Bạn được ADDZ:) mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
8 người đang xem
150 0
Tuyết Y Kỳ Ngộ

Tác giả: Mèo A Mao Huỳnh Mai

IMG_20250808_203659. Webp

Thể loại: Cổ đại, ngôn tình, lãng mạn, hài hước, huyền ảo, 1v1

Giới thiệu:

Trăng treo đầu núi bồi hồi

Dáng nàng mờ ảo trên đồi núi xa

Mắt nhìn vô hướng chờ ai

Gió bay áo lụa, ngỡ là thiên tiên.

* * *

Trên đỉnh núi sương mờ gió phủ

Một bạch y nữ tử cô đơn

Xiêm y phấp phới bay vờn

Thêm phần huyền ảo như gần mà xa

* * *

Nàng là Bạch Tuyết Y, thiếu chủ Linh Tuyền Cung, Vong Ưu Đảo, được mệnh danh là bạch y tiên tử.

Chàng là Hàn Vân Long, là chiến thần Hồ Quốc, tàn nhẫn, độc ác, nhưng cũng là một hoàng tử mất nước, muốn phục quốc chỉ có thể chịu nhục, luồn cúi dựa vào ngoại bang.

Chàng và nàng gặp nhau, mỗi người một thế giới, liệu có thể sánh bước chung đường?

Đôi lời tác giả:

Giới thiệu vậy thôi, chứ có tình tiết "hài hước" nha. Hi hi..
 
Chỉnh sửa cuối:
Phần 1: Bạch Y Tiên Tử

54736653378_193fa13445_o.png


Chương 1: Bạch y nữ tử

Trăng treo đầu núi bồi hồi

Dáng nàng mờ ảo trên đồi núi xa

Mắt nhìn vô hướng chờ ai

Gió bay áo lụa, ngỡ là thiên tiên.

* * *

Trên đỉnh núi cao, một bóng dáng bạch y nữ tử đứng cô độc trong bóng tối mờ ảo. Cơn gió nhẹ thổi qua, làm phất phơ tà áo lụa trắng mỏng, càng tô thêm vẽ huyền ảo cho nàng.

Từ xa, hai bóng người một nam một nữ đi tới, khi cách nàng một khoảng thì dừng lại, rồi cúi đầu hành lễ:

- Thiếu chủ!

Nàng quay đầu lại. Trên khuôn mặt xinh đẹp như thiên tiên khẽ nở nụ cười:

- Hai người đã tới!

Nàng là Bạch Tuyết Y, thiếu chủ của Linh Tuyền Cung, Đảo Vong Ưu. Bởi vì nhan sắc của nàng không chỉ xinh đẹp, mà còn thích mặc đồ trắng cho nên còn được mệnh danh là bạch y tiên tử.

Bạch Tuyết Y chẳng những xinh đẹp mà võ công, thuật pháp cũng rất cao cường. Thậm chí còn hiểu biết về y thuật, độc thuật.

Hơn hai mươi năm trước, nàng theo lệnh sư phụ rời đảo, đi khắp thế gian cứu giúp người. Tuy nhiên, thế gian vốn dĩ hiểm ác, dù nàng có tài giỏi cũng không thể tránh được quỷ kế của kẻ tà gian.

Trong một lần nọ, nàng bị trúng gian kế của bọn ác bá, khiến nàng không những bị thương nặng mà còn trúng một loại kỳ độc khó giải.

Trong lúc chỉ mành treo chuông, những tưởng phải bỏ xác nơi hoang dã, Bạch Tuyết Y chợt nhớ trước khi đi, sư phụ có giao cho nàng một túi gấm, nói khi nào gặp nguy hiểm đến tính mạng thì hãy mở túi gấm này ra.

Bạch Tuyết Y không chần chừ, lập tức lấy túi gấm mở ra.

Bên trong có một mảnh giấy viết một dòng chức khó hiểu. Chẳng qua bên dưới dòng chữ khó hiểu ấy, lại có mấy lời của sư phụ nhắn gửi: "Khi tính mạng không còn cách nào có thể cứu được nữa, hãy tìm một người dưới mười tám tuổi vừa mới tắt thở, rồi đọc câu thần chú này lên, như vậy sẽ có thể mượn xác hoàn hồn. Tuy nhiên, sau khi mượn xác sẽ không nhớ gì về quá khứ của mình, chỉ có thể nhớ tên và tâm nguyện chưa được hoàn thành của chủ nhân thân thể. Khi nào hoàn thành xong tâm nguyện của chủ thân thể mới có thể nhớ lại được bản thân mình".

