Ngôn Tình [Edit] Không Cần Tìm Kiếm Công Cụ Học Cách Theo Đuổi Người - Phong Đích Đinh Lăng

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi welcomeabc123, 5 Tháng hai 2025.

  1. welcomeabc123

    Bài viết:
    93
    Chương 20: Tự giám sát bản thân

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Cảm xúc của Morofushi Hiromitsu hôm nay cũng không được tốt.

    Điều này không chỉ vì Nifuji Hirotaka và Momose Narumi đưa Asahina Mei về mà thời điểm hắn nhìn thấy, lúc ấy Momose Narumi bởi vì uống say nằm liệt trên xe taxi, có vẻ chỉ có một người đưa về, cũng không phải bởi vì sau khi Asahina Mei trở về, cả người dường như có vẻ mất hồn, hơn nữa lớn gan trực tiếp bày tỏ sự bất mãn của cô.

    Càng quan trọng hơn...... Morofushi Hiromitsu đã nhận ra một điều quan trọng -- mọi chuyện phát triển đến bước này, trách nhiệm ở chỗ hắn.

    Trước đó hắn có một số suy nghĩ không thể giải thích được, tự hỏi nếu người khác làm điều đó, sẽ là tình huống như thế nào.

    Cuối cùng đưa ra kết luận là...... Cũng sẽ không thế nào. Bởi vì cô quá sợ hãi mà không dám cử động.

    Là hắn dung túng cùng ngầm đồng ý, được coi như đáp lại, điều này khẳng định cách tiếp cận của cô khiến cô cho rằng nó khả thi, càng làm trầm trọng hơn.

    Morofushi Hiromitsu sẽ không cho rằng đối phương làm như vậy xuất phát từ tình cảm, giống như những gì cô ấy vừa nói.

    【 Nhưng ngay cả nguyện vọng nhỏ nhoi của tôi, cũng bị phá huỷ nởi những người như anh. 】-- những người như anh...... Đương nhiên cũng bao gồm hắn.

    Theo một cách nào đó, những người như Asahina Mei tương đối tỉnh táo, rõ ràng biết bản thân đang làm gì, hơn nữa sẽ không nhầm lẫn.

    Sau khi phát hiện được điều này, Morofushi Hiromitsu ý thức được cách làm luc trước của mình hoàn toàn sai lầm -- hắn nên chứng minh mình là【 Scotch 】 thuộc về tổ chức. Có lẽ nên dùng lập trường cứng rắn.

    Cho dù có hoàn toàn doạ sợ đối phương, so với tình huống hiện tại tốt hơn nhiều.

    Cho nên hắn nói ra những lời như vậy. Nhìn thấy đôi mắt mở to của Asahina Mei cùng với vẻ mặt sợ hãi đứng tại chỗ vì sốc, Morofushi Hiromitsu ngược lại có một cảm giác nhẹ nhõm như mọi chuyện đã ổn.

    Hắn biết cô nhất định đã bị doạ sợ.

    Nhưng lúc này những cảm xúc lạ lẫm khác trong lòng đã nuốt chửng cảm giác tội lỗi.

    Chỉ là...... Mọi chuyện không phát triển theo hướng như hắn nghĩ.

    Asahina Mei đúng là bị doạ sợ, nhưng phản ứng đầu tiên của cô là đến gần hơn với ý đồ muốn lấy lòng.

    Nụ hôn của cô mang theo mùi rượu -- nhìn dáng vẻ cùng với thái độ khác thường của cô hôm nay cũng đã phát hiện được, có thể là do tác dụng của rượu mới bắt đầu nói thật.

    Morofushi Hiromitsu cảm thấy hơi khó chịu vì nụ hôn chỉ như một cái chạm nhẹ này, tay nắm chặt thành nắm đấm, mu bàn tay nổi đầy gân xanh. Hắn không phản ứng lại, cố gắng nhẫn nhịn, muốn đáp lại bằng sự thờ ơ, mãi cho đến khi đối phương nói ra câu kia.

    "Anh lúc trước, rõ ràng đồng ý hôn tôi."

    Giọng nói của Asahina Mei thanh không lớn, giọng điệu mang theo vài phần bất lực, đôi mắt màu hổ phách ẩm ướt nhìn hắn. Cảm giác cô đơn giống như hắn đã làm sai gì đó.

    Morofushi Hiromitsu nhìn chằm chằm cô, trầm mặc một lát, dùng giọng điệu kìm nên hỏi: "Cô muốn tôi chạm vào cô sao?"

    Bàn tay Asahina Mei vẫn đặt trên ngực hắn, khoảng cách rất gần, giống như dựa vào trong ngực hắn. Nghe vậy, cô chỉ nhìn hắn với vẻ mặt như trước, giống như không hiểu ý nghĩa lời hắn hỏi, vô cùng cẩn thận, nhẹ gật đầu.

    ...... Cô thật ra bởi vì sợ hãi, sau đó cô muốn trở về trạng thái thoải mái như trước đây; thật ra cô cũng không có ý gì đặc biệt, hết thảy mọi việc chỉ là theo bản năng; ngay cả việc hiện tại cô gật đầu, có lẽ vẫn chưa hiểu được ý nghĩa thật sự bên trong lời nói.

    -- Đạo lý này Morofushi Hiromitsu đều rất rõ, nhưng hắn vẫn là sau khi đối phương gật đầu, cúi đầu trực tiếp hôn lên môi.

    Lúc này khác với lần trước chỉ nhẹ nhàng hôn khoé miệng, sức mạnh hắn có chút lớn, khi phát hiện đối phương có ý muốn lui lại đưa tay giữ sau gáy hạn chế cử động của đối phương, mang theo tính chiếm hữu giống như ra lệnh mạnh mẽ cậy răng cô ra, tùy ý đoạt lấy.

    Nụ hôn này mang theo chút hương vị bạc hà -- Morofushi Hiromitsu nhớ tới đối phương ngày thường vẫn luôn mang theo kẹo cùng với mỗi lần sau khi ăn xong đều ăn kẹo bạc hà như một thói quen, hiểu được hương vị này từ đâu mà đến. Động tác của hắn trở nên nhẹ nhàng một chút, nhưng càng ngày càng mạnh mẽ hơn.

    Đôi tay Asahina Mei vôns đặt ở trước ngực hắn giờ đổi thành túm chặt quần áo hắn, cứ như vậy, cơ thể cô dần mềm nhũn và yêu ớt, có chút đứng không vững. Morofushi Hiromitsu dứt khoát dùng tay còn lại giữ chặt hông cô để giữ thăng bằng, đáp lại cơ thể đối phương run lên rõ rệt đột nhiên phát ra tiếng nức nở.

    Asahina Mei chỉ cảm thấy nụ hôn này quá dài, cô sắp thở không nổi. Cô mở mắt ra nhìn lén đối phương, vừa lúc chạm vào đôi mắt màu xanh lam sẫm của thanh niên tóc đen. Bị ánh mắt đối phương doạ sợ, cô bỗng chốc nhắm mắt lại lần nữa, bàn tay vốn đang nắm chặt quần áo của hắn duỗi ra, cố gắng đẩy hắn ra ngoài.

    Hành động của cô không mang lại kết quả, đối phương bế cô rồi bước hai bước đi về hướng khác. Cơ thể cô bị ép lên tường, đôi tay bị nắm chặt giơ cao lên đầu, bởi vì thiếu oxy mà gương mặt có chút hồng, mới thả lỏng được một chút, hít thở dồn dập vài cái, lại bị lấp kín lần nữa.

    Morofushi Hiromitsu không khỏi nhớ tới thời tiểu học, làm mẫu vật hình con bướm trong giờ học thủ công.

    Thời gian có chút lâu, nhưng hắn vẫn nhớ cảnh bắt bướm bằng lưới bắt côn trùng, loại cảm giác nắm lấy cánh con bướm lấy ra khỏi lưới bắt côn trùng.

    Hắn có thể nhìn thấy con bướm cố gắng cử động đôi cánh giãy giụa, nhưng lực truyền từ đầu ngón tay lại rất yếu so với con người.

    Giống như thiếu nữ hiện tại trong ngực hắn.

    Hắn có thể cảm nhận được sức mạnh chống cự của cô, nhưng không biết bởi vì sức lực bản thân cô không lớn, hay bởi vì sự giãy giụa của cô cũng mang theo chút do dự không biết mình có nên phản kháng hay không, mỏng manh giống như là con bướm kia.

    Dễ dàng bị đoạt lấy ước muốn, cũng dễ bị bắt và không thể trốn thoát......

    Cuối cùng hắn cũng kết thúc nụ hôn dường như giải toả hết mọi cảm xúc tích tụ trong mấy ngày qua, lực nhẹ đi không ít, nhìn về phía người gần trong gang tấc.

    Asahina Mei mở miệng thở hổn hển, ngực phập phồng dữ dội, khóe miệng vẫn còn vệt nước tràn ra bởi vì cô không nuốt kịp, bởi vì tay bị trói không thẻ đưa tay ra lau, còn vô ý thức liếm khoé miệng mình.

    Morofushi Hiromitsu chậm rãi buông tay ra, nhưng cũng không kéo khoảng cách giữa hai người. Dựa vào chiều cao và vóc dáng chênh lệch giữa hai người, ngay cả khi hắn không làm gì chỉ việc đứng trước mặt đối phương, cũng giống như đem người kia bao vậy lại, càng không nói đến tình hình kề sát hiện tại.

    Nhận thấy hắn dừng động tác, thiếu nữ tóc nâu vốn đang nhắm chặt mắt chậm rãi mở to mắt nhìn về phía hắn, giọt nước mắt sinh lý tràn ra khoé mắt, cùng với động tác chớp mắt của cô từ khoé mắt trượt xuống. Khi bắt gặp ánh mắt của hắn, thân thể theo bản năng rụt người lại, chỉ là lưng đã dựa vào tường không thể tránh.

