Đam Mỹ [Edit] Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại - Nhuyễn Ngữ

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi GiangNgan, 19 Tháng hai 2025.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 220:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Cảnh Đường nghe được thanh âm, trong nháy mắt liền đứng trước người Phương Mặc. Giống như làm vậy là có thể ngăn cản hắn bị tổn thương.

    Lục Cảnh Phú từ phía sau bọn họ âm trầm đi tới, ánh mắt luôn gắt gao nhìn chằm chằm hai người, hắn hít sâu một hơi:

    - Là anh mù? Vẫn là hai đứa điên rồ? Ân?

    Lục Cảnh Đường ngăn cản trước mặt Phương Mặc đang muốn lên tiếng giải thích, Lục Cảnh Phú nhìn thấy bộ dạng của em trai nháy mắt nổ, đem hắn kéo giật ra sau lưng mình, cảnh cáo nói:

    - Lục Cảnh Đường, em không được nói chuyện!

    Nói xong nhân lúc Phương Mặc không kịp phòng bị, một quyền đánh tới. Từng quyền gặp máu, căn bản không bận tâm đây là người bạn ở chung nhà chơi từ nhỏ tới lớn của bọn họ.

    Lục Cảnh Đường bị hù dọa kinh hoảng, vội vàng chạy qua ngăn cản. Nhưng lúc này Lục Cảnh Phú giống như hoàn toàn điên rồ, một tay kéo giật hắn hất ra, Lục Cảnh Đường cứ như vậy trực tiếp bị ném ra ngoài.

    Phương Mặc nhìn thấy Đường Đường ngã sấp liền bắt đầu phản kháng, ngăn cản nắm tay của Lục Cảnh Phú, hô:

    - Tam ca anh muốn đánh, em sẽ không rống một tiếng. Nhưng anh không thể làm tổn thương Đường Đường.

    Lục Cảnh Đường cũng từ trên mặt đất bò lên ôm chân Lục Cảnh Phú cầu xin:

    - Tam ca, đừng đánh Dương Dương. Không phải là lỗi của hắn, là em, là em thích hắn. Ô ô, tam ca đừng đánh.

    Nghe tiếng khóc của con út, mấy người Lục Gia Bình chạy ra sân sau, nhìn thấy Đường Đường quỳ ngồi dưới đất ôm lão tam khóc.

    Lục Cảnh Hoa đi tới kéo Đường Đường, nhíu mày nhìn chằm chằm Lục Cảnh Phú:

    - Lão tam? Em làm sao vậy, vì sao ra tay đánh người?

    Lục Cảnh Phú cắn môi trừng mắt nhìn Phương Mặc. Có chút lời nói hắn không dám bày tỏ, sợ cha mẹ biết thân thể sẽ không chịu nổi. Nhưng hắn làm sao cũng không nghĩ ra, từ nhỏ người luôn bồi bên cạnh em trai ngoan của bọn họ lại là một con sói. Còn mê hoặc ánh mắt của mọi người, đem Đường Đường nhà bọn họ điêu đi rồi. Sao có thể làm cho người không tức giận.

    Lục Gia Bình cũng nhìn ra được tình huống không đúng, híp mắt nhìn ba người trong sân, nói:

    - Đều vào nhà trước.

    Lục Cảnh Đường đầy mặt nước mắt chạy tới trước mặt Phương Mặc, thấy khóe môi hắn chảy máu, nức nở nói:

    - Dương Dương, ngoại trừ mặt, còn có chỗ nào bị thương?

    Phương Mặc nhìn đôi mắt hắn đỏ rực, khẽ cười dỗ dành:

    - Không sao, anh không đau, em đừng khóc.

    Nói xong lôi kéo tay hắn lắc nhẹ đầu, đi theo mọi người trở vào trong nhà.

    Trần Quế Hoa vừa đi ra, nhìn thấy vết thương trên mặt Phương Mặc, lập tức đi tới hỏi:

    - Mẹ ơi, làm sao vậy? Tụi con đánh nhau với ai?

    Nói xong nàng nhìn Lục Gia Bình bọn họ, thấy diễn cảm mọi người thật nghiêm túc, Trần Quế Hoa nhíu mày hỏi:

    - Rốt cục là chuyện gì vậy? Sao còn đánh nhau?

    Không chỉ riêng nàng thắc mắc, Lục Gia Bình cũng không rõ. Nếu như là lão tứ thì còn hiểu được, dù sao lão tứ bình thường luôn thô lỗ hò hét, hoàn toàn không trầm tĩnh, bị đánh cũng là bình thường.

    Nhưng hôm nay người ra tay lại là lão tam, Lục Gia Bình nghĩ hồi lâu cũng không biết vì sao lão tam lại đánh người. Tuy nói tuổi của hắn cũng như lão tứ, nhưng từ khi bắt đầu vào trung học cơ sở hắn đã càng thêm ổn trọng, lại càng không phải loại người nói động thủ liền ra tay đánh người.

    Hắn ngồi trên ghế hỏi:

    - Hiện tại có thể nói xem, nguyên nhân vì sao ra tay đánh người?

    Lục Cảnh Đường khẩn trương siết chặt bàn tay, hắn không biết cha mẹ sẽ làm sao đối đãi quan hệ giữa hắn cùng Dương Dương.

    Nhưng ngay nháy mắt hắn nhìn thấy vết thương trên mặt Phương Mặc, hắn không muốn tiếp tục che giấu. Hắn đi tới trước mặt Phương Mặc, kéo tay hắn đi qua trước mặt cha, trực tiếp quỳ xuống.

    Lục Cảnh Cường không rõ vì sao em trai làm như vậy, nhưng hắn không muốn nhìn thấy một màn này. Hắn giữ chặt tay Lục Cảnh đường kéo đứng dậy:

    - Đường Đường đứng lên.

    Lục Cảnh Đường lắc đầu, trong mắt không tự giác lộ ra một tia bi thương:

    - Ba ba, mẹ, xin thứ lỗi.

    Trần Quế Hoa cũng không hiểu là chuyện gì xảy ra, vội vàng dỗ dành:

    - Đường Đường có chuyện gì, chúng ta đứng lên rồi nói, nghe lời đi con.

    Lục Cảnh Đường hít hít mũi, thanh âm run rẩy nói:

    - Con cùng Dương Dương đời trước đã nhận thức nhau. Tụi con đều có ký ức của kiếp trước. Tụi con là người yêu, là bạn tình.

    Lời vừa nói ra, cả nhà rung động.

