Truyện Ngắn [Quyển 1] Tuyển Tập Cổ Tích Gương Vỡ - Sunflower333

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Sunflower333, 10 Tháng năm 2025.

  1. Sunflower333

    Bài viết:
    3
    [​IMG]

    Tuyển Tập Cổ Tích Gương Vỡ

    Tác giả: Sunflower333

    Thể loại: Kinh dị

    Số chương: 10 chương

    Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Sunflower333

    Văn án

    "Ngày xưa có một chiếc gương, người ta soi vào để thấy chính mình. Nhưng khi gương vỡ.. người ta bắt đầu thấy những điều không nên thấy."

    Đây không phải là những câu chuyện cổ tích bạn từng nghe khi còn nhỏ.

    Không có công chúa nào được cứu.

    Không có phép màu nào được ban tặng.

    Chỉ có bóng tối, vết máu khô, tiếng cười méo mó, và những ký ức bị bóp méo bởi thời gian..

    "Cổ Tích Gương Vỡ."

    Là tuyển tập những truyện ngắn tái hiện lại các câu chuyện cổ tích quen thuộc, nhưng được viết lại theo lối tâm lý – kinh dị – đen tối, nơi mỗi nhân vật đều mang một vết nứt trong tâm hồn.

    Sẽ ra sao nếu Cô bé Lọ Lem thật sự không mất giày mà mất trí?

    Sẽ ra sao nếu Bạch Tuyết là kẻ đầu độc Hoàng hậu trước?

    Sẽ ra sao nếu Cô bé Quàng Khăn Đỏ là.. kẻ giết Sói?

    ⚠⚠⚠Lưu ý: Lấy cảm hứng từ truyện cổ tích quen thuộc, nhưng được viết lại theo phong cách cá nhân mang màu sắc đen tối⚠⚠⚠
     
    BạchYnè537 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng năm 2025
  2. Đăng ký Binance
  3. Sunflower333

    Bài viết:
    3
    Tuyển Tập Cổ Tích Gương Vỡ

    Tác giả: Sunflower333

    Thể loại: Kinh dị

    Chương 1: Cô bé Quàng Khăn Đỏ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày xưa có một cô bé thường đeo một chiếc khăn đỏ thêu hoa dại, món quà cuối cùng mà bà ngoại tặng trước khi bà rút về sống một mình nơi rìa rừng. Mẹ bảo cô bé rất ngoan, nhưng ai cũng biết, những đứa trẻ quá ngoan thường hay giấu những thứ rất tệ ở bên trong. Sáng hôm đó, trời đẹp đến mức giả tạo. Ánh nắng vàng như bơ, tiếng chim hót vang vang đến mức đau cả đầu. Mẹ đưa cô một chiếc giỏ đựng trái cây, bảo rằng bà bị ốm, phải đem sang ngay. Mẹ đã dặn: Đi đường thẳng, đừng đi đường vòng. Nhưng đường thẳng thì nhàm chán. Ngay khi bước ra khỏi cổng, cô bé ngẩng lên, nheo mắt nhìn mặt trời như kẻ đang tìm sơ hở trong một cái mặt nạ tươi cười, rồi cô đi vào rừng. Cô bé Quàng Khăn Đỏ bước đi giữa những tán cây, vạt áo đỏ lướt qua từng lớp lá như máu trôi trong động mạch. Rừng sâu như giấc mơ dày đặc, ẩm mốc, không có lối ra. Cô bé thích nơi này, nơi những cây to mọc chồng lên nhau, nơi tiếng chim không còn vui nữa mà trở nên giống tiếng ré lên bị bóp nghẹt trong cổ họng. Cô nhặt một bông hoa đỏ rực, màu gần như máu, ép vào lòng bàn tay cho đến khi cánh hoa rũ nát. Đi được một quãng thì gặp Sóc, Sóc nhắc:

    "Cô Bé Quàng Khăn Đỏ ơi, lúc nãy tôi nghe mẹ cô dặn đi đường thẳng, đừng đi đường vòng cơ mà. Sao cô lại đi đường này?"

