Chương 100: Ngậm Trong Miệng Sợ Tan Please login and pay 2,000 xu to view this content. Kỉ niệm một trăm chương, mai mình sẽ lên truyện mới. Moe~
Chương 103: Lễ Vật Ban Tặng Diệp Trường An Trong Ngày Thành Niên Đến Từ Thái Tử Hồ Diễn Please login and pay 1,000 xu to view this content.
Chương 107: Cấm Giới Chi Tôn Bấm để xem Quang ảnh từng đạo rạch ngang bầu trời đêm tựa hồ muốn xé nát nền trời thành từng mảng. Nam nhân lãnh diễm lơ lửng trên bát đỉnh thần cung, hai bàn tay mở rộng, gió mây vần vũ cuốn dải tóc dài cùng hoàng phục bay bay. "Thủy Hỏa Tinh Bàn trận, lập." Chất giọng đanh thép giữa trời đêm đen kịt vang lên, hai luồng linh khí xanh đỏ từ hai lòng bàn tay nam nhân chui ra hòa quyện vào thiên không nhanh chóng kết thành một tấm màn trong suốt phủ trùm cả thần cung nguy nga tráng lệ. Thủy Sinh kiếm bén ngót cứa vào lòng bàn tay đem máu tươi chính người lập nên làm văn tế trận hoàn thành bước cuối cùng. Máu tươi bắn vào màn kết giới thấm vào tầng tầng lớp lớp bất khả xâm phạm. Giọng nói băng trầm cất lên như tuyên bố cho lệnh triệu đã thành. Kết giới tối cao lập nên bởi thái tử thần giới, ba cõi kính ngưỡng gọi ngài là Cấm Giới Chi Tôn, người sở hữu một lúc hai hệ linh mạch của đất trời, cao giai kết giới sư đời sau hỏi có nào ai phá nổi? Thủy Hỏa Tinh Bàn trận một khi đã mở ra, thần tiên bước vào linh lực giảm nửa, yêu dị mất sạch pháp thuật và phải mất mười hai canh giờ sau mới có thể phục hồi trạng thái ban đầu. "Phụt." Một bụm máu đỏ tươi văng tóe xuống hoàng phục. Nam nhân lãnh diễm bấy giờ đang lơ lửng giữa không trung từ từ hạ xuống bên dưới, nơi hoa viên rộng lớn giữa đêm tối bủa vây, tay ôm lồng ngực, bờ môi ướt đỏ lòm lòm. Hao tổn biết bao linh lực và chân khí để bày trận giới, còn phải dùng vệ khí hộ thân tránh kẻ ngoại lai ẩn trong bóng tối tập kích ám toán, bấy nhiêu chưa đủ làm Thiên Tinh Húc phải thổ huyết nếu không tách đi một phần nguyên thần đến chỗ các phi tử đang gặp nguy. Dù tài giỏi cách mấy giấc này hắn cũng đã trọng thương. Chưa để Thiên Tinh Húc lấy lại nhịp thở, từ trong bóng tối hàng chục con dơi đập cánh túa ra. Lúc này tại lối hành lang điện Cảnh Nghi, một phần bản thể của Thiên Tinh Húc đang đi cùng các phi tử và Diệp Trường An thì bỗng nhiên biến mất. Cả thảy kinh hoảng gào to, kiếm tìm thân ảnh lang quân, không hề biết đó chỉ là một phần bản thể của chàng. Không hề biết Thiên Tinh Húc đang gặp nguy hiểm. Đội quân canh giữ tẩm điện xác nằm la liệt ngổn ngang, cung nhân trong điện chết không còn một mống, lúc này quân binh từ các cung viện khác mới thấy dị tượng trên trời mà điều động tới tẩm điện cứu giá, Tô công công chui dưới gầm bàn sợ nhưng không la không phát ra tiếng động lần nữa thành công giữ được mạng sống. Còn chẳng phải ông già nhưng nhớ dai, nhớ kĩ lời thánh nhan đã căn dặn, lũ dị nhân không thông minh cho lắm, chỉ cần im hơi lặng tiếng chúng sẽ không tìm ra phương hướng để tấn công. Quả nhiên đúng là như vậy, ông thoát nạn rồi, ngàn vạn lần đa tạ thánh quân ông còn chép miệng một câu. Hóa ra mắt lũ dị nhân đó chỉ để trưng chơi. "Sèo sèo..." Bấy giờ cách đó không gần không xa, Thiên Tinh Húc đang đốt hết lũ dơi độc tấn công. Từ dưới chân bò cạp bò tới lúc nhúc hàng trăm con, cứ tưởng không phát hiện sẽ đem độc tiêm vào chân hắn, nào ngờ đâu Thiên Tinh Húc đang bận phía trên nhưng vẫn rất nhạy bén, hắn bay lên không trung hơn trượng đem Nghiệp Hỏa lần nữa thiêu rụi hết lũ bò cạp độc. Có âm thanh kì lạ ngân nga phát ra gần đó, vành tai khẽ động, Thiên Tinh Húc rút ngân trâm bạc ở búi tóc trên đỉnh đầu phóng về bóng đêm nơi có con chuột nhắt đang ẩn náu. Nhẹ như là kim rơi. Thiên Tinh Húc lao về phía đó trong chớp nhoáng. Chỉ phát hiện phiến lá xanh dính máu đỏ mà thôi. Thiên Tinh Húc nhặt lên, đầu mày nhíu chặt. "Phu quân chàng ở đâu phu quân ơi?" Cả thảy nháo nhào vừa chạy quanh vừa gọi to, nghe động lẫn ánh lửa thì chạy tới chỗ Thiên Tinh Húc đang đứng. Vừa nhìn thấy chàng thì lũ lượt nhào tới tranh nhau ôm. "Phu quân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy chàng dọa bọn ta sợ chết khiếp." Đang đi cùng nhau phu quân lại bỗng dưng biến mất, chàng cứ thoắt ẩn thoắt hiện thế này thì bọn chúng đau tim hết cả thôi. Các đội quân theo sau các phi tử thấy Tinh Húc thì lập tức quỳ xuống hành lễ với hắn. Thiên Tinh Húc phẩy tay cho chúng đứng dậy. Từ ái nhìn các phi tử mặt mày nhem nhuốc mà chạnh thương vô cùng. "Là quả nhân không tốt, bao phen để các em rơi vào hiểm cùng, kết giới đã lập xong, từ nay yêu dị bước qua chỉ còn là một lũ vô hại tầm thường mà thôi." "Woa. Phu quân, chàng thật lợi hại!" Mười hai phi tử sáng rỡ mắt bật reo lên. Từ nay có thể kê cao đầu ngủ ngon rồi, không còn sợ lũ dị nhân nửa đêm tấn công bất ngờ nữa. Quân lính cũng chung một niềm vui rạng rỡ hô vang danh hiệu Thần chủ Ngũ châu của chàng. Thiên Tinh Húc bấy giờ mới bước tới chỗ Diệp Trường An đang đứng cùng hai thủ hạ, nãy giờ y cứ chăm chăm nhìn chàng, nhìn chàng xoa đầu trấn an các phi tử rồi ghen tị uất ức, hắn đều biết hết. Chỉ là hắn muốn chậm chút để cảm nhận cảm giác tiểu đệ ghen vì mình, rất vinh dự, rất thỏa mãn sung sướng. "An nhi, khiến em lo lắng rồi, quả nhân đã trở lại... ư..." Thiên Tinh Húc vuốt ve gương mặt Diệp Trường An, vừa nói dứt lời thì đã bị y quay sang cắn mạnh vào bàn tay hắn một cái, để lại năm dấu răng rướm máu. Mười hai phi tử và quân lính tính lao tới thì bị Thiên Tinh Húc phất tay ngăn lại, để yên cho Trường An cắn, một hồi thì thấy từng giọt nước rơi xuống tay hắn. Hốc mắt Trường An ngập ngụa nước. "An