    Trần Quế Hoa cả kinh bịt miệng, Lục Gia Bình híp mắt nhìn hai người đang quỳ, nhất thời không biết nên nói gì.

    Lục Cảnh Cường không dám tin nói:

    - Nhưng, nhưng mà hai đứa đều là nam. Đường Đường, có phải em không hiểu được cái gì là người yêu hay không.

    Lục Cảnh Đường không còn nhịn được cảm xúc, khóc lớn:

    - Ô, em biết cái gì là người yêu. Từ đời trước Dương Dương luôn vì em trả giá. Đi tới trong này, hắn vẫn trước sau như một vì em suy nghĩ. Ba ba, mẹ, con không biết cha mẹ có hiểu được cảm tình của con cùng Dương Dương hay không. Nhưng con không muốn để cho hắn khổ sở. Con cũng muốn vì hắn cố gắng một lần. Con thích hắn.

    Trần Quế Hoa đỡ trán, hiển nhiên có chút không tiếp thụ được sự thật như vậy.

    Hết thảy hết thảy đối với cả nhà là một sự rung động.

    Lục Gia Bình nhìn kỹ Phương Mặc:

    - Cho nên vừa bắt đầu thì con đối xử tốt với Đường Đường là vì có mục đích có phải hay không?

    Phương Mặc ánh mắt kiên định nhìn Lục Cảnh Đường, nói:

    - Mục đích cuối cùng của con xác thực là muốn làm cho Đường Đường ở chung một chỗ với con. Nhưng suốt 18 năm nay, con chưa từng biểu lộ ra cảm tình gì với hắn. Con nghĩ muốn Đường Đường ở chung một chỗ với con, nhưng con càng để ý là hắn có vui vẻ hay không.

    Nói xong hắn mím chặt môi nhìn Lục Gia Bình:

    - Chú, con biết cả nhà không hiểu cảm tình giữa con cùng Đường Đường. Nhưng con yêu Đường Đường, còn hơn hết thảy. Thậm chí chính là mạng của mình.

    Ngay tại lúc này Trần Quế Hoa đi tới kéo Lục Cảnh Đường vào phòng, vừa kéo vừa kêu lên:

    - Mẹ không đồng ý, đứa con ngoan của mẹ sẽ không ở cùng một chỗ với đàn ông. Mẹ không cho phép con ngoan của mẹ bị người khác nghị luận, trở thành trò cười cho người khác. Còn cậu cút cho tôi, cút ra khỏi nhà của tôi.

    Lục Cảnh Đường đầy tội lỗi ôm nàng khóc lớn:

    - Mẹ, mẹ đừng tức giận. Con nhầm, mẹ đừng làm như vậy, ô..

    Lục Cảnh Hoa cũng sợ thật sự kích thích mẹ mình, đi qua vỗ vai Phương Mặc, ý bảo hắn đi ra ngoài trước.

    Phương Mặc đỏ mắt nhìn Lục Cảnh Đường, đứng dậy đi theo Lục Cảnh Hoa ra ngoài. Ba người Lục Cảnh Phú cũng theo sau.

    Lục Cảnh Hoa châm điếu thuốc quay đầu nói:

    - Chỗ của cậu có phải có địa phương cho mọi người đi vào, phương tiện mang mọi người cùng vào không? Trong này không phải địa phương nói chuyện.

    Phương Mặc nhìn hắn một lúc lâu, lúc này mới gật gật đầu, đem bốn anh em cùng đưa vào trong không gian.

    Lục Cảnh Hoa bốn người vào trong không gian, cũng không bởi vì tò mò mà đi tra xét. Lục Cảnh Hoa quay đầu hỏi:

    - Hiện tại có thể cùng tụi anh nói lời thật hay không? Em cùng Đường Đường rốt cục là chuyện gì vậy? Cái gì kêu là nhận thức từ đời trước. Tiểu Mặc, anh không hi vọng lúc này em còn lừa mọi người.
     
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 221:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phương Mặc cười khổ một tiếng, co quắp ngồi dưới đất:

    - Em cùng Đường Đường đến từ cuối năm 2024. Tụi em là bạn học, là tình nhân. Em không biết các anh có tin lời em nói hay không, nhưng tiếp theo những lời em nói đều là sự thật.

    - Thế giới này của các anh kỳ thật là một quyển sách. Em cùng Đường Đường là đọc sách ở đời sau cho nên mới biết mọi người.

    Lục Cảnh Cường nghe được nhíu mày nghi hoặc:

    - Cậu nói dối, đây là thế giới chân thật, sao có thể ở trong sách chứ.

    Lục Cảnh Quốc ngăn cản Lục Cảnh Cường:

    - Lão tứ, em trước tiên nghe Phương Mặc nói xong.

    Phương Mặc đứng dậy lấy ra di động triển lãm cho bọn họ nhìn xem:

    - Đời sau tụi em xem sách đều xem từ đồ vật này, vật này kêu di động, bên trong có một phần mềm có thể tra xét được những gì mình muốn tìm hiểu. Tụi xem xem bộ sách kia, cũng từ trong di động này. Nhưng kể từ khi tụi xem đi tới trong này, nội dung trong sách liền toàn bộ biến mất.

    Lục Cảnh Hoa cầm di động nhìn lướt qua, ảnh chụp của hai người trong màn hình làm ánh mắt hắn sâu thẳm vài phần.

    Phương Mặc biết hắn chứng kiến ảnh chụp, chỉ chỉ Đường Đường:

    - Đây là hình dạng trước kia của tụi em, em cũng không biết phải nói như thế nào. Đến bên này, chậm rãi lớn lên sau, hình dạng của tụi em dần dần không khác biệt gì với kiếp trước.

    Lục Cảnh Hoa lắc đầu, vẫn có khác biệt:

    - Hiện tại Đường Đường không có khiếp đảm như vậy.

    Hắn nhìn ra được Đường Đường trong ảnh chụp thật tự ti, mặc dù cũng là cười chụp. Nhưng hắn cảm nhận được trong ảnh Đường Đường thật khẩn trương.

    Phương Mặc lại nói tiếp:

    - Tụi em xem quyển sách này, giảng chính là chuyện của Dương Phán Đệ. Dương Phán Đệ luôn ba phen bốn lần muốn hại Đường Đường, là bởi vì nàng là sống lại. Nàng từ vài chục năm sau trở lại niên đại này.

    Vài anh em nghe xong, trong mắt tràn đầy kinh ngạc. Thậm chí hoài nghi là mình nghe nhầm.