    Cô bé không trả lời Sóc. Cô cứ đi theo đường vòng qua rừng, cô bé cúi xuống hái hoa, hoa rừng rực rỡ như thịt vừa cắt. Rồi sói xuất hiện. To lớn, lông xám đen, mắt ánh đỏ. Nó không gầm gừ. Nó cười. Nó nói chuyện như thể đã quen cô từ lâu.

    "Cô bé đi đâu đó?"

    Cô bé Quàng Khăn Đỏ không trả lời. Nhưng đã có một cái giọng khác trả lời thay:

    "Mang đồ cho bà.. nhưng hái ít hoa thì đã làm sao?"

    Và thế là cô bé đi lạc khỏi lối mòn, đi sâu hơn vào rừng. Cô hái từng bông hoa, nhưng tay cô dính máu. Không ai biết hoa ở đó từ bao giờ, chỉ biết khi cô chạm vào, cánh hoa rụng, và dưới gốc là những ngón tay trắng bệch, lòi ra khỏi mặt đất như đang vẫy gọi.

    Trong lúc ấy, sói đã đến nhà bà. Nó không gõ cửa, nó xé tung cửa. Bà hét lên, một tiếng hét ngắn, rồi tắt lịm. Xác bà bị nuốt chửng, chiếc giường kêu cọt kẹt khi sói trườn lên nằm, hóa thân vào hình dáng bà. Mùi da người và nước dãi trộn lẫn thành mùi tanh tưởi vấy lên chăn gối.

    Cửa mở ra sau đó không lâu. Cô bé quàng khăn đỏ bước vào, mặt không cảm xúc, chân không mang bụi đường. Cô đứng im như cái bóng nhìn sói trên giường, rồi chậm rãi bước lại gần.

    "Bà ơi! Bà ốm đã lâu chưa?"

    Sói không đáp giả vờ rên hừ.. hừ..

    "Bà ơi, mẹ cháu bảo mang trái cây sang biếu bà."

    "Thế à, thế thì bà cám ơn cháu và mẹ cháu. Cháu ngoan quá. Cháu lại đây với bà."

    Mọi người nghĩ cô bị sói ăn, nhưng sự thật thì ngược lại.

    Máu chảy đầy sàn, bụng sói bật tung, và bà ngoại, hoặc cái phần còn nhận ra là bà, rơi ra ngoài như một mảnh giẻ nhầy nhụa. Nửa thân thể đã bị dịch vị ăn mòn, phần mắt tan chảy, quai hàm gãy gập, xương sườn lòi ra như cành khô. Nhưng cô không khóc. Cô cười. Một nụ cười méo mó, như bị khâu vội bằng chỉ đen lên khuôn mặt. Cô cúi xuống thì thầm vào tai bà, những lời vô nghĩa như một bài hát ru lộn ngược. Rồi cô lôi cái giỏ ra, bỏ trái cây sang một bên. Tựa như chuẩn bị cho một món quà khác. Đúng lúc ấy, tiếng bước chân vọng vào từ cánh rừng. Lạnh, nặng, đều. Là bác thợ săn người mà dân làng tin là đã "giải cứu" cô bé trong phiên bản cũ.

    Ông ta bước vào nhà, mở cửa. Thấy cảnh tượng kia, ông chết sững. Một vết chém ngang cổ, bác thợ săn ngã gục, máu trào ra từ cổ họng như suối nhỏ. Ông không thấy gì ngoài đôi mắt nhìn ông từ góc tối và nụ cười méo mó. Cô bé bước ra. Quàng khăn đỏ, mái tóc rối bù dính máu, tay cầm con dao nhỏ. Cô bé vẫn cười, nhưng giờ nụ cười ấy méo đến mức như đang rách mặt. Rồi bắt đầu mổ ngực bác thợ săn. Những ngón tay nhỏ bé luồn vào lớp xương, kéo ra một trái tim vẫn còn nóng hổi và đặt nó vào giỏ như chiến lợi phẩm.