    Bộ dáng cô thoạt nhìn có chút bị doạ sợ, giống như không hiểu vì sao mọi chuyện đột nhiên sẽ biến thành như vậy, nhìn hắn ánh mắt lộ ra vẻ khó hiểu cùng sợ hãi, hơi thở không đều hoà lẫn với tiếng nức nở nhỏ.

    Nhưng lúc này Morofushi Hiromitsu cũng không có cảm giác áy này như trước nữa, thay vào đó một loại cảm giác khoái cảm khác giống như được trả thù. Sau khi ý thức được điều này, hắn ngẩn ra, bình tĩnh một chút, lý trí vốn gần như mất kiểm soát cũng dần hồi phục lại.

    Hắn nắm chặt tay, móng tay bấm sâu vào da thịt, cố gắng lấy lại kiểm soát.

    ........ Thật ra bộ dáng hiện tại này cũng đúng.

    Nhìn đối phương có vẻ như bị doạ sợ rồi, sau này có lẽ sẽ chủ động giữ khoảng cách trong tương lai.

    Vẻ mặt Morofushi Hiromitsu thờ ơ, giơ tay ấn lên tường, sau đó lui lại một bước.

    Nhưng hắn cũng không hoàn toàn lui ra -- bởi vì có người nắm lấy quần áo hắn.

    Thiếu nữ tóc nâu trước mặt có mái tóc hơi rối, đôi môi hơi sưng đỏ trông sáng hơn bình thường, quầm áo trên người cũng bị xáo trộn vì sự nào loạn vừa rồi. Trong đôi mắt ướt át cô nhìn hắn với ánh mắt cầu xin, vẻ mặt lộ ra chút bất an.

    Nhưng lúc này, nàng còn cẩn thận hỏi hắn: "Là, là tôi làm gì sai sao?"

    Morofushi Hiromitsu nhìn chằm chằm vào cô không nói lời nào.

    Hắn phát hiện mọi chuyện dường như đã quay về điểm xuất phát -- nếu lúc này không tiếp tục, đối phương sẽ còn sợ hãi hơn bây giờ; nhưng nếu làm điều đó......

    Hắn đột nhiên cười khẽ một tiếng.

    Mặc dù không còn vẻ mặt nghiêm nghị ẩn chứa sự tức giận như trước, vẻ mặt dường như đã trở lại bình thường, nụ cười của đối phương có cảm giác áp bức không ít.

    Nhận thấy được điều này tay của Asahina Mei đang nắm lấy áo đối phương buông ra, giây tiếp theo, cằm cô bị bóp chặt, cằm bị cưỡng chế nâng lên, nụ hôn đối phương rơi xuống cổ cô.
     
  2. welcomeabc123

    Bài viết:
    93
    Chương 21: Bạn muốn gì

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Ý nghĩa đầu tiên của Asahina Mei chính là giáo sư tâm lý học đang nói dối -- đây không phải là một ý kiến hay!

    Cô hoàn toàn không chuẩn bị cho chuyện này, không bằng nói trước khi thực hiện "Thủ đoạn câu dẫn", cô đã tính đến khả năng này.

    Lúc ấy cô đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, hơn nữa cảm thấy bản thân không bị bất lợi cũng không có nhiều mâu thuẫn tâm lý...... Nhưng sau đó chỉ vì phán đoán sai lầm mà thả lỏng, lúc này đột nhiên trở nên hoảng loạn.

    Đây là lừa gạt phải không?! Là một kẻ lừa đảo! Rõ ràng lúc trước tôi thử như vậy nhiều lần, hơn nữa đều là tôi chủ động...... A, nếu chỉ đẹp chứ không dùng được? Nhưng nếu là không phải, có cần biện pháp bảo vệ không...... May mà lúc ấy EVA tung ra bộ sản phẩm đồng thương hiệu, nhưng vẫn chịu mua hết vì tâm lý sưu tập tem......-- Tâm trí Asahina Mei rối bời, thậm chí suy nghĩ bắt đầu thả neo.

    Nhưng khi bị ôm đến ghế sofa, cô giống như đột nhiên tỉnh khỏi giấc mộng, đưa tay bắt lấy tay đối phương, trong miệng phát ra tiếng nức nở từ chối: "Chờ, chờ một chút......"

    Morofushi Hiromitsu dừng động tác lại, vẻ mặt không rõ ràng.

    Hắn nghĩ, chỉ cần đối phương nói không hắn sẽ dừng lại......

    Mà Asahina Mei lại mang theo chút run rẩy nhỏ giọng nói: "Trong ngăn kéo đầu giường của tôi có......"

    Cô tạm dừng một chút, âm thanh càng trở nên thấp hơn: "Không thể trực tiếp......

    Morofushi Hiromitsu trầm mặc một lát, nhắm mắt lại, phát ra một tiếng giống như thở dài thất bại.

    Hắn thậm chí còn nghĩ, chỉ cần cô từ chối về mặt thể xác hắn cũng sẽ dừng lại.

    Nhưng cô chỉ dùng ánh mắt cự tuyệt nhìn hắn, trong miệng lại nghẹn ngào nức nở giống như mời gọi. Cô bắt được tay hắn, nhưng không đẩy ra, ngược lại bao trùm nắm chặt.

    Morofushi Hiromitsu trở tay nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, cúi đầu nhẹ nhàng an ủi hôn xuống những giọt nước mắt trên khoé mắt.

    ......

    ............

    Lúc tôi tỉnh dậy, trên giường chỉ có một mình tôi. Nhưng nhìn vào chiếc đồng hồ báo thức hình rồng phun lửa trên đầu giường hiển thị thời gian, đã gần 10 giờ, việc có thêm một người nữa vào thời gian này có chút không khoa học.

    Mặc dù tôi thật sự không biết đối phương đã rời đi lúc nào.

    Chỉ là......

    Tôi ngồi dậy, người cuộn tròn trong chăn, đầu tiên là cảm thấy có chút mờ mịt, chờ sau khi lấy lại tinh thần, đồng thời bắt đầu cảm thấy không thích hợp, còn có một loại cảm giác giống như bị lừa.

    Ngược lại mà nói tôi không bài xích chuyện tối hôm qua, tuy thái độ đối phương rất cứng rắn nhưng cơ bản không có làm đau tôi. Mặc dù thái độ của hắn khó có thể nói là nhẹ nhàng hay thô lỗ.

    Nếu nói là nhẹ nhàng, cho dù tôi có khóc, động tác của hắn cũng không có chút chần chừ, lực đạo cũng không có chút giảm mà ngược lại còn tăng thêm; nhưng nếu nói là thô bạo, hắn kiên nhẫn mà trấn an chờ tôi thích ứng mới đến bước tiếp theo, cũng không sốt ruột.

    Nói tóm lại...... Tôi cũng không có mệt?

    Không đúng, bởi vì ngay từ đầu quá khẩn trương, sau đó tay lại bị giữ chặt không động đậy được, cuối cùng tay có thể cử động được nhưng lưng lại quay ra ngoài, không có cơ hội sờ vào ngực...... Mà tôi vẫn luôn bị sờ, cảm thấy ở điểm này mà nói, tôi mệt.

    ...... Không, có vẻ như có gì đó không đúng lắm.

    Tôi vẫn giữ nguyên tư thế đó suy nghĩ về cuộc sống gần mười phút, khi chuẩn bị rời giường chân có chút tê.

    Sau khi thức dậy, trước tiên tôi đi tắm rửa, sau đó mới thay quần áo, chậm chạp đi ra ngoài.

    Tôi cho rằng lúc này đối phương đã đi ra ngoài, nhưng thời điểm mở cửa, tôi nhìn thấy đối phương ngồi trên ghế sofa, trong tay cầm ly cà phê, lúc nhìn thấy tôi, hơi mỉm cười: "Tỉnh rồi sao? Lại đây."

    Tôi sửng sốt một chút, luôn cảm thấy đối phương so với lúc trước không giống nhau...... Trong lòng tôi tự hỏi liệu đây có phải là sự khác biệt giữa việc đã làm và chưa làm không, bỏ qua sự hoảng loạn khó hiểu trong nội tâm, chậm chạp đi đến bên cạnh hắn, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn.

    Thanh niên tóc đen vẫn duy trì tư thế và biểu cảm ban đầu, nhàn nhạt nói: "Ngồi xuống."

    Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh đối phương, khi đối phương liếc mắt nhìn qua, do dự tiến về phía hắn một chút.

    Khoé miệng đối phương hơi nhếch lên, buông ly cà phê, nghiêng người về phía tôi, mở miệng hỏi: "Nhiệm vụ như thế nào?"

    Tôi sửng sốt, bởi vì đây là câu hỏi dễ trả lời, trong lòng thả lỏng không ít, ngoan ngoãn trả lời đúng sự thật: "Tiến độ vẫn giống như lúc trước, không có khác biệt lớn. Nhưng cũng không có gặp khó khăn, khung chương trình sẽ hoàn thành đúng thời hạn, đến lúc đó chính là yêu cầu trở lại công ty dùng máy tính chủ mới có thể điều chỉnh thử bộ phận. Nếu thuận lợi, thời gian tối thiểu tôi nói trước đó, hai tháng liền có thể hoàn thành. Nhưng nếu xuất hiện BUG thì có thể không, nhưng nội trong ba tháng có thể khẳng định hoàn thành."

    "Như vậy...... Tôi hiểu rồi." Scotch nhẹ nhàng gật đầu, nhìn tôi, lần nữa mở miệng nói, "Về những chuyện đã xảy ra tối qua......"

