Welcome! You have been invited by RubyDaisy to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 12 Tìm chủ đề
Chương 70: Người xấu đó bắt nạt con!

[HIDE-THANKS]
Cô giơ chân lên định chạy qua đó thì bị Lý Sơ Nguyên kéo lại.

"Con bé lùn tịt như muội qua đó làm gì chứ? Bị đụng trúng rồi người khác cũng không biết nữa."

Trần Tiểu Mãn lo lắng: "Người xấu đến gây sự, muội phải đi giúp cha!"

Lý Sơ Nguyên nhìn cô từ trên xuống dưới rồi lắc đầu: "Muội qua đó bị người khác đánh thì có."

Trần Tiểu Mãn tức giận: "Huynh cũng lùn tịt! Cũng bị người khác đánh đó!"

Lý Sơ Nguyên tức giận so sánh đỉnh đầu hai người nói: "Huynh cao hơn muội!"

"Huynh còn hơn muội một tuổi đó, mới chỉ cao hơn muội một chút thôi."

Trần Tiểu Mãn nói rồi so sánh bằng móng tay út của mình.

Lý Sơ Nguyên tức giận quay đầu: "Huynh không quản muội nữa!"

Nói xong, quay người chạy về phía bếp.

Trần Tiểu Mãn suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy không thể cứ thế mà đi qua đó.

Chạy về phòng, ôm lấy chiếc cuốc rồi chạy ra ngoài.

Vừa ngẩng đầu lên, thấy Chu Đại Nha cầm kẹp lửa, dẫn theo Lý Sơ Nguyên tiến vào đám đông với khí thế hùng hồn.

Cô vui mừng và cúi người từ giữa hai đùi đám đông chen vào trong.

Khi chen đến phía trước, thì thấy một người đàn ông có đôi mắt hình tam giác và khuôn mặt ngựa đang đứng trước thùng cá.

Lý Nhị Bảo nhìn anh chằm chằm: "Ngươi muốn gì?"

Đàn ông mặt ngựa sờ nốt ruồi đen lớn ẩn dưới lông mày trái rồi nói: "Tất nhiên là tặng cho mọi người ăn rồi."

"A, ngươi vô liêm sỉ thật!"

Một giọng nói trẻ con vang lên trong đám đông.

Lời này thực sự mắng đúng đến tận đáy lòng của người nhà họ Lý.

Lý lão đầu lập tức cười híp mắt.

Vẫn là Tiểu Mãn nói hay nhất.

Đàn ông mặt ngựa khuôn mặt hung hăng nhìn về phía đám đông, thì thấy một nha đầu ôm cuốc nhìn chằm chằm anh.

Anh "Ủa" thốt lên: "Đây chính là phúc tinh của nhà ông sao? Cũng xinh quá đó."

Anh ta ở rất gần Tiểu Mãn, bước hai bước thì đã đến trước mặt cô.

Thấy cô đang ôm cuốc, anh ta cầm cuốc lên bằng một tay.

Trần Tiểu Mãn đâu thể nào để anh ta lấy, liền vội vàng giẫm chân lên cuốc.

Thế là cô được đàn ông mặt ngựa kéo lên cùng với chiếc cuốc.

Tim người nhà họ Lý như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Lý Đại Bảo vội vàng chạy tới nắm chặt cổ tay đàn ông mặt ngựa, Chu Đại Nha giành lại người và cuốc, ôm chặt Tiểu Mãn vào trong lòng.

Đau lòng sờ đầu Trần Tiểu Mãn: "Không sao đâu, Tiểu Mãn đừng sợ."

Không hiểu sao, Trần Tiểu Mãn lại cảm thấy uất ức.

Cô lao vào lòng Chu Đại Nha và tố cáo: "Mẹ, người xấu đó bắt nạt con!"

Chu Đại Nha cảm thấy vô cùng đau lòng.

Lập tức chỉ vào đàn ông mặt ngựa và nói: "Đã bắt nạt đến nhà chúng ta rồi. Đại Bảo, bắt hắn lại."

Không đợi Lý Đại Bảo ra tay, đàn ông mặt ngựa đã ngạo mạn hét lớn: "Muốn động tay sao? Mấy người nghĩ kỹ đó!"

Những dân làng tụ tập xung quanh liền chạy đến khuyên họ.

"Thôi bỏ đi, Đại Bảo, đừng gây sự với Lý Quý."

"Cậu (anh trai hoặc em trai của mẹ) của hắn làm việc trong huyện nha, phụ trách thu thuế lương. Nếu đánh hắn, sẽ phải nộp thêm rất nhiều thuế lương đó."

"Tiểu Mãn cũng không sao, nhịn chút đi."

Lý Quý chỉ vào mũi vào Lý Đại Bảo nói: "Nghe thấy chưa hả? Ngươi dám động tay, tôi sẽ tăng gấp đôi thuế lương nhà ngươi!"

Lời này vừa nói ra, dân làng đều hít một hơi sâu.

Mỗi năm sau khi nộp xong thuế lương, số lương thực còn lại đều không đủ cho cả nhà lớn nhỏ ăn.

Nếu còn gấp đôi, cả nhà không phải đều chết đói sao?

"Nộp bao nhiêu thuế lương là triều đình quy định."

Lý Sơ Nguyên tức giận nói.

Lý Quý vô lại gật đầu: "Đúng đúng đúng, thu bao nhiêu là triều đình quy định. Cậu tôi nói mấy người nộp không đủ, mấy người có thể làm gì hả?"

"Chúng tôi đo xong mới giao lên trên, sao có thể không đủ chứ?"

Lý Sơ Nguyên phản bác.

Trần Tiểu Mãn rất tán thành lời Lý Sơ Nguyên, nên cô không hề sợ hãi chút nào.

Lý Quý cười nhạo hai tiếng: "Chúng ta đều dùng thăng để đo thuế lương. Lương thực được đựng phẳng hay chất cao thì vẫn là một thăng, có thể giống nhau sao?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Sơ Nguyên tràn đầy vẻ không thể tin được.

Lại có thể như vậy sao?

Dân làng đều nhìn về phía người nhà lão Lý.

Có người cảm thấy bất mãn, có người xem náo nhiệt.

Đương nhiên cũng có người cười trên nỗi đau của người khác.

Dù gì Lý Quý vừa rồi cũng nói rồi, muốn nhà họ Lý chia cá cho mọi người, không thu lương thực.

Trong thôn không ai dám đắc tội với Lý Quý, nếu nhà lão Lý không muốn nộp thêm nhiều thuế lương, thì phải trả lương thực lại cho họ.

Hôm nay được ăn cá miễn phí rồi!

Người nhà họ Lý tức giận đến nghiến răng, đều trừng mắt nhìn Lý Quý.

Lý Quý càng đắc ý hơn: "Không phục sao? Ai kêu mấy người không có cậu làm việc ở huyện nha? Chúng ta là người cùng thôn, ăn một con cá của mấy người thì sao chứ?"

Những người có tâm tư càng phấn khích hơn.

Họ cũng có thể hưởng lợi từ việc này, lấy lại lương thực họ vừa đổi ra.

Họ lập tức lên tiếng nói giúp Lý Quý.

"Những con cá này đều bắt từ sông Hoài. Cũng đâu tốn tiền, tặng cho mọi người ăn được rồi."

"Đừng vì chuyện nhỏ nhặt này mà phải nộp thêm thuế lương á."

"Lý Quý cũng là tốt bụng thôi."

Trần Tiểu Mãn tức giận nắm chặt tay.

Cướp đồ nhà cô còn là người tốt sao?

Trương Bán Tiên nhàn nhạt nói: "Lý Quý có thể giúp họ lấy được lợi ích, nên trong mắt họ chính là người tốt."

"Nếu Lý Quý cướp đồ họ thì sao?"

"Vậy Lý Quý chính là kẻ xấu xa nhất."

Trương Bán Tiên lạnh lùng nói.

Trần Tiểu Mãn cảm thấy không thoải mái: "Họ đều không phân biệt đúng sai sao?"

"Cả cơm cũng ăn không no, còn nói đúng sai gì chứ?"

Trương Bán Tiên đã nhập vào người Trần Tiểu Mãn gần ba năm, từ sớm đã nắm rõ tình hình của các thôn xung quanh rồi.

Mọi nhà làm việc chăm chỉ cả năm cũng chỉ có thể đảm bảo không đói thôi.

Có thể miễn phí được một con cá thì là hời lớn rồi.

Giống như nhà lão Lý có thể đưa con cái đi học, còn tiết kiệm được năm quan tiền thì rất ít.

Sắc mặt Lý Đại Bảo trông cực kỳ khó coi.

Lý Nhị Bảo cũng rất tức giận.

Nếu không phải vì cậu của Lý Quý thì họ đã đánh Lý Quý thành bã từ lâu rồi.

Bây giờ thì hay rồi, bị người khác bắt nạt đến trên đầu, còn phải nhịn, ức chế quá đi.

Trần Tiểu Mãn trừng mắt nhìn những người hóng hớt kia rồi nói: "Đều là người cùng thôn cả, mấy người tặng chút lương thực cho chúng tôi đi."

Những người hóng hớt vừa nghe đều im lặng không lên tiếng.

Lý Quý cười lạnh: "Cá sao có thể so với lương thực được? Cá chỉ cần vớt cái là có rồi."

Trần Tiểu Mãn giòn giã nói: "Lương thực ở đồng ruộng mọc chút là có rồi."

Mọi người đều sửng sốt.

Hình như cũng rất có lý đó.

Người nhà họ Lý đều liên tục gật đầu.

Đúng là lý vậy đó.

Lý Quý cũng nghẹn ngào, vội vàng nói: "Trồng lương thực rất vất vả, vừa cần hạt giống vừa cần phân bón, còn phải chăm sóc ruộng đất cả năm."

"Nếu ngươi cảm thấy vớt cá dễ thì tự đi vớt đi. Sông Hoài là từ làng chảy qua đó."

Trần Tiểu Mãn tức giận trừng mắt nhìn Lý Quý.

Lý Sơ Nguyên phồng má gật đầu.

Tiểu Mãn nói rất đúng.

Người nhà lão Lý đều vui như đóa hoa vậy.

Lý Nhị Bảo khoanh tay trước ngực, nhướn mày nhìn Lý Quý: "Tôi cũng đang chờ ăn cá mà Lý Quý ngươi bắt đó."

Lý Quý bị sỉ nhục đến thở hổn hển.

Chỉ vào cá trong thùng nói: "Nhà mấy người không phải có rất nhiều cá sao? Sao còn cần tôi đi bắt gì chứ?"

"Ai sẽ chê cá nhiều? Mọi người nói có đúng không?"

Lý Nhị Bảo nhìn sang đám đông.

Lập tức có một trai trẻ có mối quan hệ tốt với anh bắt đầu hóng hớt: "Ngu mới chê cá nhiều. Mấy người tặng bao nhiêu tôi cũng lấy!"

"Thì biết Lý Quý là người tốt mà. Việc ngoài đồng cũng không làm cũng phải bắt cá cho dân làng ăn."

Những người khác thấy vậy đều hóng hớt lên tiếng.

Lý Quý lợi dụng mối quan hệ của cậu mình, không ít bắt nạt dân làng.

Thường ngày mọi người không dám đắc tội, nhưng giờ có người nhà lão Lý dẫn đầu, họ cũng lên tiếng theo để trút giận.

Cho dù Lý Quý tức giận đến mức nào, nhiều nhất cũng chỉ là hận nhà lão Lý thôi, chẳng lẽ còn có thể hận hết tất cả bọn họ sao?
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 12 Tìm chủ đề
Chương 71: Đánh ngươi còn cần ngươi đồng ý sao?

[HIDE-THANKS]
Những người muốn kiếm lợi cũng hoàn toàn thay đổi thái độ.

Có ai không muốn kiếm lợi có thêm một con cá chứ?

Khuôn mặt của Lý Quý đỏ bừng rồi tái nhợt, rồi lại xanh mét.

Anh ta đến đây là để lấy cá.

Sao lại biến thành anh phải đi bắt cá cho dân làng?

Đang lúc suy nghĩ cách thoát thân, thì nghe giọng nói trẻ con của Lý Sơ Nguyên hỏi anh: "Khi nào thì ngươi sẽ tặng cá cho mọi người?"

"Tôi cần đi bắt cá khi nào hả?"

Lý Quý hung dữ trừng mắt nhìn Lý Sơ Nguyên.

Cả thôn có chín mươi tám hộ gia đình, mỗi hộ một con thì cũng cần chín mươi tám con.

Anh ta đâu phải là Lý Đại Bảo, sao có thể bắt được chín mươi tám con?

Trần Tiểu Mãn "Ồ" một tiếng, nhìn anh bằng ánh mắt vô tội: "Thì ra là ngươi muốn kiếm lợi từ người khác à?"

Bị Trần Tiểu Mãn thẳng thắn nói ra tâm tư của mình, dù Lý Quý có mặt dày đến đâu cũng có chút không thể chịu đựng được.

Mặt anh nóng bừng: "Ăn một con cá nhà ngươi thì sao chứ?"

Trần Tiểu Mãn "wa" một tiếng, thốt lên: "Vô liêm sỉ cũng có thể lớn tiếng vậy à?"

"Ha ha ha!"

Dân làng đều bị câu nói của Trần Tiểu Mãn chọc cười.

Sắc mặt Lý Quý đỏ bừng như gan heo.

Anh nghiến răng nhìn Lý Lão đầu: "Sẽ có lúc các ngươi phải cầu xin tôi!"

Khuôn mặt của Lý Lão đầu tối sầm lại.

Lý Đại Bảo và Lý Nhị Bảo cũng rất tức giận.

Lý Lão đầu đứng dậy, đưa tẩu thuốc đến dưới chân gõ nhẹ tàn thuốc: "Ngươi là cố ý đến bắt nạt nhà tôi hả?"

Dân làng nghe những lời ông nói, tất cả đều lắc đầu.

Người sống dưới một mái nhà không thể không cúi đầu.

Cho dù biết rõ Lý Quý vô liêm sỉ thì có thể làm được gì chứ?

Cậu của anh ta phụ trách thuế lương, sao dám gây sự chứ?

Trên mặt Lý Quý tràn đầy vẻ đắc ý.

Không phải giỏi ăn nói sao, cuối cùng cũng phải ngoan ngoãn cúi đầu thôi?

"Chính là bắt nạt đó, thì sao hả?"

Ngạo mạn nói xong câu đó, Lý Quý vui đến mức nhe răng cười.

Chính là thích xem bộ dạng nhìn không quen tôi nhưng lại không thể đánh tôi đó.

Dân làng đều há hốc mồm.

Đây là xé toạc mặt không khách khí nữa rồi.

"Bắt nạt người quá đi!"

Khuôn mặt Trương Quế Lan đỏ bừng vì tức giận.

