Đam Mỹ Ca Nhi Yêu Dấu Của Quả Nhân! - Vu Quân Công Tử

Discussion in 'Truyện Của Tôi' started by Nguyễn Ngọc Nguyên, Jan 14, 2025.

  1. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Messages:
    1,242
    Chương 120: Thiên Phẩm

    [​IMG]

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  2. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Messages:
    1,242
    Chương 121: Vị Thái Tử Si Tình

    [​IMG]

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited: Jul 8, 2025 at 8:27 PM
  3. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Messages:
    1,242
    Chương 122: Có Riêng Em Không Theo Giấc Mơ

    [​IMG]

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited: Jul 11, 2025 at 9:33 AM
  4. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Messages:
    1,242
    Chương 123: Diệt Trừ Hậu Họa

    [​IMG]

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited: Jul 11, 2025 at 9:36 AM
  5. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Messages:
    1,242
    Chương 124: Không Còn Đội Trưởng Nhóm Năm

    [​IMG]


    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited: Jul 11, 2025 at 3:26 PM
  6. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Messages:
    1,242
    Chương 125: Tâm Sự Diệp Trường An

    [​IMG]


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiêu Vũ Các thuộc phía Nam điện Cảnh Nghi.

    Chiều tà về ánh dương đổ xuống đám sen nở rực rỡ dưới hồ. Vị trí trên cao nhìn sang phía hồ sen bên kia có thể thấy rõ Thượng Lãm Đình, nơi dành cho các buổi yến tiệc long trọng, nơi mỗi tối cứ cách ba ngày lại tụ tập dùng bữa cơm đoàn viên cùng phu quân.

    Bờ mi đen nhánh khẽ rũ xuống, bàn tay gầy mảnh lướt nhẹ qua cổ cầm, trường sam lam nhạt cùng dải tóc dài bay theo gió, âm thanh như tơ ngân nga vấn vương, muốn thoát khỏi mặt hồ trải vào nền trời xanh thẳm, cớ sao mãi quấn quyện loanh quanh nơi Tiêu Vũ Các chẳng thể tách rời.

    Diệp Trường An dừng lại, thở hồng hộc. Khối lòng trĩu nặng ngổn ngang.

    Lời phu quân vang lên bên tai, trầm thấp nhưng tựa hàng vạn lưỡi kiếm mảnh nhỏ cứa vào tim. Đau nhức nhối.

    "Lăng nhi là người phàm gian, từ nhỏ đã mồ côi không nơi nương tựa, các em hãy sống hòa hợp với em ấy, qua vài ngày nữa là tới ngày lành quả nhân sẽ làm lễ sách phong cho em ấy và Nhẫm nhi."

    "Lăng nhi à, gọi thêm một tiếng phu quân nữa cho quả nhân nghe. Lăng nhi, rồi em sẽ dần quen thôi."

    Châu thân run lạnh, một cỗ huyết nhục lặng lẽ sủi bọt.

    Để lại vệt xước mảnh như tơ trên mặt gỗ trầm.

    Y cũng là người phàm gian tại sao chưa từng nghe phu quân nhắc nhở rằng các ái phi hãy sống hòa hợp cùng y dù chỉ một lần, ngược lại chưa chi đã ra sức chiếu cố bảo vệ nam tử kia hết mực như thể sợ mọi người sẽ làm tổn thương tới nó.

    Nó dù gì cũng là đội trưởng nhóm năm đội mật vệ, là phân đà chủ của Dạ Hoa hội võ công không hề tầm thường, tuy không thể sánh bằng các ái phi của chàng thì cũng mạnh hơn y gấp trăm ngàn lần. Y không biết cỡi ngựa bắn cung, không biết võ công không biết đánh đấm gì cả, chỉ như một tên thư sinh mọt sách, một nữ nhân cầm kì thi họa, tại sao chàng chưa từng ra mặt vì y. Còn nhớ lần đầu tiên tới thần cung bị các phi tử của chàng cho người đuổi giết xém chút mất mạng, chàng chưa từng trừng phạt bọn chúng lấy lại công bằng cho y. Đều là do y tự mình trả thù.

    Thiên Tinh Húc, chàng có thật sự để tâm tới ta không?

    Nếu không để tâm thì đâu dành vị trí cao nhất Hậu cung cho y, làm chính thê của chàng. Lẽ nào là do y suy nghĩ nhiều rồi sao, là y quá ích kỷ.

    Diệp Trường An dõi mắt nhìn ánh tà dương vụt tắt sau mái đình Thượng Lãm phía bên kia hồ sen, chim bay về tổ, trời mây trắng trôi. Đột nhiên trong đầu lại nghĩ tới gì đó sợ hãi mặt trắng bệch.

    Lúc nhỏ từng có lần y trải qua bạo bệnh nằm liệt cả tháng trời trên giường, lần đó tưởng không còn được ngắm nhìn thế gian này nữa. Sau đợt đó y càng thêm trân trọng mạng sống phụ mẫu ban cho, người ta nói trải thập tử nhất sinh có thể sống lâu trăm tuổi.

    Trăm tuổi đối với người thế gian là dài, nhưng đối với các vị thần thì chỉ là lá trong rừng, cát trên sa mạc mà thôi.

    Từ nhỏ y đã đọc rất nhiều kinh thư cổ từ vua chúa các đời trên Ngũ châu truyền lại, ghi chép phần nhiều về Thần chủ Ngũ châu và các vị thần mà ngài ấy đã triệu hồi, y cũng từng mơ ước mình được diện kiến các vị một lần trong đời niềm tôn kính dâng lên vô bờ nhưng thực tế y chưa từng một lần ước trường sinh. Thế nhưng kể từ khi Tân Thần chủ Ngũ châu xuất hiện ở thế gian này, niềm mơ ước viển vông đó đã xuất hiện ở trong tâm hồn bé nhỏ của y, ngày càng nuôi lớn.

    Các vị thái tử, hoàng tử, vương gia các nước lớn lần lượt xuất hiện quyền năng dị bẩm, hô mưa gọi gió, khuấy đảo Ngũ châu, có nội đan hộ thân, bay nhảy khắp chốn, chiến đấu cùng hung thú, sống cùng đất trời, tự xưng thành thần. Xếp vào bảng phong thần của Ngũ châu.

    Y vẫn chỉ là một thế tử gia nhỏ bé tầm thường tay trói gà không chặt.

    Rồi đây mười năm nữa, hai mươi năm nữa, y già rồi các vị ấy vẫn trẻ trung xinh đẹp rạng ngời.

    Thọ mệnh trăm năm, vị trí chủ mẫu có là gì đâu. Chết đi là hết.

    Qua vài trăm năm nữa chàng cũng sẽ lãng quên y như một đoạn kí ức buồn, y sẽ chỉ còn là quá khứ không còn ai nhắc tới.

    Chỉ có các vị thần mới là tương lai của chàng, chỉ có các vị thần xứng đáng đi cùng chàng mãi mãi.

    Biểu ca cũng đã bộc lộ năng lực dị bẩm vào cái đêm phu quân bày trận giới, biểu ca cùng với các vị thần thi nhau bay tới bát đỉnh thần cung, y chạy theo tình cờ chứng kiến tất cả, biểu ca thậm chí còn cao linh lực hơn một số vị thần trong bảng xếp hạng, chỉ là chưa tự phong thôi. Chắc là vì giữ lễ với phu quân.

    Giờ chỉ có y và tên Lâm Kiển Lăng đó. Nó cũng là người phàm như y, ganh với nó làm chi, thôi bỏ đi.

    Diệp Trường An cười chua chát, ít ra biết bản thân không lẻ loi một mình.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...