Cổ Đại Chàng Họa Sĩ Và Nàng Công Chúa - Hanlaila

Thảo luận trong 'Chờ Duyệt' bắt đầu bởi HANLAILA, 1 Tháng sáu 2025.

  1. HANLAILA

    Bài viết:
    0
    Chàng họa sĩ và nàng công chúa

    Tác giả: Hanlaila

    Thể loại: Truyện dài, cổ đại (Âu), tâm lí-đời sống

    Số chương: 20 chương và 2 ngoại truyện

    Trạng thái cập nhật: Đang cập nhật..


    [​IMG]

    Giới thiệu: Tôi nghĩ rằng chỉ khi độc giả tự mình đọc và nghiền ngẫm mà không biết hoàn toàn về nội dung tác phẩm sẽ giúp cho trải nghiệm trở nên thú vị và mới lạ hơn. "Chàng họa sĩ và nàng công chúa" là một câu chuyện nhẹ nhàng, dẫn dắt người đọc đến một thế giới ước mơ tràn đầy màu sắc của hai đứa trẻ người Anh vào những năm cuối thế kỉ 19.

    "Mùa hè năm ấy, một nàng công chúa đã dẫn dắt tôi đến một thế giới ước mơ tràn đầy màu sắc

    Mùa hè năm ấy, một chàng họa sĩ đã tô vẽ cho tôi những kí ức tuổi thơ mãi mãi không thể quên".
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng sáu 2025 lúc 10:28 AM
  2. HANLAILA

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Một ước mơ viễn vông

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Xin chào, tôi là Arthur Wellesley, mười tuổi - là con trai cả của gia tộc bá tước Wellesley. Từ rất nhỏ tôi đã được dạy dỗ rất bài bản và nghiêm khắc về lễ nghi, ứng xử, học đủ các môn học nền tảng như lịch sử, triết học, các ngôn ngữ cổ, và - quan trọng nhất - là các kĩ năng quản lí gia tộc.

    Trong lúc tôi còn đang phải học cách cúi đầu chào hỏi sao cho nghiêm trang và chuẩn mực nhất, ghi nhớ đủ thứ kiến thức mà gia sư kêu tôi phải học hay là rèn luyện tư duy logic và khả năng hiểu biết chính trị – xã hội, thì nhiều đứa trẻ ngoài kia vẫn còn đang la cà, chơi bời, chạy nhảy thỏa sức.

    Thôi thì cũng chẳng sao, tôi tự nhủ vậy. Tôi biết mình mang trên vai trách nhiệm với gia tộc. Hoặc cũng có thể đơn giản là tôi chẳng có một người bạn thật sự để chơi cùng. Dù có, chắc cũng chẳng được cha mẹ cho phép ra ngoài cùng chúng. Tuy biết bản thân cần phải cố gắng học cách gánh vác gia tộc sau này, nhưng tôi phải thừa nhận một điều: Bản thân mình không thích cái thứ gọi là "trách nhiệm gia tộc", hay đúng hơn là tôi.. căm ghét cái thứ đó - cái mà nghe thì đơn giản nhưng lại đầy áp lực.

    Tôi chỉ mới mười tuổi thôi! Tôi không muốn cuộc sống của mình cứ mãi xoay vòng một cách nhàm chán và ngột ngạt như thế này.


    Mỗi ngày đều giống nhau – sáng học lễ nghi, trưa đọc triết học, chiều tập cách bước đi sao cho "đúng phong thái quý tộc". Tôi thậm chí còn không được cười lớn nếu không đúng dịp!

    Nếu cứ tiếp tục như vậy.. tôi sẽ già sớm mà chết mất, thật đấy!

    Ai thì cũng có ước mơ tương lai của riêng mình, và tôi tất nhiên cũng có rồi. Chỉ là.. có hơi.. lạ, bởi là dẫu cho tôi là con cả của một trong những gia đình quý tộc "bậc nhất nước Anh" hiện tại thì ước mơ của tôi lại chẳng phải là trở thành bá tước hay làm một chức vị gì đó cao quý, mà chỉ đơn giản là tôi.. muốn trong tương lai mình trở thành một.. vị "họa sĩ nổi tiếng".

    Không phải tôi khoác lác, hay là có vấn đề gì trong suy nghĩ của mình đâu. Tôi thật sự rất, rất muốn trở thành một họa sĩ đấy! Và tất nhiên tôi tự tin tự nhận bản thân mình rất có năng khiếu trong hội họa. Năng khiếu đó tôi đã nhận ra từ lúc lên bảy rồi, chỉ là gia đình tôi xem những thứ như vẽ vời là vô dụng, hay làm họa sĩ là một nghề thấp kém và không thể giúp ích gì cho gia tộc, mà ngược lại, còn khiến cho người ngoài nhìn vào phán xét, cười chê.

    Tôi không hiểu lắm về việc tại sao trở thành họa sĩ lại bị phán xét như vậy? Đấy đâu giống nghề mà sẽ đi trộm cắp, đánh nhau, gây hại cho bất cứ ai đâu. Ngược lại, nó giúp cho người vẽ và người được chiêm ngưỡng bức vẽ ấy cảm thấy thỏa mãn vì được đắm chìm vào trong những thế giới đầy nghệ thuật.

    Thế nên, trở thành họa sĩ là một ước mơ "vô hại" và "thực tế". Đó là những gì tôi đã nghĩ cho đến cái đêm mà mẹ phát hiện ra tôi đang lén vẽ tranh trong phòng riêng.

    Vì cả nhà tôi không cho phép lãng phí thời gian vào những sở thích cá nhân như vẽ tranh nên tôi đành chỉ có thể lén vẽ vào ban đêm mà thôi. Khi tới giờ ngủ, cha mẹ và tất cả người hầu trong nhà sẽ tắt nến đi về phòng và bắt đầu chìm vào những giấc ngủ, còn tôi thì sao?

    Tất nhiên là sẽ lén giữ vài cái đèn dầu được làm bằng đồng, và bắt đầu nhảy xuống giường, lôi rương quần áo cũ sậm màu ra - đó chính là nơi tôi giấu đống dụng cụ vẽ của mình. Trong rương có một vài cây bút chì than ngắn dài khác nhau, một bộ màu nước siêu chất lượng mà tôi lén nhờ dì Amelia mua hộ, cùng với sắp giấy vẽ được xếp gọn gàng một góc, tuyệt đối không để cho bất cứ tờ nào bị nhăn nhúm.

    Vào những thời khắc mở rương, lôi bộ dụng cụ vẽ ra cẩn thận, thì tay chân tôi không thể nào chậm chạp, cẩn thận thêm được nữa, tôi để giấy xuống sàn, lấy màu ra pha, rồi lấy bút than chì phác thảo sơ lược. Giây phút tôi thích nhất chính là lúc suy nghĩ mình nên vẽ cái gì và phác thảo nó ra, như thể tôi đang biến hóa những thứ không thể thành có thể vậy.

    Mọi chuyện sẽ trở nên rất "đâu vào đó", nhưng cho đến cái ngày mà tôi quên khóa cửa phòng và đột nhiên mẹ đến kiểm tra phòng tôi đột xuất thì lúc ấy.. tôi chỉ cảm thấy như cả thế giới nghệ thuật của mình như sụp đỗ.

    Tôi bủn rủn tay chân, giọng nghẹn lại, chỉ có thể cất lên vài lời vô vọng:

    - Mẹ? Mẹ à.. sao mẹ lại đến phòng con vào.. giờ này ạ?

    Mẹ tôi chỉ lặng lẽ, lạnh nhạt nhìn đôi bàn tay tôi đang lem nhem màu nước, và liếc qua cái rương chứa những bộ dụng cụ màu của tôi, rồi nhăn mặt đầy khó chịu.

    - Mẹ! Con sai rồi.. sau này con hứa sẽ không như vậy nữa đâu mà.. xin mẹ đừng tức giận..

    Tôi đã từng nói cho mẹ về ước mơ và sở thích của tôi cho mẹ biết, nhưng những gì tôi nhận lại chỉ là một gương mặt chán ghét và người bắt đầu chỉ điểm lại tôi, cấm không cho tôi dành thời gian cho vẽ vời nữa. Lúc đấy, tôi rất buồn, rất sợ nhưng không thể làm được gì, chỉ đành ngậm ngùi nghe mẹ quở trách.

    Nhưng chuyện đấy đã xảy ra lâu lắm rồi, còn bây giờ mẹ tôi đang mang thai đứa thứ hai, cũng đã được ba tháng rồi. Bình thường mẹ đã là một người rất nghiêm khắc, ai ai trong nhà cũng đều bị mẹ tôi chỉnh đốn, dạy dỗ vô cùng khắc khe, không hề có một sai sót. Nay mẹ lại mang thai, chắc chắn tính khí sẽ còn dễ nổi nóng hơn bình thường.

    - Mẹ ơi.. Con xin lỗi, con hứa lần sau..

    - Arthur! Mẹ đã dạy con bao nhiêu lần là lời hứa không phải là được dùng để bao biện cho những lỗi sai của con rồi mà.

    Chưa đợi tôi nói hết câu, mẹ đã chen ngang lời tôi với giọng điệu hết sức nhẹ nhàng nhưng lời nói lại chứa đầy sự nghiêm khắc.

    - Mẹ quá thất vọng về con, Arthur. Không phải trước đây mẹ đã cấm con không được tiếp tục vẽ vời rồi mà! Thế mà giờ hãy nhìn lại bộ dạng của con bây giờ xem.. thật là khó coi..

    Tôi quá sợ hãi, không thể biết nói gì hơn mà chỉ biết im lặng nghe mẹ trách mắng, rồi suy nghĩ đến những viễn cảnh sau này tôi không thể tiếp tục vẽ tranh được nữa.. Điều đó thật là kinh khủng!

    - Hóa ra lí do mấy nay thành tích học tập của con càng ngày càng giảm là do con không chịu ngủ đủ giấc mà lo lén vẽ vời lung tung thế này à! Từ ngày mai mẹ sẽ kêu người hầu dọn hết mớ này đem xuống nhà kho, không thể để mãi như thế này.

