Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại Tác giả: Nhuyễn Ngữ Thể loại: Dam mỹ - xuyên không Editor: GiangNgan Chương 230: Bấm để xem Đoàn người Lục gia đi tới J thị, bởi vì chỉ có nhà của Phương Mặc đã trang hoàng xong xuôi. Mấy tiểu viện còn lại vẫn còn nguyên dáng vẻ lúc mới mua, còn chưa kịp sửa sang lại. Bọn họ trước hết đi nhà của Phương Mặc, từ bên ngoài nhìn tường viện, cũng không cảm giác có gì khác biệt. Nhưng vừa mở cửa sân, đập vào tầm mắt là một tòa nhà rộng rãi. Kỳ thật nếu Lục Gia Bình bọn họ đều có ánh mắt của người đời sau, chỉ biết nhà này chính là một tòa biệt thự biệt lập hoàn toàn. Nhưng với niên đại này nhìn thấy, phản ứng đầu tiên của bọn họ sẽ cho rằng tòa nhà này không khác gì những nhà lầu khác. Trần Quế Hoa vỗ tay khen ngợi: - Nhà này thật xinh đẹp, ai u, còn có một hành lang thủy tinh. Tiểu viện của chúng ta nếu cũng có hành lang như vậy thì tốt rồi, dù trời mưa tuyết rơi cũng không sợ bị ẩm ướt. Mùa đông tiếp tục đặt chiếc ghế lắc, phơi nắng thái dương thật thoải mái bao nhiêu a. Lục Cảnh Đường kéo cánh tay nàng, cười nói: - Mẹ, nếu mẹ thích, nhà bên kia của chúng ta đều trang hoàng thành như vậy thì tốt rồi. Lục Cảnh Cường lắc đầu xen vào: - Nhà bên kia không thích hợp, nhưng cũng có thể trang hoàng một hành lang như vậy. Phương Mặc khẽ cười đi tới mở cửa thủy tinh, vốn hắn không có ý định lắp đặt hành lang thủy tinh. Nhưng vừa nghĩ tới Đường Đường rảnh rỗi liền thích ngồi trên ghế dựa lắc, cảm thấy có một hành lang thủy tinh như vậy càng thích hợp. Trần Quế Hoa bọn họ đi vào, bị kệ tủ bên tường hấp dẫn: - Tủ này chỉ dùng bỏ giày vào sao? Phương Mặc cười gật đầu, lấy ra mấy đôi dép lê đưa cho bọn họ. Trần Quế Hoa tiếp nhận thay xong, lại nhịn không được khen ngợi: - Chủ ý này tốt lắm, trước khi vào nhà đổi giày trước. Hơn nữa mẹ xem không gian tủ này còn không nhỏ. Có thể đặt được không ít giày đâu. Có một cái tủ như vậy, giày cũng không cần bỏ lung tung cuốn một chỗ, cũng thật phương tiện. Không riêng Trần Quế Hoa thích, mấy anh em Lục Cảnh Hoa cũng cảm thấy nhà này không sai. Nhất là sau khi vào phòng, dưới sàn đều trải sàn nhà bằng gỗ, đồ dùng đều lấy ra từ trong thương trường của Đường Đường. Nguyên liệu dùng sửa nhà giống đời sau như đúc. Lục Gia Bình bị lò sưởi trong vách tường hấp dẫn, đi qua nhìn xem, xoay người hỏi: - Nơi này không thấy ống khói, sẽ không làm cho phòng ở bị ngạt khói sao? Dù sao hiện tại vẫn là mùa đông, dù vào phòng không nhóm lửa phòng vẫn rét lạnh. Phương Mặc đi tới điểm lên củi gỗ trong vách tường, vừa cùng Lục Gia Bình giải thích. Từ khi mua nhà, Phương Mặc chạy hướng Kinh thị bắt đầu bắt tay tìm người sửa chữa nhà. Bởi vì Đường Đường sợ lạnh, trong phòng đều lắp đặt máy sưởi ấm. Nhưng phòng khách quá lớn, dù có máy sưởi ấm hắn sợ cũng không đủ ấm áp. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên trang bị lò sưởi trong tường đi. Như vậy dù Đường Đường tan học về nhà, ở trong phòng khách cũng không cảm thấy lạnh. Từ lúc vào phòng, Trần Quế Hoa giống như Lưu bà ngoại tiến vào Đại Quan viên, nơi này nhìn, nơi kia sờ, miệng cười không ngừng. Vẫn là Lục Cảnh Đường sợ nàng mệt, lôi kéo nàng ngồi xuống sô pha nghỉ ngơi. Nhưng cho dù vậy trong miệng Trần Quế Hoa vẫn luôn không ngừng nhắc tới: - Ai u, sô pha này thật tốt, ngồi cũng thoải mái. Chỉ là màu sắc dễ dơ bẩn, nhưng không sao, mẹ biết đan len, đan cái nệm khẳng định cũng dễ dàng. Trở về đo cho tụi con, đan nệm, bọc lên sô pha là tốt rồi. Lục Cảnh Đường che miệng cười trộm, đột nhiên hiểu được. Kiếp trước xem ti vi chà đến màn ảnh thấy đồ gia dụng trong nhà đều là tình cảnh như vậy, cho dù là remote cũng phải có một cái lưới bọc bằng len bao phủ cẩn thận. Lò sưởi vách tường mở không bao lâu, nhiệt độ trong phòng cũng đã ấm áp hơn. Mọi người cởi áo lông dày ngồi trên sô pha uống trà. Trên mặt cả nhà tràn đầy tươi cười, cuộc sống tốt đẹp của gia đình họ chỉ mới bắt đầu. Lục Cảnh Đường thả ra robot hút bụi triển lãm cho cả nhà nhìn xem, ôm Trần Quế Hoa làm nũng: - Mẹ, mẹ xem có đồ vật này, mẹ cũng không cần tự mình quét nhà. Có phải thật phương tiện hay không? Trần Quế Hoa cảm thấy ngạc nhiên, mấy anh em Lục Cảnh Cường thì cảm thấy hứng thú. Chỉ tiếc Phương Mặc nói linh kiện trong cái máy hiện tại còn chưa thể sản xuất. Bằng không Lục Cảnh Hoa rất muốn đem robot hút bụi này đưa ra nghiên cứu. Trần Quế Hoa nhắc nhở bọn họ: - Đồ tốt thì tốt, nhưng tụi con đừng quên cũng chỉ có nhà chúng ta có thể trang bị thành hình dạng này. Hiện tại nhà ai có xi măng cũng đã tột cùng. Cho dù tụi con có biện pháp làm ra được, lại có ai bỏ được mua đồ vật như vậy? Nếu là mẹ, mẹ khẳng định luyến tiếc. Tự mình cũng có thể làm việc, cần gì phải bỏ ra số tiền oan uổng này. Mấy anh em nghĩ nghĩ, thật sự là như vậy. Dù là Phương Mặc cũng đi theo tán đồng. Lục Cảnh Đường ôm nàng làm nũng: - Mẹ, nhà người khác chúng ta không xen vào, nhưng nhà chúng ta cũng phải lót sàn nhà bằng gỗ. Sạch sẽ xinh đẹp không nói, cũng dễ dàng lau rửa. Đến lúc đó cần dùng robot hút bụi lau dọn. Bằng không chỉ một mình mẹ cần dọn dẹp cả nhà, một ngày thời gian cũng không xong. Trần Quế Hoa nhìn Lục Gia Bình: - Không phải đâu, vậy căn nhà kia lớn bao nhiêu? Chỉ dọn dẹp