Chương 10: Hãy giúp cậu ấy. Hãy làm đi..
Đôi mắt hắn lặng lẽ dõi theo từng bước chân của cậu, những bước chân nhỏ bé vội vã rời đi, để lại một khoảng trống mờ ảo trong tâm trí hắn.
Hắn đứng đó, không màng đến những lời mắng nhiếc của Thảo Uyên hay những tiếng trách móc từ các bạn gái xung quanh. Mọi âm thanh dường như trở nên vô nghĩa.
Điều duy nhất hắn quan tâm là cậu..
Chính đôi tay hắn đã đẩy cậu rời xa khỏi thế giới của hắn. Vĩnh Uy cay đắng nhận ra, từ giờ trở đi, mình chỉ còn là một bóng hình thoáng qua, rồi sẽ nhanh chóng tan biến khỏi cuộc đời cậu, không để lại gì ngoài một vệt ký ức nhạt nhòa, mờ dần theo thời gian.
Sự hối hận trào dâng trong lòng hắn, nhấn chìm lý trí và cảm xúc. Nhưng tất cả đã xảy ra. Dù có nỗ lực thế nào, mọi thứ đã quá muộn. Không còn gì có thể cứu vãn.
Hắn lặng lẽ rời khỏi đám đông cãi vã hỗn độn trong lớp, sự lạc lõng lại dâng lên như một làn sương mù bao phủ tâm hồn hắn.
Bước chân hắn thẫn thờ, lang thang vô định, chẳng biết nơi nào mới là điểm dừng chân. Hắn cứ đi, nhưng trái tim thì đã mất phương hướng từ lâu rồi.
Cuộc sống của Vĩnh Uy từ khi sinh ra đã được bao bọc trong sự xa hoa và đầy đủ. Hắn lớn lên trong một thế giới được phủ đầy những điều tốt đẹp, nơi mọi nhu cầu đều được đáp ứng. Mọi điều kiện sống của hắn luôn hoàn hảo đến mức khiến người ngoài nhìn vào phải ghen tỵ.
Hắn có một không gian riêng chỉ để dành cho đồ chơi của mình, một nơi mà hắn có thể tận hưởng sở thích mà không bị ai làm phiền. Quần áo mặc cả năm cũng chưa từng có một ngày nào trùng lặp.
Bữa ăn thì đa dạng và phong phú, hắn có thể chọn bất kỳ món yêu thích. Không chỉ có các món ăn ngon và lạ miệng từ nhiều nền văn hóa khác nhau, mà còn được chế biến và phục vụ một cách tinh tế và chuyên nghiệp.
Tuy là vậy nhưng cuộc sống của hắn lại phải trải qua những góc khuất mà ít ai có thể hiểu được.
Năm lên 6, hắn phải đối mặt với bi kịch lớn đầu tiên của cuộc đời: Mẹ hắn đột ngột phát bệnh nặng rồi ra đi trong cái tiết trời lạnh giá của mùa đông.
Hắn còn quá nhỏ để hiểu rõ về sự mất mát. Ngày mẹ mất, hắn liên tục chạy khắp nhà, vừa gọi vừa tìm kiếm bà như một đứa trẻ lạc lối.
Đó là khoảnh khắc đầu tiên sự cô đơn bắt đầu len lỏi vào tâm hồn hắn. Dù không nhận ra được, nhưng từ đó, vết thương lòng đã dần dần hiện diện vô hình trong tâm trí của hắn. Và vết thương ấy, dường như không bao giờ lành lại, mà chỉ càng sâu sắc hơn theo thời gian.
Sau sự ra đi của mẹ, ba của hắn lao vào công việc, bỏ lại hắn cô độc trong căn nhà to lớn. Người cha thường xuyên vắng mặt, luôn bận rộn với các cuộc họp, tiệc tùng và công việc đến tận khuya, khiến Vĩnh Uy không nhận được sự quan tâm cần thiết. Sự cô đơn trong gia đình, thiếu vắng tình yêu thương, đã làm cho hắn trở nên mất kiên nhẫn và nổi loạn, như một cách để thu hút sự chú ý và bù đắp cho sự trống trải.
Bước ngoặt tiếp theo trong cuộc sống của hắn là khi lên 10 ba hắn quyết định tái hôn. Tuy nhiên, người vợ mới không thể điền vào khoảng trống trong trái tim của hắn, và thậm chí còn làm cho tình hình trở nên khó khăn hơn.
Vợ mới của ba hắn là người luôn biết cách chi tiêu tiền của chồng. Bà ta thường xuyên tụ tập cùng đám bạn của mình để đi ăn chơi từ ngày này qua ngày khác. Có khi cả đám cùng đi du lịch nước ngoài một tháng cũng không có ai quan tâm hay hỏi han đến nhau một câu.
Những ngày dài cô đơn trong ngôi nhà rộng lớn dần dần biến Vĩnh Uy thành một đứa trẻ khép kín và lầm lì. Hắn mất tự tin trong việc bày tỏ cảm xúc, ngày càng ít nói, và gương mặt trở nên lạnh lùng, khó gần. Ngay cả nụ cười cũng hiếm khi xuất hiện trên môi hắn, và nếu có, đó cũng chỉ là một nụ cười nhạt nhòa, xa cách.
Thiếu thốn tình thương và cảm giác thuộc về đã đẩy Vĩnh Uy vào những nhóm bạn hư hỏng. Hắn trở thành kẻ đứng đầu, không phải vì hắn muốn, mà vì đó là cách duy nhất để hắn không còn cảm thấy cô đơn.