    Rồi mẹ dừng lại suy ngẫm một hồi, rồi từng bước nhẹ nhàng đến bên tôi, người nắm chặt hai bên vai tôi, khiến tôi không dám thở mạnh, còn mẹ thì nhìn chằm chằm tôi rồi nghiêm giọng hỏi:

    - Arthur! Trả lời mẹ.. có phải con vẫn tiếp tục liều vẽ tranh như vậy là do con vẫn còn ấp ủ mong muốn trở thành họa sĩ đúng không? Nếu là như vậy, thì con còn nhớ gì đến trách nhiệm của một người con cả trong gia tộc Wellesley này nữa không?

    Tôi cứng họng, dường như có một thứ gì đè nặng lên cổ họng khiến tôi không dám nói ra dù chỉ là nửa chữ.. bởi trong sâu tôi vẫn muốn làm họa sĩ, nhưng còn trách nhiệm đối với gia tộc thì tôi đâu hề quên, tôi vẫn cố gắng từng ngày mà. Thế nhưng, đứng trước mẹ, tôi lại chẳng dám phản bát bất cứ điều gì.

    - Arthur Wellesley, xin con hãy luôn nhớ.. tương lai của con là kế thừa vị trí bá tước Wellesley mà ba con truyền lại và gánh vác gia tộc, phát triển gia tộc. Không phải là suốt ngày mơ mộng về một ước mơ trở thành cái nghề họa sĩ thấp hèn đấy! Đấy chỉ là một ước mơ "VIỄN VÔNG" thôi.

    Nói xong, mẹ từ từ buông vai tôi ra rồi ngoắt nhìn qua đống dụng cụ vẽ của tôi rồi từng bước đến trước cửa phòng tôi. Trước khi đi, người còn nói:

    - Từ ngày mai, mẹ sẽ kêu gia sư tăng giờ học của con lên và cũng sẽ kêu người dọn đi mớ vật dụng không cần thiết này. Trong đêm nay, mẹ cần con phải tự kiểm điểm lại bản thân và phải tự nhủ với bản thân rằng: "LÀM HỌA SĨ CHỈ LÀ MỘT ƯỚC MƠ VIỄN VÔNG".

    Rồi mẹ bước ra khỏi phòng, còn tôi.. vẫn đứng đấy, chỉ nhìn chằm chằm vào tờ giấy đang phác thảo dở về trang viên nhà tôi, rồi lẩm bẩm lại những lời mẹ vừa dặn: "Họa sĩ.. chỉ là một ước mơ.. viễn vông.. thôi sao?".
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng sáu 2025
  3. HANLAILA

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Dì Amelia - một thiên thần giáng thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cũng đã một tháng trôi qua kể từ cái đêm "Đen đủi" đấy..

    Cuộc sống thường ngày của tôi đã trở lại - một cách đầy tẻ nhạt như những ngày tháng xưa cũ ấy. Sáng sớm thì học lễ nghi, xong gần trưa thì học đủ thứ môn học, rồi chiều thì học khiêu vũ, cùng một vài môn thể thao ngoài sân, tối còn học bù nhiều thứ khác nữa.

    Vẽ tranh là sở thích duy nhất giúp tôi được trở thành chính mình. Và tôi chỉ có mỗi một thời gian ngắn để được làm chính mình là vào ban đêm, thế mà giờ mẹ đã phát hiện ra, tôi chỉ có thể im lặng, đau đớn mà rời bỏ đi chính mình, chỉ vậy thôi.

    Mà sao tôi cảm giác bản thân của hiện tại như không phải là mình vậy? Chỉ biết im lặng, chấp nhận, rồi lại tuân theo số phận. Đấy thật sự đâu phải là điều mà Arthur tôi mong muốn đâu!

    Tôi chán nản tựa lưng về phía góc phòng rồi thầm nghĩ rằng.. giá như bản thân tôi không phải là.. con cả mà là con thứ của gia tộc Wellesley thì tốt biết bao, giống như đứa em đang nằm trong bụng mẹ tôi vậy. Nó sẽ không bị bất cứ ai đè nặng bốn chữ "trách nhiệm gia tộc" lên vai hay bị gò bó về ước mơ và sở thích riêng. Còn nữa, tôi cũng có cảm thấy phần nào ghen tị với hai người em họ của tôi là Joseph và Katherine nữa.

    Joseph và Katherine là con của tử tước Ashford và dì Amelia. Vào cuối tuần, dì thường hay dẫn hai đứa đến dinh thự của nhà tôi chơi. Lí do tôi có phần cảm thấy ghen tị với hai đứa đó là vì tử tước và dì chưa bao giờ đè nặng trách nhiệm hay gây áp lực cho con họ về học tập, kĩ luật, và còn cả sở thích, cùng với ước mơ tương lai..

    Đang nghĩ bâng khuâng thì đột nhiên Katherine lại kéo tay tôi, miệng cười rạng rỡ.

    - Anh Arthur, đi cùng Katherine lên phòng nha. Katherine muốn khoe anh Arthur cái này nè!

    Tôi gật đầu rồi dắt tay Katherine lên phòng con bé - hay đúng hơn là phòng khách dành riêng cho em ấy và Joseph khi mỗi lần đến dinh thự. Katherine vừa mới tổ chức sinh nhật bảy tuổi vào tuần trước. Phải thừa nhận mỗi lần tham dự sinh nhật con bé thì tôi đều cảm thấy bữa tiệc ấy thật là xa hoa và.. rất "diếm dúa" khi con bé chọn đồ trang trí đều toàn là màu hồng, đến cả bánh kem cũng phải là vị dâu. Không biết con bé đó giống ai mà "điệu" vô cùng, bởi cứ mỗi lần xuất hiện là con bé lúc nào cũng trang diện một bộ váy mới với đủ màu sắc và thiết kế khác nhau. Khi thì con bé diện một bộ váy dài thượm đính đầy đá màu xanh ngọc che hết chân, lúc thì diện bộ váy ren hồng dài ngang đùi thêu đầy hoa văn. Và ngày hôm nay, con bé tiếp tục diện bộ váy mới đỏ rực thắt đầy nơ từ trên xuống, còn đang cầm một con búp bê tóc vàng mặc váy có thiết kế khá giống với váy con bé đang mặc. Nói thật là con bé đó điệu hết sức, điệu vô cùng!

    Còn người anh trai chín tuổi của katherine - Joseph, thì trái ngược với đứa em hoàn toàn. Không chỉ lúc nào cũng ăn diện nghiêm trang, ăn nói thì lịch sự mà còn rất chi là chăm chỉ, nghiêm túc học hành. Không phải! Nói đúng hơn là thằng bé đó có sở thích và niềm đam mê trong việc học tập và tính trách nhiệm cũng rất cao, chỉ tội.. Joseph ít nói quá. Katherine thì thích chơi búp bê, tổ chức tiệc trà và giao du với các tiểu thư và công tử quý tộc khác; còn Joseph thì lại chỉ thích nhất là đọc sách ở những nơi yên tĩnh và.. hết..


    Tôi không nói dối đâu, nhìn kìa, Joseph nó hiện đang ngồi trên ghế salon bọc vải nhung, cùng tư thế nghiêm trang đang cậm cụi đọc sách lịch sử trong phòng khách. Nó thậm chí còn không nhận ra tôi đã bước vào phòng và đang quan sát nó. Rõ là cả nhà tử tước không ai thúc ép gì thằng bé phải gánh vác "trách nhiệm của một người con cả" hay phải có kết quả học tập phải tuyệt đối cả, nhưng nó cứ thích vậy đấy.

    Trong lúc đó, Katherine lật đật chạy lại cái tủ gỗ, mò mẫn tìm kiếm cái gì đó. Sau một lúc, con bé lôi ra một bức tranh sơn dầu đã được đóng khuôn bằng khung gỗ sồi chắc chắn. Nó đi lại chỗ tôi, miệng cười toe toét, rồi nó cẩn thận đưa bức tranh lại gần cho tôi xem rõ.

    - Arthur, anh xem nè. Anh từng nói anh rất thích hoa hướng dương mà đúng không? Bức tranh này em đã nhờ cha thuê người vẽ cho em lúc đến Cotswolds nghỉ hè đấy. Anh thấy thế nào? Có thích không?

    À, hóa ra con bé muốn khoe tôi bức tranh sơn dầu vẽ cảnh con bé đang mặc bộ váy cam nhạt, xòe rộng ở gấu váy và phồng ở phần tay váy, đứng giữa một vườn hoa hướng dương đầy rực rỡ và thơ mộng. Ừ.. thì.. cũng tại tôi tuần trước lỡ miệng nói tôi thích hoa hướng dương khi con bé đang khoe khoang cái vòng hoa sứ mà tử tước mua tặng con bé bên tận Ý.

    Chắc cảm thấy tôi không hứng thú gì đến cái vòng hoa sứ đó nên con bé mới tìm một thứ khác thú vị hơn để chọc tức tôi. Mà đúng thật là lần này tôi có phần cảm thấy ghen tị và khó chịu với con bé lắm. Lí do tại sao à? Thứ nhất, con bé đó sao suốt ngày cứ muốn tìm cách trêu tức tôi vậy? Bộ nghĩ tôi lúc nào cũng tỏ ra vui vẻ, hào phóng, ít biểu lộ suy nghĩ thật thì muốn làm gì thì làm à? Thứ hai, tôi là đứa trẻ "đáng thương" có rất ít thời gian để nghỉ ngơi, thư giãn, nên cảm thấy quá ghen tị với hai đứa đó khi có cả thời gian để nghỉ hè, còn tôi thì.. chưa bao giờ. Thứ ba - cũng là lí do cực kì khó chấp nhận nhất, đó là tại sao Katherine có thể tìm được một vườn đầy hoa hướng dương rực rỡ như thế?

    Nước Anh là một Đế quốc rất khó để trồng hoa hướng dương bởi điều kiện khí hậu không lí tưởng và quy mô nông nghiệp cũng không phù hợp để trồng hoa hướng dương hàng loạt. Cả tôi cũng chỉ mới nhìn thấy hoa hướng dương một vài lần, nhưng không thể nào nhiều như của vườn hoa mà Katherine đã thấy.

    Trong lòng tôi hiện tại đang cảm thấy bức rức kiểu gì. Tôi rất, rất thích vẻ đẹp đầy "rực cháy và hào nhoáng" của hoa hướng dương. Những cánh hoa to bản, vàng óng như lụa, xếp đều quanh một tâm nâu sẫm đầy sức sống. Mặc dù, chúng không mềm mại như hoa hồng, cũng chẳng mảnh mai như oải hương – mà là mang vẻ kiêu hãnh, thẳng thắn, như một lời chào nồng hậu gửi đến ánh sáng ban mai. Để có thể bắt gặp được một vườn đầy hoa hướng dương như thế, phải nói Katherine thật sự được chúa ban phước nên mới may mắn như vậy.

