Welcome! You have been invited by laplaimuahenamay to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 852: Thế giới quái vật - Tôi đang đợi bạn

[HIDE-THANKS]Nhiệm vụ này vừa xuất hiện, tiếng thảo luận trong sảnh lập tức tăng lên.

"Thu thập đặc biệt à.."

"Họ phát hiện ra đảo cô lập rồi, thật may mắn."

"Chắc tài nguyên không quá phong phú, nếu không họ đã hợp tác với khu Quang Minh rồi."

"Đảo cô lập nguy hiểm lắm, 20000 đồng vàng mà muốn mua mạng, tôi không đi đâu."

"Hahaha, cậu là Cấp C, cậu muốn đi người ta có nhận không?"

Có người vẫn đang thảo luận, có người đã đi tìm mấy người đó nói chuyện.

Bên cạnh quầy dịch vụ.

Ngân Tô nhìn nhiệm vụ 'thu thập đặc biệt' được đặt lên đầu, nhiệm vụ này có tiền thưởng rất cao, ghi rõ là 20000 đồng vàng/người, nhưng không có bất kỳ mô tả nào.

Điều này vượt quá hiểu biết của cô ấy.

Ngân Tô không hiểu liền hỏi, "Thu thập đặc biệt là thế nào?"

"Đó là phải đi vào hoang đảo, là tiền mua mạng."

Tập đoàn Toàn Tri không hạn chế việc thu thập tài nguyên cá nhân, thậm chí còn khuyến khích.

Nhưng không có thực lực thì không làm được việc này.

"Hoang đảo?" Ngân Tô ngạc nhiên: "Không phải chỉ có mười tám khu vực, các nơi khác đều bị biển sương chết chóc bao phủ, sao lại có đảo cô lập?"

"Hoang đảo cũng được gọi là đảo cô lập, biển sương chết chóc thỉnh thoảng xuất hiện một số 'đảo cô lập' không bị bao phủ, khi nó xuất hiện, sẽ có người tập hợp đội ngũ đến đảo cô lập để thu thập, tài nguyên ở đó phong phú hơn, nhưng cũng nguy hiểm hơn, nhiều người có đi mà không có về. Rủi ro cao, nhưng lợi nhuận cao."

Ngân Tô cảm thấy có gì đó không ổn: "Biển sương chết chóc không thể vào, vậy làm sao vượt qua biển sương để vào đảo?"

"Xe á." A Duyệt nói: "Tập đoàn Toàn Tri sản xuất một loại xe đặc biệt có thể vào biển sương chết chóc, nhưng không thể xuống xe. Tuy nhiên, đảo cô lập không có sương mù, chỉ cần tìm được vị trí đảo, lái xe đến đó không vấn đề gì."

Tập đoàn Toàn Tri có thể vận hành giao thông liên khu vực, việc chế tạo xe có thể vào biển sương chết chóc cũng hợp lý.

Vì vậy, Tập đoàn Toàn Tri thậm chí có cung cấp dịch vụ cho thuê xe đặc biệt.

Trước hết, việc thuê xe và tiền đặt cọc đã là một khoản chi lớn, còn cần đội ngũ có người có thể tìm đường chính xác, nếu không lạc trong biển sương chết chóc, cũng là đường chết.

A Duyệt mặt mày không vui, tay nắm chặt bên hông, "Họ phát hiện ra đảo cô lập, thật may mắn.."

"Hôm nay chúng ta cũng may mắn nhỉ."

"Hả?"

Ngân Tô không trả lời câu hỏi này, quay người rời đi: "Đi thôi."

"..."

Được thôi.

* * *

"Anh, em vừa thấy người phụ nữ tên A Duyệt." Người đàn ông gầy và cao như cây sào, lúc này mặt mày u ám nhìn cửa trung tâm thống kê.

Gã râu ria mặt có vảy rắn nhìn về phía cửa, nhíu mày: "Lần trước không phải bảo cậu giết cô ấy sao?"

Gã gầy cũng có chút khó hiểu: "Tôi thực sự đã giết cô ấy.. không biết tại sao cô ấy không chết."

"Chắc chắn không nhìn nhầm chứ?"

"Chắc là không, dáng cô ta tôi quen lắm. Mạng cô ta thật cứng, như vậy mà không chết, lần trước đáng lẽ nên chơi thêm chút nữa.."

Gã gầy không biết nghĩ gì, ánh mắt hiện lên vẻ dâm đãng.

Gã râu ria mặt có vảy rắn suy nghĩ một lúc, nói với gã gầy: "Cậu ra ngoài xem thử, nếu đúng là cô ta thì giết đi, tránh rắc rối."

Gã gầy gật đầu, chen ra khỏi đám đông.

Hắn đuổi theo ra cửa, từ xa thấy bóng dáng quen thuộc đó, nhìn quanh một lượt rồi lập tức theo sau.

Gã gầy theo dõi một đoạn đường, xác định đó chính là A Duyệt.

Hắn lặng lẽ theo sau quan sát, chuẩn bị tìm cơ hội ra tay.

Đi một đoạn đường dài, gã gầy phát hiện cô ấy và người bên cạnh càng đi càng xa khu vực ồn ào, tiếng ồn dần biến mất, những tòa nhà thấp bẩn thỉu nằm trong bóng tối.

Những người đi lại trong các con hẻm tối này giống như chuột cống trong cống ngầm, mãi mãi không thấy ánh sáng.

"Cô ta định đi đâu.." Gã gầy lẩm bẩm, không dám theo quá gần, sợ bị phát hiện nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ ác độc, "Một thời gian không gặp, con tiện nhân này sống cũng khá đấy chứ. Lát nữa có thể chơi trước rồi giết sau."

Nghĩ đến đây, gã gầy dường như nhớ lại trải nghiệm tuyệt vời nào đó, đã bắt đầu không kiên nhẫn được nữa.

Đầu óc đầy những ý nghĩ đen tối của gã gầy thoáng chốc mất tập trung, người phía trước đột nhiên biến mất.

Hắn nhíu mày, cẩn thận chạy tới, phía trước là ngã ba.. không thấy ai.

Bị phát hiện rồi?

Ý nghĩ này lóe lên trong đầu, gã gầy nghĩ ngay đến việc rút lui trước.

"Bạn đang tìm tôi sao?"

Giọng nói lạ khiến gã gầy giật mình, quay phắt lại nhìn phía sau.

Người phụ nữ tóc rắn đi cùng A Duyệt lúc nãy đang đứng trong bóng tối phía sau hắn, mái tóc đầy rắn bay múa trong không trung, khiến cô ấy trông như một quái vật bước ra từ bóng đêm.

Gã gầy phải thừa nhận, lần đầu tiên nhìn thấy người này, hắn cảm thấy một nỗi sợ hãi.

Nỗi sợ đó đến một cách kỳ lạ..

Giống như khi gặp thú dữ trong khu vực Sương Mù, chưa kịp nhìn rõ hình dạng, trong lòng đã sinh ra nỗi sợ.

Người phụ nữ tóc rắn trong bóng tối cười khẽ, chậm rãi nói: "Tôi đang đợi bạn."

Gã gầy: "..."

Gã gầy lập tức nhận ra đây là một cái bẫy, đưa tay chạm vào mặt dây chuyền pha lê trên ngực, nhưng chưa kịp nhấn cơ quan trên dây chuyền, tay hắn đột nhiên không thể cử động.

Hắn cúi xuống nhìn thấy cổ tay bị quấn bởi thứ gì đó màu đen.

"Vút!"

Cả người gã gầy bay lên, hắn thậm chí chưa kịp phản ứng đã bị trói chặt vào bức tường bên cạnh.

Dị năng giả?

Chết tiệt!

Nửa thân dưới của gã gầy lập tức biến thành rắn, đuôi quất về phía Ngân Tô.

Ngân Tô lướt mình, biến mất trong bóng tối.

Gã gầy cố gắng tự giải thoát khỏi bức tường, nhưng cả cánh tay hắn gần như bị những thứ màu đen nuốt chửng, chặt chẽ dính vào tường, không thể cử động.

"A Duyệt!" Gã gầy hét lên.

Đáng tiếc trong con hẻm tối không ai đáp lại hắn, yên tĩnh đến đáng sợ.

Lúc này, từ mặt đất xuất hiện những sợi tơ đen, nhanh chóng quấn lấy đuôi rắn đang quẫy đạp của hắn, những sợi tơ đen siết chặt đuôi hắn, ngay lập tức thắt chặt, ăn sâu vào thịt.

Gã gầy cảm nhận được những sợi tơ đen thâm nhập vào thịt, hắn buộc phải từ bỏ biến hình, trở lại hình dạng hai chân.

Những sợi tơ đen như virus, từ chân quấn lên, gã gầy trong chớp mắt bị quấn chặt chỉ còn lại cái đầu.

Lúc này hắn mới thấy A Duyệt từ đầu hẻm bước ra, dáng điệu quyến rũ.

"A Duyệt.." Gã gầy giận dữ, những lời chửi rủa độc ác tuôn ra từ miệng hắn, "Cô dám câu kết với dị năng giả, cô còn có bản lĩnh này, thật là xem thường cô rồi."

Gã gầy chỉ là một dị hóa giả Cấp C, cùng cấp với cô ấy, nhưng hắn không phải đối thủ của cô ấy, hắn thuộc nhóm dị hóa giả Cấp C hàng đầu.

Vì vậy gã gầy mới dám một mình theo dõi..

Nhưng cô ấy cũng không ngờ, người khác loài đó thậm chí không cần ra tay, đã dễ dàng khống chế một dị hóa giả Cấp C.

Mái tóc kỳ lạ của cô ấy.. thật quá quái dị.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 853: Thế giới quái vật - Rất bất lịch sự

[HIDE-THANKS]A Duyệt lại thấy may mắn, lần trước cô ta vậy mà không trực tiếp dùng tóc đối phó mình, mà lại đích thân ra tay.. Cô chợt tin rằng, cái giống loài khác này đối với 'người đầu tiên' là đặc biệt, nếu không thì cô ta muốn giết mình quá dễ dàng.

A Duyệt nén suy nghĩ, đứng trước gã gầy như que củi, nhìn hắn từ trên xuống dưới.

Lần trước mình cũng bị bọn chúng trói lại nhục nhã như thế này..

Thật đúng là ông trời xoay vần.

Không biết lúc bọn chúng mơ, có mơ thấy một ngày nào đó, mình sẽ biến thành như vậy không.

Gã gầy trơ tráo trợn mắt đỏ ngầu, ngẩng cao đầu nghênh ngang buông lời: "Mày dám giết tao, anh tao sẽ không tha cho mày."

A Duyệt còn chưa kịp lên tiếng, Ngân Tô từ trong bóng tối bước ra, vỗ tay cười nói: "Vậy thì anh trai anh tốt thật đấy, tôi thật lòng mừng cho anh."

Gã gầy trơ tráo: "..."

Cô ta đang mỉa mai mình sao?

Chết tiệt..

Con tiện nhân này sao lại quen biết dị năng giả!

"Con đàn bà đó cho cô lợi lộc gì?" Gã gầy trơ tráo lập tức bắt đầu lôi kéo Ngân Tô, "Bọn tao có thể cho mày gấp đôi! Không, gấp ba!"

A Duyệt lập tức cảnh giác liếc nhìn Ngân Tô.

"Cô ta chẳng cho tôi cái gì cả, chỉ là duyên phận cho tôi gặp cô ta đầu tiên thôi." Ngân Tô nhẹ nhàng tiếc nuối: "Nếu người đầu tiên tôi gặp là anh, vậy thì bây giờ có lẽ tôi đã vì anh mà giết cô ta rồi."

Gã gầy trơ tráo: "?"

A Duyệt thở phào nhẹ nhõm, cô ta đối với 'nhân viên' quả nhiên rất tốt, cô ta thậm chí còn không biết ân oán giữa mình và bọn chúng là gì, ai đúng ai sai.

Hoặc có lẽ.. cô ta căn bản không quan tâm đến đúng sai.

Cô ta là giống loài khác.

Giống loài khác và bọn chúng vốn dĩ đã là kẻ địch.

Ai chết ai sống, quan trọng sao?

Không quan trọng.

