng Lưu Kim co giật, túm lấy cổ áo Quách Diễn. "Mày nói cái quái gì vậy!"

Quách Diễn nói: "Tôi không nói bậy, vết đỏ trên cánh tay anh không phải do muỗi cắn, mà là anh bị bệnh zona, bệnh này một khi mắc phải rất khó chữa khỏi, hơn nữa bệnh tình phát triển rất nhanh, nếu tôi đoán không sai, vết đỏ này của anh chắc là xuất hiện từ tối qua. Tôi đoán không bao lâu nữa, vết đỏ này sẽ lan rộng ra, lúc đó vết đỏ sẽ biến thành những mụn nước to bằng hạt đậu nành, trông rất ghê tởm. Có lẽ chỉ cần nặn nhẹ là sẽ chảy ra mủ, chậc chậc chậc.."

Những người xung quanh lập tức sững sờ, đều cảm thấy ghê tởm.

Bản thân Lưu Kim cũng hoảng loạn.

"Rồi thì, nếu anh cứ kéo dài như vậy, ước tính cả nửa người anh sẽ nổi đầy mụn nước. Không đúng không đúng, tôi đoán bây giờ trên người anh chắc đã có vết đỏ rồi, nếu không tin thì anh tự cởi áo ra cho người khác xem." Quách Diễn nói.

Lưu Kim lập tức hoảng hốt, cũng không quan tâm Quách Diễn, trực tiếp cởi áo, nhìn vào người mình, phía trước không thấy gì cả, nhưng anh ta vừa quay người, đã có người kêu lên: "A! Đại ca, anh, lưng anh thật sự có vết đỏ."

Quách Diễn thừa thắng xông lên, tiếp tục nói: "Đợi đến khi nửa người anh nổi đầy mụn nước, lúc đó, không phải là vấn đề ngứa hay không ngứa nữa, mà là đau nhói dữ dội! Kiểu đau nhói đó, không khác gì bị kim châm, lúc đó cách cái chết cũng không còn xa nữa."

Lưu Kim kinh hoàng nhìn chằm chằm Quách Diễn, túm lấy cổ áo Quách Diễn. "Mày đang lừa tao đúng không!"

Quách Diễn nói: "Nếu anh cảm thấy tôi đang lừa anh, anh không tin cũng được, dù sao người bị bệnh là anh, không phải tôi. Dù sao bệnh này cuối cùng cũng chết, bây giờ anh đánh tôi tôi cũng không có ý kiến gì, dù sao anh cũng sắp chết rồi."

"Mày mày mày lừa tao! Mày chắc chắn đang lừa tao!"

Quách Diễn nói: "Tôi thật sự không lừa anh, cái này của anh thật sự là bệnh zona, nếu không tin thì anh đi bệnh viện khám đi. Ồ, đúng rồi, quên nói, bệnh này rất dễ lây, tôi khuyên mấy người tốt nhất nên tự xem trên người mình có vết đỏ không, nếu có thì nhanh chóng đi khám đi, muộn là thật sự không cứu được đâu."

Ai cũng sợ chết, bất kể người ngang ngược đến đâu, trong lòng đều cực kỳ sợ hãi cái chết.

Những người khác bắt đầu cởi áo, kiểm tra xem trên người mình có vết đỏ không.

Sau khi mấy người họ kiểm tra lẫn nhau, không thấy vết đỏ trên người mình, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm, sau đó dứt khoát tránh xa Lưu Kim, dù sao ai cũng không muốn bị lây nhiễm.

Quách Diễn nhìn Lưu Kim, nói với giọng chân thành: "Bây giờ triệu chứng của anh vẫn là nhẹ nhất, đi bệnh viện khám đi, biết đâu còn có thể điều trị được, nếu cứ kéo dài nữa, thần tiên cũng không cứu được anh."

Khóe miệng Lưu Kim co giật, hắn ta rất muốn đánh chết Quách Diễn, nhưng đối phương nói quá chắc chắn, hắn bắt đầu hơi hoảng, thật sự hoảng rồi. Hắn ta vốn dĩ không có học thức, chuyện bệnh tật này hắn cũng không hiểu gì cả!

