Truyện Ma [Dịch] Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta - Mặc Linh - Từ Chương 65

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Bunmincha, 5 Tháng ba 2025.

  1. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 581: Hiện thực - Không phân biệt được vàng thật và vàng giả

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    [Km: Sau khi trò chơi cấm kỵ xuất hiện vào năm đầu tiên, tiểu thư nhà họ Tư đã bị kéo vào trò chơi, nhưng cô ấy đã sống sót nhờ vào phần thưởng của trò chơi, cơ thể cô ấy đã được cải thiện. Sau đó, dựa vào Tư gia cô ấy đã thành lập hội 'Thần Tư Thu'.]

    [Km: Trong hơn hai năm, hội 'Thần Tư Thu' đã mở rộng nhanh chóng và trở thành một trong những hội nổi tiếng. Trong thời gian này, Tư Liễm như người vô hình, không ai biết cô ấy ở đâu và làm gì. Sau khi tiểu thư nhà họ Tư qua đời, cô ấy lại tiếp quản hội 'Thần Tư Thu'.]

    [Km: Ba năm trước, hội 'Thần Tư Thu' chỉ là một hội bình thường như các hội khác, không có điểm nhấn đặc biệt. Kể từ khi Tư Liễm tiếp quản, cô ấy đã tổ chức đấu giá và dần dần biến hội 'Thần Tư Thu' thành như bây giờ.]

    Khang Mại chỉ biết đến đây.

    Không có chuyện gì liên quan đến Giang Kỳ ở đây, hai người thậm chí không có giao tiếp gì.

    Ngân Tô đặt điện thoại xuống, sự tò mò chết tiệt của cô..

    Ngân Tô nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt dừng lại đột ngột khi thấy bóng người lướt qua biển quảng cáo bên kia đường.

    Bóng người mờ mờ phản chiếu trên cửa kính bên cạnh.

    Ngân Tô bình tĩnh thu hồi ánh mắt, đúng lúc nhân viên phục vụ bắt đầu mang đồ ăn lên.

    Ngân Tô từ từ ăn xong bữa ăn, ngồi thêm một lúc rồi mới đứng dậy thanh toán và rời đi.

    Cô bước ra khỏi cửa hàng, ngẩng đầu cảm nhận ánh nắng ấm áp dễ chịu của mùa thu.

    Ngân Tô đi dọc theo con phố, thỉnh thoảng ghé vào các cửa hàng bên đường như cửa hàng trang sức, cửa hàng đồ ăn vặt, cửa hàng nội y..

    Trời dần tối, Ngân Tô mới kết thúc hoạt động mua sắm.

    Ngân Tô không về nhà mà đi về phía nơi hẻo lánh. Khi những người đi đường xung quanh dần biến mất và trời đã hoàn toàn tối đen.

    Phía trước không còn đèn đường nữa, Ngân Tô nhìn thấy biển báo công trình xây dựng. Cô không quay đầu lại mà tiếp tục đi về phía đó.

    * * *

    * * *

    Người đàn ông nhìn chằm chằm vào bóng dáng phía trước, nhìn thấy cô biến mất sau tấm kim loại, anh ta không khỏi tăng tốc độ đuổi theo.

    Bóng dáng của anh ta không rõ ràng, lúc ẩn lúc hiện như hình chiếu ba chiều không ổn định.

    Người đàn ông vòng qua tấm kim loại nhưng không bắt được người ngay lập tức. Tuy nhiên giây tiếp theo anh ta nghe thấy một giọng nói bên tai.

    "Chào."

    Người đàn ông quay đầu lại thấy cô gái đứng sau tấm kim loại đang mỉm cười nhìn anh ta.

    "!"

    Trong đầu người đàn ông nhanh chóng hiện lên hình ảnh hôm nay, không biết mình đã để lộ sơ hở ở đâu.

    Suốt quãng đường này cô ấy hoàn toàn không biểu hiện ra dấu hiệu phát hiện có người theo dõi mình.

    "Bạn à, muộn thế này còn theo tôi làm gì? Muốn kết bạn với tôi à?" Cô gái cười thân thiện: "Tôi thích kết bạn nhất."

    Người đàn ông cảm nhận được sự lạnh lẽo từ nụ cười thân thiện đó, anh ta vô thức lùi lại: "Tôi đi nhầm đường."

    Nói rồi quay người muốn chạy.

    Nhưng anh ta chưa chạy được hai bước thì bị bóng đen từ trên trời rơi xuống chặn đường.

    "Chú ơi, chúng ta cùng chơi nhé."

    Ngón tay người đàn ông lạnh buốt, có thứ gì đó giữ chặt anh ta lại.

    Sau khi bị kéo mạnh vào trong tấm sắt, người đàn ông thậm chí chưa kịp phát ra âm thanh nào thì miệng đã bị bịt kín bởi một vật lạ.

    Cơ thể người đàn ông đập xuống đất, tứ chi bị cố định, không thể cử động.

    Một khuôn mặt trắng trẻo xuất hiện phía trên anh ta, đôi mắt tròn xoe nhìn anh ta, "Chú ơi.."

    Cô bé chưa kịp nói hết câu thì một bàn tay từ phía sau đưa tới, bịt miệng cô bé và kéo cô bé ra sau.

    Đại Lăng tròn mắt, dựa vào Ngân Tô, phồng má tức giận.

    Ngân Tô buông cô bé ra, vỗ nhẹ đầu cô bé: "Đừng nghịch."

    Đại Lăng bĩu môi, hừ một tiếng, ôm gấu bông của mình chạy đi.

    Ngân Tô bước đến trước mặt người đàn ông nằm trên đất, cẩn thận quan sát anh ta, không nhịn được cười: "Lại là một người nước ngoài."

    Người đàn ông: "..."

    Miệng người đàn ông bị tóc quái vật bịt kín, không thể phát ra âm thanh, rõ ràng cô ta không muốn nghe anh giải thích.

    Ngân Tô lấy từ trong cung điện ra một viên thuốc, tóc quái vật cuốn lấy viên thuốc và nhét thẳng vào cổ họng người đàn ông.

    Người đàn ông không biết đó là gì, người ngồi cạnh cũng không nói gì, chỉ chăm chú nhìn anh ta.

    Thời gian trôi qua từng giây từng phút, người đàn ông vẫn không cảm thấy cơ thể có gì thay đổi.

    Nhưng ngay lúc đó, vật bịt miệng anh ta được gỡ bỏ.

    "Anh theo dõi tôi làm gì?"

    Người đàn ông nghe thấy giọng mình vang lên: "Điều tra xem cô có phải là người chơi 0101 không."

    Sắc mặt người đàn ông thay đổi ngay lập tức.

    Cô ta chắc chắn đã cho anh uống thứ gì đó giống như thuốc nói thật.

    Hơn nữa anh dường như không thể nói gì khác ngoài việc trả lời câu hỏi của cô ta.. Thật đáng ghét!

    "Làm sao anh phát hiện ra tôi?"

    "1023, cô đang ở cùng với hắn." Người đàn ông không muốn nói, nhưng miệng anh ta không nghe lời: "Người ở cùng với 1023 có khả năng là 0101."

    Nói xong, người đàn ông nhắm mắt lại với vẻ đau khổ.

    "Ai đã cử anh đến đây?"

    "Quỹ."

    "?" Quỹ gì? "Quỹ này làm gì?"

    "Hội người chơi."

    "Hội người chơi tại sao lại đặt tên là Quỹ? Quỹ này làm gì?"

    Người đàn ông trong lòng không nói nên lời, cái gì mà Quỹ..

    "Chữ 'cơ' trong 'cơ bản', chữ 'kim' trong 'vàng'."

    "À, quỹ đó à." Ngân Tô không cảm thấy xấu hổ vì nghe nhầm, ngược lại còn trách móc đối phương: "Anh cần phải luyện tập ngôn ngữ của mình nhiều hơn, phân biệt rõ ràng giữa 'cơ' và 'kim'."

    "..."

    "Tìm được 0101 rồi, các anh định làm gì?"

    "Tôi không biết, tôi chỉ chịu trách nhiệm xác định danh tính của 0101."

    "Vậy anh đã xác định được chưa?"

    "Chưa."

    Gần đây Giang Kỳ đều ở Núi Vân Linh, nơi đó đang bị phong tỏa, không thể vào được, nên anh ta cũng không có tiến triển gì.

    Hôm nay hoàn toàn là một bất ngờ. Ban đầu anh ta định theo dõi một người khác của Cục Điều Tra tên là Độ Hạ, ai ngờ lại thấy Độ Hạ đưa xe cho Giang Kỳ.

    Sau đó phát hiện ra Ngân Tô.

    Những người tiếp xúc với Giang Kỳ đều đáng nghi, nên anh ta mới theo dõi Ngân Tô.

    Ngân Tô hỏi thêm vài câu về Quỹ, nhưng tiếc là anh ta chỉ là một thành viên ngoài Quỹ.

    Hiểu biết về Quỹ cũng chỉ ở mức bề mặt ngoài. Ngân Tô chỉ biết rằng hội này là một hội người chơi thuộc khu vực M, phong cách hành xử bá đạo và vô lý, có thế lực lớn ở khu vực M.

    Không hỏi được gì hữu ích, Ngân Tô kết thúc cuộc thẩm vấn.

    Bất kể mục đích của họ khi xác định danh tính của 0101 là gì, chắc chắn đó không phải là điều tốt. Loại nguy hiểm này tất nhiên phải tiêu diệt ngay từ đầu.

    Ngân Tô rút ra cây gậy thép màu hồng của mình, định dùng nó để hiến tế giọt máu đầu tiên sau khi nâng cấp.

    Người đàn ông dường như nhận ra Ngân Tô muốn giết mình, cố gắng cầu xin tha mạng.

    Tuy nhiên, anh ta không thể nói được, cổ họng chỉ phát ra những tiếng rên rỉ.

    Ngân Tô vung tay lên, cây gậy thép đâm thẳng vào ngực người đàn ông, máu tươi trào ra.

    【Kỹ năng 'Dạ Hành Giả' đã được hấp thụ thành công】

    【Bạn có quyền sử dụng 'Dạ Hành Giả' trong 3 giờ】

    【02: 59: 59】

    Ngân Tô: "..."

    Ồ! Hấp thụ kỹ năng à?

    Ngân Tô thử nghiệm và thấy cơ thể mình bắt đầu mờ dần rồi biến mất trong không khí.

    Nhưng cô nhanh chóng xuất hiện trở lại.

    Đây là một kỹ năng tương tự như tàng hình nhưng khi tàng hình thì không có không khí. Điều này có nghĩa là bạn có thể nín thở bao lâu thì tàng hình được bấy lâu.

    Không nín thở được nữa thì phải hiện hình để hít thở không khí mới.

    Có chút vô dụng.

    Nhưng.. sau này chẳng phải muốn kỹ năng của ai thì cứ đâm họ sao?

    Tuy nhiên thứ này rõ ràng không thể lưu trữ được mà bắt đầu đếm ngược ngay lập tức. Cô không thể kiểm soát được nó.

    Hơn nữa kỹ năng này chỉ dùng một lần rồi bỏ đi.

    Thời gian qua đi thì cô sẽ không thể sử dụng lại.. Có chút vô dụng thật.
     
    Noctor, Hoa Nguyệt PhụngVava1810 thích bài này.
  2. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 582: Hiện thực - Có người trốn vé

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Sau khi về nhà, Ngân Tô lấy tấm thẻ ra, tấm thẻ biến thành chậu hoa trong tay cô.

    Hạt giống trong chậu vẫn không thay đổi, bao lâu nay không có gì khác biệt.

    Không có nước mắt tưới, nó không mọc lên sao?

    【? ·Giai đoạn nảy mầm】

    "Ồ.."

    Nhìn bằng mắt thường không thấy gì khác, nhưng kết quả giám định lại thay đổi.

    Bắt đầu nảy mầm rồi sao?

    Tốt quá!

    Ít nhất nó đã bắt đầu nảy mầm!

