Ngôn Tình [Edit] Nữ Phụ Pháo Hôi Luôn Gặp Phải Nam Chính Bệnh Kiều Cố Chấp - Ngu Uyển Uyển

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Ruan Yn, 15 Tháng tư 2025.

  1. Ruan Yn

    Bài viết:
    1
    Chương 210: Phiên ngoại 1

    Tác giả Ngu Uyển Uyển

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lôi kiếp phi thăng thượng tiên của Vân Vũ là Kỳ Ngôn thay nàng gánh chịu, lúc ấy Kỳ Ngôn còn vây Vân Vũ trong kết giới, để ngừa nàng bị thiên lôi kiếp số làm cho kinh sợ.

    Phong vân biến đổi lớn, lôi đình vạn quân, Vân Vũ ở trong kết giới an toàn do Kỳ Ngôn bày ra, bên tai là tiếng sấm ầm ầm và tiếng gió gào thét.

    Dù rằng chút lôi kiếp này đối với Kỳ Ngôn mà nói căn bản không đáng kể, hắn vừa sinh ra đã là chân thần đã trải qua bao nhiêu thần kiếp, hiện giờ kiếp số thượng tiên chỉ là chuyện thường thôi.

    Nhưng Vân Vũ vẫn lo lắng đỏ mắt trong kết giới, lòng nàng mềm yếu, Kỳ Ngôn giả vờ kêu đau trước mặt nàng, nàng liền tự trách tiến lên chăm sóc hắn.

    Tóm lại khoảng thời gian đó, Kỳ Ngôn giả vờ bị thương đến hưởng thụ không biết bao nhiêu lợi lộc.

    Mà tiểu thỏ yêu lại mềm lòng, vì chuyện Kỳ Ngôn chịu lôi hình thay nàng, khoảng thời gian đó gần như chuyện gì cũng dựa vào hắn.

    Kỳ Ngôn hiện giờ đang dựa vào trên giường, trên người chỉ có tấm chăn mỏng, nửa trên người không mặc y phục, eo bụng và vai là những chỗ quấn vải trắng băng bó vết thương.

    Hắn cảm thấy vết thương này nhìn qua cũng không nghiêm trọng, bèn giơ tay thi pháp, trên lớp vải trắng quấn quanh người liền hiện ra chút màu đỏ, trông như máu thấm ra vì vết thương quá nặng.

    Vừa lúc lúc này Vân Vũ đẩy cửa bước vào, Kỳ Ngôn dựa vào sau giường nệm, cụp mắt xuống khẽ ho khan vài tiếng.

    "Khụ khụ.."

    Vân Vũ vội vàng nhanh chân đến bên giường ngồi xuống, nhìn khuôn mặt tuấn tú có vẻ tái nhợt của Kỳ Ngôn, đôi mắt trong veo không khỏi dâng lên chút áy náy.

    "Vết thương thế nào rồi? Sao lại chảy máu?"

    Giọng tiểu thỏ yêu run rẩy nói, cẩn thận đưa tay sờ nhẹ lớp vải trắng quấn quanh ngực Kỳ Ngôn, phía trên còn vương chút vết máu.

    "Không sao.."

    Giọng Kỳ Ngôn mát lạnh dễ nghe, chỉ là còn mang theo vài phần ủy khuất giơ tay hờ hững che lên chỗ vết thương quấn kín mít.

    "Chỉ là vẫn còn hơi đau, khó mà giảm bớt, chỉ có A Vũ.."

    "Ta giúp ngươi thế nào? Hay là ta đi Tư Dược cục lấy chút đan dược giảm đau?"

    Vân Vũ vội vàng hỏi, nàng nghĩ lôi kiếp ngày đó đáng sợ như vậy, dù là chân thần như Kỳ Ngôn cũng sẽ bị thương nặng.

    Kỳ Ngôn nắm tay giả vờ ho khan hai tiếng, rồi cầm lấy bàn tay non mềm trắng nõn của Vân Vũ nói.

    "Đan dược sợ là không dùng được, chỉ cần A Vũ chữa thương cho ta như trước đây là được, ta sẽ không cảm thấy vết thương đau nữa."

    "Chữa thương như trước đây.."

    Giọng Vân Vũ mang theo chút chần chừ, hậu tri hậu giác phản ứng lại lời Kỳ Ngôn nói "chữa thương" là lúc nàng tình căn chưa khai.

    Vì báo đáp ân cứu mạng của hắn, lúc này mới học theo cách "chữa thương" của hắn..