Vĩnh Uy. Hắn biết rằng bọn họ làm bạn với hắn cũng chỉ vì muốn lợi dụng gia hắn. Nhưng hắn chẳng quan tâm nhiều đến điều đó. Ít ra, họ còn có mục đích khi tiếp cận hắn. Với hắn, chỉ cần có người để nói chuyện, dù chỉ là vài câu chuyện phiếm vô nghĩa, cũng đã đủ để xua tan phần nào sự trống rỗng trong lòng.
Hắn không nghĩ rằng những trò đùa tệ hại của nhóm nam trong lớp lại có thể thay đổi cuộc sống của cậu như vậy.
Cơn giận dữ bùng lên trong lòng hắn, không phải chỉ vì sự tàn nhẫn của những kẻ xung quanh, mà còn vì chính sự im lặng của cậu. Tại sao cậu cứ cam chịu? Tại sao cậu không phản kháng, không đứng lên để mọi người thấy sự thật, để xóa đi cái mác vô danh mà họ cố tình gán cho cậu? Không lời phản biện, không một chút giải thích. Sự im lặng đó như một sự chấp nhận ngấm ngầm. Cậu thực sự đang nghĩ gì? Hắn không hiểu.
Những câu hỏi dồn dập trong đầu khiến hắn căng thẳng đến mức nhức nhối. Dù đã nghĩ đi nghĩ lại, nhưng vẫn không tìm được cách nào giúp cậu thoát khỏi cái vòng xoáy đầy uất ức đó. Hắn biết rõ, chính mình đã gây ra đau khổ cho cậu, đã làm tổn thương cậu theo cách mà hắn không thể tha thứ cho bản thân. Mỗi khi nhớ lại những việc mình đã làm, hắn lại ngập tràn cảm giác tội lỗi và tự hận chính mình.
Vậy mà giờ đây, khi cậu cần sự giúp đỡ nhất, hắn lại không biết phải làm gì. Hắn không đủ can đảm để đối diện với cậu, không đủ dũng khí để thừa nhận rằng, hắn cũng chỉ là một kẻ tệ hại như những kẻ mà hắn khinh bỉ.
Nhiều lúc, hắn muốn đứng ra can ngăn. Nhưng mỗi khi định bước tới, nỗi sợ mất đi sự tôn trọng của đám bạn bè lại trói buộc hắn, khiến hắn lặng im, giả vờ như chẳng thấy gì. Sự giằng xé trong lòng ngày càng rõ rệt, nhưng hắn vẫn chọn cách lờ đi tất cả.
Sau một tuần kể từ ngày định mệnh đó, tên của cậu bỗng trở nên nổi tiếng như điều không thể tránh khỏi. Ở mọi nơi cậu đi qua, tiếng bàn tán và lời nói xì xào về cậu như một cơn bão không ngừng. Tất cả mọi thứ đổ dồn lên cậu, tạo nên một áp lực khó chịu và đầy gánh nặng. Hắn không dám tin vào điều này. Một câu nói đùa đơn giản đã dẫn đến những hậu quả nghiêm trọng hơn cậu từng tưởng.
Ban đầu, những lời trêu chọc chỉ là những câu hỏi bâng quơ, nhưng rồi chúng dần trở nên thô tục, đầy ác ý:
"Này cậu. Cậu là con trai hay gái vậy?"
"Ê thằng 2 phai kìa chúng mày"
"Nó bị bệnh Bê Đê đấy. Tránh xa nó ra không thì bị lây qua đấy"
Những lời lẽ độc ác đó chẳng khác nào hàng trăm mũi dao đâm thẳng vào trái tim Trường An. Nhưng cậu vẫn lặng thinh, chịu đựng tất cả trong sự cô độc.
Hắn chỉ biết lặng lẽ đứng từ đằng xa nhìn cậu phải đối chọi với mọi thứ, mọi điều.
"Cậu phải đứng ra giúp cậu ấy chứ. Chính bản thân cậu cũng nhận ra được lỗi lầm mà cậu đã gây ra. Chả nhẽ cậu không thấy cậu ấy đang phải chịu đau khổ sao. Cậu muốn được gần gũi cậu ấy mà. Cậu muốn được làm bạn mà. Nếu muốn hãy mau chóng giúp cậu ấy đi"
"Đừng làm gì cả. Hãy đứng lại đây mà quan sát thôi. Nếu cậu ra mặt bây giờ, cậu sẽ tự vạch trần bản thân. Nhớ rằng cậu là" Đại ca "bây giờ." Đại ca "không làm việc như vậy. Đừng làm gì cả. Nếu không, cậu sẽ mất tất cả."
"Hãy giúp cậu ấy. Hãy làm đi.."
"Đừng làm Vĩnh Uy. Hãy nhớ bản thân cậu là ai."
Cuộc đấu tranh nội tâm diễn ra gay gắt, dồn dập, làm hắn cảm thấy như đầu mình sắp nổ tung. Ánh mắt hắn đăm đăm nhìn về phía Trường An, với trái tim nặng trĩu. Cậu ấy trông thật mỏng manh và gầy yếu, đôi vai trùng xuống như thể đang gánh cả thế giới trên lưng.
Ánh mắt đầy đau đớn, tuyệt vọng của hắn hướng về thân hình nhỏ bé.
Thế giới này sao lại có thể tàn nhẫn với cậu đến vậy?
Ngày hôm ấy, khi bước vào lớp, Hứa Vĩnh Uy ngay lập tức nhận ra điều gì đó không ổn. Trường An đứng trước cửa lớp, đôi mắt đỏ hoe, lặng lẽ đọng lại một giọt nước mắt chưa kịp rơi.
Hắn bước tới, liếc ánh mắt lạnh lùng và thâm sâu vào trong lớp học. Ngay chỗ ngồi của Trường An, hắn thấy những mẩu cà chua vương vãi trên bàn và ghế, những miếng cà chua đã bắt đầu thối rữa, tỏa ra mùi hôi khó chịu. Hắn hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra.
