Bài viết: 103 Tìm chủ đề
Chương 100: Đã lâu không gặp
[CREDITS=500;1211754056619]Ánh nắng ban mai mờ nhạt, bóng cây trùng trùng, vài cánh hoa đào ngoài cửa sổ nhẹ nhàng bay vào phòng, rơi xuống tấm chăn gấm.

Lúc Cố Tần Tần tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường của Thanh Hi, người bên cạnh đã sớm không thấy đâu. Cô xoay người xuống giường, gọi thần sứ tới rửa mặt một phen, sau đó đi ra tiền sảnh tìm Thanh Hi.

Còn chưa ra tới cửa đã nghe thấy Thanh Hi nói từ bên trong: "Các ngươi quả thật to gan! Thừa dịp thân thể ta không khỏe, lại chém chết hai thần của ta!"

Cơn thịnh nộ của đế vương luôn vô hình, nhưng nó có thể nhìn thấy rõ ràng ngay cả trước khi lời nói được thốt ra. U Nhiêm, Thương Ca và Liên Y đồng loạt quỳ xuống. Tuy U Nhiêm biết mình làm sai, nhưng cũng chỉ giả vờ biết sai nói: "Tình thế lúc đó rất cấp bách, nếu không làm như vậy, sau này hai người họ sẽ đến tìm Cố tiểu thư gây chuyện. Sát ý rõ ràng, chúng thần chỉ có thể.. tiên hạ thủ vi cường*!"

(*) ra tay trước để chiếm ưu thế

Thanh Hi không lên tiếng, chỉ tước ba năm bổng lộc của U Nhiêm, không cho nhân tộc thờ phụng, rút lại thần vị, để hắn ở nhà tu dưỡng hai tháng.

U Nhiêm vui vẻ nhận mệnh, cúi đầu rời khỏi điện.

Khi chỉ còn lại Thương Ca và Liên Y, vẻ mặt của Thanh Hi dịu đi một chút, nói: "Lá gan của các ngươi cũng không nhỏ, lại dám trộm Thí Thần Trùy của ta. Các ngươi nói đi, nên phạt hai ngươi thế nào?"

Liên Y: "Tất cả đều nghe theo quyết định của Thần Quân."

Thanh Hi nói: "Ta ngược lại không muốn phạt các ngươi, chẳng qua người trên thần điện không cho phép. Như vậy đi, nếu Liên Y đã hết lòng vì Cố tiểu thư, từ nay về sau bỏ đi thần tịch, làm nha hoàn đi theo Cổ Tần Tần, sinh tử tương liên."

Thanh Hi bái tạ, vẻ mặt lãnh đạm, không nhìn ra được buồn vui. Trộm Thí Thần Trùy vốn là tội tử hình, nhưng Thần Quân nhớ tới quan hệ chủ tớ nhiều năm nên cho mức phạt nhẹ, trong lòng cô biết là Thần Quân giúp đỡ, nên cô không có ý gì oán hận.

Nhìn Thương Ca, Thanh Hi lạnh nhạt nói: "Ngươi cũng thật ngu ngốc, nếu biết rõ Lô Chương làm nhiều chuyện bất nghĩa, lẽ ra cũng không nên chọc giận hắn như vậy. Chó cùng rứt giậu*, hắn muốn chết cũng sẽ kéo một người chịu tội thay. Lần này Thượng Thần Các loạn thành như vậy, ngươi cũng không thoát khỏi liên quan, cũng tước thần tịch của ngươi, nhưng ngươi vẫn ở lại bên cạnh ta, thần cốt của ngươi cũng giữ lại, ngày khác đến Thượng Thần Các tìm một vị thần mới đi."

(*) chó cùng đường quay đầu lại cắn

Thương Ca rơi nước mắt bái tạ.

Cố Tần Tần cảm thấy nhẹ nhõm, tiến lên một bước, gõ cửa, thần sứ phía sau lớn tiếng thông báo, mở cửa cho cô.

Thương Ca và Liên Y đứng ở hai bên Thanh Hi, trong ánh sáng, xuyên qua cánh cửa mở, một người bước vào, trong sáng tươi đẹp, nhưng không hề có chút son phấn hay trang sức xa hoa, lúc giơ tay nhấc chân dứt khoát như tùng, lại nhẹ nhàng như nước. Tuy thân là nữ tử nhưng lại có một sự trấn định không ai có thể coi thường.