    Dẫu cho có cảm thấy thế nào, tôi cũng chỉ có thể ngước nhìn Katherine đầy trìu mến, miệng cười nhẹ và đáp với giọng điệu hòa nhã:

    - Bức tranh sơn dầu này quả thật là rất đẹp. Katherine trong bức tranh cũng thật là rực rỡ, không hề thua kém gì những bông hoa hương dương mọc um tùm xung quanh.

    Không biết con bé nó có phải là họ hàng của tắc kè hoa hay không mà ngay sau khi tôi đáp lại với vẻ mặt đầy bình thản, thì con bé cũng phản hồi lại cho tôi bằng ba biểu cảm hoàn toàn khác nhau. Lúc đầu thì đứng đơ người, mắt to tròn nhìn thẳng vào tôi. Lát sau thì nó cười cười quay sang nhìn về phía Joseph, mặc dù anh nó chẳng để ý gì mấy đến nó. Cuối cùng, nó đổi biểu cảm từ vui vẻ chuyển gấp sang biểu cảm thờ ơ, chán nản rồi quay ngoắt ra khỏi phòng cùng với bức tranh.

    Tôi đứng ngơ ngác nhìn bóng lưng Katherine rời đi, suy nghĩ một lúc về những biểu cảm lúc nãy của con bé rồi cuối cùng cũng chỉ thốt ra được bảy chữ: "Con gái đúng là khó hiểu thật".

    Không biết Joseph có đồng ý với quan điểm của tôi không mà thằng bé tự nhiên dừng đọc sách, quay sang nhìn về phía tôi mỉm cười, gật đầu mấy cái rồi quay lại tư thế đọc sách lịch thiệp ấy tiếp. Còn tôi thì.. chẳng hiểu cái gì hết. Có lẽ từ nay, tôi nên chỉ kết luận cả hai anh em nhà này đều khó hiểu y như nhau.

    Tôi đang định bước ra khỏi phòng thì đột nhiên cửa phòng từ từ mở ra, bước vào là một người phụ nữ có thân hình nhỏ nhắn, mặc một chiếc váy màu hồng phấn anh đào có tên "aesthetic dress", có mái tóc vàng mềm như tơ - rất giống với màu tóc của mẹ tôi, làn da trắng hồng hào, môi đỏ nhẹ. Từ trên xuống dưới, người phụ nữ này luôn toát ra một vẻ đẹp nhẹ nhàng, thanh lịch, nhưng cũng thể hiện được sự trẻ trung, đáng yêu.

    Người phụ nữ này không ai khác chính là dì Amelia - tử tước phu nhân Ashford, cũng là em gái song sinh của mẹ tôi.

    - Phu nhân Ashford, xin thứ lỗi vì đã quấy rầy phu nhân trong căn phòng này. Bây giờ cháu sẽ ra ngoài kêu người mang trà lên ngay cho phu nhân.

    Tôi thận trọng đặt tay lên trên ngực trái, người hơi cúi về phía trước, điềm đạm trả lời dì trước.

    Khi thấy tôi đột nhiên ăn nói trang nghiêm, lịch sự bất thường. Dì chỉ cười trừ, nhẹ nhàng để tay lên má tôi.

    - Arthur, cháu trai đáng yêu của ta à! Từ khi nào mà cháu lại gọi ta là "phu nhân Ashford" vậy. Thật là lạ quá đi mà.

    - À thì.. cháu.. sợ..

    Chưa kịp đợi tôi nói hết câu, dì cũng hiểu được tôi định nói gì. Thế nên dì mới nhanh chóng đáp lại tôi với giọng điệu đầy bình thản.

    - Arthur, cháu đừng lo quá.. Mẹ cháu đang dưới đại sảnh. Ta với cháu cứ thoải mái hành xử với nhau như dì cháu bình thường là được. Có bị mẹ cháu phát hiện.. thì mẹ cháu vẫn nằm gọn trong tay người dì này thôi!

    Nghe dì nói vậy xong, tôi cũng chỉ biết bật cười. Quả nhiên là người dì Amelia đầy "quyền lực". Dì đối với tôi.. à không.. phải là tất cả mọi người, dì chẳng khác nào là thiên thần được chúa cử xuống. Đến cả mẹ tôi - một người phụ nữ nghiêm khắc luôn xem quy tắc là trên hết, khi đứng trước người em gái sinh đôi này cũng không thể nào lớn tiếng được.

    - Dạ vâng, dì Amelia yêu dấu của cháu!

    Dì vui vẻ cười khúc khích, tôi cũng vui vẻ cười hì hì, cả hai dì cháu sau đó đều vui vẻ trò chuyện cùng nhau một lúc, mà đều quên mất vẫn còn có Joseph đang ngồi đọc sách một cách đầy "thanh lịch", không quan tâm chuyện gì đang xảy ra..

    Nhưng đang vui vẻ, thì bỗng dưng dì hỏi tôi một câu hỏi khiến tôi không thể nào cười tiếp được nữa.. nó có liên quan đến một "cái gai" đang mắc sâu trong lòng tôi..

    - Arthur này, cháu mấy nay còn tiếp tục vẽ tranh không? Bộ màu nước ta hôm bữa mua cho cháu có xài tốt chứ? Nếu cháu muốn, ta có thể mua bộ khác cho con.

    Tôi trầm ngâm một hồi, không biết phải trả lời như thế nào với dì.. bởi từ vẽ tranh cho đến bộ màu nước.. tôi đều bị cả nhà "cấm tiệt" hết rồi.

    - Cháu sao vậy? Nếu cháu cần gì khác, ta có thể giúp cháu mua.

    Tôi vẫn tiếp tục im lặng, chỉ biết ủ rũ, cúi đầu xuống sàn.. không biết làm gì hơn để dì hiểu được nội tâm tôi lúc này.

    Cũng không cần tôi nói gì, dì như thể nhìn thấu được tôi vậy, với bộ dạng buồn bã này.. dì không hỏi gì thêm hay là cho tôi bất kì lời an ủi nào. Dì chỉ từ từ, chậm rãi và nhẹ nhàng, nâng hai bên má tôi lên cho đến khi cả gương mặt này không còn cấm xuống sàn nữa. Dì nhìn tôi, mỉm cười và áp sát lại gần tai tôi, thì thầm:

    - Arthur đáng yêu của ta, cháu ở đây đợi ta tí nhé.. để ta ra nói chuyện với mẹ cháu một lát, rồi ta sẽ quay lại sau.

    Trước khi rời khỏi phòng, dì vẫn tiếp tục nhắc tôi ở yên đây, không được đi đâu hết. Tôi không rõ dì đang muốn nói gì với mẹ tôi mà không cho tôi rời khỏi phòng.. Nhưng cũng không sao, tôi tuyệt đối tin vào dì nên sẽ tỏ ra là một đứa cháu ngoan ngồi yên trong phòng đợi dì trở lại.

    Hết nửa tiếng trôi qua, dì vẫn chưa trở lại. Tôi vẫn ngồi khự ở đây, cứ hết liếc nhìn Joseph miệt mài đọc sách, rồi lại ngồi đếm gạch sàn, lúc thì có lấy sách trong phòng ra đọc một tí, rồi lại đóng sách lại tựa lưng lên bên cạnh khung cửa sổ. Phải nói là việc chờ đợi thật sự rất nhàm chán.. chán chả biết tả sao luôn.

    Bỗng đột nhiên cửa phòng mở toanh ra. Đó là dì Amelia, dì đã trở lại.. cùng với.. mẹ của tôi. Tôi hốt hoảng, ngồi bật dậy. Chưa kịp đợi tôi phản ứng gì thêm, dì Amelia đã hối hả chạy lại nắm chặt vai tôi, nói một tràng dài ơi là dài, khiến tôi phải mất một lúc để hiểu những gì dì đang muốn nói.

    - Arthur yêu dấu của ta, cháu đoán xem người dì này vừa mới đi đâu nè? Thôi, để ta trả lời thẳng cho cháu biết luôn nha! Ta vừa mới đi xin mẹ cháu cho cháu hè này đi cùng gia đình ta đến Cotswolds đấy. Cháu biết để làm gì không? Là để nghỉ hè đấy.. một kì nghỉ hè bình yên ở vùng quê phía Nam Đế quốc. Khi ở đó, cháu muốn làm gì đều đươc hết, gia đình ta thoải mái lắm. Cháu còn có thể..

    Vì có lẽ thấy dì nói quá nhanh, dường như không thở luôn nên mẹ đã chặn ngang lời dì lại bằng một giọng điệu đầy uy lực.

    - Amelia! Em thật là chẳng tao nhã gì hết. Làm gì có một vị phu nhân quý tộc nào như em lại đi nói chuyện luyên thuyên đến nỗi không thở ra hơi luôn. Thật chẳng ra làm sao.

    - Chị Margaret, yêu dấu của em à, đừng cứng ngắt thế chứ.. ở đây đâu phải tiệc khiêu vũ đâu mà phải ăn nói từ tốn..

    - Amelia! Em thật là..

    - Margaret! Thôi mà.. tại em muốn tạo bất ngờ cho Arthur quá mà thôi.

    Đứng trước người em đầy tính trẻ con này, mẹ tôi cũng chỉ thở dài ngao ngán rồi im lặng để dì muốn nói gì thì nói.

    Còn tôi trong lúc mẹ và dì đang nói chuyện với nhau, tôi đã có thể hiểu được phần nào những gì mà dì Amelia muốn nói với tôi. Hóa ra dì muốn rũ tôi cùng đến Cotswolds với nhà dì để nghỉ hè. Và ở đó dì đã nói tôi muốn làm gì cũng được.. vậy thì tôi có thể.. Khoan đã? Nghỉ hè? Ở Cotswolds? Cái mà tôi chưa bao giờ trải nghiệm được ư?

    - Dì ơi, cháu sẽ được nghỉ hè ạ? Cùng với gia đình dì ở Cotswolds?

    - Chính xác! Đoán xem mẹ cháu có cho phép không? Tất nhiên là có rồi.. Ta mà ra tay thì..

