Bài viết: 8792 



Chuyến xe buýt một người
Tác giả: Mạnh Thăng
Chương 1
Tác giả: Mạnh Thăng
Chương 1
25/09/2018
Bảy giờ ba mươi phút tối. Đèn đường đã lên từ lúc nào không hay, thắp sáng cả Sài Gòn nhộn nhịp. Dòng xe cộ vẫn qua lại tấp nập dù đã qua giờ tan tầm. Vừa bước chân ra khỏi cổng trường, tôi vội đưa mắt nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay, sau đó thất thần rồi thở dài. Chưa đến cuối tháng nhưng tôi đã sớm cảm nhận được cuộc sống của sinh viên những ngày này. Mở chiếc ví tiền ra, tôi ngẩn ngơ nhìn vào trong rồi lại không kìm được đánh một tiếng thở dài. Chỉ còn đúng một trăm năm mươi nghìn! Tôi không bao giờ nghĩ mình sẽ sớm rơi vào cảnh này khi mới chỉ bắt đầu cuộc sống sinh viên được một tháng. Và tệ hơn hết, tôi vừa lỡ những chuyến xe buýt cuối cùng của ngày. Dù nhà tôi cách trường gần 5 ki lô mét nhưng tôi cũng không dám nghĩ tới việc bắt Grab. Nghĩ tới số tiền ấy tôi lại thấy xót xa vô cùng. Còn gần một tuần nữa tôi mới nhận được tiền từ ba mẹ. Từ sau khi lên đại học, tôi đã dần cảm nhận được những giọt mồ hôi, nước mắt đằng sau những đồng tiền mà ba mẹ kiếm được. Chính vì thế, tôi lại càng không muốn mở miệng xin tiền như trước kia. Cắt đứt dòng suy nghĩ ấy, tôi cất từng bước chân nặng nề lôi tấm thân mệt mỏi về nhà.
Mùa này ở Sài Gòn mưa khá nhiều và cũng kéo đến đầy bất ngờ. Hôm nay trời cũng đổ cơn mưa phùn. Tôi vừa đi, chốc chốc lại phải xoa xoa cánh tay cho đỡ lạnh. Xui xẻo thay, tôi lại không mang theo dù vì cứ ngỡ mình sẽ được ngồi yên ấm trên chiếc xe buýt. Rồi tôi chợt nhận ra gió bên tai tôi thổi mạnh hơn. Những chiếc lá khô trên vài cái cây gần đấy rơi ngày một nhiều hơn. Một tia chớp vô tình rạch sáng cả bầu trời đêm, mang theo đó tiếng sấm như tiếng trút giận đầy ai oán của ai đó. Và rồi, mưa dần rơi nặng hạt hơn. Tôi chạy vội đi tìm chỗ trú. Mỗi bước chạy, tôi cảm nhận rõ hơn cái lạnh đang xâm chiếm lấy từng tấc da tấc thịt trên người. Đôi mắt tôi đã sớm nhòe đi vì nước mưa, tôi chỉ biết cứ thế mà chạy. Đến một ngôi nhà có mái che gần đấy, tôi dừng lại nghỉ chân cho nhịp tim trở lại bình thường, lấy tay vuốt hết nước mưa còn vương trên mặt. Rồi phóng tầm mắt vào trong màn mưa. Cả con đường lúc này gần như đã chìm hẳn vào trong làn mưa, cái còn lại chỉ là những ánh đèn pha của xe máy, ô tô đang chầm chậm đi. Tiếng mưa rơi lộp bộp, lộp bộp không ngừng lên nóc những chiếc xe, tạo ra một khúc ca chỉ riêng mưa mới có. Tự nhiên tôi lại thèm cái cảm giác được ngồi bên trong chiếc xe buýt, ngắm nhìn thành phố trong mưa qua khung cửa sổ, tay mơn trớn dòng nước mưa trượt xuống thân xe. Cảm giác ấy mới tuyệt vời làm sao! Vừa nghĩ, tôi lại tự mỉm cười lúc nào không hay, vừa nhìn quang cảnh bên ngoài trông cho trời mau tạnh mưa. Nhưng dường như cơn mưa ấy cứ kéo dài mãi, mười phút, rồi hai mươi phút, và trời vẫn cứ mưa như trút. Tôi bắt đầu đâm ra cáu gắt, chán nản và cảm giác ấy dần biến thành tuyệt vọng vì tôi biết, đường về nhà còn xa lắm.
Đồng hồ đã điểm 8 giờ. Lúc này, tôi bắt đầu cảm nhận được cái bụng của mình réo liên hồi, phần vì cái lạnh, phần vì chưa có gì vào bụng cho bữa tối. Cơn lạnh khiến da tôi bắt đầu tím tái đi. Bỗng nhiên, tôi cảm giác đường về nhà càng thêm xa vời. Dần dần, sự hoang mang và lo âu lấp đầy tâm trí tôi, khiến trong một phút giây nào dó tôi cảm thấy bế tắc vô cùng. Đột nhiên, một tiếng còi dài của một chiếc ô tô nào đó vang lên trong cơn mưa. Tôi ngước đôi mắt lên, nhìn chiếc xe ấy, để rồi sự vui mừng dần thay thế cảm giác lo âu trước đó. Ngay trước mắt tôi, chính xác là tuyến xe 62 quen thuộc ấy. Nhưng, tôi vội dập tắt ngay hy vọng vừa mới le lói trong lòng vì nhận ra chiếc xe ấy chạy ngược tuyến. Thế rồi, tôi vội nhắm mắt lại để không phải thấy chiếc xe tôi đang mong chờ kia. Người ta nói hy vọng nhiều thì càng thất vọng nhiều nên tôi cũng không dám viễn tưởng xa xôi gì. Chính ngay khoảnh khắc ấy, tôi nghe thấy tiếng cọt kẹt phát ra từ cánh cửa xe buýt. Rồi một người chầm chậm bước xuống xe, tay cầm một chiếc dù màu đen. Chiếc dù ấy rất to, che khuất luôn cả nửa thân trên của người đàn ông ấy. Người ấy đến càng lúc càng gần tôi, bước chân như nhanh hơn hẳn. Không biết tại sao tôi có một cảm giác bất an, chỉ thấy đôi chân mình cứ tự động lùi dần về sau một cách vô thức. Tim tôi bỗng chốc đập nhanh tới lạ thuờng, nhanh tới mức tôi có cảm giác trái tim ấy không còn nghe theo sự chỉ bảo của mình. Và sau đó, tôi nghe thấy giọng nói của người đàn ông ấy cất lên:
- Lên xe đi cháu! Chú đưa cháu về.
(to be continue)
Chỉnh sửa cuối: