- Xu
- 5,800
Chương 61: Tôi nhớ cậu nhiều lắm.
Suýt nữa, cậu ta đã mất mạng đó! Vậy mà cái giọng điệu tỉnh bơ kìa, khó chịu chết đi được. Những cảm xúc vốn có của Dương Nhật thực sự đã lặn mất tăm tích, nhường chỗ cho hàng tá những suy tư không tên với một màu đen nhẻm. Gương mặt cậu lúc này chẳng khác gì màu trái gấc chín, có lẽ vì quá tức tối mà máu đã dồn hết lên đó.
"Thằng điên, ngậm mồm vào, đừng phun ra mấy cái câu ớn lạnh đấy nữa. Ngứa cả tai."
"Tu me manques beaucoup." (Tôi nhớ cậu nhiều lắm)
"Furieux." (Điên khùng)
Dương Nhật thản nhiên đáp trả lại câu nói ngớ ngẩn kia bằng tất cả sự cáu kỉnh, không quên ném cho cậu ta một cái nhìn cháy mắt rồi tức tối đứng phắt dậy. Đưa tay ra phủi bụi trên bộ quần áo, cậu không thèm để ý đến cái tên khùng điên kia nữa.
Càng lúc cơn đau nhức càng rõ, Dương Nhật chỉ biết cắn răng để bước khập khiễng sang phía bên kia đường, tìm chiếc xe đạp yêu quý.
Không ngờ, có một ngày chỉ vì cái tên khùng điên kia, mà cậu nỡ lòng làm tổn thương đến chiếc "bảo bối". Vì lực ném mạnh quá toàn bộ phần sơn chiếc xe đã bị xước. Chưa kể đến các bộ phận khác cũng có dấu hiệu long xềnh xệnh. Đặc biệt là vành xe bị méo mó đến đáng thương.
Quay đầu lại phía sau, Dương Nhật muốn tặng thêm cho cậu ta đôi ba câu chửi nữa. Từ lúc nào, Nhật Phong đã đứng gần cậu thế chứ. Suýt thì đứng hình.
Nhìn thấy bản mặt tên điên đó, đột nhiên Dương Nhật lại không muốn tốn nước bọt. Nuốt cục tức vào trong cậu đành giữ lấy sự điềm đạm, thở dài một hơi rồi đau đớn dắt chiếc xe về phía tiệm sửa xe bên kia đường.
Người trước bước một bước, người phía sau cũng bước một bước. Như thể cậu ta muốn chọc cho Dương Nhật nổi điên lên vậy. Không kìm nén được sự bức bối nữa, cậu quay ngoắt người lại phía sau rồi dùng những ngôn từ ném thẳng vào người đối diện.
"Cất cái ánh mắt thớ lợ kia lại, rồi biến đi."
Rõ ràng ánh mắt của Nhật Phong cực kỳ cực kỳ chân thành, mà cái người này lại nhìn ra vẻ "thớ lợ". Bỏ ngoài tai lời mắng mỏ đó, đôi môi cậu biến thành hình chữ nhật, hai mắt cong thành hình lưỡi liềm. Vừa nhìn Dương Nhật, cậu vừa bắt đầu nghiền ngẫm những điều tốt đẹp đang nảy nở trong lòng.
"Muốn ôm cậu thật đấy."
Đó vốn chỉ là tâm tư thầm kín trong lòng Nhật Phong, ấy vậy mà trong vô thức đã biến thành lời nói.
"Vừa mới thoát khỏi cám đám tang, mừng đến độ não không hoạt động được bình thường à?"
Dương Nhật vừa dứt lời đã nhìn cậu bằng ánh mắt dành cho một thằng biến thái.
Cứ mãi chìm đắm vào những điều ngớ ngẩn, mãi một lúc sau Nhật Phong mới để ý thấy vết thương lớn trên đầu gối cậu ấy.
"Mình đúng là tên khốn."
"Xin lỗi nhé."
Những cảm xúc đẹp đẽ đó bỗng chốc bốc hơi sạch sẽ, cậu nhìn chằm chằm vào vết thương của Dương Nhật bằng một đôi mắt ướt át. Những cảm xúc hỗn độn và phức tạp vừa rồi, suýt nữa biến cậu thành một kẻ vô tâm.
Chẳng suy nghĩ gì nhiều, Nhật Phong chạy một mạch về phía trường học. Nếu là nơi cậu sống trước kia thì tốt biết mấy, ở đó đâu đâu cũng thấy những nhà thuốc. Còn ở đây, ngoài phòng y tế trong trường, Nhật Phong nghĩ không còn lựa chọn nào tốt hơn hết.
Dương Nhật đột nhiên muốn vác chiếc xe đạp để vật thẳng vào mặt thằng khùng điên đang nói nhảm ở phía sau. Câu xin lỗi nhạt nhẽo của Nhật Phong, thực sự không để để làm dịu đi cơn bốc hỏa trong lòng cậu được.