    Mẹ tôi tiếp tục chặn lời dì.

    - Amelia à!

    - Dạ, chị Margaret yêu dấu!

    Tôi sau hơn một thập kỉ trôi qua cuối cùng cũng có thể biết tới kì nghỉ hè đầu tiên của đời mình. Mẹ tôi nghiêm khắc mà còn đồng ý nữa mà. Tôi nói rồi mà, dì Amelia chính là thiên thần giáng thế được chúa cử xuống để cứu rỗi tôi khỏi cuộc sống tẻ nhạt này.

    Tôi đang cảm thấy rất hào hứng. Dù bên ngoài không tỏ ra vui vẻ mấy, nhưng bên trong tôi chỉ còn nghĩ đến kì nghỉ hè đầu tiên của mình. Hào hứng thật sự!
     
  4. HANLAILA

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Mùa hè đầu tiên của tôi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau vài lần dò hỏi mẹ về việc liệu tôi có thể cùng gia đình dì đến Cotswolds hay không – không phải vì tôi nghi ngờ dì, mà chỉ muốn chắc chắn thêm một chút – thì cuối cùng, khi nghe chính mẹ gật đầu xác nhận, tôi mới thật sự vỡ òa trong niềm vui. Lúc ấy, tôi biết rằng điều mình mong mỏi bấy lâu nay cuối cùng cũng đã thành sự thật.

    Đây là lần đầu tiên trong suốt mười năm cuộc đời, tôi mới thật sự cảm nhận được sự hiện diện của mùa hè – một mùa hè đúng nghĩa đầu tiên dành riêng cho tôi. Một mùa mà tôi không phải học lễ nghi, không phải thuộc lòng những điều phức tạp, và càng không cần dành hàng giờ để nghiền ngẫm những quy tắc rườm rà mà một trưởng nam dòng họ Wellesley phải khắc cốt ghi tâm. Hơn thế nữa, dì Amelia còn nói rằng, ở Cotswolds, tôi có thể làm bất kỳ điều gì mình muốn – những điều bị cấm đoán tại Westminster – trong đó có cả sở thích vẽ tranh tự do mà tôi ấp ủ bấy lâu.

    Chỉ còn một tuần để chuẩn bị cho "chuyến nghỉ hè độc nhất vô nhị", tôi phải thật cẩn trọng và chu toàn nhất có thể. Phải biết nên mang theo những gì, ưu tiên hoạt động gì khi tới nơi, và quan trọng hơn cả – là tính toán thời gian một cách kỹ lưỡng để tận dụng tối đa mùa hè quý giá này.

    Thật kỳ lạ, đây là lần đầu tiên tôi thấy mình bận rộn mà chẳng hề ghét cảm giác ấy chút nào. Bởi lẽ, nếu tôi không bận bịu chuẩn bị cho chuyến đi, có lẽ sau này tôi sẽ hối tiếc rất nhiều.

    [..]

    Đêm trước ngày khởi hành, tôi đã hoàn tất mọi thứ: Từ hành lý cho đến các phần học bù mà tôi đã hứa với mẹ sẽ hoàn thành trước kỳ nghỉ. Chỉ một tuần thôi, nhưng tôi đã cố gắng rất nhiều để sắp xếp thời gian thật hợp lý, vừa chuẩn bị cho chuyến đi vừa đảm bảo không bị thua sút việc học.

    Thật lòng mà nói, tôi cũng phải khâm phục bản thân mình lắm! Tôi không muốn chuyến đi này biến thành một dịp học "bù đầu tóc rối". Có đêm tôi phải thức đến rất khuya để học nốt mớ bài tập – mà bài mẹ và gia sư giao thì chẳng bao giờ ít. Một tuần trước kỳ nghỉ mà tôi cảm tưởng dài đằng đẵng như cả tháng!

    Nhưng cứ nghĩ đến ngày mai sẽ được lên đường cùng dì Amelia là mọi mệt nhọc trong tôi như tan biến.

    Tôi vừa bước lên cầu thang để về phòng, vừa suy nghĩ lan man về chuyến đi ngày mai. Không biết mai dì sẽ đến đón tôi lúc mấy giờ nhỉ? Đường từ Westminster đến Cotswolds chắc hẳn rất xa? Mà trang viên của nhà tử tước nằm ở đâu trong Cotswolds vậy? Đáng lẽ ra tôi nên hỏi rõ hơn chứ. Thôi kệ, mai lên xe ngựa hỏi dì vẫn chưa muộn mà!

    Trong lúc đang mải suy nghĩ, tôi bỗng nghe thấy tiếng thì thầm vọng ra từ phòng làm việc của cha. Đó là giọng của cha và mẹ – nhỏ nhưng nghiêm trọng.

    Tôi vốn được dạy dỗ từ nhỏ rằng tuyệt đối không nên nghe lén chuyện của người khác, nhất là khi những chuyện ấy không liên quan đến mình. Nhưng lần này thì khác – tôi vừa nghe thấy cha nhắc đến "Arthur" – là tôi! Không thể nào! Chuyện họ đang bàn đến.. liên quan tới tôi sao?

    Cơn tò mò trong tôi bỗng trỗi dậy dữ dội, vượt xa mọi khuôn phép. Tôi rón rén nép vào một bên góc cửa, cố lắng nghe cho rõ.

    – Margaret, em thật sự đồng ý để Arthur đi cùng nhà tử tước đến Cotswolds sao? Anh không nghĩ đó là một ý tưởng hay đâu.

    Tôi nín thở.

    – Claude, đừng lo. Em sẽ cho quản gia và thị nữ thân cận đi theo để giám sát Arthur. Phải đảm bảo thằng bé không lơ là trách nhiệm và nghĩa vụ của mình.

    – Còn cái sở thích vẽ vời gì đó thì sao? Nó dám giấu dụng cụ vẽ trong rương đồ cũ, đợi đến khuya mới lôi ra dùng. Kiểu gì đến Cotswolds, tử tước và phu nhân Ashford cũng chiều theo những mong muốn vô bổ ấy.

    – Em đã lường trước. Em đã dặn kỹ người đi theo rồi, họ sẽ để mắt đến nó.

    – Anh vẫn không thấy yên tâm.

    – Claude, hãy tin em. Đây là quyết định của em – em sẽ chịu trách nhiệm. Mai em cũng sẽ dặn lại Arthur. Dù thằng bé có bướng đến mấy, mệnh lệnh từ cha mẹ vẫn là trên hết.

    Cha tôi im lặng một hồi, rồi nói tiếp, giọng trầm hơn:

    – Margaret, anh chỉ thắc mắc.. tại sao em lại đồng ý cho nó đi? Rốt cuộc thì phu nhân Ashford đã nói gì?

    Mẹ tôi trầm ngâm. Một lúc lâu sau bà mới đáp:

    – Amelia kể cho em nghe một tin đồn – liên quan nghiêm trọng đến danh tiếng của gia tộc Wellesley. Trong giới quý tộc.. họ đang xì xào về cách giáo dục của chúng ta – rằng nhà ta quá khắt khe, quá "khác người".

    – "Khác người"?

    – Amelia nói rằng, chưa từng ai thấy Arthur cười, thằng bé thường xuyên vắng mặt ở các buổi tiệc vì phải học. Em không hiểu, chẳng phải những gì ta làm là để rèn giũa nó sao? Những gia tộc lớn khác chẳng phải cũng làm vậy?

    – Và em nghĩ cho nó đi nghỉ hè sẽ làm tin đồn lắng xuống?

    – Đó là điều Amelia khuyên em. Con bé cứ năn nỉ em.. Em nghĩ, nếu làm thế mà giữ được thanh danh cho nhà Wellesley, thì cũng đáng.

    Cha tôi bật cười – một nụ cười đầy khinh miệt.

    – Con nít? Hừ. Em nghĩ em hiểu em gái mình lắm, Margaret. Nhưng e là không. Amelia Ashford là một ả đàn bà nham hiểm.. thao túng em mà em chẳng hay biết.

    Nghe tới đây, toàn thân tôi lạnh toát. Tôi không dám nán lại thêm, vội quay người rời đi, đầu óc hỗn loạn.

    Tôi đóng sầm cửa phòng, lao lên giường, trùm chăn kín người. Trong lòng chỉ còn lại một mớ suy nghĩ rối bời: Tại sao cha mẹ vẫn cố kiểm soát tôi – kể cả trong kỳ nghỉ hè? Mẹ đã hứa là tôi sẽ được tự do nếu học bù xong mà. Tôi đã làm rồi cơ mà! Vậy còn vẽ tranh thì sao? Ở Cotswolds cũng sẽ bị cấm ư? Vậy thì kỳ nghỉ hè này.. có còn ý nghĩa gì nữa?

    Tôi nghĩ mãi, buồn bã đến độ nước mắt suýt nữa trào ra. Nhưng rồi mỏi mệt lấn át, và tôi thiếp đi lúc nào không hay.

    Sáng hôm sau – ngày khởi hành – tôi chẳng còn chút hào hứng nào như trước nữa. Mẹ vẫn ăn mặc chỉnh tề, gương mặt nghiêm trang như mọi ngày, không còn chút dấu hiệu của cơn tức giận đêm qua. Bà bước đến gần, dặn dò tôi đủ thứ. Bình thường tôi sẽ chú ý lắng nghe từng chữ, nhưng lần này, tôi chỉ có thể đáp lại:

    – Dạ vâng, thưa mẹ.

    Không cảm xúc, không phản kháng, chỉ là một cái vâng vâng dạ dạ theo đúng lễ nghi.

    Có lẽ dì Amelia đã nhận ra tâm trạng tôi khác thường. Dì nhẹ nhàng kéo tôi ra một góc để trò chuyện riêng.

    – Sao vậy, Arthur yêu dấu? Chỉ vì mẹ cháu cử thêm người đi theo giám sát mà cháu đã muốn buông bỏ hết sao? Cháu đã chuẩn bị rất tốt mà.

    – Sao dì biết?

    – Có điều gì trên đời này mà ta không biết được chứ?

    Dì cười, ánh mắt dịu dàng. Dì đặt tay lên vai tôi.

    – Cháu à, đừng lo. Mọi chuyện không phức tạp như cháu nghĩ đâu. Hãy lên xe cùng Joseph và Katherine. Ta hứa – sẽ làm cho cháu có một mùa hè tuyệt vời nhất. Tin ta nhé?

