Đam Mỹ Ca Nhi Yêu Dấu Của Quả Nhân! - Vu Quân Công Tử

Thảo luận trong 'Truyện Của Tôi' bắt đầu bởi Nguyễn Ngọc Nguyên, 14 Tháng một 2025.

  1. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,242
    Chương 120: Thiên Phẩm

    [​IMG]

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  2. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,242
    Chương 121: Vị Thái Tử Si Tình

    [​IMG]

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng bảy 2025
  3. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,242
    Chương 122: Có Riêng Em Không Theo Giấc Mơ

    [​IMG]

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng bảy 2025
  4. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,242
    Chương 123: Diệt Trừ Hậu Họa

    [​IMG]

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng bảy 2025
  5. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,242
    Chương 124: Không Còn Đội Trưởng Nhóm Năm

    [​IMG]


    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng bảy 2025
  6. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,242
    Chương 125: Tâm Sự Diệp Trường An

    [​IMG]


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiêu Vũ Các thuộc phía Nam điện Cảnh Nghi.

    Chiều tà về ánh dương đổ xuống đám sen nở rực rỡ dưới hồ. Vị trí trên cao nhìn sang phía hồ sen bên kia có thể thấy rõ Thượng Lãm Đình, nơi dành cho các buổi yến tiệc long trọng, nơi mỗi tối cứ cách ba ngày lại tụ tập dùng bữa cơm đoàn viên cùng phu quân.

    Bờ mi đen nhánh khẽ rũ xuống, bàn tay gầy mảnh lướt nhẹ qua cổ cầm, trường sam lam nhạt cùng dải tóc dài bay theo gió, âm thanh như tơ ngân nga vấn vương, muốn thoát khỏi mặt hồ trải vào nền trời xanh thẳm, cớ sao mãi quấn quyện loanh quanh nơi Tiêu Vũ Các chẳng thể tách rời.

    Diệp Trường An dừng lại, thở hồng hộc. Khối lòng trĩu nặng ngổn ngang.

    Lời phu quân vang lên bên tai, trầm thấp nhưng tựa hàng vạn lưỡi kiếm mảnh nhỏ cứa vào tim. Đau nhức nhối.

    "Lăng nhi là người phàm gian, từ nhỏ đã mồ côi không nơi nương tựa, các em hãy sống hòa hợp với em ấy, qua vài ngày nữa là tới ngày lành quả nhân sẽ làm lễ sách phong cho em ấy và Nhẫm nhi."

    "Lăng nhi à, gọi thêm một tiếng phu quân nữa cho quả nhân nghe. Lăng nhi, rồi em sẽ dần quen thôi."

    Châu thân run lạnh, một cỗ huyết nhục lặng lẽ sủi bọt.

    Để lại vệt xước mảnh như tơ trên mặt gỗ trầm.

    Y cũng là người phàm gian tại sao chưa từng nghe phu quân nhắc nhở rằng các ái phi hãy sống hòa hợp cùng y dù chỉ một lần, ngược lại chưa chi đã ra sức chiếu cố bảo vệ nam tử kia hết mực như thể sợ mọi người sẽ làm tổn thương tới nó.

    Nó dù gì cũng là đội trưởng nhóm năm đội mật vệ, là phân đà chủ của Dạ Hoa hội võ công không hề tầm thường, tuy không thể sánh bằng các ái phi của chàng thì cũng mạnh hơn y gấp trăm ngàn lần. Y không biết cỡi ngựa bắn cung, không biết võ công không biết đánh đấm gì cả, chỉ như một tên thư sinh mọt sách, một nữ nhân cầm kì thi họa, tại sao chàng chưa từng ra mặt vì y. Còn nhớ lần đầu tiên tới thần cung bị các phi tử của chàng cho người đuổi giết xém chút mất mạng, chàng chưa từng trừng phạt bọn chúng lấy lại công bằng cho y. Đều là do y tự mình trả thù.

    Thiên Tinh Húc, chàng có thật sự để tâm tới ta không?

    Nếu không để tâm thì đâu dành vị trí cao nhất Hậu cung cho y, làm chính thê của chàng. Lẽ nào là do y suy nghĩ nhiều rồi sao, là y quá ích kỷ.

    Diệp Trường An dõi mắt nhìn ánh tà dương vụt tắt sau mái đình Thượng Lãm phía bên kia hồ sen, chim bay về tổ, trời mây trắng trôi. Đột nhiên trong đầu lại nghĩ tới gì đó sợ hãi mặt trắng bệch.

    Lúc nhỏ từng có lần y trải qua bạo bệnh nằm liệt cả tháng trời trên giường, lần đó tưởng không còn được ngắm nhìn thế gian này nữa. Sau đợt đó y càng thêm trân trọng mạng sống phụ mẫu ban cho, người ta nói trải thập tử nhất sinh có thể sống lâu trăm tuổi.