Nhưng tìm đâu ra người vừa mới tắt thở, lại còn dưới mười tám đây?

May thay, lúc đó bên đường có một cô bé khoảng năm sáu tuổi vừa mới chết do bị đói. Bạch Tuyết Y lập tức làm theo những gì hướng dẫn trong giấy.

Sau khi niệm xong câu thần chú kia, nàng ngã xuống, thân xác cũng lập tức tan rã thành nước, rồi sau đó, cô bé đã sống lại.

Kể từ đó, Bạch Tuyết Y vô tư trở thành cô bé ấy suốt mười mấy năm. Cho đến hôm nay, cuối cùng nàng đã thức tỉnh.

Bạch Tuyết Y đưa tay ra hiệu cho hai người vừa rồi không cần đa lễ, rồi hỏi:

- Thanh Nhật, Thanh Nguyệt, sư phụ ta thế nào rồi, người khỏe không?

Đã mười mấy năm nàng không nhớ gì về thân phận của mình, nên không thể nhớ gì về sư phụ, cũng không biết sư phụ thế nào, có phải luôn lo lắng cho nàng hay không.

Người nam là Thanh Nhật chắp tay cung kính thưa:

- Thiếu chủ yên tâm. Cung chủ rất khỏe, ngài có gửi cho người một phong thư.

Thanh Nhật lấy trong người ra một bức thư, cúi người trao cho Bạch Tuyết Y.

Bạch Tuyết Y sửng sốt, đưa tay nhận lấy bức thư.

Tuy nhiên, lúc nàng mở ra đọc thì sắc mặt không khỏi tối sầm.

Trong thư viết: "Đồ nhi thân yêu của sư phụ. Xa cách bấy lâu vi sư nhớ con vô cùng. Nhưng vi sư bận chăm sóc sắc đẹp nên không thể đi tìm con được. Vi sư biết con gặp kiếp nạn nên đã cho Thanh Nhật với Thanh Nguyệt xuất đảo tìm con. Thật ra, cẩm nang vi sư đưa cho con ta đã ghi nhầm. Không nhất thiết phải hoàn thành tâm nguyện của thân chủ mới nhớ lại. Mà chỉ cần con sống được đến mười tám tuổi, vào ngày, giờ, khắc con mượn xác hoàn hồn, con sẽ tự động nhớ thôi!

Ha ha, ta xin lỗi về sự nhầm lẫn vô tình này!

Mà khi đọc được lá thư này, chắc con cũng nhớ lại rồi, ta cũng không áy náy nữa.

Nhưng mà vi sư vẫn phải nói với con một điều. Đó là, con đã ra ngoài hai mươi mấy năm, đã trải qua hai kiếp người, vậy mà đến nay vẫn không có người tình nào vắt vai.

Nên ta cho con biết nhé! Nếu lần này con không dắt được lang quân về ra mắt thì đừng bao giờ trở về và gọi ta sư phụ nữa!"

Bạch Tuyết Y: "..."

Hoàn toàn câm nín.

Đọc xong thư Bạch Tuyết Y quả thật suýt nữa té xuống núi. Cũng may công lực đã khôi phục không ít nên nàng đã trụ lại được.

Thấy biểu hiện của nàng có vẻ bất ổn, Thanh Nhật và Thanh Nguyệt nhìn nhau rồi cùng lên tiếng một lượt:

- Thiếu chủ sao vậy?

Thanh Nhật và Thanh Nguyệt nhìn vẻ ngoài không khác gì thanh niên đôi mươi và thiếu nữ đôi tám, nhưng mà tuổi thật của họ lại cao hơn rất nhiều. Bạch Tuyết Y từ nhỏ đến lớn đều được họ chăm sóc, quan hệ rất thân thiết. Cho nên đối với hai người họ nàng không có gì phải giấu diếm.

Bạch Tuyết Y đưa lá thư cho hai người họ.

Hai người chụm đầu lại xem.