    Vốn đang thả lỏng tôi lập tức cảnh giác, tay đặt trên đầu gối theo bản năng nắm chặt lại, hai mắt nhìn chằm chằm đối phương, bắt đầu không tự giác mà lo lắng -- sẽ, sẽ nói cái gì? Tôi thật ra sẽ không nghĩ đến đối phương sẽ nói chịu trách nhiệm...... Nhưng đó có phải là phản hồi tích cực? Suy cho cùng nếu đó là mặt tiêu cực, cũng sẽ không xảy ra đến ba lần!

    Đoán chừng nhận ra sự bối rối của tôi, hắn cố tình tạm dừng một chút, khẽ cười, dùng giọng điệu nói chuyện bình thường: "Tôi có một số vấn đề muốn hỏi cô, có thể không?"

    Giọng điệu này mặc dù là hỏi chuyện, nhưng cảm giác không thể nói không được...... Mặc dù dùng giọng điệu thương lượng, tôi cũng không dám nói không.

    Tôi luôn cảm thấy mọi thứ có vẻ khác với những gì tôi tưởng tượng, cảm giác bất an ngày càng nghiêm trọng hơn, nhưng trong tình huống này, tôi cũng chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

    Thanh niên tóc đen cúi người về phía trước, khuỷu tay chống lên đùi, mười ngón tự nhiên đan vào nhau. Không biết có phải vì công việc của đối phương là tay súng bắn tỉa hay không, rõ ràng hắn chỉ nhìn tôi một cách bình thường, tôi có một loại cảm giác bị doạ sợ.

    "Có người yêu thích rồi sao?"

    Đối với vấn đề nàỳ tôi không đoán trước được, không khỏi ngạc nhiên, suy nghĩ một lúc, ngập ngừng hỏi: "Giới hạn trong hiện thực là người còn sống sao?"

    Suy cho cùng nếu cái này không được tính, tôi có thể nói trong nửa giờ.

    "......" Đối phương vẫn giữ nguyên vẻ mặt tươi cười, trả lời, "Đúng vậy."

    Tôi lắc đầu, trả lời đúng sự thật: "Không có."

    "Lúc trước đã có bạn trai chưa?" Đối phương vừa mới hỏi xong, liền chủ động thêm một điều kiện, "Trong hiện thực."

    "...... Không có." Mặc dù tôi trả lời, nhưng vẫn cảm thấy có chút buồn bực -- luôn cảm thấy bản chất thích ở nhà của mình bị ghét bỏ.

    Đối với vấn đề này, tôi còn cố ý giải thích một chút: "Thi đại học cùng kiếm tiền đều rất vất vả, hơn nữa tôi không giỏi giao tiếp khi ở cùng người đàn ông khác......"

    "Tôi hiểu." Đối phương gật đầu, tiếp theo dùng giọng điệu tự nhiên tiếp tục hỏi, "Đã từng làm việc này chưa?"

    ...... Tuy rằng giọng điệu của hắn nghe rất bình thường, giống như là đang nói chuyện phiếm, nhưng, chủ đề này có được coi là phạm vi nói chuyện phiếm không?

    Hay những người khác sau khi xong việc qua ngày hôm sau sẽ nói cái này? Không xong, tôi không có kinh nghiệm, hiện tại không có cách này xin trợ giúp từ bên ngoài...... Là bởi vì đêm qua tôi không thành thạo nên đối phương không hài lòng sao?

    Tôi theo bản năng nắm chặt váy của mình, cúi đầu, nói: "Tự, tự mình làm thì có được tính không?"

    Sau khi tôi nói xong, trong phòng rơi vào cảnh yên tĩnh.

    Không có được câu trả lời, tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn. Chỉ thấy thanh niên tóc đen trên mặt lộ ra vài phần ngạc nhiên cùng sửng sốt ở đó, thấy tôi nhìn về phía hắn mới di chuyển tầm mắt, hơi nghiêng đầu, ho nhẹ một tiếng sau đó quay lại: "...... Được, tôi đã biết."

    Thái độ đối phương có chút kỳ lạ, tôi nhìn có chút sợ hãi: "Rất mất mặt sao?"

    "Cũng không phải!" Scotch nhanh chóng phủ nhận một câu, lần nữa nhìn về phía tôi ánh mắt trở nên có chút phức tạp, nhưng không chờ tôi kịp nghiên cứu, hắn liền nhắm mắt lại, vài giây sau mở ra, cả người có một chút thay đổi.

    Cụ thể tôi không thể nói ra được.

    Chính là cảm giác, lúc trước hắn mặc dù cũng thường khiến tôi sợ hãi, nhưng tôi có thể giao tiếp cùng tương tác được với đối phương...... Nhưng bây giờ, ta có một loại cảm giác, không thể phản bác hắn hay nghi ngờ.

    Rõ ràng hắn vẫn tươi cười, nhưng cảm thấy có chỗ nào đó không giống.

    "Trước mắt cố gắng làm việc trong hai tháng, không cần quá áp lực, nếu vượt quá thời gian cũng không sao. Nhưng sau hai tháng hãy đưa cho tôi thành phẩm đã hoàn thành một nửa."

    Đối phương nói, bước tới, một tay đặt lên vai tôi, bởi vì chênh lệch chiều cao, đầu tôi dựa vào vai hắn, gương mặt hơi nghiêng áp vào ngực hắn.

    Nhưng diễn biến của tình hình nằm ngoài tầm hiểu biết của tôi, tôi lúc này đầu óc có chút ngốc, cũng không cảm thụ được bầu không khí này.

    "Trong lúc làm nhiệm vụ, tôi sẽ bảo vệ em, em có thể tự do hoạt động. Em không cần sợ gặp phải phiền toái, nếu không quá nghiêm trọng tôi có thể giúp em giải quyết." Đối phương nói xong cúi đầu hôn lên trán tôi, buông tay ra, "Liên quan đến, khi tôi đưa ra yêu cầu, không được nói không. Hiểu chưa?"

    Vẻ mặt tôi hoảng hốt nhìn hắn, có chút sững sờ.

    "Vì sao lại có biểu cảm như vậy?" Trên mặt hắn mang theo ý cười, giơ tay vén mái tóc xoã ra sau tai tôi, thay vì rút tay lại hắn dùng ngón tay nhje nhàng vuốt vê gương mặt tôi, giọng nói cố tình nhẹ nhàng chậm lại, nghe rất dịu dàng, "Asahina Mei, này không phải kết quả em muốn sao?"
     
    chiqudoll thích bài này.
  3. welcomeabc123

    Bài viết:
    93
    Chương 22: Đều là đồng nghiệp

    Bấm để xem
    Đóng lại

    ...... Hả? Là kết quả tôi muốn sao?

    Đúng vậy, thật ra ngay từ lúc đầu tôi có ý muốn này...... Tôi cũng không ngạc nhiên khi bị đối phương phát hiện ra. Nhưng...... Vì sao, rõ ràng đối với tôi mà nói đã đạt được mục đích, nhưng lại không cảm thấy vui, ngược lại cảm thấy rất hoảng sợ.

    Luôn cảm thấy như mình đã làm sai điều gì đó, hơn nữa đối phương hiện tại thoạt nhìn...... Có một loại cảm giác sợ hãi.

    Giống như...... Bỗng nhiên công tắc được bật lên, dường như xuất hiện một nhân cách thứ hai...... A, thật ra cũng không thể coi là, dáng vẻ này cho người ta cảm giác rất phù hợp với tổ chức kia......

    Tôi cảm thấy nội tâm càng run rẩy nghiêm trọng, muốn lập tức chạy thoát, nhưng bị doạ sợ không dám động đậy, chỉ có thể ở trong tầm mắt đối phương chậm rãi gật đầu.

    Thanh niên tóc đen cười, đưa tay xoa tóc tôi, động tác có chút tùy ý, giống như đang dụ dỗ người khác.

    "Dáng vẻ của em trông thật ngoan......" Hắn nói một câu như thể đang thở dài, dừng một chút, thay đổi chủ đề, "Đói bụng chưa? Đi ăn cơm đi."

    Tôi nghe vậy ngoan ngoãn đứng lên, đi về phía phòng bếp. Trên đường do dự dừng bước chân, quay đầu nhìn hắn, nhưng chỉ có thể nhìn thấy dáng vẻ đối phương mỉm cười nhìn về phía tôi. Không biết vì sao, lúc này đối phương nhìn tôi khiến tôi có chút bối rối, đứng hình tại chỗ một hai giây, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, bước nhanh vào phòng bếp.

    Có thể bởi vì hôm nay tôi thức dậy tương đối trễ, sẽ cùng nhau ăn cơm sáng và cơm trưa, hôm nay cơm sáng có vẻ rất phong phú. Hương vị quen thuộc, cảm giác thấp thỏm của tôi dần tan biến.

    Bỏ qua loại cảm giác bất an không rõ nguyên nhân, về mặt kết quả mà nói...... Tôi quả thật có lẽ đã hoàn thành mục tiêu lúc ban đầu?

    Tôi một bên đang ăn từng miếng nhỏ, một bên nhìn đối phương mặc áo khoác chuẩn bị ra ngoài. Thấy đối phương thu dọn đồ đạc đi về phía cửa, chạy nhanh buông chén đũa, đi đến về phía cửa.

    "Cái đó...... ngài Scotch...... Scotch." Nói xong mới nhớ ra lúc trước đối phương đã nói không cần tôi phải dùng kính ngữ, nhanh chóng sửa lại, thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, thấy đối phương nhìn qua, tôi mới nhỏ giọng mở miệng nói, "Nhiệm vụ của tôi, sẽ không liên lụy đến bạn bè thân thích của tôi, đúng không?"

