Đam Mỹ [Edit] Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại - Nhuyễn Ngữ

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi GiangNgan, 19 Tháng hai 2025.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 220:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Cảnh Đường nghe được thanh âm, trong nháy mắt liền đứng trước người Phương Mặc. Giống như làm vậy là có thể ngăn cản hắn bị tổn thương.

    Lục Cảnh Phú từ phía sau bọn họ âm trầm đi tới, ánh mắt luôn gắt gao nhìn chằm chằm hai người, hắn hít sâu một hơi:

    - Là anh mù? Vẫn là hai đứa điên rồ? Ân?

    Lục Cảnh Đường ngăn cản trước mặt Phương Mặc đang muốn lên tiếng giải thích, Lục Cảnh Phú nhìn thấy bộ dạng của em trai nháy mắt nổ, đem hắn kéo giật ra sau lưng mình, cảnh cáo nói:

    - Lục Cảnh Đường, em không được nói chuyện!

    Nói xong nhân lúc Phương Mặc không kịp phòng bị, một quyền đánh tới. Từng quyền gặp máu, căn bản không bận tâm đây là người bạn ở chung nhà chơi từ nhỏ tới lớn của bọn họ.

    Lục Cảnh Đường bị hù dọa kinh hoảng, vội vàng chạy qua ngăn cản. Nhưng lúc này Lục Cảnh Phú giống như hoàn toàn điên rồ, một tay kéo giật hắn hất ra, Lục Cảnh Đường cứ như vậy trực tiếp bị ném ra ngoài.

    Phương Mặc nhìn thấy Đường Đường ngã sấp liền bắt đầu phản kháng, ngăn cản nắm tay của Lục Cảnh Phú, hô:

    - Tam ca anh muốn đánh, em sẽ không rống một tiếng. Nhưng anh không thể làm tổn thương Đường Đường.

    Lục Cảnh Đường cũng từ trên mặt đất bò lên ôm chân Lục Cảnh Phú cầu xin:

    - Tam ca, đừng đánh Dương Dương. Không phải là lỗi của hắn, là em, là em thích hắn. Ô ô, tam ca đừng đánh.

    Nghe tiếng khóc của con út, mấy người Lục Gia Bình chạy ra sân sau, nhìn thấy Đường Đường quỳ ngồi dưới đất ôm lão tam khóc.

    Lục Cảnh Hoa đi tới kéo Đường Đường, nhíu mày nhìn chằm chằm Lục Cảnh Phú:

    - Lão tam? Em làm sao vậy, vì sao ra tay đánh người?

    Lục Cảnh Phú cắn môi trừng mắt nhìn Phương Mặc. Có chút lời nói hắn không dám bày tỏ, sợ cha mẹ biết thân thể sẽ không chịu nổi. Nhưng hắn làm sao cũng không nghĩ ra, từ nhỏ người luôn bồi bên cạnh em trai ngoan của bọn họ lại là một con sói. Còn mê hoặc ánh mắt của mọi người, đem Đường Đường nhà bọn họ điêu đi rồi. Sao có thể làm cho người không tức giận.

    Lục Gia Bình cũng nhìn ra được tình huống không đúng, híp mắt nhìn ba người trong sân, nói:

    - Đều vào nhà trước.

    Lục Cảnh Đường đầy mặt nước mắt chạy tới trước mặt Phương Mặc, thấy khóe môi hắn chảy máu, nức nở nói:

    - Dương Dương, ngoại trừ mặt, còn có chỗ nào bị thương?

    Phương Mặc nhìn đôi mắt hắn đỏ rực, khẽ cười dỗ dành:

    - Không sao, anh không đau, em đừng khóc.

    Nói xong lôi kéo tay hắn lắc nhẹ đầu, đi theo mọi người trở vào trong nhà.

    Trần Quế Hoa vừa đi ra, nhìn thấy vết thương trên mặt Phương Mặc, lập tức đi tới hỏi:

    - Mẹ ơi, làm sao vậy? Tụi con đánh nhau với ai?

    Nói xong nàng nhìn Lục Gia Bình bọn họ, thấy diễn cảm mọi người thật nghiêm túc, Trần Quế Hoa nhíu mày hỏi:

    - Rốt cục là chuyện gì vậy? Sao còn đánh nhau?