Tuy không lạ mấy về tính cách của Cung chủ nhà mình, nhưng khi cả hai người đọc xong cũng phải đổ hai giọt mồ hôi.

Thanh Nhật và Thanh Nguyệt lại lần nữa nhìn vào Bạch Tuyết Y.

Thiếu chủ nhà họ dù cơ thể có thay đổi, khuôn mặt có thay đổi, nhưng vẫn xinh đẹp như tiên nữ. Nhan sắc này dù đặt ở đâu cũng sẽ không bị ế. Chẳng qua năm xưa thiếu chủ một lòng muốn cứu nhân độ thế, nên không quan tâm đến chuyện tình cảm nam nữ thế tục. Mặc dù chủ nhân cũng liên tục đốc thúc nhưng nàng luôn dùng cái cớ là:

- Chừng nào con cứu được một ngàn người, con sẽ tính đến chuyện đó!

Tuy nhiên, đến người thứ 999 thì nàng đã "ngỏm", rồi biến thành người khác, hoàn toàn không nhớ gì về quá khứ của mình.

Còn bây giờ..

Sau khi Bạch Tuyết Y nhập vào xác cô bé đó, chỉ nhớ cha mẹ mình bị người giết hại. Còn mình sau khi thoát được cũng không biết đi về đâu, cứ đi lang thang vô định, rồi bị đói khát đến ngất đi.

Lúc tỉnh lại, vừa lúc có người nhìn thấy nàng và đến cứu giúp.

Đó chính là Lão Vương phi của phủ Trấn Bắc Vương. Bà có con trai nhưng không có con gái, nên đã nhận nàng làm con nuôi, lấy tên là Châu Thanh Liên. Từ đó, nàng vẫn luôn đi theo bên cạnh Lão Vương phi.

Mặc dù tuổi của nàng còn nhỏ hơn cháu nội của Lão Vương phi, nhưng mấy đứa cháu của bà đều vẫn luôn tôn trọng nàng, gọi nàng hai tiếng tiểu cô. Đối với nàng không khác chi cô ruột.

Cứ thế, nàng đã bình yên sống trong sự che chở và chăm sóc của những người trong phủ Trấn Bắc Vương. Mà người trong phủ Trấn Bắc Vương đều là võ tướng, tính cách chính trực, không màn quyền thế. Vì vậy việc dùng con cháu liên hôn này nọ giống như các thế gia khác, họ không bao giờ làm. Chuyện nhân duyên của con cháu đều để chúng tự quyết định. Bởi thế cho nên, Châu Thanh Liên mới có thể bình an cho đến năm mười tám tuổi.

Tuy nhiên, cũng vào năm này, một nhà Trấn Bắc Vương đã xảy ra biến cố.
 
Chương 2: Diễn biến

54737604827_54edecdf7b_o.jpg


Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa

Cha con Lão Vương gia ngoài chiến trường bị quân địch bao vây. Họ nhiều lần cầu cứu tiếp viện của triều đình, có điều người đi đưa tin chỉ có đi không có về. Hai đứa cháu trai là Châu Quân Nguyên và Châu Quân Ngọc vốn ở nhà học hành cũng không thể ngồi yên. Một đứa lén chạy về triều đình cầu cứu, còn một đứa lén xâm nhập vào Hồ Quốc.

Những người phụ nữ ở nhà càng đứng ngồi không yên. Thấy Lão Vương phi ngày đêm lo lắng, Châu Thanh Liên và cô cháu gái lớn nhất còn lại là Châu Ái Nguyệt cũng lén lút trốn ra ngoài, chia nhau ra đi theo hai người kia. Cô tiểu thư thì theo Châu Quân Nguyên, chàng trai về kinh thành. Còn Châu Thanh Liên thì theo chàng trai xâm nhập vào nước địch là Châu Quân Ngọc.

Kết quả, khi tất cả trở về, cả hai chàng trai đều dắt về một đứa cháu dâu. Cô cháu gái cũng dắt về một đứa cháu rể.

Châu Quân Nguyên thì là một quận chúa, cháu họ của Đương kim Hoàng đế Đại Phong, Dương Bảo Trân. Nhưng mà nàng này từ nhỏ đã theo thầy học đạo, nên bản lĩnh rất cao cường.