"Nhưng tôi muốn giết anh, chuyện đó không liên quan nhiều đến cô ta."

A Duyệt: "..."

Gã gầy trơ tráo trong lòng giật mình, thăm dò hỏi: "Tôi đắc tội với cô sao?"

Ngân Tô chỉ vào vết máu vừa bị quệt phải ở trung tâm thống kê: "Anh đụng vào tôi, còn làm bẩn quần áo của tôi, rất bất lịch sự."

"?"

Hả?

Vẻ ngạc nhiên trên mặt gã gầy trơ tráo, có lẽ còn tưởng mình nghe nhầm.

Nhưng ở khu vực Hắc Hà, lý do giết người còn kỳ cục hơn thế này cũng không phải là không có.

"Tôi có thể xin lỗi, quần áo tôi đền cho cô cái mới." Trước tiên phải giữ chân cô ta, bây giờ quan trọng nhất là sống sót.

"Không cần." Ngân Tô rộng lượng xua tay, "Tôi không phải là người nhỏ mọn như vậy."

"?"

Cô sắp giết tôi chỉ vì chuyện đó đấy! Còn không nhỏ mọn?

Ngân Tô lại không định nói thêm gì nữa, trực tiếp ra hiệu cho A Duyệt: "Giết hắn đi."

"A.." A Duyệt ngẩn người, "Không cần hắn làm mồi nhử sao?"

"Không cần thiết." Ngân Tô lùi lại mấy bước, giọng điệu nhàn nhạt: "Để lại phiền phức."

A Duyệt đương nhiên muốn giết gã gầy trơ tráo.

Thời gian đó đa số vết thương trên người cô đều là do hắn gây ra, cô còn 'chết' trong tay hắn nữa.

Tay phải A Duyệt hóa thành lưỡi hái, giơ cao lên.

Gã gầy trơ tráo hoảng loạn, con rắn tóc kia căn bản không định đàm phán với mình, trực tiếp muốn lấy mạng mình.

Gã gầy trơ tráo cũng là kẻ biết co biết duỗi, lúc này trực tiếp bắt đầu cầu xin A Duyệt.

"A Duyệt, A Duyệt có gì từ từ nói, cô đừng động tay."

"Anh tôi chắc chắn sẽ bồi thường cho cô, cô tha cho tôi đi. Chỉ cần cô tha cho tôi, cái gì cũng dễ nói, tôi xin lỗi cô, lần trước là tôi sai, tôi không nên đối xử với cô như vậy."

"A Duyệt đồ tiện nhân, anh tao sẽ không tha cho mày. Mày chỉ là con @#$.. ngàn người cưỡi vạn người ngủ%$#.."

A Duyệt không nói một lời, lưỡi hái sắc bén rơi xuống, đâm vào mắt gã gầy trơ tráo.

Máu tươi bắn lên mặt A Duyệt, cô giơ tay quệt một cái, rút lưỡi hái ra, rồi lại hạ xuống.

Ngân Tô lại lùi thêm mấy bước, dựa vào tường, nhìn A Duyệt điên cuồng đâm nát mặt gã gầy trơ tráo thành cái rây.

Hận thù đến mức nào chứ..

A Duyệt trút giận xong, thu lại lưỡi hái của mình, lau vội vệt máu trên mặt, khuôn mặt tươi tắn quyến rũ bị máu nhuộm thành vẻ kinh tâm động phách, mang một vẻ đẹp khác lạ.

A Duyệt cúi đầu đi đến trước mặt Ngân Tô, sự kích động vì giết được kẻ thù còn chưa rút đi khỏi cơ thể, giọng nói cũng run rẩy vì hưng phấn.

"Ba tháng trước, tôi bị thương, gặp bọn chúng, bọn chúng thấy tôi có chút nhan sắc, liền giam cầm tôi trong sào huyệt của bọn chúng hành hạ. Tôi cố gắng thuận theo bọn chúng, muốn bọn chúng thả lỏng cảnh giác, như vậy tôi mới có thể trốn thoát, nhưng bọn chúng vốn dĩ định chơi chết tôi, sẽ không để tôi sống sót rời đi."

"Vậy thì bọn chúng đáng chết." Ngân Tô vỗ vai A Duyệt, "Đừng lo lắng, rất nhanh cô sẽ báo thù được."

Bàn tay A Duyệt đang run rẩy vì kích động lúc này chậm rãi bình tĩnh lại.

"Tại sao cô muốn giết bọn chúng?"

Chỉ vì bị đụng, làm bẩn quần áo?

Hay vì cái gọi là 'nhân viên' của cô có thù oán với bọn chúng?

A Duyệt cảm thấy không phải.

"Ồ, bọn chúng khá giàu, tôi muốn cướp." Lý do của Ngân Tô mộc mạc mà chẳng hoa mỹ, "Nhân viên thân yêu của tôi vừa hay lại có thù với bọn chúng, còn bất lịch sự đụng vào tôi, vậy là có lý do rồi."

"?"

Hả?

Cô làm việc.. còn phải có lý do chính đáng nữa sao?

* * *

* * *

A Duyệt bị cái lý do mộc mạc chẳng hoa mỹ làm cho ngơ ngẩn, đợi đến khi cô hoàn hồn, quái vật tóc đang đưa những thứ lục soát được trên người gã gầy trơ tráo cho Ngân Tô.

Một cái máy liên lạc cỡ điện thoại di động, vừa mỏng vừa nhẹ, cầm trên tay gần như không có trọng lượng, còn có thể tùy ý uốn cong, thậm chí có thể cài lên cổ tay - hình như xịn hơn cái của cô.

A Duyệt lập tức cầm lấy máy liên lạc tắt nguồn.

Một túi đựng tiền vàng, khoảng 1000 đồng.

Còn có một tấm thẻ kim loại màu bạc mang đậm tính công nghệ, một mặt in tòa nhà cao tầng rực rỡ ánh đèn, một mặt in bốn chữ 'Tập đoàn Toàn Tri' và một dãy số giống như số thẻ ngân hàng.

A Duyệt chủ động giải thích: "Đây là thẻ bạc trung tâm thống kê dùng để thanh toán tiền vàng, cũng có thể lưu trữ, không ghi danh, giao dịch rất tiện lợi."

Bản thân loại thẻ này không đáng tiền, Tập đoàn Toàn Tri tài lực hùng hậu, ngay cả việc thanh toán cho cư dân khu vực Ám Hà cũng dùng loại thẻ này.

Nhưng vì không ghi danh, cũng rất dễ bị cướp.

Ngân Tô đưa thẻ cho A Duyệt, tiếp tục xem những thứ khác.

Một con dao rách nát, chẳng có tác dụng gì.

Một sợi dây không biết dùng để làm gì.. bẩn thỉu, ghê tởm.

Một thứ cứng ngắc giống như đồ ăn, chó cũng không thèm ăn.

Một mặt dây chuyền hình giọt nước bằng pha lê.

Một tấm bản đồ chất liệu kỳ lạ không biết làm bằng gì, đáng tiếc không phải bản đồ Thập Bát Vực, mà là bản đồ Hắc Huỳnh Vực.

Một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn trông có vẻ cổ kính, cầm trên tay có một cảm giác mát lạnh thấm vào da thịt.

Ngân Tô khẽ nhướng mày, ném cho chiếc nhẫn một thuật giám định.

【Di Vật · Nhẫn Gió】

"Là di vật." Giọng A Duyệt đồng thời vang lên.

"Di vật?" Từ này A Duyệt trước đó đã nhắc đến khi nói về ô nhiễm.

A Duyệt giải thích cho Ngân Tô cái gì gọi là di vật.

Ngân Tô tóm tắt lại là - đạo cụ.

Di vật chính là đạo cụ.

Chỉ là cách gọi khác nhau thôi.

Nhưng nguồn gốc di vật của thế giới quái vật không phải là phó bản, ít nhất trong mắt những cư dân như A Duyệt là như vậy.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 854: Thế giới quái vật - Kẻ trọng người khinh

[HIDE-THANKS]Di vật có thể tìm thấy ở khu sương mù và đảo hoang, nó có thể chôn dưới đất, có thể ở trên người thú vật, cũng có thể ở trong cơ thể một loại thực vật nào đó..

Di vật rất quý giá.

Nó không chỉ bán được giá cao, mà còn có thể trở thành vũ khí lợi hại để tăng thực lực và bảo toàn tính mạng.

Ngân Tô nắm tay A Duyệt, đeo chiếc nhẫn kia vào ngón tay cô ta.

Cuối cùng, cô nắm tay A Duyệt nhìn ngắm, khóe môi khẽ cong lên nụ cười dịu dàng: "Đẹp lắm, rất hợp với tay chị."

A Duyệt nghe thấy cô dùng giọng điệu như vậy nói chuyện, cả người không khỏi rùng mình một cái.

Đừng.. đừng như vậy!

Lúc đó nếu cô biết cô ta khó chơi như vậy, chắc chắn đã chuồn mất từ lâu rồi.

"Cái này.."

"Tặng cô." Ngân Tô rất hào phóng.

"Cái này rất đáng tiền.."

"Ừ." Ngân Tô tùy ý đáp một tiếng, rồi lại bắt đầu suy nghĩ: "Phải kiếm cho A Quái của chúng ta một cái mới được, không thể kẻ trọng người khinh."

"..."

"Em trai đã có di vật rồi, vậy anh trai chắc chắn cũng có nhỉ." Ngân Tô tìm được mối hàng, nụ cười dần trở nên quái dị: "Tôi có chút nóng lòng muốn gặp anh trai hắn rồi đây."

"..."

* * *

* * *

Đảo Ánh Trăng.

Một quán bar rất nổi tiếng ở khu vực Ám Hà.

Trong quán bar đèn đuốc mờ ảo, âm thanh ồn ào náo nhiệt, tiếng la hét, tiếng cãi vã, tiếng rên rỉ ái muội hòa lẫn với tiếng nhạc đinh tai nhức óc, quả thật là một cảnh tượng ma quỷ loạn vũ.

Sau khi phát nhiệm vụ, Đại Hổ và đồng đội không nán lại lâu ở trung tâm thống kê, ra ngoài liền dẫn quân tiến thẳng vào Đảo Ánh Trăng.

Nơi này cách trung tâm thống kê không xa, bên ngoài lại có người của đội giám sát tuần tra, nên ở đây khá an toàn.

Về chuyện chiêu mộ, họ đã thêm chút tiền, viết một dòng ghi chú phía sau tin tức nhiệm vụ, những ai muốn đi thì ngày mai đến phỏng vấn cùng một giờ.

Đi đảo hoang nguy hiểm, nhưng nếu có thể sống sót trở về, số tiền kiếm được sẽ nhiều hơn sống lay lắt vài năm ở khu Ám Hà.

Ngày mai chắc sẽ có không ít người, đến lúc đó họ có thể chọn người mình muốn.

Sau khi uống một vòng trong phòng riêng của quán bar, có người nhớ đến Gầy Trúc gầy gò đã rời đội: "Lão nhị sao còn chưa về?"

"Nó đi đâu vậy?"

"Không biết nữa.."

"Lại chạy đi tìm gái rồi hả? Lần này ở ngoài lâu như vậy, chắc nghẹn lắm rồi."

"Lão nhị thật không ra gì, một mình chuồn đi hưởng lạc."

"Không phải, chúng ta còn có việc lớn phải làm, lúc này lão nhị đi làm chuyện đó không ổn lắm đâu?"

"Đúng đó, vẫn nên kín đáo một chút thì hơn, đợi từ đảo hoang về rồi muốn chơi kiểu gì mà chẳng được?"

Mấy người xôn xao bàn tán, đều cảm thấy việc lão nhị rời đội không hay.

"Đại ca?" Có người gọi Đại Hổ, "Lão nhị đi đâu vậy?"

Trong lòng Đại Hổ cũng có chút bất an, cứ cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra..

A Duyệt chỉ là dị hóa giả cấp C, lão nhị đối phó với cô ta quá dễ dàng, sao đi lâu như vậy?

Thấy Đại Hổ không lên tiếng, bầu không khí lập tức trở nên kỳ lạ, "Lão nhị đi lâu quá rồi thì phải? Chẳng lẽ gặp chuyện gì rồi? Có cần liên lạc với nó không?"

