Bạn được phucky mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
1 người đang xem

Rewrite4future

Sống trong đời sống cần có một tấm lòng
Bài viết: 496 Tìm chủ đề
461 0
da76af60b63dfc6dc8b55f1fcac53e6c.jpg


(Ảnh Pinterest)

Cây Đàn Đã Nín Câm​


Tác giả: Rewrite

Buổi diễn bắt đầu bằng một câu hỏi đơn giản, nhưng dư âm của nó lại vang dội mãi trong những trái tim từng một lần biết yêu. Ở nơi âm nhạc và ký ức giao nhau, có những giai điệu tưởng đã lặng im nhưng vẫn âm thầm ngân vang, như thể muốn nói hộ những điều không bao giờ kịp thổ lộ.

Truyện ngắn nằm trong series "Khu Vườn Bí Mật", được lấy cảm hứng từ ca khúc "Bông Hồng Thủy Tinh" - của cố nhạc sĩ Trần Lập.

Mục lục

Chương 1: Những Đắm Say Vội Vã

Chương 2: Ta Đã Trao Nhau

Chương 3: Vết Cứa Xót Xa

Chương 4: Mãi Mãi Không Quên


- Hết-

Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:

1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

2. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

3. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

=> danh mục các tác phẩm của rewrite

Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 496 Tìm chủ đề
d190118e0496c0e7578cdc63ec67fd7d.jpg


Chương 1: Những Đắm Say Vội Vã​


"Các bạn muốn nghe thêm ca khúc nào cho đêm nay không? Bài cuối cùng nhé!" Giọng ca sĩ nam vang lên từ micro, hơi khàn nhưng ấm áp, mang theo lời mời gọi thân thiện dành cho toàn bộ khán giả trong quán. Không gian tạm ngưng một thoáng, chỉ còn lại tiếng micro hú nhẹ và âm thanh leng keng của ly thủy tinh va chạm đâu đó trong góc quán.

Bàn tay duy nhất giơ lên rõ ràng, dứt khoát đến từ góc khuất gần bức tường gỗ phía trái sân khấu. Người đàn ông mặc bộ vest xám lịch thiệp, dáng cao lớn, ánh mắt điềm tĩnh, đưa tay ra hiệu chậm rãi với vẻ khách sáo rõ rệt.

Ca sĩ nam nhoẻn miệng cười, gật đầu hỏi: "Anh muốn nghe bài nào?"

Tiếng nói trầm ấm của người đàn ông cất lên, không quá to nhưng đủ để lan khắp không gian: "Bông Hồng Thủy Tinh."

Vài người khán giả khẽ ồ lên, dường như bị kéo ngược về những năm tháng cũ kỹ. Một cặp đôi trẻ ngồi sát gần sân khấu đưa mắt nhìn nhau, rồi thì thầm điều gì đó. Còn chàng ca sĩ, sau khi nghe xong, bỗng ngưng vài giây. Anh gật nhẹ, nghiêm trang hơn, rồi quay xuống phía ban nhạc.

Ngón tay của tay guitar gõ nhẹ lên thân đàn, tạo ra vài tiếng nảy khởi động quen thuộc. Người chơi trống chỉnh lại tai nghe. Và ở góc sân khấu, phía cây grand piano đen bóng, Cẩm Tú lặng lẽ đặt bàn tay mình lên phím đàn. Quầng sáng vàng nhạt hắt nghiêng xuống gương mặt cô, làm nổi bật đôi mắt to tròn, hàng mi dài khẽ lẩy bẩy trước cơn sóng cảm xúc dâng trào.

Cô mặc chiếc váy trắng đơn giản, mái tóc dài buộc gọn sau gáy, để lộ gương mặt trắng hồng hơi căng thẳng, nhưng kiêu hãnh. Khoảnh khắc tên bài hát được xướng lên: "Bông Hồng Thủy Tinh," cô nhẩm lại trong đầu. Âm vang từ cái tên đó chạm vào trái tim, đánh thức khoảng trời ký ức mơ hồ.

Tiếng guitar vang lên trước, ngân dài, réo rắt trong tiếng gọi xa xăm. Trống điểm nhịp nhẹ nhàng, hòa lẫn với tiếng thì thầm trò chuyện trong quán dần lắng xuống. Cẩm Tú hít sâu một hơi, đặt ngón tay mảnh khảnh lên phím đàn, nhấn những nốt đầu tiên. Âm thanh trong trẻo, rơi như giọt sương trên lá, tan loãng trong bầu không khí se lạnh của Đà Lạt tháng chín.

Cả quán chìm vào một bầu không gian khác, nửa mơ, nửa thực. Ánh nến trên bàn lung linh soi gương mặt của những cặp đôi đang ngồi kề vai nhau. Họ uống cà phê, lặng im dưới sức thôi miên của tiếng nhạc. Trên mỗi bàn, một lọ hoa nhỏ với vài đóa hồng đỏ thẫm tỏa ra hương thơm mơ hồ. Và ở bàn góc, người đàn ông doanh nhân vẫn ngồi một mình, đôi mắt hướng thẳng về sân khấu, lặng lẽ quan sát.

Cẩm Tú không nhìn thấy khán giả. Đôi mắt cô chỉ dõi theo từng phím đàn, nhưng trong lòng, những hình ảnh cũ bắt đầu ùa về. Giai điệu mở ra cánh cửa vô hình, kéo cô trượt dài từ hiện tại về những ngày đầu tiên của một tình yêu nứt vỡ.

Ca sĩ nam cất giọng, trầm ấm và có chút khàn khàn. Lời ca vừa cất lên, Cẩm Tú thấy mí mắt mình nặng trĩu. Những ngón tay vẫn trôi chảy trên bàn phím, nhưng tâm trí cô đã trôi xa nơi đây.

"Nếu những đắm say vội vã

Ta đã trao nhau để rồi lãng quên

Những năm tháng trôi

Để lòng mang bao vết thương khắc sâu

Vì ta đã trót yêu.."


(Lời bài hát Bông Hồng Thủy Tinh: Nhạc sĩ Trần Lập)

Tiếng micro, tiếng đàn, tiếng trống, tiếng người khẽ hít vào, tất cả hòa quyện, tạo thành lớp nền cho một khung cảnh khác hiện về trong tâm trí Cẩm Tú. Đêm Sài Gòn năm 2022, tiếng cười rộn rã của đám đông trẻ tuổi chen lẫn tiếng muỗng khuấy đá trong ly sinh tố. Một sân khấu nhỏ, một cây piano cũ, một chàng ca sĩ xa lạ với giọng hát ngọt ngào. Và cô, ngồi sau cây đàn, đã để mình trôi theo từng giai điệu.

Nốt nhạc hôm nay ở Đà Lạt nối cô bằng sợi dây vô hình về khoảnh khắc ấy. Chỉ khác là giờ đây, tất cả đã tan vỡ, chỉ còn lại tiếng vọng mơ hồ.

Bên ngoài cửa kính, sương mù dày đặc của cao nguyên áp sát, che phủ như tấm màn. Ánh đèn đường hắt vào thành những vệt vàng nhòe nhoẹt, cùng tiếng xe máy vút qua xa xa. Bên trong, người nghe vẫn chìm trong nhạc, nhưng Cẩm Tú thì đang trượt dần vào một thế giới riêng.

Một giọt lệ lăn xuống khóe mắt, may mắn thay, không ai thấy. Cô vội vàng nuốt lại, tập trung hơn vào nhịp điệu, để giấu đi sự xao động bên trong. Đôi vai mảnh mai rùng mình, nhưng ngón tay vẫn đều đặn.

Ca sĩ nam nghiêng đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt dường như nhận ra điều gì đó nơi cô gái ngồi bên cây đàn. Nhưng anh chỉ khẽ nhấn mạnh thêm vào giọng hát, che lấp khoảng lặng bất ngờ ấy.

"Tình yêu xưa như vết cứa xót xa

Tim anh âm thầm đau đớn

Bụi mờ quá khứ đã giăng che mờ trên cây đàn đã nín câm

Và tình yêu đó xin gọi tên bông hồng thủy tinh

Để sỏi đá quen bước chân anh từng đêm trên phố khuya.."