Đôi tay hắn vô thức siết chặt, các cơ bắp nổi lên rõ rệt dưới cơn tức giận ngấm ngầm. Ánh mắt hắn đỏ rực, chứa đầy những tia máu phản chiếu sự phẫn nộ đang bùng cháy bên trong. Nhưng, hắn chỉ có thể đứng đó, bất lực và nỗ lực kiềm chế cảm xúc hỗn độn.
Trong lòng hắn, sự tức giận, bực bội và đau đớn trỗi dậy. Lúc này, hắn mới nhận ra rằng không chỉ mình hắn phải chịu đựng đau đớn dày vò. Nhưng sự đau đớn ấy, liệu hắn có thể sánh ngang hàng với cậu không?
Hắn chợt nhớ về ngày đầu tiên Trường An bước chân vào ngôi trường này. Cậu nhỏ bé, xinh đẹp như một thiên thần, nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa nỗi buồn thẳm sâu đến khó hiểu. Có lẽ nào, trước khi đến đây, cậu đã phải đối diện với những nỗi đau tương tự? Có phải cậu đã phải tự gánh chịu mọi thứ?
Cả hàng loạt câu hỏi xoáy vào tâm trí hắn, nhưng không có câu trả lời nào.
Trong một thoáng, bóng ảnh Trường An như dải sương mờ ảo lướt qua trước mắt hắn. Cậu bước tới chỗ ngồi, bắt đầu thu dọn tàn dư của trò đùa độc ác mà những kẻ vô tâm để lại. Khuôn mặt cậu không biểu lộ cảm xúc nào, chỉ có ánh mắt lạc lõng, trống rỗng, như thể toàn bộ linh hồn đã bị hút cạn. Vĩnh Uy không cảm nhận được chút hơi ấm nào của một con người, chỉ thấy sự lạnh lùng, xa cách.
Đôi bàn tay nhỏ gầy nhặt từng miếng cà chua không còn hình thù nào bỏ vào trong túi bóng. Rồi khẽ lấy chiếc khăn tay được gấp gọn gàng lau đi thứ nước đỏ đậm trên mặt bàn và ghế. Khi mọi thứ đã xong xuôi, cậu lặng lẽ ngồi xuống, cúi đầu nhìn hai bàn tay đan chặt vào nhau trước mặt. Thân người cậu khẽ run lên, như thể đang cố gắng kiểm soát cơn sóng cảm xúc bên trong.
Vĩnh Uy cảm thấy đau đớn, nhưng hắn không thể làm gì, không dám lại gần, không dám nói một lời an ủi.
Thời gian cứ như vậy mà thấm thoát trôi đi.
Hắn vẫn cứ vậy. Vẫn lặng thầm theo dõi cậu từng chút từng chút một.
Thi thoảng lặng lẽ giúp cậu tránh khỏi mấy người trêu chọc cậu.
Đã hơn một năm từ khi cậu bước tới thế giới của hắn.
Vẫn là cái dáng người nhỏ nhắn xinh đẹp, dù đã cao lên một chút. Khuôn mặt cũng đã thay đổi ít nhiều, không còn vẻ ngây thơ như trước, mà thay vào đó là sự sắc sảo. Đôi môi màu cánh hoa đào vẫn khiến bao người phải say mê. Chiếc mũi cao thẳng và hàng lông mi dày đen vẫn tạo nên nét đẹp riêng. Thế nhưng, ánh mắt ấy vẫn không thay đổi, vẫn lạnh lẽo và sâu thẳm giống như một bầu trời vô tận không hề có ánh sáng.
Mỗi ngày, cậu vẫn tiếp tục chịu đựng những trò đùa từ những kẻ thích trêu chọc, nhưng điều đáng nói là cậu đón nhận chúng với một thái độ bình thản đến đáng thương. Có lần bị ngáng chân ngã xuống sàn, giữa những tiếng cười đùa xung quanh, cậu chỉ lặng lẽ đứng dậy, phủi sạch quần áo rồi bước đi. Không chống trả, không một lời oán trách, không một biểu hiện phẫn nộ hay tức giận.
Đối với Trường An, đám người xung quanh cậu đã trở thành vô hình, sự ác ý của họ dường như không còn ảnh hưởng đến tâm trí cậu nữa. Họ là những con người không tồn tại trong mắt cậu, không quan trọng, không đáng để bận tâm. Nhưng trớ trêu thay, cậu càng im lặng, càng thản nhiên đối diện với những trò đùa ác ý, thì mọi người lại càng cảm thấy kích thích, càng muốn trêu chọc cậu nhiều hơn.
Cậu chỉ đơn giản chấp nhận điều đó như một điều hiển nhiên, một khó khăn cậu phải trải qua trong cuộc sống. Và đối với họ, đám người đó lấy việc trêu chọc cậu cũng trở thành một phần thói quen của cuộc đời của họ. Không ai dừng lại để tự hỏi tại sao, hoặc suy nghĩ về những hậu quả mà điều đó mang lại. Họ đơn giản chỉ tiếp tục làm, như thể trò đùa ác ý ấy là một phần "giải trí" mỗi ngày.
Sự tàn nhẫn đó cứ lặp đi lặp lại, tạo nên một vòng xoáy vô tận. Một vòng xoáy của nỗi đau mà cả cậu và những kẻ xung quanh đều mắc kẹt trong đó. Trường An chịu đựng sự đau khổ, còn những kẻ bắt nạt cậu lại vô tình trượt dài trong thói quen độc ác của mình. Cả hai bên, dù ở hai phía đối lập, đều không thể thoát ra, bị cuốn vào một vòng tuần hoàn không hồi kết.
