Đam Mỹ 3pi Khó Tính Quá Đi - Kiều

Thảo luận trong 'Truyện Của Tôi' bắt đầu bởi BAMBAMEUPHORIA, 1 Tháng ba 2025.

  1. BAMBAMEUPHORIA Có Anh Thế Gian Không Còn Đáng Sợ.

    Bài viết:
    3
    Chương 61: Tôi nhớ cậu nhiều lắm.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Suýt nữa, cậu ta đã mất mạng đó! Vậy mà cái giọng điệu tỉnh bơ kìa, khó chịu chết đi được. Những cảm xúc vốn có của Dương Nhật thực sự đã lặn mất tăm tích, nhường chỗ cho hàng tá những suy tư không tên với một màu đen nhẻm. Gương mặt cậu lúc này chẳng khác gì màu trái gấc chín, có lẽ vì quá tức tối mà máu đã dồn hết lên đó.

    "Thằng điên, ngậm mồm vào, đừng phun ra mấy cái câu ớn lạnh đấy nữa. Ngứa cả tai."

    "Tu me manques beaucoup." (Tôi nhớ cậu nhiều lắm)

    "Furieux." (Điên khùng)

    Dương Nhật thản nhiên đáp trả lại câu nói ngớ ngẩn kia bằng tất cả sự cáu kỉnh, không quên ném cho cậu ta một cái nhìn cháy mắt rồi tức tối đứng phắt dậy. Đưa tay ra phủi bụi trên bộ quần áo, cậu không thèm để ý đến cái tên khùng điên kia nữa.

    Càng lúc cơn đau nhức càng rõ, Dương Nhật chỉ biết cắn răng để bước khập khiễng sang phía bên kia đường, tìm chiếc xe đạp yêu quý.

    Không ngờ, có một ngày chỉ vì cái tên khùng điên kia, mà cậu nỡ lòng làm tổn thương đến chiếc "bảo bối". Vì lực ném mạnh quá toàn bộ phần sơn chiếc xe đã bị xước. Chưa kể đến các bộ phận khác cũng có dấu hiệu long xềnh xệnh. Đặc biệt là vành xe bị méo mó đến đáng thương.

    Quay đầu lại phía sau, Dương Nhật muốn tặng thêm cho cậu ta đôi ba câu chửi nữa. Từ lúc nào, Nhật Phong đã đứng gần cậu thế chứ. Suýt thì đứng hình.

    Nhìn thấy bản mặt tên điên đó, đột nhiên Dương Nhật lại không muốn tốn nước bọt. Nuốt cục tức vào trong cậu đành giữ lấy sự điềm đạm, thở dài một hơi rồi đau đớn dắt chiếc xe về phía tiệm sửa xe bên kia đường.

    Người trước bước một bước, người phía sau cũng bước một bước. Như thể cậu ta muốn chọc cho Dương Nhật nổi điên lên vậy. Không kìm nén được sự bức bối nữa, cậu quay ngoắt người lại phía sau rồi dùng những ngôn từ ném thẳng vào người đối diện.

    "Cất cái ánh mắt thớ lợ kia lại, rồi biến đi."

    Rõ ràng ánh mắt của Nhật Phong cực kỳ cực kỳ chân thành, mà cái người này lại nhìn ra vẻ "thớ lợ". Bỏ ngoài tai lời mắng mỏ đó, đôi môi cậu biến thành hình chữ nhật, hai mắt cong thành hình lưỡi liềm. Vừa nhìn Dương Nhật, cậu vừa bắt đầu nghiền ngẫm những điều tốt đẹp đang nảy nở trong lòng.

    "Muốn ôm cậu thật đấy."

    Đó vốn chỉ là tâm tư thầm kín trong lòng Nhật Phong, ấy vậy mà trong vô thức đã biến thành lời nói.

    "Vừa mới thoát khỏi cám đám tang, mừng đến độ não không hoạt động được bình thường à?"

    Dương Nhật vừa dứt lời đã nhìn cậu bằng ánh mắt dành cho một thằng biến thái.

    Cứ mãi chìm đắm vào những điều ngớ ngẩn, mãi một lúc sau Nhật Phong mới để ý thấy vết thương lớn trên đầu gối cậu ấy.