    Ngân Tô lấy điện thoại ra và nhắn tin cho Ly Khương.

    Mười phút sau Ly Khương mới trả lời.

    [Ly Khương: Ở thế giới thực tôi không dễ rơi nước mắt.. không tích lũy được nhiều, nếu cô cần tôi sẽ gửi qua cho.]

    Ly Khương và Tạ Bán An không phải người ở thành phố Lan Giang, nhưng cũng không xa lắm, gửi chuyển phát nhanh một ngày là tới.

    [Ngân Tô: Không sao, cứ tích lũy thêm đi.]

    [Ngân Tô: Có tin tức gì về Ngu Chi không? ]

    [Ly Khương: Không, từ hôm đó cô ấy không trả lời tôi nữa. Không biết có chuyện gì xảy ra không.]

    Người của cục điều tra đang truy lùng hội Ác mộng giáng lâm, gần đây không có động tĩnh gì.

    Ngu Chi và người rối gỗ không thấy tăm hơi.

    Không biết là đã chết hay trốn đi.

    [Ly Khương: Cô có nhận thấy gần đây tần suất xuất hiện của quái vật tăng lên không? ]

    [Ngân Tô: Ừ.]

    [Ly Khương: Những quái vật này không biết từ đâu ra, trên diễn đàn có nhiều người nói gặp phải quái vật, chúng dường như có cảm giác với người chơi, ưu tiên tìm người chơi để tấn công.]

    Trên diễn đàn game, các bài viết về quái vật xuất hiện ngày càng nhiều.

    Hiện tại cục điều tra chưa có thông tin gì, có lẽ họ cũng chưa rõ những quái vật này từ đâu ra.

    [Ly Khương: Tôi thấy có người nói là do sự cố ở Núi Vân Linh lần trước, quái vật từ đó chạy ra, cô có biết gì không? ]

    [Ngân Tô: Chắc không phải.]

    Nếu có quái vật khác chạy ra, Giang Kỳ chắc chắn sẽ nói với cô.

    [Ly Khương: Thật mong thế giới này không có quái vật.]

    [Ngân Tô: Tôi cũng mong vậy, hãy cùng cầu nguyện nhé!]

    Các bài viết về quái vật trong thế giới thực ngày càng nhiều trên diễn đàn game, nhiều người chia sẻ tình huống gặp quái vật.

    Họ cũng đang suy đoán nguyên nhân quái vật tăng lên.

    Có phải có một khu vực ô nhiễm chưa được phát hiện, hay do ranh giới giữa game và thế giới thực ngày càng mỏng.

    Chủ đề thảo luận thứ hai là về tinh thạch nâng cấp.

    Tinh thạch nâng cấp chỉ xuất hiện trong các phó bản cấp A trở lên, hiện tại chưa thấy xuất hiện trong các phó bản dưới cấp A.

    Hiệu suất hoàn thành phó bản càng hoàn hảo, khả năng nhận được tinh thạch nâng cấp càng cao.

    Và dưới cơn sốt tinh thạch nâng cấp, giá trị của thợ rèn cũng tăng vọt.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô trở lại trường học, gặp Ô Bất Kinh vào giờ ăn trưa.

    Ô Bất Kinh vui vẻ ngồi đối diện cô, khoe huy hiệu mới nhận: "Đại lão xem này."

    "Cậu gia nhập cục điều tra rồi à?"

    "Nhân viên ngoài biên chế." Ô Bất Kinh cười: "Tôi quyết định đi hai con đường, tôi đã nói với ông chủ Khang rồi."

    Ngân Tô lặng lẽ giơ ngón cái: "Cậu tự đi nói à?"

    "Đúng vậy."

    "Giỏi thật." Ngân Tô khen ngợi không mấy chân thành.

    Cậu ta tự mình đến gặp Khang Mại, Khang Mại chắc sẽ không làm khó cậu ta quá.

    Nhưng cục điều tra..

    Nhân viên ngoài biên chế cục điều tra sẽ không quản lý nhiều, cậu muốn gia nhập hội nào cũng được.

    Nhưng nếu là nhân viên ngoài biên chế như vậy thì cũng không có ý nghĩa lớn, cục điều tra sẽ không tổ chức người dẫn cậu ta vào phó bản.

    "Cậu nói gì với cục điều tra?"

    "Tôi không nói gì cả." Ô Bất Kinh nói: "Anh Ngụy bảo tôi cứ gia nhập trước, chờ cơ hội để họ tự phát hiện, sau đó tôi mới đưa ra điều kiện, như vậy sẽ không bị động."

    "Ngụy Hoành cũng tốt đấy chứ." Còn lo cả hậu mãi.

    "Ừ, anh Ngụy rất tốt." Ô Bất Kinh ngừng lại: "Chỉ là hay chửi người."

    Ngân Tô nghĩ đến Ngụy Hoành hay chửi bậy, gật đầu đồng ý.

    "Đại lão khi nào vào phó bản nữa?"

    "Sao, cậu muốn đi cùng tôi?"

    "Đúng vậy."

    Ngân Tô nhìn Ô Bất Kinh như nhìn một dũng sĩ, ông chủ Khang cũng không dám liều như vậy.

    "Đi cùng tôi không an toàn đâu." Chưa nói đến vận xui của cô, phó bản ngẫu nhiên cũng có độ khó khác nhau.

    Hơn nữa trong phó bản, cô không thể coi Ô Bất Kinh như một món đồ trang trí mà mang theo.

    Khi tách ra, vẫn phải tự mình đối phó.

    Ô Bất Kinh thấy chỗ nào cũng đáng sợ: "Đi với người khác còn không an toàn hơn, đi với đại lão tôi ít nhất cũng yên tâm."

    Ngân Tô: "..."

    Ngân Tô im lặng một lúc, rồi mơ hồ nói: "Để xem đã."

    Ngân Tô còn hơn mười ngày nghỉ, cô không có ý định vào phó bản, mỗi ngày đi học đúng giờ, về nhà, ra ngoài dạo phố.

    Cuối cùng cô còn tìm được một công việc bán thời gian gần trường.

    Vì không có giờ làm cố định, có thời gian thì đi, tính lương theo giờ, Ngân Tô làm việc rất thoải mái và vui vẻ.

    Ô Bất Kinh ngồi trên ghế ngoài cửa hàng, nhìn Ngân Tô sắp xếp hàng hóa qua cửa kính trong suốt, đầy vẻ khó hiểu.

    Không hiểu nổi..

    Ông chủ này trả lương cho đại lão bao nhiêu vậy!

    "Đại lão, uống trà sữa." Ô Bất Kinh chờ Ngân Tô tan làm, vui vẻ mang trà sữa tới.

    "Cậu rảnh rỗi lắm à?"

    "Cũng tạm.."

    "Rảnh thì vào game cày kinh nghiệm đi, đừng có lượn lờ trước mặt tôi."

    Ô Bất Kinh ngập ngừng: "Tôi đã vào phó bản một lần rồi.."

    Ngân Tô: "..."

    Cái chênh lệch múi giờ chết tiệt.

    Dù Ô Bất Kinh vào phó bản bao nhiêu lần, khi cần lượn lờ trước mặt cô thì vẫn cứ lượn lờ.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô dành vài ngày nghỉ để đến trạm xe buýt dùng vàng cày phó bản.

    Trong thời gian này, 0023 và 0681 đã lần lượt vượt qua phó bản Con Tàu Noah và Chung cư Trúc Mộng

    0710 không có thông báo.

    0681 còn đăng một video, nhưng lần này không nhắm vào Ngân Tô mà nhắm vào tất cả người chơi thử nghiệm.

    Bị nhắm mục tiêu công bằng, Ngân Tô coi như không trở thành mục tiêu duy nhất.

    0023, 0710 và Ngân Tô đều không có phản hồi gì, không ai biết họ là ai.

    Ngân Tô dùng vàng chưa sử dụng ở trạm xe buýt cày phó bản mấy ngày, cuối cùng cũng cày được 'Biệt Thự Ngân Sơn'.

    "Cô là người chơi à?"

    Giọng nói lạ vang lên từ phía sau.

    Ngân Tô quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, ở ranh giới giữa trạm xe buýt và sương mù dày đặc, có một hình người đứng đó.

    Ngân Tô không nhìn rõ đối phương, đáp lại: "Không phải."

    Hình ảnh người đó lùi vào trong sương mù.

    Ngân Tô đi về phía đó, nhưng hình người đã biến mất không dấu vết, như thể cô vừa tưởng tượng ra.

    Ngân Tô đi loanh quanh một lúc, thấy ánh đèn xe buýt, mới từ từ quay lại giữa trạm.

    Chiếc xe buýt màu đỏ sẫm từ từ tiến ra từ sương mù, dừng trước trạm xe buýt.

    Cửa xe buýt kêu kẽo kẹt mở ra, Ngân Tô bước lên xe, chưa kịp đứng vững thì từ phía sau có một thứ gì đó lao lên, vèo một cái vào phía sau xe.

    Ngân Tô và tài xế mắt cá chết nhìn nhau.

    "..."

    "..."

    Cả hai im lặng.

    Cuối cùng, Ngân Tô bình tĩnh báo cáo với tài xế: "Có thứ gì đó trốn vé."
     
    Noctor, Hoa Nguyệt PhụngVava1810 thích bài này.
  3. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 583: Biệt thự Ngân Sơn (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Tài xế có vẻ đã quen với tình huống này, anh ta thành thạo đứng dậy và đi về phía sau.

    Con quái vật ở hàng ghế cuối bị lôi ra.

    Cách tài xế xử lý quái vật rất tàn nhẫn và đẫm máu, khiến các hành khách khác trên xe mặt mày tái mét.

    Quái vật có vẻ sợ tài xế một cách tự nhiên.

    Không rõ là do thân phận của họ hay vì quái vật làm tài xế có sức mạnh đặc biệt.

    Hôm nay Ngân Tô chọn làm hành khách, ngoan ngoãn bỏ đồng xu cấm kỵ vào.

    Cô chọn ngồi ở hàng ghế sau tài xế, mỉm cười nhìn đồng nghiệp làm việc.

    Tài xế cảm nhận được ánh mắt của cô, thỉnh thoảng quay đầu nhìn, cô đáp lại bằng nụ cười dịu dàng và nhắc nhở: "Lái xe thì đừng nhìn ngang ngó dọc."

    Tài xế: "..."

    * * *

    * * *

    U Uẩn phát hiện mình đang ở trong một căn phòng phong cách nữ tính, bên cạnh còn có một vali.

    Anh đang ngồi trên chiếc ghế sofa nhỏ trong phòng, đối diện với một cửa sổ lớn, bên ngoài là bãi cỏ khô vàng.

    U Uẩn đứng dậy kiểm tra vali, bên trong là những vật dụng không thuộc về nam giới, toàn là đồ của con gái.

    Trong vali, U Uẩn tìm thấy một cái tên, Yoshikawa Keiko.

    【Phó bản hiện tại: Biệt thự Ngân Sơn】

    【Thời hạn sống sót: -】

    Phó bản tử vong.. lại còn là phó bản tử vong từ nước ngoài.

    U Uẩn có chút buồn bực, phó bản này không có thời hạn sống sót sao? Vậy chỉ có thể tìm chìa khóa để vượt qua..

    U Uẩn nhìn quanh phòng, rõ ràng đây là phòng của một cô gái, tại sao anh lại ở đây? Thân phận của anh là 'con gái' sao?

    U Uẩn lục tung vali, ngoài cái tên đó, các vật dụng khác đều rất bình thường, túi trang điểm, váy áo, trang sức, không có gì mới mẻ.

    Phòng sạch sẽ gọn gàng, nhìn phong cách trang trí và đồ đạc, có vẻ rất đắt tiền.

    Chữ xuất hiện không phải là chữ anh quen thuộc, nhưng không cản trở việc anh hiểu.

    U Uẩn không ngồi yên, bắt đầu lục soát cả phòng.

    U Uẩn tìm thấy một mảnh giấy dưới gối.

    【Đừng nhìn ra ngoài cửa sổ】

    "Thùng thùng.."