Dương Huệ Liên kéo lấy cô và nói: "Muội đừng tức giận, giận quá sữa sẽ bị tắc, đến lúc đó thì khó chịu đây."

"Cứ để hắn bắt nạt chúng ta như vậy sao?"

Ngực Trương Quế Lan phập phồng dữ dội.

Sao có thể trơ tráo như vậy được? Đây là cướp bóc rồi!

Dương Huệ Liên cũng rất tức giận.

Nhưng Trương Quế Lan tính tình nóng nảy, nếu không kéo cô lại, cô thật sự sẽ bế theo đứa con lên cãi nhau với Lý Quý.

Nếu đứa con bị thương thì làm sao đây?

Cô chỉ có thể thở dài và khuyên: "Không còn cách nào khác. Nhà mình không có khả năng nộp thuế lương gấp đôi".

Trương Quế Lan tức giận đến dậm chân và quay mặt đi.

Thân hình nhỏ bé của Lý Sơ Nguyên căng đứng cả người.

Không công bằng, thật không công bằng!

Trần Tiểu Mãn tức giận trừng mắt nhìn tên vô liêm sỉ Lý Quý.

Cô muốn cắn thật mạnh vào tên xấu này!

"Không còn cách rồi chứ gì?"

Lý Quý hất tay Lý Đại Bảo ra, vỗ nhẹ mặt Lý Đại Bảo: "Mau đưa cho tôi hai con cá lớn."

Dân làng lại một lần nữa há hốc mồm.

Đây là đánh mặt Lý Đại Bảo á!

Thường ngày người đánh đấm giỏi như Lý Đại Bảo khi nào chịu qua uất ức như vậy chứ?

Dương Huệ Liên tức giận đến mức phổi sắp nổ tung.

Cô không nhịn được nữa, liền xắn tay áo lên, lao về phía Lý Quý: "Tôi liều với ngươi!"

Trương Quế Lan vui mừng lắm á.

Bế theo đứa con lao theo sau Dương Huệ Liên.

Nhưng chưa chạy được hai bước đã bị Chu Đại Nha ngăn lại.

"Nhà ta từ khi nào cần phụ nữ đỡ lưng hả? Đứng yên đó cho tôi!"

Dương Huệ Liên tức đến đỏ cả mắt, uất ức nhìn hướng Chu Đại Nha: "Mẹ!"

"Qua đây!" Chu Đại Nha trầm giọng nói.

Mũi Dương Huệ Liên cảm thấy đau sưng dữ dội.

Không cam tâm nhìn về phía Lý Đại Bảo đang bị bắt nạt, quay người đi về phía Chu Đại Nha.

Trần Tiểu Mãn giơ bàn tay nhỏ lên, dùng hết sức chạm vào mặt Dương Huệ Liên.

"Đại tẩu, không khóc nữa."

Không ai an ủi còn tốt, Tiểu Mãn vừa an ủi, nước mắt Dương Huệ Liên liền chảy ròng ròng xuống.

Cô nắm chặt tay Tiểu Mãn và để trên mắt che lại, không để người khác nhìn thấy.

Trần Tiểu Mãn cảm thấy lòng bàn tay ẩm ướt, trong lòng cảm thấy càng buồn hơn.

Chu Đại Nha nhìn sang Trương Quế Lan nói: "Vợ lão nhị, qua đây!"

Trương Quế Lan liên tục ngoái đầu miễn cưỡng bước về phía Chu Đại Nha.

Lý Quý càng hưng phấn hơn.

Nhìn bộ dạng yếu đuối của họ kìa.

Không yếu đuối thì có thể làm gì chứ?

Muốn có cơm ăn thì phải kẹp chặt đuôi làm người..

"Bùm!"

Một âm thanh trầm đục vang lên trên đầu anh, và một cơn đau nhói truyền đến.

Không đợi anh quay đầu lại, eo đã bị đá mạnh.

Anh nhất thời mất thăng bằng, cả người bị đá ngã xuống đất.

Lý Quý ôm lấy eo, quay đầu nhìn sang Lý Lão đầu động tay với vẻ mặt không thể tin nổi: "Ông dám đánh tôi?"

"Đánh ngươi còn cần ngươi đồng ý sao?"

Lý Lão đầu vừa nói vừa giẫm lên ngực Lý Quý, đạp mạnh Lý Quý xuống đất.

Lý Quý bị đạp khờ tại chỗ.

Dân làng ai cũng đều sửng sốt.

Lý Mãn Thương lại dám đánh Lý Quý?

Lý Lão đầu tát vào mặt Lý Quý một cái rồi nói: "Dám đến cướp đồ nhà tôi? Can đảm thật đó nha!"

Cơn đau rát trên mặt cuối cùng cũng khiến Lý Quý tỉnh người.

Anh gầm lên: "Ông thử đánh thêm cái nữa coi?"

Tính Lý Lão đầu rất tốt, lập tức tát mạnh thêm cái vào anh, đánh đến một bên mặt anh nhanh chóng sưng lên.

"Thử một cái có đủ không?"

"Bốp!"

"Bắt nạt Tiểu Mãn nhà tôi phải không?"

"Bốp!"

"Là đến bắt nạt nhà tôi phải không?"

"Bốp!"

"Hôm nay tôi sẽ thay cha ngươi dạy dỗ ngươi thật tốt!"

Hiện trường ngoài tiếng tát tay ra, thì chỉ còn tiếng chửi rủa giận dữ của Lý Lão đầu.

Dân làng hoàn toàn im lặng.

Ôi mẹ, tiếng tát tai lớn vậy thì chắc đau lắm đây!

Khuôn mặt Lý Quý đau đến tê liệt.

Anh đẩy Lý Lão đầu ra và hoảng loạn dùng cả tay chân bò đứng dậy.

Anh phẫn nộ nhìn Lý Lão đầu, nói: "Ông dám đánh tôi, thuế lương đợi tăng gấp bốn đi!"

Tim dân làng như muốn ngừng đập khi nghe điều này.

Gấp bốn?

E rằng thu hoạch một năm cũng không đủ để nộp thuế lương, đây là muốn đói chết người đây!

Lý Mãn Thương tuổi đã lớn vậy rồi sao còn bừa bãi vậy chứ, sao lại động tay chứ?

Đây là muốn cả nhà đều chết đói hả!

Dương Huệ Liên và Trương Quế Lan nuốt nước bọt.

Họ thực sự không ngờ cha chồng lại động tay.

Nhưng Lý Lão đầu chỉ hừ một tiếng nói: "Nộp thuế lương xong, cả nhà tôi chỉ có thể về nhà ngươi ăn ở thôi."

"Wa!"

"Còn có thể làm vậy sao?"

Đôi mắt Lý Quý càng mở càng to, nhãn cầu như muốn rơi ra ngoài.

"Dựa vào cái gì mà đến nhà tôi ăn cơm hả?"

"Thu thêm thuế lương thì nhà tôi không có cơm ăn, không đến ở nhà ngươi thì phải làm sao, đâu thể để đói á."

Lý Lão đầu nói như một điều đương nhiên.

Trần Tiểu Mãn cười vui vẻ rồi lăn vào lòng Chu Đại Nha.

Wa, Lý Quý không thể bắt nạt người nữa rồi!

Trương Bán Tiên cảm thán: "Có thể nghĩ ra được cách này, đầu óc cha con cũng tốt đó."

Trần Tiểu Mãn kiêu ngạo nói: "Là cha con mà!"

Những thành viên khác trong nhà lão Lý lập tức cảm thấy tảng đá lớn đè nặng trên đầu họ đã được dời đi.

Hai huynh đệ Lý Đại Bảo liền xắn tay áo lên xông lên, túm lấy Lý Quỷ liền đánh.

Lý Đại Bảo đấm một cái vào mặt Lý Quý, Lý Quý lại bị đánh ngã xuống đất, lật người lại "wa" một tiếng phun ra một ngụm máu, trong đó còn lẫn thêm một chiếc răng cửa.

Anh kinh hãi nhìn sang Lý Đại Bảo.

Nắm đấm của một người sao lại cứng vậy chứ?

Lý Nhị Bảo một chân giẫm lên tay Lý Quý, dùng sức giẫm mạnh.

"Ngươi ngang ngược lắm ha?"

Lý Quý đau đến cố rút tay ra, ai ngờ đầu bị Lý Đại Bảo nắm lại, một đấm vào đầu, khiến anh choáng váng.

Anh lại đau đớn hét lên.

"Tôi không dám nữa, đừng đánh nữa, tha cho tôi lần này đi!"

Lý Lão đầu hừ một tiếng rồi nói với hai đứa con: "Dùng hết sức đánh cho tôi!"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 12 Tìm chủ đề
Chương 72: Muốn bị đánh hay muốn bắt cá?

[HIDE-THANKS]
Lý Đại Bảo nắm chặt tay, liên tục đấm vào mặt Lý Quý.

Anh lớn thế này rồi cũng chưa bao giờ bị người khác tát qua mặt.

Bụng chứa đầy cơn giận, cuối cùng cũng có thể buông tay đánh hắn một trận.

Lý Nhị Bảo giẫm chặt tay Lý Quý, nói với Lý Đại Bảo: "Hắn không thể động đậy nữa rồi, đại ca, huynh cứ đánh thoải mái!"

Lý Sơ Nguyên "tăng tăng tăng" chạy tới, giẫm lên bụng Lý Quý, hả giận nói: "Để ngươi bắt nạt người!"

Dương Huệ Liên trong lòng rất vui mừng.

Lúc nãy bị chọc tức đến mức nào, thì giờ hai tay ngứa đến mức đó.

Chu Đại Nha quay sang Dương Huệ Liên nói: "Giờ còn không lên tay thì đợi khi nào mới lên tay hả?"

Ánh mắt Dương Huệ Liên sáng lên.

Vừa xông lên vừa vung hai tay, cào vào mặt Lý Quỷ.

"Để ngươi tát mặt Đại Bảo!"

Trương Quế Lan cũng muốn xông lên, nhưng đang ôm con trong lòng, sợ bị va chạm nên chỉ có thể tiếc nuối đứng một bên cổ vũ.

"Dùng sức vào! Đừng chỉ đánh vào mặt, bụng nữa, ây da bụng không phải không có ai đánh sao!"

Trần Tiểu Mãn giãy dụa dữ dội: "Mẹ, thả con xuống!"

Chu Đại Nha đặt cô xuống đất, cô chạy tới dùng đôi chân ngắn của mình đạp lên mặt Lý Quý.

"Người xấu, để ngươi cướp cá nhà tôi!"

Lý Quí bị đánh đến nỗi dùng cả hai tay chân bò ra khỏi vòng vây.

Lý Đại Bảo nhanh tay, kéo anh ta lại.

Lý Quý sợ hãi ôm đầu, nước mắt nước mũi chảy dài trên mặt: "Tôi sai rồi! Tôi xin lỗi, tha cho tôi đi!"

Đau quá đi.

Chết tiệt, họ đánh người mạnh quá đi!

Dân làng thấy mặt Lý Quý bầm tím khắp nơi còn mất một chiếc răng cửa nữa, trong lòng vô cùng kinh hoàng.

Lý Quý thảm quá đi.

Đám đông náo nức, không biết là ai hét lên câu: "Thôn trưởng đến rồi!" Mọi người đều tránh ra để nhường đường.

Thôn trưởng cứ vậy nhìn bộ dạng thảm thương của Lý Quý.

Ông sợ đến đôi mắt run rẫy.

Không phải nói Lý Quý bắt nạt cả nhà Mãn Thương gia sao? Sao lại biến thành Lý Quý bị đánh?

Lý Quý như thấy được cứu tinh, liều mạng hất Lý Đại Bảo ra, xông tới trước mặt thôn trưởng, ôm lấy chân thôn trưởng khóc rống: "Thôn trưởng, ông mau cứu tôi đi! Họ muốn đánh chết tôi đó!"

Da đầu thôn trưởng ngứa ran.

Ông trầm lặng, dùng sức đập mạnh cây nạng xuống đất: "Xem ngươi trông giống gì?"

Lý Quý không quan tâm đến những điều đó: "Họ bắt nạt người quá rồi, cả nhà đánh một mình tôi. Thôn trưởng, ông phải làm chủ giúp tôi!"

Trần Tiểu Mãn tức giận giơ nắm đấm lên: "Ngươi vu khống người!"

Lý Sơ Nguyên gật đầu: "Ác nhân tiên cáo trạng (đã là kẻ ác mà lại cái trạng trước, tượng tự như câu" Vừa ăn cướp vừa la làng) ! Rõ ràng là Lý Quý ngươi đến bắt nạt chúng tôi, nhà tôi chỉ phản kháng thôi. "

" Xem ra đánh còn chưa đủ mạnh, còn trách chúng ta nữa. "

Lý Nhị Bảo khoanh tay trước ngực, mí mắt nhướn lên nhìn Lý Quý.

Lý Quý sợ đến mức chân run rẩy, liên tục lắc đầu, không dám nói thêm lời nào nữa, chỉ biết khóc ròng.

Thôn trưởng chê bai dùng nạng đẩy anh ta ra, miễn cưỡng nở nụ cười, nịnh hót tiến lại gần Lý Mãn Thương đang nhàn nhã ngồi hút thuốc gần đó.

" Mãn Thương gia.. "

Lý Lão đầu liếc nhìn ông một cái rồi quay lưng lại với ông.

Thôn trưởng dừng lại một chút, rồi mỉm cười bước đến trước mặt Lý Lão đầu và nói:" Mãn Thương gia, hôm nay gia đúng là giúp cả làng trút được cơn giận rồi! "

" Lý Quý ỷ y cậu mình làm việc ở huyện nha, cứ bắt nạt người trong thôn, mọi người đều cũng nhịn hết. Hôm nay hắn lại dám bắt nạt đến nhà Mãn Thương gia. Theo cháu thấy, đánh nhẹ rồi! "

Thôn trưởng nói xong, còn trừng mắt nhìn Lý Quý.

Lý Quý sợ lú cả người.

Thôn trưởng không những không bảo vệ anh, còn nói đánh nhẹ rồi?

Đây không phải muốn lấy mạng anh sao?

Lý Lão đầu nhìn sang thôn trưởng rồi nói:" Vậy tôi kêu mấy đứa nhỏ tiếp tục? "

Thôn trưởng già vội vàng ngăn ông lại, cười nịnh nọt nói:" Hắn đáng bị đánh, nhưng hôm nay đánh nữa, sẽ có chuyện xảy ra. Dù sao chúng ta cũng là người cùng thôn. Mãn Thương gia xem chúng ta có thể nghĩ cách khác trừng phạt hắn không? "

Lý Lão đầu quay đầu nhìn bộ dạng thê thảm của Lý Quý, cơn tức giận trong lòng đã trút ra hết.