    Trăm tuổi đối với người thế gian là dài, nhưng đối với các vị thần thì chỉ là lá trong rừng, cát trên sa mạc mà thôi.

    Từ nhỏ y đã đọc rất nhiều kinh thư cổ từ vua chúa các đời trên Ngũ châu truyền lại, ghi chép phần nhiều về Thần chủ Ngũ châu và các vị thần mà ngài ấy đã triệu hồi, y cũng từng mơ ước mình được diện kiến các vị một lần trong đời niềm tôn kính dâng lên vô bờ nhưng thực tế y chưa từng một lần ước trường sinh. Thế nhưng kể từ khi Tân Thần chủ Ngũ châu xuất hiện ở thế gian này, niềm mơ ước viển vông đó đã xuất hiện ở trong tâm hồn bé nhỏ của y, ngày càng nuôi lớn.

    Các vị thái tử, hoàng tử, vương gia các nước lớn lần lượt xuất hiện quyền năng dị bẩm, hô mưa gọi gió, khuấy đảo Ngũ châu, có nội đan hộ thân, bay nhảy khắp chốn, chiến đấu cùng hung thú, sống cùng đất trời, tự xưng thành thần. Xếp vào bảng phong thần của Ngũ châu.

    Y vẫn chỉ là một thế tử gia nhỏ bé tầm thường tay trói gà không chặt.

    Rồi đây mười năm nữa, hai mươi năm nữa, y già rồi các vị ấy vẫn trẻ trung xinh đẹp rạng ngời.

    Thọ mệnh trăm năm, vị trí chủ mẫu có là gì đâu. Chết đi là hết.

    Qua vài trăm năm nữa chàng cũng sẽ lãng quên y như một đoạn kí ức buồn, y sẽ chỉ còn là quá khứ không còn ai nhắc tới.

    Chỉ có các vị thần mới là tương lai của chàng, chỉ có các vị thần xứng đáng đi cùng chàng mãi mãi.

    Biểu ca cũng đã bộc lộ năng lực dị bẩm vào cái đêm phu quân bày trận giới, biểu ca cùng với các vị thần thi nhau bay tới bát đỉnh thần cung, y chạy theo tình cờ chứng kiến tất cả, biểu ca thậm chí còn cao linh lực hơn một số vị thần trong bảng xếp hạng, chỉ là chưa tự phong thôi. Chắc là vì giữ lễ với phu quân.

    Giờ chỉ có y và tên Lâm Kiển Lăng đó. Nó cũng là người phàm như y, ganh với nó làm chi, thôi bỏ đi.

    Diệp Trường An cười chua chát, ít ra biết bản thân không lẻ loi một mình.
     
  7. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,242
    Chương 126: Không Còn Khoảng Cách

    [​IMG]

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    BCmanga, Nghiên Di, MTrang11029 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng bảy 2025 lúc 2:35 PM
  8. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,242
    Chương 127: Song Hỷ Lâm Môn!

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày hôm sau cáo thị truyền ban khắp Hỉ Tích quốc, từ kinh thị cho tới đạo quán, phường hát, không nơi nào là không xôn xao náo nhiệt.

    Thánh chỉ ngự chế đóng ấn Kim long gửi tới toàn bộ các quốc gia lớn bé trên Ngũ châu, chính thức tuyên cáo thiên hạ, đại điển thiên hôn, sách lập Thần hậu.

    Thế tử Chiêu La quốc cảm ứng linh khí thiên địa, thân mang long tự, điềm lành chưa từng có.

    Song hỷ lâm môn, song hỷ lâm môn!

    Nơi nơi gióng trống, cờ bay rợp trời.

    Dân chúng Hỉ Tích bàn tán trong bầu không khí rộn ràng.

    Đa phần đều kinh hỉ chúc tụng. Thậm chí có hộ còn thắp đèn cúng bái thiên địa mừng đại hỷ.

    Mười hai vị thần trên bảng xếp hạng linh lực của Ngũ châu tài hoa bậc nhất, thái tử Hồ Diễn anh tư táp sảng, xuất chúng nhường ấy không ai có thể mang long tự, này thế tử một Chiêu La quốc nhỏ bé thật khiến người ta phải ngưỡng mộ bất ngờ.

    Truyền thuyết kể rằng chỉ có Thủy Thần mới có thể kết thai từ long khí.

    Lẽ nào... Thần hậu tương lai chính là Thủy Thần hậu vị?

    Dường như bắt được một sự kiện chấn động.

    Một làn sóng nhanh chóng bùng nổ lan rộng khắp Ngũ châu, đồn tới tận trong thần cung đều biết. Chúng cung nhân ngày ngày nhỏ to xầm xì phấn khích. Ai cũng tin rằng Thần hậu tương lai chính là Thủy Thần hậu vị, rồi một ngày không xa sẽ bộc lộ quyền năng thiên phú, Ngũ châu sẽ bước vào thời kì huy hoàng trọn vẹn như hệt năm xưa khi Thần chủ Ngũ châu còn tại vị.