Nắng rọi qua tán cây, tạo ra những vệt sáng lấp lánh, nhẹ nhàng trượt qua vai cậu. Trong cảnh đẹp mê hồn ấy, cảm giác cô đơn lạc lõng lại trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Khiến ai ai cũng phải cảm thấy xót xa và đau lòng.
"Để tôi giúp cậu" hắn bước tới, giọng nói vang lên nhẹ nhàng đến kinh ngạc. Trường An thoáng ngẩng đầu, không tin vào tai mình. Đã lâu lắm rồi cậu mới nghe thấy giọng của Vĩnh Uy, một chất giọng trầm ấm mà cậu không ngờ lại phát ra từ con người ấy.
Lời nói ấy nhẹ nhàng nhưng lại chứa đựng một điều gì đó không dễ bỏ qua. Cậu nhìn hắn, ánh mắt đầy bất ngờ, như thể người đứng trước mặt cậu không phải Vĩnh Uy cậu từng biết. Hắn lạnh lùng, xa cách và dường như vô tâm với mọi thứ xung quanh, mà giờ đây lại chủ động bước tới, đề nghị giúp đỡ cậu.
Nhưng tại sao bây giờ?
Trước khi cậu kịp phản ứng, Vĩnh Uy đã nhanh nhẹn leo lên cây để lấy chiếc cặp bị treo trên cành cao. Những động tác thuần thục, nhẹ nhàng, hoàn toàn khác với hình ảnh kẻ "đại ca" thường ngày của hắn.
Khi Vĩnh Uy nhảy xuống, chiếc cặp đã nằm gọn trong tay hắn. Hắn chìa nó ra, gương mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng quen thuộc. Không một lời giải thích, không một biểu cảm nào cho thấy hắn đang làm điều gì đó khác biệt.
Trường An hơi khựng lại, bàn tay khẽ run nhận lấy chiếc cặp từ tay hắn. Cậu không biết phải đáp lại thế nào. Những lần bị trêu chọc, cô lập, hay bị bỏ mặc, Vĩnh Uy luôn chỉ đứng nhìn từ xa, như thể không muốn can thiệp, đôi khi còn góp phần theo những trò đùa độc ác.
Nhìn hắn lúc này, cậu cảm thấy hắn chả có phải là cậu bạn cùng lớp Vĩnh Uy hay đi bắt nạt người khác. Mà giống như thấy một chàng hiệp sĩ tốt bụng bước ra từ trang sách hơn. Chàng hiệp sĩ ấy luôn đi giúp đỡ những người gặp phải khó khăn, hoạn nạn.
"Cảm ơn.." Giọng cậu nhỏ đến mức dường như chính cậu cũng không tin rằng mình đã nói ra. Nó nghe như một lời thốt ra trong sự hoang mang hơn là lòng biết ơn thật sự.
"Cậu có muốn để nhóm tôi bảo kê không?" Vĩnh Uy đột nhiên lên tiếng, phá vỡ không gian yên lặng. Hắn nhìn thẳng vào Trường An, giọng nói bình thản. "Tôi biết cậu bị rất nhiều người khác trêu đùa. Tôi biết cậu đang bị nhiều người trêu chọc. Dù sao chúng ta cũng là bạn học, tôi thấy chuyện này chẳng hay ho gì. Tôi sẽ làm giá hữu nghị cho cậu. Thế nào?"
Câu nói của Vĩnh Uy khiến Trường An càng thêm bối rối. Cậu không thể hiểu nổi, cũng không muốn suy đoán quá nhiều. Cảm xúc trong lòng trở nên rối ren, lạc lõng giữa thực tại và những hoài nghi về hành động của Vĩnh Uy. Bàn tay cậu khẽ siết lấy quai cặp, đôi môi mím lại như thể không chắc mình có nên đáp lời hay không.
Cơ hàm của cậu khẽ nâng lên. Câu đáp thoát ra từ trong cổ họng, đầy run rẩy, phát ra nhanh chóng đến mức cậu chẳng nhớ được bản thân vừa nói gì: "Cảm ơn cậu, nhưng tớ không cần bảo kê đâu. Gặp cậu ở lớp."
Lời nói vừa dứt, Trường An thoáng rùng mình, cảm giác như sự từ chối của mình có phần yếu ớt, không thuyết phục được ai, kể cả chính bản thân cậu. Cậu vẫn đứng đó, đôi mắt không dám nhìn thẳng vào Vĩnh Uy. Bên trong, cảm xúc rối ren khi phải đối mặt với sự ngờ vực và bối rối, trong khi bên ngoài, Vĩnh Uy lặng lẽ quan sát cậu. Đôi mắt của hắn thoáng chút thất vọng, như thể hắn đã mong đợi một điều gì đó khác từ Trường An, nhưng nhanh chóng che giấu cảm xúc và quay lưng bước đi.
Trước khi rời khỏi, Vĩnh Uy nhẹ nhàng nói, như thể không muốn ép buộc: "Tôi cho cậu ba ngày để suy nghĩ về những gì tôi nói. Ba ngày sau cho tôi biết câu trả lời." Hắn nói xong, không chờ hồi đáp, chỉ lặng lẽ bước đi, cùng với nhóm bạn, nhanh chóng biến mất sau hàng cây phía xa.
Nhìn bóng lưng của hắn khuất dần, cậu cảm thấy mình đang đứng trước một sự thay đổi nào đó, nhưng không rõ liệu nó có tốt đẹp hơn hay không. Dù vậy, Trường An vẫn quyết tâm tự xoay sở và giữ vững lòng tự tôn của mình. Cậu không muốn phụ thuộc vào ai, càng không muốn dính dáng đến Vĩnh Uy. Tuy nhiên, sâu thẳm trong lòng, cậu vẫn đắn đo về lời đề nghị ấy.
