Một Ngày Nọ Tôi Vớ Được Anh Bác Sĩ Nha Khoa Tên tác giả: Linnsayhii Thể loại: Truyện ngắn, tình cảm lãng mạn, hiện đại Văn án: Chỉ định đến phòng khám để chữa một hàm răng sâu gần như không thể cứu, cô không ngờ lại chạm mặt một bác sĩ với ánh nhìn điềm tĩnh và mùi hương thoảng qua khiến lòng xao động. Từ những lần gặp gỡ tưởng chừng bình thường, một mối liên kết lặng lẽ hình thành - dịu dàng, thận trọng và khó đoán. Phải chăng có những cuộc gặp gỡ được sắp đặt từ trước, chỉ đợi một người.. đau răng, và một người biết cách chữa lành?
Chương 1: Lần đầu gặp gỡ. Bấm để xem Tôi là sinh viên cuối năm hai trường Đại học Luật, chuyên ngành Luật Kinh tế. Với ngoại hình bình thường và chiều cao khiêm tốn – chưa đến "ba mét bẻ đôi" – thì việc trải qua gần 20 cái Tết rồi vẫn chưa có người yêu cũng chẳng có gì lạ. Nhưng đời vốn không chỉ thiếu tình yêu, mà còn thiếu luôn cả canxi. Dạo gần đây, răng tôi bắt đầu biểu tình mỗi lần ăn uống, đặc biệt là mấy món ngọt yêu thích hay cả uống những cố nước mát lạnh vào trời hè oi bức. Ban đầu tôi định nhắm mắt làm ngơ, nhưng đến lúc đau đến mức không ngủ được, tôi đành phải lết đến bệnh viện khám. Tôi đã lường trước được răng của tôi bị sâu nặng, có lẽ là do việc tôi đã không vệ sinh răng miệng kĩ càng nên dẫn tới ngày hôm nay. Cũng một phần do tôi cứng đầu khi những chiếc răng của tôi dần xuất hiện những vệt đen nhưng tôi vẫn không chịu đến phòng khám. Cũng vì thế mà bây giờ tôi rất hối hận, vừa mới nhìn thì chị bác sĩ thốt lên: "Ôi sao hư gần hết cả hàm vậy em? Sao để đến giờ mới đi khám vậy?" Tôi không biết nói gì chỉ cười cười gãi đầu. Sau đó chị bác sĩ bảo tôi ra ngoài đợi đến lượt thì vào xử lí răng. Đột nhiên tôi thấy một anh bác sĩ bước vào phòng, tôi thoáng có chút lo lắng. Trên đường đi đến phòng khám tôi đã thầm cầu mong rằng người khám cho tôi sẽ là một bác sĩ nữ nào đó, mong không phải là bác sĩ nam. Vì tôi biết tình trạng răng của tôi hiện giờ và tôi khá mất mặt nếu để bác sĩ nam khám cho. Ánh mắt tôi lia đến chiếc bảng nhỏ trước phòng, trên bảng ghi: Bác sĩ: Huỳnh Tuấn Kiệt, Điều dưỡng: Nguyễn Bảo Hân. Ồ thì ra anh trai kia chỉ là bác sĩ, chắc sẽ không khám cho tôi đâu, tôi nghĩ trong đầu. "Trần Khánh Linh vào khám nha em." Tôi bước vào phòng và thấy, anh trai kia đã chuẩn bị mọi dụng cụ rồi kêu đến nằm vào ghế. Anh bác sĩ kia cũng rất nhẹ nhàng, hỏi về tình trạng răng của tôi sau đó bảo tôi há miệng và kiểm tra. Thế rồi anh ấy thốt lên một câu: "Ui em ơi, cái này nó ăn vào tủy rồi em, phải điều trị chứ uống thuốc nó không hết đâu." Tôi nghe xong thấy choáng choáng cái đầu, phải điều trị tủy sao, thì ra nó nặng đến mức đó. Tôi cũng chỉ biết gật gật đầu, anh chàng kia lại nói tiếp: "Bây giờ anh điều trị cái răng mà em đau trước, mấy cái còn lại thì để sau em nhé." Nghe vậy tôi cũng gật gật đầu. Tôi nằm ngửa trên chiếc ghế nha khoa, ánh đèn trắng phía trên rọi thẳng vào mặt. Anh bác sĩ ngồi sát bên, đang nhẹ nhàng khám răng cho tôi. Khoảng cách quá gần khiến