    Mặt tiểu thỏ yêu dần dần đỏ lên, nhưng nhìn Kỳ Ngôn hiện giờ vết thương còn chưa khỏi hẳn, đau đớn khó nhịn, nàng cũng không nói nên lời từ chối.

    Ngay sau đó đưa tay cẩn thận chống lên cánh tay rắn chắc của hắn, hơi ngẩng cổ tiến tới dán lên đôi môi mỏng hơi lạnh của hắn.

    Vân Vũ cẩn thận dùng đôi môi hồng nhuận ướt át nhẹ nhàng chạm vào vài cái, đôi mắt trong veo mang theo sự thỏa hiệp.

    "Như vậy có đỡ hơn không?"

    "Ừm, đỡ hơn nhiều, chỉ là.."

    Vẻ mặt lạnh lùng như băng sơn tan chảy của Kỳ Ngôn, đôi mắt hạ xuống mang theo vài phần thâm ý như có như không.

    "Nếu A Vũ lại gọi ta vài tiếng phu quân, vết thương này cũng có thể mau chóng lành hơn."

    "Sao ngươi được một tấc lại muốn tiến một thước vậy?"

    Vân Vũ ngồi thẳng dậy, kéo ra một chút khoảng cách, trên mặt mang theo chút xấu hổ, giận dữ lại bất đắc dĩ.

    "Vết thương này của ta là vì A Vũ mà chịu, là ta cam tâm tình nguyện, dù A Vũ chưa mang thai, ta cũng muốn chịu thay nàng, ta bị thương dù sao cũng tốt hơn nàng bị thương."

    Kỳ Ngôn khẽ ho hai tiếng, ánh mắt ôn hòa nói, hắn nắm tay Vân Vũ đưa lên môi hôn nhẹ.

    "Nàng không cần cảm thấy áy náy, chuyện chịu lôi hình thay nàng, ta chưa bao giờ cảm thấy nàng nợ ta, ta chỉ muốn nàng thưởng cho ta thôi.."

    "Phu.. Phu quân.."

    Giọng Vân Vũ mềm mại rất nhỏ, khi gọi Kỳ Ngôn là phu quân, đôi mắt trong veo của nàng long lanh nước, má trắng nõn ửng hồng.

    Đôi mắt đen nhánh của Kỳ Ngôn sâu thẳm, môi mỏng hơi mím lại, ngay sau đó lộ ra nụ cười hài lòng, giọng hắn khàn khàn nói:

    "Ừm, ta là phu quân của A Vũ, ngoan.. Gọi thêm một tiếng phu quân nữa."

    *

    Vân Vũ cảm nhận được cái "gu đặt tên dở tệ" của Kỳ Ngôn từ khi nào nhỉ?

    Đại khái là khi nàng sinh hạ tam thai đi, bởi vì nguyên hình của Vân Vũ là thỏ, mà thỏ khả năng sinh sản vốn mạnh, một lứa sinh ba con còn tính là ít đấy.

    Con cả là con trai, con thứ hai là con gái, con út là con trai.

    Quả nhiên mang thai thần thai chính là khác biệt, sinh nở vô cùng thuận lợi.

    Đã sinh con, việc cấp bách nhất là đặt tên cho ba đứa trẻ.

    "A Vũ, tên con ta đã nghĩ xong rồi."

    Giọng Kỳ Ngôn mát lạnh dễ nghe, Vân Vũ vừa sinh con được nửa tháng, hiện giờ vẫn đang dựa vào giường nghỉ ngơi.

    Kỳ Ngôn một tay ôm một đứa trẻ sơ sinh, bên giường cũng đặt một đứa trẻ sơ sinh, khuôn mặt thanh tú nghiêm túc nhìn Vân Vũ.

    "Con của chúng ta là huyết mạch Thần tộc, sau này trưởng tử chắc chắn kế thừa vị trí Thần tôn của ta, nhất định phải lấy cái tên hay mới có thể uy chấn Tứ Hải Bát Hoang."

    "Phu quân nói rất có lý."

    Vân Vũ tán đồng gật đầu, quy củ của Thiên giới là lập trưởng tử làm đầu, huống hồ ba đứa con của nàng và Kỳ Ngôn đều là hậu duệ còn sót lại của Thần tộc.

    Kỳ Ngôn cẩn thận đặt trưởng tử và trưởng nữ đang ôm trên tay xuống giường, rồi lộ vẻ dịu dàng mỉm cười nói:

    "Trưởng tử tên là Uy Bá, uy vũ khí phách trấn thủ Thiên giới, sau này nhất định có thể kế thừa vị trí Thần tôn phù hộ Tứ Hải Bát Hoang."