nhi..." Thiên Tinh Húc kéo y vào lòng. Xoa mái đầu ngốc nghếch của y. Trường An lúc này mới bật ra âm thanh nức nở. "Hức ức... phu quân, phu quân... u hu hu...." "Ta đây, đã không sao rồi." Thiên Tinh Húc nhói lòng vuốt lưng cho đệ đệ nhuận khí. Sau đó hắn ra lệnh triệu tập tất cả mọi người có mặt tại cung yến tới lấy khẩu cung một cách ngắn gọn cho có lệ. Cái chính là kiểm tra trên cơ thể từng người xem có vết thương không, rất tiếc không một ai trong số khách tham dự mang thương tích mà hắn cần, cả thảy cứ thế liền thoát khỏi diện tình nghi. Sáng sớm hôm sau, ai nấy vì lo sợ ở lại sẽ bị nghi oan dính liếu tới vụ dị nhân thảm sát binh lính cung nô trong thần cung nên lục tục bái biệt Thần chủ Ngũ châu và lên đường về nước cả. Mười hai phi tử tiễn đưa nhà ngoại bịn rịn, phụ mẫu vỗ vai con trẻ, ngậm ngùi. Dạ Hoa hội thần bí ẩn mình trong bóng tối được điều khiển bởi thế lực tàn ác mấy tháng gần đây gieo rắc chết chóc ở các vùng phụ cận phía Tây Nam, xem ra giờ đây lũ dị nhân chính là có liên quan tới bọn chúng. Bọn chúng dám mò tới tận thần cung, công khai đối đầu gây hấn cùng Thần chủ Ngũ châu, đủ cho thấy chúng đã vô cùng lớn mạnh. Nhà ngoại các phi tử lo lắng cho các phi tử ở lại thần cung sẽ bị liên lụy. Đêm qua các nơi trong thần cung không bị tấn công chỉ có tẩm điện của Thần chủ, rõ ràng là muốn tiêu diệt ngài ấy. Các phi tử cũng hiểu nỗi lo của người thân, chỉ lựa lời trấn an họ. Sống chết đã là người của Thần chủ, một chút các phi tử cũng không muốn rời xa ngài. Hơn thế nữa Thần chủ đã lập kết giới bao phủ thần cung, từ nay dị nhân chỉ còn là thứ vô dụng món đồ chơi không đáng nhắc tới mà thôi. Nhà ngoại nghe vậy yên tâm thở phào, cũng biết Thần chủ thực lực cỡ nào sẽ không để các hài tử của họ rơi vào hiểm cảnh. Rồi đây ngài ấy chắc chắn sẽ quét sạch Dạ Hoa hội một khối u nhọt ra khỏi Ngũ châu này.
Chương 108: Cùng Họ "Thiên" Nhưng Em Ấy Là Ngoại Lệ Bấm để xem Thanh Hoa điện nơi dùng để tiếp đón thượng khách lưu lại thần cung. Rạng sáng mọi người đều đã khởi hành về nước, chỉ còn mỗi huynh đệ họ Hà là ở lại chưa về. Thân phận thái tử Hồ Diễn cao quý còn là biểu ca của điện hạ, huống hồ vị thái tử Hồ Diễn này dung mạo tuấn dật, anh tư táp sảng, khí chất ngời ngời. Mỗi lần đám cung nữ bưng trà nước, thức ăn vào hầu hạ đều phải lén lút nhìn một cái, mặt đỏ ửng ửng, con tim rung rinh. Vô hình chung đám cung nữ còn muốn thái tử ở lại lâu thêm chút nữa. Nhị đệ của thái tử cũng rất uy phong ngạo kiều nha. Hồ Diễn quốc chắc nhiều nam nhân tuấn tú lắm. Đám cung nữ cứ tíu ta tíu tít với nhau, mơ tưởng viển vông. Chúng đâu biết chúng vừa ra khỏi phòng phía trong trà nước điểm tâm sáng chúng bưng vào đã bị Hà Hướng Nhẫm hất văng đổ cả. Hà Lương ngủ dậy trễ ngồi ở trên giường che tay ngáp dài một