Châu Ái Nguyệt cũng không kém, bởi vì đấng lang quân như ý cũng là sư huynh của vị quận chúa ấy, Trương Hạ Chí.

Còn Châu Quân Ngọc, chàng trai chạy sang nước địch lại càng dữ dội hơn, không biết bằng cách nào mà hốt luôn vị công chúa được thương yêu nhất của người ta, Hồ Ngọc Diệp.

Nhờ nội ứng ngoại hợp của các đứa cháu mà cha con Lão Vương gia đã thoát nạn. Bên phe địch cũng tạm thời đình chiến.

Chỉ có Châu Thanh Liên là hơi bị thảm. Nàng xui xẻo rơi vào tay chiến thần bên địch là Hàn Vân Long, kẻ đã dàn trận bao vây ba cha con Lão Vương gia, khiến họ suýt bỏ mạng. Cũng là kẻ thù không đội trời chung của sư huynh muội quận chúa Dương Bảo Trân và Trương Hạ Chí.

Cũng may Hàn Vân Long dù mệnh danh là kẻ tàn nhẫn, máu lạnh, nhưng lại là một trang quân tử. Bắt được nàng cũng không làm gì, chỉ giam lỏng. Cũng không dùng nàng uy hiếp phủ Trấn Bắc Vương. Mặc dù ngoài miệng lúc nào cũng nói lời độc ác. Nào là ta sẽ mang nàng đến trước mặt cha con lão già Trấn Bắc Vương, cho năm trăm tướng sĩ cưỡng bức nàng trước mặt họ đến chết, rồi băm xác gì đó. Nhưng mà chỉ là nói thôi, còn sự thật mỗi khi gặp nàng, đều phải ôm cục tức bỏ đi, bởi cái miệng của Châu Thanh Liên cũng không có vừa.

Người ta nói gần gũi lâu ngày sẽ sinh tình. Câu này đã ứng với Châu Thanh Liên. Tuy rằng Hàn Vân Long và Châu Thanh Liên mỗi lần gặp mặt đều cãi nhau, nhưng từ đó nàng mới biết được thân phận thật sự của chàng rất đáng thương. Rồi nàng đã nảy sinh tình cảm lúc nào không hay.

Còn Hàn Vân Long, cũng đã đặc Châu Thanh Liên vào trái tim mình từ lúc nào không hay.

Bởi thế, khi mấy người Dương Bảo Trân lén vào phủ của chàng giải cứu nàng, Hàn Vân Long vốn có thể một lưới tóm gọn, nhưng chàng đã không làm. Cứ thế để nàng rời đi.

Hai người họ vốn là người của hai thế giới khác nhau. Vĩnh viễn cũng không thể đi chung một hướng. Chi bằng để nàng trở về với người thân của nàng. Sau này có gặp nhau, trở thành kẻ thù cũng không có gì phải nương tay.

Nói là nói vậy thôi!

Chứ sau này, mỗi khi hai người đối đầu nhau, cả hai đều không nỡ ra tay khiến đối phương bị thương quá nặng, cao lắm chỉ là trật khớp hay trầy xước gì đó. Mà bởi vì Hàn Vân Long bản lĩnh hơn nàng rất nhiều, cho nên chính xác toàn là Châu Thanh Liên bị thương. Rồi sau đó, lại để nàng trơ mắt đứng nhìn chàng quay người bước đi.

Có lẽ, lần trốn nhà đi này, ai cũng tìm được hạnh phúc. Chỉ có Châu Thanh Liên là mang vết thương âm ỉ, lại không thể nói được với ai.

May mắn vào lúc tuyệt vọng nhất, lại đúng vào thời khắc năm xưa Bạch Tuyết Y đã mượn xác hoàn hồn.

Nàng, đã thức tỉnh!

Sau khi thức tỉnh, Bạch Tuyết Y mới dùng tín hiệu đặc biệt của bổn môn, liên lạc với Thanh Nhật và Thanh Nguyệt. Cho nên họ mới có thể tìm được nàng.

Mà một khi đã tìm được nàng, tất nhiên, cả hai chỉ cần điều tra một chút là sẽ biết rành mạch những gì về nàng, không sót một chi tiết.

Lúc này, Thanh Nguyệt nhìn nàng, hơi thở dài nói:

- Thiếu chủ à, hay bây giờ thuộc hạ đi bắt cái tên Hàn Vân Long gì đó về cho thiếu chủ dắt hắn đi ra mắt Cung chủ được không?