(Lời bài hát Bông Hồng Thủy Tinh: Nhạc sĩ Trần Lập)

* * *

Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:

1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

2. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

3. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

=> danh mục các tác phẩm của rewrite

Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
 
Bài viết: 496 Tìm chủ đề
9cddd1a3f47d208683e27fe85615ee91.jpg


Chương 2: Ta Đã Trao Nhau​


3 năm trước..

"Em đánh đàn cho anh nhé?" Giọng Nguyên khẽ vang lên khi ánh đèn vàng hắt xuống sân khấu nhỏ của quán cà phê acoustic năm ấy. Cẩm Tú thoáng ngạc nhiên, đôi bàn tay co lại khi đặt lên phím đàn cũ, những phím đã xước mòn sau bao năm. Cô gật đầu, không nhiều lời, chỉ cảm nhận rõ tim mình thắt lại hơn nhịp trống đang dọn sẵn phía sau.

Nguyên ngồi trên chiếc ghế cao, dáng hơi cúi về phía micro. Anh quay đầu nhìn cô, nụ cười lấp lánh trong ánh đèn. Chỉ cái gật đầu đầy tự tin ấy khiến Cẩm Tú rơi vào vòng xoáy mới lạ. Khi tiếng đàn ngân lên, anh cất giọng, trầm ấm và mạnh mẽ, pha lẫn chút khàn khàn của những ca sĩ hát quán đêm. Cả căn phòng bỗng lắng lại. Những khán giả vốn đang cười nói rộn ràng giờ im thin thít, mọi âm thanh chìm nghỉm trong sự hòa quyện của giọng ca và tiếng piano.

Cẩm Tú nhìn đôi tay mình lướt trên phím, lòng bỗng vững vàng lạ. Giọng hát Nguyên và tiếng đàn của cô quyện vào nhau, như đã định sẵn. Đoạn cao trào ập đến, giọng anh vút lên, ngón tay cô dồn dập theo, đẩy không gian lên đỉnh điểm, im lặng, rồi bùng nổ trong tràng pháo tay. Trong tiếng ồn ào ấy, Cẩm Tú ngồi bất động, bàn tay hơi run trên phím đàn, ánh mắt sáng rực.

"Hay quá! Chúng mình ăn ý thật nhỉ?" Nguyên xoay người lại, ánh mắt lấp lánh, rồi chìa tay về phía cô. Cẩm Tú ngập ngừng một giây, rồi đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào lòng bàn tay ấm nóng kia. Lúc đó, bàn tay anh tựa nốt nhạc chạm trúng tim cô. Hai người cúi chào khán giả.

Sau buổi diễn, khi khán giả tản đi, tiếng chén đĩa lách cách từ quầy bar hòa cùng mùi cà phê rang xay, Nguyên bước lại gần với vẻ tự nhiên quen thuộc từ lâu. "Anh mời em một ly sinh tố nhé? Cảm ơn em vì tiết mục vừa rồi." Anh cười, chất giọng vừa pha trò vừa ấm áp. Cẩm Tú thoáng đỏ mặt. Cô không nghĩ một ca sĩ vừa làm cả quán sôi động lại có thể nhẹ nhàng đến thế.

Hơn 10 giờ đêm, họ ngồi ở một góc quán khuất ánh sáng, chỉ có ngọn đèn rọi xuống bàn gỗ nhỏ. Ly sinh tố dâu đặt trước mặt cô, lớp kem mát lạnh dâng lên hương thơm dịu. Nguyên khuấy nhẹ ly cocktail, đôi mắt chăm chú nhìn cô. "Em học nhạc viện à? Đàn hay vậy, chắc không phải mới tập." Anh gợi chuyện. Cẩm Tú gật đầu, khẽ đáp: "Vừa tốt nghiệp ạ. Thật ra.. Hôm nay là lần đầu em diễn ở đây. Em sợ run đến mức suýt đánh sai."

Nguyên bật cười, nụ cười rộng mở: "Nếu là suýt thì anh chẳng phát hiện đâu. Anh chỉ thấy em đánh rất có hồn. Dường như, những nốt nhạc đang kể thay anh một câu chuyện."

Câu nói đơn giản nhưng khiến Cẩm Tú im lặng một lúc lâu. Trong lòng cô dấy lên một cảm giác mới lạ: Cả hai không chỉ vừa biểu diễn cùng nhau, mà còn chia sẻ bí mật thầm kín. Mọi lo âu trong cô tan dần, để lại sự tò mò và rung động.

Nguyên kể về những năm tháng hát rong ở các quán acoustic khắp Sài Gòn, về niềm đam mê với ban nhạc Bức Tường, với những bản ballad trữ tình, và những lần mất giọng vì hát quá nhiều. Cẩm Tú lắng nghe, ánh mắt long lanh, thi thoảng bật cười trước sự hài hước tự nhiên của anh. Tới lượt cô kể về những ngày học đàn thuở còn bé. Đêm trôi qua lúc nào chẳng hay. Ngoài phố, dòng người vẫn hối hả, nhưng trong góc nhỏ này, chỉ còn họ và những mảnh ghép ký ức đang chạm vào nhau lần đầu.

Khi quán bắt đầu tắt bớt đèn, nhân viên dọn dẹp, Nguyên khẽ nghiêng người: "Anh xin số em nhé? Mai anh có show nữa, nhưng nếu em rảnh.. Anh muốn lại được hát cùng em."

Cẩm Tú do dự một thoáng rồi gật đầu, bấm số điện thoại của anh. Nguyên cảm nhận chiếc điện thoại khẽ rung trong túi quần, rồi ngẩng lên với nụ cười rạng rỡ: "Cảm ơn em. Nhà em ở gần đây không.."

Ra khỏi quán, gió đêm Sài Gòn thổi mát rượi. Những ngọn đèn đường rải khắp lề phố, in bóng hai người trên vỉa hè. Nguyên bước cạnh cô, giữ một khoảng cách vừa phải. "Em có hay nghe Bức Tường không?" Anh hỏi, giọng thấp xuống.

Cẩm Tú gật, khẽ đáp: "Em thích 'Bông Hồng Thủy Tinh'. Mỗi lần nghe, em lại rất xúc động ý."

Nguyên cười, nụ cười có gì đó xa xăm. "Anh cũng vậy. Đêm nay, nếu không có em, chắc anh chẳng hát nổi đâu. Bài hát gợi anh nhớ đến mối tình đơn phương, hồi cấp ba của mình."

Cẩm Tú cúi mặt, tránh ánh nhìn của anh. Lời chia sẻ chân thành ấy lơ lửng trong đầu cô, vừa mong manh vừa khó quên. Bất chợt, cô cảm thấy thế giới rộng lớn ngoài kia co lại, chỉ còn hai người bước cạnh nhau dưới ánh đèn đường.

Trước khi chia tay, Nguyên dừng lại trước ngã tư, nhìn cô với ánh mắt ấm áp. "Ngủ ngon nhé, nghệ sĩ piano. Hẹn gặp lại sớm." Rồi anh giơ tay chào, xoay người bước đi. Cẩm Tú đứng nhìn theo, tim thổn thức, những nốt nhạc vẫn ngân vang đâu đây.

Đêm đó, khi trở về căn hộ nhỏ, cô ngồi xuống trước cây đàn cũ kỹ. Ngón tay vô thức chạm vào phím đàn, những nốt nhạc khẽ ngân lên rồi im lặng. Và từ đây, một chương mới trong đời Cẩm Tú bắt đầu, với cái tên Nguyên vang vọng giữa từng nhịp tim cô.

Vài tháng sau..

Nguyên cười lớn khi nhìn lớp bột vương đầy trên mái tóc của cô, còn cô vừa tức vừa buồn cười, đưa tay đập nhẹ vào vai anh. "Anh thấy chưa, em đã bảo là phải lấy ra khỏi lò sớm một chút mà!" Giọng Cẩm Tú nửa trách móc nửa bất lực. Chiếc bánh nằm trên bàn bếp chật hẹp, một góc bị cháy khét lẹt bốc khói, trong khi bột mì dính khắp nền gạch hoa.

"Làm cái khác nhé! Lần này làm hình con heo, giống em?" Nguyên hấp háy mắt.