    "Trưởng nữ tên là Thiết Nữu, kiên quyết như sắt, tính tình kiên cường, sau này quyết không chịu ủy khuất."

    "Con thứ thì gọi là Tiểu Cường, tuy không cần gánh vác ngôi vị, nhưng cũng phải có pháp lực cao cường mới tốt."

    Kỳ Ngôn dường như rất hài lòng với cái tên mình đặt, trên khuôn mặt thanh tú mang theo nụ cười nhạt.

    Dựa vào gối mềm, khuôn mặt phấn điêu ngọc tạc của Vân Vũ có vài phần ngơ ngác.

    "Uy Bá? Thiết Nữu? Tiểu Cường?"

    Mỗi khi nàng nói ra một cái tên, ngữ khí lại càng nghi hoặc, đôi mắt trong veo hơi trợn to khó tin nhìn Kỳ Ngôn.

    "Sao vậy?"

    Nụ cười tự nhiên trên mặt Kỳ Ngôn khẽ tắt, rồi hơi nhíu mày hỏi với ánh mắt nghiêm túc:

    "Chẳng lẽ tên này có vấn đề gì sao?"

    "Ai, nhà ai lại đặt những cái tên này chứ, nếu thật sự gọi sau này mấy cái tên húy này chắc chắn sẽ bị người ta chế giễu."

    Vân Vũ dở khóc dở cười nói, trên mặt mang theo chút bất đắc dĩ, nàng thật sự không ngờ tài đặt tên của Kỳ Ngôn lại không bằng pháp thuật cao cường của hắn.

    "Thần tộc đã ngàn năm không có huyết mạch mới sinh ra, là ta đặt tên không giỏi."

    Ánh mắt Kỳ Ngôn lộ ra vài phần quẫn bách và áy náy, vươn tay nhẹ nhàng sờ bàn tay nhỏ bé của ba đứa con hắn và Vân Vũ.

    "Bất quá may mà có mẫu thân các con nhắc nhở, bằng không đã không tốt rồi.."

    Kỳ Ngôn nghĩ với tài đặt tên của mình, vẫn là không nên múa rìu qua mắt thợ.

    Ngay khi Kỳ Ngôn mím môi không nói, bàn tay trắng nõn của Vân Vũ lại chợt đặt lên mu bàn tay hắn.

    Kỳ Ngôn ngước mắt nhìn, liền thấy A Vũ của hắn đang mỉm cười nhìn hắn.

    "Phu quân đừng buồn, chúng ta cùng nhau lật xem sách cổ, cùng nhau chọn một cái tên thích hợp."

    "Được, chúng ta cùng nhau."

    Kỳ Ngôn cười nói, ngay sau đó chậm rãi ôm lấy eo Vân Vũ, cúi người thân mật ghé sát khuôn mặt trắng nõn của nàng.

    Không sao, hắn có A Vũ là tốt rồi.
     
  2. Ruan Yn

    Bài viết:
    1
    Chương 211: Thế giới 7

    Tác giả Ngu Uyển Uyển

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tên Uy Bá, Thiết Nữu, Tiểu Cường gì đó đều không được chọn, Kỳ Ngôn và Vân Vũ lật xem sách cổ, từ giữa chọn ra mấy cái tên hay, cuối cùng quyết định.

    Trưởng tử tên Kỳ Cẩn Chi, trưởng nữ tên Kỳ Mộ Vân, con thứ tên Kỳ Tuy.

    Ba cục bột nhỏ của họ khi còn trong tã lót đã bộc lộ tính cách riêng.

    Huyền Sương cung xưa nay yên tĩnh cũng thêm vài phần hơi thở nhân gian, trong tẩm điện trên ba chiếc nôi nằm ba đứa trẻ sơ sinh còn chưa biết nói.

    Kỳ Ngôn và Vân Vũ hiện giờ đang chăm sóc chúng, Thái tử Thính Cảnh cũng đến.

    Hắn đã sớm muốn đến thăm, nhưng lo lắng trẻ mới sinh còn quá nhỏ, sợ quấy rầy nên đã muộn một thời gian mới đến Huyền Sương cung.

    "Bái kiến Thần tôn đại nhân, Thần hậu nương nương."

    "Miễn lễ."

    Kỳ Ngôn hờ hững nói, rồi đang muốn đặt Kỳ Tuy, đứa con thứ đang không ngừng cựa quậy trong lòng ngực xuống nôi.