    Dì chưa từng thất hứa với tôi. Và thế là tôi gật đầu, ánh mắt bừng sáng trở lại. Tôi ngoảnh lại chạy nhanh về phía Joseph và Katherine, không quên vẫy tay chào dì.

    Mùa hè của Arthur ơi, ta đến đây!

    [..]

    Chiếc xe ngựa bốn bánh lặng lẽ lăn qua con đường trải sỏi ẩm ướt, bánh xe rít khẽ mỗi khi gặp một đoạn gồ ghề giữa vùng đồng bằng vắng vẻ. Mái vòm vải đen được kéo nửa chừng, để lại một khe nhỏ đủ cho tôi nhìn ra ngoài. Tôi tựa đầu vào khung cửa gỗ, má áp lạnh vào mặt kính mờ hơi nước.

    Xa xa, ánh dương mùa hè đang trườn lên từ những rặng đồi thấp, nhuộm một màu vàng nhạt lên đồng cỏ hoang và những bụi cây thấp uốn mình theo gió. Lác đác vài ngôi nhà tranh mái rơm hiện ra rồi biến mất sau những hàng du trụi lá. Một vài con cừu lặng lẽ gặm cỏ bên vệ đường, chúng dường như chẳng để ý đến thế giới đang dịch chuyển chậm rãi quanh mình.

    Nơi mà chúng tôi sắp đến chính là Wiltshire, Cotswolds. Và chúng tôi đã đi được gần hai ngày trên chiếc xe ngựa này rồi. Dù cho xe ngựa nhà tử tước rất tốt, chạy rất êm, thiết kế sang trọng, thanh lịch với tông màu nâu hạt dẻ, nhìn rõ hơn sẽ thấy màu đỏ ánh lên – cái mà tôi thích nhất ở chiếc xe ngựa này, nhưng ngồi lâu cũng chán, lại còn có cảm giác như thể tôi đang lênh đênh trên biển bằng một con thuyền nhỏ vậy.

    Chỉ có khi xuống chỗ nghỉ chân tôi mới được thư giãn một lúc, quên được cái cảm giác sóng vỗ gập ghềnh. Rồi khi tiếp tục hành trình, thì cơn sóng ấy lại tiếp tục vỗ về tôi. Tiếng vó ngựa kêu lộc cộc xuyên suốt chặng đường, cùng tiếng bánh xe lăn đều trên những con đường đầy đất đá. Thật sự điều đó khiến tôi như muốn nôn vậy! Lại còn rất chóng mặt nữa! Có vẻ việc ít khi di chuyển bằng xe ngựa đã khiến tôi bị say xe rồi.

    Tôi đi chung xe với Joseph và Katherine, còn có mấy người hầu ngồi trước nữa. Thật ra thì ngồi chung với hai đứa em họ này sẽ không xảy ra vấn đề gì nếu như chúng nó không phải là hai cái "nam châm cùng dấu", mãi mãi không thể dính lại với nhau được. Joseph thì quá im lặng, nó cứ cầm tập tản văn đọc xuyên đêm suốt sáng, hết cuốn này rồi tới cuốn khác, chẳng thèm nói chuyện với ai câu nào. Katherine thì tính tình ham vui, lại hay tay chân rảnh rỗi nên cứ quay qua quấy rầy anh nó suốt. Lúc thì nắm đầu Joseph, lúc thì la om xòm vào tai.. Còn anh nó thì chỉ dám hất nhẹ Katherine ra, mặt nhăn nhó một chút rồi quay qua đọc sách tiếp. Dù có mong Joseph nó sẽ mắng lại Katherine, nhưng cuối cùng thì tôi nghĩ cái cách im lặng giải quyết vấn đề cũng không tệ, vì điều đó khiến hai đứa không cãi nhau ầm ĩ và bản thân tôi cũng đỡ nhức đầu hơn.

    Sau mỗi lần như vậy, con bé đó sẽ chán nản quay qua chơi búp bê một mình. Nhưng mấy con búp bê đó thì có thể kéo dài thời gian cho tôi yên bình được bao lâu chứ? Katherine khi chơi chán là nó lại bước đến chỗ tôi, rủ rê tôi chơi cùng em ấy, còn kêu tôi đóng vai quản gia rót trà cho những con búp bê vô tri đó nữa. Làm sao mà tôi có thể đồng ý chơi cùng nó được cơ chứ? Đầu óc tôi đang xoay vòng đây này! Đến cả việc muốn nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh còn khó thì huống chi ngồi cầm mấy cái tách trà sứ đó rót cho mấy con búp bê.

    - Katherine à, xin lỗi em nhiều nha. Nhưng giờ anh đau đầu lắm, có lẽ là anh bị say xe rồi. Anh không thể chơi với em được đâu.


    - Em không chịu đâu! Em muốn anh Arthur chơi cùng cơ.

    - Năn nỉ em đấy, Katherine ngoan của anh.

    Dù tôi có cầu xin con bé đó thế nào nó cũng chẳng chịu buông tha cho tôi. Tôi lúc bảy tuổi nếu mà có cái tính bướng bỉnh như thế ở nhà, chắc chắn tôi đã bị cha mẹ gạch tên ra khỏi gia phả nhà Wellesley từ lâu rồi.

    - Không chịu! Không chịu! Anh Arthur bắt buộc phải chơi với Katherine.

    Cái gì mà bắt buộc cơ chứ? Nó cứ hét toáng lên trước mặt tôi. Tai tôi dường như muốn đứt màng nhĩ lắm rồi.


    Khi con người bị dồn đến đường cùng, họ sẽ cố gắng tìm nhiều cách khốn nạn nhất để tìm ra con đường thoát cho riêng mình. Và tôi – người có kinh nghiệm đọc nhiều truyện trinh thám, phải mò mẫm tìm ra được một cách có thể cứu mình được. Đó chính là.. Joseph..

    - Katherine à.. anh cảm thấy không xong rồi.. có lẽ thứ đó sắp dâng trào ra rồi..

    - Hả? Sao anh lại không xong, và.. thứ đó? Nó là gì?

    Tôi liếc nhìn Katherine, cố nín thở để mặt tôi xanh xao hơn, mồm thì giả vờ như thể muốn nôn ra rồi phát ra mấy tiếng ọe – thật ra nếu không giả vờ thì mặt tôi cũng như sắp nôn tháo ra rồi. Tay tôi tiếp đó chỉ về phía Joseph – mắt nó đang ngước nhìn tôi, biểu cảm tỏ ra như thể lo lắng cho tôi.

    - Katherine.. hãy nhìn Joseph xem, thằng bé nó còn đủ sức để đọc sách đấy. Còn anh.. ọe.. anh đến cả ngước nhìn bầu trời.. ọe.. không nổi, thì có thể chơi được cái gì?

    - Ý anh là.. anh đang buồn nôn à? Anh say xe hả? Arthur.. bây giờ anh nhìn như mấy con yêu tinh da xanh trong truyện cổ tích em từng đọc vậy.

    Nghe con bé dứt lời, tôi liền giả vờ dựa vào người con bé, tỏ ra như thể sắp nôn thẳng lên người nó vậy. Dĩ nhiên, nó hất nhanh tôi ra, mặt méo xệch, như không muốn tôi chạm vào người nó. Đầu tôi tựa nhẹ vào thành cửa sổ, tay tiếp tục chỉ lia lịa về phía Joseph đáng thương đang sắp thế mạng cho tôi. Lúc nãy mặt nó tỏ ra lo lắng cho tôi bao nhiêu.. thì giờ mặt nó rất tức giận như muốn nổ tung ra vậy, đỏ lắm – có lẽ nó đã nhìn ra được cái trò mưu mẹo "vô liêm sỉ" của tôi.

    - Thôi được rồi, Katherine không kêu Arthur chơi chung nữa. Em sẽ kêu Joseph chơi cùng vậy, dù có lẽ chơi với anh Arthur vui hơn, còn chơi với anh Joseph chán lắm!


    Rồi con bé xoay người chạy về hướng Joseph và.. Mà thôi, tốt nhất là không nên nhìn và nghĩ tới nữa sẽ tốt hơn. Chỉ biết là từ sau vụ hôm đó, Joseph xuyên suốt hai tháng hè nó không bao giờ thèm nhìn hay nói chuyện gì với tôi, dù chỉ là một chút.

    Tôi có lẽ không nên giả vờ thêm nữa, vì tôi sắp nôn toẹt thẳng ra rồi, đầu tôi cứ xoay như chong chóng. Nhưng chuyến đi thì vẫn phải tiếp tục, xe ngựa cũng cần phải tiếp tục lăn bánh, tiếng đất đá bị bánh xe ngựa cán lên thì cũng không thể nào bớt đi được. Giờ trong đầu tôi lúc này chỉ mong: "Hãy mau mau đến Wiltshire nhanh lên!".

    * Đoạn trích ẩn của một trong các chương sau:

    "Địa điểm mà tôi sắp tới tại Cotswolds đây chính là WILTSHIRE - một nơi đã khai sáng cho tôi một niềm hi vọng to lớn về tương lai, về ước mơ và thậm chí là nơi để tôi gửi gắm cả cuộc sống này. Đây cũng sẽ là nơi mà tôi gặp được đóa hoa hướng dương rực rỡ và xinh đẹp nhất trong đời mình.. một đóa hoa mà tôi luôn mong muốn sẽ luôn tỏa sáng, kể cả khi có tôi bên cạnh hay không..".
     
    Ngngoclan, Chì ĐenMTrang1102 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng sáu 2025 lúc 5:10 PM
  5. HANLAILA

    Bài viết:
    0
    Chương 4: WILTSHIRE

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trời đã sẫm màu khi chiếc xe ngựa cuối cùng cũng rẽ vào con đường hẹp dẫn đến trang viên. Mặt trời từ lâu đã khuất sau những ngọn đồi thấp của Cotswolds, để lại một quầng đỏ cam mờ nhạt phía chân trời. Ánh sáng cuối cùng của ngày trượt nhẹ qua vòm cây, hắt những bóng hình dài thăm thẳm lên con đường rải đá vụn. Gió đêm phả qua ô cửa nhỏ, mang theo mùi ngai ngái của đất ẩm sau cơn mưa buổi chiều – thứ mùi chỉ có ở những miền quê xa thành phố.

