Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại
Tác giả: Nhuyễn Ngữ
Thể loại: Dam mỹ - xuyên không
Editor: GiangNgan
Tác giả: Nhuyễn Ngữ
Thể loại: Dam mỹ - xuyên không
Editor: GiangNgan
Chương 210:
Lục Cảnh Đường đi theo Phương Mặc đến nhà kho, nhưng cũng không cần hắn giúp việc. Phương Mặc an bài cho hắn ngồi trên ghế xuất ra từ không gian chờ hai người bọn họ.
Chờ bọn họ đem xe đạp bố trí xong, Phương Mặc lại từ không gian lấy ra hai mươi đồng hồ nữ bỏ vào trong một ba lô.
Thu thập xong, cũng sắp tới giờ hẹn, Phương Mặc ba người cùng nhau đi ra cửa kho đợi.
Không bao lâu sau đầu lĩnh chợ đen Lưu Kiệt liền mang theo người đi tới, nhưng Phương Mặc không đi theo vào, hắn cùng Lục Cảnh Đường lưu lại bên ngoài.
Chờ Lục Cảnh Cường mang theo Lưu Kiệt đi ra, trên mặt Lưu Kiệt vui mừng:
- Đi thôi, tôi đã đặt xong tiệm cơm, đi qua là có thể ăn được.
Phương Mặc cười cười nắm tay Lục Cảnh Đường đi theo phía sau.
Trên bàn cơm có một món cá hấp, Lục Cảnh Đường thật thích. Phương Mặc ngồi bên cạnh không ngừng gắp đồ ăn cho hắn.
Lưu Kiệt biết bọn họ không uống rượu, ngược lại luôn giới thiệu món ăn:
- Có thể thử xem món tôm này, tiệm cơm này luôn lựa chọn nguyên liệu nấu ăn thật tươi làm.
Hắn nhìn thấy nhi đồng thật thích ăn cá biển, tin tưởng món tôm biển cũng phù hợp khẩu vị của đứa nhỏ này.
Phương Mặc cảm tạ, vén tay áo lột vỏ tôm cho Đường Đường.
Chờ lột vỏ xong hắn đưa tới cho Đường Đường:
- Đường Đường, nếm thử xem có thích hay không?
Lục Cảnh Đường cười híp mắt gắp tôm, nhét vào trong miệng. Oa, tôm tươi lại có mang theo vị ngọt đâu.
Hắn vừa ăn vừa gật đầu:
- Ngô, Dương Dương anh cũng nếm thử, là ngọt!
Phương Mặc sủng nịch nhìn hắn.
Lục Cảnh Cường kẹp một đũa đậu Hà Lan xào lạp xưởng đưa tới:
- Đường Đường, mau nếm thử xem, có phải vị lạp xưởng mà em thích hay không.
Lưu Kiệt nghe vậy vội vàng hỏi:
- Sao vậy? Thích lạp xưởng bên này sao?
Lục Cảnh Cường quay đầu nói:
- Còn không phải sao, hôm nay mang hắn đi ăn cơm niêu thử thế nào. Kết quả Đường Đường thật thích ăn cơm niêu bên này.
Lưu Kiệt nở nụ cười:
- Việc này còn không dễ dàng sao.
Nói xong nhìn Đường Đường:
- Lạp xưởng của tiệm cơm này cậu thấy thế nào, hợp khẩu vị của cậu không?
Lục Cảnh Đường bị người lạ chăm chú nhìn, có chút câu nệ, nhỏ giọng nói:
- Ân, hương vị rất giống cơm niêu, ngọt ngào ăn không ngán.
Lưu Kiệt liền nói:
- Thích ăn là được. Lạp xưởng nhà bọn họ là do chúng tôi cung cấp, nhưng cứ yên tâm, đều là dùng thịt heo tươi làm, khi nào về thì các cậu mang một ít trở về ăn.
Phương Mặc ngồi dựa sau ghế, tư thế lười nhác. Một cánh tay gác lên sau ghế của Lục Cảnh Đường, nghe xong lời này khóe môi hơi nhếch lên. Được lắm, biết lấy lòng bảo bối của hắn.
Lục Cảnh Đường ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng hướng hắn mở trừng hai mắt.
Phương Mặc chớp mắt, nâng chén trà nói:
- Hai tuần sau sẽ lại có một chuyến hàng hóa. Hi vọng chúng ta hợp tác khoái trá!
Chờ bọn họ ăn cơm xong, trở về nhà khách. Lục Cảnh Cường cầm ra ba lô:
- Mau đếm xem, có thiếu tiền hay không.
Từ lúc hắn cầm ba lô tới tay, luôn không dám rời khỏi tầm mắt, chỉ sợ xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn. Bên trong này có gần mười ngàn đồng a!