Đại Hổ lôi ra từ cổ áo một mặt dây chuyền pha lê hình giọt nước, mân mê vài lần trên đầu ngón tay.

Mỗi người trong đội nhỏ của họ đều có thứ này, tuy không thể gọi điện, nhưng nếu gặp nguy hiểm, không thể dùng máy liên lạc thì có thể dùng nó để báo cho đồng đội.

Mặt dây chuyền giọt nước lúc này hoàn toàn không có động tĩnh gì.

Nếu lão nhị gặp chuyện, không kịp dùng máy liên lạc, chắc chắn sẽ dùng cái này báo cho họ.

"Liên lạc thử xem." Đại Hổ lên tiếng.

Người bên cạnh lập tức lấy ra chiếc máy liên lạc màu đen, không khác gì điện thoại di động.

"Đại ca, không gọi được."

Trong lòng Đại Hổ càng thêm bất an, liền đứng dậy trước, "Đi tìm lão nhị xem sao, lúc nãy nó thấy A Duyệt rồi, có lẽ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

Những người khác nghe vậy, cơ thể đang thả lỏng trên ghế sofa lập tức căng thẳng, theo Đại Hổ đứng dậy.

"A Duyệt?"

"Không phải cô ta chết rồi sao?"

"Con nhỏ đó tuy là dị hóa giả cấp C, nhưng thực lực không mạnh, không phải đối thủ của lão nhị.. Chết tiệt, chẳng lẽ nó tìm được tay sai lợi hại nào rồi?"

"Cũng có thể đó căn bản không phải A Duyệt, mà là có người giả mạo A Duyệt, cố ý dụ lão nhị đi để trả thù.."

"A Duyệt ở khu Ám Hà căn bản không có bạn bè gì, ai lại vì cái loại làm nghề mua bán thân xác như nó mà trả thù?"

Mấy người đi theo Đại Hổ ra ngoài, nghĩ đi nghĩ lại đủ mọi khả năng.

Họ vừa đi đến cửa, còn chưa ra khỏi, phía sau đột nhiên náo loạn, đám người chen chúc nhau xô đẩy về phía cửa.

Đại Hổ và những người khác bị kẹp giữa đám đông, bị đẩy ra ngoài.

"Ầm!"

Tiếng nổ lớn hất tung đám yêu ma quỷ quái chen chúc trong quán, tiếng rít chói tai xé tan bầu trời.

Vụ nổ xảy ra quá đột ngột, Đại Hổ bị sóng xung kích hất văng ra, đập xuống mặt đường bên ngoài, trượt một đoạn dài rồi va vào một chiếc xe đậu bên đường, lúc này mới dừng lại.

Lúc này da toàn thân hắn đã biến thành vảy rắn, lớp vảy rắn cứng rắn chống lại vụ nổ và những tổn thương khác.

Đại Hổ vừa định đứng dậy, đột nhiên cảm thấy có gì đó, cơ thể bất ngờ lăn sang một bên.

"Ầm ầm!"

Chiếc xe từ trên trời rơi xuống nổ tung ngay chỗ Đại Hổ vừa nằm, tia lửa bắn vào Đại Hổ, đốt cháy quần áo trên người hắn, lộ ra lớp vảy rắn ánh lên vẻ lạnh lẽo u ám.

Đại Hổ bò ra từ gầm một chiếc xe khác, vừa đứng dậy, liền thấy trong làn khói bụi mù mịt đối diện, một bóng người từ trong đống đổ nát lao ra, vệt đỏ đung đưa bên hông người đó đặc biệt bắt mắt.

Có thứ gì đó đuổi theo bóng người kia, kẻ đuổi theo bị kim loại màu bạc trắng bao phủ cơ thể, nhưng đầu lại là một đám râu đen dài kỳ dị.

"Kẻ Bóng Tối."

"..."

Tiếng kêu thảm thiết xé tan con phố phồn hoa và an toàn nhất của khu Ám Hà.

Từ xa vọng lại tiếng còi hú the thé.

Tiếng bước chân đều tăm tắp truyền đến không biết từ hướng nào, tiếng gầm rú của xe cộ từ xa đến gần, bầu trời bị máy bay không người lái bao phủ, ánh sáng chói lóa chiếu sáng cả một vùng trời đất như ban ngày.

* * *

* * *

Khi Ngân Tô và A Duyệt trở lại đây, cảnh tượng hỗn loạn này đập vào mắt họ.

Những chiếc xe bọc thép hạng nặng màu bạc trắng chặn kín mặt đường, đám người hoảng loạn tràn ra từ khe hở giữa các xe, như một đàn kiến bị nước lũ cuốn trôi.

Máy bay không người lái lơ lửng trên đầu như mấy chiếc đèn pha khổng lồ, những người bên dưới không còn chỗ nào để trốn.

"Ồ, xem ra đã xảy ra chuyện thú vị hơn rồi."

"Là quân đội bảo vệ khu Quang Minh." A Duyệt hoàn toàn không thấy thú vị, "Bọn họ không phải lũ vô dụng như đội giám sát, bọn họ xuất động, hoặc là có nhân vật lớn của khu Quang Minh đi lại, hoặc là đang bắt giữ tội phạm đặc biệt quan trọng. Động tĩnh lớn như vậy, chắc chắn là đang bắt người."

"Ầm ầm ầm!"

Bên trong lại một trận nổ lớn, mặt đất rung chuyển, A Duyệt kéo Ngân Tô đang xem náo nhiệt chạy sang một bên.

Trong đám người hỗn loạn, Ngân Tô nhìn thấy Đại Hổ cũng đang chạy ra ngoài.

Áo trên người Đại Hổ không thấy đâu, lộ ra cả thân vảy rắn.

Trong đội ngũ chạy trốn, những loài vật kỳ dị hình thù đếm không xuể, loại như Đại Hổ cũng chẳng có gì lạ.

Ngân Tô nắm ngược tay A Duyệt, men theo dòng người tiến gần Đại Hổ, cuối cùng thành công trà trộn vào vị trí không xa phía sau bọn họ.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 855: Thế giới quái vật - Có muốn đi theo không?

[HIDE-THANKS]Lúc này mọi người đều bận rộn rời khỏi đây, Đại Hổ và mấy người không phát hiện ra họ.

Tim A Duyệt đập thình thịch.

Cô ấy thật sự quá liều lĩnh..

Nhưng..

A Duyệt nhìn chằm chằm vào những bóng lưng phía trước, đó chính là những kẻ thù mà cô ngày đêm muốn giết, họ đang ở ngay trước mặt.

Và mục tiêu của cô sắp đạt được..

Sự kích động khiến cơ thể A Duyệt run rẩy, nhưng cô không dám nhìn chằm chằm vào những bóng người phía trước, vì như vậy có thể bị phát hiện.

Lúc này mọi người đều đang chạy trốn, đám đông quá hỗn loạn.

Đại Hổ dẫn người của mình nhanh chóng tách khỏi đám đông hỗn loạn, họ không chú ý đến những kẻ theo dõi phía sau.

* * *

Chạy qua hai con phố, không còn nghe thấy tiếng ồn ào, Đại Hổ ra hiệu cho mọi người dừng lại.

"Tôi liếc qua, người đó thật sự rất hung dữ, ba Ám Ảnh Giả cũng không bắt được, không biết là ai."

"Lúc nãy tôi còn tưởng là đến gây rắc rối cho chúng ta."

"Anh thật dám nghĩ, chúng ta làm sao có thể làm kinh động đến vệ quân."

"Vệ quân đang bắt ai.. chết tiệt, suýt nữa thì chết. Thật xui xẻo.. sao lại gặp phải chuyện này."

"Dù thật sự là do A Duyệt làm, cô ta chắc chắn không còn ở đó nữa.. và cũng không chắc là cô ta làm."

Đại Hổ ra hiệu cho họ không thảo luận những chuyện không liên quan, "Trước tiên tìm lão nhị."

"Khu vực Hắc Huỳnh lớn như vậy, chúng ta đi đâu tìm người?"

"Thiết bị liên lạc của lão nhị đã tắt, không thấy định vị, đi đâu tìm hắn?"

"Chết tiệt.. A Duyệt trước đây sống ở đâu?"

"Tôi nhớ hình như là ở ngõ Điền Mộc."

Khi họ đang thảo luận, Đại Hổ đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía ngã rẽ bên phải.

Ánh sáng mờ ảo phác họa một dáng người uyển chuyển, cô nửa người ẩn sau bức tường, lạnh lùng nhìn họ.

Khuôn mặt người phụ nữ càng lúc càng gần, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ đó chồng lên khuôn mặt người phụ nữ khóc lóc cầu xin trong một nơi tối tăm hỗn loạn.

Khuôn mặt đó..

Phải thừa nhận, A Duyệt thật sự rất đẹp.. cô ta có sức quyến rũ.

Nhưng tiếc là quá yếu..

Yếu, ở khu vực Hắc Huỳnh là tội lỗi.

Người đàn ông bên phải Đại Hổ cũng nhìn thấy bóng người đó, thốt lên: "A Duyệt!"

Người đàn ông gọi tên A Duyệt có chút mơ hồ.

A Duyệt từ sau bức tường lộ ra toàn bộ cơ thể, cô chậm rãi nhếch môi, nụ cười quyến rũ, vuốt tóc một cách duyên dáng, "Chào mọi người, lâu rồi không gặp, lần trước chia tay, tôi nhớ mọi người lắm."

"Em trai tôi đâu?" Đại Hổ lạnh lùng hỏi, giọng nói từ cổ họng phát ra vài từ.

A Duyệt cầm sợi dây xích trong tay, nhẹ nhàng lắc lư, "Hắn rất ổn, nếu các người muốn gặp hắn, thì đi theo tôi."

Ánh mắt Đại Hổ hạ xuống, trong tay A Duyệt cầm một sợi dây xích, dây xích khẽ đung đưa, mặt dây chuyền pha lê bên dưới lắc lư, phản chiếu những tia sáng nhỏ.

Hắn thậm chí còn thấy máu dính trên mặt dây chuyền pha lê..

"Vút!"

"Tất nhiên, các người cũng có thể giết tôi, nhưng khi đó các người sẽ không bao giờ gặp lại em trai mình nữa."

Đuôi rắn dựng trước mặt A Duyệt, như đuôi độc chích dừng cách mắt A Duyệt một khoảng ngắn, chủ nhân của đuôi rắn đang trừng mắt nhìn cô.

Dị hóa giả cấp B, giết cô chỉ trong chớp mắt.

Cô hoàn toàn không thể tránh được.

Vì vậy cô cũng không định tránh.

Và hành động này của cô rõ ràng khiến Đại Hổ không thể xác định ý định thực sự của cô, cũng không thể chắc chắn em trai mình còn sống hay không.

"Hahaha.." A Duyệt cười, cười đến rơi nước mắt, sau đó cô lau khóe mắt, nhìn Đại Hổ với vẻ thách thức, "Anh đang sợ sao?"

Đuôi rắn trước mặt A Duyệt run lên, giọng nói thô ráp của Đại Hổ vang lên: "Dẫn đường."

"Đại ca!" Người phía sau kinh ngạc, ngăn cản: "Chắc chắn là bẫy! Chúng ta không thể cứ thế mà đi theo cô ta!"

"Bắt cô ta lại tra khảo, tôi không tin cô ta không nói!"

"Các người không còn nhiều thời gian." A Duyệt lại cười, giọng nói kéo dài, "Là muốn giết tôi, hay cứu em trai của các người?"

Đại Hổ: "..."

Chết tiệt!

Hắn chỉ có một người em trai..

A Duyệt nhìn đuôi rắn trước mặt, từ từ lùi lại, giơ cao mặt dây chuyền pha lê, nụ cười trên môi càng đậm, "Có muốn đi theo không?"

Nói xong, A Duyệt không dừng lại, quay người chạy đi.

Đại Hổ theo phản xạ lao ra, đồng đội phía sau chửi thề hai tiếng, rồi đuổi theo.

Đại Hổ nhận thấy tốc độ của A Duyệt rất nhanh.. nhanh hơn nhiều so với trước đây, có phải cô ta đã hấp thụ sức mạnh của những dị hóa giả khác để nâng cấp không?