Nhưng người ta đã bắt nạt đến tận nhà rồi, nếu dễ dàng thả hắn đi như vậy, sau này người nhà mình không phải sẽ bị người khác bắt nạt chết sao?

Ông nhìn sang người nhà mình và nói:" Thôn trưởng già nói rồi, đổi cách khác trừng phạt hắn. Mọi người mau nghĩ thử xem nên trừng phạt hắn như thế nào. "

Trần Tiểu Mãn lập tức nảy ra ý kiến, giơ tay lên và hét lớn:" Cha, kêu hắn đi bắt cá, bắt cho mỗi nhà trong thôn một con! "

Mắt dân làng sáng lên.

Mọi người đều nói:" Ý kiến này hay! "

" Lý Quý không phải muốn tặng dân làng cá ăn sao? Cứ để hắn đi bắt! "

Thôn trưởng cũng cảm thấy hay.

Lý Quý, hắn không phải ngang ngược trong thôn sao, cũng đến lúc để hắn đền bù đền bù cho dân làng rồi.

Lý Quý sợ đến mức vội vàng từ chối:" Không được! Tôi sao có thể bắt được trăm con cá chứ? "

" Không phải ngươi nói bắt cá không tốn sức sao? "

Lý Đại Bảo phản bác.

Lý Quý mặt rầu rĩ nói:" Vậy.. vậy cũng không cần nhiều như vậy á! "

Dân làng sao đồng ý chứ:" Có chỗ cho ngươi lên tiếng sao? "

" Mãn Thương gia (thái công) quyết định. "

" Ngươi muốn bị đánh hay bắt cá? "

Lý Quý không dám nói gì.

Lý Lão đầu gật đầu nói:" Thì cứ vậy đi, nhưng nhà tôi phải có hai con. Hôm nay người nhà đánh hắn mệt quá rồi, tổn thương sức khỏe, cần bổ dưỡng. "

Lý Quý như muốn ngất đi vì tức giận.

Đánh anh mệt quá là sao hả?

Là lời người nên nói sao?

Hả?

Trần Tiểu Mãn chạy tới, kéo lấy Lý Lão đầu nói:" Cha, con còn muốn tặng một con cho tiên sinh. "

Tiên sinh cho phép cô dự thính (không phải học sinh chính thức), cô phải cảm ơn tiên sinh.

" Đúng đúng đúng, vậy thì gửi ba con đến nhà tôi. "

Lý Lão đầu lập tức đổi lời.

" Vậy.. vậy không phải cần một trăm con cá? "Lý Quý run rẩy hỏi.

Chu Đại Nha lớn tiếng hỏi:" Chê ít hả? Vậy thì hai trăm con. "

Dân làng rất vui mừng.

Hai trăm con, mỗi nhà không phải sẽ có hai con sao?

Ây da, bánh từ trên trời rơi xuống đây mà. (Ý chỉ việc có được thứ gì đó một cách dễ dàng, không cần phải bỏ công sức ra. Nó cũng có thể được hiểu là một câu thành ngữ, tục ngữ, thường được dùng để diễn tả một sự may mắn bất ngờ, hoặc một cơ hội tốt đến một cách dễ dàng)

" Nếu hắn còn không cam tâm, thì ba trăm con. "

" Bốn trăm con cũng không chê nhiều. "

Lý Quý vội vàng nói:" Một trăm con, chỉ một trăm con! "

Nếu còn để họ tiếp tục nói, không biết sẽ phải cần bao nhiêu nữa.

Những người này chỉ là muốn chiếm lợi thôi!

Lý Quý trong lòng oán hận nghĩ.

Toàn bộ người nhà lão Lý đều thoải mái rồi.

Ai cũng cười tươi đến nỗi thấy răng không thấy mắt.

Thôn trưởng già trừng mắt nhìn Lý Quý nói:" Còn không đi mau? Đợi người khác mời hả? "

Tên Lý Quý này quả thực không có chút mắt nhìn nào mà.

Thường ngày, bắt nạt dân làng thì cũng thôi đi, hôm nay còn dám đến bắt nạt đến đầu Mãn Thương gia.

Cho dù cha hắn đến, cũng phải mỉm cười với Mãn Thương gia.

Cũng không nghĩ thử, chỉ một nhà Mãn Thương gia, sao sống ở trong thôn chứ.

Nếu thực sự là kẻ mềm yếu, đã bị bắt nạt đến cả đầu cũng không dám ngẩng lên từ sớm rồi, còn có thể khiến người làm thôn trưởng như ông tôn kính vậy sao?

Lý Quý nhảy dựng bò lên và loạng choạng đi về nhà.

Dân làng xem náo nhiệt đều bật cười.

Nhưng bị gây sự vậy, nhà lão Lý cũng không muốn đổi cá nữa.

Số còn lại làm thành cá viên đem đi huyện thành bán, kiếm càng nhiều hơn.

Gần đây lương thô ở nhà cũng sắp ăn hết rồi, số lương thực đổi của tối nay cũng đủ ăn trong một thời gian dài.

Còn thóc mà Tiểu Mãn trồng ở phúc địa, Lý Lão đầu thực sự là không nỡ lấy ra, đều được giấu hết ở trong kho.

Trong đêm đó, Lý Đại Bảo và Dương Huệ Liên liền bắt đầu bận rộn.

Làm cá viên là việc vừa tốn thời gian vừa tốn công sức. Lý Lão đầu và Chu Đại Nha dẫn theo Lý Nhị Bảo đến giúp đỡ, trái lại Lý Sơ Nguyên và Trần Tiểu Mãn lại đi ngủ từ sớm.

Những nhà không đổi được cá, đều ở trong phòng của mình chửi rủa Lý Quý một cách gay gắt.

Cuối cùng cũng có cơ hội nếm thử món mới rồi, đều là bị Lý Quý phá hỏng hết.

Cho nên sáng sớm hôm sau, liền chạy đến nhà Lý Quý ép hắn ra sông Hoài bắt cá.

Lý Quý cảm thấy toàn thân đau đớn vô cùng, sao mà đồng ý chứ.

Lập tức hét lên:" Các người còn gây rối nữa, tôi sẽ khiến thuế lương mấy người tăng gấp đôi! "

Nhưng đáng tiếc, dân làng không sợ điều đó nữa.

" Nhà lão Lý có thể dọn đến nhà ngươi, chúng tôi thì không thể sao?"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 12 Tìm chủ đề
Chương 73: Tôi không có đứa cháu trai lớn như ngươi

[HIDE-THANKS]
Lý Quý ngẩn người.

Ngay cả dân làng cũng không sợ cậu anh nữa rồi.

Những ngày tốt đẹp của anh phải kết thúc đây.

Trong cơn tuyệt vọng, anh chỉ có thể đi mượn lưới đến sông Hoài bắt cá, và tất cả trẻ con nhàn rỗi trong thôn đều chạy qua đó chơi.

Trước mặt bọn trẻ, Lý Quý quăng lưới hai lần nhưng không bắt được con cá nào.

"Dở quá đi!"

Những đứa trẻ nhìn anh với vẻ khinh thường, còn lên tiếng chế giễu.

Lý Quý tức đến mức mũi muốn cong.

"Có bản lĩnh thì mấy người làm đi!"

"Là ngươi nói bắt cá không tốn sức, chúng tôi đâu có nói."

Lý Quý vứt lưới qua một bên, rồi đi nghỉ ngơi.

Bọn trẻ đó liền nói: "Ngươi làm biếng, tôi sẽ đi mách Nhị Bảo thái công!"

Thì ra là Lý Nhị Bảo xúi giục đến để canh chừng anh.

Lý Quý nản lòng, đành cắn răng thả lưới lần nữa.

Từ sáng đến tối, bọn trẻ canh chừng anh đã đổi ba lượt, anh không thể nghỉ chút nào, thậm chí một ngụm nước cũng không được uống.

Sau một ngày bận rộn, cuối cùng cũng bắt được bốn con cá to bằng lòng bàn tay phụ nữ.

Lý Quý mệt đến cánh tay cũng nhấc không lên.

Khi đưa cho dân làng, còn bị phàn nàn cá quá nhỏ.

"Cá này sao giống cháu của cá mà Đại Bảo bắt thế?"

"Thôi, có còn hơn không."

Lý Quý thậm chí rất muốn khóc ròng lên.

Khi về đến nhà nằm trên giường, anh tự tát vào mặt mình một cái.

"Kêu mày không biết nhìn, đi gây sự với nhà đó!"

Đáng tiếc hối hận cũng vô ích.

Anh phải mau đi ngủ, nghỉ ngơi đủ rồi thì ngày mai còn phải đi bắt cá.

Vừa chìm vào giấc ngủ, thì nghe bên ngoài có giọng trẻ con gọi anh.

"Lý Quý có ở đây không?"

Vừa nghe thấy giọng này, mí mắt Lý Quý run lên.

Đây không phải là Trần Tiểu Mãn của nhà lão Lý sao?

Chính cô là người khiến anh phải đi bắt cá.

Nếu biết trước bắt cá mệt vậy, thì thà để họ đánh còn hơn.

Lý Quý không dám lên tiếng.

Giọng nói của Lý Sơ Nguyên lại vang lên bên ngoài: "Chúng tôi biết ngươi ở trong nhà."

Lý Quý không thể nằm tiếp nữa.

Anh lê thân thể mệt mỏi của mình ra ngoài thì thấy hai đứa trẻ đang dựa vào hàng rào nhìn vào bên trong.

Thấy anh đi ra, Trần Tiểu Mãn còn vẫy tay chào anh.

Lý Quý mặt không cảm xúc.

Không phải là anh muốn cau mặt, thực ra là mặt anh sưng đến mức không thể làm cảm xúc được.

"Nghe nói hôm nay ngươi bắt được bốn con cá nhỏ hả?"

Trần Tiểu Mãn nhìn anh bằng ánh mắt long lanh.

Lý Quý nghiến chặt hàm răng nói: "Đã tặng người khác rồi."

"Một ngày ngươi mới bắt được bốn con, một trăm con thì phải bắt rất lâu." Trần Tiểu Mãn tính không ra, cuối cùng chỉ nói mơ hồ.

Trương Bán Tiên nhắc nhở: "Hai mươi lăm ngày."

Trần Tiểu Mãn gật đầu, đang định nói thì nghe Lý Sơ Nguyên nói: "Phải mất hai mươi lăm ngày."

Vừa nghe thấy con số này, chân Lý Quý bắt đầu run rẩy.

Hôm nay chỉ một ngày thôi, cánh tay anh đã không nhấc nổi rồi.

Những ngày như vậy còn phải làm thêm hai mươi bốn ngày nữa sao!

Trần Tiểu Mãn nhìn Lý Quý với vẻ đồng tình rồi nói: "Ngươi đi bắt cá thì sẽ không kịp mùa vụ bận rộn."

Lý Sơ Nguyên lạnh mặt nói: "Không kịp mùa vụ bận rộn, ngươi sẽ không có cách nào nộp thuế lương, sang năm sẽ không có cơm ăn, còn phải đi quân dịch (nghĩa vụ quân sự). "

"Ngươi đã nhận ra được lỗi lầm của mình chưa?"

Trần Tiểu Mãn mở to mắt nhìn Lý Quý.

Trước mặt Lý Quý tối sầm, suýt nữa té ngã.

Nộp không đủ thuế lương thì phải đi quân dịch, một khi chiến tranh nổ ra, sẽ mất mạng đó.

Một số đàn ông trong làng đều là nguyên nhân này mà mất mạng.

Anh chỉ là muốn lấy cá ăn miễn phí thôi, sao phải mất mạng hả?

"Tôi sai lầm lớn rồi!"

Lý Quý kêu gào.

Suýt chút nữa ngã xuống đất.

Trần Tiểu Mãn rất vui vì sự biết lỗi thì sửa của anh nên nói: "Tôi có thể giúp ngươi."

Đôi mắt Lý Quý sáng lên như đèn lồng, vội vã chạy đến trước mặt Trần Tiểu Mãn: "Tiểu Mãn nãi (bà nội), bà là bà nội ruột của cháu!"

Trần Tiểu Mãn vội vàng lắc đầu: "Tôi không có đứa cháu trai lớn như ngươi á."

Lý Sơ Nguyên chê bai nói: "Càng không có đứa cháu trai có phẩm hạnh xấu vậy."

Lý Quý bị tổn thương rất lớn.

Anh che ngực, buồn bã nhìn Lý Sơ Nguyên, dám giận không dám nói.

Trần Tiểu Mãn thì nói: "Ngươi không biết bắt cá, nhưng đại ca tôi biết á. Ngươi có thể bỏ tiền ra mua với đại ca tôi, rồi tặng cho dân làng."

Lý Quý kích động vỗ tay.

Sao anh lại nghĩ không ra vậy?

"Bán thế nào?"

Trần Tiểu Mãn cười "hihi", giơ hai ngón tay lên: "Một đại tiền hai cân."

"Cô vậy thì đắt quá đi!"

Lý Quý kinh ngạc kêu lên.

Một con cá nặng ít nhất hai cân, một trăm con không phải nặng ít nhất hai trăm cân, không phải cần một trăm đại tiền sao.

Một trăm đại tiền á!

Trần Tiểu Mãn bất mãn: "Huyện thành đều là một đại tiền một cân, chúng tôi đã bán cho ngươi với giá rất rẻ rồi!"

"Hắn không muốn thì thôi, để hắn tự đi bắt cá đi. Chúng ta về thôi."

Lý Sơ Nguyên kéo lấy Trần Tiểu Mãn rời đi.

Lý Quý ngẩn người.

Mua bán không phải đều phải mặc cả sao?

Cho dù muốn rời đi thì cũng là người mua như anh rời đi mới đúng, sau đó hai người họ giữ anh lại để mặc cả.

Trần Tiểu Mãn tiếc nuối quay đầu nhìn Lý Quý, còn lắc đầu nói: "Vậy ngày mai ngươi đi bắt cá vui vẻ nhé."

Lý Quý rùng mình, cảm thấy toàn thân càng đau nhức hơn.

Anh vội vã đuổi theo và thương lượng với Trần Tiểu Mãn: "Có thể rẻ hơn chút không?"

Trần Tiểu Mãn rất có nguyên tắc từ chối: "Không được, một đại tiên hai cân thì đã rất rẻ rồi."

Lý Quý cảm thấy tức ngực á.

Nhưng thực sự không có cách nào khác.

Việc ngoài đồng cần người làm, anh không thể nào cứ ra sông bắt cá như vậy được.

Anh nghiến răng nói: "Được, cứ theo lời cô."

Trần Tiểu Mãn và Lý Sơ Nguyên nhìn nhau, đều thấy được vẻ vui mừng bất ngờ trong mắt đối phương.

Trần Tiểu Mãn thì nói: "Ngươi chuẩn bị sẵn tiền, tối mai đến nhà tôi lấy cá."