Với một chút lo lắng, một chút phấn khích, nhưng phần lớn là niềm vui. Thanh Hi nhìn cô lặng lẽ đi về phía mình. Bề ngoài hắn tỏ vẻ trấn định như thường, nhưng hai lòng bàn tay lại đổ mồ hôi, nội tâm hắn không biết nên vui vẻ hay bất an, một cảm giác bất an tràn ngập trong không k hí.

Cố Tần Tần bước tới, Thương Ca và Liên Y cáo lui, đứng ngoài cửa, đóng cửa lại cho hai người bên trong.

Thương Ca khẽ thở dài, nhưng trong miệng lại thích ý: "Liên Y, từ nay về sau ta và ngươi đều phải làm việc của mình. Ở bên cạnh nhau trăm năm, trong lúc nhất thời thật sự không muốn buông tay!"

Liên Y sắc mặt lạnh lùng, khẽ cười nói: "Chẳng lẽ ngươi sợ gặp nguy hiểm, không chống cự được mất mạng sao!"

Thấy bị nói trúng tâm tư, Thương Ca tỏ vẻ không hài lòng: "Này, ngươi lợi hại như vậy, còn không phải khiến Quân Thượng treo một mạng trên đường sao? Quên đi, chúng ta vốn cùng sinh ra từ một nguồn, hỗ trợ lẫn nhau! Nói không chừng quan hệ của Cố tiểu thư và Thần Quân sẽ tốt hơn, ta và ngươi còn thể gặp nhau mỗi ngày!"

Một đôi chuồn chuồn bay ngang qua, vỗ cánh chơi đùa thân mật. Thần giới rất ít chuồn chuồn, huống chi là ngoài Sừ Linh Điện. Liên Y nhìn đôi chuồn chuồn không nói gì, giờ phút này cô rốt cuộc hiểu được, cho dù chung quanh ồn ào như thế nào, một người nội tâm cô độc thực ra có thể lấn át hết mọi âm thanh! Sự cô đơn to lớn này sụp đổ, thế giới của cô trở về cát bụi.

Thanh Hi nhìn Cố Tần Tần chậm rãi bước tới, chỉ cười nói: "Đã lâu không gặp."

Cố Tần Tần gật đầu cười nói: "Đã lâu không gặp."

Tuy rằng hai người mới không gặp nhau một tháng, nhưng trong thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện, cũng có nhiều chuyện muốn nói. Trong lúc nhất thời lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
[/CREDITS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 103 Tìm chủ đề
Chương 101: Ở lại
[CREDITS=500;1281754839586]Thanh Hi cúi đầu, sau một tháng, tính tình hắn đã thay đổi rất nhiều, không còn ngạo mạn như trước nữa, nhiều lần hắn cũng học được cách nhìn sự việc từ góc độ của đối phương. Hắn trầm mặc hồi lâu mới nói: "Thân thể nàng đã tốt hơn chưa? Thần cốt đã chữa khỏi chưa?"

Cố Tần Tần mỉm cười nói: "Nhờ có U Nhiêm thần quân, ta không chỉ tu bổ được thần cốt mà thần lực cũng tăng lên rất nhiều."

Hắn nhìn vết thương trên mặt cô, nhưng trên mặt lại đầy lo lắng. Cố Tần Tần hạm vào mặt mình, nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ.

"Chỉ là một vết thương ngoài da mà thôi, đáng tiếc dung mạo bị hủy hoại." Vừa nói, cô vừa niệm chú, biến ra một mảnh lụa trắng che mặt lại, quay mặt đi chỗ khác: "Để ngươi chê cười rồi."

Thanh Hi nhất thời không biết nên mở miệng thế nào, ngột ngạt ở một bên, nói một câu: "Mấy ngày nay nàng đã chịu khổ nhiều rồi. Ta đã nghe nói hành động vĩ đại của nàng, nàng rất dũng cảm. So với lần đầu ta gặp nàng, như hai người khác nhau vậy."