phòng phải dùng cả ngày thời gian. Lúc đó Lục Cảnh Đường bọn họ mua nhà xong, nàng chỉ cao hứng nhìn giấy tờ nhà rồi mới vội vàng làm cơm chúc mừng. Căn bản cũng không nghiêm túc nghe bọn nhỏ giảng nhà hình dạng gì, lớn bao nhiêu. Lục Cảnh Cường cười nói: - Mẹ nhìn thấy căn nhà này của tiểu Mặc không, mà căn nhà của cha mẹ có hai sân viện, đi vào một sân, sau đó vào sâu bên trong còn có một sân. Diện tích dù sao thật không nhỏ. Trần Quế Hoa nhíu mày: - Sao phải mua lớn như vậy, mua nhà nhỏ cũng ở được thôi. Dù sao mấy anh em tụi con đều có nhà, nhà cha mẹ cũng không cần lớn như vậy. Lục Cảnh Đường nuốt bánh ngọt trong miệng, mơ hồ nói: - Mẹ, mẹ đừng quên còn có con đây. Hơn nữa nhà kia còn có thể tách ra, biến thành hai căn nhà, như vậy mẹ cùng cha ở phía trước, con ở nhà phía sau là được, tuyệt không lớn. Trần Quế Hoa cười trừng mắt liếc hắn: - Sao có thể quên được con, tụi con lớn lên, có chút chủ ý còn nghĩ chu đáo hơn cha mẹ. Cứ nghe theo lời con nói mà làm đi. Lục Cảnh Đường cười híp mắt nói: - Chờ vài năm nữa cha về hưu, cha mẹ ở lại đây. Con sẽ mời bảo mẫu cho mẹ, không cho mẹ làm gì hết, mỗi ngày hưởng phúc! Trần Quế Hoa đầy mặt ý cười: - Được được được, vậy mẹ có thể chờ hưởng phúc. Tới cơm chiều, Phương Mặc nghĩ cả nhà ngồi xe mệt mỏi, muốn trực tiếp lấy cơm nước trong không gian ra ăn là được. Nhưng Trần Quế Hoa cảm thấy nhà mới, bữa cơm đầu tiên xem như tiệc chúc mừng, khẳng định phải do chính mình làm cơm mới tốt, gia tăng thêm nhân khí trong nhà. Cả nhà vây cùng một chỗ làm cơm, Lục Cảnh Đường cùng Lục Cảnh Cường bị an bài lặt rau, Lục Cảnh Hoa mang theo Lục Cảnh Phú rửa rau. Lục Cảnh Quốc cùng cha cắt rau, Trần Quế Hoa cùng Phương Mặc cắt thịt. Mọi người vây trong bếp bận rộn. Trong nhà nhất thời mừng rỡ rộn rã tiếng cười vui vẻ.
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại Tác giả: Nhuyễn Ngữ Thể loại: Dam mỹ - xuyên không Editor: GiangNgan Chương 231: Bấm để xem Ăn xong cơm chiều, Phương Mặc an bài mọi người ở lại trong phòng khách. Cũng may lúc sửa chữa nhà, hắn đem toàn bộ nhà cũ đẩy ngã xây mới. Bằng không dựa theo kết cấu nhà cũ, chỉ tính người nhà của Đường Đường cũng không đủ phòng ở. Lục Cảnh Cường tắm rửa xong đắc sắt nói: - Hắc, máy nước nóng đúng là đồ dùng rất tốt a. Lục Cảnh Đường đi theo gật đầu: - Nhưng hiện tại điện áp không được, Dương Dương nói đợi sau này điện áp ổn định, có thể mở phòng tắm hơi, vật kia càng thêm ấm áp. Lục Cảnh Cường ngây ngô cười cười: - Như vậy cũng đã không tệ rồi. Mùa đông có thể ở nhà tắm rửa, là cuộc sống mà bao nhiêu người mộng mị đều cầu nguyện không được, phải biết đủ! Trần Quế Hoa chán ghét nhìn chằm chằm Lục Cảnh Cường, bĩu môi, ở trước mặt chồng nhỏ giọng nói: - Anh nói dáng vẻ ngu ngốc của lão tứ rốt cục là giống ai đây. Lục Gia Bình co rút khóe miệng, không dám lên tiếng. Hắn không thể trực tiếp nói, dù sao không phải giống hắn. Lời này nếu dám nói ra, không phải cần bị đánh sao. Lục Cảnh Đường hô: - Mẹ, mẹ đi tắm trước đi. Tứ ca tắm xong nhiệt độ trong phòng tắm vừa lúc thích hợp, không cần lo lắng sẽ quá lạnh. - Hắc. Lục Cảnh Cường bất mãn nói: - Hèn chi vừa rồi em đẩy anh đi tắm trước anh còn không hiểu vì sao đâu, còn tưởng Đường Đường là đau lòng anh. Nguyên lai người đầu tiên tắm rửa là vì không để người tắm sau bị lạnh a. Lục Cảnh Đường vội vàng lắc đầu: - Tứ ca, em không có nghĩ như vậy. Trần Quế Hoa cho Lục Cảnh Cường một cái tát: - Sao? Đem nhiệt độ phòng tắm làm cao hơn cho mẹ, ủy khuất con sao? Lục Cảnh Cường gãi đầu: - Không ủy khuất không ủy khuất! Mẹ ngài nhanh đi tắm đi. Trần Quế Hoa trừng mắt liếc hắn, cầm quần áo đi phòng tắm. Lục Gia Bình cười nhẹ một tiếng. Chẳng thể trách lão tứ luôn bị vợ chán ghét, đổi thành hắn cũng chán ghét đứa con ngu ngốc này a. Nhưng hắn nghĩ tới chuyện của ngày mai, nghiêng đầu hỏi: - Nếu chiếu theo lời tụi con nói, cũng không cần thu thập nhà làm gì. Phải đợi lắp đặt xong trang bị mới tiếp tục làm. - Đúng rồi, nhà cần trang bị một lần. Bằng không không ở lại được. Nhà của tứ ca con xem cũng có thể. Chỉ cần lắp đặt trang bị là có thể trực tiếp ở, chờ qua thêm vài năm bên này cũng phát triển lên. Tiếp tục đẩy ngã sửa lại là được rồi. Phương Mặc nói. Lục Gia Bình gật gật đầu: - Vậy trước lắp đặt cho nhà tụi con ở là được. Bên kia đợi cha mẹ thỉnh thoảng đi qua trừ cỏ là được rồi, chờ cha về hưu, lại đây tiếp tục sửa chữa cũng không thành vấn đề. Dù sao hiện tại tụi con mỗi người một căn nhà, đến lúc đó cha mẹ qua đây ở đâu đều được. Lúc này Lục Cảnh Hoa bọn họ trở về, Lục Cảnh Quốc cười nói: - Mới đi nhà tụi con chuyển một vòng, đừng thấy hiện tại trời đã tối, còn có người đi theo nghe ngóng nhà. - Xem ra khôi phục thi vào trường cao đẳng, làm không ít người động tâm tư muốn mua nhà. Lục Gia Bình nói. Lục Cảnh Hoa cười nhẹ một tiếng: - Phải, nhà của cha mẹ hiện tại hẳn cũng bán được hơn bốn mươi ngàn. - Bao nhiêu? Lục Cảnh Cường nghe lời này, lập tức bật dậy, bộ dạng không dám tin. - Vừa rồi nhà bên cạnh chúng ta, có một căn bọc lại chuyển bán. Nhỏ hơn nhà của cha mẹ phân nửa, còn cần giá hai mươi ngàn đâu. - Kháo, hiện tại mua thêm vài căn nhà, lưu trữ sau này bán cũng kiếm được không ít tiền a. Phương Mặc em có chủ ý gì không? Lục