Viễn Tưởng Ai Muốn Sống Giơ Tay? - Ái Hạ

Discussion in 'Truyện Của Tôi' started by Ái Hạ, Jun 28, 2024.

  1. Ái Hạ

    Messages:
    181
    Chương 69

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có tám người trong số bọn họ, cả đàn ông và đàn bà. Trong những ngày đầu ở đây, họ đã ăn, ngủ, làm tình, và dành chút ít thời gian còn lại trong ngày để nghiên cứu tất cả các lối ra khả thi.. điều mà đến giờ họ vẫn chưa làm được.

    Họ uống nước rỉ ra từ một bức tường đầy rêu, ăn nấm độc bằng cách tiêu thụ một lượng nhỏ mỗi ngày, đủ để chất độc không giết chết cơ thể ngay lập tức. Tuy nhiên, điều đó cũng khiến cho họ nôn thốc nôn tháo và cơ thể dần teo lại. Hàng ngày, họ hít thở khí độc, ăn uống đồ có độc và sống với chất độc, lâu dần rèn rũa sức đề kháng và dạ dày không còn chịu ảnh hưởng quá nhiều. Nhưng.. bộ não của họ dần dần sinh hoang tưởng và họ cũng sợ ánh sáng mặt trời hơn.

    Hà Vy đã từng thấy những người này trong bộ dạng mệt mỏi, cả ngày chỉ nằm co quắp trong buồn và thường xuyên nôn. Nhưng cô bé không hiểu chuyện gì xảy ra. Một người phụ nữ còn tỉnh táo nói với cô rằng do họ đói nên họ có biểu hiện lạ, rồi đưa đồ ăn cho Hà Vy một cách lén lút.

    Một đứa trẻ 6 tuổi như Hà Vy sẽ không hiểu được rằng người phụ nữ ấy đang cố gắng bảo vệ cô trước những người còn lại, giúp cô sống sót nhờ việc lén đưa đồ ăn cho cô hàng ngày. Trong khi đó, bà ta cùng những người kia đang phải bỏ vào bụng những thứ độc hại vì họ đều tin rằng họ đã hết thức ăn. Tất nhiên, đến một ngày, hành động của bà ta cũng bị đám người phát hiện. Họ đã trói bà ta lại, liên tục dọa giết dù cho bà ta đã ra sức van xin.

    Việc người phụ nữ giấu đồ ăn để dành cho một cô bé nhỏ tuổi trong khi những người còn lại đang phải nhịn đói dĩ nhiên khiến họ vô cùng phẫn nộ. Sau một lúc trói nhốt và đe dọa, họ đã dùng một chiếc chai thủy tinh đập vào đầu để kết liễu bà ta. Một vài gã đàn ông sau đó còn hiếp dâm bà ta một cách mạnh bạo trước khi đưa bà ta tới phòng bếp và làm thịt.

    "Họ bảo họ sẽ chia cho chị một ít thịt trong ngày mai nếu biết chị là người có ích!" Câu nói của một người đàn ông với Hà Vy trước khi giết người phụ nữ kia được nói sau khi họ phát hiện ra những hành động của bà ta. Trước đó, họ cũng đã ăn thịt một người đàn ông khác do ông ta phản bội lòng tin của họ. Tuy nhiên, do thịt ông ta quá hôi mà họ phải cần đến thịt phụ nữ.

    Người đàn bà kia bị đưa vào phòng bếp, lột hết quần áo và được cẩn thận lóc hết phần da. Những kẻ ăn thịt người quan tâm tới phần tay và phần chân nhất. Đó là những phần thịt vừa dễ xẻ lại vừa dễ ăn. Đám người chia nhau từng phần một, chỉ rửa qua loa trên bức tường rỉ nước rồi nhai ngấu nghiến. Họ đã nhịn đói quá lâu, mỗi ngày chỉ ăn ít nấm độc nên chỗ thịt người này cứ như món quà trời ban vậy. Dẫu có hơi tanh và hôi, khi cố nhai, vị ngọt tiết ra khiến ai nấy cũng như díu cả mắt lại. Bọn chúng thấy hạnh phúc và vui sướng như ở trên thiên đàng, lại lao vào làm tình tập thể với nhau như đám dòi bọ và nằm lăn ra ngủ say như chết.