Mỗi lần chạy đến góc cua, cô ta còn cố ý đợi một lúc.

Thấy họ theo kịp, cô ta mới tiếp tục chạy.

Đại Hổ không biết A Duyệt định dẫn họ đi đâu.

Hắn biết rõ đây có thể là một cái bẫy.

Nhưng..

Hắn không thể không cứu em trai mình.

Càng không thể vì một người phụ nữ mà bỏ rơi em trai mình, nếu chuyện này lan ra, họ sau này cũng không cần sống ở khu vực Hắc Huỳnh nữa.

Mất uy tín, ở khu vực Hắc Huỳnh cũng là một điều rất nguy hiểm.

"Tí tách!"

Bóng dáng A Duyệt biến mất ở góc cua.

Đại Hổ đột ngột dừng bước, trong con hẻm ẩm ướt tối tăm tràn ngập mùi thối rữa và mùi máu tươi..

"Tí tách!"

Tiếng nước nhỏ giọt trong con hẻm vắng vẻ này nghe rõ ràng hơn bao giờ hết.

Đồng đội phía sau Đại Hổ rất ăn ý, đứng tựa lưng vào nhau, cảnh giác xung quanh.

Họ vừa bước vào đây đã cảm thấy không ổn..

Đại Hổ cúi đầu nhìn bùn lầy dưới chân, hầu hết các con đường ở khu vực Hắc Huỳnh đều lồi lõm, nước đọng liên tục, nhưng rất hiếm khi có bùn lầy như thế này.

Điều này khiến Đại Hổ nhớ đến đầm lầy trên Hoang đảo, bước lên đó như thể sẽ bị chìm xuống.

"Sống.. á!"

Người đàn ông hét lên một tiếng, chân bị lún xuống, hắn theo phản xạ muốn nắm lấy đồng đội, nhưng đã muộn, lực kéo quá nhanh và mạnh.

Hắn chỉ kịp hét lên một tiếng, rồi biến mất trước mặt đồng đội.

"Ục ục!"

Bùn lầy trên mặt đất nổi lên một bọt khí.

"Chạy!" Đại Hổ hét lên, lao về phía trước.

Bùn lầy dưới chân càng lúc càng dính, chỉ trong một giây đã ngập đến mắt cá chân họ, mỗi bước chạy, bùn lầy lại cao thêm một chút.

Họ sử dụng sức mạnh dị hóa của cơ thể để chống lại bùn lầy dính hơn keo siêu dính.

Tuy nhiên, càng dùng sức, họ càng lún sâu hơn, tấn công bùn lầy cũng không có hiệu quả gì, chỉ giúp họ chạy thêm được vài bước.

Nhưng bùn lầy này cũng là sinh vật sống..

"Á!"

Lại một người biến mất.

Lúc này Đại Hổ cũng bị mắc kẹt, hắn dùng đuôi rắn móc vào tường bên cạnh, kéo cơ thể ra ngoài.

Nhưng ngay sau đó, hắn lại bị kéo trở lại.

Đuôi rắn quẫy một vòng trong bùn lầy, vô số bùn lầy bắn tung tóe, mở ra một con đường thoát thân.

"Đi!"

Đại Hổ nắm lấy đồng đội gần nhất, ném anh ta ra xa.

Bùn lầy rơi xuống như mưa, Đại Hổ cảm thấy lạnh toát, trong lòng cảnh báo nguy hiểm.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 856: Thế giới quái vật - Chôn cùng hắn

[HIDE-THANKS]Bùn lầy bắn tung tóe dừng lại trong không trung một lúc, dưới ánh mắt kinh hoàng của Đại Hổ, như những tia laser xuyên qua cả con hẻm.

Đại Hổ lập tức vung đuôi, chặt đứt vài tia 'laser' đang lao về phía mình.

Đuôi rắn phủ đầy vảy cứng của hắn đập gãy những tia 'laser', bùn lầy mềm mại khi biến thành 'laser' trở nên cứng rắn vô cùng.

Tiếng gãy răng rắc liên tục vang lên, may mắn là nguy hiểm xung quanh hắn đã được giải trừ.

Nhưng hắn nghe thấy tiếng xuyên qua da thịt.

Người đồng đội bị hắn ném ra lúc này bị xuyên qua cơ thể, xi măng nối liền hai bên tường và mặt đất, giữ hắn lơ lửng giữa không trung.

Máu tươi chảy xuống theo cột xi măng đông cứng.

Đôi mắt mở to của hắn dường như không thể tin được, ánh sáng trong mắt nhanh chóng tắt lịm..

Đại Hổ quay đầu lại, những đồng đội khác của hắn cũng bị những tia 'laser' giam cầm trong con hẻm, trông như những tác phẩm nghệ thuật.

Nhưng họ vẫn chưa chết.

"Á!"

Đại Hổ cảm thấy cơ thể ngày càng nặng, bùn lầy dính chặt vào người, dù không thể xuyên qua vảy rắn để gây tổn thương cho hắn.

"Ra đây! Ra đây! Ngươi ra đây!"

Toàn thân hắn đang chìm xuống, hắn không thể cử động.

Đại Hổ hét lên, đuôi rắn quét mạnh, chặt đứt những ngọn giáo, điên cuồng chiến đấu với bùn lầy trên mặt đất.

Nhưng nó càng lúc càng nặng, càng lúc càng dính.

"Đồ hèn!"

Không có đồng đội và bạn bè, hắn cũng không dừng lại, nhanh chóng di chuyển về phía trước.

Đuôi rắn của Đại Hổ rung lên, quét qua, chặt đứt một mảng xi măng, chúng rơi xuống đất, lại hòa vào bùn lầy.

"A Duyệt! Ta sẽ giết ngươi, ta sẽ giết ngươi! Ta sẽ chém ngươi thành ngàn mảnh!"

Đại Hổ toàn thân phủ đầy vảy rắn cứng, không thể bị tổn thương, nên bùn lầy nhanh chóng thay đổi chiến thuật, để mặc hắn phát tiết, cho đến khi toàn thân hắn dính đầy bùn.

Bùn lầy dưới chân không biết từ khi nào đã ngập đến đầu gối hắn, đuôi rắn nặng nề không thể nhấc lên, chìm vào bùn lầy.

"Vút!"

Vô số xi măng từ mặt đất phóng lên, nhanh chóng đông cứng thành những ngọn giáo trong không trung, người vừa tự cứu mình bị ngọn giáo đâm xuyên không thương tiếc.

Đại Hổ cuối cùng cũng thoát khỏi cơn giận, cố gắng rũ bỏ bùn lầy bám trên người, nhưng thử hai lần vẫn không rũ được bao nhiêu.

Có người đã cố gắng chặt đứt những tia 'laser' để tự cứu mình.

Họ thậm chí không nhìn thấy kẻ thù.

Đôi mắt mở to của họ chỉ còn lại nỗi đau và kinh hoàng.

Trong con hẻm chỉ còn tiếng gầm thét của Đại Hổ vang vọng.

Đồng đội, bạn bè của hắn, cứ thế bị những ngọn giáo xi măng đâm thành cái rây.

Sao lại chết ở đây..

Bùn lầy dính bắt đầu đông cứng, bò lên người hắn, cuối cùng chỉ còn lại cái đầu.

"Đồ vô dụng."

Tiếng chửi rủa đột ngột vang lên trong con hẻm tối.

Đại Hổ nhìn bùn lầy trên mặt đất tụ lại, dần dần có hình dạng người, xi măng xám mờ dần biến mất, lộ ra màu da người.

Quái vật xi măng khoanh tay, nhìn Đại Hổ từ trên cao, "Cấp B của ngươi là tự phong à?"

Đại Hổ: "..."

Hắn thực sự là cấp B, nhưng thuộc loại cấp B thấp nhất.

Thứ này.. dường như là một dị năng giả.

Nói dường như vì Đại Hổ cũng không chắc cô ta có phải là dị năng giả hay không, có một số dị hóa giả có thể biến hóa toàn thân.

Nếu cô ta là dị năng giả, thì một dị hóa giả như hắn làm sao có thể đối đầu với dị năng giả?

Đại Hổ ngoài đầu còn cử động được, cơ thể hoàn toàn không thể nhúc nhích, đôi mắt đỏ ngầu: "A Duyệt và ngươi có quan hệ gì? Em trai ta đâu?"

"Không quen."

".. Không quen sao lại muốn giết ta?" Rõ ràng là A Duyệt đã dẫn họ đến đây, "Em trai ta đâu!"

"Xui xẻo thôi." Quái vật xi măng quay mặt đi, nhìn về phía đầu kia của con hẻm, không hài lòng nói: "Ngươi không ra, ta giết hắn đấy?"

Đại Hổ nhìn theo hướng quái vật xi măng nhìn, thấy A Duyệt bước ra từ đó.

Thấy A Duyệt, ánh mắt Đại Hổ bùng lên ngọn lửa hận thù, "A Duyệt.."

Ánh mắt hắn đột nhiên dừng lại, rơi vào tay kia của A Duyệt, cô ta đeo một chiếc nhẫn cổ trên ngón giữa, đó là.. Nhẫn Gió!

Đại Hổ gầm lên hỏi: "Em trai ta đâu!"

"Tất nhiên là đã giết rồi." A Duyệt bước đến trước mặt Đại Hổ, cố ý dùng tay đeo nhẫn vuốt lên mặt hắn, "Khi chết hắn còn nghĩ đến người anh tốt của mình sẽ đến cứu hắn đấy. Đáng tiếc, đáng tiếc ha ha ha. Ngươi muốn biết hắn chết thế nào không?"

Đại Hổ há miệng định cắn A Duyệt.

A Duyệt rút tay lại, Đại Hổ cắn hụt tức giận đến xanh mặt, từ kẽ răng nghiến ra vài từ: "Ta sẽ giết ngươi! Ta nhất định sẽ giết ngươi! A Duyệt ngươi phải chôn cùng em trai ta!"

Dù tình cảnh lúc này rất tệ, Đại Hổ vẫn rất kiên cường, không định hạ mình cầu xin.

A Duyệt tát mạnh vào mặt hắn, cô dùng rất nhiều lực, nửa khuôn mặt không phủ vảy rắn của Đại Hổ lập tức sưng đỏ.

A Duyệt bóp cổ Đại Hổ, "Ngươi yêu em trai mình như vậy thì đi chôn cùng hắn đi."

"Ngươi đồ tiện nhân.."

"Bốp!"

"Ta chết cũng.."

"Bốp bốp!"

"Đồ tiện nhân.."

"Ngươi đánh hắn làm gì? Giết hắn đi." Quái vật xi măng không chịu nổi nữa, thúc giục A Duyệt ra tay.

Lúc này Ngân Tô mới chậm rãi bước tới, nhìn Đại Hổ bị A Duyệt tát đến sưng đỏ nửa mặt, lịch sự chào hỏi, "Chào anh, lần đầu gặp mặt, có vài việc nhỏ muốn nhờ anh giúp."

Đại Hổ tai ù đi, tiếng nói bên tai như vọng lại từ xa, một lúc sau hắn mới hiểu Ngân Tô nói gì, ác ý nhổ ra một ngụm máu:

"Hừ.. giúp đỡ? Ngươi giết em trai ta, giết đồng đội ta, còn muốn ta giúp đỡ? Ngươi nghĩ có khả năng không?"

Ngân Tô ngạc nhiên: "Sao ngươi lại nghĩ ta đang hỏi ý kiến ngươi?"

"..."

Tai Đại Hổ vẫn ù ù, xi măng đông cứng trên người dường như làm cả suy nghĩ của hắn chậm lại nhiều.

"Ngươi.."

Miệng hắn vừa mở ra, cằm đã bị bóp chặt, ống nghiệm dài thọc sâu vào cổ họng, chất lỏng lạnh buốt chảy xuống.

Ống nghiệm nhanh chóng được rút ra.

Đại Hổ chưa kịp thở phào, lại một ống nghiệm khác thọc vào.

"Ục ục ục.."

"Hai ống chắc đủ rồi.. Ồ, cho thêm một ống nữa đi, lỡ bạn mới có sức đề kháng mạnh thì sao."

"?"

Đại Hổ bị ép uống ba ống chất lỏng không rõ nguồn gốc.