    Phương Mặc nói tiếp:

    - Trong sách Đường Đường không có bách bảo rương, năm thiên tai phát sinh toàn bộ đều bụng đói. Dương Phán Đệ nói dối lừa đại ca nàng phát hiện trứng chim, lấy lý do phân chia 5: 5 gạt anh leo lên một gốc cây sắp gãy, lừa anh rơi xuống gãy chân.

    Nói xong hắn thở dài.

    - Rồi mới lúc này vừa bắt đầu, Đường Đường được bốn tuổi bị Dương Phán Đệ mang tới bờ sông dìm chết đuối. Trùng hợp tam ca vừa lúc đi qua nhìn thấy được, nhưng khi đó Lục gia bởi vì Đường Đường qua đời, đã loạn, không ai tin tưởng lời của hắn. Dương Phán Đệ lại mượn cơ hội dẫn dụ tam ca ra cửa, tam ca bị kẻ buôn người bắt cóc.

    Lục Cảnh Cường nghe tới đây siết chặt nắm tay hô lớn:

    - Không có khả năng, người một nhà chúng ta đều còn nguyên vẹn đâu.

    Phương Mặc gật đầu:

    - Là bởi vì Đường Đường đến đây, cho nên mới thay đổi bi kịch của Lục gia. Hắn ngăn trở bi kịch phát sinh.

    Không riêng Lục Cảnh Cường không tin, Lục Cảnh Phú lại càng không tin. Hắn lắc đầu nói:

    - Nhưng vì sao Đường Đường lại đi tới trong này?

    Phương Mặc nghĩ tới lúc đó mình nhận được tin tức Đường Đường xảy ra sự cố, thần sắc mờ đi xuống:

    - Trong sách sau khi Đường Đường xảy ra sự cố, Trần.. Trần mẹ cũng đi theo. Sau này nhị ca nghĩ đủ biện pháp báo thù, nhưng bởi vì quầng sáng của nữ chính nên đánh mất công tác trong bộ đội, bị người hại chết. Sau khi cả nhà liên tục xảy ra sự cố, Lục thúc đảm nhiệm nhiệm vụ không cẩn thận rơi xuống vách núi.

    Mấy anh em nghe tới đây không nhịn được chảy nước mắt. Sao lại như vậy, gia đình bọn họ sao biến thành nông nỗi như thế.

    - Lúc Đường Đường đọc tới đoạn Lục thúc xảy ra sự cố, không cẩn thận trượt té xuống thang lầu. Lúc tỉnh lại đã đi tới thế giới này. Sau khi sinh ra thì hắn đã đi theo bên cạnh mọi người.

    Phương Mặc sụp mắt:

    - Sau khi biết được Đường Đường xảy ra sự cố, em nhất thời cảm thấy cuộc sống không còn ý nghĩa. Nhưng lúc xử lý di vật của Đường Đường, em vô tình lật xem quyển tiểu thuyết trong di động của hắn, nhất là nhìn thấy ba chữ Lục Cảnh Đường, trong chốc lát chợt cảm thấy cái tên này thật hấp dẫn em đi vào trong đó.

    Nói xong Phương Mặc chỉ chỉ không gian:

    - Trong này, ở đời sau tụi em gọi là không gian, ngày thứ ba sau khi Đường Đường xảy ra sự cố, em đột nhiên có được không gian. Khi đó em đã biết Lục Cảnh Đường, Đường Đường của em nhất định ở trong sách. Em bắt đầu chuyển bán toàn bộ tư sản của mình, đổi thành vật tư của niên đại này mới có. Em nghĩ đi tìm Đường Đường! Cùng là ngày thứ ba, em lái xe xảy ra ngoài ý muốn đi tới thế giới này. Chuyện kế tiếp đại khái các anh cũng biết.

    Lục Cảnh Cường u oán trừng mắt liếc hắn:

    - Nhưng cậu cũng không thể ở cùng một chỗ với bé ngoan nhà chúng tôi a. Hai người đàn ông cùng một chỗ tính là chuyện gì chứ?

    Phương Mặc nghiêng đầu nhận chân lại kiên định nhìn mấy anh em Lục gia:

    - Em biết, em cùng Đường Đường ở cùng một chỗ mấy anh lý giải không được. Nhưng ở đời sau hai nam sinh cùng một chỗ đều là chuyện rất bình thường. Bởi vì có chút cảm tình cũng không phải chỉ có giữa nam nữ mới có.

    Lục Cảnh Hoa tiêu hóa rụng những gì Phương Mặc đã nói hôm nay, nhưng hết thảy đối với hắn mà nói thật quá rung động.

    Không phải hắn không muốn tin tưởng, chỉ là cảm thấy quá huyền huyễn.

    Nhưng lại cảm thấy có sự tình trước kia có điểm không rõ, hiện tại đột nhiên có thể nói qua.

    Ở trong phòng, Lục Cảnh Đường ôm Trần Quế Hoa tận lực cầu xin:

    - Mẹ, mẹ đừng tức giận được không? Con không muốn nhìn thấy mẹ tức giận.

    Trần Quế Hoa lau nước mắt, lôi kéo hắn đứng dậy:

    - Được, con không muốn mẹ tức giận cũng được. Vậy con dứt khoát với tiểu tử Phương gia được không? Chỉ cần tụi con dứt khoát, mẹ cũng sẽ không tức giận nữa.

    Lục Cảnh Đường nhìn nàng, nước mắt chảy ra, hắn lắc đầu:

    - Mẹ, Dương Dương vì con đã chết qua một lần. Con không thể để cho hắn tiếp tục mất đi con.

    Trần Quế Hoa không hiểu, che miệng khóc ròng nói:

    - Nhưng tụi con hai nam sinh ở cùng một chỗ sẽ bị người chê cười, nói không chuẩn còn bị lưu đày. Đứa ngốc, con rốt cục có hiểu hay không vậy?

    Lục Cảnh Đường không biết nên làm sao giải thích chuyện của hắn cùng Dương Dương, chỉ biết một khắc này hắn vô cùng khổ sở, trái tim đau đớn như bị dao cắt.

    Lục Gia Bình lục tìm gói thuốc lá đã lâu không hút, châm thuốc ngồi một bên hút lên.

    Hắn luôn cho rằng đứa con cùng Phương Mặc có chuyện gì giấu hắn, nhưng hắn không nghĩ tới lại là kết cục như vậy.

    Bất kể chuyện trong nhà hay trong cục, hắn đều có thể nhanh chóng làm ra quyết định. Nhưng vào hôm nay đại não Lục Gia Bình giống như trống rỗng, giống như là đình chỉ vận chuyển.