    Khi Quỳnh lén bước vào phòng bếp, xác chết của người phụ nữ vẫn nằm ở đó, thiếu mất đôi tay và đôi chân. Những kẻ đói khát đã không lường trước được việc cô sẽ lẻn vào đây nên đã không che giấu điều gì. Tuy vậy, Quỳnh sẽ không thể nhận ra rằng mùi tử thi bốc lên không phải của người phụ nữ kia mà là của người đàn ông bị giết trước đó cũng được giấu trong căn phòng này. Cô quá sốc tới mức ngay sau kia nhìn thấy xác người phụ nữ, cô vội tắt đèn và trở ra, đầu óc không kịp suy nghĩ thêm điều gì cả.

    Tuy nhiên, trước khi chiếu đèn xuống xác của người phụ nữ, Quỳnh đã phát hiện ra thứ gì đó trong phòng bếp. Đó cũng là lý do khiến cô tự tin nói với Hà Vy rằng họ sẽ thoát ra khỏi đây trong đêm nay.

    _Nắp ống thông khói?

    Ở bức tường đối diện với xác chết kia là một nắp ống thông khói khá lớn được mở hé sang một bên. Có lẽ ai đó đã cố trèo vào đây nhưng bất thành nên đã không đóng hẳn lại. Vì hầm này cách mặt đất khá xa, ống thông khói cũng sẽ phải đủ lớn để thoát được khí thải ra bên ngoài. Và nếu cô trèo vào được, chắc chắn Hà Vy cũng chui lọt. Nghĩ vậy nên cô nhanh chóng tìm cách để thông báo với cô bé về việc này, đồng thời nghĩ tất cả các phương án có thể nếu phải đối mặt với đám người kia.

    Họ chọn thời điểm trốn thoát vào ban đêm, khi chắc chắn đám người kia đã ngủ say. Để tiết kiệm diện tích khi chui vào ống, Quỳnh buộc ba lô của mình vào dưới chân. Cô cũng để Hà Vy trèo vào trước để đảm bảo an toàn, tránh việc đám người kia bắt cô bé lại, dù chưa rõ phía trước có điều gì nguy hiểm hay không.

    _Vy, nhớ lời chị dặn, chỉ tập trung vào việc tới ống khói đó và thoát ra ngoài thôi, không được để ý bất cứ thứ gì khác nghe chưa?

    Hà Vy gật đầu đầy ngoan ngoãn. Quỳnh xoa đầu cô bé, vừa để an ủi cũng vừa để lấy thêm động lực. Rồi họ cùng lẻn vào căn buồng khi đã tính đúng đến thời khắc nửa đêm.

    Quỳnh luôn sợ Hà Vy sẽ nhìn thấy cái xác kia, đồng thời cũng sợ đám người kia phát hiện nên đã không chiếu đèn pin khi chưa tiếp cận được đến nắp ống thông khói. Cô cũng dặn Hà Vy đi chậm rãi từng bước và chỉ gây ra tiếng động nhỏ nhất có thể.

    Khi đã tới nắp ống khói, chợt Hà Vy thắc mắc:

    _Vậy còn những người khác thì sao? Sao chị không đánh thức họ dậy để trốn cùng?

    Quỳnh không biết phải giải thích sao cho thỏa đáng. Nếu bây giờ cô nói hết cho Hà Vy hiểu, cô bé sẽ suy nghĩ và chẳng thể yên trí thoát ra ngoài. Nhưng nếu bây giờ không nói thì những thắc mắc ấy vẫn sẽ chạy quanh đầu cô bé. Đành lòng, Quỳnh phải ngồi xuống giải thích:

    _Mọi người bận ngủ nên sẽ đi sau. Còn chị em mình phải ra ngoài để kiếm đồ ăn đã!

    Với cái bụng đói meo của mình, Hà Vy cũng đành gật đầu đồng ý. Cô bé được Quỳnh bế lên, rồi bám vào nắp ống thông khói để đu lên. Y như dự đoán, người cô bé hoàn toàn vừa vặn với đường ống, thậm chí không bị cụng đầu một chút nào.

    Nhưng đến khi Quỳnh chui vào thì khó khăn bắt đầu nảy sinh. Dù người nhỏ, cô vẫn bị kẹt một chút khi đưa hông vào. Hai cánh tay cô dường như không cử động được ở tư thế này, chỉ có thể bám vào Hà Vy một cách vô vọng.

    _Chị Quỳnh cố lên!

    Dẫu được Hà Vy cổ vũ, Quỳnh cũng rất vất vả nhướn cơ thể từng chút từng chút trong đường ống bé xíu. Nếu đây là đường ống hình vuông, chắc chắn đã dễ hơn nhiều cho cô. Nhưng không may thay, vì là hình tròn lại có một độ dốc nhất định, cứ càng nhích vào được một ít thì nó lại đẩy cô ra. Lúc này, cô mới hiểu tại sao những người kia dù đã tìm ra lối thoát này nhưng lại chẳng thể chui vào đó và ra ngoài.