tôi vô tình ngửi thấy mùi hương thoang thoảng từ người anh. Đó là một mùi thơm nhẹ, không gắt, không nồng - chỉ đủ để khiến tôi thấy dễ chịu và bình tĩnh hơn giữa tiếng máy móc và mùi thuốc sát trùng lạnh lẽo. Tôi không cố ý để ý đâu, thật đấy. Chẳng qua là.. anh ấy ở quá gần, và mùi hương ấy cứ len lỏi đến mũi tôi một cách tự nhiên. Mà này, đừng nghĩ tôi là kẻ biến thái đang hít lấy hít để gì nhé - tôi chỉ là một bệnh nhân đang nằm yên, vô tình bị mùi thơm ấy vây quanh thôi mà. Và sau đó là đến bước điều trị tủy, anh bác sĩ dùng một dụng cụ gì đó, lướt nhẹ lên chiếc răng đang đau của tôi. Tôi không dám nhìn thẳng vào mặt anh trai kia, chỉ dám đảo mắt nhìn xung quanh phòng. Đang lơ đễnh thì "aaa" – một cơn đau thấu xương làm tôi tỉnh mộng, tôi nhắm chặt mắt vì đau. "Anh sẽ nhẹ tay hơn. Nếu đau thì nói anh nhé!" - Anh lên tiếng, giọng nhẹ nhàng. Nói xong, anh lại tiếp tục cà cái dụng cụ kia vào răng tôi như chẳng có gì xảy ra. Cơn đau vẫn còn âm ỉ thì tôi thấy anh cầm thêm một cái nhíp, rồi rất nhanh chóng gắp ra thứ gì đó mà tôi đoán là một phần tủy răng. Lần này thì không nhịn được nữa, tôi hét lên một tiếng lớn: "Aaaaa!" Anh bác sĩ dừng lại một chút, rồi nói bằng cái giọng như đang dỗ dành một đứa trẻ năm tuổi: "Ừ đúng rồi, đau phải không? Em chịu đựng thêm một tí nhé." Tôi nằm đó, vừa đau vừa cảm thấy như mình bị "lừa ngoạn mục". Cái câu "Nếu đau thì nói anh nhé" nghe sao mà tử tế, khiến tôi cứ tưởng nếu mình than đau, anh sẽ dừng lại hay làm gì đó để tôi bớt đau hơn. Ai ngờ, thứ tôi nhận lại chỉ là một lời an ủi nhẹ tênh: "Em gắng chịu đựng nhé." Tôi câm nín. Không ngờ giữa phòng khám nha khoa lại có thể bị dụ một cú đau đến thế này. Tôi nhận ra rằng không nên tin vào lời bất kì con trai hay đàn ông nào, dù người đó có đẹp trai đi chăng nữa. Sau khi gắn "gờ tạm" hay còn gọi là miếng trám tạm thời* thì anh bác sĩ bảo tôi súc miệng với ly nước ngay bên cạnh. Tôi súc miệng xong thì nhìn quanh, và để ý thấy cái bồn bên cạnh ly nước đó. Vì là lần đầu tiên đi khám răng sau nhiều năm nên tôi có chút bối rối không biết có nên nhả vào đó không. Tôi đưa mắt nhìn sang anh bác sĩ, vì đang ngậm nước trong miệng nên tôi chỉ đành lấy tay cố chạm vào anh để thu anh chú ý, nhưng xui xẻo thay anh ấy đang bận chú ý vào dọn dẹp đống dụng cụ. Tôi cứ ngồi trên ghế, những ngón tay của tôi cố khều khều để chạm vào tay anh. Sau những lần cố gắng thì anh bác sĩ cũng đã để ý đến ngón tay của tôi và ngước lên nhìn tôi, chớp lấy thời cơ, tôi chỉ chỉ vào cái bồn mà tôi để ý trước đó. Như hiểu được ý tôi anh ấy liền gật gật đầu rồi nói: "Ừ, em nhả vào đó đi. Rồi lấy khăn lau luôn nhé. Nhớ 2 tiếng sau mới được ăn nghe chưa." Tôi không nói gì gật gật đầu như một đứa trẻ đang tiếp thu lời dặn của bác sĩ. Bước ra bàn làm việc, chị bác sĩ dặn dò tuần sau khám đúng hẹn và yêu cầu trả một vài khoản phí. Sau khi thanh toán thì tôi nhanh chóng nói lời cảm ơn rồi chào tạm biệt chị bác sĩ để đi về. -Hết chương 1- Chú thích: - Gờ tạm hay miếng trám tạm thời: Vật liệu hàn tạm thời (trong tiếng chuyên môn gọi là "gờ tạm" hay "miếng trám tạm thời"). Nó có thể chứa thuốc kháng viêm, sát khuẩn hoặc đơn giản chỉ là để bịt kín ống tủy.