Nếu đánh mất, dù là bán hắn cũng không đền nổi.
Phương Mặc nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Lục Cảnh Đường, đem ba lô đưa cho hắn:
- Đường Đường đếm đi.
Lục Cảnh Đường gật đầu, tiếp nhận ba lô đổ tiền xuống giường.
Không chỉ là hắn, dù là Lục Cảnh Cường cũng lộ biểu tình tiểu tài mê.
Lớn như vậy đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nhiều tiền như thế. Cho dù là đời trước, Lục Cảnh Đường cũng chưa từng thấy qua nhiều tiền mặt như vậy.
Huống chi là niên đại này, hắn vui vẻ cười nói:
- Oa, thật nhiều tiền a!
Tiểu tài mê cười dài ngồi trên giường đếm tiền, đếm một lần không đủ, lại thêm một lần.
Lục Cảnh Cường ngồi một bên nhìn thấy em trai vui vẻ như vậy, trong lòng tự nhủ: Sau này mình phải liều mạng kiếm tiền, kiếm được thật nhiều thật nhiều tiền. Đến lúc đó Đường Đường chỉ cần phụ trách ở trong nhà đếm tiền là được.
Hắn đứng lên hỏi:
- Đường Đường có muốn đi tắm rửa hay không?
Lục Cảnh Đường lắc đầu:
- Tứ ca đi trước đi, em cần nghỉ ngơi một lát. Vừa rồi ăn quá no, bụng có chút trướng.
Phương Mặc không nhịn được nhíu mày:
- Khó chịu sao? Có muốn ăn chút kẹo sơn tra hay không?
- Không cần, không phải thật khó chịu, hẳn là không có việc gì.
Lục Cảnh Cường nghe vậy cầm khăn mặt đi ra ngoài.
Phương Mặc đi tới cầm tiền đưa cho Đường Đường:
- Đường Đường, em thu lại đi.
Lục Cảnh Đường vừa nghe, liền ngồi dậy nghiêng đầu hỏi:
- Đưa em làm gì, chính anh cất kỹ.
- Em giữ tiền, nhìn thấy có gì thích thì trực tiếp mua. Anh, tiền của anh em tùy tiện dùng.
Phương Mặc nói xong, càng muốn nói mình cố gắng kiếm tiền chính là vì hắn. Nhưng hiện tại hắn thật không có tư cách nói ra những lời này.
Hắn mấp máy môi, đem tiền nhét vào trong tay Đường Đường.
Lục Cảnh Đường nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ: Phốc, Dương Dương cũng thật biết nhẫn nhịn! Bỏ đi, mình cũng không muốn nhìn thấy hắn lộ ra diễn cảm như vậy.
Hắn cười ha ha cầm tiền quơ quơ:
- Vậy em giữ cho anh, sau này anh cần mua gì, nhớ hỏi em nha.
Đổi một loại cách nói khác chính là, tiền của bọn họ đều do hắn quản!
Phương Mặc thấy hắn thu tiền, tâm tình mới tốt một chút, vươn tay nhu tóc của hắn:
- Bụng còn khó chịu không? Hiện tại muốn đi tắm rửa hay không.
Lục Cảnh Đường sửng sốt, sao lại hỏi như vậy chứ. Hắn cũng không quá muốn đi tắm cùng Dương Dương, nhất là sau khi hắn biết Dương Dương thích hắn.
Hắn luôn cảm thấy ngượng ngùng bại lộ thân thể trước mặt Dương Dương.
Nhưng hắn biết Dương Dương sẽ lo lắng cho hắn, trong lòng thầm thở dài.
Vẫn đi thôi, dù sao từ nhỏ tới lớn luôn bị Dương Dương nhìn thấy nhiều lần, cũng không kém một lần này!
Hắn vừa đứt lên thì Lục Cảnh Cường tắm xong trở về, liền khẩn trương hỏi:
- Làm sao vậy?
Lục Cảnh Đường cười cười:
- Không sao. Tứ ca, tụi em chuẩn bị đi tắm đâu.
Lục Cảnh Cường vỗ ngực:
- Hù chết, còn tưởng thiếu tiền đâu. Vậy hai đứa đi nhanh đi, hiện tại trong nhà tắm không ai.
Đi tới nhà tắm, Lục Cảnh Đường nhăn nhó ngượng ngùng cởi quần áo.
Phương Mặc lộ nụ cười sáng ngời, trêu chọc:
- Đường Đường sao không cởi quần áo, em đang đợi cái gì?
Lục Cảnh Đường chép miệng:
- Hay là Dương Dương tắm trước? Chờ anh tắm xong rồi thì tới em.