Cố Tần Tần thản nhiên cười một tiếng: "Chỉ là người sắp chết phản kháng mà thôi, mượn của ngươi không ít lực. Nhưng có một lời ta không thể không nói, nếu ta nói bừa, xin Thần Quân thứ tội."

"Nàng nói đi." Thanh Hi nghiêm túc nói. Trong lòng hắn có chút chua xót.

"Thần Quân tận lực vì dân, đáng tiếc quyền lực không đủ, trên dưới thông đồng, người làm quan đề vì dục vọng ích kỷ của bản thân. Con dân năm tộc tín nhiệm Thần Quân, nhưng Thần Quân lại đem bọn họ dẫm ở dưới chân. Phải biết, nếu có thể nâng thuyền, cũng có thể làm lật thuyền. Nếu Thần Quân còn để người dưới lộng hành, hủy hoại uy danh của Thần Quân, chỉ sợ Thần Tộc cũng không còn xa."

Vẻ mặt của Thanh Hi thay đổi, nhưng sau đó gật đầu một cái.

Ngay sau đó, Cố Tần Tần nhìn về ngai vàng Thần Quân phía sau Thanh Hi, bình tĩnh nói: "Mặc dù bây giờ con dân năm tộc đều ủng hộ Thần Tộc, nhưng lỗ mãn tất thiệt. Quá khứ bởi vì Cố Mang Chi yếu đuối, Thần tộc mới may mắn thắng trận, nhưng có bao nhiêu người giống như Cố Mang Chi? Hôm nay thế lực của các tộc không thể lường được, Thần tộc không có người để phái đi. Nếu một ngày sơn hải đại loạn, Thần Quân sẽ đối phó thế nào?"

Thanh Hi cau mày nói: "Nàng muốn ta mở rộng cửa, chiêu mộ con em năm tộc vào Thần Tộc, để bọn họ mạnh mẽ có chỗ dùng, trẻ có thể nuôi dưỡng, nam nhân có phần, nữ có nơi thuộc về."

Cố Tần Tần mỉm cười gật đầu: "Nhiều năm qua sư phụ dẫn ta ngao du tứ phương, ta cũng đã nhìn thấy không ít chim muông thú vật, yêu, ma, người, thần. Cảm thấy trong sáu tộc, chỉ có Thần tộc mới có thể chịu đựng được gánh nặng của sáu tộc, cũng chỉ có Thanh Hi ngươi mới xứng đáng với trách nhiệm này. Ngươi có một danh tiếng tốt, hiểu biết thuật đế vương, lại là một vị quân chủ từ bi, bản chất thuần lương, trong cả sáu tộc không ai có thể sánh bằng ngươi."

Đang muốn nói cái gì, chỉ thấy Cố Tần Tần cúi đầu khom người lạy một cái: "Việc quốc sự ta không có hứng thú, từ nay về sau ta chỉ muốn cùng Hoành Tuyết làm một đôi kiếm khách tiêu dao. Lần này tới đây để nói chỉ để nói lời tạm biệt với ngươi!"

Nói xong, cô xoay người rời đi, nhưng ngay lúc Thanh Hi muốn nói gì đó để giữ lại, đột nhiên cảm thấy lồng ngực tắc nghẽn, nội lực hỗn loạn, trong phút chốc, hắn cảm thấy thế giới đều bị đảo lộn, đầu choáng váng, một cổ thần lực từ trong dạ dày xung đột, hắn hắn phun ra một ngụm máu tươi!

Sau lưng Cố Tần truyền đến một tiếng động lớn, cô quay đầu nhìn lại thì thấy một thân thể ngã xuống trước mặt, nhắm mắt lại, không còn ý thức nữa.

Cô hét lên: "Thanh Hi!"

Đêm hôm nay không còn yên tĩnh nữa, người người vội vả bên ngoài Sừ Linh Điện, thần y trong ngoài, đại thần Hải phái đã nhiều lần bị chặn ngoài cửa, thần y do Sơn phái phái tới lại được giữ lại.

Thanh Hi lớn lên ở Đại Xuyên, có thần mạch và kinh lạc của Đại Xuyên, các vị thần của Sơn phái lợi cho việc phục hồi của hắn nhiều hơn. Toàn bộ Sừ Linh Điện, chỉ có Cố Tần Tần, một thần tộc hệ thủy ngồi bên cạnh giường của hắn. Cô nắm chặt tay hắn, hắn yếu ớt nhìn cô, ngay cả tốc độ chớp mắt cũng chậm lại - hắn phải tiêu tốn rất nhiều sức lực mới có thể chớp mắt.

Thần y của Sơn phái không chịu nói ra bệnh tình của Thanh Hi cho Cố Tần Tần, chỉ bưng một bát canh thuốc đi vào. Cố Tần Tần nhìn bát thuốc kia, đột nhiên nhớ tới cuộc trò chuyện trong thần điện kia.

Sơn tộc e rằng có sư đảng có thể có ý đồ không thần phục! Kẻ dám phá táy máy tay chân trong thức ăn của Thần Quân. Nếu thừa dịp này muốn lấy mạng của Thanh Hi, cũng là chuyện dễ như lật bàn tay!

Nghĩ tới đây, trước tiên cô dùng thần lực thử canh thuốc, chờ không phát hiện ra thuốc độc, cô ngẩng đầu đổ một ngụm lớn canh thuốc vào bụng. Thuốc đắng đến mức không nhịn được cô rút chân mày, nhưng cô vẫn cố chịu đựng, nói với người hầu ở bên cạnh:

"Nếu nửa giờ nữa ta không có việc gì, cho Thần Quân uống thuốc này."

Vô số cảm xúc hiện lên trong mắt Thanh Hi. Hắn thậm chí còn bắt đầu tự hỏi liệu những gì ngày đó cô nói không chọn hắn có phải là nhất thời tức giận hay không? Nếu như không thích, không quan tâm hắn, tại sao bây giờ lại tự mình thử thuốc? Tại sao khi biết tin hắn bị bệnh nặng, vội vã tới Sừ Linh Điện? Tại sao hắn vừa phun ra máu, cô lập tức không quan tâm Khiếu Hoành Tuyết nữa mà lại chuyên tâm bồi hắn?

Hắn suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không nghĩ ra được câu trả lời.

Nàng nhất định là yêu. Hắn nghĩ, chỉ là cô không biết mà thôi.

Chỉ như vậy, mỗi một chén thuốc hắn uống, cô đều đích thân thử qua mới để hắn uống. Liên tiếp hơn một tháng, ngày nào cũng đều như vậy.

Anh bận rộn chính sự, cô liền thay hắn cản rất nhiều việc không cần thiết, khi có người đọc tấu chương cho hắn, cô bịt tai lại ngủ trên ghế dài của hắn.

Trong Trích Tinh Điện, một nam tử mảnh khảnh mặc áo choàng đen đứng trước cửa sổ. Năm nay tuyết ở Yêu tộc rơi sớm hơn, phá lệ nhiều.

Khiếu Hoành Tuyết bẻ một cành đào, xoay người nhìn ngọn lửa dưới đất, nơi có hai bát rượu đang hâm nóng.

"Cô ấy tỉnh rồi, ta phải sớm đi tìm cô ấy." Đôi mắt hắn hơi đỏ lên, trong đôi mắt đều là những tia đỏ ngầu như máu, hiển nhiên là do thiếu ngủ lâu ngày mà ra.

Trên đời này có quá nhiều thứ khiến người ta mất ngủ.
[/CREDITS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 103 Tìm chủ đề
Chương 102: Canh có vấn đề
[BOOK]Hoa đào dần tàn phai, chỉ còn lại những cành đào trơ trụi, cây này tuy không kết trái nhưng lại có vẻ đẹp tuyệt trần.

Cố Tần Tần đặc biệt để lại một số cánh hoa để làm rượu. Mấy ngày liên tiếp, cô không nhọc ngày đêm chăm sóc Thanh Hi, cùng ăn cùng ở với hắn, đã quen với công việc sống ở Sừ Linh điện - như thể đây mới là nhà của cô.

Thực ra trong cuộc sống, sự nhàn hạ như vậy ngày càng ít đi, mà ngày ngày bận rộn, cả đờu lận đận phập phồng tựa hồ cũng chỉ là để có thể có một ngày được sống nhàn hạ như vậy mà thôi.