Cảnh Cường nhìn Phương Mặc. Phương Mặc cười nói: - Là có thể mua, sau này nhà ở đây cũng không phải là mấy chục ngàn một căn. Mà là mấy triệu mới có thể mua được một căn nhà có sân vườn. Lời này vừa ra, không dứt Lục Cảnh Cường kinh ngạc, dù là Lục Gia Bình cũng đi theo giật mình. Lục Cảnh Đường nhìn thấy biểu tình của mấy anh trai, cười khúc khích, xua tay nói: - Tứ ca, anh đừng gấp. Lúc Dương Dương qua đây lo việc trang hoàng, em có đem sổ tiết kiệm giao cho hắn. Để cho hắn đem tiền toàn bộ ném vào việc mua nhà. Nói xong nhìn Phương Mặc mở trừng hai mắt. Phương Mặc từ không gian xuất ra bảy bộ giấy tờ nhà đưa cho Lục Cảnh Đường. Lục Cảnh Đường cầm giấy tờ nhà quơ quơ: - Đây, sau này dù chúng ta không công tác, chỉ tính tiền thuê nhà cũng đủ cho chúng ta sinh sống. Lục Cảnh Quốc đối với nhà cũng không có cảm giác gì quá lớn, có một căn nhà cho chính mình ở lại là được. Nhưng hiện tại nghe giá nhà ngày sau tăng lên gấp đôi thậm chí là vài lần, đột nhiên cảm thấy mua nhà cũng là một việc không tệ chút nào. Lục Cảnh Đường cười híp mắt đi tới trước mặt Lục Gia Bình: - Ba ba, nhà này con đều nghĩ kỹ, mấy anh trai mỗi người một bộ. Không phải đưa cho các anh trai, đây là quà tặng cho cháu trai hoặc là cháu gái của con sau này. Khóe môi Lục Gia Bình co quắp, đứa con út đây là có tiền toàn bộ đem mua nhà. Nhưng nghĩ đây là do chính đứa con kiếm được tiền, nên cũng không muốn xen vào chuyện giữa anh em bọn họ, nhu nhu đầu hắn nói: - Chính con quyết định chủ ý là tốt rồi. Nhưng chúng ta phải nói trước, phải đợi mười năm sau mới cấp nhà cho bọn hắn. Lục Cảnh Đường cũng không hiểu rõ ràng vì sao ba ba phải làm như vậy. Ánh mắt Lục Gia Bình quét nhìn mấy anh em, lại nói tiếp: - Ai biết sau này mấy anh trai của con sẽ biến thành hình dạng gì, nếu con đồng ý yêu cầu này của ba ba, nhà này có thể cấp cho bọn hắn, nếu con không đồng ý, nhà này tự con lưu trữ. Tuy nói Lục Gia Bình không phải không tin mấy đứa con, nhưng ai có thể nói chuẩn xác chuyện xảy ra sau này, hắn không muốn làm cho con út bị thiệt thòi. Lục Cảnh Hoa bọn họ cũng không cảm thấy có gì. Dù sao bọn họ tin tưởng lấy thực lực của mình, tiếp tục mua nhà cũng không phải chuyện khó khăn. Cho nên nhà trong tay Đường Đường bọn họ cũng sẽ không quan tâm. Lúc đi ngủ, Lục Cảnh Đường cùng Phương Mặc đi vào phòng ngủ chính. Nhìn thấy giường lớn như vậy, Lục Cảnh Đường không nghĩ ngợi liền nhảy lên, thật mềm mại nha! Còn lăn vài vòng. Hắn đứng lên bổ nhào vào lòng Phương Mặc, hít sâu một hơi nói: - Dương Dương, em thật thích nhà chúng ta a. Phương Mặc nghe được ba chữ "nhà chúng ta", hô hấp chợt cứng lại, cúi đầu nhìn người trong lòng. Mà ánh mắt Lục Cảnh Đường nhìn hắn như cất giấu ngôi sao, chăm chú lại nghiêm túc, trong mắt đều là hình bóng của hắn, như vậy bảo hắn làm sao không thích. Hắn đỡ lấy đầu của Lục Cảnh Đường, nghiêng đầu hôn lên đôi môi mà hắn luôn tâm niệm. Hơi thở đan chéo nhau, nụ hôn dài đăng đẳng như qua được một thế kỷ. Lục Cảnh Đường bị hắn hôn đầu lưỡi tê dại, thân hình mềm nhũn cũng luyến tiếc tách ra. Phương Mặc mơn trớn xong, nhìn thấy Đường Đường bị hôn đỏ mặt, đôi mắt mông lung hơi nước nhìn hắn, hiển nhiên bị hôn mơ hồ. Hắn nắm cằm của Đường Đường, lại áp sát đi lên. Nhưng một lần này hắn chỉ hôn nhẹ, đem trán dán vào trán hắn, khẽ nỉ non: - Đường Đường, em còn nhìn anh như vậy, anh sẽ thật sự nhịn không được. - Ân? Cái gì.. Lục Cảnh Đường vô ý thức hỏi, sau đó kịp phản ứng, lập tức ngậm miệng, chui vào trong lòng Phương Mặc. Hận không thể vĩnh viễn không cần ngẩng đầu lên. Phương Mặc cười nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng vỗ sau lưng hắn dỗ dành: - Hai đời, chúng ta rốt cục có được nhà của mình. Chúng ta rốt cục ở cùng một chỗ, anh thật hạnh phúc! Lục Cảnh Đường nghiêng đầu, híp mắt nhìn hắn: - Em cũng rất hạnh phúc, có Dương Dương mới có cảm giác hạnh phúc như vậy!
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại Tác giả: Nhuyễn Ngữ Thể loại: Dam mỹ - xuyên không Editor: GiangNgan Chương 232: Bấm để xem Bên trong phòng ngủ chính của Phương Mặc cùng Lục Cảnh Đường, còn có phòng vệ sinh cùng phòng tắm. Như vậy dù trong nhà có khách, cũng không cần cùng khách chen chúc trong một phòng vệ sinh. Phương Mặc mở tủ lấy ra quần áo, đưa cho Đường Đường: - Đi tắm rửa trước đi. Lục Cảnh Đường đỏ mặt tiếp nhận quần áo bỏ chạy vào trong phòng tắm, giống như đi trễ một bước sẽ bị Phương Mặc làm thịt. Đáng tiếc chờ hắn tắm rửa xong, chuẩn bị lau người lại phát hiện trong phòng tắm không có khăn mặt! Điều này làm cho Lục Cảnh Đường vốn đã khẩn trương lại càng thêm kích động, nhất thời đã quên chính mình còn có được bàn tay vàng. Hắn do dự hồi lâu, tiểu nhân trong đầu óc một mực loạn nghĩ kế: - Ai nha, mình cứ lớn mật mở cửa! Dương Dương khẳng định sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Lục Cảnh Đường hít sâu một hơi, mở cửa phòng tắm thò đầu ra. Phương Mặc thấy đầu tóc của hắn còn ướt đẫm, nhíu mày hỏi: - Sao em không lau khô tóc? Lục Cảnh Đường mấp máy môi: - Phòng tắm không có khăn mặt. Phương Mặc sửng sốt bật cười thành tiếng. Trong tay hắn biến ra khăn tắm cùng khăn mặt liền đi qua, đem khăn mặt đưa cho hắn: - Trước lau người, chờ mặc xong quần áo