"Ai là heo hả?" Cẩm Tú vờ giận dỗi ném mớ bột lên mặt anh.

Cả hai nhìn nhau rồi cùng phá lên cười, tiếng cười vang vọng khắp căn hộ nhỏ, át đi cả mùi khét còn lẩn khuất trong không khí.

"Anh nói rồi, nghề của anh là hát, đâu phải nướng bánh. May mà em còn ở đây cứu vãn tình hình." Nguyên vừa nói vừa khéo léo bẻ miếng bánh còn ăn được, dúi vào miệng cô. Cẩm Tú nếm thử, nhăn mặt nhưng lại mỉm cười: "Cháy thì cháy, nhưng vẫn ngọt." Khoảnh khắc ấy, mọi thất bại vụn vặt trong căn bếp trở thành kỷ niệm ấm áp: Tình yêu làm ngọt những điều vụng về nhất.

Nhưng rồi, giữa tiếng cười, Nguyên chợt thở dài nhẹ, nhìn ra cửa sổ nơi dòng xe cộ hối hả: "Hôm nay quán đông, nên tiền tip khá. Nhưng không biết tháng sau có còn được book lịch không nữa. Đôi khi anh nghĩ, cuộc sống này bấp bênh quá, Tú ạ."

Những buổi cuối tuần, căn hộ nhỏ trở thành thế giới riêng của họ. Nguyên loay hoay thái rau củ bằng con dao quá to so với kỹ năng của mình, còn Cẩm Tú thì đứng cạnh nêm nếm, khẽ lắc đầu mỗi khi anh làm rơi hành xuống sàn. Cô thường vừa nấu vừa ngân nga một giai điệu quen thuộc, để rồi anh lập tức hòa giọng.

Có lúc Nguyên pha trò bằng cách bấm bừa vài nốt piano, để chọc tức cô. Cẩm Tú gõ nhẹ vào tay anh: "Đừng phá em, bài này khó, em tập bữa giờ chưa được nè!" Nhưng trong lòng lại thấy vui vì sự tinh nghịch trẻ con ấy.

Đôi khi, giữa những khoảnh khắc yên bình ấy, Nguyên lại trầm ngâm nhìn xa xăm: "Em biết không, đôi khi anh cũng mơ về một cuộc sống ổn định hơn, có nhà cửa, xe cộ, để không phải lo lắng từng ngày." Cẩm Tú vòng tay ôm lấy Nguyên, một nụ hôn nhẹ đặt lên môi anh: "Mình sẽ cùng cố gắng anh nhé!"

Âm nhạc là sợi dây nối dài niềm hạnh phúc của họ. Mỗi lần có dịp diễn chung ở các quán acoustic, Nguyên thường chọn hát những ca khúc ballad trữ tình, còn Cẩm Tú lặng lẽ ngồi sau cây piano, ngón tay bay lướt trên phím đàn. Khi tiếng hát và tiếng đàn hòa vào nhau, họ không chỉ biểu diễn cho khán giả mà còn cho chính mình: Họ đang yêu theo cách riêng.

Sau mỗi buổi diễn, tay trong tay bước ra khỏi sân khấu, cả hai đều mang trong lòng cảm giác hân hoan của chiến thắng. Nguyên thường nghiêng người thì thầm vào tai cô: "Khán giả vỗ tay cho em nhiều hơn cho anh đó." Cẩm Tú đỏ mặt, gạt nhẹ: "Anh chỉ giỏi nịnh hót thôi." Nhưng thật ra, cô thầm hạnh phúc khi thấy ánh mắt khán giả dõi theo mình.

Và trong những lần như thế, Nguyên hay đùa vui, pha chút lãng mạn: "Tiền kiếm được với tốc độ này, chắc anh phải sớm tìm mua một căn 'bự thiệt' thôi. Anh đang nghĩ, nếu biết cách đầu tư, số tiền nhỏ này có thể sinh lời. Anh nghe nói cổ phiếu giờ hot lắm, em ạ."

Có những tối họ chọn ở nhà thay vì ra ngoài. Cả hai nằm dài trên sofa, chiếc laptop để trên bàn chiếu bộ phim kinh dị. Mỗi lần cảnh phim bất ngờ hiện ra, Cẩm Tú lại rụt vào vai Nguyên, bàn tay nhỏ siết chặt tay anh. Nguyên bật cười, vòng tay ôm lấy cô, vỗ nhè nhẹ dỗ dành: "Có anh ở đây rồi, đừng sợ." Lời nói giản đơn ấy làm trái tim cô ấm lên: Thế giới bên ngoài có sụp đổ cũng không sao, miễn còn anh bên cạnh.

Đêm Sài Gòn, họ thường ra ban công hóng gió. Ánh sáng mờ từ những ngọn đèn đường phía xa hắt lên, soi rõ nét mặt anh, khi đang mải miết chỉ cho cô những chòm sao, ít khi thấy được, giữa thành phố sáng rực. "Kia kìa, sao Thần Nông. Đó là anh, mạnh mẽ và bí ẩn." Nguyên đùa, còn cô bật cười thành tiếng: "Anh 'ẩn' lâu quá đấy, nếu anh thành sao thì chúng ta giàu sụ rồi. Anh giống ngôi sao băng hơn, lúc nào cũng thích bùng cháy rồi vụt tắt." Cả hai lại phá lên cười, nụ cười vang vọng trong màn đêm, hòa lẫn tiếng xe cộ xa xa.

Trong những khoảnh khắc bình dị đó, căn hộ nhỏ chứa đựng cả thế giới của họ. Góc phòng khách có đặt một cây đàn piano mini, nơi Cẩm Tú thường ngồi luyện tập. Mỗi khi cô chơi một khúc nhạc buồn, Nguyên sẽ đi đến, vòng tay qua vai cô, cất giọng hát trầm ấm hòa theo. Đôi lúc, anh cố tình hát sai nhịp, rồi cười vang khi thấy cô nghiêm mặt chỉnh lại. Thực ra, Cẩm Tú biết anh làm vậy chỉ để chọc cho không khí bớt nặng nề. Những lúc ấy, cô vừa lắc đầu vừa thầm nghĩ: Chỉ cần cứ thế này mãi thì hạnh phúc sẽ không bao giờ vơi.

Sinh nhật của cả hai đều được tổ chức giản dị. Có lần, Nguyên không có tiền mua quà đắt tiền, anh tặng cô một bản nhạc viết vội trên giấy A4, gạch xóa nham nhở. "Bài này anh đặt tên là 'Khúc ca cho Tú'." Anh vừa đưa vừa gãi đầu, bối rối. Cô đọc từng nốt nhạc, mỉm cười đến rưng rưng. "Em không cần quà đắt tiền. Chỉ cần anh viết cho em thế này thôi, em đã thấy đủ." Họ ôm nhau giữa căn phòng nhỏ, tiếng đồng hồ treo tường kêu tích tắc.

Có một buổi chiều mưa tầm tã, đường ngập, kẹt xe, cả hai cũng bị kẹt trong căn hộ, không thể đi hát, tiếng mưa rơi dồn dập ngoài ban công. Nguyên bất chợt nảy ra ý tưởng: "Mình thử livestream song kiếm hợp bích nhé." Anh mở điện thoại, chuyển chế độ livestream, rồi cầm guitar, dù không giỏi lắm, còn cô ngồi bên piano. Tiếng nhạc vang vọng, át đi tiếng mưa ngoài trời. Họ vừa chơi vừa cười, tiếng hát đôi khi lạc đi, nhưng lòng thì tràn ngập niềm vui. Những tim, like, comments từ người hâm mộ tràn ngập bên dưới. Mưa có thể xóa nhòa cả thành phố, nhưng không xóa được âm nhạc trong căn hộ bé nhỏ ấy.

Đêm khuya, khi thành phố đã chìm vào yên tĩnh, Cẩm Tú thường là người khó ngủ. Cô nằm im nghe tiếng thở đều đặn của Nguyên bên cạnh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh lan sang. Trong bóng tối, cô khẽ chạm vào bàn tay anh, thì thầm: "Chúng ta sẽ luôn như thế này, phải không?" Anh không trả lời, chỉ trở mình ôm chặt cô hơn: Một lời hứa lặng lẽ. Với Cẩm Tú, sự im lặng ấy còn vững chắc hơn bất kỳ câu hứa hẹn nào.