"Mày, mày nói thật sao?" Dù không muốn, nhưng hắn ta vẫn hỏi.

Quách Diễn nói: "Ừm, đều là thật. Tôi là bác sĩ, lừa anh làm gì. Anh cứ đến bệnh viện kiểm tra là biết ngay thôi. Nếu tôi lừa anh, anh cứ quay lại đánh tôi, dù sao tôi cũng sẽ ở đây rất lâu."

Lưu Kim nuốt nước bọt, dứt khoát quay người đập cửa. "Cứu mạng!"

* * *

Nửa tiếng sau, Lưu Kim được đưa đi khám bệnh, trong phòng thiếu mất một người.

Quách Diễn kéo một cái ghế ngồi xuống, mỉm cười nhìn năm người trước mặt, cười nói: "Ai.. Còn muốn khám bệnh không? Miễn phí đó!"

Năm người còn lại thấy thái độ của Quách Diễn thì dứt khoát lùi lại, lùi đến khi không còn đường lùi nữa, họ đều trèo lên giường của mình, không ai nói gì.

Quách Diễn nhướng mày, mặt tươi cười, quay đầu nhìn nhà tù trước mặt, không có suy nghĩ gì.

Anh được sắp xếp vào nhà tù này không phải ngẫu nhiên, mà là kết quả của sự sắp xếp ngầm của Dương Bùi.

Bởi vì nhà tù này là nơi Vương Khởi Phi đã ở trước khi ra tù.

Vương Khởi Phi là thanh niên đã chết dưới camera giám sát giao thông vào đêm hôm trước. Dương Bùi sắp xếp Quách Diễn ở đây cũng là để anh tiện điều tra.

"Xì!" Đột nhiên, mặt dây chuyền trên ngực anh bắt đầu nóng lên, điều này khiến anh cảm thấy kỳ lạ.

"Không thể nào, mình vừa mới vào, đã gặp ma rồi sao?"

Anh nghi ngờ trong lòng, sờ túi, lấy ra nước mắt trâu từ trong đó, bôi lên mí mắt mình. Đây là thứ anh lén mang vào, dù sao anh không phải là tù nhân thật sự, nên mang thứ này vào cũng không có vấn đề gì.

Mắt âm dương vừa mở, thế giới mà anh nhìn thấy và cảm nhận được ngay lập tức có thêm một tầng.

Trong toàn bộ nhà tù không có hồn ma, nhưng lại có rất nhiều âm khí nặng nề bay lượn trong nhà tù.

Những âm khí đen như màn mỏng này bao phủ toàn bộ nhà tù trong một lớp u ám. Quách Diễn quan sát kỹ, phát hiện năm tù nhân trong nhà tù đều dính âm khí.

"Chẳng lẽ Vương Khởi Phi sau khi chết đã quay lại đây?" Quách Diễn đoán trong lòng, nhưng không chắc chắn, dù sao trong nhà tù không có hồn ma của Vương Khởi Phi.

"Không đúng." Quách Diễn cau mày. "Vương Khởi Phi mới chết hai ngày, âm khí không thể nặng như vậy. Chẳng lẽ là.. Tên ăn não đó?"

Mặt dây chuyền lúc này bắt đầu nóng lên, âm khí trong toàn bộ nhà tù dường như cảm nhận được sự tồn tại của mặt dây chuyền, đều muốn bỏ chạy, nhưng mặt dây chuyền lại rất trực tiếp, hút sạch tất cả chúng.

Ngay lập tức, ngoài một số âm khí vẫn còn bám vào năm tù nhân, toàn bộ nhà tù ngay lập tức sạch sẽ hơn rất nhiều.

Quách Diễn đến cửa, nhìn ra ngoài qua cửa sổ hẹp, anh phát hiện, trong hành lang bên ngoài cũng có không ít âm khí đang bay lượn.