    Hắn không biết nên làm sao bây giờ, những từ ngữ này đột nhiên xuất hiện trong trí óc của hắn.

    Lục Cảnh Hoa mang theo mấy em trai trở vào nhà.

    Trần Quế Hoa nhìn thấy Phương Mặc liền hướng Lục Cảnh Hoa mắng:

    - Con muốn làm gì? Con muốn mạng của mẹ hay sao?

    Lục Cảnh Hoa đi tới ôm bả vai của nàng an ủi:

    - Mẹ, mẹ đừng gấp. Mẹ nghe con nói xong rồi mới làm quyết định được không?

    Nhưng lúc này nàng làm sao còn nghe được trong tai, vỗ ngực hắn mắng:

    - Con rốt cục muốn biên thế nào? Con còn có phải là đại ca của Đường Đường hay không, sao con nhẫn tâm nhìn thấy hắn nhảy hố lửa a.
     
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 222:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc này Trần Quế Hoa gần như sụp đổ, nàng vỗ ngực Lục Cảnh Hoa:

    - Đường Đường từ nhỏ ngoan như vậy, còn hiểu biết như vậy. Ai thấy không khen ngợi vài câu. Nhưng nếu ở chung một chỗ với Phương Mặc, đây không phải sẽ bị người khác mắng phun nước miếng chết đuối sao.

    Lục Gia Bình đi qua an ủi vợ:

    - Em khoan hãy kích động, nghe nhi đồng đem lời nói xong.

    Hắn hiểu biết con của mình, nếu ngay cả lão đại cũng có thể nhận sự thật Đường Đường cần cùng tiểu Mặc ở chung một chỗ, trong đó chắc chắn sẽ có ẩn tình khó nói ra.

    Lục Gia Bình lôi kéo vợ ngồi xuống ghế, thở dài nói:

    - Hai người bọn họ rốt cục làm sao vậy?

    Lục Cảnh Hoa đem những gì Phương Mặc vừa nói cho bọn họ nghe toàn bộ thuật lại cho cha mẹ mình. Thậm chí kết cục cuối cùng của cả nhà hắn cũng không giấu diếm.

    Trần Quế Hoa tràn đầy vẻ không tin, lắc đầu:

    - Cảnh Hoa, con lừa mẹ có đúng hay không? Con nói đều là giả đúng không?

    Lục Cảnh Hoa đi tới trước mặt nàng ngồi xổm xuống, nắm tay nàng nói:

    - Mẹ, mẹ cảm thấy con sẽ đem chuyện nghiêm túc như vậy nói giỡn sao? Nếu không phải Đường Đường cùng tiểu Mặc đến đây, gia đình chúng ta thật sự không còn nữa.

    Trần Quế Hoa vẫn không thể tin được, không thể tin được hết thảy những gì lão đại nói đều là thật sự.

    Lục Cảnh Hoa lại an ủi:

    - Mẹ, tuy nói con không phải thật ủng hộ Đường Đường ở cùng một chỗ với tiểu Mặc. Nhưng con luyến tiếc cuộc sống của Đường Đường không được vui vẻ. Con không muốn nhìn thấy Đường Đường luôn tràn đầy nước mắt. Nếu nói cần trách móc, mấy anh trai như tụi con mới là đầu sỏ.

    Trần Quế Hoa không hiểu ý của hắn, bọn họ đã làm gì sai đâu?

    - Từ nhỏ Đường Đường bị chúng ta làm hư. Nhất là lúc biết Đường Đường là tiểu thần tiên. Chúng ta càng luyến tiếc để hắn làm bất cứ chuyện gì. Nhưng Đường Đường thành như vậy, nếu chúng ta không tìm người sủng ái hắn, còn có thể tìm được dạng người như thế nào đây?

    Nói xong Lục Cảnh Hoa nhìn nàng.

    Thấy mẹ có chút chần chờ không quyết, hắn nói tiếp:

    - Mẹ, mẹ cảm thấy có nữ sinh nào có thể chịu được tính cách của Đường Đường đây? Hắn bị chúng ta từ nhỏ sủng ái tới lớn, mẹ thật sự nhẫn tâm nhìn thấy ngày sau Đường Đường phải sống nhẫn nhịn uất ức sao?

    Trần Quế Hoa nhíu mày:

    - Sao lại nhẫn nhịn uất ức, khẳng định có nữ sinh nguyện ý sủng ái Đường Đường như vậy.

    Lục Cảnh Hoa cười cười:

    - Ân, chắc chắn sẽ có. Vậy mẹ cảm thấy có thể duy trì được bao lâu? Từ nhỏ mẹ dạy tụi con, cần tôn trọng nữ tính, trân trọng nữ tính. Điều này đối với nữ sinh kia là công bình sao. Vậy mẹ có nghĩ qua cho Đường Đường không, hắn có thể yêu thích người kia được không. Đúng, hắn có thể nghe lời, đoạn tuyệt với tiểu Mặc. Mẹ thật sự nhẫn tâm để Đường Đường sống trong thống khổ sao?

    Trần Quế Hoa lo lắng nhìn đứa con còn quỳ dưới đất, nàng sao đành lòng để cho Đường Đường không được vui vẻ đây.

    Đường Đường của nàng từ nhỏ ngoan như vậy, luôn nghĩ biện pháp dỗ dành người trong nhà vui vẻ. Có thể nói ở trong lòng của nàng địa vị của Đường Đường trọng yếu hơn bất luận kẻ nào.

    Lục Cảnh Quốc cũng đi tới khuyên nhủ:

    - Mẹ, không phải tụi con giúp tiểu Mặc nói chuyện. Vừa rồi mẹ cũng nghe, sau khi Đường Đường xảy ra sự cố, Phương Mặc liền cùng đi theo. Hắn thậm chí cũng không biết mình có thể đến trong này hay không, thậm chí không biết trong này có Đường Đường hay không. Tiểu Mặc như vậy, hắn làm sao sẽ cô phụ Đường Đường đâu. Hắn nhất định càng yêu thương Đường Đường hơn cả chúng ta.

    - Nhưng mà, nhưng mà hai nam sinh ở cùng một chỗ, sẽ bị người trạc cột sống. Tụi con có nghĩ qua, sau này bọn họ cần đối diện lời đồn đãi bậy bạ như thế nào không.

    Trần Quế Hoa ôm mặt thống khổ hô.

    Lục Cảnh Cường siết chặt nắm tay, ồn ào:

    - Con xem ai dám, con mẹ nó ai dám nói lung tung, con đánh chết hắn.