Hắn đứng đó, không màng đến những lời mắng nhiếc của Thảo Uyên hay những tiếng trách móc từ các bạn gái xung quanh. Mọi âm thanh dường như trở nên vô nghĩa.
Điều duy nhất hắn quan tâm là cậu..
Chính đôi tay hắn đã đẩy cậu rời xa khỏi thế giới của hắn. Vĩnh Uy cay đắng nhận ra, từ giờ trở đi, mình chỉ còn là một bóng hình thoáng qua, rồi sẽ nhanh chóng tan biến khỏi cuộc đời cậu, không để lại gì ngoài một vệt ký ức nhạt nhòa, mờ dần theo thời gian.
Sự hối hận trào dâng trong lòng hắn, nhấn chìm lý trí và cảm xúc. Nhưng tất cả đã xảy ra. Dù có nỗ lực thế nào, mọi thứ đã quá muộn. Không còn gì có thể cứu vãn.
Hắn lặng lẽ rời khỏi đám đông cãi vã hỗn độn trong lớp, sự lạc lõng lại dâng lên như một làn sương mù bao phủ tâm hồn hắn.
Bước chân hắn thẫn thờ, lang thang vô định, chẳng biết nơi nào mới là điểm dừng chân. Hắn cứ đi, nhưng trái tim thì đã mất phương hướng từ lâu rồi.
Cuộc sống của Vĩnh Uy từ khi sinh ra đã được bao bọc trong sự xa hoa và đầy đủ. Hắn lớn lên trong một thế giới được phủ đầy những điều tốt đẹp, nơi mọi nhu cầu đều được đáp ứng. Mọi điều kiện sống của hắn luôn hoàn hảo đến mức khiến người ngoài nhìn vào phải ghen tỵ.
Hắn có một không gian riêng chỉ để dành cho đồ chơi của mình, một nơi mà hắn có thể tận hưởng sở thích mà không bị ai làm phiền. Quần áo mặc cả năm cũng chưa từng có một ngày nào trùng lặp.
Bữa ăn thì đa dạng và phong phú, hắn có thể chọn bất kỳ món yêu thích. Không chỉ có các món ăn ngon và lạ miệng từ nhiều nền văn hóa khác nhau, mà còn được chế biến và phục vụ một cách tinh tế và chuyên nghiệp.
Tuy là vậy nhưng cuộc sống của hắn lại phải trải qua những góc khuất mà ít ai có thể hiểu được.
Năm lên 6, hắn phải đối mặt với bi kịch lớn đầu tiên của cuộc đời: Mẹ hắn đột ngột phát bệnh nặng rồi ra đi trong cái tiết trời lạnh giá của mùa đông.
Hắn còn quá nhỏ để hiểu rõ về sự mất mát. Ngày mẹ mất, hắn liên tục chạy khắp nhà, vừa gọi vừa tìm kiếm bà như một đứa trẻ lạc lối.
Đó là khoảnh khắc đầu tiên sự cô đơn bắt đầu len lỏi vào tâm hồn hắn. Dù không nhận ra được, nhưng từ đó, vết thương lòng đã dần dần hiện diện vô hình trong tâm trí của hắn. Và vết thương ấy, dường như không bao giờ lành lại, mà chỉ càng sâu sắc hơn theo thời gian.
Sau sự ra đi của mẹ, ba của hắn lao vào công việc, bỏ lại hắn cô độc trong căn nhà to lớn. Người cha thường xuyên vắng mặt, luôn bận rộn với các cuộc họp, tiệc tùng và công việc đến tận khuya, khiến Vĩnh Uy không nhận được sự quan tâm cần thiết. Sự cô đơn trong gia đình, thiếu vắng tình yêu thương, đã làm cho hắn trở nên mất kiên nhẫn và nổi loạn, như một cách để thu hút sự chú ý và bù đắp cho sự trống trải.
Bước ngoặt tiếp theo trong cuộc sống của hắn là khi lên 10 ba hắn quyết định tái hôn. Tuy nhiên, người vợ mới không thể điền vào khoảng trống trong trái tim của hắn, và thậm chí còn làm cho tình hình trở nên khó khăn hơn.
Vợ mới của ba hắn là người luôn biết cách chi tiêu tiền của chồng. Bà ta thường xuyên tụ tập cùng đám bạn của mình để đi ăn chơi từ ngày này qua ngày khác. Có khi cả đám cùng đi du lịch nước ngoài một tháng cũng không có ai quan tâm hay hỏi han đến nhau một câu.
Những ngày dài cô đơn trong ngôi nhà rộng lớn dần dần biến Vĩnh Uy thành một đứa trẻ khép kín và lầm lì. Hắn mất tự tin trong việc bày tỏ cảm xúc, ngày càng ít nói, và gương mặt trở nên lạnh lùng, khó gần. Ngay cả nụ cười cũng hiếm khi xuất hiện trên môi hắn, và nếu có, đó cũng chỉ là một nụ cười nhạt nhòa, xa cách.
Thiếu thốn tình thương và cảm giác thuộc về đã đẩy Vĩnh Uy vào những nhóm bạn hư hỏng. Hắn trở thành kẻ đứng đầu, không phải vì hắn muốn, mà vì đó là cách duy nhất để hắn không còn cảm thấy cô đơn.
Vĩnh Uy. Hắn biết rằng bọn họ làm bạn với hắn cũng chỉ vì muốn lợi dụng gia hắn. Nhưng hắn chẳng quan tâm nhiều đến điều đó. Ít ra, họ còn có mục đích khi tiếp cận hắn. Với hắn, chỉ cần có người để nói chuyện, dù chỉ là vài câu chuyện phiếm vô nghĩa, cũng đã đủ để xua tan phần nào sự trống rỗng trong lòng.