    "Mình đúng là tên khốn."

    "Xin lỗi nhé."

    Những cảm xúc đẹp đẽ đó bỗng chốc bốc hơi sạch sẽ, cậu nhìn chằm chằm vào vết thương của Dương Nhật bằng một đôi mắt ướt át. Những cảm xúc hỗn độn và phức tạp vừa rồi, suýt nữa biến cậu thành một kẻ vô tâm.

    Chẳng suy nghĩ gì nhiều, Nhật Phong chạy một mạch về phía trường học. Nếu là nơi cậu sống trước kia thì tốt biết mấy, ở đó đâu đâu cũng thấy những nhà thuốc. Còn ở đây, ngoài phòng y tế trong trường, Nhật Phong nghĩ không còn lựa chọn nào tốt hơn hết.

    Dương Nhật đột nhiên muốn vác chiếc xe đạp để vật thẳng vào mặt thằng khùng điên đang nói nhảm ở phía sau. Câu xin lỗi nhạt nhẽo của Nhật Phong, thực sự không để để làm dịu đi cơn bốc hỏa trong lòng cậu được.

    Suốt quãng thời gian 14 năm sống trên đời, Dương Nhật chưa gặp một kẻ điên nào như cậu ta cả. Tính ra từ trước đến giờ, mỗi lần cậu gặp Nhật Phong là bao nhiêu những thứ đen đủi đều tự nhiên ập đến.

    Vì lần đầu tiên cả hai gặp nhau trong tình huống không bình thường, nên giờ đây ở bên cậu ta chỉ toàn những điều bất ổn xảy ra.

    "Còn chưa biến đi.."

    Đã cố tính nhịn cho xong chuyện, vậy mà càng nghĩ cơn nóng giận trong lòng càng dâng cao, cuối cùng Dương Nhật chịu không nổi đành quay người lại phía sau. Nhưng Nhật Phong đã hoàn toàn bốc hơi, trước khi bị cậu cho một tràng "tổng sỉ vả" vào mặt.

    "Biến rồi đó hả? Biến thật rồi đó à, còn chưa kịp nói hết câu cơ mà. Thằng điên."

    Đến bây giờ Dương Nhật mới để ý đến đầu gối mình. Có lẽ do đập mạnh xuống nền bê tông cứng, chiếc quần đồng phục đã bị rách để lộ ra vết thương lớn.

    Việc đi lại đã gặp khó khăn, cậu còn phải đèo bòng thêm chiếc xe nữa. Cửa hàng sửa xe ngay trước mắt, dẫu thế với tốc độ rùa bò của Dương Nhật, đã năm phút trôi qua vẫn chưa thể đến được vạch đích.

    Chết thật! Nhật Phong quên mất trường đang vào giờ đóng cửa. Trong lúc cấp bách đầu óc cậu trì trệ đến mức không thể này được số. Đánh liều, mặc kệ những hậu quả khôn lường về sau, Nhật Phong quyết định ném chiếc balo xuống đất, kéo tay áo lên cao để thuận tiện cho việc thực hiện phi vụ đột nhập vào trường.

    "Không ngờ, có ngày cái bãi hoang tàn này lại phát huy tác dụng."

    Nhờ chiếc cổng trường đã xuống cấp trầm trọng, Nhật Phong đã dễ dàng trèo qua nó để vào trong.

    Sân trường vào buổi trưa vắng lặng không một bóng người, cậu chạy dọc dãy lớp học để tới phòng y tế. Vốn dĩ, khi xác định đến đây Nhật Phong đã dặn lòng không nên quá quá trông đợi, thế mà khi đến trước cửa phòng y tế lại không thể thất vọng hơn.

    "Đến cánh cửa tử tế cũng không có."

    Chẳng còn thời gian để mà nghĩ đến chúng nữa, Nhật Phong cứ thế lao thẳng vào nơi được cho là phòng y tế của trường.

    "Thầy ơi, người đó bị thương rồi."
     