    Mặt trời bắt đầu lặn. Cô bé ngồi lại trên sàn, giữa đống hỗn độn. Đầu ngả vào gối bà, tay vân vê mép khăn đỏ. Không nói gì. Không khóc. Chỉ có.. một giọng nói nhỏ vang lên từ đâu đó trong đầu cô:

    "Chúng ta làm đúng mà, chúng ta chỉ trả lại. Họ mới là quái vật, không phải chúng ta. Không phải.."

    Giọng thứ hai thì thầm:

    "Còn ai nữa không? Còn ai từng cười nhạo chúng ta? Còn ai từng bỏ rơi chúng ta? Còn bao nhiêu trái tim để nhét đầy cái giỏ này đây?"

    Và bóng tối khép lại quanh ngôi nhà gỗ, như cái nắp hộp khóa kín một bí mật không ai còn dám kể lại lần hai. Không ai thấy cô bé nữa, chỉ thấy thỉnh thoảng, ai đó lạc vào rừng và không trở về. Có người nói thấy một bé gái tóc rối, đeo khăn đỏ, đi lang thang giữa cây cối. Giỏ trái cây trong tay.. chứa những thứ không ai muốn nhìn kỹ. Một vài người tin cô bé là nạn nhân. Một số khác tin cô là hiện thân của chính khu rừng ấy.

    Nhưng sự thật nằm ở đâu?

    Chẳng ai biết.

    Chỉ có rừng biết.

    Và rừng.. không bao giờ nói.

    HẾT

    Sunflower333

    Hướng Dương Ngược Nắng
     
    BạchYnè537 thích bài này.
  4. Sunflower333

    Bài viết:
    3
    Tuyển Tập Cổ Tích Gương Vỡ

    Tác giả: Sunflower333

    Thể loại: Kinh dị


    Chương 2: Cô bé Lọ Lem

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày mẹ mất, trời không mưa. Chỉ có gió lặng, và bầy quạ đen đậu kín trên mái nhà, đầu quay về một hướng chỗ cỗ quan tài chưa đóng nắp. Đôi mắt chúng không chớp, không buồn, chỉ trống rỗng như đồng tử của những kẻ đã nhìn quá nhiều cái chết. Cô bé Lọ Lem năm ấy vẫn còn đủ nước mắt để khóc. Nhưng nước mắt chẳng làm gì được những thứ đang mục ruỗng trong tim người cha, những vết nứt sẽ mau chóng nở ra, lộ ra thứ thối rữa bên dưới. Một tháng sau, ông cưới người vợ mới. Một quý bà sắc sảo với hai cô con gái luôn mỉm cười bằng nửa cái miệng, như thể đang giữ lại nửa kia để nhai thịt ai đó.

    Khi cha cô chết, không ai khóc, không có chim, không có gió. Chỉ có tiếng lửa gặm nhấm gỗ trong lò sưởi, âm thanh nghe như răng ai đó đang nghiến từng đốt xương tay. Cha cô, một quý tộc đã chết như một cơn gió tắt lịm giữa đêm đông. Người ta bảo ông chết vì bệnh, nhưng trong ký ức mờ sương của cô, ông chết với đôi mắt mở trừng, nhìn vào một góc tường nơi lũ chuột thường tụ họp và thì thầm. Lọ Lem bị đẩy xuống tầng hầm, không gian của nấm mốc, những lời thì thầm mọc rêu trên vách đá. Cô ngủ cùng chuột, ăn cơm thừa canh cặn, làm quần quật đến rách tay, nhưng vẫn cười, một nụ cười mỏng như lưỡi dao găm giấu trong tay áo. Người ta nói cô hiền lành, có thể, nhưng sau mấy mùa đông trôi qua, chẳng ai hiền mãi được, ngay cả thiên thần cũng học cách nhai thịt sống.