"Một ngày có thể bắt được một trăm con cá?"

Lý Quý rõ ràng không tin.

"Đại ca rất lợi hại đó." Trần Tiểu Mãn khẳng định nói.

Lý Sơ Nguyên gật đầu: "Nhớ mang tiền nhiều chút, chúng tôi không ghi nợ."

Trong lòng Lý Quý càng cảm thấy buồn bực hơn.

Anh vừa nãy còn muốn ghi nợ, rồi cứ để vậy không trả nữa..

Cuối cùng cũng tiễn được hai vị tổ tông rời đi, Lý Quý khóa chặt cửa, lấy hộp tiền được giấu ra, cẩn thận đếm một lần.

Ba ngàn bảy trăm đại tiền.

Đây là toàn bộ gia tài của anh.

Những năm gần đây khi thu thuế lương cậu anh đều cố tình lấy thêm, ngoại trừ số cần nộp và số dùng để hối lộ trên dưới, còn dư lại không ít.

Anh đi giúp đỡ cậu mình, cũng kiếm được không ít.

Còn có dân làng chủ động tặng anh nữa, cũng đủ anh kiếm được không ít.

Gia tài của anh so với hầu hết các hộ ở thôn Thanh Thạch đã tốt hơn rất nhiều.

Lấy một trăm đại tiền đi giải quyết việc này cho rồi.

Không thể cứ đi bắt cá như vậy được.

Mệt quá đi.

Chỉ là vừa nghĩ đến việc chỉ là muốn ăn miễn phí một con cá, thì phải bù nhiều tiền vậy, thì anh muốn khóc ngất xỉu trên giường.

Chiều hôm sau.

Anh vừa mang tiền đi vào sân nhà Lão Lý, thì thấy ba giỏ cá lớn đầy.

Lý Quý nhìn cá với vẻ mơ màng, rồi lại nhìn Lý Đại Bảo.

Rõ ràng anh nghe nói Lý Đại Bảo hôm nay đều đi khiêng gạch xây nhà, sao có thể có nhiều cá như vậy?

Lý Sơ Nguyên chỉ vào số cá đó nói: "Một trăm con cá tổng cộng nặng sáu trăm hai mươi lăm cân, ba trăm mười hai rưỡi đại tiền."

"Bao nhiêu?"

Lý Quý kinh ngạc hét lên.

"Ba trăm mười hai rưỡi đại tiền. Do ngươi mua nhiều nên giảm chút. Ba trăm mười hai đại tiền."

Lý Sơ Nguyên kiên nhẫn nói lại lần nữa.

Trần Tiểu Mãn nghi ngờ nhìn anh: "Ngươi mang không đủ tiền hả?"

Lý Quý rất muốn quay người bỏ đi.

Nhưng khi nhìn thấy đám người Lý Đại Bảo ngồi trong sân, anh lại không dám động đậy, chỉ có thể làm mặt khổ: "Tôi chỉ có một trăm đại tiền."

"Không sao, có thể lấy lương thực đổi."

Trần Tiểu Mãn toét miệng nói.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 12 Tìm chủ đề
Chương 74: Tiền Tiểu Mãn kiếm được tự cầm lấy

[HIDE-THANKS]
Lý Quý nghẹn ngào.

"Tôi nhớ ra vẫn còn một số đại tiền ở nhà. Tôi đi lấy."

Hắn quanh năm làm việc trên đồng mới có đủ lương thực nuôi sống bản thân, thực sự không nỡ đem ra.

Trái lại đại tiền tốt chút, chỉ cần đi theo cậu, sẽ có thể kiếm lại được.

Khi quay lại, liền đưa một xâu đại tiền đến tay Lý Lão đầu.

Lý Lão đầu mỉm cười định lấy thì bị một bàn tay nhỏ giành lấy trước.

Nụ cười trên khuôn mặt ông đông cứng lại.

Trần Tiểu Mãn vui vẻ đưa tiền cho Lý Sơ Nguyên: "Chúng ta cùng đếm."

Lý Sơ Nguyên đáp lại, cùng cô đếm từ hai phía.

Lý Lão đầu đoán Trần Tiểu Mãn muốn đếm xong rồi mới đưa cho ông, nên nét mặt dịu lại.

Hai đứa trẻ đếm xong đưa cho ông, ông đỡ tốn sức hơn.

Ây da, cho trẻ con đi học đúng tốt mà.

"Không sai, ba trăm mười hai đại tiền."

Lý Sơ Nguyên nói.

Trần Tiểu Mãn chỉ vào cá và nói với Lý Quý: "Những con cá này đều là của ngươi rồi."

Lý Quý gật đầu, sau đó mỉm cười xoa xoa tay: "Một mình tôi đâu gánh về hết được, có thể nhờ Đại Bảo gia và Nhị Bảo gia gánh giúp tôi về nhà không?"

Lý Đại Bảo lấy đòn gánh gánh một gánh liền đi, Lý Nhị Bảo gánh số cá còn lại, đưa đến nhà Lý Quý.

Đợi khi người rời đi, Lý Lão đầu vui vẻ nói: "Tiểu Mãn, mau đưa tiền cho cha xem!"

Ai ngờ Trần Tiểu Mãn càng ôm chặt xâu tiền hơn.

"Cho cha rồi thì Tiểu Mãn không có nữa."

Lý Lão đầu đột nhiên mở to mắt, giọng nói cũng lớn hơn: "Cọng giá đỗ nhỏ như con lấy nhiều tiền vậy làm gì chứ?"

"Đại ca giúp con gánh cá về. Con phải trả huynh ấy mười hai tiền, còn lại ba trăm tiền, chia một nửa cho Sơ Nguyên, con chỉ còn lại một trăm năm mươi tiền."

Cô giơ tay lên đếm: "Con muốn mua giấy bút, còn muốn mua sách y."

"Mua sách y làm gì?"

"Học y á. Đại tẩu còn cần điều dưỡng cơ thể nữa."

Trần Tiểu Mãn nói một cách đương nhiên.

Dương Huệ Liên cảm động đến mức suýt nữa rơi nước mắt.

Trước đó cô còn chê bai Tiểu Mãn, nhưng nha đầu này lại không mang hận trong lòng, không chỉ mua thuốc cho cô, còn an ủi cô nữa.

Bây giờ lại còn muốn học y điều dưỡng giúp cô.

"Con vừa là đi học giờ lại muốn học y? Mẹ ơi, bao giờ mới xong đây?"

Lý Lão đầu kêu lên.

Ban đầu, ông nghĩ Tiểu Mãn còn nhỏ, không thể làm nhiều việc, đi học cũng tốt, có thể học thêm vài chữ, sau này cũng có thể biết viêt biết tính.

Đợi lớn chút thì có thể ra đồng làm việc, hazii, việc gì cũng không trì hoãn.

Học y không phải là việc một lúc, ít nhất cũng phải mười mấy năm.

Còn phải mua sách y, tìm một đại phu bái sư cũng phải cần chứ.

Ngày lễ ngày tết, phải tặng quà sư phụ nữa.

Tiền này có thể ít sao?

Trần Tiểu Mãn ước lượng chút rồi nói: "Bán Tiên gia gia nói con học mười năm thì có thể rất lợi hại rồi."

Trương Bán Tiên sửa lại lời cô: "Là có thể ngồi sảnh."

"Ngồi sảnh đã rất lợi hại rồi."

Có thể chữa bệnh cho người khác rồi.

Trương Bán Tiên: Được thôi, cũng có lý.

Chu Đại Nha nghe ra chút manh mối liền hỏi: "Có phải Bán Tiên gia gia dạy con học y không?"

Trần Tiểu Mãn trốn sau lưng Chu Đại Nha, làm mặt xấu với Lý Lão đầu, còn kêu ngạo ngẩng đầu lên nói.

"Còn dạy con nhận biết rất nhiều loại thảo dược nữa!"

"Bán Tiên gia gia muội sống ở đâu?" Lý Sơ Nguyên tò mò hỏi.

Trần Tiểu Mãn khó xử lắc đầu: "Ông ấy không cho muội nói với bất kỳ ai khác."

"Con theo Bán Tiên gia gia chăm chỉ học tập, sau này trở thành một nữ đại phu chữa bệnh cứu người."

Chu Đại Nha sờ vào mái tóc mềm mại của Tiểu Mãn và mỉm cười.

Lý Lão đầu khom lưng, không cam tâm nói: "Ai lại đi tìm nữ đại phu chữa bệnh chứ?"

"Con muốn tìm nữ đại phu xem hơn."

Dương Huệ Liên nhanh chóng nói đỡ.

Tiểu Mãn muốn học y, cô nhất định phải ủng hộ.

Lý Lão đầu không nói nên lời.

Sao vợ lão đại cũng lăng nhăng theo vậy?

Chu Đại Nha cười nói: "Phụ nữ chúng tôi khi trên người có chỗ nào không khỏe, không thể nhờ nam đại phu xem. Trước đây, đều chỉ có thể nhịn. Nếu có nữ đại phu xem thì tiện hơn rất nhiều."

"Người nghèo như chúng ta sao nỡ đi xem đại phu chứ?"

Lý Lão đầu thấp giọng phản bác.

Xem đại phu cần tiền xem, còn cần không ít tiền thuốc nữa.

Bệnh nhẹ nhịn chút thì được rồi, bệnh nặng thì không cần phải chữa.

"Người nghèo chúng ta không có năng lực đi trị bệnh, còn không thể cho tiểu thư phu nhân hộ đại gia xem đại phu sao?"

Chu Đại Nha trợn mắt nhìn Lý Lão đầu.

"Bán Tiên gia gia đó không phải người thường. Ô Bào và Kim Ngân hoa đều là ông ấy dạy. Tiểu Mãn có thể theo ông học là phúc khí của Tiểu Mãn."

Dương Huệ Liên nói: "Nói không chừng thực sự là thần tiên đang dạy Tiểu Mãn. Nếu chúng ta ngăn cản, chẳng phải là đang cản trở phúc khí của Tiểu Mãn sao?"

Lý Lão đầu không còn cách nào phản đối.

Ông thở dài: "Nhà đã nghèo rồi, khó khăn lắm mới kiếm được chút tiền, còn để trẻ con tự cầm, nhà chúng ta sống sao đây?"

Nói xong, cụp mí mắt xuống, khóe mắt liên tục liếc nhìn mặt Chu Đại Nha.

Chu Đại Nha không dễ gì bị ông dẫn dụ sang chuyện chút: "Sau này cá viên sẽ là kế sinh nhai lâu dài của chúng ta, còn lo không đủ sống sao?"

Lý Sơ Nguyên vội vàng hỏi Dương Huệ Liên: "Đại tẩu, nhiều cá viên vậy tẩu sao bán hết vậy?"

Nói đến việc này, Dương Huệ Liên vui đến nỗi không khép miệng được.

"Vẫn là Tiểu Mãn lợi hại. Kêu tụi tẩu đi tìm chưởng quỹ Chu Hiển người mua vải của chúng ta. Ông ta vừa nghe nói chúng ta lại bán cá viên, liền dẫn tẩu đến Bách Vi Lầu, cá viên chúng ta đều bán hết rồi."

Vừa nghe Bách Vi Lầu, cả nhà đều nhìn về phía Dương Huệ Liên.

Cho dù Lý Lão đầu và Chu Đại Nha đã nghe qua một lần, lúc này vẫn rất hứng thú lắng nghe.

Trương Quế Lan ngạc nhiên nhìn sang Trần Tiểu Mãn.

Sao con bé còn quen biết chưởng quỹ huyện thành?

Trần Tiểu Mãn vui vẻ nói: "Chắc chắn là Chu Hiển thúc thúc đưa gói cá viên cho chưởng quỹ Bách Vi Lầu. Ông ấy vừa ăn thì thích ngay."

Dương Huệ Liên liên tục gật đầu: "Chu chưởng quỹ chính là nói vậy đó. Chưởng quỹ Bách Vi Lầu chỉ nếm qua hai viên cá viên, thì quyết định sau này sẽ trong tửu lầu bán cá viên."

"Bách Vi Lầu kêu đại ca đệ hai ngày nữa đưa thêm sáu cân qua đó, mỗi cân sẽ trả năm đại tiền."

Chu Đại Nha mỉm cười.

Trương Quế Lan thở hổn hển: "Đó không phải ba mươi đại tiền sao?"

"Nếu Bách Vi Lầu bán tốt, sau này chúng ta có thể đều bán cá viên cho Bách Vi Lầu."

Dương Huệ Liên tràn đầy năng lượng.

Nếu cá viên có thể làm ra, trong nhà sẽ có nguồn thu nhập lâu dài.

Lý Lão đầu vui vẻ vuốt ve chiếc tẩu của mình.

Để bữa nào phải mua chút hương giấy đến trước mộ tổ tiên đốt.

Trần Tiểu Mãn chạy đến bên cạnh Dương Huệ Liên, đấm bóp giúp cô: "Đại tẩu, Kim Ngân hoa của muội thì sao?"

Dương Huệ Liên nhìn cô mỉm cười rồi nói: "Kim Ngân hoa của muội bán được mười một đại tiền."

"Wa!"

Trần Tiểu Mãn kinh ngạc kêu lên.

Kim Ngân hoa đáng tiền quá.

"Cho muội xem tiền đi!"

Dương Huệ Liên lấy mười một đại tiền từ trong túi ra đưa cho Trần Tiểu Mãn: "Tiền của muội, giữ giúp muội rồi."

Lý Lão đầu chỉ trừng mắt nhìn Trần Tiểu Mãn.

Trần Tiểu Mãn có thể sợ Lý Lão đầu sao?

Không đời nào.

Cô nhận tiền, đếm ra sáu đại tiền đưa cho Dương Huệ Liên: "Đại ca gánh cá giúp muội, đại tẩu giúp muội bán Kim Ngân hoa, đây là chia cho huynh tẩu."

Dương Huệ Liên ngạc nhiên: "Huynh tẩu còn chia được tiền?"

"Đương nhiên có rồi, huynh tẩu đã ra rất nhiều sức mà."

Trần Tiểu Mãn lại chạy tới đưa cho Trương Quế Lan hai đại tiền.

"Đây là tiền nhị ca giúp muội đưa cá."

Trương Quế Lan nhíu mày: "Đưa cho mẹ là được."

Trần Tiểu Mãn thu tay lại, chạy về phía Chu Đại Nha, đưa cho bà hai đại tiền.

"Mẹ, đây là của nhị tẩu biếu mẹ."

Nói xong, lại lấy mười đại tiền từ trong túi ra và nói: "Đây là của Tiểu Mãn biếu mẹ."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 12 Tìm chủ đề
Chương 75: Lén lút đưa tiền riêng cho cha

[HIDE-THANKS]
Chu Đại Nha cười rất vui vẻ.

"Ây da, Tiểu Mãn chúng ta cũng biết hiếu thảo mẹ rồi!"