    Lục Gia Bình đứng lên:

    - Thời gian không còn sớm, hôm nay trước đi ngủ đi. Có một số việc đợi ngày mai nói lại.

    Nói xong lôi kéo vợ vào phòng.

    Phương Mặc đi qua, muốn ôm Đường Đường, lại bị Lục Cảnh Phú giành trước.

    Tuy nói hắn đã có cách nhìn khác với Phương Mặc, nhưng nội tâm vẫn cảm thấy có chút không thoải mái.

    Có lẽ muốn bọn họ đồng ý nhận Đường Đường ở cùng một chỗ với Phương Mặc, còn cần thêm một đoạn thời gian đi.

    Phương Mặc đi theo phía sau Lục Cảnh Phú, chờ Đường Đường được đặt lên giường, hắn vội vàng đi qua xem xét đầu gối của hắn:

    - Đường Đường, đầu gối có đau hay không.

    Lục Cảnh Đường nhìn vết thương trên mặt Phương Mặc, nước mắt không ngăn được rụng xuống. Hắn thật cẩn thận vuốt ve mặt Phương Mặc, trong lòng lại đem chính mình mắng gần chết.

    Nếu hắn có thể sớm biết được tâm tư của Dương Dương, có phải Dương Dương sẽ thiếu chịu ủy khuất.

    Mấy người Lục Cảnh Hoa nhìn thấy Đường Đường khóc như vậy, đau lòng không chịu nổi. Biết hai người khẳng định có nhiều lời cần nói, hắn lôi lão tam đi ra ngoài.

    Phương Mặc lau nước mắt cho Đường Đường, ôm hắn dỗ dành:

    - Đừng khóc, em nhìn xem chúng ta may mắn như thế nào, đều gặp được người nhà tốt như vậy.

    Lục Cảnh Đường chặt chẽ cầm lấy quần áo của Phương Mặc, nói thật, vừa rồi hắn thật sự sợ hãi. Sợ hãi mẹ chấp nhất không chịu bỏ qua. Sợ hãi mẹ ngăn cản bọn họ ở cùng một chỗ. Hắn cũng không biết nên làm sao đối diện với người nhà.

    Hắn sợ hãi mẹ khổ sở, hắn sợ hãi Dương Dương thương tâm.

    Hắn sợ hãi nhiều lắm.

    Hắn nghiêng đầu nhìn Phương Mặc:

    - Dương Dương, chúng ta vĩnh viễn sẽ không chia tách. Nếu mẹ không đồng ý, em sẽ ở lại bên người nàng, kể cho nàng nghe anh đối xử tốt với em như thế nào. Em tin tưởng sẽ có một ngày, mẹ sẽ tiếp nhận anh.

    Phương Mặc nhìn hắn cười cười, kỳ thật hắn thật thông cảm phản ứng của Trần mẹ. Lúc đó hắn thẳng thắn với ông bà nội, cũng có kết quả giống như vậy.

    Thậm chí hắn đều đã làm xong chuẩn bị trường kỳ chiến đấu.

    Hắn không yêu cầu xa vời Trần mẹ có thể nhanh chóng tiếp nhận quan hệ giữa bọn họ, chỉ hi vọng những ngày tháng kế tiếp, Đường Đường không cần phải khổ sở như vậy.

    Hắn sẽ không bỏ cuộc Đường Đường, nhưng cũng không muốn làm cho Đường Đường khó xử. Hắn cần phải đối xử tốt với Đường Đường gấp nhiều lần, làm cho Trần mẹ bọn họ yên tâm đem Đường Đường giao cho hắn.

    Phương Mặc nhu nhu tóc Đường Đường:

    - Chờ anh đi lấy chút đá, đầu gối em quỳ rất lâu, khẳng định bị sưng rồi.

    Lục Cảnh Đường mím môi:

    - Mặt của anh cũng cần chườm lạnh một chút.

    Phương Mặc mỉm cười đi vào không gian.

    Nhưng ngay nháy mắt hắn tiến vào không gian, hắn ngồi bệt dưới đất khóc lớn.

    Con đường này đi tới, thật sự rất không dễ dàng, có cao hứng mà khóc, lại có tia ủy khuất.

    Nhưng nghĩ tới tiểu khả ái hắn yêu thích hai đời cũng yêu thích hắn, Phương Mặc lau nước mắt bắt đầu đi chuẩn bị đá lạnh.

    Hắn tin tưởng cuộc sống tốt đẹp của hắn cùng Đường Đường mới vừa bắt đầu, chỉ cần nhẫn nhịn qua cửa ải này, ngày sau chỉ còn thuận buồm xuôi gió.

    Hai vợ chồng vào phòng, rất lâu không nói chuyện. Trần Quế Hoa ngồi bên giường lau nước mắt, Lục Gia Bình ngồi hút thuốc.

    Sự tình phát sinh quá đột ngột, đột nhiên tới mức bọn họ không tiếp thụ được nhiều tin tức như thế.

    Cuối cùng vẫn là Lục Gia Bình vỗ vai vợ, an ủi:

    - Đừng khóc, kỳ thật lão đại nói có lý. Đường Đường bị chúng ta sủng ái nhiều năm, thật sự muốn hắn đi chiếu cố ai, ngược lại anh còn có chút không tiếp nhận được. Luôn cảm thấy sẽ ủy khuất Đường Đường.
     
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 223:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trần Quế Hoa phủi bàn tay của chồng, trừng mắt nói:

    - Nói nghe nhẹ nhàng quá, anh có nghĩ qua sau này Đường Đường cần đối diện bao nhiêu lời tranh luận ác độc không? Em đều không dám nghĩ, người khác sẽ mắng ác độc như thế nào. Em không sợ dọa người, dù sao em đã sống tới từng tuổi này rồi. Cũng không sợ bị người khác nói gì, nhưng Đường Đường của em còn nhỏ như vậy, em làm sao đành lòng để cho hắn phải gánh chịu hết thảy những chuyện như vậy a.

    Lục Gia Bình thở dài:

    - Yên tâm đi, tiểu Mặc là người có chủ ý. Hắn khẳng định sẽ không để cho Đường Đường bị ủy khuất như vậy. Hơn nữa hai người bọn họ ở chung một chỗ, ngoại trừ người trong nhà chúng ta, chẳng lẽ còn đi ra ngoài tùy tiện ồn ào lên sao, sẽ không ai biết được đâu.