    - Đến rồi, cuối cùng cũng đã đến trang viên rồi! Đến Wiltshire rồi!

    Tôi rít lên trong niềm vui sướng.

    Người làm trong nhà ai cũng tấp nập đem hành lí vào trang viên. Còn tôi thì đứng yên một bên đợi mọi người đem đồ vào, trong lúc đang hưởng thụ cái cảm giác đã vượt qua được một nghịch cảnh. Bên cạnh đó, tôi đứng quan sát trang viên một lúc thì đưa ra một vài nhận xét như sau. Trang viên của gia đình tử tước toát lên vẻ trầm mặc cổ điển hiếm có, tuy không quá rộng lớn - nhỏ hơn một nửa nhà tôi và chỉ có hai tầng - nhưng nhìn chung vẫn tỏa ra được một cảm giác ấm cúng cho chủ nhà. Nó nằm trên sườn của một ngọn đồi nhỏ ở Wiltshire – một vị trí lý tưởng để bao quát cả một vùng thung lũng rộng phía dưới. Trang viên có một khu vườn nhỏ nằm bên mép trái, trồng khá nhiều thảo dược và hoa với đầy đủ màu sắc rực rỡ. Bây giờ đã tối rồi, nên xung quanh có thể thấy được nhiều đom đóm phát sáng bay xung quanh tạo nên cho trang viên một vẻ đẹp rất huyền bí – một khung cảnh mà tôi ít khi được thấy tại Westminster.

    - Cháu đang nhìn gì vậy, Arthur?

    - Dạ.. à, cháu chỉ đang ngó quanh khu trang viên này thôi ạ.

    - Vậy à? Cháu thấy trang viên của nhà ta đẹp không?

    - Dạ có ạ. Nó đẹp lắm, dì Amelia ạ.

    Dì đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ - có vẻ dì rất hài lòng với câu trả lời của tôi.

    - Joseph và Katherine! Lại đây, mẹ dẫn các con lên phòng nào.

    Sau đó, tôi cùng Joseph và Katherine theo chân dì Amelia bước vào bên trong trang viên.

    Nội thất bên trong hẳn đã được chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước. Sàn nhà lát gạch men bóng loáng, từng món đồ cổ điển được sắp đặt gọn gàng trên các dãy tủ gỗ dày cộm. Một số món đồ có vẻ được du nhập từ những xứ sở xa xôi, thể hiện qua nét đặc trưng riêng biệt.

    Chẳng hạn như cặp bình sứ trắng đặt hai bên lối vào, trang trí bằng những họa tiết thanh mảnh tựa nét mực tàu - trông là biết được nhập từ Trung Hoa. Hay chiếc đèn chùm pha lê lấp lánh trên trần cao - tựa như một thiên hà thu nhỏ phản chiếu ánh nến thành hàng trăm vì sao rực rỡ, khiến căn phòng như sáng lên bằng ánh sáng cổ tích.

    Chúng tôi bước qua một dãy hành lang lót thảm màu nâu đất, bước lên tầng bậc thang gỗ uốn cong nhẹ, càng đi tôi càng nghe được tiếng gỗ kêu lẹt kẹt càng lớn. Đi lên được tầng hai, trước mắt tôi là dãy hành lang dài không lót thảm, chỉ có lát những viên gạch men hoa văn hình học cổ xưa, màu đã nhạt đi theo thời gian nhưng vẫn giữ được vẻ tao nhã vốn có.

    Hai bên vách tường treo đầy những bức tranh sơn dầu – nào là cảnh đồng quê bát ngát, những đứa trẻ chơi đùa bên hàng rào trắng, nhưng phần lớn trong số đó lại xoay quanh một ngôi làng nhỏ cổ kính: Về con người nơi đó, về những sinh hoạt thường nhật, và những khung cảnh giản dị xung quanh. Nhìn qua cũng biết, tất cả đều được vẽ bởi một họa sĩ lão luyện. Phải thừa nhận rằng tay nghề của người họa sĩ này thật đáng nể – dày dạn kinh nghiệm, lại tinh tế đến từng nét bút. Ngay cả những bức tranh do các họa sĩ nổi tiếng ở Westminster vẽ riêng cho nhà tôi, cũng khó lòng sánh được với vẻ điêu luyện và chân thực trong những bức tranh này. Mỗi bức tranh đều mang sự chuyên nghiệp và tỉ mỉ, khắc họa cảnh vật sống động đến từng chi tiết nhỏ nhất. Màu sắc thì hài hòa và uyển chuyển, vừa tạo chiều sâu cho bố cục, vừa làm nổi bật nét đặc trưng riêng biệt của từng cảnh. Tôi không khỏi tự hỏi – liệu ngôi làng kia có thật hay không, mà người họa sĩ lại có thể vẽ nên một cách sống động và chân thật đến thế?


    Tôi dừng chân lại ở một bức tranh được đặt ngay gần mép cửa sổ - đó là một bức tranh khá lớn vẽ về một đám trẻ đang ngồi chơi với nhau. Đứa thì chơi đá bóng, đứa thì chơi bắn bi, nhảy dây, gắp que, tất cả đều được vẽ rất sinh động, mô tả lại được hết những biểu cảm vui mừng, hớn hở, có cả xen lẫn mệt mỏi của từng đứa trẻ đang chơi hăng say ấy. Nhưng điều tôi để ý không phải là những cái đó, cái tôi để ý chính là cô bé tóc vàng óng thắc hai bím, mặc váy màu xanh dương nhạt, đang ngồi một góc xếp vòng hoa dưới gốc cây cổ thụ già. Dù cho đám nhóc kia có chơi vui vẻ đến đâu, cô bé ấy chỉ ngồi cách xa tụi nó, chăm chú xếp vòng hoa, miệng còn đang mỉm cười thỏa mãn như thể đang hưởng thụ. Khuôn mặt nhỏ, má ửng hồng, đôi môi đỏ đang mỉm cười, mắt chăm chú, tay khéo léo xếp vòng lại còn mặc một chiếc váy yếm ngoài màu xanh xòe nhẹ, khác biệt với những cô bé mặc váy dài màu nâu hạt dẻ hay màu đỏ đơn điệu đang chơi ngoài kia - mọi yếu tố ấy đều góp phần giúp cho cho cô bé xếp vòng hoa nổi bật nhất bức tranh. Nổi bất đến mức miệng tôi lỡ bất giác thốt lên: "Rực rỡ như mặt trời vậy!".

    - Cái gì đẹp rực rỡ vậy Arthur?

    Tôi giật mình quay người qua - à, hóa ra đó là Katherine, con bé đang nghiêng đầu qua một bên, mặt bối rối, có vẻ con bé rất muốn biết dụng ý câu nói lúc nãy của tôi là gì?

    - Hả? Anh.. có.. cái gì?

    - À, Katherine hiểu rồi! Có phải anh đang khen bức tranh sơn dầu vẽ em đang đứng trong vườn hoa hướng dương đó đúng không? Hì, em biết là anh Arthur thích nó mà.


    - Hả?

    Tôi không hiểu con bé nó đang nói gì? Bức tranh hoa hướng dương nào? Cái mà nó khoe tôi tầm một tháng trước đó à. Tôi nhìn sang kế bên bức tranh vẽ đám trẻ đang chơi đùa ấy.. thì đúng thật.. chính là bức tranh sơn dầu vẽ riêng cho con bé đó! Nó được treo lên đó khi nào vậy? Vậy bức tranh này cũng được vẽ bởi cùng một vị họa sĩ.


    - À, đúng rồi Katherine. Em có biết vị họa sĩ vẽ cho em bức tranh đó tên là gì không?

    - Vị họa sĩ vẽ cho em à. Ừm.. cũng khá lâu rồi, em không nhớ rõ nữa. Ông ấy hình như tên là Hevi nhỉ? Không đúng! Là Havani.. ủa đâu phải! Em chỉ nhớ rõ tên ông ấy có chữ đầu là chữ H.

    Con bé cứ cố lắc đầu qua lại để nhớ, miệng nhẫm hết tên này đến tên khác nhưng đều không nhớ rõ được.

    - À! Em nhớ rồi! Là Henry..

    - Chậc, là Haven mới đúng.

    Joseph mặt khó chịu quay đầu về phía katherine, trả lời bằng giọng đanh đá.

    - À, Joseph giỏi thật! Ông ấy hóa ra tên Haven à?

    Thằng bé không thèm quan tâm tôi, cứ thế đi thẳng một mạch đến kế bên dì Amelia. Cái gì mà thấy ghét thế này? Chắc chắn là nó còn giận tôi lúc sáng, chắc chắn thế!

    Đi đến gần cuối dãy hành lang, dì Amelia bắt đầu phân chia phòng cho chúng tôi.

    - Phòng phía bên trái này là của Joseph, phía đối diện là của Katherine nha! Còn Arthur là phòng cuối hành lang.

    - Thế còn đồ đạc của Katherine đã được chuẩn bị xong chưa mẹ?

    - Tất nhiên là rồi! Ta đã cho người chuẩn bị hết những thứ phù hợp xếp sẵn vào phòng cho các con hết rồi. Còn một vài món đồ của riêng các con thì mai người làm sẽ mang dần vô. Giờ đã khuya, các con hãy vô phòng ngủ nghỉ ngơi trước đi.

    Thế là tôi, Joseph và katherine đều bước vào phòng riêng của ba chúng tôi. Khi bước vào, điều khiến tôi ngạc nhiên là phòng được chuẩn bị rất chu đáo, các đồ vật trang trí và đồ dùng trong phòng đều được dì bố trí rất đẹp mắt, lại còn phù hợp với sở thích riêng của tôi. Tôi thích những đồ vật trang trí có màu sắc rực rỡ nhưng lại có vẻ đẹp cổ kính và đầy các họa tiết - nghe có vẻ là một sở thích vừa "già đời" vừa "khó tìm" nhỉ? Nào là đồng hồ bằng đồng mạ vàng lấp lánh, với phần chân chạm trổ hình hoa lá Baroque và một cặp thiên thần nhỏ hai bên đặt gần lò sưởi, rồi còn có tấm thảm cổ Aubusson với nền đỏ son đậm và họa tiết hoa mẫu đơn, rèm cửa màu kem ngà với hoa văn chỉ vàng.. Nói chung là mọi thứ trong căn phòng này tôi thích lắm! Giường ngủ còn rất là êm và có mùi hương nữa.