    Tiếng gõ cửa vang lên.

    U Uẩn cất mảnh giấy đi, bước đến cửa, đợi vài giây rồi mở cửa.

    Ngoài cửa là một phụ nữ mặc trang phục giống kimono, mặt đầy nếp nhăn, lúc này đang cúi mặt, trông rất u ám.

    "Cô Keiko, xin mời xuống lầu." Người phụ nữ nói, giọng không có chút cảm xúc, nghe như robot.

    Anh vừa xác nhận mình vẫn là nam, nhưng người phụ nữ lại gọi anh là "cô Keiko".

    U Uẩn: "Có chuyện gì vậy?"

    "Giáo viên dạy múa mới đến, các cô phải xuống gặp giáo viên mới." Người phụ nữ nói: "Xin hãy nhanh chóng xuống lầu."

    Nói xong, bà ta không đợi U Uẩn trả lời, quay người rời đi.

    U Uẩn nhìn theo người phụ nữ đi đến cửa phòng đối diện, giơ tay gõ cửa.

    Cửa mở sau một lúc, một cô gái tóc nhuộm đủ màu ló đầu ra, miệng thổi một cái bong bóng.

    Người phụ nữ lặp lại lời vừa nói, rồi rời đi.

    Bà ta biến mất ở góc hành lang, không gõ cửa các phòng khác.

    Bong bóng trên miệng cô gái 'bụp' một tiếng vỡ ra, dính đầy miệng.

    Cô gái vừa gỡ kẹo cao su quanh miệng vừa đi về phía U Uẩn: "Em trai, trông em đẹp trai quá."

    U Uẩn cười ngượng: "Cô cũng rất xinh đẹp."

    Cô gái vui vẻ vì được khen, đưa tay tự giới thiệu: "Tôi là Sắc Y, hy vọng chúng ta sẽ hòa hợp trong thời gian tới."

    U Uẩn bắt tay cô gái: "U Uẩn."

    "Người đẹp tên cũng hay nữa." Sắc Y cười lớn, "Đi thôi, xuống lầu xem sao."

    Sắc Y và U Uẩn đi đến cầu thang, đúng lúc một nam người chơi từ trên lầu đi xuống, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn họ, hừ một tiếng đầy ẩn ý, rồi tiếp tục đi xuống.

    Sắc Y che miệng, nói với U Uẩn: "Lợn thì thích kêu eng éc."

    U Uẩn: "..."

    Người chơi nam kia rõ ràng đã nghe thấy, dừng lại trên cầu thang, quay đầu nhìn họ: "Cô nói gì?"

    Sắc Y giơ tay lên, lòng bàn tay hướng ra ngoài, làm động tác khuếch đại âm thanh: "Tôi nói, lợn thì thích kêu ụt ịt."

    Người đàn ông nhìn chằm chằm vào Sắc Y, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

    Đúng lúc đó, từ trên lầu lại vang lên tiếng bước chân.

    Một người phụ nữ mặc váy đỏ và người phụ nữ gõ cửa lúc nãy lần lượt đi xuống.

    Người phụ nữ thấy họ chặn lối đi, mặt lạnh lùng: "Mọi người đứng đây làm gì, mau xuống dưới."

    Người chơi nam nhìn Sắc Y với ánh mắt "đợi đấy", rồi quay người đi xuống.

    Sắc Y nhếch mép, có NPC ở đây, chưa rõ tình hình hiện tại, cô cũng không nói thêm gì.

    * * *

    * * *

    Dưới sảnh đã có người.

    Một phụ nữ trung niên ôm cánh tay, vẻ mặt hoảng sợ, và một người đàn ông mặc đồ ở nhà, mặt tái nhợt.

    Cả hai trông không giống những người chơi có kinh nghiệm.

    "Các cậu cũng là người chơi đúng không?" Thấy có người xuất hiện, người đàn ông lên tiếng trước, ánh mắt đầy hy vọng nhìn họ.

    Người đàn ông suýt xung đột với Sắc Y lúc nãy không để ý đến họ, đi thẳng sang phía khác.

    "Rõ ràng quá mà." Sắc Y vuốt mái tóc nhiều màu của mình, "Nhìn khí chất của tôi, chắc chắn là người chơi rồi."

    Người đàn ông nghẹn ngào: "Sợ chết khiếp.."

    Sắc Y: "Sao các cậu lại sợ đến vậy, gặp chuyện gì kinh khủng à?"

    Người đàn ông mặc đồ ở nhà và phụ nữ trung niên không gặp chuyện gì kinh khủng, chỉ là..

    "Vậy các cậu đều là người chơi mới à?" Sắc Y ngạc nhiên, giọng cao lên.

    Hai người chơi kia cùng biểu hiện sợ hãi.

    "Đây là phó bản tử vong sao?" Sắc Y thở dài, chắp tay cầu nguyện, vẻ mặt như đã từ bỏ: "Tôi phải nghĩ về bia mộ của mình rồi."

    Người phụ nữ mặc váy lên tiếng: "Phó bản tử vong có người chơi mới à?"

    Ngoài U Uẩn, mọi người đều lần đầu vào phó bản tử vong, không ai biết liệu có người chơi mới trong phó bản tử vong hay không.

    Người đàn ông nghe thấy từ khóa, trở nên kích động: "Phó.. phó bản tử vong? Đây là phó bản tử vong? Tại sao tôi lại vào phó bản tử vong?"

    Vào phó bản đã đáng sợ, tại sao lại vào phó bản tử vong?

    "Chúng tôi không thể trả lời câu hỏi đó." Sắc Y chưa nghĩ ra bia mộ đáp lại.

    Người đàn ông còn muốn hỏi thêm, cửa sảnh đột nhiên mở ra, một cô gái mặc áo khoác đỏ bước vào.

    Cô cầm một túi giấy, bên trong có những vật màu sắc sặc sỡ.

    "Mọi người đang chào đón tôi à?" Cô gái nhìn họ, mắt sáng lên, "Thật là khách sáo quá."

    Mọi người: "..."

    "Chào mọi người, rất vui được gặp các bạn." Cô gái cười tươi chào hỏi: "Tôi là giáo viên dạy múa của các bạn, tôi họ Tô, các bạn có thể gọi tôi là cô Tô. Tiếp theo, tôi sẽ dạy các bạn thật tốt."
     
    Noctor, Hoa Nguyệt PhụngVava1810 thích bài này.
  4. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 584: Biệt thự Ngân Sơn (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Ngân Tô được xe buýt đưa đến trước cổng Biệt thự Ngân Sơn. Có người đứng đợi sẵn, vừa thấy cô xuống xe liền tiến tới và bắt đầu giới thiệu về thân phận của cô.

    Sau khi nói xong, họ mới nhớ ra hỏi tên cô.

    Vì vậy, Ngân Tô có quyền tự đặt tên.

    Khi vào trong, họ còn đưa cho cô một túi đồ, nói rằng cô đã gửi trước đó vài ngày để làm quà gặp mặt cho các tiểu thư.

    Đúng vậy, những người sống trong biệt thự đều là tiểu thư.

    Tuy nhiên, những món đồ trong túi trông khá rùng rợn.

    Đó là những con búp bê với nhiều kiểu dáng khác nhau, mặc kimono sặc sỡ, mặt trắng bệch và môi đỏ chót.

    May mà những thứ này là để tặng cho người khác.

    * * *

    * * *

    Sắc Y nhìn cô gái ở cửa với ánh mắt kỳ lạ, rồi ghé sát vào U Uẩn: "Cô ấy nói cùng ngôn ngữ với chúng ta."

    Ngôn ngữ của NPC khác với họ, có lẽ là ngôn ngữ của khu vực R.

    Họ chỉ hiểu được nhờ cài đặt của trò chơi.

    Nhưng cô gái tự xưng là giáo viên này lại nói cùng ngôn ngữ với họ.

    U Uẩn nhìn cô gái ở cửa với vẻ suy tư, không đáp lại Sắc Y.

    Sắc Y đếm lại số người, cô và U Uẩn, người phụ nữ mặc váy và người đàn ông khó chịu từ trên lầu xuống, cùng hai người mới trong sảnh.. tổng cộng sáu người.

    Ba nam ba nữ, rất phù hợp với nguyên tắc công bằng của trò chơi.

    Có phải trò chơi cố tình sắp đặt không?

    Vậy cô ấy là một NPC à..

    Những người khác cũng nhận ra vấn đề ngôn ngữ của Ngân Tô, đều âm thầm quan sát cô.

    "Giáo viên mang đến quà gặp mặt cho mọi người." Ngân Tô bắt đầu quy trình, lấy những con búp bê từ túi giấy ra: "Hy vọng mọi người thích."

    Những con búp bê trắng bệch nhìn chằm chằm vào họ, khiến các người chơi im lặng hơn.

    Đây có phải là quà gặp mặt bình thường không?

    Sắc Y dũng cảm phá vỡ bầu không khí kỳ lạ: "Giáo viên, có thể không nhận được không?"

    "Sao vậy, không thích quà giáo viên chuẩn bị cho à?" Ngân Tô cầm búp bê, nghiêng đầu giống như búp bê, môi nở nụ cười: "Hay là muốn giáo viên chuẩn bị quà đặc biệt cho?"

    Nhiệm vụ của cô là phát những con búp bê này.

    NPC đón cô ở cửa đã nhắc hai lần, ý là nhất định phải tặng búp bê cho các "tiểu thư".

    Sắc Y cảm thấy nụ cười của đối phương có chút rùng rợn, liền lấy ngay con búp bê: "Bây giờ thích rồi."

    Ánh mắt dịu dàng của Ngân Tô dừng lại trên người Sắc Y, giọng nhẹ nhàng: "Phải đối xử tốt với nó nhé."

    Ngón tay Sắc Y run lên, suýt làm rơi búp bê.

    Người thứ hai nhận búp bê là người đàn ông đã xung đột với Sắc Y, sau đó là người phụ nữ mặc váy.

    Hai người mới chần chừ, nhưng thấy những người chơi có kinh nghiệm đều nhận, cuối cùng họ cũng nhận búp bê của mình.

    Cuối cùng chỉ còn lại U Uẩn.

    U Uẩn dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nhận búp bê và lùi lại vào hàng ngũ người chơi.

    "Tốt lắm, hôm nay mọi người đã làm rất tốt." Ngân Tô lập tức thể hiện vai trò giáo viên: "Buổi học đầu tiên của chúng ta vào lúc ba giờ chiều, mọi người phải đến đúng giờ, không được trễ nhé."

    "Trễ thì sao?"

    "Trễ.." Ngân Tô kéo dài giọng, rồi đột nhiên mặt biến sắc, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng đáng sợ: "Tất nhiên là sẽ chết."

    Mọi người: "..."

    Ngân Tô lập tức thay đổi sắc mặt, giọng lại nhẹ nhàng: "Được rồi, hẹn gặp lại trong buổi học, giáo viên rất mong chờ buổi học đầu tiên với mọi người."

    Mọi người: "..."

    Sau khi phát xong búp bê, nhiệm vụ của Ngân Tô kết thúc, cô đi thẳng về phía cầu thang.

    Phòng của cô ở tầng hai, phòng đầu tiên bên tay trái.

    Ngân Tô vào phòng, kiểm tra một lượt, không phát hiện gì hữu ích, rồi sắp xếp lại những thứ cô nhận được.

    Biệt thự Ngân Sơn dường như là nơi đào tạo "tiểu thư", bên ngoài có một khu vườn lớn, nhưng xung quanh chỉ có tòa nhà này - tức là Biệt thự Ngân Sơn.

    Ngoài ra, cô còn có "Thời khóa biểu của giáo viên múa" và "Quy tắc hành vi của giáo viên múa".

    Đây không phải là do phó bản tự động cung cấp, mà là do Ngân Tô hỏi đồng nghiệp.

    Đồng nghiệp?

    Cô tốt bụng đến mức cho đồng nghiệp tan làm sớm.

    Bồ tát sống thời hiện đại chính là cô!