Chương 2: Anh ấy "thơm" Bấm để xem Bước ra ngồi đối diện với phòng khám, tôi mở điện thoại ra nhắn tin liền cho đứa bạn thân: "Trời, mày ơi, tao quyết định rồi, tao sẽ phấn đấu để sau này có anh người yêu học ngành Y. Hôm nay khi khám gặp anh bác sĩ, có vẻ cũng đẹp trai mà còn thơm nữa mày ạ. Tao mê quá nè." Cô bạn đọc tin nhắn chữ "thơm" thì liền tỏ ra phán xét trả lời lại: "Cái gì? Thơm á? Mày biến thái hả, chẳng lẽ mày đứng gần người ta rồi hít hà mùi hương luôn à?" Tôi vội vàng nhắn lại giải thích, nhưng cảm thấy nói qua tin nhắn không đủ diễn tả được tình hình, thế là tôi hẹn sau khi về sẽ phi thẳng qua nhà nó để "thuyết trình" cho rõ ràng. Vừa nhìn vào điện thoại vừa cười, bất chợt tôi ngước mắt lên thì thấy ngay anh bác sĩ kia đang ngồi trên bàn làm việc. Anh chăm chú nhìn vào màn hình máy tính - chắc đang kiểm tra thông tin bệnh nhân kế tiếp. Một lát sau, anh đứng dậy rồi bước vào căn phòng nhỏ phía trong - nơi mà cách đây không lâu tôi đã la trời la đất vì đau. Đến giờ tôi mới để ý: Anh bác sĩ này cao chừng mét tám, dáng người vừa vặn – không quá mập cũng chẳng quá gầy. Tóc cắt kiểu layer, vài lọn xoăn nhẹ, kết hợp với cặp kính gọng đen dày khiến tôi bất giác liên tưởng đến hình ảnh những chàng trai Hàn Quốc trong phim. Anh mặc chiếc áo scrubs* màu xám, càng làm nổi bật làn da trắng mịn của mình. Trái tim tôi tự nhiên.. hơi xao xuyến một chút. Sở dĩ tôi vẫn ngồi lì ở đây là vì đang đợi mẹ tôi kiểm tra huyết áp định kì. Khoảng 15 phút sau thì tôi đã thấy bóng dáng của mẹ tôi, sau đó hai mẹ con cùng nhau về nhà. Vừa hộ tống mẫu hậu về đến nhà thì tôi lại phi xe qua nhà Kim Ngân để kể tiếp chuyện còn đang giang dở. Sau một hồi ngồi kể chuyện thì Kim Ngân rút ra một câu: "Thôi mày đừng mơ nữa, coi chừng vỡ mộng đó. Đa số trai học Y đều là cờ đỏ* đấy. Tỉnh đi mày." Tôi nghe vậy cũng ừ ờ cho qua, vì cái ngoại hình của tôi thế này thì có người yêu kiểu gì. Chắc đêm về chỉ mơ thì được. Đang vui vẻ nói chuyện thì tôi chợt nhớ ra ngày này tuần sau là sinh nhật của tôi. Ồ trùng hợp đấy, tôi bàn tính với Kim Ngân sau khi tôi tái khám vào tuần sau thì chúng tôi cùng với 2 đứa bạn khác sẽ cùng nhau đi ăn mừng sinh nhật tôi. Đến hôm tái khám, tôi chuẩn bị tâm lí sẵn có đau thì cũng đỡ bỡ ngỡ như lần đầu. Đến phòng khám tôi gặp lại chị bác sĩ xinh đẹp hôm nọ. Ngồi trên ghế tôi nghe loáng thoáng hai chị bác sĩ nói với nhau. "Con bé Khánh Linh này tuần trước ai khám cho nó nhỉ?" – Chị bác sĩ đeo kính lên tiếng hỏi người bên cạnh. "Kiệt khám đó chị, nhưng hôm nay Kiệt có chút việc bận nên có xin đến trễ đó chị." Nghe vậy, chị bác sĩ đeo kính quay lại nhìn tôi, mỉm cười nhẹ: "Em ơi, bác sĩ lần trước khám cho em hôm nay có việc nên chưa tới kịp. Bọn chị có thể khám tiếp cho em luôn, nhưng nếu em muốn đúng bác sĩ kia làm thì