    Lũ chuột là bạn cô. Không phải kiểu bạn hát ca, thêu váy giúp như trong truyện cổ tích. Chúng là đồng loại, chúng là bạn săn mồi, chúng là bạn chia thịt sống. Lọ Lem nuôi chúng bằng xác lũ gián, rồi bằng chim sẻ chết, rồi bằng những con mèo lang thang không ai nhận, thậm chí là thịt của gã người làm từng tóm lấy eo cô một lần trong bếp tối. Chúng lớn, nhanh, khôn ngoan và trung thành.

    Dạ hội đến như một điềm báo. Nhà vua già nua quyết gả con trai để tránh lời tiên tri rằng vương quốc sẽ chết trong tay một kẻ "mang đôi giày dính máu." Thiệp mời được rải như xác pháo khắp chốn, Lọ Lem xin đi. Mẹ kế gật đầu, nhưng ánh mắt bà ta sắc như lưỡi dao: "Mi sẽ không bao giờ kịp làm xong."

    Cô làm việc đến rách tay. Khi mọi việc xong xuôi, cô lặng lẽ mở rương, lấy ra chiếc váy của mẹ, váy mà mẹ từng mặc trong ngày cưới, giờ chỉ là một mớ vải mục, nhưng lũ chuột đã may lại. Chúng dùng răng thay kim, móng thay kéo. Váy có thể cũ, nhưng là của mẹ. Nhưng khi cô bước xuống, váy áo lấp lánh như ánh trăng, ba mẹ con ác độc xé toạc nó không chớp mắt. Không phải vì ghen ghét, mà vì thú vui. Khi chiếc váy rơi rụng từng mảnh, cô không khóc. Cô chỉ bước lui từng bước từng bước, ra đến khu vườn phía sau nhà, nơi mẹ cô nằm, nơi chuột chui ra như dòng nước đen, nơi máu cũ chưa khô, nơi bà tiên chết thối rữa trong mùi oải hương rữa nát.

    Khi mẹ kế và hai đứa con gái riêng lộng lẫy bước lên chiếc xe ngựa để đến dạ hội, cô đứng lặng, nhìn theo như kẻ mất hồn. Mắt cô sâu thẳm như đáy giếng, phản chiếu những ý nghĩ không ai dám gọi tên. Đó là lúc những con chuột bò lên vai cô, thì thầm điều gì đó chỉ mình cô hiểu. Chúng tản ra trong đêm, theo lệnh của cô. Tìm đầm dạ hội đẹp nhất, tìm giày thủy tinh lộng lẫy nhất, tìm xe ngựa quý tộc nhất. Không tìm được ư? Vậy thì Lấy. Cướp. Giết. Đơn giản như khi lột da một con thỏ. Chúng bò đi như dòng dịch bệnh, trườn vào các biệt phủ, các nhà quý tộc, các ngóc ngách cung điện.

    Đêm đó, máu chảy thành sông. Các quý cô bị lũ chuột tấn công, váy bị xé, giày bị giật khỏi chân. Tiếng gào thét vang trong đêm như tiếng kinh cầu bị nguyền rủa. Một chiếc xe ngựa bị cướp, người đánh xe chết với mắt mở to. Những chiếc đầm dính máu, rách toạc vì móng vuốt và răng chuột. Giày thủy tinh loang lổ như pha lê ngâm trong máu đông. Chiếc xe ngựa được kéo về bởi một đám chuột khổng lồ, chúng đã bò lên xác người đánh xe mà đục rỗng, rồi tạo thành hình một người mới. Không da, không xương, chỉ là tập hợp lông, răng, móng vuốt. Chúng cúi đầu trước cô.