    Vân Vũ lại vội vàng nhận lấy đứa bé trong lòng Kỳ Ngôn ôm vào lòng.

    "A Tuy ngoan.."

    Nàng nhẹ nhàng dỗ dành, Kỳ Tuy trong lòng ngực vô cùng hiếu động.

    Hai bàn tay mũm mĩm từ trong tã lót vươn ra hướng về phía Vân Vũ ê a, còn không an phận muốn ôm mẫu thân mỹ nhân.

    Kỳ Ngôn u oán nhìn Vân Vũ bên cạnh đang chuyên tâm dỗ con, tiểu gia hỏa kia so với anh trai và chị gái đều ồn ào hơn không ít.

    Đặc biệt là thích quấn lấy Vân Vũ.

    "Cứ muốn người ôm dỗ thế này là sao? A Vũ đừng có chiều hư nó."

    Kỳ Ngôn hơi nhíu mày nói, rồi đưa tay dễ như trở bàn tay ôm Kỳ Tuy từ trong ngực thơm tho mềm mại của Vân Vũ về.

    "Y nha y nha.."

    Khuôn mặt bánh bao nhỏ của A Tuy không vui bắt đầu kêu to, Kỳ Ngôn nhẫn nại dỗ dành hắn vài tiếng rồi đặt hắn nằm vào nôi.

    Vân Vũ bất đắc dĩ cười, nhưng thấy A Tuy bị Kỳ Ngôn đặt xuống nôi chỉ khóc nháo hai tiếng rồi tự mình chơi tiếp, nàng cũng yên tâm.

    "A Tuy còn nhỏ mà, thích người cũng là bình thường."

    "Thỉnh thoảng ôm một chút thì được, nếu A Vũ lúc nào cũng dựa vào nó dỗ dành, sau này khó tránh khỏi thành thói quen."

    Kỳ Ngôn nghiêm túc nói, Vân Vũ cũng thấy không thể quá nuông chiều con trai út, đành phải đồng ý gật đầu.

    Nghe Kỳ Ngôn và Vân Vũ, hai phu thê nói chuyện Thính Cảnh có vẻ hơi lạc lõng.

    Hắn ngồi bên nôi, vẻ mặt nghiêm túc cẩn thận nhìn ba cục bột nhỏ này.

    Nằm bên cạnh chắc là trưởng tử Kỳ Cẩn Chi, vô cùng yên tĩnh nằm trong chăn mở to đôi mắt đen láy, chỉ nhìn vẻ lạnh nhạt này đã thấy cực giống Kỳ Ngôn.

    Nằm giữa là con gái Kỳ Mộ Vân, Thính Cảnh nhìn tên này đã hiểu ý nghĩa, đều nói con gái giống cha, nhưng Thính Cảnh nhìn nàng lại giống Vân Vũ hơn.

    Trắng trẻo mềm mại vẫn đang nhắm mắt ngủ, nhìn là biết một đứa trẻ ngoan ngoãn yên tĩnh.

    Duy chỉ có con thứ Kỳ Tuy nằm bên kia.. Thính Cảnh ngẩng đầu nhìn lại, tiểu A Tuy mở to tròn mắt bò lung tung, trông giống như là..

    Rất biết gây rắc rối.

    Đứa lớn nhất nhìn khó gần, con gái lại đang ngủ, Thính Cảnh đành phải đến tìm A Tuy năng động nhất.

    Hắn đưa tay cẩn thận vuốt ve khuôn mặt mũm mĩm của A Tuy, thậm chí không dám dùng lực mạnh.

    "Gọi một tiếng cậu nghe xem.."

    Thính Cảnh thấp giọng nói, kết quả A Tuy lại há miệng cắn ngón tay hắn một cái.

    Bất quá cắn rất nhẹ, Thính Cảnh không có phản ứng gì.

    "A Tuy tuy là hơi ồn ào, nhưng sẽ không thật sự làm đau người, điện hạ có thể ôm thử nó."

    Vân Vũ ở một bên nhẹ nhàng nói, Thính Cảnh thử ôm A Tuy lên, vốn tưởng rằng vẻ mặt hơi hung của hắn sẽ làm đứa bé khóc.

    Kết quả lại không, A Tuy dường như còn rất thích hắn.

    Kỳ Ngôn cũng vui vẻ thấy Thính Cảnh thân cận với A Tuy, bởi vì hai đứa lớn hiện giờ đều ngủ rồi, hắn cũng có thể rảnh rỗi thân mật với A Vũ.

    "Mấy ngày trước ta đi đào tiên viên hái được chút đào tiên, nàng có muốn ăn không?"