Trong ký ức của Cẩm Tú, đó không chỉ là ba năm sống chung, mà là cả một đời hạnh phúc đã được sống trọn vẹn.

Quá khứ cứ trôi đi theo từng nốt nhạc, tiếng đàn của cô trên sân khấu Đà Lạt vẫn vang đều, trái tim lại dội về những tháng ngày tưởng chừng.. Chẳng.. Bao.. Giờ.. Phai. Khi chiếc đồng hồ cát bắt đầu xoay ngược..

* * *

Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:

1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

2. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

3. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

=> danh mục các tác phẩm của rewrite

Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
 
Bài viết: 496 Tìm chủ đề
05441775bfe45936a9ec127a1adf523c.jpg


Chương 3: Vết Cứa Xót Xa​


Hai năm trước..

"Giọng anh.. Nó không nghe lời anh nữa rồi. Nhưng chắc chỉ là tạm thời thôi." Nguyên nói vậy, buổi tối hôm ấy giọng khàn đặc. Cẩm Tú không đáp, cô chỉ ngồi bên, nhìn bàn tay anh gõ liên tục vào mặt bàn gỗ, ánh mắt chòng chọc vào màn hình laptop.

Những ngày đầu tưởng chỉ là tạm thời. Anh nghỉ diễn, nghỉ hát, nằm trên ghế sofa, đôi lúc bực bội, đập mạnh chiếc gối xuống sàn. Cẩm Tú đem nước gừng nóng, nấu cháo loãng, nấu cả những bữa canh gà mà mẹ cô chỉ cách qua điện thoại. Nhưng anh ăn trong lặng im, đôi khi bỏ thừa nửa bát. Căn phòng nhỏ bỗng ngập đầy sự im lặng, khác hẳn những ngày có tiếng guitar, tiếng hát vang vọng. Những cuốn sổ ghi lời bài hát bị đẩy sang một bên, nhường chỗ cho vài cuốn sách về tài chính cơ bản mà Nguyên mang về, nói rằng: "Đọc chơi cho khuây khỏa."

Một đêm, Nguyên thức trắng, mặt hốc hác vì mất giọng và thất vọng. Trong lúc tuyệt vọng, anh lướt internet và vô tình xem một video phân tích tài chính từ người bạn cũ: Một anh chàng từng hát chung quán nhưng giờ đã chuyển sang làm môi giới chứng khoán. Video ấy nói về cách kiếm tiền từ thị trường, với những con số nhảy múa và lời hứa về sự ổn định. Sáng hôm sau, anh kể với Cẩm Tú bằng giọng còn yếu ớt: "Em biết không, thằng bạn anh bảo, giờ ai cũng chơi chứng khoán. Nó kiếm được bộn tiền mà không cần hát hò gì cả, chỉ cần miệng lưỡi khéo léo là được." Đó là lần đầu tiên cô thấy mắt anh sáng lên sau bao ngày u ám.

Anh bắt đầu dậy sớm, không phải để tập hát, mà để kiểm tra thị trường, đọc báo cáo tài chính. Những cuộc gọi kéo dài, những tin nhắn dồn dập, những trang giấy đầy ghi chú về cổ phiếu. Anh kể về việc mua được mã này, bán được mã kia, lãi gấp hai, gấp ba. Cẩm Tú ngồi nghe, gượng gạo mỉm cười, dù trong lòng trống rỗng. Cô không biết gì về những con số ấy. Thứ cô nhớ là đôi mắt anh từng nhắm lại khi hát một đoạn cao trào, hay cái cách anh cầm micro bằng cả hai tay, truyền hết tâm hồn vào khán giả.

Giờ đây, tất cả được thay bằng cây bút bi và sổ tay tài chính. Và rồi, khi anh kiếm được số tiền đầu tiên từ chứng khoán: Một khoản nhỏ nhưng đủ để mua chiếc điện thoại mới, anh ôm chặt lấy cô, phấn khích: "Em xem này! Chỉ trong một ngày, anh kiếm được nhiều hơn cả tháng đi hát! Giọng hát có thể bỏ anh, nhưng trí não thì không. Anh cần con đường mình làm chủ được, Tú ơi. Anh không muốn thất bại, nhất là khi ba mẹ cứ gọi hỏi, so sánh với thằng em họ giờ làm giám đốc."

Một hôm, anh đưa cô đi ăn mừng ở quán lẩu. "Anh trúng lớn rồi, Tú ạ." Ánh mắt anh sáng hơn bao giờ hết. Cô gật đầu, mỉm cười, nhưng trong lòng là một nỗi bất an khó gọi tên. Tiếng ồn ào của quán ăn, tiếng cụng ly leng keng, không sao thay thế được những tràng pháo tay ở quán acoustic năm nào.

Vài tháng sau, anh khoác lên người sơ mi trắng, quần tây gọn ghẽ, buộc cà vạt chỉnh tề. Cẩm Tú lặng người nhìn, nhớ đến chàng trai từng mặc áo phông đen, ôm guitar đứng trên sân khấu. Giờ đây, trước mặt cô là một nhân viên văn phòng đầy tham vọng. Anh nói: "Anh vào VPS rồi, môi giới. Có lộ trình, có thu nhập. Anh không thể quay lại sân khấu được nữa. Nhưng không sao, tương lai phía trước vẫn rực rỡ. Âm nhạc đã cho anh rất nhiều, nhưng nó không thể cho anh sự an tâm. Anh không muốn sống một cuộc đời bấp bênh nữa. Giờ anh mới hiểu, thành công thực sự phải đo bằng thứ khác: Bằng tiền, bằng hàng nghìn người theo dõi trên mạng, bằng những bình luận khen ngợi, chứ không phải vài chục tiếng vỗ tay trong quán nhỏ."

Cẩm Tú im lặng. Trong tim cô, một cánh cửa khép dần, dù cô chưa kịp nhận ra.

Buổi tối, khi cô trở về từ quán acoustic, tiếng đàn trên tay còn vang vọng, thì phòng khách đã sáng trưng ánh đèn. Anh ngồi trước màn hình, những biểu đồ phân tích tài chính, vừa gõ vừa nói chuyện qua tai nghe. Cô đặt túi xách xuống, khẽ cất giọng: "Em về rồi." Không một cái ngoảnh đầu, một cử chỉ tay vội vã bảo cô đừng làm phiền. Cô đi vào bếp, lấy cốc nước, rồi lặng lẽ nhìn bóng lưng anh, bỗng thấy khoảng cách xa hơn cả hàng nghìn dặm. Chiếc guitar từng nằm ở góc phòng giờ bị đẩy vào tủ, thay vào đó là bàn làm việc với màn hình máy tính to và các thiết bị livestream mới mua.

Ngày trước, họ từng cùng nhau chơi những bản nhạc trữ tình vào lúc khuya muộn, khi cả thành phố chìm trong yên tĩnh. Giờ, cô chỉ còn chơi một mình. Tiếng đàn vang lên, nhưng không còn giọng hát nào hòa theo. Cô ngồi trước cây đàn, nhìn ánh đèn từ phòng anh hắt ra khe cửa, một màu sắc lạnh lẽo, và tự hỏi: Phải chăng tình yêu có hạn sử dụng giống giọng hát của anh?

Căn phòng khách từng là nơi họ cùng xem phim giờ trở thành phòng làm việc. Cẩm Tú có lúc bước ngang qua, thấy anh đang nói về chỉ số VN-Index, về dòng tiền, về chiến lược đầu tư. Giọng nói của anh vang vang, dõng dạc, cuốn hút như trong buổi biểu diễn, nhưng khán giả giờ là các nhà đầu tư. "Xin chào mọi người, hôm nay chúng ta phân tích.." Câu mở đầu ấy vang lên, lặp lại thành điệp khúc quen thuộc.