    Thời khóa biểu không có gì đặc biệt, lớp học của cô là vào ba giờ chiều mỗi ngày, dạy đủ một giờ là được, không có yêu cầu khác.

    Quy tắc hành vi của giáo viên múa

    1. Dạy học sinh là trách nhiệm của giáo viên.

    2. Học sinh không nghe lời phải bị phạt.

    3. Học sinh sẽ không cầu cứu giáo viên, nếu có học sinh cầu cứu, hãy nhốt cô ấy vào phòng tập.

    4. Học sinh la hét là mất lịch sự, hãy ngăn chặn ngay.

    5. Giáo viên không được vào phòng tập.

    6. Giáo viên không được xuất hiện ở bất kỳ nơi nào ngoài phòng vào ban đêm.

    Bốn điều về học sinh, hai điều hạn chế giáo viên.

    Phòng tập tạm thời chưa biết ở đâu.

    Không được xuất hiện ở bất kỳ nơi nào ngoài phòng vào ban đêm.. tức là cô chỉ có thể ở trong phòng vào ban đêm.

    Tốt, tối nay ra ngoài xem sao.

    Chủ yếu là để nổi loạn và không nghe lời.

    * * *

    * * *

    Chính sảnh.

    Sau khi giáo viên múa rời đi, các người chơi khác không ai động đậy, họ cầm những con búp bê trắng bệch, cảm giác có gì đó rất kỳ lạ.

    "Giáo viên đó.." Người chơi nam mới không nhịn được lên tiếng: "Tại sao lại nói cùng ngôn ngữ với chúng ta? Cô ấy.. cô ấy không phải nên giống NPC sao?"

    Ngoại hình của cô ấy cũng giống họ hơn, không giống người khu vực R.

    "Có lẽ trong phó bản này có người của nước chúng ta." Người phụ nữ mặc váy nói: "Cũng có thể là trò chơi cố tình làm chúng ta bối rối."

    U Uẩn: "..."

    Cô ấy chỉ là một người chơi.

    Nhưng U Uẩn không nói gì.

    Cô ấy có lẽ đã nhận được một thân phận khác, nói ra có thể gây rắc rối cho cô ấy.

    Sắc Y sờ cằm, rồi dùng khuỷu tay chọc U Uẩn: "Cậu nghĩ cô ấy có thể là người chơi không?"

    U Uẩn vẫn giữ giọng điệu ngoan ngoãn: "Tôi không biết."

    Sắc Y không quan tâm đến câu trả lời của U Uẩn, tự nói: "Tôi thấy cô ấy có chút kỳ lạ.. tìm cơ hội hỏi thử xem."

    U Uẩn: "..."

    Vấn đề về giáo viên múa nhanh chóng bị các vấn đề khác lấn át, họ cần phải hiểu rõ tình hình cơ bản của phó bản này.

    "Trước tiên hãy giới thiệu tên của mình." Người phụ nữ mặc váy nói: "Tôi tên là Lê Hồng Hoa."

    Sắc Y là người đầu tiên đáp lại: "Tôi tên là Sắc Y, Sắc trong từ màu sắc, Y trong từ y phục."

    Cô ấy thậm chí lo người khác không biết hai chữ đó, nên nói rõ ràng.

    Người chơi nam mới nhìn hai người đã giới thiệu tên, nuốt nước bọt, nói: "Tôi tên là Phan Vinh Phương."

    "Tôi.. tôi tên là Hạo Huệ." Người chơi nữ mới cũng lên tiếng.

    "U Uẩn."

    Cuối cùng chỉ còn lại một người.

    Lê Hồng Hoa nhìn anh ta: "Còn anh?"

    Người đàn ông cười lạnh: "Tên của tôi không cần nói cho lũ ngu các người biết."

    Đây hoàn toàn là tấn công không phân biệt.

    Anh ta coi thường tất cả mọi người ở đây.

    "Chó còn có tên đấy." Sắc Y, vốn đã có chút xích mích với anh ta từ trước, bị gọi là đồ ngu liền đáp trả ngay: "Anh không lẽ còn không bằng chó à?"

    Lê Hồng Hoa: "?"

    U Uẩn: "..."

    Hai người chơi mới: "!" Kinh hãi.
     
    Noctor, Vava1810Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  5. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 585: Biệt thự Ngân Sơn (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Người đàn ông bước nhanh đến trước mặt Sắc Y, túm lấy cổ áo cô kéo sát lại, ánh mắt đầy hung ác: "Con nhóc, muốn chết à?"

    Sắc Y phồng má, rồi bất ngờ thổi một bong bóng từ miệng ra, bắn vào mặt người đàn ông.

    "Bốp!"

    Bong bóng chạm vào mặt người đàn ông liền vỡ tan.

    Người đàn ông không ngờ Sắc Y lại thổi bong bóng từ miệng, từ lúc bong bóng xuất hiện đến khi chạm vào mặt anh ta chỉ trong tích tắc.

    Anh ta giật mình, buông Sắc Y ra theo phản xạ, đưa tay lên mặt lau, cảm thấy dính dính..

    "Hahaha.."

    Sắc Y được thả ra liền chỉ vào anh ta cười ngặt nghẽo: "Bây giờ anh trông như một chú hề.. hahaha, rất hợp với anh đó hahaha!"

    Người đàn ông không biết trên mặt mình có gì, nhưng ngoài cảm giác dính dính thì không có gì nguy hiểm.

    Anh ta chửi thề một tiếng, lại đưa tay túm lấy Sắc Y: "Con khốn.."

    Sắc Y lập tức chạy ra phía sau, mái tóc nhiều màu bay lên: "Chó cắn người rồi, chó cắn người rồi!"

    U Uẩn và Lê Hồng Hoa: "..."

    Hai người chơi mới: "!"

    "Đừng làm loạn nữa." Người phụ nữ mặc váy Lê Hồng Hoa đứng giữa Sắc Y và người đàn ông, ngăn cản cuộc ẩu đả: "Cẩn thận vi phạm quy tắc gì đó."

    Sắc Y thò đầu ra từ sau lưng Lê Hồng Hoa: "Vì chị đẹp mà tôi không chấp với chó."

    "Con.."

    "Các người đang làm gì vậy?" NPC vừa gọi họ xuống lầu không biết từ lúc nào đã đứng ở cầu thang, lạnh lùng nói: "Gặp giáo viên múa xong thì các tiểu thư nên đi đọc sách, sao còn ở đây?"

    Người đàn ông bị ngắt lời nhưng ánh mắt vẫn đầy sát khí.

    Anh ta và Sắc Y đã kết oán.

    Thư viện ở tầng hai, mọi người bị NPC giám sát phải vào thư viện.

    Thư viện có năm hàng kệ sách, vài chiếc ghế sofa nhỏ và bàn trà, rất thích hợp để tổ chức buổi trò chuyện.

    Khi NPC rời đi, người đàn ông lập tức lao về phía Sắc Y.

    Sắc Y dường như đã đoán trước được điều này, nhảy lên trốn sau một kệ sách. Hai người đuổi bắt nhau gây ra không ít tiếng động.

    "Họ.. họ.." Hạo Huệ chỉ vào hai người đang đánh nhau: "Có sao không?"

    "Lo cho bản thân đi." Lê Hồng Hoa đã nhắc nhở họ trước đó nhưng họ không nghe, nên không liên quan đến cô nữa.

    Lê Hồng Hoa không để ý đến hai người đang đánh nhau kia mà nói với những người còn lại: "Bây giờ xuất hiện giáo viên múa thì chúng ta có thể là học sinh. Mọi người chia nhau tìm xem có quy tắc nào cho học sinh không."

    U Uẩn suy nghĩ một chút rồi lên tiếng: "Các bạn đã tìm trong phòng mình chưa?"

    "Tôi.. tôi vừa mở mắt đã nghe thấy tiếng gõ cửa." Phan Vinh Phương nói: "Chưa kịp tìm."

    "Tôi cũng chưa.."

    Hạo Huệ và Phan Vinh Phương giống nhau, vừa phát hiện mình trong trò chơi thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

    Họ ở tầng ba nên có lẽ là những người bị gõ cửa đầu tiên.

    Lê Hồng Hoa ở tầng năm là người cuối cùng bị gõ cửa nên có nhiều thời gian hơn U Uẩn.

    Rõ ràng Lê Hồng Hoa đã tìm được manh mối trong phòng mình. Cô nói với Hạo Huệ và Phan Vinh Phương: "Các bạn về phòng tìm xem có manh mối gì không."

    "Nhưng ở đây.. NPC bảo chúng ta đọc sách ở đây, ra ngoài có sao không?"

    Lê Hồng Hoa đi đến cửa kéo thử, cửa không khóa: "Đừng để NPC phát hiện là được. Tôi sẽ đi cùng các người."

    Lê Hồng Hoa cúi xuống xé phần váy dài vướng víu của mình thành váy ngắn rồi bước ra ngoài với đôi giày cao gót.

    Giày cao gót giẫm lên sàn gỗ nhưng không phát ra tiếng động nào.

    Phan Vinh Phương và Hạo Huệ nhìn nhau rồi vội vàng theo sau.

    U Uẩn nhìn hai người đang đánh nhau trong phòng đầy bong bóng bay loạn xạ. Bong bóng va vào tường và đồ vật thì không vỡ nhưng chạm vào người thì lập tức nổ tung.

    Những bong bóng này có tác dụng khác nhau. Có cái như axit mạnh ăn mòn dữ dội, có cái lại là dây ruy băng nổ tung tạo thành mưa dây ruy băng.. vừa giải trí vừa tấn công.

    U Uẩn rời khỏi phòng để tìm hiểu cấu trúc của biệt thự và thân phận của họ trước.

    * * *

    * * *

    Ở phía bên kia.

    Ngân Tô ở trong phòng một lúc rồi ra ngoài. Cô không thấy các người chơi khác trong sảnh nên không biết họ đi đâu.

    Trong biệt thự không có nhiều NPC. Ngân Tô tìm mãi mới thấy một NPC.

    "Cô Tô." NPC nhìn cô với vẻ mặt lạnh lùng hỏi: "Cô cần gì à?"

    Lời nói lịch sự nhưng giọng điệu thì không mấy thân thiện.

    Ngân Tô than phiền: "Tôi đang tìm đạo cụ cho buổi học."

    NPC nghe đến buổi học liền nói ngay: "Cần gì? Tôi có thể giúp cô tìm."

    "Bình đun nước."

    NPC rõ ràng ngạc nhiên hỏi lại: "Bình đun nước? Cô chắc chứ?"

    "Ừm, đạo cụ giảng dạy." Ngân Tô nghiêm túc gật đầu: "Chuyện của giáo viên nói cô cũng không hiểu đâu."

    NPC hơi nghi ngờ nhìn Ngân Tô vài lần rồi nói: "Cô đợi chút, tôi sẽ vào bếp tìm cho cô."

    "Tôi đi cùng nhé." Ngân Tô nói: "Tôi hơi đói, tiện thể ăn chút gì đó."

    ".. Được thôi."

    Ngân Tô cùng NPC vào bếp.

    Trong bếp có ba NPC gồm một đầu bếp mặc áo trắng và hai phụ bếp.

    NPC dẫn Ngân Tô vào bếp nói chuyện với đầu bếp vài câu. Đầu bếp quay lại nhìn cô.

    Ngân Tô đáp lại bằng nụ cười lịch sự.

    Đầu bếp quay đi lấy một bình đun nước cầm tay từ tủ bên cạnh.

    NPC nhanh chóng trở ra với bình đun nước và một khay sushi.

    "Hiện tại trong bếp chỉ có những món này. Cô ăn tạm trước nhé. Đến giờ ăn trưa tôi sẽ mang thêm cho cô."

    "Được."

    Ngân Tô nhận lấy thức ăn và bình đun nước hỏi: "Cô làm việc ở đây bao lâu rồi?"

    NPC lập tức cảnh giác hỏi lại: "Cô hỏi chuyện này làm gì?"

    "Tôi mới đến hôm nay nên chưa quen thuộc nơi này. Muốn tìm hiểu môi trường làm việc.. sao vậy? Không được à?"