  2. BAMBAMEUPHORIA Có Anh Thế Gian Không Còn Đáng Sợ.

    Bài viết:
    3
    Chương 62: Lại bướng đi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhật Phong đứng chống tay lên tường, vừa nói vừa thở dốc, đánh thức nam y sĩ đang ngủ gật trên bàn. Giật mình sau tiếng ồn, người con trai trong chiếc áo blouse trắng tỉnh giấc nheo mắt nhìn cậu.

    "Bạn em bị thương hả?"

    Dù bị Nhật Phong phá tan giấc ngủ, nhưng người này vẫn dùng tone giọng hết sức nhẹ nhàng để hỏi.

    "Đúng ạ, một vết thương rất to đùng ở đầu gối, đau lắm ạ, không còn đi nổi nữa rồi thầy ơi. Thầy cho em thuốc đi."

    Âm thanh được phát ra từ Nhật Phong như vừa được chỉnh tốc độ x2, thậm chí ngôn từ còn không được sắp xếp một cách cẩn thận, hoàn toàn bị lộn xộn. Nó như thể chính là nỗi lòng của Nhật Phong lúc này, vô cùng bừa bộn.

    "Mấy đứa lại định báo bố mẹ nữa à?"

    "Không phải báo đâu ạ, người ta cứu người đó thầy."

    "Chỉ là chầy xước ở đầu gối thôi đúng không?"

    "Không ạ. À, vâng ạ."

    Sau khi xác định được tình trạng người bạn của Nhật Phong không có gì đáng lo ngại, nam y sĩ đã nhanh chóng đứng dậy đi thằng về phía tủ thuốc. Những dụng cụ cần thiết để xử lý vết thương được anh ta chuẩn bị đầy đủ, rồi đưa cho Nhật Phong.

    "Cầm lấy đi, mà có biết xử lý về thương không thế?"

    Nam y sĩ đã nhanh chóng nhận ra đã hỏi nhầm người, khi chứng kiến vẻ mặt ngây ngốc của đứa trẻ.

    Cũng may công việc xử lý vết thương không quá phức tạp, hơn nữa Nhật Phong cũng tiếp thu rất nhanh.

    "Em cảm ơn."

    "Lo cho bạn xong, thì lo cho hai cái đầu gối và khủy tay của em nữa đi."

    Lúc này, Nhật Phong mới nhìn xuống phía đầu gối, mải lo cho Dương Nhật, mà cậu không nhận ra đầu gối và khủy tay mình cũng có vết thương cần được xử lý.

    "Vâng, em chào thầy."

    Nhật Phong cầm lấy túi đồ, khẽ cúi đầu chào nam y sĩ rồi quay người lại phía sau.

    "Chân cẳng thế kia có chạy nổi không? Biết đi không?"

    Người con trai hất cằm về phía chiếc xe cub 50cc nằm ngoài sân rồi hỏi, nhận được tín hiệu Nhật Phong cũng nhanh chóng gật đầu mà không chần chừ mất giây nào. Thực ra cũng không tự tin lắm, chỉ là cậu liều thôi.

    "Cầm lấy, nhớ chả nghe chưa? Học sinh lớp nào đấy?"

    "Là 10a1, thầy Đặng Duy Phương chủ nhiệm ạ."

    "Đi đi."

    "Em cảm ơn thầy."

    "Nhờ bác bảo vệ mở cổng cho, chứ không vác xe mà trèo tường ra được đâu."

    "Rõ!"

    Nhật Phong hớn hở chạy lại đến bên chiếc xe cub có vẻ cũ kỹ rồi nhanh chóng khởi động. Tiếng xe vừa gầm gừ, cậu hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu vặn bên tay ga.

    Đây là lần đầu tiên đi xe số, dù hơi lạ lẫm, nhưng Nhật Phong vẫn đang làm tốt. Hy vọng với những kiến thức mơ hồ mình có, đứa trẻ sẽ không gặp phải rắc rối nào.

    Vừa ra đến đường cái, đôi mắt Nhật Phong đã quét được bóng hình quen thuộc tập tễnh bước đi. Chiếc xe 50cc này, dù đã cố vặn gas lên đến hết cỡ rồi mà vẫn thấy như rùa bò vậy. Có điều, vẫn nhanh hơn tốc độ ai đó đang đi.

    Mất vài giây để chiếc xe cub đuổi kịp Dương Nhật rồi lướt qua. Nhật

    Phong nhẹ nhàng chuyển tay lái quẹo sang trái và giảm tốc độ. Bánh xe dê một đoạn rồi dừng ngang trước mặt Dương Nhật, tay Nhật Phong đưa ra tắt máy và bước xuống.

    "Đi vào lề đường tôi xử lý vết thương cho rồi về nhé."

    "Khỏi."

    "Vào đây, đừng có bướng."

    Không chờ xem phản ứng của người đó ra sao, Nhật Phong đã túm lấy tay rồi kéo về phía bên đường.

    "Bỏ ra tự đi được."

    "Thế đi đi, nhanh, không tôi bế lên đấy."

    "Thằng điên."

    Dưới bóng cây bàng lớn, hai đứa trẻ ngồi trên vỉa hè. Nhật Phong lôi túi dụng cụ y tế ra, hít một hơi dài để nhớ lại những kiến thức vừa được lĩnh hội. Sau khi đã chắc chắn, cậu mới quay sang phía Dương Nhật.

    "Đưa chân qua đây nào?"

    "Tự làm được."

    "Ngồi yên, để ông đây làm."

    "..."

    Dương Nhật định giật lấy chiếc túi từ tay cậu, nhưng lại chậm hơn một bước.

    "Nhanh."

    Giọng nói trầm trầm của Nhật Phong vang lên, đôi lông mày nhíu lại với nhau, ngay cả đôi con ngươi cũng ánh lên sự ngoan cố.

    Tóm lại trước bộ vẻ mặt đáng để tâm này, phía Dương Nhật dù không phải người dễ thỏa hiệp cũng đành đưa chân về phía cậu.

    "Lần sau đừng có ngốc như thế nữa nhé."

    Đôi tay Nhật Phong nhẹ nhàng thực hiện các thao tác xử lý vết thương cực kỳ mượt, mà chẳng gặp bất kỳ rắc rối nào. Vừa làm cậu vừa sợ Dương Nhật đau, mồm cứ liên tục thổi vào vết thương. Chẳng biết nó có giúp cậu ấy bớt đau không nhỉ?

    "..."

    "Sao không nói gì?"

    "Lo cho cái đầu gối của cậu đi."

    "Biết rồi, ngồi yên đó chờ rồi ông đây trở về."

    "Khỏi, tự về được."

    Cậu ấy chỉ vừa ngồi yên được một lúc, bây giờ lại bắt đầu giở cái thói ương bướng ra.

    Nhật Phong đang loay hoay để xử lý vết thương, đành phải dừng lại để trông chừng cậu ấy. Dù biết với tình trạng chân của Dương Nhật sẽ chẳng thể đi nhanh được, dẫu vậy chỉ vì sốt ruột mà cậu đã cầm cả chai cồn lên dội thẳng vào vết thương. Xong xuôi Nhật Phong vội vàng nhét hết chúng vào balo sau đó chạy theo cậu ấy.

    "Bảo sẽ đưa về cơ mà."

    "Bảo không thích cơ mà."

    "Đội vào, rồi lên xe đưa về."

    Nhật Phong đưa chiếc mũ bảo hiểm trên tay cho cậu ấy.

    "..."

    Dương Nhật tỏ ra chẳng để tâm đến lời cậu nói, cứ thế lướt qua. Tiếc thay, kế hoạch coi Nhật Phong là người vô hình của cậu ấy lập tức bị phá sản.

    "Lại bướng đi."

    Nhật Phong túm lấy tay muốn kéo về phía mình, nhưng lại không nỡ vì sợ cậu ấy đau. Khi Dương Nhật chịu dừng bước, cậu nhanh chóng lùi người về phía sau. Đứng trước mặt Nhật Phong, bây giờ cậu ấy vẫn hoàn toàn im lặng và cắm mặt xuống dưới đường.

    "Ngẩng mặt lên xem nào."

    Bàn tay cậu đưa ra nhẹ nhàng nâng cằm Dương Nhật lên. Ánh mắt đối phương lúc này như muốn nhảy vào đấm nhau với Nhật Phong vậy.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...