Truyện Ma [Edit] Hai Thế Giới Âm Dương Tại Làng Chúng Tôi - Lý Thanh Triệu

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Mèo A Mao Huỳnh Mai, 12 Tháng năm 2024.

  1. Chương 161: Chuyện lạ sau trận mưa lớn

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  2. Chương 162: Ma trơi trong sơn cốc

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  3. Chương 163: Sát khí ẩn giấu

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  4. Chương 164: Bị mắc kẹt trong sơn cốc

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  5. Chương 165: Đầu lâu trẻ con và quái thú

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mấy người chúng tôi đều có chút không biết phải làm sao, dù mỗi người đều đang cố gắng nghĩ cách thoát ra, nhưng đối diện với vách đá dựng đứng bốn phía, ai nấy đều cảm thấy bó tay, chẳng lẽ thật sự phải mắc kẹt ở đây sao?

    Nếu không có đủ thức ăn và nước uống, thời gian dài, thể lực của mấy người chúng tôi sẽ nhanh chóng suy yếu, đến lúc đó, Cao Hạt Tử và quái vật nếu đột nhiên xuất hiện, chúng tôi sẽ không còn sức chống cự, tình huống đó mới là nguy hiểm nhất.

    Nhưng thật đúng là "trời không tuyệt đường người", khi chúng tôi đang hết đường xoay xở, vậy mà lại tìm thấy "phao cứu sinh" ở một góc khuất nhất của sơn cốc. Góc này nằm sau một khu rừng rậm, địa hình so với những nơi khác trong sơn cốc không khác biệt nhiều, nhưng có một điểm khác biệt: Trên vách núi ở đây phủ đầy những dây leo dày đặc, mỗi dây leo thường to hơn cả sợi dây thừng chúng tôi dùng, chúng tôi tiến lên dùng tay thử, rất chắc chắn, men theo những dây leo này trèo lên, tuyệt đối không có vấn đề gì.

    Tất cả chúng tôi đều không kìm được sự mừng rỡ tột độ, thật sự có cảm giác vui sướng như chết đi sống lại, điều khiến chúng tôi càng mừng hơn là, trên vách đá rộng đến mấy chục mét ở đây, đều phủ đầy những dây leo này, hơn nữa còn là một lớp dày đặc, hoàn toàn không nhìn thấy vách đá, người dù vào ban ngày, men theo những dây leo này trèo lên, từ trên cao nhìn xuống cũng rất khó phát hiện, điều này cực kỳ có lợi cho chúng tôi.

    Nhìn thấy đám dây leo cứu mạng này, chúng tôi lập tức thay đổi kế hoạch, kế hoạch ban đầu là ban đêm mới hành động, còn chúng tôi quyết định bây giờ bắt đầu trèo ngay, nhưng dù có những dây leo này, đối với chị Lý và tôi, vẫn rất khó khăn, dù sao khả năng leo trèo của chúng tôi có hạn, trèo qua những dây leo lên cao như vậy, vẫn là hữu tâm vô lực (có lòng mà không có sức).

    Bởi vì những dây leo này dù sao cũng không phải là dây thừng, không thể nào một sợi đi thẳng lên trên cùng, trong quá trình trèo, phải đổi sang những dây leo khác nhau, tôi và chị Lý tuyệt đối không có khả năng này, hơn nữa thứ này không giống như dây thừng dùng để leo trèo, nếu là dây thừng, khi chúng tôi trèo lên, có thể dùng một cái khóa đặc biệt, buộc dây thừng vào eo, trong quá trình trèo, nếu thể lực không chống đỡ được, có thể treo mình ở đó nghỉ ngơi một chút, sau đó tiếp tục trèo, còn dây leo thì không thể như vậy.

    Sau một hồi bàn bạc nữa, Tiểu Lỗi quyết định vẫn là để cậu ấy trèo lên trước, sau đó thả dây thừng xuống, để chúng tôi lên, tôi và chị Lý trong lòng rất áy náy, nhưng thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể như vậy thôi.

