Chương 101: Thành chồng của cậu Bấm để xem Trước đó, Nhật Phong đã nghĩ khi "mặt trời" xuất hiện, sẽ nhảy cẫng lên rồi ôm chầm lấy, cho thỏa nỗi nhớ mong bấy lâu nay. Vậy mà, khi Dương Nhật đang đứng trước mặt, cả cơ thể cậu như bị đóng băng. "Cậu về rồi này?" Đáng ra, Nhật Phong đã muốn dõng dạc nói câu: 'muốn ôm cậu thật đấy', không hiểu sao khi ý nghĩ được chuyển thành lời nói lại khác xa với những gì viết trong đầu. "Ừ, về rồi." "Nhớ cậu thật đấy." Theo dòng cảm xúc chảy trong lòng, Nhật Phong vô thức tiến lại gần cậu ấy. Cậu muốn nhìn thật rõ gương mặt, muốn nghe thật rõ những âm thanh phát ra từ Dương Nhật. Ánh mắt Nhật Phong dành cho cậu ấy, chính là kiểu người si tình nhìn người mình yêu. Bao nhiêu dịu dàng, bao nhiêu ấm áp, bao nhiêu nhớ nhung.. cậu đều nhờ ánh mắt này gửi đến người đó. "Không phải anh đây đang đứng trước mặt cậu à?" "Ừ nhỉ? Nhưng vẫn nhớ chết đi được." "..." "Không được gặp cậu có ba tuần thôi, mà tôi sắp phải đi gặp bác sĩ tâm lý rồi đấy. Sau này, phải tìm cách bám lấy cậu 24/7 mất thôi." "Thằng hấp." Dương Nhật đã phải bật cười trước giọng điệu và biểu cảm của cậu. Chắc cậu ấy cũng nhận ra Nhật Phong đang hờn dỗi mình. "Đi nào." "Đi đâu?" "Đi xem đốt lửa trại cùng nhau, trường cậu không đốt còn gì." "Dở à? Nghĩ đám trường cậu sẽ để yên cho tôi bước chân qua cái vạch kẻ vôi này chắc." Điều mà Dương Nhật nói, cậu biết rõ và cũng chưa từng quên. Chỉ là vào lúc này, với những cảm xúc đẹp đẽ trong lòng, Nhật Phong thực sự muốn cùng người bên cạnh mình làm điều gì đó thật điên rồ. Cũng có thể, thứ ánh sáng trước mắt lấn lướt lý trí cậu mất rồi. "Có ông ở đây rồi, ai dám làm gì cậu." "..." Nhưng xem kìa, Nhật Phong rất tự tin có thể đảm bảo được an toàn cho cậu ấy. Đây là sức mạnh của tình yêu hay chỉ là sự hão huyền nhất thời không biết. "Chờ tí.." Để Dương Nhật ở lại, cậu đi thẳng vào phía trong của trại. Vài giây sau, khi quay ra trên tay Nhật Phong là chiếc áo khoác đồng phục của trường, một chiếc mũ lưỡi trai và một chiếc khẩu trang. "Mặc cái này nào, đội cả cái này nữa, rồi đeo khẩu trang vô." "..." Không nói gì, ánh mắt Dương Nhật có chút ái ngại nhìn chiếc áo đồng phục trường Thành Xuân trên tay mình. "Sao thế, mặc vào đi." "Cải trang à?" "Ừ, nhanh lên, sắp bắt đầu rồi." Nếu là trước đây, Dương Nhật chắc chắn sẽ ném vào mặt cậu vài ba câu chửi thề rồi ngoảnh mặt bỏ đi. Cảnh tượng hiện tại tưởng chừng chỉ nằm trong mơ, lại diễn ra rất tự nhiên. Dương Nhật đang mặc chiếc áo mà cậu đưa cho. Để rút ngắn thời gian, cậu đành giúp cậu ấy đeo khẩu trang và đội thêm chiếc mũ lên đầu. "Nhìn cậu cũng ra dáng học sinh của Thành Xuân đấy, hay chuyển hẳn về trường tôi học đi." "Ngớ ngẩn à." Trong mắt Dương Nhật, cậu vẫn luôn là thằng ngớ ngẩn như thế. Thật khó để bình thường khi đứng trước người mình thích mà. Ngay cả một người như Dương Nhật, cũng đành để lý trí chịu thua trước con tim. Bây giờ, cả hai đứa trẻ đang để cho cảm xúc dẫn lối mà chẳng quan tâm đến hậu quả. Thử tưởng tượng xem, nếu "phi vụ" này bị bại lộ, chúng sẽ đi đâu về đâu? Vậy mà, có vẻ như Nhật Phong và người cạnh mình đều không màng đến điều đó. "Nếu bị bắt thì sao nhỉ?" "Ông đây sẽ chịu trách nhiệm với cậu." "Chịu trách nhiệm kiểu gì?" "Thành chồng của cậu rồi nuôi cậu cả đời." "Thằng điên, không dễ thế đâu." "Thì có dễ đâu, đang cố gắng muốn chết đây này." "Đừng chết vội, cố thêm đi." "Ô, cậu cũng thích tôi chứ gì? Hay là để bị bắt luôn đi, để tôi được chịu trách nhiệm với cậu cho sớm sủa." Gương mặt Dương Nhật đỏ ửng lên, cả người nóng rực sau câu bông đùa của cậu. "Thằng mặt dày." Vì không kiểm soát nổi những nhịp đập sâu trong lồng ngực, cậu ấy bèn ném một câu chửi thề vào Nhật Phong. Dưới ánh trăng tròn ngày 18, hai đứa trẻ vui đùa, tự tin bước đi song song bên nhau với hy vọng sẽ không bị ai phát hiện ra trò điên rồ này. "Ú òa! Đôi bạn trẻ tính đi đâu đấy?" "Tim đã yếu rồi, còn hay làm mấy cái trò vụng trộm cơ." "Tâm nguyện" mà Nhật Phong và người đó chỉ vừa mới được thắp lên đã bị dập tắt. Bước chân tự tin của cả hai đã bị phát hiện mất rồi. Chúng bất giác để tiếng thở dài vang lên cùng lúc, bất mãn quay người lại phía sau để đối diện với hai kẻ vô duyên vừa lên tiếng. "Mày vừa mới về nước mà đã bỏ đi theo trai ngay được rồi." Đang bực bội sẵn vì kế hoạch "theo trai" đổ bể, Dương Nhật còn bị thằng Khải làm bẽ mặt bằng một câu nói ngớ ngẩn. Sao hai cái thằng này lại xuất hiện không phải lúc thế. Tức chết đi được. Có lẽ, người bực bội lúc này nhất chính là Nhật Phong. Đã ba tuần liền cậu không được ở cạnh Dương Nhật, hiếm hoi lắm mới có chút thời gian bên nhau, chẳng ngờ hai cái đứa nó còn đến phá đám được. Thật lòng, Nhật Phong đang mang một cảm giác cực kỳ cực kỳ khó chịu khi bị 'kỳ đà cản mũi'. Cậu chỉ muốn giữ Dương Nhật cho riêng mình mà thôi.