    Không chỉ riêng nàng thắc mắc, Lục Gia Bình cũng không rõ. Nếu như là lão tứ thì còn hiểu được, dù sao lão tứ bình thường luôn thô lỗ hò hét, hoàn toàn không trầm tĩnh, bị đánh cũng là bình thường.

    Nhưng hôm nay người ra tay lại là lão tam, Lục Gia Bình nghĩ hồi lâu cũng không biết vì sao lão tam lại đánh người. Tuy nói tuổi của hắn cũng như lão tứ, nhưng từ khi bắt đầu vào trung học cơ sở hắn đã càng thêm ổn trọng, lại càng không phải loại người nói động thủ liền ra tay đánh người.

    Hắn ngồi trên ghế hỏi:

    - Hiện tại có thể nói xem, nguyên nhân vì sao ra tay đánh người?

    Lục Cảnh Đường khẩn trương siết chặt bàn tay, hắn không biết cha mẹ sẽ làm sao đối đãi quan hệ giữa hắn cùng Dương Dương.

    Nhưng ngay nháy mắt hắn nhìn thấy vết thương trên mặt Phương Mặc, hắn không muốn tiếp tục che giấu. Hắn đi tới trước mặt Phương Mặc, kéo tay hắn đi qua trước mặt cha, trực tiếp quỳ xuống.

    Lục Cảnh Cường không rõ vì sao em trai làm như vậy, nhưng hắn không muốn nhìn thấy một màn này. Hắn giữ chặt tay Lục Cảnh đường kéo đứng dậy:

    - Đường Đường đứng lên.

    Lục Cảnh Đường lắc đầu, trong mắt không tự giác lộ ra một tia bi thương:

    - Ba ba, mẹ, xin thứ lỗi.

    Trần Quế Hoa cũng không hiểu là chuyện gì xảy ra, vội vàng dỗ dành:

    - Đường Đường có chuyện gì, chúng ta đứng lên rồi nói, nghe lời đi con.

    Lục Cảnh Đường hít hít mũi, thanh âm run rẩy nói:

    - Con cùng Dương Dương đời trước đã nhận thức nhau. Tụi con đều có ký ức của kiếp trước. Tụi con là người yêu, là bạn tình.

    Lời vừa nói ra, cả nhà rung động.

    Trần Quế Hoa cả kinh bịt miệng, Lục Gia Bình híp mắt nhìn hai người đang quỳ, nhất thời không biết nên nói gì.

    Lục Cảnh Cường không dám tin nói:

    - Nhưng, nhưng mà hai đứa đều là nam. Đường Đường, có phải em không hiểu được cái gì là người yêu hay không.

    Lục Cảnh Đường không còn nhịn được cảm xúc, khóc lớn:

    - Ô, em biết cái gì là người yêu. Từ đời trước Dương Dương luôn vì em trả giá. Đi tới trong này, hắn vẫn trước sau như một vì em suy nghĩ. Ba ba, mẹ, con không biết cha mẹ có hiểu được cảm tình của con cùng Dương Dương hay không. Nhưng con không muốn để cho hắn khổ sở. Con cũng muốn vì hắn cố gắng một lần. Con thích hắn.

    Trần Quế Hoa đỡ trán, hiển nhiên có chút không tiếp thụ được sự thật như vậy.

    Hết thảy hết thảy đối với cả nhà là một sự rung động.

    Lục Gia Bình nhìn kỹ Phương Mặc:

    - Cho nên vừa bắt đầu thì con đối xử tốt với Đường Đường là vì có mục đích có phải hay không?

    Phương Mặc ánh mắt kiên định nhìn Lục Cảnh Đường, nói:

    - Mục đích cuối cùng của con xác thực là muốn làm cho Đường Đường ở chung một chỗ với con. Nhưng suốt 18 năm nay, con chưa từng biểu lộ ra cảm tình gì với hắn. Con nghĩ muốn Đường Đường ở chung một chỗ với con, nhưng con càng để ý là hắn có vui vẻ hay không.