Hắn không biết đó là gì, sau khi chất lỏng vào bụng, không cảm thấy đau đớn, chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, cả người như bay lên.

Hắn nghe thấy vài âm thanh mơ hồ, nhưng âm thanh đó rất xa, xa đến mức không nghe rõ nội dung cụ thể.

Hắn cảm giác như chỉ một giây trôi qua, lại cảm giác như đã một giờ trôi qua, âm thanh mơ hồ cuối cùng cũng rõ ràng truyền vào tai hắn.

"Đội của các ngươi có bao nhiêu tài sản?"[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 857: Thế giới quái vật - Song hỷ lâm môn

[HIDE-THANKS]"?"

Gì vậy?

Đại Hổ cảm thấy mình đã nói gì đó, nhưng hắn không biết mình đã nói gì.

Giọng nói kia lập tức tỏ ra không hài lòng, "Nghèo vậy sao? Trước ở trung tâm thống kê, các ngươi không phải tuyển người với giá 20.000 một người sao?"

"Gì? Tay không bắt giặc? Các ngươi thật giỏi."

Ngân Tô đếm số tiền cấm kỵ lấy được từ mấy người này, tổng cộng khoảng 20.000.

20.000 vàng đối với cư dân bình thường có lương tháng 1.500 đã là rất nhiều.

Nhưng đối với một đội có một dị hóa giả cấp B dẫn đầu thì không nhiều, thậm chí là khá ít.

Nhóm này tuyển người bằng cách trả một khoản 'đặt cọc', đợi sau khi trở về từ Hoang đảo, bán những thứ thu thập được mới trả nốt phần còn lại.

Nếu chết ở ngoài, họ còn tiết kiệm được một khoản tiền. Tay không bắt giặc, thật là thông minh.

"Không ngờ hắn thật sự là một người anh yêu thương em trai." Ngân Tô chậc một tiếng, lại nhìn A Duyệt: "Ta còn tưởng người ở đây đều không có tình cảm."

A Duyệt: "?"

Họ làm sao mà không có tình cảm chứ?

"A Quái à, không ngờ đám phế vật này vô dụng đến thế, di vật chẳng có thêm cái nào." Ngân Tô thở dài, "Lần sau tìm được rồi đưa cho cô vậy."

Quái vật xi măng kiêu ngạo khinh thường: "Ai thèm cái đồ rách nát đó."

A Duyệt: "?"

Đồ rách nát?

Đồ rách nát cho tao đây này, tao không chê đâu!

"Đây là cái gì?"

Ngân Tô từ trong đống đồ nát lôi ra một bản vẽ trừu tượng khó hiểu.

Trên đó đánh dấu rất nhiều ký hiệu và con số kỳ lạ, trong đó có một chỗ được đánh dấu đặc biệt.

A Duyệt liếc mắt nhìn, không chắc chắn trả lời: "Chắc là.. bản đồ đường đi đến đảo hoang mà bọn chúng tìm được."

"Bản đồ đường đi đến đảo hoang? Có cái này chẳng phải sẽ không bị lạc trong Biển sương mù chết chóc sao?"

A Duyệt: "Có xe có bản đồ đường đi thì không gặp bất trắc sẽ không lạc, một khi mất xe mà lọt vào Biển sương mù chết chóc thì đừng hòng ra được."

Ngân Tô cảm thấy phi vụ đầu tiên ở thế giới quái vật không thể tệ hại như vậy được, nói ra mất mặt chết.

"Bán được không?"

"Được.. chỉ là không biết tình hình cụ thể của đảo hoang mà bọn chúng tìm được thế nào, có tài nguyên gì."

Đảo hoang với đảo hoang cũng khác nhau.

Có đảo phạm vi rộng, bên trong chẳng có bao nhiêu tài nguyên để thu thập, loại này có khi còn phải bù tiền người ta cũng chẳng thèm đi.

Có đảo phạm vi nhỏ, tài nguyên phong phú, hoặc bên trong có thể có di vật, loại này không cần tiền, thậm chí còn có thể thu ngược tiền, hoặc tìm khu Quang Minh hợp tác.

"Cái này còn không đơn giản sao."

Ngân Tô tiếp tục hỏi gã tên Đại Hổ về tình hình cụ thể của đảo hoang.

A Duyệt đứng bên cạnh ghi chép và nhắc nhở Ngân Tô những nội dung cần hỏi.

"Chắc là một đảo hoang cấp C." Tổng hợp những gì gã Đại Hổ nói, A Duyệt đưa ra kết quả.

"Bán được bao nhiêu?"

"Tối đa năm vạn."

"Bọn chúng tìm người đã hai vạn một mống rồi? Thế này bán được có năm vạn?"

A Duyệt: "Bản đồ đường đi cấp C chỉ có giá đó thôi.."

Nếu tự mình chiêu binh mãi mã đi, gặp may có lẽ còn kiếm được kha khá.

Nhưng chỉ là một bản đồ đường đi thì chẳng đáng bao nhiêu tiền.

Dù sao người ta mua bản đồ đường đi còn phải chiêu mộ người, thuê xe, thiết bị, vũ khí các kiểu, cuối cùng nếu đi đông người thì chia ra chẳng còn bao nhiêu.

"Năm vạn thì năm vạn vậy, ít còn hơn không." Ngân Tô đưa bản đồ cho A Duyệt, bảo cô đi bán, rồi háo hức hỏi: "Ngươi còn kẻ thù nào không? Chúng ta có thể song hỷ lâm môn."

A Duyệt: "..."

Song hỷ lâm môn nghe mà hãi.

Tiếc là, A Duyệt không còn kẻ thù nào khác.

Ngân Tô thất vọng thở dài, bảo A Duyệt tự giải quyết kẻ thù của mình, tiện thể dọn dẹp đống đồ rách nát, cái gì bán được thì bán.

Ngân Tô chợt nhớ ra, "Cô có muốn hấp thụ hắn không? Nghe nói hấp thụ dị hóa giả có thể nâng cấp mà? Hắn là dị hóa giả cấp B đấy."

A Duyệt ghê tởm nhăn mặt: "Ai thèm hấp thụ hắn, kinh tởm."

"Hấp thụ dị hóa giả rất nguy hiểm." Quái vật xi măng cười lạnh: "Với sức mạnh của cô ta, hấp thụ dị hóa giả cấp B, bị phản phệ là nhẹ."

A Duyệt: "..."

Dù cô nói rất đúng, nhưng không cần phải làm mất mặt cô ta như vậy chứ?

Ngân Tô tò mò: "Nặng là gì?"

Quái vật xi măng: "Ý thức của kẻ bị hấp thụ chiếm lấy cơ thể."

Hấp thụ dị hóa giả thực chất là hợp nhất sức mạnh của dị hóa giả thành của mình, nhưng nếu đối phương mạnh hơn nhiều, thì ai hấp thụ ai chưa chắc.

Ngân Tô thở dài, xem ra nâng cấp dị hóa giả ở thế giới quái vật không dễ dàng..

A Duyệt đi giải quyết kẻ thù của mình.

Ngân Tô và Quái vật xi măng đứng ở cuối con hẻm, xem A Duyệt tự tay giết kẻ thù.

"A Duyệt nói ngươi bị truy nã, ngươi đã giết bao nhiêu người ở đây?" Ngân Tô tò mò về thành tích của quái vật xi măng.

"Tôi ghi nhớ làm gì."

"Ngươi không nhớ, sau này người ta tìm ngươi báo thù, ngươi cũng không biết họ báo thù cho ai."

"Có gì quan trọng, giết hết là xong."

".. Ngươi giết nhiều người như vậy, không mang chút tài sản nào về cho nhà máy sao?" Đây mới là điều Ngân Tô quan tâm.

Quái vật xi măng không hứng thú với những thứ tầm thường đó: "Tôi cần những thứ đó làm gì?"

".. Ngươi ngoài việc nói cần gì, còn biết làm gì nữa!"

Ngân Tô nghiêm túc giáo dục cô ta: "Một nhân viên xuất sắc phải nghĩ cho nhà máy. Lần sau đừng lãng phí, mang hết về, nhà máy chúng ta đang cần tiền."

Quái vật xi măng cười lạnh: "Nhà máy ở đâu?"

Ngân Tô quay đầu, "Đó là một câu hỏi hay, sau này không được hỏi nữa."

"..."

Im lặng một giây, Ngân Tô lại quay lại, trịnh trọng giao cho cô ta một nhiệm vụ: "Việc tìm địa điểm cho nhà máy giao cho cô nhé."

Quái vật xi măng không hài lòng phản đối: "Dựa vào cái gì?"

Ngân Tô không lay chuyển: "Dựa vào việc tôi là giám đốc."

Quái vật xi măng mở miệng chửi, vừa chửi Ngân Tô là đồ bẩn thỉu, vừa nguyền rủa cô ta chết đi, cuối cùng xả hết giận, cứng nhắc nói:

"Lúc nãy tôi đã giết hết người của Hồng Tước, chỗ họ ở giờ đang trống."

Ngân Tô hoàn toàn phớt lờ việc Quái vật xi măng chửi mình, rất hài lòng: "Tôi biết chọn cô làm nhân viên đầu tiên là quyết định đúng đắn."

"..."

Hừ.

Một người một quái vật rất 'vui vẻ' quyết định địa điểm cho nhà máy.

* * *

* * *

A Duyệt giải quyết xong Đại Hổ, dù chuyện đó sẽ luôn tồn tại trong ký ức, nửa đêm tỉnh giấc vẫn sẽ kinh hoàng, nhưng tảng đá đè nặng trong lòng cô cuối cùng cũng biến mất.

Cô thu dọn đống 'đồ rách nát' trên đất, đi về cuối con hẻm, đi về phía số phận của mình.

Ngân Tô dẫn hai người về chỗ ở của A Duyệt trước, bảo cô thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi đó.

Đi đến cửa hàng vũ khí trước đó, Ngân Tô đột nhiên bước vào.

A Duyệt: "?"

Quái vật xi măng không biết nghĩ gì, nở nụ cười quái dị, lập tức theo sau Ngân Tô vào trong, tiện tay đóng cửa.

A Duyệt: "?"[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 858: Thế giới quái vật - Dược phẩm tiến hóa

[HIDE-THANKS]A Duyệt sau một lúc bối rối, nhanh chóng hiểu Ngân Tô muốn làm gì.

Không phải chứ, hôm nay cô ấy nhất định phải song hỷ lâm môn sao?

A Duyệt quay đầu nhìn xung quanh, rồi lẻn vào theo.

Và thế là, cô chứng kiến toàn bộ quá trình sếp và đồng nghiệp mới của mình giết ông chủ béo.

Người ra tay chính là đồng nghiệp mới của cô, người thu dọn xác là sếp mới của cô, còn người lau vết máu là tóc của sếp.

Cuối cùng, toàn bộ đồ trong cửa hàng vũ khí đều bị lấy đi..

Đó là một dị hóa giả cấp B..

Không hổ danh là tội phạm bị truy nã!

Ngân Tô tìm thấy một khối kim loại hình vuông dưới ngăn bí mật của quầy, một mặt của khối vuông có in logo của Tập Đoàn Toàn Tri.

【Tập Đoàn Toàn Tri · Dược phẩm tiến hóa · Sơ cấp】

Dược phẩm tiến hóa?

Ngân Tô rút ống thép ra, chém thẳng vào khối kim loại hình vuông.

Quái vật xi măng cười khẩy: "Trước ta giết mấy tên từ khu vực Quang Minh ra, trên người chúng có mấy cái này."

Khối kim loại hình vuông của Tập Đoàn Toàn Tri dùng để bảo quản dược phẩm tiến hóa được cho là không thể phá vỡ bằng ngoại lực, chỉ có người mua sử dụng thông tin sinh học của mình mới mở được.

Cô ta nhìn chằm chằm vào ống thép trong tay Ngân Tô, đây là lần thứ hai cô ta thấy ống thép này.. nó chắc chắn là một di vật.

"Thứ này không thể phá.."

Viên nang cũng in logo của Tập Đoàn Toàn Tri, toàn bộ màu bạc, nửa trong suốt, có thể thấy chất lỏng màu xanh đậm bên trong.

A Duyệt nhìn khối kim loại bị cắt mở, nuốt lại lời định nói.