    "Nhiệm vụ của cô là dạy múa cho các tiểu thư. Những chuyện khác không cần quan tâm."

    Ngân Tô gật đầu: "Đúng vậy. Để dạy tốt múa cho các tiểu thư tôi cần hiểu rõ môi trường làm việc."

    NPC hỏi lại: "Hai chuyện này liên quan gì nhau?"

    Ngân Tô đáp: "Tôi nói liên quan là liên quan."

    NPC quay lại nhìn cô. Ngân Tô mỉm cười nhìn lại nhưng nụ cười đó mang theo sự lạnh lùng khó tả.

    "Cô.."

    Lời của NPC nghẹn lại trong cổ họng khi cảm nhận vật lạnh sắc nhọn kề sát cổ mình. Trong khóe mắt thoáng thấy một màu hồng phấn.

    "Hãy giới thiệu kỹ về biệt thự này cho tôi." Kẻ hành hung vẫn mỉm cười nói: "Để tôi phục vụ các tiểu thư tốt hơn. Cô sẽ giúp tôi chứ?"

    Lúc này trong đầu NPC chỉ còn một câu hỏi - tại sao cô ấy lại có ba tay?

    Ý nghĩ vừa lóe lên thì NPC thấy bàn tay cầm bình đun nước trong bóng tối.. thực chất là một búi tóc đen.
     
    Noctor, Vava1810Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  6. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 586: Biệt thự Ngân Sơn (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Biệt thự Ngân Sơn được xây dựng để đào tạo các "tiểu thư", nơi họ học lễ nghi, kiến thức và rèn luyện phong thái quý phái.

    Biệt thự này có tổng cộng năm tầng.

    Tầng một là sảnh chính, nhà ăn và khu vực giải trí.

    Tầng hai là phòng của giáo viên múa và các phòng học khác. Hiện tại, chỉ có một giáo viên múa là Ngân Tô, không có giáo viên khác.

    Tầng ba, bốn và năm là phòng của các tiểu thư.

    Hiện tại, biệt thự chỉ có sáu tiểu thư.

    Nhân viên gồm tám người: Ba đầu bếp, hai nhân viên vệ sinh, hai nhân viên phục vụ và một quản lý.

    NPC bị Ngân Tô bắt gặp ở cổng là một trong hai nhân viên phục vụ, nên hiện tại chỉ còn một nhân viên phục vụ, chính là NPC đang "nhiệt tình" giới thiệu biệt thự cho cô.

    Nhân viên vệ sinh khi không có việc thường ở trong ký túc xá.

    Quản lý chịu trách nhiệm vận hành toàn bộ biệt thự và trực tiếp quản lý các tiểu thư.

    "Cho tôi xem hồ sơ của các tiểu thư."

    "Cô chỉ là giáo viên múa, không cần.." NPC chưa nói hết câu thì cảm thấy đau ở eo, liền nói ngay: "Tôi không có hồ sơ của các tiểu thư, tất cả đều ở chỗ quản lý."

    "Cô ấy ở đâu? Dẫn tôi đi gặp cô ấy." Ngân Tô chưa gặp quản lý lần nào, "Dù sao tôi cũng làm việc ở đây, nên đi chào hỏi một chút, không thì thật bất lịch sự, đúng không?"

    "..."

    NPC bị Ngân Tô ép buộc lúc này không phản đối, thậm chí còn rất chủ động, chỉ cần tìm được quản lý, sẽ để quản lý dạy dỗ cô giáo mới này một bài học!

    Thật là quá vô lễ!

    Cô ta làm sao mà được tuyển dụng chứ!

    NPC mang theo hy vọng tìm người chống lưng dẫn Ngân Tô đi tìm quản lý, bước đi đầy hăng hái.

    Nhưng tiếc là đi một vòng cũng không thấy bóng dáng quản lý đâu.

    "Quản lý chắc đã ra ngoài.." NPC cũng không ngờ quản lý không có ở đây, hy vọng tìm người chống lưng tan vỡ, NPC lại cúi đầu.

    Cô ta liếc nhìn Ngân Tô: "Hay là cô tìm quản lý sau?"

    "Cô sợ tôi lắm à?"

    "..."

    Cô ta nên trả lời thế nào đây?

    Ngân Tô vỗ vai cô ta: "Chúng ta đều là đồng nghiệp, sau này còn làm việc cùng nhau, không cần phải sợ."

    NPC gật đầu: "Tôi không sợ cô."

    Ngân Tô lạnh lùng nhìn cô ta, giọng cũng lạnh đi: "Dù chúng ta là đồng nghiệp, nhưng cô phải hiểu rõ vị trí của mình."

    NPC: "..."

    Vậy rốt cuộc tôi nên sợ cô hay không sợ cô? Cô nói thẳng không được à?

    "Sau này tôi gọi là cô phải đến ngay, hiểu không?"

    ".. Được."

    Cuối cùng Ngân Tô cũng ra lệnh, vẫy tay: "Đi đi."

    NPC lập tức chạy đi, sau khi rẽ hai lần, cô ta dừng lại và nhìn lại phía sau.

    Nỗi sợ trên mặt đã bị thay thế bằng sự lạnh lùng, đợi quản lý về, cô sẽ cho cô giáo mới này biết tay, còn gọi là đến ngay, hừ!

    * * *

    * * *

    Nhà vệ sinh.

    Đàm Tam Sơn nhìn vào gương, thấy khuôn mặt đầy màu sắc của mình, trông như một chú hề.

    "Đồ điên.."

    Đàm Tam Sơn mở vòi nước, muốn rửa sạch những thứ trên mặt.

    Nhưng rửa mãi, màu sắc vẫn không phai.

    Ánh mắt Đàm Tam Sơn như chứa đựng cơn bão, hận không thể lột da Sắc Y.

    Gương mờ đi vì nước, Đàm Tam Sơn đột nhiên phát hiện người trong gương khác với mình.

    Anh ta đưa tay lau gương.

    Nhưng càng lau, gương càng mờ.

    Người trong gương có mái tóc dài, khuôn mặt bị mờ bởi hơi nước, nhưng Đàm Tam Sơn chắc chắn đó không phải là anh ta.

    Đàm Tam Sơn mắt tối sầm lại, cổ tay xoay một cái, một thanh sắt xuất hiện trong tay anh.

    Anh giơ thanh sắt lên và đập mạnh vào gương.

    "Choang!"

    Gương vỡ tan, mảnh vỡ rơi xuống bồn rửa và sàn nhà.

    Trong vô số mảnh gương phản chiếu hình ảnh của Đàm Tam Sơn, anh nhặt một mảnh lên, thấy khuôn mặt đầy màu sắc của mình.

    "..."

    Đàm Tam Sơn tức giận ném mảnh gương đi và quay người rời khỏi.

    Ngay khi anh rời đi, mảnh gương bị ném bắt đầu chảy máu, máu tươi tràn ra.

    * * *

    * * *

    Đàm Tam Sơn từ nhà vệ sinh bước ra, định đi tìm Sắc Y, nhưng vừa rẽ thì đụng phải giáo viên múa mà anh đã gặp trước đó.

    "Học sinh, làm gì mà vội vàng thế?" Giáo viên múa cười hỏi.

    "..."

    Ánh mắt Đàm Tam Sơn bị thu hút bởi bình đun nước trong tay giáo viên múa. Cô cầm bình đun nước để làm gì?

    Giáo viên múa không hài lòng: "Gặp giáo viên mà không chào hỏi à?"

    Cuối cùng Đàm Tam Sơn cũng thốt ra vài từ: ".. Chào cô."

    "Tốt lắm, lần sau nhớ chào hỏi nhé, học sinh không lễ phép sẽ không được giáo viên yêu thích đâu." Ngân Tô nói rồi bước qua anh.

    Đàm Tam Sơn: "..."

    Ngân Tô trở về phòng, nhét tóc quái vật và Đại Lăng vào bình đun nước: "Đây là nhà mới của các em, chị tốt không?"

    Đại Lăng trong hình dạng gấu bông bị tóc quái vật ép biến dạng: "..."

    Tóc quái vật đang định bò ra khỏi bình đun nước: "..."

    Ai mà thích cái này chứ!

    Tóc quái vật không thích bình đun nước chút nào, nhanh chóng bắt đầu trang trí lại phòng.

    Đại Lăng cũng tự kéo mình ra, biến thành hình dạng cô bé: "Chị ơi, em ra ngoài tìm manh mối cho chị nhé?"

    "Em tốt quá."

    "Tất nhiên, em luôn tốt với chị mà."

    "Ha ha."

    Ngân Tô biết Đại Lăng chỉ muốn ra ngoài chơi, nhưng cô không ngăn cản, chỉ nhắc nhở quy tắc như thường lệ.

    * * *

    * * *

    Bữa trưa được NPC phụ bếp mang đến phòng.

    Ngân Tô kiểm tra thấy thức ăn không có vấn đề gì, ăn xong nghỉ ngơi một chút, gần đến ba giờ.

    Không biết có phải vì lần này cô là giáo viên nên chưa gặp nguy hiểm gì.

    Ngân Tô rời giường, vận động tay chân, chuẩn bị đi dạy.

    Dù không biết nội dung buổi học múa là gì, nhưng không ngăn cản cô trở thành một giáo viên múa xuất sắc.

    Phòng múa ở tầng hai, phòng thứ hai từ cuối hành lang bên phải. Ngân Tô đi đến cửa, nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.

    Có vẻ các người chơi rất đúng giờ.

    Tốt lắm.

    Ngân Tô đẩy cửa bước vào, tiếng nói chuyện lập tức im bặt, mọi người quay đầu nhìn về phía cửa.

    Sáu người chơi đã có mặt năm người.

    U Uẩn vẫn không hòa đồng, đứng một mình bên cạnh, tách biệt rõ ràng với bốn người còn lại.

    Đàm Tam Sơn không có mặt.

    Những người chơi này trông không khỏe, tay của người chơi nam mặc đồ ở nhà sưng như cái bánh bao, mặt đầy đau đớn.

    Có vẻ họ đã chịu đựng một số tra tấn.

    Cô giáo Tô đầy hài lòng: "Mọi người rất đúng giờ, tốt lắm.."

    Tiếng bước chân từ hành lang vang lên, sau đó Đàm Tam Sơn xuất hiện, nhanh chóng bước đến cửa.

    Có lẽ rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này Đàm Tam Sơn thông minh hơn: "Chào cô."

    Ngân Tô: "Em đến muộn."

    Đàm Tam Sơn nhíu mày: "Chưa đến ba giờ mà."

    Ngân Tô: "Đến sau giáo viên là muộn."

    "?"

    Có lý lẽ gì không! Cô đến sớm thì liên quan gì đến tôi!

    Đàm Tam Sơn rõ ràng hiểu rằng quái vật không có lý lẽ, nên anh không tranh cãi gì.
     
    Noctor, Nghiên Di, Vava18101 người nữa thích bài này.
  7. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 587: Biệt thự Ngân Sơn (5)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đàm Tam Sơn bị Ngân Tô phạt phải ngồi xổm ôm đầu 30 lần.

    Ngân Tô nhướng mày, giọng không vui: "Nhìn tôi làm gì? Không muốn học à? Mau làm đi!"

    "..."

    Đàm Tam Sơn nén cơn giận, đi sang một bên và bắt đầu ngồi xổm ôm đầu.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô đợi Đàm Tam Sơn làm xong mới nói: "Giáo viên rất vui khi được dạy các em. Hy vọng chúng ta sẽ có thời gian vui vẻ cùng nhau."

    Mọi người có biểu cảm khác nhau, không ai lên tiếng.

    Ngân Tô cũng không để ý, tiếp tục: "Trước khi bắt đầu học, mọi người hãy khởi động nhé."

    Khởi động?

    "Sao nhìn tôi? Động tay động chân đi, không biết làm à?"

    "..."

    Thật sự là khởi động à?

    Không phải trò chơi kinh dị gì sao?