Đôi khi, cô muốn chen vào, muốn bảo anh dừng lại, muốn rủ anh đi bộ trong công viên như xưa. Nhưng ánh mắt tập trung của anh, bàn tay liên tục gõ trên bàn phím, đã khiến cô nuốt ngược những lời muốn nói. Cô sợ mình sẽ trở thành một kẻ cắt ngang, một người ngoài. Vậy là cô chọn im lặng.

Có một lần, Cẩm Tú thử đánh thức ký ức cũ. Cô mặc chiếc váy trắng anh từng khen, buộc tóc kiểu ngày đầu gặp gỡ, rồi ngồi vào piano, chơi khúc dạo đầu của "Bông Hồng Thủy Tinh". Tiếng đàn vang lên, mềm mại, tràn ngập căn hộ. Nhưng cánh cửa phòng làm việc vẫn đóng chặt. Anh không bước ra. Khi cô dừng tay, im lặng lại tràn ngập.

Mỗi ngày, khoảng cách giữa họ dài thêm một chút. Anh đi họp sớm, về muộn, trên tay luôn là chiếc điện thoại đang bận rộn. Quả thực, Nguyên đã kiếm được nhiều tiền hơn xưa nhiều lần. Thỉnh thoảng, anh kể với cô về những khách hàng lớn, về chiến lược mới, về tấm bằng MBA mà anh đăng ký học. "Sau này, anh sẽ lên trưởng phòng, rồi cao hơn nữa." Anh nói với niềm tự tin rạng rỡ. Cô mỉm cười, cố giấu tiếng thở dài. Bởi điều cô muốn nghe, chưa bao giờ thay đổi: "Anh sẽ đưa em về ra mắt gia đình."

Một tối, khi anh livestream, cô ngồi ngoài ban công, nhìn xuống thành phố ngập ánh đèn. Âm nhạc trong tai nghe của cô trộn lẫn với tiếng nói của anh vọng ra từ trong nhà. Hai thế giới song song, chạm vào nhau nhưng không bao giờ nhập lại. Cô ngửa đầu, thấy bầu trời Sài Gòn tối đặc, không có một vì sao. Lúc đó, cô hiểu: Nguyên không chỉ đã rời bỏ con đường âm nhạc, mà cũng đang rời xa cô, từng bước một.

Căn hộ vẫn vậy nhưng tất cả đã biến thành hai hành tinh riêng biệt. Và Cẩm Tú, trong cõi nhớ nhung vô định, đặt tay lên phím đàn, để lắng nghe nỗi buồn của mình ngân vang.

Bốn tháng trước..

"Anh thật sự không thể về Đà Lạt với em, dù chỉ một lần sao?" Giọng Cẩm Tú lẩy bẩy, từng chữ cứa dao vào chính mình.

Nguyên tháo tai nghe, mắt vẫn dán vào màn hình laptop sáng rực biểu đồ xanh đỏ. Hàng nghìn người đang theo dõi buổi livestream phân tích cổ phiếu và thị trường của anh. Nguyên tắt mic, nhăn mặt, hạ thấp giọng: "Em biết mà, anh bận. Anh không thể bỏ ngang giữa chừng để về quê chỉ vì một buổi gặp gỡ hình thức."

"Đó không phải hình thức, đó là gia đình em!" Cẩm Tú siết chặt nắm tay, cảm giác trái tim mình chao đảo. "Mẹ em đã nhiều lần hỏi, mẹ biết em đang sống chung với bạn trai, em không thể cứ lảng tránh mãi. Em đâu đòi hỏi gì ngoài việc anh đi cùng, chỉ một chuyến thôi."

Nguyên khẽ thở dài, tay lướt chuột chuyển tab, miệng nói máy móc: "Anh đã giải thích rồi, sự nghiệp anh chưa ổn định. Bây giờ mà dính đến chuyện hôn nhân, con cái thì coi như tự chặn đường thăng tiến. Em phải hiểu chứ?"

"Hôn nhân, con cái thì liên quan gì đến thăng tiến. Anh không yêu em sao?"

Nguyên im lặng. Cẩm Tú im lặng. Trong thoáng chốc, không gian yên tĩnh nhấn chìm cô.

"Anh có bao giờ nghĩ đến cảm giác của em không?" Cuối cùng, cô buông ra câu hỏi mà chính mình đã giữ quá lâu.

Nguyên quay sang, ánh mắt thoáng chút bực dọc. "Tú, đừng trẻ con. Anh thương em, và hiểu em muốn gì, nhưng lúc này anh không thể buông xuôi mọi thứ được. Hãy tin anh, vì tương lai của chúng ta. Thế giới này đâu chỉ có tình yêu. Em hiểu mà, phải không?"

Cẩm Tú nghe từ "trẻ con", tim liền thắt lại. Cô đứng lặng, ngón tay vô thức siết vào quai vali đã đặt cạnh cửa từ chiều. Những ngày qua, ý định rời đi ám ảnh cô, và giờ phút này, tất cả đẩy đến đỉnh điểm.

Cô kéo mạnh vali lên, tiếng bánh xe nghiến vào nền gạch lạnh lẽo. Nguyên thoáng sững lại, ngước nhìn.

"Em.. Định làm gì?"

"Em về Đà Lạt. Anh cứ tiếp tục livestream và kiếm tiền đi." Giọng cô dửng dưng nhưng mắt đỏ hoe.

Nguyên vội vàng nhấn nút tạm dừng phát trực tiếp. Ánh đèn từ màn hình phản chiếu gương mặt anh, một bên sáng một bên tối. "Đợi đã. Em bình tĩnh. Em về rồi thì khi nào quay lại?"

Cẩm Tú cười nhạt. "Nếu anh còn nhớ, ngày 2/6 là sinh nhật em. Em sẽ chờ. Nếu hôm đó anh xuất hiện ở Đà Lạt, chúng ta sẽ bắt đầu lại. Nếu không.. Thì coi như kết thúc."

Bất chợt, căn phòng im lặng đến mức nghe rõ tim cô thổn thức trong lồng ngực. Chỉ còn tiếng quạt tản nhiệt của laptop rít lên khô khốc.

Nguyên chống tay lên trán, rồi bỏ tai nghe xuống bàn. Anh không hề bước lại gần, không níu giữ, chỉ thở dài: "Tú, em lại đặt điều kiện. Lần nào cãi nhau em cũng thế. Em biết anh không thể bỏ hết để chạy theo em. Tình yêu đâu phải trò chơi mà tính thắng thua."

"Đúng." Cẩm Tú gật đầu, mắt nhòa đi. "Tình yêu không phải trò đùa, nên em phải làm vậy. Anh chọn gì: Em hay sự nghiệp?"

Nguyên định nói thêm, nhưng điện thoại rung liên tục. Hàng chục tin nhắn của học viên, của khách hàng đầu tư hiện lên màn hình. Anh cau mày, nhấn trả lời vội vàng vài câu. Cẩm Tú đứng nhìn, lòng lạnh buốt. Lúc đó, cô hiểu mình đã thất bại.

Cô kéo vali ra cửa. Tiếng lạch cạch vang vọng khắp hành lang dài.

"Em đi thật sao?" Tiếng Nguyên gọi vọng theo, nhưng vẫn vương vất vẻ hờ hững.

Cẩm Tú không quay lại, chỉ ném một câu cuối: "Nếu anh còn yêu em, hãy đến Đà Lạt. Em sẽ chờ. Chỉ đơn giản vậy thôi."

Cửa thang máy khép lại, cắt ngang ánh nhìn của anh.

Chuyến xe khách buổi đêm rời bến, đưa cô ra khỏi Sài Gòn. Bên ngoài, những tòa nhà cao tầng trôi qua trong ánh đèn loang loáng. Bên trong, Cẩm Tú tựa đầu vào cửa kính lạnh buốt, mắt dõi theo thành phố mà tám năm nay cô coi là nhà. Tim cô xé đôi: Một nửa mong anh xuất hiện ở sinh nhật, nửa còn lại biết hy vọng chỉ ảo ảnh.

Hình ảnh Nguyên trước màn hình máy tính, ánh sáng xanh hắt lên gương mặt lạnh lùng, bám riết lấy cô. Cô tự hỏi: Anh có từng còn là chàng trai hát "Bông Hồng Thủy Tinh" ngày nào, hay tất cả đã bị chôn vùi dưới những con số, biểu đồ, tham vọng?