    Tôi dùng ánh mắt mang chút khẩn cầu nhìn về phía hắn. Trên mặt đối phương không biểu lộ nhiều cảm xúc, sau khi nghe tôi nói xong, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, vốn đã chuẩn bị mở cửa rời đi, bỏ tay ra khỏi tay nắm cửa, bước hai bước về phía tôi, đứng trước mặt tôi, cúi đầu nhìn tôi nói: "Vì sao lại lo lắng về điều này?"

    "Tôi, chú thím của tôi...... Cũng là người giám hộ hiện tại của tôi...... Hôm qua bọn họ nhắn tin nói, có người lạ mặt tới cửa hỏi quan hệ giữa tôi và họ." Sau khi tôi nói xong, tôi nhìn hắn một chút, "Rõ ràng bọn họ không biết gì, cũng sẽ không gây rắc rối."

    Thanh niên tóc đen trong mắt xẹt qua một tia bất ngờ, nhưng cảm xúc cũng không quá lớn, sau khi nghe xong chỉ đơn giản gật đầu.

    "Tôi hiểu rồi, tôi sẽ xử lý." Hắn lại hỏi, "Còn có chuyện gì nữa sao?"

    ...... Điều này có nghía là vấn đề này sẽ được giải quyết đúng không?

    "Không có." Tôi lập tức vui vẻ, trên mặt mang theo một chút cảm xúc, "Trên đường cẩn thận."

    Đối phương hơi cong khóe miệng: "Ừm."

    ***

    Mặc dù trong quá trình còn rất nhiều chỗ khiến tôi cảm thấy có chút không thích hợp...... Ví dụ như những phương pháp mà tôi cho là hiệu quả nhưng lại không có tác dụng, nhưng đêm qua thì được.

    Đêm đó rõ ràng cái gì tôi cũng chưa làm...... A, là bởi vì thái độ không tốt của tôi tối hôm qua sao? Cái này cũng có chút kỳ lạ...... Hay là bởi vì lúc trước tôi rất ngoan, liền mặc kệ tôi, tôi bày bỏ sự bất mãn cùng phản kháng, liền bị trấn áp?

    Vậy rốt cuộc hắn hy vọng tôi có chút ngoan ngoãn, hay là hay vọng tôi sẽ phản kháng?

    Tôi nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi, cuối cùng quyết định không quan tâm nó -- dù sao kết quả mà nói, cục diện hiện tại đúng là điều tôi muốn, tôi có thể yên tâm mà hoàn thành nhiệm vụ.

    Lúc trước từng nói sau khi tôi hoàn thành cái kia tôi chức sẽ cho tôi một chút thì lao, đó có phải là sau khi nhận được tiền tôi có thể quay trở về Hokkaido không? Hiện tại tôi có một chút quan hệ, có thể cho tôi nhiều thêm chút không?

    Tôi suy nghĩ về điều đó một chút, cảm thấy tương lai vẫn còn hứa hẹn, an tâm mà quay trở về phòng mình, bắt đầu tiếp tục công việc.

    Có thể bởi vì tâm trạng, hiệu suất làm việc của tôi đề cao không ít, tôi cảm thấy dựa vào tốc độ này, tháng sau tôi có thể tiến hành điều chỉnh thử.

    Làm việc trong môi trường quen thuộc, nếu bỏ qua những hình ảnh thỉnh thoảng xuất hiện đã xảy ra vào đêm qua trong căn phòng này, trong khoảnh khắc cảm giác như về lúc ban đầu tôi không bị tổ chức tội phạm.

    Mãi cho đến khi trời tối, tôi mới cảm giác bắt đầu lo lắng, một chút lo âu chờ đợi ở đó, đại khái hơn 10 giờ tối tôi mới nhận được một tin nhắn: 【 Mấy ngày nay có nhiệm vụ khác, em có thể tự do hoạt động. 】

    Tôi có chút bất ngờ, nhưng đồng thời cũng nhẹ nhàng thở ra -- hôm nay đột nhiên cảm giác áp bức không thể giải thích được, tôi thật sự cần phải nghỉ ngơi một chút. Hơn nữa những dấu vết trên người cũng cần mấy ngày mới biến mất được......

    Vậy mấy ngày này chính là thời gian để tôi thư giãn sao?

    Tôi vừa mới vui vẻ một chút, thời điểm nhìn thấy máy tính biểu tình tôi lại suy sụp -- không đúng, ta còn có công việc.

    Tất nhiên, thời gian rảnh rỗi sau giờ làm việc, tôi vẫn muốn bày bỏ sự bất mãn của mình, người bạn chuyên gia tâm lý của tôi nói rằng cô ấy đã đánh giá sai.

    Người bạn chuyên gia của tôi không nghi ngờ tôi hay phủ định, còn vô cùng sảng khoái thừa nhận sự quyết đoán tuỳ tiện của mình.

    【 Thông tin không đủ dẫn đến đánh gia sai. Xem ra không phải không được, mà đối phương đủ sức mạnh có tính kiên nhẫn. Đây là được huấn luyện đặc biệt đúng không? 】

    Huấn luyện đặc biệt...... Tôi suy nghĩ lúc lâu -- đúng là có khả năng này, mặc dù là tổ chức tội phạm, nhưng cũng là một tổ chức......

    Người bạn chuyên gia kia cô ấy nói chuyện khá hiền hoà, tôi cùng cô ấy trò chuyện vài câu, thời điểm đối phương chúc mừng tôi đã có bạn trai thập phần có chút chột dạ mà lờ đi -- tôi lúc này không có trạng thái cảm xúc bình thường, cảm giác như đang làm một giao dịch phi pháp...... Mặc dù ngay từ đầu khi tôi nhận nhiệm vụ đã là một giao dịch bất hợp pháp.

    Nếu là một tình huống bình thường mà nói, có người sẽ chuẩn bị cho tôi một ngày ba bữa ăn ngon, sẽ làm việc nhà, ngực lớn...... A không phải, bạn trai có dáng người tốt, tôi chắc chắn sẽ rất vui, những người bạn cũng sẽ nói chúc mừng tôi...... Nhưng hiện tại mà nói, tôi biết rõ đây là mối quan hệ có giới hạn, hơn nữa đây là mối quan hệ bí mật do đối phương tự kiểm soát.

    Chính hắn cũng nói là trong lúc làm nhiệm vụ.

    Nhưng cảm giác nhẹ nhõm của tôi chỉ kéo dài trong một đêm, ngày hôm sau khi thức dậy phát hiện bản thân chỉ có thể gặm bánh mì khô cùng uống sữa bò, tôi bắt đầu nhớ đến đối phương.

    Nhưng cảm xúc này vừa mới nảy sinh, tôi liền giật nảy mình, tỉnh dậy -- không xong rồi! Tôi không thể nảy sinh tâm lý phụ thuộc cùng nhớ nhung được! Trước đây tôi không phải đều lừa dối như vậy sao!? Tỉnh lại đi, Asahina Mei!

    Sau khi lặp lại những từ này ba lần, tôi mới bình tĩnh lại.

    Đoán chùng bởie vì hôm nay đối phương còn làm nhiệm vụ, hắn cũng nói có thể tự do hoạt động, tôi rất vui vẻ đẩy khối lượng công việc hàng ngày của mình vào buổi tối, ban ngày đi siêu thị mua sắm, còn vừa vặn gặp người quen -- bạn cùng lớp đại học của tôi Yuu Kashima.

    Mặc dù là con gái nhưng cô có gương mặt rất soái ca, hơn nữa trong khoa kịch, vẫn luôn là hình tượng "Hoàng tử vườn trường", còn được rất nhiều cô gái săn đón. Cô cùng với những cô gái khác có quan hệ rất tốt, mặc dù cô đối với những cô gái khác đều mang luồng không khí điều hoà và gọi họ là công chúa, dẫn tới một số hiểu lầm nhỏ.

    Lúc ấy khi còn học ở đại học tôi và cô ấy ở cùng một nhóm để hoàn thành dự án, kết quả bởi vì đối phương ở bên ngoài vẫn luôn gọi tôi là công chúa, mà tôi bởi vì cảm thấy cách xưng hô này quá xấu hổ vẻ mặt không thích ứng được, điều này khiến người khác hiểu lầm tôi bị một gã trai bao quấy rối kéo điểm, còn muốn giải cứu tôi -- đây là cách lần đầu tiên tôi và Koyanagi Hanako quen nhau.

    "Bây giờ là thời gian làm việc, sao cậu lại ở chỗ này?"

    "Tôi đang nghỉ phép có lương...... Nhưng ngược lại là cậu Kashima, sao lại quanh quẩn ở đây?"

    Yuu Kashima giơ tay vuốt mái tóc mình, nở ra một nụ cười đầy soái khí tự tin: "Tôi đang làm nhiệm vụ."

    Tôi: "...... Đừng nói một cách hợp tình hợp lý như vậy, cậu."

    Luôn cảm thấy bạn trai kiêm người đại diện của Kashima, Hori-senpai thật đáng thương...... Mặc dù Hori-senpai ra tay vô cùng tàn nhẫn mỗi khi bắt được Kashima, tôi thậm chí còn nghĩ rằng Kashima ngày càng không đáng tin cậy bởi vì bị Hori-senpai đánh vào đầu cô quá nhiều.

    Nhưng cũng vừa vặn, đã lâu không gặp, tôi liền dứt khoát đi cùng đối phương.

    Vào lúc này, tôi cũng không ngờ được, một số hiệu ứng sức mạnh lại có hiệu lực một lần nữa.

    Bởi vì trên đường Kashima lại gọi tôi là công chúa, tôi cảm thấy rất xấu hổ bởi vì đối phương có lẽ đã quên tên tôi nên dùng cách xưng hô chào hỏi này với những cô gái khác để ứng phó, nhưng dáng vẻ này không dễ nhắc nhở, mặt lộ vẻ khó xử...... Rồi chuyện đó lại xảy ra, có người hiểu lầm tôi bị trai bao quấy rối, còn muốn đến giúp tôi.