    Trần Quế Hoa hừ nói:

    - Anh cũng biết là không ai biết sao. Ngay cả bọn họ kết hôn cũng không biện pháp thông tri người khác. Đây là chuyện gì chứ. Bảo bối em nuôi dưỡng 18 năm, nhưng cuối cùng ngay cả hôn lễ cũng không có, làm sao em không đau lòng.

    Nói xong nghĩ tới những gì Phương Mặc đã làm cho Đường Đường, rốt cục lòng vẫn mềm nhũn.

    - Xem như đời trước hắn tích đức, có thể ở trong này gặp lại Đường Đường.

    Lục Gia Bình nghe lời này khẽ cười, ôm bả vai của nàng nói:

    - Con cháu đều có phúc của con cháu. Nếu chúng ta thật sự chia rẽ bọn họ, có lẽ giống như lời lão đại đã nói, Đường Đường khẳng định luyến tiếc làm cho em khổ sở, nhưng con sẽ không được vui sướng. Đến lúc đó em nhẫn tâm nhìn thấy hắn sống như vậy?

    Trần Quế Hoa hừ lạnh một tiếng:

    - Anh chấp nhận cũng thật nhanh, vừa nghĩ tới con ngoan sau này cần cùng đàn ông sống cùng nhau, lòng của em nghĩ sao cũng cảm giác không thoải mái. Tuy nói tiểu Mặc đối đãi Đường Đường tốt lắm, nhưng em vẫn luôn cảm thấy khó chịu.

    Lục Gia Bình lại thở dài, chấp nhận sao, kỳ thật trong lòng hắn cũng không thoải mái. Cũng muốn ngăn cản, nhưng trong đầu chợt hồi ức lại những năm tháng vừa qua, Phương Mặc làm sao cẩn thận chiếu cố cho Đường Đường.

    Cẩn thận tới mức chính bọn họ cũng làm không được tới mức như vậy, Lục Gia Bình thậm chí có trong nháy mắt cảm thấy, Đường Đường nên ở cùng một chỗ với Phương Mặc.

    Chỉ có ở cùng một chỗ, con ngoan mới không cần ủy khuất chính mình.

    Trần Quế Hoa thấy chồng không nói gì, đẩy hắn:

    - Anh nói nếu trước kia chúng ta đừng sủng ái Đường Đường như vậy, bọn nhỏ cũng không biến thành như bây giờ hay không? Nếu Đường Đường nghịch ngợm như lão tứ, có phải..

    Lục Gia Bình nhìn vợ, ngắt lời nàng:

    - Em đừng quên đời trước hai người bọn họ đã ở cùng một chỗ. Cho dù tính cách Đường Đường giống lão tứ, hắn vẫn sẽ ở cùng một chỗ với Phương Mặc, bởi vì trong lòng bọn họ không tiếp nhận nữ tính.

    Trần Quế Hoa tức giận đập nhẹ bả vai chồng:

    - Trời ạ, đây đều là chuyện gì nha, em thật sự giận muốn chết.

    Lục Gia Bình cười cười:

    - Được rồi, cứ xem như thêm một đứa con trai không tốt sao? Em nói những cái kia anh đều cân nhắc rồi. Em nói Đường Đường còn chưa đầy tháng thì đã ngoan như vậy, không vùi dập người. Nhi đồng ngoan như thế, ai gặp được không yêu thương càng nhiều một ít. Có lẽ tiểu Mặc chính là chỗ dựa tốt nhất cho hắn!

    Trần Quế Hoa bĩu môi, đột nhiên nhớ tới lời nói của lão đại, quay đầu nhìn chồng:

    - Gia Bình, anh nói có phải Đường Đường từ nhỏ đã biết hắn không phải con ruột của chúng ta không?

    Lục Gia Bình nghe lời này, ngây ngẩn cả người. Đúng vậy, nếu quả thật giống như lời nói của lão đại, như vậy Đường Đường từ nhỏ đã biết mình không phải con ruột của bọn họ.

    Nhưng cho dù đứa con biết được sự thật này, hắn vẫn luôn dỗ dành làm cho bọn họ vui vẻ. Nhất là khi vợ luôn thích nói giỡn nói con ngoan nhìn thật xinh đẹp, giống như nàng.

    Đường Đường cũng sẽ thuận theo lời của vợ, cười dài nói mình xinh đẹp giống mẹ. Nhưng khi đó hắn vốn đã sớm biết bọn họ không phải cha mẹ ruột của hắn.

    Lục Gia Bình nghĩ tới đây, trong lòng nghẹn mắc hoảng. Con ngoan của hắn từ nhỏ đã phải thừa nhận bao nhiêu áp lực a.

    Nhưng đứa nhỏ này chưa từng biểu hiện ra ngoài, càng không bao giờ tỏ vẻ gì tranh cãi bất hòa với bọn họ.

    Ở một căn phòng khác, đêm nay bốn anh em thâu đêm khó ngủ.

    Nhất là Lục Cảnh Phú lăn qua lăn lại ngủ không được, cả người liên tục xoay trên giường.

    Lục Cảnh Cường chịu không nổi, đạp hắn một cước:

    - Tam ca, anh đừng xoay người được không? Mới có chút ấm áp bị anh xoay không còn.

    Lục Cảnh Phú xoay người đè lên người lão tứ muốn đánh người, Lục Cảnh Hoa trách mắng:

    - Lão tam đừng làm ồn, còn ngại hôm nay không đủ nhiệt náo sao?

    Lục Cảnh Phú trừng mắt nhìn lão tứ, nằm xuống:

    - Đại ca, việc hôm nay anh nghĩ thế nào? Chẳng lẽ thật sự để cho Đường Đường ở cùng một chỗ với Phương Mặc sao?

    Lục Cảnh Hoa còn chưa lên tiếng, Lục Cảnh Cường nói:

    - Còn có thể thế nào? Tuy nói bọn họ ở chung một chỗ luôn cảm giác trong lòng không thoải mái. Nhưng nếu chúng ta thật chia rẽ bọn họ, đó mới là không tốt. Chúng ta cũng không thể làm như vậy, bao năm nay các anh đi bộ đội, chỉ có em ở bên Đường Đường. Tiểu Mặc làm sao chiếu cố Đường Đường, em đều xem trong mắt.

    Nói xong thở dài:

    - Em cũng ngu ngốc, lại không nhìn ra hắn có ý tứ kia với Đường Đường. Nếu quả thật như lời bọn họ đã nói, người ta đời trước chính là người yêu. Vậy chúng ta càng không thể làm như vậy. Không nói Đường Đường sẽ khổ sở, có lẽ có ngày bởi vì việc này mà xa cách với người nhà chúng ta đâu.