    Kỳ Ngôn khẽ cười nói, Vân Vũ vội vàng gật đầu, nàng thích nhất ăn đào tiên và nho.

    Thính Cảnh đang trêu đùa A Tuy, lát sau hắn ngước mắt lên nhìn thì thấy.

    Vân Vũ đã ngồi trên giường nệm ăn đào tiên, Kỳ Ngôn đứng sau lưng nàng giúp nàng quấn hết mái tóc đen dài dày lên, tránh cho tóc vướng víu khi ăn.

    Khung cảnh phu thê ân ái tĩnh lặng như tranh vẽ khiến Thính Cảnh không khỏi cảm thấy chút chua xót.

    Hắn nhìn A Tuy trong lòng ngực, đứa bé lớn lên vừa giống Kỳ Ngôn vừa giống Vân Vũ, hướng về phía hắn ngây ngô cười, lập tức khiến Thính Cảnh cũng bật cười.

    Thính Cảnh vừa ôm A Tuy vừa đùa với nó, rồi hạ thấp giọng nói:

    "Cậu cũng là cha, tiểu A Tuy, gọi tiếng cha nghe một chút.."

    *

    Trưởng tử của Thần tôn Kỳ Ngôn và Thần hậu Vân Vũ, Kỳ Cẩn Chi, quả không hổ là bản sao hoàn hảo của Kỳ Ngôn.

    Mới biết đi đã vượt qua thần kiếp, còn nhỏ tuổi đã là thượng thần, không chỉ thiên phú dị bẩm cực kỳ giống Kỳ Ngôn, mà tính tình cũng giống hệt Kỳ Ngôn khi còn nhỏ.

    Chỉ là so với Kỳ Ngôn còn lạnh lùng hơn chút, đúng là kiểu "ông cụ non".

    Kỳ Mộ Vân thừa hưởng dung mạo xinh đẹp của mẫu thân, tính tình ôn nhu nhã nhặn lịch sự, còn con thứ Kỳ Tuy thì giống hệt hắn khi còn nhỏ, tính tình hoạt bát, không thích lễ nghi phiền phức.

    Mãi cho đến khi Kỳ Cẩn Chi trưởng thành, pháp lực cao cường có thể trấn thủ Tứ Hải Bát Hoang, hắn liền kế thừa vị trí Thần tôn của Kỳ Ngôn.

    Khi đó con cái của Kỳ Ngôn và Vân Vũ đều đã trưởng thành, tự mình gánh vác một phương, Kỳ Ngôn liền đưa Vân Vũ đến một nơi tiên cảnh bên ngoài Thiên cung cư trú.

    Ở nơi đó có thể tránh xa ồn ào náo nhiệt của các giới, cũng không còn ai có thể quấy rầy họ.

    Thiên giới cũng có ngày đêm, Tư Dạ Tinh Quân và Mão Nhật Tinh Quân luân phiên làm việc ngày đêm, hết ngày này qua ngày khác, hết năm này qua năm khác.

    Trong khoảng thời gian này đã xảy ra rất nhiều chuyện, Thiên Đế quy tiên, Thái tử Thính Cảnh lên ngôi, hai giới Thiên Ma đã bắt tay giảng hòa, Tứ Hải Bát Hoang thái bình tường hòa.

    Lại qua rất nhiều năm, Kỳ Ngôn và Vân Vũ đã bạc trắng mái đầu, dù đã đến tuổi già, nhưng dung mạo của họ lại không hề già nua, chỉ có mái tóc trắng như cước tơ tố cáo năm tháng trôi qua.

    Tiên thân rồi cũng sẽ quy tiên, hiện giờ Vân Vũ cũng đã đến lúc.

    Trong vòng tiên cảnh mờ ảo yên tĩnh, Kỳ Ngôn tóc bạc phơ đang ôm Vân Vũ ngồi trên giường nệm, hơi thở của nàng đã rất yếu ớt.

    Nhưng người trong thần tộc sẽ không tiêu vong, thọ mệnh của chân thần dài hơn tiên thân nhiều.

    Vân Vũ an tĩnh nằm trong lòng Kỳ Ngôn nghe hắn kể lại những chuyện xưa của họ, cuối cùng chậm rãi nhắm hai mắt lại.

    Kỳ Ngôn ngừng lời, chậm rãi cúi xuống ôm chặt lấy A Vũ của hắn, mặt mang theo nụ cười dần tan biến đi theo nguyên thần của mình.