    Dòng Minh Thánh chỉ còn thiếu mỗi vị Thủy Thần chưa ra đời.

    Khắp nơi hân hoan náo nức.

    Duy chỉ người trong cuộc lại không hề biết gì, bởi Diệp Trường An cấn long thai bị hành cho ăn không ngon miệng, còn tâm trí đâu để ý tới mấy lời thì thầm ở góc khuất của các cung nữ.

    Mười hai phi tử và Lâm Kiển Lăng giật mình khi ngay sáng hôm sau nhận được tin hỷ sớm nhất trong cung, rằng Diệp Trường An đã mang thai rồng chỉ sau một đêm được lâm hạnh, quá mức nhanh chóng rồi đi. Giờ kết hợp với lời dân chúng truyền miệng nhau bọn họ càng tin rằng Diệp Trường An chính là Thủy Thần đời kế tiếp.

    Duy chỉ có thái tử Hồ Diễn không bất ngờ vì sớm đã biết sẽ có ngày này, màu tóc của Thiên An Ca từ khi sinh ra đã chính là sự thừa hưởng tốt nhất từ con người ấy.

    Người mà y đã từng vô cùng ghen tị, cả đời cũng không thể đuổi kịp, nhưng từ khi kết thúc mạng sống những tháng ngày suy ngẫm dưới giếng khô năm đó, y đã dừng lại rồi. Và hiện tại chỉ còn có ngưỡng mộ và chúc phúc khi nghĩ về con người ấy. Rồi đây tương lai Hướng Nhẫm y sẽ gọi con người ấy là mẫu hậu, không biết có chịu chấp nhận y không?

    Còn cả chặng đường dài, cả phu quân cũng vậy.

    Hà Hướng Nhẫm khẽ cười.

    Ngày vui cuối cùng cũng tới.

    Nhà nhà phố phường khắp các ngả đường đèn lồng đỏ tím, cờ hoa tung bay. Pháo nổ đì đùng, giấy hỉ dán tường.

    Cổng cung duy nhất ngày này rộng mở.

    Thần chủ Ngũ châu chiếu cáo thiên hạ, mười hai phi tử đồng hưởng thần ân, còn thêm hai vị phi tử nữa cũng được sách phong trong cùng một ngày, thái tử Hồ Diễn, và một vị nữa nghe đâu là đội trưởng nhóm năm phụ trách phía Nam.

    Còn ngày nào vui hơn.

    Ngũ châu triều ngưỡng.

    Chúng dân Hỉ Tích thành tập trung đổ về sân rồng nơi có sức dung chứa lên tới mấy ngàn cũng không còn chỗ đứng. Dân chúng thành thử xếp hàng dài ra tới các đường phố lớn, hoa sen chuẩn bị sẵn trong tay.

    Doong doong dong...

    Hồi chuông nơi thần điện gióng lên ngân vang, bấy giờ nơi điện thần Thần chủ Ngũ châu đang cùng các phi tử bái tế trong đại điện linh thiêng. Dâng lễ vật và cầu nguyện.

    Cấm Quân nối dài hai bên tam cấp điện.

    Tiếp sau đó là đại thần và nhà ngoại các phi tử.

    Ai cũng chắp tay cúi đầu.

    Cuối cùng nhi tử của nhà ngoại cũng được bái lạy cao đường của Tân Thần chủ, chiếu cáo thiên hạ, cuối cùng Thần chủ Ngũ châu cũng công nhận nhi tử của bọn họ, nhà ngoại các phi tử nở mày nở mặt, sụt sùi thấm khăn, trên môi treo nụ cười.

    Nửa canh giờ qua đi nghi lễ tế bái hoàn thành, hồi chuông lần nữa gióng lên, Diệp Trường An rã rời đứng dậy loạng choạng. Thiên Tinh Húc quay ngay lại đỡ lấy em.

    Kim Quang điện hàng chục linh phường tấu khúc khánh tường, trời mây trong xanh, thảm ngọc trải dài từ cửa điện tới bậc thềm kim tọa.

    Diệp Trường An phượng bào tuyết trắng, miện ngọc cố định búi tóc bán kê, không trang sức rườm rà, chỉ có dây lụa xanh vắt chéo vai tượng trưng cho thân phận mẫu nghi thiên hạ.

    Mười hai phi tử, thái tử Hồ Diễn và Lâm Kiển Lăng đều vận triều y lễ phục, mỗi người một màu sắc khác nhau, đứng thành hai hàng uy nghi. Ai cũng rạng rỡ ấm lòng đồng nhìn về vị phu quân trên ngôi cao.