    Tôi bỗng dán mắt đến một chiếc thùng gỗ to được đặt đơn độc trong một góc của căn phòng. Tôi bây giờ thì khá mệt rồi, cơn buồn ngủ cũng đã lên cao. Nhìn ngoài cửa sổ cũng chỉ thấy một mảng đen thôi, điều đấy lại càng khiến tôi muốn đi vệ sinh cơ thể ngay và lăn lên giường ngủ, không muốn bận tâm gì thêm, có gì mai tính tiếp. Thế là tôi lật đật đi vệ sinh cơ thể, sau đó thì thổi nến đi lên giường ngủ ngay, chẳng thèm quan tâm thêm gì nữa, dù gì căn phòng này cũng quá tuyệt vời rồi!

    [..]

    Trời cuối cùng cũng sáng, mặt trời dần ló dạng, những tia nắng lung linh, tờ mờ lấp ló chiếu qua khe cửa sổ, xuyên thẳng qua tấm màn. Những tia nắng ấy mờ mờ ảo ảo, chiếu rọi thẳng lên khuôn mặt còn ngái ngủ của tôi, dù khó chịu nhưng tôi biết được đây là thời điểm để tôi tỉnh dậy rồi. Tôi vươn người, để cơ thể mình co giãn ra nhiều nhất có thể. Khi cơ thể cảm thấy sảng khoái nhất, tôi mới bắt đầu nhìn sang cái thùng gỗ mà tối đó tôi chưa kịp khám phá.

    - Không biết cái thùng đó chưa gì nhỉ? Có phải là thứ tôi có thể được xem không?

    Suy đi tính lại một hồi, tôi vẫn thấy phiền quá. Đã tò mò thì cứ mở ra xem một chút là được, dù gì thì dì cũng không dặn tôi có thứ gì trong phòng này không được phép mở ra. Mà nếu có thì dì cũng không nên để trong căn phòng đã được chuẩn bị kĩ lưỡng như thế này. Có khi nào trong chiếc thùng ấy là một bất ngờ nữa mà dì muốn dành cho tôi?

    Nghĩ tới thế, tôi vội xuống giường, chạy thẳng đến chỗ cái thùng gỗ được để ở góc phòng. Lật đật mở ra, tôi thất vọng phát hiện chiếc thùng này chỉ để mấy cuốn sách cũ đã bị mốc và phai nhòa chữ. Tôi chán nản, lục qua lục lại với mong muốn tìm ra một thứ gì đó thú vị. Sau cùng nó lại chẳng chứa gì thú vị cả, tôi chỉ có thể tiếc nuối đóng nắp thùng lại.

    Khi định quay người rời đi, tôi chợt nhận ra một điều hết sức kì lạ. Tôi lại ngồi xuống mở nắp thùng ra, quan sát cẩn thận từ bên ngoài đến hết bên trong, rồi lôi hết mớ sách mốc đấy để ra sàn. Tôi làm như vậy không phải là đang rảnh rỗi quá không biết làm gì nên chơi bầy hầy như thế này đâu. Arthur không bao giờ có tính như thế!

    Tôi chỉ muốn xác nhận những gì mình đang suy luận là đúng. Tôi phát hiện rằng chiếc thùng gỗ nhìn bên ngoài trông có vẻ khá mới và có kích thước lớn. Làm sao một chiếc thùng mới toanh này lại dùng để đi chứa mớ sách mốc không thể dùng được nữa? Quan trọng hơn bên trong thùng có thể chứa nhiều sách hơn, nhưng nó chỉ chứa một vài cuốn, lại còn không được đặt sâu hoàn toàn xuống đáy thùng như thể có thứ gì dày được lót bên dưới vậy.

    - Ấy chà! Đúng như mình suy đoán.

    Có một ván gỗ khá mỏng được đặt giữa thùng, có hai bên mép gỗ được khắc trước đó để đặt miếng gỗ vào. Tôi từ từ lôi miếng gỗ đó ra và bất ngờ phát hiện ra thứ bên trong thùng này thật khiến tôi như muốn nhảy dựng lên vậy. Bên dưới miếng gỗ lót ấy không ngờ lại chứa một sấp giấy vẽ, hai bộ màu sơn dầu và một bộ màu nước, mấy cây cọ vẽ với kích thước đầu cọ khác nhau, dao pha màu, một bảng pha màu và cuối cùng là giá vẽ có thể điều chỉnh độ nghiêng. Tất cả đều là đồ mới cả.

    - Đây chắc chắn là do dì Amelia chuẩn bị hết cho mình!

    Tôi hò hét trong niềm vui sướng, đến cả quơ tay múa chân sờ chạm đủ kiểu vào bộ dụng cụ màu tuyệt vời này. Không có gì bây giờ có thể khiến tôi vui hơn như vậy. Chắc chắn là như vậy! Còn chưa kịp hưởng thụ cái niềm vui sướng hiếm có này thì bỗng nhiên có giọng một người phụ nữ đứng ngoài cửa vọng vào, cắt ngang đi cái khoảnh khắc này.

    - Cậu Arthur, đã tới giờ dậy rồi. Tôi xin phép bước vào phòng để phụ cậu chuẩn bị.

    Đó là giọng của chị Linda - thị nữ thân cận của mẹ. Chị ấy đến đây chắc chắn là để kiểm tra tôi theo lời dặn của mẹ.

    - À, chị đợi tôi một lát. Tôi sẽ xuống giường ngay!

    Vừa dứt lời, tôi lại nhanh chóng thu dọn đồ, mau chóng để hiện trường trở về như cũ. Mới lấy tấm gỗ chặn lại bên dưới, chưa kịp để các cuốn sách cũ bỏ vào, đóng thùng lại, thì chị ta đã tự ý mở cửa ra, xông vào phòng tôi. Tôi giật mình, quay mắt nhìn chị Linda, trong khi đó đống sách vẫn còn để lung tung trên sàn. Tôi cố giữ mặt lạnh, bình tĩnh tìm cách ứng phó.

    - Chị.. tôi đã bảo chị là đợi tôi một lát mà. Sao chị lại tự ý xông vào phòng tôi như thế?

    Dù có giữ cái mặt lạnh này như thế nào thì nhìn chị ta còn có cái mặt lạnh hơn cả tôi. Chị Linda chỉ im lặng một lúc, mắt quét nhẹ qua hết căn phòng, rồi lại nhìn chằm chằm sang cái thùng gỗ và mớ hỗn độn trên sàn nhà. Dường như chị ta chẳng thèm để ý gì đến lời nói lúc nãy của tôi, giọng chỉ đanh thép, trả lời tôi bằng một câu trả lời chẳng liên quan.

    - Tôi là Linda - thị nữ thân cận của phu nhân Wellesley. Chắc cậu vẫn còn nhớ chứ? Tôi được giao nhiệm vụ phải giám sát và chăm sóc cậu cẩn thận trong lúc ở Wiltshire. Bây giờ, tôi muốn cậu hãy trả lời tôi rằng những cuốn sách để lung tung trên sàn này là sao vậy?

    - Cái này.. là thùng đựng sách mốc được để sẳn trước đó trong phòng. Tôi chỉ tò mò mở ra thôi.

    Chị ta trông như đang nghi ngờ lời nói của tôi, vẫn đứng yên nhìn mớ sách đó. Rồi quyết định sẽ thay tôi dọn dẹp cái thùng.

    - Thế thì tôi sẽ giúp cậu dọn những thứ vô dụng này đem ra khỏi phòng vậy.

    - Sao cơ! Chị không thể..

    - Hả? Ta vừa mới nghe ai nói thùng đựng sách cũ của nhà ta là thứ vô dụng vậy?

    Dì Amelia bất ngờ đứng tựa bên cánh cửa trái của phòng, giọng dì nghiêm nghị như đang muốn nói chuyện đại sự. Không biết dì đã đến đây khi nào nhỉ?

    - Là tôi ạ, phu nhân Ashford.

    - Cô cũng có gan thật! Đống sách cũ ấy tuy đã mốc meo, không thể sử dụng được nữa nhưng vẫn là những cuốn sách từng dùng để giáo dục, truyền lại qua các thế hệ của gia tộc Ashford. Nếu nhìn kĩ mỗi cuốn sách ấy đều mang gia huy của gia tộc. Ai dám nói chúng là những thứ vô dụng?

    Dì liếc nhìn Linda như thể sắp hỏa tán chị ấy vậy. Quay sang Linda, tôi thấy mặt chị ta đã tái xanh, mô hồi chảy đầm đìa, miệng ngậm chặt lại, lúng túng không biết trả lời như thế nào. Đúng như dì Amelia nói, những cuốn sách ấy - tất cả chúng đều có gia huy gia tộc Ashford in trên bìa. Vậy mà tôi là không để ý mấy, đến cả khi đọc kĩ hơn, sách vẫn in còn nhiều trang vẫn còn chữ, ghép lại nội dung của mỗi trang vẫn có thể hiểu được sơ nội dung của cuốn sách. Tuy không thể dùng được nữa, nhưng vẫn có thể truyền qua các thế hệ sau để lưu giữ. Chắc chuyến này chị Linda sẽ không dám mạnh miệng, nói chuyện không biết suy nghĩ trước như thế này nữa đâu.

    - Tôi.. tôi thành thật xin lỗi phu nhân. Tôi thực sự.. không biết những cuốn sách.. đó lại quý giá như vậy. Mong phu nhân thứ lỗi.

    - Nay coi như là ta cảnh cáo cô. Nếu có lần sau thật, ta và tử tước tuyệt đối không tha.

    - Vâng, thưa phu nhân.

    Sau đó Linda nhanh tay nhanh chân bước ra khỏi phòng. Nhưng trước khi rời đi, chị ta lại bình tĩnh đến lạ như thể phát hiện ra thứ gì. Chị ấy quay lại nhìn phu nhân, ánh mắt chứa đầy sự khó hiểu.

    - Thưa phu nhân, trước khi rời đi, tôi có thể hỏi người rằng tại sao những thứ quý giá như thế người lại để trong căn phòng này mà không cất chỗ khác tốt hơn?

    Dì Amelia trầm ngâm nhìn Linda một lúc rồi mỉm cười, giọng tươi phơi phới đáp lại Linda.