    Hắn lựa chọn cùng A Vũ của hắn cùng nhau tan biến, không cần những năm tháng dài đằng đẵng.

    "Thế giới không có A Vũ, đối với ta mà nói cũng như sụp đổ."

    "Nàng đi đâu ta đi đó, từ từ đợi ta.."
     
  3. Ruan Yn

    Bài viết:
    1
    Chương 212: Thế giới 8: Cô gái loài người được Vương tang thi nâng niu tận xương

    Tác giả Ngu Uyển Uyển

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thoát khỏi thế giới trước, Vân Vũ đã xuất hiện trong không gian hư ảo.

    Cô dường như vẫn chưa hoàn hồn, ngơ ngác đứng tại chỗ, chợt cảm nhận được một giọt chất lỏng ấm áp chảy dài trên má.

    Vân Vũ ngơ ngẩn đưa tay chạm vào, không biết từ lúc nào nước mắt đã lặng lẽ rơi xuống.

    Khi cô rời khỏi thế giới để về không gian, cô vẫn còn sót lại một tia ý thức, những lời hắn nói cô đều nghe thấy rõ ràng.

    "Ký chủ!"

    Tiểu Bạch với thân hình tròn ủn của nó loạng choạng xoay người trên ghế, thấy mỹ nhân ký chủ thuận lợi trở về từ thế giới trước, lập tức mừng rỡ đến rơi nước mắt.

    "Hu hu hu! Mỹ nữ.. á phi, ký chủ đại nhân!"

    Chỉ tiếc Tiểu Bạch dạo này ăn quá nhiều, thân hình béo ú đến kỳ cục, tạm thời không bay được, chỉ có thể đứng trên lưng ghế dùng đôi mắt ngấn lệ nhìn Vân Vũ.

    Vân Vũ khẽ mỉm cười, đôi mắt cô mang theo cảm xúc hỗn loạn khó tả, rồi không nhịn được chần chừ hỏi:

    "Là hắn sao.. Là hắn đi theo tới sao?"

    "Ừ."

    Tiểu Bạch dùng cánh chim mập mạp lau vội giọt nước mắt, gật đầu lia lịa:

    "Ngay từ đầu ta cũng không chắc chắn, không ngờ lại có chuyện như vậy, cho nên mới không dám tùy tiện quấy rầy ký chủ đẩy nhanh tiến độ."

    "Khó trách.."

    Vân Vũ lẩm bẩm một mình, khó trách hướng đi của mỗi thế giới lại khác biệt so với cốt truyện gốc.

    Hơn nữa, bất kể là Cố Hoàn Tri, Thẩm Hoài, hay Phó Hàn Tri, Tạ Dung Cảnh và những người khác, ngũ quan tướng mạo của họ đều giống hắn đến lạ thường.

    Giống lạ thường với nam chính của thế giới mà cô bị ép phải rời đi.

    Đây không phải trùng hợp, mà là vì bọn họ chính là hắn.

    Tiểu Bạch sờ sờ cái bụng tròn xoe, sắc mặt ngưng trọng, vị kia tuyệt đối không chỉ là một nam chính của một thế giới nhỏ bé, nếu không, hắn không thể dễ dàng đi theo ký chủ đến từng thế giới nhỏ như vậy.

    Nhưng chưa đợi Tiểu Bạch tiếp tục suy nghĩ sâu xa, Vân Vũ đã tiến vào thế giới tiếp theo.

    * * *

    【Tích! Thế giới vị diện đã đến! 】

    【Vị diện lần này là tiểu thuyết 《Sau mạt thế ta thành đoàn sủng của tiểu đội mạnh nhất》】

    【Nhân vật pháo hôi hiện tại: Đại tiểu thư nhà giàu không có vai diễn】

    * * *

    Mạt thế ập đến, một đêm biến đổi lớn, có người sốt cao một trận rồi có được dị năng.

    Mà có người, biến thành tang thi.

    Trên đường phố đâu đâu cũng thấy dấu vết bị tang thi gặm nhấm, khung cảnh hỗn loạn. Hiện giờ, đa số tang thi đều hành động chậm chạp và ngơ ngác, thỉnh thoảng có vài con tốc độ nhanh hơn, dễ dàng đuổi kịp những người đang hoảng loạn bỏ chạy.

    Ở sân một biệt thự cách vùng ngoại ô không xa, trên mặt đất đầy vệt máu kéo dài, tiếng gào rú của tang thi không ngừng vang lên.

    Một thiếu nữ mảnh mai, mặc chiếc váy liền thân màu trắng, trông giống như một con búp bê phương Tây, đang tay cầm một chiếc xẻng không biết từ đâu nhặt được để phòng thân.