Cẩm Tú nhắm mắt, nhưng ký ức ùa về dữ dội: Những lần cãi vã trước đây, cô hờn dỗi bỏ đi rồi lại quay về, và lần nào anh cũng nhắn tin, gọi điện, đến tận nơi xin lỗi. Nhưng lần này khác. Lần này, anh chỉ khuyên cô "nghỉ ngơi cho bình tĩnh", rồi quay lại.. Livestream.

Chỉ vậy thôi sao?

Xe dừng ở trạm nghỉ, hành khách xuống mua nước, hút thuốc, đi vệ sinh. Cẩm Tú nằm yên trên xe. Ánh đèn từ cửa hàng chiếu qua cửa kính, khiến bóng cô càng trở nên cô độc. Cô lấy điện thoại ra. Không một tin nhắn nào từ Nguyên. Màn hình chỉ sáng lên rồi tối đi.

Một khoảng trống mênh mông mở ra trong lòng. Cô tự hỏi: Liệu tất cả ba năm qua có ý nghĩa gì với anh, hay chỉ là một chặng đường tạm thời?

Xe chuyển bánh, tiến về phía cao nguyên. Gió đêm rít bên ngoài. Trong xe, hơi lạnh khiến cô co người lại. Cẩm Tú kéo chiếc khăn quàng sát cổ. Đôi mắt mở to, không rơi được giọt nước mắt nào nữa.

Khi đến Đà Lạt, trời vừa tảng sáng. Màn sương phủ kín những con dốc, ngọn đèn đường vàng nhạt vẫn chưa tắt hẳn. Cẩm Tú đứng trước cổng ngôi nhà phủ hoa ti gôn, lòng nặng trĩu. Mẹ cô mở cửa, vừa bất ngờ vừa lo lắng. Cẩm Tú ôm chặt lấy mẹ, lần đầu tiên trong nhiều năm, cô không kìm được, khóc nức nở.

Lúc đó, cô hiểu rằng: Cuộc thử thách mà cô đặt ra, không chỉ dành cho Nguyên, mà còn dành cho chính mình.

Tối hôm ấy, Nguyên lại xuất hiện trên YouTube, với áo sơ mi trắng, nụ cười rạng rỡ, đang nói về "chiến lược đầu tư trong quý III". Trong căn phòng sáng đèn, anh không nhắc đến việc người yêu mình vừa rời đi, không một dấu hiệu cho thấy cuộc đời anh có thay đổi.

Trong khi đó, tại Đà Lạt, Cẩm Tú ngồi một mình trước cây đàn piano đã im lìm nhiều năm. Ngón tay lẩy bẩy chạm phím trắng. Âm thanh bật ra, yếu ớt như chính trái tim cô.

Cẩm Tú biết mình đã tự dồn vào ngõ cụt, nhưng không thể ngừng chờ đợi. Cô hiểu: Từ lúc kéo vali rời căn hộ, tình yêu đã lặng im. Cái khoảnh khắc ngày 2/6 trôi qua, chiếc bánh kem cô cặm cụi làm với mẹ vẫn nằm nguyên trên bàn gỗ trong phòng khách, ngọn nến cắm sẵn run rẩy chờ một bàn tay khác thắp lên. Cô ngồi đó, nhìn đồng hồ nhích dần về nửa đêm, lòng nửa mong, nửa giận. Nhưng chỉ có tiếng chó sủa xa xa vọng lại, và tiếng mẹ khe khẽ thở dài.

Ngày ấy qua đi, để lại một khoảng trống kéo dài vô tận. Hai tuần sau, Lan, bạn thân của cô và Nguyên, gọi điện, ngập ngừng trước khi gửi cho cô bức ảnh. Tấm ảnh chụp ở Phú Quốc: Nguyên, trong chiếc sơ mi trắng giản dị, nở nụ cười rạng rỡ, vòng tay ôm lấy một người phụ nữ khác. Nữ doanh nhân trẻ, gương mặt quen thuộc qua vài lần thấy trên livestream của anh, nghiêng đầu tựa vào vai anh, họ thuộc về nhau. Sau lưng họ, biển xanh lấp lánh, bầu trời trong vắt, tất cả đều đẹp.

Ngón tay Cẩm Tú lẩy bẩy khi phóng to bức ảnh trên màn hình điện thoại. Cô chạm vào khuôn mặt ấy, vào nụ cười từng thuộc về mình, mà bây giờ tỏa sáng bên cạnh người khác. Một cơn đau buốt chạy dọc lồng ngực. Cô đặt điện thoại xuống bàn, bước ra hiên nhà, đứng bất động nhìn những cành hoa ti gôn hồng nhạt rũ xuống trước gió chiều. Lồng ngực cô nặng trĩu, tựa như ai đó lấy đi phần thịt da, bỏ lại hố sâu lạnh lẽo.

Từ hôm đó, cô sống trong giấc mộng du. Mỗi buổi sáng thức dậy trong căn phòng cũ, tấm rèm ren mỏng hắt ánh nắng vàng nhạt, cô chỉ muốn kéo chăn che kín mặt, tránh khỏi ánh sáng. Ngày nào mẹ cũng gọi cô dậy ăn sáng, để sẵn tô phở nóng, nhưng vị nước lèo dù ngọt đến mấy cũng trở nên nhạt nhẽo trong miệng cô. Mẹ nói nhiều, khuyên nhiều, ôm con gái vào lòng và bảo rằng: Thời gian sẽ xoa dịu tất cả. Nhưng khi cánh cửa phòng đóng lại, khi tiếng bước chân bà mờ dần ngoài hành lang, Cẩm Tú lại ngồi bệt xuống sàn, gục đầu vào cây đàn piano đặt trong góc, để mặc lệ rơi ướt từng phím trắng.

Cây đàn ấy, từng chứng kiến cô lớn lên với niềm vui, giờ im lìm, câm lặng. Suốt nhiều tuần liền, nó không vang lên một giai điệu nào. Mỗi lần đi ngang qua, cô đều tránh nhìn, né ánh mắt người bạn cũ, kẻ hiểu rõ nỗi đau hơn ai hết. Có lúc cô muốn ngồi xuống, chơi một bản nhạc, nhưng bàn tay cứng đờ, trái tim nứt vỡ, không thể thả lỏng khi chạm phím đàn.

Đêm xuống, khi màn sương Đà Lạt phủ kín những con dốc, Cẩm Tú thường khoác áo len, lặng lẽ đi bộ quanh hồ Xuân Hương. Nước hồ đen thẫm phản chiếu ánh đèn đường, thi thoảng lay động khi có cơn gió lạnh thổi qua. Cô đi không mục đích, đôi giày phát ra tiếng lộp cộp đều đặn trên mặt đường ẩm ướt. Trong đầu, những hình ảnh cũ dồn về: Nụ cười của Nguyên khi cô nổi giận vì anh cố ý hát sai; tiếng cười vang trong căn hộ nhỏ khi cả hai làm cháy chiếc bánh; bàn tay anh đặt trên vai cô lúc họ cùng ngắm pháo hoa giao thừa. Mỗi hồi ức là mảnh thủy tinh sắc nhọn, lạnh lẽo.

Có lần, cô dừng lại bên lan can hồ, nhìn xuống làn nước, thấy khuôn mặt mình méo mó trong sóng gợn. Đôi mắt sưng húp, bọng mắt thâm quầng, mái tóc rối bời. Cô gần như không nhận ra mình nữa. Người con gái tươi tắn, tự tin đứng trên sân khấu, cùng cây đàn ngày nào, giờ đã biến mất, thay vào đó là một kẻ yếu đuối, quẩn quanh trong bóng tối của tình yêu.

Mẹ cô nhiều lần gõ cửa, mang cho cô ly sữa nóng, bảo: "Con gái à, hãy nghĩ rằng ông trời đã gỡ con ra khỏi một mối duyên không bền. Người đàn ông ấy không xứng." Cẩm Tú gật đầu, vâng dạ, nhưng tim mắc kẹt trong lồng vô hình. Cô tự trách mình: Chính sự bốc đồng, giận dỗi ngày hôm ấy đã khiến mọi thứ chấm dứt thật sự. Nếu cô không bỏ đi, nếu cô không đặt điều kiện vô lý, có lẽ Nguyên vẫn ở bên. Nhưng ngay sau đó, lý trí lại phản bác: Nếu anh thực sự yêu, lẽ nào lại dễ dàng để cô biến mất? Lẽ nào lại nhanh chóng tìm thấy vòng tay khác?