    Rõ ràng Ngân Tô nói khởi động chỉ là khởi động đơn thuần.

    Sau vài phút vận động, Ngân Tô gọi họ lại và bắt đầu buổi học chính thức.

    Giáo viên múa mới không có kinh nghiệm nhưng rất tự tin bắt đầu dạy:

    "Giáo viên chưa quen các em, hôm nay chúng ta sẽ không học bài khó, mà kiểm tra thể lực trước."

    "Các em chắp tay trước ngực, đặt chân phải lên đùi trái.. tốt, rất tốt, nhắm mắt lại, giữ tư thế này, không mở mắt nhé."

    Sắc Y nói nhỏ với U Uẩn bên cạnh: "Đây chẳng phải là tư thế đứng một chân sao?"

    U Uẩn đã vào tư thế, nghe Sắc Y nói chỉ gật đầu, không lên tiếng.

    Sắc Y nhìn quanh, thấy mọi người đều vào tư thế, cô cũng nhắm mắt lại.

    Ngân Tô không quan tâm họ nói chuyện, miễn là không la hét. Nếu la hét, cô sẽ phải ngăn lại.

    Ngoại trừ hai người chơi mới, bốn người còn lại đã qua nhiều phó bản, thể lực tốt hơn nên tư thế đứng một chân không khó.

    Phan Vinh Phương và Hạo Huệ sau một phút bắt đầu mất kiểm soát, cơ thể lắc lư.

    Họ nhắm mắt, không nhìn thấy gì, chỉ dựa vào cảm giác cơ thể với môi trường xung quanh, trong đầu bắt đầu xuất hiện nhiều hình ảnh kinh dị.

    Hạo Huệ mặt tái nhợt, cắn chặt răng, cố gắng kiểm soát cơ thể đang run rẩy.

    Phan Vinh Phương cũng không khá hơn, thân hình hơi mập của anh ta khó giữ thăng bằng hơn Hạo Huệ gầy yếu, nên lắc lư nhiều hơn.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô khoanh tay đi vòng quanh các "học sinh", tiếng bước chân của cô vang vọng trong phòng múa yên tĩnh.

    Đúng lúc đó, Phan Vinh Phương mất thăng bằng, va vào Hạo Huệ, khiến cả hai ngã xuống.

    "Á.."

    Hạo Huệ bị Phan Vinh Phương đè lên, đau đớn kêu lên và theo phản xạ mở mắt.

    "Chẳng phải tôi đã nói không được mở mắt sao?" Ngay lập tức, một khuôn mặt xuất hiện trước mắt cô.

    "Á!"

    Hạo Huệ sợ hãi hét lên.

    "Suỵt!" Ngân Tô đặt một ngón tay lên môi: "Học sinh la hét sẽ không được giáo viên yêu thích đâu."

    Tiếng của Hạo Huệ như nghẹn lại trong cổ họng, nỗi sợ hãi khiến cô lùi lại, nhưng vô tình va vào Lê Hồng Hoa.

    Lê Hồng Hoa bị đẩy lệch một chút nhưng nhanh chóng giữ thăng bằng lại.

    Phan Vinh Phương cũng không khá hơn. Khi ngã xuống, anh ta đè lên tay bị sưng của mình, đau đến mức suýt ngất.

    Anh ta không nhìn thẳng vào mặt Ngân Tô nhưng nghe thấy giọng cô, cơ thể vẫn run rẩy không ngừng, dưới thân cảm thấy ướt át.

    Ngân Tô: "..."

    Ngân Tô đứng thẳng dậy, nhìn Phan Vinh Phương với vẻ bất lực. Người lớn như vậy mà gan nhỏ như hạt vừng.

    Cô có làm gì đâu..

    Ngân Tô không có quy tắc cụ thể cho buổi học múa nên cô tự đặt ra quy tắc.

    Vì vậy, cô giáo Tô xuất sắc mỉm cười nói: "Hai em không nghe lời giáo viên nhỉ. Bị phạt nhé. Sau giờ học ở lại luyện tập thêm."

    Phan Vinh Phương: "..."

    Hạo Huệ: "..."

    Bị giáo viên giữ lại sau giờ học.. chắc chắn không phải chuyện tốt.

    Liệu họ có chết không?

    Giáo viên có giết họ không?

    Nỗi sợ hãi như lưỡi cưa kéo qua kéo lại trên tim họ.

    Một giờ học kéo dài một tiếng. Ngân Tô bắt các người chơi đứng một chân gần hết thời gian đó.

    Ngoại trừ hai người mới gặp sự cố, những người khác đều kiên trì được.

    Đến giờ tan học, cô giáo Tô xuất sắc không chậm trễ giây nào, vỗ tay ra hiệu dừng: "Hôm nay mọi người làm tốt lắm. Giáo viên rất mong chờ buổi học ngày mai."

    U Uẩn vận động tay chân mỏi mệt, ánh mắt dừng lại trên cô gái với nụ cười hơi đáng sợ kia.

    Sắc Y dùng tay đấm nhẹ vào đùi mình than thở: "Tôi chẳng mong chờ chút nào. Chết mất thôi.."

    U Uẩn: "..."

    Nói xong câu chết mất thôi, Sắc Y đột nhiên giơ tay hỏi: "Giáo viên ơi, ngày mai vẫn giờ này à?"

    Ngân Tô trả lời rất chu đáo: "Đúng vậy. Mỗi chiều ba giờ là buổi học múa của chúng ta."

    "Chúng ta học múa để làm gì?"

    Ngân Tô cười nhạt: "Em quên mục đích đến đây rồi à?"

    Cô đâu biết mục đích của người chơi là gì khi học múa. Làm tiểu thư danh giá chăng?

    Vì vậy Ngân Tô đá câu hỏi trở lại. Đây cũng là điều quái vật thích làm nhất.

    Sắc Y hiểu rằng câu hỏi này không thể có câu trả lời từ "giáo viên", nên không hỏi thêm nữa.

    Các người chơi rời khỏi phòng múa.

    Hai người mới run rẩy muốn lẻn ra ngoài nhưng bị Ngân Tô gọi lại.

    "Hai em ở lại luyện tập thêm một tiếng rồi mới được đi." Ngân Tô đi đến cửa, trước khi đóng cửa còn nói thêm: "Luyện tập chăm chỉ nhé. Đừng làm giáo viên thất vọng."

    Cửa phòng đóng lại.

    Trong phòng múa chỉ còn Hạo Huệ và Phan Vinh Phương.

    Hạo Huệ và Phan Vinh Phương không kìm được nữa, ôm đầu khóc nức nở.

    Khóc hai phút, Hạo Huệ không nhịn được hỏi: "Làm.. làm sao bây giờ.. Chúng ta thật sự phải luyện tập à?"

    Phan Vinh Phương cũng hoang mang chẳng biết phải làm gì.

    Phan Vinh Phương nhìn cửa đóng kín: "Hay chúng ta ra ngoài tìm họ.."

    Hạo Huệ theo phản xạ lắc đầu: "Anh không nghe chị Hoa nói sao.. tốt nhất đừng đối đầu với NPC. Nếu chúng ta ra ngoài và kích hoạt quy tắc tử vong thì sao? Tôi không muốn chết.."

    Phan Vinh Phương cũng không muốn chết.

    Phan Vinh Phương nuốt nước bọt nói nhỏ: "Vậy.. chỉ còn cách luyện tập?"

    Phòng múa rất rộng rãi, bức tường bên phải là gương kéo dài làm cho không gian càng rộng hơn.

    Phan Vinh Phương và Hạo Huệ đứng trong phòng nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.

    Giáo viên không nói phải nhắm mắt khi luyện tập nên cả hai đều mở mắt.

    Nhìn hình ảnh trong gương, họ cảm thấy có gì đó sai sai.

    Cơ thể họ có mảnh mai thế này sao?

    Và.. người trong gương có đang tiến gần hơn?

    Người trong gương là họ sao?

    "Nhắm mắt.. nhắm mắt lại!" Hạo Huệ đột nhiên nghĩ ra điều gì đó thì thầm: "Không thấy.. không thấy.."
     
    Noctor, Nghiên DiHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  8. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 588: Biệt thự Ngân Sơn (6)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    U Uẩn và những người khác rời khỏi phòng múa, đi đến phòng giải trí ở tầng 1, nơi có thể tự do ra vào, xem phim và chơi game.

    Đàm Tam Sơn không đi cùng họ. Sau khi rời khỏi phòng múa, anh ta nhìn Sắc Y một cách lạnh lùng, thấy cô ở cùng nhóm, rồi rời đi.

    Vì vậy, lúc này chỉ có U Uẩn, Lê Hồng Hoa và Sắc Y ở phòng giải trí.

    Lê Hồng Hoa lên tiếng trước: "Lịch trình hàng ngày của chúng ta có lẽ đã được sắp xếp sẵn. Hiện tại, chúng ta biết chắc chắn rằng buổi học múa là cố định. Nhưng những hoạt động khác thì chưa rõ, phải đợi đến ngày mai mới biết."

    Buổi sáng, họ bị đưa đến thư viện. Khoảng 10 giờ, NPC phụ nữ xuất hiện và gọi họ đến phòng trà để học trà đạo.

    Từ 12 giờ đến 14 giờ là giờ ăn trưa và nghỉ ngơi tự do.

    Từ 14 giờ đến 15 giờ là giờ học thư pháp.

    Từ 15 giờ đến 16 giờ là buổi học múa.

    Thư viện là nơi an toàn nhất vì không có ai giám sát họ.

    Nhưng trong các buổi học trà đạo và thư pháp, luôn có NPC giám sát. Mặc dù không dạy họ, nhưng nếu họ làm điều gì không đúng, sẽ bị NPC phạt.

    Tay sưng của Phan Vinh Phương là do bị NPC dùng thước gỗ đánh trong buổi học thư pháp.

    Còn lâu mới đến tối, không biết còn buổi học nào nữa?

    NPC chưa xuất hiện, nên họ cũng không rõ.

    "Chị Hoa, chị tìm thấy gì trong phòng của hai người mới không?" Sắc Y hỏi.

    Lê Hồng Hoa không trả lời mà hỏi lại: "Phòng của các em cũng có chứ?"

    Họ đều hiểu nhau đang hỏi gì.

    Sắc Y thẳng thắn lấy ra một mảnh giấy: "Đây."

    【Chúng ta đều là con gái】

    NPC gọi cả người chơi nam là tiểu thư, và phòng của họ đều được trang trí theo phong cách nữ tính.

    Vì vậy, trong phó bản này, người chơi nam nhận vai trò nữ.

    Lê Hồng Hoa lấy ra hai mảnh giấy.

    【D3-037】

    【Ban đêm nghe thấy ai gọi tên mình, đừng đáp lại. 】

    Lê Hồng Hoa nói: "Một mảnh là của tôi, một mảnh tìm thấy trong phòng Phan Vinh Phương. Khi đến phòng Hạo Huệ, đúng lúc có NPC dọn dẹp, không còn gì trong đó."

    Nếu đến muộn một chút, mảnh giấy trong phòng Phan Vinh Phương cũng sẽ bị dọn đi.

    U Uẩn cũng bổ sung: "Tôi nhận được mảnh giấy nói không được nhìn ra ngoài cửa sổ."

    "À.. tôi đã nhìn rồi, còn nhìn khắp các hướng nữa." Sắc Y ôm đầu.

    U Uẩn "ừm" một tiếng: "Cũng không chắc là đúng."

    Trước khi tìm thấy mảnh giấy, anh cũng đã nhìn ra ngoài cửa sổ, hiện tại chưa có vấn đề gì.

    "Đúng vậy." Sắc Y xoa đầu: "Những điều khác dễ hiểu, nhưng những con số đó có ý nghĩa gì?"

    Lê Hồng Hoa: "Chưa biết, hiện tại chưa tìm thấy manh mối liên quan đến những con số đó."

    U Uẩn cũng không tìm thấy gì liên quan đến con số.

    Ba người không phát hiện được nhiều.

    Họ thậm chí chưa tìm thấy quy tắc nào liên quan đến "học sinh".