Trần Tiểu Mãn cười toe toét, vui vẻ nói: "Sau này con sẽ kiếm thật nhiều thật nhiều tiền hiếu thảo mẹ!"

"Vậy mẹ đợi đó nha."

Chu Đại Nha mỉm cười đáp lại.

Tiểu Mãn nhà bà hiếu thảo thật!

Đồng tử phát tiền Trần Tiểu Mãn lại chạy đi chia cho Lý Sơ Nguyên một trăm năm mươi đại tiền.

Lý Sơ Nguyên cầm tiền, mặt đỏ bừng vì phấn khích.

Cậu chưa bao giờ cầm qua nhiều tiền vậy.

Lý Lão đầu đang háo hức chờ đợi thì thấy Tiểu Mãn nhét số tiền còn lại vào trong lòng.

Ông trừng mắt: "Của cha đâu?"

Trần Tiểu Mãn chắp hai tay sau lưng nói: "Cha đâu có giúp con, cha không có tiền á."

Lý Lão đầu không dám tin vào tai mình.

"Con hiếu thảo mẹ con, không hiếu thảo cha?"

"Lần sau, lần sau."

Trần Tiểu Mãn phất tay trả lời một cách qua loa.

Lý Lão đầu đau lòng đây mà.

Ai cũng có tiền, sao chỉ mình ông không có?

Con dâu này nuôi vô ích rồi.

Ông tức giận đến mức quay lưng lại với Tiểu Mãn.

Trần Tiểu Mãn vội vàng chạy tới trước mặt ông, duỗi hai bàn tay nhỏ ra xoa bóp cánh tay ông.

"Cha đừng giận mà, sau này Tiểu Mãn kiếm được tiền rồi sẽ hiếu thảo cha."

Vừa nói, cô vừa nháy mắt với Lý Lão đầu.

Đáng tiếc là Lý Lão đầu cảm thấy khó chịu trong lòng nên không nhìn thấy.

Ông khịt mũi "hừ" một tiếng: "Con cứ tốt với mẹ con đi, cha là gì chứ?"

Ông gỡ tay Trần Tiểu Mãn ra, đứng dậy, bước vào nhà với đôi chân gầy guộc của mình.

Lý Sơ Nguyên kéo lấy Trần Tiểu Mãn nói: "Cha đau lòng rồi, sao muội có thể đối xử khác biệt vậy?"

Trần Tiểu Mãn không hề lo lắng: "Muội đi dỗ cha chút là được rồi."

Lý Sơ Nguyên lắc đầu: "Cha không dễ dỗ đâu."

"Đừng lo, muội có phương pháp."

Trần Tiểu Mãn vỗ ngực rồi theo ông đi vào nhà.

Thấy mọi chuyện đều ổn, Chu Đại Nha cầm quạt quạt gió cho Sơ Nguyên và tiểu Hoài Cẩm, vừa tán gẫu với Dương Huệ Liên về chuyện đi huyện thành.

Vì Lý Nhị Bảo ở nhà nên tối qua lại thức khuya làm cá viên, sáng sớm hôm nay, Dương Huệ Liên và Lý Đại Bảo đã đi huyện thành.

Ngoài việc bán cá viên, còn kêu Lý Đại Bảo đưa Dương Huệ Liên đến y quán để đại phu khám bệnh.

"Đại phu nói cơ thể con rất tốt, bảo con hãy thư giãn."

Nói đến đây, Dương Huệ Liên không giấu được niềm vui.

Chu Đại Nha thở phào nhẹ nhõm.

Trương Quế Lan vội vàng hỏi: "Hai đứa con của tẩu là sao á?"

Hỏi xong, mới nhận ra lời nói của mình đã tổn thương đại tẩu nên vội vàng tìm cách chuộc lỗi: "Muội không giỏi ăn nói, đại tẩu tẩu mắng muội mấy câu trút giận nha!"

Dương Huệ Liên biết cô là người thẳng thắn nên không tranh cãi với cô.

"Cơ thể tẩu thế nào tẩu hiểu rõ. Lúc trước chắc chắn là không được. Nhưng từ khi ăn nhân sâm Tiểu Mãn mua, cơ thể cứ như có sức lực xài không hết."

"Là Tiểu Mãn chữa khỏi tẩu."

Trương Quế Lan kinh ngạc: "Nhân sâm?"

Chu Đại Nha cười nói: "Nó sao có tiền mua nhân sâm chứ? Chỉ là mấy sợi râu nhân sâm rụng thôi, còn không biết có tác dụng gì không."

"Có tác dụng. Con chính là nhờ râu nhân sâm chữa khỏi."

Dương Huệ Liên khẳng định nói.

Cô đã tin chắc mình khỏe rồi, hôm nay đi xem đại phu, quả nhiên khỏe rồi.

Trương Quế Lan thì im lặng không nói lời nào.

Chẳng trách đại tẩu lại đối xử tốt với Tiểu Mãn như vậy.

Lý Sơ Nguyên nghe một hồi thì mất hứng, lấy đại tiền mà Trần Tiểu Mãn đưa ra đếm từng cái một.

Càng đếm càng vui.

Cậu chỉ ra hai đại tiền để đổi một túi lớn hương liệu, kết quả nhận lại được một trăm năm mươi đại tiền.

Có thể mua rất nhiều sách rồi!

Trương Quế Lan nhìn mà vừa buồn vừa ngưỡng mộ.

Biểu cảm của cô bị Chu Đại Nha nhìn thấy.

Chu Đại Nha cười nói với Lý Sơ Nguyên: "Con còn khoe nữa, cha con sẽ đòi tiền con đấy."

"Cha lấy rồi. Khi con mua sách lại hỏi cha thì được rồi."

Lý Sơ Nguyên không để ý mấy.

Người nhà lão Lý đều không biết chữ, nên không thể giúp Lý Sơ Nguyên mua sách và giấy bút.

Lý Sơ Nguyên đều là xin tiền rồi đưa cho Lưu tiên sinh và nhờ Lưu tiên sinh mua giúp.

Nói ra thì trong ba anh em nhà họ Lý, chỉ có người con út là Lý Sơ Nguyên là có tiền mặt trong tay.

Lúc này, Lý Lão đầu hoàn toàn không quan tâm đến Lý Sơ Nguyên nữa, trong lòng ông đang cảm thấy rất khó chịu.

Khi Trần Tiểu Mãn bước vào, Lý Lão đầu đang khom lưng phì phèo điếu thuốc.

Trần Tiểu Mãn chạy tới trước mặt ông, khom người nghiêng sang nhìn ông.

"Cha đang giận sao?"

Lý Lão đầu "hừ" một tiếng: "Không giận, sao cha lại giận chứ?"

Trần Tiểu Mãn giơ hai nắm tay nhỏ ra trước mặt ông, lật ngược rồi mở ra, lộ ra mười đại tiền trong hai tay.

Mắt Lý Lão đầu hai mắt đột nhiên mở to.

"Đây là?"

"Cho cha đó."

Trần Tiểu Mãn nhét tiền vào tay ông, ghé sát vào tai Lý Lão đầu, thì thầm: "Không thể để người khác biết cha có tiền riêng. Con mới lén lút đưa cha!"

Lý Lão đầu không thể kìm nén được biểu cảm nữa.

Khóe miệng nhếch lên, cười tươi như hoa cúc.

"Cha đã nói rồi Tiểu Mãn chúng ta không phải là loại người chỉ nhớ mẹ mà quên cha."

Trần Tiểu Mãn cười "hihi", nắm tay lại đấm lưng cho Lý Lão đầu.

"Cha còn giận không?"

"Không giận, không giận, cha thấy thoải mái lắm đây."

Lý Lão đầu vui vẻ đến mức cả thuốc lá cũng không hút.

Tiểu Mãn đây là nghĩ cho ông, ông còn giận gì chứ.

Trần Tiểu Mãn vui vẻ nói: "Vậy con đi đưa cá cho tiên sinh."

Lý Lão đầu thấy trời cũng đã tối nên nói: "Cha đi với con."

Để tránh trên đường gặp phải chuyện gì.

Trần Tiểu Mãn vui vẻ đáp lại rồi theo Lý Lão đầu đi ra ngoài.

"Vậy là hòa giải rồi?"

Chu Đại Nha trêu chọc.

Lý Lão đầu ngạo mạn nói: "Tôi có thể tức giận với một đứa bé ba tuổi sao? Vậy tôi thành ra người gì chứ?"

Mọi người: "..."

Lý Lão đầu hoàn toàn không biết mình vô liêm sỉ đến mức nào, liền chọn bắt một con cá lớn mang đến tư thục.

"Con cũng đi!"

Lý Sơ Nguyên lập tức đứng dậy.

Lý Lão đầu vừa nhìn thấy cậu, trong lòng liền tính toán.

Tiền trên người Tiểu Mãn không thể lấy được, nhưng một trăm năm mươi đại tiền của Sơ Nguyên chắc sẽ lấy qua được đây.

Sau khi cùng hai đứa con đi trên đường, ông bắt đầu suy nghĩ nên nói thế nào.

"Sơ Nguyên à, con còn nhỏ, để nhiều tiền vậy trên người rất dễ bị mất. Con đưa cho cha, cha giữ giúp con, đợi con trưởng thành thành thân sẽ trả lại cho con."

Lý Sơ Nguyên gật đầu: "Được, về thì con đưa cho cha."

Lý Lão đầu vui vẻ lắm đây.

Vẫn là tiền của Sơ Nguyên dễ lấy.

Trần Tiểu Mãn ngạc nhiên: "Sơ Nguyên ca ca, huynh không cần tiền sao?"

"Cha nói đúng. Huynh còn nhỏ. Thường ngày huynh mua sách mua giấy bút đều là xin bố mẹ. Không dùng đến tiền. Đợi huynh trưởng thành thành thân, cha sẽ trả lại tất cả số tiền huynh dành dụm được cho huynh. Khi đó huynh sẽ có rất nhiều tiền."

Lý Sơ Nguyên rất nghiêm túc nói với Trần Tiểu Mãn.

Lý Lão đầu không ngờ Lý Sơ Nguyên lại muốn lấy lại tiền.

Nhưng chỉ là sững sờ một chút, ông không để ý nữa.

Đợi Sơ Nguyên trưởng thành thành thân, còn phải mười mấy năm, đến lúc đó ông nói không có nhiều tiền vậy thì được rồi.

Trần Tiểu Mãn lo lắng: "Nếu huynh quên thì sao?"

Lý Lão đầu lẩm bẩm: Quên rồi càng tốt.

"Huynh có thể ghi sổ, kêu cha in dấu tay."

Lúc nãy Lý Sơ Nguyên đã suy nghĩ hết rồi.

Lý Lão đầu tức giận đến mức hét lên: "Sao cha phải in dấu tay hả?"

Như mắc nợ vậy.

Lý Sơ Nguyên nói: "Như vậy, cha sẽ không thể phủ nhận được."

Lý Lão đầu tức giận nói: "Con dùng tiền của mình mua giấy bút đi!"

Lý Sơ Nguyên than thở: "Vậy con sẽ không tiết kiệm được tiền rồi."

"Chúng ta cùng hái Kim Ngân hoa kiếm tiền đi. Trong thôn có rất nhiều Kim Ngân hoa."

Trần Tiểu Mãn chỉ vào những bông hoa ven đường vui vẻ nói.

Lý Lão đầu lại kêu lên: "Gì? Tiền bán Kim Ngân hoa cũng là của hai đứa sao?"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 12 Tìm chủ đề
Chương 76: Để Tiểu Mãn đến trường

[HIDE-THANKS]
"Hai đứa đi hái Kim Ngân hoa, dân làng sẽ biết Kim Ngân hoa có thể bán được tiền, chẳng mấy chốc Kim Ngân hoa sẽ không đáng tiền nữa."

Lý Sở Nguyên bổ sung: "Giống như Ô Bào."

Trần Tiểu Mãn vỗ ngực nói: "Bọn trẻ tụi con chỉ hái hoa dại cho vui thôi. Không ai trong thôn phát hiện đâu."

Lý Lão đầu nghe vậy cũng cảm thấy có vẻ như vậy thật.

Kim Ngân hoa có ở khắp nơi, không phải buôn bán độc quyền của ông.

"Kim Ngân hoa chỉ có thể trước khi đi huyện thành hái chút ít, kiếm chút tiền thôi."

Trần Tiểu Mãn nhẹ nhàng nói.

Ánh mắt Lý Lão đầu sáng lên.

"Đúng á!"

Trần Tiểu Mãn và Lý Sơ Nguyên nhìn nhau, đều thấy vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.

Ai ngờ Lý Lão đầu lại vỗ tay nói: "Tiệm thuốc ở huyện thành thu theo giá tám đại tiền một cân, vậy cha theo giá bảy đại tiền một cân thu vậy."

"Cha lại muốn thu Kim Ngân hoa của dân làng sao?"

Trần Tiểu Mãn mở to đôi mắt tròn xoe.

Lý Lão đầu vui vẻ lấy tẩu thuốc ra vuốt ve: "Hoa này khó hái. Nhà mình tự hái tốn sức, không bằng thu trong thôn."

"Hoa rất nhẹ, một cân phải hái rất lâu. Đem đến huyện thành bán cũng chỉ nhiều hơn chỗ cha một đại tiền, còn không đủ bù đắp công sức của họ."

Lý Lão đầu bắt đầu tính toán trong đầu.

Ông một cân kiếm được một đại tiền, mười cân cũng có thể kiếm được mười đại tiền.

Sau này bán cá viên cũng phải đến huyện thành, tiện thể đi bán Kim Ngân hoa, ít nhiều gì cũng kiếm được chút thu nhập.

Giờ đến lượt Trần Tiểu Mãn và Lý Sơ Nguyên ngẩn người.

Lý Sơ Nguyên nói: "Vậy tụi con sẽ không có thu nhập rồi."

Lý Lão đầu "da" một tiếng nói: "Hai đứa lại nghĩ cách kiếm tiền mới đi. Tiểu Mãn không phải vừa kiếm được một mớ tiền lớn từ việc nhặt cá bán cho Lý Quý sao?"

Nói đến số tiền này, Lý Lão đầu vẫn còn cảm thấy đau lòng.

Hơn ba trăm đại tiền đó!

Thế là đổi thành hai đứa nhỏ phồng má lên, Lý Lão đầu thì rất vui vẻ.

Ông còn có tâm tư đề nghị: "Sau này Tiểu Mãn cứ hai ngày lại đi bắt cá với Đại Bảo một lần. Có thể làm cá viên thì làm cá viên, số còn lại có thể mang đến huyện thành bán."

"Đợi chúng ta để dành đủ tiền rồi, còn có thể xây thêm một căn nhà gạch ngói xanh lớn."

Nhắc đến nhà gạch ngói xanh lớn, Trần Tiểu Mãn lại trở nên vui vẻ.