    Từ khi có hy vọng thoát ra, tâm trạng mấy người chúng tôi cũng thoải mái hơn, Tiểu Lỗi trước khi bắt đầu trèo, còn nửa đùa nửa thật nói, khi huấn luyện ở đơn vị, cậu ấy từng được dạy rằng, nếu chẳng may bị bắt, phải nhanh chóng trốn thoát ngay khi có thể, bởi vì khi mới bị bắt, tình trạng cơ thể là tốt nhất, lúc đó trốn thoát, tỷ lệ thành công sẽ rất cao, thời gian bị bắt càng lâu, vì sẽ phải chịu ngược đãi, thức ăn và nghỉ ngơi đều không đủ, thể lực cũng sẽ giảm sút nhanh chóng, đến lúc đó muốn trốn chạy nữa, gần như không thể, tình cảnh hiện tại của chúng tôi cũng tương tự như vậy, khi thể lực còn ổn, phải nhanh chóng ra ngoài, nếu không sẽ quá bị động.

    Tất cả chúng tôi đều cảm thấy Tiểu Lỗi nói trúng điểm yếu: Nước của chúng tôi bây giờ còn rất ít, mỗi người dù rất khát, nhưng vì không chắc chắn có thể ra ngoài nhanh chóng hay không, nên vẫn luôn dùng cực kỳ tiết kiệm, thức ăn cũng không còn nhiều, ở thêm một ngày nữa, chắc chắn sẽ phải bắt đầu đói bụng.

    Để phòng ngừa trên kia lỡ như có người, nên chúng tôi không đứng mãi ở dưới nhìn Tiểu Lỗi trèo, mà trốn vào khu rừng gần đó, nhưng từ xa nhìn lại, Tiểu Lỗi đã chìm khuất trong đám dây leo dày đặc kia rồi, lúc này chúng tôi mới hơi yên tâm.

    Sau gần một tiếng đồng hồ có chút dày vò, mới nghe thấy tiếng của Tiểu Lỗi từ bộ đàm truyền đến: "Các đồng chí, tôi đã lên đến nơi an toàn rồi, với lại dây thừng cũng đã thả xuống rồi, mọi người có thể lần lượt trèo lên."

    Tảng đá trong lòng chúng tôi lúc này mới rơi xuống, không ngờ lần này lại thuận lợi như vậy.

    Lần này, tôi nói gì cũng phải để chị Lý và Đỗ Hồng Mai lên trước, bởi vì dù sao tôi cũng là đàn ông, Tiểu Lỗi người ta lần nào cũng xông pha đi đầu, một người đàn ông như tôi đương nhiên cũng phải có chút trách nhiệm, chị Lý và Hồng Mai không lay chuyển được tôi, đành đồng ý để tôi lên sau cùng.

    Chúng tôi đến chân vách núi, quả nhiên nhìn thấy sợi dây thừng thả xuống, đêm dài lắm mộng, nơi này thật sự quá nguy hiểm, chúng tôi không muốn ở lại thêm một khắc nào, vội vàng bắt lấy dây thừng trèo lên, vì sức chịu đựng của dây thừng, còn có những vấn đề an toàn khác, nên mỗi lần chỉ có thể một người lên, thế là, chị Lý là người đầu tiên bắt đầu men theo dây thừng trèo lên, khoảng một tiếng sau, mới thành công lên đến trên.

    Ngay sau đó là Đỗ Hồng Mai, kỹ thuật leo trèo của cô ấy, so với chị Lý tốt hơn nhiều, tôi ở dưới nhìn thân thủ vô cùng nhanh nhẹn của cô ấy, động tác thuần thục, chưa đến mấy phút, đã trèo được hơn mười mét, càng trèo lên cao, dần dần liền khuất trong đám dây leo.

    Lúc này, trong sơn cốc chỉ còn lại một mình tôi, nhìn những cây cối và bụi cỏ im lìm xung quanh, tôi bỗng cảm thấy có chút sợ hãi, từng cơn gió nhẹ thổi qua, bụi cỏ và cành cây phát ra tiếng xào xạc, tôi cảm thấy tim mình đập mạnh, thật hy vọng Hồng Mai cũng nhanh chóng lên đến trên, như vậy tôi có thể lập tức nắm lấy dây thừng, trèo lên.