"..."

Làm vài lần không mở được, Ngân Tô hỏi A Duyệt đang ngẩn người: "Thứ này mở thế nào?"

Và không phải chỉ một viên dược phẩm là có thể nâng cấp, tùy theo từng cá thể, số lượng cần thiết cũng khác nhau.

"Tất nhiên."

Khối kim loại hình vuông không có bất kỳ khe hở nào, đây là một khối liền mạch.

Quái vật xi măng không hiểu, tỏ ra khinh thường: "Thứ rách nát này có giá trị vậy sao?"

Và đó là một di vật cấp cao.

A Duyệt không nhầm lẫn về điều này, cô chắc chắn gật đầu, trong lòng không quên thầm nghĩ: Đồ rách nát? Thứ rách nát này chín mươi phần trăm người ở Thập Bát Vực không mua nổi.

Cô cần phải mở mang tầm mắt..

Không cần Ngân Tô nói, A Duyệt tự động giải thích: "Đây là dược phẩm sơ cấp, dược phẩm sơ cấp là loại kém nhất trong các dược phẩm tiến hóa, nhưng nó cũng có giá 100.000 vàng."

Nhưng một viên giá 100.000 vàng đã loại trừ chín phần mười dị hóa giả.

A Duyệt nhìn rõ thứ trong tay Ngân Tô, mắt sáng lên, "Dược phẩm tiến hóa! Ừm, nếu thứ này là của tên béo chết tiệt đó, thì cần thông tin sinh học của hắn, cụ thể là loại nào thì không biết."

Ngân Tô bình tĩnh lấy ra một viên nang từ khối kim loại hình vuông.

Giờ nó đã bị phá vỡ bằng sức mạnh..

Ngân Tô nhướng mày, hỏi thẳng: "Đồ đâu?"

"Vứt rồi." Quái vật xi măng ngẩng cao đầu kiêu ngạo, còn đưa ra lý do: "Ta lấy về cũng không dùng được."

Ngân Tô cười, dùng ngón trỏ chỉ vào cô ta: "Đồ phá của! Sau này không được phá nữa, cái gì có giá trị đều mang về, giờ chúng ta cũng có nhà có cửa rồi, phải nghĩ cho gia đình lớn của chúng ta."

Quái vật xi măng nghe mà đảo mắt, ai có nhà có cửa với ngươi chứ!

A Duyệt môi run run, mặt tái nhợt, giọng run rẩy: "Ngươi.. ngươi.. ngươi còn giết người ở khu vực Quang Minh?"

Trước đó cô ta nói mình biết được manh mối về tổ chức của dị tộc từ vài người.. mấy người đó không phải từ khu vực Quang Minh ra chứ?

Lúc đó cô ta không nói mình giết ai, chỉ nói mấy người đó chọc giận cô ta, cô ta định giết họ, nghe được khi theo dõi.

Quái vật xi măng hỏi lại: "Không được giết?"

"Khu vực Quang Minh.. người mất tích ở đó, chắc chắn họ sẽ điều tra! Nếu.. nếu là vệ quân, hoặc người có thân phận khác, có thể trên người họ còn có thiết bị ghi lại thời gian thực, chết thế nào, ai giết, rõ ràng hết, tìm ra ngươi chỉ là sớm muộn.. xong rồi, xong rồi."

Quái vật xi măng đảo mắt: "Xì."

A Duyệt lại nhìn Ngân Tô, người sau chỉ trầm ngâm, dường như cũng không để khu vực Quang Minh vào mắt.

"..."

Aaa!

Họ có biết sự khác biệt giữa khu vực Quang Minh và khu vực Ám Hà không!

"Đừng sợ, thật sự có người đến bắt cô ta, chúng ta sẽ giao cô ta ra." Cuối cùng Ngân Tô lên tiếng, an ủi A Duyệt một câu: "Đến lúc đó ngươi sẽ danh chính ngôn thuận xông vào khu vực Quang Minh."

Câu sau là nói với quái vật xi măng.

A Duyệt phát điên, đây gọi là danh chính ngôn thuận sao?

Hơn nữa ngươi nói chuyện phản bội mà thản nhiên vậy sao?

Không phải chứ, biểu cảm háo hức của ngươi là sao? Ngươi còn đồng tình với cô ta sao?

A Duyệt trong lòng sụp đổ, không hiểu mình đã làm gì sai, sao lại xui xẻo gặp phải cả dị tộc và tội phạm truy nã.

* * *

* * *

Hắc Huỳnh Vực, đường Đăng Sa, số 204.

Đây là một nhà máy bỏ hoang, cửa chính đóng kín và bị khóa.

Cửa chính mọc đầy cỏ dại, xích khóa rỉ sét, cho thấy đã lâu không ai đến đây.

Bên trong cửa, máy móc cũ và rác chất thành đống, chỉ để lại một lối đi rộng một mét.

Trên mặt đất có vết máu nhỏ giọt, thỉnh thoảng còn thấy một xác chết nằm đó.

A Duyệt nhìn cảnh tượng bừa bộn, tâm trạng càng thêm nặng nề.

Quái vật xi măng thản nhiên bước qua những xác chết, đi vào bên trong, "Họ thường không đi qua cửa chính, chắc không muốn ai phát hiện ra nơi này. Phía sau có một cửa bí mật, nhưng ta đã phá hỏng rồi.."

Ngân Tô vừa đi vừa nhặt xác, nhặt mà còn.. vui vẻ?

Dị tộc này chắc chắn có sở thích biến thái thu thập xác chết.

A Duyệt nhìn về phía Quái vật xi măng phía trước, nhất thời không biết ai là giám đốc.. Ôi, chuyện gì thế này.

Đi qua đống rác thải, phía trước là một dãy nhà.

Cao hai tầng, tường ngoài là vật liệu xây dựng phổ biến nhất ở khu vực Hắc Huỳnh, màu xám thô ráp, có cảm giác kém chất lượng, vết nứt kéo dài từ mặt đất lên đến đỉnh, không biết ngôi nhà nguy hiểm này còn trụ được bao lâu.

Trên khoảng đất trống trước tòa nhà cũng có vài xác chết, xung quanh bị phá hủy nghiêm trọng.

Quái vật xi măng đá văng cánh cửa nửa mở sắp hỏng, cửa kêu két két hai tiếng, cuối cùng không chịu nổi, đổ sập xuống.

Ngân Tô bình tĩnh bước vào trong.

Bên trong hỗn loạn, máu me, xác chết.. khắp nơi.

Mọi thứ đều bị phá hủy, giữa còn có một cái hố lớn.

A Duyệt là người cuối cùng bước vào, cô vô thức quan sát xung quanh, xác chết cô đã thấy nhiều, nhưng nhiều như thế này.. vẫn rất hiếm gặp.

Khi cô quay đầu lại, đột nhiên thấy một người treo trên cửa.

Đôi cánh lớn màu đỏ rực mở rộng, không biết bị thứ gì đóng chặt vào tường, như một tội nhân bị xét xử.

Người đó cúi đầu, đôi mắt mở to nhìn thẳng vào cô, đôi mắt xanh lục không còn sự sống, chứng tỏ đã chết từ lâu.

A Duyệt vô thức bước một bước, đụng phải Ngân Tô phía trước.

Ngân Tô quay lại nhìn cô một cái, rồi theo ánh mắt cô nhìn lên nạn nhân treo trên cửa.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 859: Thế giới quái vật - Đừng nghi ngờ

[HIDE-THANKS]"Wow." Ngân Tô nói mà không có nhiều cảm xúc, "Đôi cánh của cô ta thật đẹp."

"Là em gái của lão đại Hồng Tước.." A Duyệt nhẹ nhàng nói ra danh tính của cô ta.

Lão đại Hồng Tước đã chết cách đây không lâu, em gái của lão đại truy lùng kẻ giết người khắp nơi - chính là A Quái.

Giờ thì cô ta cũng chết rồi..

Có vẻ như người của Hồng Tước đã chết hết.

* * *

* * *

Tầng một không có gì, Ngân Tô lên tầng hai.

Nơi này khá sạch sẽ, hầu như không bị phá hủy, có lẽ khi đánh nhau không bị ảnh hưởng.

Tầng hai được chia thành nhiều phòng, đều có người ở, bên trong vẫn giữ nguyên trạng thái khi chủ nhân rời đi.

Ngân Tô đi qua khu vực phòng, đến một khu vực rộng rãi, đứng ở đây có thể nhìn thấy tầng một.

Có vài bộ sofa và bàn ghế bày biện lộn xộn, trên đó có thức ăn và một số thứ linh tinh.

Nhìn qua có vẻ bừa bộn, nhưng đồ đạc ở đây rõ ràng tốt hơn nhiều so với phòng của A Duyệt.

Góc phòng chất đầy nhiều thùng, Ngân Tô mở ra xem, là rượu.. nhìn bao bì không giống đồ của khu vực Hắc Huỳnh.

Ngân Tô đóng thùng lại, nói với A Duyệt và Quái vật xi măng: "Nơi này tuy hơi tệ, nhưng ít nhất rộng rãi và khá kín đáo, tạm thời chúng ta ở đây, khi tìm được chỗ tốt hơn, chúng ta sẽ chuyển."

Đây là trụ sở của Hồng Tước, Quái vật xi măng đã theo dõi rất lâu mới tìm được nơi này.

Ngoài người của Hồng Tước, không ai biết nơi này.

Giờ người của Hồng Tước đã chết hết, nơi này tạm thời an toàn.

A Duyệt: "..."

Quái vật xi măng không muốn ở đây, cô ta còn muốn ra ngoài gây rắc rối cho nhóm khác, nhưng vì sợ Ngân Tô, cô ta không nói gì, coi như đồng ý.

Ngân Tô chỉ huy họ: "Các ngươi dọn dẹp trước, tìm tiền riêng của họ để tăng thu nhập cho nhà máy, sửa cửa và sàn nhà."

Có người dọn dẹp, Ngân Tô không để tóc quái làm việc nhà, đi thẳng xuống lầu, ra ngoài xem xét nơi khác.

Ngân Tô thấy nhiều thùng hơn trong kho bên cạnh, chất đầy nửa bức tường, bên trong toàn là rượu.

Hồng Tước bán rượu sao?

Ngân Tô đi một vòng quanh tường ngoài, không phát hiện vấn đề lớn, chuẩn bị quay lại thì tóc quái đột nhiên kích động, kéo về một hướng.

"Sột soạt!"

Cỏ dại cao ngang người như bị gió thổi qua, nhẹ nhàng đung đưa, phát ra tiếng sột soạt.

Nhưng, lúc này không có gió.

* * *

* * *

Ở phía bên kia.

Quái vật xi măng dựa vào tường nhìn A Duyệt dọn dẹp.

A Duyệt không dám có lời oán trách - chủ yếu là vì cô không đánh lại ai cả.

Vừa dọn dẹp, cô vừa thử mở lời: "Vô Hình, ngươi và dị tộc kia quen nhau thế nào?"

Quái vật xi măng dường như thích cái tên này, trả lời cô: "Ngươi muốn biết?"

A Duyệt dịu giọng: "Ngươi có thể nói cho ta biết không?"

Cả hai đều bị áp bức, A Duyệt nghĩ rằng họ nên hiểu nhau một chút.

"Ngươi đi hỏi cô ta đi." Quái vật xi măng cười kỳ lạ, không đưa ra câu trả lời mà A Duyệt mong muốn.

Quái vật xi măng tuy không thích Ngân Tô, nhưng cô cũng không thích cư dân của thế giới này.

Cô khác với những cư dân này.

Cô là quái vật bước ra từ Biển sương chết chóc.

Quan trọng hơn, cô dám chửi Ngân Tô, nhưng không dám động thủ, vì cô không đánh lại kẻ điên đó.

"..."

A Duyệt nghẹn lời, cô chỉ có thể thấy rằng Vô Hình không hài lòng với sự áp bức của dị tộc kia, nhưng không rõ mối quan hệ cụ thể giữa Vô Hình và dị tộc đó.

Vì vậy, A Duyệt không đi sâu vào vấn đề này nữa, chuyển sang chủ đề khác, "Ngươi là người của Hồ Hỏa Vực sao?"

"Sao ngươi lại nghĩ vậy?"