"Phải xây rất nhiều ngôi nhà ngói lớn, chúng ta mỗi người một căn!"

Lý Sơ Nguyên vui vẻ nói: "Huynh còn muốn có một thư phòng!"

Lý Lão đầu "ây da" một tiếng: "Vậy thì phải bao nhiêu tiền hả?"

"Chúng ta cố gắng kiếm thì sẽ có thôi!"

Trần Tiểu Mãn tràn đầy tự tin.

Lý Lão đầu thì rất vui mừng.

Dân làng cho dù làm lụng cả đời cũng chưa chắc để dành đủ tiền để xây một căn nhà gạch ngói lớn. Nếu ông xây được hai ba căn, có thể ngẩng cao đầu ngang ngược trong thôn rồi.

Ba người vừa nói vừa cười đi đến tư thục.

Từ xa, Trần Tiểu Mãn đã cao giọng gọi: "Lưu tiên sinh, con mang cá đến cho tiên sinh đây!"

"Cá? Cá từ đâu ra?"

Giọng nói kinh ngạc của Lưu Thư Ngôn vang lên từ căn nhà tranh bên cạnh, sau đó một bóng người béo ú lao ra.

Mắt liếc nhìn tay ba người rồi như một quả đạn pháo lao về phía Lý Lão đầu, nhìn chằm chằm vào con cá trong tay ông, ánh mắt tràn đầy khát vọng.

"Cá á! Cá ngon đây mà!"

Cậu lẩm bẩm nói.

Khi Lý Lão đầu nhìn thấy Lưu Thư Ngôn, liền nheo mắt mỉm cười: "Lưu thiếu gia, sống trong thôn vẫn tốt chứ?"

Lưu Thư Ngôn sắp khóc.

Cậu nhìn Lý Lão đầu với vẻ mặt uất ức: "Tôi đã ăn bột ngô cháo loãng năm bữa rồi."

Lý Lão đầu "ây da" một tiếng nói: "Lưu thiếu gia chịu ấm ức rồi."

Lưu Thư Ngôn càng cảm thấy uất ức hơn.

Cậu chưa bao giờ phải chịu sự ấm ức như vậy.

Lưu tiên sinh đi theo ra khỏi nhà và nói: "Người dân ở thôn Thanh Thạch quanh năm đều ăn món này. Con đã sống ở đây thì phải từ từ làm quen."

Lý Sơ Nguyên và Trần Tiểu Mãn cùng chào hỏi Lưu tiên sinh.

Lưu Thư Ngôn ở bên cạnh không dám nói gì.

Nếu còn nói nữa, tiên sinh sẽ yêu cầu cậu sau khi ăn xong bột ngô cháo loãng viết thêm hai mươi chữ lớn.

Trần Tiểu Mãn nhìn Lưu Thư Ngôn với ánh mắt đồng tình, rồi vui vẻ nói: "Tụi con đưa cá đến, tiên sinh có thể nấu canh cá á."

Lý Lão đầu đưa cá cho Lý Sơ Nguyên, Lý Sơ Nguyên cầm cá chạy đến trước mặt Lưu tiên sinh.

"Tiên sinh, Lý Quý ở thôn tặng cá cho mỗi nhà trong thôn. Cá này là của tiên sinh."

Lưu tiên sinh ngạc nhiên: "Tôi không có quan hệ gì với Lý Quý, sao có thể ăn miễn phí được chứ?"

Trần Tiểu Mãn "tăng tăng tăng" chạy đến trước mặt ông, nói rõ ràng: "Lý Quý làm sai phải bị phạt. Nhà nào cũng có. Tụi con cũng lấy giúp tiên sinh một con."

Trong lòng Lưu tiên sinh suy nghĩ, quay đầu nhìn sang Lý Sơ Nguyên.

"Lý Quý đã làm sai chuyện gì?"

Tư thục nằm cạnh Từ Đường. Gần đó không có người gì sinh sống nên không biết chuyện gì diễn ra trong thôn.

Lý Sơ Nguyên liền vắn tắt kể lại những gì đã xảy ra đêm hôm đó.

Lưu tiên sinh nhìn sang Trần Tiểu Mãn hỏi: "Tại sao con lại bảo hắn tặng cá cho mỗi nhà?"

"Tiên sinh.."

Lý Sơ Nguyên muốn giải thích giúp Trần Tiểu Mãn, nhưng lại bị ánh mắt của Lưu tiên sinh ngăn lại.

Trần Tiểu Mãn nhìn Lý Sơ Nguyên rồi nhìn Lưu tiên sinh.

Cô cảm thấy mình phải dùng tâm trả lời câu hỏi của tiên sinh.

Sau khi suy nghĩ một lúc, cô nói: "Hắn cứ lấy lợi của dân làng suốt, tặng cá cho mọi người chính là đền bù cho họ."

"Ba trăm mười hai đại tiền là rất nhiều, hắn chắc chắn sẽ rất đau lòng, như vậy sau này sẽ không dám bắt nạt người khác bừa bãi nữa."

Lưu tiên sinh hít một hơi thật sâu rồi gật đầu: "Rất tốt."

Trần Tiểu Mãn cười toe toét vì vui sướng.

Cô vui vẻ quay đầu nhìn Lý Sơ Nguyên: "Tiên sinh khen muội rồi."

Lý Sơ Nguyên cũng mừng cho cô.

Thật hiếm khi tiên sinh khen ngợi người khác.

Lưu tiên sinh lặng lẽ nhìn cô một lúc, thở một hơi dài, trong lòng đưa ra một quyết định quan trọng.

Sau khi nhận cá, đưa cho Lưu Thư Ngôn mang vào nhà, đi đến trước mặt Lý Lão đầu và nói: "Tôi muốn bàn bạc với lão trượng về việc cho Tiểu Mãn đi học."

Lý Lão đầu vui vẻ nói: "Con bé đã đi rồi. Khắp sàn nhà đều là chữ viết của con bé."

"Lão trượng hiểu lầm rồi. Tôi đánh bạo muốn con bé vào học đường."

Nụ cười của Lý Lão đầu cứng đờ.

Ông nhìn Trần Tiểu Mãn, thở một hơi dài, lắc đầu nói: "Nhà tôi thực sự không đủ khả năng để hai đứa trẻ đi học."

"Sơ Nguyên và Tiểu Mãn hai người, tôi chỉ thu thúc thu của một người."

Lưu tiên sinh trực tiếp nói ra quyết định của mình.

Lý Lão đầu mở to mắt.

"Gì?"

"Tiểu Mãn là một đứa trẻ thông minh, nếu dạy dỗ tử tế, sau này chắc chắn sẽ giúp ích được cho Sơ Nguyên."

Lưu tiên sinh không đợi Lý Lão đầu lên tiếng, liền nói ra lý do mà ông đã nghĩ.

Ban đầu, ông chỉ cảm thán Trần Tiểu Mãn thông minh, nhưng đáng tiếc là nữ nhi.

Mấy ngày này, Tiểu Mãn ngồi ngoài lớp học theo ông đọc sách, lại có thể thuộc lòng những văn chương ông dạy.

Còn nhớ kỹ hơn so với những đưa nhỏ ngồi trong lớp học.

Hiếu học như vậy, cho dù là một nha đầu, ông cũng không nhẫn tâm từ bỏ.

Tiểu Mãn vừa nãy nói cho ông biết những suy nghĩ của mình về Lý Quý. Đừng nói những học trò của ông, ngay cả đám học sinh mười mấy tuổi ở trường huyện cũng chưa chắc trả lời được.

Cuối cùng ông đưa ra quyết định này.

Trần Tiểu Mãn vui mừng chạy đến trước mặt Lý Lão đầu nói: "Cha, con có thể đến học không?"

Lý Sơ Nguyên cũng chạy tới: "Cha, Tiểu Mãn có tiền riêng, có thể mua bút, mực, giấy và nghiên mực!"

Một làn sóng vui sướng dâng lên trong đầu ông, nụ cười trong mắt Lý Lão đầu gần như trào ra.

"Học! Chúng tôi cho Tiểu Mãn đi học!"

Lưu tiên sinh thở phào nhẹ nhõm, hiếm khi mỉm cười nói: "Lão trượng là một người hiểu rõ lý lẽ."

Lý Lão đầu thì nói: "Thì đúng vậy đó. Trong thôn đều gọi tôi Lý Hữu Lý (có lý)"

Trần Tiểu Mãn vui mừng nhảy lên, reo lên trong lòng: "Bán Tiên gia gia, con có thể vào lớp học rồi!"

Trương Bán Tiên cũng bị lây nhiễm tâm trạng rất tốt.

Ai có thể nghĩ được Tiểu Mãn, người mười mấy ngày trước cả cơm cũng không có để ăn, giờ lại có thể đi học?
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 12 Tìm chủ đề
Chương 77: Tiền là Tiểu Mãn kiếm được, nên cho cô bé đi học.

[HIDE-THANKS]
"Một khi vào lớp học thì sẽ không còn thời gian rảnh nữa."

Trương Bán Tiên vừa vui vừa nhắc nhở.

Trần Tiểu Mãn không hề cảm thấy tiếc nuối.

Cô ban ngày đi học, ban đêm còn có thể học y, hạnh phúc quá đi!

Vì tin vui này, Trần Tiểu Mãn suốt dọc đường về nhà đều rất vui mừng.

Sau khi dặn dò Trần Tiểu Mãn và Lý Sơ Nguyên đi ngủ, Lý Lão đầu tập họp mọi người trong nhà lại và công bố sự việc trước mọi người.

Trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Lý Lão đầu nhìn sang Lý Đại Bảo hỏi: "Đại Bảo, con thấy thế nào?"

Ngay khi Lý Đại Bảo định lên tiếng, chân bị Dương Huệ Liên đá, còn nháy mắt với anh.

Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nộp một phần thúc tu hai người đi học là chuyện tốt."

Lý Lão đầu nhìn sang Lý Nhị Bảo rồi hỏi: "Nhị Bảo, con thấy thế nào?"

Lý Nhị Bảo lắc đầu: "Đi học ngoài thúc tu ra, còn phải mua sách mua bút mực giấy, đều là những khoản chi tiêu lớn. Nhà mình e rằng không chi trả được."

Dương Huệ Liên vội vàng nói: "Tiểu Mãn và Sơ Nguyên có thể dùng chung sách, không cần phải mua thêm."

Lý Lão đầu cũng dự định như vậy.

Nhưng lúc này ông không thể mở miệng.

Suy cho cùng, đi học là việc lớn, phải để mọi người bày tỏ ý kiến của mình, rồi từ từ tìm cách thuyết phục họ.

"Giấy, bút và mực đều không rẻ, còn phải dùng lâu dài." Trương Quế Lan nói ra ý kiến của mình.

"Hơn nữa, Trần Tiểu Mãn chỉ là một nha đầu, đi học lại không thể tham gia khoa cử. Không phải là lãng phí tiền bạc sao?"

Dương Huệ Liên không thích nghe điều này.

"Nha đầu đi học cũng có thể hiểu đạo lý, đỡ hơn chúng ta không biết một chữ nào."

Lý Đại Bảo kéo cánh tay Dương Huệ Liên.

Dương Huệ Liên hung hăng nhìn anh: "Kéo tôi làm gì? Tiền nhà mình không phải đều là Tiểu Mãn kiếm được sao? Cho con bé đi học thì có sao chứ?"

Mọi người trong phòng đều há hốc mồm.

Trương Quế Lan cũng sững sờ.

Trước đây, đại tẩu không bao giờ sặc người vậy.

Lý Đại Bảo ho khan một tiếng rồi nói: "Mình cũng đâu nói là không để Tiểu Mãn đi học. Ý của Nhị Bảo chỉ là nhà khó khăn thôi."

"Chúng ta có việc làm ăn cá viên, có nguồn thu nhập lâu dài, Nhị Bảo cũng có thể kiếm tiền bằng cách xây bếp. Với số người nhà mình như vậy, còn không thể để hai đứa nhỏ đi học sao?"

Giọng Dương Huệ Liên càng lớn hơn.

"Còn không thì mình có thể ra sông bắt cá. Đem đi bán cũng có thể kiếm tiền."

Tiểu Mãn muốn đi học thì cô phải ủng hộ.

Lý Nhị Bảo và Trương Quế Lan nhìn nhau, không biết nên sao nói tiếp.

Trong phòng lại im lặng lần nữa.

Chu Đại Nha lúc này mới lên tiếng: "Tiểu Mãn trong tay có tiền, tự mình đã có thể mua giấy bút, không cần chúng ta can thiệp."

Giọng điệu của Trương Quế Lan dịu đi: "Tiền trong tay Tiểu Mãn có hạn, dùng hết thì phải làm sao?"

"Đến lúc đó xem thử. Nếu con bé học tốt, cuộc sống nhà mình cũng tốt, thì cho con bé tiếp tục học. Nếu học không tốt, cuộc sống nhà mình cũng khó khăn, không học tiếp cũng được."

Chu Đại Nha thẳng thắn nói.

Lý Nhị Bảo nói: "Con bé đi học không cần tốn tiền, chúng ta cũng không cần phải ngăn cản."

Trương Quế Lan cũng không có cách nào từ chối tiếp nữa.

Thấy không ai phản đối nữa, Lý Lão đầu nói: "Sơ Nguyên sau này đỗ đạt Tú Tài, Tiểu Mãn sẽ là phu nhân Tú Tài, phải có điệu bộ."

"Nhà mình đều là nông dân, không hiểu những quy tắc đó, dạy không được Tiểu Mãn. Con bé đi học, học một số quy tắc. Sau này cũng sẽ giúp ích cho Sơ Nguyên."

"Tôi đang nghĩ Kim Ngân hoa cũng thu rồi đem đi huyện thành bán. Sau này khi nào rảnh rỗi, chúng ta cũng đi hái thuốc, dành dụm thêm chút tiền."

"Tốt nhất là đều dành một phòng cho bọn trẻ, có đứa thông minh thì cũng đưa đi học đường học hai năm."

Trương Quế Lan vui trong lòng.

Hoài Cẩm của cô cũng có thể đi học.

Học vài chữ, nói không chừng có thể đến cửa tiệm trong huyện thành làm trưởng phòng tiên sinh.

Không cần phải cuốc đất trồng trọt.

Buổi tối đi ngủ, cô vui đến nỗi không ngủ được.

"Nhà sao có thể để nhiều người đi học như vậy chứ?"

Lý Nhị Bảo không lạc quan như cô.

Trương Quế Lan nói: "Cha vừa mới nói mà."

"Vậy thì cần kiếm càng nhiều tiền hơn mới được. Cá viên có bán được hay không cũng nói không chừng, Kim Ngân hoa cũng dễ bị người khác cướp mất."

Lý Nhị Bảo lắc đầu: "Cha nghĩ tốt quá rồi."