anh lau tóc cho em. Lục Cảnh Đường giật khăn mặt đóng cửa lại, ngay vừa rồi khi Phương Mặc biến ra khăn lông hắn đột nhiên sực nhớ tới mình có thương trường! Tiểu nhân trong lòng thét lên chói tai: - A a a a a! Kháo! Mình lại quên thương trường của mình! Lại dọa người. Chờ hắn thay xong áo ngủ, nhăn nhó đi ra ngoài. Phương Mặc thật tự nhiên đi tới bên cạnh đem hắn kéo tới ngồi xuống giường. Trong tay xuất ra khăn lông giúp hắn lau tóc. Vừa rồi bởi vì xấu hổ nên Lục Cảnh Đường chỉ tùy ý lau sơ qua thân thể liền mặc quần áo, căn bản không chú ý mái tóc còn ướt đẫm nước. Giọt nước chảy dọc theo sống mũi cao của hắn, thẳng đến bên đôi môi hồng nhuận, hơn nữa hắn vừa mới tắm rửa xong, khóe mắt còn trôi nổi màu hồng. Phương Mặc đem một màn này xem trong mắt, trái cổ của hắn cuộn một chút, hắn cúi đầu hôn lên môi Đường Đường. Thật ám muội, tình yêu cuộn trào. Chờ nút thắt áo ngủ của Đường Đường bị không cẩn thận cọ mở ra, hắn đỏ mặt đẩy Phương Mặc: - Ô, Dương Dương, cha mẹ bọn họ còn ở. Phương Mặc ôm chặt người trong lòng, cọ xát trán của hắn: - Anh biết, đừng lo lắng, anh sẽ không làm loạn. Nói xong hít sâu một hơi đứng dậy. Hắn đi lấy bộ quần áo, trở lại bên giường cúi người hôn trán Lục Cảnh Đường: - Anh đi tắm rửa, em ngủ trước đi. Lục Cảnh Đường dùng mền che nửa mặt, nhìn theo bóng lưng Phương Mặc, chợt nhớ lúc làm cơm Dương Dương cũng đã tắm rửa qua. Vì sao hiện tại còn muốn tắm? Đột nhiên hiểu được, hắn mấp máy môi, mở mền bước xuống giường. Đứng vài giây nơi cửa phòng tắm, hắn phun ra một hơi, mở cửa. Phương Mặc nhìn thấy hắn đi vào phòng, ngây ngẩn cả người. Còn tưởng Đường Đường muốn đi vệ sinh, đang định lên tiếng nói chuyện. Lục Cảnh Đường đỏ mặt đi qua từ sau lưng ôm lấy hắn, nhỏ giọng nói: - Dương Dương, em, em giúp anh đi. Phương Mặc không tự giác liếm môi dưới, nuốt nước bọt quay người đem hắn áp lên vách tường, hung hăng hôn lên. Vốn hắn còn muốn tự mình vào phòng tắm giải quyết, nhưng tiểu khả ái của hắn, hiển nhiên lại không biết hậu quả sự tình đáng sợ bao nhiêu. Một lần này hắn không muốn dễ dàng bỏ qua tiểu hỗn đản này. Ban đêm yên tĩnh. Ánh đèn đốt nóng. Trong không gian chật chội, vang lên thanh âm tiếng thút thít không thể điều khiển tự động. Lục Cảnh Đường vừa mới chạm vào cự thú hung ác, hiện tại đang trùng điệp quất roi trên làn da trắng như tuyết của hắn. Hơi thở của Phương Mặc thổi vào bên tai của hắn, không thể kìm lòng ôm Lục Cảnh Đường hô một tiếng: - Thật vui vẻ bảo bối.. Thanh âm Lục Cảnh Đường run rẩy thút thít, so với vừa rồi càng thêm nhiệt tình vài phần. Hắn chủ động hôn lên môi Phương Mặc, lại thập phần nhu thuận phối hợp với đối phương, tùy ý hắn muốn làm gì thì làm. Một giờ sau, Phương Mặc ôm Lục Cảnh Đường đi ra phòng tắm. Sáng sớm hôm sau, Lục Cảnh Đường bị Phương Mặc hôn tỉnh. Hắn dụi mắt, nhìn ánh mắt Phương Mặc như muốn làm thịt hắn, đỏ mặt hỏi: - Anh luôn nhìn chằm chằm miệng của em làm gì nha. Phương Mặc cười nhẹ một tiếng, vươn tay nhéo nhẹ môi mỏng của hắn: - Miệng của Đường Đường thoạt nhìn ăn thật ngon. Lục Cảnh Đường nghe lời này, vành tai cũng biến thành đỏ lên, theo bản năng che miệng trừng mắt nhìn hắn: - Anh đừng tưởng dùng miệng của em! Tối hôm qua cho tới bây giờ cổ tay của hắn còn tê dại muốn chết, đùi trong cũng có chút đau. Hai lần còn không đủ, hiện tại còn quan tâm miệng của hắn. Hắn không đồng ý tắm! Tuyệt đối không đồng ý tắm! Phương Mặc nhìn thấy động tác của hắn, vừa bực mình vừa buồn cười. Đường Đường của hắn còn nghĩ thật nhiều! Hắn cúi người cứ như vậy trực tiếp hôn lên đi. Ngay lúc Lục Cảnh Đường tưởng là chính mình suy nghĩ nhiều, vừa chuẩn bị buông tay, định hôn trả lại thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Làm hắn sợ tới mức đẩy ra Phương Mặc chui nhanh vào trong mền. Phương Mặc ôm cái mũi vừa bị Đường Đường không cẩn thận đánh trúng, xuống giường đi mở cửa. Lục Cảnh Cường cười a a nói: - Chuẩn bị ăn cơm, Đường Đường đã dậy chưa? Phương Mặc gật gật đầu: - Lập tức ra ngay. Lục Cảnh Cường cũng không rời đi, trực tiếp đẩy cửa vào phòng, sau đó trợn to mắt liên tục hô: - Kháo kháo, căn phòng này thật xinh đẹp. Kháo, giường còn lớn như vậy. Kháo, trong phòng còn có nhà vệ sinh. Lục Cảnh Đường bật cười híp mắt nói: - Tứ ca, anh cẩn thận đừng nói nữa, để cha nghe coi chừng bị đánh. Lục Cảnh Cường vội vàng bịt miệng, lại lập tức buông tay trừng mắt: - Em chỉ biết làm anh sợ. Cha đang làm cơm đâu, hắn không có thời gian đánh anh. Hai đứa nhanh rời giường, một hồi còn đi xem nhà của anh đâu. Nói xong liền đi ra ngoài. Nhưng đi ra ngoài không bao lâu, hắn ngửi ngửi mùi vị trong phòng khách? Ân, sao lại không giống mùi trong phòng của Đường Đường bọn họ đây. - Lão tứ, Đường Đường bọn họ đã thức chưa? Lục Cảnh Cường bị tiếng kêu của mẹ làm giật mình, cũng không chú ý mình vừa suy nghĩ gì, vội vàng đáp: - Đã thức rồi. Lục Cảnh Đường đang đánh răng, nhìn dấu ô mai trước ngực của mình, tức giận muốn chạy ra ngoài hành hung Phương Mặc. Cũng may hắn không lưu dấu trên cổ, bằng không hôm nay mình cũng không thể đi ra cửa, may mắn bây giờ là mùa đông. Hắn rửa mặt xong đi ra thấy Phương Mặc đang soạn quần áo, tức giận đi tới đạp hắn một cước, lại sợ lớn tiếng bị cha mẹ nghe thấy, phồng má nhỏ giọng nói: - Trước ngực em không còn chỗ nào lành lặn, đều tại anh! Phương Mặc nhướng mày cười nhẹ nói: - Nhưng đêm qua Đường Đường thật vui vẻ nha. Lục Cảnh Đường vội vàng bịt miệng của hắn. Phương Mặc cũng sợ chọc người nóng nảy, thuận tay hôn tay hắn: - Thay quần áo đi, chúng ta đi ăn cơm.