    Chiếc váy trắng tinh tế đã dính không ít bùn lầy và máu tươi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn đã mất hết vẻ hồng hào.

    "Tê!"

    Một nữ tang thi mặc trang phục hầu gái há cái miệng đầy máu xông về phía cô.

    Vân Vũ run rẩy nhắm chặt mắt, vung chiếc xẻng hết sức bình sinh đập mạnh vào đầu con tang thi.

    Giờ đã là mạt thế, dù cho cô hầu gái biến thành tang thi này đã từng chăm sóc cô đến mức nào, cô cũng phải nhẫn tâm.

    Cha mẹ Vân Vũ từng là phú thương, sau khi qua đời vì tai nạn, cô thừa kế một khối tài sản kếch xù, quanh năm sống trong một biệt thự ở vùng ngoại ô thành phố C, hiếm khi ra ngoài.

    Hôm nay vừa vặn bảo quản gia lái xe đưa cô ra ngoài dạo chơi một chút, kết quả vất vả trở về thì phát hiện biệt thự cũng đã bị xâm chiếm, mấy người hầu trong sân đang cắn xé lẫn nhau.

    Còn vị quản gia Khương vô cùng sợ hãi đã kéo cô xuống xe đẩy mạnh vào trong sân, còn mình thì luống cuống lên xe bỏ chạy khỏi nơi này.

    Cô đại tiểu thư nhà giàu chưa từng trải sự đời chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng như vậy, cũng may một bộ phận tang thi bị tiếng xe ô tô của quản gia thu hút đi rồi, trong sân chỉ còn hai ba con hành động chậm chạp nhất.

    Nhưng Vân Vũ chỉ có một mình, cô muốn vào bên trong nhà trước, nếu cứ ở bên ngoài thì chỉ biết thu hút thêm vô số tang thi.

    Nhưng cô từ nhỏ đã được nuông chiều, chiếc xẻng sắt nặng trịch là nhặt được trên mặt đất, bị dồn vào góc sân, cô cảm thấy mình sắp biến thành tang thi đến nơi.

    Nhưng cô không muốn biến thành cái bộ dạng dơ dáy đáng sợ đó, hu hu hu..

    Dù cho sau khi cha mẹ qua đời, Vân Vũ cũng chưa từng trải qua một ngày khổ cực nào, giờ đôi mắt cô đã đỏ hoe, phía sau không còn đường lui.

    Gần như trong nháy mắt, ba con tang thi vây quanh trước mặt cô với những vết cắn nham nhở đến tận xương, đã bị người ta đâm xuyên đầu.

    Đó là một người đàn ông cao lớn mặc áo tay ngắn màu xanh quân đội và quần ủng đen, trong tay hắn nắm một mảnh thủy tinh dày sắc nhọn vô cùng.

    Vân Vũ bị dồn vào góc tường, chiếc váy trắng trên người đã trở nên bẩn thỉu, mái tóc dài xoăn rối bời, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt ngước lên nhìn người đàn ông vừa cứu mình.

    Hắn thật sự rất cao lớn, cao hơn Vân Vũ rất nhiều, chiếc áo tay ngắn màu xanh quân đội phác họa bờ vai rộng, đôi tay rắn chắc gân guốc, eo thon chân dài, so với Vân Vũ mảnh mai thì cường tráng đến đáng sợ.

    So với vóc dáng cường tráng, điều thu hút hơn cả là khuôn mặt hắn, ngũ quan sắc sảo, đôi môi hơi tái nhợt.

    Người đàn ông dường như là con lai, đôi mắt màu xanh xám trông rất tuấn tú, làn da màu lúa mạch càng làm nổi bật vẻ cường tráng.

    "Cảm, cảm ơn.."

    Giọng Vân Vũ run rẩy, bàn tay nắm chặt chiếc xẻng vẫn còn run. Dưới chiếc váy trắng, một bên chân cô đi giày, bên còn lại đã không biết đánh rơi ở đâu trong lúc hoảng loạn.

    Cô nhìn bộ quần áo trên người hắn giống như quân phục, nhưng lại không dám chắc.

    Nhưng người đàn ông cao lớn với đôi mắt xanh xám trước mặt lại không hề đáp lời, chỉ đứng như một bức tường nhìn chằm chằm vào cô.

    Ánh mắt kia quá mức lộ liễu, khiến Vân Vũ trong lòng hoảng loạn, rồi chú ý tới gân xanh nổi lên ở cổ hắn lại có màu đen, vẻ mặt hắn trông có chút không ổn.