    _Để em kéo chị lên!

    Hà Vy hăng hái nắm lấy đôi tay Quỳnh cố sức kéo người chị hơn mình những 10 tuổi vào trong, nhưng sau một hồi thì Quỳnh vẫn ở tư thế mắc kẹt ban đầu. Đã vậy, đôi tay Quỳnh càng ngày càng trở nên rát hơn, nếu không cố chui vào trong vòng vài phút nữa thì cô không còn khả năng cố gắng được nữa!

    Đúng lúc cả hai đang không biết phải làm thế nào, dường như có một bàn tay nào đó đã nắm lấy ba lô đeo dưới chân của Quỳnh và kéo nó xuống. Thấy Quỳnh hét lên thất thanh, Hà Vy cũng hoảng hốt nắm lấy tay cô kéo mạnh hơn, quyết không để cho ai dành lấy Quỳnh.

    Nhưng rõ ràng sức lực của Hà Vy không thể đọ lại được với người kia. Hắn lôi Quỳnh xuống một cách thô bạo, khiến cô ngã đập đầu xuống nền đất, mái tóc bị xõa hết ra. Trong ánh sáng loang loáng từ chiếc đèn pin, cô thấy một con dao sáng bóng đang chĩa mũi về phía mình. Người cầm nó và đứng lù lù trước mặt cô là một người đàn ông với khuôn mặt khát máu, miệng vẫn còn dính thứ gì đó nhơ nhuốc như miếng nội tạng cắn dở. Trong khoảnh khắc đó, Quỳnh không còn đủ sức chống cự. Đôi mắt cô nhắm nghiền lại, đôi tai dần dà không còn nghe rõ tiếng hét đầy sợ hãi và kích động của Hà Vy..
     
    Nghiên Di and Nghi Phuc like this.
  2. Ái Hạ

    Messages:
    181
    Chương 70

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chiếc máy phát hiện tín hiệu bão của Marika không ngừng kêu trong sáng hôm sau, khiến ba chúng tôi bị đánh thức bất ngờ. Chị ta thậm chí còn chưa giới thiệu với tôi và Quân về cái máy này, nhưng quả thực sau cái đài tự chế và đến cái này thì Marika xứng đáng được cấp bằng sáng chế nếu có ai đó ở đây để trao giải. Đó là một chiếc máy nhỏ gọn, có lẽ được ráp lại bởi nhiều bộ phận nhưng tinh tế nhất vẫn là màn hình cho thấy độ lớn của bão.

    - Nguy rồi! Sắp tới có thể xuất hiện cơn lốc mạnh hơn tất cả những cơn lốc chúng ta từng chứng kiến. Nếu không mau thoát khỏi đây, chị sợ..

    Marika lại gần chiếc máy khi đầu tóc vẫn còn rũ rượi sau một giấc ngủ. Chị ta chỉ cần nhìn vào chiếc màn hình nhỏ xíu trông hết sức rối rắm cũng có thể biết được rằng sắp tới sẽ có cơn lốc mạnh quét qua, điều làm cho tôi và Quân thực sự bất ngờ.

    - Liệu có tin được cái máy đó không chứ?

    - Độ tin cậy của nó là hơn 90%. Chị đã kiểm tra thử với những cơn lốc trước đó, tất cả đều cho ra chỉ số chính xác.

    Theo Marika, chiếc máy này giống như một đài khí tượng thủy văn thu nhỏ. Nó sẽ đo độ ẩm và áp suất trong không khí để đưa ra những con số tính toán chính xác về các hiện tượng tự nhiên. Tôi tạm tin điều này vì chị ta nói rằng những lần trước đều cho ra kết quả đúng.

    - Nhưng.. liệu nó có thể mạnh đến mức nào?

    - Điều đó thì chị không biết! Không có số liệu cụ thể, nhưng mức độ của nó đã vượt mức báo động. Mọi khi, nó đều nằm ở mức an toàn!

    Cả ba chúng tôi đều lo sợ về những điều sắp xảy đến. Nếu chúng tôi buộc phải rời khỏi đây, chúng tôi sẽ đi đến đâu? Đâu sẽ là nơi an toàn nhất để trú ẩn nếu không phải căn nhà này?

    - Chúng ta sẽ đến Thiệu Anh! - Như đọc được suy nghĩ của tôi, Marika liền nói. - Ở đó có bạn của các em, hơn nữa rất có thể sẽ có một hầm trú ẩn cho nhiều người!

    - Hầm trú ẩn?