    Lúc này, tôi thậm chí không có cách nào kéo Kashima lại cùng nhau giải thích, bởi vì Hori-senpai xuất hiện tới bắt Kashima đang bỏ trốn, hơn nữa với tốc độ nhanh như chớp đánh bất tỉnh Kashima trực tiếp kéo đi, còn nghiêm túc nói một tiếng xin lỗi với chúng tôi.

    Tôi đứng tại chỗ nhìn động tác đối phương nhẹ nhàng như mấy trôi, trong nháy mắt có cảm giác như bản thân quay về thời đại học.

    "....... Những tên côn đồ hiện nay trong câu lạc bộ trai bao đáng sợ như vậy?" Một cô gái tóc đen giúp tôi giải vây trợn mắt há hốc miệng, "Chẳng trách hững tên trai bao đều liều mạng cố gắng kéo thành tích như vậy...... A không đúng, cô không sao chứ?"

    "Tôi không sao, cảm ơn cô." Nhìn người qua đường tốt bụng, tôi có chút hơi ngượng ngùng, "Thật ra, người kia không phải trai bao, là bạn đại học của tôi......"

    Bởi vì cảm giác có chút mất mặt, tôi thậm chí không muốn gọi người đó là người quen của mình......

    Mười phút sau, cuối cùng tôi cũng đem mọi chuyện giải thích rõ ràng, đồng thời cũng trao đổi tên với người tốt bụng này.

    Cô gái qua đường tốt bụng này gọi là Miyano Akemi, cô ấy sau khi nghe tôi giải thích xong còn rất ngượng ngùng: "Xin lỗi, tôi nghĩ là......"

    "Đâu có đâu có, vẫn muốn cảm ơn cô." Vẫn nên biết ơn lòng tốt của người khác ngay cả khi điều đó gây ra chút rắc rối, tôi cũng hiểu, không biết vì sao luôn bị hiểu lầm là dễ bị lừa, tôi giải thích điều này với vẻ mặt tự tin, "Mặc dù dáng vẻ lớn lên của tôi trông khá dễ bị lừa gạt, nhưng tôi chưa bao giờ bị lừa. Lừa đảo qua điện thoại chưa bao giờ lấy được tiền của tôi! Từ nhỏ đến lớn tôi chỉ bị lừa tiền thành công một lần khi tôi học tiểu học mà thôi! Hơn nữa bây giờ tiền tiết kiệm hiện tại của tôi về cơ bản đã xài hết, không có tiền thì không có chuyện bị người khác lừa gì đó!"

    "....... Không đúng, điều này nghe có vẻ không yên tâm lắm." Nụ cười trên mặt cô gái Miyano.

    Đối phương thật sự khá tốt, còn cố ý dặn dò tôi thêm hai câu mới rời đi. Tôi nghiêm túc lắng nghe rồi nói lời cảm ơn lần nữa, bởi vì vẫn chưa quyết định mình muốn đi đâu tiếp theo, cứ như vậy một bên đứng yên tại chỗ nghĩ, một bên nhìn theo cô Miyano tốt bụng kia đi xa.

    Sau đó, tôi nhìn thấy đối phương kêu lên một tiếng rất vui vẻ "Đại Vương", chạy đến bên một người đàn ông tóc dài đội mũ len kéo tay hắn.

    Tất nhiên, này không phải trọng điểm, trọng điểm là người đứng bên cạnh người đàn ông tóc dài kia......

    Tôi sững sờ đứng tại chỗ, mà Scotch cũng nhìn thấy tôi, hắn sửng sốt một chút rồi bước tới, khẽ nhíu mày, hỏi: "Làm sao lại tới đây?"

    "Tôi tới đây để mua đồ." Tôi nhỏ giọng trả lời một câu.

    "Scotch, là người quen sao?"

    Tôi nhìn về phía phát ra âm thanh -- là một nguời đàn ông đội mũ lười trai tóc vàng da đen nhìn giống như là con lai...... Nhìn giống như chiếc mũ mà Scotch cùng với cô gái Miyano kia đội.

    Lại nghĩ đến đối phương nói mấy ngày nay có nhiệm vụ, cảm giác danh tính của hai người này đã được tiết lộ.

    Tôi nghĩ đến điều này, nhịn không được đưa tay bắt lấy tay Scotch, sau đó lặng lẽ trốn phía sau hắn.
     
  4. welcomeabc123

    Bài viết:
    93
    Chương 23: Không hiểu lầm

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Asahina Mei xuất hiện ở chỗ này là chuyện tuyệt đối ngoài ý muốn.

    Nhưng cô xuất hiện ở đây quả thật khiến mọi người chú ý.

    Người tóc dài đội mũ len bị Miyano Akemi kéo gọi "Đại Vương" thực chất không phải tên thật, hắn tên thật là Akai Shuichi, là người của FBI, dùng tên giả là Dai Moroboshi, gia nhập tổ chức bằng cách tiếp cận Miyano Akemi người có chị gái là thành viên cốt cán trong trung tâm nghiên cứu của tổ chức, mật danh là Rye...... Cũng là thành viên tay súng bắn tỉa thường xuyên đi làm nhiệm vụ cùng Morofushi Hiromitsu.

    Đương nhiên, bọn họ không biết thân phận của đối phương.

    Một người khác trông giống như con lai với mái tóc vàng và làn da đen Một cái khác thoạt nhìn như là con lai kim mao da đen tên là Furuya Rei, mật danh là Bourbon, người này thật ra là người quen của Morofushi Hiromitsu, hai người là bạn thời thơ ấu -- đương nhiên, người này cũng là nằm vùng, chỉ là làm việc khác đơn vị với Morofushi Hiromitsu thôi.

    Mặc dù việc cả ba thành viên đều hoạt động bí mật nghe có vẻ hơi buồn cười, khiến mọi người nghi ngờ về mức độ thâm nhập của tổ chức này rốt cuộc cao bao nhiêu, người sắp xếp nhiệm vụ cho các thành viên là thiên tài như thế nào, nhưng đó là sự thật.

    Lúc này, mặc kệ Akai Shuichi hay Furuya Rei, nhìn hành động trốn tránh của Asahina Mei, phản ứng đầu tiên đều rất nhất quán -- nhìn giống như là một người bình thường có lá gan nhỏ......

    Akai Shuichi người đã hỏi câu hỏi trước đó lúc này mỉm cười, nói ra một câu phù hợp với tính cách và nhân vật của mình: "Là bạn gái?"

    Asahina Mei căng thẳng siết chặt tay Morofushi Hiromitsu.

    Morofushi Hiromitsu không dao động, chỉ là cười khẽ một chút trả lời: "Đừng tò mò như vậy, Rye."

    Akai Shuichi nâng lên tay, dùng điệu nhẹ nhàng thậm chí mang theo chút trêu chọc trả lời: "Xin lỗi, là tôi nhiều chuyện."

    Morofushi Hiromitsu không nói gì, mang theo Asahina Mei rời đi.

    Nhiệm vụ của ba người đã hoàn thành, giờ là lúc vốn dĩ từng người rời đi.

    Sau khi mọi người chia thành ba nhóm, Akai Shuichi mới quay đầu nhìn bạn gái mình: "Akemi, em có biết cô gái đó không?"

    "Hôm nay vừa mới quen, cô ấy là một người bình thường." Miyano Akemi nói, còn khẽ nhíu mày, dáng vẻ nhìn có chút lo lắng, "Một cô gái như cô ấy, không nên dính líu đến chuyện này......"

    "Ừm, đúng vậy." Akai Shuichi đồng ý với lời nói của bạn gái, nhưng không giống như Miyano Akemi chỉ đơn thuần là lo lắng cho Asahina Mei bị lừa, hắn nghĩ đến chính là một chuyện khác -- rõ ràng nhìn có vẻ chỉ là một người bình thường, Scotch cùng người khác tiếp xúc chỉ đơn giản bởi vì thích kiểu như vậy, hay là bởi vì...... Tổ chức?

    ***

    Tôi đi theo Scotch, trong lòng ngày càng bất an.

    Tôi có phải...... Đã làm sai cái gì?

    Nhưng cũng không phải tôi cố ý bắt gặp bọn họ, sẽ không vì chuyện ngoài ý muốn này mà bắt đầu hạn chế tôi ra ngoài?

    Hai người kia có vẻ là đồng nghiệp của họ, mà cô Miyano...... Có phải là bạn gái của người đội mũ len không? Không nói đến hành động trước đó, nghe đối phương xưng hô sẽ biết -- tổ chức này đều sử dụng mật danh, vừa rồi Scotch cùng đồng nghiệp của mình sử dụng mật danh để gọi nhau, nhưng cô Miyano gọi chính là tên.

    Ừm...... Thật sự chính là bạn gái.

    Liệu cô Miyano có biết bạn trai mình là một phần tử làm chuyện bất hợp pháp hay không...... Từ việc cô Miyano nhiệt tình chủ động giúp đỡ tôi, cô ấy cũng không giống là người trong tổ chức kia.

    Cũng có thể là thành viên đầu tiên trong tổ chức mà tôi gặp là một tên phản diện khó tính với mái tóc trắng tên là Gin, điều này dẫn tới cho tôi một chút định kiến.

    Dọc đường đi tôi có chút bồn chồn mà bắt đầu suy nghĩ miên man, sau khi trở về nhá, tôi mới phát hiện toàn bộ hành trình tôi đều đang túm tay ai đó, không khỏi ngượng ngùng mà buông ra.

    Mặc dù đối phương chưa hỏi gì, nhưng tôi cũng không thể không giải thích, bắt đầu nói mình làm thế nào gặp được Miyano Akemi, hơn nữa từ trong miệng đối phương biết được suy đoán của tôi lúc trước là chính xác -- cô Miyano kia đúng thật là bạn gái của anh chàng đội mũ len.