Nói xong thì đỏ mặt, dù chính hắn cũng cảm giác được:
- Trong này thật nóng a..
Phương Mặc nhìn thấy tình trạng đó, trong lòng như bị mèo con nạo một móng vuốt, nhịn không được hướng hắn tới gần.
Chờ bọn họ đem xe đạp bố trí xong, Phương Mặc lại từ không gian lấy ra hai mươi đồng hồ nữ bỏ vào trong một ba lô.
Thu thập xong, cũng sắp tới giờ hẹn, Phương Mặc ba người cùng nhau đi ra cửa kho đợi.
Không bao lâu sau đầu lĩnh chợ đen Lưu Kiệt liền mang theo người đi tới, nhưng Phương Mặc không đi theo vào, hắn cùng Lục Cảnh Đường lưu lại bên ngoài.
Chờ Lục Cảnh Cường mang theo Lưu Kiệt đi ra, trên mặt Lưu Kiệt vui mừng:
- Đi thôi, tôi đã đặt xong tiệm cơm, đi qua là có thể ăn được.
Phương Mặc cười cười nắm tay Lục Cảnh Đường đi theo phía sau.
Trên bàn cơm có một món cá hấp, Lục Cảnh Đường thật thích. Phương Mặc ngồi bên cạnh không ngừng gắp đồ ăn cho hắn.
Lưu Kiệt biết bọn họ không uống rượu, ngược lại luôn giới thiệu món ăn:
- Có thể thử xem món tôm này, tiệm cơm này luôn lựa chọn nguyên liệu nấu ăn thật tươi làm.
Hắn nhìn thấy nhi đồng thật thích ăn cá biển, tin tưởng món tôm biển cũng phù hợp khẩu vị của đứa nhỏ này.
Phương Mặc cảm tạ, vén tay áo lột vỏ tôm cho Đường Đường.
Chờ lột vỏ xong hắn đưa tới cho Đường Đường:
- Đường Đường, nếm thử xem có thích hay không?
Lục Cảnh Đường cười híp mắt gắp tôm, nhét vào trong miệng. Oa, tôm tươi lại có mang theo vị ngọt đâu.
Hắn vừa ăn vừa gật đầu:
- Ngô, Dương Dương anh cũng nếm thử, là ngọt!
Phương Mặc sủng nịch nhìn hắn.
Lục Cảnh Cường kẹp một đũa đậu Hà Lan xào lạp xưởng đưa tới:
- Đường Đường, mau nếm thử xem, có phải vị lạp xưởng mà em thích hay không.
Lưu Kiệt nghe vậy vội vàng hỏi:
- Sao vậy? Thích lạp xưởng bên này sao?
Lục Cảnh Cường quay đầu nói:
- Còn không phải sao, hôm nay mang hắn đi ăn cơm niêu thử thế nào. Kết quả Đường Đường thật thích ăn cơm niêu bên này.
Lưu Kiệt nở nụ cười:
- Việc này còn không dễ dàng sao.
Nói xong nhìn Đường Đường:
- Lạp xưởng của tiệm cơm này cậu thấy thế nào, hợp khẩu vị của cậu không?
Lục Cảnh Đường bị người lạ chăm chú nhìn, có chút câu nệ, nhỏ giọng nói:
- Ân, hương vị rất giống cơm niêu, ngọt ngào ăn không ngán.
Lưu Kiệt liền nói:
- Thích ăn là được. Lạp xưởng nhà bọn họ là do chúng tôi cung cấp, nhưng cứ yên tâm, đều là dùng thịt heo tươi làm, khi nào về thì các cậu mang một ít trở về ăn.
Phương Mặc ngồi dựa sau ghế, tư thế lười nhác. Một cánh tay gác lên sau ghế của Lục Cảnh Đường, nghe xong lời này khóe môi hơi nhếch lên. Được lắm, biết lấy lòng bảo bối của hắn.
Lục Cảnh Đường ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng hướng hắn mở trừng hai mắt.
Phương Mặc chớp mắt, nâng chén trà nói:
- Hai tuần sau sẽ lại có một chuyến hàng hóa. Hi vọng chúng ta hợp tác khoái trá!
Chờ bọn họ ăn cơm xong, trở về nhà khách. Lục Cảnh Cường cầm ra ba lô:
- Mau đếm xem, có thiếu tiền hay không.
Từ lúc hắn cầm ba lô tới tay, luôn không dám rời khỏi tầm mắt, chỉ sợ xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn. Bên trong này có gần mười ngàn đồng a!
Nếu đánh mất, dù là bán hắn cũng không đền nổi.
Phương Mặc nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Lục Cảnh Đường, đem ba lô đưa cho hắn:
- Đường Đường đếm đi.
