Đam Mỹ [Edit] Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại - Nhuyễn Ngữ

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi GiangNgan, 19 Tháng hai 2025.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    4
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 230:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đoàn người Lục gia đi tới J thị, bởi vì chỉ có nhà của Phương Mặc đã trang hoàng xong xuôi.

    Mấy tiểu viện còn lại vẫn còn nguyên dáng vẻ lúc mới mua, còn chưa kịp sửa sang lại.

    Bọn họ trước hết đi nhà của Phương Mặc, từ bên ngoài nhìn tường viện, cũng không cảm giác có gì khác biệt.

    Nhưng vừa mở cửa sân, đập vào tầm mắt là một tòa nhà rộng rãi.

    Kỳ thật nếu Lục Gia Bình bọn họ đều có ánh mắt của người đời sau, chỉ biết nhà này chính là một tòa biệt thự biệt lập hoàn toàn.

    Nhưng với niên đại này nhìn thấy, phản ứng đầu tiên của bọn họ sẽ cho rằng tòa nhà này không khác gì những nhà lầu khác.

    Trần Quế Hoa vỗ tay khen ngợi:

    - Nhà này thật xinh đẹp, ai u, còn có một hành lang thủy tinh. Tiểu viện của chúng ta nếu cũng có hành lang như vậy thì tốt rồi, dù trời mưa tuyết rơi cũng không sợ bị ẩm ướt. Mùa đông tiếp tục đặt chiếc ghế lắc, phơi nắng thái dương thật thoải mái bao nhiêu a.

    Lục Cảnh Đường kéo cánh tay nàng, cười nói:

    - Mẹ, nếu mẹ thích, nhà bên kia của chúng ta đều trang hoàng thành như vậy thì tốt rồi.

    Lục Cảnh Cường lắc đầu xen vào:

    - Nhà bên kia không thích hợp, nhưng cũng có thể trang hoàng một hành lang như vậy.

    Phương Mặc khẽ cười đi tới mở cửa thủy tinh, vốn hắn không có ý định lắp đặt hành lang thủy tinh. Nhưng vừa nghĩ tới Đường Đường rảnh rỗi liền thích ngồi trên ghế dựa lắc, cảm thấy có một hành lang thủy tinh như vậy càng thích hợp.

    Trần Quế Hoa bọn họ đi vào, bị kệ tủ bên tường hấp dẫn:

    - Tủ này chỉ dùng bỏ giày vào sao?

    Phương Mặc cười gật đầu, lấy ra mấy đôi dép lê đưa cho bọn họ. Trần Quế Hoa tiếp nhận thay xong, lại nhịn không được khen ngợi:

    - Chủ ý này tốt lắm, trước khi vào nhà đổi giày trước. Hơn nữa mẹ xem không gian tủ này còn không nhỏ. Có thể đặt được không ít giày đâu. Có một cái tủ như vậy, giày cũng không cần bỏ lung tung cuốn một chỗ, cũng thật phương tiện.

    Không riêng Trần Quế Hoa thích, mấy anh em Lục Cảnh Hoa cũng cảm thấy nhà này không sai.

    Nhất là sau khi vào phòng, dưới sàn đều trải sàn nhà bằng gỗ, đồ dùng đều lấy ra từ trong thương trường của Đường Đường. Nguyên liệu dùng sửa nhà giống đời sau như đúc.

    Lục Gia Bình bị lò sưởi trong vách tường hấp dẫn, đi qua nhìn xem, xoay người hỏi:

    - Nơi này không thấy ống khói, sẽ không làm cho phòng ở bị ngạt khói sao?

    Dù sao hiện tại vẫn là mùa đông, dù vào phòng không nhóm lửa phòng vẫn rét lạnh.

    Phương Mặc đi tới điểm lên củi gỗ trong vách tường, vừa cùng Lục Gia Bình giải thích.

    Từ khi mua nhà, Phương Mặc chạy hướng Kinh thị bắt đầu bắt tay tìm người sửa chữa nhà. Bởi vì Đường Đường sợ lạnh, trong phòng đều lắp đặt máy sưởi ấm. Nhưng phòng khách quá lớn, dù có máy sưởi ấm hắn sợ cũng không đủ ấm áp.

    Nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên trang bị lò sưởi trong tường đi. Như vậy dù Đường Đường tan học về nhà, ở trong phòng khách cũng không cảm thấy lạnh.

    Từ lúc vào phòng, Trần Quế Hoa giống như Lưu bà ngoại tiến vào Đại Quan viên, nơi này nhìn, nơi kia sờ, miệng cười không ngừng.

    Vẫn là Lục Cảnh Đường sợ nàng mệt, lôi kéo nàng ngồi xuống sô pha nghỉ ngơi.

    Nhưng cho dù vậy trong miệng Trần Quế Hoa vẫn luôn không ngừng nhắc tới:

    - Ai u, sô pha này thật tốt, ngồi cũng thoải mái. Chỉ là màu sắc dễ dơ bẩn, nhưng không sao, mẹ biết đan len, đan cái nệm khẳng định cũng dễ dàng. Trở về đo cho tụi con, đan nệm, bọc lên sô pha là tốt rồi.

    Lục Cảnh Đường che miệng cười trộm, đột nhiên hiểu được. Kiếp trước xem ti vi chà đến màn ảnh thấy đồ gia dụng trong nhà đều là tình cảnh như vậy, cho dù là remote cũng phải có một cái lưới bọc bằng len bao phủ cẩn thận.