    Mảnh giấy trong phòng là quy tắc duy nhất họ có được.

    U Uẩn có kinh nghiệm, biết rằng phó bản tử vong thường rất ít manh mối hoặc rất khó tìm.

    Sau khi trao đổi, Sắc Y mời: "Tôi định lẻn ra ngoài xem, ai muốn đi cùng?"

    Trước đó họ đã muốn ra ngoài, nhưng vừa đến cửa, NPC xuất hiện và cấm họ ra ngoài.

    Quan sát từ cửa sổ, họ không thấy công trình nào bên ngoài biệt thự, nhưng có một mặt hoàn toàn không có cửa sổ, không thể nhìn thấy từ bên trong.

    Và sương mù trắng không bao phủ bãi cỏ bên ngoài biệt thự, chứng tỏ bên ngoài còn có gì đó.

    "Chúng ta vừa đến gần cửa, NPC sẽ xuất hiện." Lê Hồng Hoa nói: "Em có cách ra ngoài à?"

    Sắc Y chu môi thổi một bong bóng màu sắc, sau đó lại hút vào: "Vì vậy, em cần một người đồng đội để đánh lạc hướng NPC."

    "Em đã quan sát, NPC trong biệt thự không nhiều. Vì vậy, số NPC giám sát chúng ta cũng hạn chế, có cơ hội lẻn ra ngoài."

    Sắc Y nói xong, nhìn Lê Hồng Hoa và U Uẩn đầy hy vọng: "Hai người có muốn thử không?"

    Lê Hồng Hoa im lặng một lúc, hỏi: "Em sẽ chia sẻ manh mối chứ?"

    Sắc Y giơ tay thề: "Chị ơi, đây là phó bản tử vong, đơn độc thì chết lúc nào không biết. Em nghĩ chúng ta đã ngầm hợp tác rồi!"

    Lê Hồng Hoa nhìn U Uẩn.

    Sắc Y lập tức nháy mắt với U Uẩn: "Em trai ơi, cùng đi nhé, chết cũng có bạn."

    U Uẩn: "..."

    Cuối cùng U Uẩn cũng tham gia cùng họ.

    Đi ra ngoài khám phá trước, biết đâu sẽ có phát hiện khác.

    Vì vậy, Lê Hồng Hoa chịu trách nhiệm thu hút sự chú ý của NPC, U Uẩn và Sắc Y lẻn ra ngoài.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô đứng bên cửa sổ, vừa kịp thấy hai bóng người chạy ra từ cổng chính, họ nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn.

    Cô vào biệt thự từ cổng chính, chỉ thấy bãi cỏ.

    Nhưng không thấy phía sau biệt thự, chắc chắn còn gì đó, không thể bãi cỏ chỉ để người chơi ngắm cảnh.

    Ngân Tô cố mở cửa sổ.

    Nhưng cửa sổ bị khóa chặt, chỉ mở được một khe nhỏ để thông gió, người không thể chui qua trừ khi là người giấy.

    Ngân Tô thử vài cửa sổ trong hành lang đều vậy.

    Kính rất chắc, không thể phá từ bên trong, có vẻ lối ra duy nhất là cổng chính.

    Ngân Tô đành từ bỏ ý định này, tranh thủ lúc người chơi không có ở đây, lên lầu xem các phòng khác.

    Tầng ba trở lên, mỗi tầng có 10 phòng, lớn nhỏ khác nhau, phong cách trang trí giống nhau.

    NPC nói hiện tại chỉ có sáu tiểu thư, chứng tỏ trước đây có nhiều hơn, các phòng này có thể từng có người ở.

    Ngân Tô định dùng kỹ năng giám định nhưng nhớ ra mình chưa làm việc thiện trong ngày.

    Khi Ngân Tô đang suy nghĩ nên tự tìm hay đi tìm NPC để kiếm điểm việc thiện, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.

    Cô thò đầu ra nhìn, thấy một NPC mặc kimono xanh nhạt đi xuống cầu thang.

    NPC bếp mặc áo trắng, nhân viên phục vụ mặc áo hồng nhạt, xanh nhạt là nhân viên vệ sinh.

    Ngân Tô lập tức ra ngoài, chạy đến cầu thang, vài bước đuổi kịp và đẩy NPC xuống lầu.

    NPC lăn xuống cầu thang, đập vào tường mới dừng lại.

    "Cô không sao chứ?"

    Đầu NPC vẫn còn ong ong, một bàn tay đột nhiên nắm lấy tay cô, kéo cô dậy.

    Giọng nói quan tâm vang lên: "Sao lại bất cẩn thế, lần sau cẩn thận nhé."

    NPC: "..."

    NPC ôm đầu bị đập, nhìn lên lầu.

    Rõ ràng có ai đó đẩy cô..

    Và kẻ đáng nghi nhất là cô giáo Tô mới đến này.

    NPC định nói gì đó, nhưng cô giáo Tô đã kéo cô xuống cầu thang, giọng dịu dàng: "Mau đi làm việc đi, đừng để lỡ việc."

    NPC bị kéo đến bậc thang, bị ép đi xuống hai bước, chưa kịp nói gì, lại bị đẩy xuống lần nữa.

    Ngân Tô theo sau, vừa đỡ NPC dậy vừa nói: "Ôi tay tôi không kiểm soát được, cô không sao chứ? Để tôi đỡ cô dậy."

    NPC hoa mắt chóng mặt: "..."

    Cô ta bị bệnh à!
     
    Noctor, Nghiên DiHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  9. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 589: Biệt thự Ngân Sơn (7)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đàm Tam Sơn nhìn thấy giáo viên múa đẩy NPC xuống cầu thang, rồi lại đỡ dậy, đẩy xuống lần nữa, lặp lại ba lần cho đến khi NPC lăn xuống tầng một.

    Đàm Tam Sơn tưởng chuyện đã kết thúc, nhưng không ngờ cô ta lại kéo NPC lên lầu.

    Rồi NPC lại bị đẩy xuống từng tầng một lần nữa.

    "..."

    Cô ta đang làm gì vậy?

    Giáo viên múa này có thù với các NPC trong biệt thự sao?

    Sau hai lần bị đẩy, giáo viên múa cuối cùng cũng tha cho NPC.

    Đàm Tam Sơn thấy giáo viên múa vui vẻ đi lên lầu, liền nhanh chóng trốn vào chỗ khuất, đợi cô ta lên lầu mới bước ra.

    Đàm Tam Sơn nhìn NPC đầu đầy máu trong sảnh, rồi nhìn cầu thang trống rỗng, cuối cùng quyết định lên lầu.

    * * *

    * * *

    Các phòng không có người ở không có manh mối gì, phòng nào cũng sạch sẽ như mới, mọi vật dụng đều mới tinh, không có dấu vết sử dụng.

    Có thể những phòng này chưa từng có người ở.

    Hoặc những vật dụng này mới được thêm vào.

    Khi Ngân Tô đến một phòng ở tầng năm, kỹ năng giám định cuối cùng cũng cho thấy dấu hiệu.

    【? 】

    Ngân Tô nhìn vào bức tường giấy màu hồng, tường sạch sẽ, không có vật gì.

    Ngân Tô rút thanh sắt ra, rạch một đường trên giấy dán tường, rồi kéo mạnh.

    Một mảng lớn giấy dán tường rơi xuống, lộ ra bức tường đầy vết máu.

    Những vết máu không phải dạng bắn tung tóe, mà giống như dấu tay máu mờ mờ của ai đó đi dọc theo tường.

    Ngân Tô bảo tóc quái vật gỡ hết giấy dán tường.

    Vết máu từ sàn đến khoảng 1, 4 mét, cao hơn thì không có.

    Bắt đầu từ vị trí nhà vệ sinh, kéo dài đến cửa.

    Giống như có ai đó tay đầy máu từ nhà vệ sinh ra, đi dọc theo tường đến cửa.

    Ngân Tô vào nhà vệ sinh xem xét.

    Mỗi phòng đều có nhà vệ sinh nhỏ nhưng rất sạch sẽ, không có mùi hôi, thậm chí có mùi thơm nhẹ.

    Dù không có người ở, đồ dùng trên bồn rửa vẫn đầy đủ, nhưng chưa được mở.

    Dịch vụ tốt thật..

    "Xoẹt!"

    Bồn cầu tự động xả nước.

    Ngân Tô dùng thanh sắt mở nắp bồn cầu, không có cảnh máu me, chỉ là nước sạch.

    Lúc đó, tóc quái vật chạm vào vai Ngân Tô.

    Ngân Tô nhìn nó, nó chỉ vào phía sau cô.

    Đó là bồn rửa và gương.

    Gương không biết từ khi nào đã mờ đi, toàn bộ bề mặt gương không nhìn rõ, hình ảnh phản chiếu mờ mờ méo mó.

    Ngân Tô đóng nắp bồn cầu, bước đến gương, áp mặt vào, mũi gần chạm vào gương.

    Hình ảnh trong gương rõ ràng chậm lại, chậm hơn động tác của cô một chút.

    Ngân Tô di chuyển mắt, dường như đang quan sát bên trong, rồi đưa tay chạm vào gương, nói khẽ: "Nhà vệ sinh này có thể được bình chọn là nơi yêu thích nhất, bất cứ thứ gì cũng thích trốn ở đây.. thật là một nơi phong thủy tốt."

    Hình ảnh mờ mờ trong gương không động đậy, dường như chỉ là bóng phản chiếu của cô.

    "Cộc cộc.." Ngân Tô gõ nhẹ vào gương, cười nói: "Bạn ơi, ra chơi nào."

    "..."

    "Phải mời à." Ngân Tô thở dài, lùi lại một bước: "Mời bạn của chúng ta ra đi."

    Tóc quái vật quen thuộc với gương, leo lên bồn rửa, hăng hái chui vào gương.

    Hình ảnh trong gương thấy không dọa được Ngân Tô, méo mó biến mất vào sâu trong gương, gương trở lại bình thường, phản chiếu hình ảnh của Ngân Tô.

    Tóc quái vật không được ăn vặt, bò khắp gương, đầy những sợi tóc đen kỳ dị.

    Ngân Tô: "..."

    So với quái vật không lộ mặt, tóc quái vật còn đáng sợ hơn.

    Quái vật không phải người đã chạy, và có vẻ bị hạn chế, không ra khỏi gương được, chỉ dọa người, không đáng sợ.

    Ngân Tô không tìm thấy gì trong nhà vệ sinh, định ra ngoài, nhưng ánh mắt lướt qua trần nhà, cô dừng lại.

    Ngân Tô ngẩng đầu quan sát một lúc, bảo tóc quái vật lên xem.

    Tóc quái vật đẩy trần nhà lên, chui vào bên trong.

    Vài giây sau, một vật được bọc trong túi nhựa đen bị tóc quái vật đẩy xuống, rơi cạnh chân Ngân Tô.

    Ngân Tô dùng chân đá vật đó.

    Tóc quái vật từ trần nhà xuống, giơ một sợi tóc lên lắc lắc với Ngân Tô.

    Trên đó chỉ có vật này.

    "Mở ra."

    Tóc quái vật: "..."

    Tóc quái vật dùng tóc hóa thành tay, mở vật đó ra.

    Vật chưa mở hết, mùi hôi thối đã xộc lên, Ngân Tô bịt mũi chờ tóc quái vật mở hết.

    Bên trong là một xác khô - xác khô của một bào thai.

    Gọi là trẻ sơ sinh không đúng, phải là bào thai chỉ khoảng bốn, năm tháng tuổi..

    Ai đó đã phá thai trong nhà vệ sinh, còn để lại xác bào thai..

    Ai đã ở phòng này?

    Ngân Tô bảo tóc quái vật bọc xác bào thai lại, lấy một túi sạch bỏ vào, rồi mang ra ngoài.

    Thứ này có thể có ích.

    Không có ích thì cho cung điện ăn, dù sao nó cũng không kén ăn.

    * * *

    * * *

    "Giáo viên, cô đang tìm gì vậy?"