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại Tác giả: Nhuyễn Ngữ Thể loại: Dam mỹ - xuyên không Editor: GiangNgan Chương 233: Bấm để xem Trần Quế Hoa nhìn ngoài trời càng lúc càng âm trầm, nhịn không được càng thêm lo lắng. Nàng bỏ thêm than đá vào bếp lò, còn rót nước nóng cho bọn nhỏ đang vội vàng ôn bài, nhịn không được lo lắng nói: - Hôm nay chỉ sợ sẽ có tuyết rơi, còn thêm hai ngày nữa là ngày tụi con cần thi tốt nghiệp trung học. Đến lúc còn không bị đông lạnh sẽ bệnh sao? Lục Gia Bình từ trong bếp đi ra, an ủi: - Đừng lo, ngày hôm qua đã cùng Kiến Quốc tán gẫu, trong kỳ thi trong phòng học đều có bếp lò. Lục Cảnh Cường cũng cười nói: - Mẹ, mẹ đừng lo lắng. Lạnh mới làm cho người có tinh thần a. Trần Quế Hoa trừng mắt liếc hắn, đi theo chồng vào trong bếp làm cơm. Để cho bọn nhỏ an tâm ôn bài tham gia kỳ thi, ở một tuần cuối cùng này nàng cùng chồng đều xin phép ở lại trong nhà. Nhất là đoạn thời gian này bọn nhỏ luôn học bài ôn tập ngày đêm, chỉ sợ thân thể không đủ dinh dưỡng, nàng luôn nghĩ biện pháp làm nhiều món ngon bồi bổ cho mấy đứa con. Từ giữa trưa bếp lò luôn nấu thịt bò, ban đầu nàng nếm thử món ăn này còn chán ghét nói không ngon bằng thịt heo, hơn nữa còn không có thịt béo, không sánh bằng thịt ba chỉ có mỡ có thịt ăn càng ngon hơn. Nhưng nghe Phương Mặc nói thịt bò càng có dinh dưỡng hơn thịt heo, nàng bắt đầu cân nhắc nên nấu như thế nào mới càng ngon hơn. Lục Gia Bình tiếp nhận cái chày nói: - Anh cán bột mì, em nấu chút cải thìa đi. Người khác đều thích ăn thịt, Đường Đường nhà chúng ta không có rau dưa là ăn cơm không vô. Trần Quế Hoa trừng mắt liếc hắn: - Toàn bộ đều do anh cùng bọn nhỏ chiều hư thôi. Ngoài miệng nói như vậy, nhưng khi nấu đồ ăn nàng luôn vặt cải thìa tươi non nhất. Lục Gia Bình nhịn cười, cúi đầu tiếp tục làm bột mì. Lục Cảnh Đường bọn họ đưa tiễn những bạn học khác, trong nhà chỉ còn lại hai anh em Lý Hoa Bình. Trong nửa tháng ôn tập cuối cùng, Lục Gia Bình lưu hai anh em ở lại trong nhà mình, miễn cho bọn họ mỗi ngày phải đi đi về về cực khổ. Hai anh em cũng rất cảm tạ Lục gia, nhất là anh trai Lý Quốc Hà, việc trong nhà luôn giành làm không nói, còn đưa cho Lục Gia Bình năm mươi đồng, xem như tiền ăn uống của hai anh em nửa tháng này. Lục Gia Bình không từ chối được, cho nên suốt nửa tháng luôn nghĩ biện pháp làm đồ ăn ngon bồi bổ cho bọn họ. Trần Quế Hoa cũng rất cảm tạ hai anh em, nếu lúc đó không có Lý Hoa Bình cung cấp tin tức, Đường Đường bị trói trên núi, nói không chừng không biết bao giờ mới phát hiện được người. Bao năm nay hai anh em cũng không ỷ lại có ân tình mà yêu cầu Lục gia làm việc gì. Trừ bỏ để Lục Gia Bình giúp Lý Hoa Bình đến trong huyện thành học tập, rốt cục không tiếp tục có thêm yêu cầu gì. Hơn nữa hiện tại khí trời càng lúc càng lạnh, trời còn chưa sáng anh trai đã đạp xe đưa em trai đến Lục gia ôn tập còn mượn tài liệu. Đợi trời tối đen lại đạp xe đón em trai quay về trong thôn. Cho dù Trần Quế Hoa giữ lại nhưng hai anh em cũng không nguyện ý, chỉ sợ mình sẽ cấp thêm phiền toái cho nhà bọn họ. Nếu không phải tư liệu cùng sách giáo khoa đều do Phương Mặc tìm ra, có lẽ Lý Quốc Hà cũng ngại lưu lại trong nhà của Lục gia. Hai anh em luôn biết chừng mực như vậy, Trần Quế Hoa cũng xem trọng bọn họ. Lục Gia Bình nấu mì xong cười hô: - Đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm. Lục Cảnh Đường lập tức ném bút, chạy vào phòng bếp. Hắn vây quanh cha mẹ, hít hít mũi: - Thơm quá nha, con đều thèm mì thịt bò suốt cả buổi trưa đâu, khẳng định ăn thật ngon! Trần Quế Hoa cười bĩu môi: - Mau đi ra chờ, một hồi coi chừng phỏng. Lục Cảnh Đường nhíu mày nói: - Mẹ, con đã 18 tuổi! Không còn là con nít, sao có thể sẽ làm phỏng chính mình. - Được, vậy con đi ra ngoài đợi, chờ ba ba bưng cho con. Trần Quế Hoa đành nói. Mì thịt bò đều dùng bát lớn đựng, dù sức ăn mạnh chỉ cần một bát là đủ no. Chỉ có bát của đứa con út là bình thường, hơn nữa cải thìa còn nhiều hơn thịt bò. Lục Cảnh Cường ăn một miếng thịt, lại ăn mì, cảm thán nói: - Mì thịt bò ăn quá ngon! Nói xong muốn gắp thịt bò cho em trai. Nhưng Lục Cảnh Đường lập tức che bát lắc đầu: - Tứ ca em không cần, tự anh ăn. Lục Cảnh Đường "hắc" một tiếng, còn chưa nói gì thì bị Trần Quế Hoa nói: - Con tự ăn đi, nếu Đường Đường ăn được nhiều như vậy, còn cần con gắp hay sao. Lục Cảnh Cường bĩu môi, nghĩ lại cũng phải. Nếu Đường Đường có thể ăn, cha mẹ còn hận không thể đựng bát lớn nhất cho hắn. Hắn thở dài nói: - Sao vẫn ăn ít như vậy, Đường Đường em nhìn Lý Hoa Bình, hai đứa đều gầy như nhau, nhưng người ta ăn được nhiều hơn em đâu. Nói rõ thân thể người ta chậm rãi biến khỏe mạnh, em phải học thêm một chút. Lý Hoa Bình nghe lời này đỏ mặt, chỉ cúi đầu ăn mì. Cũng không biết vì sao kể từ khi đến Lục gia ăn cơm, khẩu vị của hắn rất tốt. Mặc kệ ăn cái gì cũng cảm thấy thật ngon. Vì thế anh trai của hắn còn đi theo Trần thím học làm đồ ăn, muốn sau này nấu cho em trai ăn. Hai ngày sau đến ngày thi vào trường cao đẳng. Khi toàn bộ học sinh bắt được bài thi, nhất là những người đã ôn tập ở Lục gia vẻ mặt đều tươi cười. Đề bài có chút giống như tư liệu ôn tập của Phương Mặc, có thể nói là Phương Mặc áp đúng đề. Nhưng đối với đại đa số thí sinh mà nói đại bộ phận đề bài rất khó, thậm chí rất nhiều xem mà không hiểu. Dù sao nơi này có không ít người đã rời khỏi trường học gần mười năm, nhất là thời gian ôn tập chỉ không đầy hai tháng. Thi xong ngày thứ nhất, Phương Mặc cùng Lục Cảnh Cường đưa em trai rời khỏi trường học. Hai vợ chồng đứng chờ ngoài cổng trường thấy mấy đứa con đi ra, trong lòng thật khẩn trương. Nhưng không dám hỏi nhiều, sợ cấp áp lực cho bọn nhỏ. Lúc này cổng trường chợt vang lên nhiều tiếng khóc lớn. Miệng không ngừng kêu gào lên: - Đề bài thật khó, tôi căn bản không biết làm. Theo tiếng khóc ngày càng lớn, cũng có không thiếu thí sinh đi theo khóc lên. Trần Quế Hoa vội vàng kéo đứa con nhanh chóng rời đi, chỉ sợ đứa con bị những người này làm liên lụy. Chờ về tới nhà, Lục Cảnh Cường đắc sắt lên: - Mẹ, cha mẹ không biết, đề bài là tiểu Mặc từng ôn tập cho tụi con. Gần như không sai biệt lắm. Cha mẹ đừng lo lắng, tụi con nhất định có thể thi đậu đại học. Trần Quế Hoa thả lỏng, tươi cười: - Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Ăn cơm trước, ăn xong rồi nhanh chóng nghỉ ngơi một lát, ngày mai đi thi cũng đừng khẩn trương a. Lục Cảnh Cường cười nói: - Mẹ, tụi con đâu có khẩn trương, con xem là mẹ khẩn trương đi. Trần Quế Hoa trừng mắt liếc hắn, vội vàng đi vào bếp làm cơm.
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại Tác giả: Nhuyễn Ngữ Thể loại: Dam mỹ - xuyên không Editor: GiangNgan Chương 235: Bấm để xem Lục Cảnh Cường cầm thư thông tri từ tay người phát thư, chạy nhanh vào nhà cười hô lớn: - Mẹ, thư thông tri đã xuống! Mấy đứa con của mẹ đều thi đậu đại học! Trần Quế Hoa nghe thanh âm của lão tứ, vội vàng chạy ra khỏi phòng bếp, nhìn thấy ba phong thư trong tay đứa con, kích động lau tay vào tạp dề tiếp nhận phong thư: - Mau, tự tụi con mở ra nhìn xem, có phải đều đậu rồi hay không. Lục Cảnh Đường thấy mắt mẹ đỏ lên, vội vàng an ủi: - Mẹ, khẳng định thi đậu vậy! Bằng không bọn họ sẽ không gởi thư thông tri. Trần Quế Hoa vỗ đùi: - Nguyên lai là như vậy, ai u, có tới ba thư thông tri đâu. Đó chính là cả ba đứa đều thi đậu. Như vậy mẹ có thể yên tâm. Đoạn thời gian này mỗi đêm nàng đều ngủ không ngon, chỉ sợ bọn nhỏ thi không tốt, tuy nói nàng đều có tin tưởng với bọn nhỏ. Nhưng vài ngày thi vào trường cao đẳng, chứng kiến tình cảnh có thật nhiều thí sinh thi xong khóc lớn, luôn làm cho nàng cảm thấy bất an. Nhất là khi chồng nàng nói với nàng, toàn quốc tổng cộng có tới hơn trăm ngàn người cùng nhau thi vào trường cao đẳng. Kỳ thi này có nhiều người tham gia như vậy, có thể thi đậu có mấy người nha. Cũng may thư thông tri rốt cục tới, trong lòng nàng đã có thể thả lỏng. Kỳ thật trước khi tham gia kỳ thi, Lục Cảnh Đường cùng Phương Mặc đều cố ý khống chế điểm số, không muốn làm người nổi bật trong đợt thi vào trường cao đẳng lần này. Bởi vì bọn họ dự định lên đại học liền chuẩn bị bắt đầu kiếm tiền. Nếu bị người quan sát quá mức cũng không phải chuyện tốt, nhất là hai người còn có quan hệ là người yêu. Lục Cảnh Đường càng không muốn ra nổi bật, hắn chỉ muốn bình an vượt qua vài năm đại học, sau khi bắt được giấy tốt nghiệp thì an ổn cùng Phương Mặc sinh sống. Một ngày này, Lục gia tràn ngập tiếng nói cười. Dù là bình thường Lục Gia Bình không uống rượu, buổi tối cũng uống xoàng vài chén, Trần Quế Hoa cũng vui vẻ theo uống một chén. Trên bàn cơm Trần Quế Hoa lại cân nhắc vài ngày nay chuẩn bị cái ăn cho bọn nhỏ, cho dù nàng không cần đi theo qua J thị, cũng muốn cho đứa con thường xuyên ăn được cơm nàng làm. Nhưng Lục Cảnh Đường cảm thấy mẹ làm như vậy thật quá vất vả, không muốn để nàng tiếp tục chuẩn bị. Nhất là nghĩ tới nếu bọn họ đi rồi, cha mẹ ăn cơm khẳng định là tùy tiện cho xong. Hắn liền hận không thể đem toàn bộ đồ vật trong thương trường đều xuất ra đến. Cũng may còn một tháng thời gian mới đi báo danh, cũng tiện cho bọn họ nhân cơ hội chuẩn bị càng nhiều đồ. Trong vài ngày nay, mấy người bạn học cùng Lục Cảnh Đường bọn họ ôn tập chung một chỗ đều lục tục nhận được thư thông tri của đại học. Không ít gia đình mang theo đồ vật đến cảm tạ Lục gia. Có thể nói cửa nhà Lục gia đều bị người đạp phá. Lục Gia Bình vui vẻ đặt năm bàn mâm cỗ trong tiệm cơm quốc doanh, chính là vì chúc mừng ba đứa nhỏ đều thi đậu đại học. Chỉ là có người vui vẻ có người sầu, mấy ngày nay Trần Quế Hoa đều vui sướng đi làm. Chỉ có vợ lão Từ cùng làm chung trong cung tiêu xã với nàng đều không cao hứng, lúc đó bà ta khoác lác thổi lớn, đến nơi nào cũng khoe khoang Tam Ny nhà mình sẽ trở thành sinh viên đại học. Nhưng bà ta làm sao biết Tam Ny ở trường thi liền gào khóc lên, đề bài trong bài thi đừng nói là nàng đọc không hiểu, thậm chí còn có những chữ cô ta cũng đọc không biết. Thi xong đừng nói là chờ thư thông tri đến nhà, số điểm thi cộng lại còn chưa đủ 50 điểm, trường học nhà ai cần loại học sinh như vậy a. Nhưng Tam Ny lại không dám nói thật với người trong