Hắn không nghĩ rằng những trò đùa tệ hại của nhóm nam trong lớp lại có thể thay đổi cuộc sống của cậu như vậy.
Cơn giận dữ bùng lên trong lòng hắn, không phải chỉ vì sự tàn nhẫn của những kẻ xung quanh, mà còn vì chính sự im lặng của cậu. Tại sao cậu cứ cam chịu? Tại sao cậu không phản kháng, không đứng lên để mọi người thấy sự thật, để xóa đi cái mác vô danh mà họ cố tình gán cho cậu? Không lời phản biện, không một chút giải thích. Sự im lặng đó như một sự chấp nhận ngấm ngầm. Cậu thực sự đang nghĩ gì? Hắn không hiểu.
Những câu hỏi dồn dập trong đầu khiến hắn căng thẳng đến mức nhức nhối. Dù đã nghĩ đi nghĩ lại, nhưng vẫn không tìm được cách nào giúp cậu thoát khỏi cái vòng xoáy đầy uất ức đó. Hắn biết rõ, chính mình đã gây ra đau khổ cho cậu, đã làm tổn thương cậu theo cách mà hắn không thể tha thứ cho bản thân. Mỗi khi nhớ lại những việc mình đã làm, hắn lại ngập tràn cảm giác tội lỗi và tự hận chính mình.
Vậy mà giờ đây, khi cậu cần sự giúp đỡ nhất, hắn lại không biết phải làm gì. Hắn không đủ can đảm để đối diện với cậu, không đủ dũng khí để thừa nhận rằng, hắn cũng chỉ là một kẻ tệ hại như những kẻ mà hắn khinh bỉ.
Nhiều lúc, hắn muốn đứng ra can ngăn. Nhưng mỗi khi định bước tới, nỗi sợ mất đi sự tôn trọng của đám bạn bè lại trói buộc hắn, khiến hắn lặng im, giả vờ như chẳng thấy gì. Sự giằng xé trong lòng ngày càng rõ rệt, nhưng hắn vẫn chọn cách lờ đi tất cả.
Sau một tuần kể từ ngày định mệnh đó, tên của cậu bỗng trở nên nổi tiếng như điều không thể tránh khỏi. Ở mọi nơi cậu đi qua, tiếng bàn tán và lời nói xì xào về cậu như một cơn bão không ngừng. Tất cả mọi thứ đổ dồn lên cậu, tạo nên một áp lực khó chịu và đầy gánh nặng. Hắn không dám tin vào điều này. Một câu nói đùa đơn giản đã dẫn đến những hậu quả nghiêm trọng hơn cậu từng tưởng.
Ban đầu, những lời trêu chọc chỉ là những câu hỏi bâng quơ, nhưng rồi chúng dần trở nên thô tục, đầy ác ý:
"Này cậu. Cậu là con trai hay gái vậy?"
"Ê thằng 2 phai kìa chúng mày"
"Nó bị bệnh Bê Đê đấy. Tránh xa nó ra không thì bị lây qua đấy"
Những lời lẽ độc ác đó chẳng khác nào hàng trăm mũi dao đâm thẳng vào trái tim Trường An. Nhưng cậu vẫn lặng thinh, chịu đựng tất cả trong sự cô độc.
Hắn chỉ biết lặng lẽ đứng từ đằng xa nhìn cậu phải đối chọi với mọi thứ, mọi điều.
"Cậu phải đứng ra giúp cậu ấy chứ. Chính bản thân cậu cũng nhận ra được lỗi lầm mà cậu đã gây ra. Chả nhẽ cậu không thấy cậu ấy đang phải chịu đau khổ sao. Cậu muốn được gần gũi cậu ấy mà. Cậu muốn được làm bạn mà. Nếu muốn hãy mau chóng giúp cậu ấy đi"
"Đừng làm gì cả. Hãy đứng lại đây mà quan sát thôi. Nếu cậu ra mặt bây giờ, cậu sẽ tự vạch trần bản thân. Nhớ rằng cậu là" Đại ca "bây giờ." Đại ca "không làm việc như vậy. Đừng làm gì cả. Nếu không, cậu sẽ mất tất cả."
"Hãy giúp cậu ấy. Hãy làm đi.."
"Đừng làm Vĩnh Uy. Hãy nhớ bản thân cậu là ai."
Cuộc đấu tranh nội tâm diễn ra gay gắt, dồn dập, làm hắn cảm thấy như đầu mình sắp nổ tung. Ánh mắt hắn đăm đăm nhìn về phía Trường An, với trái tim nặng trĩu. Cậu ấy trông thật mỏng manh và gầy yếu, đôi vai trùng xuống như thể đang gánh cả thế giới trên lưng.
Ánh mắt đầy đau đớn, tuyệt vọng của hắn hướng về thân hình nhỏ bé.
Thế giới này sao lại có thể tàn nhẫn với cậu đến vậy?
Ngày hôm ấy, khi bước vào lớp, Hứa Vĩnh Uy ngay lập tức nhận ra điều gì đó không ổn. Trường An đứng trước cửa lớp, đôi mắt đỏ hoe, lặng lẽ đọng lại một giọt nước mắt chưa kịp rơi.
Hắn bước tới, liếc ánh mắt lạnh lùng và thâm sâu vào trong lớp học. Ngay chỗ ngồi của Trường An, hắn thấy những mẩu cà chua vương vãi trên bàn và ghế, những miếng cà chua đã bắt đầu thối rữa, tỏa ra mùi hôi khó chịu. Hắn hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra.