Phân phó tì nữ chôn mấy vò rượu xong, cô vỗ vỗ tay phủi bụi đất, nhẹ bước đi xem Thanh Hi. Nhưng không ngờ, vừa đi đến hành lang đã nhìn thấy Thương Ca đang ở một bên uống thuốc.

Cô bước nhanh về phía trước ngăn lại, nắm lấy cổ tay Thương Ca, bịt tai không nghe lời giải thích của hắn, kéo hắn đến trước mặt Thần Quân, coi như "thủ phạm tang vật đủ cả."

Thanh Hi cúi đầu không dám nhìn vào mắt cô.

Thương Ca tức giận nói: "Ta nào dám uống thuốc của Thần Quân! Ngài ấy không uống chính là vì sợ sau khi khỏe lại, người sẽ không ở bên ngài ấy nữa."

Cố Tần Tần lúc đầu mặt đỏ hồng, sau đó giận dữ nói: "Vậy cũng không nên lấy thân thể làm trò đùa!"

"Ai nói, ta sẽ lấy mạng truy đuổi ngài." Thương Ca bất bình nói, chỉ thấy Thanh Hi giả vờ tức giận, ngại hắn nói nhiều, liền thức thời cáo lui, để lại Cố Tần Tần và Thanh Hi một mình. Một người trên giường, một người đứng trên đất, trố mắt nhìn nhau.

Thanh Hi siết chặt chăn nhỏ: "Đừng nghe tiểu tử đó nói bậy, ta chỉ cảm thấy thuốc đắng quá."

Hai bước đi đến trước giường, Cố Tần Tần cũng không để ý hắn nói gì, kéo cổ tay qua, chẩn mạch cho hắn. Đáng tiếc cô chưa từng chẩn mạch cho Thần tộc, nếu không lúc này cô nhất định sẽ phát hiện ra hắn mất ba cây thần cốt. Vì vậy, cô chỉ chẩn được sức khỏe hắn không tốt, không có gì khác.

"Đắng cũng phải uống! Nếu ngươi không tốt, con em sáu tộc sẽ ra sao?" Vừa nói, Cố Tần Tần cầm bát canh đã chuẩn bị bên cạnh lên, sợ Thanh Hi ngủ không ngon giấc nên cô đặc biệt chuẩn bị cho hắn, chỉ có thể nghỉ ngơi tốt mới có thể nhanh chóng khỏi bệnh.

Thanh Hi nhấp một ngụm thuốc an thần, có chút thất vọng: "Chẳng lẽ nàng cứu ta chỉ vì con em sáu tộc thôi sao?"

"Sao ngươi lại hành động như một đứa trẻ vậy?"

"Đàn ông gặp phải chuyện như vậy cũng sẽ biến thành trẻ con!" Thanh Hi không phục nói.

Dứt lời, mặt Thanh Hi lập tức đỏ lên, hắn quay đầu đi chỗ khác, nhìn áo ngủ bằng gấm, tròng mắt rũ thấp. Bản Quân dù như thế nào cũng đường đường là Thần Quân, làm sao có thể giống như yêu tinh Khiếu Hoành Tuyết kia, xin xỏ tình yêu của nàng khắp nơi? Bản Quân vì nàng, tôn nghiêm nhiều hơn nữa cũng buông được, nàng còn trách ta!

Cố Tần Tần nhất thời không nói nên lời, lại bưng canh an thần tới, không ngờ Thanh Hi nhìn cô lạnh lùng nói: "Đút cho ta."

Cố Tần Tần khẽ thở dài, đành bất đắc dĩ cầm thìa lên, nhìn hắn há miệng, sau đó hài lòng uống hết thìa này đến thìa khác, cuối cùng cũng ăn hết cả bát, nhưng vẫn cảm thấy còn chưa thỏa mãn.

Cô nhấc váy lên định rời đi thì phát hiện tay áo mình bị người phía sau kéo lại, cô quay người nhìn vào đôi mắt sáng rỡ của hắn:

"Đừng đi, ở lại với ta có được không."

Ánh mắt kia giống như một đứa trẻ sơ sinh, đốt ngón tay trắng nõn nắm chặt ống tay áo, xương quai xanh thấp thoáng lộ ra ở cổ áo, dưới mái tóc mịn màng là một đôi mắt tràn đầy tình ý, cộng thêm đôi mày hơi cau lại, môi mím thật chặt - đây có lẽ là điều mà không một nữ tử nào có thể từ chối.