nhà, thi xong còn huênh hoang bốc phét nói dối với mẹ mình, nói mình thi rất tốt, kêu mẹ nàng đừng lo lắng. Vợ lão Từ lại bắt đầu đi khoe khoang thêm một lần, thậm chí còn thu quà tặng của vài gia đình. Chờ thư thông tri của con trai Trần Quế Hoa đưa xuống, nàng còn an ủi mình nói trường học phát thư thông tri có nhanh có chậm, không cần dùng bao lâu thời gian nhà bọn họ cũng sẽ nhận được thư thông tri. Kết quả mâm cỗ nhà Lục gia đều làm xong rồi, thư thông tri của Tam Ny còn chưa tới, vì thế làm vợ lão Từ phát điên. Một ngày không biết bà ta chạy bưu cục bao nhiêu chuyến, cuối cùng người của bưu cục không biện pháp mới cùng nàng nói lời thật. Nếu hiện tại thư thông tri còn chưa tới khẳng định là thi rớt, vợ lão Từ làm sao có thể tin, ngồi trước cửa bưu cục chửi mắng người ta cũng không dám đi ra ngoài. Cuối cùng vẫn là cục trưởng bưu cục kêu bà ta đi trường học tìm giáo viên tra số điểm, mới ngăn trở trò khôi hài của bà ta. Chỉ biết sau khi bà ta đi trường học một chuyến, liền bị bệnh một trận. Ngay cả việc của cung tiêu xã cũng do nha đầu nhà bà ta thay thế bà ta đi làm. Hiện tại nhìn thấy Trần Quế Hoa, bà ta cũng không dám tiếp tục nói để Tam Ny nhà mình đi theo Lục Cảnh Đường ở chung, chỉ biết kẹp cái đuôi làm người. Nếu không phải thấy bà ta hiện tại đã thành thật, Trần Quế Hoa sớm mắng cho một trận. Nghĩ lúc đó bà ta dám nơi nơi loạn truyền quan hệ của đứa con cùng Tam Ny nhà bà ta, Trần Quế Hoa liền muốn nổi điên. Nếu nói bà ta biết thành thật, cũng chỉ là ở trước mặt Trần Quế Hoa. Thấy nàng đi khỏi, lại bắt đầu nói nhảm với người khác: - Cô nhìn xem nàng thần khí như vậy, mau lấy lỗ mũi xem người, có gì giỏi lắm. Nhưng người nghe cũng không nhường nhịn bà ta, nói thẳng: - Mấy đứa con của người ta đều giỏi như vậy, còn không thể thần khí hay sao. Đổi thành tôi, tôi đều hận không thể cầm cái loa đeo trên người nơi nơi khoe ra. Bà ta bĩu môi quay về vị trí của mình, nhưng trong lòng thầm mắng, nha đầu đáng chết trong nhà, nếu không phải nàng nói dối lừa mình, mình có bị mất mặt tới như vậy hay không? Trần Quế Hoa mang theo móng heo về tới nhà, liền thấy lão đại đã về, cười hỏi: - Sao hôm nay con trở về rồi? Chuyện trong bộ đội đều giải quyết rồi sao? Lục Cảnh Hoa cười đi tới tiếp nhận đồ vật trong tay mẹ mình: - Đều giải quyết xong rồi, con mới từ J thị trở về. Đồ vật cũng đã chuyển xong, đi qua là có thể ở vào. Lục Cảnh Đường đi theo gật đầu: - Mẹ, nhìn thấy đại ca vui vẻ không? Trần Quế Hoa bĩu môi: - Đại ca con về là đón tụi con đi trường học báo danh, mẹ vui vẻ gì chứ. Nhưng Cẩm Du thì sao bây giờ? Đi theo con sao? - Ân, nhưng nàng còn cần thêm một đoạn thời gian mới về được. Nàng đi ra theo ra ngoài học tập rồi. Lục Cảnh Hoa giải thích. Trần Quế Hoa chỉ cười không nói gì, mấy đứa con đều tự có chủ ý, chuyện muốn làm nói thế nào cũng không kéo trở lại được. Lục Cảnh Đường đang ở trong bếp chỉ huy Phương Mặc cùng Lục Cảnh Cường nấu móng heo đâu. Trong miệng còn không ngừng nói: - Tứ ca, anh nấu sạch sẽ một chút, lần trước anh còn lưu lại lông heo đâu. Lục Cảnh Cường hừ cười: - Còn lông cũng không thấy em chừa một miếng, không phải anh nói, móng heo cũng quá nhiều rồi chứ, em ăn đợi khi nào mới hết? Lục Cảnh Đường ngâm nga một câu: - Anh không hiểu, em muốn ăn móng heo mẹ làm thì sao bây giờ? Cũng không phải cần làm dư nhiều một chút lưu trữ từ từ ăn sao. Bọn họ mới khai giảng khẳng định sẽ bề bộn nhiều việc, Dương Dương còn phải theo đại ca chạy khắp nơi. Kỳ thật hắn rất muốn để mẹ cùng đi J thị, nhưng nghĩ nếu mẹ đi rồi một mình cha ở nhà, lại luyến tiếc cha chịu khổ. Đành phải tranh thủ trước khi rời nhà để mẹ làm nhiều một chút mang theo để dành ăn sau.
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại Tác giả: Nhuyễn Ngữ Thể loại: Dam mỹ - xuyên không Editor: GiangNgan Chương 236: Bấm để xem Vợ chồng Trần Quế Hoa đi theo Lục Cảnh Hoa vào phòng bếp, liền nhìn thấy con út ngồi chồm hổm dưới đất, đang lắc người không cho lão tứ đụng vào, trong miệng còn luôn luôn rầm rì. Lục Cảnh Cường mặt dày ở một bên dỗ dành: - Tứ ca sai rồi, sau này sẽ không tiếp tục lừa em nữa. Lần này anh bảo chứng đều là nói thật, Đường Đường tha thứ tứ ca đi? Trần Quế Hoa đi qua nhẹ nhàng đá cho hắn một cước: - Con lại làm gì sao? Lại chọc ghẹo cho Đường Đường tức giận. Lục Cảnh Hoa nhìn thấy một màn này, cười nhẹ một tiếng nói: - Đường Đường vẫn giống như trước kia, tư thế tức giận đều như nhau. Đôi mắt Lục Gia Bình ôn nhu nhìn con út, đi theo gật gật đầu. Cũng làm cho hắn nhớ lại, lần đầu tiên nhìn thấy hình dạng giận dỗi của Đường Đường. Tình cảnh ngày đó không khác gì hiện tại, Đường Đường mới học đi không bao lâu, lão tứ ở nhà trêu chọc hắn, chạy tới chạy lui. Không ngờ đụng đầu vào góc bàn, đau tới mức lão tứ phải ngồi xổm ôm đầu thật lâu. Đường Đường nhìn thấy, đau lòng vô cùng, cũng ngồi xuống quyệt miệng quan tâm, sợ lão tứ bị đụng hỏng đầu. Ai ngờ lão tứ vì trêu chọc Đường Đường lại nói dối đầu mình đụng hỏng rồi, không còn nhận ra người. Đường Đường nghe lời này đều bị dọa hết hồn, ôm chầm lão tứ khóc lớn. Lục Cảnh Cường nghe em trai khóc, cũng có chút không biết phải làm sao. Biết việc mình làm quá đáng, vội vàng ôm em trai dỗ dành nói mình chỉ trêu