    Nói xong hắn mím chặt môi nhìn Lục Gia Bình:

    - Chú, con biết cả nhà không hiểu cảm tình giữa con cùng Đường Đường. Nhưng con yêu Đường Đường, còn hơn hết thảy. Thậm chí chính là mạng của mình.

    Ngay tại lúc này Trần Quế Hoa đi tới kéo Lục Cảnh Đường vào phòng, vừa kéo vừa kêu lên:

    - Mẹ không đồng ý, đứa con ngoan của mẹ sẽ không ở cùng một chỗ với đàn ông. Mẹ không cho phép con ngoan của mẹ bị người khác nghị luận, trở thành trò cười cho người khác. Còn cậu cút cho tôi, cút ra khỏi nhà của tôi.

    Lục Cảnh Đường đầy tội lỗi ôm nàng khóc lớn:

    - Mẹ, mẹ đừng tức giận. Con nhầm, mẹ đừng làm như vậy, ô..

    Lục Cảnh Hoa cũng sợ thật sự kích thích mẹ mình, đi qua vỗ vai Phương Mặc, ý bảo hắn đi ra ngoài trước.

    Phương Mặc đỏ mắt nhìn Lục Cảnh Đường, đứng dậy đi theo Lục Cảnh Hoa ra ngoài. Ba người Lục Cảnh Phú cũng theo sau.

    Lục Cảnh Hoa châm điếu thuốc quay đầu nói:

    - Chỗ của cậu có phải có địa phương cho mọi người đi vào, phương tiện mang mọi người cùng vào không? Trong này không phải địa phương nói chuyện.

    Phương Mặc nhìn hắn một lúc lâu, lúc này mới gật gật đầu, đem bốn anh em cùng đưa vào trong không gian.

    Lục Cảnh Hoa bốn người vào trong không gian, cũng không bởi vì tò mò mà đi tra xét. Lục Cảnh Hoa quay đầu hỏi:

    - Hiện tại có thể cùng tụi anh nói lời thật hay không? Em cùng Đường Đường rốt cục là chuyện gì vậy? Cái gì kêu là nhận thức từ đời trước. Tiểu Mặc, anh không hi vọng lúc này em còn lừa mọi người.
     
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 221:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phương Mặc cười khổ một tiếng, co quắp ngồi dưới đất:

    - Em cùng Đường Đường đến từ cuối năm 2024. Tụi em là bạn học, là tình nhân. Em không biết các anh có tin lời em nói hay không, nhưng tiếp theo những lời em nói đều là sự thật.

    - Thế giới này của các anh kỳ thật là một quyển sách. Em cùng Đường Đường là đọc sách ở đời sau cho nên mới biết mọi người.

    Lục Cảnh Cường nghe được nhíu mày nghi hoặc:

    - Cậu nói dối, đây là thế giới chân thật, sao có thể ở trong sách chứ.

    Lục Cảnh Quốc ngăn cản Lục Cảnh Cường:

    - Lão tứ, em trước tiên nghe Phương Mặc nói xong.

    Phương Mặc đứng dậy lấy ra di động triển lãm cho bọn họ nhìn xem:

    - Đời sau tụi em xem sách đều xem từ đồ vật này, vật này kêu di động, bên trong có một phần mềm có thể tra xét được những gì mình muốn tìm hiểu. Tụi xem xem bộ sách kia, cũng từ trong di động này. Nhưng kể từ khi tụi xem đi tới trong này, nội dung trong sách liền toàn bộ biến mất.

    Lục Cảnh Hoa cầm di động nhìn lướt qua, ảnh chụp của hai người trong màn hình làm ánh mắt hắn sâu thẳm vài phần.

    Phương Mặc biết hắn chứng kiến ảnh chụp, chỉ chỉ Đường Đường:

    - Đây là hình dạng trước kia của tụi em, em cũng không biết phải nói như thế nào. Đến bên này, chậm rãi lớn lên sau, hình dạng của tụi em dần dần không khác biệt gì với kiếp trước.

    Lục Cảnh Hoa lắc đầu, vẫn có khác biệt:

    - Hiện tại Đường Đường không có khiếp đảm như vậy.