Cổ Tần Tần không khỏi thở dài trong lòng, nguyên lai Thần Quân mang huyết mạch Sơn phái, cũng có một mạc động lòng của sơn thú như vậy?

Cô không còn cách nào khác đành phải ngồi xuống, đặt bát sang một bên, đang định nói thì nhìn thấy khuôn mặt người trước mặt đỏ bừng, hàng mi dài hơi run run, lông mày nhíu chặt hơn, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm mình, như thể muốn nhìn thấu cô.

"Canh có vấn đề.." Đôi môi mỏng hé mở, Cố Tần Tần chỉ cảm thấy trong đầu nổ đùng một tiếng. Cô muốn đứng dậy, lại phát hiện váy của mình đã bị Thanh Hi đè dưới người, khiến cô không thể di chuyển.

Đây không phải là do U Nhiêm làm thì còn có thể là ai? Cố Tần Tần mắng to, sớm biết đám Hải phái kia không người là người tốt lành gì, đề phòng Sơn phái, nhưng không ngờ lúc này Hải phái mới là nguy hiểm nhất!

Nhìn thấy một khuôn mặt càng ngày càng gần, Cố Tần Tần dùng hết sức đẩy ra, thậm chí không tiếc đánh hắn: "Ngươi thanh tỉnh một chút, ngươi như vậy thì chúng ta ngay cả bạn bè cũng không thể làm được!"

Thân thể Thanh Hi lập tức dừng lại, hắn dùng ánh mắt đau khổ nhìn Cố Tần Tần, nước mắt gần như muốn rơi ra. Hắn hơi lùi lại: "Ta có chỗ nào không bằng cái tên yêu tinh kia? Bàn về tướng mạo, bàn về tài năng, bàn về địa vị.. Nàng thật là không có mắt nhìn!"

Cô sửng sốt, dùng hết sức kéo váy ra, nhưng lại phát hiện đối phương không có động tĩnh gì, không thể làm gì khác hơn là dừng lại.

Thanh Hi nhìn chằm chằm cô mấy giây, sau đó đột nhiên nhận ra: "Chẳng lẽ nàng.. thích rồng?"

Còn không chờ Cố Tần Tần giải thích, chỉ thấy trước mắt xuất hiện một con rồng khổng lồ với vảy vàng, con rồng này còn có một đôi cánh vàng, chẳng qua là trên cái đầu to lớn là một đôi mắt sáng ngời, đôi con ngươi trong suốt khiến người khác lập tức nhận ra đây là Thanh Hi.

Cố Tần Tần nhân cơ hội kéo váy lại, tức giận nói: "Ảo thuật của ngươi cũng quá trẻ con đi, không bằng ngươi trực tiếp trở thành hắn đi."

Một làn khói bốc lên, Thanh Hi biến trở lại thành hình người, lại một lần nữa đẩy ngã Cố Tần Tần xuống giường, không thuận theo không buông tha nói: "Ta mới không muốn trở thành yêu tinh xấu như vậy! Hắn một chút thưởng thức cũng không có, người còn xấu như vậy! Ta không muốn, ta không quan tâm, nàng ở lại với ta, không cho phép đi cùng hắn, bổn quân ra lệnh cho nàng!"

Mới vừa nói xong lời cứng rắn, ý thức của Thanh Hi đã dần dần mơ hồ, Cố Tần Tần bất lực co rúm lại, để hắn ôm chặt eo cô, không thể động đậy.

"Nếu nàng thật sự không bỏ được hắn, bản quân liền tiêu diệt Yêu tộc, bắt hắn làm thú cưỡi cho nàng."

Vừa nghĩ tới Khiếu Hoành Tuyết có thể biến từ rồng biến thành huyền điểu, Cố Tần Tần không nhịn được cười ra tiếng, tưởng tượng tự do cưỡi rồng biến thành huyền điểu sẽ thú vị biết bao!

Nhưng cô vẫn đấm mạnh vào Thanh Hi: "Không cho phép đối phó hắn!"
[/BOOK]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back