    - Căn phòng này trước đây là phòng của tử tước và phu nhân đời trước. Họ muốn các thế hệ sau lưu giữ những cuốn sách này ở đây, thì tụi ta chỉ có thể để ở đây. Làm sao ta tự ý quyết định được nhỉ, đúng không Linda?

    - Dạ.. dạ vâng.

    Linda ngay lập tức bước ra khỏi phòng với biểu cảm như thể không hiểu những gì dì nói. Tôi cũng hiểu mấy, nhưng thôi kệ, bộ dụng cụ vẽ của tôi đã được bào vệ an toàn và thành công.

    - Dì Amelia, cháu cảm ơn dì nhiều lắm! Dì mãi là tuyệt nhất.

    Dì nháy mắt với tôi, miệng cười tười rói, giọng điềm đạm kêu tôi xuống ăn sáng.

    - Arthur à, đến giờ ăn sáng rồi. Cháu mau chuẩn bị để xuống nhà ăn cùng với Joseph và Katherine.

    [..]

    Sau khi ăn xong, tôi chạy thẳng lên phòng, lôi bộ dụng cụ vẽ ra, rồi mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài để tìm xem có địa điểm nào mình có thể dùng để ngồi vẽ. Ngoài cửa sổ, tôi có thể nhìn thấy được trọn phía sau trang viên, những bãi cỏ và cánh đồng xanh mát, phía xa xa còn có một ngôi làng nhỏ nữa - tuy nhìn không rõ lắm nhưng có vẻ là một ngôi làng yên bình nằm giữa những cánh đồng đại mạch trải dài, rải rác các bức tường đá khô thấp và hàng rào cây dâu gai, đặc trưng của vùng nông thôn miền Nam nước Anh. Tôi chưa bao giờ được nhìn thấy tận mắt một ngôi làng nào cả, nhưng tôi có thể hình dung và cảm nhận được khung cảnh, vẻ đẹp của nó qua việc đọc sách và những bức tranh. Càng nhìn tôi lại càng thấy sao ngôi làng đó có gì quen thuộc, như thể mới gặp gần đây.

    - A! Nhớ rồi, ngôi làng đó rất giống với ngôi làng trong các bức tranh hôm qua tôi đã xem. Vậy là nó có thật sự tồn tại sao?

    Tôi muốn nhìn rõ ngôi làng hơn nữa. Tôi nghĩ chủ đề vẽ tiếp theo của tôi sẽ là ngôi làng đó. Tôi muốn mình có thể vẽ ra một siêu phẩm nghệ thuật như vị hoa sĩ tên Haven đó. Vì thế trước hết tôi cần tìm một nơi để quan sát tốt hơn. Kế bên ngôi làng, gần hơn một chút, tôi thấy được một ngọn đồi nhỏ, có thể nhìn bao quát được ngôi làng. Ngọn đồi đó trông có vẻ mát mẻ vì có gió thổi qua, có một cái cây rất to và cao nằm trên đỉnh đồi. Dưới đồi còn có một cái hồ lớn, trải dài đến gần làng, có vẻ người dân ở đó sẽ sử dụng nước hồ cho sinh hoạt chăng?

    Không chần chừ thêm nữa, tôi phải mau chóng rời đi trước khi quản gia Mag và thị nữ Linda đến đây. Lúc nãy dì đã chỉ tôi có một lối đi bí mật trong căn phòng này có thể dẫn ra khỏi trang viên. Tôi thật sự rất háo hức không biết nó sẽ trông như thế nào nhỉ? Xưa giờ tôi chỉ có đọc sách mới biết được những lối đi bí mật chứ chưa bao giờ chứng kiến. Không biết trang viên nhà tử tước có phải từng là nơi cho các mạo hiểm giả thám hiểm không, mà sao có nhiều thứ thú vị thế?

    Có một tủ sách cũ áp sát tường, nơi mà ai cũng nghĩ chỉ để trang trí. Nhưng nếu quan sát kỹ, sẽ thấy có một khe hở rất mảnh giữa chân tủ và sàn gỗ, và ở phía góc dưới cùng bên trái tủ, một chốt gỗ nhỏ có thể xoay được. Khi xoay chốt – bất ngờ, cả tủ sách xoay nhẹ sang một bên, hé lộ một lối đi nhỏ âm tường chỉ vừa cho một đứa trẻ chui lọt. Không khí bên trong mát lạnh, thoảng mùi đá cũ và rêu phong, như đã bị quên lãng cả trăm năm. Lối đi dẫn xuống một hành lang ngầm bằng đá, ngoằn ngoèo, có lúc phải khom người. Dọc lối đi gắn một vài giá nến sắt gỉ, có thể từng được dùng để soi sáng. Sau một lúc men theo hành lang, nó mở ra một cánh cửa gỗ nặng có then cài, dẫn thẳng ra một bụi cây rậm rạp bên triền đồi – phía sau vườn thảo dược, cách xa cổng chính trang viên. Tôi háo hức bất giác miệng mở rộng hình chữ O mắt thì đảo nhìn xung quanh một cách đầy sững sờ như không tin những gì trước mắt mình.

    - Dì đúng là tốt nhất! Một lối đi thú vị như vậy mà dì lại chỉ cho mình dễ dàng. Giờ thì xuất phát đến ngọn đồi phía bên kia ngay thôi!

    [..]

    Không biết đã trôi qua bao lâu rồi, hết đi qua đồng cỏ xanh bát ngát được gió thổi đu đưa như không dừng lại, rồi lại băng qua một đồng cỏ có mọc đầy hoa cúc dại và xen lẫn còn có cả hoa anh túc, hoa oải hương. Màu sắc của chúng thì phải nói là muôn màu muôn vẻ, bươm bướm với chuồn chuồn thì bay tứ tung làm cho khung cảnh này nên thơ đến lạ thường. Ở Westminster, tôi rất ít khi bắt gặp được một khung cảnh đẹp như vậy. Bây giờ đây, tôi cảm giác bản thân mình thật nhỏ bé, đang lạc giữa một bức tranh đồng quê sống động.

    Thỉnh thoảng tôi còn bắt gặp vài chú nông dân đang đi ngược hướng với tôi - tôi đoán là họ đang đi làm việc. Nhưng điều tôi để ý là khi họ nhìn thấy tôi thì họ lại giơ tay vẫy vẫy như thể đang chào tôi. Tôi không biết phải làm gì để đáp lại lời chào của họ hết, tôi chưa bao giờ tiếp xúc với người lạ theo kiểu này cả, đặc biệt là dân thường. Tôi chỉ đành giơ tay cao vẫy vẫy, như cách chào lại họ. Thấy vậy, họ cười lớn rồi quay người đi tiếp. Bất cứ ai đi ngang qua tôi đều như vậy, và mỗi lần như vậy tôi đều vẫy tay chào lại với những người nông dân như cách họ làm với tôi. Có vẻ tất cả họ đều khá thân thiện.

    Tôi không biết tôi có làm sai ở đâu, tại những lễ nghi ở nhà tôi đã được dạy, không có cái nào giống như vậy cả - và đặc biệt là nó không được phép dùng cho dân thường, nên suy ra dân thường sẽ có một cách chào riêng không được dùng cho quý tộc. May mà tôi nay chỉ mặc một bộ áo Blouse linen màu be kết hợp với quần vải len thô, vì thế mà không ai có thể nhận ra tôi là quý tộc.

    Khi đến được ngọn đồi nhỏ ấy, tôi đã phải vật lộn khá khó khăn để đi lên. Tuy nó không quá cao, cũng không quá dốc, nhưng con đường lên đồi phủ đầy cỏ xanh mướt - cao đến mức che hết giày tôi, điều đấy khiến tôi cảm thấy khá ngứa khi dẫm lên chúng. Cứ mỗi bước chân đi lên, tiếng giày cọ với đống cỏ tạo ra âm thanh lạo xạo khe khẽ, cỏ lại còn khá trơn xen lẫn mùi đất ẩm cùng làn gió hương nhè nhẹ, tạo ra một khung cảnh vừa thanh bình vừa có tí mạo hiểm. Đây là lần đầu tiên tôi được bước lên ngọn đồi như thế này, nên nhiều lúc tôi như muốn trượt chân, tay thì còn phải giữ bộ dụng cụ vẽ nặng trịu - may mà bộ dụng cụ dì chuẩn bị cho tôi có thiết kê tiện lợi, gọn gàng, dễ đem đi bởi thế mà nó cũng đỡ khó khăn trong di chuyển hơn.

    Càng lên đến đỉnh đồi, cỏ càng mọc ươm tườm hơn, dày hơn, có những cọng cỏ còn dài đến tận đầu gối của tôi. Tôi thở dốc, từng bước chân chậm rãi đi lên từng bước nhỏ, sợ chỉ cần không cẩn thận có thể trượt chân té bất cứ lúc nào. Từ đây thôi, tôi đã có thể thấy được một phần nào ngôi làng ấy, ngọn đồi không quá cách xa làng nhưng lại đủ cho tôi xem bao quát được cả làng nếu lên được đỉnh đồi.

    - Cố lên! Cố lên Arthur.. Mày đã cố gắng đến vậy rồi, không.. được phép bỏ cuộc ở đây. Đây là mùa hè đầu tiên của mày, là nơi mày sẽ tạo ra tác phẩm nghệ thuật đầu tiên của riêng mày.. Đây chỉ là ngọn đồi nhỏ.. thôi, mày phải chinh phục được nó.. thì mới được xem là một "Cậu bé mạnh mẽ và trưởng thành". Vì thế mà cha mẹ và mọi người sẽ tin tưởng mày hơn.. như cách.. dì Amelia đặt trọn.. niềm tin ở.. Arthur này!

    Sau khi tôi hét to để tự khích lệ mình, mắt tôi bừng sáng lên, tay chân thì như được tiếp thêm sức mạnh cứ thế mà mỗi bước chân tôi được vững vàng hơn. Và khi tôi vượt qua được đoạn dốc cuối cùng, thảm cỏ bỗng trải rộng ra như mở một tấm thảm lớn mời chào. Tôi đứng yên một lát, lắng nghe tiếng gió rì rào, cỏ đung đưa quanh người, tưởng như cả ngọn đồi đang thì thầm: "Chào mừng đã đến, Arthur".
     
    Ngngoclan thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng sáu 2025 lúc 6:07 PM
Trả lời qua Facebook
Đang tải...