    Hắn nhìn ra được Đường Đường trong ảnh chụp thật tự ti, mặc dù cũng là cười chụp. Nhưng hắn cảm nhận được trong ảnh Đường Đường thật khẩn trương.

    Phương Mặc lại nói tiếp:

    - Tụi em xem quyển sách này, giảng chính là chuyện của Dương Phán Đệ. Dương Phán Đệ luôn ba phen bốn lần muốn hại Đường Đường, là bởi vì nàng là sống lại. Nàng từ vài chục năm sau trở lại niên đại này.

    Vài anh em nghe xong, trong mắt tràn đầy kinh ngạc. Thậm chí hoài nghi là mình nghe nhầm.

    Phương Mặc nói tiếp:

    - Trong sách Đường Đường không có bách bảo rương, năm thiên tai phát sinh toàn bộ đều bụng đói. Dương Phán Đệ nói dối lừa đại ca nàng phát hiện trứng chim, lấy lý do phân chia 5: 5 gạt anh leo lên một gốc cây sắp gãy, lừa anh rơi xuống gãy chân.

    Nói xong hắn thở dài.

    - Rồi mới lúc này vừa bắt đầu, Đường Đường được bốn tuổi bị Dương Phán Đệ mang tới bờ sông dìm chết đuối. Trùng hợp tam ca vừa lúc đi qua nhìn thấy được, nhưng khi đó Lục gia bởi vì Đường Đường qua đời, đã loạn, không ai tin tưởng lời của hắn. Dương Phán Đệ lại mượn cơ hội dẫn dụ tam ca ra cửa, tam ca bị kẻ buôn người bắt cóc.

    Lục Cảnh Cường nghe tới đây siết chặt nắm tay hô lớn:

    - Không có khả năng, người một nhà chúng ta đều còn nguyên vẹn đâu.

    Phương Mặc gật đầu:

    - Là bởi vì Đường Đường đến đây, cho nên mới thay đổi bi kịch của Lục gia. Hắn ngăn trở bi kịch phát sinh.

    Không riêng Lục Cảnh Cường không tin, Lục Cảnh Phú lại càng không tin. Hắn lắc đầu nói:

    - Nhưng vì sao Đường Đường lại đi tới trong này?

    Phương Mặc nghĩ tới lúc đó mình nhận được tin tức Đường Đường xảy ra sự cố, thần sắc mờ đi xuống:

    - Trong sách sau khi Đường Đường xảy ra sự cố, Trần.. Trần mẹ cũng đi theo. Sau này nhị ca nghĩ đủ biện pháp báo thù, nhưng bởi vì quầng sáng của nữ chính nên đánh mất công tác trong bộ đội, bị người hại chết. Sau khi cả nhà liên tục xảy ra sự cố, Lục thúc đảm nhiệm nhiệm vụ không cẩn thận rơi xuống vách núi.

    Mấy anh em nghe tới đây không nhịn được chảy nước mắt. Sao lại như vậy, gia đình bọn họ sao biến thành nông nỗi như thế.

    - Lúc Đường Đường đọc tới đoạn Lục thúc xảy ra sự cố, không cẩn thận trượt té xuống thang lầu. Lúc tỉnh lại đã đi tới thế giới này. Sau khi sinh ra thì hắn đã đi theo bên cạnh mọi người.

    Phương Mặc sụp mắt:

    - Sau khi biết được Đường Đường xảy ra sự cố, em nhất thời cảm thấy cuộc sống không còn ý nghĩa. Nhưng lúc xử lý di vật của Đường Đường, em vô tình lật xem quyển tiểu thuyết trong di động của hắn, nhất là nhìn thấy ba chữ Lục Cảnh Đường, trong chốc lát chợt cảm thấy cái tên này thật hấp dẫn em đi vào trong đó.

    Nói xong Phương Mặc chỉ chỉ không gian:

    - Trong này, ở đời sau tụi em gọi là không gian, ngày thứ ba sau khi Đường Đường xảy ra sự cố, em đột nhiên có được không gian. Khi đó em đã biết Lục Cảnh Đường, Đường Đường của em nhất định ở trong sách. Em bắt đầu chuyển bán toàn bộ tư sản của mình, đổi thành vật tư của niên đại này mới có. Em nghĩ đi tìm Đường Đường! Cùng là ngày thứ ba, em lái xe xảy ra ngoài ý muốn đi tới thế giới này. Chuyện kế tiếp đại khái các anh cũng biết.