"Nhà tù này quả nhiên có vấn đề, âm khí nặng như vậy, xem ra có một con quỷ dữ ở đây."

Trong lòng Quách Diễn đã có chút chắc chắn, bốn người đã chết trước đó, hẳn là do con quỷ dữ trong nhà tù này gây ra.

Nhưng bây giờ vẫn là ban ngày, quỷ dữ ban ngày thường không xuất hiện.

Đợi đi, xem buổi tối nhà tù này sẽ như thế nào.

Quách Diễn không vội, dù sao cũng phải ở đây nửa tháng, cứ từ từ thôi.

Cuộc sống trong nhà tù rất nhàm chán, trại tạm giam Đồng Châu không phải làm việc, ngoài giờ ra ngoài hóng gió lúc hai giờ chiều, thời gian còn lại cơ bản là sắp xếp tù nhân dọn dẹp vệ sinh nhà tù, hoặc ngồi thẳng lưng.

Quách Diễn vào lúc bảy giờ sáng, khoảng tám giờ, những tù nhân không phải dọn dẹp vệ sinh đều được sắp xếp đi ngồi thẳng lưng.

Ngồi thẳng lưng rất đơn giản, chỉ cần ngồi thẳng lưng nhìn thẳng về phía trước trên ván giường là được. Đơn giản thì đơn giản, nhưng ngồi liên tục hai tiếng thì không đơn giản chút nào.

Ngồi thẳng lưng cơ bản là một sự tra tấn!

Đặc biệt đối với những người chưa từng trải nghiệm như Quách Diễn, ngồi bất động hai tiếng như vậy, gần như muốn sụp đổ.

May mà giữa chừng có mười phút nghỉ ngơi, nếu không thì thật sự không chịu nổi.
 
455 ❤︎ Bài viết: 44 Tìm chủ đề
Chương 59: Không não (5) - Nôn

Một buổi sáng ngồi thẳng lưng, Quách Diễn rất hối hận tại sao mình lại phải vào đây, đây không phải là tự tìm việc sao!

Sau này anh ta sẽ không bao giờ đến nữa.

Chết tiệt!

Mặc dù trong lòng chửi bới, nhưng anh vẫn nhìn thấy không ít thứ. Sau khi ngồi thẳng lưng xong, đến giờ ăn trưa, trong nhà ăn, anh cũng nhìn thấy âm khí mờ ảo, nhưng không nhìn thấy hồn ma.

Rồi buổi chiều ra quảng trường hóng gió, anh thấy khắp quảng trường đều tràn ngập âm khí nồng nặc ẩn hiện, sắc mặt anh nghiêm trọng. "Nếu để Bánh Bao đến đây, chắc nó sẽ phát điên mất, nhiều âm khí như vậy, chắc nó sẽ khó chịu đến mức nổ tung."

Quách Diễn bây giờ trong lòng đã chắc chắn, chắc chắn là con quỷ dữ trong trại tạm giam đã giết bốn người kia, nếu không thì trong trại tạm giam cũng không thể có âm khí nặng như vậy.

"Nếu thật sự là quỷ dữ, thì không dễ đối phó."

Muốn giết quỷ dữ không phải là chuyện dễ dàng, mặt dây chuyền là lựa chọn cuối cùng, nếu có thể dùng cách khác, Quách Diễn càng muốn dùng cách khác để giết quỷ dữ.

Một ngày trôi qua cực nhanh, thời gian hóng gió ngắn ngủi kết thúc, buổi chiều vẫn là ngồi thẳng lưng, Quách Diễn khó chịu muốn chửi người.

Cho đến tối, sau bữa tối, anh cuối cùng cũng trở về nhà tù.

Lưu Kim đi khám bệnh vẫn chưa về, chắc phải đợi đến ngày mai.

Vết ban đỏ trên người Lưu Kim quả thật là bệnh zona, nhưng mới chỉ xuất hiện, điều trị rất dễ dàng.