Suốt quãng thời gian 14 năm sống trên đời, Dương Nhật chưa gặp một kẻ điên nào như cậu ta cả. Tính ra từ trước đến giờ, mỗi lần cậu gặp Nhật Phong là bao nhiêu những thứ đen đủi đều tự nhiên ập đến.
Vì lần đầu tiên cả hai gặp nhau trong tình huống không bình thường, nên giờ đây ở bên cậu ta chỉ toàn những điều bất ổn xảy ra.
"Còn chưa biến đi.."
Đã cố tính nhịn cho xong chuyện, vậy mà càng nghĩ cơn nóng giận trong lòng càng dâng cao, cuối cùng Dương Nhật chịu không nổi đành quay người lại phía sau. Nhưng Nhật Phong đã hoàn toàn bốc hơi, trước khi bị cậu cho một tràng "tổng sỉ vả" vào mặt.
"Biến rồi đó hả? Biến thật rồi đó à, còn chưa kịp nói hết câu cơ mà. Thằng điên."
Đến bây giờ Dương Nhật mới để ý đến đầu gối mình. Có lẽ do đập mạnh xuống nền bê tông cứng, chiếc quần đồng phục đã bị rách để lộ ra vết thương lớn.
Việc đi lại đã gặp khó khăn, cậu còn phải đèo bòng thêm chiếc xe nữa. Cửa hàng sửa xe ngay trước mắt, dẫu thế với tốc độ rùa bò của Dương Nhật, đã năm phút trôi qua vẫn chưa thể đến được vạch đích.
Chết thật! Nhật Phong quên mất trường đang vào giờ đóng cửa. Trong lúc cấp bách đầu óc cậu trì trệ đến mức không thể này được số. Đánh liều, mặc kệ những hậu quả khôn lường về sau, Nhật Phong quyết định ném chiếc balo xuống đất, kéo tay áo lên cao để thuận tiện cho việc thực hiện phi vụ đột nhập vào trường.
"Không ngờ, có ngày cái bãi hoang tàn này lại phát huy tác dụng."
Nhờ chiếc cổng trường đã xuống cấp trầm trọng, Nhật Phong đã dễ dàng trèo qua nó để vào trong.
Sân trường vào buổi trưa vắng lặng không một bóng người, cậu chạy dọc dãy lớp học để tới phòng y tế. Vốn dĩ, khi xác định đến đây Nhật Phong đã dặn lòng không nên quá quá trông đợi, thế mà khi đến trước cửa phòng y tế lại không thể thất vọng hơn.
"Đến cánh cửa tử tế cũng không có."
Chẳng còn thời gian để mà nghĩ đến chúng nữa, Nhật Phong cứ thế lao thẳng vào nơi được cho là phòng y tế của trường.
"Thầy ơi, người đó bị thương rồi."
"Thằng điên, ngậm mồm vào, đừng phun ra mấy cái câu ớn lạnh đấy nữa. Ngứa cả tai."
"Tu me manques beaucoup." (Tôi nhớ cậu nhiều lắm)
"Furieux." (Điên khùng)
Dương Nhật thản nhiên đáp trả lại câu nói ngớ ngẩn kia bằng tất cả sự cáu kỉnh, không quên ném cho cậu ta một cái nhìn cháy mắt rồi tức tối đứng phắt dậy. Đưa tay ra phủi bụi trên bộ quần áo, cậu không thèm để ý đến cái tên khùng điên kia nữa.
Càng lúc cơn đau nhức càng rõ, Dương Nhật chỉ biết cắn răng để bước khập khiễng sang phía bên kia đường, tìm chiếc xe đạp yêu quý.
Không ngờ, có một ngày chỉ vì cái tên khùng điên kia, mà cậu nỡ lòng làm tổn thương đến chiếc "bảo bối". Vì lực ném mạnh quá toàn bộ phần sơn chiếc xe đã bị xước. Chưa kể đến các bộ phận khác cũng có dấu hiệu long xềnh xệnh. Đặc biệt là vành xe bị méo mó đến đáng thương.
Quay đầu lại phía sau, Dương Nhật muốn tặng thêm cho cậu ta đôi ba câu chửi nữa. Từ lúc nào, Nhật Phong đã đứng gần cậu thế chứ. Suýt thì đứng hình.
Nhìn thấy bản mặt tên điên đó, đột nhiên Dương Nhật lại không muốn tốn nước bọt. Nuốt cục tức vào trong cậu đành giữ lấy sự điềm đạm, thở dài một hơi rồi đau đớn dắt chiếc xe về phía tiệm sửa xe bên kia đường.
Người trước bước một bước, người phía sau cũng bước một bước. Như thể cậu ta muốn chọc cho Dương Nhật nổi điên lên vậy. Không kìm nén được sự bức bối nữa, cậu quay ngoắt người lại phía sau rồi dùng những ngôn từ ném thẳng vào người đối diện.
"Cất cái ánh mắt thớ lợ kia lại, rồi biến đi."