đùa hắn, đầu của mình không sao. Kết quả Lục Cảnh Đường biết tứ ca lừa mình, chui ra khỏi lòng tứ ca, ngồi chồm hổm dưới đất phồng mặt ôm đầu gối, kháng cự không cho Lục Cảnh Cường ôm mình. Chờ Lục Gia Bình bọn họ về tới trong nhà nhìn thấy một màn này, mặc kệ Lục Cảnh Cường dỗ dành như thế nào Đường Đường đều tránh thoát không cho hắn đụng vào, hình dạng vừa khả ái vừa đáng thương. Hiện tại lại một lần nữa nhìn thấy tình cảnh như vậy, trong lòng Lục Gia Bình cảm thán một câu, thời gian qua thật vui vẻ, vừa chớp mắt thì bảo bối nhà bọn họ cũng đã lớn nhanh như thế. Lục Cảnh Cường gãi đầu giải thích: - Mẹ, việc nhỏ mà thôi, mẹ yên tâm đi. Một hồi con sẽ đem Đường Đường dỗ dành vui vẻ trở lại. Lục Cảnh Đường hừ một tiếng, phồng lên má cáo trạng: - Mẹ, tứ ca lại lừa con, hắn vừa làm con hoảng sợ nói tay bị phỏng. Kết quả con đi qua kiểm tra miệng vết thương, chuyện gì cũng không có, tứ ca còn sờ soạng mặt con. Hắn thật xấu lắm! Trần Quế Hoa nín cười, nhìn lọ nghẹ trên mặt con út, dơ bẩn như mặt mèo, nàng kéo tay đứa con dỗ dành nói: - Một hồi mẹ để đại ca con thu thập hắn, đi thôi. Nhìn xem mẹ chuẩn bị đồ tốt gì cho con, lưu lại phòng bếp cho mấy người đàn ông làm việc. Cảm xúc của Lục Cảnh Đường đến nhanh đi cũng nhanh, nghe nói có đồ tốt, đôi mắt sáng lên cùng mẹ đi ra bếp. Lục Gia Bình đá cho Lục Cảnh Cường một cước: - Còn không đứng dậy chờ cha mời con sao? Ngày nào cũng thích trêu chọc em mình, con xem có nhà ai giống như con không. Đều bao lớn còn nói dối trêu em trai, cũng không biết xấu hổ! Lục Cảnh Cường không dám phản bác, lấy lòng nói: - Hắc hắc, cha, cha xem móng heo làm sạch sẽ rồi. Hiện tại nấu chưa vậy, có cần băm ra không? Lục Gia Bình nhìn móng heo, khóe môi co quắp, đứa con đây là đem số lượng móng heo dành cho một năm đều làm hết a. Nhưng nghĩ tới bọn nhỏ cần lập tức đi khai giảng, cũng không thể tùy lúc về nhà, nấu nhiều một chút cũng không sao. Hắn rửa tay hô: - Đến, bốn người chúng ta đem móng heo chặt nửa, cứ như vậy kho đi, Đường Đường muốn ăn cũng phương tiện. Lục Cảnh Cường bĩu môi: - Có phải cha đã quên con hay không? Con cũng đi học đâu, vì sao chỉ quan tâm Đường Đường. Lục Gia Bình nghiêng đầu thản nhiên nhìn hắn một cái, Lục Cảnh Cường vội vàng ngậm miệng làm việc, sợ nói nhiều một câu sẽ bị đánh. Lúc này Lục Cảnh Đường đang tò mò nhìn xem mẹ chuẩn bị đồ vật gì cho mình. Trần Quế Hoa cởi giày lên giường, mở tủ lấy ra một cái khăn tay đưa cho đứa con, ôn nhu hất cằm: - Nhìn xem, có thích hay không? Lục Cảnh Đường cười híp mắt mở khăn tay, đập vào tầm mắt là một con heo con làm bằng vàng, hắn nghiêng đầu nhìn mẹ, không biết vì sao mẹ tặng vàng cho mình. Trần Quế Hoa cười nhu tóc của hắn: - Vừa chớp mắt con ngoan của mẹ đã phải rời nhà đi học rồi. Mẹ biết, con cùng tiểu Mặc không thiếu thứ gì. Con heo con bằng vàng này có thể cho con làm vòng cổ hay vòng tay, xem chính con muốn làm thành cái gì. Đây là tuổi thọ của con, mẹ hi vọng Đường Đường của mẹ mang theo nó, có thể vĩnh viễn bình an thuận lợi. Lục Cảnh Đường nắm chặt heo con, đôi mắt đỏ bừng nhìn nàng: - Cảm ơn mẹ, con sẽ mang theo trên người. Trần Quế Hoa vỗ sau lưng của hắn, ôn nhu nói: - Mẹ nhớ được đại ca con tặng con vòng cổ, vậy heo con này con làm thành vòng tay mang lên. Dù sao bây giờ thời đại đã khác, mang lên cũng không sợ. Nhưng cần nhớ kỹ nếu gặp được nguy hiểm, đồ vật gì cũng không trọng yếu bằng chính con, biết không? Lục Cảnh Đường mím chặt môi gật đầu: - Mẹ, con heo vàng này hình như còn không nhẹ đâu. Trần Quế Hoa ân một tiếng: - Còn không phải sao, đây là làm đặc ruột. Mẹ từ chỗ tứ ca con lấy không ít trang sức bằng vàng, hơn nữa bao năm nay tụi con mua cho mẹ, tìm người làm thành heo con này. Không ai có được, chỉ có con ngoan nhà chúng ta có. Lục Cảnh Đường cười híp mắt, quan sát mẹ mình. Đột nhiên hắn phát hiện đầu tóc mẹ bắt đầu có tóc bạc, mũi chợt đau xót, nước mắt liền tràn ra. Việc này hắn lại không có chú ý tới, hắn thật đáng chết. Trần Quế Hoa cũng đỏ mắt: - Khóc gì, đừng khóc. Cũng không phải không còn gặp được. Qua vài năm chờ cha con nghỉ hưu, gia đình chúng ta có thể ở cùng một chỗ. Đến lúc đó nhìn con có phiền cha mẹ hay không. Lục Cảnh Đường ôm nàng làm nũng: - Sẽ không đâu, phiền ai cũng sẽ không phiền cha mẹ. Con yêu nhất là cha mẹ, vĩnh viễn đều yêu cha mẹ nhất. Trần Quế Hoa cười cười: - Có lời này của con, mẹ đã đủ rồi. Lục Gia Bình đi tới hỏi: - Nói cái gì mà đủ rồi? Trần Quế Hoa trừng mắt liếc hắn: - Liên quan gì anh, đây là lời nói riêng của mẹ con tụi em. Lục Gia Bình bật cười: - Được được được, hai mẹ con cứ tiếp tục nói thầm đi. Em trước đi xem móng heo, xem coi có cần nêm thêm gia vị gì không, bằng không anh sợ đứa con chỉ biết quan tâm món ăn em làm. Trần Quế Hoa vừa đi vừa nói: - Vẫn để cho em nêm nếm gia vị đi, Đường Đường thích em làm móng heo. Lục Gia Bình nhìn con út bĩu môi, lại đuổi theo sau vợ vào bếp. Lục Cảnh Đường nhìn heo con bằng vàng trong tay, yêu thích sờ soạng không buông. Trước kia đều là hắn đợi tới ngày sinh nhật của mẹ từ thương trường lấy ra vòng cổ hoặc là nhẫn đưa tặng nàng. Hiện tại thu heo con của mẹ, sau này hàng năm hắn còn phải đi làm trang sức tặng lại cho mẹ, đúng rồi! Một năm làm một cầm tinh!