Những câu hỏi ấy xoáy sâu, xé rách tâm trí cô từng ngày. Cô bắt đầu mất ngủ, trằn trọc hàng giờ trên chiếc giường gỗ cũ. Khi mệt mỏi quá, cô thiếp đi, nhưng trong giấc mơ, hình ảnh Nguyên và người phụ nữ kia lại hiện lên, rạng rỡ bên nhau dưới ánh nắng biển. Cô bật dậy trong mồ hôi, tay run rẩy, tim đập dồn dập. Ban đêm trở thành cực hình, còn ban ngày chỉ là sự lặp lại vô nghĩa của mệt mỏi và trống rỗng.

Một buổi sáng mưa phùn, Cẩm Tú ngồi trong phòng khách, nhìn qua khung cửa kính ướt nước. Mẹ ngồi đối diện, cặm cụi đan áo len. Bà nhìn con gái, muốn nói điều gì đó nhưng rồi im lặng. Sợi len chạy qua từng mũi kim, đều đặn, nhẫn nại như chính thời gian. Cẩm Tú chợt nhận ra: Trong khi mình để trái tim tan nát mà buông xuôi tất cả, thì thế giới ngoài kia vẫn tiếp tục, từng ngày, từng giờ, không chờ đợi ai.

Nghĩ thế, cô bật dậy, bước về phía cây đàn. Những phím đàn phủ một lớp bụi mỏng. Cô đưa tay chạm nhẹ, âm thanh khô khốc vang lên. Cô ngồi xuống, thử đánh vài nốt, nhưng chỉ sau vài giây, lệ lăn dài, chảy xuống phím đàn, hòa vào âm thanh méo mó. Cô gục đầu vào cánh tay, toàn thân rùng mình. Cây đàn, từng là tiếng nói của tâm hồn, giờ hóa thành chứng nhân của nỗi cô đơn sâu thẳm.

Lúc đó, cô cảm thấy mình là bông hồng thủy tinh trong bài hát năm nào: Đẹp đẽ, mong manh, dễ nứt vỡ. Nguyên đã đi, mang theo phần rực rỡ nhất của tuổi trẻ. Còn lại chỉ là mảnh vỡ sắc lạnh, cứa vào lòng bàn tay mỗi khi cô cố gắng nhặt lại.

Đêm hôm ấy, khi màn sương giăng kín ngọn đồi và tiếng mưa rả rích, Cẩm Tú cuộn tròn trong chăn, ôm gối, đôi mắt mở to nhìn trần nhà. Cô biết mình chưa thể thoát khỏi bóng hình ấy. Nhưng trong tận cùng mệt mỏi, ý nghĩ mơ hồ lóe lên: Nỗi đau này rồi cũng qua, mọi bản nhạc đều có đoạn kết. Vấn đề chỉ là cô có đủ can đảm để chạm vào nốt nhạc cuối cùng hay không.

Hiện tại.

".. Để thời gian ta chia xa không phai nhòa

Để ngày mai ta sẽ mãi mãi không quên

Xin em hãy giữ kỷ niệm Bông hồng thủy tinh.."


(Lời bài hát Bông Hồng Thủy Tinh: Nhạc sĩ Trần Lập)

Âm thanh nốt cuối vừa dứt, những tràng pháo tay vang lên dồn dập, kéo dài không muốn kết thúc.

* * *

Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:

1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

2. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

3. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

=> danh mục các tác phẩm của rewrite

Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
 
Bài viết: 496 Tìm chủ đề
aca5b48ecd55968f470e16769b42e1a3.jpg


Chương 4: Mãi Mãi Không Quên​


Cẩm Tú cúi đầu chào khán giả theo phản xạ, bàn tay vẫn còn run nhẹ sau quãng dài chìm trong tiếng nhạc, và luồng ký ức chồng chất. Cô khẽ đưa mắt sang ca sĩ nam đang cúi người cảm ơn, gương mặt anh ta rạng rỡ, trong khi môi cô lại khô khốc sau cơn bão vô hình.

Cẩm Tú ngẩng mặt, gượng gạo nở nụ cười. Và chính khoảnh khắc ấy, từ dưới những dãy bàn thấp thoáng ánh nến, một người đàn ông đứng dậy. Anh ta không vội vã, chỉ lặng lẽ nâng đóa hồng đỏ thẫm từ chiếc lọ đặt trên bàn, rồi tiến về phía sân khấu. Bước chân anh vang đều trên sàn gỗ, chậm rãi nhưng có trọng lượng, buộc ánh nhìn của nhiều người dõi theo.

Cẩm Tú thoáng bối rối. Người đàn ông đó không hướng về ca sĩ nam: Người vừa cất giọng hát khiến cả quán vỗ tay, mà đi thẳng về phía cô. Anh đứng trước mặt cô, hơi cúi đầu, đưa đóa hoa trong cử chỉ trân trọng. Trong quầng sáng vàng nhạt hắt từ những ngọn nến, gương mặt anh hiện rõ: Chững chạc, lịch sự, có đường nét từng trải.

"Cảm ơn vì phần biểu diễn tuyệt vời." Anh nói, giọng trầm ấm, không quá lớn nhưng đủ vang lên giữa khoảng lặng.

Cẩm Tú ngỡ ngàng, tim thổn thức rối loạn. "Cảm ơn anh!" Cô nhận đóa hồng, bàn tay co lại, vừa xúc động vừa lạ lẫm. Nụ cười anh rất nhẹ, không phô trương.

Sau lời chào cuối cùng, ban nhạc rút xuống, khán giả đứng dậy lục tục ra về. Không gian quán acoustic dần loãng đi, chỉ còn lại mùi gỗ thông và dư vị âm nhạc ngân dài. Cẩm Tú thu dọn vài bản nhạc trên giá đàn, lặng lẽ bước ra ngoài, chiếc váy trắng khẽ rung theo từng bước. Trong tay cô, đóa hồng đỏ thẫm cháy bỏng, tương phản với màn sương mỏng.

Khi cô bước ra ngoài đường, ánh đèn đường rọi thành quầng tròn mờ mờ trên mặt đường ướt. Gió se lạnh thấm vào da thịt khiến cô co người lại. Vừa kịp kéo chặt chiếc áo khoác, cô bỗng nghe tiếng bước chân theo sau.

"Cây đàn của cô.. Thật ra không hề nín câm đâu." Giọng người đàn ông vang lên từ phía sau. Anh dạo bước song song với cô, tay vẫn bỏ trong túi áo vest, dáng đi thong thả. "Nó chỉ chờ ai đó đánh thức."

Cẩm Tú giật mình quay sang, nhìn anh với ánh mắt dò xét. "Anh nghe nhiều quá rồi đấy." Cô đáp, giọng thoáng gượng gạo, nhưng không giấu nổi nụ cười mỏng nơi khóe môi.

"Có thể." Anh cười. "Nhưng khi cô chơi, tôi cảm thấy ai đó trò chuyện bằng ngôn ngữ tôi luôn chờ đợi. Cảm giác này hiếm lắm."

Họ bước đi trong im lặng một đoạn. Con dốc thoai thoải dẫn xuống hồ Xuân Hương trải dài trước mắt. Những cặp đôi đi ngang qua, tay trong tay, tiếng cười khe khẽ tan vào gió. Cẩm Tú siết chặt đóa hồng trong tay, thầm nhận ra nhịp tim mình bỗng bình thản hơn sau những ngày tháng chao đảo.

"Anh thường đến đây nghe nhạc?" Cô hỏi, giọng đã dịu đi.

"Thỉnh thoảng. Khi cần thoát khỏi công việc." Anh trả lời. "Tôi kinh doanh cà phê, nhưng thật ra vẫn thấy thiếu một giai điệu nào đó để cân bằng. Âm nhạc có lẽ là thứ duy nhất khiến tôi ngồi yên được một tối."