    Lò sưởi vách tường mở không bao lâu, nhiệt độ trong phòng cũng đã ấm áp hơn.

    Mọi người cởi áo lông dày ngồi trên sô pha uống trà.

    Trên mặt cả nhà tràn đầy tươi cười, cuộc sống tốt đẹp của gia đình họ chỉ mới bắt đầu.

    Lục Cảnh Đường thả ra robot hút bụi triển lãm cho cả nhà nhìn xem, ôm Trần Quế Hoa làm nũng:

    - Mẹ, mẹ xem có đồ vật này, mẹ cũng không cần tự mình quét nhà. Có phải thật phương tiện hay không?

    Trần Quế Hoa cảm thấy ngạc nhiên, mấy anh em Lục Cảnh Cường thì cảm thấy hứng thú.

    Chỉ tiếc Phương Mặc nói linh kiện trong cái máy hiện tại còn chưa thể sản xuất.

    Bằng không Lục Cảnh Hoa rất muốn đem robot hút bụi này đưa ra nghiên cứu.

    Trần Quế Hoa nhắc nhở bọn họ:

    - Đồ tốt thì tốt, nhưng tụi con đừng quên cũng chỉ có nhà chúng ta có thể trang bị thành hình dạng này. Hiện tại nhà ai có xi măng cũng đã tột cùng. Cho dù tụi con có biện pháp làm ra được, lại có ai bỏ được mua đồ vật như vậy? Nếu là mẹ, mẹ khẳng định luyến tiếc. Tự mình cũng có thể làm việc, cần gì phải bỏ ra số tiền oan uổng này.

    Mấy anh em nghĩ nghĩ, thật sự là như vậy. Dù là Phương Mặc cũng đi theo tán đồng.

    Lục Cảnh Đường ôm nàng làm nũng:

    - Mẹ, nhà người khác chúng ta không xen vào, nhưng nhà chúng ta cũng phải lót sàn nhà bằng gỗ. Sạch sẽ xinh đẹp không nói, cũng dễ dàng lau rửa. Đến lúc đó cần dùng robot hút bụi lau dọn. Bằng không chỉ một mình mẹ cần dọn dẹp cả nhà, một ngày thời gian cũng không xong.

    Trần Quế Hoa nhìn Lục Gia Bình:

    - Không phải đâu, vậy căn nhà kia lớn bao nhiêu? Chỉ dọn dẹp phòng phải dùng cả ngày thời gian.

    Lúc đó Lục Cảnh Đường bọn họ mua nhà xong, nàng chỉ cao hứng nhìn giấy tờ nhà rồi mới vội vàng làm cơm chúc mừng. Căn bản cũng không nghiêm túc nghe bọn nhỏ giảng nhà hình dạng gì, lớn bao nhiêu.

    Lục Cảnh Cường cười nói:

    - Mẹ nhìn thấy căn nhà này của tiểu Mặc không, mà căn nhà của cha mẹ có hai sân viện, đi vào một sân, sau đó vào sâu bên trong còn có một sân. Diện tích dù sao thật không nhỏ.

    Trần Quế Hoa nhíu mày:

    - Sao phải mua lớn như vậy, mua nhà nhỏ cũng ở được thôi. Dù sao mấy anh em tụi con đều có nhà, nhà cha mẹ cũng không cần lớn như vậy.

    Lục Cảnh Đường nuốt bánh ngọt trong miệng, mơ hồ nói:

    - Mẹ, mẹ đừng quên còn có con đây. Hơn nữa nhà kia còn có thể tách ra, biến thành hai căn nhà, như vậy mẹ cùng cha ở phía trước, con ở nhà phía sau là được, tuyệt không lớn.

    Trần Quế Hoa cười trừng mắt liếc hắn:

    - Sao có thể quên được con, tụi con lớn lên, có chút chủ ý còn nghĩ chu đáo hơn cha mẹ. Cứ nghe theo lời con nói mà làm đi.

    Lục Cảnh Đường cười híp mắt nói:

    - Chờ vài năm nữa cha về hưu, cha mẹ ở lại đây. Con sẽ mời bảo mẫu cho mẹ, không cho mẹ làm gì hết, mỗi ngày hưởng phúc!

    Trần Quế Hoa đầy mặt ý cười:

    - Được được được, vậy mẹ có thể chờ hưởng phúc.

    Tới cơm chiều, Phương Mặc nghĩ cả nhà ngồi xe mệt mỏi, muốn trực tiếp lấy cơm nước trong không gian ra ăn là được.

    Nhưng Trần Quế Hoa cảm thấy nhà mới, bữa cơm đầu tiên xem như tiệc chúc mừng, khẳng định phải do chính mình làm cơm mới tốt, gia tăng thêm nhân khí trong nhà.

    Cả nhà vây cùng một chỗ làm cơm, Lục Cảnh Đường cùng Lục Cảnh Cường bị an bài lặt rau, Lục Cảnh Hoa mang theo Lục Cảnh Phú rửa rau. Lục Cảnh Quốc cùng cha cắt rau, Trần Quế Hoa cùng Phương Mặc cắt thịt. Mọi người vây trong bếp bận rộn.

    Trong nhà nhất thời mừng rỡ rộn rã tiếng cười vui vẻ.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...