"Quần áo của ngươi." A Duyệt chỉ vào bộ đồ bẩn thỉu của cô ta, "Ta nghe nói ở Hồ Hỏa Vực có nhiều kiểu dáng như vậy."

Quái vật xi măng cúi đầu nhìn quần áo của mình, "Vậy sao."

A Duyệt suy nghĩ về ý nghĩa lời nói của Quái vật xi măng, cô ta là người của Hồ Hỏa Vực, hay không phải?

"Sột soạt!"

Quái vật xi măng nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, Ngân Tô đang kéo một người đầy máu vào.

A Duyệt cũng ngửi thấy một mùi gì đó.. dị tộc!

A Duyệt không kìm được nuốt nước bọt, mùi này còn đậm hơn mùi cô ngửi thấy từ Ngân Tô trong con hẻm tối.

Thơm quá thơm quá thơm quá thơm quá..

"Không ngờ còn có kẻ lọt lưới." Quái vật xi măng đầy sát khí bước tới, đưa tay định giết người nằm trên đất.

Ngân Tô giơ tay ngăn cô lại: "Hắn không phải kẻ lọt lưới. Đưa hắn vào trong trước, xem còn cứu được không."

"Cứu hắn làm gì?" Quái vật xi măng không hiểu, cúi đầu nhìn một cái, không chút thương cảm nói: "Đã sắp chết rồi, chi bằng cho hắn một cái chết nhanh chóng."

Ngân Tô lạnh lùng nhìn cô một cái: "Ngươi có thể chửi ta, nhưng đừng nghi ngờ và phản đối quyết định của ta."

"..."

Cô gái với biệt danh "Quái vật xi măng" nhếch mép cười lạnh, rồi nắm lấy cổ áo của người nằm trên sàn, kéo lê anh ta lên tầng hai.

A Duyệt: "..."

Không phải chứ, dù người này chưa chết, nhưng kéo lê như vậy thì cũng chết mất thôi. Nhưng nếu anh ta chết.. mình có thể ăn một miếng chứ?

Khi "Quái vật xi măng" kéo người lên tầng, A Duyệt lau nước miếng, lúc này mới thấy trong tay Ngân Tô đang cầm một vật màu đỏ.

Đó là một cái bình rượu nhỏ, chỉ bằng lòng bàn tay.

Màu đỏ.. bình rượu đỏ?

Là Thái Bạch!

Kẻ dị tộc bị truy nã Thái Bạch!

Xong rồi xong rồi xong rồi..

Một kẻ dị tộc cộng thêm một tên tội phạm giết người ở khu vực Quang Minh đã đủ đáng sợ, giờ lại thêm một tên tội phạm dị tộc nữa.

Dù có mười mạng cũng không đủ chết.

Nhưng A Duyệt nhanh chóng bình tĩnh lại, đã có một kẻ dị tộc rồi, thêm một kẻ nữa cũng không khác gì, dù sao cô cũng chỉ có một mạng.

* * *

* * *

Ở căn cứ Hồng Tước có các dụng cụ y tế, còn là hàng cao cấp trong khu vực Quang Minh.

"Quái vật xi măng" tiêm cho người kia hai mũi, rồi ném anh ta lên ghế sofa và không quan tâm nữa.

Ngân Tô lên nhìn một cái, rõ ràng cũng không có ý định chăm sóc những vết thương trên người anh ta, ngồi xuống ghế sofa sạch sẽ, nhắm mắt nghỉ ngơi.

A Duyệt cảm thấy hai người này đều cùng một loại.. Cô lau nước miếng, thôi được, cô cũng vậy, cô cũng muốn anh ta chết.

* * *

* * *

Thái Bạch mở mắt ra, thấy một khuôn mặt gần ngay trước mắt, anh im lặng nhìn đối phương, đôi mắt kia rất đẹp, nhưng tiếc là đầy tham lam.

Anh không biết mình đang ở đâu, cũng không biết người trước mặt là ai.

Nhưng anh cảm nhận được cơ thể mình tốt hơn trước khi mất ý thức, và không bị trói buộc.

Đôi mắt tham lam kia tuy có vẻ tham lam, nhưng không có ý định thù địch lớn.

Hơn nữa, cô ta rất yếu..

Chắc chỉ là một kẻ dị hóa cấp C.

Sau vài giây đối diện, đôi mắt tham lam kia lùi lại, "Thật tiếc, ngươi vẫn sống. Đây là lần đầu tiên.. à không, lần thứ hai ta thấy một kẻ dị tộc còn sống ở khoảng cách gần như vậy."

Thái Bạch nhìn thấy khuôn mặt của đối phương, là một khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ.

Thái Bạch cử động ngón tay, muốn chạm vào vũ khí của mình, nhưng không thấy gì.

Bị lấy mất rồi..

Thái Bạch không biểu lộ cảm xúc, thả lỏng tay, bắt đầu suy nghĩ về tình cảnh của mình.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 860: Thế giới quái vật - Dị tộc Thái Bạch

[HIDE-THANKS]Hắn cảm thấy mình không rơi vào tay quân bảo vệ, vì họ sẽ không đối xử nhân từ với hắn như vậy, còn chữa trị cho hắn nữa.

Vậy nên, có lẽ hắn đã được người khác nhặt được..

Nhưng họ không lập tức giao hắn ra, còn chữa trị cho hắn, điều đó chứng tỏ hắn tạm thời an toàn.

Thái Bạch thử ngồi dậy.

Người phụ nữ đó lùi lại xa hơn, ánh mắt lại nhìn về phía sau hắn.

Thái Bạch quay đầu nhìn lại phía sau.

Trên ghế sofa phía sau có một cô gái đang ngồi, cúi đầu, lật giở một cuốn sổ tay an toàn rất phổ biến ở khu vực Quang Minh.

Trên bàn trước mặt cô có nhiều thứ, một đống nhỏ tiền vàng, vài thẻ ngân hàng, vũ khí, dụng cụ y tế, thậm chí là di vật.. và cả vũ khí của hắn, bình rượu đỏ.

Hắn có thể dễ dàng nhìn ra cấp bậc của người phụ nữ vừa rồi, nhưng cô gái trước mặt..

Không thể nhìn thấu thực lực của cô ta.

Hắn chỉ có thể cảm nhận rằng cô ta không có địch ý với mình.

Không có địch ý, đó là tin tốt nhất hiện tại.

Với tình trạng hiện tại của hắn, không có vũ khí trong tay, khả năng chạy trốn không cao.

Nếu làm đối phương tức giận, có thể sẽ phản tác dụng.

Thái Bạch không nói gì, ánh mắt quét qua xung quanh, dừng lại ở một dấu hiệu nào đó, cuối cùng ánh mắt lại rơi vào Ngân Tô, "Các ngươi là người của Hồng Tước?"

Ngân Tô đặt cuốn sổ tay an toàn xuống, ngẩng đầu nhìn qua, "Ngươi biết họ à?"

"Không hẳn.."

"Ồ." Ngân Tô đứng dậy, kéo một chiếc ghế ngồi trước mặt hắn, "Vậy thì tốt, nếu không ngươi còn phải buồn cho họ."

"?"

"Chào ngươi, bạn dị tộc." Ngân Tô đưa tay ra, "Tô Thiện Nhân."

Ánh mắt Thái Bạch lướt qua khuôn mặt cười của cô gái, dừng lại ở bàn tay đó, một lúc sau mới đưa tay ra bắt: "Chào cô, Thái Bạch."

Hắn không nghĩ cô gái trước mặt không biết hắn là kẻ bị truy nã 'Thái Bạch', nên hắn cũng không báo tên khác.

Chủ yếu là.. cái tên của cô nghe rất giả.

Ngân Tô rõ ràng không quan tâm hắn tên gì, thu tay lại đặt lên đầu gối, giọng điệu ôn hòa: "Anh hình như gặp rắc rối."

"Đúng vậy."

"Trước đó ở gần trung tâm thống kê, quân bảo vệ đang bắt anh phải không?"

"Đúng vậy."

Thái Bạch không biết người phụ nữ này là ai, cũng không rõ thực lực của cô ta, nên Thái Bạch rất hợp tác trả lời câu hỏi của cô.

"Quân bảo vệ tại sao bắt anh?"

"Xin lỗi, cái này không thể nói cho cô biết."

Ngân Tô gật đầu, cũng không hỏi thêm, "Anh thuộc tổ chức dị tộc nào?"

Thái Bạch không trả lời ngay, mà hỏi lại cô: "Cô là ai?"

Ngân Tô đặt chân trái lên chân phải, ngón tay đặt trên đầu gối, nhẹ nhàng gõ từng nhịp, đó là một tư thế rất thoải mái.

Cô ngừng vài giây rồi nói: "Thái Bạch tiên sinh, dựa vào câu trả lời của anh, tôi mới có thể nói cho anh biết tôi là bạn hay thù."

Thái Bạch: "..."

Ngân Tô giơ tay, mỉm cười: "Anh cũng có thể không trả lời câu hỏi của tôi, tôi sẽ rút lại sự cứu giúp và để anh chết."

"..."

Thái Bạch im lặng.

Ngân Tô cho hắn thời gian suy nghĩ.

"Tôi có thể trả lời cô, nhưng tôi cần biết ngươi là dị hóa giả, dị năng giả, hay là người theo dõi?"

"Quan trọng lắm sao?"

"Rất quan trọng."

"Không phải."

"..."

"Họ gọi tôi là dị tộc."

Ánh mắt Thái Bạch lóe lên sự ngạc nhiên, "Cô là dị tộc?"

"Không giống sao?"

"Không giống, cô giống cư dân bản địa hơn."

Ngân Tô thản nhiên: "Ồ, nhưng câu trả lời của tôi là dị tộc, tin hay không tùy anh, giờ đến lượt anh trả lời tôi."

"..."

Thái Bạch cẩn thận quan sát Ngân Tô, cô ta thản nhiên để hắn đánh giá.

Hắn vẫn không cảm nhận được ác ý từ cô ta.

Ít nhất cô ta không phải là kẻ thù.

Khoảng một phút sau, Thái Bạch mới trả lời câu hỏi ban đầu: "Bình Minh."

"Dị tộc có bao nhiêu tổ chức?"

"Nhiều lắm, nhưng quy mô lớn chỉ có hai, Bình Minh và Biên Chế Giả."

"Các người có phải là kẻ thù không?"

"Không hẳn, chỉ là không cùng quan điểm, thường thì nước giếng không phạm nước sông."

"Quan điểm của các ngươi là gì?"

"Lật đổ Thần."

"Còn Biên Chế Giả?"

"Lật đổ Thần."

"Có gì khác biệt không?"

"Điều này không thể nói cho cô biết."

Câu trả lời của hắn không phải là bí mật, chỉ cần hiểu rõ về tổ chức dị tộc đều sẽ biết những thông tin này.

Nhưng nếu cô ta là dị tộc.. tại sao lại không biết những thông tin cơ bản này? Trước đây chưa từng tiếp xúc với tổ chức dị tộc sao?

Vậy thì cô ta..

Thái Bạch nhíu mày, nghĩ đến một khả năng khác.

Ngân Tô gõ nhẹ ngón tay lên đầu gối, một lúc sau mới lên tiếng: "Làm cho Thần biến mất. Trở thành Thần mới."

Thái Bạch nhìn cô một cái, rồi nhanh chóng cúi đầu, không đưa ra bình luận gì.

Ngân Tô tiếp tục hỏi: "Còn các tổ chức dị tộc khác thì sao?"

"Sống sót."

"Dị tộc đến từ đâu?"

Thái Bạch nhíu mày: "Câu hỏi này hơi phức tạp."

"Vậy anh nói đơn giản thôi."

"..."

Thái Bạch cân nhắc một lúc rồi nói: "Dị tộc vốn đã tồn tại, con cháu của họ đều được gọi là dị tộc. Khác biệt với dị hóa giả ở chỗ, cơ thể họ luôn giữ hình dạng con người, không có bất kỳ sự dị hóa nào."

Dị năng giả cũng là dị hóa giả, nên trong thế giới này, dị hóa giả mới là nhóm người bình thường, còn không dị hóa thì bị coi là dị tộc.

"Ý anh là, dị tộc cũng là cư dân bản địa."