    Lục Cảnh Phú nghe xong lời này cho hắn một quyền:

    - Em nói lung tung gì đây? Đường Đường thương chúng ta như vậy, sao có thể cách tâm với chúng ta chứ.

    Lục Cảnh Cường không phục nói:

    - Anh cũng biết Đường Đường thích chúng ta sao? Từ nhỏ Đường Đường luôn đau lòng người một nhà, nhưng Đường Đường chưa từng yêu cầu chúng ta làm bất cứ chuyện gì. Anh tự động xem nhẹ hôm nay Đường Đường cầu xin mẹ sao? Các anh nhẫn tâm nhìn thấy hắn như vậy, các anh bỏ được, em luyến tiếc. Chỉ cần chúng ta bảo hộ tốt cho hai người bọn họ, ai sẽ đi ra ngoài nói lung tung? Lại có ai biết chứ.

    - Được rồi, hai đứa đừng cãi. Kỳ thật lão tứ nói cũng đúng, chỉ cần chúng ta bảo hộ hai người bọn họ thì họ cũng không bị thương tổn gì. Đại ca, anh cảm thấy thế nào?

    Lục Cảnh Quốc hỏi.

    Trong đầu Lục Cảnh Hoa hiện lên ánh mắt Phương Mặc nhìn Đường Đường. Cho dù hắn đã kết hôn, thương yêu vợ mình như thế nào, nhưng hắn cũng không làm được bản thân trăm phần trăm vây quanh vợ mình chuyển.

    Thậm chí sau khi về trong nhà, hắn lại đem tinh lực trút lên người trong nhà.

    Nhưng từ nhỏ tới lớn trong mắt Phương Mặc chỉ có Đường Đường, mặc kệ là ở đâu, mặc kệ làm cái gì, chỉ cần nhìn Phương Mặc thì hắn nhất định đang nhìn Đường Đường mỉm cười.

    Lục Cảnh Hoa cười lắc đầu:

    - Nếu đều đồng ý, vậy mấy anh trai như chúng ta cũng không thể làm cho Đường Đường thất vọng rồi.

    Lục Cảnh Phú đứng dậy hỏi:

    - Đại ca, ý của anh là gì?

    Lục Cảnh Cường giễu cợt một tiếng:

    - Ý của đại ca là gì anh còn nghe không hiểu sao? Nhất định là muốn chúng ta nghĩ biện pháp giúp hai người bọn họ thôi.

    Lục Cảnh Phú mắt lạnh trừng mắt nhìn Lục Cảnh Cường, tiểu tử này sao luôn nhiều lời như vậy? Bóp chết cho xong!

    Lục Cảnh Quốc nhìn đại ca nằm híp mắt, lâm vào trong trầm tư.

    Muốn để Đường Đường khóc, hắn cũng không đành lòng.

    Bảo bối bọn họ yêu thương từ nhỏ tới lớn, nên vui vẻ hài lòng trôi qua mỗi ngày.

    Chuyện khác, không khẩn yếu. Có sự tình gì còn có bốn anh trai gánh vác!
     
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 224:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phương Mặc cầm đá lạnh đi ra không gian, nhìn ánh mắt của Đường Đường sưng húp, trừ bỏ đau lòng, trong lòng còn mang theo tự trách.

    Nếu hôm nay hắn có thể thu liễm một chút, có lẽ Lục gia cũng sẽ không phát hiện mối quan hệ này của bọn họ, Đường Đường cũng không cần khóc thành như vậy.

    Lục Cảnh Đường nhìn thấy Phương Mặc mím chặt môi không nói chuyện, chỉ biết hắn khẳng định lại nghĩ lung tung. Hắn tiếp nhận bát đá, nói:

    - Em trước tiên đắp cho anh, đầu gối của em không có việc gì lớn.

    Vì thế không đợi Phương Mặc cự tuyệt, hắn liền nâng cằm của Phương Mặc, rồi mới cầm đá lạnh chậm rãi chườm lên khuôn mặt hắn.

    Vừa chườm lạnh vừa thầm mừng, cũng may tam ca không đánh vào đôi mắt Dương Dương.

    Nhưng cho dù là như vậy, khi nhìn thấy vết thương trên mặt Phương Mặc, hắn vẫn cảm thấy khó chịu, hắn ném cục đá chặt chẽ ôm lấy Phương Mặc.

    Nghe thanh âm nức nở của hắn, Phương Mặc sụp mắt vỗ nhẹ sau lưng hắn, dỗ dành:

    - Đường Đường ngoan, đừng khóc. Bằng không ngày mai đôi mắt của em chắc chắn sẽ càng khó chịu.

    Lúc này mà Phương Mặc vẫn vì hắn suy nghĩ, nước mắt hắn càng không ngăn được chảy xuống. Hắn lắc đầu nức nở:

    - Khó chịu thì khó chịu, em không cần.

    Phương Mặc vươn tay đặt sau gáy hắn, dùng trán thiếp lên trán hắn:

    - Nhưng mà anh để ý, anh đau lòng. Anh càng sẽ tự trách, tự trách đều là bởi vì anh, mới sẽ làm cho Đường Đường bị ủy khuất như vậy.

    Lục Cảnh Đường ô một tiếng, ôm Phương Mặc:

    - Em không có ủy khuất, hoàn toàn không có chút nào. Ở cùng một chỗ với Dương Dương, sao lại ủy khuất. Sau này không cho phép anh tiếp tục nói như vậy.

    Câu nói này tựa như có người cầm đồ vật khắc từng chữ vào trong lòng Phương Mặc.

    Phương Mặc nói:

    - Được, anh nhớ kỹ.

    Lục Cảnh Đường nghiêng đầu nhìn ánh mắt ôn nhu xinh đẹp của Phương Mặc, không tự giác dán sát vào, gần tới mức có thể rõ ràng cảm giác được hơi thở của nhau.

    Hắn nhẹ nhàng áp sát hôn lên, vừa định lui về thì Phương Mặc ôm chặt hông của hắn, hôn mạnh lên môi hắn.

    Nhưng lần hôn này đã khác trước.

    Hắn tham luyến mút vào.

    Lục Cảnh Đường cảm giác mình sắp bị hôn không thở được, vươn tay chọc chọc hông của hắn:

    - Ngô, Dương Dương, hiện tại còn không được.

    Phương Mặc khẽ cười hung hăng hôn mạnh lên môi của hắn:

    - Nói mò cái gì đâu. Được rồi, chúng ta đi ngủ thôi. Ngày mai khẳng định còn có rất nhiều chuyện cần đối diện.