    Lọ Lem cười. Cô không thấy ghê tởm, không cảm thấy sợ, cô thấy.. xứng đáng.

    Lọ Lem đứng giữa chiến lợi phẩm những đầm dạ hội thấm máu, những đôi giày dính thịt người, những món trang sức lấp lánh vương máu tươi. Cô chọn ra những món vừa ý, mặc lên người. Máu khô lốm đốm trên da cô, như hoa văn nguyền rủa.

    Rồi cô rút ra một cây đũa phép. Cây đũa đó từng thuộc về một bà tiên, kẻ dám đề nghị ban điều ước cho cô, dám nhìn cô bằng ánh mắt thương hại. Bà tiên giờ nằm dưới vườn sau, trong cái hố mà lũ chuột đã đào. Đũa phép phát sáng trong tay cô, nhưng không phải ánh sáng trong lành. Mà là khói đen uốn lượn, trườn trên da thịt cô như con rắn nhỏ. Cô biến đống váy máu thành lụa là không tì vết. Biến giày thủy tinh đã vỡ thành nguyên vẹn. Biến mình thành một nữ hoàng không ai dám chạm vào. Bóng tối cũng phải quỳ gối.

    Cô đến buổi dạ hội. Cả cung điện im bặt khi cô bước vào. Ánh đèn soi xuống không nhận ra máu dưới váy, chỉ thấy ánh lấp lánh như sao sa. Hoàng tử đến gần, như kẻ bị thôi miên. Hắn không hỏi tên, không cần, cô cũng không nói.

    Họ khiêu vũ suốt đêm, cho đến khi đồng hồ điểm 12 giờ. Cô rời đi, cố tình để lại chiếc giày như cái bẫy bằng thủy tinh, không ai nghi ngờ.

    Ngày hôm sau, chiếc giày được đem đi khắp nơi. Ai đi vừa thì hoàng tử sẽ cưới người đó. Nhưng ai mang vào đều rách chân, nát thịt. Có người mất ngón, có kẻ hoại tử. Bởi đó không phải giày thường đó là giày của riêng cô, và chỉ của riêng cô.

    Khi đoàn người đến nhà, mẹ kế nhốt cô trên gác. Hai đứa con gái cố gắng mang giày, một đứa cắt ngón, đứa kia gọt gót. Máu đổ, nước mắt trào, nhưng chiếc giày vẫn không nhận họ. Cuối cùng, Lọ Lem bước xuống, không cần đợi gọi. Cô đi thẳng tới, mang giày và nó vừa khít. Không ai dám nói gì. Hoàng tử đón cô, nụ cười hắn nở ra như đóa hoa chực tàn.

    Sau đám cưới không lâu, vua chết hoàng tử lên ngôi. Và không lâu sau đó, hoàng tử cũng chết trong đêm, tim ngừng đập, môi nở nụ cười ngây ngô như một kẻ say thuốc độc.

    Lọ Lem lên ngôi, vương quốc rơi vào tay cô, tay của một người con gái không còn tin vào điều tốt đẹp. Chuột tràn vào hoàng cung như mạch nước ngầm. Những ai phản bội, chối bỏ, từng nhạo báng cô đều lần lượt biến mất. Có người nói thấy bóng chuột trong hoàng cung, có người kể nghe tiếng gặm nhấm trong đêm, như tiếng gõ cửa của tử thần.

    Và từ đó, vương quốc sống trong hoàng hôn vĩnh cửu. Không ai dám ước, không ai dám thì thầm. Bởi mọi âm thanh đều có thể gọi lũ chuột đến. Chỉ có nữ vương ngồi trên ngai, mặc đầm dạ hội đỏ thẫm, tay cầm đũa nguyền rủa, mỉm cười. Nụ cười từng gọi là hiền lành.

    HẾT

    Sunflower333

    Hướng Dương Ngược Nắng
     
    BạchYnè537 thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...