Đôi tay hắn vô thức siết chặt, các cơ bắp nổi lên rõ rệt dưới cơn tức giận ngấm ngầm. Ánh mắt hắn đỏ rực, chứa đầy những tia máu phản chiếu sự phẫn nộ đang bùng cháy bên trong. Nhưng, hắn chỉ có thể đứng đó, bất lực và nỗ lực kiềm chế cảm xúc hỗn độn.
Trong lòng hắn, sự tức giận, bực bội và đau đớn trỗi dậy. Lúc này, hắn mới nhận ra rằng không chỉ mình hắn phải chịu đựng đau đớn dày vò. Nhưng sự đau đớn ấy, liệu hắn có thể sánh ngang hàng với cậu không?
Hắn chợt nhớ về ngày đầu tiên Trường An bước chân vào ngôi trường này. Cậu nhỏ bé, xinh đẹp như một thiên thần, nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa nỗi buồn thẳm sâu đến khó hiểu. Có lẽ nào, trước khi đến đây, cậu đã phải đối diện với những nỗi đau tương tự? Có phải cậu đã phải tự gánh chịu mọi thứ?
Cả hàng loạt câu hỏi xoáy vào tâm trí hắn, nhưng không có câu trả lời nào.
Trong một thoáng, bóng ảnh Trường An như dải sương mờ ảo lướt qua trước mắt hắn. Cậu bước tới chỗ ngồi, bắt đầu thu dọn tàn dư của trò đùa độc ác mà những kẻ vô tâm để lại. Khuôn mặt cậu không biểu lộ cảm xúc nào, chỉ có ánh mắt lạc lõng, trống rỗng, như thể toàn bộ linh hồn đã bị hút cạn. Vĩnh Uy không cảm nhận được chút hơi ấm nào của một con người, chỉ thấy sự lạnh lùng, xa cách.
Đôi bàn tay nhỏ gầy nhặt từng miếng cà chua không còn hình thù nào bỏ vào trong túi bóng. Rồi khẽ lấy chiếc khăn tay được gấp gọn gàng lau đi thứ nước đỏ đậm trên mặt bàn và ghế. Khi mọi thứ đã xong xuôi, cậu lặng lẽ ngồi xuống, cúi đầu nhìn hai bàn tay đan chặt vào nhau trước mặt. Thân người cậu khẽ run lên, như thể đang cố gắng kiểm soát cơn sóng cảm xúc bên trong.
Vĩnh Uy cảm thấy đau đớn, nhưng hắn không thể làm gì, không dám lại gần, không dám nói một lời an ủi.
Thời gian cứ như vậy mà thấm thoát trôi đi.
Hắn vẫn cứ vậy. Vẫn lặng thầm theo dõi cậu từng chút từng chút một.
Thi thoảng lặng lẽ giúp cậu tránh khỏi mấy người trêu chọc cậu.
Đã hơn một năm từ khi cậu bước tới thế giới của hắn.
Vẫn là cái dáng người nhỏ nhắn xinh đẹp, dù đã cao lên một chút. Khuôn mặt cũng đã thay đổi ít nhiều, không còn vẻ ngây thơ như trước, mà thay vào đó là sự sắc sảo. Đôi môi màu cánh hoa đào vẫn khiến bao người phải say mê. Chiếc mũi cao thẳng và hàng lông mi dày đen vẫn tạo nên nét đẹp riêng. Thế nhưng, ánh mắt ấy vẫn không thay đổi, vẫn lạnh lẽo và sâu thẳm giống như một bầu trời vô tận không hề có ánh sáng.
Mỗi ngày, cậu vẫn tiếp tục chịu đựng những trò đùa từ những kẻ thích trêu chọc, nhưng điều đáng nói là cậu đón nhận chúng với một thái độ bình thản đến đáng thương. Có lần bị ngáng chân ngã xuống sàn, giữa những tiếng cười đùa xung quanh, cậu chỉ lặng lẽ đứng dậy, phủi sạch quần áo rồi bước đi. Không chống trả, không một lời oán trách, không một biểu hiện phẫn nộ hay tức giận.
Đối với Trường An, đám người xung quanh cậu đã trở thành vô hình, sự ác ý của họ dường như không còn ảnh hưởng đến tâm trí cậu nữa. Họ là những con người không tồn tại trong mắt cậu, không quan trọng, không đáng để bận tâm. Nhưng trớ trêu thay, cậu càng im lặng, càng thản nhiên đối diện với những trò đùa ác ý, thì mọi người lại càng cảm thấy kích thích, càng muốn trêu chọc cậu nhiều hơn.
Cậu chỉ đơn giản chấp nhận điều đó như một điều hiển nhiên, một khó khăn cậu phải trải qua trong cuộc sống. Và đối với họ, đám người đó lấy việc trêu chọc cậu cũng trở thành một phần thói quen của cuộc đời của họ. Không ai dừng lại để tự hỏi tại sao, hoặc suy nghĩ về những hậu quả mà điều đó mang lại. Họ đơn giản chỉ tiếp tục làm, như thể trò đùa ác ý ấy là một phần "giải trí" mỗi ngày.
Sự tàn nhẫn đó cứ lặp đi lặp lại, tạo nên một vòng xoáy vô tận. Một vòng xoáy của nỗi đau mà cả cậu và những kẻ xung quanh đều mắc kẹt trong đó. Trường An chịu đựng sự đau khổ, còn những kẻ bắt nạt cậu lại vô tình trượt dài trong thói quen độc ác của mình. Cả hai bên, dù ở hai phía đối lập, đều không thể thoát ra, bị cuốn vào một vòng tuần hoàn không hồi kết.