    "Anh là.. Tang, tang thi?"

    Vân Vũ khó khăn run rẩy nói, nhưng người đàn ông trước mặt vẫn mím môi không nói.

    Đôi mắt xanh xám đẹp đẽ lộ ra vẻ ngơ ngác và chất phác khác thường.

    Cô tiểu thư kiêu ngạo vừa thoát khỏi một kiếp nạn giờ phút chốc đỏ hoe mắt, bờ vai mảnh mai run rẩy nắm chặt chiếc xẻng trong tay.

    "Rống.."

    Chợt, Vân Vũ dường như nghe thấy người "tang thi" trước mặt, với vẻ ngoài rất đẹp, khẽ hé đôi môi mỏng phát ra một âm thanh.

    Nàng còn tưởng là ảo giác, kết quả ngơ ngác nhìn "tang thi" đưa một tay từ sau lưng ra.

    Bàn tay to rộng, mạnh mẽ với màu lúa mạch bất ngờ xách theo một chiếc giày da nhỏ màu trắng gạo, kiểu giày nữ nhỏ nhắn trông có vẻ không hợp với hình tượng của hắn.

    "Rống! Rống!"

    "Tang thi" lại rống lên hai tiếng, lần này Vân Vũ nghe rõ.

    Đôi mắt lai xanh xám của hắn nhìn chằm chằm Vân Vũ, động tác có chút cứng đờ nâng nâng chiếc giày trong tay.

    Vân Vũ ngơ ngác nhìn hắn, đôi môi hồng nhuận khẽ nhếch, chậm rãi buông lỏng lực nắm chiếc xẻng.

    Tang, tang thi xách giày cho cô?

    Nơi này là thế giới trong tiểu thuyết [Sau mạt thế ta trở thành đoàn sủng của tiểu đội mạnh nhất.]

    Nữ chính Giang Tuyết Lê là một y tá nhỏ trong bệnh viện, khi tang thi bùng nổ đã được đội cứu hộ do nam chính Lương Tự dẫn đầu cứu, sau đó đi theo đội của Lương Tự.

    Nữ chính ban đầu không có dị năng, là một người bình thường, luôn phụ trách nấu cơm và băng bó vết thương lặt vặt trong đội. Với tấm lòng lương thiện, cô dần dần được mọi người trong đội chấp nhận.

    Sau đó, cô cùng đoàn người của nam chính đến một căn cứ an toàn, nhưng sự xuất hiện của một tang thi vương có chỉ số thông minh cao đã phá vỡ sự bình yên tạm thời trong căn cứ.

    Căn cứ an toàn bị tang thi vương phá hủy, nam nữ chính buộc phải rút lui và tiếp tục tìm kiếm căn cứ tiếp theo.

    Trên đường đi, nữ chính vì bảo vệ nam chính mà bị thương, từ đó kích phát dị năng, trở thành dị năng giả hệ chữa lành duy nhất của đội, tình cảm với nam chính cũng dần nảy sinh.

    Nam chính Lương Tự tài năng xuất chúng, cùng những người trong đội thành lập một căn cứ an toàn mới, đồng thời cùng nữ chính không ngừng hoàn thiện căn cứ.

    Tang thi vương đã tiến hóa đến cảnh giới không ai địch nổi, nam chính cũng không tính toán tranh giành lợi ích với hắn. May mắn thay, tang thi vương dường như cũng lười hủy diệt loài người.

    Tiếp theo, lãnh địa của tang thi và lãnh địa của con người phân chia rõ rệt, những người còn sống sót sinh sôi nảy nở trong căn cứ, nam chính trở thành người cầm quyền của căn cứ, và cùng nữ chính sống hạnh phúc bên nhau.

    Còn Vân Vũ trong thế giới này lại là một thiên kim đại tiểu thư sống trong biệt thự ở vùng ngoại ô, ngay từ đầu đã bị cắn và trở thành tang thi.

    Là một nhân vật pháo hôi đến không thể pháo hôi hơn.

    Vai diễn duy nhất của cô là khi đoàn người nam nữ chính đi đến biệt thự này để tìm kiếm vật tư, sau đó gặp được cô đã biến thành tang thi.

    Đoàn người nam nữ chính giết chết tất cả tang thi trong biệt thự, bao gồm cả cô, sau đó phát hiện số lượng vật tư rất lớn, ở lại biệt thự của Vân Vũ một thời gian, cuối cùng mang hết vật tư rời khỏi thành phố C.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...