    Không nói việc này còn may, vừa nói tới ngày mai Lục Cảnh Đường liền nhíu mày, leo lên người Phương Mặc xoa nắn, thanh âm mềm nhũn:

    - Vậy ngày mai mặc kệ phát sinh chuyện gì, Dương Dương cũng đừng nghĩ lung tung. Hai chúng ta cần ở cùng một chỗ cả đời.

    Phương Mặc vỗ lưng của hắn, dỗ dành:

    - Được, anh đáp ứng em, sẽ không tiếp tục loạn suy nghĩ. Sau này anh sẽ tốt với em nhiều hơn gấp bội lần. Sẽ vĩnh viễn sủng ái em, chăm sóc cho em.

    Lục Cảnh Đường cười híp mắt, vùi mặt vào cổ Phương Mặc.

    Phương Mặc bị hắn cọ không biện pháp, đôi mắt sâu thẳm:

    - Nếu Đường Đường không muốn ngủ, anh mang em vào không gian như thế nào?

    Lục Cảnh Đường nghiêng đầu, đôi mắt còn có chút phiếm hồng:

    - Cần ngủ, chúng ta đi ngủ đi.

    Phương Mặc đứng dậy thu thập giường, dỗ Lục Cảnh Đường ngủ xong, hắn lặng lẽ đứng dậy, mở mền kiểm tra đầu gối của Đường Đường.

    Cũng may hiện tại là mùa đông, quần áo mặc dày, đầu gối của Đường Đường cũng không có vấn đề gì.

    Phương Mặc thả lỏng một hơi, nằm lên giường, lại xuất ra hai túi chườm nước đá đắp lên mặt mình, lại cẩn thận đắp lên ánh mắt của Đường Đường.

    Có lẽ bị lạnh, Lục Cảnh Đường hí mắt, Phương Mặc cúi đầu cọ trán của hắn, nhỏ giọng nói:

    - Ngủ đi, anh đắp đôi mắt cho em.

    Có lẽ nghe được thanh âm của Phương Mặc nên yên tâm không ít, Lục Cảnh Đường rất nhanh lại ngủ thiếp đi.

    Sáng sớm hôm sau, Trần Quế Hoa rời giường, liền nhìn thấy Phương Mặc đang bận rộn trong bếp.

    Nếu là trước kia, nàng hận không thể khen ngợi hắn khen lên tận trời, nhưng hiện tại nhìn thấy hắn, chỉ hận không thể đem người đuổi ra ngoài.

    Nàng hít sâu một hơi đi vào bếp, thấy hắn đang luộc trứng gà, nhíu mày hỏi:

    - Sao lại luộc trứng, Đường Đường không thích ăn như vậy. Con chẳng lẽ không biết?

    Lúc Trần Quế Hoa đi vào, Phương Mặc còn đang suy nghĩ có nên né tránh hay không.

    Hắn tưởng sáng nay mình dậy sớm một chút, cũng sẽ không gặp được Trần mẹ, ai ngờ nàng cũng dậy sớm như vậy, hắn đành nói:

    - Không phải để ăn, đôi mắt Đường Đường sưng tấy, con muốn dùng trứng gà lăn cho hắn. Ngày hôm qua dùng đá lạnh đắp, cũng không hữu hiệu.

    Trần Quế Hoa nghe lời này sửng sốt, nhịn không được hỏi:

    - Trước kia Đường Đường là người như thế nào?

    Phương Mặc nghiêng đầu nhìn nàng, thật lâu mới nói:

    - Đường Đường thật thiện lương, thật nhát gan lại thật quật cường. Đời trước hắn là cô nhi, cha mẹ ruột sau khi sinh hắn đã đem hắn ném vào trong cô nhi viện. Hắn lớn lên trong cô nhi viện. Lúc lên đại học con với Đường Đường mới quen biết. Tuổi thơ của hắn như thế nào con không hiểu rõ lắm. Hắn chưa từng kể qua với người khác.

    Trần Quế Hoa nghe được, trái tim đau nhói.

    Phương Mặc nói tiếp:

    - Ở thế giới của tụi con, tiền không có bao nhiêu giá trị. Một bữa cơm tiêu phí mấy chục đồng không đủ. Đường Đường vì muốn đi học, vì tiền sinh hoạt nên một ngày làm mấy công tác. Không thể đúng giờ ăn cơm nên bị tuột huyết áp, nhưng hắn chưa bao giờ oán hận.

    - Hắn chưa từng gặp qua cha mẹ ruột, cho nên sau khi đi tới trong này, hắn tận khả năng nghe lời thím cùng chú, cũng hết sức làm cho chính mình ngoan một chút, mong muốn cả nhà thích hắn nhiều hơn một chút. Kỳ thật Đường Đường rất khuyết thiếu cảm giác an toàn, sợ hãi chính mình không đủ nghe lời, làm cho chú cùng thím không vui.

    Trần Quế Hoa ôm ngực, trầm giọng nói:

    - Chẳng thể trách..

    Chẳng thể trách con ngoan của nàng, từ nhỏ luôn biết điều như vậy. Cho dù bị ủy khuất, cũng chưa bao giờ gây nháo ầm ĩ, lại là vì nguyên nhân này.

    Phương Mặc đỏ mắt nói:

    - Thím, Đường Đường thật yêu thím cùng chú, cũng rất lo lắng cảm thụ của chú thím. Con không cầu thím lập tức chấp nhận chuyện của con cùng Đường Đường, chỉ cầu thím đừng gây áp lực cho Đường Đường. Hoặc là thím có thể nổi giận với con, đánh con mắng con đều được. Van thím đừng khó xử Đường Đường.

    Nói xong bái sâu xuống.

    Lúc này dù trong lòng Trần Quế Hoa không muốn nhận sự thật Phương Mặc ở chung một chỗ với Đường Đường, nhưng khi nhìn thấy hành động của Phương Mặc trong lòng cũng mềm xuống.

    Đứa nhỏ này nói ra toàn là nhắc tới Đường Đường. Hoàn toàn không cầu xin nàng ủng hộ chuyện tình cảm của hai người bọn họ.

    Nàng xoay người thở dài:

    - Hai đứa không phải đã mua nhà ở J thị sao, nhân lúc còn thời gian thì nhanh chóng đi qua nghỉ ngơi chỉnh đốn đi. Bằng không Đường Đường đi bên kia ở không thoải mái, làm sao còn tâm tư đi học.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...