có thể chờ một chút. Em chọn đi - là tụi chị hay anh đẹp trai kia." Tôi nghe chị ấy nói, cũng cười cười mà đáp lại, trong lời nói có chút bông đùa: "Nghe như kiểu bắt em chọn người yêu vậy chị. Mà nếu em chọn chị thì.. anh bác sĩ kia có buồn không nhỉ." "Chắc ảnh không buồn đầu em, nhưng mà tụi chị không phải là les* tụi chị không thể yêu em được." Cả ba cùng phá lên cười khúc khích. Không khí trong phòng vừa ấm áp vừa rộn ràng. Đúng lúc đó, anh bác sĩ kia bước vào. Vẫn chưa chịu dừng màn trêu chọc, chị bác sĩ đeo kính nhanh chóng "châm dầu vào lửa" : "Rồi, giờ em phải chọn liền đi - là anh bác sĩ kia, hay là hai bác sĩ nữ xinh đẹp tụi chị đây?" Tôi bật cười, đưa tay chỉ về phía anh bác sĩ. Hai chị kia thấy vậy thì đồng loạt kêu lên: "Ối dời ơi, thua ngay từ đầu!" Vừa nói, họ vừa làm động tác đồng loạt đập tay vào trán, khiến tôi không nhịn được mà cười ngặt nghẽo theo. Nằm trên chiếc ghế nha khoa, tôi cảm nhận rõ cơn đau đang lan dần lên tận óc - một cảm giác khó diễn tả thành lời. Mắt tôi nhắm nghiền lại. Đúng lúc đó, trong đầu chợt loé lên một "mẹo" mà tôi từng thấy trên mạng xã hội. Không suy nghĩ nhiều, tay tôi bắt đầu lần mò trong không trung. Sau một hồi loay hoay, cuối cùng cũng chạm được vào cánh tay trái của anh bác sĩ - đúng khoảnh khắc cơn đau lại ập tới. Tôi chẳng kịp nghĩ gì thêm, dồn hết sức nhéo một cái thật mạnh vào tay anh. Có lẽ vì bị đau bất ngờ - và cũng hơi giật mình - anh "Aaa" lên một tiếng. Nhưng lạ thay, anh không hề nổi giận, cũng không trách móc gì tôi. Trái lại, giọng anh vẫn dịu dàng, còn buông một câu trêu chọc: "Nhóc này hư quá nha, phải ngoan thì mới được cho kẹo chứ. Ngoan đi rồi lát nữa anh thưởng." Tôi không biết vì cơn đau răng hay do câu nói vừa rồi mà mặt mình nóng bừng lên. Đầu óc tự dưng trở nên trống rỗng, còn trái tim thì đập rộn ràng như thể vừa uống nhầm cà phê đặc. Không khí trong phòng tuy lạnh nhưng hai tai tôi lại đỏ ửng, chẳng biết do xấu hổ hay vì vừa nhéo người ta xong mà vẫn chưa hết ngại. Tôi nằm im, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng tay chân lại có chút luống cuống, tim cứ thình thịch như đánh trống trong lồng ngực. Khi anh tiếp tục làm việc, tôi cố gắng nhìn lên trần nhà để không phải đối diện với anh nữa, nhưng ánh mắt thi thoảng lướt qua mái tóc hay cặp kính của anh. Mùi hương dịu nhẹ quen thuộc lại thoảng qua, càng khiến tôi không thể không chú ý. Dù răng vẫn còn đau, nhưng tâm trí tôi thì cứ trôi đi đâu mất. Không biết có phải vì lần tái khám này mà tôi đã dính phải "bệnh khác" rồi không nữa. -Hết chương 2- Chú thích: - Scrubs: Là loại đồng phục y tế mà bác sĩ, y tá, điều dưỡng.. thường mặc trong môi trường phòng khám, bệnh viện. Thường có màu xanh biển đậm, xanh tím, xám.. - Cờ đỏ :(red flag) Là cách nói ẩn dụ để chỉ dấu hiệu cảnh báo sớm về một điều không tốt, nguy hiểm, hoặc không lành mạnh – đặc biệt là trong mối quan hệ tình cảm, bạn bè, công việc. - Les: Lesbian - phụ nữ có xu hướng tình cảm hoặc tình dục với phụ nữ