Anh nói bằng giọng điềm tĩnh, không màu mè. Cẩm Tú lắng nghe, và bất chợt, cô cảm thấy có gì đó tương đồng: Sự cô đơn ẩn giấu sau bề ngoài bận rộn, một khát khao được lấp đầy.

Họ tiếp tục đi. Con đường lát đá dẫn về phía ngôi nhà phủ đầy hoa ti gôn của gia đình cô hiện dần trong màn sương. Tiếng dế rả rích dưới vườn, mùi đất ẩm và hương hoa thoảng theo gió. Cẩm Tú bỗng nhận ra mình đang bước song song với một người đàn ông hoàn toàn xa lạ, nhưng không hề thấy e dè. Trái lại, trong lòng cô dâng lên một cảm giác bình yên hiếm hoi: Thứ cảm giác mà suốt nhiều tháng qua, cô chưa từng có lại.

Khi họ dừng trước cánh cổng sắt phủ dây hoa, anh quay sang, ánh mắt nghiêm trang nhưng dịu dàng. "Ngày mai.. Cô có muốn cùng tôi uống cà phê không? Chỉ là một buổi sáng thôi. Tôi nghĩ sẽ thật tiếc, nếu giai điệu tối nay cứ thế biến mất."

Cẩm Tú nhìn anh hồi lâu. Bên trong cổng, ngôi nhà nhỏ im lìm trong bóng đêm, khung cửa sổ vẫn sáng đèn, hắt ra từ phòng mẹ cô. Bên ngoài, người đàn ông vẫn đứng, chờ đợi câu trả lời.

Cô mỉm cười, rất nhẹ, và lắc đầu. "Cảm ơn anh! Tôi sẽ suy nghĩ. Hiện tại, tôi chỉ muốn giữ lại dư âm của bài hát." Nói rồi, cô đẩy cánh cổng nặng nề, bước vào.

Anh không tỏ ra thất vọng. Chỉ cúi chào, rồi lùi lại một bước. "Tôi hiểu. Vậy thì.. Chúc ngủ ngon, Cẩm Tú."

Cánh cổng khép lại, tiếng bản lề sắt cọt kẹt vang lên. Cẩm Tú đứng sau hàng hoa ti gôn, dựa lưng vào cánh cổng, tay vẫn nắm chặt đóa hồng. Cô cảm thấy lồng ngực nhẹ nhõm, vết thương chưa lành nhưng đã ngừng rỉ máu.

Ngoài kia, tiếng bước chân dần xa trong màn sương. Bất chợt, cô mở tròn mắt: Sao anh ấy biết tên mình?

(Hết truyện ngắn)

Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:

1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

2. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

3. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

=> danh mục các tác phẩm của rewrite

Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
 
Bài viết: 354 Tìm chủ đề
Ba chapter đầu tuyệt vời, bạn viết lên tay rất nhiều lắm đó, đọc rất cuốn, Nhưng cháp cuối, bộ bạn chạy kpi cho kịp hay gì? Nó hụt hẫng dã man,

Người đó là ai? Tự nhiên xuất hiện, ko đầu ko đuôi, nói mấy câu mơ hồ, cực kì ko thuyết phục, cảm xúc đang lên cao tự nhiên qua chương cuối nó rơi cái vèo xuống đất, suýt dập mặt.

Truyện này nha, xin lỗi mình theo chủ nghĩa thực dụng, mình thấy Tú với Nguyên ko hợp, nguyên đại diện cho sự trưởng thành theo cuộc đời rồi dần biến chất

Còn Tú thì như một kẻ mộng mơ, mà phụ nữ quá mộng mơ thì chính là tự sát.

Truyện hay và nguyên Tú chia tay là tất yếu thôi.
 
Bài viết: 496 Tìm chủ đề
Ba chapter đầu tuyệt vời, bạn viết lên tay rất nhiều lắm đó, đọc rất cuốn, Nhưng cháp cuối, bộ bạn chạy kpi cho kịp hay gì? Nó hụt hẫng dã man,

Người đó là ai? Tự nhiên xuất hiện, ko đầu ko đuôi, nói mấy câu mơ hồ, cực kì ko thuyết phục, cảm xúc đang lên cao tự nhiên qua chương cuối nó rơi cái vèo xuống đất, suýt dập mặt.

Truyện này nha, xin lỗi mình theo chủ nghĩa thực dụng, mình thấy Tú với Nguyên ko hợp, nguyên đại diện cho sự trưởng thành theo cuộc đời rồi dần biến chất

Còn Tú thì như một kẻ mộng mơ, mà phụ nữ quá mộng mơ thì chính là tự sát.

Truyện hay và nguyên Tú chia tay là tất yếu thôi.

^^ cảm ơn nhé, đợi khi nào rảnh mình thử viết tiếp 2, 3 chương nữa xem. Nhưng tạm thời kết ở đó để nghỉ lễ đã.
 
Truyện này khá hợp tâm ý mình Rewrite ạ!

Dù mọi người cho rằng chương cuối kết thúc hơi vội nhưng mình thích cái kết này, đủ rộng rãi để bản thân có thể mộng mơ cho Cẩm Tú một cái kết viên mãn.

Có điều, mình có cũng có chút luyến tiếc. Nếu để cho Cẩm Tú hạnh phúc bên người yêu mới, một người yêu có thể bỏ thời gian bên cô một ngày, để cô đón sinh nhật trọn vẹn và vui vẻ. Sau đó, cô tình cờ lại gặp lại Nguyên, một người không thể dành cho người yêu một ngày sinh nhật, không thể dành ra một buổi ra mắt gia đình người yêu, coi nhẹ tất cả để phấn đấu vì sự nghiệp nhưng lại có thể đi chơi vui vẻ bên người mới. Và nếu người mới đó, cũng là một nữ doanh nhân thành đạt, cô ấy cũng sẽ vì sự nghiệp mà "bắt tay" với một đại gia tiếng tăm, sau đó nói với Nguyên rằng "trên đời đâu chỉ có tình yêu".. Ai.. Tình cảnh này chắc đặc sắc lắm! Và nếu như thân phận người yêu mới của Cẩm Tú là một người bạn của Nguyên, thầm mến cô từ trước nhưng không dám nói. Giờ thấy cô và Nguyên chia tay mới từ bỏ, chắc càng thú vị hà.. =))
 
Bài viết: 496 Tìm chủ đề
Truyện này khá hợp tâm ý mình Rewrite ạ!

Dù mọi người cho rằng chương cuối kết thúc hơi vội nhưng mình thích cái kết này, đủ rộng rãi để bản thân có thể mộng mơ cho Cẩm Tú một cái kết viên mãn.

Có điều, mình có cũng có chút luyến tiếc. Nếu để cho Cẩm Tú hạnh phúc bên người yêu mới, một người yêu có thể bỏ thời gian bên cô một ngày, để cô đón sinh nhật trọn vẹn và vui vẻ. Sau đó, cô tình cờ lại gặp lại Nguyên, một người không thể dành cho người yêu một ngày sinh nhật, không thể dành ra một buổi ra mắt gia đình người yêu, coi nhẹ tất cả để phấn đấu vì sự nghiệp nhưng lại có thể đi chơi vui vẻ bên người mới. Và nếu người mới đó, cũng là một nữ doanh nhân thành đạt, cô ấy cũng sẽ vì sự nghiệp mà "bắt tay" với một đại gia tiếng tăm, sau đó nói với Nguyên rằng "trên đời đâu chỉ có tình yêu".. Ai.. Tình cảnh này chắc đặc sắc lắm! Và nếu như thân phận người yêu mới của Cẩm Tú là một người bạn của Nguyên, thầm mến cô từ trước nhưng không dám nói. Giờ thấy cô và Nguyên chia tay mới từ bỏ, chắc càng thú vị hà.. =))

Cảm ơn Phụng! Về cái kết, mình định viết một truyện ngắn khác, ghép nối với truyện ngắn này để hoàn thiện những câu hỏi của độc giả về "người đàn ông bí ẩn". Nhưng đó vẫn là: "Khi khác nhé" ^^
 
Từ Khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Back