- Muội điên à?

Thanh Nhật bên cạnh lập tức nhảy dựng lên, cốc vào đầu nàng ấy.

- Không phải hắn ta năm lần bảy lượt muốn giết chết thiếu chủ sao? Đem hắn về cho hắn giết thiếu chủ ư?

Thanh Nguyệt không cho là đúng, cãi lại:

- Lúc đó là do thiếu chủ chưa nhớ lại nên mới bị đánh bại. Còn bây giờ ấy à, có mười tên Hàn Vân Long cũng đấu không lại thiếu chủ. Trước khi hắn giết thiếu chủ thì hắn đã bị thiếu chủ cho một châm về chầu ông bà rồi.

- Vậy chứng tỏ hắn cũng đâu yêu thiếu chủ, bắt về làm gì chứ?

Hai người bắt đầu đấu khẩu.

- Thiếu chủ thích hắn là được!

- Đó là trước kia nhưng bây giờ không phải.

- Muội nói được là được!

- Ta nói không được là không được!

Bạch Tuyết Y xoa xoa thái dương, khó chịu lên tiếng:

- Đủ rồi, cả hai đừng cãi nữa!

Bị nàng trách, cả hai lập tức im lặng, đứng cúi đầu.

- Thiếu chủ, xin lỗi!

Bạch Tuyết Y khẽ lắc đầu.

- Bao nhiêu năm vẫn không thay đổi. Hai người đúng là như mặt trời với mặt trăng. Cả hai vị biết mình năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi không?

Thanh Nhật gãi gãi đầu:

- Hình như một trăm mấy gì đó không nhớ nữa. Ha ha..

Thanh Nguyệt chu môi nói:

- Nhưng bên ngoài chúng tôi trong cũng chỉ chừng mười chín hai mươi thôi. Chúng tôi cũng còn trẻ mà. Hì hì..

- Phải phải đó, chúng tôi còn rất trẻ!

Thanh Nhật gật đầu phụ họa.

Bạch Tuyết Y quả thật phải bó tay với hai người họ. Nàng định nói cả hai đã lớn tuổi rồi mà sao cứ mãi tranh cãi như con nít, nhưng lời định nói ra cũng phải nuốt vào bụng. Thôi thì bỏ qua đi.

Nàng chợt hỏi sang chuyện khác:

- Tình hình Vương phủ mấy ngày này sao rồi? Đã cứu được Lão Vương phi chưa?

Số là, ba ngày trước, bởi vì công chúa Ngọc Diệp đang mang thai, nhưng lại bị Hàn Vân Long sang bắt cóc trở về, tiện thể tóm luôn Lão Vương phi. Châu Quân Ngọc vì lo lắng cho vợ và bà nội, lại lén chạy sang Hồ Quốc.

Thanh Nguyệt chắp tay cung kính đáp:

- Hồi bẩm thiếu chủ, mấy ngày nay tuy họ chưa cứu được Lão Vương phi, nhưng Châu Quân Ngọc lại bắt được Thái hậu Hồ Quốc về làm con tin. Ngày mai cả hai bên sẽ đến Lạc Ưng Cốc trao đổi với nhau.

Bạch Tuyết Y gật đầu:

- Vậy ngày mai chúng ta cũng đi xem thử. Nếu có thể giúp được họ điều gì chúng ta sẽ giúp.

Nhưng Thanh Nhật lại lo lắng:

- Thiếu chủ, công lực của người chưa khôi phục hoàn toàn, lỡ như..

- Công lực của ta đã phục hồi được năm sáu phần rồi.

Bạch Tuyết Y ngắt lời hắn:

- Chúng ta chỉ ở đằng xa quan sát. Hơn nữa, nếu như có nguy hiểm, không phải đã có hai người đó sao. Dù đánh không lại không lẽ không chạy thoát được à?

- Thiếu chủ nói cũng đúng!

Trước sự phân tích rõ ràng của Bạch Tuyết Y, Thanh Nhật cũng cảm thấy có lý. Vì thế, cả ba quyết định ngày mai sẽ ra chiến trường Lạc Ưng Cốc xem thử.
 

Những người đang xem chủ đề này

Back