"Đúng vậy."

Cô cứ tưởng dị tộc đều là người chơi.. hóa ra không phải.

"Còn gì nữa không?"

Thái Bạch im lặng nửa phút rồi nói: "Biển sương chết chóc."

"Anh đến từ đâu?"

"Lục Hợp Vực."

"Anh muốn đi đâu?"

"Về nhà."

"Anh đến từ đâu?"

"Lục Hợp Vực."

"Thái Bạch tiên sinh, tôi hỏi anh lần cuối, anh đến từ đâu?"

Thái Bạch nhìn cô gái đối diện, đôi mắt đen láy của cô không có chút cảm xúc nào, như mặt hồ yên tĩnh, phản chiếu hình ảnh của hắn lúc này.

Thái Bạch nghe thấy tiếng tim mình đập từng nhịp, âm thanh đó có chút ồn ào.

Có nên đánh cược một phen không..

Trong đầu Thái Bạch nhanh chóng hiện lên những sự việc xảy ra sau khi hắn tỉnh lại, cuối cùng quyết định tin vào cảm giác của mình.

Cô ta không có ác ý.

Thái Bạch hít một hơi, ba chữ nhẹ nhàng thoát ra, "Thành phố Sơn Trì."

"..."

Im lặng--

Cả không gian đột nhiên rơi vào yên tĩnh.

Thái Bạch và Ngân Tô im lặng nhìn nhau, không biết bao lâu sau, Ngân Tô mới cười, "Tôi nghĩ chúng ta không phải là kẻ thù."

Cơ thể căng thẳng của Thái Bạch hơi thả lỏng, có lẽ vì vết thương quá nặng, hắn cảm thấy hơi chóng mặt.

Ngân Tô lấy ra một lọ thuốc đưa cho hắn.

Thái Bạch nhìn lọ thuốc quen thuộc, sắc mặt thay đổi, "Cô.. cô vẫn có thể mở bảng điều khiển trò chơi?"

Ngân Tô ngạc nhiên: "Anh không thể sao?"

Thái Bạch nhìn A Duyệt ở không xa, có chút lo lắng.

Người phụ nữ đó là một dị hóa giả..

"Không sao, người mình." Ngân Tô nói: "Cô ta sẽ không nói lung tung."

Thái Bạch vẫn hạ thấp giọng: "Tất cả những người từ Biển sương chết chóc bước ra đều mất bảng điều khiển trò chơi, từ lúc bước vào thế giới này, chúng tôi không còn là người chơi, chỉ là dị tộc."

"Vậy sao." Giọng Ngân Tô bình thản, không nghe ra cảm xúc gì.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 861: Thế giới quái vật - Không mất trí nhớ

[HIDE-THANKS]Thái Bạch không biết tại sao cô ta đặc biệt, nhưng nếu cô ta là người chơi, thì họ là đồng loại - chủ yếu là vì hiện tại hắn không có nhiều lựa chọn.

Thái Bạch cũng không khách sáo, nhận lấy thuốc và uống ngay.

Hắn không biết thuốc này thuộc cấp độ nào, nhưng vết thương trên cơ thể đang nhanh chóng lành lại, sức mạnh cũng đang hồi phục.

Cơ thể dần hồi phục, Thái Bạch thoải mái thở ra một hơi, rồi nhìn Ngân Tô: "Cô đến thế giới này bao lâu rồi?"

"Chưa đến một ngày."

"?"

Bao lâu?

Thái Bạch kinh ngạc: "Tại sao cô không mất trí nhớ?"

Ngân Tô: "Bây giờ anh không phải cũng có trí nhớ sao?"

"Không, trí nhớ của chúng tôi là tìm lại được." Thái Bạch nghiêm túc nói: "Khi vào thế giới này sẽ mất trí nhớ, chúng tôi tìm thấy đồng đội và giúp họ khôi phục trí nhớ."

Ngân Tô: ".. À."

* * *

* * *

Theo lời Thái Bạch, những người chơi từ Biển sương chết chóc bước ra đều sẽ mất trí nhớ, không nhớ mình là ai, đến từ đâu, đã trải qua những gì.

Vì vậy, khi họ vào thế giới này, rất dễ bị phát hiện là bất thường, hoặc bị giết chết, hoặc bị bắt đi.

Một trong những nhiệm vụ của tổ chức dị tộc là tìm kiếm những đồng đội dị tộc mới đến, giúp họ thích nghi với thế giới quái vật và sống sót ở đây.

Họ cũng giúp những người chơi này khôi phục trí nhớ đã mất.

Còn cách khôi phục như thế nào, Thái Bạch không nói, rõ ràng đó là bí mật.

"Đáng tiếc, mọi người nhớ tất cả mọi thứ trong thực tế, nhớ mình đã vào trò chơi, thậm chí nhớ cả nhiệm vụ cuối cùng đã trải qua, nhớ cảnh tượng thảm khốc khi chết. Nhưng làm thế nào vào được thế giới này, chỉ nhớ một màn sương trắng mờ mịt, rồi trong chớp mắt, đã ở trong thế giới này. Về phần này, chúng ta không thể nào có được ký ức cụ thể."

Ngân Tô: "Có lẽ vốn dĩ không có."

"Ừ, đó cũng là một giả thuyết." Thái Bạch nói: "Một sức mạnh nào đó đã trực tiếp đưa người chơi vào thế giới này, trong khoảng thời gian đó người chơi không biết gì, nên tự nhiên sẽ không có ký ức liên quan."

"Chúng tôi cố gắng tìm điểm chung của những người chơi vào thế giới này, nhưng đáng tiếc, ngoài việc đều không thể hoàn thành nhiệm vụ, không có điểm tương đồng nào khác. Dường như chỉ là ngẫu nhiên chọn những người thất bại trong nhiệm vụ và kéo họ vào thế giới này."

Những người thất bại trong nhiệm vụ..

Cũng không biết đối với những người chơi đã chết trong nhiệm vụ, có thêm một cơ hội sống lại là may mắn hay bất hạnh.

Ngân Tô: "Dị tộc có bao nhiêu người?"

Thái Bạch: "Nhiều hơn cô tưởng. Số lượng nhiều nhất vẫn là cư dân bản địa, nhưng họ thích ẩn mình, nhiều người không gia nhập bất kỳ tổ chức nào. Dù có gia nhập tổ chức, cũng chỉ để sinh tồn, mục tiêu của họ khác với chúng tôi."

Dị tộc trong thế giới quái vật đã sớm học cách ẩn mình để không bị phát hiện, họ không muốn mạo hiểm gia nhập tổ chức dị tộc.

Xác định Ngân Tô là người chơi, Thái Bạch bắt đầu nói nhiều hơn.

Giúp người chơi mới hiểu về thế giới này vốn là việc họ cần làm.

Hắn kể cho Ngân Tô về tình hình cụ thể của dị tộc, trong một triệu người, ít nhất có 100 dị tộc, tỷ lệ này chỉ có thể nhiều hơn, vì họ không thể thống kê chi tiết.

Trong Thập Bát Vực, mỗi vùng có dân số khác nhau, ít thì hàng triệu, nhiều thì hàng chục triệu, tổng dân số khoảng 1 tỷ người.

Một triệu người chỉ có 100 dị tộc, có vẻ không nhiều, nhưng thực tế nhiều hơn Ngân Tô dự đoán.

Tuy nhiên, dù cùng là dị tộc, nhóm người chơi vẫn giữ sự cảnh giác với nhóm cư dân bản địa.

Thân phận người chơi đến từ 'dị thế' sẽ không để cư dân bản địa dị tộc phát hiện, không ai biết trong số họ có kẻ gián điệp hay không.

"Cách phân biệt dị tộc là gì?"

Thái Bạch tin rằng cô Tô Thiện Nhân này thực sự mới đến thế giới này.

Ngay cả những thông tin cơ bản như vậy cũng không biết.

"Hơi thở và máu. Sử dụng dị năng chắc chắn sẽ lộ ra hơi thở của dị tộc, nhưng nếu chỉ đánh nhau bình thường, khả năng lộ ra sẽ ít hơn. Còn máu.. chỉ cần bị thương chảy máu, sẽ bị phát hiện. Máu của cư dân bản địa và máu của chúng ta không giống nhau, mùi của họ nhỏ hơn nhiều, như khi ngón tay bị đâm chảy máu, hoặc bị cắt một vết thương, chỉ cần cầm máu kịp thời, gần như sẽ không bị phát hiện."

Đây cũng là lý do cư dân bản địa sẵn sàng ẩn mình trong đám đông để sống.

Thái Bạch chỉ vào A Duyệt đang chảy nước miếng, "Dị hóa giả có thể ngửi thấy mùi từ rất xa, trong mắt họ, chúng ta là thức ăn ngon."

Ngân Tô: "Có thể dựa vào máu để truy tìm không?"

"Có thể. Nhưng tôi đã dùng thuốc ức chế, mùi sẽ nhanh chóng tan biến, họ sẽ không thể truy đuổi. Nếu nơi này an toàn, chắc sẽ không ai đuổi theo."

"Tại sao người trong thế giới này lại bắt dị tộc?"

Thái Bạch cười nhạt, đôi môi chưa hồi phục sắc hồng, "Không phải đồng loại thì lòng dạ khác biệt."

Dị tộc giống như quái vật trong thế giới thực, những việc làm trong thế giới quái vật và thế giới thực đều giống nhau.

Không thể nói ai đúng ai sai.

Chỉ là lập trường của họ khác nhau mà thôi.

"Ục ục.."

Thái Bạch xoa bụng, lộ vẻ ngượng ngùng.

Ngân Tô ra hiệu cho A Duyệt mang đồ ăn đến, "Anh ăn chút gì đi, nghỉ ngơi một lát, tôi còn nhiều câu hỏi muốn hỏi anh."

So với A Duyệt, người không biết gì, tổ chức dị tộc đứng đối lập với ba thế lực lớn rõ ràng biết nhiều hơn.

Điều này giúp cô nhanh chóng hiểu rõ tình hình cụ thể của thế giới quái vật.

"Cảm ơn."

Thái Bạch cũng không khách sáo, hắn thực sự rất đói.

Căn cứ Hồng Tước có nhiều đồ ăn, nhiều thực phẩm từ khu vực Quang Minh, trông ngon hơn nhiều so với những thứ bán ở khu Ám Hà.

Thái Bạch vừa ăn vừa mời Ngân Tô: "Cô đã đến thế giới này, có muốn gia nhập Bình Minh không? Tổ chức của chúng tôi đều là người chơi, có mục tiêu chung."

Dị tộc mới đến này có vẻ rất lợi hại, Thái Bạch nghĩ nên kéo vào tổ chức trước đã.

Ngân Tô từ chối khéo: "Tạm thời không, tôi không thích phá vỡ gia đình của người khác."

Thái Bạch: "Chúng ta sống ở đây rất khó khăn, có người chăm sóc lẫn nhau là tốt nhất."

"Tôi nghĩ mình tôi cũng có thể sống sót."

"..."

Thái Bạch vừa ăn vừa quan sát xung quanh: "Đây là địa bàn của Hồng Tước, sao cô lại ở đây?"

Nghe nói lão đại của Hồng Tước bị giết, họ đang truy nã hung thủ khắp nơi.

"Ồ, nhà ta có A Quái giết người của Hồng Tước, căn cứ của họ tạm thời bị chúng ta chiếm dụng."

A Quái?

Giết người của Hồng Tước?

Lão đại của Hồng Tước là một dị hóa giả cấp B, em gái hắn cũng vậy, dưới trướng còn có nhiều dị hóa giả lợi hại, thậm chí còn chiêu mộ dị năng giả.

Ở khu Hắc Huỳnh, Hồng Tước là thế lực đen tối đứng trong top ba, nghe cô ta nói là đã tiêu diệt toàn bộ Hồng Tước?

A Quái đó.. thực lực thế nào?

Hắn có phải là hung thủ mà Hồng Tước đang truy nã không?

Nhưng cô ta không phải mới đến thế giới này sao?

Thái Bạch lại dấy lên vài phần nghi ngờ, liệu cô gái này có đáng tin để nói thêm về dị tộc không.[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết
Status
Không mở trả lời sau này.

Những người đang xem chủ đề này

Back