Lục Cảnh Đường gật đầu, tiếp nhận ba lô đổ tiền xuống giường.
Không chỉ là hắn, dù là Lục Cảnh Cường cũng lộ biểu tình tiểu tài mê.
Lớn như vậy đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nhiều tiền như thế. Cho dù là đời trước, Lục Cảnh Đường cũng chưa từng thấy qua nhiều tiền mặt như vậy.
Huống chi là niên đại này, hắn vui vẻ cười nói:
- Oa, thật nhiều tiền a!
Tiểu tài mê cười dài ngồi trên giường đếm tiền, đếm một lần không đủ, lại thêm một lần.
Lục Cảnh Cường ngồi một bên nhìn thấy em trai vui vẻ như vậy, trong lòng tự nhủ: Sau này mình phải liều mạng kiếm tiền, kiếm được thật nhiều thật nhiều tiền. Đến lúc đó Đường Đường chỉ cần phụ trách ở trong nhà đếm tiền là được.
Hắn đứng lên hỏi:
- Đường Đường có muốn đi tắm rửa hay không?
Lục Cảnh Đường lắc đầu:
- Tứ ca đi trước đi, em cần nghỉ ngơi một lát. Vừa rồi ăn quá no, bụng có chút trướng.
Phương Mặc không nhịn được nhíu mày:
- Khó chịu sao? Có muốn ăn chút kẹo sơn tra hay không?
- Không cần, không phải thật khó chịu, hẳn là không có việc gì.
Lục Cảnh Cường nghe vậy cầm khăn mặt đi ra ngoài.
Phương Mặc đi tới cầm tiền đưa cho Đường Đường:
- Đường Đường, em thu lại đi.
Lục Cảnh Đường vừa nghe, liền ngồi dậy nghiêng đầu hỏi:
- Đưa em làm gì, chính anh cất kỹ.
- Em giữ tiền, nhìn thấy có gì thích thì trực tiếp mua. Anh, tiền của anh em tùy tiện dùng.
Phương Mặc nói xong, càng muốn nói mình cố gắng kiếm tiền chính là vì hắn. Nhưng hiện tại hắn thật không có tư cách nói ra những lời này.
Hắn mấp máy môi, đem tiền nhét vào trong tay Đường Đường.
Lục Cảnh Đường nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ: Phốc, Dương Dương cũng thật biết nhẫn nhịn! Bỏ đi, mình cũng không muốn nhìn thấy hắn lộ ra diễn cảm như vậy.
Hắn cười ha ha cầm tiền quơ quơ:
- Vậy em giữ cho anh, sau này anh cần mua gì, nhớ hỏi em nha.
Đổi một loại cách nói khác chính là, tiền của bọn họ đều do hắn quản!
Phương Mặc thấy hắn thu tiền, tâm tình mới tốt một chút, vươn tay nhu tóc của hắn:
- Bụng còn khó chịu không? Hiện tại muốn đi tắm rửa hay không.
Lục Cảnh Đường sửng sốt, sao lại hỏi như vậy chứ. Hắn cũng không quá muốn đi tắm cùng Dương Dương, nhất là sau khi hắn biết Dương Dương thích hắn.
Hắn luôn cảm thấy ngượng ngùng bại lộ thân thể trước mặt Dương Dương.
Nhưng hắn biết Dương Dương sẽ lo lắng cho hắn, trong lòng thầm thở dài.
Vẫn đi thôi, dù sao từ nhỏ tới lớn luôn bị Dương Dương nhìn thấy nhiều lần, cũng không kém một lần này!
Hắn vừa đứt lên thì Lục Cảnh Cường tắm xong trở về, liền khẩn trương hỏi:
- Làm sao vậy?
Lục Cảnh Đường cười cười:
- Không sao. Tứ ca, tụi em chuẩn bị đi tắm đâu.
Lục Cảnh Cường vỗ ngực:
- Hù chết, còn tưởng thiếu tiền đâu. Vậy hai đứa đi nhanh đi, hiện tại trong nhà tắm không ai.
Đi tới nhà tắm, Lục Cảnh Đường nhăn nhó ngượng ngùng cởi quần áo.
Phương Mặc lộ nụ cười sáng ngời, trêu chọc:
- Đường Đường sao không cởi quần áo, em đang đợi cái gì?
Lục Cảnh Đường chép miệng:
- Hay là Dương Dương tắm trước? Chờ anh tắm xong rồi thì tới em.
Nói xong thì đỏ mặt, dù chính hắn cũng cảm giác được:
- Trong này thật nóng a..
Phương Mặc nhìn thấy tình trạng đó, trong lòng như bị mèo con nạo một móng vuốt, nhịn không được hướng hắn tới gần.