    Thiên Tinh Húc long ngai tại thượng, kim xích huyền hỏa uy vũ, tay nắm Kim ấn ngọc sách, thần uy rạng ngời nhìn Diệp Trường An đang từng bước giẫm lên thảm ngọc tiến về phía mình.

    Hắn đã lượt bỏ rất nhiều nghi thức, cũng thêm một số mới để phù hợp với tình hình ngọc thể của em.

    Không thể bước tiếp về phía trước, chỉ có thể dừng ở giữa đại điện Kim Quang, Diệp Trường An nghe lễ quan hô lớn nhưng mắt lại dán về nam nhân đường bệ nơi ngôi cao kia.

    Ánh mắt em như thể con thú nhỏ chịu ủy khuất, tâm can bậc đế quân hẫng đi một nhịp.

    "Truyền chiếu thư của Thần chủ, sắc phong Diệp thị Trường An làm Thần hậu, trưởng quản Hậu cung, hộ long tự sơ thai, cảm thiên linh khí, phối ngẫu thiên quân, lễ nghi tam quỳ cửu khấu tiếp sắc phong."

    Lễ bộ Thượng thư lão thần hô lớn, Diệp Trường An quỳ xuống dập đầu ba lần.

    Thiên Tinh Húc còn có thể không nhận.

    Ánh mắt giờ đây như muôn trùng sóng vỗ nhìn em.

    Mồ hôi lấm tấm vầng trán non mịn, vạt phượng phục trắng tuyết phủ dài lên thềm, lần nữa dập đầu Diệp Trường An tiến về phía trước. Gió từ hàng chục cột trụ phía ngoài thổi ùa vào mái tóc em bay bay.

    Khung cảnh khiến trái tim quân vương chấn động, Thiên Tinh Húc đã chờ mong ngày này từ rất lâu rồi em có biết không?

    Diệp Trường An cuối cùng cũng lên tới bậc cuối cùng.

    Thiên Tinh Húc vội bước xuống trao ngọc sách cho em, nâng em đứng dậy.

    "Từ nay em là chủ quản Hậu cung, là thê tử của quả nhân."

    "Phu quân!"

    Diệp Trường An sắc diện tái nhợt mỉm cười.

    Còn lễ sách phong của hai vị phía sau nữa, Thiên Tinh Húc lo em chịu không nổi, sốt ruột hỏi:

    "An nhi nếu không quả nhân đưa em về trước."

    Y mới phong hậu không thể thất lễ thế đâu, y phải làm gương cho Hậu cung.

    "Ta được."

    Thiên Tinh Húc liền dìu em về ngọc tọa đặt cạnh hắn.

    Cả hai an vị. Lễ bộ Thượng thư đọc tiếp chiếu thư thứ hai, rồi thứ ba. Thiên Tinh Húc an bài cụ thể như sau:

    Thái tử Hồ Diễn quốc Hà Hướng Nhẫm phong chính nhị phẩm, vào Tử Ngâm viện, ban áo mũ và Thải trượng.

    Lâm Kiển Lăng phong chính nhị phẩm, vào Túy Hoa viện, ban áo mũ vào Thải trượng.

    Đại lễ hoàn thành, nhà ngoại và các đại thần lần lượt bước tới chúc mừng.

    Hồi chuông lần nữa gióng lên. Dân chúng tung hô hoa sen bay rợp trời.

    Mười bốn phi tử cười rạng rỡ nhìn Thiên Tinh Húc.

    Triều thần tung hô: "Thần chủ vạn tuế! Thần hậu thiên tuế!"

    Diệp Trường An xúc động mạnh nhìn Thiên Tinh Húc rồi cứ thế ngã vào cánh tay hắn.

    "An nhi!"

    Thiên Tinh Húc bế bổng y lên lập tức rời khỏi đại điện.

    Mười bốn phi tử cũng vội vàng theo chân hắn.

    Thần hậu mang long thai phụng thể yếu ớt không ăn uống mấy, trụ tới khi hoàn thành đại lễ đã là rất cố gắng rồi.

    Triều thần và nhà ngoại xôn xao. Tô công công thì hô vội: "Thần chủ, Thần hậu hồi cung."

    Triều thần quỳ rạp xuống cung tiễn thánh giá.

    Diệp Trường An thiếp đi trong lồng ngực ấm áp của phu quân, dù rất mệt nhưng bên môi còn vương nụ cười mãn nguyện.
    .
    .

    .
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng bảy 2025 lúc 7:44 PM
  9. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,242
    Chương 128: Ký Ức Dần Quay Lại

    [​IMG]

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng bảy 2025 lúc 1:41 PM
  10. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,242
    Chương 129: Mặt Nạ Rách Tả Tơi

    [​IMG]

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng bảy 2025 lúc 3:25 PM
Trả lời qua Facebook
Đang tải...