Trương Quế Lan nói: "Bắt cá đến huyện thành bán cũng được. Mẹ còn có thể dệt vải. Đợi khi Hoài Cẩm lớn chút, chúng ta có thể trồng thêm cây gai, tôi có thể theo mẹ học dệt vải để kiếm thêm tiền."

"Dô, mình bắt đầu nghĩ đến việc làm ăn rồi?"

Lý Nhị Bảo trêu chọc.

Trương Quế Lan cảm thấy có chút không thoải mái: "Nhà mình không phải đã làm một số mua bán sao, còn sợ gì chứ?"

Trước đây, họ chỉ quan tâm đến việc cuốc đất trồng trọt, chưa bao giờ nghĩ đến việc làm ăn kiếm tiền.

Từ khi Tiểu Mãn dẫn dắt kiếm tiền vài lần, người trong nhà Lão Lý cũng bắt đầu suy nghĩ chuyện này.

"Đại tẩu và Tiểu Mãn tốt thật đó."

Trương Quế Lan nói với giọng chua chát.

Lý Nhị Bảo nói: "Đại tẩu không có con, Tiểu Mãn tuổi còn nhỏ, chắc chắn thương con bé."

"Theo tôi thì chính vì Tiểu Mãn mua râu nhân sâm cho tẩu bồi bổ cơ thể, còn giao cho tẩu việc làm ăn cá viên nên tẩu mới ủng hộ Tiểu Mãn đi học."

Lý Nhị Bảo nhìn sang cô nói: "Chúng ta với Tiểu Mãn không thân thiết, con bé chắc chắn sẽ đứng về phía đại ca. Tiền kiếm được từ việc mua bán cá viên không phải đều nộp công sao, chúng ta tiêu xài chung."

Trong lòng Trương Quế Lan chính là cảm thấy không thoải mái.

Không đợi cô nghĩ tiếp, Hoài Cẩm lại bắt đầu đá chân và mở miệng khóc nức nở.

Trương Quế Lan vội vàng an ủi.

Nghe thấy tiếng khóc Dương Huệ Liên chậm rãi vẫy quạt, nói: "Quế Lan chính là không nghe lời Tiểu Mãn. Tôi thấy Hoài Cẩm thực sự bị bịt đến khó chịu. Trên mặt trên người nổi đầy mẩn đỏ."

"Tiểu Mãn chỉ mới mấy tuổi, còn có thể biết chăm sóc trẻ con sao?"

Lý Đại Bảo phản bác.

Dương Huệ Liên nghiêng đầu: "Con bé cái gì cũng biết. Sức khỏe của tôi cũng là con bé điều dưỡng tốt, còn biết nhiều loại thảo dược vậy. Giỏi hơn chúng ta rất nhiều."

Nói đến đây, cô vui vẻ nói: "Đợi Tiểu Mãn đi học vài năm, chắc chắn sẽ giỏi hơn những tiểu thư của mấy hộ đại gia."

Lý Đại Bảo mắc cười nói: "Được rồi, ngủ mau đi, đừng Tiểu Mãn Tiểu Mãn nữa."

Dương Huệ Liên trừng mắt nhìn anh rồi thở phào nhẹ nhõm nói: "Nếu con cháu sau này của chúng ta được như Tiểu Mãn thì tốt biết mấy."

"Chỉ từng nghe nói đến chuyện cháu trai giống cậu, chưa bao giờ nghe nói giống thẩm thẩm."

Lý Đại Bảo dội một gáo nước lạnh.

Dương Huệ Liên nhéo anh một cái nói: "Ai biết được sẽ giống thì sao."

Lý Đại Bảo lẩm bẩm một mình.

Sao có chuyện như vậy chứ?

Anh không dám nói thêm nữa, nếu không sẽ lại bị nhéo.

Sáng ngày hôm sau.

Trần Tiểu Mãn dậy rất sớm, theo Lý Sơ Nguyên lắc lư đầu đọc bài ở sân.

Sau khi ăn sáng xong, liền kéo Lý Sơ Nguyên đến lớp học.

Lưu tiên sinh thấy họ đến sớm, liền gọi dậy Lưu Thư Ngôn đến để học chung.

Lưu Thư Ngôn ngáp liên tục thực sự hận chết hai người này.

Vì Trần Tiểu Mãn chưa từng đến trường học nên Lưu tiên sinh bắt đầu dạy "Tam Tự Kinh".

Lý Sơ Nguyên đã học qua từ sớm, Lưu tiên sinh thỉnh thoảng cũng sẽ kiểm tra cậu.

Lý Sơ Nguyên không dám phân tâm chút nào.

Đợi khi những học sinh khác đến lớp, tất cả đều sững sờ khi biết Trần Tiểu Mãn cũng đến học.

Thôn Thanh Thạch thì náo loạn cả lên.

Đợi khi Trần Tiểu Mãn và Lý Sơ Nguyên về nhà, mọi người trong thôn Thanh Thạch đều hỏi thăm tin tức của cô.

Trần Tiểu Mãn dọc đường vừa đi vừa hào hứng trò chuyện.

"Đúng á, tôi đi học rồi."

"Không có, không có, nhà tôi không có bao nhiêu tiền. Cha mẹ tôi thấy tôi không có việc gì làm nên cho tôi đi học."

"Không thể thi Tú Tài, tôi có thể học xong rồi dạy Hoài Cẩm biết chữ."

Đoạn đường thường ngày chỉ cần một nén hương là có thể đi hết, nhưng hôm nay lại phải một tách trà mới đi hết.

Lý Sơ Nguyên không chịu nổi nữa, kéo lấy tay cô vội vàng chạy về nhà.

Trần Tiểu Mãn bị kéo đi xa rồi còn vẫy tay chào tạm biệt dân làng.

Dân làng thôn Thanh Thạch tụ tập thành nhóm ba bốn người bàn tán về việc đi học của Trần Tiểu Mãn, càng nói càng hứng thú.

Cho đến khi một chuyện lớn khác xảy ra, chuyện này mới cho qua.

Do vậy, khi dân làng Thanh Thạch gặp nhau, đều sẽ nói: "Nghe nói chưa, nhà Mãn Thương gia dọn vào nhà gạch ngói xanh lớn ở rồi"

"Nhà lão Lý thật sự trổi dậy rồi!"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 12 Tìm chủ đề
Chương 78: Bán một lần chưa đủ, còn muốn bán lần thứ hai sao?

[HIDE-THANKS]
Nhà gạch ngói xanh lớn của Lý Lão đầu cuối cùng cũng xây xong trước mùa vụ bận rộn.

Nhà Lão Lý còn đặc biệt mời dân làng và họ hàng đến nhà ăn tiệc.

Trẻ con trong thôn đều đến rất sớm, Trần Tiểu Mãn dẫn họ đi tham quan nhà.

Ngay khi bước vào cửa lớn, chính là một căn phòng chính vuông vức.

Bên trái là phòng của Lý Đại Bảo, bên phải là phòng của Lý Nhị Bảo.

Phòng ở sau lưng Lý Đại Bảo chính là phòng của Lý Lão đầu và Chu Đại Nha.

Phòng của Lý Sơ Nguyên ở phía sau phòng của Lý Nhị Bảo.

Bọn trẻ phấn khích chạy một vòng rồi đều chạy đến phòng của Lý Sơ Nguyên.

Khi bọn trẻ nhìn thấy căn phòng lớn sáng sủa, tất cả đều thốt lên "Wa".

Một bé gái khoảng năm sáu tuổi ngưỡng mộ nói: "Tiểu Mãn, phòng cô đẹp quá!"

Trần Tiểu Mãn sửa lại: "Đây là phòng của Sơ Nguyên ca ca."

"Khi cô lớn lên và thành thân với cậu ấy, thì sẽ là phòng cô."

Trần Tiểu Mãn suy nghĩ một chút rồi nói: "Hình như là vậy."

Một cậu bé khoảng bảy, tám tuổi dùng ngón trỏ gãi mặt hai lần rồi cười nhạo Trần Tiểu Mãn: "Trần Tiểu Mãn muốn thành thân, không biết xấu hổ!"

"Cậu không cưới vợ sao?"

Trần Tiểu Mãn rất khí thế phản bác lại.

Khuôn mặt cậu bé đó đỏ bừng.

"Cô.. cô, một nha đầu như cô sao cứ nhắc đến chuyện này!"

Trần Tiểu Mãn rất ngạc nhiên: "Sao cậu lại đỏ mặt?"

Khuôn mặt của cậu bé càng nóng hơn.

Trần Tiểu Mãn đang thắc mắc thì nghe thấy bên ngoài rất ồn ào.

Những đứa trẻ trong phòng đột nhiên trở nên tò mò.

Trần Tiểu Mãn dẫn họ chạy đến sân.

Lúc này, ngoài khách nhà họ Lý ra, thì chỉ có dân làng thôn Thanh Thạch.

Khi thấy cô đi ra, có người hét lên: "Tiểu Mãn, có người đến gây sự với nhà cô đó!"

Trần Tiểu Mãn bắt đầu nổi giận: "Ai mà xấu tính vậy?"

Cô di chuyển trái phải giữa hai chân của người lớn, chỉ vài cái thì đã đến phía trước.

Khi ngẩng đầu lên, thì thấy Trần Thủy Sanh dẫn theo một người có đôi mắt hình tam giác đang đứng cách nhà mới không xa, và phía sau họ là bốn người đàn ông trông có vẻ rất hung dữ.

Trần Thủy Sanh chỉ vào Trần Tiểu Mãn và nói với người đàn ông có đôi mắt hình tam giác: "Nó chính là con gái tôi!"

Người đàn ông mắt tam giác nhìn Trần Tiểu Mãn và "Ồ" thốt lên: "Với tướng tá này, chắc có thể bán được giá tốt đây."

Lý Lão đầu kéo Trần Tiểu Mãn ra phía sau lưng mình.

"Tiểu Mãn là người nhà lão Lý tôi. Muốn đòi nợ thì tìm Trần Thủy Sanh đi!"

Hôm nay là ngày tốt nhà ông chuyển đến nhà mới.

Lại có người tìm đến nhà gây sự, ông muốn đập vỡ đầu Trần Thủy Sanh lắm.

Con mắt hình tam giác đảo quanh nhãn cầu rồi cười nói: "Lão trượng, Trần Thủy Sanh nợ chúng ta hai quan tiền. Dù sao thì hai người cũng là thông gia, tiền này e rằng phải cần ông trả cho."

"Chúng tôi không có tiền."

Lý Lão đầu nói thẳng.

Mắt tam giác lắc đầu: "Nhà ông có thể xây nhà gạch ngói xanh lớn, có thể không có tiền sao? Dù sao ông ấy cũng là cha ruột của Trần Tiểu Mãn, ông nhẫn tâm để ông ấy đứt tay đứt chân sao?"

Lý Lão đầu mừng rỡ: "Còn có chuyện tốt như vậy sao?"

Mắt tam giác: "..."

Mọi người xung quanh đều bật cười haha.

Mắt tam giác thấy cứ vậy không được, liền tát vào mặt Trần Thủy Sanh.

Trần Thủy Sanh còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đá ngã xuống đất.

Mắt tam giác giẫm chân lên mặt anh, Trần Thủy Sanh đau đớn khóc thét lên.

"Trần Tiểu Mãn, cha là cha ruột của con! Mau cứu cha đi!"

Trần Tiểu Mãn thò đầu ra, chớp chớp mắt, nhìn Trần Thủy Sanh đang gào thét dưới đất bằng đôi mắt to.

"Ông lại đi cờ bạc à?"

Mắt tam giác cười khẩy: "Cô nói đúng rồi đó."

Trần Tiểu Mãn lắc đầu: "Cờ bạc là không đúng, đáng bị đánh!"

Mắt tam giác suýt chút trật khớp eo.

Anh nghi ngờ mình nghe nhầm nên cố tình gãi tai hỏi: "Cô nói gì?"

"Cờ bạc là không đúng á."

"Không phải câu này."

"Ông ta đánh bị đánh?"

Trần Tiểu Mãn suy nghĩ.

Cô chỉ nói có hai câu, người này vậy cũng nhớ không nổi sao?

Trần Thủy Sanh trợn tròn mắt: "Nha đầu chết tiệt này dám kêu người khác đánh tao sao? Tao đánh chết mày!"

Vừa nói, vừa vùng vẫy muốn đứng dậy.

Mắt tam giác tức giận, chân đang giẫm anh sức càng mạnh hơn, khiến Trần Thủy Sanh lại hét lên đau đớn.

"Nằm yên đó cho lão tử!"

Trần Thủy Sanh đau đớn đến mức nước mắt trào ra, nói với Trần Tiểu Mãn: "Cha là cha ruột của con á. Bọn họ muốn đánh chết cha. Con phải cứu cha!"

Chu Đại Nha nhổ nước bọt vào mặt hắn: "Tôi đã mua Tiểu Mãn rồi. Từ nay về sau, ngươi sống hay chết đều không liên quan đến con bé!"

Không đánh hắn thì đã được lắm rồi, còn dám chạy đến đây đòi tiền?

Mắt Tam Giác biết trước người nhà lão Lý sẽ không nhượng bộ.

Nhưng còn có Trần Tiểu Mãn mà.

Một đứa trẻ nhỏ vậy, sẽ không nỡ nhìn cảnh cha mình đau khổ.

Anh nháy mắt với một trong những tiểu đệ.

Tiểu đệ đó hiểu ý liền đá vào bụng Trần Thủy Sanh trước mặt dân làng thôn Thanh Thạch.

Trần Thủy Sanh hét lớn và co rúm lại như một con tôm vì đau đớn.

"Cắt một ngón tay của hắn trước đi."

Mắt tam giác tùy ý nói, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Trần Tiểu Mãn.

Anh không tin là nha đầu này sẽ không khóc.

Trần Thủy Sanh sợ muốn chết, vội vàng cầu xin: "Lượng ca, đừng, đừng làm vậy! Nhà Lý Mãn Thương có tiền, ca tìm ông ta lấy!"

Mắt tam giác dùng tay trái chống eo: "Ngươi lại không phải người nhà của ông ta, tôi không có cách nào tìm họ lấy."

Nơi này khắp nơi đều có người, nếu họ thật sự dám ép buộc nhà Lý Mãn Thương, e rằng mấy người bọn họ không ai có thể rời khỏi thôn Thanh Thạch.

Họ là muốn lấy tiền chứ không phải là muốn bỏ mạng.

Trần Thủy Sanh chỉ vào Trần Tiểu Mãn nói: "Đem nó đi bán, sẽ được rất nhiều tiền!"

"Tôi đã bị ông bán rồi á."

Trần Tiểu Mãn nhắc nhở anh.

Lý Lão đầu gật đầu: "Nhà chúng tôi đã tốn hết năm quan tiền."

