Quái Ngư. Chương 4. Mùi Thối Kinh Hoàng Bấm để xem Không phải là không có gì trong ngôi nhà này. Tôi tìm thấy một cây lau nhà trong căn phòng thứ hai tính từ cửa vào. Tôi tháo đầu lau và sử dụng cây lau nhà như một cây gậy, để tôi cũng có một vũ khí trong tay, rồi ba chúng tôi bắt đầu một cuộc tìm kiếm toàn bộ ngôi nhà. Đường Huy, người có thân thủ tốt nhất và có súng, đương nhiên là đi đầu, Kiều Vỹ và tôi chịu trách nhiệm bọc hậu. Chúng tôi nhanh chóng kiểm tra tất cả các phòng ở tầng một thì không thấy gì lạ, nhưng âm thanh vẫn tiếp tục vang lên, mùi hôi ngày càng nồng nặc. Cái mùi này thật sự là khó chịu đến cực điểm, ngoài mùi tanh tanh giống chợ cá, còn có mùi hôi thối như mùi phân, khiến tôi khó chịu đến chảy cả nước mắt. Tình hình của Đường Huy và Kiều Vỹ cũng không khá hơn tôi là bao, nhưng cả ba chúng tôi đều không có ý định ra ngoài. Sau khi kiểm tra tầng một, Đường Huy chỉ lên tầng trên, tôi và Kiều Vỹ ngay lập tức gật đầu với cậu ta. Chỉ có một cầu thang dẫn lên tầng hai và cầu thang đó khá rộng rãi, cho phép hai người đi lên cùng một lúc. Đường Huy vẫn đi đầu, nhưng mỗi bước chân đều trở lên thận trọng và cẩn thận hơn. May mắn thay, không có yêu quái phục kích chúng tôi ở đầu cầu thang tầng hai, ba người chúng tôi lên tầng thuận lợi. Mùi thối trên tầng rõ ràng nặng hơn dưới tầng rất nhiều, tôi ghê đến mức chỉ muốn nôn mửa, chỉ có thể dùng tay che miệng mũi, dậm chân tiếp tục phát ra âm thanh. Nhưng âm thanh ùng ục rõ ràng không phản ứng với những âm thanh khác ngoài tiếng người, ngay khi tôi ngậm miệng lại, âm thanh ùng ục ngừng ngay lập tức. Tôi thực sự không muốn rút tay ra khỏi miệng, vì vậy tôi hất cằm lên ra hiệu cho Đường Huy và Kiều Vĩ thay thế tôi. Nhưng hai cái con người đó lại che miệng và lắc đầu với tôi! Xét về tuổi tác thì tôi lớn hơn hai tuổi, khi gặp khó khăn thì đương nhiên người làm anh như tôi phải làm tấm gương sáng rồi, tôi dằn lòng, cắn chặt răng rồi mở miệng hét lên ngay khi tôi đưa tay trái ra khỏi mặt. Tiếng hét quả thật là hữu hiệu, tiếng ọc ọc lập tức lại xuất hiện, lần này âm thanh càng lớn hơn, ba người chúng tôi cũng nghe rõ ràng thanh âm được phát ra từ hướng nam tầng hai. Đường Hồi lập tức chạy về hướng phát ra âm thanh kỳ lạ. Kiều Vỹ và tôi theo sát phía sau. Âm thanh không ngừng vang lên, và khi chúng tôi chạy về phía nam của căn nhà, âm thanh càng tăng thêm! Không còn nghi ngờ gì nữa, thứ tạo ra tiếng động lạ là ở phía nam của tầng hai của ngôi nhà. Chúng tôi nhanh chóng chạy đến trước cửa căn phòng đóng ở phía nam của tầng hai, và tiếng ọc ọc dừng lại khi chúng tôi đến đó. Đường Huy đặt nhẹ tay trái lên tay nắm cửa, rồi quay lại nhìn tôi và Kiều Vỹ. Tôi lập tức chuyển sang cầm cây gậy bằng cả hai tay, Kiều Vỹ giơ con dao găm ra phía trước mặt và gật đầu với Đường Huy. Đường Huy quay đầu lại, sau đó đâm sầm vào cửa, một căn phòng trống hoác liền hiện ra trước mặt chúng tôi. Đây là một căn phòng nhỏ khoảng 20 mét vuông, sau khi cánh cửa được đẩy ra thì nằm sát bức tường bên phải, khi đứng ở cửa chúng tôi có thể nhìn rõ mọi ngóc ngách của căn phòng - hoàn toàn không có gì bên trong. Sự chú ý của chúng tôi tự nhiên chuyển sang một cánh cửa khác. Đường Huy cũng lập tức vặn xoay tay nắm cửa. Tay nắm cửa phát ra tiếng kêu lọp cộp - cửa đã bị khóa! Tôi bịt mũi để chống lại mùi hôi thối và hỏi: * * * "Làm sao đây? Đá đi?" * * * "Đá đi, tiền để tôi trả!" Kiều Vỹ trả lời tôi, sau đó vỗ vai Đường Huy và ra hiệu cho Đường Huy cùng đá cửa với cậu ta. Đường Huy gật đầu đồng ý. Sau đó, họ đứng cạnh nhau trước cửa và đồng loạt giơ chân đá về phía cửa. Rầm một tiếng, cánh cửa bị hai người bọn họ trực tiếp đá văng ra khỏi khung cửa, sau đó một luồng khí thối kinh hoàng xộc ra, tóc tai tôi bị hất tung! Cái mùi khó chịu kinh khủng, dù nín thở nhưng mắt tôi không thể nào chịu được, nước mắt lập tức trào đầy hốc mắt, mắt tôi lập tức mờ đi. Tôi nhanh chóng quay người lùi lại, nhưng khi vừa quay người lại cây gậy trong tay tôi đập vào tường, tôi đột nhiên mất thăng bằng và ngã xuống đất, theo bản năng tôi hít một hơi. Không biết có phải do thối quá hay không, đột nhiên cảm thấy trước mắt mình đen kịt, não tôi lập tức trống rỗng và bụng tôi cuộn lên như sóng trào vô cùng khó chịu. Lúc này Kiều Vỹ và Đường Huy đã đỡ tôi dậy từ hai bên, sau đó họ kéo tôi chạy xuống tầng mà không thèm nhìn lại, khi tôi lao ra khỏi nhà trọng lực nghiêng về phía trước khiến tôi ngã lăn ra. Không khí bên ngoài nhà trong lành hơn nhiều, tôi nằm lăn ra đất hít thở mấy hơi rồi mới tỉnh dậy. Ông cụ họ Từ và Trương Hy Hiện cũng chạy đến chỗ chúng tôi vào lúc này và hỏi chuyện gì đã xảy ra với chúng tôi. Tôi lau nước mắt khi đứng dậy và nói: "Tôi không biết nó là gì, dù sao thì tôi cũng suýt bị hun chết, m* nó chứ, thối quá, cái này phải chuẩn bị mặt nạ phòng độc mới đúng! Hai người có thấy gì trong phòng đó không?" Đường Huy cũng dụi mắt, cười khổ lắc đầu: * * * "Đó là nhà vệ sinh, tôi chỉ nhìn thấy cái bồn cầu, còn thì chẳng có gì khác." Sau khi nói xong Đường Huy liền hất cằm hỏi Kiều Vĩ, * * * "Cậu có thấy gì không?" Tình trạng của Kiều Vỹ không tốt hơn bao nhiêu, câu ta đang thở hổn hển với hai tay bám trên đầu gối. Đối với câu hỏi của Đường Huy, Kiều Vỹ chỉ xua xua tay ra hiệu rằng cậu ta không nhìn thấy gì cả. * * * "Chẳng lẽ mùi từ bồn cầu bay ra?" Đường Huy bịt mũi nói. Tôi gần như bật cười khi nghe câu hỏi này - loại người kỳ lạ nào có thể ị ra thứ đồ hôi thối như vậy! Tôi đang băn khoăn không biết trả lời câu hỏi của Đường Huy như thế nào, thì đột nhiên có tiếng đập mạnh từ phía sau, cánh cửa căn nhà đã tự đóng khi chúng tôi đã vội vàng chạy ra! Mấy người chúng tôi quay đầu nhìn về phía cửa, sau khi ngẩn người một lúc Đường Huy liền chạy tới mở cửa. Sau khi cánh cửa mở ra, Đường Huy quay lại chúng tôi với vẻ ngạc nhiên: * * * "Mẹ kiếp! Hết mùi rồi!" * * * "Hết mùi rồi?" Tôi hỏi rồi chạy đến trước cửa căn nhà. Đường Huy không lừa tôi, mùi hôi thối bao trùm khắp ngôi nhà hoàn toàn biến mất. * * * "Lại lên tầng xem sao!" tôi vừa nói vừa bước chân vào căn nhà. Khi chúng tôi vào lại lần này, không ai trong chúng tôi lên tiếng, chúng tôi lặng lẽ và nhanh chóng đến cửa căn phòng ở phía nam bên phải của tầng hai, cánh cửa bị đá bay bởi Đường Huy và Kiều Vỹ vẫn đóng chặt như cũ Đường Huy chạm nhẹ vào tay nắm cửa, đồng thời, cánh cửa đổ thẳng vào bên trong - chỗ bị đạp hỏng trước đó vẫn bị hỏng, nhưng không biết ai là kẻ đã đặt cánh cửa trở lại. Lần này không có bất kỳ mùi thối nào thoát ra, và tôi có thể nhìn rõ mọi thứ trong phòng. Đó là một phòng vệ sinh siêu nhỏ, không có gì ngoài một bồn cầu xả trong đó. Nhưng bồn cầu được đậy bằng nắp, nếu trước đây có bất cứ thứ gì trong căn phòng này, thì bồn cầu là nơi ẩn náu duy nhất của nó. Đường Huy lúc này cũng duỗi đầu ngón chân về phía nắp bồn cầu.