Trước đây Quách Diễn vì muốn giải quyết rắc rối mới lừa anh ta, không biết ngày mai anh ta về sẽ nghĩ thế nào, chắc là rất muốn đánh Quách Diễn nhỉ?

Nhưng Quách Diễn chưa bao giờ sợ rắc rối.

Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.

Hơn nữa, trong trại tạm giam còn có con quỷ dữ phiền phức hơn Lưu Kim, đây mới là việc anh phải giải quyết trước tiên.

Đêm xuống, đèn trong nhà tù bật sáng, Quách Diễn nằm trên giường của mình, quay đầu lặng lẽ quan sát những người khác.

Âm khí trên người họ vẫn còn, nhưng không gây ảnh hưởng gì đến họ.

"Này, anh, anh thật sự là bác sĩ sao?" Lúc này, một người đàn ông trung niên đeo kính cẩn thận hỏi.

Quách Diễn quay đầu nhìn anh ta, ngồi dậy từ trên giường, nói: "Đúng, tôi thật sự là bác sĩ."

Người đàn ông trung niên tò mò hỏi: "Sao anh lại vào đây?"

Quách Diễn nói: "Đánh người."

Người đàn ông trung niên gật đầu, không hỏi gì thêm.

"Còn anh? Sao lại vào đây?"

Người đàn ông trung niên gãi đầu, trên mặt nở nụ cười khổ. "Đâm một người, nhưng không chết, nên bị bắt vào đây. Tôi, tôi tên là Ngô Niên, còn anh?"

"Quách Diễn." Quách Diễn đưa tay ra bắt tay đối phương.

Ngô Niên đến gần Quách Diễn, nói: "Cái đó, anh đã là bác sĩ, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?"

Quách Diễn gật đầu, "Được, anh hỏi đi."

Ngô Niên nhìn những người bên cạnh, hạ giọng nói: "Chuyện là, hai ngày nay tôi không biết sao, mỗi đêm ngủ đến nửa đêm tôi đều buồn nôn, đau đầu đau bụng, rồi nôn ra, tại sao vậy?"

Quách Diễn nghe vậy thì sững sờ, hiệu quả của nước mắt trâu lúc này vẫn chưa hết, anh có thể nhìn thấy rất rõ âm khí trên người Ngô Niên.

Quách Diễn cười khổ nói: "Tình trạng của anh nhẹ nhất là cảm cúm sốt thôi, hoặc là ăn phải đồ không tốt, nặng hơn thì khó nói, phải đi bệnh viện kiểm tra kỹ hơn."

Mặc dù nói vậy, nhưng Quách Diễn trong lòng rất chắc chắn, nguyên nhân Ngô Niên buồn nôn nôn ra vào nửa đêm, có lẽ là do âm khí trên người anh ta.

Người bình thường tiếp xúc lâu với âm khí chắc chắn sẽ dẫn đến các vấn đề về sức khỏe, đây là điều không thể tránh khỏi.

Quách Diễn rất muốn giúp anh ta, nhưng bây giờ chưa phải lúc.

Sắc mặt Ngô Niên có chút thất vọng, không nói gì thêm.

Mười giờ rưỡi tối, trại tạm giam tắt đèn, cảnh sát trại giam bắt đầu tuần tra, xác nhận những người trong nhà tù đã ngủ hết rồi mới rời đi.

Quách Diễn nằm trên giường, trong nhà tù tối đen không có ánh sáng gì, khi mắt anh đã thích nghi với bóng tối trước mặt, anh lại bôi nước mắt trâu lên.

Bây giờ mắt anh đã hoàn toàn thích nghi với nước mắt trâu, mỗi lần bôi hiệu quả kéo dài đến mười phút, đôi khi thậm chí có thể đạt đến hơn mười phút.

Anh nằm nghiêng người quan sát nhà tù, rồi, đợi rất lâu..

Khoảng một giờ sáng.

Ngô Niên trên giường bên cạnh đột nhiên ngồi dậy, rồi Quách Diễn thấy anh ta một tay ôm bụng một tay ôm đầu, lảo đảo đi về phía bồn cầu, chưa đến nơi, anh ta đã không chịu nổi há miệng, bắt đầu nôn mửa.