    Cuối cùng, bộ đàm bên hông tôi vang lên, là Tiểu Lỗi, cậu ấy nói Hồng Mai đã lên đến nơi, tôi có thể trèo rồi, lúc này tôi mới thở phào một hơi dài, thò tay vào túi phấn, xoa đều phấn, đây là thứ không thể thiếu khi leo trèo, có thể phòng tránh hiệu quả việc trượt tay, ra mồ hôi, sau đó nắm lấy dây thừng, chuẩn bị bắt đầu trèo lên.

    Nhưng ngay khoảnh khắc này, sự cố bất ngờ lại xảy ra:

    Trong một cơn gió nhẹ thổi qua, tôi chợt ngửi thấy trong không khí có một mùi hôi thối cực kỳ khó chịu, cái mùi hôi thối này, chính là thứ mà chúng tôi sợ hãi nhất, mùi hôi trên người con quái vật nửa người nửa dê kia.

    Trước khi hành động lần này, chúng tôi đều đã lặp đi lặp lại tình huống này trong đầu, một khi cái mùi hôi thối này xuất hiện, chúng tôi nên đối phó như thế nào, bởi vì chúng tôi đều biết uy lực của cái mùi hôi thối này, đạt đến một nồng độ nhất định, sẽ khiến người ta tê liệt trên mặt đất, không còn chút sức lực nào, mặc dù mùi này còn rất nhạt, nhưng tôi đã cảm thấy toàn thân hơi yếu đi rồi, thế là không dám chậm trễ dù chỉ một chút, lập tức đeo chiếc mặt nạ phòng độc vẫn luôn treo trước ngực lên.

    Cũng may là Tiểu Lỗi vẫn luôn nhấn mạnh, nói chỉ cần ở trong sơn cốc, phải luôn đeo chiếc mặt nạ phòng độc này trước ngực, bởi vì mùi hôi của con quái vật kia quá sát thương, dù đeo muộn vài giây, cũng có thể bị nó làm cho ngất xỉu, chính sự nhắc nhở này của Tiểu Lỗi, mới cứu được mạng tôi, bởi vì tôi cảm thấy cái mặt nạ phòng độc cứ treo trước ngực, có chút vướng víu, vốn đã định bỏ nó vào ba lô rồi.

    Ngay khi tôi đeo mặt nạ phòng độc lên, tôi biết con quái vật kia hẳn là ở gần đây, bởi vì vào ban ngày, mùi hôi của nó so với ban đêm, sẽ giảm đi rất nhiều, đã ngửi thấy được, chứng tỏ nó đã ở rất gần rồi.

    Khi tôi đeo xong mặt nạ, vô cùng hoảng sợ, muốn nắm lấy dây thừng trèo lên tiếp, thì phát hiện đã muộn rồi, con quái vật nửa người nửa dê kia, đã đột ngột từ trong bụi cỏ bên cạnh nhảy ra, hung tợn lao về phía tôi.

    Tôi hoảng sợ hét lớn một tiếng, vứt sợi dây thừng trong tay, quay đầu bỏ chạy, con quái vật ở phía sau bám sát không tha, trong tâm trí tôi chỉ có sự kinh hoàng, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, chạy, liều mạng chạy, cũng chẳng còn biết đông tây nam bắc nữa.

    Không biết qua bao lâu, tôi cảm thấy chạy đến mức tim mình sắp nổ tung rồi, mới hơi giảm tốc độ, nhìn về phía sau một chút, tạ ơn trời đất, con quái vật kia vậy mà không đuổi theo nữa.

    Tôi không dừng lại, chỉ là dần dần giảm tốc độ, cuối cùng thật sự chạy không nổi nữa, mới dừng lại, tháo mặt nạ ra, thở dốc từng ngụm lớn, lúc này, trong lòng ngược lại bình tĩnh lại rồi, tôi biết, càng ở trong thời khắc nguy hiểm, càng phải giữ cho đầu óc tỉnh táo, mới có thể ứng phó chính xác với hiểm cảnh trước mắt.