    Lục Cảnh Cường u oán trừng mắt liếc hắn:

    - Nhưng cậu cũng không thể ở cùng một chỗ với bé ngoan nhà chúng tôi a. Hai người đàn ông cùng một chỗ tính là chuyện gì chứ?

    Phương Mặc nghiêng đầu nhận chân lại kiên định nhìn mấy anh em Lục gia:

    - Em biết, em cùng Đường Đường ở cùng một chỗ mấy anh lý giải không được. Nhưng ở đời sau hai nam sinh cùng một chỗ đều là chuyện rất bình thường. Bởi vì có chút cảm tình cũng không phải chỉ có giữa nam nữ mới có.

    Lục Cảnh Hoa tiêu hóa rụng những gì Phương Mặc đã nói hôm nay, nhưng hết thảy đối với hắn mà nói thật quá rung động.

    Không phải hắn không muốn tin tưởng, chỉ là cảm thấy quá huyền huyễn.

    Nhưng lại cảm thấy có sự tình trước kia có điểm không rõ, hiện tại đột nhiên có thể nói qua.

    Ở trong phòng, Lục Cảnh Đường ôm Trần Quế Hoa tận lực cầu xin:

    - Mẹ, mẹ đừng tức giận được không? Con không muốn nhìn thấy mẹ tức giận.

    Trần Quế Hoa lau nước mắt, lôi kéo hắn đứng dậy:

    - Được, con không muốn mẹ tức giận cũng được. Vậy con dứt khoát với tiểu tử Phương gia được không? Chỉ cần tụi con dứt khoát, mẹ cũng sẽ không tức giận nữa.

    Lục Cảnh Đường nhìn nàng, nước mắt chảy ra, hắn lắc đầu:

    - Mẹ, Dương Dương vì con đã chết qua một lần. Con không thể để cho hắn tiếp tục mất đi con.

    Trần Quế Hoa không hiểu, che miệng khóc ròng nói:

    - Nhưng tụi con hai nam sinh ở cùng một chỗ sẽ bị người chê cười, nói không chuẩn còn bị lưu đày. Đứa ngốc, con rốt cục có hiểu hay không vậy?

    Lục Cảnh Đường không biết nên làm sao giải thích chuyện của hắn cùng Dương Dương, chỉ biết một khắc này hắn vô cùng khổ sở, trái tim đau đớn như bị dao cắt.

    Lục Gia Bình lục tìm gói thuốc lá đã lâu không hút, châm thuốc ngồi một bên hút lên.

    Hắn luôn cho rằng đứa con cùng Phương Mặc có chuyện gì giấu hắn, nhưng hắn không nghĩ tới lại là kết cục như vậy.

    Bất kể chuyện trong nhà hay trong cục, hắn đều có thể nhanh chóng làm ra quyết định. Nhưng vào hôm nay đại não Lục Gia Bình giống như trống rỗng, giống như là đình chỉ vận chuyển.

    Hắn không biết nên làm sao bây giờ, những từ ngữ này đột nhiên xuất hiện trong trí óc của hắn.

    Lục Cảnh Hoa mang theo mấy em trai trở vào nhà.

    Trần Quế Hoa nhìn thấy Phương Mặc liền hướng Lục Cảnh Hoa mắng:

    - Con muốn làm gì? Con muốn mạng của mẹ hay sao?

    Lục Cảnh Hoa đi tới ôm bả vai của nàng an ủi:

    - Mẹ, mẹ đừng gấp. Mẹ nghe con nói xong rồi mới làm quyết định được không?

    Nhưng lúc này nàng làm sao còn nghe được trong tai, vỗ ngực hắn mắng:

    - Con rốt cục muốn biên thế nào? Con còn có phải là đại ca của Đường Đường hay không, sao con nhẫn tâm nhìn thấy hắn nhảy hố lửa a.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...