Khi Ngô Niên nôn mửa, âm khí trên người anh ta nặng hơn rất nhiều.

Quách Diễn tò mò ngồi dậy từ trên giường, đến bên cạnh anh ta, đôi mắt anh đã thích nghi với bóng tối, nhìn chằm chằm vào vũng nôn trên mặt đất, lập tức kinh ngạc.

"Não, là não sao?"

Quách Diễn bối rối, thứ Ngô Niên nôn ra là một cục não, không lớn, dường như chỉ là một phần của não.

Ngay lúc này, anh đột nhiên cảm thấy một luồng gió lạnh từ phía sau, quay đầu nhìn, thấy một bóng người trong suốt đứng trước mặt mình.

Là một hồn ma!

Hồn ma này không để ý đến Quách Diễn, trực tiếp xuyên qua cơ thể anh, đến bên cạnh Ngô Niên, ngồi xổm xuống đất, nâng cục não Ngô Niên nôn ra, nhét vào miệng mình.

Cảnh này Quách Diễn nhìn thấy cực kỳ rõ ràng, nhìn hồn ma từ từ ăn cục não Ngô Niên nôn ra, anh muốn nôn.

* * *

Văn phòng phố Ngô Đồng.

Cũng đã khuya rồi.

Lục Thính Nam nhìn tài liệu trên máy tính, ánh mắt rất kỳ lạ.

Trên màn hình máy tính lúc này hiển thị một đoạn văn bản, nội dung văn bản rất nhiều, là một truyền thuyết đô thị.

Nội dung đại khái là như thế này:

Vào thế kỷ trước, cuối thời kỳ kháng chiến.

Quân Nhật đã từng xây dựng một căn cứ thí nghiệm ở một ngôi làng thuộc vùng Giang Chiết. Căn cứ thí nghiệm nghiên cứu về não người. Sau khi quân Nhật đến ngôi làng này, họ đã bắt tất cả người dân trong làng, không bỏ sót một nam nữ già trẻ nào, tất cả đều bị họ tiến hành các thí nghiệm tàn bạo.

Quá trình thí nghiệm là trực tiếp mở hộp sọ của người khi họ còn tỉnh táo, rồi từ từ lấy não ra từng chút một để quan sát phản ứng của con người, hoặc là đào toàn bộ não ra khỏi đầu để xem liệu con người có còn khả năng sống sót hay không. Hoặc là kích thích não người bằng nhiều cách khác nhau.

Tóm lại, đây là một thí nghiệm về não người.

Cuối cùng, về cơ bản tất cả người dân trong làng đều chết hết.

Nhưng mọi chuyện chưa kết thúc, thí nghiệm của quân Nhật vẫn chưa dừng lại.

Họ vẫn sẽ bắt người từ bên ngoài về để thí nghiệm, nhưng cuối cùng, những linh hồn của những người đã chết bắt đầu trả thù quân Nhật, và cuối cùng, tất cả quân Nhật đều chết không ngoại lệ.

Và cách chết của họ rất kỳ lạ, khi họ chết hộp sọ còn nguyên vẹn, nhưng não bên trong thì biến mất. Khi được phát hiện, không ai hiểu tại sao lại như vậy.

Cuối cùng có người đoán rằng, những linh hồn bị quân Nhật thí nghiệm đến chết đang tìm kiếm não của họ, nhưng không tìm thấy, chỉ có thể đào não của những quân Nhật này ra để thay thế.

Ở cuối truyền thuyết đô thị này, còn nói rằng, những người đã chết trong ngôi làng đó, vẫn còn rất nhiều linh hồn chưa tìm thấy não, nên trong những ngày sau đó, chúng vẫn luôn tìm kiếm những bộ não có thể thay thế.

Lục Thính Nam đọc đến đây, theo bản năng sờ đầu mình.
 
Chia sẻ bài viết
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Back