    Về cơ bản toàn bộ quá trính đối phương đều lắng nghe tôi nói, chỉ khi tooi hổi chuyện mới có thể trả lời một cách ngắn gọn.

    Tất nhiên, tôi sẽ không ngu ngốc hỏi về danh tính của hai người kia.

    Tôi cảm thấy tôi rất thức thời, đối với điểm này tôi còn cố ý tỏ vẻ tôi rất hiểu chuyện.

    "Cái đó...... Tôi biết chúng ta không giống nhau, sẽ không cho rằng chúng ta đang trong một mối quan hệ." Tôi lắp bắp cố gắng giải thích, "Cho nên......"

    "Ừm, tôi biết, sẽ không hiểu lầm." Đối phương lạnh lùng ngắt lời tôi nói, nhìn tôi, giọng điệu pha chút bất lực, khẽ nhíu mày thoạt nhìn biểu cảm có chút bối rối, "Asahina Mei, em hôm nay nói có chút nhiều."

    "........" Tôi trầm mặc gật đầu, tôi lấy những thứ đã mua hôm nay -- quả thật, hôm nay tần xuất tôi nói chuyện nhiều hơn so với lúc trước...... Hả? Chẳng lẽ hắn thích sự im lặng sao? Bởi vì lúc trước tôi không nói nhiều nên hiện tại cảm thấy có chút ồn sao?

    Mặc dù chúng tôi không hẹn hò, nhưng tôi lại cảm nhận được những vấn đề xuất hiện khi mọi người bắt đầu hẹn hò -- khoảng cách ngày càng gần tôi nhận ra rằng đối phương khác với những gì bản thân nhận thức trước đó.

    Tất nhiên, lý do chính là hắn cảm thấy khác biệt.

    Nhưng đối phương đã nói rằng sẽ bảo vệ tôi cho đến khi nhiệm vụ kết thúc...... Có lẽ sẽ không đổi ý giữa chừng đúng không? Mặc dù không thể trông chờ vào chữ tín của những người làm công việc này, có vẻ như tôi không có tư cách để nói điều kiện...... Nhưng bản thân tôi vẫn còn có ích! Nhiệm vụ của tôi cũng rất quan trọng! Cho nên...... Chắc có lẽ không có việc gì đâu?

    Tôi nghĩ những việc này, vào thời điểm ăn cơm không nhịn được thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc nhìn đối phương một cái, sau khi bị phát hiện lập tức cuối đầu ngoan ngoãn ăn -- không nói cái khác, những quả trứng tôi mua được hôm nay thật sự rất tươi! Muốn cảm ơn Kashima đã giúp tôi giành lấy...... A, tôi sẽ quay lại và cảm ơn Kashima sau, thuận tiện hỏi thăm cô ấy hôm nay trở về có lại bị đánh hay không.

    Bởi vì đối phương nói hôm nay tôi nói hơi nhiều, thời điểm tôi ăn cơm rất ngoan ngoãn giữ im lặng, sau đó giúp rửa bát đĩa và trở về phòng tiếp tục công việc của tôi.

    Tất nhiên, tôi không quên liên lạc với Kashima. Nhìn vào giọng điệu trả lời của đối phương, tôi cảm thấy chắc có lẽ cô ấy không có việc gì.

    Sau khi hoàn thành tất cả những việc này...... Tôi nhìn thời gian, lại nhìn cửa, có chút do dự.

    Nội tâm vật lộn trong khoảng năm phút, tôi mới rón rén đi tới cửa, mở cửa -- bên ngoài một mảnh tối đen, không bật đèn, đối phương có vẻ đã nghỉ ngơi.

    Tất nhiên, sau khi tôi mở cửa, không giống nhau. Đối phương có thể vẫn chưa ngủ, hoặc có thể là sự cảnh giác của tay súng bắn tỉa.

    "Còn có chuyện gì sao?"

    Dựa vào ánh sáng yếu ớt từ trong căn phòng, tôi có thể nhìn thấy hắn đã ngồi dậy, nhưng không thấy rõ biểu cảm của đối phương.

    "Ừm......" Tôi nhìn hắn ngồi đó không có ý định di chuyển, trong chốc lát nghẹn lại, lấy hết can đảm hỏi, "Không, không ngủ cùng nhau sao?"

    Trong lúc nhất thời, xung quanh lâm vào một cảnh yên tĩnh, giống như ấn nút tạm dừng.

    Sau một lúc lâu, tôi mới nghe đối phương phát ra một tiếng thở dài rất rõ, tiếp theo là giọng của hắn: "Lại đây."

    Tôi do dự một chút, bước từng bước nhỏ đứng cạnh hắn.

    "Ngồi xuống."

    Qua giọng nói không nghe được đối phương đang vui hay tức giận, ở góc độ này không nhìn ra được biểu cảm của đối phương nên không phán đoán.

    Tôi đứng tại chỗ do dự một lúc lâu, ngồi cẩn thận trên chân trái của hắn, cũng không dám ngồi hẳn xuống, phát hiện đối phương không có ý đẩy tôi ra còn đưa tay ôm lấy eo tôi, lúc này mới thầm thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng sức ngồi hẳn lên trên -- may mắn tôi không nhìn lầm.

    Nhưng nhanh chóng tôi nhận ra mình đã sai lầm -- khi vừa mới bước ra, có lẽ nên bật đèn trước.

    Lúc trước tôi đổi thành rèm cản ánh sáng, hiện tại ánh sáng bên ngoài đã bị chặn hoàn toàn. Lúc này xung quanh một mảnh đen tối, chỉ có một chút ánh sáng lọt qua khe cửa phòng tôi, căn bản không nhìn rõ thấy cái gì.

    Khi tầm nhìn bị chặn, thính giác cùng xúc giác sẽ khuếch đại.

    Tôi phát hiện chính mình đã làm sai chuyện thứ hai -- lúc ngồi xuống, tôi không nên cảm thấy ngượng ngùng khi ngồi quay lưng lại. Nếu đối mặt nhau tôi vẫn có thể chạm vào đối phương...... Hiện tại trong tư thế này cảm giác chính mình bị bất lợi.

    Thân thể không chịu khống chế mà có phản ứng, tôi theo bản năng cong ngón chân lại, đặt tay lên chân đối phương và cố di chuyển cơ thể, nhưng vừa mới cử động một chút, liền nhận thấy chỗ tay mình vừa đặt có chút ướt -- đó là chỗ tôi vừa mới ngồi.

    Sau khi ý thức được nguyên nhân vì sao, đột nhiên tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ, không nhịn được mang theo tiếng khóc nức nở xin lỗi: "Thật xin lỗi...... Làm bẩn quần của anh......"

    Đối phương không nói gì.

    Tôi chỉ nghe thấy tiếng hít thở sau lưng ngày càng nặng nề, miệng tôi cũng bị che lại.
     
  5. welcomeabc123

    Bài viết:
    93
    Chương 24: Tên của anh

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Morofushi Hiromitsu biết rõ, mối quan hệ hiện tại này là sai.

    Nhưng...... Thành thật mà nói, đã đi đến bước này, một lần hay một trăm lần cũng không có gì khác biệt.

    Hắn ngồi ở mép giường, nhìn dáng vẻ người bên cạnh chui vào trong chăn ngủ say, biểu cảm vô thức mà dịu lại, đưa tay nhẹ nhàng vén tóc đối phương, ngón cái xẹt qua khoé mắt phiếm hồng bởi vì khóc của cô.

    Tiếp theo, dường như nghĩ tới cái gì, hắn dừng động tác, thu lại ý cười trên mặt, hạ mắt xuống kìm chế những cảm xúc sai trái xuất hiện trở lại, chậm rãi rút tay lại.

    Điện thoại đang rung, Morofushi Hiromitsu xem tin nhắn rồi cất điện thoại đi, mặc xong quần áo, khi chuẩn bị rời đi liếc nhìn trên giường, bước chân dừng lại, lùi lại một bước, cúi người đưa tay nhẹ nhàng lấy cánh tay người đang ngủ say trên giường nhét vào trong chăn, còn kéo chăn lên trên một chút.

    Hắn do dự một lát, cúi đầu nhẹ nhàng hôn vào tóc đối phương, sau đó đứng dậy, tắt đèn rời đi.

    Morofushi Hiromitsu ra ngoài không phải vì có nhiệm vụ đột xuất, mà là có người tìm.

    Đối với việc đối phương sẽ hỏi cái gì...... Thật ra trong lòng hắn cũng hiểu rõ.

    Sau khi nhìn thấy người, không cần đối phương dò hỏi, hắn liền đem tình huống ngắn gọn nói một chút.

    "Thì ra là vậy......" Sau khi nghe người bạn thời thơ ấu giải thích, Furuya Rei đột nhiên nhận ra, "Cho nên cô Asahina kia là mục tiêu giám sát, đồng thời cũng là đối tượng bảo vệ?"

    "Được rồi, tôi sẽ cố gắng xem cảnh sát có thể trực tiếp quản lý được không...... Nếu đến lúc tôi bên này không có phương tiện liên hệ được, khả năng còn cần cậu hỗ trợ."

    "Cái này không thành vấn đề." Giải quyết được sự hoang mang, Furuya Rei cũng thoải mái một chút, cười nói, "Xem ra tính cách của cô ấy cùng là người dễ thuyết phục đúng không? Hơn nữa nhìn mức độ ỷ lại của cô ấy vào cậu, nếu không phải bởi vì biết tình hình thực tế, tôi cũng sẽ hiểu lầm quan hệ giữa các người."

    Morofushi Hiromitsu: "......"