    - Đúng! Chị đã ngồi suy nghĩ từ lúc nhận tín hiệu từ đài. Chắc chắn người ta đã phải nghĩ đến việc xây một căn hầm nào đó dưới lòng đất trước khi mọi điều tồi tệ nhất xảy ra. Không chỉ có mình chị, có thể nhiều người cũng đã đoán được sự xuất hiện của cơn lốc lớn kia rồi!

    Tôi chưa từng nghe nói đến một hầm trú ẩn dưới lòng đất ngoài đời thực trừ những hầm trú thời chiến. Để một căn hầm như vậy tồn tại, chắc hẳn người ta phải suy tính đến những vấn đề về điện, nước, chỗ ăn, ngủ, sinh hoạt, chưa kể mọi thứ đều phải tự cung tự cấp. Nếu ở Thiệu Anh có một căn hầm như vậy, có lẽ tương lai của con người sẽ được đảm bảo. Người ta có thể sống qua nhiều thế hệ mà không cần phải lo thiếu lương thực hay thiên tai. Một xã hội như vậy có thể được coi là một hệ sinh thái theo những gì mà tôi đã được học trên trường.

    - Vấn đề của chúng ta bây giờ là xác định phương hướng di chuyển. Vì Thiệu Anh không hề nhỏ bé, lại có hệ thống đường xá phức tạp hơn ở đây nên chúng ta cần phải vạch ra tất tần tận những điểm cần thăm dò. Sẽ chỉ có một số ít những nơi mà người ta có thể xây hầm trú ẩn dưới lòng đất trong thời gian ngắn, vậy nên không cần phải lùng xục hết cả thành phố. - Marika nói tiếp.

    - Em nghĩ.. rất có thể họ sẽ dựa vào những ga tàu điện ngầm để xây dựng. Vì chỉ có Thiệu Anh mới có tàu điện ngầm, nên việc có những hầm trú ẩn ở những nơi đó cũng rất khả quan.

    - Đúng, đúng! Chị cũng đang nghĩ đến điều đó! Tận dụng các ga tàu điện ngầm là một phương án dễ dàng nhất để xây dựng hầm trú ẩn!

    Nãy giờ Quân chỉ ngồi một chỗ để nghe. Mãi tới lúc này nó mới chịu lên tiếng:

    - Theo em thì các căn hầm sẽ phải nằm gần nơi đặt các trụ sở trọng yếu của thành phố. Giống như trong thời chiến, người ta thường tập trung phòng thủ ở những thành trì quan trọng nhất, nơi có vua chúa và hoàng cung trú ngụ. Bảo vệ đầu não chính là bảo vệ tương lai của đất nước, của con người mà!

    Cả tôi và Marika đều gật gù với ý kiến đó của Quân. Ngay cả các quốc gia hùng mạnh trên thế giới cũng đều tập trung nhiều nguồn lực nhất để bảo vệ cho những khu vực đầu não của họ, vì mất đầu não tức là mất tất cả. Chúng tôi đã nghĩ tới việc tiến thẳng đến những tòa nhà hành chính thay vì đi thăm dò những địa điểm khác. Thời gian lúc này đối với chúng tôi quan trọng hơn bao giờ hết!

    - Vậy là chúng ta sẽ khởi hành ngay trong sáng ngày mai. Hai em có ý kiến gì khác không?

    - Em nghĩ là không! Chúng ta đã thống nhất ý kiến này rồi, hãy cùng giữ nó đến tận khi tìm được nơi trú ẩn đó!

    Cả ba chúng tôi đều thể hiện rõ sự cương quyết qua đôi mắt. Chúng tôi phải bỏ lại toàn bộ lương thực, chỉ mang theo những vật dụng thiết yếu nhất và phải liều mình đi bộ đến Thiệu Anh với hi vọng từ giờ tới khi tìm được nơi trú ẩn an toàn sẽ không có bất kì cơn lốc nào quét qua. Trong suốt hành trình ấy, ba chúng tôi dường như không ngơi nghỉ một phút giây nào và chỉ tạm nghỉ ngơi khi trời đã tối. Với tất cả những nỗ lực ấy, cuối cùng, chúng tôi cũng đã tìm được một căn hầm trồi lên mặt đất ở ngay quảng trường trung tâm thành phố với dòng chữ "Trạm cứu nạn Thiên Đường". Cả ba nhìn nhau rơm rớm nước mắt. Rồi Marika tiến tới gõ cửa, hi vọng đây không phải một trò lừa bịp nào cả!
     
    Nghiên Di likes this.
Trả lời qua Facebook
Loading...