    Lúc này, mới nghĩ đến trong ba lô của mình còn có súng gây mê, khi đối mặt với con quái vật kia, hoàn toàn có thể ở cự ly gần, dùng súng gây mê bắn nó, dù bắn không trúng, chạy trốn sau cũng không muộn, bởi vì cấu trúc cơ thể đặc biệt của con quái vật kia, động tác của nó sẽ không nhanh nhẹn, tốc độ chạy cũng không nhanh, vũ khí chết người nhất của nó, chính là mùi hôi trên người, sau khi tôi đeo mặt nạ phòng độc, vốn có thể đối phó một hồi với nó, chỉ trách mình quá sợ hãi, quá hoảng loạn, chỉ nghĩ đến việc bỏ chạy.

    Nghĩ đến đây, tôi lại đeo mặt nạ lên, sau đó lấy súng gây mê ra, trong lòng mới hơi yên tâm hơn một chút, tôi lâu như vậy chưa lên, Tiểu Lỗi bọn họ chắc chắn biết đã xảy ra sự cố rồi, với tính cách của Tiểu Lỗi, cậu ấy chắc chắn sẽ xuống cứu tôi, tôi cầm bộ đàm bên hông lên, nhưng có lẽ vì khoảng cách quá xa, đã không liên lạc được nữa.

    Nhìn đồng hồ, đã hơn bốn giờ chiều rồi, trong lòng tôi thầm kêu khổ, vốn nghĩ hôm nay có thể thuận lợi thoát khỏi nguy hiểm, không ngờ ngay vào thời khắc cuối cùng, lại xuất hiện sự cố này, nhưng tôi lập tức điều chỉnh lại tâm lý của mình, bởi vì trong nguy hiểm, cảm xúc tiêu cực hoặc oán trách mới đáng sợ nhất, nó sẽ nghiêm trọng làm tiêu hao ý chí sinh tồn của con người, mà càng ở trong nguy hiểm, ý chí cầu sinh càng quan trọng, ý chí cầu sinh càng mạnh, tiềm năng của cơ thể con người cũng sẽ phát huy ra càng lớn, tôi vội vàng vực dậy tinh thần, nghĩ xem bước tiếp theo nên làm gì.

    Điều quan trọng đầu tiên, là xác định vị trí của mình, tôi lấy la bàn ra, phân biệt phương hướng một chút, rồi nhìn xem môi trường xung quanh, đây là một khu rừng, hơn nữa cũng coi như là khu rừng rậm rạp nhất trong sơn cốc, ở bên trong, ánh sáng mặt trời chiếu vào rất ít, có cảm giác hơi che kín trời đất, điều này khiến ánh sáng bên trong rất tối.

    Đột nhiên, một con vật đen sì hình thù kỳ quái, xào xạc đi tới, ở cách đó không xa vài mét, đang dùng một đôi mắt nhỏ phát ra ánh sáng xanh lè nhìn chằm chằm vào tôi, tôi vội vàng lấy đèn pin cường độ cao ra, chiếu qua, tôi phát hiện nó thân hình không lớn, dài khoảng nửa mét, miệng nhô ra, tứ chi ngắn ngủn, trông cực kỳ xấu xí, còn khiến người ta ghê tởm, tôi nhìn thấy trong miệng nó, hình như đang ngậm một khúc xương gì đó, đợi tôi lấy hết can đảm, tiến lên hai bước, lúc này mới nhìn rõ, thứ nó ngậm trong miệng, vậy mà là một cái đầu lâu trẻ con, cái đầu lâu đã thối rữa, hơn nữa trong hốc mắt của đầu lâu, hình như còn có dòi bọ màu trắng đang ngọ nguậy, dạ dày tôi không khỏi một trận cuộn trào, muốn nhịn nhưng không nhịn được, không khỏi "oẹ" một tiếng, nôn ra, thật là quá ghê tởm.

    Không ngờ rằng, cái con vật khiến người ta ghê tởm kia, đột nhiên chậm rãi đi về phía tôi, tôi căng thẳng, một tay cầm súng gây mê, một tay cầm đèn pin, lùi liên tục mấy mét, nhưng, cái thứ kia không tiến lại gần tôi nữa, mà cúi đầu xuống, bắt đầu ngửi cái thứ tôi vừa nôn trên mặt đất, đối với nó, thứ đó hình như rất thơm thì phải, dạ dày tôi lại một trận cuộn trào.
     
  6. Chương 166: Sự kỳ dị của hố xương

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Nghiên Di, Tiên Nhichiqudoll thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...