    Không nghe được phản bác, hơn nữa sắc mặt đối phương cũng không quá thích hợp, Furuya Rei ý thức được cái gì, trong khoảng thời gian ngắn ánh mắt trở nên sắc bén: "Hiro, cậu sẽ không......"

    Morofushi Hiromitsu: "...... Trong đó có rất nhiều nguyên nhân.

    Tuy rằng có rất nhiều nguyên nhân, nhưng lại không có cách nào nói ra nguyên nhân.

    Bởi vì sự thật là một chuyện, nói ra cảm giác sẽ bị thay đổi.

    Hai nguời ăn ý ngầm bỏ qua chủ đề này, chỉ trao đổi ngắn gọn về nhiệm vụ của Asahina Mei và những vấn đề có khả năng phát sinh sau này trò chuyện vài câu liền tản ra -- mặc dù họ là bạn thời thơ ấu, nhưng trong tổ chức chỉ là quan hệ đồng nghiệp từng hợp tác vài lần, việc liên lạc riêng tư là bình thường, tổ chức sẽ không tập trung vào những thành viên cốt cán, nhưng cũng phải cẩn thận không thể quá thường xuyên tránh gây rắc rối.

    Nhưng, cuối cùng, bản thân là bạn thời thơ ấu, Furuya Rei tự nhiên vẫn sẽ làm một việc mà người bạn thơ ấu nên làm, nhắc nhở đối phương: "Hiro, cậu biết bản thân đang làm gì đúng không?"

    Trong khoảnh khắc Morofushi Hiromitsu trầm mặc, lấy lại tươi cười, giọng điệu vững vàng: "Trong lòng tôi hiểu rõ."

    Hắn vẫn sẽ như cũ theo đuổi ý tưởng của riêng mình, nghĩ cách giao nộp cho cảnh sát và đưa người đó vào danh sách bảo vệ; đồng thời, bởi vì nhiệm vụ nằm vùng, hắn không thể nói danh tính của mình cho đối phương, sẽ không để ai chú ý đến điều này.

    Đối với đối phương sau khi được đưa vào danh sách bảo vệ, sau khi biết được sự thật......

    Morofushi Hiromitsu về tới chung cư, nhìn người trên giường vẫn như cũ ngủ say, cô gái không nhận ra được điều gì bất ổn, cúi đầu che dấu mỗi cảm xúc, nằm nghiêng cạnh cô, đưa tay ôm người trên giường vào lòng.

    ......

    ............

    Lần này khi tôi mơ màng thức dậy vào buổi sang đối phương vẫn còn bên cạnh. Sau đó, tôi nhịn không được có chút do dự.

    Đối phương không đứng dậy có nghĩa là vẫn chưa thức dậy...... Hiện tại vừa lúc hắn quay lại đối diện tôi, sau đó lén lút......

    Tôi cẩn thận đưa tay sờ lên ngực đối phương, chưa kịp làm chuyện khác, tay đã bị nắm lấy và kéo xuống, sau đó bị đối phương đưa tay ôm vào lòng hắn kéo lại gần một chút.

    Lúc đầu tôi còn giật mình, nhưng sau đó suy nghĩ một lúc, đưa đầu lại gần trán chạm vào ngực đối phương, nhẹ nhàng thở ra -- ừm, dáng vẻ này cũng đúng.

    Nói thật, lúc trước, tôi còn nghi ngờ liệu hứng thú của đối phương dành cho tôi có biến mất sau khi phát sinh quan hệ hay không, bởi vì thật sự có những người mất đi hứng thú sau khi đạt được điều gì đó.

    Tôi còn có chút hoảng sợ, nhưng hiện tại thoạt nhìn...... Sẽ không có việc gì đúng không?

    Bởi vì hành động của đối phương mặc dù rất cứng rắn nhưng cũng không ép buột chính mình, tôi thật ra cũng không bài xích chuyện này...... Chỉ là sẽ tốt hơn nếu hắn không đột nhiên cắn tôi.

    Đối với điểm này, có lần tôi lấy hết can đảm đề ra ý kiến, làm ra dáng vẻ sẽ bị đau. Nhưng hiển nhiên, ý kiến này không được tiếp nhận.

    Sau khi tôi nói xong, đối phương sờ vào dấu răng, hỏi tôi "Sẽ đau sao", tôi gật đầu đầy ủy khuất, hắn cư nhiên trả lời "Vậy thì tốt"....... Sau đó tôi không dám nói gì thêm nữa, sợ đối phương càng dùng sức.

    Đến nỗi luôn từ phía sau, khi đối mặt nhau luôn che mắt tôi không cho tôi mình hắn...... Mặc dù tôi có chút bất mãn, nhưng xem đây là vấn đề đam mê cá nhân, tôi quyết định tôn trọng. Giống như tooi cảm thấy mình bị phát hiện khi lén sờ ngực đối phương, nhưng đối phương không cấm tôi làm như vậy, đây là tôn trọng lẫn nhau.

    Ngoại trừ bỏ điểm này ra mà nói...... Có vẻ như không có thay đổi đặc biệt nào khác?

    Nhưng vì lúc trước tôi luôn gặp phải một số vấn đề khi ra ngoài vào những ngày cuối tuần, kế tiếp thời gian ta cũng không có ra cửa, mà là an tâm mà ngốc tại trong nhà hảo hảo công tác. Khả năng bởi vì điểm này, đồ ăn của tôi có vẻ phong phú hơn trước, tuy rằng ngày thường đối phương có thái độ nói chuyện với tôi cảm giác lãnh đạm hơn so với trước một chút.

    Cũng không biết có phải vì tôi đã dần quen với điều đó hay không, hay là đối phương sẽ ngủ cùng tôi khiến tôi cảm thấy mối quan hệ có phần kỳ lạ này là an toàn, ít nhất so với lúc trước an tâm hơn rất nhiều. Mặc dù có vẻ hiện tại nói chuyện với hắn càng trở nên khó khan hơn...... Nhưng cẩn thận suy nghĩ, trước đây tôi không dám đưa ra nhiều ý kiến.

    Hơn nữa sau khi đối phương nói với tôi không cần lo lắng cho chú và thím của tôi, tổ chức sẽ không tìm đến bọn họ, tôi mới hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra, sau đó cũng thức thời báo cáo tiến độ công việc của mình một chút.

    Có thể vì không cần phải lo lắng những vấn đề khác, công việc hoàn thành nhanh hơn tôi nghĩ.

    Rất nhanh, cùng với ý tưởng cơ bản của tôi đã hoàn thành, kỳ nghỉ một tháng cũng sắp kết thúc, một giai đoạn mới sắp bắt đầu -- tôi nên trở về tập đoàn Tokiwa làm việc.

    Cảm giác khi quay trở lại công ty...... Tôi không cảm thấy vui như trong tưởng tượng.

    Lúc đầu tôi còn cho rằng khi trở lại công ty sẽ mang lại cảm giác an toàn vì đã thoát khỏi nguy hiểm...... Nhưng hiện tại xem ra, có vẻ đúng là như vậy.

    Bởi vì nhiệm vụ không hoàn thành, không thoát khỏi được tổ chức kia, những lo ngại về vấn đề này vẫn chưa biến mất, vẫn không thể hoàn toàn thả lỏng;

    Bởi vì biết được bên trong tập đoàn Tokiwa cũng có người của tổ chức, cho nên trong công ty cũng không thể hoàn toàn buông xuôi, còn cần phải làm hai phần công việc -- hoàn thành nhiệm vụ yêu cầu của công ty cùng tổ chức.

    Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên cảm thấy không bằng dứt khoát nghỉ ngơi ba tháng!

    Dù sao nếu Scotch nói đúng, tôi có thể nhận được nhiều tiền từ tổ chức, không cần phải đợi đến khi tập đoàn Tokiwa trả thưởng cuối năm mới bỏ trốn, có thể trực tiếp trở về Hokkaido.

    Nhưng có thể cùng bạn bè gặp mặt lần nữa, thật ra là một chuyện tốt -- vẫn còn có Koyanagi Hanako cùng Momose Narumi trong công ty này. Chúng tôi trong giờ nghỉ trưa có thể thoải mái thảo luận những đồ vật mình thích!

    "À, Mei-chan hiện tại cậu đã bắt đầu làm hộp cơm bento sao?" Koyanagi Hanako trong miệng ngậm sandwich đi tới, "Thật hiếm lạ -- woa, nhìn trông ngon quá!"

    "Hả? Cái gì? Để tôi nhìn xem." Bạn trai của Koyanagi Hanako là Taro Kabakura cũng tới xem, còn cường điệu woa lên một tiếng, nheo mắt nhìn Koyanagi Hanako, "Là nghỉ phép một tháng ở nhà rèn luyện làm ra sao? Sự nữ tình của Asahina ngày càng mạnh mẽ hơn, cùng người nào đó hoàn toàn bất đồng......"

    Những lời này ẩn chứa ẩn ý khiến Koyanagi Hanako nhìn hắn trợn mắt giận dữ.

    Cặp đôi này lúc nào cũng cãi nhau ồn ào như vậy, tôi đều đã quen.

    "Hả? Không phải tôi tự mình làm." Tôi có chút ngượng ngùng mà gãi đầu, "Là người khác giúp tôi làm......"

    Koyanagi Hanako lập tức phản ứng lại, nháy mắt nhìn tôi, nở một nụ cười ẩn ý: "A, là người gặp lần trước kia sao?"

    Tôi gật đầu, Koyanagi Hanako tiến lại gần một chút: "Trông ngon thật......"

    Tôi cầm hộp cơm bento lên đưa qua: "Hanako cậu muốn nếm thử xem không?"

    "Hả? Có thể sao?" Koyanagi Hanako vừa nói vừa gắp một miếng trứng cuộn bỏ vào trong miệng, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, "Hương vị thật không tệ...... Hắn vẫn luôn nấu cơm cho cậu sao?"

    Sau khi nhìn thấy tôi gật đầu lần nữa, cô ấy lập tức liếc nhìn về phía bạn trai mình bắt đầu phản kích: "Woa -- bạn trai thật tốt, cùng với người nào đó hoàn toàn khác biệt."

    Trán Taro Kabakura nổi đầy gân xanh: "Em người phụ nữ này --"

    "Này -- hai người các người! Bình tĩnh một chút! Không phải nói tốt nhất không thể ở trước mặt trẻ con cãi nhau sao!" Momose Narumi vội vã chạy đến xen giữa hai người khuyên can, còn nhìn về phía tôi, "Anh đừng chỉ ở đó ăn, cũng đến giúp đi...... Tôi không phải nói cậu Mei-chan! Tôi đang nói Hirotaka!"

    Tất nhiên, cuối cùng bọn họ không thật sự đánh nhau. Hơn nữa Momose Narumi đã đưa ra một câu hỏi sắc bén -- vẫn luôn giúp nấu ăn ngầm hiểu là sống chung đúng không?

    Vì vậy tiếp theo, biến thành bốn phiên tòa thẩm vấn tôi.

    Tôi đột nhiên có cảm giác có thêm bốn bậc cha mẹ.

    Tôi đã cố gắng hết sức để lờ đi những câu hỏi của họ, cố gắng không khiến họ lo lắng, đồng thời cũng từ chối dẫn hắn đến để bọn họ gặp, chỉ cần nói là vấn đề công việc đối phương -- đây thật sự là vấn đề công việc.

    Tất nhiên, bọn họ hiểu lầm tôi đang trong một mối quan hệ kết giao, tuy rằng tôi chột dạ nhưng cũng không phủ nhận...... Dù sao bọn họ cũng không phải hẹn hò mà là sống chung, đối phương còn phụ trách phần lớn công việc nhà, nghe có vẻ rất kỳ lạ. Một khi cố gắng giải thích sẽ tiết lộ quá nhiều dấu vết.

    Giờ nghỉ trưa kết thúc trong bầu không khí ồn ào, tôi vui vẻ trở lại công việc của mình, khi nhìn thấy đồng nghiệp của mình, tâm tình lập tức trở nên tệ hơn -- bởi vì tôi nhìn thấy Hara Yoshiaki đang đi về phía tôi.

    Tôi nghỉ phép một tháng đều là đối phương giúp tôi xử lý công việc, đương nhiên, biết nội tình bên trong tôi sẽ không biết ơn hắn chút nào.

    Nhưng hiển nhiên Hara Yoshiaki không ý thức được mức độ nghiêm trọng những việc mình đã làm, sau khi giao việc cho tôi còn ở chỗ đó có chút hưng phấn nói: "Người ở bên kia đã liên lạc với cô đúng không? Tôi biết Asahina cô nhất định có thể làm được!"

    Hắn có vẻ tin tưởng vào năng lực của tôi, vẻ mặt kiểu "Tài năng của bạn không nên bị chôn vùi", hạ giọng nói: "Nghe tôi nói, bên kia đang cố gắng tạo ra một phần mềm trò chơi mới...... Tôi cảm thấy cô có thể tham gia!"

    Tôi khiếp sợ nhìn hắn -- trời ơi! Người này thật sự không biết một chút gì sao?! Một chút cảm giác nguy hiểm cũng đều không có sao?! Thật sự cảm thấy đây là cơ hội tốt cho nên đẩy cho tôi?

    Tôi không biết nên đánh giá đối phương như thế nào, cứng họng một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng nói: "Tôi không có hứng thú làm phần mềm trò chơi."

    Thích chơi game, cùng thích làm game, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.

    Đối phương sửng sốt: "Nhưng cô lại làm việc cho tập đoàn Tokiwa......"

    "Đơn giản chỉ là vì kiếm tiền." Tôi thành thật nói, hơn nữa dự định sẽ giải thích rõ rang một lần, "Tôi chỉ muốn tiết kiệm nhiều tiền hơn, sau đó nghỉ việc về quê."

    Hara Yoshiaki nhìn có chút tiếc nuối, nhưng rất nhanh chóng khôi phục lại tinh thần: "Bên kia trả thù lao rất cao, cô nhất định có thể đạt được mong muốn!"

    "......" Tôi cảm ơn anh! -- tôi có rất nhiều lời mắng chửi trong lòng, nhưng trên mặt vẫn là nhịn xuống, buộc phải mỉm cười, "Thời gian thực hiện nhiệm vụ của bên kia tương đối gấp gáp, có thể tạm thời nhờ anh đảm nhận công việc công ty được không? Còn có, tôi muốn dùng máy tính chủ tiến hành một số thí nghiệm."

    Về tình về lý, Hara Yoshiaki đều sẽ không từ chối.

    Nhưng thật ra dùng máy tính chủ tiến hành thí nghiệm này, hắn nói hắn cũng muốn giúp.

    Trong khoảng thời gian ngắn tôi không biết liệu đối phương rốt cuộc chỉ là lòng tốt, hay là một thành viên của tổ chức tới giám sát tôi. Nhưng việc này đều không ảnh hưởng đến việc tôi làm được.

    Cùng lúc đó, tôi kiên định muốn cùng Hara Yoshiaki quyết tâm giữ khoảng cách -- luôn cảm thấy những người có tính cách như thế này sẽ không sống lâu trong tổ chức! Hơn nữa rất dễ lừa dối mọi người trong vô thức, cảm giác hắn có thể làm những việc như tìm kiếm cơ sở dữ liệu của tổ chức mà không để lại dấu vết, cuối cùng khẳng định sẽ bị tổ chức kia diệt khẩu!

    Nghĩ tới điểm này, tôi càng thêm từ chối sự hỗ trợ từ đối phương -- người này càng giúp càng tệ hơn làm sao bây giờ! Lần trước đối phương giới thiệu tôi mà không được sự cho phép, tôi buộc phải chấp nhận một khách hàng đầy nguy hiểm mà không có cách nào từ chối!

    Nhưng Hara Yoshiaki ở tập đoàn Tokiwa chức vị cao hơn so với tôi một chút, muốn quyền sử dụng của máy tính chủ để thực hiện công việc riêng tư một cách bí mật cần có sự đồng ý của hắn, ngược lại sẽ không gây ra hậu quả nghiêm trọng.

    Nhưng mà không biết người này thật sự vô tâm hay cảm thấy tôi không dám làm loạn, còn nhiệt tình chuyển giao quyền hạn trực tiếp cho tôi.

    Đến đây, tôi còn cố ý trở về dò hỏi Scotch, về điểm này đối phương đã cho tôi đủ tự do, chỉ yêu cầu tôi báo cáo tiến độ công việc thường xuyên mà thôi.

    Tất nhiên, mỗi lần tôi đều lén lút báo báo thiếu một chút -- đây là một kỹ năng sinh tồn cần thiết.

    Đôi khi tôi hơi bối rối không biết rốt cuộc giữa chúng tôi là mối quan hệ gì...... Một mặt mối quan hệ của chúng tôi thậm chí không được coi là cấp trên cấp dưới, mà là kiểm soát và bị kiểm soát...... Nhưng về phương diện khác, tôi lại cảm thấy ngay cả khi sau này tôi tìm được bạn trai, đối phương cũng có thể không làm được điều này.

    Nhưng mỗi lần ý nghĩ này xuất hiện, tôi đều luôn nhắc nhở bản thân mình phải tỉnh táo hơn một chút -- đến tận bây giờ tôi vẫn chưa biết tên của hắn!

    Tất nhiên, mỗi khi nghĩ như vậy, tôi cũng không đoán được, tôi sẽ đột nhiên dưới tình huống không kịp phòng bị, biết được tên đối phương.

    Lúc đó do nhiều yếu tố kết hợp -- bởi vì Scotch có nhiệm vụ trong hai ngày, mà Hara Yoshiaki đã hào phóng giao phó tất cả lại cho tôi, tôi liền nghĩ dứt khoát không quay về, uống thêm vài tách cà phê, thức khuya làm thêm giờ để âm thầm kiểm tra chương trình.

    Lúc ban đầu, tôi đối với chuyện này cùng không coi trọng lắm, thậm chí còn nghĩ rằng nếu cảnh sát tiết lộ quá nhiều thông tin tôi sẽ bí mật cái đặt Rootkit, về mặt hiệu suất của cảnh sát mà nói, chỉ cần không quá lười biếng, họ có thể phát hiện ra lỗ hổng trong vòng một ngày và biết được có ai đó tấn công hay không, sẽ vá lỗi -- theo cách này tôi sẽ nộp phần mềm bán thành phẩm hoàn thiện trong hai ngày điều này sẽ làm một chút chệnh lệch về thời gian, đến lúc đó phần mềm tấn công độc hại sẽ bị chặn lại, cũng sẽ không phát hiện ra những gì tôi đã làm.

    Tôi đang nghĩ, nhìn lén một chút tư liệu cảnh sát, tôi có thể có con bài mặc cả để sử dụng trong các cuộc đàm phán sau này, bất kể là đối với cảnh sát hay tổ chức -- từ chuyện của chú và thím tôi ý thức được tôi phải làm điều này.

    Nhưng, tôi không nghĩ tới chính là, sau khi tôi hack vào thông tin nội bộ cảnh sát, nhìn thấy nhiều hơn tooi nghĩ rất nhiều...... Lượng thông tin lớn hơn nhiều.

    Tôi nhìn vào tư liệu thông tin nhân sự hiển thị trên máy tính, cả người sững sờ ở chỗ đó, trong miệng nhịn không được thì thầm ra cái tên kia.

    "Morofushi...... Hiromitsu?"
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng sáu 2025 lúc 8:54 AM
Trả lời qua Facebook
Đang tải...