Trần Thủy Sanh nổi điên: "Đem nó bán cho thanh lâu, chắc chắn sẽ được tám quan tiền. Tôi trả lại cho ông năm quan tiền, còn có thể trả Lượng ca ba quan tiền!"

Lần này đừng nói người nhà lão Lý, ngay cả dân thôn Thanh Thạch và những họ hàng đều không thể nghe tiếp nữa.

"Đó còn là lời người nói sao?"

"Bán một lần còn chưa đủ, còn muốn bán lần thứ hai?"

"Súc sinh mà!"

Trần Thủy Sanh lại thản nhiên nói: "Con gái của tôi, muốn bán đi đâu cũng được, mấy ngươi la hét gì chứ?"

Người nhà Lão Lý đều run rẫy vì tức giận.

Lúc này cả Lượng ca đó cũng không thể nghe tiếp nữa.

Anh đá vào lưng Trần Thủy Sanh, tạo ra tiếng "Ầm" lớn.

"Ngươi tưởng thanh lâu là kẻ ngốc sao, có thể bỏ ra tám quan tiền để mua một nha đầu ba tuổi?"

"Huyện thành không được, bán đến phủ thành, phủ thành chắc chắn đắt hơn!"

Trần Thủy Sanh vội vàng nói.

Dương Huệ Liên chen đến bên cạnh Trần Tiểu Mãn, đau lòng che tai cô lại.

"Đừng nghe, Tiểu Mãn. Chúng ta vào trong thôi."

Trần Tiểu Mãn lại ngẩng đầu nhỏ của mình nhìn cô: "Muội lớn rồi, không đau lòng rồi."

Dương Huệ Liên không tin điều đó.

Một nha đầu nhỏ vậy sao không để ý tới cha mẹ ruột của mình chứ?

Cô bế Trần Tiểu Mãn lên, cười nói: "Đại tẩu có làm món ngon, chúng ta vào bếp lấy ăn."

Trần Tiểu Mãn quay đầu lại, thấy người nhà đều đang lo lắng nhìn mình, cô suy nghĩ một chút rồi đồng ý.

"Bán Tiên gia gia, tại sao con lại không đau lòng chút nào?"

Trương Bán Tiên nói: "Con ở nhà Lão Lý lâu vậy, đã biết người làm cha là như thế nào, cho nên không để ý đến Trần Thủy Sanh nữa."

Trần Tiểu Mãn suy nghĩ một chút rồi rất tán thành: "Trần Thủy Sanh chỉ biết bắt nạt con và mẹ thôi."

Cô không cần một người cha chỉ biết cờ bạc.

Trương Bán Tiên cười nói: "Vậy thì đúng rồi, không cần khó chịu vì súc sinh."

"Trần Tiểu Mãn, nếu ngươi dám đi, tao sẽ đào mộ mẹ ngươi, đem thi thể bỏ lên núi cho chó ăn!"

Tiếng hét của Trần Thủy Sanh từ phía sau vang lên.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 12 Tìm chủ đề
Chương 79: Cứ dùng sức đánh Trần Thủy Sanh, mệt thì ở lại ăn cơm

[HIDE-THANKS]
Trái tim nhỏ bé của Trần Tiểu Mãn như bị một bàn tay to lớn nắm chặt, đau đến khiến cô hoảng sợ quay đầu lại.

Trần Thủy Sanh vô cùng vui mừng, trong mắt tràn đầy vẻ điên cuồng.

"Mày đã giúp Lý Mãn Thương kiếm được nhiều tiền vậy, cũng phải đưa tiền cho lão tử!"

"Nếu hôm nay mày không cứu lão tử, lão tử sẽ khiến mẹ mày chết không an phận!"

Hốc mắt Trần Tiểu Mãn nóng bừng.

Cô nghĩ đến vòng tay ấm áp và giọng nói dịu dàng của mẹ.

Mẹ nói: "Tiểu Mãn, mẹ sẽ ở dưới âm phủ trông chừng con, phù hộ con bình an vô sự."

Mẹ nói: "Tiểu Mãn nhà ta ngoan vậy, sau này sẽ có người yêu thương con."

Mẹ nói: "Mẹ không nỡ Tiểu Mãn. Sau này Tiểu Mãn nhà ta sẽ chỉ còn một mình thôi, phải chịu rất nhiều khổ đây.."

Mũi Trần Tiểu Mãn chua chát, nước mắt không ngừng chảy dài.

Cô cố gắng vùng vẫy.

Dương Huệ Liên ôm chặt lấy cô: "Tiểu Mãn, ngoan.."

Trần Tiểu Mãn khóc lóc, quát mắng Trần Thủy Sanh: "Không được bắt nạt mẹ!"

Mẹ là người tốt nhất!

Những người có mặt đều cảm thấy chua sót khi nghe điều này.

Đứa trẻ thật đáng thương!

Nhưng Trần Thủy Sanh lại rất vui.

Hắn còn không thể đối phó nha đầu chết tiệt này sao?

Chu Đại Nha tức giận đến hai mắt đỏ hoe, bảo Dương Huệ Liên bế Trần Tiểu Mãn đang khóc lóc vào nhà.

Trương Quế Lan cũng không chịu nổi nữa, quát vào mặt Trần Thủy Sanh: "Ngay cả người chết ngươi cũng không buông tha sao? Ngươi không sợ Diêm Vương bắt ngươi đi sao?"

"Nếu không phải gả cho tôi, cô ta có thể chôn trong mộ tổ thôn Hoàn Thủy chúng tôi sao?"

Vẻ mặt Trần Thủy Sanh tràn đầy vẻ điên cuồng: "Mộ nhà tôi, tôi muốn đào thì đào. Ngươi nhìn không quen sao? Cho tôi tiền, cho tiền tôi sẽ không đào."

Vừa mới mắng xong, một bàn chân nhỏ xuất hiện trên mặt hắn.

Hắn hét lên, "Tiểu tử thối, mày muốn chết!"

Lý Sơ Nguyên lại giẫm lên miệng hắn.

"Đồ cặn bã!"

Mắt tam giác kinh ngạc nhìn thằng nhóc nhỏ bé liên tục giẫm lên mặt Trần Thủy Sanh.

Thằng nhóc này từ đâu nhảy ra vậy?

Lại còn dám giẫm người trước mặt anh.

Trần Thủy Sanh bị Lý Sơ Nguyên giẫm đạp lung tung, miệng đầy bùn, ngay cả mắt cũng không mở được.

Lý Sơ Nguyên giẫm mệt rồi, ngẩng đầu nhìn mắt tam giác nói: "Mấy người không nỡ đánh hắn sao?"

Mắt tam giác "hi" nói: "Còn ra lệnh cho tôi sao?"

Lý Sơ Nguyên nói: "Mấy người dùng sức đánh hắn mạnh hơn nữa, chúng tôi có thể sẽ mềm lòng thì sao."

Mắt tam giác suýt chút bật cười thành tiếng.

Đúng thật là!

Hôm nay đúng thật mở rộng tầm nhìn mà.

Lý Lão đầu gật đầu nói: "Đúng là lý này. Mấy người cứ dùng sức đánh thoải mái. Đừng khách sáo, lát nữa đánh mệt rồi thì ở lại ăn bữa cơm."

"Hôm nay chúng tôi dọn vào nhà mới, có cá có thịt."

Lý Nhị Bảo mỉm cười nói.

Mắt của mắt tam giác sáng lên.

Những tiểu đệ xung quanh tụ tập quanh anh.

"Lão đại, hôm nay chúng ta e rằng không thu được tiền rồi, ăn bữa ngon cũng không tệ."

"Chúng ta không được ngửi mùi thơm của thịt lâu lắm rồi."

"Đánh người chúng ta lành nghề á, dùng tay là được rồi."

Mắt tam giác rất động lòng.

Anh đã hơn ba tháng không ăn thịt rồi, cũng nhớ lắm đó.

Nhìn Trần Thủy Sanh lần nữa, trong lòng càng cảm thấy khó chịu hơn.

Trần Thủy Sanh này vỗ ngực nói cài gì con gái mình đã giúp nhà lão Lý kiếm được rất nhiều tiền, chỉ cần đưa hắn đến đây sẽ lấy được tiền, khiến họ uổng công đi một chuyến.

Vừa đúng đánh hắn một trận, ăn một bữa no nê rồi tính tiếp.

Anh nói với Lý Lão đầu: "Huynh đệ mấy đứa chúng tôi phải ngồi riêng một bàn. Đồ ăn mấy người phải chuẩn bị đủ."

Lý Lão đầu nói: "Vậy mấy người phải dùng hết sức đánh, nếu không chúng tôi sẽ lỗ lắm đây."

"Ông cứ yên tâm, chúng tôi là chuyên nghiệp."

Mắt tam giác vỗ ngực đảm bảo.

Lý Lão đầu kêu Lý Đại Bảo đi bận rộn tiếp rồi lại đi chiêu đãi mọi người vào bàn ăn.

Lý Nhị Bảo vỗ đầu Lý Sơ Nguyên rồi nói: "Hắn có người đánh rồi. Đệ mau đi xem cô vợ nhỏ của mình đi."

Lý Sơ Nguyên nói: "Nhị ca, ca giúp Tiểu Mãn đá hắn thêm vài cái, hắn thật đáng ghét."

"Yên tâm đi, hôm nay hắn sẽ không khỏe được đâu."

Lý Sơ Nguyên chạy vào nhà bằng đôi chân ngắn ngủn của mình.

Lý Nhị Bảo cười nói: "Lượng ca phải không? Ngồi đây nào. Đồ ăn lắt nữa sẽ lên tới."

Mắt tam giác đáp lại và dặn dò đám tiểu đệ: "Mấy người chia thành hai nhóm. Đánh mệt rồi thì thay người đi ăn cơm. Hôm nay chúng ta có khẩu phúc rồi."

"Biết rồi đại ca. Bọn đệ có chừng mực."

Bọn tiểu đệ vui vẻ nói.

Trần Thủy Sanh sững sờ.

Hắn nhanh chóng bò tới, ôm lấy chân mắt Tam Giác: "Lượng ca, tôi đều vì muốn lấy tiền á. Ca kiên nhẫn chút, lát nữa sẽ lấy được tiền ngay thôi!"

"Mày nghĩ tôi ngu à? Mày đã muốn đào mộ rồi, họ vẫn không chịu mềm lòng. Còn cách nào khác nữa sao?"

Trần Thủy Sanh toàn thân đau đớn dữ dội, không muốn bị đánh nữa.

"Ca nhìn Trần Tiểu Mãn khóc đến vậy, nhà lão Lý chắc chắn sẽ mềm lòng! Họ có thể trả năm quan tiền cho Trần Tiểu Mãn, thì cũng có thể trả thêm ba quan tiền nữa.."

Còn chưa kịp nói hết câu, Lý Nhị Bảo đã ngắt lời: "Lượng ca, tính ca tốt thật đó, còn kiên nhẫn nghe hắn đánh rắm nữa chứ."

Mắt tam giác biết không còn hy vọng nữa rồi.

Anh đá một cái nhưng lại không đá Trần Thủy Sanh ra xa được.

"Mau kéo hắn đi!"

Hai tiểu đệ vội vã bước lên phía trước, kéo Trần Thủy Sanh ra, đặt hắn xuống đất và nhấc chân lên đá.

Trần Thủy Sanh đau đớn hét lên.

Lý Nhị Bảo mời mắt tam giác đến một chiếc bàn trống ở trong góc rồi vào bếp bưng đồ ăn lên.

Lý Đại Bảo và hai thanh niên trong làng đến giúp cùng bưng khay và dọn đĩa.

Đồ ăn nhà Lão Lý hôm nay rất ngon.

Mỗi bàn ngoài một con gà, một con cá, còn có trứng gà.

Khi đồ ăn lên, mùi thơm lan tỏa khắp sân.

Mắt tam giác cũng bị sốc khi nhìn thấy mấy món ăn này.

Đây tốt quá đi!

Điều khiến anh ngạc nhiên hơn nữa là nhà Lão Lý còn có cơm cao lương.

Là khô đó!

Anh thèm ăn vô cùng, xé một chiếc đùi gà liền nhét vào miệng.

Cắn một miếng và ngạc nhiên, mùi vị cũng rất ngon.

Anh nói với thủ hạ mình: "Mọi người đều dùng sức chút. Đánh đói rồi vừa đúng đến ăn uống mấy món ngon!"

Mùi thịt khiến đám thủ hạ không ngừng nuốt nước miếng, ra tay càng dùng sức hơn.

Dân làng vừa ăn vừa nhìn cảnh đánh người trút giận.

Bữa tiệc hôm nay thực sự thú vị đó.

Lý Sơ Nguyên chạy vào nhà, Dương Huệ Liên ra hiệu cho cậu im lặng.

Cậu buông nhẹ tay chân, nhỏ giọng hỏi Dương Huệ Liên: "Đại tẩu, Tiểu Mãn thế nào rồi?"

"Ngủ rồi."

Dương Huệ Liên chỉ về phía giường.

Lý Sơ Nguyên thò đầu nhìn sang, Trần Tiểu Mãn đang ngủ trên vai Chu Đại Nha, chỉ là thỉnh thoảng nức nở vài cái.

Cậu tức giận nói: "Đệ đi đánh thức cô bé, để cô bé xem Trần Thủy Sanh bị đánh!"

Dương Huệ Liên vội vàng giữ chặt cậu.

"Mới dỗ ngủ thôi, để con bé ngủ chút đi."

"Vậy còn mộ mẹ cô bé thì sao? Để Trần Thủy Sanh đào lên sao?"

Lý Sơ Nguyên thấp giọng hỏi.

Dương Huệ Liên biết đây là một vấn đề khó khăn.

Cô chỉ có thể nói: "Cha mẹ sẽ có chủ ý."

Nhưng trong lòng biết không có cách nào cả.

Đó là chuyện của thôn Hoàn Thủy, còn là mộ của vợ Trần Thủy Sanh, người ngoài có thể làm gì chứ?

Nếu là nhà bà ngoại Trần Tiểu Mãn đến gây sự thì vẫn còn có cách giải quyết.

Nghĩ đến đây, Dương Huệ Liên sững sờ.

Cô bước nhanh đến bên Chu Đại Nha, nhỏ giọng hỏi: "Mẹ, sao không nghe nói về nhà bà ngoại Tiểu Mãn?"

Chu Đại Nha lắc đầu: "Thu Nương quên hết chuyện lúc trước. Bị Trần Thủy Sanh ở huyện thành lừa về nhà. Không ai biết lai lịch của cô."

Dương Huệ Liên thở dài: "Vậy thì không còn cách nào nữa."

Vừa nói xong, Trần Tiểu Mãn liền khóc nức nở.

Chu Đại Nha đau lòng sờ mặt cô.

"Tiểu Mãn đã chịu quá nhiều đau khổ."
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back