Nắng rọi qua tán cây, tạo ra những vệt sáng lấp lánh, nhẹ nhàng trượt qua vai cậu. Trong cảnh đẹp mê hồn ấy, cảm giác cô đơn lạc lõng lại trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Khiến ai ai cũng phải cảm thấy xót xa và đau lòng.
"Để tôi giúp cậu" hắn bước tới, giọng nói vang lên nhẹ nhàng đến kinh ngạc. Trường An thoáng ngẩng đầu, không tin vào tai mình. Đã lâu lắm rồi cậu mới nghe thấy giọng của Vĩnh Uy, một chất giọng trầm ấm mà cậu không ngờ lại phát ra từ con người ấy.
Lời nói ấy nhẹ nhàng nhưng lại chứa đựng một điều gì đó không dễ bỏ qua. Cậu nhìn hắn, ánh mắt đầy bất ngờ, như thể người đứng trước mặt cậu không phải Vĩnh Uy cậu từng biết. Hắn lạnh lùng, xa cách và dường như vô tâm với mọi thứ xung quanh, mà giờ đây lại chủ động bước tới, đề nghị giúp đỡ cậu.
Nhưng tại sao bây giờ?
Trước khi cậu kịp phản ứng, Vĩnh Uy đã nhanh nhẹn leo lên cây để lấy chiếc cặp bị treo trên cành cao. Những động tác thuần thục, nhẹ nhàng, hoàn toàn khác với hình ảnh kẻ "đại ca" thường ngày của hắn.
Khi Vĩnh Uy nhảy xuống, chiếc cặp đã nằm gọn trong tay hắn. Hắn chìa nó ra, gương mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng quen thuộc. Không một lời giải thích, không một biểu cảm nào cho thấy hắn đang làm điều gì đó khác biệt.
Trường An hơi khựng lại, bàn tay khẽ run nhận lấy chiếc cặp từ tay hắn. Cậu không biết phải đáp lại thế nào. Những lần bị trêu chọc, cô lập, hay bị bỏ mặc, Vĩnh Uy luôn chỉ đứng nhìn từ xa, như thể không muốn can thiệp, đôi khi còn góp phần theo những trò đùa độc ác.
Nhìn hắn lúc này, cậu cảm thấy hắn chả có phải là cậu bạn cùng lớp Vĩnh Uy hay đi bắt nạt người khác. Mà giống như thấy một chàng hiệp sĩ tốt bụng bước ra từ trang sách hơn. Chàng hiệp sĩ ấy luôn đi giúp đỡ những người gặp phải khó khăn, hoạn nạn.
"Cảm ơn.." Giọng cậu nhỏ đến mức dường như chính cậu cũng không tin rằng mình đã nói ra. Nó nghe như một lời thốt ra trong sự hoang mang hơn là lòng biết ơn thật sự.
"Cậu có muốn để nhóm tôi bảo kê không?" Vĩnh Uy đột nhiên lên tiếng, phá vỡ không gian yên lặng. Hắn nhìn thẳng vào Trường An, giọng nói bình thản. "Tôi biết cậu bị rất nhiều người khác trêu đùa. Tôi biết cậu đang bị nhiều người trêu chọc. Dù sao chúng ta cũng là bạn học, tôi thấy chuyện này chẳng hay ho gì. Tôi sẽ làm giá hữu nghị cho cậu. Thế nào?"
Câu nói của Vĩnh Uy khiến Trường An càng thêm bối rối. Cậu không thể hiểu nổi, cũng không muốn suy đoán quá nhiều. Cảm xúc trong lòng trở nên rối ren, lạc lõng giữa thực tại và những hoài nghi về hành động của Vĩnh Uy. Bàn tay cậu khẽ siết lấy quai cặp, đôi môi mím lại như thể không chắc mình có nên đáp lời hay không.
Cơ hàm của cậu khẽ nâng lên. Câu đáp thoát ra từ trong cổ họng, đầy run rẩy, phát ra nhanh chóng đến mức cậu chẳng nhớ được bản thân vừa nói gì: "Cảm ơn cậu, nhưng tớ không cần bảo kê đâu. Gặp cậu ở lớp."
Lời nói vừa dứt, Trường An thoáng rùng mình, cảm giác như sự từ chối của mình có phần yếu ớt, không thuyết phục được ai, kể cả chính bản thân cậu. Cậu vẫn đứng đó, đôi mắt không dám nhìn thẳng vào Vĩnh Uy. Bên trong, cảm xúc rối ren khi phải đối mặt với sự ngờ vực và bối rối, trong khi bên ngoài, Vĩnh Uy lặng lẽ quan sát cậu. Đôi mắt của hắn thoáng chút thất vọng, như thể hắn đã mong đợi một điều gì đó khác từ Trường An, nhưng nhanh chóng che giấu cảm xúc và quay lưng bước đi.
Trước khi rời khỏi, Vĩnh Uy nhẹ nhàng nói, như thể không muốn ép buộc: "Tôi cho cậu ba ngày để suy nghĩ về những gì tôi nói. Ba ngày sau cho tôi biết câu trả lời." Hắn nói xong, không chờ hồi đáp, chỉ lặng lẽ bước đi, cùng với nhóm bạn, nhanh chóng biến mất sau hàng cây phía xa.
Nhìn bóng lưng của hắn khuất dần, cậu cảm thấy mình đang đứng trước một sự thay đổi nào đó, nhưng không rõ liệu nó có tốt đẹp hơn hay không. Dù vậy, Trường An vẫn quyết tâm tự xoay sở và giữ vững lòng tự tôn của mình. Cậu không muốn phụ thuộc vào ai, càng không muốn dính dáng đến Vĩnh Uy. Tuy nhiên, sâu thẳm trong lòng, cậu vẫn đắn đo về lời đề nghị ấy.