cái, cả đêm qua không được ngủ vừa mới chợp mắt một tí huynh trưởng lại ồn ào cái gì. "Oáp... Huynh đang bị thương không lo điều tức đi, cứ cắn riết chuyện đêm qua để mà làm chi. Thiệt tình..." Hà Lương đang nói hốc mắt bỗng mở to khi phát hiện thân ảnh huynh trưởng phóng đại trong đồng tử, gã kinh hốt đem hai tay che đầu che mặt. La lên: "Nè nè huynh đã đánh đệ một trận đêm qua muốn nhừ tử luôn rồi giờ còn đánh nữa, đã nói là đệ không cố ý mà. Tha cho đệ đi, đệ sẽ đoái công chuộc tội." Hà Lương mở mắt ti hí hé hai khuỷu tay dòm ra thì thấy Hà Hướng Nhẫm đã ngồi trở lại bên bàn gỗ tử đàn. Gã thở phào nhẹ nhõm. Đêm qua hay tin tên Thần chủ Ngũ châu kia lập kết giới, huynh trưởng lập tức phân công cho gã phụ trách dùng dị nhân nhử bọn phi tử của hắn ra ngoài để tiện bề bắt cóc Trường An, còn huynh trưởng phụ trách kềm chân tên Thần chủ cáo già, một mặt nhân lúc hắn lập kết giới hao tổn chân linh mà ra tay đả thương cũng chính là nhiễu loạn làm cho hắn phân tâm không hay biết dị nhân đang truy sát các phi tử của hắn ở tẩm điện Cảnh Nghi. Ai mà ngờ tên Thần chủ đó vẫn phát hiện được còn thần thông cái thế tới tách bản thể quay về hỗ trợ các phi tử, báo hại gã không bắt cóc được Diệp Trường An. Nghĩ mà còn cay. "Đệ thấy tên Thần chủ đó mới chính là dị nhân dị thần thì đúng hơn. Cái gì mà tách thành hai bản thể, tên đó đúng là quái vật mà." Dường như mấu chốt không ở đây mà ở câu nói trước, Hà Hướng Nhẫm quát lên đầy giận dữ: "Hà Lương đệ còn dám nói. Nếu đêm qua hắn không quay về kịp e rằng Trường An đã mất mạng dưới chất độc của đám dị nhân kia rồi, đệ làm ăn cẩu thả tới như thế sao, bình thường không lo rèn luyện chỉ biết chơi bời trầm mê tửu sắc, đợi tới khi ta có chuyện nhờ đệ tiếp ứng lại thành ra thế này." Cũng là lúc đó trông thấy Thiên Tinh Húc phân tách bản thể rời đi Hướng Nhẫm mới vội đuổi theo rồi phát hiện một con dị nhân đang tấn công Trường An và Trì Tử. Nhưng bản thân không kịp ra tay cứu biểu đệ, là Thiên Tinh Húc nhanh như tia chớp đem mạng Trường An đoạt về. Chứng kiến khung cảnh đó Hướng Nhẫm như khắc vào tâm trí. Vì muốn đem em ấy đi mà suýt chút hại chết em ấy rồi. Em hiện tại vẫn là người phàm gian, chỉ cần dính xíu độc sẽ chết ngay tại chỗ. Hướng Nhẫm siết tay kêu răng rắc liếc trừng nhị đệ đang co rúm ở trên giường. "Thành sự không có, bại sự thì nhiều." "Khụ khụ..." Hướng Nhẫm đang đay nghiến thì ho lụ khụ, tay ôm ngực. Đêm qua nhân lúc Thiên Tinh Húc bày trận giới muốn tiêu diệt hắn song chẳng những bất thành, còn bao nhiêu chưởng lực công kích đều bị phản phệ lại bởi luồng vệ khí cực đại vây quanh hộ thể cho hắn. Xem ra muốn lấy mạng tên này ngày còn xa lắm. Một lần chết đi trở lại dương gian Hướng Nhẫm cần phải suy tính cho kĩ từng bước, không thể hai đời đều cứ thua trong tay cha con nhà họ Thiên. Diệp Trường An cũng mang họ Thiên. Nhưng em ấy là ngoại lệ. Hướng Nhẫm trở lại nhân giới chỉ vì một người, ân oán đời trước đã kết thúc, hắn chỉ muốn được ở bên người hắn yêu thương kiếp này, nhưng nếu người nhà họ Thiên một người lại một người muốn ra tay ngăn cản, còn xen vào chuyện tình cảm giữa hắn và Thiên An Ca thì hắn sẽ không tha cho kẻ đó. Xii... Bỗng một con diều hâu bạc sải cánh bay sà vào phòng đậu trên mặt bàn gỗ tử đàn. Thú cưng của phân đà chủ phụ trách phía Nam, kẻ đêm qua đến tiếp ứng cho hắn. Sau khi nhìn thấy Trường An đã được bản thể của Thần chủ Ngũ châu cứu mạng, Hướng Nhẫm kềm cơn sóng lòng quay ngay lại nơi bát đỉnh thần cung hòng giết kẻ đang lập trận, nào ngờ tách bản thể kẻ đó vẫn dư sức phòng ngự mọi đòn thế tấn công đến từ hắn, càng đối đầu hắn càng hao tổn rất nhiều nguyên khí, là lúc này phân đà chủ phụ trách phía Nam xuất hiện kéo hắn vào chỗ tối ẩn nấp. Còn nhỏ to bảo rằng đợi đối thủ lập trận giới xong linh lực triệt để tổn hao lượng lớn, cơ chế phòng vệ cũng buông lỏng khi đó chúng ta đột ngột ra tay chắc chắn lấy được mạng. Thế là cả hai chờ đợi trận giới lập xong liền tấn công tới tấp, cả hai liên hoàn dùng sáo trúc và phiến lá điều khiển lũ dơi lẫn độc vật tấn công. Ai ngờ Thần chủ Ngũ châu vẫn dễ dàng hóa giải. Bao nhiêu độc vật cả bọn chế luyện đi tong cả, còn hơn mất một gia sản. Không những thế phân đà chủ phía Nam còn bị trúng chiêu khi cố nán lại để cho Hướng Nhẫm chạy trước một bước. Ân tình này có cơ hội sẽ trả lại gấp đôi. Nếu ngân trâm vào người hắn, e rằng đêm qua đã bại lộ thân phận mất rồi. Mở gói giấy trong ống trúc vắt bên chân diều hâu bạc ra, bên trong vỏn vẹn mấy chữ là tình hình của phân đà chủ phía Nam. Không nguy tới tánh mạng nhưng tạm thời phải nằm một chỗ tịnh dưỡng đợi vết thương lành. Còn nhắc Hướng Nhẫm hành sự cẩn thận, tốt nhất nên nhanh chóng rời khỏi thần cung, ở lại khác nào ở trong hang hùm. Ánh mắt Hướng Nhẫm tối đen, một cơn ho tiếp theo lại ập tới. Người thương còn ở đây hắn có thể đi đâu. "Khụ khụ..." Cứ nghĩ Trường An đang ở trong tay Thiên Tinh Húc, bị hắn tẩy não, ngày ngày cùng hắn ân ái cá nước thân mật, Hà Hướng Nhẫm lại muốn loạn trí. "Nhẫm huynh, đệ có trầm mê tửu sắc cũng không đến nông nỗi như huynh, huynh xem đi vì một Diệp Trường An mà thành ra thế này." "Không cho đệ nói xấu đệ ấy, An An chính là bị tên kia che mờ mắt." Hướng Nhẫm cắn răng nói trong nặng nề, tay vẫn nhàu siết ngực đớn đau vì cơn ho. Vì nỗi lòng tê tái. "Được được đệ không nói nữa, để đệ trước giúp huynh điều tức, ai biểu chúng ta là huynh đệ, muốn bắt cóc Trường An chứ gì, đệ sẽ giúp huynh, lần này chắc chắn không mắc sai lầm tương tự." Hà Lương đỡ Hà Hướng Nhẫm ngồi xuống giường, giúp hắn trị thương.