    Đàm Tam Sơn nhìn giáo viên múa vừa ra khỏi phòng, chủ động hỏi.

    Giáo viên múa quay lại, khuôn mặt xinh đẹp không biểu cảm, nhìn anh một lúc rồi quay đi, đóng cửa lại.

    "Chuyện của giáo viên đừng hỏi nhiều." Giáo viên múa lạnh lùng nói.

    "Tôi chỉ muốn giúp giáo viên." Đàm Tam Sơn nói.

    Ngân Tô liếc anh một cái, cười nhạt, không trả lời.

    Đàm Tam Sơn tiếp tục hỏi: "Giáo viên vừa rồi sao lại bắt nạt nhân viên vệ sinh?"

    "Bắt nạt?" Ngân Tô giọng kỳ lạ: "Tôi đang giúp đồng nghiệp xuống lầu, sao gọi là bắt nạt, đừng chia rẽ tôi và đồng nghiệp."

    Đàm Tam Sơn: "?"

    Giúp? Xuống lầu?

    Cô gọi đó là giúp à?

    Hơn nữa, cô còn kéo người ta lên, lặp lại nhiều lần.

    Quan hệ của các người cần chia rẽ sao?

    Đàm Tam Sơn bình tĩnh: "Thì ra là vậy, tôi hiểu lầm giáo viên rồi. Giáo viên và đồng nghiệp chắc chắn rất thân."

    Ngân Tô lại nhìn Đàm Tam Sơn.

    Anh ta muốn tìm manh mối từ mình sao?

    Ngân Tô cười lạnh: "Anh nói hay lắm, nhưng nói nhiều không phải chuyện tốt đâu."

    Đàm Tam Sơn: "..."

    Ngân Tô bước qua Đàm Tam Sơn rời đi.

    Đàm Tam Sơn thấy Ngân Tô không có ý tấn công mình, liền can đảm đi theo sau: "Giáo viên mới đến biệt thự hôm nay à?"

    Ngân Tô nói khẽ: "Anh nói tôi và đồng nghiệp thân mà."

    "..."

    Anh chỉ thuận miệng nói vậy.

    NPC đặc biệt gọi họ xuống gặp giáo viên múa mới, chắc chắn cô ta mới đến.

    Nhưng anh đã nói vậy, giờ không thể nói ngược lại.

    Đàm Tam Sơn muốn tìm hiểu thông tin về biệt thự từ Ngân Tô, nhưng cô cũng không biết nhiều, nên chỉ học cách của NPC để lừa anh ta.
     
    Noctor, Nghiên DiHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  10. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 590: Biệt thự Ngân Sơn (8)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ở một nơi khác.

    Trong phòng chứa đồ đầy bụi, chất đầy các thùng gỗ, bên trong là những vật dụng đã qua sử dụng.

    Sắc Y nửa người chui vào một thùng, lục lọi bên trong.

    "Khụ khụ khụ.." Sắc Y bị bụi làm nghẹt thở, đóng sập nắp thùng lại, chống tay lên nắp thùng ngồi xuống, quay đầu nhìn sang bên kia: "Em trai, em tìm thấy gì chưa?"

    Giọng U Uẩn vọng ra từ đống đồ lộn xộn: "Chưa."

    Sắc Y nhai kẹo cao su, dùng tay vén tóc mái: "Chúng ta nên chuẩn bị di chúc sớm thôi, phó bản tử vong này không phải dành cho con người."

    U Uẩn từ đống đồ bước ra, tay ôm một chiếc hộp nhỏ hình vuông.

    "Ồ." Chưa kịp nói xong di chúc, Sắc Y đã phấn khích: "Em trai giỏi thật."

    U Uẩn đặt hộp lên nắp thùng: "Bị khóa rồi, không mở được."

    Sắc Y xoay hộp một vòng, trên hộp có một chiếc khóa rỉ sét, làm thô sơ và rẻ tiền, nhưng không thể mở bằng sức mạnh.

    "Có vẻ phải tìm chìa khóa rồi.."

    Phòng chứa đồ còn nhiều thứ chưa tìm, nhưng họ đã ra ngoài một lúc lâu.

    Sắc Y nói: "Chúng ta ra ngoài lâu rồi, về thôi."

    "Ừ."

    U Uẩn cũng có ý định này.

    Sau khi bàn bạc trong phòng giải trí, họ đợi một lúc, không thấy NPC xuất hiện sắp xếp buổi học mới, nên mới ra ngoài.

    Nhưng họ không biết sau khi rời đi, NPC có xuất hiện không.

    Không rõ bỏ lỡ buổi học sẽ bị phạt thế nào.

    Vì vậy, tốt nhất là quay lại.

    U Uẩn tìm thấy hộp, Sắc Y để U Uẩn cầm, cả hai đi ra khỏi phòng chứa đồ.

    Phòng chứa đồ không có ánh sáng, hai bên chất đầy đồ, chỉ có một lối đi hẹp và quanh co ở giữa, họ mò mẫm đi ra.

    Đến cửa, U Uẩn đợi Sắc Y mở cửa.

    Nhưng Sắc Y không động đậy.

    Giọng Sắc Y vang lên từ bóng tối: "Em khóa cửa à?"

    "Không."

    Cửa phòng chứa đồ không mở được.

    Im lặng--

    Cả Sắc Y và U Uẩn đều không nói gì.

    "Rắc.. rắc.."

    Trong bóng tối dường như có thứ gì đó đang nhai.

    Trước mắt U Uẩn lóe lên một ánh sáng, anh liếc thấy Sắc Y, phát hiện đó là một bong bóng phát sáng cô thổi ra.

    "..."

    Sắc Y thổi bong bóng, cầm trong tay, còn chia sẻ với U Uẩn: "Em trai, muốn không?"

    U Uẩn có dụng cụ chiếu sáng, từ chối ý tốt của Sắc Y.

    Sắc Y cầm bong bóng phát sáng chiếu ra sau: "Nếu tôi chết ở đây, nhớ mang xác tôi ra ngoài, tôi không muốn chết ở nơi tối tăm này, càng không muốn bị quái vật gặm nhấm. Tôi muốn giữ nguyên xác. Em trai, em sẽ thực hiện nguyện vọng này chứ?"

    U Uẩn nhẹ giọng nói: "Tôi nghĩ chị không dễ chết vậy đâu, Thịnh Sắc Y."

    "Hahaha.." Bị gọi tên đầy đủ, Sắc Y không để ý, vỗ vai U Uẩn: "Lần đầu gặp em tôi đã thấy em dễ mến, hóa ra là miệng ngọt."

    Sắc Y nói xong, ghé sát U Uẩn: "Nhưng em trai, sao em biết tên tôi?"

    "Trên bảng xếp hạng người chơi có."

    Người chơi xếp hạng 33, phó hội trưởng của Đồng Châu Cộng Tế, Thịnh Sắc Y, kỹ năng thiên phú là 'Bong bóng bảy màu', có mái tóc nhiều màu, rất dễ nhận ra.

    "Ồ.. cái bảng xếp hạng chết tiệt đó." Sắc Y rõ ràng không thích ứng dụng đó: "Viết sai tên kỹ năng của tôi, kỹ năng của tôi rõ ràng là Bong bóng biến hóa, tôi nói bao nhiêu lần rồi mà không thấy họ sửa!"

    U Uẩn: "..."

    Tên này cũng không hay hơn là bao.

    Tên kỹ năng thiên phú do trò chơi đặt, đôi khi rất hay, đôi khi lại rất qua loa.

    "Rắc!"

    Thứ gì đó trong bóng tối dường như cảm thấy bị lãng quên, tăng âm lượng, nhắc nhở hai người ở cửa về sự hiện diện của nó.

    Sắc Y quay đầu, nháy mắt với U Uẩn: "Chúng ta giải quyết rắc rối trước đã. Em trai, kỹ năng của em là gì?"

    "Không phải kỹ năng tấn công." U Uẩn nói: "Nhưng chị đừng lo cho tôi."

    "Vậy em tự cẩn thận nhé."

    Sắc Y nói xong, ánh sáng từ bong bóng trong tay cô tắt đi.

    Phòng chứa đồ lại chìm vào bóng tối.

    Tiếng nhai phát ra từ khắp nơi, rất gần họ..

    U Uẩn cảnh giác nhìn xung quanh, tiếng nhai biến mất, lúc này trong phòng chứa đồ chỉ còn tiếng thở của anh và Sắc Y.. không đúng, tiếng thở của Sắc Y cũng biến mất.

    Trước mắt dường như tối hơn.

    U Uẩn cảm thấy cổ tay nóng rát, sợi dây đỏ trên cổ tay phải của anh đang nóng lên, báo hiệu có quái vật không phải người ở cách anh một mét.

    【Dây đỏ của tình nhân: Khi hắn đến gần bạn, bạn sẽ bị cảm xúc mãnh liệt của hắn làm bỏng. 】

    【Hạn chế sử dụng: Đạo cụ kích hoạt thụ động, không thể sử dụng tự chủ. 】

    【Số lần sử dụng: Sau khi kích hoạt cần làm mát 3 giờ. 】

    Cảm xúc mãnh liệt có thể là thù hận, tham lam, ác ý.. chỉ cần đủ mãnh liệt, sẽ bị phát hiện và cảnh báo cho anh.

    U Uẩn cảm thấy có luồng gió lạnh lướt qua tai, anh theo phản xạ quay đầu, thấy một khuôn mặt trắng bệch xuất hiện trong tầm nhìn.

    Dù xung quanh rất tối, nhưng anh vẫn nhìn rõ khuôn mặt đó.

    Trắng bệch như xác chết, môi đỏ chót, đôi mắt đục ngầu đầy ác ý.

    Giống.. giống búp bê mà cô Tô tặng người chơi.

    Khuôn mặt đó thoáng qua, xung quanh trở lại tối đen.

    "Khè khè khè khè.."

    Tiếng cười rợn người vang lên từ trên đầu, khuôn mặt đó xuất hiện trên đầu anh, môi đỏ chót gần như kéo đến tai.

    Theo tiếng cười kỳ quái, khuôn mặt trắng bệch nhanh chóng phóng to, lao xuống U Uẩn.

    U Uẩn lập tức né sang bên, nhưng phòng chứa đồ quá chật, anh va vào đống đồ bên cạnh.

    U Uẩn ép sát vào mép, khuôn mặt đó đè xuống chỗ anh vừa đứng, rồi nhanh chóng tan biến vào bóng tối.

    "Khè khè khè.."

    * * *

    * * *

    Lê Hồng Hoa đứng bên cửa, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài.

    U Uẩn và Sắc Y đã đi gần bốn mươi phút.. vẫn chưa quay lại.

    Vừa rồi NPC thông báo cho cô, năm giờ cần đi học lễ nghi, còn hai mươi phút nữa.

    Lê Hồng Hoa không quen U Uẩn, nhưng Sắc Y chắc là người chơi mà cô biết, cô ấy không dễ chết vậy.

    Hoặc họ đã tìm thấy gì đó hữu ích, hoặc bị mắc kẹt.

    Cô sẽ không đi tìm họ, chỉ hy vọng họ sống sót trở về.

    Thời gian lặng lẽ trôi thêm mười phút.

    Lê Hồng Hoa đã đứng gần cầu thang, từ đây đến phòng học ít nhất phải dành ba phút, để tránh gặp phải NPC như giáo viên múa.

    Cô sẽ đợi thêm bảy phút nữa.

    Đàm Tam Sơn từ phòng giải trí bước ra, thấy Lê Hồng Hoa đứng gần cầu thang, liền nói với vẻ châm chọc: "Còn đợi gì nữa, chắc chết ngoài đó rồi."

    Lê Hồng Hoa liếc nhìn Đàm Tam Sơn, không đáp lại.

    Đàm Tam Sơn trông có vẻ là người chơi có kinh nghiệm, sao lại không nhận ra Thịnh Sắc Y? Hay anh ta còn giỏi hơn Thịnh Sắc Y?
     
    Noctor, Vava1810, Nghiên Di1 người nữa thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...