Rõ ràng ánh mắt của Nhật Phong cực kỳ cực kỳ chân thành, mà cái người này lại nhìn ra vẻ "thớ lợ". Bỏ ngoài tai lời mắng mỏ đó, đôi môi cậu biến thành hình chữ nhật, hai mắt cong thành hình lưỡi liềm. Vừa nhìn Dương Nhật, cậu vừa bắt đầu nghiền ngẫm những điều tốt đẹp đang nảy nở trong lòng.
"Muốn ôm cậu thật đấy."
Đó vốn chỉ là tâm tư thầm kín trong lòng Nhật Phong, ấy vậy mà trong vô thức đã biến thành lời nói.
"Vừa mới thoát khỏi cám đám tang, mừng đến độ não không hoạt động được bình thường à?"
Dương Nhật vừa dứt lời đã nhìn cậu bằng ánh mắt dành cho một thằng biến thái.
Cứ mãi chìm đắm vào những điều ngớ ngẩn, mãi một lúc sau Nhật Phong mới để ý thấy vết thương lớn trên đầu gối cậu ấy.
"Mình đúng là tên khốn."
"Xin lỗi nhé."
Những cảm xúc đẹp đẽ đó bỗng chốc bốc hơi sạch sẽ, cậu nhìn chằm chằm vào vết thương của Dương Nhật bằng một đôi mắt ướt át. Những cảm xúc hỗn độn và phức tạp vừa rồi, suýt nữa biến cậu thành một kẻ vô tâm.
Chẳng suy nghĩ gì nhiều, Nhật Phong chạy một mạch về phía trường học. Nếu là nơi cậu sống trước kia thì tốt biết mấy, ở đó đâu đâu cũng thấy những nhà thuốc. Còn ở đây, ngoài phòng y tế trong trường, Nhật Phong nghĩ không còn lựa chọn nào tốt hơn hết.
Dương Nhật đột nhiên muốn vác chiếc xe đạp để vật thẳng vào mặt thằng khùng điên đang nói nhảm ở phía sau. Câu xin lỗi nhạt nhẽo của Nhật Phong, thực sự không để để làm dịu đi cơn bốc hỏa trong lòng cậu được.
Suốt quãng thời gian 14 năm sống trên đời, Dương Nhật chưa gặp một kẻ điên nào như cậu ta cả. Tính ra từ trước đến giờ, mỗi lần cậu gặp Nhật Phong là bao nhiêu những thứ đen đủi đều tự nhiên ập đến.
Vì lần đầu tiên cả hai gặp nhau trong tình huống không bình thường, nên giờ đây ở bên cậu ta chỉ toàn những điều bất ổn xảy ra.
"Còn chưa biến đi.."
Đã cố tính nhịn cho xong chuyện, vậy mà càng nghĩ cơn nóng giận trong lòng càng dâng cao, cuối cùng Dương Nhật chịu không nổi đành quay người lại phía sau. Nhưng Nhật Phong đã hoàn toàn bốc hơi, trước khi bị cậu cho một tràng "tổng sỉ vả" vào mặt.
"Biến rồi đó hả? Biến thật rồi đó à, còn chưa kịp nói hết câu cơ mà. Thằng điên."
Đến bây giờ Dương Nhật mới để ý đến đầu gối mình. Có lẽ do đập mạnh xuống nền bê tông cứng, chiếc quần đồng phục đã bị rách để lộ ra vết thương lớn.
Việc đi lại đã gặp khó khăn, cậu còn phải đèo bòng thêm chiếc xe nữa. Cửa hàng sửa xe ngay trước mắt, dẫu thế với tốc độ rùa bò của Dương Nhật, đã năm phút trôi qua vẫn chưa thể đến được vạch đích.
Chết thật! Nhật Phong quên mất trường đang vào giờ đóng cửa. Trong lúc cấp bách đầu óc cậu trì trệ đến mức không thể này được số. Đánh liều, mặc kệ những hậu quả khôn lường về sau, Nhật Phong quyết định ném chiếc balo xuống đất, kéo tay áo lên cao để thuận tiện cho việc thực hiện phi vụ đột nhập vào trường.
"Không ngờ, có ngày cái bãi hoang tàn này lại phát huy tác dụng."
Nhờ chiếc cổng trường đã xuống cấp trầm trọng, Nhật Phong đã dễ dàng trèo qua nó để vào trong.
Sân trường vào buổi trưa vắng lặng không một bóng người, cậu chạy dọc dãy lớp học để tới phòng y tế. Vốn dĩ, khi xác định đến đây Nhật Phong đã dặn lòng không nên quá quá trông đợi, thế mà khi đến trước cửa phòng y tế lại không thể thất vọng hơn.
"Đến cánh cửa tử tế cũng không có."
Chẳng còn thời gian để mà nghĩ đến chúng nữa, Nhật Phong cứ thế lao thẳng vào nơi được cho là phòng y tế của trường.
"Thầy ơi, người đó bị thương rồi."